Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 29: Chúc phúc


Giải quyết xong tên tra nam, Du Duyệt cũng không còn tâm tình để đi dạo nữa.Nam Nhứ và Chu Thắng Nam hiểu tâm trạng nàng, bèn cùng nàng trở về khách điếm.Trên đường, đi ngang qua một quầy hàng, Nam Nhứ mua cho Du Duyệt một bình rượu.Theo kinh nghiệm an ủi bạn thân thất tình trước đây, nàng biết đôi khi rượu có thể giúp người ta giải tỏa cảm xúc.

Thà trút ra ngoài còn hơn kìm nén trong lòng.Khi về đến khách điếm, ba người quây quần bên bàn.Du Duyệt khóc suốt dọc đường, giờ đây không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ ngồi đó như người mất hồn.Nam Nhứ lấy một chiếc chén, đặt trước mặt nàng rồi rót đầy rượu.Nàng nói: "Nào, uống một chút đi."

Du Duyệt như một con rối, máy móc cầm lấy chén rượu, ngửa cổ uống cạn."

Khụ khụ!"

Rượu tính hơi mạnh, Du Duyệt suýt nữa bị sắc không thở nổi, ho khan đến đỏ bừng mặt.Rượu mạnh chảy xuống cổ họng, khiến toàn thân nàng như bốc cháy.Du Duyệt vốn không quen uống rượu, ở nhà bị quản chặt nên chưa từng lén uống bao giờ.

Nhưng giờ vừa nếm thử, nàng cảm thấy sảng khoái đến bất ngờ.Du Duyệt vỗ bàn cái ''rầm'', hô to: "Thắng Nam, A Nhứ, cùng nhau uống nào!"

"Được."

Chu Thắng Nam lập tức rót cho mình một chén, uống một hơi cạn sạch.Uống xong, nét mặt Chu Thắng Nam vẫn bình thản, vẫn là dáng vẻ của đại tỷ lạnh lùng.Nàng dường như không bị rượu làm choáng váng, thậm chí còn đủ tỉnh táo để đánh giá hương vị: "Rượu Thứ Hà nổi tiếng nhất trong Bách Thảo Cốc quả không hổ là danh bất hư truyền, trong các loại rượu ta từng uống, hương vị của nó là đậm đà nhất, dư vị kéo dài, còn mang theo mùi thơm của hoa sen Phật."

Nam Nhứ hỏi: "Tỷ uống nhiều rượu lắm hả?"

Chu Thắng Nam nói: "Không nhiều lắm."

Nàng bổ sung thêm: "Nhưng sư phụ phàm nhân của ta là một kẻ nghiện rượu, cứ thấy rượu ngon là phải tìm cách thử cho bằng được."

Nhờ có cuộc trò chuyện mở đầu, Du Duyệt cũng dần hòa nhập vào câu chuyện.Nàng nói: "Cha ta cũng thích uống rượu.

Loại rượu ông thích nhất là do biểu ca tặng."

Nam Nhứ và Chu Thắng Nam không chen ngang, chỉ lặng lẽ để nàng tiếp tục.Du Duyệt nhanh chóng bị rượu làm đỏ mặt.Nàng ôm bình rượu nói: "Cha ta rất thích biểu ca.

Ông nói, biểu ca còn trẻ mà đã là tu sĩ Trúc Cơ, sau này nhất định sẽ rất có tiền đồ.

Ta vốn dĩ chỉ định ở nhà thôi, nhưng cha ta sợ bị hắn chê bai nên mới thúc ép bái nhập vào Thái Huyền Tông......"

"Nhưng cuối cùng ta vẫn bị biểu ca ghét bỏ.

Hiện giờ hắn đã kết thành Kim Đan, còn ta vẫn chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ."

Tâm hồn của thiếu nữ chung quy vẫn mỏng manh.Du Duyệt dù mạnh mẽ trước mặt tra nam, nhưng đối diện với tỷ muội của mình, lại để lộ sự yếu đuối cùng tự ti trong lòng.Nàng rưng rưng nước mắt: "Có phải ta thật sự vô dụng lắm không......"

Nam Nhứ và Chu Thắng Nam đồng thanh: "Không phải!"

Chu Thắng Nam nói: "Lúc đầu, muội chỉ vung kiếm được một lần một ngày, giờ đã tăng lên hai lần, tiến bộ như vậy đã rất lớn rồi."

"Sư phụ ta thường dạy rằng, đừng so sánh mình với người khác," Chu Thắng Nam kiên định nói, "Hãy đi con đường của riêng mình."

Nàng ngẩng cao cằm, đầy vẻ tự tin: "Vị hôn phu của muội là Kim Đan thì nào?

Một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành kẻ bại trận dưới tay muội."

Không ngờ ngày thường Chu Thắng Nam ít nói, vậy giờ lại biết rót mật vào tai thế này.Nghe xong nồi gà hầm đậm đà, Nam Nhứ cũng tiếp lời: "Ta cũng rất kém mà, luyện kiếm không ra gì."

Nam Nhứ nói: "Nhưng chẳng phải Ô phong chủ rất xem trọng ta sao, bảo ta luyện đan rất tốt.

Đấy, giống như Thắng Nam nói, mỗi người đều có con đường của riêng mình, hiện tại tỷ chỉ chưa tìm ra thiên phú của bản thân thôi!"

"Thiên phú......"

Du Duyệt ngẩn ngơ, buồn bã nói, "Hình như ta chẳng có thiên phú gì, chỉ là rảnh rỗi thích đọc thoại bản."

