Chương 13: Lần đầu gặp mặtVụt...Vụt...Vụt...Ngoại ô thành phố Bangkok có một câu lạc bộ cầu lông, lúc này âm thanh vụt.. vụt...truyền đến, tiếng mặt vợt cùng lông cầu tiếp xúc phát ra dồn dập.
Trên sân cầu, hai người đang "giao chiến".
Nói giao chiến cũng không phải, có thể nói là huấn luyện viên quăng cầu cho người đối diện nhảy lên đập cầu liên tục.
Cậu ta trông rất chuyên nghiệp và tập trung cao độ.
Ánh mắt chăm chú, không rời khỏi quả cầu.
Đôi chân đứng vững chắc, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi động tác.
Tư thế sát phạt quyết đoán, mỗi cú đập cầu đều chứa đựng sức mạnh và sự chính xác.
Dù cầu ở góc cao xa, sát lưới hay sâu sau sân, cậu ta vẫn dễ dàng xử lý, không một chút do dự hay miễn cưỡng.Mồ hôi lấm tấm trên trán, phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn trên cao.
Mỗi lần đập cầu, cậu lại nhảy lên rất cao.
Huấn luyện viên quan sát, hài lòng với từng cú đập, tiếp tục quăng những quả cầu với tốc độ và góc độ khác nhau để thử thách cậu.Mỗi cú đập cầu đều phát ra âm thanh mạnh mẽ, vang vọng khắp phòng tập.
Từng nhịp, từng cú đánh đều đặn như một bản nhạc được chơi với sự chính xác tuyệt đối.
Sự tập trung và quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt cậu, không chút dao động dù chỉ trong tích tắc.
Không gian xung quanh dường như tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng vợt chạm cầu và nhịp thở của cậu ta.
- Alex!
Được đó!
Tập lại lần nữa.
Huấn luyện viên càng quăng cầu càng hăng hái, hứng thú càng nhiều, lòng ông vui như trẫy hội, có vẻ cổ tay của học trò ông đã hồi phục rất nhiều rồi.
Sau khi tập xong với huấn luyện viên, Alex đi đến phòng tắm để thay đồ.
Vì tầng một của khu vực tập không còn phòng tắm trống, và Alex ghét cảm giác dính dính, nhớt nhớt của mồ hôi trên người, nên anh quyết định lên tầng hai, nơi có khu vực sân cho thuê chơi nghiệp dư.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, Alex hướng về phía cầu thang ở góc ngay lối đi.
Đột nhiên, một bóng hình xuất hiện từ cửa sân tập, và cả hai người đều quẹo vào lối đi cùng lúc, dẫn đến việc đâm vào nhau.BộpAlex cảm thấy như bị một con lợn rừng đâm thẳng vào người.
Theo sau đó là tiếng "Ối...", có vẻ người va vào cậu, bị đau cậu nghe tiếng hít hơi lên.
Alex nghe tiếng rên, cánh tay phản ứng nhanh, mạnh mẽ chụp lấy cánh tay người đối diện, tránh cho cô đụng phải cửa kính.Lạch cạchTiếng điện thoại rơi rụng xuống sàn nhà.
Kornnaphat Sethratanapong bị tình huống vừa rồi làm cho bất ngờ, di động rơi trên mặt đất.
Orm được Alex giữ lại, vừa ổn định sau cú va chạm chưa kịp định thần, ngực còn phập phồng hồi hộp.
Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi, lời nói sốt ruột:- Xin lỗi.
Thực sự xin lỗi anh.Cô vừa đi vừa bấm điện thoại, nên không thấy anh ở chỗ ngã rẽ.
Alex không nói chuyện, buông tay ra, khom lưng nhặt đi động của cô lên.
- Vỡ rồi!Di động không dán màn hình, lúc nãy va rõ mạnh, màn hình ụp xuống sàn nhà, vỡ thành năm bảy đường.
Kornnaphat nhìn màn hình điện thoại vỡ nát, nét mặt hơi hoảng hốt.- Là tôi không cẩn thận va phải anh, anh không cần đền đâu.
