Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn

Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn
Chương 65: IF 6


Nếu xem xong buổi kịch nói ở trường mà Dịch Phỉ Thành theo đuổi Giang Nhiên Uẩn sẽ thế nào

——–

Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng khi vở kịch kết thúc. Dịch Phỉ Thành cũng hòa mình vào những tràng pháo tay ấy.

Bạn học ngồi bên cạnh ghé tai anh: “Thấy chưa, tớ đã bảo vở kịch hay mà!”

Trên sân khấu, các diễn viên lần lượt phát biểu cảm nghĩ. Khi đến lượt cô gái đóng vai Dư Hồi, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.

Dịch Phỉ Thành thầm nghĩ, có lẽ nhiều người cũng như anh, bị cô ấy làm rung động.

Sau phần phát biểu, mọi người lục tục rời khỏi khán phòng. Anh và bạn học cũng đứng dậy theo dòng người ra về.

Người bạn vẫn còn say mê: “Hay đúng không? Đây là vở diễn xuất sắc nhất của nhà hát từ trước đến nay! Cô ấy đẹp lắm phải không?”

Dịch Phỉ Thành gật đầu: “Đẹp thật.”

Tuy vai Dư Hồi không có nhiều đất diễn nhưng lại vô cùng ấn tượng. Dư Hồi là một cô gái kỳ lạ, khi thì đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, lúc lại chìm trong tuyệt vọng cô độc, có lúc lại hóa thân thành một triết gia. Cô ấy luôn đi tìm một đóa hoa không tồn tại, như một nhân vật tự do bên lề câu chuyện, không bị cuốn vào những hỷ nộ ái ố của các nhân vật chính, cũng chẳng bị thay đổi bởi những biến cố xung quanh.

Như thể ngọn lửa nhiệt huyết và sức sống trong cô vẫn cháy rực từ đầu đến cuối vậy.

“Nhân vật Dư Hồi thú vị nhất,” bạn học nói tiếp, “diễn viên diễn cũng rất hay, hơn nữa… đẹp quá! Tớ thấy xem kịch thú vị hơn xem phim ở chỗ chúng ta được thấy người thật, dù là màn hình lớn đến mấy cũng không thể nào có được cảm giác như khi thấy một người đẹp đến vậy đứng ngay trước mặt mình!”

Trong khi bạn vẫn đang say sưa nói về niềm vui khi được chia sẻ không gian với diễn viên, cảm nhận sự sống động và rung động trực tiếp, Dịch Phỉ Thành dần thất thần.

Anh ngoái lại nhìn.

Các diễn viên đã rời sân khấu, anh không còn thấy Dư Hồi – Giang Nhiên Uẩn nữa. Anh nhớ, tên cô được in trên poster bên ngoài nhà hát, một cái tên rất đặc biệt.

Tối đó, Dịch Phỉ Thành nằm mơ.

Trong mơ, anh đứng trên sân khấu, trên đầu là một khoảng sáng nhỏ, dưới là khán phòng tối đen trống vắng. Bỗng cô ấy cất tiếng: “Như thế này này, a…!!!”

Dịch Phỉ Thành quay lại, thấy Giang Nhiên Uẩn đang đưa tay lên miệng làm loa, hét thật dài một tiếng đầy khí thế, vui vẻ “A” một cách sảng khoái.

Nụ cười của cô rạng rỡ, cô khích lệ anh: “Cứ thế, đơn giản lắm, anh thử đi.”

Đứng trên sân khấu, anh cảm thấy toàn thân cứng đờ, đặc biệt là từng cơ mặt như bị đè nặng bởi những tảng chì.

Cuối cùng khi cố gắng hé môi, anh lại không thể phát ra một âm thanh nào.

Trong mắt cô hiện lên một tia lo lắng, ngón tay cô chậm rãi v.uốt v.e cổ họng anh, rồi dừng lại trên môi.

Cô ấy gần anh đến thế, người tỏa ra ánh sáng thiêng liêng, Dịch Phỉ Thành chóng mặt, cổ họng khô ran, tim đập loạn nhịp.

Anh không rõ mình đang run rẩy vì khao khát hay vì điều gì khác. Muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra tiếng.

Lòng bàn tay cô v.uốt v.e môi anh, ánh mắt kỳ lạ: “Anh là người câm sao?”

Dịch Phỉ Thành giật mình tỉnh giấc.

Một lần nữa đến nhà hát nhỏ này, Dịch Phỉ Thành không đi cùng bạn học, không nói cho ai biết, anh đến một mình.

Đến xem vở diễn mà anh đã xem qua.

Mấy ngày nay đi học, Dịch Phỉ Thành thỉnh thoảng lại thất thần. Nghĩ về nhà hát, sân khấu, và quan trọng nhất là… cô ấy.

Hơn một tiếng đồng hồ diễn trôi qua như nước chảy, lặng lẽ và không một tiếng động.

Lúc chào kết thúc, anh thấy một nữ sinh ôm bó hoa lớn, lên sân khấu tặng cho Giang Nhiên Uẩn. Tặng xong, cô gái lấy điện thoại ra ra hiệu, có lẽ muốn xin số liên lạc của Giang Nhiên Uẩn. Nhưng Giang Nhiên Uẩn lắc đầu, nhìn khẩu hình có thể thấy cô nói “Xin lỗi”.

Mọi người xung quanh lục tục ra về, nhưng Dịch Phỉ Thành vẫn ngồi lại, dõi theo từng cử động của cô.

Khi ánh mắt Giang Nhiên Uẩn nhìn xuống khán đài chạm phải mắt anh, Dịch Phỉ Thành giật mình quay đi. Anh nhìn chằm chằm xuống đất, xung quanh tiếng người ồn ào, anh cảm thấy mình… rất căng thẳng.

Một lúc sau, Dịch Phỉ Thành ngẩng đầu lên, phát hiện cô đã không còn trên sân khấu nữa.

Anh thở phào, đứng dậy rời đi.

Trên đường về trường bằng taxi, tài xế vượt đèn xanh, vừa lúc một chiếc xe khác chạy xéo ra, hai xe suýt đâm vào nhau.

“Hú vía… Biết thế đã không ma xui quỷ khiến vượt đèn.” Tài xế đạp phanh gấp, thoáng nhìn chiếc xe kia, nhẹ nhõm thở ra.

Dịch Phỉ Thành cũng hoảng hồn, một lúc sau tim mới đập chậm lại. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, vừa rồi anh đang xem tin tức trên tài khoản công khai của nhà hát. Thông tin về Giang Nhiên Uẩn không nhiều, chỉ vài dòng ngắn ngủi và một tấm ảnh, nhưng anh đã xem không biết bao nhiêu lần.

Sau mỗi buổi diễn, các diễn viên sẽ quảng bá tài khoản công khai của nhà hát nhỏ này, trong đó có thời gian biểu diễn và thông tin của diễn viên mỗi suất. Dịch Phỉ Thành để ý điều đó.

Phần lớn bình luận đều khen họ diễn hay, có người bày tỏ tình cảm với diễn viên, cũng có người – chắc là bạn bè của họ – đang nói không biết có cơ hội nào được đứng trên sân khấu kịch không.

Dịch Phỉ Thành tự hỏi, anh thuộc loại nào? Anh là… thích cô ấy, hay muốn được đứng trên sân khấu kịch?

Sau một giấc mơ nữa, Dịch Phỉ Thành mở mắt, thầm nghĩ, được rồi, anh thích cô ấy.

Giống như lần trước, có sân khấu, có cô, có những cảnh tượng kỳ ảo thay đổi, và vài khoảnh khắc như xe mất lái, anh rơi xuống rồi lại bay lên. Quan trọng nhất là, trong mơ, anh muốn hôn cô, nhưng không hôn được, rồi anh tỉnh giấc.

Có lẽ vì anh chưa từng biết hôn một cô gái cảm giác như thế nào, nên ngay cả trong mơ cũng không thể tiếp tục.

Tim vẫn đập rất mạnh.

Trong mơ, anh đã ở rất gần cô.

Dịch Phỉ Thành nhìn trần ký túc xá trắng toát, hơi bối rối. Anh thích cô, rồi sao nữa?

Cuộc sống của anh, từng bước một, không thay đổi, lần cuối có cảm giác thích mãnh liệt thế này phải ngược về thời thơ ấu.

