Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 39: Phóng hỏa


Nam Nhứ nằm trên trường kỷ, mặt mày ủ rũ.Nàng vắt óc nghĩ cách......Nhưng càng nghĩ càng bế tắc.Không phải nàng lười suy nghĩ, mà vì thần thức bị tổn thương, vừa suy nghĩ là đầu đau nhói.Thế là nàng đành thở dài nhìn lên trần nhà, buông xuôi mọi thứ.Nghĩ đến việc muốn hỏi Ô Đại Sài về tình hình của Liễu Lăng Ca và Phong Dị, nhưng lại thấy không cần thiết.Dù sao người ta là nam nữ chính quấn quýt bên nhau, một nhân vật pháo hôi như nàng, tốt nhất nên tránh xa để khỏi rước họa vào thân.Nàng nhắm mắt, tiếng "cộc cộc cộc" giã dược của Ô Đại Sài vang bên tai không ngớt.Nam Nhứ lại mở mắt: "Ô phong chủ, ngài đang giã dược gì vậy?"

Ô Đại Sài nói: "Cửu Trùng Liên."

Ô Đại Sài thấy nàng chủ động hỏi về luyện đan, nên có ý muốn dạy nàng: "Cửu Trùng Liên là vua của Phật Liên, trong hàng ngàn đóa Phật Liên, chỉ có một đóa này.

Hơn nữa, Phật Liên cũng chỉ mọc ở trong cốc, Cửu Trùng Liên cũng vậy, ở nơi khác ngươi sẽ không tìm được."

"Ngươi có muốn lại đây xem cách giã dược của ta không?"

Ô Đại Sài làm bộ thần bí nói, "Một số dược liệu phải qua xử lý đặc biệt mới có thể luyện đan.

Phương pháp này của ta, ít khi truyền ra ngoài."

Ban đầu Nam Nhứ chẳng mấy hứng thú với việc giã dược, vừa nghe mấy câu không truyền ra ngoài, nàng lập tức cảm thấy tò mò.Cảm giác này giống như thấy trà sữa vị giới hạn không nhịn được mà dừng lại mua, hay nhìn thấy thực đơn độc quyền của nhà hàng mà không kìm được phải đặt món, hoặc nhìn thấy tin đồn động trời phải che giấu tên nhân vật chính mà chịu không nổi phải giải mã ngay ——Rồi phát hiện ra trà sữa vị giới hạn thì dở tệ, món ăn độc quyền thì khó ăn, còn cái gọi là tin đồn động trời thì lại liên quan đến nhân vật vô danh mà nàng chẳng bao giờ nghe đến.Cái tính tò mò đáng chết."

Phương pháp gì thế?"

Nam Nhứ nhịn không được ngồi dậy."

Ta......

A," Nam Nhứ vừa ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, nàng đành nằm vật ra,"......

Đau đầu quá."

Nam Nhứ tỏ vẻ đáng thương nói: "Ô phong chủ, có loại đan dược nào chữa tổn thương thần thức không?"

Ô Đại Sài lạnh lùng đáp: "Hôm nay ngươi đã dùng một viên rồi, không được uống thêm nữa."

"......

Thôi được."

Nam Nhứ lại nằm xuống, thất thần nhìn trần nhà.Không có việc gì để làm, nàng nghe tiếng "cộc cộc cộc" của Ô Đại Sài mà ngủ thiếp đi.

Không biết có phải do âm thanh này quá ám ảnh hay không, nàng mơ thấy ác mộng, trong mơ, thân phận thần thú của nàng bị phát hiện, người ta lóc thịt nàng thành từng mảnh, rồi " cộc cộc cộc" giã thành thịt nhuyễn ——A.Đúng là ác mộng cấp địa ngục.Nghĩ thoáng chút, địa ngục cũng khá tốt.Nam Nhứ tự an ủi bản thân, nàng không giết người cũng không phạm pháp, xuống địa ngục có khi nàng không phải chịu khổ.Nàng dựa vào đầu giường ngồi dậy.Ánh mặt trời bên ngoài đã lên cao, không rõ đã đến giờ nào.Cơn đau đầu hôm qua đã giảm bớt, nhưng vẫn có cảm giác nặng nề, bước đi thì nhẹ bâng, như đầu óc có thể đổ gục bất cứ lúc nào.Nhưng so với tình trạng này, còn một vấn đề khác cấp bách hơn........Vết thương cũ của nàng lại có dấu hiệu tái phát.Theo lý mà nói, khoảng thời gian bên cạnh Lê Vân, nàng vừa uống máu vừa hít mùi hương trên người hắn, đáng nhẽ vết thương phải ổn định hơn mới đúng.Trước đây nàng chỉ cần hưởng điều hòa một đêm thôi, đã có thể khỏe cả một ngày.Không biết có phải do tổn thương thần thức gây ra hay không.Vừa đau đầu vừa bị linh lực rối loạn trong kinh mạch hành hạ, Nam Nhứ lê thân ra ngoài.Ừm.....Lý do rất đơn giản.Nàng đói rồi.Thần thú cũng cần ăn gì đó!Nam Nhứ men theo hành lang, đi đến tiền sảnh, thấy Ô Đại Sài hình như đang tiếp khách."

Thúy Trúc Đan không còn rồi."

Giọng nói của Ô Đại Sài có chút nóng nảy, "Loại đan này vốn đã luyện rất ít, chia một chút là hết, trong tay ta cũng không còn dư đâu, đừng tới làm phiền ta nữa."

"Ô phong chủ," Giọng của khách nhân nghe quen quen, "Giá cả không thành vấn đề, ta có thể trả thêm."

Ô Đại Sài càng thêm nóng nảy: "Đã nói không có là không có!"

Nam Nhứ liếc nhìn, nhận ra vị khách kia ——A, là kiếm tu luôn đi cùng Liễu Lăng Ca, tay cầm thanh kiếm có khả năng nhận biết ma khí.

Nam Nhứ nhanh chóng chuồn đi.Không phải vì nàng sợ hắn.Nàng nhớ thanh kiếm Quá Hư ấy được bán ở buổi đấu giá với giá là ba vạn linh thạch thượng phẩm, lại còn trả thêm cho phí cho chủ trì buổi đấu giá.Tận 300 vạn linh thạch hạ phẩm.Đúng là một nhân vật lắm tiền......Nàng sợ bản thân không đủ kiên định mà khom lưng trước đồng tiền.Nam Nhứ cũng không phải kiểu người tự cao tự đại, chê tiền của ai đó.Dù là tiền của ai, kiếm được vẫn là tiền, cuộc đời của một xã súc đã dạy nàng nuốt nước mắt mà làm việc.Nhưng muốn trở thành thương nhân giỏi thì nên để những kẻ ghét mình phải trả giá đắt.Tiền bạc không quan trọng, nhưng nàng chỉ ......Thương cảm cho thanh Quá Hư.Nàng còn nhớ người chủ trì buổi đấu giá từng nói thanh kiếm này tình tình kiêu ngạo, đổi qua không biết bao nhiêu chủ nhân mà không thể hòa hợp được.Vậy mà người này vừa mua kiếm đã bỏ thanh kiếm cũ của mình để mang Quá Hư, đúng là đồ cặn bã vứt bỏ vợ cả để cưới góa phụ trẻ đẹp.Nếu như nàng bán hương đan cho hắn, vậy chẳng phải là tiếp tay cho kẻ ác sao?Nghĩ thế, Nam Nhứ chính trực quay về phòng, tiếp tục chịu đói.Nàng dựng tai nghe, đến khi nghe tiếng bước chân khách nhân rời đi, nàng mới lén chạy ra ngoài.Nam Nhứ chạy đến trước mặt Ô Đại Sài: "Ô phong chủ, có gì ăn không?"

"Đồ ăn à, ta không có," Ô Đại Sài nói, "Có dược liệu này, ngươi ăn không?"

Nam Nhứ: "......"

"Cảm ơn," nàng ôm bụng, "Không cần đâu."

Nàng nói: "Hay là......

để ta ra ngoài mua đồ ăn."

Dù đã là tu sĩ Trúc Cơ trở lên, không cần ăn uống, nhưng tại Tiên Hội Bồng Lai vẫn có rất nhiều quầy hàng bán thức ăn từ linh gạo và linh thực.Nhưng không đúng.Nam Nhứ bỗng nhớ ra mình không có túi trữ vật.Toàn bộ tài sản của nàng đều để trong cơ thể con rối kia rồi!Cũng may lúc trước vì lo con rối gặp chuyện, nên mỗi lần ra ngoài nàng chỉ mang theo ít đồ.