Cô duỗi tay nhận lấy điện thoại, khẽ nói: Cảm ơn.Alex đứng thẳng, rũ mắt nhìn người đối diện.
Anh nhận ra cô, lúc quay chương trình của Allan, cô cũng là một trong những khách mời của chương trình đó, anh có quan sát được.
Anh khẽ cười, khóe miệng phát họa độ cong rõ nét, ngữ điệu chậm rãi:- Tôi chưa nói muốn đền.
Đi đường phải chú ý, di động phải nhớ dán cường lực hay bọc bảo vệ.
Lúc này Orm mới thấy rõ người trước mặt.
Cô ngẩng đầu chỉ thấy người đối diện rất cao, đôi chân dài, vừa mới đụng vào ngực anh ta, cơ bắp rắn chắc, cánh tay cũng rất có lực.
Ánh nhìn của anh từ trên cao hướng xuống mát lạnh sáng trong, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Kiểu cười này Orm rất thích, giống như ánh mặt trời buổi sớm, rực rỡ hướng về phía trước, thoải mái thanh tân mà tràn ngập sức sống.- Orm.
N'Orm, em có sao không?Bên kia có người đang chạy tới, càng gần Alex càng nhận ra đó là P'Sapsiree, cũng là thành viên trong đội cầu lông quốc gia.
Cô sẽ tham gia đợt thi đấu Olympic sắp tới ở Paris ở nội dung đôi nam nữ.
Tuy khác với cô, Alex thi đấu ở nội dung đơn nam nhưng lịch tập trung và rèn luyện của đội quốc gia trùng nhau, nên hai người cũng khá thân thiết.P'Sapsiree vừa chạy tới thấy Alex liền vội hỏi:- Alex!
Có chuyện gì vậy?Cả Orm và Alex quay đầu nhìn P'Sapsiree.
Orm nhỏ giọng đáp:- Em không sao P' Popor, lúc nãy em đụng cậu ấy.
Alex nở một nụ cười thân thiện, giải thích ngắn gọn về cú va chạm vừa xảy ra.
Xác định Orm không sao.
P'Sapsiree cười lớn, cô quay qua giới thiệu Alex và Orm với nhau trước khi giúp Orm kiểm tra lại điện thoại.
- Hai em bằng tuổi đó!
Ủa, mà hai đứa tham gia chung một chương trình, chưa gặp nhau à?Alex đứng nói chuyện với P'Popor, chưa nói đến cậu thứ hai đã nghe Orm vội vàng chào tạm biệt quay đầu đã thấy cô chạy mất, khuất dạng sau cầu thang.
Có lẽ vì ngại, mặt mày trắng nõn của cô thoáng chốc ửng hồng, hai tai cũng đỏ bừng.Tầng trệt câu lạc bộ là khu dân cư cũ, Alex đi xuống dưới một lần nữa nhìn thấy Orm.
Cô đã thay đồ tập luyện cầu lông bằng một chiếc váy liền áo màu vàng, nơ con bướm bằng lụa thắt sau lưng tăng thêm vài phần tươi mát của người trẻ tuổi.- Mèo con, ăn đi.
Tao mua 2 cái đó.Cô ngồi xổm ở góc chân tường, bên cạnh lối đi thoát hiểm ra bãi sau xe, đem xúc xích đẩy về phái trước, đút cho một con mèo Xiêm, trông có vẻ không giống mèo hoang vì trông nó rất béo, hẳn là có người nuôi, có lẽ bị lạc đường nên không thể về nhà, chủ cũng không tìm thấy nó, cứ như vậy nó tránh ở câu lạc bộ.
Sau vài lần tới đây, Orm để ý nó rất ngoan mỗi lần đều đứng im cho cô vuốt, mỗi lần gặp cô đều cho nó ăn.Vuốt cái cục lông xù xù mềm mượt, Orm lại nghĩ về cái đụng lúc nãy làm cô xây sẩm mặt mày, còn có ngực cậu ta như bức tường, cứng ngắt so với lông mèo ở trong lòng bàn tay cô quả là một trời vực.