Dịch Phỉ Thành đã sớm chấp nhận, đây là cuộc đời anh, làm đứa con ngoan trong mắt cha mẹ, họ kỳ vọng gì, anh làm nấy.

Chỉ là càng ngày càng thấy nhàm chán. Cảm thấy cuộc sống vô nghĩa.

Nên khi bạn học hỏi anh có muốn đi xem kịch không, nói “Đừng cứ loanh quanh ba điểm phòng học – phòng ngủ – thư viện, cuộc sống phải có niềm vui chứ”, tim anh khẽ động, và anh đồng ý.

Trước khi xem vở kịch, anh nghĩ kết quả tốt nhất là có thể cảm nhận

được niềm vui từ kịch nghệ như bạn bè, từ đó có thêm một sở thích để thư giãn.

Anh không ngờ, mình sẽ thích một người.

Hơn nữa…

Dịch Phỉ Thành nhắm mắt lại, nghĩ thế nào cũng thấy tình cảm này có phần hời hợt. Anh chỉ gặp cô hai lần, cách một khoảng sân khấu và khán phòng, như đang ngắm một thần tượng lấp lánh ánh sáng.

Nhưng nhịp tim đập, hơi thở gấp gáp, và khát khao thì không thể giả được.

Tối đó, khi các bạn cùng phòng trò chuyện về chuyện con gái.

Dịch Phỉ Thành, người chưa bao giờ tham gia những cuộc thảo luận này, bất ngờ lên tiếng.

“Tớ có một người bạn…” Dịch Phỉ Thành không ngờ một ngày mình cũng dùng đến câu mở đầu này, “Cậu ấy hay đến một quán cà phê, tình cờ gặp một cô gái, hai lần, cậu ấy cảm thấy mình thích cô ấy, nhưng lại thấy tình cảm này… không thực lắm. Nếu có lần tình cờ gặp nữa, cậu ấy có nên chủ động làm quen không?”

Các bạn cùng phòng cho rằng suy nghĩ này rất kỳ quặc. “Sao lại bảo không thực?”

“Thích là thích thôi.” “Thích thì cứ thẳng tiến!”

Dịch Phỉ Thành nói: “Nhưng cậu ấy hoàn toàn không hiểu gì về cô ấy…”

Bạn cùng phòng đáp: “Nên cậu bạn cậu suy nghĩ có vấn đề đấy. Đúng là cậu ấy không hiểu cô ấy, nhưng không làm quen thì làm sao hiểu được?”

Dịch Phỉ Thành chợt tỉnh ngộ. Một cuối tuần nữa.

Giang Nhiên Uẩn đến nhà hát nhỏ tập luyện. Tối nay sẽ diễn.

Dù vẫn diễn một nhân vật, nhưng mỗi lần tập luyện, bước lên sân khấu, Giang Nhiên Uẩn đều có cảm xúc mới.

Cảm giác diễn kịch trực tiếp là độc nhất vô nhị, cùng một vở kịch, cùng một nhân vật, nhưng trạng thái tinh thần khác biệt của diễn viên sẽ tạo ra những màn trình diễn khác nhau.

Với Giang Nhiên Uẩn, mỗi buổi diễn đều tràn ngập niềm vui. Sau khi kết thúc, theo thông lệ, cô chào kết thúc rồi rời sân khấu.

Trên tay lại có hai bó hoa, thời gian gần đây, hầu như mỗi lần diễn cô đều nhận được hoa, các sư huynh đàn chị trêu cô đã có fan riêng.

Giang Nhiên Uẩn lại cảm thấy, có lẽ vì nhân vật của cô luôn trong trạng thái “tìm hoa”, nên khán giả càng muốn tặng hoa cho cô, tạo nên sự đồng cảm với nội dung vở kịch mà thôi. Cô thấy mình vẫn còn ngây thơ lắm, các sư huynh đàn chị học lâu hơn, trưởng thành hơn cô nhiều.

“Nhiên Uẩn,” đang thay đồ ở hậu trường, Giang Nhiên Uẩn nghe đàn chị gọi, “Em qua đây một chút.”

“Sao vậy chị?” Giang Nhiên Uẩn hỏi, “Có chuyện gì ạ?”

Đàn chị nói: “Bạn trai bạn chị có một người bạn, đang ở ngoài, muốn tặng hoa và nói chuyện với em vài câu.”

Giang Nhiên Uẩn đã quen với chuyện này, thường có các bạn học quen biết đến hậu trường sau buổi diễn, có người tìm sư huynh đàn chị khác, có người tìm cô, mới đây còn có một cô gái tên Thẩm Huệ nói đặc biệt thích cô và muốn làm bạn.

“Là con trai à?” Giang Nhiên Uẩn hỏi.

Đàn chị gật đầu, mặt mang nụ cười bí hiểm: “Đẹp trai lắm, thật đấy, em ra xem đi, không thiệt đâu.”

Từ khi vào Học viện Điện ảnh, Giang Nhiên Uẩn cảm thấy mình đã chai sạn với mấy anh đẹp trai rồi. Đàn chị chưa quen à?

Giang Nhiên Uẩn mang theo chút nghi hoặc, đi ra ngoài cùng đàn chị, nhìn thấy chàng trai cao ráo, ôm một bó hồng phấn, đứng giữa hậu trường hơi hỗn loạn, ánh mắt mọi người lướt qua người anh, nhưng anh vẫn đứng im như tượng.

Nhìn thấy anh, Giang Nhiên Uẩn chợt hiểu nụ cười bí hiểm của đàn chị.

Anh ta… đúng là rất đẹp trai thật. Đặt trong hàng ngũ trai đẹp trường thì cũng thuộc top đầu.

Bên cạnh chàng trai có một đôi tình nhân, đàn chị đi tới kéo họ đi, nói với Giang Nhiên Uẩn: “Các em nói chuyện đi, có gì gọi chị nhé Nhiên Uẩn.”

Tuy là bạn của bạn, nhìn cũng lịch sự văn minh, nhưng thấy nhiều trai đẹp thì biết trai đẹp không phải người tốt, đàn chị kéo đôi tình nhân đi, không xa lắm, đảm bảo Giang Nhiên Uẩn và chàng trai vẫn trong tầm mắt.

“Xin chào.” Khi thực sự đối diện với cô ở khoảng cách gần như vậy, những gì Dịch Phỉ Thành đã chuẩn bị sẵn trong đầu đều bay biến, chỉ thốt ra được hai từ.

“Xin chào.” Giang Nhiên Uẩn đáp lại, rồi dừng một chút nói tiếp, “Anh là bạn của bạn đàn chị em phải không?”

“Ừm…”

Thực ra, đó là bạn của Hạng Tuấn.

Muốn làm quen với cô, phải nhờ người giới thiệu bắc cầu.

“Anh là… tháng trước, anh đến xem kịch ở đây, thấy em diễn vai Dư Hồi rất hay.” Dịch Phỉ Thành dần lấy lại được suy nghĩ và giọng nói, nối lại những từ ngữ rời rạc trong đầu, “Lần trước thấy có người tặng hoa cho em, hôm đó anh chưa mua, lần này anh đặt một bó, không biết em có thích loại này không?”

Anh đưa bó hoa lớn cho Giang Nhiên Uẩn.

“Cảm ơn anh,” Giang Nhiên Uẩn nói, “Em thích.” Cô mỉm cười.

Dịch Phỉ Thành không phân biệt được trong nụ cười đó, phần lễ phép nhiều hơn hay phần chân thành nhiều hơn, nhưng nghĩ lại, đòi hỏi gì nhiều chứ? Đây chỉ là một bó hoa thôi mà.

Giang Nhiên Uẩn nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Thực ra những chàng trai đến hậu trường tìm cô đều có một kịch bản,

trước tiên bày tỏ sự ngưỡng mộ, khen ngợi, sau đó nói “Muốn làm quen với em” “Làm bạn nhé”, rồi xin số liên lạc. Tuy nói vậy, nhưng 99% đàn ông con trai không thật sự muốn làm “bạn” với cô.

Khác với những người tặng hoa bình thường sau buổi diễn, những người có thể đến tận hậu trường đều là bạn học, bạn bè của bạn, hoặc các mối quan hệ này nọ, không tiện từ chối thẳng thừng, Giang Nhiên Uẩn thường sẽ cho số, nhưng không nói chuyện nhiều, thỉnh thoảng trả lời bận, bị lạnh nhạt vài lần, thông thường các chàng trai cũng hiểu ý.

