[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,438
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
Mối Tình Đầu
Chương 19: Rachanun là ảo giác
Chương 19: Rachanun là ảo giác
Chương 19: Rachanun là ảo giácCuối tuần, Film lái xe đến điểm hẹn để gặp Mint và Joye.
Sau một ngày lượn lờ hết trung tâm thương mại để mua quà cưới, họ chọn một Nhà hàng Âu để ăn tối.
Trên bàn ăn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, hầu hết là hai người kia nói.
Thỉnh thoảng Film bị Mint hỏi mới trả lời đôi ba câu.
Gần cuối buổi Mint có người đến đón, cô bị Joye và Film trêu chọc đến đỏ cả mặt.
Nhưng lần này cô tuyệt nhiên không phản bác, dù sao thì hôm nay nữ thần của cô đến đón cô, cô không chấp nhặt với hai người bọn họ.Mint vừa rời khỏi một lúc, Big đã gọi đến, giọng anh ngà ngà nói vài câu không rõ.
Joye biết hôm nay anh uống cùng Allan, nghe lời nói không rõ của anh truyền qua ống nghe điện thoại, cô cũng cảm thấy lo lắng, không biết hai người say xỉn ở với nhau có ổn không.Khoảng gần một tiếng sau, Joye và Film xuất hiện trước cửa nhà Big, cô lo lắng một mình cô không thể xử lý được hai con sâu rượu nên quyết định bắt cóc Film về nhà cùng mình.
Không về thì thôi, vừa bước vào nhà đã thấy Big nằm ngủ trên sopha, tay chân buông thuồng, đầu còn sắp quẹo xuống đất, còn phần Allan thì cũng không khá hơn, gục hẳn trên chiếc bàn tròn ở phòng khách.
Cả phòng nồng nặc mùi bia, dưới đất toàn là vỏ chai đã rộng, nằm lăn lóc khắp nơi.
Joye mở cửa sổ cho thoáng, khi quay lại đã ý thấy áo Big bị cuốn lên, nhăn nhún trên bụng còn lộ cả eo, sợ gió lạnh cô đi tới cố lay tỉnh Big, muốn dìu anh vào phòng.
Film lúc này cũng đi đến chỗ Allan, cố lật người anh ngửa lưng ra sopha, Film cố gắng thật nhẹ kéo vai cậu sang hướng ghế, đến khi gương mặt cậu lộ ra Film mới nhìn rõ Allan trong cơn say như thế nào.
Chỉ thấy hai má cậu hồng hồng, đuôi lông mày hơi ẩm, không biết có phải do mồ hôi hay không.
Có thể do uống nhiều quá mặt cậu trắng bệt ra, nốt ruồi son nhỏ ở đuôi lông mày càng đỏ hơn bình thường một chút."
Film cậu dìu Allan được không?
Dìu cậu ấy vào phòng giúp tớ.
Tớ xử lý Big, để hai người họ ở đây chắc trúng gió mất."
Film gật đầu: "Được.
Để tớ dìu cậu ấy."
Sau đó, Joye đưa Big vào phòng, ở phía bên kia Film cũng cố gắng lay tỉnh Allan để đưa cậu vào phòng ngủ.
Chiều cao và cân nặng của Allan càng nặng hơn khi say xỉn, Film thật sự không có khả năng đưa cậu vào phòng, mặt dù chỉ cách vài bước chân.
Cô cố gắng nâng Allan lên sopha đợi Joye xử lý xong Big quay lại, hai người chắc sẽ mang được cậu ấy vào phòng.Film đi vào phòng ngủ cầm một chiếc khăn ẩm đã được vắt nước đi ra, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của Allan, khăn vừa chạm vào mặt cánh tay Allan lại động đậy, hơi thở mang mùi cồn chậm rãi tản ra xung quanh như bao lấy Film, chỉ thấy đôi mắt nãy giờ đang nhắm tịt lại mờ mịt mở, lông mày cau chặt lại như sắp dính vào nhau.