Orm nhìn mèo nhỏ, kìm lòng không được mà thì thầm: Cậu ta nhất định là luyện tập rất nhiều, trên người toàn là cơ bắp so với mấy năm trước cô gặp đúng là cường tráng hơn rất nhiều.
Orm không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp Alex, hôm đó cô vừa đi học về, mẹ có dặn sẽ có người đến đưa "Chut Thai", dì Oat giúp việc xin nghỉ phép nên vừa nghe chuông cửa cô đã chạy ra ngoài.Đó là lần đầu tiên cô gặp Alex, lúc đó cậu mặc áo tay ngắn màu trắng, vai cõng một cái bao cầu lông màu đen, một tay sách hộp đựng đồ.
Cậu hướng về phía cô, cười tự nhiên và sáng trong.
Khuôn mặt cậu giương lên nụ cười có sức cuốn hút, thuần túy mà sạch sẽ.
Khí chất tự tin và tràn đầy sức sống của cậu khiến cô nhớ mãi.
Alex trao cho cô hộp đựng quần áo "Chut Thai" với nụ cười rạng rỡ.
Hóa ra cậu là con của người thợ may và nhận nhiệm vụ giao hàng, trùng hợp cô lại là người nhận thay mẹ.
Sau này cô với anh lại học chung một trường Đại học, ở trường Alex rất nổi tiếng nguyên nhân có vẻ cậu ta vừa đặt được huy chương bạc Olympic nên trở thành tâm điểm bàn tán của mọi cuộc trò chuyện, đặc biệt là trong nhóm bạn cô.Orm thường nhìn thấy Alex trong khuôn viên trường, khi thì đang trò chuyện cùng bạn bè, khi thì đang thi đấu trên kênh tin tức thể thao.
Cậu luôn rạng rỡ và đầy sức sống, khiến mọi người xung quanh không thể không chú ý.
Có lần, cô được chung lớp với Alex một môn học, vừa tiến vào lớp không khi xao động nhốn nháo, bạn cùng bàn Kwang của cô đỏ mặt nói với cô, "Alex đến lớp, đẹp trai quá đi mất."
Không chờ cô hỏi, lớp trưởng cũng kích động đến xoay người quay xuống nói với cô:"Lòng tớ đã dập dờn, tim tớ đập ba lum bum nãy giờ, cậu ấy vắng mặt suốt cả nữa kỳ hôm nay mới tới lớp, hình như lại cao hơn rồi?
Các cậu nghe nói không, cậu ấy lại thắng giải vô địch quốc gia đơn nam năm nay rồi."
- Đúng rồi, tớ còn xem trận cậu ấy đánh, đánh rất tốt luôn đó.- Đúng đúng, tớ cũng xem online, còn tưởng rằng cậu ta không đi học, dù gì cũng là buổi đầu của môn nay, nghỉ một hôm chắc giáo viên cũng không trách cậu ta.- Nhìn kìa, mấy lớp bên cạnh có rất nhiều nữ sinh chạy qua lớp mình, chắc chắn là sang để nhìn trộm cậu ta.Đến giờ lên lớp, cửa sau có chút ồn ào, trước mặt bạn học cũng quay lại chỗ ngồi chuẩn bị chào đón giáo sư vào lớp.
Orm cảm giác có một thoáng người đang bước tới, cô không quay đầu nhìn.- Cậu ấy ngồi phía sau cậu, Orm tớ cảm giác siêu cấp phấn khích.
Kwanggerlyne nhít gần Orm, ánh mắt hướng qua nhìn cô rồi không ngừng liếc về phía sau cô, còn đưa tay níu góc áo của cô, kích động gọi cô.- Cậu kiềm chế chút coi.
Orm không quay đầu, nhìn Kwang nói: "Không lẽ cậu muốn cậu ta thấy cậu kích động đến nước mắt từ khoé miệng chảy ra à?"
Bạn cô mê luyến soái ca, thích người đẹp, mỗi ngày đều theo đuổi thần tượng.
Oppa, lão công, chồng trong danh sách của Kwang phải đến mấy trăm người, cô đã tập mãi thành thói quen.
