Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 14: Ngoại truyện - Nhật ký chăm con


Nam Nhứ xách theo Niên Niên rời khỏi bảo khố của Lưu Diễm Đảo, nhưng Nam Nhứ còn chưa kịp dạy dỗ nó, Niên Niên đã ngủ thiếp đi.Ngủ thật.Lần này không phải giả vờ ——Nàng đoán có lẽ nó cần nghỉ ngơi sau khi phá vỏ trứng.Thôi được rồi.Ấu tể cần ngủ, đó là chuyện thường tình.Chỉ là......

Nam Nhứ đau khổ nhìn túi tiền của mình.Bên phía đảo chủ vẫn đang kiểm kê tổn thất, đợi đến khi xong xuôi, sẽ đến lượt nàng bồi thường.

Tiền bán đan dược vất vả tích cóp bao lâu, lại bay sạch trong nháy mắt, nàng cảm thấy vô cùng buồn bã.Nuôi con thật tốn kém!Quả nhiên nuôi rồng chính là nuôi một con thú ăn vàng!Ban đầu còn định làm một con cá mặn tận hưởng kỳ nghỉ, bây giờ Nam Nhứ cảm thấy phải cấp bách kiếm tiền.Nếu nàng không nhanh chóng kiếm thêm tiền......

Lỡ như Niên Niên lại gây họa lần nữa, nàng sẽ không đền nổi mất!Kiểm kê lại linh thạch xong, Nam Nhứ lấy ra đống đan dược cất trong túi trữ vật.Trước khi trở về Thái Huyền Tông, có lẽ có thể tranh thủ bán hết chỗ này.Tài nguyên của mười hai đảo Nam Hải khan hiếm hơn so với đại lục Thiên Diễn, những loại đan dược hay bùa chú phổ thông trên đại lục Thiên Diễn đều đắt hơn ở đấy ít nhất mười phần trăm.Ừm......Có lẽ nàng còn có thể điều chế riêng đan dược phù hợp cho từng đảo?Ví dụ như Xích Diễm Đảo, chắc chắn Thanh Tâm Đan sẽ bán chạy lắm.

Nếu Tử Vân Đảo chưa bị Niên Niên hút cạn linh khí, thì thuốc giải độc cũng sẽ bán rất nhanh.Vừa nghĩ đến việc kiếm tiền, trong đầu Nam Như liền bắt đầu tính toán.Nàng nhìn về phía Lê Vân: "Sư phụ, chúng ta ở lại đây thêm vài ngày được không?

Ta muốn luyện đan kiếm tiền."

Lê Vân nói: "Được."

Ở lại lâu thêm mấy ngày, vừa bán đan dược kiếm tiền, vừa có thể tránh bị chưởng môn giục cưới......

Hửm!Ánh mắt Nam Nhứ sáng bừng: "Sư phụ, chúng ta thành hôn đi."

Lê Vân khựng lại, nhìn nàng, giọng nói hơi khàn: "Thành hôn?"

"Đúng vậy, tổ chức đại điển thành hôn," mắt Nam Nhứ sáng rực, "Chúng ta có thể thu tiền mừng!

Tiện thể tổ chức lễ đầy tháng cho Niên Niên nữa......

Thôi, làm lễ một tuổi luôn đi!"

"......Ừm."

Lê Vân khẽ nheo mắt, trầm ngâm một lát, rồi nói: "Nếu muốn thành thân, phải bắt đầu chuẩn bị hôn phục và phượng quan, sắm ngọc Côn Luân, trân châu Nam Hải, cửu trọng phù dung cẩm, ti thố hương vân sa....."

Nam Nhứ: "......Khoan đã."

Mấy thứ này......Nghe thôi đã thấy đắt rồi!Nàng lập tức từ bỏ ý định tổ chức hôn lễ, yếu ớt nói: "Sư phụ, hay là......

Chúng ta hoãn đại điển thành hôn lại đi."

Lê Vân lập tức nhận ra suy nghĩ mơ hồ trong lòng nàng ——Kể từ khi hai người kết đồng tâm khế, hắn có thể mơ hồ nghe thấy một số tâm tư của nàng.Theo thời gian, những suy nghĩ đó càng lúc càng rõ ràng hơn.Ví dụ như lúc này, hắn nghe thấy nàng đang lẩm bẩm trong lòng:"Thành hôn tốn kém quá."

"Vừa nuôi con vừa thành hôn thật sự quá tốn tiền!"

"Nghèo quá, nghèo quá, nghèo quá đi!

Tại sao ta là thần thú rồi mà vẫn nghèo như vậy chứ?

Thành hôn với một kiếm tu nghèo nữa???"

Kiếm tu nghèo?Lê Vân đột nhiên gọi nàng: "Sơ Thất."

Nam Nhứ: "Hửm?"

Lê Vân nói: "Ta giao túi trữ vật của ta cho nàng."

"Ồ......"

Nam Nhứ gật đầu: "Được."

Từ trước đến nay, Nam Nhứ vẫn luôn nghĩ rằng Lê Vân rất nghèo, nên nàng chưa bao giờ hỏi hắn có bao nhiêu linh thạch.Dù sao thì, nàng có thể tự kiếm tiền mà!Thế nên, nàng cũng chẳng để ý việc Lê Vân có đưa túi tiền cho nàng hay không, nàng đoán chắc cũng không có nhiều tiền lắm.Bây giờ, Lê Vân chủ động đưa túi trữ vật cho nàng, Nam Nhứ chỉ nghĩ đơn giản rằng sư phụ nhìn thấu nỗi lo về sự nghèo túng của nàng, muốn giúp nàng chia sẻ chút phiền muộn.Thế là, nàng tiện tay mở túi ra.Một trong những lỡi ích của việc kết đồng tâm khế, thần thức hai người kết nối với nhau.Chỉ cần có dấu ấn thần thức của Lê Vân, nàng đều có thể mở ra.Nhưng khi nàng mở ra xem ——Ôi trời ơi!Nam Nhứ kinh ngạc: "Sư phụ, sao chàng lại có nhiều linh thạch như vậy?"

Lê Vân nhàn nhạt nói: "Trước đây vào bí cảnh, thu hoạch không ít.

Sau khi bán, ta đổi thành linh thạch."

Nam Nhứ: "......"

Đây chẳng phải là quét sạch cả bí cảnh luôn rồi sao!Nam Nhứ hỏi: "Thế sao trước đây chàng lại nghèo như thế?

Chàng còn lấy cửa của Ô sư phụ về nữa."

Lê Vân nói: "Ta không thích hoang phí."......Hiểu rồi.Tiết kiệm, giản dị, sống thanh đạm!"

Vậy thì......"

Nam Nhứ nói: "Bây giờ chúng ta có tiền rồi, không cần tổ chức đại điển thành hôn nữa."

Lê Vân im lặng nhìn nàng.Nam Nhứ hơi chột dạ, lùi lại một chút, trong đầu nàng lại vang lên một loạt suy nghĩ:"Cứu với!

Sư phụ nhìn ta bằng ánh mắt này, cứ như ta như một tra nữ vậy."

"Nhưng ta thực sự sợ kết hôn mà.

Sẽ có rất nhiều người lạ mặt trong đại điển thành hôn!"

"Giờ nghiên cứu đan dược giúp trị chứng sợ giao tiếp còn kịp không???"

Sau đó, Nam Nhứ nhào vào lòng hắn, dang tay ôm hắn, cẩn thận dỗ dành: "Tổ chức đại điển thành hôn cũng không phải không được......

Ai mà ghét việc có nhiều tiền chứ, đúng không?"

Hắn nói: "Ừm."

Hắn cúi xuống hôn lên má nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nàng thích loại hôn phục nào?"......Đêm đó, Nam Nhứ bị Lê Vân hôn suốt một đêm.Chỉ hôn thôi, không làm gì khác, dịu dàng đến mức nàng không thể phản kháng.Đến khi nàng lấy lại tinh thần, hai người đã thảo luận xong gần hết các hạng mục trong lễ thành hôn.Lúc này, tiếng kêu của Niên Niên vang lên, Nam Nhứ mới sực nhớ ra rằng, ban đầu nàng muốn tổ chức đại điển thành hôn là để thu tiền mừng cưới nuôi con mà thôi.Đáng ghét!Lại bị sư phụ dắt mũi rồi!Nam Nhứ đẩy hắn ra: "Sư phụ, Niên Niên tỉnh rồi!"

"Ừm."

Hắn ôm lấy nàng, nắm tay nàng đi xem Niên Niên.Niên Niên đang nằm trong ổ mèo, đây chính là chiếc ổ mà năm xưa Nam Nhứ từng ngủ, có lẽ vẫn còn lưu lại hơi thở của nàng nên Niên Niên rất thích."