Giang Nhiên Uẩn mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt, chờ đợi anh giống như những người khác, lấy điện thoại ra, rồi nói…

“Em cho phép anh theo đuổi em được không?”

Chàng trai nói xong, có vẻ như mới nhận ra mình vừa nói gì, mặt đỏ rõ ràng.

Giang Nhiên Uẩn cũng sững người.

Mới gặp mặt đã tỏ tình thẳng thắn thế này sao…

Thẳng thắn đến mức Giang Nhiên Uẩn nhất thời không biết trả lời thế nào.

Trong lúc cô đang ngỡ ngàng nhìn trân trối, chàng trai cũng đã định thần lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, anh hơi đường đột. Để anh tự giới thiệu trước nhé, anh tên Dịch Phỉ Thành, đang học năm hai khoa Tài chính trường Đại học A.”

Giang Nhiên Uẩn gật gật đầu: “À à, học sinh giỏi nhỉ.”

Nói xong, cô dừng lại một chút, cảm thấy mình cũng hơi gượng gạo. Tất cả là tại câu nói vừa rồi của anh, làm rối loạn cả suy nghĩ của cô.

Dịch Phỉ Thành nói: “Hôm nay là lần thứ ba anh đến xem em diễn, anh thấy em trên sân khấu rất tràn đầy sức sống, nhiệt huyết, diễn xuất của em rất lay động lòng người, em… em thật xinh đẹp.”

Giang Nhiên Uẩn: “Cảm ơn anh.”

“Thật ra anh chỉ muốn làm quen với em thôi,” Dịch Phỉ Thành bước tới, quên mất những gì đã chuẩn bị từ trước. Lúc này, anh chỉ nói theo bản năng, mơ hồ cảm thấy mình đã làm hỏng tất cả. Nhưng anh vẫn cố gắng nói tiếp, “Ban nãy thực sự chỉ muốn hỏi xem có thể làm quen không…”

“Nhưng vô tình lại nói ra hết những suy nghĩ thật trong lòng?” Giang Nhiên Uẩn mỉm cười.

Dịch Phỉ Thành im lặng gật đầu.

Thấy cô cười, anh tự hỏi… Liệu mình còn có chút hy vọng không? Tất nhiên, cũng có thể cô chỉ thấy anh buồn cười mà thôi.

“Anh biết,” Dịch Phỉ Thành mím môi, “Chúng ta hiện tại hoàn toàn là người lạ, nói thích thì rất kỳ cục, cũng chẳng thuyết phục được ai. Nên anh muốn dùng hành động thực tế… nếu em cho anh cơ hội.”

Đôi mắt đen láy của anh nghiêm túc nhìn cô.

Giang Nhiên Uẩn nghĩ, anh ta hoặc là quá vụng về, hoặc là một tay sát gái cực phẩm.

Cô… bắt đầu thấy thú vị với anh.

“Chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc không?” Dịch Phỉ Thành hạ giọng hỏi.

Vài giây sau, Giang Nhiên Uẩn mỉm cười: “Được thôi.”

Tối hôm đó sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Dịch Phỉ Thành đề nghị đưa Giang Nhiên Uẩn về trường. Cô từ chối ngay: “Chúng ta mới quen nhau, chưa thân đến mức đấy đâu?”

Dịch Phỉ Thành lập tức xin lỗi.

“Có dịp gặp lại nhé,” Giang Nhiên Uẩn vẫy tay chào anh rồi thu dọn đồ đạc rời đi.

Những ngày đầu sau khi kết bạn, Dịch Phỉ Thành đều nhắn chúc cô ngủ ngon, hỏi han cô đang làm gì. Giang Nhiên Uẩn còn kiên nhẫn trả lời vài câu, muốn xem thử anh ta định theo đuổi kiểu gì.

Vài ngày sau, anh vẫn chỉ chúc ngủ ngon, sớm mai. Hứng thú của Giang Nhiên Uẩn đã gần như tan biến, thậm chí còn có chút… bực mình khó hiểu. Cô nghĩ, à, lại là kiểu con trai chỉ biết nhắn tin quan tâm suông, hỏi tới hỏi lui, phiền phức. Phí hoài gương mặt đẹp trai.

Chiều thứ Sáu, cô lại nhận được tin nhắn từ anh: [Mai ra ngoài chơi không?]

Ban đầu cô không định trả lời.

Nhưng một lúc sau, Dịch Phỉ Thành gửi một tấm ảnh. Giang Nhiên Uẩn sửng sốt.

Trong ảnh là một con mèo gấu bông phiên bản giới hạn. Thời gian trước nó mở bán, cô đã theo dõi để tranh mua nhưng không thành công. Cô còn đăng story than phiền việc server quá tải khiến không thể vào được trang thanh toán.

Nhiều người đã like và an ủi cô, không có Dịch Phỉ Thành. Cô còn tưởng anh không thấy, hoặc thấy mà làm ngơ.

[Nếu mai em không rảnh, anh có thể mang đến cổng trường, em ra nhận là được.]

Nhìn tin nhắn của anh, ấn tượng của Giang Nhiên Uẩn với anh đã thay đổi đôi chút.

… Ừm, có vẻ là người thực tế. Lại còn biết điều, lịch sự, quan tâm. Cho anh một cơ hội vậy.

Giang Nhiên Uẩn e dè trả lời: [Em rảnh.] Buổi hẹn đầu tiên!

Nhận được tin nhắn của Giang Nhiên Uẩn, Dịch Phỉ Thành trước tiên là vui mừng, sau đó là lo lắng.

Anh đi qua đi lại trong ký túc xá hai vòng, lên mạng tìm hiểu những điều cần lưu ý khi hẹn hò, rồi bắt đầu chọn quần áo.

Tủ đồ của anh phần lớn là những kiểu basic đơn giản, chọn mãi cũng chẳng chọn được gì. Anh vội vàng lên mạng học cách phối đồ, nhưng kết quả cũng chỉ đến thế.

Cuối tháng Tư ở thành phố A vẫn còn se lạnh.

Dịch Phỉ Thành vừa tròn 18 tuổi đã thi bằng lái, nhà mua cho xe. Hiện tại xe chưa chạy nhiều, còn rất mới, nhưng trước khi đi đón Giang Nhiên Uẩn, anh vẫn cẩn thận lau dọn toàn bộ nội thất, treo thêm túi thơm chống say xe.

Anh đặt mèo gấu bông và những món quà khác đã chuẩn bị lên ghế sau. Đỗ xe trước cổng trường Giang Nhiên Uẩn, anh nhắn tin: [Anh đến rồi.] Giang Nhiên Uẩn: [Em ra ngay.]

Chẳng mấy chốc, anh đã thấy bóng dáng cô. Dịch Phỉ Thành xuống xe đón.

“Anh lái xe đến à?” Giang Nhiên Uẩn hơi ngạc nhiên. “Anh có bằng lái mà,” Dịch Phỉ Thành đáp.

“Ồ, tốt quá,” Giang Nhiên Uẩn cười nói.

“Gấu bông…” Dịch Phỉ Thành nói, “và một số quà khác đang ở ghế sau, lát nữa em mang về nhé.”

Về chuyện tặng quà gì, anh đã hỏi ý kiến Hạng Tuấn. Cậu ta bảo mấy cô bạn gái của cậu thích túi xách, trang sức, mỹ phẩm dưỡng da, những thứ này tặng chắc chắn không sai, càng đắt càng tốt.

Giang Nhiên Uẩn quay lại nhìn, lại thêm một lần ngạc nhiên. Quà cáp nhiều đến vậy.

Bữa tối là Dịch Phỉ Thành đặt trước nhà hàng. Giang Nhiên Uẩn để ý thấy giá cả… khiến người ta phải líu lưỡi. Hơn nữa anh còn là VIP.

Cuối cùng cô không nhịn được hỏi: “Nhà anh giàu lắm phải không?” “Cũng bình thường,” Dịch Phỉ Thành giật mình đáp.

“Bữa này đắt quá…” Giang Nhiên Uẩn nói, “Em thấy ngại quá.” “Không đắt đâu, anh lo được mà, em cứ yên tâm ăn.”

Ăn được nửa bữa, Giang Nhiên Uẩn hỏi: “Anh đã từng theo đuổi ai chưa?”