Kwang hít một hơi nước bọt, trong nháy mắt đã đem Orm chọc cười.......- Cẩn thận Đang mãi suy nghĩ Orm bỗng nghe tiếng kêu khẽ phía sau truyền đến, cô quay đầu nhìn lại, đối diện hướng về cô có một con mèo hoang màu đen trông rất dữ dằn chạy tới, cô giật mình đến ngây người, chú mèo Xiêm ngoan ngoãn nãy giờ cũng hoảng sợ, quay đầu chui vào trong hẻm nhỏ.Alex một tay đút túi quần, khuất ánh đèn đi đến, dáng người cao, cặp chân kia thật là dài, cuối đầu tựa như đang quan sát dò xét cô, giống như cảm thấy thú vị, nhíu mặt căng thẳng doạ cô, "Cậu không sợ mèo hoang cào sao?
Nếu bị cào trúng thì phải đi bệnh viện tiêm vắc xin đấy."
Orm rất thích động vật, ở nhà còn nuôi một chú cún, còn đặt tên là Uni, cô mới không sợ với lại- Nó rất dạn người, cũng không cào người lung tung, nó không phải mèo hoang.Alex đi tới bên Orm cũng học cô ngồi xổm, gương mặt tuấn tú đối đầu cô nói:- Đi, tôi dẫn cậu đi thay màn hình điện thoại.Orm đứng dậy.
- Không cần đâu, còn dùng được, tự tôi thay lại, không phải lỗi của cậuCô thường xuyên làm rớt điện thoại, màn hình bể hoài.
Cô lười đi sửa, cứ dùng tạm, đợi đến lúc không dùng được thì mới nhờ Mae Koy mang đi thay màn mới.- Vậy mời cậu trà sữa?
Alex nói tiếp- Cậu không cần áy náy, tôi..- Cửa hàng trà sữa mua một tặng một, đưa cho cậu một ly, coi như tôi xin lỗi lúc nãy đã doạ cậu.
Alex chỉ chỉ vào cửa tiệm đối diện, cửa hàng trà sữa mới mở trước của còn treo tấm ruy băng đỏ: Mừng khai trương, ly thứ hai giảm 100%.Orm thấy dán vẻ Alex rất muốn uống, do dự một chút bèn gật đầu: "Được, xíu nữa tôi chuyển một nữa tiền cho cậu."
- Ok.
Alex lại mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ, lông mày sung sướng dâng lên, khoé môi cũng nhịn không được mà nhất lên.Bên trong cửa hàng trà sữa.- Cậu muốn uống loại nào ?
Alex hỏi.
- Đều uống được, cậu cứ chọn loại có giảm giá ly thứ hai.
Orm đi lên nhìn nhìn menu, trong bảng menu dài chỉ có vài loại là có trong chương trình giảm giá.
- Trà sữa nguyên vị thêm Trân Châu?
Nửa đường?
Được không?
- Được.
Cô không thích quá ngọt.
Alex nhìn về phía nhân viên cửa hàng nói: - Hai ly nửa đường trà sữa truyền thống, thêm trân châu.
Ít đáTừ lúc vào của hàng đến giờ Orm chỉ đứng quan sát cũng không có phản bác gì.
Cầm ly trà sữa, cô muốn chuyển tiền cho Alex, cậu đem điện thoại mở.
Màn hình mặc dù rách ra, nhưng còn có thể thao tác.
29 baht một ly trà sữa, cô phải chuyển 15 baht cho cậu.Alex đưa di động đặt ở trong túi quần, tay giúp cô đem ống hút trà sữa cắm vào, lại đem vỏ nhựa plastic giấy ném đến trong thùng rác, "Cậu uống đi."
Cô cúi đầu uống một ngụm.
Alex nhìn Orm thực sự quá ngoan, không giống như lúc cậu quan sát cô qua màn hình chương trình rất nghịch ngợm, cũng rất sống động, ngập ngừng một chút rồi cười hỏi: - Cậu vẫn luôn nghe lời như thế hả?Cậu là cố tình tiếp cận Orm, sự việc diễn qua quá thuận lợi là cậu có chút bối rối.Orm ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Alex, "Hả...?"