Meo ô ~"Thấy nàng đến, Niên Niên liền lật người, lộ ra cái bụng trắng nõn.Nam Như xoa nhẹ bụng nó.Lúc Niên Niên ngủ, nàng đã quan sát kỹ, Niên Niên là con gái.Con trai hay con gái cũng không quan trọng, nhưng kỳ lạ là, Niên Niên vừa mới sinh ra đã có sừng trên đầu.Không phải sừng chỉ mọc ra khi đến tuổi trưởng thành sao?Nam Nhứ vươn tay, chọc chọc vào chiếc sừng nhỏ trên đầu.Mèo con cam sữa tưởng nàng đang chơi với mình, bèn ôm lấy đầu ngón tay nàng, rồi lè lưỡi liếm một cái."

Ô ô ~"Mèo con quấn lấy nàng, đôi mắt tròn xoe, đen như hắc diệu thạch.

Một lọn tóc của Nam Nhứ rũ xuống trước mặt Niên Niên, Niên Niên lập tức túm lấy lọn tóc màu hồng nhạt của nàng, rồi nhét luôn vào miệng.Nam Nhứ đẩy bàn chân nhỏ của con bé ra: "Niên Niên, cái này không ăn được."

"Hả."

Mèo con nghiêng đầu một chút, bỗng nhiên phát ra một âm thanh mơ hồ: "Liên Liên......"

Nam Nhứ: "!!!"

Nam Nhứ quay sang nhìn Lê Vân: "Sư phụ, Niên Niên biết nói!"

Lê Vân cũng hơi sửng sốt.Nhưng sau đó, hắn bật cười, bế mèo con lên: "Niên Niên?"

Lê Vân bế Niên Niên lên, xoay Niên Niên về phía Nam Nhứ: "Đây là nương của con."

Mèo con chớp mắt: "Lương!"

Nam Nhứ phì cười.Con bé chưa phân biệt được N với L kìa!Niên Niên thấy nàng cười vui vẻ, cũng lập tức nhảy bổ vào lòng nàng, con bé trèo dọc theo cánh tay nàng, leo lên vai nàng, chiếc đuôi xù quét qua quét lại bên cổ nàng, cảm giác hơi nhột.Nam Nhứ hỏi: "Sao con không gọi phụ thân?"

"Phụ, thân...," Đôi mắt Niên Niên đột nhiên ngấn nước, giọng điệu đáng thương, "Con đói."

Nam Nhứ:......

Cái này.Vừa mới ăn xong đã đói rồi sao.Chẳng lẽ đây chính là đặc trưng của rồng con?Ăn uống là chuyện quan trọng hàng đầu.Nam Như xoa đầu Niên Niên, hỏi: "Niên Niên muốn ăn gì?"

Niên Niên nhanh nhẹn nhảy từ vai nàng xuống, vồ lấy túi trữ vật đặt trên bàn.

Đó là túi mà Lê Vân vừa đưa cho Nam Nhứ, nàng tiện tay đặt xuống bàn mà chưa cất đi, không ngờ, Niên Niên lại nhắm đúng vào cái túi này.Nàng hỏi: "Niên Niên muốn ăn thứ ở trong này à?"

Mèo con kêu "meo meo" hai tiếng.Nam Như mở túi trữ vật, lấy ra vài miếng thịt yêu thú, đặt trước mặt Niên Niên ——Đây chính là đồ ăn vặt cho mèo mà trước kia Lê Vân mua cho nàng.Nàng cứ tưởng rằng Niên Niên sẽ giống nàng, ngửi thử một chút trước khi ăn, nhưng Niên Niên lại không thèm kiểm tra, lập tức há miệng gặm luôn, chỉ trong nháy mắt, chỗ thịt yêu thú đã bị ăn sạch.Ăn xong, Niên Niên lại ngước đôi mắt long lanh nhìn nàng: "Lương!

Liên Liên đói!"

Nam Nhứ thử đổi sang linh thực, muốn kiểm tra khẩu vị của con bé.Nhưng bất ngờ thay, Niên Niên chẳng hề kén chọn, bất kể là gì, con bé đều nuốt hết vào bụng.Sau đó, Nam Nhứ lại thử đặt một chồng linh thạch trước mặt con bé, chỗ linh thạch đó cũng hóa thành bụi vụn, bị Niên Niên ăn sạch.Nam Như tiếp tục lấy ra nhiều loại thức ăn khác: bánh ngọt, khoáng thạch, linh thảo, linh quả, hải sản...Nàng tận mắt chứng kiến, Niên Niên ăn hết tất cả những thứ này!Tốt lắm.Nhóc con này, sao thứ gì cũng ăn được thế?Sau khi quét sạch đống đồ ăn, Niên Niên cuối cùng cũng no bụng, ngoan ngoãn rúc vào lòng nàng.Nam Nhứ nhìn xuống bụng con bé, kinh ngạc."

Niên Niên," Nam Nhứ xoa nhẹ bụng con bé, "Con ăn nhiều vậy, đồ ăn đi đâu hết rồi?"

"Ợ ——"Mèo con ợ một cái thiệt dài.Ngay khoảnh khắc đó, trên bộ lông của mèo con bắt đầu đọng lại những giọt nước li ti.Những giọt nước ấy tỏa ra một hương thơm kỳ lạ, phảng phất qua mũi nàng.Mùi hương này nhè nhẹ, chỉ thoảng qua chóp mũi nàng.Nam Nhứ chạm đầu ngón tay vào một giọt nước, đưa lên mũi ngửi thử, mùi hương này khiến trước mắt nàng dường như xuất hiện những sợi ánh sáng lấp lánh.Nàng có thể nhìn rõ nội thất bên trong căn phòng, trên mỗi món đồ đều tỏa ra những làn sương mỏng mang màu sắc khác nhau.Có cái là màu xám đen, có cái là màu xanh lục, thậm chí có cái phát ra ánh vàng rực rỡ!Làn sương màu vàng kim đó lại lơ lửng ngay phía trên túi trữ vật của Lê Vân!Nam Nhứ: "......"

Xem ra, Niên Niên trời sinh đã có năng lực săn bảo vật?Chẳng trách con bé có thể tìm thấy bảo khố của Lưu Diễm Đảo một cách dễ dàng như vậy.Ngoài ra, lần ở trên Xích Diễm Đảo, lúc từ miệng núi lửa trôi theo dòng dung nham, con bé cũng có thể xác định chính xác vị trí quặng Xích Tinh và hoa Hỏa Vân.Một suy nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu nàng.Sinh ra đã có sừng rồng, có khả năng tìm báu vật, ăn uống kinh người, mồ hôi còn tỏa ra mùi thơm.Chẳng lẽ con bé chính là Tỳ Hưu!Nàng, nàng sinh ra Tỳ Hưu sao?!"

Sư phụ!"

Nàng nhìn Lê Vân, "Niên Niên......

Hình như là Tỳ Hưu!"

"Tỳ Hưu?"

Chân Long đã tuyệt tích ở đại lục Thiên Diễn quá lâu, mọi thần thú có liên quan đến Long tộc đều trở thành những truyền thuyết xa vời.Lê Vân chưa từng tận mắt thấy Tỳ Hưu, chỉ tình cờ đọc được một số ghi chép trong cổ tịch.Nghe nói loài thần thú có khả năng "chiêu tài tụ bảo" , lại trở thành nữ nhi của mình......

Cảm xúc trong lòng hắn thật khó diễn tả.Hắn còn chưa kịp mở lời, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo nghe thấy tâm tư của Nam Nhứ:"Niên Niên thơm quá, muốn ôm, muốn hôn, muốn bế con bé quá đi."

"Ừm, nếu gom mồ hôi của Niên Niên lại, có thể luyện đan không nhỉ?"

"Không được, không được, như vậy không tốt cho Niên Niên.

Với năng lực này, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ nhắm vào con bé."

Lê Vân khẽ cười.Hắn bế Niên Niên lên, lấy một chiếc khăn sạch lau mồ hôi cho con bé."

Sơ Thất," Hắn nói, "Năng lực của Niên Niên không thể tùy tiện sử dụng."

Nam Nhứ gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."

Khả năng này quá dễ dàng hấp dẫn lòng tham của người khác.Huống hồ, Thiên Đạo có quy luật, trăng tròn rồi sẽ lại khuyết.

Nếu Niên Niên thật sự quét sạch kho báu trên cả đại lục, e rằng thiên lôi cũng sẽ giáng xuống mất.Lê Vân nói: "Bây giờ Niên Niên chưa biết tiết chế, chúng ta từ từ dạy."

Hắn tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ nuôi con: "Nếu nàng muốn luyện đan, chỉ cần chuyên tâm luyện, Niên Niên cứ giao cho ta."

Nghe Lê Vân nói vậy, Niên Niên lập tức vui vẻ nhảy lên đầu hắn ——Lúc này, trên đầu Lê Vân không còn là một quả trứng hồng nhạt nữa, mà là một bé mèo cam vừa mới chào đời.Mèo con mềm mại cất tiếng nũng nịu: "Liên Liên!