Không thì giờ này chắc tài cả đời nàng bị người ta nhặt hết rồi.Nam Nhứ buồn bã nhìn Ô Đại Sài: "Ô phong chủ, có thể cho ta mượn một ít linh thạch thượng phẩm không?

Ta về khách điếm sẽ trả lại cho ngài."

Ô Đại Sài liếc nàng: "Ngươi ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi đi, đừng để ta lại phải nhặt ngươi từ đầu đường về nữa."

Nam Nhứ: "......

Nhưng ta đói quá."

Ô Đại Sài nói: "Nha đầu ngươi, đúng thật là phiền phức.

Mau tu luyện đến cảnh giới tích cốc đi, ta đã tích cốc nhiều năm nên cũng không còn Tích Cốc Đan, để ta luyện cho ngươi một lò."

Ô Đại Sài vừa xắn tay áo chuẩn bị luyện đan, Nam Nhứ vội ngăn lại."

Không, không cần đâu......"

Nam Nhứ nói, "Ta không thích ăn Tích Cốc Đan."

Ô Đại Sài nói: "Tại sao?"

Nam Nhứ rất thành thật: "Khó nuốt lắm."

Ô Đại Sài: "......"

Ô Đại Sài trừng mắt nhìn nàng: "Đúng là khó hầu hạ."

Ông nói bâng quơ: "Đúng lúc ta phải ra ngoài cùng Lê Vân đi tìm người, quay về sẽ mang chút đồ ăn cho ngươi.

Sư phụ ngươi, cái tên này, không biết đang nghĩ gì, một con mèo hoang bình thường thôi mà cũng phải làm lớn chuyện, còn đi dán thông báo tìm mèo....."

"......

Hả?"

Thông báo tìm mèo???Nam Nhứ mơ hồ cảm thấy mọi chuyện có gì đó rất nghiêm trọng.Nàng run rẩy nói: "Sư phụ......

Làm lớn chuyện vậy sao?"

Ô Đại Sài nói: "Ta thấy hắn, không lật tung cả cốc để tìm mèo, chắc sẽ không từ bỏ."

Nam Nhứ: "......"

Sao lại thành ra thế này.Không được, không thể để Lê Vân làm lớn chuyện vậy được.Lỡ bị tên Phong Dị khốn khiếp kia nhìn thấy thì sao!Nếu Phong Dị biết nàng là con mèo mà Lê Vân lạc mất, lại hiểu rằng quan hệ giữa nàng và hắn không tầm thường.Nàng thậm chí không dám tưởng tượng Phong Dị sẽ lợi dụng nàng làm chuyện gì.Cả người Nam Nhứ lập tức căng thẳng.Sự thay đổi nhỏ này không qua được mắt Ô Đại Sài.Ô Đại Sài diễn rất nhập tâm, như thể bùng phát toàn bộ khả năng diễn kịch trong đời, bước dài một bước: "Không nói nhiều với ngươi nữa, ta ra ngoài đây."

Tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh không phải thứ Nam Nhứ có thể đuổi kịp, chỉ chớp mắt nàng đã thấy Ô Đại Sài biến mất khỏi tầm mắt.Nam Nhứ sốt ruột xoay vòng vòng, cắn răng trở lại phòng, hóa thành nguyên hình.Nàng chui ra từ đống quần áo, không có trận pháp phòng thủ, chỉ cần nhảy vọt một cái là bay thẳng sang biệt viện của Lê Vân ở bên cạnh.Lúc này Ô Đại Sài đã ra ngoài, theo lời ông ấy nói, ông ấy sẽ cùng Lê Vân đi tìm mèo, vậy Lê Vân chắc cũng không ở viện.Biệt viện của Lê Vân vắng lặng, nếu nàng tạo ra chút động tĩnh, chờ Lê Vân quay lại, phát hiện có dấu vết nàng từng ở đây.....Chắc hắn sẽ chịu ở lại viện chờ nàng thay vì làm lớn chuyện lên để tìm mèo đúng không?Còn nàng cũng kịp thời trở lại biệt viện của Ô Đại Sài, trước khi ông ấy về.Nhưng mà, làm thế nào mới để lại dấu vết được bây giờ?Một con mèo đâu biết viết chữ.......Vậy chỉ còn cách phá hoại rồi.Bản năng nghịch ngợm trong Nam Nhứ bỗng chốc được kích hoạt, nàng bắt đầu làm loạn đám Lưu Li Thảo trong viện, dẫm nát không ít cây cỏ, để lại đầy dấu chân mèo trên đất, cuối cùng nàng đến bên cạnh hồ nước.Cách tốt nhất để chứng minh thân phận, tất nhiên là dùng ngọn lửa của mình.Nhưng nàng lo không kiểm soát được lửa, chỉ định để lại một vết tích nhỏ trên bờ hồ.Nếu lửa bốc lên, nàng sẽ dùng nước dập.Nam Nhứ tràn đầy tự tin, thả ra một ngọn lửa nhỏ.Ngọn lửa nhanh chóng đốt cháy đám cỏ bên hồ, ''phừng'' một tiếng bốc lên.Nam Nhứ quơ móng vuốt hất nước để dập lửa.Chưa kịp dập tắt, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phía sau: "Sơ Thất."

Mèo con sững người, quay đầu lại.Nam nhân đứng đó, ánh mắt lướt qua cảnh tượng hỗn loạn trong viện và ngọn lửa đang cháy ngày một lớn bên cạnh nàng, gương mặt bình tĩnh không lộ chút cảm xúc.Hắn nhàn nhạt nói: "Gan lớn thật, ra ngoài chơi đã rồi, vừa về đã phóng hỏa?"

Nam Nhứ: "......"

Nàng oan quá.......

Nhưng mà cũng không oan lắm.Ô ô ô.Sao lại thành ra thế này chứ!!!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 40: Bức vẽ


Nam Nhứ không ngờ Lê Vân lại đột ngột quay về, nàng cúi gằm đầu, ỉu xìu không dám nhìn hắn.Sau đó nàng nghe được âm thanh "tí tách" của ngọn lửa vang lên bên tai.Lén liếc mắt nhìn, nàng thấy ngọn lửa đỏ rực đang lan rộng, theo gió bốc cao đến tận tường viện.Nam Nhứ: Chấn động.Chuyện này, chuyện này, sao lửa cháy nhanh đến vậy?Nếu không phải Lê Vân quay lại, chẳng phải nàng đã thiêu rụi cả căn viện rồi sao?Nàng không biết rằng, bàn tay giấu sau lưng của nam nhân đang điều khiển Thanh Phong Quyết.Nhìn ngọn lửa bùng cháy, mèo con sợ đến ngây người, vừa tự trách vừa áy náy."

Ô ô ——" Nàng chạy đến bên chân Lê Vân, dùng móng vuốt cọ cọ hắn, thúc giục hắn nhanh chóng dập tắt lửa.Nam nhân dừng tay, không tiếp tục điều khiển Thanh Phong Quyết, nhưng cũng không lập tức dập lửa.Hắn đợi đến khi lửa lan rộng, thiêu rụi cả một khu vực, sắp vượt qua tường viện, mới dẫn một luồng linh lực kéo nước từ hồ bên cạnh, tạo thành một con rồng nước, dập tắt đám cháy.Hắn nhấc mèo con lên, xoay người nàng lại, để nàng nhìn rõ cảnh tượng đen kịt cháy xem, khói dày đặc khắp nơi."

Sơ Thất," hắn nói, "Nhìn đi, đây là hậu quả do ngươi gây ra."

"Ô ——"Mèo con kêu một tiếng nghẹn ngào, cụp tai xuống.Nàng......Đâu có cố ý đâu.Mèo con chớp mắt, vừa cảm thấy chột dạ, vừa không biết phải làm sao, không dám nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.Hắn xoay người mèo con lại, nhìn chằm chằm: "Ngươi biết lỗi chưa?"

Ban đầu làm lớn chuyện để tìm mèo chỉ nhằm dọa nàng một chút, để nàng không chạy lung tung trong cốc.Không ngờ nàng lại lén quay về, thậm chí còn nghĩ đến việc phóng hỏa để để lại dấu vết.Hắn sớm đã nhận ra, nàng hoàn toàn không biết ngọn lửa của mình lợi hại đến mức nào.Vậy nên mới nhân cơ hội này, dạy nàng một bài học.Ngọn lửa của nàng là linh hỏa thượng phẩm, gần như có thể thiêu rụi mọi thứ.

