Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 120


Mọi chuyện bắt đầu từ 15 tiếng trước. Do tiến độ công việc thay đổi, lịch trình của Lục Kỳ Thần bị kéo dài thêm vài ngày. Trong khoảng thời gian đó, anh có một ngày rảnh rỗi. Lục Kỳ Thần biết hôm nay là ngày đèn đỏ của Giang Mạn Sanh. Anh đã quá quen với dáng vẻ của cô khi đau bụng kinh, thậm chí còn đưa cô đi khám bác sĩ. Tuy nhiên, tất cả các bác sĩ đều chỉ nói đó là do thể trạng, cần phải điều trị từ từ. Lục Kỳ Thần khá lo lắng cho Giang Mạn Sanh. Từ Canada về Bắc Kinh mất 13 tiếng bay, tính cả đi và về thì phải mất hơn 20 tiếng. Dù có về được thì anh cũng chẳng thể ở bên cạnh cô được lâu. Nhưng khi anh nhắn tin cho Giang Mạn Sanh, gần một tiếng trôi qua vẫn không thấy cô hồi âm. Vì thế, Lục Kỳ Thần để Phương Cần Chúng ở lại Canada và bắt chuyến bay về Bắc Kinh. Khi Lục Kỳ Thần đẩy cửa phòng ngủ, Giang Mạn Sanh dường như đã ngủ. Vừa bước vào, anh đã ngửi thấy mùi đường đỏ nồng đậm. Điện thoại của cô vẫn sáng mờ mờ. Lục Kỳ Thần điều chỉnh nhiệt độ phòng cho Giang Mạn Sanh rồi nhẹ nhàng bước lại gần, định tắt điện thoại giúp cô. Nhưng khi liếc qua màn hình, anh vô tình thấy được lịch sử trò chuyện giữa cô và mình. Lục Kỳ Thần cúi xuống nhìn kỹ hơn. Điện thoại của Giang Mạn Sanh đang chia đôi màn hình, font chữ không lớn. Trên màn hình là đoạn chat giữa cô và anh, với dòng chữ: “Lâu như vậy chưa thấy nhắn tin cho em.” Nhưng Giang Mạn Sanh chưa gửi tin nhắn đó cho anh. Lục Kỳ Thần dừng lại một chút. Sau đó anh nhìn sang nửa màn hình còn lại. Đó là một diễn đàn bình luận drama, Lục Kỳ Thần dễ dàng tìm thấy dòng chữ mà Giang Mạn Sanh đang dừng lại: “Các bạn đừng chỉ nghĩ đến mặt vui vẻ thôi. Có biết sống với mấy ông sếp tổng cấp cao này mệt mỏi thế nào không? Chắc chắn cả ngày chẳng thấy mặt người đâu. Có khi phần lớn thời gian toàn sống với thư ký của họ. Mà cô gái này còn là mối tình đơn phương nữa chứ.” Lục Kỳ Thần nhìn một lúc, cuối cùng âm thầm tắt điện thoại và đặt lên tủ đầu giường cho cô. Lúc này Giang Mạn Sanh lại tỉnh giấc vì đau. Khi thấy Lục Kỳ Thần, cô chớp mắt, tưởng mình đang mơ nên định ôm lấy anh. Nhưng Lục Kỳ Thần vừa xuống máy bay, anh mới cởi vest, người vẫn còn lạnh. Anh tháo đồng hồ và những thứ lạnh lẽo trên người: “Đợi anh một chút.” Giang Mạn Sanh ngớ người vài giây, rồi lại mơ màng buồn ngủ, cuối cùng không nói gì mà nằm xuống giường tiếp tục chịu đựng cơn đau. Cô đau đến mơ màng, một lúc sau, đợi Lục Kỳ Thần tắm xong. Giang Mạn Sanh cảm thấy có bờ ngực ấm áp ôm lấy mình từ phía sau, là mùi hương quen thuộc nhất của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh dừng lại một chút, vẫn tưởng mình đang mơ, rất tự nhiên xoay người ôm lấy Lục Kỳ Thần, chui vào lồng ngực anh. Trong thời gian qua, Lục Kỳ Thần đã học được nhiều cách giúp Giang Mạn Sanh giảm bớt cơn đau bụng kinh. Lúc này anh cũng rất kiên nhẫn. Giang Mạn Sanh mơ màng vì mệt, cũng mơ màng vì đau. Cô cảm thấy xung quanh mình dần trở nên ấm áp, như thể có người nhẹ nhàng xoa bụng cho mình, thỉnh thoảng còn có túi chườm nóng giúp cô. Dường như cơn đau đang dần dịu đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng cô vẫn ngủ chập chờn, tỉnh dậy nhiều lần. Cho đến một lần tỉnh lại, lúc này cô đã tỉnh táo hơn, nhìn rõ đôi mắt Lục Kỳ Thần đang nằm bên cạnh nhìn mình. Giang Mạn Sanh vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nhỏ nhẹ: “Lục Kỳ Thần?” Đêm nay Lục Kỳ Thần hầu như không ngủ, tính cả thời gian làm việc ở Canada, cộng với làm việc trên máy bay, chắc đã làm việc liên tục 48 tiếng, nhưng giọng anh vẫn dịu dàng như vậy: “Ừ?” Giang Mạn Sanh ngơ ngác: “Anh về sớm à?” Đây không phải về sớm. Đến sáng mai anh còn phải bay về. Nếu là trước đây, Lục Kỳ Thần chắc chắn sẽ trả lời rất đơn giản. Nhưng lúc này Lục Kỳ Thần nhớ tới bình luận đoán về mức độ bận rộn trong công việc của anh, nên anh giải thích rất cặn kẽ: “Dự án ở Canada mới khởi động, bây giờ còn phải phối hợp với lịch họp bên đó. Lịch làm việc của anh ở Canada phải dời lại ba ngày, đến sáng mai anh còn phải bay qua.” Giang Mạn Sanh khẽ “ừ”: “Vậy sao anh còn về?” Lục Kỳ Thần lại ôm Giang Mạn Sanh, giọng anh trầm và dịu dàng: “Bởi vì… anh rất nhớ vợ của anh.” Khi nói những lời này, Lục Kỳ Thần lại dùng lòng bàn tay xoa nhẹ bụng cô vài cái, như anh đã làm nhiều lần trong đêm nay: “Còn chỗ nào không thoải mái không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu, Lục Kỳ Thần liền dùng cằm cọ nhẹ vào đầu cô: “Vậy chúng ta ngủ thêm một lát nhé?” Giang Mạn Sanh cũng rúc sâu hơn vào lòng Lục Kỳ Thần, phòng ngủ nhanh chóng trở lại yên ắng ấm áp. Sáng hôm sau, hai người cùng thức dậy. Lục Kỳ Thần phải ra sân bay, Giang Mạn Sanh phải đi làm. Hai người đứng ở cửa đổi giày, thấy Lục Kỳ Thần mệt mỏi vì đi đường, đêm qua cũng chẳng ngủ được mấy tiếng, Giang Mạn Sanh hơi lo lắng: “Anh buồn ngủ không?” Lục Kỳ Thần hôn nhẹ cô: “Cũng được.” Dù sao trước đây cũng có lúc bận rộn hơn, huống chi bây giờ là vì Giang Mạn Sanh. Đến công