Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn

Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn
Chương 40: Bất ngờ


Trước đây, Dịch Phỉ Thành luôn có thái độ “không cần thiết” với các

show truyền hình. Anh không cần tăng độ phủ sóng truyền thông, cũng không thiếu tiền, và tính cách thì không thích náo nhiệt, tụ tập.

Nhưng chuyện tham gia show hẹn hò này, anh đồng ý ngay không chút do dự.

Vì từ trước anh đã muốn cùng cô tham gia “Bốn Mùa Yêu Thương”.

Chỉ hai ngày sau, Uyển Thần Media đã gửi lời mời hợp tác cho quản lý của Giang Nhiên Uẩn và Dịch Phỉ Thành.

Khác với tin đồn trên mạng, lời mời chi tiết giới thiệu dự án mới “Tình Yêu Vượt Thời Đại”, bao gồm cách thức tương tác, luật chơi, quyền riêng tư, và đặc biệt là mức thù lao hấp dẫn.

Tuy nhiên, họ chưa tiết lộ hết, cần gặp mặt để trao đổi thêm.

Giang Nhiên Uẩn cũng muốn tìm hiểu thêm chi tiết, nên dù có ý định tham gia nhưng chưa vội đồng ý ngay.

Thấm thoát đã cuối năm trong công việc bận rộn.

Giang Nhiên Uẩn đã sắp xếp xong, năm nay rảnh rỗi, muốn về nhà sớm ở cùng ba mẹ.

Ngày về Loan Thành từ thành phố A, Dịch Phỉ Thành đưa cô ra sân bay.

Anh cân nhắc rồi hỏi: “Em thích căn hộ nào trong số những căn anh gửi cho em xem không?”

Giang Nhiên Uẩn ngạc nhiên: “Sao đột nhiên hỏi vậy?”

“Anh nghĩ chúng ta nên mua một căn ở Loan Thành. Em nói bác trai bác gái không muốn đến thành phố A ở, vậy sau này về… chúng ta cần có chỗ để ở.”

Ánh mắt anh sáng lên nhìn cô, thẳng thắn thể hiện đã đưa cô vào tương lai của mình.

Giang Nhiên Uẩn không ngờ anh nghĩ xa đến vậy.

Cô cười: “Mấy căn anh xem trước ở Loan Thành không hợp lý, xa nhà

ba mẹ em quá. Thế này nhé, để em gửi anh vị trí nhà ba mẹ em, anh xem lại nhé?”

Dịch Phỉ Thành vui vẻ đồng ý.

Máy bay hạ cánh ở Loan Thành lúc hơn 4 giờ chiều. Một giờ sau về đến nhà.

Giang Nhiên Uẩn không nói với ba mẹ ngày về cụ thể, muốn tạo bất ngờ.

Cô kéo vali, cố không gây tiếng động, rón rén đến cửa. Nhập mật mã.

Cạch một tiếng nhỏ, cửa mở.

Giang Nhiên Uẩn thò đầu nhìn vào, bỗng thấy không ổn.

Sao trong nhà không bật đèn?

Gần 6 giờ, trời đã tối, trong nhà không chỉ không có đèn, mà còn chẳng có mùi cơm.

Hay họ đi ăn tiệm?!

Giang Nhiên Uẩn đành vào trước.

Tìm dép lê trong nhà mang vào, cất giày lên kệ, để ba mẹ về không nhìn thấy ngay.

Rồi về phòng ngủ cũ của mình.

Giang Nhiên Uẩn nhìn tủ quần áo, lau giá sách, sờ thú bông đầu giường, kiểm tra một vòng mới thấy hài lòng.

Ba mẹ chắc không về ăn cơm, Giang Nhiên Uẩn đặt cơm hộp. Ăn xong, họ vẫn chưa về.

Xem một lúc show truyền hình đang hot, Giang Nhiên Uẩn tắm rửa, gần 9 giờ vẫn chưa thấy về.

Không phải đi du lịch chứ? Không thể nào.

Giang Nhiên Uẩn đang phân vân có nên gọi điện cho ba mẹ không thì nghe tiếng động ngoài cửa.

Là tiếng ba mẹ cô nói chuyện.

“Ông này tay chân không phối hợp gì cả! Đã bảo ở nhà tập rồi, ông không tập, sao nhảy được? Hôm nay lại dẫm chân tôi mấy lần!” – Đó là mẹ cô, Trương Vân Trúc.

“Ôi, già rồi, tay chân yếu, phản ứng chậm…” – Đó là ba cô, Giang Kính Chi.

Trương Vân Trúc nói: “Toàn là cớ, ở nhà tập nhiều vào, phản ứng chẳng nhanh lên à? Thôi đừng nói nữa, tối nay bắt đầu tập đi, nhạc tôi nhờ người tải rồi.”

Giang Nhiên Uyển nghĩ thầm, thì ra họ đi nhảy ở quảng trường.

Ngay lúc đó, có tiếng mở khóa cửa vang lên khẽ khàng. Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào, bỗng im bặt.

“Trời ơi, lúc đi mình quên tắt đèn à?” Trương Vân Trúc giật mình. “Anh nhớ là đã tắt mà,” Giang Kính Chi đáp.

Đúng lúc ấy, Giang Nhiên Uyển bật cửa phòng nhảy ra: “Surprise!” Hai người sững người.

Rồi Trương Vân Trúc bật cười thật to: “Con gái về rồi!!”

Bà lao đến ôm chặt Giang Nhiên Uyển, nụ cười tươi rói trên môi. “Con nhớ mẹ lắm.” Giang Nhiên Uyển siết chặt vòng tay.

“Mẹ cũng nhớ con.”

“Ba cũng nhớ con nữa.” Giang Kính Chi chen vào.

“Ha ha,” Giang Nhiên Uyển cười, ôm ông một cái, “Con cũng nhớ ba.”

“Giá mà con báo trước là hôm nay về,” Giang Kính Chi tiếc nuối, “Ba mẹ đã không đi ăn ngoài, ở nhà làm tiệc đón con rồi.”

“Mai ăn cũng được mà!” Giang Nhiên Uyển đáp. Trương Vân Trúc sờ vai con gái: “Sao gầy thế này?” “Đâu có, dạo này còn tăng cân nữa.”

“Trông gầy hơn trên TV nhiều.”

“Con đã bảo rồi, máy quay làm người ta trông béo hơn mà.”

“Tội nghiệp con gái mẹ. Dạo này công việc suôn sẻ chứ? Vui không?” “Rất suôn sẻ, vui lắm ạ.”

“Thế có ai để ý chưa?” Trương Vân Trúc hỏi, “Mẹ thấy mấy chàng trai bên cạnh con đều được đấy, trông sáng sủa, lịch sự, con không thích ai à?”

Thực ra Trương Vân Trúc cũng đã hỏi câu này nhiều lần. Giang Nhiên Uyển vẫn luôn nói rằng trong giới có nhiều trai xinh gái đẹp, nhưng đẹp trai không đồng nghĩa với nhân cách tốt, cô chưa gặp được người phù hợp đáng tin nên chưa nói gì.

Lần này nghe mẹ hỏi lại, Giang Nhiên Uyển chợt động lòng: “Mẹ biết đấy, vì tính chất công việc, nhiều người rất giỏi giả tạo, bề ngoài có vẻ ngoan hiền nhưng thực chất không phải người tốt.”

Trương Vân Trúc gật đầu: “Ừ, mẹ hiểu, mẹ chỉ tiện miệng hỏi…”

Nhưng Giang Nhiên Uyển chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng cũng có người, thoạt nhìn không ra gì, tiếp xúc rồi mới thấy người ta tốt thật.”

Trương Vân Trúc và Giang Kính Chi cùng sững người. Rồi hai người nhận ra, con gái có chuyện rồi.

Mắt Trương Vân Trúc sáng lên: “Ai thế?” “Là người mà…”

“Người nào?”

“Người mà ba mẹ từng thấy…”

“Dịch Phỉ Thành?!” Trương Vân Trúc buột miệng. Giang Nhiên Uyển ngớ ra. Sao phản ứng nhanh thế?

“Ba còn nhớ con từng bảo cậu ấy không thèm để ý đến con ở phim trường mà?” Giang Kính Chi nhắc lại lời con gái.

“Cũng không hẳn thế,” Giang Nhiên Uyển vội giải thích, giọng dịu đi hẳn so với lúc trước phàn nàn, “Con nói gì anh ấy đều nghe và đáp lại, chỉ là không chủ động nói chuyện thôi. Hồi đó con khen cơm trưa nhà anh ấy nấu ngon, anh ấy còn mang cho con ăn nữa.”

“Thế sao con bảo tính cách cậu ta không tốt?”

“Tại anh ấy hướng nội, không giỏi giao tiếp nên con hiểu lầm.” “Còn chuyện gia cảnh hai nhà chênh lệch nhiều?”

Bố mẹ Giang Nhiên Uyển đều là giảng viên đại học bình thường ở Loan Thành, điều kiện không thể so với tập đoàn lớn nhà họ Dịch.

“… Đúng là vậy, nhưng giờ tụi con chỉ đang yêu thôi mà.” Nói xong, Giang Nhiên Uyển giật mình.

Không cẩn thận, lỡ miệng mất rồi.

“Từ bao giờ vậy?” Trương Vân Trúc gặng hỏi, “Từ hồi có tin đồn cách đây nửa năm à?”