Nam Nhứ khích lệ nàng: "Đọc thoại bản không tính là thiên phú, nhưng viết thoại bản thì có đấy!

Tỷ thử viết xem?"

Du Duyệt mắt sáng rực lên: "Thật không?"

Nam Nhứ nói: "Thật mà!"

Chu Thắng Nam bỗng nhiên nói: "Đại đạo 3000, biết đâu muội có thể lấy thoại bản nhập đạo."

"Được!"

Du Duyệt lại uống một ngụm rượu, quét sạch vẻ chán nản, nói dõng dạc, "Lấy thoại bản nhập đạo!"

Rất tốt, đã lấy lại được tinh thần chiến đấu......Khoan đã???Nam Nhứ chợt cảm thấy giật mình.Nếu nàng nhớ không lầm, trong truyện hình như có một nhân vật thế này.Dùng văn nhập đạo, dựa vào ngòi bút mà được Thiên Đạo công nhận, lần lượt Trúc Cơ rồi Kim Đan.Bởi vì con đường tu luyện này thật sự rất hiếm thấy, nên đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Kết quả là một số thư sinh nghèo cũng bắt chước theo, nhưng sau nàng, không ai thành công.Sở dĩ Nam Nhứ nhớ kỹ điều này, bởi vì vị tu sĩ lấy văn nhập đạo đó đã viết ra những cuốn sách làm khuynh đảo cả đại lục Thiên Diễn.Trong những tác phẩm của nàng, thường xuất hiện một nhân vật tra nam, kết cục của nhân vật này luôn rất thảm hại.Vào thời điểm đó, cốt truyện của cuốn sách đã tiến triển đến giai đoạn nam chính ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần nữ chính, khiến độc giả vô cùng bức xúc, ai nấy đều tưởng tượng mình là vị tu sĩ kia, rồi viết những bài bình luận dài dòng trong phần nhận xét để mắng nam chính.Phải nói là, độc giả cũng rất có tài năng.Thậm chí.....Viết còn hay hơn tác giả gốc.Liệu vị tu sĩ lấy văn nhập đạo đó, có phải là Du Duyệt không?Nam Nhứ quay sang nhìn nàng, ánh mắt khó tả.Du Duyệt đang uống rượu vui vẻ với Chu Thắng Nam, cũng quay sang nhìn nàng, nói: "A Nhứ, sao muội không uống?"

Nam Nhứ: "......"

Nàng cũng muốn uống lắm chứ.Ngay cả trà hoa ở quán trà nàng còn không dám thử, huống chi là rượu mạnh như thế này, với cơ thể con rối, tất nhiên là không được đụng vào rượu.Nam Nhứ nói: "Ta......

Dạo này cơ thể không khỏe lắm, không thể uống rượu được."

"Vậy để ta rót nước cho muội."

Tính cách Du Duyệt quả thật rất tốt, dù đang thất tình buồn bã, nàng vẫn giành tâm trí để quan tâm đến bằng hữu: "A Nhứ, muội không sao chứ, có cần ta đi cùng muội gặp đại phu không."

Nam Nhứ nói: "Không cần đâu, đây là bệnh đã có từ nhỏ."

"Vậy muội uống trà đi."

Chu Thắng Nam liền rót cho nàng một chén trà.Sau đó, Chu Thắng Nam nâng chén của mình lên: "Nào, uống xong chén này, chúng ta sẽ trở thành người mạnh mẽ hơn."

Chu Thắng Nam nói: "Ta muốn trở thành kiếm tu lợi hại nhất."

Du Duyệt hào hứng đứng dậy, giơ chén rượu: "Ta muốn viết ra những cuốn thoại bản hay nhất!"

Nam Nhứ cầm chén trà, rõ ràng không uống rượu nhưng cũng bị cuốn theo khí thế của họ: "Ta muốn sống lâu hơn một chút!"

Chỉ cần không bị lột da rút gân là được!Du Duyệt và Chu Thắng Nam liếc nhìn nhau, rồi quay sang nhìn nàng.Du Duyệt: "A Nhứ, muội nói muội mang bệnh từ nhỏ......"

Chu Thắng Nam: "Muội không phải là......"

Hai người lo lắng nhìn Nam Nhứ, trong đầu dường như đang tưởng tượng ra đủ loại kịch bản cẩu huyết.Du Duyệt nói: "A Nhứ, muội đừng lo, muội nhất định sẽ sống lâu ngàn năm!"

Sống lâu nghìn năm, đối với nhân tu mà nói là một lời chúc phúc.Bởi vì thông thường chỉ có tu sĩ đạt đến Nguyên Anh kỳ, mới có thể sống hơn một ngàn năm.Chu Thắng Nam cũng nói: "Sống lâu ngàn năm!"

Nam Nhứ: "......"

Đối với nhân tu thì là lời chúc phúc, nhưng đối với nàng thì không phải.Đối với thần thú, sống một ngàn năm thì đó là đoản mệnh đấy.Thôi kệ đi.Tỷ muội tốt, sao có thể rời xa được?
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 30: Say rượu


Bên khác, nhìn thấy nhóm người Nam Nhứ trở về khách điếm, Hàn Ngọc và Lê Vân cũng lặng lẽ rời đi.Hàn Ngọc nhớ lại cảnh tượng Nam Nhứ diễu võ dương oai vừa rồi, lẩm bẩm: "Đồ đệ của ngươi, đúng là thú vị đấy."

"Ta nói này," Hàn Ngọc nói, "Ngươi lén lút theo dõi người ta làm gì?

Đến cả rượu Thứ Hà mà nàng vừa mua, ngươi cũng mua một bình.

