[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,438
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Mối Tình Đầu
Chương 124: Đúng là đồ ngu ngốc.
Chương 124: Đúng là đồ ngu ngốc.
Chương 124: Đúng là đồ ngu ngốc.Cuối tháng 6, sau khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, lịch trình bận rộn của Prim cuối cùng cũng được tạm dừng một khoảng ngắn, đón chào kỳ nghỉ phép.
Cô trở về Bangkok, dự định ở lại một thời gian, sau đó lại tiếp tục cuộc sống ăn ngủ ở đoàn phim của mình.
Tài xế được công ty phân phó đến đón cô, Prim cùng cô trợ lý sinh hoạt của mình một người đẩy một vali to ra khỏi sân bay, trải qua sự náo nhiệt quen thuộc của fans đến đón sân bay cô lặng lẽ chui vào xe vans.
Xe chạy bon bon trên đường, tài xế mới im lặng theo chỉ dẫn của Tang Tang lái xe đến về nhà Tangabodi.
Lúc đi họ đi qua Đại học Chulalongkorn, Prim gọi tài xế: "Bác lái chậm một chút với ạ."
Giữa trưa, ánh nắng vàng rót xuống những hàng cây sala cổ thụ rợp bóng, trải dài theo lối đi lát đá đến tận đường vào khu giảng đường chính.Tòa nhà Maha Chulalongkorn vẫn sừng sững, mái ngói đỏ thẫm nổi bật giữa nền trời xanh lam.
Đến hàng cây sồi già cùng kiên cố vững chãi, qua bao lớp thế hệ ra ra vào vào.Mấy năm qua, thành phố này như chưa từng thay đổi, hàng hoa sứ bên vệ đường vẫn lát lác nhóm bạn trẻ đợi chuyến xe về nhà.Bỗng như nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ lén lút chạy đến bên người nọ nhiều năm trước.Prim bất giác nhoẻn cười.Bác lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, cười trò chuyện: "Cô Prim, tôi nhớ hình như ngày xưa cô cũng học ở Chulalongkorn à?"
Prim khẽ đáp: "Vâng."
Bác lái xe cười khà: "Con gái tôi cũng học ở đây đấy, bây giờ đang học năm nhất, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
"Cháu tốt nghiệp rồi ạ."
"Ồ, không nhận ra đấy, còn tưởng cháu cùng lắm mới học năm ba cơ, tốt nghiệp lâu chưa?"
"Hơn hai năm rồi ạ."
"À, hai năm!
Thế cũng chỉ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi thôi nhỉ?"
Prim khựng lại không đáp, chỉ cười trừ.
Cô chống khuỷu tay lên khung cửa, ngón tay khẽ mân mê ngọn tóc.
Mấy năm trước cô đã cắt mái tóc dài đi, mấy năm nay vẫn luôn thay đổi tạo hình nhưng tóc dường như không dài quá vai, phối với gương mặt tròn nhỏ nhắn, đúng là trông rất trẻ.Nhưng trẻ cũng chỉ là ấn tượng đầu tiên, khí chất và cảm giác lại hoàn toàn khác.
Cô nào đâu mới hai mươi bốn tuổi, cô đã là một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi.
Prim vừa đặt chân đến nhà đã vội vàng về phòng ngủ, mở cửa chốt trái, đặt hành lý xuống, nằm trên giường ngơ ngẩn hồi lâu.
Đang định đi tắm rửa thay quần áo rồi xuống dưới đi ăn, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, Prim lấy ra nhìn, nghe máy: "Chị Tu!"
Tu hỏi: "Em đến nhà rồi à?"
Prim quỳ trên nền mở vali ra, lấy quần áo: "Vâng, vừa đến ạ."
"Cảm giác nghỉ phép thế nào?"
"Tốt lắm."
"Em đương nhiên là tốt rồi, cả năm nay gần nha quay phim ở bên ngoài, vốn đang ở Chiangmai yên ổn, không đâu lại nhận thêm kịch bản phải chạy về Bangkok, rồi mới không đến ba tháng đã vùi mình ở vùng núi Kanchanabur, mãi mới về nhà được.