“Chưa,” Dịch Phỉ Thành lắc đầu.

Anh thành thật nói: “Nên có thể anh sẽ làm một số việc không tốt hoặc không đúng… Nếu em không thích điều gì, nhất định phải nói cho anh biết.”

Thấy anh chuẩn bị nhiều túi quà lớn nhỏ, Giang Nhiên Uẩn cảm thấy không thể để anh làm tài xế riêng được.

Thế nên cô chia cho anh hai túi: “Anh đưa em đến dưới ký túc xá được không?”

Dịch Phỉ Thành vui mừng khôn xiết: “Được chứ.”

Dù là buổi tối nhưng Học viện Điện ảnh vẫn sáng đèn rực rỡ, sinh viên qua lại phần lớn ăn mặc thời trang. Dịch Phỉ Thành chợt nhận ra trường của cô khác hẳn trường anh.

Anh khẽ cúi đầu nhìn trang phục mình mặc hôm nay, toàn một màu đen từ trên xuống dưới chẳng phối hợp gì cả. Dịch Phỉ Thành nghi ngờ mình hơi quê.

Giữa đường, anh quay đầu nhìn lại, trong lòng tự hỏi liệu mình có làm cô ấy mất mặt không.

“Lần sau đến tìm em, anh có nên ăn mặc chỉn chu hơn không?” Dịch Phỉ Thành khẽ hỏi.

“Hả?” Giang Nhiên Uẩn đánh giá anh một lượt, “Anh như bây giờ là ổn rồi mà.”

Dịch Phỉ Thành: “Thật sao…” Giang Nhiên Uẩn: “Thật mà.”

Trai đẹp dù mặc bao tải cũng đẹp, huống hồ anh toàn mặc những item basic phối đồ đơn giản, chẳng có gì kỳ quặc trong thiết kế hay màu sắc cả.

Khi nhìn thấy một chàng trai cao khoảng 1m90 đi ngang qua với phong thái kiêu hãnh như người mẫu sàn diễn, Giang Nhiên Uẩn không kìm

được liếc nhìn vài lần. Thấy vậy, Dịch Phỉ Thành quyết định sẽ tìm thời gian nghiên cứu cách phối đồ kỹ hơn.

Sau khi đưa Giang Nhiên Uẩn đến dưới ký túc xá, cô vẫy tay chào tạm biệt rồi đi lên lầu.

Dịch Phỉ Thành đứng nhìn theo bóng cô.

Một lúc sau, cô nhắn tin cho anh: “Em về đến phòng rồi.” Anh trả lời một chữ “Ok” rồi mới quay người rời đi. “Cậu đi hẹn hò à?”

“Ối trời ơi!”

“Đây là đồ ăn hay gì thế?”

Nhìn thấy cô xách một đống đồ về, các bạn cùng phòng bắt đầu tò mò hỏi han.

Giang Nhiên Uẩn đặt chú mèo bông lên giường, rồi tùy ý mở túi ra.

Móc ra một chiếc túi xách màu hồng nhạt của thương hiệu xa xỉ, giá thị trường khoảng trăm triệu.

Các bạn cùng phòng: “Wow!” Giang Nhiên Uẩn sửng sốt.

Trong túi còn lại có mỹ phẩm cao cấp, dây chuyền và lắc tay hàng hiệu. Tất cả đều… quá đắt đỏ.

Đắt đến mức Giang Nhiên Uẩn cảm thấy có chút áp lực.

Cô nghĩ… Anh ấy không phải kiểu người thích dùng tiền để mua chuộc người khác đấy chứ?

Giang Nhiên Uẩn từng gặp những người như vậy, có tiền và ra tay hào phóng, nhưng họ muốn thông qua việc chi tiền để nhanh chóng nhận

được đáp trả.

Nếu anh ấy là kiểu người như thế… Cô sẽ thật sự thất vọng. Thứ bảy là ngày Giang Nhiên Uẩn có buổi diễn.

Dịch Phỉ Thành mua vé, ngồi dưới khán đài xem trọn vẹn buổi diễn. Sau khi kết thúc, anh không vội vã đi sau hậu trường mà hỏi ý Giang Nhiên Uẩn trước.

Giang Nhiên Uẩn bảo anh đừng qua: “Em sẽ ra phòng chờ tìm anh.” Một lát sau, cô đến.

Dịch Phỉ Thành không rời mắt khỏi cô một giây.

Kể từ khi quen cô, xem cô diễn xuất, cảm xúc của anh đã hoàn toàn khác trước.

Lúc này nhìn cô từ sân khấu bước về phía mình, anh càng cảm thấy… như đang trong mơ vậy.

“Tối nay em phải đi ăn sinh nhật với các anh chị trong đoàn, một đàn chị tổ chức sinh nhật,” Giang Nhiên Uẩn nói, “Lát nữa anh về trước đi.”

Dịch Phỉ Thành gật đầu đồng ý.

“Sau khi quen em, xem kịch có cảm giác khác không?” Giang Nhiên Uẩn cười hỏi.

Dịch Phỉ Thành gật đầu: “Có.” “Có thấy giả tạo không?” “Không hề.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Diễn kịch…” Dịch Phỉ Thành dừng lại một chút rồi hỏi, “Có phải rất thú vị không?”

Giang Nhiên Uẩn nhìn anh: “Người ngoài nghề thường nghĩ vậy. Tất nhiên, em rất thích diễn xuất, nhưng mà…”

Chàng trai trước mặt có vẻ nghiêm túc lắng nghe.

“Nếu anh có hứng thú với diễn xuất, ý em là nếu anh muốn lên sân khấu biểu diễn, thì có lẽ không đơn giản như anh tưởng đâu,” Giang Nhiên Uẩn cười nói, “Anh biết không, khóa học đầu tiên của sinh viên diễn xuất bọn em gọi là ‘giải phóng bản năng’.”
 
Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn
Chương 66: IF 7


Nếu xem xong buổi kịch nói ở trường mà Dịch Phỉ Thành theo đuổi Giang Nhiên Uẩn sẽ thế nào?

——–

Trong buổi học biểu diễn chính thức, Giang Nhiên Uẩn cũng có những kỳ vọng tốt đẹp về nó. Dĩ nhiên có những phần rất hay, nhưng trong lớp học giải phóng bản năng, cô vẫn cảm thấy mình bị “tàn phá”. May mắn là có một đám bạn học cùng cô, cùng cười đùa với nhau, dần dần cũng quen với việc “mất nhân tính” trên lớp khi phải gào thét, giả làm mèo làm chó.

“Giải phóng bản năng?” Dịch Phỉ Thành hỏi.

“Ví dụ đơn giản nhé,” Giang Nhiên Uẩn nói, “anh là con trai, anh có muốn học kêu mèo không?”

Dịch Phỉ Thành chớp chớp mắt.

Cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của cô.

Xung quanh đã không còn ai, sân khấu rộng lớn trống trải, chỉ còn lại hai người.

Thỉnh thoảng có diễn viên chạy lên sân khấu thu dọn đạo cụ và rác. Ánh đèn vẫn sáng rực, không giống như trong mơ.

“Anh muốn thử không?” Giang Nhiên Uẩn hỏi.

“…Thử xem.” Dịch Phỉ Thành ngập ngừng đáp.

Giang Nhiên Uẩn nhảy lên sân khấu, vẫy tay với anh: “Lên đây.”

Khi Dịch Phỉ Thành bước lên, anh nhận ra khác với trong mơ, đây là một nhà hát nhỏ, khán phòng không rộng lớn sâu thẳm như trong giấc mơ

của anh, có thể nhìn thấy tận cùng chỉ với một cái liếc mắt.

“Hãy tưởng tượng anh là một chú mèo con.” Giang Nhiên Uẩn nói. “…”

Thật lòng mà nói, điều này rất khó tưởng tượng với anh.

Giang Nhiên Uẩn làm mẫu, giơ tay lên, uốn cong thành móng vuốt, vẫy vẫy về phía trước, kết hợp biểu cảm và động tác, phát ra một tiếng

“meo” hơi dữ dội.

Dịch Phỉ Thành thầm nghĩ: …Dễ thương quá.

“Anh thử đi.” Giang Nhiên Uẩn nói sau khi làm xong.