Ngươi thực sự......"

Nói đến đây, Hàn Ngọc đột ngột dừng lại.Bởi vì một nữ tử mặc hồng y xuất hiện trước mặt bọn họ.Dung mạo nữ tử thanh lệ thoát tục, trong bộ hồng y lại càng thêm vẻ lạnh lùng kiêu sa.

Bên cạnh nàng là một thiếu niên, dáng vẻ phấn chấn, tràn đầy khí thế.Hai người nhìn thấy Lê Vân, liền đồng loạt hành lễ: "Sư tôn."

Người đến chính là Liễu Lăng Ca, vừa trở về từ Giang Định Châu, và Bùi Thiếu Tỉ, người đã đi theo Liễu Lăng Ca đến Giang Định Châu.Lê Vân nhàn nhạt đáp: "Ừm."

Sau một tháng rời xa vì giận dỗi, những ấm ức trong lòng Liễu Lăng Ca với sư tôn cũng vơi đi nhiều, thay vào đó là nỗi nhớ nhung khi chia xa.Đối diện với người mình thích, được gặp lại rõ ràng tốt hơn phải rời xa.Vì vậy, vừa nghe tin Lê Vân sẽ tham gia Tiên Hội Bồng Lai, nàng lập tức lên đường.Ban đầu, nàng còn định tìm một cái cớ để bái kiến sư tôn, không ngờ lúc mua rượu, nàng lại trông thấy người từ xa trên phố.Nàng nhìn thấy vị sư tôn cao quý, thanh nhã của mình.......Lại che giấu hành tung, lặng lẽ theo sau một nhóm người.Ai có thể khiến hắn quan tâm như vậy?Nhìn dáng vẻ......Hình như là một nữ nhân.Trong lòng Liễu Lăng Ca thoáng có chút chua xót.Nàng biết tình tình sư tôn, hầu như không bao giờ để tâm đến ai.

Người có thể được hắn nhớ rõ, thậm chí là để tâm, nhất định là người vô cùng quan trọng đối với hắn.Đối phương mang mặt nạ, Liễu Lăng Ca không nhìn thấy dung mạo thật của nàng.

Nhưng mà nàng nhận ra tiểu đệ tử đi cùng bọn họ đã gỡ mặt nạ xuống.Ngày đó Thái Huyền Tông tổ chức đại điển thu đồ đệ, chính nàng là người lựa chọn, đưa họ lên Đạp Tuyết Phong.Vậy nên......Ba tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ mặc bạch y, đều là đệ tử của Đạp Tuyết Phong?Trong chốc lát, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Liễu Lăng Ca.Bên cạnh, Bùi Thiếu Tỉ không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ nhìn con mèo trong lòng Lê Vân nói: "Sớm đã nghe nói sư tôn nuôi mèo, không ngờ sư tôn lại yêu quý nó đến mức, mang theo nó tới Tiên Hội Bồng Lai."

Bùi Thiếu Tỉ từng thấy Liễu Lăng Ca rất để tâm đến con mèo đó, còn khó chịu vì sư tôn dùng vải Nguyệt Mị làm ổ cho nó, còn tưởng rằng con mèo này có huyết mạch cực kỳ cao quý.Nhưng nay nhìn lại ——Con mèo này trông rất bình thường, trên người gần như không có một chút linh lực nào, chẳng phải chỉ là một con mèo hoang bình thường thôi sao?Ánh mắt Bùi Thiếu Tỉ thoáng lóe lên chút khinh thường, nhưng miệng lại nở nụ cười tươi: "Sư tôn thật tinh tường, con mèo này thật có linh khí."

Liễu Lăng Ca cũng rời sự chú ý từ nhóm tiểu đệ tử sang con mèo trong lòng ngực Lê Vân.Khi nhìn thấy con mèo, trong lòng nàng vừa có chút thất vọng, vừa có chút nhẹ nhõm.Thất vọng vì ánh mắt sư tôn thật tầm thường ——Trong suy nghĩ của nàng, vị sư tôn kinh tài tuyệt diễm, đáng ra phải nuôi những thần thú quý hiếm nhất thế gian mới đúng.Nhưng nhẹ nhõm vì may mắn là, sư tôn chỉ nuôi một con mèo tầm thường.Mèo hoang sống không lâu, có thể ở bên cạnh sư tôn chỉ vài năm ngắn ngủi.....Người cuối cùng có thể đồng hành cùng sư tôn, nhất định không phải là con mèo này.Liễu Lăng Ca cũng khen ngợi một câu: "Con mèo của sư tôn thật đẹp, màu vàng óng ánh, nhìn rất ấm áp."

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, màu sắc thô tục như vậy, không hề xứng với sư tôn chút nào.Nàng hỏi: "Nếu sư tôn thích mèo, hôm nào ta tìm vài con mèo trắng tặng người?"

Lê Vân nói: "Không cần."

Hắn chỉ chào hỏi qua loa với hai người bọn họ, không muốn trò chuyện thêm, liền xoay người rời đi.Liễu Lăng Ca và Bùi Thiếu Tỉ chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn khuất dần.Đến khi Lê Vân đi xa, Liễu Lăng Ca quay sang Bùi Thiếu Tỉ: "Bùi sư đệ, ta có việc muốn nhờ đệ giúp."

"Giúp?"

Bùi Thiếu Tỉ vui vẻ đáp, "Sư tỷ cứ nói."

Liễu Lăng Ca nói: "Hai đệ tử đeo mặt nạ vừa nãy, đệ giúp ta tra xem là ai.