Film phát hiện cơn say đã khiến đôi mắt cậu tạm thời biến thành một mí.
Allan mơ hồ tỉnh lại, đang thích ứng với ánh sáng xung quanh thì thấy hình ảnh của Film ngồi trước mặt cậu.
Nếu giờ chớp mắt rồi mở ra cậu ấy có biến mất không nhỉ?
Ảo à, Rachanun cậu làm phiền tớ ngay cả trong cơn say à.
Miệng Allan lẩm bẩm mấy câu vớ vẩn, Film không nghe rõ, cô cuối sát người trước mặt cậu để cố gắng nghe xem cậu đang cần gì.
Mãi đến sau này Film vẫn nhớ như in khoảng khắc này."
Big.
Hình như tớ lại thấy Film rồi""Big cậu ấy ở ngay trước mặt tớ này""Rachanun ở ngay trước mặt tớ thật đó""Trước mặt tớ, gần lắm""Big.
Uống rượu tốt thật""Big" "Cậu nghe thấy tớ nói không hả""Tớ thấy rõ lông mày của Rachanun luôn này."
"Chết tiệt.
Cậu ấy đẹp thật.
Tớ thích cậu ấy""Big""Big, uống rượu tốt thật, Rachanun không trốn tránh tớ, cậu ấy nhìn thẳng vào tớ này.
Big.
Big. cậu nghe tớ nói không."
Sau buổi tối hôm đó, Allan không hề hay biết bí mật cậu chồn vùi bấy lâu nay ở tận đáy lòng đã bị Film phát hiện.
Cậu còn vô tư như trước, nhắn tin trêu đùa với Film rằng hôm đám cưới Big và Joye phải bày trò gì để làm khó họ.
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà trong lúc quay chương trình một khoảng thời gian, Allan lại tiếp tục cống hiến bản thân cho lịch trình bận rộn.
Film cũng tất bật chuẩn bị cho quảng bá cho Pluto sắp công chiếu.
Chuyện xảy ra ở nhà Big, Film cũng không có thời gian suy nghĩ, cũng không dám nghĩ tới, có thể nói là cô lựa chọn trốn tránh.Film bận, Allan càng bận hơn.
Dạo này cậu bận đến độ chân không chạm đất, thường xuyên cảm thán với Andrea và Authur là phiền não lớn nhất của cuộc đời cậu là quá nổi tiếng.
Cuối hè, thời tiết Bangkok vừa khô vừa nóng, mặt trời hun mặt đất cháy đen thui.
Cả nhà Siributh lại quay lại cuộc sống tất bật của mỗi người.Andrea chuẩn bị cho công trình nghiên cứu mới, Esther và Authur dạo gần đây cùng cắm đô luôn ở viện và công ty.
Còn Alex chuẩn bị đồ đạt để ngày mai bay chuyến sớm đến Pari tham gia Olympic.
Nên dù ngày mai, Allan có một sự kiện ra mắt cửa hàng của thương hiệu anh làm đại diện, bây giờ vẫn mang gương mặt đang đắp mặt nạ cùng gia đình tập trung ở phòng Alex.
Có thể nói bây giờ Alex là đối tượng được chăm sóc đặc biệt trong gia đình, ai bảo ngày mai nó đại diện quốc gia đi chinh chiến Olympic cơ chứ.
Dù gì ở gia đình Siributr huy chương Olympic là không thiếu, nhưng bộ siêu tập của Alex vẫn cần một đồng vàng lấp lánh bỏ vào.
Thằng bé đã tập luyện điên cuồng như vậy, nếu không lấy được sẽ thất vọng lắm.
Anh hiểu rõ đứa em của mình, nhìn tươi sáng lúc nào cũng cười tủm tỉm như tranh tết như vậy chứ hơn ai hết nó là đứa cố chấp nhất nhà.Alex theo đuổi con đường vận động viên từ năm cuối tiểu học so với chúng bạn nó bắt đầu muộn hơn nên phải cố gắng gấp đôi người thường.