Chơi!"

"Được," Lê Vân để mặc con bé nằm trên đầu, "Dẫn Niên Niên ra ngoài chơi."

Nam Nhứ: "......"

Nam Nhứ bắt đầu có chút hoài nghi tính khả thi của việc giao con cho sư phụNgười này trước thì muốn dắt con đi ăn khí độc, sau lại đòi đưa con đi chơi núi lửa......

Thật sự có thể dạy Niên Niên tiết chế hơn không?Hay có khi nào hai cha con sẽ hợp lực phá tan cả mười hai đảo Nam Hải không đây......?————Hầu: Con gái mà bé nó quậy cỡ đó á!!!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 15: Ngoại truyện - Nhật ký chăm con


Nam Nhứ đã lo lắng suốt mấy ngày nay, nhưng có Lê Vân ở bên, Niên Niên dường như thật sự không gây ra tai họa gì lớn..Còn những tai họa nhỏ ư......Đầy một rổ.Lê Vân không hề quản thúc con bé, đôi lúc còn để con bé tự do quậy phá bên ngoài, vì vậy mà thỉnh thoảng lại xảy ra những chuyện như, Niên Niên cắt râu của trưởng lão Lưu Diễm Đảo, dẫn đám ấu tể trốn mất, khiến các Ngự Thú Sư tìm không thấy, hay dùng cặp sừng rồng cứng cáp trên đầu đâm thủng một góc cung điện......

Ừm, những chuyện nhỏ thôi.Trong mắt Lê Vân, chỉ là chuyện nhỏ.Trong mắt nàng, lại càng nhỏ hơn ——Ừm, ít nhất không tốn quá nhiều tiền bồi thường.Lần trước Niên Niên chui vào bảo khố ăn vụng, lúc đảo chủ Lưu Diễm Đảo đến tìm nàng để kiểm kê, số tiền bồi thường khiến nàng đau lòng không dứt.Chỉ có điều, dù nàng và Lê Vân thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng hiển nhiên đảo chủ Lưu Diễm Đảo không nghĩ thế.Từ khi Niên Niên đến, một Lưu Diễm Đảo nho nhỏ, liền trở thành một mớ hỗn loạn gà bay chó sủa.Vậy nên, sau khi ba lần bốn lượt nhận được ám chỉ từ đảo chủ Lưu Diễm Đảo, Nam Nhứ chột dạ kéo Lê Vân rời đi, trước khi đi còn để lại một phần đại lễ xin lỗi đảo chủ.Dù sao......

Con nhà mình quậy phá quá mức, cũng nên xin lỗi cho phải đạo.Ban đầu, Nam Nhứ chỉ định rời đi trong yên lặng, không làm lớn chuyện.Nhưng không biết linh thú nào trên đảo đã lén đi báo tin, vào đúng ngày bọn họ đi, cả một biển linh thú lại đồng loạt ——Vượt!

Ngục!

Ra!

Ngoài!!Tuy Nam Nhứ từng chứng kiến không ít cảnh tượng lớn sau khi xuyên qua, nhưng cảnh tượng trước mắt này là lần đầu tiên nàng được thấy.Nàng quay đầu nhìn Niên Niên, chỉ thấy mèo con nhỏ nhắn đang vô cùng đắc ý, sung sướng ngồi trên đỉnh đầu Lê Vân, còn vẫy vẫy móng vuốt về phía bầy linh thú.Chỉ một cái vẫy này thôi, cả đám linh thú lại càng kích động hơn, tiếng gào rú vang vọng.Chậc.Một con mèo con vừa mới nở, lại tạo ra được khí thế vương giả vạn thú thần phục.Nếu không phải Niên Niên còn chưa nói sõi, nàng thật sự nghi ngờ nhóc con này đang diễn tập một buổi duyệt binh quy mô lớn.Nàng vừa mới nghĩ rằng Niên Niên chỉ gây toàn họa nhỏ......Thì con bé lập tức cho nàng một vụ động trời.Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, cùng các Ngự Thú Sư trên đảo bất lực nhìn nhau, màng nhĩ Nam Nhứ suýt chút nữa bị một màn này làm cho rung vỡ.Trong biển thú mênh mông, có loài biết bay, có loài chạy trên đất, tập hợp lại thành một cơn lốc lông vũ lẫn móng vuốt hỗn độn, cùng nhau cất lên những tiếng gào rú ngày một phấn khích, giống như đang tham gia một buổi lễ hội cuồng nhiệt......Nhìn đàn linh thú lưu luyến không muốn rời xa Niên Niên, Nam Nhứ đau đầu không thôi.Nàng không thể chịu được nữa, rốt cuộc buông ra uy áp thần thú của mình ——"Yên lặng!"

Ngay tức khắc, toàn bộ bầy linh thú đều im bặt.Nàng có tu vi Hóa Thần kỳ, lại mang huyết mạch Long tộc, chỉ cần hơi tức giận đã khiến đám linh thú phía dưới nghẹt thở, thậm chí ngay cả tu sĩ trên đảo cũng run rẩy nhìn về phía nàng.Lê Vân nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Sơ Thất."

Hắn rút bớt vài phần uy áp từ khí tức của nàng, đồng thời dùng ánh mắt trấn an nàng.Nam Nhứ hơi thu liễm lại, để đám linh thú có thể cử động, sau đó mới ra lệnh: "Quay về chỗ của các ngươi đi."

Bầy thú khổng lồ từ từ lui về sau, Niên Niên chợt nhận ra mình đã phạm lỗi, lập tức từ trên đầu Lê Vân "vèo" một cái chui tọt vào cổ áo hắn, chỉ để lộ ra đôi tai nhỏ nhọn và cặp mắt đen long lanh.Nam Nhứ thò tay lôi Niên Niên ra khỏi cổ áo Lê Vân, xách lên bằng gáy."

Ô ——"Mèo con cúi đầu, bốn chân co lại, bị nàng xách lủng lẳng trên tay trông vô cùng đáng thương, đôi mắt cũng rũ xuống, lén lút nhìn nàng một cái.Thấy nàng không phản ứng, trong mắt Niên Niên lập tức dâng lên một màn sương, đôi mắt to tròn long lanh nước.Nam Nhứ bỗng nhiên cảm thấy biểu cảm này của Niên Niên quen thuộc đến quái lạ.......

Chẳng phải đây chính là chiêu nàng từng dùng để giả vờ đáng thương khi làm nũng với Lê Vân hay sao?Nhóc con này không cần dạy cũng biết!Nam Nhứ im lặng.Thiên Đạo luân hồi, ông trời chẳng tha một ai.Muốn dạy dỗ nghiêm khắc một chút, nàng lại không nỡ xuống tay; nhưng nếu hoàn toàn bỏ qua mà không trừng phạt, trong lòng lại thấy bức bối.Haizz.Làm trưởng bối, thật khó.Làm trưởng bối của một đứa nhóc quậy phá như này, khó lại càng thêm khó.Nam Nhứ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng xách Niên Niên đi tìm đảo chủ Lưu Diễm Đảo để xin lỗi.Nam Nhứ chân thành nói: "Thật sự xin lỗi, chúng ta cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy......"

"Không dám, không dám......

Tiền bối, khách khí quá......"

Đảo chủ nhìn nhìn Niên Niên đầy vẻ kiêng dè, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Ấu tể mà, hiếu động một chút cũng là bình thường......"

Nam Nhứ lại một lần nữa lấy túi trữ vật ra, bồi thường cho Lưu Diễm Đảo.Xem xét tình hình, nàng cảm thấy đảo chủ cũng chẳng mong giữ bọn họ ở lại lâu thêm nữa, vì thế Nam Nhứ còn chưa đợi Lưu Diễm Đảo kiểm kê xong thiệt hại, nàng đã đưa ra một số lượng linh thạch khá lớn, vội vàng kéo Lê Duẩn lên tiên thuyền.Trên tiên thuyền, Nam Nhứ và Lê Vân ngồi đối diện nhau, còn Niên Niên thì ngồi giữa hai người, cặp mắt đen láo liên nhìn qua lại, lúc thì liếc nàng, lúc thì nhìn sang Lê Vân."

Sư phụ," Nam Nhứ trừng mắt Lê Vân, "Chàng nói xem, chuyện này là thế nào đây."

Niên Niên làm ra chuyện lớn như vậy, sao Lê Vân có thể không biết, Lê Vân lặng lẽ nhìn nàng, khẽ thở dài.Hắn nói: "Niên Niên nói, muốn bằng hữu đến tiễn con bé."

Bình thường, việc trông con nhỏ đều do Lê Vân lo, mọi rắc rối con bé gây ra cũng đều do Lê Vân đứng ra giải quyết.Nam Nhứ ở trên Lưu Diễm Đảo luyện rất nhiều lò đan, nỗ lực kiếm tiền, mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ đốt tiền của nhóc con này ——Thế mà, chỉ trong chốc lát, công sức của mấy ngày trời của nàng đã đổ sông đổ bể."