Prim em nói xem, mấy năm nay quay phim ở bên ngoài em bảo em muốn tìm một nơi thân thuộc, vậy bây giờ thì sao?
Đã tìm thấy chưa?"
Tu càng nói càng giận, chưa từng nghĩ con bé này lại tùy ý bướng bỉnh như thế.
Prim đóng vali lại, ngập ngừng một lát rồi khẽ đáp: "Bangkok là nhà em."
Tu cười lạnh: "Thế em đã tìm thấy nơi nào cho em cảm giác thân thuộc chưa?
Hay chỉ về nhà mới có được cảm giác đó!"
Prim không đáp, cô đứng trước khung cửa sổ to lớn, nhìn xuống mảnh vườn vừa xa lạ vừa thân quen này, lòng cô rất rõ ràng, với cô, cảm giác thân thuộc không phải là một nơi chốn, một ngôi nhà.
Mà là một người.
Những năm qua, cô gặp rất nhiều người.
Không một ai khiến cô có được cảm giác ấy.Tu không nhận được lời đáp, cảm thấy Prim có chút mất tập trung, cô chậc lưỡi một tiếng, dịu giọng thỏa hiệp: "Prim!
Về rồi thì nghỉ ngơi nhiều một chút.
Trước lễ đính hôn của chị, nhóm chúng ta đi tắm suối nước nóng nhé."
Prim khẽ cười đáp lại người con gái đang hạnh phúc ở đầu dây bên kia.Sau khi cup máy, điện thoại của Prim lại sáng lên, cô click mở lại đọc được một tin nhắn Nick gửi cho cô."
Prim, nếu cậu đọc được tin tức gì đó thì đừng tin, đều là mấy chiêu trò quen thuộc của giới giải trí thôi."
Prim không hiểu gì, tắt điện thoại, nhìn thấy dòng tin được đẩy về điện thoại.
"Người thừa kế của đế chế Watchathip và diễn viên đang nổi Mim Rattanawadee cùng nhau qua đêm ở khách sạn."
Cô nhướng mày, thấy mãi thành quen, ném điện thoại lên giường, đi tắm.
Ngày hôm sau Prim dậy rất sớm, cô hẹn môi giới đi xem nhà, xem ba căn đều không vừa lòng.
Người môi giới rất kiên nhẫn cười hỏi: "Cô Prim cảm thấy không vừa lòng chỗ nào?"
Prim ngẫm nghĩ: "Căn thứ nhất lấy ánh sáng không tốt, căn thứ hai giao thông không thuận tiện nằm ngay trên đoạn đường thường xuyên kẹt xe, căn thứ ba tôi không thích nơi này..."
Căn thứ ba nằm ở khu chung cư hạng sang ven bờ sông Chao Phraya.Banyan Tree Residences Riverside đúng là một lựa chọn tốt, nhưng Prim không thích chỉ đơn giản là Nick cũng ở đây cô không muốn có một ngày đột nhiên va phải anh trong khung cảnh này.Nếu có thể, tốt nhất cả đời này đừng dây dưa với nhau.
Prim nghĩ cô đã từ chối rất rõ ràng.Cô nghĩ, anh chắc chắn cũng đã hiểu.Người mô giới gãi đầu, giải thích: "Nhưng với yêu cầu mà cô đề ra thì những căn thế này mới đáp ứng được thôi.
Ở đây thực ra không tồi, riêng tư, lại toàn là căn hộ hạng sang, dịch vụ tốt nhất, chủ nhà đang vội cho thuê nên mới có giá này.
Cô cũng biết mà, mấy năm nay giá nhà đất ở đây tăng lên rất nhanh..."
Prim nhìn anh ta, nhỏ giọng: "Vậy còn loại căn nào khác không?"
Người môi giới lập tức niềm nở: "Có chứ, đương nhiên là có."
"Thế chúng ta đi xem đã."
"Không vấn đề gì, còn một chỗ nữa, cô chắc chắn sẽ vừa lòng, giá thuê cũng rẻ hơn ở đây tám ngàn baht."
