Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 125


Lãnh giấy chứng nhận xong, ngay ngày hôm sau, Trì Hoài Dã liền đưa Thịnh Đằng Vi về biệt thự ở ngoại ô. Bà nội Ngạn Xu tặng cho Thịnh Đằng Vi một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh mướt đã có tuổi đời vài chục năm. Bà nói đó là món quà năm xưa bà tặng cho mẹ Trì Hoài Dã, nếu mẹ Trì Hoài Dã còn sống, ắt hẳn bà sẽ là người trao nó cho cô. Không chỉ có vòng tay phỉ thúy, bà còn tặng Thịnh Đằng Vi một đôi bông tai vàng được đặt làm riêng, cùng với một bộ vòng cổ bằng vàng. Đã là người một nhà, Thịnh Đằng Vi không có lý do gì từ chối tấm lòng của Ngạn Xu, đành nhận lấy trước sự chứng kiến của bà nội, Trì Hoài Dã và cả dì An, cô không quên nói lời cảm ơn. Về hôn lễ, Thịnh Đằng Vi không chọn tổ chức rình rang. Cha mẹ Trì Hoài Dã mất sớm, nhà cô cũng chỉ có Thịnh Bội Già, lại còn bệnh nặng nằm liệt giường, Tề Trạch Lễ thì càng không cần nhắc, biết ông ấy ở đâu mà tìm. Thế nên sau khi bàn bạc với Trì Hoài Dã, cuối cùng anh chiều theo ý cô, không đón dâu, không nghi thức trao tay của cha mẹ, chỉ tổ chức một buổi tiệc cưới đơn giản ngoài trời, mời bạn bè thân thiết đến chung vui là được. Về nguyên tắc, anh muốn cho Thịnh Đằng Vi một hôn lễ thật hoành tráng, bởi với anh, Thịnh Đằng Vi xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất. Thịnh Đằng Vi nói, “Mấy cái thủ tục sáo rỗng đó sến súa lắm, em thích đơn giản thôi, cũng không thích mấy cái yến tiệc cứng nhắc và những màn chào hỏi khách sáo.” Cô từng tham dự đám cưới lần hai của Thịnh Bội Già và Tạ Văn Uyên mà vẫn thấy mệt, toàn là những người không quen biết, lại còn phải lần lượt đến chào hỏi, cười nói chúc rượu. Từ đầu đến cuối, cô cảm thấy nó giống như một nghi thức sáo rỗng, chẳng có gì mới mẻ. Trì Hoài Dã tôn trọng cô, “Vậy mọi thứ cứ theo ý em.” Thịnh Đằng Vi chớp mắt, ôm Wendy từ trên bàn trà lên, ngẩng đầu hỏi anh, “Anh có thấy hôn lễ như vậy rất nhàm chán không? Ý em là…” Cô dừng lại một chút, “Anh có thấy em rất nhàm chán không?” Trì Hoài Dã lắc đầu, đưa tay v**t v* đầu Wendy, “Hôn nhân là chuyện của chúng ta, đương nhiên chúng ta vui vẻ là quan trọng nhất.” Thịnh Đằng Vi v**t v* lưng Wendy, “Hoặc là anh có ý tưởng nào khác không, anh cứ nói ra.” Trì Hoài Dã cười nói, “Nghe em hết.” Anh nào có ý tưởng gì, ý tưởng lớn nhất chính là làm theo mọi nghi thức cho cô, chỉ cần cô vui, anh sao cũng được. Anh nói thêm, “Chỉ là ít nhiều cảm thấy có lỗi với em.” Thịnh Đằng Vi lắc đầu, “Kết hôn là chuyện của hai chúng ta, nghi thức đối với em mà nói chỉ là một cách thể hiện, không quan trọng, chỉ cần người nắm tay em là anh là được.” Trì Hoài Dã cuối cùng không nói gì nữa, quyết định làm theo ý tưởng của Thịnh Đằng Vi. Thịnh Đằng Vi v**t v* Wendy đủ rồi, liền đặt nó vào lòng Trì Hoài Dã. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười nói, “Em muốn một mình mặc váy cưới, bước qua đám đông, đi về phía anh, sau đó trao bản thân mình cho anh.” Mấy nghi thức cũ rích, cô không cần. Ngày cưới được ấn định vào 12 tháng 6, là đầu hạ của Yên Thành, cũng là bắt đầu mùa mưa dầm. Váy cưới là do Thịnh Đằng Vi tự tay thiết kế, từng đường kim mũi chỉ tạo nên chiếc váy cưới mang hơi hướng sườn xám. Sườn xám ren trắng đính ngọc trai phối hợp với khăn voan nhẹ nhàng cổ điển, mang đến vẻ dịu dàng của phong cách dân quốc, thiết kế đuôi cá ôm sát đất lại tôn lên đường cong quyến rũ của Thịnh Đằng Vi. Vẻ đẹp rực rỡ của cô kết hợp với khí chất dịu dàng, khiến người ta không thể rời mắt. Toàn bộ nghi thức hôn lễ cũng vô cùng đơn giản, từ đầu đến cuối Thịnh Đằng Vi đều mặc bộ váy cưới sườn xám đó, nhiếp ảnh gia có gợi ý cô thay một bộ khác để chụp thêm ảnh. Thịnh Đằng Vi nói không cần, cô không chọn bộ nào khác, cô muốn từ đầu đến cuối chỉ một. Mà Trì Hoài Dã để phối hợp với cô, cũng chỉ mặc một bộ vest màu xám trầm lịch lãm từ đầu đến cuối. Sau đó khi cử hành nghi thức, trời đổ mưa phùn, may mà Trì Hoài Dã cẩn thận xem thời tiết trước, đã chuẩn bị sẵn ô trong suốt thống nhất cho mọi người ở hiện trường. Tuy rằng trời lất phất mưa, nhưng không ảnh hưởng đến việc hôn lễ diễn ra bình thường. Mọi người trong khán phòng giơ ô, cười nói vui vẻ nhìn họ, ngược lại còn có vẻ ấm áp lãng mạn hơn. Thịnh Đằng Vi coi cơn mưa nhỏ này như là lời chúc phúc của ông trời dành cho họ. Chủ trì hôn lễ là Chu Thanh và Hà Húc Đông, hai người tung hứng ăn ý, chẳng khác nào đang diễn hài. Hoa cưới, Thịnh Đằng Vi không tung, cô trực tiếp đưa cho Lê Sanh, cô nói hy vọng trước khi năm nay kết thúc, có thể nghe được tin vui của Lê Sanh. Lê Sanh cười nhận lấy hoa cưới từ tay Thịnh Đằng Vi, cô liếc mắt nhìn người đàn ông đeo kính đang ngồi ở hàng ghế đầu, đầy ẩn ý nói, “Sẽ sớm thôi.” Thịnh Đằng Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô nàng, chỉ cười mà không nói. Nghi thức kết thúc vào lúc chạng vạng, sau đó là bữa tối. Tiệc buffet, bởi vì là cùng bạn bè thân thiết, nên phần lớn đồ ăn đều do mọi người cùng nhau chuẩn bị. Anh em bạn bè của Trì Hoài Dã đông, việc lặt vặt, cơm nước đều do họ bao hết, còn bạn bè của Thịnh Đằng Vi thực ra không nhiều, chỉ mời một số bạn học quan hệ cũng khá, họ phụ trách việc trang trí không gian sân vườn. Đẹp nhất là khi màn đêm buông xuống, những dây đèn led hình ngôi sao được giăng mắc giữa các cành cây, ánh đèn lung linh tạo nên một không gian ấm áp và lãng mạn vô cùng. Mọi người