Allan đã từng chứng kiến Alex tập luyện điên cuồng như thế nào.
Vì tố chất thân thể quá yếu, phải tập riêng với huấn luyện rất nhiều, cuối mỗi buổi tập, cơ bắp căng cứng, giương mặt nó biểu lỗ rõ đau đớn.
Alex vẫn cắn chặt răng hàm, chống đỡ trên mặt đất tay nổi gân xanh, gương mặt đổ bừng, mồ hôi như mưa nhưng ánh mắt nó rất kiên định, mắt nhìn về phía trước không né tránh mà mở miệng đối với huấn luyện viên nói tiếp tục."
Đây là thuốc chị chuẩn bị cho em, qua đó ăn uống phải chú ý, đặc biệt giấc ngủ rất quan trọng."
Esther đưa một bao nhỏ cho Alex trong đó là thuốc cô cẩn tận chuẩn bị cho em mình, còn ghi chú rõ ràng triệu chứng nào, uống loại nào.
Loại nào cần hỏi ban huấn luyện trước khi uống để tránh thành phần có ảnh hưởng đến kết quả Dolphin.
Còn cẩn thận ăn dặn đi căn dặn lại tất cả các điều phải chú ý khi đến Paris.Trên gương mặt bà Hoa đầy lo lắng, mỗi lần Alex thi đấu lòng bà luôn không yên.
Nỗi sợ của bà luôn hiện hữu kể từ khi Alex thi đấu chuyên nghiệp, hơn ai hết bà là người cảm nhận rõ nhất nỗi đau của con trai mỗi khi nó gặp chấn thương.Authur thấp giọng: "Alex !Anh lấy huy chương vàng về so với em."
Thằng nhóc không biết cỗ vũ anh mình bằng những lời gì chỉ có thể nói ra mấy lời kích tướng trêu chọc."
Bốp!"
Allan đánh Authur một cái rõ đau, sau đó quay đầu cỗ vũ Alex: "Đừng nghe Authur nói bậy, cố lên anh tin em làm được."
Thằng nhóc thối, miệng lúc nào cũng nói mấy lời nghe đã muốn đấm.Alex bất đắc dĩ: "Em biết rồi.
Mọi người về phòng nghỉ đi."
Trời ạ cậu buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm, không tống mấy anh em của cậu về phòng cậu sẽ bị làm phiền đến sáng mất.Andrea trấn an: "Đừng áp lực, em cứ thoải mái thôi."
Sau đó quay đầu nhìn Allan và Authur: "Về phòng thôi, để Alex nghỉ ngơi""Mẹ về phòng ngủ thôi."
Sau khi mọi người tản hết chỉ còn Esther ở lại, cô ngồi ở chiếc ghế bành nhìn Alex một hồi, em trai cô từ nhỏ đã hiểu chuyện, cô cũng muốn nói nhiều tránh gây áp lực.Cô đem găng tay đặt lên bàn, còn nhẹ giọng cổ vũ: "Đi đấu tốt, không có huy chương cũng không sao, xem như rèn luyện."
Sau đó nhịn không được mà dặn dò:"Tay của em, nếu lúc về nặng hơn chị sẽ giận thật đấy."
Alex gật đầu, cười nhẹ: "Chị à, yên tâm."
Esther đưa Alex đồng 5 coin chúc cậu may mắn, dặn cậu ngủ sớm rồi về phòng.
Alex nhìn theo bóng chị Hai, cuối đầu nhìn đôi găng tay và đồng 5 coin xâu trong sợ chỉ màu đỏ một lúc lâu mới đứng dậy tắt đèn đi ngủ.Hôm sauĐồng hồ mới điểm 4 giờ vừa qua một chút, Alex mở mắt đứng dậy, đem chăn màn gấp xong, bắt đầu rửa mặtHôm qua tập về xong, mặc dù cũng thả lỏng giãn cơ, nhưng cơ bắp vẫn còn hơi ê ẩm.
