- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,584
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 14: Ngoại truyện - Nhật ký chăm con
Chương 14: Ngoại truyện - Nhật ký chăm con
Nam Nhứ xách theo Niên Niên rời khỏi bảo khố của Lưu Diễm Đảo, nhưng Nam Nhứ còn chưa kịp dạy dỗ nó, Niên Niên đã ngủ thiếp đi.Ngủ thật.Lần này không phải giả vờ ——Nàng đoán có lẽ nó cần nghỉ ngơi sau khi phá vỏ trứng.Thôi được rồi.Ấu tể cần ngủ, đó là chuyện thường tình.Chỉ là......
Nam Nhứ đau khổ nhìn túi tiền của mình.Bên phía đảo chủ vẫn đang kiểm kê tổn thất, đợi đến khi xong xuôi, sẽ đến lượt nàng bồi thường.
Tiền bán đan dược vất vả tích cóp bao lâu, lại bay sạch trong nháy mắt, nàng cảm thấy vô cùng buồn bã.Nuôi con thật tốn kém!Quả nhiên nuôi rồng chính là nuôi một con thú ăn vàng!Ban đầu còn định làm một con cá mặn tận hưởng kỳ nghỉ, bây giờ Nam Nhứ cảm thấy phải cấp bách kiếm tiền.Nếu nàng không nhanh chóng kiếm thêm tiền......
Lỡ như Niên Niên lại gây họa lần nữa, nàng sẽ không đền nổi mất!Kiểm kê lại linh thạch xong, Nam Nhứ lấy ra đống đan dược cất trong túi trữ vật.Trước khi trở về Thái Huyền Tông, có lẽ có thể tranh thủ bán hết chỗ này.Tài nguyên của mười hai đảo Nam Hải khan hiếm hơn so với đại lục Thiên Diễn, những loại đan dược hay bùa chú phổ thông trên đại lục Thiên Diễn đều đắt hơn ở đấy ít nhất mười phần trăm.Ừm......Có lẽ nàng còn có thể điều chế riêng đan dược phù hợp cho từng đảo?Ví dụ như Xích Diễm Đảo, chắc chắn Thanh Tâm Đan sẽ bán chạy lắm.
Nếu Tử Vân Đảo chưa bị Niên Niên hút cạn linh khí, thì thuốc giải độc cũng sẽ bán rất nhanh.Vừa nghĩ đến việc kiếm tiền, trong đầu Nam Như liền bắt đầu tính toán.Nàng nhìn về phía Lê Vân: "Sư phụ, chúng ta ở lại đây thêm vài ngày được không?
Ta muốn luyện đan kiếm tiền."
Lê Vân nói: "Được."
Ở lại lâu thêm mấy ngày, vừa bán đan dược kiếm tiền, vừa có thể tránh bị chưởng môn giục cưới......
Hửm!Ánh mắt Nam Nhứ sáng bừng: "Sư phụ, chúng ta thành hôn đi."
Lê Vân khựng lại, nhìn nàng, giọng nói hơi khàn: "Thành hôn?"
"Đúng vậy, tổ chức đại điển thành hôn," mắt Nam Nhứ sáng rực, "Chúng ta có thể thu tiền mừng!
Tiện thể tổ chức lễ đầy tháng cho Niên Niên nữa......
Thôi, làm lễ một tuổi luôn đi!"
"......Ừm."
Lê Vân khẽ nheo mắt, trầm ngâm một lát, rồi nói: "Nếu muốn thành thân, phải bắt đầu chuẩn bị hôn phục và phượng quan, sắm ngọc Côn Luân, trân châu Nam Hải, cửu trọng phù dung cẩm, ti thố hương vân sa....."
Nam Nhứ: "......Khoan đã."
Mấy thứ này......Nghe thôi đã thấy đắt rồi!Nàng lập tức từ bỏ ý định tổ chức hôn lễ, yếu ớt nói: "Sư phụ, hay là......
Chúng ta hoãn đại điển thành hôn lại đi."
Lê Vân lập tức nhận ra suy nghĩ mơ hồ trong lòng nàng ——Kể từ khi hai người kết đồng tâm khế, hắn có thể mơ hồ nghe thấy một số tâm tư của nàng.Theo thời gian, những suy nghĩ đó càng lúc càng rõ ràng hơn.Ví dụ như lúc này, hắn nghe thấy nàng đang lẩm bẩm trong lòng:"Thành hôn tốn kém quá."
"Vừa nuôi con vừa thành hôn thật sự quá tốn tiền!"
"Nghèo quá, nghèo quá, nghèo quá đi!
Tại sao ta là thần thú rồi mà vẫn nghèo như vậy chứ?
Thành hôn với một kiếm tu nghèo nữa???"