Nhưng trong tay nàng chẳng khác gì trẻ con cầm dao, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ tự làm hại chính mình.Hơn nữa, những người cùng hệ linh căn rất nhạy cảm với thuộc tính của nhau, như Ô Đại Sài, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy Hỏa linh căn của nàng qua lớp ngụy trang.

Trên đời người tài nhiều vô số kể, nếu Ô Đại Sài có thể nhận ra sự khác biệt của nàng, điều tra ra thân phận của nàng, thì người khác cũng có thể.Bây giờ, dạy cho nàng một bài học để nàng kiềm chế lại, sau này mới có thể tránh khỏi hiểm nguy.Hắn đặt nàng xuống đất, nói: "Nếu lần nào ngươi cũng làm vậy, thế thì cứ ở lại cốc, không cần theo ta về Thái Huyền Tông nữa, ta sẽ thả ngươi được tự do."

"Meo!"

Mèo con kêu một tiếng ngắn ngủi, bám lấy chân hắn, ánh mắt đầy vẻ đáng thương.Lê Vân không động lòng, nói: "Ta biết ngươi nghe hiểu, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ."

Nam Nhứ nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, mới nhận ra lần này mình đã chơi quá đà rồi.Trước giờ nàng không thấy việc mình chơi với lửa có gì sai trái ——Nàng là thần thú Toan Nghê cơ mà!Chơi với lửa khác gì cá bơi trong nước???Nhưng Lê Vân lại giận.....Thôi thôi thôi.Được rồi.Cùng lắm thì sau này nàng không đốt lửa nữa.Nàng có thể không chơi với lửa, dù gì lò luyện đan của Ô Đại Sài vẫn có thể dùng......Nhưng nàng không thể đánh mất thuốc giảm đau!Đã quen ngửi mùi hương trên người Lê Vân để ngủ, đêm qua nằm một mình, nàng không thể ngủ nổi.Nam Nhứ lập tức cúi đầu nhận sai: "Ô ô ——"Mặt dày để đâu cho hết, nàng dùng hai chân trước ôm chặt lấy chân hắn, gần như treo cả người trên chân hắn, tỏ rõ quyết tâm không muốn bị đuổi đi!Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có một đội người bước vào.Người đến mặc đồng phục tuần tra màu nâu đỏ của cốc, nhìn cảnh tượng bừa bộn trong viện, sắc mặt nghiêm trọng: "Lê Kiếm Quân, có người báo rằng trong viện này có ánh lửa, có phải Ma tộc hay tà tu đã đến không?"

Nam Nhứ: "......"

Lê Vân cúi đầu nhìn mèo con, nhấc nàng từ chân lên, ôm vào lòng.Hắn nói: "Không có việc gì, chỉ là mèo con nhà ta muốn ăn cá nướng, ta nhóm lửa nhưng không kiểm soát được độ lớn."

Đội tuần tra: "......"

Nửa cái viện đều bị thiêu rụi, thế thì phải nướng con cá to đến cỡ nào chứ!Nhưng dáng vẻ thoát tục tựa tiên nhân của hắn, cùng thần thái lãnh đạm ——Khiến lời nói của hắn rất có sức thuyết phục.Dẫu sao, một Kiếm Quân cao cao tại thượng, sao lại nói dối về việc này được?Đội tuần tra cẩn thận quan sát, phát hiện trên người hắn không hề có dấu vết đánh nhau.Có lẽ......Vị Kiếm Quân này không giỏi nấu nướng.Bọn họ thu lại nghi ngờ, nói: "Kiếm Quân, viện này là cốc chúng ta mời ngài tạm ở, nếu xảy ra hư hại, linh thạch bồi thường......"

Lê Vân nói: "Xin lỗi, linh thạch cần bồi thường, ta sẽ trả đủ."

Đội tuần tra lại hành lễ: "Kiếm Quân quả thật sảng khoái, lát nữa sẽ có người đến kiểm tra.

Chúng ta còn có nhiệm vụ cần làm, xin cáo từ."

Người của đội tuần tra rời đi không lâu, lúc sau có hai đệ tử của cốc đến.Bọn họ mang theo bàn tính, kiểm tra thiệt hại một lượt, nói: "Lê Kiếm Quân, tính cả linh thảo, cột hành lang và tường viện bị cháy, lần này cần bồi thường 800 linh thạch thượng phẩm."

800 linh thạch thượng phẩm!Mèo con trừng lớn mắt.Đây là tám vạn khối linh thạch hạ phẩm......

Cướp trắng à!Chẳng lẽ Lê Vân bị chém giá?Nàng nhìn thế nào cũng thấy bố trí trong viện không khác gì tiểu viện của các đệ tử Thái Huyền Tông là mấy, bình thường đến mức, không thể nghĩ ra nổi tại sao nơi này lại đắt đến vậy.Nếu nàng ở hình người, nhất định sẽ mặc cả với đối phương.Nhưng hiện giờ nàng chỉ là một con mèo, vừa đưa chân ra định vỗ Lê Vân, lại bị hắn giữ lại.Hắn trực tiếp lấy một túi linh thạch từ túi trữ vật, trả đủ số tiền bồi thường.Hắn khẽ gật đầu: "Làm phiền các vị rồi."

"Không phiền, không phiền."

Đệ tử của cốc nhận được tiền, vui mừng ra mặt, nói: "Kiếm Quân, mèo của ngài tìm lại được, vậy những thông báo tìm mèo kia cũng không cần nữa đúng không?"

Bọn hộ lấy ra một xấp giấy dày, trả lại cho hắn: "Những thông báo này, chúng ta sẽ không dán nữa."

Hả?Thông báo tìm mèo?Nam Nhứ tò mò thò đầu ra ——Chủ yếu là muốn xem trên thông báo vẽ nàng thành dạng gì.Rồi nàng nhìn thấy, trên tờ thông báo vẽ một con mèo với bộ lông rối bù như cỏ dại, trông như vừa ra khỏi tiệm làm tóc sát mã đặc*.*Sát mã đặc: kiểu tóc HKT ngày xưa.Nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là con mèo này tròn vo, mũm mĩm.....Rõ ràng là một con heo vàng cam chứ không phải mèo.Nam Nhứ xem xong liền lặng thinh.Ai vẽ cái thông báo tìm mèo này, đứng ra đây, nàng đảm bảo không đánh chết hắn!Mù đến cỡ nào mới vẽ nàng thành thế này chứ.Dán cái thông báo tìm mèo này, có tìm được không, có tìm được không!

Hả?Rõ ràng nàng rất thon thả mà!!!Nàng làm gì béo như vậy!!!Nếu không phải Lê Vân vừa mới cấm nàng nghịch lửa, nàng thật muốn đốt sạch đống thông báo này cho rồi.Giữ lại đống lịch sử đen tối này, đúng là tổn hại hình tượng của nàng.Trong lòng nàng mắng nhiếc người vẽ là đồ mù đến cả vạn lần, rồi bỗng nhiên nàng nghe thấy đệ tử của cốc tán dương: "Tài năng vẽ của Kiếm Quân thật khiến người khác kinh ngạc, ngài vẽ con mèo sống động như thật."

Nam Nhứ: ".................."

Thì ra kẻ mù lại là sư tôn nàng.
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 41: Màu vẽ


Nam Nhứ mất khá lâu mới chấp nhận được sự thật rằng, người đã vẽ nàng thanh con heo vàng cam chính là Lê Vân.Chắc là thiên tài cũng có điểm yếu, sư tôn luyện kiếm là thiên tài, còn vẽ thì.....Dở một chút cũng được.Nhưng đống này tuyệt đối không thể giữ lại!Không được đốt thì xé!Xé hết cho nàng!Ngay lập tức, Nam Nhứ chuyển sự chú ý, cuộn tròn trong lòng Lê Vân giả vờ ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía chồng giấy thông báo tìm mèo mà Lê Vân đặt trên bàn.Lê Vân thấy động tác của nàng, trong lòng không khỏi bật cười.Tất nhiên là Sơ Thất không hề mập như trong bức vẽ.Ban đầu hắn không có ý định tìm mèo, nên chỉ phác họa qua loa, làm khác đi ngoại hình của nàng để tránh kẻ đứng sau phát hiện.Không ngờ nàng lại để ý đến vậy.Hắn giả vờ đứng dậy, muốn xem xem, nàng sẽ làm gì với đống giấy thông báo ấy, có định đốt nữa hay không.Mèo con dường như sợ hắn bỏ đi, lập tức nắm chặt lấy vạt áo hắn.Hắn bế mèo con lên, đặt sang một bên: "Sơ Thất, ta chỉ đi thay y phục thôi."