Theo ta thấy, có lẽ họ là đệ tử của Đạp Tuyết Phong.

Ta sợ sư tôn phiền lòng......

Nên không tiện ra mặt."

Bùi Thiếu Tỉ nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói: "Được."

Hắn thầm nghĩ, dạo gần đây sư tỷ và gã tán tu tên Dịch Phong kia qua lại quá thân thiết, đây đúng là cơ hội để hắn thể hiện.Còn trong lòng Liễu Lăng Ca lại nghĩ: Không biết những người kia có liên quan đến muội muội của Dịch Phong không.Nếu có liên quan đến muội muội hắn, nhất định không thể để hắn biết được.........Rời khỏi hai người Liễu Lăng Ca, Hàn Ngọc lại bắt đầu lắm mồm.Hàn Ngọc nói: "Phải công nhận, cô nương Liễu Lăng Ca đó nhan sắc không tồi, lần trước ta thấy trong bảng xếp hạng mười đại mỹ nhân của Tu Tiên giới, nàng cũng có mặt."

Hàn Ngọc "chậc" một tiếng, vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Cô nương người ta thầm thương trộm nhớ ngươi đến thế, vậy mà ngươi chẳng buồn đáp lại một câu."

Lê Vân nói: "Nếu có ai theo sau, ta đều phải đáp lại, vậy thì ta cũng không cần luyện kiếm nữa, cả ngày chỉ dùng để đối phó với mấy chuyện nhàm chán đó."

Hàn Ngọc: "......"

Nghe cũng có vẻ đúng, nhưng cũng hơi sai sai.Hàn Ngọc nói: "Vậy nên, điều nhàm chán chính là việc ngươi theo dõi tiểu cô nương kia sao?"

Chợt nhớ đến chuyện vừa bị Liễu Lăng Ca chen ngang, Hàn Ngọc lại tiếp tục hỏi: "Ngươi thật sự không thích đồ đệ của mình à?"

Nam Nhứ vừa mới sắp xếp xong tài khoản phụ, trở lại tài khoản chính liền nghe được Hàn Ngọc hỏi câu này.Hả?Nàng vểnh tai lên nghe ngóng, gì cơ gì cơ?

Thích đồ đệ sao?Lê Vân không thừa nhận, cũng không phủ nhận.Hắn chỉ nói: "Nàng có chút đặc biệt."

Hàn Ngọc dứt khoát kết luận: "Nhưng ngươi chưa từng thấy ai đặc biệt bao giờ.

Đây chính là nhà cũ bốc cháy, cây già trổ hoa rồi!

Nếu không phải thích nàng, ngươi hà tất gì phải giấu mình, lặng lẽ đi theo nàng?"

Lê Vân im lặng.Giấu mình?Lặng lẽ theo sau?Nam Nhứ thò đầu ra nhìn quanh, vừa vặn bắt gặp một gương mặt có góc nghiêng quen thuộc trong bộ y phục đỏ rực.Thị lực của Nam Nhứ rất tốt.Dù trước khi xuyên qua nàng có bị cận nhẹ, nhưng sau khi xuyên qua, cái cơ thể rách nát này mọi thứ đều tệ, chỉ có đôi mắt lại sáng như sao.Nàng lập tức nhận ra, gương mặt đó chính là Liễu Lăng Ca.Lê Vân......Thích Liễu Lăng Ca?Nam Nhứ như sét đánh ngang tai........Nhà sập rồi!!!Không hiểu sao, Nam Nhứ cảm thấy trong lòng bừng lên một cơn tức giận: Thích ai không thích, lại đi thích Liễu Lăng Ca.

Trời ơi, Liễu Lăng Ca là nữ chính mà!

Hàn độc mới được thuyên giảm một chút, hắn đã muốn đi liều mạng với Ma Tôn Phong Dị rồi sao?Cơn tức của Nam Nhứ tích tụ suốt chặng đường, đến khi Lê Vân ôm nàng trở về viện, nàng lập tức vung chân đá Lê Vân, nhảy thẳng xuống đất, chạy ra góc sân nghịch đám Lưu Ly Thảo.Hành động của nàng quá rõ ràng, đến mức ngay cả Hàn Ngọc không quen biết nàng cũng nhận ra: "Con mèo này đang giận à?

Không phải nó ngủ cả quãng đường sao, ngươi làm gì khiến nó phát cáu thế?"

Lê Vân nhìn mèo con không buồn ngó ngàng đến mình, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm.Hắn gọi: "Sơ Thất."

Mèo con không thèm đáp, chỉ cúi xuống cắn một ngọn Lưu Ly Thảo.Do ăn quá nhanh, nhựa cỏ xanh biếc dính đầy cằm nó.Giọng Lê Vân trầm xuống: "Sơ Thất, lại đây."

Mèo con vẫn không thèm quan tâm.Nó thậm chí còn chạy tới gần cái lồng nhốt hai con linh thú một hổ một báo, dán mắt ngắm nghía, hoàn toàn không liếc mắt nhìn Lê Vân lấy một cái.Hàn Ngọc hả hê xem kịch vui, nghĩ thầm, Liễu Lăng Ca vừa bị Lê Vân lạnh nhạt, giờ đến lượt Lê Vân bị con mèo ngó lơ.Ha ha, trên thế giới này đúng là vật gì cũng có khắc tinh!Xem kịch vui sao có thể thiếu rượu!Vừa hay, hắn đã mua một bình rượu Thứ Hà cùng với đám tiểu đệ tử, Hàn Ngọc mở bình rượu, mùi hương ngọt nồng lập tức lan tỏa tứ phía, bay thẳng vào chiếc mũi nhạy bén của Nam Nhứ.Thơm quá!Lúc dùng tài khoản phụ, nàng không có đủ năm giác quan, chẳng thể ngửi được mùi gì, nên nàng hoàn toàn không biết được loại rượu này lại thơm đến vậy.Nam Nhứ quay đầu nhìn về phía Hàn Ngọc, chạy ''lạch bạch'' đến bên cạnh, dùng móng vuốt kéo vạt áo hắn.Cho nàng thử với, cho nàng thử với!Nàng cũng muốn uống rượu giải sầu, uống say để quên hết muộn phiền!"