Prim không thiếu chút tiền ấy, cô còn đủ sức trả tiền một lần mua đứt một căn hộ ở đây nhưng cô không có ý định mua nhà, bởi vì bố mẹ sẽ không để cô mua, càng không muốn cô rời nhà.Cũng như lần này, Prim mặc kệ sự khó chịu của bà Tangabodi, lấy lý do thuận tiện cho công việc dọn ra ngoài ở riêng.Người môi giới lái xe đến vùng ngoại ô, cười đùa: "Chính là nơi này, cô xem, đến bảo vệ gác cổng tiểu khu ở đây cũng đẹp trai hơn những nơi khác phải không?"
Prim ngẩn người: "Anh nói là nơi này?"
Người môi giới: "Đúng vậy, cô xem, mặc dù ở đây không sang trọng bằng Banyan nhưng mức độ xanh hóa ở đây cũng tốt hơn bên đó nhiều.
Bảo mật cũng rất tốt, không kém cạnh chút nào.
Mỗi tầng chỉ có tối đa 4 căn hộ, đảm bảo riêng tư tuyệt đối cho cô."
Prim đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi: "Tôi biết."
Trước kia cô đã từng đến đây rồi.Còn đến rất nhiều lần.
Xe dừng ở dưới, Prim ngẩng đầu nhìn lên tòa 12, người môi giới chỉ phía trước: "Căn hộ ở đằng trước, chúng ta vào xem nhé."
Prim đi theo người môi giới, trong lòng hỗn loạn.
Căn hộ nằm ở tầng 25 số 2501 tòa 10, hai phòng ngủ một phòng khách, lấy ánh sáng tốt, trang trí không mới lắm, nhưng cũng không cũ.
Prim rất vừa lòng với căn hộ này, nhưng... cô quay đầu, nhìn về phía tòa 12.
Cô biết người nọ không còn ở đây.
Nói thật, cô vẫn muốn một lần được chạm mặt anh, chỉ là vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Người môi giới thao thao bất tuyệt giới thiệu căn hộ, cuối cùng nói: "Hôm qua có một đôi vợ chồng cũng đến đây xem căn hộ này, họ còn phân vân muốn suy nghĩ thêm, cô xem..."
Chưa dứt lời, điện thoại đổ chuông, anh ta liếc nhìn, cười ngó Prim: "Vừa nhắc đến thì gọi tới."
Ánh mắt Prim thoáng dao động, nhìn anh ta: "Anh đừng cho họ thuê, tôi thuê căn này, trả tiền thuê một năm trong một lần, bây giờ có thể lập hợp đồng ký tên giao tiền luôn."
Cô nói cực nhanh.
Người môi giới rất thích kiểu sòng phẳng thế này, nói với đôi vợ chồng kia rằng đã cho thuê, lập tức viết hợp đồng cho Prim, giao tiền, trao chìa khóa.
Sau khi người môi giới đi, Prim gọi cho Tang đến đổi khóa và mua đồ cho cô.
Hiệu suất tổ chức của Tang khá tốt, cô ấy thuê người quét dọn một buổi chiều, kê lại bàn ghế, trang trí cơ bản trong nhà, sau đó lại đến trung tâm thương mại chọn mua một bộ đồ giường cho Prim.Hai ngày sau, Prim rời khỏi dinh thự nhà Tangabodi, dọn vào căn hộ mới ở.
Tối đó, cô nấu mì gói, ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem phim.
Đáy lòng mơ hồ dâng lên một chút cảm giác thân thuộc đã lâu không thấy.
Cô không biết đây là chuyện tốt hay xấu, khẽ thở dài.
Con người ấy mà, luôn cầm lòng chẳng đặng lưu luyến những ký ức tươi đẹp.
Prim, như vậy rất nguy hiểm.
Cô nhắc nhở chính mình.