"Meo ~"Mèo con buông móng vuốt, ánh mắt ngập tràn mong ngóng.Vậy nhanh quay lại nha!Lê Vân như đọc được suy nghĩ, mỉm cười nhẹ xoa đầu nàng.Ngay khi hắn vừa rời khỏi, nàng lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn đống thông báo tìm mèo, ánh mắt đầy sát khí.Nàng nhảy vọt như mãnh hổ, vươn móng vuốt đầy sắc nhọn.Lịch sử đen tối!

Xé cho nát!

Nát hết đi!Nàng cào loạn một hồi, nhưng khi cúi xuống nhìn ——Đống giấy vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.........Sao giấy của Tu Chân giới các người tốt đến vậy?Nam Nhứ cảm thấy vô cùng bất lực lẫn tức giận.Thật muốn phóng hỏa quá đi!!!Nam Nhứ càng cố gắng cào xé, nhưng dù có mạnh đến đâu, giấy cũng chẳng bị nhăn chút nào.Tức nước vỡ bờ.

Nàng liền ngoạm lấy tờ thông báo mà gặm.Sau đó, một tiếng "xoẹt" vang lên.Hả, xé được rồi!Nam Nhứ lập tức vừa cào vừa cắn, xé thêm mấy tờ nữa.

Trong lúc xé, lưỡi nàng vô tình liếm phải chút màu trên bức vẽ.Không biết màu vẽ được làm từ gì, lại có vị chua chua ngọt ngọt, giống như xoài.Cũng ngon đến lạ.Nam Nhứ không nhịn được, lại liếm thêm một cái.Ngay lúc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên: "Sơ Thất!"

"Meo?"

Mèo con đang ngậm tờ thông báo trong miệng, xung quanh là một đống giấy vụn.Màu vẽ vàng, trắng, đen loang lổ trên giấy, dính nhòe nhoẹt đầy mặt nàng.Nhiều năm qua, Lê Vân dù ở trước tình thế nguy hiểm cũng không mảy may dao động, lần này bị hành động của nàng chọc đến bật cười.Mèo con nghịch ngợm đến mức, lúc nào cũng gây ra rắc rối mới.Lê Vân rút tờ giấy trong miệng nàng ra, lấy một chiếc khăn lụa lau sạch những vệt màu trên mặt nàng.Mèo con lúc này cũng bắt đầu cảm nhận được hậu quả của việc ăn bậy, trên mặt lộ biểu cảm thống khổ.

Lê Vân dùng Trảm Phong cắt đầu ngón tay, đưa đến bên môi nàng.Hắn dùng chút lực cầm lấy cổ mèo con, nhẫn nại nói: "Màu vẽ được làm từ Hỏa Linh Chi, thuộc tính nóng rất nặng, không được ăn bậy."

À......Hóa ra màu vẽ không ăn được.Mèo con khẽ gật đầu, sau đó sững lại.Chuyện màu vẽ không ăn được không phải bình thường sao!Chỉ số thông minh của nàng đi đâu hết rồi?!Nam Nhứ ngẫm lại: IQ của nàng như bay mất vậy, sao lại có thể liếm màu vẽ chứ?Hành động ấy chẳng khác gì mấy người muốn nhét bóng đèn vào miệng cả???Cảm nhận linh khí trong cơ thể bị tính nóng của Hỏa Linh Chi khuấy động, đâm vào kinh mạch gây đau đớn; nàng vừa ngậm ngón tay Lê Vân, vừa cảm nhận luồng khí lạnh dần xoa dịu sự hỗn loạn trong cơ thể.Nàng cảm thán trong lòng: Bán thảm đúng là cách hiệu quả nhất để khiến Lê Vân bớt giận.Đại sư à, ta hiểu rồi.Trong đầu Nam Nhứ bỗng nảy số.Nếu nàng cố ý làm loạn linh khó trong cơ thể, chắc chắn Lê Vân sẽ nhận ra.

Vậy nếu......Nàng chuẩn bị vài thứ có thể khiến linh khí của mình hỗn loạn thì sao nhỉ?Thôi, thôi.Vừa nghĩ đến đau đớn vừa nãy, Nam Nhứ nhanh chóng từ bỏ ý định.Nàng tự hỏi tại sao mình chứ thích tự làm khổ mình như vậy.Đau chết mất.Nhưng nàng cũng thấy khổ ghê.Khoác áo choàng che giấu thân, đến muộn thì hắn giận, mất tích hắn thì giận, để lại dấu vết hắn cũng giận.....Haizz, hắn thật dễ nổi giận mà.Không biết có cuốn sách nào như《 Phương Pháp Dỗ Nam Nhân》,《Làm Thế Nào Để Thuần Hóa Kiếm Tu Lạnh Lùng》,《 Bảy Ngày Chỉ Bạn Dạy Bảo Chủ Nhân 》hay không nhỉ?Nếu có thể học hỏi thêm từ sách thì tốt quá.Nam Nhứ nghĩ ngợi mông lung hồi lâu, nhưng chẳng ra kết quả gì.Đầu nàng vốn đã đau, giờ nghĩ thêm những chuyện này lại càng đau hơn.Ở gần Lê Vân khiến nàng cảm thấy dễ chịu, đến mức cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến.Khoan đã, khoan đã.Nam Nhứ cắn lưỡi để tỉnh táo lại.Hình như nàng quên mất gì đó......Ô Đại Sài!Ô Đại Sàu đi ra ngoài cùng Lê Vân để đi tìm nàng, giờ Lê Vân đã về rồi.....Vậy có phải Ô Đại Sài cũng đã quay lại rồi không?Nàng còn bảo Ô Đại Sài mang đồ ăn về cho mình nữa!Sợ cái gì tới cái đó.Nam Nhứ đang căng thẳng, chưa biết làm sao để thoát thân, thì đã nghe thấy giọng nói vang rền từ bên kia: "Nam Nhứ!

Ta mua cho ngươi chút đồ ăn rồi này, chẳng phải ngươi kêu đói sa, mau ra đây ăn đi!"

Hai viện sát cạnh nhau, Nam Nhứ nghe rõ mồn một.Nàng khẩn trương dùng móng vuốt ấn nhẹ lên người Lê Vân."

Sơ Thất," Lê Vân xoa nhẹ lưng nàng, "Sao vậy?"

Nam Nhứ đặt móng vuốt lên bụng, cọ cọ vào người hắn, phát ra những tiếng ô ô đầy nũng nịu.Lê Vân nhìn nàng một lúc, nói: "Đói rồi?"

Nam Nhứ gật gật đầu.Lê Vân rút ngón tay ra khỏi miệng nàng, mở túi trữ vật ra tìm kiếm.Một lát sau, hắn cau mày nói: "Mấy món đồ ăn vặt trước đây......

Để chung với linh thạch, vừa rồi đưa cho đệ tử trong cốc rồi."

Hết rồi?Vậy thì mau đi mua đi!Vừa hay có thể khiến hắn rời đi!Nam Nhứ nằm trên đùi hắn, lăn qua lăn lại, không hề che giấu khát vọng được ăn đồ ăn.Cuối cùng, Lê Vân thỏa hiệp.Hắn đứng dậy nói: "......

Ta đi mua cho ngươi."

Nam Nhứ vẫy đuôi tiễn hắn, vui sướng như cún con.Đợi Lê Vân vừa đi khuất, nàng nhanh chóng nhảy lên tường, vòng qua cửa sổ sau mà mình mở sẵn trước khi ra ngoài, lẻn vào, thay y phục rồi mở cửa.Vừa mở cửa, Ô Đại Sài đã đứng trước cửa với một hộp thức ăn trên tay: "Đây, đồ ăn nha đầu ngươi muốn đây."

Nam Nhứ mệt đến rã rời, nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn Ô phong chủ!"

Ô Đại Sài nói: "Nha đầu ngươi, ta gọi mãi mà không chịu ra."

Nam Nhứ nhanh trí bịa: "Ấy, là do ta ngủ say quá, nên không nghe thấy sao.