ty, Giang Mạn Sanh phát hiện Lục Kỳ Thần bất ngờ gửi cho cô lịch bay của anh. Trước đây chưa từng có chuyện này. Nếu có lịch trình cần đi cùng nhau, trước đây chỉ có Phương Cần Chúng mới đồng bộ cho cô. Nếu là thư ký khác, Giang Mạn Sanh thậm chí không nhận được bất kỳ thông tin nào. Nhưng chỉ có thế thôi còn chưa đủ. Sau khi Lục Kỳ Thần đến Canada, Giang Mạn Sanh phát hiện Phương Cần Chúng không còn đồng bộ lịch trình của Lục Kỳ Thần cho cô nữa. Mà là Lục Kỳ Thần tự đồng bộ cho cô. Phương Cần Chúng đồng bộ lịch làm việc của Lục Kỳ Thần cho Giang Mạn Sanh rất chi tiết, nhưng dù sao cũng giống như một bản báo cáo công việc. Nhưng khi Lục Kỳ Thần đồng bộ cho cô thì không phải vậy. Không còn là những kế hoạch cứng nhắc như Phương Cần Chúng gửi trước đây. Mà là Lục Kỳ Thần tự mình gửi từng chút một, thậm chí mỗi đoạn tin nhắn đều có “em yêu”, còn kèm theo tâm trạng và kế hoạch của Lục Kỳ Thần. Ví dụ, hôm nay sau khi hạ cánh ở Canada, Giang Mạn Sanh nhận được một tấm ảnh Lục Kỳ Thần chụp ngoài cửa sổ sân bay. Anh còn cố ý chụp cả phần ăn sáng anh mua cho mình. “Bé yêu, anh đến Toronto rồi. Hôm nay thời tiết Toronto không tệ, nhưng anh vừa kiểm tra thời tiết Bắc Kinh ngày mai, sẽ có nhiệt độ giảm và mưa, khi ra ngoài nhớ mang khăn quàng cổ và ô nhé.” Những tin nhắn như vậy, ngày hôm đó cô nhận được vài cái. Mỗi chữ đều mang giọng điệu rõ ràng của Lục Kỳ Thần. Ngay cả khi gửi lịch làm việc cũng chi tiết và dịu dàng như vậy. Giống như dù cách nhau đại dương, Lục Kỳ Thần vẫn luôn ở bên cạnh cô vậy. Ban đầu Giang Mạn Sanh còn tưởng Phương Cần Chúng có chuyện gì. Nhưng một lúc sau, Giang Mạn Sanh nhận được tin nhắn từ Phương Cần Chúng: “À đúng rồi, Bà chủ. Tôi quên chưa báo với cô, sếp Lục nói từ nay về sau anh ấy sẽ tự cập nhật lịch trình cho cô. Nếu cô cần gì khác thì vẫn cứ hỏi tôi nhé.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 121


Sáng nay khi tỉnh dậy, Giang Mạn Sanh mới nhớ ra điện thoại của cô đã được đặt lên đầu giường, màn hình cũng đã quay về giao diện chính. Cô nhớ rõ mình đã soạn đoạn tin nhắn cho Lục Kỳ Thần, nhưng chưa kịp gửi cũng chẳng xóa đi. Vậy mà sáng nay, khi mở đoạn chat với anh lên, dòng tin nhắn đó đã biến mất. Phải chăng Lục Kỳ Thần đã thấy được? Giang Mạn Sanh liền nhắn hỏi anh. Và Lục Kỳ Thần đã trả lời rất dịu dàng: “Ừm, Anh đã thấy rồi.” Thì ra là vậy. Có lẽ chỉ có điều này mới giải thích được vì sao Lục Kỳ Thần đột nhiên thay đổi như thế. Cô nghĩ, hóa ra chỉ cần anh nhìn thấy tin nhắn đó là đã lập tức thay đổi rồi. Giữa công việc ngày càng bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh. Ba ngày thoáng cái đã đến, ngày mai Lục Kỳ Thần sẽ về. Khác với những lần trước, lần này anh đã chia sẻ thông tin chuyến bay cho cô. Giang Mạn Sanh kiểm tra giờ bay và thấy mình vừa hay có thời gian rảnh. Cô muốn đi đón anh và tạo bất ngờ, nên đã nhắn hỏi Phương Cần Chúng xem Lục Kỳ Thần còn lịch làm việc gì không. Ban đầu Phương Cần Chúng trả lời rất nhanh: “Bà chủ, sếp không có lịch trình gì thêm.” Giang Mạn Sanh vừa kịp gửi lại một chữ “Ừ tốt quá.” Cô tưởng bên kia sẽ không trả lời nữa, nhưng một lúc sau lại có tin nhắn mới. “Bà chủ định ra sân bay đón?” Giọng điệu tin nhắn này nghe không giống Phương Cần Chúng chút nào, nhưng lúc đó Đỗ Gia Âm vừa gọi Giang Mạn Sanh đi làm việc, cô không có thời gian suy nghĩ kỹ, chỉ kịp nhắn lại: “Phiền trợ lý Phương giữ bí mật giúp em nhé.” Sau khi gửi xong, Giang Mạn Sanh vội vã đi làm. Đến khi cô quay lại văn phòng, nhìn lịch sử trò chuyện thì thấy Phương Cần Chúng đã trả lời: “Còn một cuộc họp video khoảng 40 phút ở sân bay, ngày mai 19:30 từ Thanh Hưng trở về.” Khi đọc tin nhắn này, Giang Mạn Sanh cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nhưng lúc này Đỗ Gia Âm lại gọi cô. Giang Mạn Sanh chỉ kịp trả lời “Ừm, được” rồi đi làm việc tiếp. Cùng lúc đó, tại Toronto. 30 phút trước, Phương Cần Chúng nhận được tin nhắn của Giang Mạn Sanh. Sau khi trả lời cô, anh ta liền hỏi ý Lục Kỳ Thần. Lúc này họ đang trong cuộc họp. Lục Kỳ Thần liếc nhìn, rồi trực tiếp dùng điện thoại của Phương Cần Chúng gửi hai tin nhắn sau đó cho Giang Mạn Sanh. Sau khi anh gửi xong, Phương Cần Chúng liếc nhìn, thầm nghĩ giọng điệu này đúng là rất Lục Kỳ Thần. Nếu không tính đêm hôm đó, Giang Mạn Sanh và Lục Kỳ Thần đã gần mười ngày không gặp nhau. Dù sao đêm đó cũng quá vội vàng, hơn nữa Lục Kỳ Thần còn luôn chăm sóc cô. Giang Mạn Sanh nghĩ mình phải chuẩn bị gì đó cho Lục Kỳ Thần. Cô nhớ anh đã tặng cô rất nhiều hoa, nhưng cô chưa từng tặng lại anh mấy lần. Có vẻ như lần trước khi nhận hoa từ cô, anh cũng rất vui. Vì thế, suốt giờ nghỉ trưa, Giang Mạn Sanh dành thời gian chọn hoa cho Lục Kỳ Thần. Cuối cùng cô chọn hoa giấy xanh, kèm theo vài cành hoa cẩm tú cầu, hoa mẫu đơn màu vàng nhạt, cỏ lông, hoa cát cánh và hoa hành. Khi cơm hộp được đưa đến, Giang Mạn Sanh nhìn bó hoa chỉ có màu xanh, trắng và vàng nhạt, đột nhiên cảm thấy rất giống Lục Kỳ Thần vào những lúc nào đó. Lúc này, Giang