Kiếm tu nghèo?Lê Vân đột nhiên gọi nàng: "Sơ Thất."
Nam Nhứ: "Hửm?"
Lê Vân nói: "Ta giao túi trữ vật của ta cho nàng."
"Ồ......"
Nam Nhứ gật đầu: "Được."
Từ trước đến nay, Nam Nhứ vẫn luôn nghĩ rằng Lê Vân rất nghèo, nên nàng chưa bao giờ hỏi hắn có bao nhiêu linh thạch.Dù sao thì, nàng có thể tự kiếm tiền mà!Thế nên, nàng cũng chẳng để ý việc Lê Vân có đưa túi tiền cho nàng hay không, nàng đoán chắc cũng không có nhiều tiền lắm.Bây giờ, Lê Vân chủ động đưa túi trữ vật cho nàng, Nam Nhứ chỉ nghĩ đơn giản rằng sư phụ nhìn thấu nỗi lo về sự nghèo túng của nàng, muốn giúp nàng chia sẻ chút phiền muộn.Thế là, nàng tiện tay mở túi ra.Một trong những lỡi ích của việc kết đồng tâm khế, thần thức hai người kết nối với nhau.Chỉ cần có dấu ấn thần thức của Lê Vân, nàng đều có thể mở ra.Nhưng khi nàng mở ra xem ——Ôi trời ơi!Nam Nhứ kinh ngạc: "Sư phụ, sao chàng lại có nhiều linh thạch như vậy?"
Lê Vân nhàn nhạt nói: "Trước đây vào bí cảnh, thu hoạch không ít.
Sau khi bán, ta đổi thành linh thạch."
Nam Nhứ: "......"
Đây chẳng phải là quét sạch cả bí cảnh luôn rồi sao!Nam Nhứ hỏi: "Thế sao trước đây chàng lại nghèo như thế?
Chàng còn lấy cửa của Ô sư phụ về nữa."
Lê Vân nói: "Ta không thích hoang phí."......Hiểu rồi.Tiết kiệm, giản dị, sống thanh đạm!"
Vậy thì......"
Nam Nhứ nói: "Bây giờ chúng ta có tiền rồi, không cần tổ chức đại điển thành hôn nữa."
Lê Vân im lặng nhìn nàng.Nam Nhứ hơi chột dạ, lùi lại một chút, trong đầu nàng lại vang lên một loạt suy nghĩ:"Cứu với!
Sư phụ nhìn ta bằng ánh mắt này, cứ như ta như một tra nữ vậy."
"Nhưng ta thực sự sợ kết hôn mà.
Sẽ có rất nhiều người lạ mặt trong đại điển thành hôn!"
"Giờ nghiên cứu đan dược giúp trị chứng sợ giao tiếp còn kịp không???"
Sau đó, Nam Nhứ nhào vào lòng hắn, dang tay ôm hắn, cẩn thận dỗ dành: "Tổ chức đại điển thành hôn cũng không phải không được......
Ai mà ghét việc có nhiều tiền chứ, đúng không?"
Hắn nói: "Ừm."
Hắn cúi xuống hôn lên má nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nàng thích loại hôn phục nào?"......Đêm đó, Nam Nhứ bị Lê Vân hôn suốt một đêm.Chỉ hôn thôi, không làm gì khác, dịu dàng đến mức nàng không thể phản kháng.Đến khi nàng lấy lại tinh thần, hai người đã thảo luận xong gần hết các hạng mục trong lễ thành hôn.Lúc này, tiếng kêu của Niên Niên vang lên, Nam Nhứ mới sực nhớ ra rằng, ban đầu nàng muốn tổ chức đại điển thành hôn là để thu tiền mừng cưới nuôi con mà thôi.Đáng ghét!Lại bị sư phụ dắt mũi rồi!Nam Nhứ đẩy hắn ra: "Sư phụ, Niên Niên tỉnh rồi!"
"Ừm."
Hắn ôm lấy nàng, nắm tay nàng đi xem Niên Niên.Niên Niên đang nằm trong ổ mèo, đây chính là chiếc ổ mà năm xưa Nam Nhứ từng ngủ, có lẽ vẫn còn lưu lại hơi thở của nàng nên Niên Niên rất thích."
Meo ô ~"Thấy nàng đến, Niên Niên liền lật người, lộ ra cái bụng trắng nõn.Nam Như xoa nhẹ bụng nó.Lúc Niên Niên ngủ, nàng đã quan sát kỹ, Niên Niên là con gái.Con trai hay con gái cũng không quan trọng, nhưng kỳ lạ là, Niên Niên vừa mới sinh ra đã có sừng trên đầu.Không phải sừng chỉ mọc ra khi đến tuổi trưởng thành sao?Nam Nhứ vươn tay, chọc chọc vào chiếc sừng nhỏ trên đầu.Mèo con cam sữa tưởng nàng đang chơi với mình, bèn ôm lấy đầu ngón tay nàng, rồi lè lưỡi liếm một cái."