Hơn nữa, sau khi thần thức bị tổn thương, đầu ta đau lắm, làm gì cũng đều lơ mơ."

Câu cuối là thật, không cần bịa.Nam Nhứ pha thật giả lẫn lộn, Ô Đại Sài không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, mua cho ngươi không ít đồ, cái hộp này còn bảo quản tươi được một hồi lâu, sau này đừng có bắt ta chạy việc vặt như thế này nữa."

Ô Đại Sài vừa nói vừa thổi râu trừng mắt: "Ngươi còn chưa phải đồ đệ của ta đâu, vậy mà bắt ta chạy việc vặt cho ngươi......

Không đúng, đồ đệ thì phải chạy việc cho sư phụ, nào có chuyện ngược lại!"

Nam Nhứ cười nói: "Vì ngài vừa đẹp vừa tốt bụng mà!"

Ô Đại Sài: "......

Miệng lưỡi ngọt xớt."

Ông lão này dê dỗ vô cùng, miệng thì trách móc nhưng mặt đã đó hết lên, chỉ là da ông hơi ngăm đen, nên Nam Nhứ phải lại gần mới nhận ra."

Ta phải đi mua dược liệu, nên tối nay sẽ không về!"

Ô Đại Sài khoác tay ra cửa: "Ngươi đừng có chạy lung tung, ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt!"

Tối nay không về?Tốt quá rồi!Nam Nhứ vui vẻ tiễn bóng lưng Ô Đại Sài, mang hộp thức ăn vào phòng, nàng còn chưa kịp ăn vài miếng, đã nhanh chóng biến về nguyên hình, rồi chạy về sân bên cạnh.Tạ ơn trời đất, Lê Vân vẫn chưa về.Nam Nhứ nằm úp bên cạnh bàn, mệt đến mức thở hổn hển.Nàng thở dài.Làm nội gián không phải chuyện người làm.Chờ một lúc, Lê Vân cũng quay vềHắn lấy một loạt đồ ăn vặt từ túi trữ vật ra, đặt từng món trước mặt nàng: "Sơ Thất, ăn đi."

Nam Nhứ lại gần nhìn ——Hả?

Không phải mấy món nàng hay ăn.Nàng nghi hoặc nhìn hắn, Lê Vân nói: "Chợ phiên của Tiên Hội Bồng Lai có bán một vài đồ ăn mới, ta mua về để ngươi thử."

Nói xong, hắn cứ thế nhìn chằm chằm nàng.Nam Nhứ: "......"

Nhưng mà cũng nên giới thiệu một chút xem mấy món này là cái gì chứ!Nam Nhứ bỗng nhớ đến Trúc sư huynh.Haizz, có Trúc sư huynh thật tốt, không những giới thiệu rõ ràng từng món ăn, còn giúp nàng xé nhỏ ra, để tiện ăn.Nam Nhứ nhìn hắn một lúc lâu, nhưng hắn không hiểu ý nàng, nói: "Không đói nữa à?"

Nam Nhứ đành chịu thua.Ô ô, vẫn là tự mình ngửi rồi đoán vậy.Nàng dựa vào khứu giác, ngửi từng túi một, cố gắng phân biệt mấy món hắn mua.

Món nào có mùi tạm ổn thì miễn cưỡng ăn một chút.Cũng do quá đói, nên nàng ăn ngấu nghiến.Ăn được một nửa, đột nhiên nhớ lại bức tranh kia ——Có phải Lê Vân nghĩ nàng ăn quá nhiều nên mới vẽ nàng thành như vậy không?Động tác ăn như như hổ đói của nàng lập tức khựng lại.Mèo con phồng má nhìn hắn, Lê Vân liếc nàng một cái:"Khát à?"

Hắn cầm lấy chiếc cốc ngọc, cắt ngón tay, để máu chảy đầy một cốc rồi đặt trước mặt nàng: "Uống đi."

Nam Nhứ im lặng.Nàng chỉ muốn nói rằng cách Lê Vân nuôi mèo có phải có chút kỳ quái không......Tại sao nghĩ nàng khát không cho nàng uống nước, lại cho nàng uống máu....Nào có ai nuôi mèo kiểu này!Rõ ràng hắn chưa từng nuôi mèo.Ồ.Chẳng hiểu sao Nam Nhứ cảm thấy vui hẳn lên.Trước đây hắn chưa từng nuôi mèo!Vậy nàng chính là con mèo đầu tiên mà hắn nuôi!Vừa nghĩ đến đây, nàng phấn khích đến mức miếng thịt đang phồng trong miệng cũng trôi xuống họng.Ơ.Nam Nhứ lại đơ ra.......Thôi kệ, ăn rồi thì ăn tiếp.Không cần phải lo về vóc dáng!!!Mèo con tiếp tục vùi đầu vào đống đồ ăn, còn nam nhân cảm nhận được tâm trạng vui vẻ bất ngờ của mèo con, nhưng không biết vì sao nàng vui.Dường như hắn cũng bị lan tỏa bởi niềm vui đó, khóe môi khẽ nhếch lên.
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 42: Vân đăng


Vừa ăn no là lại muốn ngủ.Lúc còn làm người Nam Nhứ đã như vậy, không ngờ làm mèo rồi vẫn không khác.Nàng xoa xoa cái bụng tròn xoe, vừa nằm xuống lại nghĩ đến bức tranh con mèo mập đó, lập tức kiên quyết ngồi dậy.Không tranh đồ ăn thì cũng phải tranh chút thể diện.Nàng quyết định đi bộ để giảm cân, giúp tiêu hóa!Theo lý thuyết, giảm cẩn chính là khép miệng, bước chân đi.Miệng thì nàng không khép được, nên chân đành phải bước.Ừm, tuy nhiên lý thuyết giảm của con người có áp dụng được cho mèo không?......

Không giảm nữa!Lập tức Nam Nhứ lại nằm xuống.Nàng nhanh chóng tìm cho mình một cái cớ: Nàng muốn giảm cân một cách khoa học, không sẽ hại sức khỏe.

Còn làm sao để mèo giảm cân khoa học thì, để sau hẵng nói!Hơn nữa, nàng vẫn là mèo con mà!Vị thành niên, đang tuổi ăn tuổi lớn!Kỳ trưởng thành của thần thú phải đến 500 tuổi, hiện tại nàng mới đến 300 tuổi......Làm tròn lên thì, nàng còn 200 năm nữa để lớn.Wow.Đột nhiên Nam Nhứ cảm thấy làm thần thú thật hạnh phúc.Sống lâu như vậy, ai thèm quan tâm thân hình có đẹp hay không.Những lo lắng về thân hình của Nam Nhứ lập tức biến mất.Dù sao thì là do kỹ năng vẽ của Lê Vân quá tệ, chứ không phải do nàng mập!Nam Nhứ đứng dậy đầy tự tin, leo lên chân Lê Vân nằm ngủ.Lê Vân nhìn mèo con lúc thì buồn ngủ gật gù, lúc thì ngồi dậy đầy khí thế, cuối cùng vẫn quay lại nằm ngủ trên chân mình, hắn chỉ biết cười nhạt.Hắn không biết mỗi ngày nàng đang nghĩ gì, nhưng dường như lúc nào cũng hồn nhiên vô lo, không chút phiền muộn.Hắn bế mèo con lên giường, do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn không đặt nàng vào ổ mèo.Nếu tỉnh dậy thấy mình nằm trong ổ mèo, nàng chắc chắn sẽ tức giận.Nhưng cơ thể thật sự của mèo con......Trước đây hắn không biết, giờ biết rồi thì tuyệt đối không thể ngủ chung nữa.Hắn suy nghĩ một chút, đặt mèo con nằm bên cạnh, giữ một khoảng cách, nhắm mắt nghỉ ngơi.Nhưng sau đó hắn phát hiện, ngay cả khi đang ngủ say, mèo con vẫn sẽ mơ màng bò lại gần hắn.Một cục lông vàng nhất quyết phải rúc vào lòng hắn mới chịu ngủ.Lẽ ra hắn đã quen với cảm giác có mèo con trong lòng, nhưng giờ đây cả người hắn cứng ngắc.Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn lập tức nghĩ đến bóng lưng trong bể tắm ngày đó.Mèo con ngây thơ không biết gì, nhưng hắn thì biết rõ tất cả.Ở cảnh giới này, thực ra hắn không cần ngủ.Lê Vân khẽ thở dài, dứt khoát ngồi dậy.Hắn lấy một cuốn sách, dưới ánh nến, bắt đầu lật xem từng chút một.Đêm dài tĩnh mịch, ngoài tiếng lửa nến khẽ cháy, chỉ còn tiếng thở đều đều của mèo con.Hắn đọc sách thấy chán, quay sang nhìn mèo con.Cục lông vàng nhỏ nhắn cuộn tròn ở đó, chỉ cần nhìn một cái, dường như mọi giá lạnh cùng cô tịch đều biến mất.Chỉ còn lại sự bình yên trong lòng........Nam Nhứ sống nhiều ngày qua lại giữa hai nơi.Ô Đại Sài phải ra ngoài mua dược liệu, Lê Vân cần thu thập nguyên liệu để rèn kiếm, nên mỗi ngày nàng có thể tranh thủ lúc họ vắng mặt mà qua lại, che mắt mọi người.Nhưng phần lớn thời gian, nàng vẫn chỉ ngủ.Thần thức của nàng hồi phục chậm hơn tưởng tượng, cảm giác mệt mỏi len lỏi khắp cơ thể, khiến nàng chỉ muốn ngủ mãi.Nàng bắt đầu đếm ngày.Sao Tiên Hội Bồng Lai vẫn chưa kết thúc vậy.Sống kiểu căng thẳng cứ chạy đi chạy lại thế này, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.Ngay cả ngủ cũng chẳng yên, chỉ sợ ngủ quên rồi để lộ thân phận.Ngày cuối cùng của Tiên Hội Bồng Lai cũng đến.Buổi tối, Ô Đại Sài ra ngoài như thường lệ, nàng nhân cơ hội biến thành mèo con, nhảy vào biệt viện của Lê Vân.Nam Nhứ thực ra không phải người thích đi dạo phố.