“Không phải ạ, đó là sự cố ngoài ý muốn,” Giang Nhiên Uyển ngẫm nghĩ, “Nhưng cũng là cơ hội để con hiểu anh ấy hơn.”

Rồi cô kể lại toàn bộ sự thật cho bố mẹ nghe.

Từ nhỏ cô đã rất thân thiết với bố mẹ, chuyện gì cũng kể, vì họ luôn cho cô những lời khuyên chân thành.

Kể đến hoàn cảnh của Dịch Phỉ Thành lúc đó, Giang Nhiên Uyển không nhịn được cười, Trương Vân Trúc cũng cười theo từng đợt. Ban đầu Giang Kính Chi còn hơi lo lắng, nhưng nghe một lúc cũng phì cười.

“Vậy là nếu không có vụ tai nạn xe hơm làm ầm ĩ đó, hai đứa vẫn chưa chắc đã đến được với nhau!” Giang Kính Chi tổng kết.

“Đúng vậy,” Giang Nhiên Uyển cười, “Chuyện đời khó lường, trước kia con còn nghĩ có chuyện gi với anh ấy.”

“Kệ chuyện cũ đi,” Trương Vân Trúc xua tay, “Bây giờ vui là được rồi.” “Hu hu, con yêu mẹ.”

“Mẹ cũng yêu con gái.” “Ba cũng yêu con.”



Sau mấy ngày nghỉ ngơi thoải mái ở nhà, nhóm chat có tin nhắn mới. [Nghỉ đông được duyệt rồi, đặt vé máy bay về Loan Thành ngày mai.] [+1]

[Ngày kia tụ họp nha! @RY @Hạo Vân @Nghiên Nghiên @Tiểu Lộc, nhớ các cậu chết đi được!]

[Đang chạy deadline điên cuồng]

Giang Nhiên Uyển trả lời: [Khu Thanh Nghi, đường Trường An, chung cư Khi Uyển, tòa 1, phòng 802, các cậu cứ đến thẳng đó.]

Địa chỉ cô gửi không phải nhà bố mẹ, mà là căn hộ nhỏ ở Loan Thành mà cô mua sau khi kiếm được tiền.

Khác với căn nhà ở thành phố A, căn này thực sự nhỏ – chỉ 50m2 một phòng ngủ một phòng khách, không giống những biệt thự cao cấp xung quanh nhà cô ở thành phố A.

Ban đầu ý định của cô cũng giống như đã nói với Dịch Phỉ Thành ở sân bay – muốn có chỗ riêng khi về nhà, không phải ở với bố mẹ. Nhưng vì không ở lâu nên không cần to, với lại lúc đó tiền cũng không dư dả.

Thực tế sau này mới thấy, căn nhỏ thế này… về ở còn phải tự dọn dẹp hoặc thuê người, không gian nhỏ mà việc nhà không ít, chi bằng về nhà luôn.

Thế là căn hộ bỏ không.

Lần này tụ họp, cả nhóm đã bàn xong, định tự nấu lẩu ở nhà, uống rượu, chơi mạt chược, tiện thể du lịch Loan Thành một chuyến.

Giang Nhiên Uyển đã báo với bố mẹ và thuê dì dọn dẹp nhà cửa. Cô gói ghém ít quần áo, định hôm nay chuyển qua đó ở.

“Huệ Huệ, Nghiên Nghiên, các bạn con,” Giang Kính Chi hỏi, “ngày kia mới đến phải không? Ngày mai ba mẹ mang cơm cho con nhé?”

“Ba, con lớn thế này rồi còn mang cơm,” Giang Nhiên Uyển đáp, “Con mua ít nguyên liệu tự nấu là được. Cứ ăn thịt cá suốt, béo lên nhiều quá năm sau làm việc cũng khó.”

“Được.” Giang Kính Chi cười.

“Con gái chúng ta lớn rồi.” Trương Vân Trúc cảm thán.

“Con đi đây, hai ngày nữa về.” Giang Nhiên Uyển vẫy tay, đeo khẩu trang khăn choàng, kéo vali rời đi.

Căn hộ này thiếu thốn đồ dùng sinh hoạt.

Sau khi tiễn dì dọn dẹp về, Giang Nhiên Uyển đi siêu thị mua đồ dùng và thực phẩm cho buổi tụ họp…

Đang tính tiền thì điện thoại reo. Người gọi: A Phỉ.

“Alo,” cô cười, giọng hơi bị bịt bởi khẩu trang.

“Anh đang ở cổng khu Văn Húc Nam Châu.” Dịch Phỉ Thành cũng đeo khẩu trang, giọng khó nghe nhưng đầy ý cười.

Văn Húc Nam Châu???

Đó không phải tên khu nhà bố mẹ cô sao? Sao thành phố A cũng có tên khu giống vậy??

“Anh…” Giang Nhiên Uyển nhanh chóng nhận ra, “Anh đang ở Loan Thành?!”

Dịch Phỉ Thành “ừm” một tiếng. “!”

Cô vội nói: “Trước hết, anh rời khỏi Văn Húc Nam Châu đi, em không ở đó.”

Dịch Phỉ Thành hơi ngạc nhiên, nhưng đáp “được”. “Sau đó…” Giang Nhiên Uyển dừng lại.

Trời đã tối.

Ánh mắt cô dao động, nhìn xuống kệ tính tiền của siêu thị. Hèn gì họ đặt ở đây.

Tiện thật.

Mua thêm cái này nữa nhỉ?
 
Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn
Chương 41: Triền miên


Nhà họ Giang có hai chiếc xe,Giang Nhiên Uẩn lấy chiếc của mẹ đi.

Sau khi mua đầy đủ đồ ở siêu thị, cô xếp các túi lớn nhỏ vào cốp xe rồi lái về nhà.

Điện thoại kết nối bluetooth với xe, cô vẫn duy trì cuộc trò chuyện với Dịch Phỉ Thành.

Hơn mười phút sau, bên kia Dịch Phỉ Thành nói: “Đến khu chung cư Uyển nhé.”

“Được, đợi em một chút, khoảng mười phút nữa em đến.” “Ừm.”

Tới ngã tư phía trước, đèn đỏ, Giang Nhiên Uẩn dừng lại và trò chuyện thêm với Dịch Phỉ Thành: “Anh ăn tối chưa?”

“Chưa,” anh đáp.

Giang Nhiên Uẩn cười khúc khích: “Vậy anh có lộc ăn rồi, tối nay em nấu cơm!”

Dịch Phỉ Thành cũng mỉm cười: “Anh may mắn quá. Tối nay ăn gì vậy?”

“Món sở trường của em…” cô dừng một chút rồi nói, “Salad rau!” Mấy ngày nay toàn ăn thịt cá, hôm nay muốn ăn nhẹ nhàng một chút.

Dịch Phỉ Thành bật cười: “Được, anh trông chờ món sở trường của em đấy.”

Chẳng mấy chốc, xe Nhiên Uẩn đã tới cổng khu chung cư. Cô hạ cửa kính xuống, gió lạnh ùa vào. Nhìn quanh một lúc, cô thấy một người đàn ông đứng bên dải cây xanh, quấn kín mít, đeo ba lô. Thoạt nhìn khó nhận ra đó là Dịch Phỉ Thành.

Cô bấm còi, nháy đèn xe.

Dịch Phỉ Thành nhìn thấy cô, tiến về phía xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Giang Nhiên Uẩn kéo cửa kính lên, anh mới tháo khẩu trang và mũ ra, nhìn cô với đôi mắt cong cong: “Mấy ngày không gặp, nhớ em.”

… Dính người. Nhưng cô thích vậy.

Cô lái xe vào bãi đỗ của khu chung cư, hỏi anh: “Xong việc rồi ạ?” “Xong rồi.”

Hai ngày trước anh bay ra nước ngoài đàm phán, gặp tổng giám đốc thiết kế của một thương hiệu xa xỉ đang hot. Đây cũng là công việc cuối cùng của năm cũ.

“Vậy Tết này anh ăn tết ở đâu?” cô hỏi.

“Sẽ về nhà một chuyến,” anhnghĩ nghĩ rồi nói thêm, “Ở ngay thành phố A thôi.”

Cô đỗ xe: “Xuống giúp em xách đồ đi.”

Thấy cốp xe chất đầy đồ, anh hơi ngạc nhiên.

Cô giải thích: “Hai ngày nữa Thẩm Huệ và mấy đứa qua chơi.”

Dịch Phỉ Thành chợt hiểu ra: “Hồi trước họ đến thăm đoàn phim ‘Minh Châu’, bạn thân của em đúng không?”

Nhiên Uẩn gật đầu.

Đồ nhiều quá, hai người chia nhau xách nhưng vẫn nặng. Anh thấy cô có vẻ vất vả, đổi cho cô túi nhẹ hơn trong tay mình: “Sao không gọi ship về nhà?”

Cô đáp: “Muốn cảm nhận lại niềm vui đi siêu thị sau thời gian dài, ai ngờ không cẩn thận mua nhiều quá.”

Hai người xách đồ vào thang máy. Thang máy dừng ở tầng một, một cô gái trẻ bước vào.

Cô gái sững người khi cửa thang máy mở ra, vào trong rồi vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn hai người.

Để phòng ngừa, hai người đều đeo khẩu trang, nhưng chỉ có khẩu trang thôi.

Không biết cô gái có nhận ra không, hai người đều hơi căng thẳng. May mà cô gái xuống ở tầng sáu.

Giang Nhiên Uẩn thở phào nhẹ nhõm, dẫn Dịch Phỉ Thành tới căn hộ 802.