Ồ, mèo con này muốn uống rượu sao."

Hàn Ngọc cầm bình rượu, ngồi xổm xuống, chìa một ngón tay nhúng vào chút rượu rồi đưa đến trước mặt nàng.Eo.Nam Nhứ lùi lại một bước, ánh mắt đầy khinh thường.Ai thèm liếm ngón tay ngươi chứ!Tức khắc Hàn Ngọc cảm nhận được sự chê bai mãnh liệt từ con mèo.Hàn Ngọc hơi buồn vực: "Cái gì, ngươi còn kén chọn người đút rượu?

Nếu thế thì đừng uống."

Hàn Ngọc nói xong, ôm bình rượu đứng dậy, Nam Nhứ nhanh như chớp nhảy vọt lên, đè chặt bình rượu xuống, thậm chí còn thò nửa cái đầu vào trong bình rượu.Trong bình rượu tối om, nàng thè lưỡi liếm một cái, một ngụm rượu mạnh trôi thẳng xuống cổ họng.Oa ——Ngon quá!Nam Nhứ vui sướng đến mức cái đuôi cứ vẫy qua vẫy lại, quét nhẹ lên mũi giày của người đứng phía sau.Có lẽ vì thân thể thần thú, nên Nam Như hoàn toàn không cảm thấy như đang uống rượu.Đời trước, khi phải xã giao, nàng từng uống loại rượu mạnh đốt cháy cả cổ họng.

Nhưng thứ trong bình rượu này.....Uống chẳng khác gì rượu nếp!Mùi thơm phảng phất như hoa quế, ai mà từ chối nổi cả một bình rượu nếp thơm ngọt ngào như thế chứ!Tức khắc Nam Nhứ liền "ừng ực ừng ực" uống mấy ngụm.Càng uống nàng càng mê mẩn, nửa thân mèo gần như chui hẳn vào trong bình rượu.

Nhưng ngay sau đó, nàng cảm nhận được có một bàn tay kéo nàng ra khỏi bình rượu."

Sơ Thất," Lê Vân ôm nàng vào lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, "Ngươi không thể uống rượu."

Rượu trong cốc không giống những nơi khác, đặc biệt là ở chỗ được pha thêm nhiều loại dược liệu, dù người uống không hề nhận ra vị dược.Hắn đi theo đệ tử tên Nam Nhứ kia mua bình rượu này, vốn để kiểm tra xem nàng có mục đích gì khác không.Nhưng dù sao, Sơ Thất cũng không thể uống.Trên người đang có thương tích, nếu dược liệu trong rượu vô tình làm vết thương của nó trở nặng thì sao......."

Meo ô!"

Mèo con hung dữ giơ móng vuốt tát vào hắn : "Meo ô meo ô!"

Mèo con vùng vẫy dữ dội trong tay hắn, rõ ràng là rất bất mãn với quyết định này.Chân sau của nó đạp loạn xạ, chẳng may đạp vào Trảm Phong đang đeo ở hông hắn.Trảm Phong không có vỏ kiếm, sợ làm nó bị thương, hắn đành buông tay.Vừa được thả ra, mèo con đã ngay lập tức lao về phía bình rượu, mê mẩn chui đầu vào lần nữa.Hàn Ngọc nói: "Không ngờ con mèo của ngươi lại là đồ nghiện rượu đó."

Lê Vân khẽ nhíu mày.Tính tình của Sơ Thất vốn không bất thường như vậy, tâm trạng của nó thường có lý do rõ ràng.Nhưng hôm nay, vừa về đến viện, nó đã giận dỗi?Lê Vân ngừng một lát, tháo Trảm Phong xuống, cắt một đường trên đầu ngón tay.Máu đỏ tươi lập tức chảy ra, hắn gọi nó: "Sơ Thất."

Mèo con ngẩn ngơ ngẩng đầu ra khỏi bình rượu.Nó uống say đến mức cả tai cũng ướt nhẹp, đôi mắt vàng ánh lên vẻ mơ màng, ngây ngốc nhìn hắn.Rồi sau đó, nó ngửi thấy một mùi hương còn hấp dẫn hơn cả rượu, liền nhảy từ miệng bình xuống đất ——Một tiếng "bịch".Mèo con đã say đến mức đứng không vững, ngã lăn ra đất."

Ô ô ——"Mèo con nằm ườn trên mặt đất, ấm ức rên rỉ vài tiếng, đôi mắt trong veo nhìn hắn như đang cầu cứu, lăn qua lăn lại, nhưng nhất quyết không chịu tự mình đứng dậy.Lê Vân nhìn ra sự khao khát trong ánh mắt nó, liền cúi người, một tay nhấc nó ôm gọn vào lòng.Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Muốn rượu, hay muốn ta?"