Nhưng bị nhốt một chỗ quá lâu, ngày tháng cũng trở nên nhàm chán.Nghĩ đến việc mình đến Tiên Hội Bồng Lai, ngoài nửa buổi ngắm tuần xuân ra, cũng không làm được gì, nàng thấy thật thua thiệt.....Lỗ quá đi!Phải mười năm nữa mới lại có Tiên Hội Bồng Lai!Nam Nhứ hậm hực nghĩ một hồi, nhưng vừa nghĩ đến khoảng thời gian mười năm, lại bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.Mười năm thôi mà.Chỉ cần nàng sống đủ lâu, có thể tham gia đến ngàn lần!

Ừm......Điều kiện tiên quyết là phải sống sót được đã.Tin vui là, gần đây tên khốn Phong Dị không tìm đến nàng nữa.Nàng nhờ Ô Đại Sài lấy giúp chiếc túi trữ vật từ khách điếm đến đây, trong túi trữ vật có thạch truyền âm mà Phong Dị dùng để liên lạc vẫn chưa từng động tới.Trước đây ở Thái Huyền Tông mỗi ngày luyện kiếm đều được lười biếng, giờ bị nhốt trong cốc quá rảnh rỗi, nàng thậm chí bắt đầu nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác.Khụ khụ, chủ yếu là muốn nghĩ xem có nhân vật tiềm năng nào để đầu tư hay không.Nhưng sau một hồi nhớ lại, những người có tên tuổi trong sách, hoặc là những người theo đuổi Liễu Lăng Ca, hoặc giống như nàng là liếm cẩu của Ma Tôn.Nàng nhớ mang máng, hình như có một phản diện là bán yêu!Nhưng bán yêu bị bán làm nô lệ thì nhiều vô kể, nàng không thể mò kim đáy bể mà đi tìm từng người được.Hơn nữa, mua về cả đống bán yêu thì phải nuôi ở đâu?........Quá khó khăn.Làm nữ phụ quả nhiên thật khó!Nam Nhứ không thèm để ý nữa, quyết định vùi đầu ngủ.Cả một ngày cứ thế trôi qua trong giấc ngủ của nàng.Đến tối, nàng bỗng nghe thấy có người gọi bên tai: "Sơ Thất."

Nàng mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra.Vừa mở mắt, nàng đã thấy góc nghiêng của Lê Vân gần ngay trước mắt.Bầu trời đêm đầy những chiếc đèn Khổng Minh màu cam rực rỡ, soi sáng cả không trung bằng sắc vàng ấm áp.

Mái tóc trắng như tuyết của Lê Vân tung bay trong gió đêm, vẻ lạnh lùng như tách biệt với tất cả ánh sáng cùng ấm áp xung quanh.Hắn ôm nàng, khẽ nhún chân, ngồi lên mài nhà.Hắn nói: "Đây là vân đăng."

Ồ, chẳng phải là đèn Khổng Minh sao, nàng hiểu cái này.Ở hiện đại nàng chưa từng thấy cảnh tượng bầu trời tràn ngập đèn Khổng Minh như vậy, Nam Nhứ lập tức bị thu hút, ngẩng đầu nhìn vân đăng rực rỡ.Nhìn một hồi, nàng phát hiện có điều không đúng.Đèn Khổng Minh thì phải bay lên cao......Còn vân đăng lại đang trôi xuống đất!Nàng mở to mắt, muốn nhìn kỹ hơn.Lê Vân gọi ra một con hạc giấy, mang theo nàng bay lên.Hạc giấy nhẹ nhàng bay lượn, chỉ một lát đã đưa nàng đến nơi cao nhất cỉa dải vân đăng.

Nam Nhứ lúc này mới nhìn rõ, những chiếc vân đăng trôi theo một quỹ đạo hình vòng tròn dài, từ trên trời nối xuống mặt đất, rồi từ mặt đất bay ngược lên không trung.Xung quanh vân đăng lơ lửng những hạt vàng nhỏ như cát mịn, trông như dòng sa thạch lấp lánh.Trong dòng sa thạch ấy còn có một hương hoa nồng đậm ——Là đường hoa của tuần xuân hôm đó!Hóa ra những chiếc kiệu hoa bay trên không trung hôm ấy, cuối cùng là để trải đường sông ánh sáng cho những chiếc vân đăng này.Tựa như dòng nước uốn lượn chảy qua, sa thạch cuốn theo vân đăng lơ lửng trôi khắp các con đường trong cốc, những tu sĩ đứng dọc bờ sông ánh sáng, lấy một chiếc vân đăng từ dòng sông vàng.Trong cốc, tu sĩ dưới Nguyên Anh không được phép phi hành, Nam Nhứ ngồi giữa không trung, đưa mắt thu hết cảnh tượng phàm trần rực rỡ này vào đáy mắt.Nàng vô thức nhìn về phía Lê Vân: "Meo?"

Lê Vân không nhìn nàng.Hắn nhìn vân đăng, hoặc như đang nhìn về nơi xa xăm vô tận: "Trong tập tục của cốc, vân đăng tượng trưng cho lời chúc phúc của người đã khuất gửi đến thân nhân của họ."

Giọng nói của hắn mang một nét gì đó nàng không hiểu được, giống như hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào theo cơn gió.
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 43: Nói chuyện


Vân đăng tượng trưng cho lời chúc phúc của người đã khuất.....Đối với thân nhân của họ sao?Nam Nhứ nhìn dòng sông đèn rực rỡ trước mắt.Những chiếc vân đăng kéo dài bất tận, bao bọc trong dòng cát vàng lấp lánh, từ trên trời chảy xuống mặt đất như thác đổ.Nam Nhứ không kiềm được mà nhớ đến người thân của mình.Ba mẹ ly hôn khi nàng còn nhỏ, mỗi người đều có gia đình riêng.

Nàng được ông nội nuôi dưỡng.Nàng chưa từng cảm thấy mình thiếu đi tình yêu ——Ông nội rất yêu thương nàng, lúc còn nhỏ, ông thường đưa nàng đi chơi cờ, câu cá, trồng hoa, nuôi chim, dù nàng nghịch ngợm ngắt những cành lan mà ông dày công chăm sóc, ông cũng không trách mắng, chỉ mỉm cười rồi cài nhành hoa ấy lên tai nàng.Giây phút này, giữa dòng sông đèn, dường như nàng ngửi thấy hương lan ngào ngạt ngày ấy.