cũng đã ăn uống kha khá, có chút ngà ngà say. Liền bắt đầu cầm pháo hoa que, nối đuôi nhau, vừa hát vừa nhảy múa xung quanh. Không nghi ngờ gì, hai nhân vật chính là Trì Hoài Dã và Thịnh Đằng Vi, đương nhiên bị vây ở giữa, hai người ôm lấy nhau, mang theo hơi men say, nhìn nhau say đắm. Đều là bạn bè thân thiết, nên giao lưu cũng thoải mái, tự nhiên, không khí hiện trường vô cùng sôi động. Ca hát, nhảy múa, cũng có những người đang chơi các trò chơi khác nhau, mọi người đều chơi rất vui vẻ, Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã cũng cảm thấy hạnh phúc. Làm chú rể, Trì Hoài Dã không tránh khỏi màn bị mọi người trêu chọc, bọn Chu Thanh là những người khơi mào đầu tiên, ban đầu là hỏi anh một loạt các câu hỏi về sở thích và những điều Thịnh Đằng Vi không thích, sau đó lại hỏi anh những ngày kỷ niệm đặc biệt của hai người. Chu Thanh quá đáng hơn, lại hỏi Trì Hoài Dã mấy câu hỏi ngoài phạm vi cho phép. Trì Hoài Dã không trả lời được, khiến Lê Sanh ôm Thịnh Đằng Vi ở một bên cười nhạo anh, nói anh là một người chồng không đạt chuẩn. Trì Hoài Dã cạn lời, hỏi cái gì không hỏi? nếu là những câu hỏi bình thường một chút, anh có thể không trả lời được sao? Sau khi màn này qua đi, Trì Hoài Dã tìm cơ hội tiến lên cho Chu Thanh một cái cốc đầu, còn có vài phần uy h**p nói, “Đợi đến ngày cậu kết hôn, xem tôi có xử đẹp cậu không.” Chu Thanh cười hề hề, “Vậy thì tôi sẽ không mời cậu.” Trì Hoài Dã hừ lạnh, “Không mời cũng đến.” Đến hơn mười một giờ, hôn lễ không nghi thức này mới tuyên bố kết thúc, mọi người lần lượt ra về, ai về nhà nấy. Thịnh Đằng Vi và Trì Hoài Dã đứng trên ban công của căn nhà gỗ, ngắm nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên cao, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Hôn lễ kết thúc, cô hoàn toàn thấy mình đã trở thành vợ người ta, bước tiếp theo, chính là làm mẹ đi. Trì Hoài Dã ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng nói, “Vi Vi, tân hôn hạnh phúc.” Thịnh Đằng Vi nghiêng người tựa vào ngực Trì Hoài Dã, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, đáp lại, “Tân hôn hạnh phúc, Hoài Dã.” Tân hôn hạnh phúc. Mong tháng năm quay đầu lại, chúng ta cùng nhau bạc đầu vì tình sâu nghĩa nặng.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 126


Lục Kỳ Thần bị Tiểu Phấn Hồng dùng móng vuốt cọ cho tỉnh giấc, bởi vì lúc này trời đã nhá nhem tối. Nó muốn đánh thức anh, nhưng lại không nỡ quấy rầy cô chủ nhỏ yêu quý của nó. Lục Kỳ Thần vẫn ôm Giang Mạn Sanh nằm trên sô pha, anh không động đậy ngay, bởi vì Giang Mạn Sanh còn đang ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào lòng anh ngủ say. Bây giờ dáng ngủ của cô không còn “ngoan ngoãn” như hồi mới cưới nữa. Trước đây, khi Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh đến nhà họ Giang, trong lúc vô tình nhắc đến chuyện này, Thẩm Oản cũng thấy lạ. Bà nói Sanh Sanh ngủ rất ngoan. Mà giờ phút này, Lục Kỳ Thần cúi đầu nhìn. Quả thật đã chẳng còn chút liên quan nào đến mấy từ như “ngoan ngoãn”, “yên tĩnh” nữa rồi. Tóc Giang Mạn Sanh bị ngủ đến rối bù. Mấy sợi còn chực chui vào miệng cô. Hình như vì ngủ quá say, nước miếng còn chảy ra một chút, dính lên chiếc áo len mềm mại màu xám của anh. Lục Kỳ Thần nhìn thấy, khẽ cười một tiếng. Anh yêu mọi dáng vẻ của Giang Mạn Sanh. Bao gồm cả việc từ “ngoan ngoãn” ban đầu biến thành như bây giờ. Dù sao thì để tóc dính vào miệng khi ngủ sẽ không thoải mái. Lục Kỳ Thần cẩn thận đưa tay định vén mấy sợi tóc kia cho Giang Mạn Sanh, nhưng anh còn chưa kịp làm gì, Giang Mạn Sanh đột nhiên giơ tay ôm anh chặt hơn. Lục Kỳ Thần cảm nhận được hơi ấm của cô, mái đầu xù lông mềm mại khẽ cọ vào ngực anh. Chắc hẳn Giang Mạn Sanh ngay cả trong mơ cũng mơ thấy anh, Lục Kỳ Thần nghe thấy Giang Mạn Sanh khẽ khàng gọi tên anh hai tiếng: “Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng. Nhưng Giang Mạn Sanh lại ôm anh ngủ thiếp đi. Lục Kỳ Thần cứ thế yên lặng nhìn Giang Mạn Sanh đang ngủ say. Hai người họ đang trong giai đoạn chuẩn bị mang thai, Giang Mạn Sanh luôn có chút lo lắng về chuyện này, Lục Kỳ Thần cũng vì thế mà để tâm hơn rất nhiều, cũng bởi vậy, hôm nay sau khi họp xong, anh còn đích thân đến một phòng thí nghiệm liên quan đến việc mang thai. Một nơi mà trước kia anh sẽ không bao giờ tự mình đến. Nhà nghiên cứu kia rất chu đáo, còn tỉ mỉ dặn dò anh phải chăm sóc vợ mình như thế nào, làm sao để giữ gìn cảm xúc của cô ấy, mới có lợi cho việc mang thai. Lục Kỳ Thần rất kiên nhẫn học hỏi, thậm chí còn nghiêm túc hơn cả khi xử lý các dự án của công ty. Anh cảm thấy cho dù không phải vì chuyện mang thai, thì việc làm sao để chăm sóc tốt mọi thứ liên quan đến Giang Mạn Sanh, làm sao để yêu Giang Mạn Sanh nhiều hơn, bản thân anh cũng rất sẵn lòng học hỏi. Ngay khi anh đang không chớp mắt nhìn Giang Mạn Sanh, suy nghĩ về những điều này. Không biết qua bao lâu, Giang Mạn Sanh có lẽ đã ngủ đủ giấc, cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Giang Mạn Sanh ngủ rất ngon. Cô mơ màng có một loại ảo giác kỳ lạ, giống như hồi cấp ba học hành mệt mỏi, mở mắt ra tưởng rằng lại phải đến lớp làm bài kiểm tra, nhưng không phải, hôm nay là cuối tuần, cô còn có thể ngủ thêm một lát nữa. Hơn nữa không chỉ có vậy, cô còn đang ở trong lòng Lục Kỳ Thần. Cô mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ Thần, Lục Kỳ Thần cũng đang nhìn