Prim ở đây một tuần, buổi tối ngày nào cũng ra khỏi nhà vài chuyến và đi dạo qua tòa 12, nhưng chưa từng một lần nhìn thấy bóng dáng cô thầm mong, trái lại cô gặp được Film, người đàn ông bịt kín mặt bên cạnh nếu cô đoán không nhầm là anh Allan.Lâu như vậy rồi, chị ấy vẫn còn ở đây.
Chỉ là chàng trai của cô, không còn xuất hiện ở đây nữa.Lâu như vậy rồi, hai người họ vẫn còn nắm tay nhau.Chỉ là bàn tay của cô, không còn được bàn tay ấy nắm lấy nữa.Allan nhướng mày, cẩn thận quan sát cô: "Em sống ở đây?"
Prim gật đầu: "Vâng, em ở toà 10."
Film mỉm cười: "Chị còn tưởng mình nhận nhầm người.
Lên nhà ngồi chơi một chút không?"
"Em...em có chút việc."
Prim hơi lúng túng, bỗng nghĩ ra gì đó, cô lục túi lấy chìa khóa và thẻ nhà ra đưa tới, do dự nhìn Allan.Có chút chuyện rất khó mở lời, cuối cùng Prim vẫn nói: "Anh Allan, cái này... phiền anh giúp em đưa cho anh ấy, hồi đó em quên trả."
Allan ôm trên người một cục hàng chuyển phát, cục hàng rất nhỏ nhưng anh lại cố cầm bằng cả hai tay.Các lớp khẩu trang, anh đánh giá cô gái trước mặt, lại liếc nhìn thẻ từ trên tay cô, cũng không có ý nhận lại, mà thấp giọng đáp."
Cái này em phải tự trả rồi, anh không giúp em được."
Bàn tay gượng gạo giữa không trung mấy giây, Prim thu tay về, rồi nhét đồ lại vào túi, lại nghe thấy Allan thong dong nói: "Nó cũng ở Bangkok, vừa về tháng trước, có cơ hội em tự trả đi."
Bên tai Prim bỗng ù lên, không có cách nào nói rõ cảm giác trong lòng, cô theo thói quen định quay đầu bỏ chạy.Allan gọi cô lại: "Đợi đã, em cần số của Authur không?"
Lời này có vẻ như trêu chọc, nhưng Allan là chân thành.Có điều vào tai Prim lại khiến cô càng thêm quẫn bách.
Cô không cần số của Authur, có cũng không dám gọi, cần gì phải lưu lại, càng nhìn càng buồn bã.
Năm ấy là cô nói lời chia tay, khoảnh khắc bước chân ra khỏi đoạn tình cảm đó, cô không dám ước ao xa vời Authur vẫn còn ở lại chốn cũ.
Năm, sáu năm rất dài, cô càng không dám ảo tưởng anh vẫn còn độc thân.
Cho dù độc thân...
Cô cũng không dám đối mặt.
...Đầu tháng bảy, Authur trở về từ chuyến công tác ở Singapore, liền trực tiếp đến công ty mở họp.
Vì dự án lần này khá lớn, bọn họ họp bàn suốt ba tiếng, kết thúc cuộc họp thì giờ cơm tối đã qua từ lâu.
Authur tựa người vào ghế, vắt chéo chân nhìn Simon: "Ra ngoài hay gọi đồ đến?"
Simon nhìn anh, tên cuồng công việc này, sớm muộn cũng sẽ ép nhân viên phát điên.
Trong lòng thầm mắng chửi mấy trăm lượt, bấy giờ Simon mới dặn trợ lý đi gọi đồ ăn.
Waranya có chút mệt mỏi nên muốn ra về, cô vừa đi Kai cũng cuốn gói đi theo.
Thoáng chốc chỉ còn hai người Authur và Simon cùng xử bữa tối qua loa trong phòng họp.
Ăn xong, Simon đặt đũa xuống, cười nhìn Authur: "Tớ vốn đã hẹn cùng đi ăn bữa tối lãng mạng với vợ, nếu không phải sợ cậu cô đơn lẻ bóng, tớ còn lâu mới ngồi đây nhai thức ăn nhanh với cậu."