Trong lúc Alex đánh răng, cơ thể giống như bị tháo linh kiện, khó chịu nhe răng trợn mắt, não cũng trơ không theo kịp suy nghĩ.
Cơ thể và não bộ chưa kịp đồng bộ.
Anh hít sâu một cái lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài.
Sau khi làm nóng người liền bắt đầu tập thể lực, lợi dụng dây nhảy để làm toàn thân vận động, không những tập luyện lực bật mà còn luyện mắt cá chân, chân, và cánh tay cùng lực cổ tay, đối với sức chịu đựng cùng năng lực phản xạ cũng có trợ giúp.Sau đó lại bắt đầu chạy cự ly dài, quanh sân nhà vang vọng tiếng vừa chạy vừa thở của Alex.Andrea ra vườn, nhìn em trai chạy vòng quanh nhà thấp giọng: "Vừa sáng sớm em không ngủ à, tập lúc mấy giờ?"
Alex bất đắc dĩ: "Khoảng bốn rưỡi, em có ngủ mà""Alex, có cái này cho em."
Andrea đưa một sợi dây " phrakhrueang" (tấm bia nguyện) Alex nhìn tấm bia nguyện trên tay dở khóc dở cười, từ bé anh Andrea đã rất lý trí, con người theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối không bao giờ tin vào Thần Phật như anh ấy lại chịu mang bùa hộ mệnh về tặng cho cậu.
Hôm qua chị Esther mang về may mắn, hôm nay anh Andrea lại tặng cậu bùa bình an, lần này không lấy được huy chương chắc là có lỗi với Thần May mắn và Đức Phật lắm.Alex ngạc nhiên: "Ở đâu anh có vậy."
"Anh đi làm công đức với mẹ, lúc cầu nguyện tiện xin cho em."
Andrea không tự nhiên mà giải thích, trước giờ cậu không tin vào Thần Phật, nhưng khi nghe sư thầy nói về "phrakhrueang" không tự chủ mà nghĩ đến chuyện xin về cho Alex.Trong giờ ăn sáng, Alex không ngừng nhìn điện thoại, có rất nhiều bạn bè chúc cậu may mắn và chúc cậu thi đấu thành công.
Cậu còn cố tình đăng tin lên bảng tin đã gần nữa tháng chưa có bài mới nào, hình ảnh của đội cầu lông, còn nói mấy lời chờ mong hành trình ở Paris, bên dưới bài đăng có rất nhiều fans và bạn bè vào cỗ vũ, nhưng lượt hết mấy ngàn dòng bình luận vẫn chưa thấy người cậu chờ đợi phản hồi, tin nhắn cũng không có.Đang thất thần thì chuông điện thoại vang lên, cậu vội vả ra ngoài nghe điện thoại, làm mọi người trong nhà đều bất ngờ."
Alo""Cậu đã bay chưa?"
"Vẫn chưa, tôi còn ở nhà.
Một lát nữa xe mới đến đón, sắp rồi.
Cậu khỏe chưa?
Tôi thấy tin tức cậu phải đi tiêm thuốc, lại thức đêm chơi game à."
"Mây!
Ai nói thế, không có""Alex Nannarpat Siributr lấy huy chương về nhé, chúc cậu may mắn."
"Được tôi lấy huy chương về.
Cậu có khen thưởng gì không?"
Orm nghĩ nữa ngày cũng không nghĩ ra nên tặng gì cho Alex:"Cậu muốn thưởng gì, chỉ cần trong khả năng tôi sẽ cố gắng mà đáp ứng, 555""Cậu nói nhé."
Suy nghĩ đầu tiên nãy ra trong đầu Alex là: Tôi muốn cậu thích tôi.
"Orm!
Cảm ơn, À còn... giữ gìn sức khỏe nhé."
"Biết rồi.
Bye bye""Bye cậu."
