Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 80: Đan dược


Thủy Nguyệt Bí Cảnh 50 năm mở một lần, Liễu Lăng Ca không ngờ rằng, chỉ cách lần trước mới được ba mươi năm, bí cảnh lại mở.Nàng vừa kết thúc một trận chém giết, trên người vẫn còn lượn lờ mùi máu tanh không thể xua tan.Ngày trước nàng luôn cảm thấy khó chịu khi ngửi thấy mùi này, nhưng giờ đã quen với nó.Sau lần trở về tông môn, nàng lại đến Giang Định Châu.Nàng chủ động xin ra trận, ngày ngày theo tiểu đội dọn dẹp tàn dư của Ma tộc ở biên giới, cố gắng dùng chiến đấu để lấp đầy rối loạn trong lòng.Việc này quả thực có chút hiệu quả.Chiến đấu khiến lòng tập trung, không còn tạp niệm.Nàng vốn tưởng rằng mình có thể buông bỏ đoạn tình cảm này, cho đến khi nghe được tin sư phụ khôi phục tu vi ——Lòng nàng lại rối bời.Nàng đang do dự, không biết có nên trở về tông môn để chúc mừng sư phụ hay không......

Dù nàng và người đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, đến cả một tiếng sư phụ, nàng cũng không còn tư cách để gọi.Nếu gặp lại, nàng chỉ có thể giống như những người khác, gọi người một cách bình thường là Kiếm Quân, còn người......

Cũng sẽ chẳng bao giờ liếc nhìn nàng thêm một lần.Vì do dự, nàng đã ở lại Giang Định Châu cho đến bây giờ.Sau đó nhận được tin tức Thủy Nguyệt Bí Cảnh sắp mở."

Liễu sư tỷ," Tiểu tu sĩ truyền tin hỏi nàng, "Có muốn cùng chúng ta trở về tông môn không?"

Liễu Lăng Ca nói: "Ta......

Sẽ suy nghĩ thêm."

Nàng tùy tiện tìm một cái cớ: "Nếu mọi người đều vào bí cảnh, Giang Định Châu không có người trấn giữ, ta không yên tâm."

Tiểu tu sĩ kính nể nhìn nàng: "Liễu sư tỷ gần đây đã có danh tiếng tại Giang Định Châu, chắc chắn không ít Ma tộc đã đã để ý đến tỷ, hay là tỷ cũng vào bí cảnh để rèn luyện một phen.

Hơn nữa, lỡ như trong bí cảnh có kẻ nào của Ma tộc trà trộn vào thì sao?

Với kinh nghiệm chiến đấu ở tiền tuyến của Liễu sư tỷ, ngược lại có thể bảo vệ an toàn của chư vị đạo hữu trong bí cảnh."

Liễu Lăng Ca bị những lời này của tiểu tu sĩ làm dao động đôi chút.Nhưng không phải vì lý do này, mà là ——Không biết sư tôn có vào bí cảnh hay không?Danh tiếng của sư tôn còn vang xa hơn cả nàng, đến mức người trong Ma giới không ai không căm thù người đến tận xương tủy.Nghe nói sư tôn chỉ mới khôi phục đến Kim Đan kỳ, nếu người cũng vào bí cảnh để rèn luyện, nhất định sẽ có người của Ma giới mai phục để giết người.

Nếu nàng cũng vào bí cảnh, với sư tôn mà nói, ít nhiều cũng hỗ trợ một phần.Nhưng nàng không chắc, liệu Lê Vân có vào hay không, bèn tìm cách liên lạc với người của Thái Huyền Tông.Sau đó, nàng nhận được tin tức chắc chắn.Lê Vân sẽ đi.Nàng không kìm được tâm tình có chút vui vẻ.Nàng thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Thái Huyền Tông, trước khi đi, nàng hẹn gặp Dịch Phong để chào tạm biệt.Liễu Lăng Ca nói: "Bí cảnh lần này sẽ mở một năm, từ nay đến một năm sau, chúng ta sẽ không gặp được nhau."

Nói xong lời này, trong lòng nàng như nhẹ đi vài phần.Từ lần nàng trở về, Dịch Phong đã biết nàng đoạn tuyệt quan hệ với sư phụ, nên đối xử với nàng rất tốt ——Trước đây, nàng mơ hồ tận hưởng sự quan tâm của hắn.Nhưng bây giờ, ngược lại, nàng đã dứt bỏ tâm tư kia với Dịch Phong.Bởi vì......Nàng dường như ngày càng chìm sâu vào tình cảm với Lê Vân.Có lẽ Lê Vân nói đúng, ngày trước nàng ngưỡng mộ hư danh đệ nhất thiên hạ của người, nàng muốn chứng kiến người quay về đỉnh cao.Nhưng chính vì Lê Vân dứt khoát nói ra điều đó, phá tan giấc mộng hão huyền của nàng, ngược lại lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ thật của người.Người lạnh lùng như vậy, lạnh lùng đến mức trục xuất nàng khỏi sư môn.Nhưng cũng rất ôn nhu, ôn nhu đến mức bảo vệ thể diện của nàng, tự nhận không muốn liên lụy đến tiền đồ của nàng.Ánh sáng của vầng trăng sáng lạnh lẽo xa xôi không thể với tới ấy, một khi đã thấy, sẽ mãi không thể quên.Nàng vào bí cảnh một năm, vừa đủ để nàng và Dịch Phong từng người bình tĩnh lại, có lẽ Dịch Phong cũng có thể buông bỏ nàng, tìm một người xứng đáng hơn.Liễu Lăng Ca nói: "Đây là linh thạch mà từ trước tới nay huynh đã tặng ta, hiện tại ta trả lại cho huynh."

Dịch Phong nhìn dáng vẻ của Liễu Lăng Ca, nheo mắt lại.Hắn nói: "Nàng muốn cắt đứt quan hệ với ta sao?"

"Không," Liễu Lăng Ca vội vàng giải thích, "Ta chỉ là......

Ta vào bí cảnh một năm, có lẽ trong thời gian này huynh sẽ cần dùng linh thạch, tìm không thấy ta, vì thế ta trả lại cho huynh trước."

"Ra là vậy."

Dịch Phong khoanh tay: "Làm sao nàng biết ta sẽ không vào bí cảnh?"

"Huynh cũng muốn đi sao?"

Thủy Nguyệt Bí Cảnh rất rộng lớn, dù gần Thái Huyền Tông, nhưng không phải thuộc quyền sở hữu của mình Thái Huyền Tông.Những năm trước, đây đều là nơi mà đệ tử của năm đại tông môn vào để rèn luyện, một số tông môn nhỏ và cùng thế gia nhỏ cũng sẽ phái người đi vào, nhưng cần có sự bảo đảm của năm đại tông môn.

Giữa tán tu, cũng có thể liên kết thành Tiên Minh tán tu, nộp phí thông hành cho năm đại tông môn, chứng minh không phải Ma tộc, là có thể tiến vào bí cảnh.Vì thế, việc Dịch Phong cũng vào bí cảnh, không khiến Liễu Lăng Ca cảm thấy ngoài ý muốn.Điều khiến nàng ngoài ý muốn là một chuyện khác.Liễu Lăng Ca hỏi: "Gần đây......

Không phải trong gia tộc của huynh có việc bận rộn sao?"

Dịch Phong những ngày qua thường nói gia đình có việc, bận rộn đến mức không thấy bóng người.Nàng cũng không tiện hỏi sâu chuyện gia đình của người khác, nên vẫn chưa tìm hiểu kỹ."

Ta à......"

Dịch Phong cười, "Chính là cần vào bí cảnh để giải quyết chuyện gia tộc đó."

Liễu Lăng Ca sững người.Dịch Phong nói: "Nàng không muốn ta đi sao?"

"Không có," Liễu Lăng Ca nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tỏ vẻ không có việc gì nói, "Chỉ là nhắc đến chuyện nhà của huynh, ta chợt nghĩ không biết muội muội Nam Nhứ của huynh có đi không?

Nàng đã đến Trúc Cơ, vừa đủ tu vi để vào bí cảnh.

Nhưng bí cảnh này dù sao cũng rất nguy hiểm......"

"Tất nhiên nàng sẽ đi."

Dịch Phong tự tin nói, "Bí cảnh hung hiểm đến đâu, cũng có ta bảo vệ nàng."

Liễu Lăng Ca không hiểu sao lại nghĩ đến Lê Vân, người có mối liên hệ mơ hồ với Nam Nhứ.Nếu Nam Nhứ gặp nguy hiểm......

Liệu sư phụ có bảo vệ nàng không?Có.Sư phụ luôn hành sự chính trực, mà Nam Nhứ vẫn là đệ tử của người.

Còn nàng......Trong lòng Liễu Lăng Ca dâng lên một nỗi buồn man mác, nghĩ đến việc mình vẫn là đệ tử của Thái Huyền Tông.

Nếu đồng môn gặp nạn, Lê Vân chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.Nàng xua tan những tâm tư hỗn loạn trong đầu, khẽ mỉm cười với Dịch Phong: "Ta đương nhiên tin vào thực lực của huynh.

Có huynh ở đó, muội muội đi bên cạnh huynh, nhất định sẽ bình yên vô sự."

"Ừ."