Mở cửa ra, đập vào mắt là một hành lang hẹp, bên cạnh có kệ giày, không đủ chỗ cho hai người cùng vào.

Cô lấy dép đi một lần cho anh.

Cô tíu tít chuyển đồ vào góc phòng khách như kiến tha mồi, rồi bắt đầu phân loại, trước tiên lấy ra những thứ cần cho vào tủ lạnh và nấu ăn.

“Ở đây không có giá treo áo khoác, anh để lên ghế sofa nhé, em đi chuẩn bị đồ ăn, anh ngồi nghỉ một lát,” Giang Nhiên Uẩn chỉ vào ghế sofa và

TV trong phòng khách, “Anh có thể xem TV.”

Dịch Phỉ Thành gật đầu, đặt ba lô và áo khoác xuống. Anh nhìn quanh.

Phòng khách có lẽ là khu vực lớn nhất căn hộ này, dù vậy, không gian hoạt động vẫn có hạn.

Bếp và phòng tắm còn nhỏ hơn.

Phòng ngủ cũng không lớn, kê một giường 1,5m, thêm tủ quần áo và bàn học là hết không gian.

Căn hộ này không lớn, thuộc dạng “chim sẻ tuy nhỏ nhưng đủ cả nội tạng”, chủ yếu là tông cam và xanh lá, thảm ô vuông màu cam, ghế sofa xanh lá, tranh trang trí màu cam, rèm cửa xanh lá, tạo cảm giác ấm áp, tươi mới theo phong cách retro.

Dịch Phỉ Thành cảm thấy căn hộ nhỏ này giống hệt Giang Nhiên Uẩn, xinh xắn, dễ thương.

Anh bật TV xem tin tức một lúc.

Giang Nhiên Uẩn vẫn ở trong bếp chưa ra. Làm salad rau lâu vậy sao?

Dịch Phỉ Thành đứng dậy, gõ cửa bếp: “Em cần anh giúp không?” Giang Nhiên Uẩn: “Không cần đâu, sắp xong rồi!”

Chẳng bao lâu sau, cô bưng đồ ăn ra.

Salad rau, bò bít tết, tôm sốt trắng, và một tô canh nấm. “Phong phú quá.” Anh hơi bất ngờ.

“Đâu thể để anh chỉ ăn mỗi salad được,” cô mở tủ, hỏi, “Anh uống gì?”

Thời tiết khá lạnh, dù trong phòng có máy sưởi nhưng vẫn không nên uống đồ lạnh.

Anh nói: “Nước lọc là được.”

Hai người ngồi xuống, ăn cơm đối diện nhau.

Phòng quá nhỏ, khi nhiệt độ máy sưởi tăng lên, cô cởi chiếc áo len mỏng, bên trong là một chiếc áo len ôm sát người.

Một lúc sau, phòng càng nóng hơn,anh cũng cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Bầu không khí xung quanh dần trở nên ái muội. Trai độc thân, gái độc thân, ở chung một phòng.

Ăn xong,Dịch Phỉ Thành chủ động đứng dậy, xắn tay áo sơ mi: “Anh đi rửa bát.”

Trong tiếng nước chảy từ bếp, cô do dự hai giây, vào phòng lấy laptop, kết nối với TV. Cô lại đứng dậy, đổi đèn phòng khách, chuyển sang ánh sáng vàng ấm.

Tổng cộng không nhiều bát đĩa, anh nhanh chóng rửa xong đi ra. Nhận thấy sự thay đổi trong phòng khách, anh khựng lại.

Giang Nhiên Uẩn hỏi: “Anh có muốn xem phim cùng em không?” Dịch Phỉ Thành đáp: “Được thôi.”

Rèm ban công và cửa sổ đều được kéo kín, đèn cũng tắt hết.

Chiếc ghế sofa ở đây không lớn, chỉ để hai thú nhồi bông nhung nhỏ, một con gấu và một con thỏ.

Trên bàn cà phê, Giang Nhiên Uẩn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt và một bình cocktail.

Trên TV, tên phim và danh sách diễn viên từ từ hiện lên – một bộ phim cũ năm 1992 có tên “Người Tình”.

Bộ phim kéo dài gần hai tiếng, với nhịp điệu chậm rãi, trầm lắng ngay từ đầu.

Căn phòng không có nguồn sáng nào khác, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV chiếu lên khuôn mặt hai người, khi sáng khi tối. Không gian yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng nước suối róc rách và âm thanh ồn ào của phố thị trong phim. Những lúc im lặng nhất, chỉ còn nghe thấy hơi thở của nam nữ chính.

Cả Giang Nhiên Uẩn và Dịch Phỉ Thành đều tập trung nhìn vào màn hình, không ai nhìn người bên cạnh.

Nhưng đôi tay đặt trên ghế sofa của họ đã tìm đến nhau.

Giang Nhiên Uẩn khẽ động ngón tay, từ từ đan vào kẽ tay Dịch Phỉ Thành.

Anh nắm chặt tay cô.

Bộ phim kết thúc trong những lời kể chậm rãi: “Anh nói với cô ấy rằng anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn yêu cô ấy, anh sẽ không bao giờ ngừng yêu cô ấy…” Cảnh cuối cùng là một thư phòng đen trắng, ngoài cửa sổ tuyết rơi nhẹ nhàng.

Họ ngồi đợi cho đến khi dòng credits cuối cùng trôi qua, màn hình chìm vào bóng tối và im lặng.

Dịch Phỉ Thành nghiêng người, hôn Giang Nhiên Uẩn. Đầu tiên là một nụ hôn rất nhẹ.

Trong bóng tối, khoảng cách đủ gần để họ nhìn thấy mắt nhau.

Giang Nhiên Uẩn v.uốt v.e gương mặt anh, từ đường nét thanh tú đến sống mũi cao, rồi xuống tới cổ họng.

Cô cảm nhận được yết hầu anh chuyển động dưới tay mình. Giang Nhiên Uẩn khẽ cười, cúi xuống cắn môi anh.

Dịch Phỉ Thành hé môi, nhường quyền chủ động cho cô.

Một lúc sau, cảm thấy Giang Nhiên Uẩn hơi mệt, anh mới từ từ chiếm lấy thế chủ động, đồng thời dần dần tăng cường độ nụ hôn.

Sau đó, Dịch Phỉ Thành ôm Giang Nhiên Uẩn ngồi lên đùi mình. Tư thế này khiến nụ hôn trở nên thân mật và thoải mái hơn.

Âm thanh ma sát vang lên bên tai.

Mọi tiếng động nhỏ nhất đều được khuếch đại – tóc quấn vào nhau, vải áo cọ xát, da thịt v.uốt v.e, môi lưỡi mềm mại ướt át, hơi thở nặng nề nóng bỏng…

Giang Nhiên Uẩn đưa tay từ cổ Dịch Phỉ Thành xuống cổ áo, chạm vào nút áo sơ mi của anh và cởi một chiếc. Trong bóng tối khó nhìn rõ, cô chỉ có thể chậm rãi mò mẫm tìm chiếc nút tiếp theo, mất một lúc mới cởi được nút thứ hai. Đến nút thứ ba, phản ứng của Dịch Phỉ Thành đã rất rõ ràng, hơi thở gần như không thể kiềm chế, một tay anh giữ chặt eo cô, giọng trầm khàn: “Nhiên Uẩn…”

Giang Nhiên Uẩn không biết anh định nói gì, nhưng trong cơn bồng bột, cô buột miệng: “Em có mua.”

Giọng cô cũng hơi khàn, còn hơi run. Dịch Phỉ Thành không hiểu ngay: “Hử?”

Giang Nhiên Uẩn với tay kéo ngăn kéo dưới bàn, nơi cô đã cất những thứ mua khi anh đi rửa chén.

Một túi lớn.

“Em không rõ lắm về các nhãn hiệu và kích cỡ khác nhau, nên mua mỗi loại một ít.” Giang Nhiên Uẩn đặt túi lên bàn và mở ra.

Dịch Phỉ Thành ôm cô, thì thầm bên tai: “Ừm… Thực ra, anh cũng có mang theo…”

Dừng nửa chừng thật khó chịu.

Lần trước không có kinh nghiệm yêu đương, giờ đã khôn ra một chút. Giang Nhiên Uẩn ôm anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh dùng cỡ nào?” Dịch Phỉ Thành ghé tai cô thì thầm một câu.

Giang Nhiên Uẩn: “À…”

Vậy những thứ cô mua, chắc ít nhất một nửa có thể dùng được. Mấy lần trước, qua lớp quần áo cô đã cảm nhận được khá rõ.

Nói đến đây, bầu không khí càng thêm nóng bỏng, Dịch Phỉ Thành chậm rãi hôn lên cổ trắng ngần của cô, bàn tay v.uốt v.e vai lưng.

Một lúc sau, Giang Nhiên Uẩn th/ở d/ốc, nói khẽ: “…Cái ghế sofa này nhỏ quá.”

Dịch Phỉ Thành hơi thở nặng nề: “Ừm.”

Giang Nhiên Uẩn đứng dậy khỏi người anh: “Em về phòng trước…”

Cô xoay người bước đi, cảm thấy tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồ.ng ng.ực.

Phòng ngủ tối om.

Giang Nhiên Uẩn ngập ngừng đặt tay lên công tắc đèn trần, nhưng rồi không bật, mà đi đến bật đèn ngủ nhỏ trên đầu giường.

Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ vừa đủ chiếu sáng căn phòng, tỏa ra từ đầu giường rồi nhạt dần vào bóng tối.

Dịch Phỉ Thành cầm đồ theo vào, dừng lại ở cửa. Giang Nhiên Uẩn khẽ nói: “Đóng cửa lại.”

Anh bước vào, nhẹ nhàng khép cửa.

Trong ánh sáng, có thể thấy rõ những chiếc nút áo sơ mi của Dịch Phỉ Thành.

Áo sơ mi trắng cởi được một nửa, da thịt ẩn hiện, tóc hơi rối, khiến khí chất anh thêm phần quyến rũ.

Dịch Phỉ Thành quỳ một gối lên giường.

Giang Nhiên Uẩn cảm nhận được nệm hơi lún xuống.

Cô kéo anh lại gần, dưới ánh đèn mờ, từ từ cởi nốt mấy chiếc nút áo còn lại.

Áo sơ mi trượt xuống.

Dịch Phỉ Thành cúi xuống hôn cô.

Trên người cô là bộ đồ thun cotton, lúc mặc vào thì từ trên xuống, giờ phải ngược lại, từ dưới lên.

Tóc Giang Nhiên Uẩn cũng rối bù.

Khi quay phim cảnh thân mật, nhiều lắm cũng chỉ đến thế này.

Dịch Phỉ Thành hôn cô, mắt chỉ thấy cô, cả hai đều ửng hồng mặt, không gian mờ ảo nhất quyến rũ, hơi thở thân mật quấn quýt nhất triền miên.

Thân mật hơn nữa, là dành cho người yêu… Giang Nhiên Uẩn với tay ra sau lưng, cởi nút.

Dịch Phỉ Thành hôn môi cô, cổ cô, xương quai xanh cô.

Con rắn trong vườn địa đàng, quấn lấy quả táo.
 
Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn
Chương 42: Thực tuỷ


Mây dày che trăng, dưới thành phố phồn hoa lộng lẫy, cơn mưa đêm rơi tí tách đập vào cửa sổ.

Trong căn phòng kín mít và ấm áp đến gần ngột ngạt, Dịch Phỉ Thành và Giang Nhiên Uẩn đều đẫm mồ hôi.

Giang Nhiên Uẩn bám vào vai Dịch Phỉ Thành, những sợi tóc ướt mồ hôi dính trên má. Anh giúp cô vén tóc sang một bên, hơi thở nóng bỏng khi hôn lên mặt cô, dần dần di chuyển xuống, ngậm lấy môi cô.

Đuôi mắt cô ửng hồng, ánh mắt quyến rũ, nước mắt s.inh l.ý thấm ướt hàng mi run rẩy. Nhắm mắt lại, Giang Nhiên Uẩn cảm thấy trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát.

Cơn mưa đêm dường như cũng mất kiểm soát, đổ xuống ầm ầm, vô số cây cối hoa cỏ trong thành phố đều lay động rào rạt trong mưa gió.

Dịch Phỉ Thành hôn càng thêm cuồng nhiệt, Giang Nhiên Uẩn không chịu yếu thế, vừa hôn vừa cắn đáp lại.

Anh bị cắn đến khẽ rên một tiếng, chợt cười bên tai cô. Tiếng cười trầm thấp khiến cô cảm nhận được lồ.ng ng.ực anh rung lên, cũng làm eo cô mềm nhũn, trong thoáng chốc hoảng hốt, tưởng chừng đang bay bổng trên mây, không biết sẽ rơi về đâu.

Nhưng rất nhanh tiếng mưa rơi kéo cô về thực tại.

“Dịch Phỉ Thành…” Khi không chịu nổi, cô sẽ căng người, bản năng gọi tên anh.

Anh sẽ chậm rãi, dịu dàng đáp lại: “Ừ.”

Anh nhìn chăm chú vào cô, cô cũng nhìn chăm chú vào anh, đôi mắt đen láy của anh ướt át, mi mắt đỏ hồng, ánh lên nụ cười. Cô biết mình cũng chẳng khác gì.

“A Phỉ…” Cô nhắm mắt lại, thở dài ôm chặt anh. “Ừ.”

Thực ra cả hai đều đang cố kiểm soát hơi thở, không muốn nói nhiều, đều cảm thấy lúc này mà nói chuyện, giọng điệu sẽ trở nên rất kỳ lạ. Là âm thanh chưa từng nghe thấy của chính mình. Bởi vì trước đây chưa từng yêu ai như thế này.

Ánh đèn bàn hắt ra ánh sáng dịu nhẹ, như thể có thể chiếu rọi mùi hương thoang thoảng lay động trong phòng. Cuộc sống không phải phim ảnh, không có lời tự sự, không có âm nhạc, chỉ có hơi thở và nhịp tim đập đinh tai nhức óc được vô hạn tĩnh lặng phụ họa.

Có những khoảnh khắc, sẽ như bóng hoàng hôn, bị kéo dài vô tận.

Cho đến khi mặt trời lặn xuống chân trời, bóng đêm mới tan biến trong màn đêm.

Mưa tạnh một chút, rồi lại tiếp tục rơi.

Mưa mùa đông không dữ dội như mùa hè, nhưng kéo dài không dứt.

Sáng sớm, Giang Nhiên Uẩn nửa mơ nửa tỉnh, mơ màng suy nghĩ, âm thanh loáng thoáng truyền đến là tiếng mưa rơi, hay tiếng rán trứng. Trở mình, sờ thấy nửa giường bên kia còn ấm, đầu óc cô dần tỉnh táo.

Đầu óc tỉnh táo, nhanh chóng phân tích ra, cô nghe thấy là tiếng rán trứng từ nhà bếp truyền ra.

Là ai nhỉ. Còn có thể là ai nữa.

Giang Nhiên Uẩn kéo chăn che mặt, lại trở mình. “Này…” Cô hít sâu một hơi.

Sao vừa mới tỉnh dậy, cô đã thấy mệt mỏi. Chẳng muốn cử động chút nào.

Một lát sau, cô nghe tiếng động từ nhà bếp ngừng lại, ai đó lặng lẽ mở cửa phòng.

Thấy cô vẫn chưa tỉnh, định lặng lẽ đóng cửa lại. Giang Nhiên Uẩn: “Khụ.”

Động tác đóng cửa của Dịch Phỉ Thành khựng lại.

Giang Nhiên Uẩn không mở mắt, nhưng nghe thấy bước chân và hơi thở anh đến gần.

Hôm qua, Giang Nhiên Uẩn mới phát hiện, tấm nệm cô chọn cho căn phòng nhỏ này bảy năm trước quá đàn hồi, một người đàn ông trưởng thành ngồi lên, cô lập tức cảm nhận được.

Dịch Phỉ Thành hạ giọng nói: “Tỉnh rồi?”

Sau một lúc lâu, Giang Nhiên Uẩn “Ừ” một tiếng. Dịch Phỉ Thành sờ trán cô.

Giang Nhiên Uẩn mở mắt: “Làm gì vậy?”

Dịch Phỉ Thành nói: “Sợ em sốt.” Mặt đỏ thế này.

Còn anh… Sáng sớm khi vừa tỉnh dậy đã lặng lẽ đỏ mặt, giờ điều chỉnh tốt rồi, vẻ mặt thong dong.

“Không sốt.” Giang Nhiên Uẩn lầm bầm gạt tay anh ra.

Dịch Phỉ Thành thu tay về, cười nói: “Vậy tốt rồi. Định dậy không? Anh làm sandwich ăn sáng.”

Anh vừa nói, Giang Nhiên Uẩn thật sự cảm thấy đói bụng. Giang Nhiên Uẩn đẩy anh: “Vậy anh ra ngoài đợi em.”

“Được.” Dịch Phỉ Thành đứng dậy, đóng cửa rời đi.

Giang Nhiên Uẩn thay quần áo, cầm điện thoại xem giờ. Hơn 10 giờ. Ăn sáng thì không tính muộn.

WeChat hiển thị hơn chục tin nhắn. Đều là Thẩm Huệ gửi tới.

Màn hình khóa không xem được nội dung cụ thể, Giang Nhiên Uẩn click vào, phát hiện là tin nhắn Thẩm Huệ gửi lúc 8-9 giờ sáng, điên cuồng chửi Thương Việt với cô.

[Nhiên Nhiên, có chuyện nói với cậu một chút] [Thương Việt muốn cùng tớ đi Loan Thành]

[Tớ thật sự phục, bạn trai cũ 800 năm trước không biết từ đâu biết tớ muốn đi Loan Thành, cho rằng tớ đi vì anh ta, tớ thật muốn nói bản thân tớ căn bản không biết anh ta là người Loan Thành nha!]

[Kết quả tin nhắn của tớ còn bị Thương Việt thấy được…] [A a a a phiền quá]

[Lần thứ 108 cãi nhau với tớ vì bạn trai cũ, có bệnh à, anh ấy lại không phải không có bạn gái cũ]

[Đàn ông chó má đa nghi, muốn đi cùng thế này, lúc đó tụi mình ăn lẩu chơi mạt chược để anh ấy đứng dưới lầu hứng gió lạnh!!]



[Tóm lại, tin tớ đi, tớ đảm bảo tuyệt đối không để đàn ông ảnh hưởng buổi họp mặt chị em mình!!]

Giang Nhiên Uẩn mở cửa phòng, nhìn thấy Dịch Phỉ Thành ngồi bên bàn ăn.

Cúi đầu trả lời Thẩm Huệ: [Tin cậu.] Nhưng bản thân cô hơi áy náy.