Sau khi đầu dây bên kia ngắt máy, nụ cười quen thuộc lại hiện hữu trên gương mặt Alex.
Từ lúc gặp nhau ở cậu lạc bộ cầu lông và sự việc vỡ điện thoại đó, Alex và Orm trở thành bạn trà sữa, bạn "loát miêu".
Mỗi lần gặp nhau ở sân cầu, cả hai đều cùng nhau trêu chọc chú mèo Xiêm ở đó, mua môt ly trà sữa nữa đường ít đá rồi cùng nhau tản bộ.
Sau vài lần ngượng ngùng Orm cũng cởi mở hơn với anh, có thể nói tính cách sối nổi, nhiệt tình như thái dương của Orm đã chiếu sáng vào cuộc sống huấn luyện nhàm chán của Alex.
Anh bắt đầu giành thời gian cho Orm sau mỗi giờ huấn luyện.
Tản bộ, chọc mèo, uống trà sữa, săn labubu, ban đêm còn biết chơi game.
Tình cảm anh đã xác định rõ ràng nhưng có vẻ Orm vẫn không hay biết, cũng không hề nhận ra, cô ấy vẫn vô tư nghĩ rằng Alex là làm bạn với cô. ....Sau khi tiễn Alex ra sân bay, Esther vội vã quay lại bệnh viên, hôm nay cô có hẹn với trưởng Khoa Tim Lồng Ngực và Giám đốc Viện Tim Bumrungrad.
Cốc cốcVừa vào phòng Esther đã thấy thầy mình giáo sư Thanmassith và giáo sư Koonlawee, trong phòng còn có một chàng trai trẻ tuổi.
Cô cuối đầu chào sau khi bước vào phòng.Giáo sư Thanmassith hồ hởi khi thấy học trò đắc ý của mình đã tới, ông cười lớn:"Esther tới rồi à!
Tới đây ngồi đi con."
Ông quay đầu nhìn vị giáo sư lớn tuổi ở đối diện cười đến không thấy mặt trời đâu."
Koonlawee, tôi giới thiệu với ông.
Học trò cuối cùng của tôi, Esther Nannarpat Siributr."
"Esther.
Đây là giáo sư Koonlawee Nademanee Viện trưởng Viện Tim Bumrungrad."
Đôi mắt đen của Esther sáng lên, cô dịu dàng nói:"Chào Viện trưởng.
Cháu rất vui được được gặp người."
Giáo sư Koonlawee Nademanee ngắm nghía đứa học trò đắc ý của ông bạn già của mình.
Càng ngắm càng hài lòng."
Chào cháu, tiểu thiên tài Khoa Tim Mahidol, ta gặp cháu ở hội thảo y khoa rồi, bài nghiên cứu cơ mạch hoành rất ấn tượng, có muốn về Bumrungrad nghiên cứu với ta không?"
Giáo sư Thanmassith cau mày khó chịu: "Koonlawee!"
"Haha.
Tôi đùa thôi!
Lão hồ ly, ông giữ học trò kỹ như vậy à.
Thật tham lam."
Ánh mắt giáo sư Thanmassith càng lúc càng u ám, ông trầm giọng:"Ông vào chuyện chính đi.
Nếu không có thể đi về được rồi" Lão già hồ đồ đến địa bàn của ông còn muốn đào củ nhân sâm của ông đi.Chán sống à?Giáo sư Koonlawee nghe đến thành thói quen, không quan tâm mà đáp lại:"Được rồi, ông làm gì mà xù lông như gà mẹ che con vậy.
Tôi vào chuyện chính liền đây, Esther qua đây ta giới thiệu với con."
Nói rồi ông quay qua cậu thanh niên trẻ ngồi ở đối diện: "James Harold Sophonpanich, cũng là học trò đắc ý nhất của ta.
Hai đứa cùng ngành làm quen với nhau đi, sắp tới hai đứa sẽ phải gặp nhau nhiều đấy."