Ô ô ~"Mèo con quấn lấy nàng, đôi mắt tròn xoe, đen như hắc diệu thạch.
Một lọn tóc của Nam Nhứ rũ xuống trước mặt Niên Niên, Niên Niên lập tức túm lấy lọn tóc màu hồng nhạt của nàng, rồi nhét luôn vào miệng.Nam Nhứ đẩy bàn chân nhỏ của con bé ra: "Niên Niên, cái này không ăn được."
"Hả."
Mèo con nghiêng đầu một chút, bỗng nhiên phát ra một âm thanh mơ hồ: "Liên Liên......"
Nam Nhứ: "!!!"
Nam Nhứ quay sang nhìn Lê Vân: "Sư phụ, Niên Niên biết nói!"
Lê Vân cũng hơi sửng sốt.Nhưng sau đó, hắn bật cười, bế mèo con lên: "Niên Niên?"
Lê Vân bế Niên Niên lên, xoay Niên Niên về phía Nam Nhứ: "Đây là nương của con."
Mèo con chớp mắt: "Lương!"
Nam Nhứ phì cười.Con bé chưa phân biệt được N với L kìa!Niên Niên thấy nàng cười vui vẻ, cũng lập tức nhảy bổ vào lòng nàng, con bé trèo dọc theo cánh tay nàng, leo lên vai nàng, chiếc đuôi xù quét qua quét lại bên cổ nàng, cảm giác hơi nhột.Nam Nhứ hỏi: "Sao con không gọi phụ thân?"
"Phụ, thân...," Đôi mắt Niên Niên đột nhiên ngấn nước, giọng điệu đáng thương, "Con đói."
Nam Nhứ:......
Cái này.Vừa mới ăn xong đã đói rồi sao.Chẳng lẽ đây chính là đặc trưng của rồng con?Ăn uống là chuyện quan trọng hàng đầu.Nam Như xoa đầu Niên Niên, hỏi: "Niên Niên muốn ăn gì?"
Niên Niên nhanh nhẹn nhảy từ vai nàng xuống, vồ lấy túi trữ vật đặt trên bàn.
Đó là túi mà Lê Vân vừa đưa cho Nam Nhứ, nàng tiện tay đặt xuống bàn mà chưa cất đi, không ngờ, Niên Niên lại nhắm đúng vào cái túi này.Nàng hỏi: "Niên Niên muốn ăn thứ ở trong này à?"
Mèo con kêu "meo meo" hai tiếng.Nam Như mở túi trữ vật, lấy ra vài miếng thịt yêu thú, đặt trước mặt Niên Niên ——Đây chính là đồ ăn vặt cho mèo mà trước kia Lê Vân mua cho nàng.Nàng cứ tưởng rằng Niên Niên sẽ giống nàng, ngửi thử một chút trước khi ăn, nhưng Niên Niên lại không thèm kiểm tra, lập tức há miệng gặm luôn, chỉ trong nháy mắt, chỗ thịt yêu thú đã bị ăn sạch.Ăn xong, Niên Niên lại ngước đôi mắt long lanh nhìn nàng: "Lương!
Liên Liên đói!"
Nam Nhứ thử đổi sang linh thực, muốn kiểm tra khẩu vị của con bé.Nhưng bất ngờ thay, Niên Niên chẳng hề kén chọn, bất kể là gì, con bé đều nuốt hết vào bụng.Sau đó, Nam Nhứ lại thử đặt một chồng linh thạch trước mặt con bé, chỗ linh thạch đó cũng hóa thành bụi vụn, bị Niên Niên ăn sạch.Nam Như tiếp tục lấy ra nhiều loại thức ăn khác: bánh ngọt, khoáng thạch, linh thảo, linh quả, hải sản...Nàng tận mắt chứng kiến, Niên Niên ăn hết tất cả những thứ này!Tốt lắm.Nhóc con này, sao thứ gì cũng ăn được thế?Sau khi quét sạch đống đồ ăn, Niên Niên cuối cùng cũng no bụng, ngoan ngoãn rúc vào lòng nàng.Nam Nhứ nhìn xuống bụng con bé, kinh ngạc."
Niên Niên," Nam Nhứ xoa nhẹ bụng con bé, "Con ăn nhiều vậy, đồ ăn đi đâu hết rồi?"