Dịch Phỉ Thành từ từ giơ “móng vuốt” của mình lên… bắt chước dáng vẻ của Giang Nhiên Uẩn vẫy vẫy, cố gắng tạo biểu cảm tương ứng, rồi hé miệng, sau một lúc lâu, phát ra một tiếng nhẹ nhàng: “Meo.”

Phát âm không khó khăn như trong mơ. Nhưng mà…

Giang Nhiên Uẩn bật cười thành tiếng.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, anh cũng không kìm được mà cười theo. “Anh cười lên đẹp lắm.” Giang Nhiên Uẩn đột nhiên nói.

Dịch Phỉ Thành ngẩn người.

“Nhiên Uẩn ơi!” Tiếng gọi của đàn chị vang lên.

“Em ở đây!” Giang Nhiên Uẩn quay đầu lại, giơ tay lên đáp.

Đàn chị thò đầu ra từ sau cánh gà: “Em còn chưa xong à? Tụi chị chuẩn bị đi ăn cơm rồi.”

“Xong rồi, xong rồi,” Giang Nhiên Uẩn đáp, “Em tới ngay!”

Cô quay đầu lại, nói với Dịch Phỉ Thành: “Em đi trước nhé, anh cũng mau về đi, chỗ này sắp đóng cửa rồi.”

Cô lùi lại vài bước, vẫy tay chào anh, rồi xoay người chạy đi nhanh.

Dịch Phỉ Thành nhìn bóng dáng cô khuất dần, rồi nhìn những ngọn đèn sân khấu lần lượt tắt đi.

…Thật như một giấc mơ đẹp.

Thời tiết ngày càng nóng, dù là mùa đông giá rét hay giữa hè, là sinh viên biểu diễn, mỗi sáng đều phải dậy sớm để luyện tập.

Giang Nhiên Uẩn nhắn tin than phiền với Dịch Phỉ Thành trên WeChat, anh tò mò hỏi: [Luyện tập sớm là sao?]

[Là buổi sáng phải tập mở giọng, luyện thanh ấy.] Giang Nhiên Uẩn rửa mặt xong rồi ra cửa.

Đến sân thể dục, cô cùng các bạn luyện tập một lúc, sau đó lén tìm một góc, ghi âm đoạn kinh điển “800 quân danh dự tiến lên phía bắc” gửi cho Dịch Phỉ Thành.

[Là như vậy đó, dồn hơi xuống, phát âm từng chữ cho rõ ràng, kiên trì luyện tập mỗi sáng, đây là kiến thức cơ bản của diễn viên.]

Một lát sau, Dịch Phỉ Thành gửi lại một đoạn ghi âm. Là anh thử đọc “800 quân danh dự tiến lên phía bắc”.

Giang Nhiên Uẩn vừa nghe vừa tưởng tượng ra dáng vẻ anh luyện tập đoạn văn này, không nhịn được mà mỉm cười.

Đến khi đoạn ghi âm phát xong, cô mới chợt nhận ra, mình đang cười.

Giang Nhiên Uẩn sờ sờ miệng mình, rồi cúi đầu nhìn điện thoại. Nội dung trò chuyện với Dịch Phỉ Thành, không biết từ lúc nào đã nhiều lắm rồi.

Lướt lên trên xem lại.

Thì ra, họ đã quen nhau gần hai tháng, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều có lịch sử trò chuyện, vì Dịch Phỉ Thành kiên trì chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với cô mỗi ngày.

Cô và anh đã cùng nhau đi ăn vài lần, nhưng ngoài việc ăn uống, không có gì xảy ra cả.

Anh không giống những chàng trai giàu có mà Giang Nhiên Uẩn từng quen trước đây, sau khi tặng những món quà đắt tiền thì gấp gáp muốn có những tiếp xúc thân mật với cô.

Có hai lần họ đi trên đường, khoảng cách không xa không gần, dù chỉ cần anh hơi vươn tay là có thể chạm tới, nhưng anh cũng không có ý định nắm tay hay ôm vai cô.

Nếu không phải ngay từ đầu anh đã nói muốn theo đuổi cô, Giang Nhiên Uẩn thậm chí còn tưởng rằng, anh không có ý đó với cô.

Nhưng… Sở dĩ cô có đủ loại suy đoán về anh, là vì cô vẫn chưa thật sự hiểu anh.

Từ trước đến nay, anh với tư cách là người theo đuổi, chủ động xoay quanh cô, luôn bước vào quỹ đạo cuộc sống của cô, nhưng ngoài một vài lần tiếp xúc, cô chưa thực sự bước vào cuộc sống của anh.

Giang Nhiên Uẩn nhìn khung chat với anh, vẫn dừng lại ở đoạn ghi âm anh gửi.

Sau một lúc lâu, cô chậm rãi gõ: [Học tài chính như anh, mỗi ngày phải làm gì vậy?]

Dịch Phỉ Thành cảm thấy, ngành tài chính so với biểu diễn, quá nhàm chán.

Con số, nguyên lý, tình huống, mô hình, tính toán…

[Đi học, làm bài tập thôi.] Anh trả lời bằng chữ trước, sau đó chụp một tấm ảnh đang làm bài tập tính toán mô hình gửi cho cô.

Giang Nhiên Uẩn nhìn chằm chằm bức ảnh đó mười giây. Nghĩ đến thời gian đau đầu làm toán hồi cấp ba, ừm.

Gần cuối học kỳ, nhà hát nhỏ bước vào kỳ nghỉ, đang chuẩn bị vở diễn cho kỳ nghỉ hè.

Ngày mười chín tháng sáu là sinh nhật mười chín tuổi của Giang Nhiên Uẩn.

Cũng là tuần cuối kỳ, mọi người đều bận rộn, Giang Nhiên Uẩn định tự mua một cái bánh kem nhỏ để ăn.

Không ít người biết sinh nhật cô, lúc này đều nhắn tin chúc mừng, còn có người chuyển tiền, Giang Nhiên Uẩn cảm ơn những lời chúc phúc, còn tiền thì không nhận.

Dịch Phỉ Thành không có động tĩnh gì.

Anh chắc không biết hôm nay là sinh nhật cô, dù sao cô cũng chưa nói với anh.

Giang Nhiên Uẩn ngồi trong ký túc xá viết một phần bài tập cuối kỳ, viết mệt, bắt đầu lướt app đặt bánh kem.

Đang chọn được một loại nhìn khá ổn, định đặt hàng thì tin nhắn của Dịch Phỉ Thành bật lên: [Trưa với tối, em rảnh bữa nào?]

Giang Nhiên Uẩn thầm nghĩ, vậy là… anh biết sinh nhật cô?

Nghĩ lại,đàn chị biết sinh nhật cô, anh biết cũng không có gì lạ. Giang Nhiên Uẩn nhìn giờ, mới hơn 9 giờ sáng, cô trả lời: [Trưa đi.] Dịch Phỉ Thành nói: [Vậy 11 giờ anh đợi em ở cổng trường nhé.]

“Nói chuyện với ai mà cười tươi thế?” Bạn cùng phòng từ ngoài về, thấy Giang Nhiên Uẩn ôm điện thoại đang cười, trêu một câu.

Giang Nhiên Uẩn thu hồi nụ cười:?!

Cô thầm nghĩ mình lại cười à? Có gì đáng cười đâu chứ!

“Trưa đi ăn cùng nhau hả?” Bạn cùng phòng hỏi, “Hôm nay sinh nhật cậu mà nhỉ, chúc mừng à?”

Giang Nhiên Uẩn tiếc nuối nói: “Tớ hẹn người khác rồi.”

Bạn cùng phòng chợt thông minh: “Vẫn là anh chàng hào phóng lần trước hả?”

“Hào phóng?”

“Là anh tặng cậu một đống quà, ra tay rất hào phóng ấy.”

Giang Nhiên Uẩn vừa thấy biệt danh này thú vị, vừa cảm thấy hơi ngượng ngùng nói: “Ừ, là anh ấy.”

Bạn cùng phòng cảm thán: “Hiếm thấy có người có thể kiên trì theo đuổi cậu gần ba tháng đấy.”

Giang Nhiên Uẩn đối với những người theo đuổi mà cô không thích, thường từ chối rất dứt khoát. Thỉnh thoảng có người trông cũng không tệ, sau khi tiếp xúc một chút phát hiện không hợp, cô cũng chia tay rất nhanh gọn. Hơn nữa thời buổi này cũng ít có chàng trai theo đuổi dai dẳng, hầu hết đều tính toán chi phí bỏ ra.