Bây giờ Esther mới quan sát rõ anh chàng đó, con ngươi màu hổ phách chất chứa ý cười, nhìn về phía cô kẽ gật đầu.
Đôi chân khá dài, sãi chân khoảng 3 bước đã đến trước mặt cô.
Thì ra đây là người học trò của bạn mà thầy Thanmassith hay nhắc với cô.
Anh cũng là học viên xuất sắc của Khoá 2009, Viện Y Mahidol, chỉ có điều lúc cô vào trường anh đã học xong, nghe nói học nghiên cứu sinh ở Viện Đại học Yale.
Dù sao thì anh cũng là đối tượng mà thầy mình treo bên miệng, nghe mãi cô cũng có ấn tượng ít nhiều về anh."
Xin chào, tôi là James.
Rất vui được biết em."
"Chào anh, em là Esther.
Rất vui được làm việc với anh."
James chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có duyên gặp lại cô gái này ở ba thành phố xa lạ.Cô gái này như có mặt ở khắp mọi nơi, anh tình cờ gặp mặt ở ba thành phố khác nhau hôm nay lại gặp ở SPH vừa khéo là lần thứ tư, đúng mà trùng hợp đến không thốt nên lờiBa lần gặp nhau là ba lần thấy được những dáng vẻ khác nhau của cô.
Lần đầu tiên vào mùa đông hai năm trước ở New Haeven cô đứng ở hội trường Y khoa Đại học Yale, ý cười xán lạn, trình bày công trình nghiên cứu của Nhóm nghiên cứu Viện Tim Mahidol, tự tin toả sáng như ánh sao trời.
Lần thứ hai cô bất lực khoé mắt đỏ hoe khi đứng trước người nhà bệnh nhân sau ca phẫu thuật.
Lần thứ ba cô ở trước mặt anh cô tự tin phản biện tại một hội thảo y khoa ở Chiang Mai, hôm ấy cô mặc một chiếc áo len màu xanh than phối với áo sơ mi kín cỗ, một chiếc váy dài màu đen, tóc tết bím với một dải ruy băng màu xanh lam buông từ vai trái xuống ngực, trông thật thanh nhã và xinh đẹp.Điều đáng tiếc duy nhất, đó chính là những lần gặp sau này thiếu đi nụ cười vô cùng rạng rỡ của cô ấy vào lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Kể cả bây giờ cũng vậy.
Cuối cũng sau buổi nói chuyện, Esther cũng hiểu, ca phẫu thuật tái thiết sắp tới sẽ có một ekip mổ kết hợp, cô và James vừa hay sẽ là hai phụ mỗ cho ca đại phẫu này.Sau khi tiễn Koonlawee và học trò của ông ra về, giáo sư quay lại phòng rồi nói với học trò mình:"Esther!
Con sắp xếp thời gian qua đầu tuần có người bên đài truyền hình sang đây để quay phóng sự, sẽ có vài diễn viên đến đây.
Nếu có thể con giúp ta tiếp đón họ nhé.
Con thấy sao?"
"Thầy là đang hỏi ý con hay là thông báo cho con."
"Là hỏi" Ông đáp."
Thầy nói anh Kavin xử lý giúp con đi.
Con không được đâu, với lại con muốn ngủ.
Tuần này lịch trực của con kín rồi"Esther nhẹ nhàng thở một hơi.
Nhẹ giọng từ chốiTrời ạ, cô ghét phải tiếp xúc với người lạ, đã vậy còn có máy quay rồi diễn viên, nghỉ đến là thấy mệt mỏi rồi.
Thà cho cô thêm vài ca mổ cũng được, tóm lại chuyện này cô không thể xử lý, cũng không có năng lực xử lý.Giáo sư Thanmassith như tập thành thói quen:"Giảm ca phụ mỗ lại đi.
Con từ chối mấy lão già đó đi, nếu họ ca thán bảo họ tới gặp ta."