cô. Anh khẽ vuốt vai cô: “Bé yêu. Ngủ dậy rồi à?” Giang Mạn Sanh theo bản năng ôm anh chặt hơn một chút: “Ừm. Em ngủ ngon lắm.” Khóe miệng cô còn dính chút nước miếng, Lục Kỳ Thần liền giơ tay lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau cho cô. Lúc này Giang Mạn Sanh mới nhớ ra, cô còn chưa nói cho Lục Kỳ Thần biết chuyện mình mang thai. Cô rất tò mò phản ứng của Lục Kỳ Thần. Vì thế cô ôm Lục Kỳ Thần, nhích người lên một chút, đổi sang ôm cổ anh, Lục Kỳ Thần hơi nhích người, để cô ôm thoải mái hơn. Giang Mạn Sanh đầu tiên là khẽ cắn cằm anh, sau đó cô nói: “Chồng ơi. Em có chuyện muốn nói với anh.” Giang Mạn Sanh không thường xuyên gọi anh là “chồng”. Cô hình như thích gọi tên anh hơn. Vì thế Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng. Sau đó anh nghe thấy giọng nói nho nhỏ, mang theo chút vui vẻ của Giang Mạn Sanh, cô nói: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta có em bé rồi.” Tay Lục Kỳ Thần vẫn sợ Giang Mạn Sanh ngã, hơi ôm chặt cô lại. Đây rõ ràng là một câu nói vô cùng đơn giản. Nhưng Lục Kỳ Thần lại ngây người. Anh thực sự im lặng một lúc, rốt cuộc thì chỉ vài phút trước, anh còn đang suy nghĩ làm sao để yêu Giang Mạn Sanh nhiều hơn, làm sao để có em bé một cách an toàn. Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh, anh suýt chút nữa đã muốn ôm Giang Mạn Sanh cùng ngồi dậy khỏi sô pha, nhưng anh không động đậy, giọng nói vẫn trầm ổn dịu dàng như vậy: “Khi nào vậy?… Em tự thử à?” Trong giây phút này, Lục Kỳ Thần thực sự không nghĩ đến việc Giang Mạn Sanh đã tự mình đến bệnh viện. Anh chỉ nghĩ, Giang Mạn Sanh tự mình thử que thử thai sao? Mà anh lại không ở bên cạnh cô. Giang Mạn Sanh vô cùng dịu dàng trả lời câu hỏi của anh: “Chiều nay em cùng Xu Xu đến bệnh viện kiểm tra.” Chiều nay sao? Lục Kỳ Thần lại khựng lại một chút. Anh biết chiều nay cô đi cùng Triệu Xu, Hứa Hoài Thư ra ngoài chơi. Thậm chí giữa cuộc họp còn có một lần, anh có chút nghi ngờ, nghĩ đến việc muốn đưa Giang Mạn Sanh đi khám thai, nhưng lúc đó rốt cuộc cũng chỉ là một nghi ngờ, anh vẫn cảm thấy để cô vui vẻ trong ngày hôm nay quan trọng hơn. Lục Kỳ Thần theo bản năng ôm Giang Mạn Sanh chặt hơn, giọng anh hơi khàn đi: “Có nói được bao lâu rồi không?” Giang Mạn Sanh lại dán sát vào người anh hơn: “Một tháng.” Mặc dù có em bé cũng là điều Giang Mạn Sanh mong muốn, nhưng Lục Kỳ Thần trước đây đã nói rất nhiều lần muốn có con với cô, vì thế cô hỏi: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta có em bé rồi. Anh có vui không?” Lục Kỳ Thần lại gật đầu. Anh đương nhiên là vui rồi, anh rất mong có con với Giang Mạn Sanh. Mà Giang Mạn Sanh lại nghĩ, sao Lục Kỳ Thần lại ôm cô chặt thế nhỉ? Nhưng Giang Mạn Sanh quyết định cứ chiều anh trước đã. Giang Mạn Sanh lại có rất nhiều yêu cầu: “Vậy em nói với anh mấy chuyện nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm”. Giang Mạn Sanh nói rất nhiều, trong đó có một điều là: “Nếu chúng ta có em bé rồi. Vậy thì anh phải yêu em thật nhiều, phải nhiều như em dành cho anh vậy. Anh không được yêu em ít hơn bây giờ đâu đấy.” Cô muốn anh san sẻ bớt tình yêu từ công việc cho hai người họ. Lục Kỳ Thần nghiêm túc đồng ý. Anh ôm chặt eo Giang Mạn Sanh nói: “Bé yêu. Anh sẽ yêu cả hai mẹ con.” Tình yêu vĩnh viễn chỉ có tăng lên chứ không bao giờ giảm đi. Đã có em bé, đương nhiên cũng muốn báo cho người nhà để họ cùng chung vui. Cho nên chuyện họ có em bé gần như là đồng thời báo cho bà nội Lục và Thẩm Oản, sau khi nói chuyện điện thoại xong với họ, hai người lại ở trên sô pha phòng khách thêm một lúc nữa. Trong lúc này, Lục Kỳ Thần tranh thủ thời gian bắt đầu tìm hiểu những điều cần chú ý khi mang thai, thay vì chuẩn bị mang thai như trước. Nhưng dù sao anh cũng chưa từng trải qua, hai người họ đều phải từ từ thích nghi. Sau đó trời cũng đã muộn, hai người liền chuẩn bị về phòng ngủ. Hôm nay cô chạy đi chơi cả ngày, tắm rửa gội đầu xong, trong phòng tắm “loảng xoảng” thu dọn một hồi lâu, cuối cùng cô tắm lâu quá, tắm đến mức không còn sức lực. Lục Kỳ Thần liền cầm máy sấy đến, vừa sấy tóc cho cô, vừa dưỡng da cho cô. Cô rất nhanh lại trở nên thoải mái, trên người thoang thoảng đủ loại hương thơm. Tuy nói có em bé rồi, hai người đều đã biết nên làm gì. Nhưng kỳ thật hai người vẫn còn chưa quen. Đợi cô thu dọn xong, hai người trở lại giường. Lục Kỳ Thần theo thói quen giống như mọi ngày, giơ tay ôm cô vào lòng, định ôm một lúc rồi ngủ. Lục Kỳ Thần tuy rằng đã nạp không ít kiến thức về việc sinh con, nhưng kinh nghiệm thực tế lại không có nhiều. Bất quá bây giờ cũng mới chỉ một tháng, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng Giang Mạn Sanh ghé vào người Lục Kỳ Thần, ôm eo anh nũng nịu: “Hai chúng ta có phải đợi thêm một thời gian nữa là không thể ôm như thế này nữa không? Có phải sẽ đè vào em bé không?” Lục Kỳ Thần suy nghĩ một chút, anh hình như đã quen mỗi ngày trước khi ngủ đều phải ôm Giang Mạn Sanh một lúc. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này không được ôm, thật sự là không quen. Nhưng Lục Kỳ Thần đồng thời còn đang suy nghĩ một vấn đề khác, anh vừa ôm eo Giang Mạn Sanh, vừa nhìn đôi mắt đẹp của cô: “Bé yêu. Vậy bây giờ anh còn có thể hôn em không?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 127