“Khoan đã,” bạn cùng phòng đột nhiên hoảng hốt, “Hay là cậu gặp phải kiểu theo đuổi dai như đỉa ấy?! Phòng bên cạnh vừa gặp đấy, đáng sợ lắm, không thể nhân nhượng với kiểu người này, cậu phải tìm giáo viên chủ nhiệm hoặc báo công an…”

“Không phải, không phải đâu,” Giang Nhiên Uẩn vội vàng nói, “Anh ấy rất tốt.”

Bạn cùng phòng thở phào nhẹ nhõm, vậy thì có nghĩa là cô ấy thấy đây là đối tượng có thể phát triển rồi. Bạn cùng phòng không hỏi thêm, lại chuyển sang bàn tán về chuyện phòng bên: “Hôm xảy ra chuyện với phòng bên đúng lúc cuối tuần cậu không có ở đây, để tớ kể cho cậu nghe, cái anh chàng đó thật sự quá đáng sợ…”

Giờ trưa, khi ăn cơm với Dịch Phỉ Thành, tâm trạng Giang Nhiên Uẩn hơi phức tạp.

Khi nói đỡ lời cho anh trước mặt bạn cùng phòng lúc nãy, Giang Nhiên Uẩn nhận ra, đến giờ này, cô thật sự cảm thấy anh không tệ.

Nhưng mà… Nếu nói việc anh theo đuổi có gì khác với người khác, ngoài việc thẳng thắn chân thành hơn, có chừng mực hơn một chút, thì cũng chỉ là đi dạo phố, ăn cơm, tặng quà mà thôi.

“Đợi một chút nhé.” Dịch Phỉ Thành đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Chẳng mấy chốc, cánh cửa lại mở ra.

Giang Nhiên Uẩn ngẩng đầu nhìn.

“Chúc mừng sinh nhật em.” Dịch Phỉ Thành bưng chiếc bánh kem được trang trí tinh xảo bước vào, những ngọn nến đã được thắp sáng, ánh lửa lay động nhè nhẹ, chiếu rọi khuôn mặt anh mờ ảo, nơi khóe mắt và đuôi mày thoáng hiện nụ cười nhẹ nhàng.

“Cảm ơn anh.” Dù đã đoán trước được, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh bưng bánh kem vào, tim Giang Nhiên Uẩn vẫn đập thình thịch.

Anh thực sự… Đôi khi những hành động nhỏ của anh lại chạm đúng vào điểm yếu của cô.

Như món quà gối ôm hình mèo, như chiếc bánh sinh nhật này. Dịch Phỉ Thành nhìn thấy nụ cười của cô, anh cũng mỉm cười theo.

Khi chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho cô, anh đã bàn với Hạng Tuấn về cách tổ chức và chọn quà. Hạng Tuấn nghe nói anh đã theo đuổi suốt ba tháng mà vẫn chưa nắm được tay người ta, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Dịch Phỉ Thành lại thấy như vậy cũng rất tốt.

Cô như một tia sáng dịu dàng, soi rọi vào cuộc sống tẻ nhạt của anh. Chỉ cần được ở gần cô, cuộc sống của anh dường như được hồi sinh, từ từ nảy mầm và phát triển.

Sau bữa tối, Dịch Phỉ Thành đưa cô xuống tầng, Giang Nhiên Uẩn xách theo những túi quà lớn nhỏ trở về ký túc xá.

Vừa bước vào cửa, Giang Nhiên Uẩn đã thấy các bạn cùng phòng đang tụ tập ở ban công, nhìn ngó xuống dưới.

Giang Nhiên Uẩn hỏi: “Các cậu đang làm gì thế?”

Các cô gái quay đầu lại, mặt đầy vẻ tò mò: “Tụi này đang muốn xem anh chàng hào phóng của cậu trông như thế nào!”

Nhìn thấy những túi quà trên tay cô.

“Không hổ danh là anh chàng hào phóng, tặng quà nhiều thế!” “Nhìn anh ấy cũng đẹp trai phết.”

“Có vẻ phòng mình sắp có người thoát ế rồi.” Giang Nhiên Uẩn im lặng, không phản bác.

Chỉ là, cho đến tận cuối học kỳ, Dịch Phỉ Thành vẫn giữ nguyên nhịp độ không nhanh không chậm, đã gặp mặt nhiều lần như vậy, đã ăn cơm cùng nhau bao nhiêu bữa, vậy mà anh vẫn chưa chính thức ngỏ lời.

Thôi kệ.

Nghỉ hè rồi, cô phải về nhà thôi!

Cả học kỳ chưa gặp bố mẹ, Giang Nhiên Uẩn đã nóng lòng muốn về nhà.

Cô đặt vé máy bay về Loan Thành.

Khi Dịch Phỉ Thành biết, anh nói muốn đến tiễn cô.

Giang Nhiên Uẩn thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, gửi một phần về nhà trước, phần còn lại xếp vào một chiếc vali nặng trĩu cùng ba lô.

Mấy ngày nghỉ trước khi rời trường, ký túc xá không quản nghiêm ngặt như trước, Dịch Phỉ Thành lần đầu tiên được phép lên lầu tìm cô.

Các bạn cùng phòng của Giang Nhiên Uẩn vẫn còn ở đó, nghe nói anh sắp đến, từng đứa bỏ cả máy tính, điện thoại, tất cả đều hướng về phía cửa.

Dịch Phỉ Thành gõ cửa.

“Đến rồi kìa.” Các bạn cùng phòng thì thầm. Giang Nhiên Uẩn tiến lên mở cửa.

Dịch Phỉ Thành bước vào, phát hiện mấy ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình.

Anh chào: “Chào các em.” “Chào anh, chào anh.”

Giang Nhiên Uẩn đưa chiếc vali đã thu xếp xong cho anh: “Anh giúp em xách xuống nhé.”

“Được,” Dịch Phỉ Thành lại nhìn chiếc ba lô đang đeo trên vai cô, anh chìa tay ra, “Để anh đeo ba lô luôn.”

Giang Nhiên Uẩn nghĩ, nếu anh muốn thể hiện thì cứ để anh thể hiện.

Cuối cùng, trên người Giang Nhiên Uẩn chỉ còn một chiếc túi xách nhỏ đựng điện thoại, chứng minh thư và chìa khóa.

“Em đi trước đây, hẹn gặp lại học kỳ sau.” Cô chào tạm biệt các bạn cùng phòng.

Sau khi cô đi, các bạn cùng phòng mới thốt lên đầy ngạc nhiên, không ngờ anh chàng hào phóng lại là một soái ca như vậy, không chỉ có tiền và hào phóng, đẹp trai, mà còn có ánh mắt đầy sức sống, lại còn giúp xách vali, đeo ba lô…

Đến sân bay, trước khi xuống xe, Giang Nhiên Uẩn hỏi Dịch Phỉ Thành: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Dịch Phỉ Thành suy nghĩ: “Em đi đường cẩn thận, nghỉ hè vui vẻ nhé.” Giang Nhiên Uẩn: “…”

Về nhà được hơn một tuần, cảm giác hứng khởi ban đầu cũng dần trở nên bình lặng.

Loan Thành mùa hè quá nóng, khiến người ta lười ra ngoài.

Giang Nhiên Uẩn đã hẹn gặp vài người bạn cấp ba, nhưng không thể ra ngoài chơi mỗi ngày được.

Dịch Phỉ Thành vẫn kiên trì nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.

Sức mạnh của thói quen thật đáng sợ, những lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của anh dần dần trở thành một phần trong cuộc sống của cô.

[“Chán quá, không có ai chơi với em.” ] Giang Nhiên Uẩn nhắn tin cho anh.

Đợi một lúc, Dịch Phỉ Thành không trả lời.

Anh đang làm gì vậy? Sao không trả lời tin nhắn của cô? Giang Nhiên Uẩn cảm thấy hơi bực.

Trong phòng của cô, máy lạnh đang chạy vù vù, cô lăn lộn trên giường, nhìn thấy chú mèo bông đặt trên giường, cô đấm nhẹ nó: “Sao anh ấy không trả lời tin nhắn của chị!”

Chú mèo bông mềm mại và đàn hồi tốt, bị đấm một cái thì bẹp xuống, nhưng giây sau đã phồng lên như cũ.