Niên Niên," Nam Nhứ không nổi giận, kiên nhẫn hỏi, "Đây đều là bằng hữu của con à?"

Mèo con nhìn Lê Vân một cái, thấy Lê Vân không phản ứng, đôi tai nhỏ ủ rũ: "Bằng hữu, Liên Liên."

"Tiễn!"

Bỗng mèo con nhổ ra một thứ gì đó lên bàn: "Bằng hữu, tiễn Liên Liên!"

Nam Nhứ nhìn kỹ, hóa ra là một chiếc nhẫn trữ vật.Niên Niên đã hạ cấm chế lên chiếc nhẫn, nhưng tu vi của Niên Niên kém hơn nàng rất nhiều, nàng rất dễ dàng mở nhẫn trữ vật ra.Mở ra thì thấy ——Bên trong là linh quả tươi mọng, một đoạn cành cây, lông của báo Ô Vân, lông đuôi của chim ưng Thanh Sát, vỏ sò đủ sắc màu......Bên trong nhẫn trữ vật, chứa đầy những món đồ nhỏ lặt vặt, tuy không phải thứ giá trị, nhưng từng món đều mang theo tâm ý.Nam Nhứ đặt nhẫn lên trên bàn, hỏi: "Đây là quà bằng hữu con tặng?"

Mèo con ra sức gật gật đầu.Con bé giơ móng vuốt lên, đặt lên chiếc nhẫn, rồi dùng móng đẩy nó về phía nàng: "Bằng hữu, tặng Liên Liên, Liên Liên, tặng cho lương!"

Niên Niên ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh như sao trên bầu trời đêm.Ngọn lửa giận trong lòng Nam Nhứ, trong thoáng chốc liền tắt ngấm.Nam Nhứ ôm mèo con, hôn nhẹ lên trán con bé một cái: "Nương nhận, cảm ơn Niên Niên."

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu mèo con: "Lần sau bảo bằng hữu con yên lặng một chút, không được làm phiền người khác, biết chưa?"

"Meo ——"Mèo con ngoan ngoãn gật đầu, nhưng chưa chịu nổi một phút đã nhảy phốc lên, hôn lên trán nàng.Cái đuôi nhỏ của mèo con vểnh lên cao, đôi tai quơ quơ liên tục: "Liên Liên, ngoan!"

Vừa mới được tha thứ, chưa được mười lăm phút, Niên Niên đã ném hết buồn phiền ra sau đầu, lại tung tăng chạy đi chơi.Nam Nhứ chống cằm nhìn Lê Vân: "Sư phụ."

Lê Vân: "Hửm?"

Nam Nhứ: "Dạy con lập quy tắc, khó thật đó!"

Lê Vân bật cười, nắm lấy tay nàng, khẽ siết chặt: "Cuối cùng nàng cũng biết, lúc trước nàng đã khiến ta khổ sở thế nào chưa?"

Nam Nhứ: "............"

Thiên Đạo luân hồi, ông trời đúng là không chừa cho ai một đường thoát mà!!!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 16: Ngoại truyện - Nhật ký chăm con


Điểm dừng chân tiếp theo của một nhà ba người là Thương Nguyệt Đảo.Nói chính xác thì, Thương Nguyệt Đảo không phải một hòn đảo đơn lẻ, mà là tên gọi chung của năm hòn đảo ——Trong số mười hai đảo Nam Hải, Thương Nguyệt Đảo mang một điểm đặc biệt, vì nơi đây chính là nơi sinh sống của Giao Nhân.Tuy Giao Nhân thuộc Yêu tộc, nhưng lại có mối quan hệ gần gũi hơn với Nhân tộc hơn Yêu tộc, chính vì vậy, Giao Nhân trên Thương Nguyệt Đảo cũng không cấm Nhân tộc lui tới, nếu dạo bước trên Thương Nguyệt Đảo, có thể bắt gặp một khung cảnh kỳ lạ, trên bờ là nơi Nhân tộc sinh sống, còn dưới đáy biển là nơi Giao Nhân sinh sống.Bên trên những dãy nhà san sát, là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.Đây cũng chính là một trong những kỳ quan nổi danh của mười hai đảo Nam Hải, cung điện dưới đáy biển.Nhân tộc được phép đi lại trong khu dân cư gần cung điện, nhưng nếu vượt quá giới hạn, lập tức sẽ bị hộ vệ Giao Nhân đuổi đi.Những tu sĩ có tu vi thấp muốn đặt chân vào nơi cư ngụ của Giao Nhân, bắt buộc phải mang theo Tị Thủy Châu được đặc chế.Nhưng với tu vi của Nam Nhứ và Lê Vân, bọn họ không cần dùng đến thứ đó.Nam Nhứ nhìn Niên Niên trong vòng tay của Lê Vân: "Niên Niên có muốn không?"

Mèo con nhìn Tị Thủy Châu, gật đầu: "Liên Liên, muốn!"

Thế là Nam Nhứ liền mua cho con bé một viên Tị Thủy Châu.Ai ngờ......Vừa nhận được viên Tị Thủy Châu, nhóc con đã lập tức bỏ ngay vào miệng, chỉ trong nháy mắt đã nhai sạch sẽ.Nam Nhứ: "......"

Thì ra Niên Niên muốn Tị Thủy Châu, là để ăn.Ăn xong một viên, có lẽ thấy mùi vị mới lạ, Niên Niên lại giơ móng vuốt ra với nàng: "Lương!

Liên Liên, muốn nữa!"

Tị Thủy Châu cũng không quá đắt, một viên chỉ năm linh thạch hạ phẩm.Niên Niên thích ăn, Nam Nhứ dứt khoát mua luôn một túi, để bé tha hồ gặm chơi.Niên Niên được Lê Vân bế trong lòng, vừa nhai rôm rốp vừa ra chiều khoái chí, ăn đến mức miệng bóng nhẫy mà vẫn còn thòm thèm.Nam Nhứ và Lê Vân sóng vai đi dọc con phố dưới đáy biển, ngắm nhìn hai bên đường được trang trí bằng san hô, tảo biển, vỏ sò, còn khắp nơi là những Giao Nhân với chiếc đuôi lấp lánh, từng tốp bơi qua bơi lại, trong lòng không khỏi cảm thán thế giới này đúng là kỳ diệu.Nếu dùng nơi này làm bối cảnh cho một bộ phim, chắc chắn chẳng cần dựng cảnh gì cả, chỉ cần quay trực tiếp là đủ đẹp mê người.Có điều, nàng là thần thú hệ hỏa, dù tu vi cao, nhưng ở trong lòng biển sâu vẫn có một cảm giác bị đè nén nhẹ, không thoải mái cho lắm.Thế nhưng, khi nhìn sang Niên Niên, thấy Niên Niên không bị ảnh hưởng chút nào ——Yêu thú không có linh căn như Nhân tộc, nhưng cũng chia ra các thuộc tính khác nhau.Chỉ là, từ khi Niên Niên chào đời, thuộc tính của con bé vẫn luôn mơ hồ, dù nàng hay Lê Vân đều không nhìn ra, rốt cuộc con bé có thuộc tính gì.Nàng và Lê Vân sau khi bàn bạc với nhau, cảm thấy Niên Niên còn nhỏ, chưa cần vội tu luyện.Dù sao thì, Niên Niên có thể sử dụng linh lực, hiển nhiên không phải tiểu yêu không thể tu luyện.

Hai người quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này, chờ Niên Niên lớn thêm rồi sẽ tính sau.Dần dần, bọn họ đã tiến đến gần khu vực cung điện, nhìn về phía tòa Thủy Tinh Cung.Lê Vân cúi đầu hỏi nàng: "Muốn vào không?"

"Ừm......"

Nam Nhứ suy nghĩ một lát, "Cũng hơi muốn."

Dù gì cũng đã đến đây rồi.Đến một danh thắng, mà còn thiếu một địa điểm chưa đi, như thế nào cũng cảm thấy hơi khó chịu."

Nhưng trước tiên, ta muốn ăn chút gì đó đã."

Nam Nhứ chỉ vào một quán nhỏ bên đường: "Cái này trông có vẻ ngon."

Trên quầy bày bán một loại đồ ăn màu xanh lá, trông như thạch rau câu.

Nửa trong suốt, ánh lên sắc xanh biếc.Người bán là một Giao Nhân, giới thiệu món này gọi là "Thạch Tảo Biển", được làm từ tinh chất tảo biển và một loại Băng Sâu Hải đặc biệt.

Nam Nhứ tò mò không biết Băng Sâu Hải là thứ gì, bèn bảo chủ quán cho xem thử, sau khi nhìn kỹ, nàng mới phát hiện đó chính là một loại gel trong suốt, có độ đông đặc tự nhiên.Trông có vẻ......