Hôn thì đương nhiên là phải hôn, thậm chí không chỉ buổi tối. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một tháng nữa lại trôi qua. Mỗi ngày của hai người họ, cũng không khác biệt nhiều so với trước đây. Sáng hôm nay, Giang Mạn Sanh cũng như thường lệ chuẩn bị cùng Lục Kỳ Thần ra ngoài đi làm. Tuy rằng Giang Mạn Sanh cảm thấy hiện tại chưa cần thiết, nhưng gần đây đều là Lục Kỳ Thần đưa cô đi làm rồi đón về. Tuy rằng lúc mới biết có em bé có hơi không quen, nhưng đối với chuyện này, phản ứng của Lục Kỳ Thần thật ra rất nhanh. Ví dụ như chỉ trong vòng một tháng, Lục Kỳ Thần đã sắp xếp, chọn lọc lại toàn bộ đồ ăn trong phòng bếp. Hơn nữa phong cách bữa sáng trong nhà cũng thay đổi rất nhiều. Giờ phút này thấy cô xuống lầu, Lục Kỳ Thần liền bưng bữa sáng đến trước mặt cô. Bữa sáng hôm nay là ngô, trứng gà, sữa bò và một ít trái cây, là loại mà liếc mắt nhìn qua đã thấy đặc biệt thanh đạm, dinh dưỡng. Hơn nữa bây giờ tất cả đều là Lục Kỳ Thần tự tay làm cho cô. Kỳ thật cho dù không biết có em bé, Giang Mạn Sanh cũng phát hiện mình dạo gần đây hình như có chút dính người. Lục Kỳ Thần biết xong còn nói: “Anh còn tưởng là em càng ngày càng yêu anh đấy” Giang Mạn Sanh liền vội vàng: “Đúng là em càng ngày càng yêu anh hơn mà.” Đối với người khác, Giang Mạn Sanh không biết. Nhưng đối với Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh cảm thấy, hình như dính người một chút cũng không sao cả. Mà Lục Kỳ Thần vốn tính tình đã tốt, lại rất yêu cô. Ví dụ như giờ phút này, khi Lục Kỳ Thần đem phần cơm trưa dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn cho cô mang đến để cạnh cô, Giang Mạn Sanh liền nói: “Anh có thể ôm em ăn được không?” Lục Kỳ Thần lúc này mới vừa ngồi xuống, nghe thấy Giang Mạn Sanh nói như vậy, liền đưa tay ôm cô qua. Không chỉ như vậy. Giang Mạn Sanh phát hiện Lục Kỳ Thần trong khoảng thời gian này đặc biệt quan tâm đến công việc của cô, cô đang làm dự án gì Lục Kỳ Thần ngày thường không mấy khi chú ý, phần lớn thời gian, đều là khi cô hỏi anh, hoặc là Lục Kỳ Thần cảm thấy Giang Mạn Sanh có gì đó không ổn, anh mới có thể dành thời gian giúp cô xem xét lại. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô thậm chí không hỏi, Lục Kỳ Thần cũng đã vận dụng logic làm việc ở Lục thị, đặc biệt giúp cô xem xét lại công việc một lần. Bằng cái cách đặc biệt ôn hòa, không trực tiếp tham gia vào công việc, nhưng lại giúp cô thông suốt logic và giải quyết những điểm khó. Ăn cơm xong, còn vài phút nữa mới đến giờ ra khỏi nhà, Giang Mạn Sanh ngồi trên sô pha dùng kẹp tóc kẹp tóc, có người gõ cửa, Lục Kỳ Thần liền đứng dậy đi mở. Một lát sau, Lục Kỳ Thần cầm một bó hoa đi vào. Giang Mạn Sanh lập tức mỉm cười: “Sao lại mua hoa thế anh?” Lục Kỳ Thần liền đưa đến tay cô: “Là chúc mừng em ngày Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ.” Lúc này Giang Mạn Sanh mới ý thức được hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi. Cô liếc nhìn bó hoa kia, cô theo bản năng nghĩ là cho em bé trong bụng: “Là cho em bé của chúng ta ngày Quốc tế Thiếu nhi sao?” Giọng Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng: “Không phải. Là cho em.” Anh thậm chí còn chuẩn bị sẵn quà Quốc tế Thiếu nhi cho cô. Lục Kỳ Thần giọng nói thật trầm ổn dịu dàng: “Đợi con sinh ra rồi anh sẽ tổ chức cho con sau.” Giang Mạn Sanh ngẩn người. Cô đã rất nhiều năm không tổ chức ngày Quốc tế Thiếu nhi rồi. Vì thế Lục Kỳ Thần liền nhìn thấy Giang Mạn Sanh càng dính người mà muốn ôm anh. Mà anh thì không biết mệt. Anh còn hỏi cô rất nhiều vấn đề, ví dụ như hôm nay có chuyện gì không vui không? Có chỗ nào không thoải mái không? Đủ thứ chuyện. Hai người họ dính nhau đến mức nào? Dính đến nỗi hôm nay có hai vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đến đưa tài liệu cho Lục Kỳ Thần, Lục Kỳ Thần vẫn còn đang ôm Giang Mạn Sanh. Lúc này hai người họ cũng nên ra ngoài rồi. Đứng ở chỗ huyền quan, Lục Kỳ Thần hơi đẩy cửa ra một chút, nhà ở Ngự Hâm này không giống căn hộ một tầng trước kia, mở cửa ra là có thể gặp người. Vì thế Lục Kỳ Thần dịu dàng hỏi: “Bây giờ xuống nhé?” Giang Mạn Sanh ôm anh: “Anh hôn em trước đi, rồi em xuống.” Lục Kỳ Thần trong tay còn cầm một xấp tài liệu, làm theo, Giang Mạn Sanh đôi mắt sáng lấp lánh, lại ôm anh một lúc lâu, lúc này mới từ trên người anh xuống. Sau đó họ mở cửa ra liền nhìn thấy hai vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn vừa lúc đến đưa tài liệu cho Lục Kỳ Thần, vẻ mặt có chút kỳ quái. Giang Mạn Sanh tuy rằng không đến Lục thị vài lần, nhưng tin đồn Lục tổng rất sủng vợ hình như đã lan truyền rất rộng. Vì thế Giang Mạn Sanh cũng đọc được vẻ mặt của hai vị kia: “Tin đồn của công ty không hề lừa dối chúng ta.” Đến Thanh Hưng, có đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm. Giang Mạn Sanh đi ngang qua, cũng có người chào hỏi cô, hơn nữa trong công ty cũng có mấy đồng nghiệp biết cô có em bé, truyền thụ kinh nghiệm cho cô.Họ rất nghiêm túc nói cái này không làm được sẽ không tốt cho cơ thể của cô, cái kia không làm được sẽ không tốt cho em bé. Nói siêu nhiều, nghe đến Giang Mạn Sanh có chút đau đầu. Cô… Hình như còn chưa nghĩ nhiều đến vậy. Kỳ thật đối với chuyện em bé, phản ứng của Lục Kỳ Thần hình như còn lớn hơn cô một chút. Cô cảm thấy Lục Kỳ Thần từ khi biết cô mang thai, liền càng thêm cẩn thận mà che chở cô. Thậm chí làm Giang Mạn Sanh có chút cảm thấy có phải đã tiêu tốn của anh quá nhiều tinh lực hay không. Anh trước mặt