Ngày mai Thẩm Huệ bọn họ sẽ đến, nói cách khác, tốt nhất là để Dịch Phỉ Thành đi tối nay. Hoặc là sáng sớm mai?

Giang Nhiên Uẩn cảm thấy mình thế này không tốt.

Như một hôn quân bị yêu tinh mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Cô bỗng luyến tiếc khoảnh khắc này với anh.

“Sao vậy?” Dịch Phỉ Thành nhận ra ánh mắt lưu luyến của cô.

Giang Nhiên Uẩn ngồi xuống bên bàn ăn, nơi đã bày sẵn đĩa bánh mì sandwich và trứng rán, cùng một ly nước ép trái cây.

Cô cắn một miếng sandwich, nhai xong mới chậm rãi nói: “Mai Thẩm Huệ và các bạn em sẽ đến chơi, nên…”

Dịch Phỉ Thành hiểu ý cô: “Không sao, anh đã đặt khách sạn rồi, tối nay sẽ chuyển qua đó ở.”

Anh ngừng một lát rồi hỏi tiếp: “Mai các cô ấy ở cả ngày sao? Còn ngày kia thì sao?”

“Ngày kia em sẽ dẫn họ đi dạo Loan Thành. Sau đó họ về.” Dịch Phỉ Thành tiếc nuối: “Cũng gần với lịch về của anh.”

Nghĩa là hai ngày tới, anh và cô gần như sẽ không gặp được nhau.

Giang Nhiên Uẩn cũng có chút buồn: “Vậy em không thể dẫn anh đi dạo Loan Thành rồi.”

“Không sao,” Dịch Phỉ Thành cười, “Để lần sau vậy.”

Ăn sáng xong, trong căn phòng ấm áp, không có việc gì khác để làm, họ dựa vào nhau trò chuyện và xem phim.

Vì đang ở quê nhà, Giang Nhiên Uẩn kể về những chuyện thời đi học của mình.

Cô kể một lúc, rồi Dịch Phỉ Thành cũng chia sẻ.

Dần dần, ký ức của cả hai hòa quyện vào nhau – khi anh học đại học, cô đang học lớp năng khiếu; khi anh chạy bộ buổi sáng, cô vội vã mang cơm đến trường; anh đi qua con đường nhỏ có bóng cây trong trường, cô băng qua hành lang dài phủ đầy hoa tử đằng…

Dù ngày xưa ở cách xa nhau, nhưng trong ký ức, họ như đã từng gặp gỡ. Nếu như ngày ấy có thể quen biết nhau…

Vào độ tuổi náo nhiệt, vụng về và cô đơn nhất…

Giang Nhiên Uẩn cúi người, hôn lên môi Dịch Phỉ Thành.

Nghĩ đến việc sắp phải xa nhau, nụ hôn nhanh chóng bùng cháy không thể kiềm chế.

Trong vòng tay Dịch Phỉ Thành, Giang Nhiên Uẩn th/ở d/ốc, ngón tay đan vào ngón tay anh, khẽ nói: “Đi muộn một chút nhé, trước bình minh…

được không?”

Giọng Dịch Phỉ Thành khàn đặc: “Được.” Ngọt ngào đến tận xương tủy.

Thực ra anh chẳng muốn rời đi chút nào.

Chỉ muốn ôm cô, hôn cô như thế này mãi, thiên trường địa cửu, cả đời cả kiếp.

“Thương Việt, anh có thể đi Loan Thành với em, nhưng anh không có tư cách tham gia buổi họp mặt của chúng em, đây là cuộc gặp gỡ chị em, anh hiểu chứ?” Thẩm Huệ vừa thu dọn hành lý vừa tức giận nói, “Tối nay em đến Loan Thành sẽ ở nhà Nhiên Nhiên, nhiều lắm là em cho phép anh đưa đến cửa nhìn một cái, sau đó anh có thể cuốn xéo, rõ

chưa?”

Thương Việt căng mặt, hiểu rằng cô không muốn ở cùng anh, tức giận đến nói năng lung tung: “Tại sao phải ở nhà cô ấy? Nhà cô ấy ở được không? Cô ấy có đồng ý cho em ở không? Cô ấy không có bạn trai à?”

Thẩm Huệ chỉ trả lời câu cuối: “Không có!!”
 
Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn
Chương 43: Thẳng thắn


Buổi tối, Giang Nhiên Uẩn đi tắm trước.

Từ phòng tắm, qua tấm gương, cô nhìn thấy những vết bầm nhạt trên eo mình từ tối qua vẫn còn in hằn.

… Hôm nay eo và lưng đều đau nhức, có lẽ ngày mai cũng chưa khỏi được.

Cô kiểm tra kỹ hơn một chút, phát hiện ngực và cổ cũng có vài vết đỏ nhỏ.

Những vết này không phải từ nụ hôn nhẹ nhàng mà có.

Kỳ lạ là, lúc đó cô chẳng cảm thấy gì. Mọi thứ đều bị một cảm giác khác lấn át.

Giang Nhiên Uẩn rửa mặt xong bước ra, lẩm bẩm trách móc: “Anh xem anh làm gì với em này.”

Cô vén áo ngủ lên, cho Dịch Phỉ Thành xem vết thương trên eo mình. Dịch Phỉ Thành cứng họng: “… Xin lỗi em.”

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô.

Giang Nhiên Uẩn tận hưởng sự chăm sóc của anh trong chốc lát: “Thôi tha cho anh, rốt cuộc…”

Cô cũng chẳng phải hoàn toàn vô tội.

Giang Nhiên Uẩn lùi lại một bước, nói với Dịch Phỉ Thành: “Để em xem lưng anh thế nào?”

Dịch Phỉ Thành cởi áo, quay người cho cô xem. Trên làn da trắng, những vết đỏ lẫn lộn hiện rõ, cũng là vết cũ xen lẫn vết mới, cho thấy cô đã dùng lực khá mạnh.

“Không sao đâu,” Dịch Phỉ Thành cười nói, “Không đau.”

Chỉ là vết thương ngoài da, không chảy máu, tắm rửa cũng chẳng sao.

Giang Nhiên Uẩn vỗ nhẹ lên người anh: “Vậy anh đi tắm đi, sau đó chúng ta có thể…”

Những việc cần làm đã làm xong, thời gian còn lại có thể – “Đắp chăn trò chuyện.” Giang Nhiên Uẩn nói.

Dịch Phỉ Thành cười: “Được thôi.” Anh cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm.

Giang Nhiên Uẩn thay túi rác trong phòng ngủ, để túi cũ bên cạnh, chờ Dịch Phỉ Thành ra sẽ nhờ anh mang đi vứt.

Tắm xong, cả người thoải mái, Giang Nhiên Uẩn lăn lộn trên giường, mở điện thoại xem WeChat.

Trong nhóm chat, mọi người đã lên đường, vì công việc gấp gáp, hầu hết đều bay vào buổi tối hoặc gần sáng. Hai ba tiếng trước, mọi người lần lượt nhắn trong nhóm là đã lên máy bay, sau đó nhóm im lặng.

Vài phút trước, Cát Thu Linh nhắn tin cho cô. Giang Nhiên Uẩn nhớ ra phải kiểm tra hộp thư.

Mấy tháng nay, nhiều dự án phim ảnh liên hệ mời Giang Nhiên Uẩn tham gia. Đa phần đều liên hệ trước với người đại diện, gửi thông tin dự án và kịch bản. Cát Thu Linh sau khi xem xét, chọn ra những dự án đáng tin cậy gửi cho Giang Nhiên Uẩn.

Giang Nhiên Uẩn trả lời: “OK.”

Dịch Phỉ Thành tắm xong bước ra, thấy Giang Nhiên Uẩn đang tập trung xem tài liệu trên giường.

Anh nhìn cô, bật cười.

Giang Nhiên Uẩn thấy Dịch Phỉ Thành, liền chia sẻ: “Mấy kịch bản này quá lố… Chị ấy chọn ra cái này có vẻ đáng tin hơn…”

Cô liếc nhìn: “À, có lẽ vì đạo diễn và đội ngũ sản xuất khá uy tín… Nhưng kịch bản thì không ổn.”

Dịch Phỉ Thành nói: “Kịch bản hay khó kiếm lắm.”

Giang Nhiên Uẩn nhìn anh: “Bên anh chắc chắn tốt hơn bên em, phim nam chính nhiều hơn phim nữ chính.”

Dịch Phỉ Thành nói: “Cũng không ít, nhưng cũng chẳng có gì quá xuất sắc. Trước 《Minh Châu》 mấy tháng anh cũng chưa thấy kịch bản nào ấn tượng.”

Giang Nhiên Uẩn đột nhiên nói: “Thực ra nhân vật Diệp Minh Thần đối với anh cũng không phải quá xuất sắc.”

《Minh Châu》 là phim điện ảnh, Diệp Minh Thần là nam chính, nhưng tầm quan trọng và độ phức tạp không bằng nữ chính Minh Châu. Với

Dịch Phỉ Thành, anh hoàn toàn có thể nhận được những vai nam chính quan trọng như Minh Châu.

Dịch Phỉ Thành cười: “Nhưng anh thích. Thực sự thích.”

Giang Nhiên Uẩn vỗ nhẹ chỗ bên cạnh, Dịch Phỉ Thành ngồi xuống. Cô như mèo con, v.uốt v.e cằm anh, cười khẽ: “Anh thích nhân vật Diệp Minh Thần, hay thích đóng phim cùng em?”