Authur đứng dậy rót cốc nước, liếc anh một cái, không chút cảm kích: "Không ai bảo cậu ở lại cả, cậu đi được rồi."
Simon nhún vai: "Thế tớ đi đây, cậu cũng về sớm đi."
Authur mặc kệ anh, Simon mở cửa, lại tạm ngừng quay đầu nhìn Authur, nhướng mày hỏi: "Cậu thấy tin đồn mới của Nick Watchathip chưa?"
"???"
Biết ngay anh chưa xem, Simon chống tay bên cửa: "Prim phỏng vấn nói trước giờ chưa từng hẹn hò với Nick, cậu biết chưa?"
Authur như khựng lại, trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Simon tựa vào cửa, hỏi thăm dò: "Hay là... tớ ở lại uống mấy ly với cậu?"
"Biến đi!."
Authur mất kiên nhẫn, rõ ràng muốn đuổi người.
Simon đương nhiên biết, ngoại trừ gặp khách hàng, bình thường Authur căn bản không động đến rượu, anh sờ mũi, biết điều bỏ đi.
Nhiệm vụ Waranya giao cho coi như hoàn thành.
Authur đứng cạnh máy lọc nước, uống hết một cốc, suy nghĩ một hồi lại quay về phòng làm việc lấy chìa khóa rồi cũng rời khỏi công ty.Nhà Siributr đèn đuốt sáng trưng, bước vào nhà, Quýt Béo đang cuộn tròn trên thảm ngủ vùi, Alex đang nằm trên sopha xem tivi, thấy em trai về liền cười hỏi, "Em về muộn vậy?
Đã ăn tối chưa?"
Cùng lúc, Allan bước từ trên tầng hai xuống, nhìn em trai: "Về rồi à?"
Authur liếc mèo quýt béo, đáp lại anh trai: "Vâng."
Anh nhìn Alex, "Mẹ ngủ rồi sao?
Còn gì ăn không?"
Alex gật đầu, hỏi: "Muốn ăn mì không?
Anh nấu cho em."
Authur gật gật đầu, với tay sách Quýt Béo từ thảm quẳng ra một bên, sau đó lại biểu hiện như thường mà ngã người trên sopha.
Alex khẽ cười bước xuống bếp.
Allan gọi với theo, "Thêm phần anh nữa."
Ba anh em ăn khuya trong bếp, ăn xong Alex nói mấy câu với hai người rồi lên phòng ngủ.Authur dọn dẹp trong bếp, lúc định về phòng, Allan bỗng nói: "Đúng rồi, tối hôm nọ anh có gặp Prim."
Authur nhíu mày, không lấy làm bất ngờ.
Anh vốn tưởng rằng hai người gặp nhau ở sự kiện nào đó, thì Allan nói tiếp: "Bây giờ cô ấy đang ở khu chung cư ngoại thành."
Câu này như một trái bom, cuối cùng cũng phá tan vẻ ngoài của Authur, anh sững sờ mấy giây, cau mày không thể tin: "Cô ấy ở khu chung cư bên sông Chao?"
"Ừ."
Lúc trước ba anh em họ mua 3 căn ở khu chung cư ấy, mỗi người một căn, lại cùng một tầng.
Song hồi ấy vì muốn cho lấy cho Film thuê và đảm bảo an toàn cho cô mà anh đã trả luôn phần tiền thuê hai căn hộ của Authur và Alex và để trống hai căn hộ ấy.Chuyện Authur đưa Prim về căn hộ của nó anh vẫn biết ít nhiều.
Sau này, Authur nợ nầng chồng chất, hai căn của Authur và Alex thực sự phải đem đi cho thuê để gồm nợ.
Nói thật, anh rất bội phục cậu em trai này, nợ một đống nói gánh là gánh, cắn răng mà gánh.
Thời điểm đó còn bị bạn gái chia tay, lại làm việc xa nhà, nhưng chưa một lần mảy may than vãn lấy một lời.
Đôi khi chính anh cũng không hiểu nó lấy sức mạnh từ đâu ra mà cứ cắn răng chịu đựng một mình.