cô luôn luôn dịu dàng, trầm ổn như vậy. Nhưng kỳ thật Giang Mạn Sanh cũng biết gần đây Lục Kỳ Thần có một dự án đầu tư tiến độ triển khai không được thuận lợi lắm. Bất quá Lục Kỳ Thần hình như luôn có biện pháp giải quyết. Cô tuy rằng không thể giúp Lục Kỳ Thần xử lý vấn đề công việc. Nhưng lại nhớ tới, Lục Kỳ Thần đã tổ chức ngày Quốc tế Thiếu nhi cho cô. Cô lại không nhớ ra là phải tổ chức ngày lễ gì cho Lục Kỳ Thần. Vì thế hôm nay nghỉ trưa, cô liền đi mua quà cho Lục Kỳ Thần. Buổi tối tan làm, khi Lục Kỳ Thần đến đón cô, Giang Mạn Sanh không đưa ngay. Đợi đến khi về nhà, cô còn xoa nhẹ huyệt thái dương cho Lục Kỳ Thần rất lâu, đợi Lục Kỳ Thần mở mắt ra, cô mới đưa món quà kia cho anh, cô nói: “Chúc mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi.” Lục Kỳ Thần khẽ cười, anh không nghĩ tới Giang Mạn Sanh sẽ tặng quà Quốc tế Thiếu nhi cho mình, nhưng nghĩ đến đây không phải người khác, mà là Giang Mạn Sanh, anh lại cảm thấy bình thường, anh nghiêm túc nói: “Cảm ơn bé yêu.” Gần đây thói quen làm việc ở nhà của Lục Kỳ Thần có chút thay đổi, trước đây vì theo đuổi hiệu suất, anh luôn làm việc trong phòng sách. Nhưng gần đây anh cũng thường xuyên làm việc ở phòng khách. Lúc anh làm việc ở phòng khách, Giang Mạn Sanh liền nằm ườn trên đùi anh, có đôi khi cũng làm việc, có đôi khi cũng chỉ là nằm bên cạnh anh yên lặng. Vừa mới nấu canh tuyết nhĩ xoài, Lục Kỳ Thần lúc này đứng dậy đi múc cho cô. Lúc này Giang Mạn Sanh đột nhiên nhớ tới vấn đề em bé mà đồng nghiệp hôm nay nói, cô cũng quyết định phải nghiên cứu kỹ một chút. Cô hơi khát, muốn uống chút nước ấm, liền đi đến bên bàn trà định uống hai ngụm nước trước. Nhưng Lục Kỳ Thần trên bàn trà để ba cái máy tính, và mấy chồng tài liệu. Giang Mạn Sanh lấy cốc nước, khẽ đẩy tài liệu của anh, lúc này một phần tài liệu mỏng bên trong bị không cẩn thận chạm vào rơi ra, Giang Mạn Sanh định cầm lên để lại chỗ cũ, liền nhìn thấy nội dung viết trên đó. Là bản in có đóng dấu. Tiêu đề đại khái là: “Làm thế nào để chăm sóc vợ khi vợ mang thai?” Phía dưới liệt kê rất nhiều mục. Phải dành nhiều thời gian hơn ở bên cô ấy. Do ảnh hưởng của thai kỳ, cô ấy có thể sẽ không được tốt lắm, phải quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nhiều hơn. Không bỏ lỡ bất kỳ lần khám thai nào. … Viết rất nhiều, hơn nữa còn có bút tích Lục Kỳ Thần không ngừng thêm vào. Làm thế nào để đối xử tốt với vợ? Làm thế nào để đối xử tốt với em bé? Đủ thứ chuyện. Là những điều mà hôm nay có đồng nghiệp nhắc tới, nhưng Giang Mạn Sanh có chút buồn rầu, còn chưa kịp thực hiện. Nhưng Lục Kỳ Thần làm còn tỉ mỉ hơn những gì đồng nghiệp nói. Thậm chí Lục Kỳ Thần đã sớm đưa cô vào cuộc sống của anh. Giang Mạn Sanh ngây người, đặc biệt là khi nhìn thấy câu “Cô ấy có thể sẽ không được tốt lắm, phải quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nhiều hơn.” Giang Mạn Sanh nhìn thấy Lục Kỳ Thần ở dưới câu nói này viết, “Dự án XX này của Thanh Hưng có khó khăn, khó khăn ở chỗ…” Giang Mạn Sanh hơi mím môi. Lúc này cô dường như mới đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao Lục Kỳ Thần trong khoảng thời gian này lại hiểu rõ công việc của cô đến vậy. Thậm chí hoàn toàn đều làm như công việc của chính anh, có thể tùy thời xử lý tốt. Lúc này Lục Kỳ Thần bưng chén canh tuyết nhĩ xoài đến, anh đoán Lục Kỳ Thần nhất định cảm thấy đây là việc anh nên làm, nhưng trái tim Giang Mạn Sanh vẫn mềm nhũn, cô muốn ôm anh, Lục Kỳ Thần liền đặt chén canh tuyết nhĩ xoài sang một bên, rất tự nhiên mà đưa tay ôm lấy cô. Vì thế Lục Kỳ Thần liền cảm nhận được Giang Mạn Sanh ghé vào trong lòng anh, lại cắn mấy cái lên cằm anh: “Lục Kỳ Thần. Em yêu anh rất nhiều.” Lục Kỳ Thần: “Ừm. Anh cũng rất yêu, rất yêu em.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 128


Nhưng cho dù mang thai, cuộc sống của Giang Mạn Sanh không chỉ có em bé. Cô vẫn muốn tiếp tục sống vui vẻ, tiếp tục yêu Lục Kỳ Thần. Tuy rằng ban đầu hai người họ đều mất một khoảng thời gian để thích nghi với việc có em bé, nhưng khoảng ba tháng sau, hai người đều đã thích nghi rất tốt. Hôm nay là thứ bảy, thời tiết rất đẹp. Lục Kỳ Thần có một việc nhỏ cần xử lý, sáng sớm đã ra ngoài. Giang Mạn Sanh một mình yên tĩnh ở nhà, cô giặt giũ một ít quần áo, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Sau đó lại bắt đầu xử lý một ít công việc. Khoảng buổi chiều, Lục Kỳ Thần đã trở về. Lúc đó Giang Mạn Sanh đang tìm một bài tập thể dục phù hợp cho phụ nữ mang thai, đang nhảy nhót lung tung trong phòng. Nghe thấy tiếng Lục Kỳ Thần trở về, cô không nghĩ ngợi gì, liền chạy về phía Lục Kỳ Thần đang đứng ở cửa, Lục Kỳ Thần vốn hơi nhíu mày, gần như trong nháy mắt đã giãn ra. Anh mỉm cười, hơi cúi người xuống, đón lấy Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần: “Bé yêu?” Anh rất thích Giang Mạn Sanh dính người như bây giờ. Mà Giang Mạn Sanh gần như là ngay khi được Lục Kỳ Thần ôm lấy, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. Giang Mạn Sanh: “Anh uống rượu à?” Lục Kỳ Thần khẽ “Ừm” một tiếng, Lục Kỳ Thần chỉ nói cho cô hôm nay có việc, Giang Mạn Sanh cũng không biết là một bữa tiệc rượu. Lục Kỳ Thần không phải lúc nào cũng chu toàn mọi trường hợp, ví dụ như hôm nay anh xã giao ở một bữa tiệc rượu, đối phương là một người ép rượu không chút nương tay, cho dù là người như Lục Kỳ Thần cũng bị ép uống không ít. Tuy