Một lát sau, nghe cô bình bình đạm đạm giải thích, khóe miệng cười của Alex càng lúc càng cứng đờ, trong lòng thầm kêu không tốt.
Hiểu nhầmAlex cuối cùng rõ, Orm xem ở vụ va chạm kia, ý tốt lương thiện cùng cậu chia sẻ một ly cậu muốn "Được giảm giá" trà sữa, còn ôn ôn nhu nhu nói ra điều mình suy đoán, khả năng cảm thấy cậu là người tốt, đối với cậu ấn tượng cũng không tệ, trà sữa cũng không đến mười lăm baht, liền cùng cậu uống một ly.
"Không phải..."
Cậu dở khóc dở cười.
Không chờ cậu nghĩ ra câu giải thích, Orm đã nghe điện thoại Mae Koy gọi đến, lễ phép cùng cậu nói gặp lại, uống một hớp trà sữa, "Bye bye."
Buổi tối tại nhà SethratanapongSau bữa ăn, Orm lên lầu trước.
Mae Koy đem trái cây đã được dì Oat cắt gọt đưa cho cô, phía trên rót sữa chua, căn dặn nói:- Orm nghỉ ngơi sớm một chút, không được trộm chơi game đến nữa đêm nghe chưa, mai còn có sự kiện sớm.- Mae gần đây con không chơi game.
Cô quả thật đã lâu không chơi game, vì dạo này lịch trình quá bận rộn.
Bưng hoa quả trở về phòng, lại tiến vào toilet, tắm rửa xong thổi khô tóc, rồi mới ngồi vào bàn ăn trái cây, cầm điện thoại ở góc bàn lên.
Nhìn thấy màn hình nứt toát vài đường, cô nhớ đến chuyện buổi chiều.
Tiện tay mở ra app thanh toán, khoản tiền mà cô chuyển, bị Alex hoàn lại.
Cậu ta không nhận?Mở ra trang cá nhân của Alex, cô thấy trạng thái gần nhất cậu cập nhật là hai tuần trước, bối cảnh tấm hình là ở sân bay, cậu ta mặt áo thể thao tay ngắn màu đen, cõng một túi Lining màu đen, một bên tay đẩy xe hành lý, hướng về ống kính cười sáng lạn tuỳ ý.Chỉ thấy khuôn mặt giãn ra, nụ cười tràn đầy sức sống, thuần khiết và sạch sẽ, mang đến cảm giác thiếu niên đầy trẻ trung.Orm không khỏi nhớ đến khoảnh khắc hai người chạm mặt ở câu lạc bộ cầu lông, đôi mắt cậu lúc đó cũng vậy cứ ánh lên lấp lánh, cười rực rỡ như mặt trời.
Cô vừa nhìn ảnh cậu trước khi ngủ còn nói thầm: Cậu ta thích cười vậy sao?
Còn cười đến rất xinh đẹp.Cùng lúc đó, ở một nơi khác.Alex ngồi trên ghế sô-pha tại nhà, không để ý đến việc ngồi cùng gia đình để xem tivi.
Thỉnh thoảng, cậu liếc nhìn điện thoại, gõ vài dòng rồi lại xóa đi.
Cứ viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng cậu thở dài mệt mỏi.
Ngã lưng về sau, ôm gối nằm vắt vẻo trên ghế.Mẹ Hoa nhìn ra Alex có tâm sự,Sau khi xem xong một tập phim truyền hình, bà đứng dậy và nói: - Không còn sớm nữa, mẹ muốn đi ngủ.
Con cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, lâu rồi mới có thể nghỉ ngơi.
Ngủ sớm một chút nha con.- Vâng.
Mẹ ngủ ngon.
Alex đápTrở về phòng, Alex nằm uỵch xuống giường, lại nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên IG của Orm mà ngẩn người.
Chuyện lúc chiều không biết cô có để ý không?
Ngẩn người một lúc, Alex lấy hết can đảm nhắn cho một tin.- Tôi là thật tình muốn mời cậu uống trà sữa không phải vì muốn được mua đồ uống giảm giá.Cậu chờ một lúc lâu, không ai phản hồi.