Giang Nhiên Uẩn nhìn nó một lúc, rồi lại lén nhìn điện thoại, như thể chỉ cần im lặng thì tin nhắn trả lời của anh sẽ không bị dọa chạy mất.

Nhưng mà… anh vẫn không trả lời.

Thôi được, cô có thể hiểu, ai cũng có lúc bận, không thể lúc nào cũng nhìn điện thoại được.

Nhưng mà vẫn…

Bực bội một lúc, Giang Nhiên Uẩn chợt nhận ra cảm xúc của mình lúc này là gì.

Cô… nhớ anh.

Trời ơi!

Giang Nhiên Uẩn vùi mặt vào bụng chú mèo bông mềm mại. “Ting”.

WeChat kêu lên một tiếng nhẹ.

Giang Nhiên Uẩn đưa tay mò mẫm, cầm điện thoại lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, trợn mắt.

Dịch Phỉ Thành: [Hình ảnh]

Một tấm ảnh chụp vé máy bay ngày mai từ thành phố A đến Loan Thành. Dịch Phỉ Thành: [Anh đến chơi với em.]

Giang Nhiên Uẩn: “!”



“Phải chủ động như vậy chứ!” Hạng Tuấn nói. Dịch Phỉ Thành: “Cậu chắc chứ…”

Anh luôn cảm thấy, có lẽ nên hỏi ý kiến cô trước xem cô có muốn không?

“Đương nhiên, tớ có bạn gái hay cậu có bạn gái?” Hạng Tuấn nói, “Nghe tớ đi, cứ đến đi, cô ấy chắc chắn sẽ vui lắm.”

Dịch Phỉ Thành chưa đến, Giang Nhiên Uẩn đã bắt đầu tìm hiểu xem Loan Thành có gì vui – công viên giải trí, nhà ma, câu lạc bộ bắn cung, bi-a, trò chơi phá án…

Cô muốn chơi tất cả!

Còn có cả những bộ phim chiếu mùa hè, cô còn vài phim chưa xem. Anh sẽ ở Loan Thành bao lâu?

Sau khi gặp Dịch Phỉ Thành ở trung tâm thương mại, Giang Nhiên Uẩn hỏi anh.

Anh trả lời: “Anh chưa mua vé về, mua lúc nào cũng được.” Cô muốn anh ở lại càng lâu càng tốt.

“Tuyệt quá!” Giang Nhiên Uẩn cười rạng rỡ.

Cô thực sự rất vui. Dịch Phỉ Thành nghĩ, Hạng Tuấn không lừa anh. Giang Nhiên Uẩn suy nghĩ: “Vậy hôm nay chúng ta đi chơi…” Dịch Phỉ Thành mỉm cười nhìn cô.

Cô đã nghĩ ra: “Nhà ma!”

Nụ cười của Dịch Phỉ Thành cứng đờ.

“Đây là một nhà ma rất nổi tiếng, vừa mới mở ở Loan Thành, thế nào?” Cô hỏi.

Dịch Phỉ Thành không do dự: “Được.” Vào nhà ma phải xếp hàng.

Trước khi vào, Giang Nhiên Uẩn tràn đầy háo hức.

Sau khi vào, nhà ma không phụ lòng mong đợi của cô, khiến cô sợ đến thót tim, tình trạng của Dịch Phỉ Thành cũng chẳng khá hơn là bao.

Đoạn đường cuối cùng, cả hai chạy thục mạng ra ngoài, khi nhìn thấy ánh sáng, họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cả hai đều hơi thở hổn hển.

Khi nhìn nhau, họ đều bật cười, vì sự k.ích th/ích, tim vẫn đang đập thình thịch trong lồ.ng ng.ực, nhưng lại cảm thấy giây phút này có một cảm

giác “sống sót” thật tuyệt vời.

Sau đó họ đi dạo trung tâm thương mại.

Giang Nhiên Uẩn muốn ăn kem, Dịch Phỉ Thành mua hai cây, một cho cô, một cho anh.

Họ chậm rãi dạo quanh trung tâm thương mại.

Dịch Phỉ Thành nghĩ đến lời Hạng Tuấn nói, khi ở bên cạnh con gái, không nên quá chủ động, nhưng cũng không thể lúc nào cũng thụ động, phải biết khi nào nên chủ động một chút, cần phải xem không khí.

Bây giờ có phải là không khí thích hợp không?

Trung tâm thương mại đèn sáng rực rỡ, nhiệt độ dễ chịu, xung quanh người qua kẻ lại, còn có cả đoàn tàu nhỏ chở trẻ em chạy qua chạy lại.

Cô đang ở ngay bên cạnh anh, đứng rất gần. Cánh tay gần như chạm vào nhau.

Dịch Phỉ Thành khẽ động ngón tay, lén chạm vào tay cô.

Giang Nhiên Uẩn lập tức cảm nhận được, trong thoáng chốc, tất cả sự chú ý của cô đều dồn vào bàn tay vừa chạm nhẹ vào tay mình.

Cô không né tránh.

Vì thế, Dịch Phỉ Thành từ từ nắm lấy tay cô.

Mọi cảnh vật và âm thanh xung quanh dường như đều xa xôi vào giây phút này, chỉ còn bàn tay cô gái đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay anh, hiện diện rõ ràng trong cảm nhận của anh.

Giang Nhiên Uẩn trở về thành phố A vào tháng Tám, cô muốn tận dụng những ngày cuối kỳ nghỉ hè để đi xem kịch ở nhà hát nhỏ.

Dịch Phỉ Thành cũng trở về thành phố A ngay sau cô.

Nghĩ đến việc anh thực sự đã ở Loan Thành chơi với cô nhiều ngày như vậy, Giang Nhiên Uẩn vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Điều khó tin hơn nữa là…

Bao nhiêu ngày như thế, anh vẫn chưa tỏ tình!

Sau khi bận rộn một thời gian ở nhà hát nhỏ, đến lúc khai giảng, công việc đầu năm học bận rộn, hai người có vài ngày không liên lạc nhiều.

Cho đến cuối tuần, Dịch Phỉ Thành lại hẹn cô đi ăn. Giang Nhiên Uẩn đồng ý.

Trong bữa ăn, Giang Nhiên Uẩn mở lời: “Ngày mai em muốn đến trường anh tham quan một chút, được không?”

Dịch Phỉ Thành ngẩn người, rồi nói: “Đương nhiên là được.”

Giang Nhiên Uẩn nói: “Buổi sáng em có tiết học, em sẽ qua đó vào buổi chiều.”

“Được, anh gửi thời khóa biểu cho em, khi nào đến thì nhắn anh, anh ra đón.”

“Anh có tiết học chiều không?”

“Có một tiết, em có thể đợi anh học xong rồi đến.” “Không sao… Em muốn vào xem anh học. Được không?” “Đương nhiên là được.”

Bầu không khí ở trường Đại học A hoàn toàn khác với Học viện Điện ảnh.

Khi bước đi trong khuôn viên, Giang Nhiên Uẩn có thể cảm nhận được không khí học thuật bao trùm xung quanh.

Dịch Phỉ Thành không thể ra đón cô vì đang có tiết học với một giảng viên khá nghiêm khắc.

“Em đến đâu rồi? Anh sắp tan học,” Dịch Phỉ Thành nhắn tin.

“Em đến trường anh rồi, đang định đi tìm phòng học của anh đây,” Giang Nhiên Uẩn trả lời.

Dịch Phỉ Thành gửi cho cô địa chỉ cụ thể của phòng học.

Không lâu sau, Giang Nhiên Uẩn đã tìm thấy phòng học anh đề cập. Bên trong, một vị giáo sư tóc bạc đang say sưa giảng bài trước lớp đông đúc sinh viên.

Biết trước cô có thể sẽ đến, Dịch Phỉ Thành đã chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Khi thấy có người bên ngoài, anh quay đầu nhìn ra.

Khuôn mặt rạng rỡ của Giang Nhiên Uẩn hiện ra ngoài cửa sổ, cô lặng lẽ chào anh không thành tiếng.

Dịch Phỉ Thành mỉm cười đáp lại.

“Dịch Phỉ Thành!” Giáo sư gọi tên anh, “Em hãy phân tích tình huống này.”

Anh nhìn case study trên slide, sắp xếp ý và trả lời câu hỏi.