Dịch Phong tùy ý đáp lại hai tiếng, dường như vô tình nhắc đến: "Lần trước nhờ nàng mang đan dược, nàng đã cho muội ấy ăn chưa?"

Thần sắc Liễu Lăng Ca cứng đờ.Đan dược đó......

Đã bị nàng dùng rồi.Nàng không muốn mất mặt trước bằng hữu, miễn cưỡng nói: "Ừm......

Ăn rồi."

"Vậy thì tốt."

Dịch Phong gật đầu, ánh mắt sâu xa nói: "Muội muội của ta, thân thể yếu ớt, cần được bồi bổ nhiều hơn."

Gần đây, Nam Nhứ đối với hắn rất có lệ.Con mèo nhỏ ham chơi bên ngoài......

Vậy thì chuẩn bị một con cổ trùng, cho nó ẩn trong cơ thể nàng.Nếu nàng ta vẫn không nghe lời, hắn sẽ dẫn con cổ trùng này ra, chắc chắn sẽ khiến nàng ta phải ngoan ngoãn xin tha.
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 85: Thành hôn


Nam Nhứ còn đang ngơ ngác thì đã bị chưởng môn ấn đầu kết hôn.Hôn thư của Thái Huyền Tông tuy không có công hiệu như pháp tắc của Thiên Đạo, nhưng trên hôn thư, có thêm một trận pháp.

Sau khi chưởng môn viết xong hôn thư, cả hai cần nhỏ một giọt máu lên hôn thư, kích hoạt trận pháp, thì hôn thư mới hoàn thành.Lê Vân băng vết cắt trên ngón tay nàng, nàng nhìn hôn thư, nhỏ giọng hỏi hắn: "Trận này có tác dụng gì vậy?"

Lê Vân thản nhiên nói: "Ta cũng không biết."

Nam Nhứ lại nhìn về phía chưởng môn.Hà Tín Hành thấy vẻ tò mò của nàng, liền giải thích: "Trận pháp này cũng không có công hiệu đặc biệt gì với các ngươi.

Mà do đệ tử môn hạ của Thái Huyền Tông phức tạp, trận pháp liên kết với ngọc phù đệ tử trong tay các ngươi, ai kết làm đạo lữ, giữa ngọc phù đệ tử sẽ tương thông, xác nhận thân phận."

Đã hiểu.Mã định danh của Tu Tiên giới.Nam Nhứ liền lấy ra ngọc phù đệ tử của mình ra, xem xét nói: "Hình như không có gì thay đổi......"

Lê Vân cũng lấy ra một miếng ngọc phù.Khi ngọc phù của hắn vừa xuất hiện, ngọc phù trong tay Nam Nhứ cảm nhận được, liền phát ra một luồng ánh sáng.

Đồng thời, ngọc phù trong tay Lê Vân cũng phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ ——Ánh sáng vàng lấp lánh lóe lên trong nháy mắt, rồi dần dần yếu đi, chỉ để lại một tầng hào quang vàng mờ nhạt bao quanh ngọc phù, khi hai miếng ngọc phù gần nhau, ánh sáng sẽ lại rực lên.Nam Nhứ:......

Wow.Ánh sáng rực rỡ.Đẹp thật đấy!Nam Nhứ cầm ngọc phù chơi đùa, Hà Tín Hành thấy nàng vui vẻ, cũng không kìm được mà mỉm cười theo.Hắn nói: "Hôn thư đã thành, vậy xin chúc mừng tân hôn của các ngươi."

Chưởng môn đưa hôn thư cho mỗi người một bản, đồng thời giữ lại một bản tại tông môn làm hồ sơ.Rồi sau đó, chưởng môn nói: "Hôm nay các ngươi đến gấp gáp, ta chưa kịp chuẩn bị lễ vật.

Vậy tặng các ngươi một chiếc tiên thuyền."

Chưởng môn khẽ giơ tay, một chiếc tiên thuyền nhỏ nhắn tinh xảo xuất hiện trong lòng bàn tay ông.Nam Nhứ:!Chưởng môn ra tay thật hào phóng!Lê Vân nhận lấy, hành lễ, nói: "Đa tạ chưởng môn."

Ông lại hỏi: "Các ngươi dự định khi nào tổ chức đại điển thành hôn?"

Hả?Đại điển......

Thành hôn?Cái này, là muốn làm lễ cưới sao?Nam Nhứ bất giác cảm thấy một chút sợ hãi trước hôn nhân, quay sang nhìn Lê Vân.Rồi nàng nghe Lê Vân nói: "Hiện tại hơi gấp, sau khi trở về từ bí cảnh sẽ tính."

Ồ......Vậy còn một năm nữa.Nam Nhứ thở phào nhẹ nhõm.Còn lâu mà, không vội không vội.Hà Tín Hành vuốt râu nói: "Cũng được."

Ông và Lê Vân trò chuyện thêm vài câu, thấy sắc mặt Nam Nhứ có vẻ hơi buồn ngủ, ông nói với Lê Vân: "Hôn thư đã xong, các ngươi về đi, ta còn phải xử lý vài việc trong tông môn."

Lê Vân nói: "Vậy chúng ta xin cáo từ.

Trước khi đại điển thành hôn diễn ra, mong chưởng môn giữ kín thân phận của A Nhứ."

Hà Tín Hành nói: "Ta biết."

Thân phận của Nam Nhứ quá dễ khiến người khác thèm muốn, ngay cả trong hôn thư ông cũng không ghi rõ, chỉ đơn giản đề cập nàng thuộc tộc sư tử.Lê Vân khó khăn lắm mới dẫn được thần thú về, sao có thể để người khác cướp đi chứ.Nam Nhứ không mấy hứng thứ với chuyện của tông môn, ngồi nghe mà gật gà gật gù.Nghe nói được về, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.Nghe chưởng môn nói còn phải tăng ca, Nam Nhứ chợt nảy sinh chút đồng cảm đối với đồng chí xã súc.Nàng nhìn chưởng môn, nghĩ nghĩ, rồi lấy ra mấy bình Thanh Tâm Đan.Từ sau khi học sách, Ô Đại Sài cho phép nàng tự tay luyện đan, mỗi ngày nàng đều thuận tiện luyện thêm vài bình Thanh Tâm Đan.

Ngôn Thiên Tễ cũng luyện cùng nàng, hai người tích cóp được một đống đan dược, để chuẩn bị bán trước khi vào bí cảnh.

Đại sư tỷ cũng tham gia buôn bán cùng, có Đại sư tỷ hỗ trợ, nhờ vậy mà số lượng đan dược bọn họ luyện được tăng vọt ——Dù sao, Đại sư tỷ cũng là một nữ nhân có xúc tu!Bởi vậy, hiện tại nàng có cả đống đan dược trong tay.Nam Nhứ đặt mấy bình Thanh Tâm Đan lên bàn của chưởng môn, nàng nói: "Chưởng môn, đây là Thanh Tâm Đan do ta luyện.

Bình này vị đào, bình này vị nho, bình này bị cam......"

Nàng giới thiệu từng loại một, rồi nói thêm: "Nếu ngài mệt nhưng vẫn phải làm việc, có thể coi đây như kẹo mà ăn."

Hà Tín Hành thân là chủ một tông môn, mỗi ngày có vô số người dâng tặng lễ cho ông.Dù món quà có quý giá đến đâu, ông cũng không mảy may bận tâm.Ông chưa từng nghĩ đến, hóa ra sẽ có một tiểu đệ tử sẽ tặng ông bình Thanh Tâm Đan nhỏ bé không đáng nhắc đến như vậy.Ôi chao, tiểu cô nương thật chu đáo.Nhìn xem tiểu tử Lê Vân, chẳng có chút quan tâm nào đến lão già này cả!

Lại còn nửa đêm bắt ông làm hôn thư!Hà Tín Hành nhận lễ, lòng nghiêng hẳn về phía nàng.Tuy nhiên, trên mặt ông vẫn giữ vẻ công chính nghiêm minh của một tông chủ: "Nam Nhứ, cô nhớ kỹ, chưởng môn không được tùy ý nhận lễ.

Nhưng nghĩ đến chuyện các ngươi mới thành hôn, Thanh Tâm Đan này, ta nhận.

Coi như là kẹo mừng của các ngươi phát cho ta!"

Nam Nhứ ngượng ngùng cười: "Biết rồi ạ."......Rời khỏi Thái Huyền Phong, Lê Vân lại ngự kiếm đưa nàng về Đạp Tuyết Phong.Lê Vân nắm tay nàng vào trong phòng, Nam Nhứ vừa vào đã ngả lưng xuống: "Rõ ràng không làm gì, nhưng thấy mệt ghê......"

Hắn xoa đầu nàng: "Mệt à?"

"Ừm......"

Nam Nhứ nói, "Nhưng cũng thấy hơi nhẹ nhõm."

Nàng ôm hắn, tựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, nói ra nỗi sợ lớn nhớt của mình: "Ta từng mơ một giấc mơ."

Lê Vân cảm thấy tim thắt lại.Hắn bình thản nói: "Mơ gì?"

"Ta mơ thấy......

Ta giết chàng, sau đó bị Phong Dị giết chết." giọng Nam Nhứ khẽ run, "Sau khi ta chết, ta bị người ta lột da phanh thây."