Mạn Sanh nhìn đồng hồ treo tường, đã 19:00. Tại sảnh sân bay, đồng hồ cũng điểm 19:00. Lục Kỳ Thần đã đang hạ cánh. Tất nhiên là không có cuộc họp nào cả. Đến Thanh Hưng chỉ mất mười lăm phút, ra khỏi sảnh sân bay, anh đi mua một bó hoa. Ban đầu Lục Kỳ Thần hơi phân vân không biết mua hoa gì, nhưng bạn học của Giang Mạn Sanh đã tỏ ý không hài lòng lắm về việc anh mua bó hoa to như vậy cho cô lần trước. Vì thế Lục Kỳ Thần nghe theo, lần này anh định mua một bó nhỏ hơn. Anh chợt nhìn thấy một bó hoa hồng xanh dương băng giá, nhớ đến đêm trước khi đi công tác, Giang Mạn Sanh mặc chiếc váy dài màu xanh. Thật đẹp. Từ đó, Lục Kỳ Thần có cái nhìn mới về màu xanh. Cuối cùng anh mua một bó hoa hồng xanh dương băng giá không quá to. Sau khi Lục Kỳ Thần nhận hoa, một thư ký khác lái xe đến. Anh bảo Phương Cần Chúng và vị thư ký kia cùng đi, đặt bó hoa hồng xanh lên ghế phụ, rồi tự mình lái xe đến Thanh Hưng. Gần đây ở Thanh Hưng, Giang Mạn Sanh thường xuyên tăng ca đến khuya. Nhưng hôm nay 19:25 cô đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chuyến bay của Lục Kỳ Thần đến lúc 19:00, thêm 40 phút họp, 19:30 xuống là vừa đúng lúc. Bó hoa Giang Mạn Sanh mua không quá to, khi xuống thang máy, có một chàng trai cũng đi cùng, trong tay anh ta cũng cầm một bó hoa xinh đẹp. Trong thang máy chỉ có hai người, thấy Giang Mạn Sanh cũng cầm một bó hoa, chàng trai cười hỏi: “Bạn trai tặng phải không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu dịu dàng: “Không. Tôi định tặng cho bạn trai.” Lúc này thang máy mở cửa, chàng trai lịch sự giữ cửa cho cô đi ra trước: “Trùng hợp quá. Tôi cũng định tặng cho bạn gái tôi.” Còn có chuyện trùng hợp hơn. Xung quanh vốn không mấy người. Khi cả hai đi được vài chục bước, Giang Mạn Sanh nhìn thấy Lục Kỳ Thần đang tựa vào một chiếc xe, trong tay cầm một bó hoa màu xanh, cô khựng lại. Chàng trai kia cũng vậy. Bởi vì cách Lục Kỳ Thần năm bước có một cô gái đang đứng. Đó là bạn gái anh ta. Chàng trai mỉm cười. Lục Kỳ Thần cũng vậy. Anh khẽ cười. Rồi cả hai người họ cùng lúc dang tay ra. Thế là, Giang Mạn Sanh và cô gái kia cùng chạy về phía người yêu của mình. Lục Kỳ Thần có lẽ muốn kín đáo hơn một chút khi ở nơi công cộng. Nhưng đôi nam nữ bên cạnh thì không, trong khi Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng ôm Giang Mạn Sanh, chàng trai đã ôm bạn gái xoay mấy vòng. Ngay cả tấm thiệp trên bó hoa cũng bị xoay ra. Giang Mạn Sanh liếc thấy, cười hỏi: “Sao anh lại thế này?” Rõ ràng nói với cô là còn phải họp 40 phút cơ mà. Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh, anh tất nhiên cũng để ý thấy chàng trai bên cạnh ôm bạn gái xoay tròn, liền khẽ hỏi: “Em có muốn anh ôm em xoay vòng vòng không?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 122


“Ừm?” Giang Mạn Sanh khẽ thốt lên khi nghe câu nói đó. Rồi cô gật đầu: “Em muốn.” Ngay lập tức, đôi chân cô rời khỏi mặt đất – Lục Kỳ Thần đã ôm cô xoay vài vòng trong không trung. Nhưng chỉ được vài vòng thôi, vì Giang Mạn Sanh đã bắt đầu bám chặt lấy anh, khiến anh phải đặt cô xuống. Khi chân vừa chạm đất, cô lại vòng tay ôm eo Lục Kỳ Thần, cọ cọ vào ngực anh: “Em nhớ anh.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng, giọng anh trầm xuống: “Anh cũng rất nhớ em.” Khi về nhà, Giang Mạn Sanh ôm bó hồng xanh nhạt, còn Lục Kỳ Thần bế bó hoa màu xanh lá, họ cứ thế sóng bước bên nhau. Lúc này đã hơi muộn, bầu trời đêm nay trong vắt đến lạ. Vô số vì sao treo lơ lửng trên cao như những viên minh châu lấp lánh. Ánh trăng dịu dàng rọi xuống thân hình họ, in bóng hai người thanh tú trên mặt đất, cùng với góc nghiêng mềm mại của những bó hoa. Ở một góc không ai để ý, một chú nhím nhỏ chậm rãi bò qua bóng của đôi tình nhân. Dù đã định ngày cưới, nhưng vì gần cuối năm, công việc của cả hai đều khá bận rộn. Vì vậy họ quyết định hoãn đám cưới sang năm sau. Đến kỳ nghỉ đông, Lục Kỳ Thần sắp xếp được ít thời gian, còn kỳ nghỉ của Giang Mạn Sanh thậm chí còn dài hơn anh, nên hai người quyết định đi du lịch trước Tết như đã hẹn. Điểm đến do Lục Kỳ Thần chọn, một thành phố cổ khá hẻo lánh, không quá lớn. Sau khi xem qua vài tấm ảnh, Giang Mạn Sanh cũng rất thích. Lúc này chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết, nên họ cũng chỉ dự định ở lại hai ngày. Thực ra việc ở lại hai ngày cũng là một sự trùng hợp. Ban đầu họ định chỉ ở một ngày rưỡi, vì tối hôm sau đã là giao thừa, và họ vẫn đang phân vân không biết nên đón giao thừa ở đâu. Giang Mạn Sanh có ý muốn về nhà họ Giang, nhưng vì đây là năm đầu tiên sau khi cưới, không về nhà họ Lục cũng không phải. Tuy nhiên Lục Kỳ Thần bảo cô suy nghĩ kỹ, và nói rằng bà nội không để ý chuyện này. Nhưng kết quả cuối cùng là ông bà nội họ Lục, bố mẹ và bà nội họ Giang đều có kế hoạch đi chơi xa. Thế nên hai người quyết định kéo dài thời gian ở lại và đón giao thừa luôn tại đây. Vì thời gian không nhiều nên họ không mang nhiều đồ. Khi thu xếp hành lý, Giang Mạn Sanh gói đồ của cả hai vào vali của