rằng hợp tác đã đạt được, nhưng cơm không ăn được bao nhiêu, lại thật sự bị ép uống không ít rượu. Đến khi tan tiệc, đầu Lục Kỳ Thần đã hơi nhức. Mà giờ phút này, Giang Mạn Sanh lại ghé vào người anh ngửi ngửi, chỉ dựa vào mùi hương, cô đã biết Lục Kỳ Thần uống không ít. Lục Kỳ Thần ôm cô, mà Giang Mạn Sanh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của anh: “Anh có phải là chưa ăn gì không?” Lục Kỳ Thần: “Cũng tạm.” Nhưng Giang Mạn Sanh đã rất hiểu anh, vì thế khi anh đi tắm, vừa xuống lầu liền nhìn thấy Giang Mạn Sanh đã nấu cho anh một bát mì và canh giải rượu. Giang Mạn Sanh quả thực giống như một chiếc máy sưởi ấm và chữa lành, Lục Kỳ Thần chỉ cần ngồi bên cạnh cô, liền cảm thấy cơn đau đầu đã giảm đi không ít. Nhưng khi anh ngồi đó ăn bát mì cô nấu, Giang Mạn Sanh còn không chịu yên, chốc lát lại xoa chỗ này cho anh, chốc lát lại xoa chỗ kia. Cuối cùng Lục Kỳ Thần mỉm cười, liền ôm cô vào lòng, như vậy Giang Mạn Sanh mới chịu yên một chút, nhưng cô vẫn hỏi: “Anh còn có chỗ nào không thoải mái không?” Lục Kỳ Thần: “Không còn. Cảm ơn em.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lục Kỳ Thần kỳ thật là ôm Giang Mạn Sanh về phòng ngủ ngủ một giấc mới thật sự tỉnh táo lại. Hai người họ tỉnh lại thì đã gần 6 giờ. Ăn tối đơn giản một chút, Lục Kỳ Thần liền gọi Giang Mạn Sanh, định đưa cô đi dạo. Gần đây Lục Kỳ Thần thường xuyên đưa cô ra ngoài đi dạo một đoạn. Đây cũng là sau khi Lục Kỳ Thần suy xét, lại hỏi ý kiến Giang Mạn Sanh, lựa chọn cho cô một hình thức vận động khi mang thai. Giang Mạn Sanh hôm nay ở nhà cả ngày, lại vừa mới ngủ với Lục Kỳ Thần một giấc, bây giờ đầu bù tóc rối. Liền đi vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo, gần đây cô đã không trang điểm nhiều, thỉnh thoảng trang điểm nhẹ. Hôm nay cũng vậy. Cô chỉ đơn giản tết một kiểu tóc hơi nữ tính một chút, rồi xuống lầu. Kỳ thật trước khi xuống lầu, cô còn cảm thấy có chút đơn giản. Nhưng Lục Kỳ Thần sao vậy nhỉ? Rõ ràng cô không hề trang điểm gì, thậm chí chỉ đơn giản tết tóc, Lục Kỳ Thần lại nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, sau đó cúi đầu hôn cô: “Hôm nay em xinh lắm.” Giang Mạn Sanh liền ôm Lục Kỳ Thần đang mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, nói: “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.” Lục Kỳ Thần lại khẽ cười. Kỳ thật trước khi cùng Lục Kỳ Thần đi dạo, Giang Mạn Sanh chưa bao giờ cảm thấy đi dạo có gì thú vị. Đương nhiên cô cũng căn bản không hề thử qua hình thức vận động đơn giản nhất này. Nhưng cô thật sự rất thích đi dạo cùng Lục Kỳ Thần. Thậm chí cũng bắt đầu thích đi dạo. Thỉnh thoảng Lục Kỳ Thần không có thời gian, cô liền đeo tai nghe, tự mình đi ra ngoài đi dạo. Nhưng hôm nay Lục Kỳ Thần đi cùng cô, Giang Mạn Sanh liền cảm thấy càng vui vẻ hơn. Anh nắm tay cô, đi qua một con phố có dòng suối nhỏ xung quanh, sau đó họ sẽ đi qua một cây cầu gỗ dài, đến một công viên gần đó. Công viên gần Ngự Hâm này rất lớn, cũng rất thích hợp để đi dạo. Hai người họ dọc theo con đường lát đá đi về phía trước, không xa lắm liền có một con đường cầu vồng nhỏ, Giang Mạn Sanh đặc biệt thích, lần đầu tiên hai người họ đến, còn bảo Lục Kỳ Thần chụp cho cô rất nhiều ảnh. Hôm nay cũng vậy, Giang Mạn Sanh cảm thấy kiểu tóc hôm nay của mình rất hợp với con đường nhỏ này, liền bảo Lục Kỳ Thần chụp vài bức ảnh. Lục Kỳ Thần dịu dàng lại kiên nhẫn. Hơn nữa bản thân anh hôm nay cũng ăn mặc tương đối thoải mái, cả người toát ra vẻ mềm mại, Một bà cô đang đi dạo bên cạnh còn kéo Giang Mạn Sanh nói: “Cô bé, bạn trai của cháu tốt thật đấy.” Giang Mạn Sanh liền cười ngọt ngào. Đi về phía trước, Lục Kỳ Thần giúp cô chỉnh lại tóc, khẽ hỏi: “Vừa nãy nói chuyện gì với bà cô kia thế?” Giang Mạn Sanh liền cười: “Bà ấy nói anh rất đẹp trai.” Nói xong lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Rất xứng đôi với em.” Lục Kỳ Thần cũng dịu dàng mỉm cười: “Ừm. Chúng ta rất xứng đôi.” Cho dù là đang mang thai, yêu đương thì vẫn phải yêu. Tối hôm nay về đến nhà, khi Lục Kỳ Thần bôi dầu dưỡng thai cho Giang Mạn Sanh, liền hỏi cô: “Ngày mai em có kế hoạch gì không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu, ngày mai cô chưa có kế hoạch gì. Lục Kỳ Thần trước đây luôn bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, liền nói: “Vậy ngày mai để thời gian cho anh nhé?” Giang Mạn Sanh nói: “Được. Chúng ta đi đâu thế ạ?” Lục Kỳ Thần nhẹ giọng: “Chúng ta đi hẹn hò.” Hoạt động hẹn hò là do Lục Kỳ Thần chọn, Giang Mạn Sanh tối hôm trước hỏi anh rất lâu, Lục Kỳ Thần cũng không nói. Cho đến sáng hôm sau, thấy cô quá tò mò, Lục Kỳ Thần mới nói cho cô. Giang Mạn Sanh đặc biệt vui vẻ và kích động: “Thật sự là đi chụp ảnh đôi ạ?” Đây là điều mà Giang Mạn Sanh trong lúc vô tình nói ra là muốn chụp. Nhưng khi đó Lục Kỳ Thần không có thời gian. Họ hẹn chụp ảnh đôi cũng giống như các cặp đôi khác, hai người họ đều muốn tùy hứng một chút. Khi họ đến nhà hàng Tây ăn cơm, nhiếp ảnh gia cũng đi theo. Lục Kỳ Thần chuẩn bị vài bộ quần áo, trong đó có một bộ, hai người họ đều mặc màu đen. Khi mặc bộ quần áo này, Giang Mạn Sanh lập tức nhớ tới, lần trước ở tiệc tối của công ty, Lục Kỳ Thần mời cô khiêu vũ. Giang Mạn Sanh nghĩ nghĩ: “Anh có thể mời em một lần nữa được không?” Lục Kỳ Thần dịu dàng làm theo. Thậm chí còn không chỉ như vậy, anh còn nắm tay cô, dẫn cô nhảy mấy động