Giọng giáo sư Thanmassith vang lên bất đắc dĩ xen lẫn chút cưng chiều khi ông nghe học trò cưng của mình ca thán về lịch làm việc.Mấy lão già hồ đồ trong Khoa mượn học trò ông phụ mổ thuận tay quá.
Bây giờ nếm được ngon ngọt rồi cứ nhờ hoài, khôn thật không có cửa đâu.Suy nghĩ một chút ông lại đưa tay đẩy nhẹ trán Esther nói tiếp: "Con đó, bớt nhận bệnh nhân lại.
Dạo này không thấy con ở phòng phẫu thuật thì ở ICU còn không thì PICU.
Cứ mãi thế này cơ thể sao chịu nổi, con đi gặp trưởng khoa nói chuyện đi."
Esther trợn mắt:"Thầy là trưởng khoa đó, thầy quên à?"
Cô cũng bất lực với thầy mình, cũng không biết nói gì nữa.
Thầy ấy làm riết cô tưởng người ký giấy thành lập ekip mổ không phải là ông vậy.
Hết nói nổi.Giáo sư Thanmassith bỗng nhiên im bặt sau lời nói của học trò, ông quên mất mình vừa bị đày vào vị trí đến chó cũng chê trong Khoa Tim Lồng Ngực này.
Nếu bình thường ai hành học trò cưng của ông, ông sẽ không để người đó yên ổn.
Nhưng hiện tại, người ký các quyết định cho ekip mổ lại chính là ông, và ông chỉ biết im lặng chấp nhận thực tại.Esther tiếp tục truy vấn: "Mà con hỏi thật, ai ép thầy ngồi vậy?"
Cô thật sự tò mò, với tính cách của ông, cô biết rõ không ai có thể chiếm tiện nghi của ông được, cho dù có ép hay đe doạ cùng không thể bắt ông làm chuyện ông không thích, trừ khi là ông tự sập hố.Giọng giáo sư Thanmassith vang lên không mấy tự nhiên:"Không ai cả, ta tự nguyện cống hiến."
Ông không thể nói với học trò của mình là ông xui xẻo bốc trúng lá phiếu đen xì đó.
Nghĩ đến thôi ông đã muốn bẻ cái tay của mình, thật là xúi quẩy.Esther lẩm bẩm: "Có quỷ mới tin" Ông nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, "Con nói cái gì?"
Nhóc con này hôm nay tính lật bàn à?Esther cười cười: "Không, không có gì.
Con về phòng đây ạ.
Hôm nay con có lịch khám ngoại trú với giáo sư Apasra."
Nói rồi cô nhanh chóng chuồn trở về phòng, trước khi thầy mình bão nổi, rõ ràng là ông đang chột dạ....Bệnh viện SirirajBuổi trưa tại nhà ăn, Tu và Kiwe cuối cùng cũng gặp lại hai người bạn của mình là Seen Twan và Kan.
Kể từ khi tách nhóm, Tu và Kiwe theo Min, còn hai người còn lại theo bác sĩ Pattrick.Lúc này, ở bàn ăn còn có Lita, Kate và Samuel, cùng một bác sĩ nam lạ mặt.
Khi Pattrick đến, anh đã nhận ra người trước mặt là Kavin bạn cùng khóa của anh Khóa 2014 Khoa Y Mahidol.Trong lúc ăn trưa, Kiwe không thể giấu được sự tò mò về Min, và liên tục hỏi Pattrick về tính tình và lịch sử của cô.
Không hỏi thì thôi, nhưng khi một người bắt đầu, tất cả mấy nhóc còn lại đều lần lượt tò mò về người hướng dẫn của mình.Lúc này, cái miệng không ngừng nói của Kavin phát huy tác dụng."
1 ly Americano lạnh, 1 bánh kem dâu phủ phô mai, tất cả tình trường, chòm sao, tính cách, thói quen, sở thích của năm người họ, anh sẽ kể hết."