Lục Kỳ Thần. Lúc xếp đồ của mình vào, cô phát hiện anh đã để sẵn ba hộp bao cao su, mỗi hộp ba cái. Giang Mạn Sanh hơi giật mình khi thấy vậy, dù sao họ cũng chỉ ở có hai đêm. Vali có vẻ hơi đầy, Lục Kỳ Thần vẫn đang thu xếp đồ đạc phía sau lưng cô. Giang Mạn Sanh định nhét thêm một hộp mỹ phẩm du lịch vào, cuối cùng liếc nhìn Lục Kỳ Thần rồi lấy ra một hộp bao cao su: “Có phải mang nhiều quá không? Em… em lấy ra một hộp nhé.” Thành phố nhỏ không có sân bay nên hai người đi tàu cao tốc. Giang Mạn Sanh nhận ra một điều, đi du lịch với Lục Kỳ Thần không chỉ không phải lo lắng về lịch trình, mà ngay cả việc đi tàu cao tốc cùng anh cũng khiến cô cảm thấy an tâm lạ thường. Trên tàu, cô còn tựa vào vai anh ngủ một giấc thật ngon. Lúc xuống tàu, tóc cô có lẽ đã rối tung vì ngủ. Trước khi ra khỏi tàu, cô ngẩng đầu lên, Lục Kỳ Thần cúi xuống, chỉnh lại mái tóc rối của cô. Có lẽ vì đây là thành phố nhỏ khá hẻo lánh nên người không đông lắm. Ngày đầu tiên, họ dạo một con phố cổ dài, xung quanh còn có triển lãm các loại xe cổ. Giang Mạn Sanh được nếm thử rất nhiều món chưa từng ăn bao giờ. Khi tham quan các di tích lịch sử, Giang Mạn Sanh lại thấy có Lục Kỳ Thần bên cạnh thật tuyệt. Anh dường như cái gì cũng biết, và luôn kiên nhẫn giải thích mọi thứ cho cô một cách rõ ràng. Có lẽ vì được Lục Kỳ Thần chăm sóc quá tốt mà dù đi cả ngày, cô vẫn không thấy mệt mỏi gì. Tối đến họ được thưởng thức nhiều món đặc sản địa phương. Về khách sạn tắm rửa xong, Giang Mạn Sanh vẫn chưa thấy mệt nên định rủ Lục Kỳ Thần xem phim. Giang Mạn Sanh đặc biệt thích nằm xem phim trong khách sạn, đôi khi khi căng thẳng quá cô còn cố tình đến khách sạn một mình để thư giãn. Còn bây giờ khi xem cùng Lục Kỳ Thần, kết quả là… Sáng hôm sau tỉnh dậy, số bao cao su họ mang theo đã thiếu một hộp. Chiều ngày hôm sau là lịch trình do Lục Kỳ Thần sắp xếp, Giang Mạn Sanh vẫn chưa biết sẽ làm gì. Nhưng lịch trình buổi sáng do cô chọn, hai người định đi tham quan một địa điểm giống như trong phim hoạt hình của Miyazaki Hayao. Lúc này đã khá nhộn nhịp, ngay cả hòn đảo cổ tích vốn xanh mướt trong sách hướng dẫn giờ cũng rực rỡ sắc đỏ của Tết khắp nơi. Lục Kỳ Thần chụp cho Giang Mạn Sanh rất nhiều ảnh. Đẹp quá. Không hiểu sao Giang Mạn Sanh cảm thấy bản thân qua ống kính của Lục Kỳ Thần có một vẻ đẹp khác biệt. Những bức ảnh đã ghi lại khoảnh khắc ấm áp trong lòng Giang Mạn Sanh. Sau bữa trưa, đến chiều, Lục Kỳ Thần dẫn Giang Mạn Sanh đến một biệt thự cổ rất rộng. Trước khi vào, anh nói với cô: “Đây là bạn thân của ông nội. Hồi nhỏ thường xuyên chăm sóc anh.” Nghe vậy Giang Mạn Sanh đã hiểu, nhưng khi vào trong cô mới biết thêm điều khác – ông là nhà thiết kế váy cưới. Và ông đã thiết kế rất nhiều váy cưới cho Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh không rành về thiết kế váy cưới, nhưng sau khi lén tìm hiểu trên mạng, cô mới phát hiện vị ông này rất giỏi. Giỏi đến mức việc ông tuyên bố không thiết kế nữa đã từng gây chấn động một thời. Lục Kỳ Thần dẫn Giang Mạn Sanh chào hỏi xong, ông liền đưa hai người đi thử váy cưới. Thấy Lục Kỳ Thần gọi ông là ông nội, Giang Mạn Sanh cũng gọi theo. Ông thiết kế cho cô rất nhiều kiểu dáng khác nhau, và không chỉ có váy cưới của cô, mà mỗi bộ váy đều có bộ vest cưới ton-sur-ton dành cho Lục Kỳ Thần. Ông dẫn họ xem qua một lượt, thật sự rất đẹp. Giang Mạn Sanh chưa từng thấy nhiều váy cưới đẹp đến thế. Giang Mạn Sanh nghiêm túc nói: “Cảm ơn ông nội. Thật sự rất đẹp ạ. Cháu chưa từng thấy váy cưới đẹp như vậy.” Ông mỉm cười. Có lẽ vị nhà thiết kế váy cưới từng danh tiếng một thời chưa bao giờ nhận được lời khen đơn giản chân thành như vậy. Ông còn nói: “Kỳ Thần từ nhỏ đã là đứa lạnh lùng, còn phải cảm ơn Sanh Sanh đã chăm sóc nó.” Sau đó ông đi ra, để họ thử trước, nếu có vấn đề gì sẽ có người khác đến giúp họ thử váy cưới. Váy cúp ngực đuôi cá, phong cách Baroque, váy xòe bồng, váy lụa đơn giản, váy chữ A, Giang Mạn Sanh thử rất nhiều kiểu. Mỗi lần cô thử một bộ, Lục Kỳ Thần cũng thử cùng. Nhưng mặc váy cưới vẫn phiền phức hơn một chút, sau khi thử xong mỗi bộ Lục Kỳ Thần đều phải đến giúp cô. Khi thử một bộ váy cúp ngực đuôi cá, cô gái phụ giúp họ nhận được điện thoại phải ra ngoài, Giang Mạn Sanh còn chưa mang giày cao gót, nhưng với váy đuôi cá này không thể ngồi xuống dễ dàng, Lục Kỳ Thần liền quỳ một bên giúp cô mang giày. Dù hai người đã có không biết bao nhiêu lần thân mật da kề da, nhưng khi Lục Kỳ Thần quỳ trước mặt, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân cô, cô vẫn theo bản năng run lên nhè nhẹ. Sau khi Lục Kỳ Thần giúp cô mang xong giày cao gót, Giang Mạn Sanh bước đến soi mình trong gương. Cô còn chưa kịp có ý kiến gì thì đã nghe Lục Kỳ Thần nói: “Rất đẹp.” Chiếc váy đuôi cá màu trắng tôn lên vóc dáng mảnh mai quyến rũ của Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần không chỉ dừng lại ở lời khen, anh còn vươn tay ôm lấy eo cô. Như thể muốn ôm trọn Giang Mạn Sanh vào lòng mình vậy. Giang Mạn Sanh