Đây chính là nỗi sợ lớn nhất của nàng về thân phận mình.Khi chưa có năng lực tự bảo vệ, nàng thực sự không thể lường trước được, những tu sĩ cuồng nhiệt ấy sẽ làm gì đối với thần thú là nàng.Tuy nhiên, hôm nay gặp được chưởng môn, thấy được thái độ của ông ấy......Tảng đá trong lòng nàng dường như dần được đặt xuống.Nụ cười trên khóe môi Lê Vân ngay lập tức biến mất.Thì ra......Phần kế tiếp trong giấc mơ của hắn, lại là như vậy.Hắn lặng lẽ ôm nàng, áp trán mình vào trán nàng: "Sẽ không đâu."

"Sẽ không có ngày đó."

Đôi mắt hắn đen kịt, sâu không thấy đáy, Nam Nhứ không nhìn thấy.Nam Nhứ chỉ cảm nhận được, cảm xúc của Lê Vân dường như lại thay đổi.Sự thay đổi khiến nàng có một cảm giác......Nặng nề đến mức nghẹt thở.Từ sau khi Lê Vân độ kiếp, nàng thường xuyên có loại cảm giác này.

Nhưng chỉ có hôm nay, cảm giác nặng nề như một tấm lưới siết chặt, khiến nàng có vài phần bất an.Sư phụ hay nhạy cảm phải làm sao?Dỗ dành hắn!Nam Nhứ làm nũng trong lòng hắn: "Sư phụ, chàng bôi thuốc cho ta đi."

Nàng oán giận nói: "Lông của ta đã bị chàng cắt loạn hết cả rồi, ta muốn bôi thuốc để nuôi lại."

Không chờ Lê Vân trả lời, nàng đã biến về nguyên hình trong vòng tay hắn.Lê Vân nói: "Được."

Hắn ôm nàng đứng dậy, ngọc phù đeo ở thắt lưng khẽ đung đưa, chiếu xuống mặt đất một chấm sáng vàng.Nam Nhứ lập tức không khống chế được mà lao về phía ánh sáng trên mặt đất.Lê Vân khựng lại, nhìn nàng: "Sơ Thất?"

Mèo con đang duỗi chân đè lên chấm sáng, ngẩng đầu nhìn hắn đầy vẻ vô tội.Lê Vân nhìn chấm sáng, rồi nhìn ngọc phù bên hông, hắn tháo ngọc phù xuống, cầm trong tay.

Khi hắn nhấc ngọc phù lên, chấm sáng đổi hướng, mèo con lại lao đến vồ lấy chấm sáng.Nam Nhứ: "......"

Làm sao bây giờ, thấy xẩu hổ quá.Sao lại có chuyện mèo con không kiềm chế được cơ thể mình chứ!Đáng ghét.Đây chính là bản năng của mèo sao!!!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 86: Hồ nước


Lê Vân từ trước đến giờ chưa từng nuôi mèo.Vì vậy hắn không biết, mèo không chỉ thích Lưu Ly Thảo, mà còn thích chơi đuổi theo những chấm sáng.Hắn treo ngọc phù lơ lửng, lại khẽ lắc lắc, quả nhiên mèo con lập tức chạy theo ánh sáng mà ngọc phù phát ra, chơi đùa không ngừng, thậm chí dường như quên cả sự tồn tại của hắn, chơi đến mức vô cùng vui vẻ.Nhìn thấy mèo con không còn để ý đến mình, hắn khẽ cụp mắt, cất ngọc phù đi.Hắn nói: "Sơ Thất, phải bôi thuốc rồi."

"Ô ——"Nam Nhứ kêu lên đầy tiếc nuối.Mặc dù cảm thấy xấu hổ......

Nhưng thật sự rất vui!!!Kệ đi.Dù sao thì trước mặt Lê Vân, nàng cũng chẳng còn chút tôn nghiêm nào.Nàng ngoan ngoãn nằm úp sấp trước mặt Lê Vân, chờ Lê Vân bôi thuốc cho nàng.Lê Vân cầm lấy thuốc mọc lông, nhẹ nhàng thoa một lớp lên phần lông bị cắt lộn xộn của nàng.

Đợi khoảng một khắc, hắn lại bế nàng đến bể tắm, giúp nàng rửa sạch lớp thuốc mỡ.Nam Nhứ đã quá quen thuộc với bể tắm này ——Quen đến mức, giờ đây nàng không còn ý định bỏ chạy nữa.Nàng nằm trên mép bể tắm, mặc cho Lê Vân xoa bóp, cẩn thận rửa sạch lớp thuốc.Trong lúc đang rửa, Lê Vân bỗng nhiên nói: "Sơ Thất."

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Meo?"

Hắn nói: "Sơ Thất, kỳ thi Thái Huyền Tông sắp diễn ra."

Nam Nhứ: "......?"

Tự nhiên nhắc đến chuyện này làm gì.Nam Nhứ còn chưa kịp phản ứng, bất ngờ cảm nhận được hăn chạm vào chiếc sừng của mình.Ngón tay với nhiệt độ ấm áp của hắn lướt qua những khe nhỏ trên sừng, nhẹ nhàng thấm nước rửa sạch.

Nàng lập tức rùng mình, rồi ngay sau đó biến về hình người trong lòng hắn."......

Sư phụ!"

Thiếu nữ hờn dỗi, trừng mắt nhìn hắn, hai gò má đỏ bừng."

Ừm."

Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng: "Nàng nên học bơi rồi."

"Hả?"

Nam Nhứ nói, "Nhưng bể tắm nhỏ thế này......"

Nàng còn chưa nói hết câu, Lê Vân ấn xuống cơ quan nào đó, khiến một lối đi bí mật hiện ra.Hắn bế nàng, đi qua những bậc thang cao thấp, bước vào bên trong một hang núi ——Trong hang là một hồ nước trong vắt, hơi nước lượn lờ, bốc lên như sương khói.Hắn nói: "Đây là nguồn của suối nước nóng."

"Đến đây."

Giọng nói của Lê Vân trở nên nhẹ nhàng, dường như cả người hắn hòa lẫn vào màn sương trắng đang cuộn lên.Hắn nói: "Ta dạy nàng bơi."

Gió lạnh từ bên ngoài chui vào cửa hang, cơ thể nàng một nửa ngâm trong suối nước nóng, một nửa bị gió lạnh lùa qua.

Nàng không sợ lạnh, huống hồ màn sương trắng đang quanh quẩn lấy nàng, khiến nàng đổ mồ hôi mỏng.Mặt nàng đỏ bừng, mái tóc ướt sũng dính vào hai bên thái dương.Nam Nhứ cảm thấy cơ thể mình lúc nổi lúc chìm trong nước, nhưng dù được hắn chỉ dẫn, nàng vẫn không thể nắm được cách bơi.Nàng nằm úp lên một tảng đá bên bờ, mệt đến mức giọng nói như đang nức nở: "Sư phụ, ta không muốn học nữa......"

Hơi nước từ hồ bao trùm lấy nàng, ấm áp lẫn ẩm ướt bám lên sống lưng nàng.Giọng hắn vẫn lạnh như tuyết: "Nàng không muốn vượt qua kỳ thi?"

Nam Nhứ: "......

Hức."

Nàng nghẹn ngào một tiếng, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt chưa khô.Cuối cùng, nàng hòa tan vào trong màn sương trắng ấy, như thể chìm vào trong hồ nước.Lê Vân ôm nàng từ phía sau, giọng hơi khàn: "Sơ Thất, nàng đã học được chưa?"

Nam Nhứ gật đầu lia lịa: "Học được rồi, học được rồi!"

Hắn nói: "Để nàng nhớ kỹ hơn, hay là học lại một lần nữa."

Đôi mắt Nam Nhứ tràn ngập kinh hãi.Nàng quay nhìn vẻ mặt hắn, nghiêm nghị, không giống như đang đùa, chỉ đành ỉu xìu nói: "Vậy chàng......

Đứng phía trước dạy ta."

Hắn khẽ cười: "Được."

Lại thêm một trận nước bắn tung tóe, kéo dài đến khi trời sáng.Trải qua một đêm mệt mỏi, dưới sự chỉ dẫn của Lê Vân, cuối cùng Nam Nhứ đã học được cách bơi.Đến khi Lê Vân bế nàng về phòng, nàng đã mệt đến mức ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.......Lúc Nam Nhứ tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt, đã nhìn thấy Lê Vân ngồi bên cạnh mình."

Tỉnh rồi?"

Hắn vén mái tóc lòa xòa của nàng, đỡ nàng ngồi dậy, nói: "Kinh Nhung đã lên Trúc Cơ thành công."

Nam Nhứ học một đêm, toàn thân ê ẩm, đầu óc cũng mơ hồ chưa tình táo hẳn.Nghe được tin này, nàng lập tức tỉnh táo hẳn.Nam Nhứ phấn khích nói: "Hắn đã Trúc Cơ rồi?

Nhanh vậy sao?"

Nàng lập tức đứng dậy: "Ta muốn đi gặp hắn ——"Vừa mới đứng dậy, lại bị Lê Vân ấn xuống.Hắn nói: "Nàng đừng đi.

Hiện giờ, bên cạnh hắn có chút loạn."

"Loạn?"

Nam Nhứ không hiểu, "Sao lại có chút loạn?"

Lê Vân nói: "Có người không vừa mắt với thân phận của hắn."