Tiếp tục nhắn- Cậu ngủ rồi sao?Vẫn không thấy phản hồi.
Alex vô vọng nhìn lên trần nhà, cảm giác thất bại.
Chẳng lẽ cô ấy xem cậu là kiểu con trai tuỳ tiện, tự luyến, vọng tưởng hay sao?
Ý thức bảo hộ mạnh đến vậy?Cậu bên này bắt đầu suy nghĩ lung tung bên kia Orm đã ngủ được mấy giấc rồi.Vài ngày sau...Hôm nay Orm cũng đến sân cầu lông, dạo này cô mới học đánh cầu lông từ P'Popor nên rất tích cực tham gia các buổi đánh tập với mọi người, như mọi lần hôm nay cô cũng tới sân cầu sớm, vài người trong nhóm bạn P' Popor đã tới còn có P' Baifern và vài anh chị khác.
Lúc này mọi người đang tập trung quan sát một trận đấu trên sân.
Trên sân cầu ở phía trung tâm, lấy lưới làm dải phân cách cô thấy P'Popor và P'Dechapol đứng một bên, phía đối diện là Alex, một mình cậu ấy đánh với 2 người?
Nghe P' Baifern nói, Alex đang huấn luyện, vừa hay có hai người đánh cặp nên huấn luyện viên bảo hai người họ đánh tập với Alex để tăng sức căng cho cậu cũng chuẩn bị cho kỳ Olympic vào cuối tháng này.Orm nhìn sân bóng.Alex phát bóng, vừa tiếp xúc cầu một lần, vừa phòng thủ cứu cầu, không nóng không lạnh, bình tĩnh đến đáng sợ, mặc cho P'Popor và P' Dechapol dí sát cuối sân rồi đột ngột bỏ cầu trên lưới.
Alex bị bỏ ba điểm, sau đó lấy lại hai điểm rồi lại mất một điểm.Lúc này huấn luyện viên đứng ở bên cạnh sân, chỉ thấy ông ấy đi tới đi lui, quan sát Alex.
Tới lượt P'Popor phát cầu, chỉ thấy cặp đôi trên sân liên tiếp tấn công, kết quả tất cả đều được Alex cứu được, điểm số sát dần đến 20:19.
Cuối cùng, Alex cũng chuyển từ thế phòng thủ chuyển sang tấn công.
Cậu nhảy lên đập bóng, dồn P' Dechapol xuống cuối sân và bất ngờ đánh vào điểm chết bên phần sân còn lại.
Vừa lúc Alex giành được điểm cuối cùng, Popor đã nằm ra sân thì thầm: "Quái vật, mệt quá!"
Huấn luyện viên ở ngoài vung tay.- Tốt!
Alex tốt lắm, phản xạ rất tốt.Trận đấu cuối cùng cũng dừng lại.
Alex tiến về phía huấn luyện viên, ánh mắt lướt qua mọi người trên sân và bất ngờ dừng lại khi thấy Orm.- Đánh được lắm, có vẻ tay em ổn rồi!
Lần này cố gắng lấy huy chương về nhé Alex.
Dechapol vỗ vai Alex và cười nói.
Cậu cũng là vận động viên quốc gia, bạn đánh cặp với Popor ở nội dung đôi nam nữ.- Được!
Em sẽ cố, lấy được bao nhiêu thì lấy.
Alex cười trêu lại Dechapol, rồi quay sang Popor: - Hai người nhường em đúng không?- Nhường cái con khỉ!
Chị mà thèm nhường em, mệt chết chị rồi.
- Popor cười đáp lại.
- Nhưng mà cường độ tập luyện như thế này tay em ổn chứ?- Ổn, em biết điều chỉnh mà.
Đến giới hạn thì em sẽ ngừng.
Em đi trước, mọi người chơi vui nhé.
- Nói xong, Alex chào mọi người trên sân rồi rời đi cùng huấn luyện viên.Sau trận thi đấu vừa rồi, các anh chị trong nhóm nghiệp dư của cô lại vào sân bắt cặp chơi cầu với nhau.