cũng nhìn Lục Kỳ Thần qua gương, cô nghiêng đầu, ngắm nhìn anh trong bộ vest cưới, từ đôi mắt, hàng lông mày đến đôi môi: “Sao anh lại đẹp trai đến thế.” Từ thuở thiếu niên cho đến bây giờ. Lục Kỳ Thần theo bản năng cúi đầu xuống thấp, anh nhìn chăm chú vào môi cô, muốn hôn cô. Nhưng bị Giang Mạn Sanh vội vàng véo một cái. Giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống: “… Vợ ơi.” Tất nhiên Lục Kỳ Thần cũng không làm gì thật. Sau khi thử xong tất cả váy cưới, cô gái phụ giúp họ lại mang vào một bộ đồ khác: “Đây là bộ đồ ông nội thiết kế cho cô Giang sau khi biết hai người muốn ở đây đón giao thừa. Đã giặt sạch rồi, nếu cô Giang không ngại thì tối nay mặc thử nhé.” Giang Mạn Sanh nhìn qua. Bộ đồ ông ấy làm cho cô là một chiếc váy dài màu trắng. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài màu đỏ. Cả bộ đồ rất mềm mại, xù xù. Toát lên không khí Tết đặc biệt. Giang Mạn Sanh thật sự thấy rất đẹp, cuối cùng khi ra về, cô đã mặc bộ đồ này. Bữa tối giao thừa họ cũng ăn tại nhà ông. Sau bữa tối, khách sạn họ đặt cách biệt thự cổ rất gần, chỉ vài trăm mét. Thế nên hai người quyết định đi bộ về. Hôm nay Giang Mạn Sanh thử quá nhiều giày cao gót, đến nỗi chân hơi nhức. Đi được nửa đường, Lục Kỳ Thần liền cõng cô. Lúc này xung quanh rất nhộn nhịp, còn có tiếng pháo của mấy đứa trẻ đang chơi đùa. Giang Mạn Sanh choàng tay qua cổ Lục Kỳ Thần, nói: “Lục Kỳ Thần, chúc mừng năm mới.” Về đến khách sạn, trước tiên hai người gọi video cho ông bà nội họ Lục, bố mẹ và bà nội họ Giang. Sau khi nói chuyện xong, Giang Mạn Sanh cởi chiếc áo khoác đỏ ra, để lộ chiếc váy trắng bên trong. Trên đầu cô vẫn là kiểu tóc khi thử váy cưới, trên đó còn cài một chiếc kẹp tóc hình vương miện màu bạc, Lục Kỳ Thần chỉ liếc nhìn một cái đã bắt đầu hồi tưởng về những hình ảnh Giang Mạn Sanh trong váy cưới hôm nay. Lục Kỳ Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo Giang Mạn Sanh ngồi lên đùi mình: “Bé yêu, chúc mừng năm mới.” Giang Mạn Sanh cũng vòng tay ôm cổ anh. Đêm nay, bên ngoài không khí năm mới tràn ngập, pháo hoa nở rộ từng đợt trên bầu trời. Còn trong căn phòng khách sạn này, hai người họ hòa vào nhau lần này đến lần khác. Đến lần thứ ba, một chiếc bao cao su không biết sao bị rách, nhưng Giang Mạn Sanh nhìn vào mắt Lục Kỳ Thần, cô đoán anh đang nghĩ giống như cô. Cô muốn có một đứa con với Lục Kỳ Thần. Cô nhớ đến hộp bao cao su mình đã lấy ra khi thu xếp hành lý. Lục Kỳ Thần cũng lần đầu gặp chuyện như vậy, anh sững người, khẽ nói: “Anh xuống dưới mua bao cao su.” Nhưng Giang Mạn Sanh vươn cánh tay trần nắm lấy tay Lục Kỳ Thần, cô nói: “Lục Kỳ Thần, chúng mình sinh em bé đi.” “Em muốn có em bé của chúng mình.” Chuyện này Lục Kỳ Thần đã nói không biết bao nhiêu lần rồi. Vì thế đêm nay, trong thùng rác khách sạn chỉ có hai chiếc bao cao su đã dùng, và một chiếc bị rách. Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ Lục Kỳ Thần, rồi lại buông xuống. Không biết đã bao nhiêu lần qua lại như vậy. Trên tủ đầu giường, đồng hồ đôi của họ, cái to đè lên cái nhỏ, cứ thế đặt đó. Ánh bạch kim nhẹ nhàng, rực rỡ lấp lánh. Về sau, tay Giang Mạn Sanh vô ý đụng phải, còn chạm vào ly nước thủy tinh bên cạnh, phát ra tiếng kêu lanh canh nhẹ nhàng. Lúc này bên ngoài bừng lên một đợt pháo hoa xanh lục. Có lẽ không chỉ có màu xanh lục, mà còn có vàng, tím, trắng và tất cả những màu sắc đẹp đẽ nhất trên đời. Đẹp quá, đẹp quá. Giang Mạn Sanh nhìn ra ngoài qua tấm rèm chưa kéo kín. Cô chợt cảm thấy giống như Lục Kỳ Thần thời thiếu niên, cũng giống bó hoa cô tặng anh mấy ngày trước. Càng giống Lục Kỳ Thần của mỗi ngày sau khi kết hôn, ban đầu còn chưa quen với cô, đứng ở cửa điềm đạm bình tĩnh giúp cô giải quyết vấn đề. Sau khi yêu nhau, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều che chở cô, yêu thương cô. Giống tất cả những gì thuộc về Lục Kỳ Thần đang ôm cô lúc này. Lục Kỳ Thần vì ánh mắt của Giang Mạn Sanh mà cũng nhìn ra ngoài. Điều đầu tiên anh nhớ đến là Giang Mạn Sanh trong chiếc váy màu xanh lục đó. Đẹp đến nao lòng. Và anh cũng nghĩ đến tất cả màu sắc trên người Giang Mạn Sanh. Kể cả ngày đó, khi Giang Mạn Sanh đứng bên đường dỗ một cậu bé xa lạ, nhờ đó anh đã nhìn thấy những đám mây hồng tím. Cô luôn kiên nhẫn yêu thầm anh, luôn quan tâm đến mọi điều của anh, đôi khi còn lo lắng đủ thứ chuyện trên đời. Cùng với tất cả những gì thuộc về Giang Mạn Sanh lúc này. Rồi đợt pháo hoa ấy nở rộ hoàn toàn trên bầu trời, rơi xuống cuộc sống khô cằn của anh
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 123