"Ợ ——"Mèo con ợ một cái thiệt dài.Ngay khoảnh khắc đó, trên bộ lông của mèo con bắt đầu đọng lại những giọt nước li ti.Những giọt nước ấy tỏa ra một hương thơm kỳ lạ, phảng phất qua mũi nàng.Mùi hương này nhè nhẹ, chỉ thoảng qua chóp mũi nàng.Nam Nhứ chạm đầu ngón tay vào một giọt nước, đưa lên mũi ngửi thử, mùi hương này khiến trước mắt nàng dường như xuất hiện những sợi ánh sáng lấp lánh.Nàng có thể nhìn rõ nội thất bên trong căn phòng, trên mỗi món đồ đều tỏa ra những làn sương mỏng mang màu sắc khác nhau.Có cái là màu xám đen, có cái là màu xanh lục, thậm chí có cái phát ra ánh vàng rực rỡ!Làn sương màu vàng kim đó lại lơ lửng ngay phía trên túi trữ vật của Lê Vân!Nam Nhứ: "......"
Xem ra, Niên Niên trời sinh đã có năng lực săn bảo vật?Chẳng trách con bé có thể tìm thấy bảo khố của Lưu Diễm Đảo một cách dễ dàng như vậy.Ngoài ra, lần ở trên Xích Diễm Đảo, lúc từ miệng núi lửa trôi theo dòng dung nham, con bé cũng có thể xác định chính xác vị trí quặng Xích Tinh và hoa Hỏa Vân.Một suy nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu nàng.Sinh ra đã có sừng rồng, có khả năng tìm báu vật, ăn uống kinh người, mồ hôi còn tỏa ra mùi thơm.Chẳng lẽ con bé chính là Tỳ Hưu!Nàng, nàng sinh ra Tỳ Hưu sao?!"
Sư phụ!"
Nàng nhìn Lê Vân, "Niên Niên......
Hình như là Tỳ Hưu!"
"Tỳ Hưu?"
Chân Long đã tuyệt tích ở đại lục Thiên Diễn quá lâu, mọi thần thú có liên quan đến Long tộc đều trở thành những truyền thuyết xa vời.Lê Vân chưa từng tận mắt thấy Tỳ Hưu, chỉ tình cờ đọc được một số ghi chép trong cổ tịch.Nghe nói loài thần thú có khả năng "chiêu tài tụ bảo" , lại trở thành nữ nhi của mình......
Cảm xúc trong lòng hắn thật khó diễn tả.Hắn còn chưa kịp mở lời, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo nghe thấy tâm tư của Nam Nhứ:"Niên Niên thơm quá, muốn ôm, muốn hôn, muốn bế con bé quá đi."
"Ừm, nếu gom mồ hôi của Niên Niên lại, có thể luyện đan không nhỉ?"
"Không được, không được, như vậy không tốt cho Niên Niên.
Với năng lực này, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ nhắm vào con bé."
Lê Vân khẽ cười.Hắn bế Niên Niên lên, lấy một chiếc khăn sạch lau mồ hôi cho con bé."
Sơ Thất," Hắn nói, "Năng lực của Niên Niên không thể tùy tiện sử dụng."
Nam Nhứ gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."
Khả năng này quá dễ dàng hấp dẫn lòng tham của người khác.Huống hồ, Thiên Đạo có quy luật, trăng tròn rồi sẽ lại khuyết.
Nếu Niên Niên thật sự quét sạch kho báu trên cả đại lục, e rằng thiên lôi cũng sẽ giáng xuống mất.Lê Vân nói: "Bây giờ Niên Niên chưa biết tiết chế, chúng ta từ từ dạy."
Hắn tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ nuôi con: "Nếu nàng muốn luyện đan, chỉ cần chuyên tâm luyện, Niên Niên cứ giao cho ta."
Nghe Lê Vân nói vậy, Niên Niên lập tức vui vẻ nhảy lên đầu hắn ——Lúc này, trên đầu Lê Vân không còn là một quả trứng hồng nhạt nữa, mà là một bé mèo cam vừa mới chào đời.Mèo con mềm mại cất tiếng nũng nịu: "Liên Liên!
Chơi!"
"Được," Lê Vân để mặc con bé nằm trên đầu, "Dẫn Niên Niên ra ngoài chơi."
Nam Nhứ: "......"
Nam Nhứ bắt đầu có chút hoài nghi tính khả thi của việc giao con cho sư phụNgười này trước thì muốn dắt con đi ăn khí độc, sau lại đòi đưa con đi chơi núi lửa......
Thật sự có thể dạy Niên Niên tiết chế hơn không?Hay có khi nào hai cha con sẽ hợp lực phá tan cả mười hai đảo Nam Hải không đây......?————Hầu: Con gái mà bé nó quậy cỡ đó á!!!