Orm ngồi trên băng ghế dài, cạnh Popor và P'Baifern.
Hai người trò chuyện phần lớn là bàn tán về trận đấu vừa rồi.Trong khi họ đang nói chuyện, Alex bước đến tiến về phía băng ghế phía sau lấy túi vợt của mình sau đó đi đến trước mặt Orm, không biết từ đâu biến ra một cái điện thoại, đưa cho cô: - Nè!
Bồi thường cho cậu.- Không cần, tôi..Alex không chờ cô nói xong, duỗi tay hướng về phía trước thả nhẹ một cái, điện thoại liền rơi lên đùi cô, chiếc điện thoại giống hệt cái bị hỏng hôm qua của cô, cậu còn khó chịu giải thích.- Tôi không phải là người tự đại, hay kỳ cục gì cả, càng không phải kẻ xấu dùng mánh khoé kỳ cục để bắt chuyện với cậu, cũng không phải keo kiệt đến nỗi không nỡ bỏ ra 15 baht trả tiền trà sữa cho cậu.
Vốn muốn kiếm cơ hội bồi thường điện thoại cho cậu, xem như duyên phận đi.Cậu không phải người xấu, cũng không để cô xem cậu là một người không có trách nhiệm.
Lần đầu có hảo cảm với một bạn nữ, có cơ hội nên cậu muốn đến gần nói chuyện nhất thời không khống chế được hành động, có thể gây cho đối phương hiểu lầm.
Dù sao thì đây cũng là lỗi của cậu, cậu nhận.Lần này tới lượt Orm lúng túng, cái điện thoại kia của cô chỉ bị nứt màn hình, sáng nay đã nhờ mẹ mang đi sửa, cũng không phải loại rẻ tiền.
Orm vừa muốn trả lại cho Alex, thì bên kia P' Baifern nhìn qua, P'Popor người nãy giờ đi lấy nước cũng đang đi tới, cô chột dạ liền không biết làm sao, cũng không dám phát ra âm thanh.Đến lúc Alex rời đi, cô cố ý đuổi theo ra ngoài, muốn trả lại di động.Người nào đó không biểu hiện gì, cũng không nhận lấy, chỉ hửng hờ nói:- Một chiếc điện thoại, tôi mua đền cho cậu được, nếu cậu ngại, mời tôi uống trà sữa đi.- ....Có thể mời cậu trà sữa, nhưng điện thoại...- Đã mua rồi, không hoàn lại được, tôi cũng đã có rồi, không cần dùng đến hai cái.- Tôi trả tiền cho cậu.
Cô chuyển khoản cho cậu, cậu cũng không nhận, toàn bộ đều bị hoàn về, càng làm cho cô không biết phải làm sao.Cô không biết nhiều về cậu, chỉ ấn tượng với nụ cười của cậu, dù là trên tin tức hay đời thường cô luôn thấy cậu cười sáng lạn như ánh mặt trời rực rỡ, làm cho người nhìn rất dễ chịu.
Phần lớn thông tin của Alex cô chỉ nghe qua lời kể của các bạn học của mình: Rằng cậu là vận động viên cầu lông, vào đội quốc gia rất sớm từ lúc 16 tuổi, đến năm 18 thì lấy được huy chương.
Dù sao cũng rất lợi hại.Càng nghĩ, cô càng băn khoăn.
Chắc chắn phần lớn thời gian của Alex đều dành cho tập luyện, không giống như cô tưởng tượng về việc tiếp xúc nhiều với bạn nữ.
Nên chắc không phải cố ý tán tỉnh cô?
Có lẽ do tác động của tâm lý, cô cảm thấy Alex không phải người xấu.
Cậu ta hảo tâm mời cô uống trà sữa, giúp cô cắm ống hút và còn thuận tay đền cho cô một chiếc điện thoại mới?Orm cố gắng hồi tưởng về cảnh tượng hôm đụng phải Alex.
Cô chắc hẳn không nói gì quá đáng chứ?
Dù sao thì cô cũng có ấn tượng rất tốt với cậu.