Allan liếc nhìn vẻ mặt đã lâu không đặt sắc thế này của em trai, hiểu ý mà cười cười.
Authur mím môi, cúi đầu đá mèo béo cản đường.
Mèo béo chỉ duỗi móng vuốt, đổi sang chốn khác, lại tiếp tục lười biếng ngủ vùi.
Lên tầng tắm rửa xong, bóng dáng cao lớn tựa vào ban công hút thuốc, một tay kẹp thuốc một tay cầm điện thoại, cúi đầu dạo một vòng tin tức trên mạng.
Thanh tìm kiếm xóa rồi lại gõ, cuối cùng vẫn click vào.Anh phóng to một tấm ảnh, nhìn rõ bóng dáng kia, mái tóc dài lúc trước hình như có chút ngắn.
Ngậm thuốc rít sâu một hơi, Authur nheo mắt bỏ điện thoại xuống, chớp mắt, khói thuốc lượn lờ khắp không gian.Anh nhắm mắt lại, hít sâu vài cái cố gắng bình ổn tâm tình, một lúc lâu sau mới cười mỉa mai.
Sau 5 năm không có cô, anh thậm chí sống không ra con người.Con mẹ nó, Authur Nannarpat Siributr, mầy đúng là hết thuốc chữa rồi....Đã rất lâu mới có được một kỳ nghĩ, lại tự do tự tại ở ngoài, Prim quyết định thức khuya để xem phim kinh dị.
Bộ phim này cố ý hù doạ người xem bằng những kỹ xảo tiếng động và âm nhạc rùng rợn, nhưng ngược lại không làm cô sợ hãi chút nào.
Xem phim kinh dị mà lòng cô bình thản như nước lạnh.
Vì có chứng bệnh khó ngủ, cô xem phim trong tình trạng vô cùng tỉnh táo.
Hàng chữ kết thúc vừa xuất hiện, Prim thậm chí còn có cảm giác chưa đã thèm.
Cô nhắm mắt, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên mù mịt.
Lúc cô sắp rơi vào giấc ngủ, bất chợt, cửa phòng bị cốc cốc gõ vài cái.Ảo giác sao?
Một khi cơn buồn ngủ bị cắt ngang, Prim rất khó ngủ lại.
Cô trở mình, lại nhắm mắt lần nữa, nhàm chán nhớ lại bộ phim vừa xem.
Ôi, đây mà là phim kinh dị sao?
Loại phim này mà có thể hù dọa được ai chứ?
Đang lúc mơ mơ màng màng, trong đầu Prim mơ hồ hiện lên hình ảnh khuôn mặt của con quỷ vừa nhìn thấy lúc nãy.
Ba giây sau, cô chợt bò dậy, bật đèn ở đầu giường.
Toàn bộ thời gian sau nửa đêm đến tờ mờ sáng, cô nằm trằn trọc.
Nửa ngủ nửa tỉnh, luôn cảm thấy bên cạnh có khuôn mặt quỷ dị dầm dề máu đang nhìn chằm chằm mình.
Cho đến khi trời sáng hoàn toàn, cô mới miễn cưỡng thiếp đi một chút.
Sáng hôm sau, Prim bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô hơi bực bội, mò mò cầm điện thoại di động lên, nhấn phím nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói phấn khởi của View, "Em về Bangkok rồi đúng chứ?
Lát nữa chúng ta ra ngoài mua sắm không."
". . ."
Prim mí mắt giật giật, đầu óc bị treo máy hai giây.
Nhận ra cuộc gọi của View, giọng cô rầm rĩ: "Em không đi đâu, buồn ngủ quá..."
View ở đầu dây bên kia nghe tiếng nói mơ hồ của Prim thì hiểu ý, thanh âm trầm thấp: "Lát nữa chị gọi lại cho em."
Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cắt đứt.View nhìn cuộc gọi gián đoạn mà khẽ cười.
Lại nằm trên giường thêm một chút, cô cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn thời gian.
Đã gần hai giờ chiều.