Đáp lại hắn, mèo con say khướt liền ngậm lên đầu ngón tay hắn.Lê Vân cúi đầu nhìn mèo con, đôi mắt lóe lên chút ý cười khó nhận ra, khóe môi khẽ cong lên.
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 31: Mèo say xỉn


Mèo con say xỉn được Lê Vân bế lên.Lê Vân vuốt lông cho nó, gỡ những chiếc lá dính trên thân nó ra.

Hắn hỏi Hàn Ngọc: "Trong rượu này có những dược liệu gì."

Hàn Ngọc nhắm mắt ngửi qua một chút, rồi nói: "Hoa Phật Liên, Thất Tinh Thảo, quả Vô Sương, Ngân Diệp......"

Hàn Ngọc kể ra hơn chục loại dược liệu, sau khi nghe xong, Lê Vân tiếp tục hỏi: "Thất Tinh Thảo có ảnh hưởng đến vết thương của nó không?"

Hàn Ngọc trợn mắt: "Thất Tinh Thảo trong rượu đã bị Ngân Diệp và quả Vô Sương hóa giải tính nhiệt rồi.

Ngươi cần lo lắng không phải là Thất Tinh Thảo."

Lê Vân nhíu mày nói: "Còn nguy cơ gì khác không không?"

Hàn Ngọc bĩu môi, suýt chút nữa bật cười nhưng lại cố nhịn vì sợ Lê Vân rút kiếm chém: "Rượu Thứ Hà này, đối với nhân tu thì không vấn đề gì, nhưng đối với linh thú thì lại là thứ kích thích chúng.

Điều người cần lo là...... con mèo của ngươi sẽ động dục sau khi uống rượu."

Động dục sau khi uống rượu?Lê Vân nhìn xuống Sơ Thất.Mèo con vẫn đang ngậm lấy ngón tay hắn, ánh mắt mê mang, đột nhiên, nó như tỉnh táo lại, nhớ ra mình vẫn đang giận hắn, liền nhảy khỏi vòng tay hắn.Vừa nhảy xuống nó đã ngã oạch một cái.Ai chà.Chuyện gì thế này?Nam Nhứ mơ màng nghĩ: Sao đường ở đây lại gập ghềnh thế chứ?Nam Nhứ nằm bò ra đất, vừa lúc thấy được lồng nhốt Bạch Hổ và Hắc Báo ở phía xa xa.Hai con linh thú cũng nằm rạp trong lồng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, tràn đầy khao khát.Nam Nhứ: "......"

Chúng muốn gì đây!Mèo con lập tức nổi giận.Mèo con tức giận, máu chảy thành sông ư......Đương nhiên không có chuyện đó.Nàng quyết định dùng uy áp huyết mạch để đe dọa chúng nó!Nhưng mà, uy áp huyết mạch.......Phải sử dụng như thế nào đây?Vốn dĩ Nam Nhứ chẳng hiểu gì về truyền thừa của thần thú, giờ lại say rượu, đầu óc càng rối tung rối mù.Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu nàng xoắn lại thành một mớ hỗn độn, không biết làm sao, nàng chỉ đơn giản đập mạnh móng vuốt xuống đất một cái ——Rồi sau đó, vừa đứng vững được một chút, nàng lại ngã lăn ra.Hơn nữa, cú đập ấy lại rơi đúng xuống phiến đá lát đường.Ôi trời ơi.Đau quá.Mèo con đau đến mức phát khóc, nước mắt ngắn nước mắt dài, lăn lộn trên mặt đất để xoa dịu.Ơ?Ngay lập tức, nàng phát hiện ra một điều, không thể đi, nhưng hình như lăn qua cũng được đấy chứ!Say rượu khiến đầu óc Nam Nhứ chậm chạp, không nhận ra ý tưởng lăn qua như thế thực sự xấu hổ đến mức nào.Sau vài lần ngã, nàng kết luận đây là sáng kiến vô cùng tuyệt vời.Nàng đúng là thiên tài!Thiên tài quyết định là làm ngay, bắt đầu lăn ''lộc cộc'' trên đất, lăn một mạch đến trước lồng của hai con thú.Do vừa uống rượu vừa lăn liên tục, đầu nàng đã chóng mặt nay lại càng chóng mặt hơn.Nam Nhứ lắc lắc cái đầu, chập chững đứng dậy.Bạch Hổ và Hắc Báo nhìn thấy mèo lại gần, lập tức áp sát lồng, đầy phấn khích.Hai cái đầu to đùng bất ngờ chĩa thẳng vào nàng, khiến Nam Nhứ giật mình, lùi lại một bước, rồi lại ngã lăn ra đất.Nam Nhứ: "......"

Đáng ghét.Uy nghiêm của thần thú ta đâu rồi!Nam Nhứ định đứng lên lần nữa, thì bất chợt cảm thấy trong người ngứa ngáy.Không phải đau, nhưng mà.......Vừa ngứa vừa nóng.Nàng cuộn người lại, dùng móng vuốt gãi lia lại.