Cuối cùng đám cưới của họ cũng được ấn định vào ngày 4 tháng 5. Hôm nay là ngày 1 tháng 5. Dù vẫn còn là mùa xuân, nhưng hơi thở của mùa hạ đã bắt đầu len lỏi trong không khí. Giang Mạn Sanh vẫn luôn khăng khăng rằng đây vẫn là mùa xuân, dù cho nó sắp kết thúc. Và như mọi khi, Lục Kỳ Thần vẫn chiều theo suy nghĩ của cô: “Ừ. Mùa xuân sẽ không bao giờ kết thúc.” Công tác chuẩn bị cho đám cưới gần như đã hoàn tất, nhưng Giang Mạn Sanh không rõ chi tiết thế nào. Thời gian qua cô khá mệt mỏi, nên phần lớn công việc đều do Lục Kỳ Thần đảm nhận. Ngày này, cả hai đều bận rộn với công việc riêng, và Lục Kỳ Thần còn phải đi công tác một ngày rưỡi. Đám cưới của họ sẽ diễn ra vào ngày 4 tháng 5, và anh sẽ chỉ trở về vào chiều ngày 2 tháng 5. Họ đứng ở sảnh, khi Giang Mạn Sanh vừa mặc áo khoác xong thì mái tóc vô tình rối tung lên. Giờ đây, Lục Kỳ Thần đang cúi xuống, nhẹ nhàng buộc lại tóc cho cô. Giờ thì anh đã rất thành thạo trong việc buộc tóc cho Giang Mạn Sanh. Những tháng ngày qua, dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà cũng như không có gì xảy ra cả. Chẳng hạn như việc họ đã cố gắng có em bé được một thời gian, nhưng Giang Mạn Sanh vẫn chưa có tin vui. Ban đầu chính Lục Kỳ Thần là người háo hức muốn có con, nhưng giờ anh lại kiên nhẫn đến lạ thường. Ngược lại, Giang Mạn Sanh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Về chuyện này, gần đây còn xảy ra một sự việc đáng nhớ. Dù đã quyết tâm muốn có em bé và tỏ ra rất can đảm, nhưng sau đó Giang Mạn Sanh bắt đầu lo lắng về nhiều thứ. Ví dụ như, sinh em bé chắc sẽ rất đau. Và liệu cô có thể nuôi dạy một đứa trẻ hạnh phúc không? Về nỗi lo thứ nhất, một ngày nọ Lục Kỳ Thần vô tình bắt gặp Giang Mạn Sanh đang tìm kiếm thông tin về điều này trên điện thoại. Khi phát hiện ra nỗi sợ của Giang Mạn Sanh, tối hôm đó, Lục Kỳ Thần lại đề cập đến chuyện này: “Chúng ta không sinh nữa cũng được.” Sau đó, phải mất một thời gian dài trò chuyện, Giang Mạn Sanh mới có thể làm anh hiểu. Họ vẫn tiếp tục cố gắng, và Giang Mạn Sanh nhận ra Lục Kỳ Thần bắt đầu nghiên cứu về các phương pháp liên quan đến thai kỳ. Phần lớn là về cách giảm đau khi sinh. Anh nghiên cứu vô cùng kỹ lưỡng, Giang Mạn Sanh thấy anh ghi chép và làm báo cáo rất nhiều. Vài ngày sau, Lục Kỳ Thần cũng nhận ra nỗi lo thứ hai của Giang Mạn Sanh. Vì thế, tối hôm đó trước khi ngủ, họ nói chuyện rất lâu. Lục Kỳ Thần nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con thật tốt.” Theo thời gian trôi qua, hai nỗi lo của Giang Mạn Sanh dần dần tan biến. Cô vốn dĩ là một người rất dũng cảm mà. Có lẽ vì luôn nghĩ đến chuyện có con, mấy ngày nay Giang Mạn Sanh đã mơ một giấc mơ. Giấc mơ này liên quan đến một câu chuyện khoa học viễn tưởng mà mẹ Thẩm Oản từng kể cho cô nghe. Truyện khoa học viễn tưởng đó rất có thể do chính Thẩm Oản viết, vì Giang Mạn Sanh không thể tìm thấy nguồn gốc của nó. Câu chuyện kể về — Trong một thế giới tận thế, vì một loại virus không rõ nguồn gốc, loài người gần như tuyệt chủng. Trên thế giới chỉ còn sót lại vài người phụ nữ và hơn mười người đàn ông. Vì thế, một kế hoạch bảo tồn gen di truyền của loài người được khởi động. Kế hoạch này yêu cầu sử dụng t* c*ng của những người phụ nữ còn sống để bảo tồn gen di truyền của loài người, và họ sẽ được bảo vệ. Ai từ chối sẽ bị trục xuất khỏi tổ chức bảo vệ loài người. Đó là câu chuyện về cuộc đấu tranh đơn độc của một người phụ nữ đã từ chối. Kết cục của người phụ nữ ấy vô cùng bi thảm. Ban đầu, khi mẹ cô kể cho Giang Mạn Sanh nghe, cô không hiểu ý nghĩa của câu chuyện. Nhưng cô có chút ghét câu chuyện này. Sau đó Thẩm Oản nói: “Nếu là mẹ, mẹ cũng sẽ lựa chọn như người phụ nữ đó.” “Bởi vì không ai có quyền lợi dụng t* c*ng của phụ nữ dưới bất kỳ danh nghĩa nào. Nếu ngay cả t* c*ng cũng phải bị người khác bóc lột, thì thà để loài người tuyệt chủng.” “Mẹ chỉ muốn nói với họ, tương lai chó má của loài người không liên quan gì đến mẹ cả.” Tối nay, Giang Mạn Sanh nhớ lại và kể cho Lục Kỳ Thần nghe. Sau khi nghe xong, Lục Kỳ Thần im lặng một lúc, ôm Giang Mạn Sanh thật lâu rồi nói: “Vợ, nếu thật sự có một ngày như thế, anh cũng mong em sẽ lựa chọn như vậy.” Không ai có quyền lợi dụng t* c*ng của Giang Mạn Sanh dưới bất kỳ danh nghĩa nào. Cũng như không ai có quyền tước đoạt tự do của Giang Mạn Sanh. Nhưng đây vẫn là quyết định mà chỉ Giang Mạn Sanh mới có thể tự đưa ra theo ý nguyện của mình. Giống như lúc này, Giang Mạn Sanh muốn có con là vì cô yêu Lục Kỳ Thần. Nhưng dù chuyện gì xảy ra, Lục Kỳ Thần sẽ luôn nhẹ nhàng đón nhận cô. Nói xong câu chuyện này, Giang Mạn Sanh chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích về rau diếp mà Lục Kỳ Thần từng kể – câu chuyện mẹ anh đã kể cho anh nghe. Giang Mạn Sanh nằm trong lòng Lục Kỳ Thần, giọng khẽ khàng: “Chồng này.” “Mấy ngày trước em suy nghĩ kỹ rồi, em cảm thấy có lẽ có thể hiểu kết thúc của cây rau diếp theo một cách khác.” “So với việc mãi mãi ở trên tháp cao, chỉ nghe kể về mặt trời, thì việc lên đường đi tìm, có lẽ chính là một kết thúc có hậu rồi.” Giang Mạn Sanh nói những lời này, bởi vì cô biết Lục Kỳ Thần từng so sánh tình đơn phương của cô với anh như cây rau diếp đó Vì thế, đây là một câu nói bất ngờ, như để xoa dịu nỗi ám ảnh của anh về câu chuyện rau diếp. Lục Kỳ Thần ôm Giang Mạn Sanh: “Anh hiểu rồi.” Lục Kỳ Thần thực sự có một thoáng nghĩ, không biết anh có phước đức gì mà được Giang Mạn Sanh yêu như vậy. Nhưng Giang