Có lẽ Prim đã ngủ đủ giấc, View sau khi lấy được địa chỉ mới của Prim, liền với lấy áo khoác, lái xe đến đón cô nàng.
Trong phòng vệ sinh, Prim đang đánh răng, điện thoại lại lần nữa vang lên.
Cô với tay mở khóa màn hình, trực tiếp mở loa ngoài.
View lên tiếng trước: "Chị tới rồi đây!"
Trong miệng đầy bọt kem đánh răng, Prim lúng búng nói: "Đợi em một lát."
4 giờ chiều, hai người rời nhà đến địa điểm quen thuộc.
View trực tiếp đưa Prim đến quán bar, hai con sâu rượu, sầu đời trực tiếp đua thành một khối trên lầu hai.Không gian u tối, ánh đèn lập lòe một vài ca sĩ trẻ đang ngồi dưới đất ôm đàn Guitar, hát hết bài này đến bài khác, giọng hát to và trầm, cổ họng tốt vô cùng....Ngoài cửa quán bar, Waranya đang nhìn dáo dác xung quanh, thấy Authur đang đi từ xa thì chạy nhanh đến ôm chầm lấy anh: "Chó vàng, tôi đợi cậu lâu lắm đó".
Cô nàng vừa ôm vừa lẩm bẩm: "Sao sắc mặt kém vậy, nghe nói thương vụ thu mua "Twice Win" của Nick Watchathip bị hoãn lại, có phải cậu đâm chọt sau lưng không?"
Authur có vóc dáng cao, còn Waranya chỉ có 1m58, hương vị rất giống một chú chim nhỏ đang ép chặt vào người anh, chỉ tiếc là bộ dạng "tựa" vào như vậy khiến sắc mặt của Kai trước mặt đang rất khó coi, anh không thể không kéo người ra.
Kai trước đây đã phải chịu đựng rất nhiều để bình thường quan hệ với Waranya, nổ lực để mong tình cảm của bọn họ trở về như lúc nhỏ, để rồi tính chiếm hữu của anh ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, ngay cả Authur cũng bị anh bắt đầu đề phòng.
Authur lắc đầu hỏi: "Simon đâu?"
Waranya khoác tay anh, lôi người đi vào trong: "Trong quán bar, chúng ta vào thôi".
Simon đang ngồi trong góc, tâm trạng có vẻ không tốt.
Anh yêu cầu Astrid phục vụ tất cả những đồ uống đắt tiền nhất trong quán, vậy mà cả đêm chỉ có hai người đến, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng không bình tĩnh được.
"Chết tiệt, đã nói sinh nhật của em phải đến, thằng quỷ đó vậy mà không đến, đúng là không nể mặt".
Cầm trên tay ly rượu sóng sánh ánh đỏ, Nat cười hờ hững khi nghe anh nói vậy: "Có lẽ Authur bận việc.
Nào anh uống với chú một ly."
Astrid ngã người trên sopha cũng ngồi chồm dậy, cười như gợi đòn: "Authur không đến thì thôi, hai anh đây uống với chú, uống say thì về, cuối tháng tính hết bill vào cổ tức của nó.
Lấy lại công bằng cho chú, được chưa?"
Astrid cùng Nat là anh em tốt, hai người còn cùng nhau ở lại LP.
Tech từ lúc khó khăn đến giờ.
Một người phụ trách pháp lý của công ty, một người phụ trách phần cứng, hợp đồng của công ty sau này đều qua tay hai bọn họ.Thời gian dài làm việc cũng Simon nên rất quý trọng cậu em này.Nhưng Authur dù sao cũng là sếp của bọn họ, không những thế cũng em họ.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.Vì vậy cho nên, có lôi được người ra ngoài tụ tập được không thì họ không dám đảm bảo, chỉ có thể nhắm mắt bịt tai mà gọi điện thúc dục, hy vọng cậu em còn lại chịu nể mặc hai người già này một chút.Simon lầm bầm: "Thằng quỷ đó mà bận cái gì, rõ ràng bị em nói trúng tim đen.
Thẹn quá hóa giận.
Đúng là đồ ngu ngốc."