Cả Pattrick cũng tham gia vào hội những người hay tám chuyện này.Kiwe dẫn đầu hỏi về Min.
Đặc biệt, Kiwe còn tò mò về tình sử của cô.Pattink thấp giọng:"Min hả?
Con bé đó có bao giờ độc thân đâu.
Từ năm hai đại học đến giờ, không bao giờ thấy nó độc thân, chỉ có điều yêu đương không bền.
À còn Dunk nữa nó cũng không lúc nào độc thân đâu, có thể nói tình trường rất phong phú, bạn gái cũ kéo dài xếp hàng có thể kéo dài từ Mahidol đến đây đấy.
Watthiem thì hầu như không hẹn hò, nhưng nó bay lắc ghê lắm, cũng biết ăn chơi nhất hội đó, William thì không rõ, tóm lại nó tin Phật lắm, lúc năm ba đại học còn suýt nữa đi tu cơ, Phật tử trung thành chắc là không biết yêu đương là gì đâu."
Lita đưa tay, ngập ngừng hỏi: "Vậy bác sĩ Esther thì sao ạ?" trong giọng đầy sự hồi hộp."
À...
à... cái này anh không rõ, Kavin, tới cậu đó."
Pattrick thật sự không rõ về Esther.
Ai mà biết hành tung của tiểu thiên tài đó chứ.
Mahidol có rất nhiều truyền thuyết về con bé, nhưng không có cái nào được xác nhận cả, nên anh cũng không thể nói bừa.Kavin cười cười, ra vẻ thần bí: "Esther hả?
Con bé không có thời gian hẹn hò đâu, dù sao thì cho dù có thời gian nó tuyệt đối cũng sẽ không hẹn hò.
Nói tóm lại, anh chưa thấy nó hẹn hò với ai hết, scandal thì nhiều nhưng chưa có đối tượng nào được chứng thực."
Kiwe tò mò: "Scandal có phải với bác sĩ William không anh?"
Chuyện này cô hóng được trên diễn đàn.
Còn tin đồn với bác sĩ Wat, cả bác sĩ Dunk, sau này còn có rất nhiều người khác nữa, nhưng toàn mấy tin vô thưởng vô phạt trên diễn đàn, không thấy có bằng chứng hay người chứng kiến nào khẳng định cả.Pattink nhấp môi giải thích: "Có đó, nguyên nhóm đó chơi với nhau rất thân từ năm nhất khi chưa chọn chuyên ngành rồi nên lời đồn tảng khắp nơi, chỉ có điều hội đó thân lắm.
Min còn nói với anh nguyên tắc bất di bất dịch của nhóm là không được ăn cỏ gần hàng, vì nếu lỡ không tới đâu thì rất khó xử.
Nên mấy tin đó toàn nhảm nhí thôi."
Anh tiếp tục: "Nghe đồn cả nhóm còn dẫn nhau lên núi cắt máu ăn thề đó."
"Thời đại học Buffive nổi lắm, năm đứa đó được mệnh danh là năm con trâu vàng của khoá 2016 đó, ngoại trừ tiểu thiên tài ra, bốn đứa còn lại đều rất xuất sắc, lại là con nhà nòi.
Biến thái hơn bọn nó còn chăm chỉ, nói chung kẻ giỏi thường tụ lại với nhau."
"Tính ra năm nay Dunk, Min cũng sắp thi chuyên khoa 1 rồi, đợi hai đứa đó đạt thì nhóm đó đều qua Chuyên khoa 1 sau 1 lần thi hết đó.
Esther còn thi trước cả một kỳ, lúc nó thi bảo đi lấy kinh nghiệm vậy mà vẫn đạt.
Hết nói nổi."
Kavin thao thao bất tuyệt về những gì anh biết về Esther, vì chung khoa với cô, còn là phụ tá một thời gian dưới trướng giáo sư Thanmassith, gần quan thì được ban lộc, nói về thông tin của Esther đúng là hiểu biết hơn những người ở đây một chút.