Nam Nhứ dần dần bình tĩnh lại.Cây cao đón gió, người nổi bật dễ bị nhắm đến.Lúc Kinh Nhung vào tông môn, tu vi của hắn ra sao, mọi người đều thấy rõ.

Trong một thời gian ngắn, hắn đã Trúc Cơ, đương nhiên sẽ khiến những tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ ghen ghét.Hơn nữa, vì Kinh Nhung có thân phận đặc thù, từng là nghĩa tử của Trúc sư huynh, thường xuyên ra vào giữa nội môn và ngoại môn ——Sự khác biệt giữa đại ngộ của đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, lớn đến mức ai cũng biết.Tu vi của Kinh Nhung tiến triển nhanh chóng như vậy, chắc chắn có người không phục, cho rằng hắn được hưởng đãi ngộ của đệ tử nội môn nên mới có thể đột phá.Sau khi hiểu rõ, Nam Nhứ vẫn quyết định đi tìm Kinh Nhung.Nàng nói: "Ta muốn giúp hắn."

Nàng là tiểu dì của hắn, là người thân duy nhất bên cạnh hắn lúc này.Nàng không thể để hắn đơn độc đối mặt.Lê Vân lại lần nữa ngăn nàng.Hắn nói: "Để hắn tự mình xử lý."

Giọng điệu của Lê Vân lạnh lùng đến mức gần như vô tình: "Chỉ cần hắn còn ở Thái Huyền Tông, mỗi ngày hắn đều phải đối mặt với tình huống này.

Chưởng môn chỉ có thể sửa đổi tông quy, nhưng không thể thay đổi suy nghĩ của người khác."

Hắn nhàn nhạt nói: "Đây là điều mà hắn buộc phải học cách đối diện."......Chân núi Đạp Tuyết Phong, Phi Hoa Trai ——Kinh Nhung bị một nhóm đệ tử vây quanh, hứng chịu đủ loại ánh mắt căm phẫn, ghen ghét, chán ghét, thậm chí là đầy ác ý.Tai hắn rất thính, vì vậy, hắn có thể nghe rõ những lời bàn tán xung quanh:"Không phải nói bán yêu phần lớn không thể tu luyện sao?

Tại sao hắn Trúc Cơ nhanh như vậy?"

"Ai mà biết.

Nghe nói hắn thường xuyên chạy theo Chu Thắng Nam, mà Chu Thắng Nam lại thân thiết với Nam Nhứ của Xích Đan Phong, không phải bọn họ cho hắn không ít đan dược, nên tu vi hắn mới tăng nhanh như thế sao."

"Hừ, trước đây nịnh bợ Trúc sư huynh, Trúc sư huynh qua đời rồi, lại quay sang bám mấy phụ nhân, người ta nói, quả nhiên mặt dày thì mới sống tốt được.

Ai biết số đan dược đó hắn lấy từ đâu?

Có khi là......"

Người kia nói đến đây, dừng lại giữa chừng.Sau đó, xung quanh vang lên những tiếng cười đầy ẩn ý.Kinh Nhung vốn không muốn gây chuyện, nhưng nghe đến đây, hắn lập tức bước về phía người vừa nói.Sau một thời gian tôi luyện, cùng với những lời dạy dỗ của nghĩa phụ ngày trước, Kinh Nhung đã học được cách không để vẻ mặt lành lùng đáng sợ lộ rõ.Hắn khách sáo hành lễ với người đối diện, nói: "Hình như vừa rồi ta nghe sư huynh nhắc đến tên ta.

Không biết sư huynh có phải đang chỉ bảo tiểu đệ điều gì không, tiểu đệ muốn lắng nghe lời dạy của sư huynh."

Người đối diện lúc đầu hơi hoảng hốt, nhưng thấy bộ dạng ngoan ngoãn dể bắt nạt của hắn, lập tức lấy lại tự tin.Người nọ liếc nhìn xung quanh, thấy đám bằng hữu đang nháy mắt cười cợt với mình, khí thế càng kiêu ngạo thêm vài phần.Hắn nói: "Không sai, sư huynh ngươi đây, chính là đang dạy bảo ngươi."

Kinh Nhung điềm tĩnh nói: "Sư huynh cứ nói, ta sẽ lắng nghe."

"Sư huynh đây dạy ngươi ——" hắn chế nhạo nói, "Đừng dựa vào mấy thủ đoạn tà môn ngoại đạo để tu luyện!"

"Ồ......"

Kinh Nhung gật đầu, "Thì ra là vậy."

Người kia được đà lấn tới, càng trở nên kiêu ngạo: "Ha, các ngươi xem, hắn thừa nhận rồi, hắn thừa nhận hắn là kẻ trèo lên......"

"Chát!"

Kinh Nhung giơ tay, đột nhiên tát hắn một cái.Người nọ bị cái tát làm cho bừng bừng tức giận, định chửi bới ầm ĩ, thì thấy Kinh Nhung nhanh như chớp áp sát sau lưng hắn, "rắc rắc" hai tiếng, bẻ gãy cánh tay hắn rồi trói chặt lại.Đôi mắt nâu đen của Kinh Nhung cuối cùng cũng lóe lên tia sắc bén.Hắn nhếch miệng cười: "Sư huynh nói tiếp đi, ta đã thừa nhận điều gì?"

Người nọ nghiến răng: "Ta nói, ngươi đừng dựa vào việc trèo lên......"

"Chát!"

Lại một cái tát, khóe miệng người kia bắt đầu rỉ máu, phun ra một ngụm máu tươi..Lẫn trong máu tươi là vài chiếc răng trắng, có thể thấy rõ.Kinh Nhung nhẹ nhàng đá một cú, "rắc" một tiếng, gãy thêm một chân của hắn.Hắn mỉm cười dịu dàng, không chút đe dọa: "Nói tiếp đi, sư huynh."

Trên gương mặt của người nọ cuối cùng cũng hiện rõ sự sợ hãi.Hắn không chút nghi ngờ ——Nếu hắn nói tiếp.

Kinh Nhung sẽ tra tấn hắn đến chết.Nhưng......Hắn cũng đã đạt Trúc Cơ, chính vì vậy hắn mới dám khiêu khích Kinh Nhung!Ai mà ngờ được, với tu vi Trúc Cơ, hắn lại không hề có sức phản kháng trước Kinh Nhung!Người nọ tràn đầy hoảng loạn, bị rớt mấy chiếc răng, nên nói chuyện cũng lắp bắp: "Thái Huyền Tông......

Thái Huyền Tông cấm đệ tử đánh nhau, Kinh Nhung, ngươi đã vi phạm tông quy!"

"Giờ mới nhớ đến quy định của tông môn sao?"

Kinh Nhung cười lạnh một tiếng, "Tông quy của Thái Huyền Tông cũng cấm nói xấu người khác sau lưng, nhưng các ngươi đã sớm quên mất điều đó rồi đúng không?"

Những kẻ này, dám bôi nhọ danh dự của Thắng Nam tỷ và tiểu dì hắn, thật bẩn thìu, đáng khinh!Kinh Nhung giơ tay, ném người đó xuống đất.Những người đứng xem thấy tình hình không ổn, đang định bỏ chạy, nhưng từng người một đều bị Kinh Nhung nhanh chóng tóm gọn.Hắn dứt khoát bẽ gãy tay chân của tất cả bọn họ, mỗi người thêm ba cái tát, máu tươi rơi khắp mặt đất.Sau đó, hắn đi đến diễn võ trường.Kể từ khi Chu Thắng Nam tấn chức Trúc Cơ, Trúc sư huynh qua đời, Chu Thắng Nam được Lê Vân chỉ định làm người đứng đầu Phi Hoa Trai, quản lý mọi việc lớn nhỏ của Phi Hoa Trai.Chu Thắng Nam ngày đêm cần cù luyện tập, ngoài quản lý công viêc thì chỉ tập trung vào luyện kiếm.Kinh Nhung đi theo nàng đã lâu, rất quen thuộc với thói quen của nàng.

Giờ đang là chính ngọ, mặt trời treo cao, đúng lúc nàng đang luyện kiếm.Diễn võ trường, Chu Thắng Nam vừa luyện kiếm xong, đang thu kiếm lại.Nàng giơ tay lau mồ hôi trên trán, định uống một ngụm nước, sau đó nghỉ ngơi, nhưng khóe mắt thấy Kinh Nhung bước vào võ trường.Những người đi bên cạnh Kinh Nhung, nhìn hắn với ánh mắt đầy sợ hãi.Chu Thắng Nam đặt kiếm xuống.Nàng nhìn Kinh Nhung: "Tìm ta có chuyện gì?"

Kinh Nhung quỳ xuống trước mặt nàng.Sống lưng hắn thẳng tắp: "Đệ tử Đạp Tuyết Phong, Kinh Nhung, vi phạm tông quy, đến để nhận phạt!"

Chu Thắng Nam chậm rãi nhắm mắt, sau đó mở ra.Đệ tử Phi Hoa Trai vây quanh, ánh mắt đều đổ dồn vào nàng.Chu Thắng Nam hỏi: "Ngươi đã phạm vào điều gì?"

Kinh Nhung nói: "Đả thương bảy đồng môn, bẻ gãy tay chân bọn họ."

"Được."

Chu Thắng Nam khẽ gật đầu, "Ta sẽ kiểm tra thật giả.

Ngươi ở đây, chờ nhận phạt."