Nhưng không hiểu sao, dù gãi thế nào cũng không hết, giống như cơn ngứa đến từ sâu trong thân thể, không đụng đến vết thương cũ nhưng lại khiến nàng khó vô cùng.Vừa ngứa vừa nóng khiến Nam Nhứ bực bội, nàng vung móng vuốt, vô thức phóng ra một ngọn lửa nhỏ.Khi ngọn lửa bắn ra, Bạch Hổ và Hắc báo nhìn thấy ngọn lửa ——Lập tức nằm rạp xuống đất, run rẩy không dám cử động!Ơ?Nam Nhứ trợn tròn mắt nhìn chúng.Một hổ một báo to lớn, không dám nhúc nhích, thậm chí còn run lên bần bật.Đứng bên cạnh, Hàn Ngọc vốn đang nghiêng ngả say rượu, thấy cảnh này liền đứng thẳng dậy.Hàn Ngọc không phải Hỏa linh căn.Thôn thường, những người tu luyện Đan Đạo đều sở hữu Đơn hỏa linh căn, hoặc Song linh căn kết hợp với một nguyên tố khác, còn hắn là Kim linh căn nhưng lại đi tu tập y đạo, thật là quái dị.Nói gì thì nói, Kim linh căn là mầm non thích hợp để luyện kiếm, hoặc chí ít là luyện khí.Nhưng Hàn Ngọc chỉ có đam mê duy nhất là học y ——Phương thức học y của hắn cũng chả giống ai, người ta luyện đan, hắn lại đi mổ xẻ linh thú mổ ra, nghiên cứu kinh mạch, xương cốt, thậm chí còn cả gan mổ vài thi thể của ma tu.

Việc giải phẫu thi thể của nhân tu quá kinh hãi thế tục, bởi các phương pháp tu hành khác nhau đều có pháp môn riêng biệt, một khi chạm đến bí mật của môn phái khác mà bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị toàn bộ Tu Chân giới truy sát, Hàn Ngọc thực sự rất muốn ra tay.Vì không phải Hỏa linh căn, Hàn Ngọc không nhận ra ngọn lửa của mèo con đặc biệt thế nào.Nhưng giờ đây, hắn mới phát hiện........Đây rõ ràng là uy áp chế huyết mạch mà nó dùng để chế ngự hai con linh thú kia!Con mèo hoang mà Lê Vân nhặt được, rốt cuộc có lai lịch gì?Hàn Ngọc to gan lớn mật, bàn tay ngứa ngáy đã bắt đầu muốn hành động.Hiện tại, Lê Vân đang trúng hàn độc, dù hàn độc được giải phóng không ít, nhưng tu vi Lê Vân vẫn chưa khôi phục đến đỉnh cao, nghĩ tới điều này, Hàn Ngọc chợt nhận thấy mình có cơ hội......Đang tính toán, đột nhiên, hắn cảm thấy một cơn lạnh lẽo sát bên cổ.Hàn Ngọc cúi đầu, thấy một thanh kiếm gãy kề sát cổ mình, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên tia sáng lạnh băng.Một lọn tóc trắng rũ xuống thái dương Lê Vân, lạnh như tuyết, cóng như băng.Hắn nói: "Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng động vào Sơ Thất."

Hàn Ngọc bị thanh kiếm dọa cho toát mồ hôi lạnh.Lê Vân rút kiếm từ khi nào?

Tiếp cận hắn từ lúc nào?Rõ ràng, hắn vừa kiểm tra qua cơ thể của Lê Vân,biết chắc rằng Lê Vân chỉ mới khôi phục đến Trúc Cơ kỳ......

Nhưng Lê Vân lại có thể lặng lẽ đến gần, dễ dàng nắm giữ mệnh môn của hắn, vậy mà hắn hoàn toàn không hề hay biết!Hàn Ngọc cười gượng gạo: "Ha ha......

Ngươi nói gì vậy?

Ta động vào nó khi nào?"

"Ta chỉ là...... chỉ là định mang hai con linh thú kia đi thôi!"

Hàn Ngọc đảo mắt liên tục, nói hươu nói vượn, "Ngươi xem, hai con linh thú đó bị dọa sợ đến run rẩy thế kia mà!"

"Bất kể ngươi có ý định gì, cũng đừng động vào nó."

Lê Vân nhìn hắn thật sâu, sau đó thu kiếm lại.Theo động tác tra kiếm vào vỏ, một lọn tóc bên thái dương Hàn Ngọc cũng bị lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống đất.Hàn Ngọc thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.Thôi vậy, không nhìn nữa.Càng nhìn, tay càng ngứa ngáy.Hắn xách hai cái lồng nhốt linh thú lên, chuẩn bị rời đi, trước khi đi, hắn quay lại nhìn Lê Vân: "Hai con linh thú này không được, có cần ta tìm giúp ngươi hai con có huyết mạch thuần khiết hơn không?"

Lê Vân chỉ lặng lẽ nhìn hắn."......

Được rồi được rồi, ta biết rồi!"

Hàn Ngọc lẩm bẩm nói: "Nuôi mèo mà cưng như bảo bối vậy, chẳng coi bằng hữu ra gì nữa!".........Lê Vân sau một màn giằng co với Hàn Ngọc, chờ đến khi Hàn Ngọc rời đi, hắn liền quay lại tìm kiếm Sơ Thất nhưng phát hiện mèo con đã không thấy đâu."

Sơ Thất?"

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nó, xung quanh cũng không có dấu vết gì.......

Lại trốn đi rồi sao?Lê Vân nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bình rượu dưới đất.Hắn bước tới, nhấc bình rượu lên ——"Roạt" một tiếng, một cái đầu nhỏ ướt nhẹp thò ra khỏi miệng bình.Mèo con nghe thấy hắn gọi, nghiêm đầu khẽ kêu: "Meo?"

Toàn thân nó lấm lem, bán đầy lá cỏ từ lần lăn lộn vừa rồi, giờ lại ngấm thêm rượu, cả người bốc lên mùi men.

Bộ lông vốn mềm mượt dính bết vào cơ thể, khiến dáng vẻ của nó trông nhỏ xíu lại buồn cười.Không biết có phải trong lúc lén uống rượu, nó vô tình ngã vào trong bình hay không.Lê Vân bế nó ra khỏi bình.Mèo con vẫn chưa thỏa mãn, bốn chân níu chặt lấy bình rượu không chịu buông."