Dịch Phỉ Thành cảm thấy tay cô mềm mại, v.uốt v.e khiến anh hơi ngứa. Anh nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô, khàn giọng: “Em biết rõ còn hỏi.”

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên. Giang Nhiên Uẩn giật mình.

Dịch Phỉ Thành cũng theo phản xạ nhìn về phía cô. Giang Nhiên Uẩn hỏi: “Anh gọi đồ ăn à?”

Dịch Phỉ Thành lắc đầu. Cốc cốc cốc!

Giang Nhiên Uẩn đặt máy tính xuống: “Em ra mở cửa.”

Dịch Phỉ Thành đứng dậy: “Để anh đi, đêm khuya rồi.” Anh lo lắng cho sự an toàn của cô.

Gõ cửa một lần, bên trong không có động tĩnh. Thẩm Huệ nhắn tin cho Giang Nhiên Uẩn trong nhóm chat, xác nhận lại địa chỉ, rồi gõ cửa lần nữa.

Quay lại, Thương Việt lạnh lùng khoanh tay: “Có lẽ họ ngủ sớm rồi.” Vừa dứt lời, bên trong có tiếng động.

Thẩm Huệ cười khẽ với Thương Việt. Thương Việt: “…”

Tiếng bước chân bên trong càng lúc càng gần, Thẩm Huệ đã chuẩn bị sẵn tư thế ôm chặt bạn thân.

Lúc này, từ bên trong vang lên giọng nam trầm: “Ai vậy?”

Thẩm Huệ: “?” Thương Việt: “?”

Anh nghi ngờ: “Đây có phải nhà Giang Nhiên Uẩn không?”

Thẩm Huệ kiểm tra lại địa chỉ. Không sai. Chẳng lẽ Giang Nhiên Uẩn nhắn nhầm?

Cô định gọi điện, thì nghe thấy bên trong có tiếng động, như có người đang lảo đảo.

Mười mấy giây sau, cửa mở.

Giang Nhiên Uẩn cười hơi gượng, vẫy tay chào Thẩm Huệ: “Chào Huệ Huệ.”

Trời biết khi Dịch Phỉ Thành hỏi “Ai vậy?” rồi nhìn qua lỗ nhòm, cô đã thấy ai đứng ngoài cửa, tim cô đập loạn nhịp.

Nhìn thấy Thẩm Huệ, cô hoảng hốt. Còn hơn cả khi ba mẹ cô đứng ngoài cửa. Rốt cuộc cô vừa về đã thú nhận với ba mẹ chuyện giữa cô và Dịch Phỉ Thành, còn Thẩm Huệ thì chưa biết gì!

Thẩm Huệ càng sốc hơn, không dám tin vào mắt mình: “Người đàn ông đó là ai?”

Cô liếc nhìn vào phòng, từ cửa có thể thấy phòng khách, nhưng không thấy ai. Ngoài ra, cửa phòng bếp, phòng tắm và phòng ngủ đều đóng.

Giang Nhiên Uẩn cố gắng giải thích: “Huệ Huệ, chuyện là thế này…”

Thẩm Huệ: “Bạn trai?”

Giang Nhiên Uẩn im lặng hai giây: “Ừm, là bạn trai…”

Thẩm Huệ cảm thấy mình sắp vỡ vụn, bạn thân không chỉ có bạn trai mà còn giấu cô.

Thẩm Huệ: “Là ai?”

Giang Nhiên Uẩn lúng túng: “Trước đó tớchưa kịp nói…”

Thẩm Huệ thấy vậy, quyết định tự mình tìm hiểu sự thật, ném vali cho Thương Việt, cởi giày rồi bước vào.

“Này, Huệ Huệ…” Giang Nhiên Uẩn do dự một chút, không ngăn cản.

Căn phòng không lớn, chỉ có vài phòng, phòng bếp, phòng tắm rồi đến phòng ngủ.

Thẩm Huệ đẩy cửa phòng ngủ, thấy người đàn ông đứng bên bàn làm việc.

Dịch Phỉ Thành mặc chỉnh tề, gật đầu: “Chào cô.” Thẩm Huệ: “…”

Cô quay lại, mặt không chút biểu cảm nhìn Giang Nhiên Uẩn: “Đây là người mà cậu nói… không thân thiết?” Hai chữ “không thân” được nhấn mạnh.

Giang Nhiên Uẩn: “Trước đây thực sự không thân…”

Thẩm Huệ không giữ được vẻ mặt lạnh lùng lâu, cô đi quanh phòng khách, giọng dần kích động: “Trời ơi! Mình thật ngây thơ quá, trước đây còn hơi áy náy khi ship CP, giờ thì biết rồi! CP của mình là thật!”

Giang Nhiên Uẩn: “…”

Dịch Phỉ Thành xách túi rác Giang Nhiên Uẩn đưa, đứng ở cửa. Thẩm Huệ đóng sầm cửa lại.

Thương Việt thở dài: “Xin lỗi, cô ấy đang giận tôi.”

Dịch Phỉ Thành còn nhớ anh ấy, lần trước Thẩm Huệ đến thăm trường quay 《Minh Châu》, Thương Việt đến đón, lúc đó Giang Nhiên Uẩn nói đây là chồng sắp cưới của Thẩm Huệ.

“Vừa vặn, tôi cùng anh xuống lầu,” Thương Việt nói, “Hai cô ấy cần nói chuyện riêng, tôi cũng xuống hút thuốc, không phiền chứ?”

Dịch Phỉ Thành: “Không sao.”

Trừ khi đóng phim yêu cầu, Dịch Phỉ Thành không hút thuốc, nhưng trong giới làm phim, áp lực lớn, nhiều người hút thuốc, anh đã quen.

Hai người xuống lầu vứt rác. Gió đêm thổi qua.

Hôm qua mưa, hôm nay trời lạnh hơn.

Thương Việt hỏi Dịch Phỉ Thành có hút thuốc không, anh lắc đầu.

Thương Việt nhìn đồng hồ: “Hai cô ấy chắc không nói chuyện lâu đâu.” Đúng là không còn sớm.

Bầu trời đêm mây mù, không thấy sao, Dịch Phỉ Thành kéo áo khoác lại.

Quá yên tĩnh, Thương Việt nhớ lại những lần cãi nhau với Thẩm Huệ, cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Này,anh nghĩ sao…”

Giang Nhiên Uẩn vừa kể chuyện giữa cô và Dịch Phỉ Thành, vừa thấy biểu cảm của Thẩm Huệ từ giận dữ chuyển sang cười. Nhưng khi nghe

đến đoạn cô đến thăm trường quay 《Minh Châu》, Thẩm Huệ lại

nghiêm túc: “Vậy lúc đó hai người đã thích nhau rồi, sao còn giả vờ

không thân trước mặt tớ?”

Giang Nhiên Uẩn nói: “Lúc đó tớ còn không biết anh ấy thực sự thích tớ, chỉ là cảm nắng thôi. Nếu để cậu hiểu lầm chúng tớ yêu nhau, rồi hết cảm nắng mà không có kết quả, lại phải giải thích với cậu, tớ thấy phiền phức lắm.”

“Thôi được rồi…” Thẩm Huệ bị thuyết phục.

Giang Nhiên Uẩn hỏi: “Còn cậu và Thương Việt thế nào vậy?”

Thẩm Huệ nói: “Cũng bình thường, tính tình anh ấy… À, đúng rồi, tớ định đêm nay ngủ nhờ đây, giờ thì không được rồi, cũng tại cậu không nói trước…”

“… Cô ấy nói là công tác, nhưng thường xuyên gặp bạn trai cũ, dù là công việc, nhưng tôi có chút khó chịu cũng bình thường chứ?” Thương Việt bức xúc nói, “Đàn ông bình thường đều ghen mà?” Dịch Phỉ Thành tự hỏi.

Nếu bây giờ có một bộ phim, Giang Nhiên Uẩn đóng cùng Triệu Triệt, dù biết là công việc, anh có ghen không?

Chắc chắn có.

“… Bạn trai cũ của cô ấy, lúc nào cũng xuất hiện, lần này đến Loan Thành cũng vậy,” Thương Việt tóm tắt lại chuyện cãi nhau lần này, rồi nói, “Phải, tôi quá nhạy cảm, nhưng lỗi đâu phải hoàn toàn do tôi

Thương Việt trút bầu tâm sự, còn Dịch Phỉ Thành thì đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Vẫn là câu hỏi lúc nãy.

Dịch Phỉ Thành phát hiện mình không chỉ sẽ ghen, mà còn không ngờ rằng tình huống như vậy lại xảy ra. Không chỉ là Triệu Triệt, mà cả những người đàn ông khác cũng khiến anh cảm thấy bất an.

Anh cũng không nghĩ rằng mình lại vì chiếm hữu mà can thiệp vào sự nghiệp của Giang Nhiên Uẩn.

Lý trí và cảm xúc trong đầu anh đang giằng co. Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên.

Sau khi nghe máy, giọng Giang Nhiên Uẩn vang lên: “Có thể quay lại rồi.”

Bốn người cùng đứng trong phòng khách. Giang Nhiên Uẩn nói: “Vậy tớ xin chính thức giới thiệu, đây là bạn trai tớ, Dịch Phỉ Thành. Còn đây là bạn thân, người bạn tốt của em, Thẩm Huệ.”

Không ai giới thiệu anh, Thương Việt tự giới thiệu: “Tôi là chồng chưa cưới của Thẩm Huệ, Thương Việt.”