Nói xong, nàng rời đi, để lại một mình Kinh Nhung, quỳ gối giữa trời nắng gay gắt.......Nam Nhứ biết toàn bộ sự việc của Kinh Nhung qua lời kể của Du Duyệt ——Khi nàng xuống núi, chuyện này đã được Chu Thắng Nam giải quyết xong, theo lẽ công bằng, không có gì để trách.Không có gì để trách, nghĩa là Kinh Nhung đã chịu đủ hai mươi roi.Roi này là Khóa Hồn Tiên đặc chế của Thái Huyền Tông, một roi quất xuống, không chỉ khiến da thịt nứt toác, mà còn tổn thưởng thần thức, một hình phạt vô cùng đau đớn."

Roi kia còn có gai ngược," Du Duyệt nhớ lại cảnh tượng ấy, khuôn mặt vẫn mang chút sợ hãi, "Một roi quất xuống, cả người Kinh Nhung liền đầy máu."

Du Duyệt nói: "Vậy mà Thắng Nam vẫn lạnh như băng, quất hắn đủ hai mươi roi, mỗi roi đều dồn toàn lực."

"Sau khi thi hành xong tông quy, Thắng Nam vứt roi, quay về võ trường tiếp tục luyện kiếm."

Du Duyệt chống trán nói, "A Nhung ngã ra đó, ta không nhấc nổi, phải tìm sư huynh Lục Nhân Giả đến giúp, đưa hắn về phòng.

Hắn không cho ta bôi thuốc, ta để thuốc lại rồi rời đi, hiện giờ......

Cũng không biết hắn thế nào rồi."

Du Duyệt đối diện với tình hình hiện tại, rõ ràng vô cùng bất lực.Nàng nói: "A Nhứ, hay muội khuyên Thắng Nam đi thăm hắn?"

Nam Nhứ: "......

Ta đi thăm hắn thì hơn."

Thằng nhóc này.Không nói không rằng lại gây ra chuyện thế này.Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng chắc chắn từ giờ, người trong Thái Huyền Tông sẽ tránh xa hắn.Nam Nhứ đứng trước cửa phòng hắn, gõ nhẹ vài cái.Bên trong vang lên giọng nói: "Ai vậy?"

Nam Nhứ nói: "Là ta."

Bên trong im lặng một lúc lâu: "......

Người vào đi."

Nam Nhứ đẩy cửa, bước vào phòng Kinh Nhung.Nàng không có đóng cửa, để cửa mở, khiến những người bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng lại xé một lá bùa cách âm, đảm bảo họ không thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nàng và Kinh Nhung.Nàng hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"

Kinh Nhung rầu rĩ nói: "Tiểu dì, con không đau."

"Không đau?"

Nam Nhứ cố tình ấn vào lưng hắn một cái, nghe hắn hít sâu một hơi: "Hít——""Còn bảo không đau à?"

Nam Nhứ tức giận trừng hắn, lấy từ túi trữ vật ra một hộp thuốc mỡ.Thuốc mỡ này nàng từng dùng khi bị thương, vốn nghĩ nếu vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh mà bị thương, thì còn có thể dùng tiếp, không ngờ chưa vào bí cảnh, đã phải dùng cho cháu trai của mình.Nam Nhứ nói: "Dùng thuốc mỡ này trước đi, hôm nay ta sẽ về Xích Đan Phong, luyện thêm cho con một ít."

Tai Kinh Nhung cụp xuống: "......

Vâng."

Nam Nhứ xoa nhẹ tai hắn: "Những người kia đã nói gì?"

Kinh Nhung nói: "......

Sao ạ?"

Nam Nhứ hỏi: "Nếu không phải bọn họ nói mấy lời bẩn thỉu, chọc giận con, tại sao con lại đánh nhau?"

Kinh Nhung mím môi: "Bọn họ nói......

Con trèo lên giường của người và Thắng Nam tỷ."

"Vậy nên," Nam Nhứ nói, "Con liền đánh bọn họ?"

Kinh Nhung nghiến răng: "Nói năng bừa bãi, đáng bị đánh."

Nam Nhứ bất ngờ hỏi hắn: "Con có biết, tại sao Thắng Nam lại đánh con không?"

Tai Kinh Nhung lại cụp xuống: "Bởi vì con vi phạm tông quy."

Nam Nhứ im lặng không lên tiếng.Một lúc sau, nàng nói: "Con biết không?

Những lời đồn đại như vậy, Thắng Nam cũng từng trải qua rồi."
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 87: Cảnh giới


"Tỷ tỷ cũng......

Từng trải qua?"

Kinh Nhung nghe vậy, đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn: "Ai dám bịa đặt lời đồn sau lưng nàng?"

"Con biết rồi thì sao?"

Nam Nhứ gõ nhẹ đầu hắn, "Chẳng lẽ con định tìm từng người đánh một trận?

Lại đánh gãy tay gẫy chân, làm rụng răng của họ?"

Kinh Nhung không nói gì.Nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả, rõ ràng hắn nghĩ đúng là như vậy.Huyết mạch Nhai Tí chảy trong người hắn, vốn mang bản năng có thù tất báo.Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.Nam Nhứ nói: "Không cần con ra tay, Thắng Nam đã đánh lại những kẻ đó một lần rồi.

Chẳng qua, cách làm của nàng chính là ước chiến."

"Ước chiến và đánh nhau, ước chiến là quang minh chính đại, đánh nhau là bốc đồng tự mãn."

Nam Nhứ nhìn hắn: "Con tự cho là đúng mà đánh người, tự cho là đúng mà đi tìm nàng, để nàng trừng phạt con theo tông quy, có phải còn định sau khi chịu phạt roi, người đầy thương tích giả vờ tội nghiệp, để khiến nàng mềm lòng?"

Kinh Nhung bị nói trúng tim đen, đôi tai khẽ rũ xuống."......

Tỷ tỷ sẽ làm vậy mà."

Hắn nói, "Lần đầu tiên gặp nhau, con bị người khác đánh bằng roi, chính tỷ ấy đã cứu con."

Nam Nhứ nói: "Vậy à?

Vậy con cứ định dùng cách này để ràng buộc nàng sao?"

Nàng kiên nhẫn giải thích cho Kinh Nhung: "Thắng Nam không phải người dễ mềm lòng.

Nàng cứu con, không phải vì con đặc biệt, mà đổi lại là một bán yêu khác, nàng cũng sẽ làm vậy.

Bởi nàng chính là người như vậy, chính trực đầy nghĩa hiệp."

Nam Nhứ lại gõ nhẹ đầu hắn: "Nàng là người tâm hướng về ánh sáng, hành xử quang minh chính đại.

Những mánh khóe của con, bị nàng thấy trong mắt, chỉ khiến nàng đối với con càng giận thêm thôi.

Muốn đi thì hãy đi con đường rộng lớn, đừng suy nghĩ những điều nhỏ nhen."

Kinh Nhung nằm trên giường liền bật dậy: "Nàng giận thật sao?"

Hắn lo lắng nói: "Tiểu dì, tỷ tỷ sẽ không bỏ rơi con chứ?"

Nam Nhứ "......"

Thì ra nàng nói cả đống lý lẽ, hắn một chút cũng chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ nhớ chuyện Chu Thắng Nam bỏ rơi hắn."

Không được, con phải đi tìm nàng."

Cún con hành động nhanh như chớp, chẳng bận tâm đến thương tích đầy mình, kéo tấm lưng bê bết máu lao ra ngoài, nhanh như gió, Nam Nhứ còn chưa kịp cản thì hắn đã mất dạng.Nam Nhứ đuổi theo, tình cờ gặp Du Duyệt đang đến.Du Duyệt nhìn bóng lưng của Kinh Nhung, ngơ ngác hỏi: "Hắn khỏi rồi sao?"

"......

Vẫn chưa khỏi."

Nam Nhứ nghĩ ngợi một lúc, quyết định từ bỏ.Những gì cần nói nàng đã nói, phần còn lại thì tùy duyên.

Nam Nhứ kéo Du Duyệt ngồi xuống: "Không sao, kệ hắn đi."

"Ồ......"

Du Duyệt gật đầu, hỏi: "Muội định vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh sao?"

Nam Nhứ gật đầu: "Ừm."

Du Duyệt lại hỏi: "Vậy muội đã chuẩn bị đủ đồ chưa?"

Du Duyệt thản nhiên nhún vai: "Dù sao tu vi của ta cũng không đủ, không thể vào bí cảnh, nếu muội thiếu linh thạch, có thể mượn của ta.

Ta cũng nói với Thắng Nam như vậy, lần này nàng không từ chối mà nhận linh thạch của ta rồi!"

Du Duyệt nói: "Ta bảo mà, trong bí cảnh, giữ mang quan trong nhất.

Đúng rồi."

Nàng lại bổ sung: "Lần trước chúng ta làm tài liệu về kỳ thi của Thái Huyền Tông, vừa ra đúng dịp kỳ thi sắp bắt đầu, bán chạy lắm.

Thu Thủy sư tỷ kiếm được bộn tiền, đã chia phần lợi nhuận cho chúng ta rồi.

Muội không ở đây, phần của muội ta giữ tạm, giờ đưa luôn cho muội."

Du Duyệt vừa nói, vừa lấy một túi linh thạch lớn đưa cho nàng.Nam Nhứ cầm linh thạch, kinh ngạc nói: "Sao nhiều vậy?"