Mạn Sanh nói đúng. Có lẽ, không cần phải đuổi theo hỏi kết cục của cây rau diếp thế nào. Rau diếp rời khỏi tháp cao, bước lên con đường tìm kiếm mặt trời. Nhìn từ một góc độ nào đó, chẳng phải đây cũng là một câu chuyện về lòng dũng cảm sao? Giống như tình yêu đơn phương của anh, của em, của cô ấy. Giống như Giang Mạn Sanh nghĩ, kể từ ngày gặp được Lục Kỳ Thần, khả năng nhìn thấy cái đẹp đã nảy nở trong cô. Ngay cả khi không yêu được Lục Kỳ Thần, cô vẫn đã trưởng thành. Và cô là người may mắn. Lục Kỳ Thần đã yêu cô. Ngày hôm đó, khi hai người nằm trên giường trò chuyện, bên ngoài cửa sổ vốn là trời nắng. Nhưng chẳng bao lâu sau, bỗng có mưa nhỏ rơi. Tiếng mưa nhẹ nhàng đập vào cửa sổ, tí tách tí tách. Khiến người ta nhớ đến âm thanh của những quân cờ nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ. Giang Mạn Sanh vẫn luôn thích tiếng mưa rơi, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi. Nhưng Lục Kỳ Thần thì không. Anh vẫn ôm Giang Mạn Sanh, ôm một lúc rồi cúi xuống thật nhẹ nhàng, hôn lên trán, lên mi mắt, và lên môi cô. Lục Kỳ Thần gọi cô thật khẽ vài tiếng: “Bé yêu.” Như thể gọi mãi vẫn chưa đủ.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 124


Theo kế hoạch ban đầu, Lục Kỳ Thần dự định chiều mùng 2 tháng 5 mới về. Vậy mà sáng nay anh đã bất ngờ xuất hiện. Giang Mạn Sanh vẫn còn đang nằm trên giường. Hôm qua cô hơi khó chịu nên ngủ muộn. Nguyên nhân có lẽ là do tối qua cô uống quá nhiều mì nước lúc bụng đói. Chuyện này đã từng xảy ra một lần trước đây, nhưng cô vẫn không rút kinh nghiệm, tối qua lại tiếp tục ăn. Đến tận sáng sớm, sau khi nôn xong, Giang Mạn Sanh mới thực sự hối hận. Cô thề sẽ không bao giờ uống mì nước nữa. Có lẽ vì chuyện này mà sáng nay khi thấy Lục Kỳ Thần bất ngờ về sớm, cô đặc biệt nũng nịu và bám người. 9 giờ sáng, sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Lục Kỳ Thần quay lại phòng ngủ, ghé sát tai Giang Mạn Sanh thì thầm: “Em ngủ đủ chưa? Dậy ăn sáng được không?” Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ anh khoảng năm phút mới rầu rĩ đáp: “Vậy anh mặc đồ giúp em nhé.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Thật ra không chỉ mặc đồ, ngay cả rửa mặt, chải tóc, dưỡng da anh đều có thể giúp cô. Vì đã phạm sai lầm, thật ra chuyện nôn tối qua Giang Mạn Sanh không nói cho Lục Kỳ Thần biết. Sáng nay cũng vậy. Giang Mạn Sanh ăn được một lúc đã lại thấy buồn nôn. Lúc này Lục Kỳ Thần vừa nhận điện thoại nên đã về phòng làm việc. Giang Mạn Sanh vội chạy vào toilet nôn. Lục Kỳ Thần nói chuyện điện thoại xong, thấy cô không còn ngồi ở bàn ăn nữa liền đến gõ cửa toilet. Thực ra Giang Mạn Sanh không nôn được gì, nhưng khi anh đẩy cửa vào, cô vẫn đang cúi người trên bồn rửa mặt. Lục Kỳ Thần liếc nhìn, lông mày lập tức nhíu lại đầy lo lắng: “Em sao vậy?” Vào giây phút ấy, cả hai đều không hề nghi ngờ gì về chuyện Giang Mạn Sanh nôn, chỉ nghĩ đến một khả năng. Bởi vì thời gian trôi qua quá nhanh, cách đây một tháng khi Giang Mạn Sanh đau bụng kinh cũng chính Lục Kỳ Thần tự tay chăm sóc, anh nhớ rất rõ nên không nghĩ đến chuyện gì khác. Giang Mạn Sanh cũng vậy, nên lúc này cô thành thật thú nhận: “Tối qua em uống nhiều mì nước quá khi bụng đói.” Lục Kỳ Thần đã có động thái: “Vậy chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.” Giang Mạn Sanh vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu. Em từng bị thế này rồi, em cảm thấy sắp khỏe rồi. Em cũng chẳng còn gì để nôn nữa.” Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ Thần thấy Giang Mạn Sanh như vậy, hơn nữa cô có vẻ rất hiểu rõ cơ thể mình, nên anh không nói gì thêm, chỉ nấu cho cô một bát cháo kê để dưỡng dạ dày. Sau khi nhìn Giang Mạn Sanh uống được một ít, lúc này đã gần 10 giờ rưỡi. Hôm nay Giang Mạn Sanh đã hẹn với Triệu Xu và Hứa Khoan Thái cùng ăn trưa rồi đi chơi buổi chiều. May mắn là sau khi uống cháo kê cô không sao nữa, Lục Kỳ Thần cũng yên tâm, Giang Mạn Sanh lại vào phòng quần áo bắt đầu chọn đồ. Khi cô đang ở trong phòng quần áo, Lục Kỳ Thần ghé vào nói rằng anh có việc đột xuất phải đến công ty một chuyến. Giang Mạn Sanh gật đầu, và chẳng mấy chốc anh đã đi. Đang chọn đồ trong phòng quần áo, Giang Mạn Sanh gọi điện cho Triệu Xu kể lại chuyện này. Triệu Xu rất tự nhiên hỏi: “Nhưng mà Sanh Sanh này, hai người không phải đang có kế hoạch có em bé sao?” Lúc này Giang Mạn Sanh mới nghiêm túc tính toán, và nhận ra đã hơn một tháng kể từ kỳ kinh nguyệt trước của mình. Giang Mạn Sanh biết dạo gần đây Lục Kỳ Thần có một khoản đầu tư rất quan trọng, hơn nữa chuyện này cũng chưa chắc chắn. Vì thế chiều nay, ba người đi ăn trưa trước, nhưng sau bữa ăn, thay vì đi chơi ở nơi khác, họ đến thẳng bệnh viện. Lúc đang bàn chuyện đầu tư ở công ty, Lục Kỳ Thần chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lúc này anh cũng nghiêm túc tính toán và nhận ra đã hơn một tháng kể từ lần cuối Giang Mạn Sanh đau bụng kinh. Trong thời gian qua, Lục Kỳ Thần đã nghiên cứu không ít về chuyện