Thẩm Huệ đẩy anh một cái: “Có liên quan gì đến anh đâu.” Thương Việt: “……”

Quay lại, Thẩm Huệ nói với Giang Nhiên Uẩn và Dịch Phỉ Thành: “Vậy đêm nay tớ không làm phiền hai người nữa, ngày mai gặp lại nhé, Nhiên Nhiên.”

Sau khi tiễn Thẩm Huệ ra về, Giang Nhiên Uẩn đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở phào.

Cô uống một ngụm nước, cười với Dịch Phỉ Thành: “Giờ thì anh đã có danh phận trong mắt ba mẹ em và cả bạn thân của em rồi, bạn học Dịch Phỉ Thành ạ.”

Dịch Phỉ Thành ôm cô vào lòng, cười nói: “Cảm ơn em vì đã cho anh danh phận.”

Gần sáng, Giang Nhiên Uẩn nhận ra Dịch Phỉ Thành đã thức dậy.

Hai người nằm trên chiếc giường 1m5, hơi chật chội nên họ ngủ trong tư thế ôm nhau.

Giang Nhiên Uẩn gối đầu lên cánh tay Dịch Phỉ Thành, anh ôm eo cô, cô cuộn tròn trong lòng ngực anh, chân họ đan vào nhau.

Vì vậy, khi anh cử động, cô lập tức cảm nhận được.

“Anh phải đi rồi sao?” Giang Nhiên Uẩn ôm chặt eo anh, mơ màng hỏi, luyến tiếc.

“Ừ.” Dịch Phỉ Thành nhìn cô, không nhịn được hôn nhẹ lên môi cô.

“Chúng ta…” Giang Nhiên Uẩn mở to mắt, nghiêm túc nhìn anh vài giây, “Năm sau gặp lại nhé.”

“Năm sau gặp lại.”

Buổi sáng, Thẩm Huệ dẫn đầu, cả nhóm tụ tập lại. Đã lâu rồi họ mới có dịp tụ tập đông đủ như vậy, ai nấy đều rất vui.

Ban đầu định chơi mạt chược, nhưng rồi lại quây quần bên nồi lẩu tâm sự, thời gian trôi qua nhanh chóng.

“Chơi cái gì khác đi,” Thẩm Huệ đề nghị, “Chơi ‘Truth or Dare’ đi?”

“Trời ơi,” Mộ Hạo Vân thở dài, “Chúng ta không còn 18 tuổi nữa đâu.” Đái Tiểu Lộc nói: “Tâm hồn trẻ mãi không già!”

Ninh Nghiên bị Đái Tiểu Lộc lôi kéo: “Đúng vậy, chơi ‘Truth or Dare’ thôi!”

Giang Nhiên Uẩn cảm thấy, có lẽ chỉ có cô biết mục đích thực sự của Thẩm Huệ là gì…

Quả nhiên, chỉ sau hai vòng, Giang Nhiên Uẩn đã bị bắt phải trả lời câu hỏi thật lòng. Thẩm Huệ tinh nghịch hỏi: “Lần cuối cùng cậu hôn là khi nào?”

Mộ Hạo Vân nhanh nhảu đáp: “Lần cuối cậu ấy đóng cảnh hôn là khi nào nhỉ?”

Mọi người đều biết tình hình của Giang Nhiên Uẩn, trước đây họ đã từng nói chuyện về việc cô độc thân nhiều năm trong giới giải trí, chứng tỏ cô thực sự thanh tâm quả dục, khiến mọi người nể phục.

Thẩm Huệ lắc ngón tay, mỉm cười bí ẩn.

Đái Tiểu Lộc chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ là người đàn ông đó…” Ninh Nghiên: “Ai vậy? Ai vậy?”

“Chờ đã,” Thẩm Huệ nói, “Để cậu ấy trả lời câu hỏi trước đã. Lần cuối cậu hôn là khi nào?”

Đối mặt với ánh mắt tò mò của bốn người, Giang Nhiên Uẩn chậm rãi nói: “Sáng nay…”

“A a a a!”

“Cậu đang nói thật sao?Cậu thật sự yêu rồi à?” “Sáng nay? Sao không cho chúng tớ xem?” Thẩm Huệ: “Mọi người biết người đó à.” Giang Nhiên Uẩn: “Ừ.”

“Ai vậy?”

Giang Nhiên Uẩn nói: “Dịch Phỉ Thành.”

“Chính là người mà… có rất nhiều fan CP với cậu đó?” “Ừ.”

Thẩm Huệ kiêu hãnh nói: “Con mắt của quần chúng nhân dân luôn sáng suốt!”

Thẩm Huệ và nhóm bạn chơi ở Loan Thành hai ngày, rồi ai nấy về nhà. Đến ngày 30 Tết, Giang Nhiên Uẩn cũng dọn dẹp phòng và trở về nhà ba mẹ.

Buổi tối, cả nhà cùng nhau nấu ăn và quây quần bên mâm cơm. Tại thành phố A, nhà Dịch Phỉ Thành cũng tụ tập đông đủ.

Ông nội Dịch ngồi ở vị trí chủ tọa, hơn hai mươi năm trước,bà nội Dịch đã qua đời, ông nội Dịch vẫn chưa tái hôn. Ông có bốn người con, 3 trai 1 gái, cha của Dịch Phỉ Thành là con thứ hai, từ nhỏ không nổi bật, nhưng Dịch Minh Thành và Dịch Phỉ Thành lại là hai người được Ông yêu quý nhất.

Cả nhà cùng nhau ăn cơm, một số câu hỏi khó tránh khỏi được đặt ra.

Ông nội Dịch nhìn Dịch Phỉ Thành: “Nghe ba mẹ cháu nói, cháu có bạn gái rồi?”

Cả bàn đồng loạt nhìn về phía anh. Dịch Phỉ Thành: “Đúng vậy.”

Ông nội Dịch hỏi: “Sao không đưa con bé về đây ăn cơm?” Dịch Phỉ Thành nói: “Cô ấy muốn ở nhà ăn Tết với gia đình.”

Ông nội Dịch mỉm cười: “Yêu đương với minh tinh trong giới giải trí, chơi bời thôi thì được, không đưa về nhà cũng là điều đúng đắn.”

“Ông nội,” Dịch Phỉ Thành nghiêm túc nói, “Cháu yêu cô ấy với mục đích kết hôn.”
 
Mọi Người Đang Mong Chờ Chúng Tôi Kết Hôn
Chương 44: Lưu luyến


Giọng nói của Dịch Phỉ Thành vừa dứt, bàn ăn lập tức chìm vào im lặng.

Ông nội Dịch liếc nhìn anh một cái, chậm rãi nói: “Chờ lát nữa lên thư phòng gặp ông.”

Bữa cơm đoàn viên kết thúc, mọi người tản ra, mấy người anh em họ của Dịch Phỉ Thành tụm lại thì thầm bàn tán.

“Anh Phỉ Thành có phải sắp bị ông nội mắng không?”

“Bạn gái anh ấy là ai vậy? Có phải người thường xuyên cùng anh ấy lên hot search không?”

“Nếu đúng là cô ấy thì thật tốt quá, các cậu biết không, Phỉ Nhiên thực sự rất đẹp đôi…”

“Anh Phỉ Thành cũng thật dũng cảm, dám đối mặt với ông nội như vậy.” “Có lẽ vì công việc của anh ấy không cần dựa dẫm vào gia đình.”

Dịch Phỉ Thành lên lầu, đứng trước cửa thư phòng, điều chỉnh lại cảm xúc.

Gõ cửa. “Vào đi.”

Dịch Phỉ Thành bước vào, nhẹ nhàng gọi: “Ông nội.”

Ông nội Dịch nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Cháu và cô gái đó thực sự nghiêm túc?”

Dịch Phỉ Thành không chút do dự: “Đúng vậy.”

Ông nội Dịch ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ: “A Phỉ, ông đã nói rõ với bố mẹ cháu, muốn cháu kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối.”

Nhiều năm nay, Dịch Phỉ Thành không có tin đồn tình cảm nào, trước đây anh nói với cô gái kia chỉ là để lăng xê, nhưng giờ anh lại tuyên bố mối quan hệ này là thật, khiến ông không khỏi nghi ngờ.

Không phải ông không muốn giữ lời hứa, nhưng nếu Dịch Phỉ Thành vì cổ phần mà tùy tiện tìm một cô gái để đối phó… Nghĩ đến khả năng đó, Ông nội Dịch cảm thấy bực bội.

Dịch Phỉ Thành nói: “Ông nội, cháu không có ý đó. Cháu và cô ấy đến với nhau vì cháu thực sự thích cô ấy, không phải vì bất kỳ lý do nào khác. Cháu biết ông quan tâm đến cháu, nhưng lúc nãy trong bữa ăn, ông nói như vậy trước mặt mọi người khiến cháu rất khó chịu và thực sự thất vọng.”

Ông nội Dịch: “……?”

Ông trừng mắt: “Cháu còn thất vọng vì ông?” Thật là ngược đời!

Dịch Phỉ Thành hiểu rõ, nói chuyện với ông nội khác với nói chuyện với bố mẹ.Với bố mẹ, anh có thể mạnh mẽ hơn, nhưng trước mặt người đứng đầu gia tộc, người đã dẫn dắt tập đoàn suốt nhiều năm, cách nói chuyện như vậy chỉ phản tác dụng.