Du Duyệt nói: "À thì......

Thoại bản về Phật tử và yêu nữ, tập đầu bán khá chạy, nghe nói còn bán ra ngoài Thái Huyền Tông nữa.

Nhưng mấy chuyện này ta không quản, chỉ cần chờ Thu Thủy sư tỷ chia hoa hồng thôi."

"He he," nàng cười mãn nguyện, "Giờ ta cũng là người có tiền rồi!"

Nam Nhứ nhìn nàng: "Thắng Nam và A Nhung đều đi, chúng ta cũng đi, chỉ còn tỷ ở lại......

Tỷ không thấy tủi thân hả?"

Du Duyệt lấy một hộp bánh, cắn một miếng.Du Duyệt nhai thêm vài miếng, nuối bánh xuống , hai má phồng lên nói: "Thật ra ta cũng không muốn đi.

Trước nay chưa từng vào bí cảnh, nên mỗi khi viết về bí cảnh, ta lại cảm thấy không thuận tay."

"Nhưng không sao," nàng nói, "Nhà ta là thế gia nhỏ, từ nhỏ ta tu luyện nhờ ăn đan dược, khi mới đến Thái Huyền Tông, ta đã là Luyện Khí đại viên mãn, tu vi cao nhất trong ba người, hiện tại hai người đều vượt qua ta rồi.

Vốn dĩ tư chất ta không cao, thực lực cũng không cao, đi chỉ tổ làm gánh nặng.

Ở lại Thái Huyền Tông, có khi còn giữ được mạng."

Nàng tỏ ra rất thoải mái: "Chờ hai người về, kể ta nghe bí cảnh như thế nào nhé!

Một năm này, ta ở lại Thái Huyền Tông viết lách thêm chút nữa."

"Thật ra......

Gần đây ta lại có cảm hứng mới."

Du Duyệt hứng thú thảo luận với nàng, "Muội có cảm thấy, thân phận của A Nhung rất hợp làm nhân vật chính!

Lúc hắn Trúc Cơ, ta đã kinh ngạc lắm rồi, hắn nhập môn chưa đến hai tháng đã Trúc Cơ, lại là bán yêu, bị người ta khinh miệt, nhưng được ông lão tốt bụng cứu giúp, hóa ra lại là một thiên tài tu luyện ——""Nếu thêm gánh vác huyết hải thâm thù nữa, chậc chậc, còn ai hợp làm nhân vật chính hơn hắn!"

Nam Nhứ "......"

Cái này.Quả thật hắn đúng là đang gánh vác huyết hải thâm thù.Nếu không phải Du Duyệt nhắc nhở, nàng đã không nhận ra cháu trai của mình đang cầm trong tay kịch bản vai chính!Nam Nhứ hỏi: "Tỷ định viết hắn vào thoại bản à?"

Du Duyệt nói: "Ta định có ý đó."

Du Duyệt phân tích cho nàng: "Với thiên phú của A Nhung, sau này chắc chắn sẽ một bước lên trời.

Nhưng hắn là bán yêu, mà đa số mọi người vẫn khinh rẻ bán yêu.

Nghe nói chưởng môn đã thả tin tức, trong tương lai Thái Huyền Tông sẽ thu nhận đệ tử bán yêu, ta nghĩ sẽ có người như chúng ta, hòa hợp với bán yêu, nhưng có nhiều người, vẫn mang thành kiến."

Du Duyệt nói: "Nhưng, nếu có một thoại bản, mà vai chính trong thoại bản là một bán yêu, với quá khứ bi thảm, nhưng kiên cường bất khuất, trải qua muôn vàn khó khăn, để chém giết Ma Tôn, báo thù thành công, bước lên đại đạo.

Ta sẽ đặt tên vai chính là Kinh Nhung ——""Khi ấy, tình cảm của mọi người dành cho vai chính, sẽ chuyển sang A Nhung.

Con đường sau này A Nhung phải đi, cũng sẽ bớt gian nan."

Nam Nhứ: "!!!"

Nếu không phải biết trong nguyên thư Kinh Nhung chỉ là nhân vật phản diện, nàng đã nghĩ rằng cuốn sách này là do Du Duyệt viết ra mất.Không ngờ, Du Duyệt lại giỏi thẩm thấu văn hóa đến vậy.Phương pháp ảnh hưởng âm thầm này, quả là lợi hại.Du Duyệt nói xong, quay sang hỏi nàng: "Thế nào, thế nào?

Muội thấy thoại bản này có đáng viết không?"

"Viết!"

Nam Nhứ vỗ vai nàng, "Minh Nguyệt tiên tử, hòa bình giữa bán yêu và nhân tu, trông cậy vào tỷ!"

Du Duyệt được khích lệ, đầy tự hào ngẩng cao đầu: "Muội cứ chờ xem, đợi mọi người từ bí cảnh về, thoại bản này sẽ nổi đình đám cho coi!"

Du Duyệt ôm giấy bút, lao vào phong bắt đầu miệt mài viết.Nam Nhứ đứng lại một lúc, đang chuẩn bị về Xích Đan Phong để luyện đan, bỗng thấy Du Duyệt hoang mang chạy ra.Nam Nhứ trấn an nàng: "Đừng hoảng, có chuyện gì thế?"

Du Duyệt nói: "A Nhứ......

Cảnh giới của ta dường như đang lỏng ra.

Ta, ta, ta......

Ta hình như sắp Trúc Cơ rồi!"

"Tỷ đừng hoảng hốt," Nam Nhứ nói, "Bây giờ tỷ cảm giác thế nào?

Có phải kinh mạch đau nhức, linh lực tràn đầy không?"

Du Duyệt càng hoảng hơn: "Không có gì cả......

Vẫn như bình thường thôi."

Nam Nhứ: "......

Hả?"

Nếu không phải đã tu luyện đến điểm đột phá về tu vi, vậy thì có thể là......

Du Duyệt dựa vào tâm cảnh mà đột phá.Điều này hiếm đến mức, nàng còn tưởng sẽ chỉ tồn tại với các đại lão trong truyền thuyết, không ngờ lại xảy ra với Du Duyệt.Hóa ra......Du Duyệt thật sự có thể dựa vào viết thoại bản để phi thăng!Nam Nhứ lập tức lấy ra các loại đan dược bổ sung linh khí trong túi ra: "Tỷ ăn hết chỗ này trước đi, nếu linh lực trong cơ thể tỷ không đủ, đột phá chắc chắn sẽ thất bại.

Tỷ đợi chút, ta đi tìm Trúc Cơ Đan cho tỷ!"

May mà bây giờ nàng là đan tu.Một viên không đủ thì hai viên, hai viên không đủ thì thêm nhiều nữa!Cơ hội đột phá hiếm có như thế này, dù phải ép buộc, cũng phải giúp Du Duyệt đạt đến Trúc Cơ!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 88: Kỳ thi


Nam Nhứ vội vã chạy về Xích Đan Phong.Trên đường, nàng dùng thạch truyền âm để gọi Chu Thắng Nam đến trông chừng Du Duyệt.Đến Xích Đan Phong, chỉ có Lục Thiên Chỉ đang thu thập dược liệu, thấy nàng vội vàng như vậy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Nam Nhứ nói: "Sư tỷ, có Trúc Cơ Đan không?

Càng nhiều càng tốt."

Lục Thiên Chỉ không phải người keo kiệt, nhanh chóng đưa hẳn một bình Trúc Cơ Đan cho nàng.Vì bản thân Nam Nhứ khi lên Trúc Cơ cũng là tình cờ đột phá, hơn nữa nàng lại là yêu tu, nên hệ thống tu luyện khác với nhân tu.

Do đó, nàng kéo cả Lục Thiên Chỉ đi cùng, hy vọng sư tỷ có thể giúp Du Duyệt lên Trúc Cơ.

Đồng thời, nàng còn dùng thạch truyền âm gọi thêm Lê Vân.Dù sao thì, Lê Vân cũng xem như sư phụ của Du Duyệt, với trường hợp đặc biệt đột phá tâm cảnh trước rồi mới đột phá cảnh giới như Du Duyệt, nói không chừng một thiên tài như Lê Vân sẽ hiểu biết hơn người bình thường như các nàng.Đến khi nàng quay lại, bên cạnh Du Duyệt đã có Chu Thắng Nam và Kinh Nhung.Hai người này vừa mới Trúc Cơ không lâu, nên đang trấn an Du Duyệt, giúp Du Duyệt ổn định linh lực trong cơ thể.Cuối cùng bọn họ cũng đợi đến khi nàng mang Trúc Cơ Đan quay về.Nam Nhứ cho Du Duyệt ăn một viên Trúc Cơ Đan, đan dược được nuốt xuống, hiệu quả ngay lập tức rõ rệt.Chỉ đừng gần Du Duyệt, nàng cũng cảm nhận được linh khí xung quanh nàng trở nên dày đặc.Lục Thiên Chỉ đưa một sợi dây leo ra, chạm vào cổ tay Du Duyệt, nói: "Cho nàng ăn thêm một viên nữa."

Nam Nhứ lại đút thêm một viên nữa vào miệng nàng.Sau khi nuốt viên đan này, Du Duyệt nhíu mày, nói: "Căng quá, kinh mạch có chút đau......"