mang thai, anh cũng biết có phụ nữ sẽ bị ốm nghén từ tháng đầu tiên. Anh trước hết nhờ Phương Cần Chúng hẹn lịch khám thai, rồi nhắn tin cho Giang Mạn Sanh: “Em đang ở ngoài phải không?” Giang Mạn Sanh trả lời rất nhanh, còn gửi cho anh một tấm ảnh nhà hàng. Không vội vàng xác nhận ngay, Lục Kỳ Thần muốn để Giang Mạn Sanh tận hưởng một buổi chiều vui vẻ. Vì thế anh lại nhắn thêm một tin: “Khi chơi xong nhắn anh nhé, anh đến đón em.” Giang Mạn Sanh liên tục “Vâng.” Ở một nơi khác, ba cô gái hôm nay ăn mặc đặc biệt thiếu nữ, cả ba hẹn nhau mặc màu hồng nhạt. Giang Mạn Sanh mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt, bên dưới là váy dài dáng cao bồi. Cô còn cài một chiếc kẹp tóc hồng nhạt, trông vô cùng tươi trẻ xinh đẹp. Khi ba người cùng đi đến bệnh viện, giống như quay về những ngày còn học cấp ba, khi họ cùng nhau đi trong sân trường. Và lúc đó, trong số họ, Giang Mạn Sanh luôn lén nhìn một chàng trai từ xa. — Quy trình khám thai diễn ra rất nhanh, nữ bác sĩ sản khoa khám cho họ rất dịu dàng, luôn gọi Giang Mạn Sanh là “Cô bé”. “Cô bé à, chái đã mang thai được một tháng rồi.” “Nhưng cháu không phải thể chất hay bị ốm nghén, việc nôn mửa đúng là do ăn quá nhiều tối qua, lần sau không được thế nữa nhé.” Giang Mạn Sanh “Dạ” một tiếng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng mình. Cô vẫn chưa thể tin được mình thật sự đã mang thai, nên hỏi: “Vậy cháu có thể biết là bé trai hay bé gái không ạ?” Bác sĩ lắc đầu. Nhưng Giang Mạn Sanh thấy không sao cả, dù là trai hay gái, cô đều sẽ yêu thương bé thật nhiều, cô biết Lục Kỳ Thần cũng sẽ như vậy. Ra khỏi bệnh viện, Giang Mạn Sanh vẫn còn lẩm bẩm: “Sao bác sĩ cứ gọi tớ là cô bévậy? Chỉ có Lục Kỳ Thần nhà tớ mới gọi tớ như thế.” Thế là Giang Mạn Sanh được nghe Triệu Xu và Hứa Khoan Thái cùng nhau gọi cô là “Cô bé” nhiều lần. Giang Mạn Sanh: Thôi được rồi. Lục Kỳ Thần đã đồng bộ với cô về lịch trình của anh, lúc này anh đã về nhà. Anh còn nhắn tin cho cô, bảo khi chơi xong gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón. Nhưng Giang Mạn Sanh biết từ hôm qua Lục Kỳ Thần dường như không ngủ được bao nhiêu, hôm nay về nhà lại còn chăm sóc cô, nên cô muốn để anh nghỉ ngơi một lát. Vì thế sau khi chia tay Triệu Xu và Hứa Khoan Thái, Giang Mạn Sanh tự mình về thẳng nhà. Biệt thự Ngự Hâm lúc này đặc biệt yên tĩnh. Khi cô mở cửa bước vào phòng khách, Lục Kỳ Thần đang nằm nghỉ trên sofa, điện thoại để bên cạnh với âm lượng mở to, có lẽ đang chờ Giang Mạn Sanh gọi điện. Giang Mạn Sanh lại gần nhìn. Lục Kỳ Thần nhắm mắt yên bình, đã ngủ. Hôm nay Lục Kỳ Thần mặc áo len màu xám, màu sắc anh thích nhất, cũng là màu cô thích nhất khi anh mặc. Thật ra Giang Mạn Sanh cũng thích nhất cảm giác khi anh mặc áo len màu xám. Mềm mại, dịu dàng, mang theo một chút nghiêm túc. Còn cô hôm nay mặc màu hồng nhạt mà mình yêu thích nhất. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu ấm áp lên người họ, và lên mặt Lục Kỳ Thần, có lẽ hơi chói mắt anh. Dù đang ngủ say, Lục Kỳ Thần vẫn theo bản năng hơi nhíu mày. Giang Mạn Sanh vội chạy đến kéo rèm cửa lại một chút. Cô vừa kéo rèm, lại làm Lục Kỳ Thần tỉnh giấc. Lục Kỳ Thần mở mắt vì tiếng động nhỏ ấy, thấy Giang Mạn Sanh, anh hơi ngỡ ngàng: “Sao đã về rồi? Không gọi điện cho anh?” Giang Mạn Sanh đến bên cạnh anh, theo bản năng Lục Kỳ Thần ôm lấy eo cô, Giang Mạn Sanh nép vào người anh: “Anh ngủ rồi à?” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Giang Mạn Sanh lại hỏi: “Em hơi mệt. Anh còn buồn ngủ không?” Thật ra Lục Kỳ Thần không mệt lắm, nhưng anh ôm Giang Mạn Sanh chặt hơn, để cô nằm thoải mái hơn trên người mình: “Vậy anh ôm em ngủ thêm một lát nhé?” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng. Cả hai thật sự đều ngủ thiếp đi. Giang Mạn Sanh dường như đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô như trở về ngày gặp lại Lục Kỳ Thần, ngày cô cứu một chú mèo con bị bệnh. Sao cô có thể hạnh phúc đến thế nhỉ? Rõ ràng bác sĩ đã nói với cô rằng chú mèo con ấy sức khỏe không tốt lắm, nhưng Tiểu Phấn Hồng vẫn luôn khỏe mạnh, chưa từng bị bệnh lần nào. Cho đến bây giờ, nó vẫn vui vẻ nhảy nhót trong cuộc sống của cô. Cô còn mơ thấy mình đứng trong sân trường cấp ba, Lục Kỳ Thần lặng lẽ đi qua bên cạnh. Cô vừa cảm thấy một chút buồn, Lục Kỳ Thần đang ngủ say theo bản năng đã duỗi tay ôm lấy cô. Giang Mạn Sanh lại trở về hiện tại của tuổi 26, nằm trong vòng tay Lục Kỳ Thần. Ánh nắng chiếu xuống chiếc sofa, Giang Mạn Sanh ôm eo Lục Kỳ Thần, chân cô gác trên mu bàn chân anh. Hôm nay ánh nắng thật đẹp, ngay cả Tiểu Phấn Hồng cũng vui vẻ như thế. Như sợ làm phiền giấc ngủ của đôi nam nữ chủ nhân trên sofa, nó đặc biệt nhẹ nhàng nhảy nhót, đuổi bắt trong phòng. Cứ để giấc mơ này kết thúc thật đẹp Đợi giấc mơ này kết thúc, đợi cả hai cùng tỉnh giấc, Giang Mạn Sanh sẽ nói với Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần à. Chúng ta có em bé rồi. Như vậy ——
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back