Dịch Phỉ Thành nói: “Cháu thất vọng vì cháu biết ông đang nghĩ gì. Ông nghĩ cháu làm vậy vì cổ phần… Nhưng ông nên biết, cháu không phải người như vậy. Hơn nữa, nếu cháu thực sự vì cổ phần, cháu đã có thể

nghe theo bố để tìm một cô gái mà mọi người đều hài lòng, sao phải chọn một người mà biết rõ mọi người sẽ phản đối?”

Ông nội Dịch lâm vào im lặng.

“Ông nội, Nhiên Uẩn là người cháu thực sự yêu thích. Cháu hy vọng ông có thể chúc phúc cho chúng cháu. Cháu hy vọng khi cháu đưa cô ấy về, mọi người sẽ đối xử tốt với cô ấy và yêu quý cô ấy. Nhiên Uẩn thực sự rất tốt, ông có thể tin cháu không?” Dịch Phỉ Thành nhìn ông nội, ánh mắt chân thành dưới ánh đèn thư pháng.

Một lúc sau, Ông nội Dịch mới mở miệng: “Ông đâu có nói là không tin cháu!”

Nửa năm trước, có lẽ ông đã không đồng ý, nhưng sau vài lần nhập viện, dù bệnh cũ không tái phát, nhưng sức khỏe ngày càng yếu khiến ông nhận ra mình đã già.

Nhìn lại quá khứ, ông nhận ra có nhiều thứ thực ra không quan trọng như mình nghĩ. Trước đây, vì Dịch Phỉ Thành quyết định làm diễn viên, ông đã nổi giận khiến anh mấy năm không về nhà, cũng không thân thiết với ông… Cứ như vậy, ông đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian.

“Nếu thực sự nghiêm túc, vậy thì đưa con bé về đây gặp mặt đi,” Ông nói, “Phải nhanh lên, không thì không biết còn kịp không.”

Dịch Phỉ Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại lo lắng: “Sức khỏe của ông… không đến nỗi vậy chứ?”

“Khó nói lắm, ông nghe tin đồn về hai đứa đã bảy năm rồi, bảy năm sau mới công khai yêu đương. Nếu các cháu còn đợi thêm bảy năm nữa mới kết hôn…” Ông lắc đầu.

Dịch Phỉ Thành: “……”

Nghe như thể bảy năm trước ông đã mong họ đến với nhau vậy.

Tân niên 0 điểm, trong tiếng đếm ngược của chương trình xuân vãn, màn hình TV bùng nổ với những màn pháo hoa rực rỡ. Trong khi đó, căn nhà của Giang Nhiên Uẩn lại yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng TV vang lên nhỏ nhẹ.

Ba mẹ cô không đợi đến 0 điểm đã đi ngủ. Giang Nhiên Uẩn mở TV lên nhưng chẳng xem gì, cô vẫn mải mê với chiếc điện thoại trên tay. Trong nhóm chat thân mật, vài vòng bao lì xì đã được gửi đi, không khí vui vẻ lan tỏa.

Đúng 0 giờ, những lời chúc tết như tuyết rơi ào ạt đổ về. Trong chớp mắt, WeChat của Giang Nhiên Uẩn đã ngập tràn tin nhắn, từ những người thân quen đến những lời chúc được soạn kỹ lưỡng. Tống Tri Nguyên cũng nhắn tin chúc cô năm mới vui vẻ. Giang Nhiên Uẩn đang định trả lời thì bất ngờ một cuộc gọi đến.

Cô vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, chạy về phòng riêng. Nhấc máy, giọng nói ấm áp của Dịch Phỉ Thành vang lên: “Chúc em năm mới vui vẻ.”

“Anh cũng vậy!” Giang Nhiên Uẩn cười đáp. Dịch Phỉ Thành hạ giọng: “Anh nhớ em.”

“Em cũng nhớ anh,” Giang Nhiên Uẩn ôm chặt gối, “Hôm nay anh thế nào? Vui không?”

Dịch Phỉ Thành nghĩ về cuộc trò chuyện với ông nội trước đó, nhẹ nhàng đáp: “Cũng ổn. Còn em?”

“Dĩ nhiên là vui rồi,” Giang Nhiên Uẩn nói, “Nếu anh có gì buồn, cứ tâm sự với em nhé.”

“Không có gì buồn đâu,” Dịch Phỉ Thành cười khẽ, “Năm mới này thật tốt, mọi thứ đều là khởi đầu mới.”

Có những việc, khi bắt tay vào làm, mới thấy không khó như mình tưởng.

Năm sau, dự án “Tình Yêu Vượt Thời Đại” chính thức khởi động.

Sau khi ký hợp đồng, chương trình bắt đầu ghi hình. Tổng cộng có 10 tập, với cơ chế bình chọn, mỗi tập sẽ được phát sóng cách nhau hai tháng rưỡi.

Khi nhận được danh sách khách mời, Giang Nhiên Uẩn không khỏi ngạc nhiên. Họ thực sự đã mời được những cặp đôi từng đứng đầu bảng xếp hạng trước đây.

Tập đầu tiên bắt đầu ghi hình, mọi người tụ tập để họp nhóm.

“Rất tốt, rất tốt,” tổng đạo diễn hào hứng nói, “Chúng tôi từng nghĩ La Vũ Huân và Cố Thiến sẽ là cặp đôi nổi bật nhất năm nay…”

La Vũ Huân và Cố Thiến là cặp đôi từng gây sốt nhờ một bộ phim, đặc biệt là khi họ bị bắt gặp đi ăn cùng nhau dù chưa công khai. Tuy không xác nhận nhưng cũng không phủ nhận tin đồn.

Tổng đạo diễn tiếp xúc với họ và biết họ thực sự không nói gì. Trong khi đó, Giang Nhiên Uẩn và Dịch Phỉ Thành, dù có nhiều tin đồn nhưng

chưa từng công khai, khiến mọi người bán tín bán nghi. Nhưng cuối cùng, họ thực sự đã đến cùng nhau!

Tổng đạo diễn tiếp tục: “Chúng tôi thiết kế chương trình với 4 cặp đôi, một cặp thật và những cặp khác cần tạo cảm giác mơ hồ, vừa gần vừa xa. Mục tiêu là mang lại sự vui vẻ, thoải mái cho khán giả.”

Kịch bản tập đầu tiên được phát cho các khách mời. Tập này chủ yếu là các trò chơi nhỏ, người thua sẽ phải tái hiện lại những cảnh kinh điển từ các bộ phim tình cảm. Ngoài ra, họ cũng sẽ quay cảnh sinh hoạt hàng ngày của các cặp đôi trong một biệt thự.

Buổi ghi hình bắt đầu với trò chơi “hai người ba chân”. Năm cặp đôi đứng ở vạch xuất phát, máy quay ghi lại từng khoảnh khắc. La Vũ Huân và Cố Thiến hào phóng nắm tay nhau, Cận Băng Hà và Vạn Huyên có chút ngượng ngùng, trong khi hai cặp đôi trẻ tuổi khác thì thoải mái hơn.

Giang Nhiên Uẩn và Dịch Phỉ Thành, cặp đôi thật sự, ban đầu cũng định nắm tay nhưng nhanh chóng ý thức được và tránh né.

“Tốt lắm, chính xác là như vậy!” Tổng đạo diễn hài lòng.

Sau khi thua trò chơi, Giang Nhiên Uẩn và Dịch Phỉ Thành phải bốc thăm phần thưởng. Dịch Phỉ Thành rút được một thẻ bài yêu cầu tái hiện cảnh kinh điển từ bộ phim “Trò chơi trầm luân”: nam chính quỳ dưới mưa, nữ chính che ô đi tới và hai người hôn nhau.

“Nhưng hôm nay không có mưa,” Giang Nhiên Uẩn ngẩng đầu nhìn trời. Tổng đạo diễn cười lớn: “Đừng lo, chúng tôi có xe tạo mưa nhân tạo.”

Khi xe tạo mưa được đưa đến, Giang Nhiên Uẩn và Dịch Phỉ Thành thay trang phục phù hợp. Dịch Phỉ Thành quỳ dưới mưa, nước mưa ướt đẫm người anh. Giang Nhiên Uẩn cầm ô bước tới, theo kịch bản, cô sẽ buông ô và hôn anh.

Nhưng khi cô định buông ô, Dịch Phỉ Thành đột nhiên dừng lại, nhanh chóng giữ lấy chiếc ô và che cho cả hai.

Giang Nhiên Uẩn: “?” Tổng đạo diễn: “?”

Dịch Phỉ Thành giải thích: “Trời lạnh quá, nước mưa cũng lạnh. Diễn đến đó là đủ rồi, không cần cả hai đều ướt.”

Tập đầu tiên của “Tình Yêu Vượt Thời Đại” lên sóng và ngay lập tức gây bão. Các cặp đôi trở thành tâm điểm bàn tán, fan cứng và anti-fan tranh cãi không ngừng.

Fan cứng: Họ thật sự là thật! Anti-fan: Giả tạo hết!

Fan cứng: (Ảnh chi tiết ×9) Nhìn này, còn không thật sao? Anti-fan: (Ảnh chi tiết ×9) Rõ ràng là diễn mà!

Tập đầu tiên kết thúc, Giang Nhiên Uẩn chú ý đến cơ chế bình chọn của chương trình. Nếu cặp đôi thật sự bị phát hiện, họ sẽ phải chịu hình phạt ở tập tiếp theo. Nhưng cụ thể là gì, chương trình vẫn giữ bí mật.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back