tác đơn giản. Trái tim Giang Mạn Sanh lại ngọt ngào đến mức bắt đầu sủi bọt. Nhưng chụp ảnh đôi được một nửa, việc chụp ảnh không được thuận lợi lắm, bởi vì Giang Mạn Sanh chọc Lục Kỳ Thần giận một chút. Giang Mạn Sanh thật không ngờ còn có ngày này, cô rất ít khi thấy Lục Kỳ Thần tức giận. Vấn đề xuất phát từ tối hôm qua, Lục Kỳ Thần nửa đêm tỉnh dậy một lần, phát hiện Giang Mạn Sanh không ở bên cạnh, liền đi tìm cô, kết quả phát hiện cô đang làm việc trong phòng sách. Giang Mạn Sanh thường không làm việc gấp như vậy, đây thật sự là một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng hôm qua khi Lục Kỳ Thần phát hiện ra cô, cô lập tức đóng máy tính lại, nói “Đã gửi một tài liệu”, rồi cùng Lục Kỳ Thần trở về ngủ. Lục Kỳ Thần cũng không nói gì. Nhưng hôm nay chụp được một nửa, cô đột nhiên hơi buồn ngủ, Lục Kỳ Thần liền hỏi cô: “Tối qua em không ngủ ngon à?” Giang Mạn Sanh ở trước mặt Lục Kỳ Thần thật sự quá thả lỏng, không động não, lập tức lỡ miệng: “Em không phải tối qua hai giờ dậy làm việc sao.” Cô nói xong liền nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kỳ Thần biến mất. Bởi vì tối hôm qua Lục Kỳ Thần lúc bốn giờ đưa cô từ phòng sách về. Điều này cũng có nghĩa là cô đã thức ít nhất hai tiếng đồng hồ. Trước đây Lục Kỳ Thần đã nói với cô, phụ nữ mang thai thức đêm rất có hại cho cơ thể. Cũng không cho cô thức khuya. Anh thậm chí còn nói với Giang Mạn Sanh, cho dù có công việc gì gấp, cũng có thể gọi anh dậy giúp cô xử lý. Nhưng Giang Mạn Sanh không làm vậy. Việc này Giang Mạn Sanh đã làm rất nhiều lần. Lúc này họ vẫn đang chụp ảnh, Giang Mạn Sanh lập tức ý thức được Lục Kỳ Thần có chút tức giận, vội vàng làm nũng: “Lục Kỳ Thần. Anh ôm em một cái đi.” Giang Mạn Sanh làm nũng lần đầu tiên, Lục Kỳ Thần không động đậy. Nhưng Giang Mạn Sanh lại giơ hai tay lên, nhảy nhót trước mặt anh: “Lục Kỳ Thần. Em biết sai rồi, anh ôm em một cái đi mà.” Lục Kỳ Thần sao có thể chịu được điều này, cho dù anh còn có chút tức giận, nhưng cơ thể đã không nhịn được ôm Giang Mạn Sanh lên. Giang Mạn Sanh được Lục Kỳ Thần ôm, vội vàng ôm chặt cổ anh: “Lục Kỳ Thần, em thật sự biết sai rồi. Lần sau em nhất định sẽ gọi anh.” Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh thật chặt, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút nghiêm túc: “Không có lần sau.” Từ nay về sau Giang Mạn Sanh cũng thật sự nghe lời. Bên cạnh, “Rắc” một tiếng. Nhiếp ảnh gia rất nhạy bén cũng đã chụp được bức ảnh này. Ngày hôm đó, nơi hai người họ đứng, phía sau chính là một vùng biển xanh thẳm, có một quả bóng bay màu trắng không biết từ tay ai bay đi, lơ lửng trên mặt biển.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 129


Bức ảnh đó sau này được Giang Mạn Sanh đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Cùng với bức ảnh cô dỗ Lục Kỳ Thần lúc giận dỗi, Lục Kỳ Thần hơi xoay người ôm lấy cô, còn có bức ảnh hai người đều mặc đồ đen, Lục Kỳ Thần mặc vest đen, Giang Mạn Sanh mặc váy dạ hội đen, Lục Kỳ Thần lại một lần nữa mời cô khiêu vũ, cũng dịu dàng nắm tay cô xoay vài vòng. Giang Mạn Sanh đặc biệt, đặc biệt thích hai bức ảnh này. Cô thích bức ảnh đầu tiên là bởi vì nó tuy đơn giản, nhưng lại rất lãng mạn, hơn nữa hai người đều mặc đồ đen, cô thật sự cảm thấy cô và Lục Kỳ Thần rất hợp nhau. Mà thích bức ảnh thứ hai là bởi vì cô cảm thấy Lục Kỳ Thần thật sự rất cưng chiều cô. Cưng chiều là một từ rất dễ bị lạm dụng. Nhưng khi ở bên cạnh Lục Kỳ Thần, cô dường như vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ quá mức. Cứ như vậy, trong những ngày tháng bình yên, rất nhanh đã đến thời điểm Giang Mạn Sanh chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày dự sinh. Giang Mạn Sanh đã nghỉ sinh ở nhà, ban đầu không có công việc, cô đặc biệt không quen, còn có chút buồn chán. Lục Kỳ Thần thấy cô thật sự có chút buồn chán, liền đưa Giang Mạn Sanh đến tập đoàn Lục thị, cảnh tượng Giang Mạn Sanh bị Lục Kỳ Thần đưa đến tập đoàn Lục thị chính là, anh thường xuyên phải dắt Giang Mạn Sanh đi lại một chút. Hơn nữa lúc này chịu ảnh hưởng của hormone thai kỳ, Giang Mạn Sanh dường như trở nên càng thêm dính người. Cô thường xuyên kéo Lục Kỳ Thần, muốn anh hôn cô. Lục Kỳ Thần vẫn kiên nhẫn như mọi ngày. Vì thế trong suốt một thời gian dài, chịu ảnh hưởng của Lục tổng và bà chủ, tầng cao nhất của tập đoàn Lục thị đặc biệt hiếm khi thiếu đi bầu không khí làm việc hiệu suất cao, áp lực thấp, mà thay vào đó là một chút nhẹ nhàng, thoải mái. Ba ngày trước ngày dự sinh, không chỉ ông nội Lục, bà nội Lục, Thẩm Oản và Giang Nam Sơn cũng đều sắp xếp thời gian đến. Có lẽ là bởi vì Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần hai người họ trong quá trình mang thai đã làm tốt các chi tiết, quá trình sinh nở rất thuận lợi. Khi còn chưa nhìn thấy em bé, Thẩm Oản và bà nội Lục đã ở đó nói: “Thật không biết lớn lên sẽ giống Sanh Sanh hay Kỳ Thần đây.” Khi hai người họ lo lắng ở bên ngoài, Lục Kỳ Thần đang ở bên trong để đồng hành cùng cô vượt cạn. Kết quả khi em bé được sinh ra, y tá bế cho hai người họ xem, Giang Mạn Sanh nhìn em bé nhỏ bé như vậy, hỏi Lục Kỳ Thần: “Con bé rốt cuộc là lớn lên như thế nào vậy? Làm sao con bé có thể giống cả hai chúng ta như vậy.” Hơn nữa còn là giống một cách đặc biệt. Ai nhìn vào cũng sẽ không nhịn được mà nói một câu, gen này rốt cuộc là di truyền kiểu gì. Làm sao có thể