Thấy giảng viên nghiêm khắc thật, Giang Nhiên Uẩn lùi lại vài bước, dựa vào hành lang để không làm phiền anh.

Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Các sinh viên ùa ra khỏi phòng học, ai cũng không khỏi liếc nhìn Giang Nhiên Uẩn vài lần.

Đẹp quá…

“Xin lỗi để em đợi lâu,” Dịch Phỉ Thành bước ra ngoài.

“Thực ra,” Giang Nhiên Uẩn cười tinh nghịch, “Em nghe nói căng tin trường anh ngon lắm nên đến ăn ké đấy.”

Trường có ba căng tin, trong đó căng tin số 2 ngon nhất. Dịch Phỉ Thành dẫn cô đến đó, quẹt thẻ sinh viên của anh.

Dọc đường đi, điện thoại anh liên tục kêu lên thông báo tin nhắn. “Ai vậy?” Giang Nhiên Uẩn tò mò hỏi.

“Một người bạn thôi,” Dịch Phỉ Thành đáp.

Đó là người bạn đã dẫn anh đi xem kịch lần trước. Vừa tan học thấy Giang Nhiên Uẩn, nhận ra cô nên đang nhắn tin điên cuồng bày tỏ sự ngạc nhiên.

Dịch Phỉ Thành kể lại cho cô nghe về nguồn gốc câu chuyện. “À ra vậy,” Giang Nhiên Uẩn gật đầu.

Dịch Phỉ Thành cúi xuống nhìn tin nhắn mới. Ngoài người bạn kia, nhóm chat ký túc xá cũng đang hỏi anh: “Cô gái xinh đẹp ngoài phòng học lúc nãy tìm cậu à?” “Bạn gái cậu hả?” “Xinh nhất mình từng thấy luôn…”

Anh không trả lời ai cả.

Thở nhẹ một hơi, Dịch Phỉ Thành vẫn giữ vẻ bình thường, cùng cô dùng bữa.

“Danh bất hư truyền, đồ ăn ngon thật!” Giang Nhiên Uẩn reo lên khi rời căng tin.

“Em thích thì sau này cứ đến,” Dịch Phỉ Thành cười. “Được đấy. Để xem sao. Vậy… em về trước nhé.”

Cô nghĩ theo thông thường anh sẽ nói “Anh đưa em về.”

Nhưng hôm nay, Dịch Phỉ Thành lại bảo: “Khoan đã, anh có món quà muốn tặng em.”

“Ký túc xá anh ở đằng kia, không xa đâu. Em đợi anh dưới sảnh một chút được không?” anh hỏi.

“Được ạ.”

Cô đi theo anh đến dưới ký túc xá nam. Dịch Phỉ Thành lên phòng.

Giang Nhiên Uẩn cúi đầu nghịch điện thoại, nhưng trong lòng vẫn đang đoán xem anh định tặng gì, nên chơi game mà không tập trung được.

Chẳng bao lâu, anh đã xuống.

Giang Nhiên Uẩn nhìn trong tay anh ôm một bó… trông như hoa mà không phải hoa.

Đến khi anh lại gần, cô mới thấy rõ thứ được gói trong giấy gói hoa. Là một chú gấu bông đan tay.

“Anh tự đan à?” Giang Nhiên Uẩn nhận ra những dấu vết thủ công, nhìn Dịch Phỉ Thành.

Anh gật đầu.

Ý tưởng này có từ mùa đông, khi anh thấy bạn cùng phòng đan khăn cho bạn gái. Biết cô thích thú bông nên anh muốn tự tay đan tặng cô một con.

Ngoài gấu bông, bó hoa còn có vài món phụ kiện trang sức xinh xắn. Trước đây anh không để ý lắm, giờ thấy đẹp là anh muốn mua tặng cô.

Dịch Phỉ Thành trao bó hoa thú bông cho cô.

Nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói khẽ: “Bạn anh hỏi em có phải bạn gái anh không.”

Tay Giang Nhiên Uẩn ôm bó hoa hơi run.

“Thời gian ở bên em, anh hoàn toàn chắc chắn một điều, anh thích em, Giang Nhiên Uẩn,” Dịch Phỉ Thành nói, “Em có muốn làm bạn gái anh không?”

Giang Nhiên Uẩn thấy bóng mình phản chiếu trong đáy mắt anh. Anh có vẻ hồi hộp, lông mi khẽ run.

Giang Nhiên Uẩn nghe rõ tiếng tim mình đập rộn ràng vì hạnh phúc, cô khẽ đáp: “Em muốn.”

Dịch Phỉ Thành ôm lấy cô.

Dù có bó hoa thú bông chen giữa, nhưng cái ôm này với cả hai vẫn rất đỗi thân thương.

Ôm một lúc, Dịch Phỉ Thành buông cô ra: “Anh đưa em về trường nhé.” “Vâng.”

Cả hai đều đỏ mặt, ngượng ngùng.

Giang Nhiên Uẩn nghĩ, cứ thế này họ chính thức ở bên nhau, yêu đương rồi.

Thật kỳ diệu… mà cũng thật hạnh phúc.

Thu sắp về, lá cây trong khuôn viên bắt đầu ngả vàng từ tầng cao nhất.

Dù là Đại học A hay Học viện Điện ảnh đều có khung cảnh rất đẹp, nhưng phải nói Đại học A yên tĩnh hơn hẳn.

Khu rừng nhỏ cũng vắng vẻ hơn.

Giang Nhiên Uẩn nhắm mắt, cảm nhận hơi thở Dịch Phỉ Thành, môi anh chạm môi cô, từ chạm nhẹ, v.uốt v.e đến dần dần m.út nhẹ.

Giang Nhiên Uẩn ôm chặt lấy anh. Một lúc sau, họ rời nhau ra.

Giang Nhiên Uẩn sờ má mình đang nóng bừng, dù không phải lần đầu hôn… À không, là lần thứ ba, nhưng vẫn dễ xúc động và ngượng ngùng quá.

Cô nhìn sang Dịch Phỉ Thành, mặt anh cũng hơi ửng hồng. Họ ngồi trên ghế gỗ, chờ nhịp tim dịu lại.

“Hôm nay thầy em nói,” Giang Nhiên Uẩn kể với Dịch Phỉ Thành, “Sắp tới đạo diễn Thiệu Mộc có thể sẽ đến trường tuyển diễn viên cho phim mới.”

Dịch Phỉ Thành biết Thiệu Mộc, ông từng làm nhiều bom tấn, một phim mới ra hè năm nay, lúc anh về Loan Thành đã cùng Giang Nhiên Uẩn đi xem.

“Sinh viên khoa Biểu diễn bọn em đều có cơ hội thử vai… .” “Thế không phải tốt sao?” Dịch Phỉ Thành hỏi.

“Tốt thì tốt,” Giang Nhiên Uẩn đáp, “Nhưng em hồi hộp quá.”

Vì mong đợi nên mới lo lắng.

“Em rất xuất sắc,” Dịch Phỉ Thành nói, “Em phải tin vào bản thân.” “Em xuất sắc sao?” Giang Nhiên Uẩn không nghĩ vậy.

Các thầy cô Học viện Điện ảnh, anh chị khóa trên, thậm chí cả em khóa dưới, không ít người đã nổi tiếng trên màn ảnh, là diễn viên, là thần tượng, còn cô chỉ là sinh viên khoa Biểu diễn bình thường mà thôi.

“Em không chỉ xuất sắc, em còn là ngôi sao tỏa sáng của anh,” Dịch Phỉ Thành nói.

Giang Nhiên Uẩn nhìn anh, thầm nghĩ anh lại chạm được vào góc mềm trong tim cô rồi.

Cô ôm lấy anh, tựa vào người anh: “Giá như em thật sự trở thành ngôi sao lớn thì tốt biết mấy.”

“Em sẽ làm được,” Dịch Phỉ Thành quả quyết.

Mọi phiền muộn, lo lắng của Giang Nhiên Uẩn tan biến, cô ngẩng mặt lên nói với Dịch Phỉ Thành: “Mình hôn tiếp đi!”

Cô thích hôn anh.

Dịch Phỉ Thành ôm lấy mặt cô, nhắm mắt hôn cô.

Trong làn gió thu se lạnh, tất cả đều dịu dàng, ấm áp và ngọt ngào đến thế.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back