- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 644,536
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 29: Chúc phúc
Chương 29: Chúc phúc
Giải quyết xong tên tra nam, Du Duyệt cũng không còn tâm tình để đi dạo nữa.Nam Nhứ và Chu Thắng Nam hiểu tâm trạng nàng, bèn cùng nàng trở về khách điếm.Trên đường, đi ngang qua một quầy hàng, Nam Nhứ mua cho Du Duyệt một bình rượu.Theo kinh nghiệm an ủi bạn thân thất tình trước đây, nàng biết đôi khi rượu có thể giúp người ta giải tỏa cảm xúc.
Thà trút ra ngoài còn hơn kìm nén trong lòng.Khi về đến khách điếm, ba người quây quần bên bàn.Du Duyệt khóc suốt dọc đường, giờ đây không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ ngồi đó như người mất hồn.Nam Nhứ lấy một chiếc chén, đặt trước mặt nàng rồi rót đầy rượu.Nàng nói: "Nào, uống một chút đi."
Du Duyệt như một con rối, máy móc cầm lấy chén rượu, ngửa cổ uống cạn."
Khụ khụ!"
Rượu tính hơi mạnh, Du Duyệt suýt nữa bị sắc không thở nổi, ho khan đến đỏ bừng mặt.Rượu mạnh chảy xuống cổ họng, khiến toàn thân nàng như bốc cháy.Du Duyệt vốn không quen uống rượu, ở nhà bị quản chặt nên chưa từng lén uống bao giờ.
Nhưng giờ vừa nếm thử, nàng cảm thấy sảng khoái đến bất ngờ.Du Duyệt vỗ bàn cái ''rầm'', hô to: "Thắng Nam, A Nhứ, cùng nhau uống nào!"
"Được."
Chu Thắng Nam lập tức rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch.Uống xong, nét mặt Chu Thắng Nam vẫn bình thản, vẫn là dáng vẻ của đại tỷ lạnh lùng.Nàng dường như không bị rượu làm choáng váng, thậm chí còn đủ tỉnh táo để đánh giá hương vị: "Rượu Thứ Hà nổi tiếng nhất trong Bách Thảo Cốc quả không hổ là danh bất hư truyền, trong các loại rượu ta từng uống, hương vị của nó là đậm đà nhất, dư vị kéo dài, còn mang theo mùi thơm của hoa sen Phật."
Nam Nhứ hỏi: "Tỷ uống nhiều rượu lắm hả?"
Chu Thắng Nam nói: "Không nhiều lắm."
Nàng bổ sung thêm: "Nhưng sư phụ phàm nhân của ta là một kẻ nghiện rượu, cứ thấy rượu ngon là phải tìm cách thử cho bằng được."
Nhờ có cuộc trò chuyện mở đầu, Du Duyệt cũng dần hòa nhập vào câu chuyện.Nàng nói: "Cha ta cũng thích uống rượu.
Loại rượu ông thích nhất là do biểu ca tặng."
Nam Nhứ và Chu Thắng Nam không chen ngang, chỉ lặng lẽ để nàng tiếp tục.Du Duyệt nhanh chóng bị rượu làm đỏ mặt.Nàng ôm bình rượu nói: "Cha ta rất thích biểu ca.
Ông nói, biểu ca còn trẻ mà đã là tu sĩ Trúc Cơ, sau này nhất định sẽ rất có tiền đồ.
Ta vốn dĩ chỉ định ở nhà thôi, nhưng cha ta sợ bị hắn chê bai nên mới thúc ép bái nhập vào Thái Huyền Tông......"
"Nhưng cuối cùng ta vẫn bị biểu ca ghét bỏ.
Hiện giờ hắn đã kết thành Kim Đan, còn ta vẫn chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ."
Tâm hồn của thiếu nữ chung quy vẫn mỏng manh.Du Duyệt dù mạnh mẽ trước mặt tra nam, nhưng đối diện với tỷ muội của mình, lại để lộ sự yếu đuối cùng tự ti trong lòng.Nàng rưng rưng nước mắt: "Có phải ta thật sự vô dụng lắm không......"
Nam Nhứ và Chu Thắng Nam đồng thanh: "Không phải!"
Chu Thắng Nam nói: "Lúc đầu, muội chỉ vung kiếm được một lần một ngày, giờ đã tăng lên hai lần, tiến bộ như vậy đã rất lớn rồi."
"Sư phụ ta thường dạy rằng, đừng so sánh mình với người khác," Chu Thắng Nam kiên định nói, "Hãy đi con đường của riêng mình."
Nàng ngẩng cao cằm, đầy vẻ tự tin: "Vị hôn phu của muội là Kim Đan thì nào?
Một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành kẻ bại trận dưới tay muội."
Không ngờ ngày thường Chu Thắng Nam ít nói, vậy giờ lại biết rót mật vào tai thế này.Nghe xong nồi gà hầm đậm đà, Nam Nhứ cũng tiếp lời: "Ta cũng rất kém mà, luyện kiếm không ra gì."
Nam Nhứ nói: "Nhưng chẳng phải Ô phong chủ rất xem trọng ta sao, bảo ta luyện đan rất tốt.
Đấy, giống như Thắng Nam nói, mỗi người đều có con đường của riêng mình, hiện tại tỷ chỉ chưa tìm ra thiên phú của bản thân thôi!"