Giống như thạch trắng.Theo lời Giao Nhân kia nói, thứ này là dịch tiết ra từ một loại đá dưới đáy biển sâu.Nam Như vừa nghe xong thì lập tức hiểu ra, thứ này chính là Hải Lương Giao, một loại dược liệu nàng từng đọc khi học y.Chỉ là không ngờ nó còn có một biệt danh khác là Băng Sâu Hải.Nam Nhứ âm thầm ghi nhớ điều này.Đọc ngàn cuốn sách, đi ngàn dặm đường, quả không sai.Sau khi trả linh thạch, chủ quán nhanh chóng mang Thạch Tảo Biển đến cho bọn họ.Nam Nhứ thử một miếng ——Mùi vị mát lạnh, nhưng kết cấu lại không giòn sật như nàng tưởng, mà có chút mềm dẻo.Nam Nhứ cảm thấy không ngon lắm, nhưng lại có một hương vị rất quen thuộc.Nàng thử thêm một miếng, rồi thêm một miếng nữa ......

Đến miếng thứ ba, nàng cuối cùng cũng nhận ra, hương vị này chẳng phải đây chính là vị kem đánh răng bạc hà kiếp trước của nàng sao!!!Vừa nghĩ đến việc bản thân nãy giờ đang ăn kem đánh răng......Nàng lập tức không thể nuốt nổi nữa món Thạch Tảo Biển này nữa.Trái lại, Niên Niên lại rất thích món này, không chỉ ăn hết phần của nàng, mà còn ăn thêm một mạch năm bát nữa.Bát của Giao Nhân cũng không hề nhỏ, so với bát, Nam Như cảm thấy nó giống cái đĩa hơn.Niên Niên bé xíu lại có sức ăn lớn như vậy, đến mức chủ quán cũng phải liếc nhìn vài lần.Sau khi ăn xong, bọn họ chuẩn bị rời đi thì bất ngờ chạm mặt một cô bé có vẻ ngoài xinh xắn như búp bê sứ.

Cô bé có mái tóc dài màu vàng óng, trang phục trên người vô cùng tinh xảo, Những lớp váy bồng bềnh kia, nhìn qua liền biết được làm từ Giao Sa, chứng tỏ thân phận không hề tầm thường.

Ngay cả chiếc đuôi cá kéo dài phía sau cũng lấp lánh hơn hẳn so với Giao Nhân bình thường.Cô bé đơn độc một mình, tò mò nhìn sang bọn họ: "Mấy người ăn nhiều quá vậy?

Món này ngon lắm à?"

Giọng nói của cô bé đầy thèm thuồng, đôi mắt như phát sáng..Niên Niên có vẻ rất thích cô bé này, lập tức vẫy móng vuốt với cô bé: "Liên Liên, ăn ngon lắm!"

"Ta, ta cũng muốn ăn......

Nhưng ta chưa từng được ăn bao giờ ......"

Tiểu cô nương nhìn về phía chủ quán, "Ta không có linh thạch, có thể ăn không?"

Chủ quán liếc mắt nhìn cô bé: "Tiểu cô nương, ngài là quý nữ nhà nào thế, đừng đùa với ta, mau về nhà đi."

Ánh mắt cô bé lập tức ảm đạm."

Phụ thân ......

Phụ thân không cho ta ăn mấy thứ này."

"Meo?"

Niên Niên nghiêng đầu.Con bé chạm vào chiếc chuông bạc nhỏ đeo trên cổ ——Chiếc chuông này giống hệt chiếc của cô bé kia, chỉ khác là Lê Vân đã khắc vào đó ba đạo kiếm khí, thêm chức năng định vị và biến nó thành một không gian chứa đồ nhỏ.Niên Niên lục lọi một hồi, cuối cùng moi ra một viên linh thạch: "Liên Liên, mời ngươi ăn!"

Đôi mắt cô bé lập tức sáng rỡ: "Cảm ơn Liên Liên!"

Niên Niên kiên quyết lắc đầu: "Không phải Liên Liên, là Liên Liên!"

Cô bé ngây người: "......

Hả?

Liên Liên?"

Niên Niên giơ móng vuốt lên vẫy vẫy: "Liên Liên!"

Nam Nhứ nhịn cười, không chịu được đành nói: "Con bé tên là Niên Niên."

"Thì ra là Niên Niên!"

Tiểu cô nương rất có lễ phép, lại nói lời cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn Niên Niên!"......

Thế là, một Giao Nhân một mèo con, một ngồi trên ghế, một ngồi trên bàn, hai người cùng ăn Thạch Tảo Biển.Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Niên Niên nói chuyện còn chưa tròn câu, nhưng không hiểu sao hai đứa vẫn có thể giao tiếp với nhau một cách trôi chảy, thậm chí còn trò chuyện rất vui vẻ.Nam Nhứ dùng thần hồn truyền âm cho Lê Vân: "Sư phụ, có phải cô bé này là công chúa của Thương Nguyệt Đảo không?"

Lê Vân nói: "Ừm."

Dù bây giờ hai người họ có thể chia sẻ thần thức, nhưng dưới nước, Nam Nhứ cảm thấy áp lực, thần thức của Lê Vân vẫn sắc bén hơn nàng: "Có hai hộ vệ Nguyên Anh Kỳ đi theo bảo vệ cô bé."

Quả nhiên, đợi đến khi Niên Niên và cô bé kia ăn xong, kia Giao Nhân có tu vi Nguyên Anh kỳ liền xuất hiện: "Công chúa, người đã ở ngoài quá lâu rồi, nên về cung thôi."

Đôi mắt cô bé thoáng chốc đỏ hoe.

Cô bé có đôi mắt màu xanh biếc, đẹp tựa bầu trời trong vắt."

Công chúa," Hộ vệ Nguyên Anh kỳ lạnh lùng nói, "Người không được khóc bên ngoài cung."

Nam Nhứ bỗng nhiên cảm thấy cô bé có chút đáng thương.Nước mắt của Giao Nhân khi rơi xuống sẽ hóa thành trân châu, nhưng tương truyền, chỉ nước mắt của Vương tộc mới là Giao Châu thượng phẩm ——Sinh ra trong Vương tộc, đến cả quyền tự do khóc cũng không có.Cô bé lập tức nuốt nước mắt trở lại, hít hít mũi, rồi nói: "Ta tưởng mời bằng hữu của ta vào cung chơi, có được không?"

Hai hộ vệ Nguyên Anh kỳ nhìn về phía bọn họ.Bọn họ cũng không hề che giấu thực lực, mà ở đại lục Thiên Diễn, tu sĩ Hóa Thần kỳ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiển nhiên, hai hộ vệ Nguyên Anh kỳ nhận ra bọn họ.Hộ vệ nói: "Công chúa, việc này cần bẩm báo bệ hạ trước."

Tiểu công chúa lập tức cao giọng: "Vậy ta về ngay bây giờ!"

Cô bé quay đầu lại nhìn Niên Niên: "Niên Niên, đợi ta nhé!"

"Meo ~"Niên Niên vẫy vẫy móng vuốt với cô bé.Sau khi ba người kia rời đi, Nam Nhứ và Lê Vân cũng thong thả ngồi lại chờ bạn mới của Niên Niên quay về.Niên Niên cũng háo hức nhìn về phía Thủy Tinh Cung, vừa chờ vừa ăn, một túi Tị Thủy Châu ăn hết, Nam Nhứ lại mua thêm cho con bé một túi nữa.Chờ thật lâu, cuối cùng, một trong hai hộ vệ kia lại xuất hiện trước mặt bọn họ."

Bệ hạ mời hai vị......"

"Meo!"

Niên Niên không vui, vẫy vẫy móng.Hộ vệ lập tức sửa lời: "Bệ hạ mời ba vị khách quý tiến vào hoàng cung."

Nam Nhứ ôm lấy Niên Niên, khách sáo đáp: "Ta đã sớm muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Thủy Tinh Cung, đa tạ bệ hạ và công chúa đã mời."

Bọn họ đi theo hộ vệ, tiến vào cung điện Thủy Tinh Cung tráng lệ của Giao Nhân, vừa bước vào, Nam Nhứ có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới điêu khắc từ băng, mọi nơi đều lấp lánh trong suốt.Cả tòa cung điện rõ ràng được điêu khắc từ pha lê, nhưng lại mang đến cho Nam Nhứ một cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết.Bọn họ được đưa đến trước mặt bệ hạ ——Bệ hạ cũng có mái tóc màu vàng kim, đôi mắt xanh thẳm, giống hệt công chúa, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hơn vài phần.Hắn nửa khép mắt, lười nhác ngồi trên vương tọa, hờ hững tiếp kiến bọn họ.

Sau đó, hắn giống như đang sai bảo kẻ dưới, trực tiếp cho người đưa bọn họ đến tẩm cung của công chúa.