Ông nội qua đời vào năm nàng học đại học.Nếu những chiếc vân đăng này tượng trưng cho lời chúc phúc của ông, vậy ông sẽ nói gì với nàng?Nam Nhứ đưa móng vuốt ra, cố gắng chạm tới một chiếc đèn.Nhưng móng của nàng quá ngắn, chẳng với tới gì cả, thậm chí suýt còn khiến nửa người nàng lơ lửng bên ngoài.Ấy ——Thiếu chút nữa là nàng rơi xuống rồi, nhìn cảnh vật dưới chân, chứng sợ độ cao của nàng lại bắt đầu trỗi dậy.Nàng nhanh chóng rụt móng vuốt lại, ôm chặt lấy cánh tay Lê Vân.Lê Vân cúi đầu nhìn nàng: "Sơ Thất muốn một chiếc vân đăng sao?"

Nam Nhứ gật gật đầu.Lê Vân điều khiển hạc giấy tới gần dòng sông đèn.Tới gần hơn, Nam Nhứ mới nhận ra, ở đuôi của mỗi chiếc vân đăng đều buộc một dải lụa, trên đó hình như có ghi dòng chữ.Lê Vân giơ tay, nhẹ nhàng chỉ một chiếc vân đăng, lập tức kéo nó vào tay.Hắn nhìn dải lụa dưới đuôi đèn, nhẹ giọng đọc: "Một bước lên trời, đắc đạo phi thăng."

"Chúc phúc như thế này sao......"

Một nửa khuôn mặt lạnh lùng của hắn được ánh sáng ấm áp của vân đăng chiếu sáng, nửa còn lại ẩn trong bóng tối.Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhẹ thả tay để chiếc vân đăng rơi vào màn đêm đặc quánh, lặng lẽ trôi trong gió cùng với mái tóc trắng đang tung bay.

"Ô ——"Mèo con đưa móng vuốt, cố bắt chiếc đèn nhưng không chạm được."

Meo ô!"

Nam Nhứ quay đầu nhìn hắn, tức tối trừng mắt.Kéo được một chiếc đèn rồi sao lại thả đi!Lời chúc phúc như vậy chẳng phải rất hay à!Nếu giữ chúng lại làm kỉ niệm thì tốt biết mấy.Nam Nhứ nhìn dòng sông đèn gần trong gang tấc, quyết định tự mình bắt một chiếc.Nàng buông móng vuốt khỏi cánh tay Lê Vân, mạnh mẽ nhảy về phía chiếc vân đăng gần nhất.May mắn thay, nàng vừa đáp đúng lên một chiếc đèn.Đứng trên đèn, nhìn dòng sông đèn bất tận trước mặt ——Nên chọn chiếc nào đây?Đứng từ trên cao, nàng không thể đọc rõ những dòng chữ trên dải lụa, nàng nhảy hai bước sang trái, rồi lại nhảy hai bước sang phải, cuối cùng cũng chọn được một chiếc vân đăng.Nàng hớn hở xoay người muốn tìm Lê Vân, thì mới phát hiện.....Nàng đang bị dòng sông đèn bao quanh.Nàng đứng ở trung tâm của dòng sông đèn, hai bên là ánh sáng vàng mênh mông.Lê Vân ngồi trên hạc giấy, cách nàng một dòng sông dài, bóng dáng lạnh lùng, cô tịch, không rõ nét mặt.Tựa như nàng đã bỏ rơi hắn, lao vào giữa những ánh sáng phồn hoa, để lại hắn một mình trong tịch mịch.Nàng theo bản năng bám vào rìa vân đăng, bay về phía hắn.Đến khi bay được nửa đường, nàng mới nhận ra mình đang làm gì, hận không thể tự vả mình một cái.Ôi không!Nàng quên mất mình biết bay rồi.Biết bay vậy thì vừa nãy sao lại sợ độ cao chứ!Nàng ảo não: Giả bộ cả buổi, cuối cùng lại lòi đuôi ngay trước mặt Lê Vân!.......Nhưng bay thì cũng bay rồi.Giờ mà quay lại giả ngu tiếp còn kỳ hơn.Nam Nhứ cứng đờ trong chốc lát, sau đó lại giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục bay về phía Lê Vân, đưa vân đăng đến trước mặt hắn.Nàng giơ móng vuốt, vỗ vai hắn: "Ô ô!"

Lê Vân trầm mặc ngay chớp mắt: "......

Sơ Thất?"

Mèo con đẩy chiếc vân đăng tới trước mặt hắn, móng vuốt chỉ vào đuôi chiếc đèn.Hắn dùng ngón tay nhấc dải lụa ở đuôi đèn lên: "Phúc thọ an khang, bình an hỉ lạc."

Hắn nhẹ nhàng cười: "Sơ Thất chọn đèn rất tốt."

"Meo ~"Nam Nhứ vui vẻ quẫy đuôi.Đây nhất định là lời chúc phúc của ông nội dành cho nàng.Nàng biết mà, ông luôn yêu nàng nhất!Mèo con ngồi xổm trên chiếc vân đăng màu cam ấm áp, bộ lông vàng óng của nàng bị gió thổi tung, ngay cả chóp tai cũng khẽ rung rinh.Dòng sông đèn trải dài vô tận, nhưng không thể sánh bằng đôi mắt trong veo, tinh khiết như dát vàng của nàng.Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy tựa hồ cũng nhuốm màu vàng, mang theo chút hơi ấm rực rỡ hiếm thấy.Sau đó, mèo con dùng móng vuốt chạm vào cánh tay hắn, rồi nhảy xuống từ chiếc vân đăng.Hắn do dự đặt tay lên chiếc đèn.Khi hắn cầm lấy chiếc đèn, mèo con nhảy vào lòng hắn.Hắn cúi đầu nhìn mèo con: "Chiếc đèn này......"

"Ô ——"Mèo con chớp chớp mắt nhìn hắn.Hắn hỏi: "Ngươi muốn tặng cho ta à?"

"Ô!"

Mèo con gật đầu, hai tai mềm mại cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, sau đó bật lên, khiến những sợi lông mịn xung quanh cũng đung đưa theo.Bàn tay hắn được những sợi lông tơ nhỏ ấy lướt qua, trái tim hắn khẽ run.Hắn nhìn mèo con trong lòng mình, cảm giác nóng bừng không rõ nguồn cơn dâng lên trong lồng ngực..........Ở khu chợ nhộn nhịp, Ô Đại Sài ngồi xổm trước một quầy hàng, đang tỉ mỉ chọn lựa thảo dược.Tiên Hội Bồng Lai mười năm mới có một lần, rất nhiều tu sĩ sẽ mang những bảo vật quý hiếm thu thập được từ các bí cảnh ra để bán với giá cao.

Ô Đại Sài đã mua được một số dược liệu quý từ buổi đấu giá, nhưng vẫn không bỏ được thói quen từ những ngày tháng túng thiếu, ông vẫn thích lang thang dọc các quầy hàng ven đường để tìm niềm vui.Đi đến một quầy hàng, nhìn thấy chủ quầy, ông bất giác căng thẳng.Ông lặng lẽ quan sát chủ quầy ——Người này tướng mạo bình thường, nhưng sát khí rất nặng.Cũng may luồng sát khí này không mang tính tà ác, mà lại có vẻ chính trực.

Quan sát kỹ hơn, Ô Đại Sài hỏi: "Đạo hữu có phải vừa từ Giang Định Châu trở về không?"

Chủ quầy đáp: "Đúng vậy."

Người này đã đạt đến Kim Đan đại viên mãn, lại còn chinh chiến nhiều năm ở biên giới Tiên Ma như Giang Định Châu, tự cho rằng mình có thực lực không tồi.Nhưng hắn phát hiện ra, người trước mặt, tu vi còn cao hơn hắn.Tu vi cao hơn hắn ——Chẳng phải là tu sĩ Nguyên Anh sao?Ánh mắt chủ quầy sáng lên: Tiền tới.Hắn không giỏi đánh giá vật phẩm, bèn đổ toàn bộ chiến lợi cướp được từ Ma tộc ra trước mặt: "Ta có một số thứ thu được từ Ma tộc, đạo hữu có hứng thú không?"

Ô Đại Sài liếc qua một cái, quả nhiên có không ít hàng hiếm.Hai giới Tiên Ma không qua lại với nhau, vì thế một số vật phẩm từ Ma giới rất hiếm khi lưu thông sang bên này.

Ô Đại Sài hiểu biết nhiều hơn chủ quầy một chút, lập tức nhận ra vài nguyên liệu tốt có thể dùng để luyện đan luyện khí.Ông chọn vài món rồi mua lại.Chủ quầy thấy ông hào phóng, bèn nói thêm: "Ta còn vài thứ nữa, nhưng ở chốn đông người thế này......