Lục Thiên Chỉ thu dây leo lại, giơ tay đặt lên lưng nàng, giúp nàng điều chỉnh: "Đừng phân tâm, tập trung khí về đan điền."

Du Duyệt nhắm mắt làm theo lời nàng, mồ hôi lớn bằng hạt đậu rịn trên trán.Một lúc sau, sắc mặt Du Duyệt trở nên nhẹ nhàng hơn, Lục Thiên Chỉ nói: "Vẫn cần thêm một viên nữa."

Nam Nhứ đút viên thứ ba vào miệng Du Duyệt.Viên Trúc Cơ Đan vừa được nuốt xuống, Du Duyệt đau đớn đến mức kêu lên một tiếng.Lục Thiên Chỉ ấn vài huyệt đạo trên nàng, rồi thu tay lại: "Xong rồi, những gì cần làm đã làm xong, phần còn lại phải dựa vào nàng."

Lục Thiên Chỉ lôi kéo bọn họ lui ra ngoài, nói: "Đừng quấy rầy nàng đột phá Trúc Cơ."

Sau khi ra ngoài, Lục Thiên Chỉ nhìn thấy vết thương trên lưng Kinh Nhung.Kinh Nhung thường đến Xích Đan Phong để rèn kiếm, nên Lục Thiên Chỉ cũng khá quen thuộc với hắn.Thấy hắn bị thương nặng như vậy, Lục Thiên Chỉ nói: "Sao lại thế này?

Có ai trong tông môn bắt nạt đệ à?"

"......

Không," Kinh Nhung nói, "Lục sư tỷ, là do ta phạm lỗi, nên bị phạt."

"Nếu bị phạt xong rồi thì đi bôi thuốc đi."

Lục Thiên Chỉ đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ, "Sớm lành lại, để mai còn tham gia kỳ thi."

Kinh Nhung nói: "Đa tạ sư tỷ."

Lục Thiên Chỉ nói: "Không có gì, 50 linh thạch trung phẩm."

Kinh Nhung khựng lại, định lấy linh thạch trong túi trữ vật ra.Nhưng một bàn tay khác đưa ra trước hắn."

Sư tỷ, đây là 50 linh thạch trung phẩm."

Chu Thắng Nam thanh toán linh thạch, rồi cầm lấy lọ thuốc mỡ.Nam Nhứ thấy ánh mắt Kinh Nhung sáng bừng như một chú cún con, đôi tai như dựng đứng, chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoáy qua ngoáy lại.Chu Thắng Nam đưa thuốc mỡ cho hắn, thần sắc lãnh đạm: "Lọ thuốc này, coi như ta nhận lỗi vì đã đả thương ngươi."

Nàng xoay người đi chỗ khác: "Ngươi tự bôi thuốc đi, đừng để lỡ kỳ thi ngày mai."

Kinh Nhung lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn tỷ tỷ!"

Sau đó Nam Nhứ nhìn thấy Kinh Nhung cẩn thận cất lọ thuốc mà Chu Thắng Nam đưa cho vào túi.Nam Nhứ hỏi: "Sao con không dùng?"

Kinh Nhung nói một cách tự nhiên: "Con vẫn còn thuốc mỡ, không nỡ dùng thuốc tỷ tỷ đưa."

Rồi sau đó, Nam Nhứ thấy lọ thuốc nàng vừa đưa cho, xuất hiện trong tay hắn.Nam Nhứ: "......"

Vậy thuốc của nàng thì dùng được hả!!!Có còn là cháu ruột của nàng không vậy?Sao lại có thể si mê mù quáng như thế này!Nam Nhứ tức đến nghiến răng, thật muốn đánh hắn.Nhưng nhìn vào vết thương đầy trên lưng của Kinh Nhung, nghĩ một chút rồi nhịn lại.Vừa buông nắm đấm, Lê Vân đã đến.Hắn ngự kiếm, xuyên qua lớp mây mù, đáp xuống bên cạnh nàng.Lê Vân nói: "Tình hình thế nào?"

Nam Nhứ nói: "Đã ăn ba viên Trúc Cơ Đan, Lục sư tỷ nói, phần còn lại đều phải dựa vào bản thân A Duyệt."

"Được."

Lê Vân gật đầu, cùng mọi người chờ bên ngoài.Mà Kinh Nhung, lại nhìn Lê Vân như đang suy nghĩ điều gì đó.Bởi vì vừa rồi, vào khoảnh khắc Lê Vân đáp xuống, Kinh Nhung tinh mắt nhận ra, ngọc phù đeo trên đạo bào đệ tử của Nam Nhứ và Lê Vân đồng thời lóe lên một ánh sáng vàng.Ngay cả bây giờ, khi hai người bọn họ đang đứng cạnh nhau, ngọc phù vẫn còn ánh lên những tia sáng nhẹ.Ánh sáng vàng?Hình như đã từng nghe ai đó nhắc đến chuyện này.Kinh Nhung lục lại trong ký ức một lúc, đột nhiên nhớ ra, nghĩa phụ từng nói với hắn, trong Thái Huyền Tông, ngọc phù của hai người kết làm đạo lữ sẽ cảm nhận lẫn nhau, phát ra ánh sáng vàng.Vậy là......Tiểu dì và Lê Vân đã kết làm đạo lữ?!!Chuyện này xảy ra từ khi nào?Tại sao tiểu dì không nói cho hắn!Tiểu dì dễ bị lừa như vậy, lỡ bị tên Lê Vân kia dụ dỗ kết làm đạo lữ thì sao?!Nếu đã kết đồng tâm khế, vậy chẳng phải sẽ bị chia bớt cho tên quỷ đoạn mệnh Lê Vân kia à?!!Kinh Nhung thoáng chốc bị ý nghĩ này chi phối, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía Nam Nhứ.Nam Nhứ cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau, quay đầu lại nhìn hắn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt hắn.Khoảnh khắc đối diện, hai người lập tức hiểu ý trong ánh mắt của nhau.Nam Nhứ: Nhìn cái gì mà nhìn, đồ mù quáng?Kinh Nhung: Người mới là đồ mù quáng!

Có phải người bị Lê Vân lừa lập khế ước rồi đúng không!Nam Nhứ:......

Không có!

Chỉ kết làm đạo lữ thôi!Kinh Nhung: Vậy sao người không nói cho con biết?!Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.Cuối cùng, Nam Nhứ đành chột dạ cúi đầu.Khụ khụ......Nói thật thì khả năng hắn không tin đâu.Chuyện kết làm đạo lữ, bản thân nàng cũng chỉ vừa mới biết tối hôm qua.Nàng nào có ngờ được mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ như thế!!!......Đến khi trời sắp tối, hoàng hôn chỉ còn lại một vệt mờ trên đỉnh núi, Du Duyệt cuối cùng cũng Trúc Cơ thành công.Có ba viên Trúc Cơ Đan Nam Nhứ cho ăn, cộng thêm Lục Thiên Chỉ và Lê Vân hộ pháp cho nàng ở chỗ này, dù việc đột phá của Du Duyệt hơi lộn xộn, nhưng cũng không quá khó khăn.Lúc nàng Trúc Cơ thành công, lao ra ngoài là muốn ôm chầm lấy Nam Nhứ: "A Nhứ, ta Trúc Cơ thành công rồi!

Ha ha, ta Trúc Cơ rồi!"

Nam Nhứ bịt mũi tránh xa nàng: "Đừng lại đây!

Tỷ đi tắm trước đi đã!"

"À......"

Du Duyệt ngơ ngác, lúc này mới nhận ra, sau khi thành công lên Trúc Cơ, tẩy tinh phạt tủy khiến cơ thể nàng tiết ra một lớp bùn đen dày đặc, cả người còn bốc lên mùi hôi khó tả."

Ha ha, ngại quá."

Du Duyệt gãi đầu, nói: "Cảm ơn A Nhung, Thắng Nam, Lục sư tỷ và sư phụ giúp ta lên Trúc Cơ, người ta dơ quá, ta đi tắm cái đã!"

Du Duyệt cúi người hành lễ với mọi người, rồi quay người đi.Có lẽ vì quá vui mừng, nàng vừa nhảy nhót vừa đi, dù đã đi được một đoạn xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng nghêu ngao hát.Sau khi Du Duyệt rời đi, Chu Thắng Nam đi luyện kiếm, Kinh Nhung đi xử lý vết thương, Nam Nhứ và Lê Vân nói đôi câu, rồi cùng Lục Thiên Chỉ quay về Xích Đan Phong.Về đến nơi, Ô Đại Sài vừa ra ngoài một chuyến về, bên cạnh là Ngôn Thiên Tễ.Ô Đại Sài thấy các nàng, lấy ra hai túi trữ vật, đưa cho mỗi người một cái, nói: "Các ngươi sắp vào Thủy Nguyệt Bí Cảnh, vi sư cho mỗi đứa một chút đồ, trong đó có đủ đan dược và bùa chú cần thiết, các ngươi không cần đi mua thêm nữa."

Nam Nhứ nhận được món quà này, cung kính hành lễ với Ô Đại Sài: "Đa tạ sư phụ!"

Lục Thiên Chỉ cũng nói: "Đa tạ sư phụ."