Nam Nhứ đã vui chơi tại mười hai đảo Nam Hải rất thoải mái, nhưng duy chỉ có nơi này khiến nàng mất hết hứng thú.Niên Niên vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, sau khi đến tẩm cung công chúa, con bé liền bật nhảy, vui vẻ lao lên giường của công chúa Giao Nhân.Công chúa lấy ra những món trang sức đẹp đẽ để chia sẻ với Niên Niên, nhưng Niên Niên vừa "Meo ô" một tiếng......Cắn nát thành hai nửa.Niên Niên không chỉ tự ăn một nửa, con bé còn dùng móng vuốt giữ lại nửa còn lại, đẩy qua cho công chúa Giao Nhân, ý bảo cô bé ăn cùng.Công chúa Giao Nhân có tính tình rất tốt, không hề tức giận: "Niên Niên, ta không ăn được thứ này đâu."

"Meo?"

Niên Niên không ngờ bạn nhỏ của mình lại không ăn được thứ này, con bé nhai nốt phần còn lại, rồi nhảy xuống giường, đi tới hoa viên bên ngoài.Trong hoa viên, trồng đầy một loại hoa nhỏ thấp màu đỏ thẫm.Vừa nhìn thấy loại hoa này, Niên Niên lập tức phấn khích ——Nam Nhứ không nhận ra đây là loại hoa gì, nhưng nếu Niên Niên hứng thú như vậy, hẳn là thứ tốt.Thế là......

Nàng tận mắt chứng kiến Niên Niên lăn lộn trên bãi hoa cùng công chúa!Niên Niên không chỉ ngắt một hai bông, mà vừa ra tay liền hủy hoại cả một mảng lớn, đúng nghĩa tàn phá vườn hoa!Ban đầu, công chúa có hơi sững sờ, nhưng sau đó giống như vừa được giải phong ấn, lập tức cùng Niên Niên chơi đùa thỏa thích.Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nam Nhứ bất lực chống trán.Cảm giác lát nữa lại phải đền tiền rồi đây......Thôi bỏ đi.Mất chút tiền có là gì chứ.Nhìn Niên Niên vui vẻ như vậy, Nam Nhứ liền quyết định, chỉ cần bé con hạnh phúc là được.Nhưng nàng không ngờ, khi hai hộ vệ của công chúa xuất hiện, công chúa lại chắn trước mặt Niên Niên: "Những bông hoa U Nghê này là ta làm hỏng, phụ hoàng muốn phạt thì hãy phạt ta."

Có công chúa cố chấp đứng ra, hai hộ vệ Giao Nhân cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể lần nữa bẩm báo lên bệ hạ.Bệ hạ kia vẫn giữ vẻ mặt lạnh lẽo: "Kiểu Kiểu, con nói xem, ai đã làm hỏng vườn hoa U Nghê?"

Công chúa vẫn kiên quyết nói: "Là con."

Trong lời nói của bệ hạ mang theo cơn giận, giơ roi cung xuống đất: "Kiểu Kiểu, ta hỏi lại lần nữa, là ai?"

Công chúa cắn răng nói: "Phụ hoàng, chính là con!"......

Ngay sau đó, vị bệ hạ Giao Nhân tức giận, trực tiếp đuổi cả ba người bọn họ ra ngoài.Trước khi rời đi, công chúa tiễn bọn họ."

Niên Niên, nước mắt của Vương tộc Giao Nhân chúng ta là Giao Châu quý giá nhất, không thể dễ dàng rơi xuống."

Công chúa mỉm cười nhìn Niên Niên, một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt: "Nhưng hôm nay, ta tặng viên Giao Châu này cho ngươi."

"Hy vọng mỗi khi nhìn thấy viên Giao Châu này, ngươi có thể nhớ rằng......

Ở mười hai đảo Nam Hải, còn một bằng hữu.

Ngươi đã mời ta ăn Thạch Tảo Biển, ta trả lại ngươi một viên Giao Châu."

"Liên Liên, bằng hữu!"

Niên Niên thích nhất là ôm đồ cắn loạn, nhưng lần này không hề cắn viên Giao Châu kia.Niên Niên trận trọng cất viên Giao Châu vào chiếc chuông nhỏ của mình, luyến tiếc rời xa người bạn mới quen này.Sau khi rời khỏi hoàng cung của Giao Nhân, Nam Nhứ tức giận dùng thần thức trao đổi với Lê Vân: "Sư phụ, ta muốn trả thù!"

Dưới trướng vị hoàng đế kia chẳng qua chỉ có ba tu sĩ Hóa Thần kỳ, có gì ghê gớm chứ!Lê Vân lúc ở trong hoàng cung luôn nhẫn nhịn, vì lo cho an toàn của Niên Niên.Nhưng bây giờ rời xa Thủy Tinh Cung, hắn cũng chẳng muốn nuốt cục tức này nữa ——Thương Nguyệt Đảo này, thật sự quá ngạo mạn.Hắn có thể nhìn ra, hoàng đế Giao Nhân kia không chỉ coi thường hắn, mà còn khinh miệt cả năm đại tông môn của đại lục Thiên Diễn.

Mười hai đảo Nam Hải vốn cách biệt với đại lục Thiên Diễn nếu để mối họa này tồn tại, không chừng một ngày nào đó, mười hai đảo Nam Hải sẽ hoàn toàn tách rời khỏi đại lục Thiên Diễn, thậm chí khả năng sẽ xảy ra đại chiến......Lê Vân nói: "Ừm, trả thù.

Việc này cứ giao cho ta, ta......"

Nói được nửa câu, Lê Vân đột nhiên dừng lại.Hắn liếc về phía xa, rồi cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong lòng: "Niên Niên?"

Niên Niên vô tội vẫy vẫy đuôi: "Meo ~"Nam Nhứ có chút khó hiểu.Nhưng rất nhanh, nàng liền cảm nhận được ——Cách chỗ bọn họ không xa, một con hải thú Nguyên Anh kỳ đang lao thẳng vào Thủy Tinh Cung của Giao Nhân!Chỉ trong nháy mắt, tòa Thủy Tinh Cung lộng lẫy xa hoa liền ầm ầm sụp đổ!Hải thú kia không hề ham chiến, sau khi đâm sập Thủy Tinh Cung, lập tức quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.

Dù đội hộ vệ của Giao Nhân có phản ứng nhanh đến đâu, cũng không thể chạm vào dù chỉ một sợi lông của con hải thú.Nam Nhứ: "......???"

Nhóc con nhà nàng có thể dùng uy áp của thần thú để ảnh hưởng đến hải thú sao?!Sao nàng lại không làm được?Nam Nhứ quay sang nhìn Lê Vân: "Sư phụ?"

Lê Vân nói: "Tử Vân Đảo."

Nam Nhứ: "!"

Trên Tử Vân Đảo, Niên Niên đã nuốt sạch toàn bộ sương tím bao phủ hòn đảo!Chẳng lẽ chỉ nuốt một chút sương tím, đã có được uy áp của con hải thú đã chết kia?Nhóc con nhà nàng đỉnh thật đấy!Ban đầu nàng còn lo nếu đánh nhau, mang theo Niên Niên sẽ không ổn......

Không ngờ nàng lại được cục cưng bảo kê!!!......Chuyện hải thú đâm sập Thủy Tinh Cung, rất nhanh đã lan truyền khắp Thương Nguyệt Đảo.Không ai biết vì sao một con hải thú ẩn mình dưới biển sâu lại bất ngờ tập kích Thủy Tinh Cung của Giao Nhân.

Hơn nữa, ngay khi Thủy Tinh Cung sụp đổ, nghe nói hoàng đế Giao Nhân đã bị trọng thương ——Dưới trướng hoàng đế Giao Nhân tuy có tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng bản thân hắn chỉ mới là Kim Đan kỳ mà thôi.Nghe đồn rằng, Hoàng tộc Giao Nhân chỉ còn lại một công chúa, các trưởng lão Giao Nhân vốn đã không vừa lòng với vị hoàng đế này từ lâu, giờ lại muốn nhân cơ hội đưa công chúa Giao Nhân lên làm nữ hoàng.Còn có tin đồn rằng, ngay khi hải thú tấn công Thủy Tinh Cung, vị hoàng đế kia đang dùng roi đánh nữ nhi duy nhất của mình.

Mười hai đảo Nam Hải không có phong tục đánh đập thê nữ, ngược lại còn rất khinh thường hành vi này.Nghe được tin tức ấy, các người dân của mười hai đảo thì thầm truyền tai nhau, nói rằng vị hoàng đế Giao Nhân kia đã chọc giận Hải Thần, nên mới bị Hải Thần giáng xuống trừng phạt.Những lời giang hồ đồn đãi này, Nam Nhứ đều nghe thấy hết, trong lòng vô cùng hả hê.Bọn họ không nán lại mười hai đảo Nam Hải lâu, mà nhanh chóng đưa Niên Niên trở về Thái Huyền Tông.Khi tin đồn về "Hải Thần" lan truyền khắp mười hai đảo Nam Hải, Nam Nhứ ôm lấy "Hải Thần" đang ngủ say, đặt chân lên Thái Huyền Tông.Người đầu tiên nàng gặp là nhị tỷ.Nhị tỷ hỏi nàng: "Lúc sinh con, có chịu khổ không?"