giống cả bố và mẹ như vậy. Giang Mạn Sanh lúc này đã không còn nhiều sức lực, nhưng vẫn nhìn Lục Kỳ Thần, nói: “Lục Kỳ Thần. Là con của chúng ta.” Là con của Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần im lặng rất lâu, Giang Mạn Sanh chỉ cảm thấy Lục Kỳ Thần có chút kỳ lạ, tuy rằng trong quá trình mang thai, Lục Kỳ Thần đã làm không ít việc, nhưng trước sự đau đớn của việc sinh nở, tất cả những gì anh làm được đều cực kỳ nhỏ bé. Sau đó Giang Mạn Sanh nhìn thấy Lục Kỳ Thần, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, bởi vì khi sinh đến giai đoạn cuối, Giang Mạn Sanh nước mắt cứ lã chã rơi xuống, Lục Kỳ Thần cũng tận mắt chứng kiến. Vì thế anh nói: “Bé yêu. Chúng ta chỉ có một em bé này thôi nhé.” Giang Mạn Sanh không biết lúc này anh nghĩ gì, nhưng cũng nói: “Được.” Chúng ta chỉ có một em bé này thôi. Em bé đã có tên ở nhà trước, Giang Mạn Sanh đặt, gọi là Mãn Mãn. Còn tên khai sinh, là Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần cùng nhau đặt, gọi là Lục Hề. Ai cũng nói, chưa từng thấy qua em bé nào ngoan như Mãn Mãn. Con bé phần lớn thời gian đều không khóc, cứ mềm mại nằm bên cạnh Giang Mạn Sanh, chỉ khi có nhu cầu gì, mới khóc nhè một chút. Nhưng Giang Mạn Sanh khi ở cữ, có hơi thích ngủ. Mấy tiếng khóc nhè linh tinh này vẫn là Lục Kỳ Thần chăm sóc. Trong khoảng thời gian này Lục Kỳ Thần phần lớn thời gian đều ở trung tâm chăm sóc sau sinh, không phải một hai ngày, công việc không quan trọng có thể giao cho người khác, nhưng có một số công việc lại không tránh khỏi phải do anh xử lý, vì thế trong căn phòng này, đầu phòng ngủ là Giang Mạn Sanh và em bé, bên ngoài chính là công việc chất đầy của Lục Kỳ Thần. Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lục thị thỉnh thoảng lại phải chạy đến trung tâm chăm sóc sau sinh này. Có một lần Giang Mạn Sanh tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lục Kỳ Thần mặc một bộ vest, đang cúi người bế em bé đang khóc nhè lên dỗ dành, còn đặc biệt cẩn thận dùng bàn tay to nâng đỡ con bé, đi qua đi lại, dỗ dành. Lục Kỳ Thần làm việc này cũng đặc biệt nghiêm túc, quả thực là làm theo sách giáo khoa, hơn nữa anh lại mặc một bộ vest, Giang Mạn Sanh còn có chút hoài nghi anh dùng sự nghiêm túc khi xử lý công việc để chăm sóc em bé. Lúc này vừa đúng là buổi sáng, khi ánh mặt trời chiếu vào phòng rực rỡ nhất, Giang Mạn Sanh nhìn thấy ánh nắng dịu dàng, dừng lại trên người Lục Kỳ Thần mặc đồ đen và em bé nhỏ bé. Giang Mạn Sanh không tự chủ được mà mỉm cười. Khi Lục Kỳ Thần chăm sóc em bé, ánh mắt cũng gần như không rời khỏi Giang Mạn Sanh, lúc này thấy Giang Mạn Sanh tỉnh, liền bế em bé vẫn còn đang quấy khóc đến, nắm lấy tay Giang Mạn Sanh. Em bé rõ ràng còn đang quấy, vừa đến gần Giang Mạn Sanh lập tức nín, Giang Mạn Sanh liền đưa tay ôm lấy con bé. Mãn Mãn là một em bé đặc biệt kỳ diệu. Cô bé mới sinh ra không lâu, cũng đã có sở thích riêng, vừa rồi Lục Kỳ Thần cầm một ít đồ vật dỗ con bé, con bé chỉ cầm lấy một con thú bông sặc sỡ. Đây hoàn toàn là món đồ mà Giang Mạn Sanh thích. Mà không biết là chịu ảnh hưởng của gen, hay là, trong khoảng thời gian này Lục Kỳ Thần luôn ôm con bé, con bé tự mình học được, Giang Mạn Sanh cảm thấy dáng vẻ mềm mại nằm trong lòng mình của con bé rất giống Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh: “Bé con thật ngoan ngoãn.” Thật sự chỉ cần là người quen biết Lục Kỳ Thần và Giang Mạn Sanh, nhìn thấy Mãn Mãn có lẽ đều sẽ liếc mắt một cái cảm thấy, đây là con của hai người họ. Qua một thời gian, đợi Giang Mạn Sanh tĩnh dưỡng tốt hơn, họ liền từ trung tâm chăm sóc sau sinh chuyển về Ngự Hâm. Hai người họ mua cho em bé rất nhiều đồ chơi, vì thế ngày càng nhiều đồ chơi xếp hình và các đồ chơi nhỏ khác cùng với những món đồ sặc sỡ của Giang Mạn Sanh, xuất hiện trong cuộc đời Lục Kỳ Thần, vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi. Thời gian cứ thế trôi qua. Dần dần, Giang Mạn Sanh lại trở về nhịp độ công việc bình thường, cho dù mỗi ngày phải dành ra rất nhiều thời gian chăm sóc em bé, nhưng vẫn sợ có chỗ chăm sóc không tốt, liền thuê người giúp việc. Đây vẫn là do Lục Kỳ Thần chọn lựa kỹ càng. Sau đó có một buổi chiều thứ bảy, Giang Mạn Sanh ru em bé ngủ xong, liền ngồi trên sô pha phòng khách một lát, định lát nữa sẽ làm việc. Lúc này Lục Kỳ Thần vừa làm việc xong, từ phòng sách đi xuống. Lục Kỳ Thần gần đây cũng phát hiện, Giang Mạn Sanh dường như dành quá nhiều thời gian cho em bé. Lục Kỳ Thần hy vọng Giang Mạn Sanh trước hết cứ là chính mình. Giang Mạn Sanh hơi ngẩng đầu nhìn Lục Kỳ Thần, vừa định hỏi anh: “Anh làm việc xong rồi à?” Lục Kỳ Thần lại đột nhiên bế cô lên, Giang Mạn Sanh rất tự nhiên ôm lấy anh: “Lục Kỳ Thần.” Hôm nay Lục Kỳ Thần cũng mặc một bộ đồ đen, đặc biệt tuấn tú, mang theo chút nho nhã, lịch lãm. Lục Kỳ Thần nhẹ giọng: “Bé yêu, đi thay quần áo, chúng ta đi chơi ngày Lễ Tình Nhân.” Giang Mạn Sanh sửng sốt, cô đã quên hôm nay là Lễ Tình Nhân, theo bản năng nói: “Vậy em bé thì sao?” Lục Kỳ Thần liền nói: “Con bé chắc sẽ ngủ một lát, nếu tỉnh thì nhờ cô giúp việc trông. Nhà chúng ta không chỉ có mình con bé là bảo bối.” Giang Mạn Sanh cũng vĩnh viễn là bảo bối của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh ngẩn người, nhưng cô ôm cổ Lục Kỳ Thần, cười nói: “Nhà chúng ta có ba bảo bối.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back