Không tiện mang ra."

Ô Đại Sài ngầm hiểu được ý hắn, suy nghĩ một chút rồi đồng ý đi theo hắn về khách điếm.Cửa khách điếm vừa mở ra, một giọng nói ngạo mạn vang lên: "Lão Võ, ngươi chẳng phải nói có món đồ tốt muốn bán cho ta sao, làm gì mà thần bí như thế!"

Ô Đại Sài trừng lớn mắt: "Hàn Ngọc?

Sao ngươi lại ở đây!"

Hàn Ngọc thấy Ô Đại Sài, vẻ mặt cũng không mấy vui vẻ: "Ngươi bán đồ cho ta, còn dẫn thêm người khác tới đây làm gì?"

Chủ quầy được gọi là Lão Võ cười ngượng: "Đồ này quá quý, ta sợ một giao dịch không thành, nên mới kéo một khách nữa.

Hai vị đã quen nhau, vậy ta cũng không cần nói nhiều."

Lão Võ lập tức bố trí một kết giới cách âm, sau đó lấy một chiếc bình ngọc đen được chạm khắc tinh xảo từ túi trữ vật ra.Ông ta nói: "Đây là ta cướp được kho giết một ma tướng cấp cao.

Ma tướng kia nói, trong bình chứa long huyết, vốn định dâng lên cho Ma Tôn."

Ô Đại Sài hỏi: "Ma Tôn?"

Hàn Ngọc hỏi: "Long huyết?"

Lão Võ dẫn dắt: "Các vị chưa từng tham gia chiến trường Tiên Ma, khả năng là không rõ.

Tương truyền rằng, để luyện chế hàn độc, công pháp của Ma tôn cũng bị tổn hại, cần dùng long huyết để bổ dưỡng."

Ô Đại Sài cười khẩy: "Hàn độc đó đã hại không biết bao nhiêu trưởng lão của Thái Huyền Tông ta mất mạng, hắn xứng đáng!"

Lão Võ lập tức tỏ vẻ kính nể với Ô Đại Sài: "Hóa ra tiền bối là người của Thái Huyền Tông, Giang Định Châu có được ngày an ổn đến hôm nay, không thể thiếu công lao của Thái Huyền Tông."

Hàn Ngọc truy hỏi: "Ở đại lục Thiên Diễn này làm gì có rồng?"

Lão Võ đáp: "Dù không có rồng, nhưng truyền thuyết rồng sinh chín con thì có, trong số đó, máu của Nhai Tí là thứ ta lấy được."

Ô Đại Sài thoáng giật mình, nhưng không để lộ ra.Lão Võ lại kể tiếp: "Ta từng nghe tên ma tướng kia nói rằng, đây là máu của Nhai Tí."

Ô Đại Sài nói: "Mấy ngày trước tại buổi đấu giá, ta có thấy một chiếc răng của Nhai Tí, có phải cũng từ tên ma tướng này mà ra?"

Lão Võ đáp: "Điều đó thì ta không rõ.

Ta nghe đồn, Nhai Tí yêu một con người, vì thế mới bị bắt, thậm chí còn sinh ra bán yêu.

Đứa bé bán yêu đó đã bỏ trốn và hiện đang bọ toàn Ma giới truy nã."

Bán yêu?Ô Đại Sài không khỏi nghĩ tới Nam Nhứ, con mèo con kia.Hầy.Ông không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng tràn đầy lo lắng.Con mèo con này ngàn vạn lần đừng để lộ thân phận bán yêu.....Cũng đừng để Ma Tôn bắt đi.Sau khi kể lại ngọn ngành, lão Võ nói: "Bình máu Nhai Tí này, nếu có hứng thú thì giá cao sẽ được."

Ô Đại Sài thầm mắng một tiếng gian thương.Hàn Ngọc hoài nghi nói: "Lão Võ, nếu ma tướng kia lừa ngươi, ta mua nhầm thì chẳng phải lỗ nặng sao?"

Lão Võ nhún vai: "Ngươi có thể không mua."

Ô Đại Sài cũng tỏ vẻ không tin: "Chiếc răng ở buổi đấu giá trước ta cảm thấy có phần giả mạo, bình máu Nhai Tí này, e cũng không thật."

Hai người đều muốn mua, nhưng lại cố ý nói xấu món đồ, không ai nhường ai.Lão Võ nghe họ nói như vậy, gãi đầu: "Thế này đi, các vị viết giá ra giấy.

Ai trả cao hơn, ta bán cho người đó."

Ô Đại Sài và Hàn Ngọc cầm giấy, Ô Đại Sài cắn răng, viết xuống một con số gần với giới hạn của mình.Lão Võ thu giấy, vui vẻ đưa bình máu Nhai Tí cho Ô Đại Sài: "Vị đạo hữu này, thanh toán đi."

Hàn Ngọc nhìn giá, kinh ngạc nói: "Một vạn linh thạch thượng phẩm?

Từ khi nào Ô phong chủ trở nên hào phóng thế?"

Ô Đại Sài cười đắc ý: "Có đồ đệ cần chăm sóc, ta tích trữ vài món tốt cho đồ đệ."

Hàn Ngọc hậm hực nói: "Trùng hợp ghê, mấy hôm trước ta cũng vừa thu nhận một đệ tử."

Ô Đại Sài nói: "Đồ đệ của ta thiên phú hơn người."

Hàn Ngọc nói: "Đồ đệ của ta vạn người mới có một."

Cả hai không ai chịu nhường ai, Hàn Ngọc không mua được máu Nhai Tí, thách thức nói: "Không thì sau này để đệ tử hai ta so tài một phen?"

Ô Đại Sài tràn đầy tin tưởng: "So thì so."

Hai người hẹn một năm sau, rồi mỗi người một ngả.Trên đường về, Ô Đại Sài cầm bình máu Nhai Tí, vừa hài lòng vừa suy nghĩ miên man, bỗng ông thấy Lê Vân ngồi trên hạc giấy từ trên trời bay xuống.Một tay hắn ôm mèo con, còn tay kia cầm một chiếc vân đăng.....Bên môi còn mang theo một nụ cười?Đưa mèo con đi ngắm vân đăng?Ông chưa bao giờ nghĩ rằng kiếm tu lạnh lùng như Lê Vân, lại có sở thích này.Ô Đại Sài nhíu mày, cất bình máu Nhai Tí, nhảy lên tường để theo dõi.Ông ngồi xổm trên tường nhìn Lê Vân, hắn cũng phát hiện ra ông.Chờ đến khi mèo con ngủ, Lê Vân mới xuất hiện trước mặt ông.Lê Vân nói: "Ô phong chủ có chuyện tìm ta?"

Ô Đại Sài nghiêm mặt: "Ta có một việc muốn hỏi ngươi."

Lê Vân nói: "Ông cứ nói."

Ô Đại Sài nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi và nha đầu Nam Nhứ, rốt cuộc là quan hệ thầy trò, sự sủng ái với thú cưng hay......

Tình yêu nam nữ?"

Lê Vân thoáng sững sờ.Ô Đại Sài nói: "Ngươi còn trẻ, cần phải phân rõ ba loại tình cảm này, chúng hoàn toàn khác nhau.

Ngươi là nhân tu, mà con bé không phải nhân tộc, nếu có một bước đi sai, cả hai sẽ gặp phải tai họa."

Lê Vân nói: "Ta......

Hiện cũng không biết."

Lê Vân nhìn vân đăng nàng tặng nửa canh giờ trước.Hắn nhớ đến lần đầu gặp mèo con bị thương đầy mình, nhớ cảnh mèo con rúc vào lòng hắn làm nũng.Nhớ đến tiểu đồ đệ lười biếng trốn trong đám người, nhớ đến lúc hắn giúp nàng mặc y phục và tấm lưng trần trắng nõn kia.Hai hình ảnh như hòa làm một, lúc thì là mèo, lúc thì là người.Cuối cùng......Hắn nhớ đến giấc mơ bị nàng giết chết.Nếu cuối cùng hắn phải chết dưới kiếm của nàng ——Lê Vân khẽ nói: "Hiện giờ ta chưa biết cảm giác của mình là gì.

Nhưng......

Nếu bị nàng giết, ta cam tâm tình nguyện."

Chết dưới tay nàng, hắn không hối hận cũng không oán trách.Ô Đại Sài: "......?"

Nói linh tinh gì vậy.Người này chắc chắn là luyện kiếm đến lú lẫn rồi?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back