Nam Nhứ gãi đầu: "Ừm......

Lúc ấy đang trải qua lôi kiếp, nên không cảm thấy gì cả."

Kinh Nhị Nương: "......"

Dù đã nghe Nam Nhứ nói về chuyện này qua thạch truyền âm, nhưng nghe lại vẫn cảm thấy thật ly kỳ.Kinh Nhị Nương xoa đầu nàng: "Cũng tốt, không chịu khổ là điều may mắn."

Sau đó, Kinh Nhị Nương quay sang nhìn Lê Vân, nghiêm túc dặn dò: "Nhớ uống thuốc tránh thai.

Chuyện sinh nở đối với tu sĩ có tu vi như hai người không phải chuyện nhỏ."

Lê Vân gật đầu nói: "Vâng, nhị tỷ."

Sau khi hỏi thăm tình hình sinh nở, Kinh Nhị Nương mới nhìn xuống Niên Niên đang ngủ say trong lòng Nam Nhứ.Dạo gần đây, bà vẫn ở Thái Huyền Tông để dưỡng thương, khuôn mặt bà không còn dáng vẻ dữ tợn nửa người nửa thú như trước, nhưng khí chất sát phạt quả quyết vẫn còn đó.Thế nhưng, khi nhìn thấy Niên Niên, khuôn mặt sắc bén của Kinh Nhị Nương bỗng trở nên dịu dàng hẳn.Bà đưa tay xoa đầu Niên Niên: "Đứa nhỏ này, giống hệt muội lúc còn nhỏ."

Lê Vân nói: "Ta cũng thấy vậy, con bé rất giống Sơ Thất."

Nam Nhứ sờ sờ mũi.Ừm......Là con nàng sinh ra, tất nhiên giống nàng rồi!Không biết có phải do cảm ứng giữa huyết thống hay không, ngay khi nhị tỷ chạm vào, Niên Niên tự dưng tỉnh dậy.Bé con chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, ngơ ngác quan sát khuôn mặt không quen thuộc của nữ nhân trước mặt, nhưng hơi thở lại rất quen thuộc.Nam Nhứ cúi xuống: "Đây là bá của con."

Mèo con duỗi lưng một cái, đặt móng vuốt nhỏ lên đùi Kinh Nhị Nương, giòn giã gọi một tiếng: "Bá!"

Kinh Nhị Nương lập tức bật cười.Chẳng bao lâu sau, Kinh Nhung dẫn theo Chu Thắng Nam, Du Duyệt, Ngôn Thiên Tễ và Lục Thiên Chỉ đến.Lâu rồi không gặp những bằng hữu này, Nam Như có chút nhớ bọn họ.Nàng ôm Niên Niên giới thiệu cho từng người một, Niên Niên không hề sợ người lạ, gặp ai cũng hô to một tiếng, ngoan ngoãn đến mức khiến bọn họ đều tặng hồng bao để làm quà gặp mặt, chỉ trong chốc lát, chiếc chuông nhỏ của Niên Niên đã thành một kho tiền nhỏ.Trong tình huống này, Niên Niên hoàn toàn là một xã giao ngưu bức chứng, chơi đùa vui vẻ với tất cả mọi người.Đột nhiên, có hai ông lão xông vào phòng.Một trong số đó là sư phụ nàng, Ô Đại Sài.Ô Đại Sài nhìn nàng, tràn đầy oán niệm: "Nhứ nha đầu, ra ngoài du học đã học được gì rồi?

Ngươi đã bỏ lỡ nhiều bài tập lắm rồi đấy!"

Nam Nhứ như học sinh trốn học bị bắt tại trận, chột dạ đáp: "Biết rồi mà, sư phụ."

Mà ông lão còn lại, vừa nhìn thấy nàng và Lê Vân, hai mắt lập tức mắt sáng rực: "Lê Vân, Nam Nhứ, hai người định bao giờ tổ chức hôn lễ?"

Nam Nhứ: "......"

Biết ngay là về rồi kiểu gì cũng không thoát được màn giục cưới của chưởng môn mà."

Ừm......"

Nam Nhứ qua loa nói, "Chờ ta nghiên cứu ra đan phương mới sẽ thành hôn ngay."

Chưởng môn: "Thế cô định nghiên cứu đan phương này bao lâu?"

Nam Nhứ nhún vai, vẻ mặt mờ mịt: "Ta cũng không chắc nữa."

Chưởng môn: "......"

Chưởng môn tức tối vuốt râu, trách mắng: "Nếu cô còn không mau thành hôn, con cái cũng lớn hết rồi đấy!"......Sau khi trở về Thái Huyền Tông, ngày tháng cứ thế trôi qua trong sự huyên náo.

Chưởng môn thi thoảng lại đến giục cưới, nhưng Nam Nhứ đều đổ trách nhiệm sang Lê Vân.

Lê Vân thì lấy đủ loại lý do để lừa chưởng môn, khi thì nói phượng quan chưa làm xong, khi thì nói hôn phục chưa thêu kịp, khi lại nói Nam Nhứ còn đang học với Ô Đại Sài, bận đến mức không có thời gian.Nam Nhứ thì bị Ô Đại Sài bắt lấy bù lại bài học đã bỏ lỡ, đồng thời dốc sức nghiên cứu đan phương ——Nàng muốn luyện ra một loại đan dược có mùi kẹo bông gòn giống như trên người Du Duyệt.Để chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới......

Nàng phải hóa thân thành một xã giao ngưu bức chứng!Thế nhưng, không biết có phải vì hai đan phương trước đó quá thuận lợi hay không, mà đan phương lần này thử đi thử lại đều thất bại.Nàng có một cảm giác mơ hồ, do tu vi nàng tăng quá nhanh, trình độ luyện đan của nàng dường như không còn theo kịp tu vi của nàng nữa.

Dù có thiên phú cao thế nào, tu vi mạnh ra sao, nếu không có sự khổ luyện lặp đi lặp lại, thì vẫn không thể đạt được trình độ nàng mong muốn.Giống như Lê Vân phải mài một kiếm lại một kiếm để tu thành kiếm tâm, thì nàng cũng phải luyện từng lò một, từng bước vững chắc mà tiến lên.Sau vài lần thất bại, Nam Nhứ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.

Nàng không tiếp tục thử luyện chế đan phương đó nữa, mà ngoan ngoãn làm theo bài tập do Ô Đại Sài giao, chuyên tâm thực hành từng bước.Chìm đắm vào việc luyện đan, nàng gần như quên đi thời gian đang dần trôi qua.Chớp mắt đã sáu tháng trôi qua, bất chợt nàng cảm thấy có linh cảm.Linh cảm chợt đến chỉ trong khoảnh khắc, nàng liền quyết định mở lò luyện đan ngay lập tức.Trong lúc đang chuyên tâm luyện đan, Niên Niên chạy đến tìm nàng chơi, nhưng bị nàng đuổi khéo đi, Niên Niên dường như có chút buồn bực.Nhưng nàng không còn thời gian để dỗ Niên Niên, vì nàng phải tập trung toàn bộ tinh thần vào lò đan trước mắt.Thế nhưng......Luyện được một lúc, nàng bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.

Nàng vội vàng mở nắp lò ——"Meo ô ~"Mèo con lao vút ra, bám chặt lên người nàng.Nhóc con không biết đã lén chui vào lò đan từ lúc nào, nấp bên trong, định bụng tạo một bất ngờ cho nàng.Toàn thân Niên Niên bị nhuộm đen thui bởi nước dược, bộ lông rối bù, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.

Chiếc đuôi dính đầy thuốc lắc qua lắc lại, quệt vào áo nàng, để lại một đống vệt đen.Nam Nhứ dở khóc dở cười: "Niên Niên, con suýt nữa thì biến thành Ngộ Không rồi đấy!"

Lê Vân vừa lúc bước vào phòng: "Ngộ Không, cái tên này không tệ."

Tên chính thức của Niên Niên vẫn chưa được đặt, Lê Vân đã tốn không ít công sức để suy nghĩ.Hắn nói: "Niên Niên tính cách hoạt bát, cần một cái tên có thể cân bằng lại."

Nam Nhứ: "............"