"Thiên phú......"
Du Duyệt ngẩn ngơ, buồn bã nói, "Hình như ta chẳng có thiên phú gì, chỉ là rảnh rỗi thích đọc thoại bản."
Nam Nhứ khích lệ nàng: "Đọc thoại bản không tính là thiên phú, nhưng viết thoại bản thì có đấy!
Tỷ thử viết xem?"
Du Duyệt mắt sáng rực lên: "Thật không?"
Nam Nhứ nói: "Thật mà!"
Chu Thắng Nam bỗng nhiên nói: "Đại đạo 3000, biết đâu muội có thể lấy thoại bản nhập đạo."
"Được!"
Du Duyệt lại uống một ngụm rượu, quét sạch vẻ chán nản, nói dõng dạc, "Lấy thoại bản nhập đạo!"
Rất tốt, đã lấy lại được tinh thần chiến đấu......Khoan đã???Nam Nhứ chợt cảm thấy giật mình.Nếu nàng nhớ không lầm, trong truyện hình như có một nhân vật thế này.Dùng văn nhập đạo, dựa vào ngòi bút mà được Thiên Đạo công nhận, lần lượt Trúc Cơ rồi Kim Đan.Bởi vì con đường tu luyện này thật sự rất hiếm thấy, nên đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Kết quả là một số thư sinh nghèo cũng bắt chước theo, nhưng sau nàng, không ai thành công.Sở dĩ Nam Nhứ nhớ kỹ điều này, bởi vì vị tu sĩ lấy văn nhập đạo đó đã viết ra những cuốn sách làm khuynh đảo cả đại lục Thiên Diễn.Trong những tác phẩm của nàng, thường xuất hiện một nhân vật tra nam, kết cục của nhân vật này luôn rất thảm hại.Vào thời điểm đó, cốt truyện của cuốn sách đã tiến triển đến giai đoạn nam chính ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần nữ chính, khiến độc giả vô cùng bức xúc, ai nấy đều tưởng tượng mình là vị tu sĩ kia, rồi viết những bài bình luận dài dòng trong phần nhận xét để mắng nam chính.Phải nói là, độc giả cũng rất có tài năng.Thậm chí.....Viết còn hay hơn tác giả gốc.Liệu vị tu sĩ lấy văn nhập đạo đó, có phải là Du Duyệt không?Nam Nhứ quay sang nhìn nàng, ánh mắt khó tả.Du Duyệt đang uống rượu vui vẻ với Chu Thắng Nam, cũng quay sang nhìn nàng, nói: "A Nhứ, sao muội không uống?"
Nam Nhứ: "......"
Nàng cũng muốn uống lắm chứ.Ngay cả trà hoa ở quán trà nàng còn không dám thử, huống chi là rượu mạnh như thế này, với cơ thể con rối, tất nhiên là không được đụng vào rượu.Nam Nhứ nói: "Ta......
Dạo này cơ thể không khỏe lắm, không thể uống rượu được."
"Vậy để ta rót nước cho muội."
Tính cách Du Duyệt quả thật rất tốt, dù đang thất tình buồn bã, nàng vẫn giành tâm trí để quan tâm đến bằng hữu: "A Nhứ, muội không sao chứ, có cần ta đi cùng muội gặp đại phu không."
Nam Nhứ nói: "Không cần đâu, đây là bệnh đã có từ nhỏ."
"Vậy muội uống trà đi."
Chu Thắng Nam liền rót cho nàng một chén trà.Sau đó, Chu Thắng Nam nâng chén của mình lên: "Nào, uống xong chén này, chúng ta sẽ trở thành người mạnh mẽ hơn."
Chu Thắng Nam nói: "Ta muốn trở thành kiếm tu lợi hại nhất."
Du Duyệt hào hứng đứng dậy, giơ chén rượu: "Ta muốn viết ra những cuốn thoại bản hay nhất!"
Nam Nhứ cầm chén trà, rõ ràng không uống rượu nhưng cũng bị cuốn theo khí thế của họ: "Ta muốn sống lâu hơn một chút!"
Chỉ cần không bị lột da rút gân là được!Du Duyệt và Chu Thắng Nam liếc nhìn nhau, rồi quay sang nhìn nàng.Du Duyệt: "A Nhứ, muội nói muội mang bệnh từ nhỏ......"
Chu Thắng Nam: "Muội không phải là......"
Hai người lo lắng nhìn Nam Nhứ, trong đầu dường như đang tưởng tượng ra đủ loại kịch bản cẩu huyết.Du Duyệt nói: "A Nhứ, muội đừng lo, muội nhất định sẽ sống lâu ngàn năm!"
Sống lâu nghìn năm, đối với nhân tu mà nói là một lời chúc phúc.Bởi vì thông thường chỉ có tu sĩ đạt đến Nguyên Anh kỳ, mới có thể sống hơn một ngàn năm.Chu Thắng Nam cũng nói: "Sống lâu ngàn năm!"
Nam Nhứ: "......"
Đối với nhân tu thì là lời chúc phúc, nhưng đối với nàng thì không phải.Đối với thần thú, sống một ngàn năm thì đó là đoản mệnh đấy.Thôi kệ đi.Tỷ muội tốt, sao có thể rời xa được?