Ngôn Thiên Tễ cũng cầm trong tay túi trữ vật giống hệt của các nàng.Nghĩ đến bí cảnh, hắn cau mày, buồn rầu nói: "Ôi trời ơi, trong bí cảnh người tốt kẻ xấu lẫn lộn, chẳng thể mặc những bộ đồ hoa nữa rồi, dễ bị chú ý lắm."

"Tiểu sư muội," Ngôn Thiên Tễ nhìn sang nàng, "Nếu ta đổi sang một bồ độ khác, muội không nhận ra ta thì phải làm sao?"

Nam Nhứ: "......"

"Thế này đi," Ngôn Thiên Tễ không yên tâm, tiến lại gần, đưa cho nàng một món đồ nhỏ, "Đây là con ong tìm hương, nó dựa vào mùi hương duy nhất để tìm người.

Chúng ta vào bí cảnh mà bị tách ra, muội có thể dùng nó để tìm ta."

Nam Nhứ cảm nhận được sự quan tâm của hắn, mỉm cười: "Cảm ơn sư huynh."

"Không cần khách sáo!"

Ngôn Thiên Tễ vỗ ngực, "Tiểu sư muội tu vi còn thấp, sau khi vào bí cảnh, ta và sư tỷ bảo hộ muội!"

Ô Đại Sài nhìn các đệ tử đoàn kết, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.Ông lấy ra một lò luyện đan nhỏ.Chiếc lò đen tuyền, trông rất bình thường.Nhưng Nam Nhứ cảm nhận được khí tức của dược đỉnh liền giật mình ——Thoạt nhìn trông có vẻ đơn giản, giống như nhặt được từ một quầy hàng rong, hóa ra lại là một món pháp khí thiên phẩm!Ô Đại Sài nói: "Sư huynh sư tỷ ngươi đều có dược đỉnh riêng rồi, chỉ còn ngươi là vi sư đang tìm kiếm.

Lần này bí cảnh mở gấp, chưa kịp tìm được thứ tốt hơn, lò đan nhỏ này ngươi dùng tạm trước đã."

Nam Nhứ: "......"

Dùng tạm.Được rồi, nàng lại có thêm nhận thức mới về mức độ giàu có của Ô sư phụ.Ô Đại Sài đưa lò đan cho nàng, dặn dò: "Vào trong bí cảnh, đừng có lơ là, lúc nào rảnh, tìm một chỗ an toàn rồi hẵng luyện đan.

Sau khi luyện đan xong, nhớ dùng bùa chú để xóa sạch mùi, tránh thu hút những yêu thú cấp cao hoặc những kẻ xấu muốn giết người cướp của."

Yêu thú cấp cao......?Nam Nhứ nghĩ nghĩ, với uy áp huyết mạch của nàng......

Yêu thú trong bí cảnh đối với nàng mà nói, chắc không phải vấn đề lớn.Nàng cũng có bàn tay vàng mà!Ô ô ô, cơ thể rách nát này khiến nàng chịu biết bao khổ sở, cuối cùng cũng được hưởng chút lợi ích từ bàn tay vàng rồi.Nhưng còn những kẻ xấu muốn giết người cướp của, ừm, đúng là phải cẩn thận một chút.Nam Nhứ ghi nhớ lời dặn của Ô Đại Sài, nhận lấy dược đỉnh: "Vâng, sư phụ, con đã biết!"

Tiếp sau đó, Ô Đại Sài lại tiếp tục dặn dò một hồi lâu.Ngôn Thiên Tễ và Lục Thiên Chỉ đều đã xuống núi rèn luyện, nên Ô Đại Sài có phần yên tâm hơn, chỉ riêng tiểu đệ tử này, tính tình đơn thuần, thoạt nhìn rất dễ bị lừa, lại chỉ mãi ở trong Thái Huyền Tông, chưa từng trải qua sóng gió bên ngoài.Ô Đại Sài hận không thể truyền hết những kinh nghiệm xương máu, bị lừa gạt của mình trong bao nhiêu năm qua cho tiểu đệ tử, để nàng tránh xa những cạm bẫy.Cứ thế dặn dò suốt nửa đêm, Nam Nhứ xoa xoa mắt: "Sư phụ, con phải đi ngủ rồi, ngày mai còn tham gia kỳ thi của Thái Huyền Tông nữa."

Ô Đại Sài thở dài, nói: "Ngươi đi đi."

Nếu không phải còn có Lê Vân cùng vào bí cảnh lần này, ông nhất quyết sẽ không để Nam Nhứ đi ra ngoài.Một con mèo nhỏ thế này, vẫn còn chưa trưởng thành, cánh chưa đủ cứng cáp, lỡ gặp chuyện gì bên ngoài thì phải làm sao!Có Lê Vân đi cùng......Chắc sẽ an toàn hơn.Mấy ngày nay ông quan sát Lê Vân, nhận ra hắn càng ngày càng quan tâm đến Nhứ nha đầu.Nhưng ông cũng mơ hồ cảm thấy, hình như Lê Vân có điều gì đó không ổn.Trông vẫn giống như trước đây, vẫn là một Kiếm Quân lạnh lùng thanh cao, không nhiễm bụi trần.

Nếu Nhứ nha đầu gặp chuyện không may......Xì.Ô Đại Sài không dám nghĩ tiếp.Nhưng rồi ông lại nghĩ, bí cảnh này vốn do Lê Vân mở ra, nếu Nam Nhứ lâm nguy, Lê Vân chỉ cần bổ chém vỡ bí cảnh cũng không phải chuyện khó.......

Cùng lắm là phá hủy một Thủy Nguyệt Bí Cảnh.Dù thế nào đi nữa, con bé cũng phải bình an vô sự.......Nam Nhứ sau một đêm nghe Ô Đại Sài dạy bảo, sáng sớm hôm sau đã mơ màng bò dậy.Đến Diệu Dương Cốc, Nam Nhứ vừa nhìn đã thấy Lục Thiên Chỉ trong bộ y phục đỏ rực.Xem ra, Lục Thiên Chỉ vẫn là giám thị của kỳ thi lần này.Điều khiến nàng bất ngờ là, nàng còn nhìn thấy Liễu Lăng Ca trong bộ y phục đỏ ——Nàng cũng làm giám thị kỳ thì lần này à?Nam Nhứ nhìn nàng một cái, không suy nghĩ gì thêm.Nàng xếp hàng, kiểm tra ngọc phù, sau đó tiến vào ảo cảnh của Diệu Dương Cốc, bắt đầu kỳ thi.Ngoại trừ phần bơi lội có chút vất vả ra, miễn cưỡng hoàn thành, các ải khác nàng đều vượt qua rất thuận lợi.

Hơn nữa, vì vết thương trong cơ thể đã đỡ rất nhiều, ngay cả khi qua vùng cực nóng, nàng cũng không cảm thấy khó chịu, trực tiếp bước qua.Ra khỏi ảo cảnh, nàng nhìn thấy Chu Thắng Nam và Kinh Nhung đã ra trước.Ba người đứng cùng nhau chờ Du Duyệt.Một lúc lâu sau, Du Duyệt rốt cuộc cũng chật vật chạy ra.Nhìn thấy bọn họ, Du Duyệt nở một nụ cười ngây ngô: "Ta thông qua rồi!"

Nam Nhứ nói: "Ta biết tỷ làm được mà!"

Du Duyệt vừa thở vừa than: "Ôi, may mà đêm qua ta thức để đọc cuốn sách của Thắng Nam, nếu không, có một số linh thực trong đấy, suýt nữa là ta không nhận ra......

Ơ?"

Du Duyệt bỗng nhiên dừng lại.Nàng liếc nhìn một người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao hắn cũng ra được?"

Nam Nhứ nhìn theo ánh nhìn của nàng, thấy một gương mặt có chút quen thuộc.Nàng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra, đó là Bùi Thiếu Tỉ, người đến đại náo Xích Đan Phong một hồi.

Bùi Thiếu Tỉ bị bản mạng kiếm phản bội, tu vi tụt xuống, lúc ấy còn ngồi trên xe lăn, mắng Ô Đại Sài không luyện Thúy Trúc Đan cho hắn.Nam Nhứ hỏi: "Tỷ quen hắn à?"

Du Duyệt lắc đầu: "Ta không quen.

Nhưng lúc qua đầm lầy, hắn ở gần ta.

Ta rõ ràng thấy hắn rơi đầm lầy rồi, theo lý mà nói, đáng lẽ hắn phải bị loại khỏi kỳ thi.

Khả năng là......

Hắn có cách gì đó khiến giám thị cho qua."

Nam Nhứ lại nhìn Bùi Thiếu Tỉ thêm một lần nữa, hiện giờ hắn không còn ngồi xe lăn, nhưng dáng người rõ ràng gầy yếu hơn nhiều, sắc mặt cũng vàng vọt.Hắn vượt qua kỳ thi, nhưng cũng không tỏ vẻ vui mừng, lúc đi ngang qua Liễu Lăng Ca, chỉ chào hỏi một tiếng với nàng.Liễu Lăng Ca thấy hắn, vẻ mặt thoáng nét không tự nhiên.Nam Nhứ nhìn Liễu Lăng Ca......Nhưng lại cảm thấy mình nhìn nhầm.Có lẽ chỉ là quan hệ đồng môn bình thường.Thôi, cũng không liên quan đến nàng.Có chứng nhận của kỳ thi, hai ngày nữa, nàng có thể vào bí cảnh rồi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back