Tên này thì bỏ đi!Tính cách của Tôn Hành Giả còn nghịch hơn cả Niên Niên nữa đấy!!!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 17: Ngoại truyện - Nhật ký chăm con


Nam Nhứ kiên quyết từ chối cái tên "Ngộ Không" mà Lê Vân định đặt cho Niên Niên.Sao có thể đặt là Ngộ Không được chứ?Lỡ như Niên Niên đại náo Thái Huyền Tông thì sao?Giờ còn chui cả vào lò luyện đan rồi đấy!Nàng lập tức nhét mèo con dính đầy nước dược vào tay Lê Vân, bảo Lê Vân đem con bé đi tắm rửa sạch sẽ.Còn về lò đan của nàng......Haizz, tiếc cho cả một lò dược liệu này.Nam Nhứ đổ đống dược liệu trong dược đỉnh ra, nhưng vừa nhìn xuống, nàng liền phát hiện bên trong có mấy viên đan dược đã gần như thành hình.Thuận tay nhặt lên, nàng đưa lên mũi ngửi thử......

Ơ???Mùi hương này, chẳng phải chính là mùi hương nàng vẫn luôn muốn luyện ra sao!Hóa ra, mùi thơm trên người Niên Niên đã hòa lẫn vào dược liệu, vô tình giúp nàng luyện thành một lò hương đan hoàn mỹ.Nói cách khác, mồ hôi của Niên Niên có thể luyện đan thật hả!Nhưng mà dùng mồ hôi con mình để luyện đan ......Hình như có hơi biến thái.Ừm......Nhưng dù sao cũng không phải loại thuốc để ăn, chỉ cần đặt bên người để tỏa hương mà thôi, chắc cũng không có vấn đề gì đâu ......Nghĩ vậy, Nam Nhứ quyết định làm tới cùng, nàng chạy đi tìm Lê Vân, lấy từ trên người Niên Niên một bình sương sớm.Sau đó, nàng mở lò luyện đan lại lần nữa.Lần này ——Thành công rồi!Hương thơm mềm mại của kẹo bông gòn lan tỏa xung quanh, mang đến cảm giác thư thái vô cùng, khiến người ta thả lỏng toàn thân.

Trong không khí dịu nhẹ ấy, dường như ngay cả khả năng giao tiếp cũng được tăng cường, chỉ cần ngửi mùi này thôi, Nam Nhứ đã muốn lập tức tìm ai đó để nói chuyện.A ha ha ha.Có vẻ đã có thể tổ chức hôn lễ rồi?Chưởng môn ngày nào cũng giục cưới, nàng nghe đến chai cả tai.......Ngay khi nàng vừa đề cập chuyện tổ chức hôn lễ, chưởng môn lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng gửi thiệp mời đến khắp nơi.Có nhị tỷ ở, nàng cũng không cần lo lắng gì về việc chuẩn bị hôn lễ.Giờ đây, bán yêu và yêu thú từ trên xuống dưới của Thủ Tâm Phong đều nghe theo lệnh của nhị tỷ, hơn nữa còn được bà được huấn luyện nghiêm chỉnh, làm việc cực kỳ hiệu quả.

Kể từ trận đại chiến với Ma tộc, Thủ Tâm Phong đã dùng thực lực để chứng minh vị thế của mình, thành công đứng vững trong Thái Huyền Tông, dù thỉnh thoảng vẫn có chút xích mích với tu sĩ Nhân tộc của Thái Huyền Tông, nhưng đều được giải quyết nhanh chóng.Về phía chưởng môn, ông còn bận tối mắt tối mũi để lo liệu mọi thứ, còn điều động cả một đội ngũ nhân lực.Nam Nhứ bình tĩnh luyện đan, đọc sách, trông con, đợi tới khi vô tình ngẩng đầu lên thì......

Toàn bộ Thái Huyền Tông đã biến thành một biển đỏ rực!Nam Nhứ kéo vạt áo Lê Vân: "Sư phụ, màu đỏ này, có hơi quá rồi không?"

Nàng nói thầm: "Người biết thì nghĩ đây là hôn lễ, nhưng ai không biết chắc còn tưởng Thái Huyền Tông đang tổ chức đại lễ kỷ niệm ba ngàn năm thành lập mất."

Lê Vân nói: "Hai vị tiên nhân Hóa Thần kỳ thành hôn, trong ba ngàn năm lịch sử của Thái Huyền Tông cũng là chuyện hiếm có, nếu không tổ chức thật long trọng, ngược lại sẽ khiến người khác xem nhẹ Thái Huyền Tông."

Nam Nhứ: "......"

Đúng rồi ha.Hiện tại nàng đã là Hóa Thần kỳ.Nam Nhứ dường như không có chút cảm giác nào về chuyện mình đã bước vào Hóa Thần kỳ.Có lẽ là vì bằng hữu xung quanh vẫn đối xử với nàng như cũ, không vì tu vi tăng cao mà đối xử khác, đôi khi Ô Đại Sài dạy dỗ nàng mà thấy nàng vẫn ngốc, sẽ không ngại gõ đầu nàng vài cái ......Cảm giác như nàng vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ bình thường, chỉ muốn làm cá mặn, sống cuộc sống bình yên, vô tư giữa dòng người.Nam Nhứ dựa vào vai Lê Vân: "Sư phụ, đã nghĩ ra tên cho Niên Niên chưa?"

Lê Vân nói: "Ta đã bàn bạc với chưởng môn, quyết định đặt tên con bé là Nam Gia Mộc.

Con bé sinh ra ở Nam Hải, tính cách tinh nghịch, cái tên này mang sắc thái điềm tĩnh, nhưng không quá cứng nhắc, vừa vặn phù hợp với con bé."

"Nam Gia Mộc......"

Nam Nhứ lẩm nhẩm trong miệng, cảm thấy rất êm tai, lập tức giơ tay đồng ý.Nàng hỏi ý kiến của nhị tỷ, nhị tỷ cũng không có ý kiến gì.Thế là, sau bảy tháng ra đời, Niên Niên cuối cùng cũng có một cái tên chính thức ——Nam Gia Mộc.Chỉ tiếc là đứa nhỏ này vẫn còn nói chưa rõ ràng, nghe thấy tên mới thì cực kỳ phấn khích, tự hào giới thiệu với mọi người: "Con, Liên Liên, Lam Gia Mộc!"

Nam Nhứ đứng bên cạnh cười đến đau cả bụng.Con bé trời sinh gan lớn, lại còn là xã giao ngưu bức chứng.Điều khiến Nam Nhứ hoàn toàn không ngờ tới là, trong ngày thành hôn, trước khi đan dược của nàng kịp phát huy tác dụng, bầu không khí đã được một mình Niên Niên......

À không, bị một mình nhóc con khuấy động lên!Con bé linh hoạt len lỏi giữa các chưởng môn, trưởng lão của các đại tông môn, đôi chân nhỏ đạp lên vai các đại lão, nhảy tới nhảy lui như đang chơi đùa trên cột trụ.Mà các đại lão Nguyên Anh có thể dời non lấp bể, giậm chân một cái cũng khiến đại lục Thiên Diễn chấn động, đều cẩn thận nâng niu Niên Niên trong lòng bàn tay.Hôn lễ còn chưa kết thúc, Nam Nhứ và Lê Vân đã bị vây quanh bởi hàng loạt lời đề nghị, năm vị đại lão tranh nhau đòi làm cha nuôi của Niên, Bốn vị tiền bối muốn nhận Niên Niên làm con gái nuôi, còn vô số tu sĩ trẻ tuổi muốn nhận Niên Niên làm muội muội.Nam Nhứ: "......"

Trước khi tổ chức hôn lễ, nàng thật sự không ngờ hôn lễ lại có thể đi theo hướng này.Có một nhóc con có thể giao tiếp một cách lơi hại như vậy, Nam Nhứ liền kéo Lê Vân nép ra sau, hai người thì thầm to nhỏ.Nam Nhứ kéo tay Lê Vân: "Sư phụ, chàng nói xem, hiện tại Niên Niên đã lợi hại như vậy, sau này còn có thể biến thành như thế nào nữa?"

Lê Vân lắc đầu: "Ta không biết."

Nam Nhứ: "Hửm?"

Lê Vân nói: "Trước kia, ta luôn tin tưởng vào những điều chắc chắn.

Chắc chắn ta có thể tấn chức Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, chắc chắn ta có thể đánh bại đối thủ, chắc chắn ai cũng sẽ công nhận kiếm thuật của ta vô song."

"Nhưng, Sơ Thất," Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo của hắn vang bên tai nàng, "Vận mệnh vốn vô thường, dù là tu sĩ hay phàm nhân, đều như vậy.

Nếu cứ mãi theo đuổi sự chắc chắn, đến khi vận mệnh đổi thay, ngược lại ta sẽ được chứng kiến những điều chưa từng nghĩ tới."

"Ví dụ như, ta chưa từng nghĩ rằng......"

Hắn bỗng nhiên cười, nắm chặt tay nàng, "Ta sẽ gặp được nàng."

Giữa dòng xoay chuyển vô thường của vận mệnh, điều duy nhất ta có thể khẳng định chính là suốt quãng đời còn lại, ta sẽ luôn ở bên nàng.~TOÀN VĂN HOÀN~————Hầu: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhaa!!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back