Buông ra, Sơ Thất," hắn nói, "Bẩn."

Đôi mắt vàng kim của mèo con chớp nhẹ, như thể nghe hiểu liền thra.Lê Vân ôm nó, đi một vòng quanh nhà, men theo hành lang rồi rẽ vào một góc, nhìn thấy một cái bể tắm.Bể tắm dẫn nước suối trong chảy vào, dưới đáy có bố trí một trận pháp Tụ Linh cơ bản, để giữ ấm nước trong bể.Lê Vân đặt mèo con ở mép bể, cởi áo ngoài bị nó làm bẩn.Nhưng không ngờ, ngay khi vừa cởi áo ngoài, hắn nghe thấy một tiếng "ùm" vang lên.Mèo con vốn đã đứng không vững, chẳng biết thế nào lại lăn ngay xuống bể nước.Lê Vân bất lực nhìn về phía bể tắm.Chỉ một ánh mắt, đồng tử hắn co rụt.Trong bể nước, một thiếu nữ với mái tóc đen nhánh buông xõa, tấm lưng trắng mịn sau làn tóc dài, đang quay lưng về phía hắn.Lê Vân lập tức căng thẳng, rút kiếm ra ——Trong sân, từ bao giờ xuất hiện một nữ tử xa lạ?Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, Lê Vân tận mắt thấy thiếu nữ ấy thu mình lại, trong nháy mắt biến thành mèo con vừa rơi xuống nước ban nãy.

Mèo con trôi nổi trong bể nước, vùng vẫy vung móng vuốt, đôi mắt đầy vẻ đáng thương, yếu ớt kêu lên: "Ô ô ——"Lê Vân thoáng dừng lại, buông tay khỏi chuôi kiếm.Sau đó, hắn bước lên trước, nhấc mèo con từ trong nước ra..........Sau khi Hàn Ngọc rời khỏi chỗ Lê Vân, trong lòng vẫn cứ băn khoăn không yên, muốn tìm hiểu rõ lai lịch con mèo của Lê Vân, hắn không quay về động phủ mà chuyển bước đi vào Tàng Thư Lâu trong cốc.Vừa bước vào Tàng Thư Lâu, hắn đã đối mặt với một ông lão thân hình thấp bé."

Ái chà, Ô chân quân," Hàn Ngọc nói, "Ông cũng đến tham gia Tiên Hội Bồng Lai lần này à, ta còn tưởng mình sẽ không gặp được ông cơ đấy."

Giọng điệu của Hàn Ngọc mang theo chút trêu chọc.Hắn và Ô Đại Sài vốn quen biết từ lâu.Chính xác hơn, là Ô Đại Sài đã quen biết hắn từ lâu.Dù sao, năm nay hắn chỉ mới hơn trăm tuổi, còn Ô Đại Sài đã hơn 800 tuổi rồi.Ô Đại Sài thấy Hàn Ngọc, khẽ gật đầu: "Hàn chân nhân, đã lâu không gặp."

Hai người vốn chẳng ưa gì nhau.Ô Đại Sài trọng điển tịch cổ thư, bất kể là luyện đan hay trị bệnh, đều rất bảo thủ.

Trong mắt Hàn Ngọc, Ô Đại Sài là kẻ cố chấp, cứng nhắc.Ngược lại, Hàn Ngọc chuộng thực tiễn, dù chưa rõ bệnh tình cũng dám ra tay luyện đan, mổ xẻ.

Trong mắt Ô Đại Sài, Hàn Ngọc là kẻ liều lĩnh, hành động thái quá.Gặp nhau, hai người miễn cưỡng chào hỏi vài câu, ngoài cười nhưng trong không cười.Hàn Ngọc nói: "Tiên Hội Bồng Lai lần này do cốc tổ chức, nếu có chỗ nào không chu đáo, Ô chân quân cứ đến tìm ta."

Ô Đại Sài nói: "Đương nhiên."

Sau khi chào hỏi xong, hai người mỗi người một ngả, bước vào Tàng Thư Lâu.Ô Đại Sài thầm nghĩ: Trong Tàng Thư Lâu, nhất định phải tìm ra được con mèo của Lê Vân là loại linh thú gì.Hàn Ngọc thầm nghĩ: Trong Tàng Thư Lâu, nhất định phải tìm ra được con mèo của Lê Vân là loại linh thú gì.
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 32: Thần thú


Ô Đại Sài bước vào Tàng Thư Lâu của cốc.Tàng Thư Lâu có ba tầng, nhìn bề ngoài thì nhỏ hơn một nửa so với Thái Huyền Tông.

Nguyên nhân là vì Tàng Thư Các của Thái Huyền Tông chứa đủ mọi thể loại, từ luyện khí, luyện đan, pháp thuật cho đến Kiếm Đạo, không gì là không có; còn Bách Thảo Cốc thì chuyên về đan đạo.Ngoài ra, Tàng Thư Lâu của cốc còn có một tầng thứ tư được ẩn giấu.Tầng thứ tư, chỉ có đệ tử thân truyền trên Kim Đan kỳ mới được vào, tầng này cất giữ rất nhiều điển tịch chỉ dành cho đệ tử cốt lõi trong tông môn.Hàn Ngọc vừa bước vào Tàng Thư Lâu, liền không chút nghĩ ngợi mà thẳng tiến lên tầng thứ tư.Ngược lại, Ô Đại Sài là người ngoài tông, dù được cho phép vào Tàng Thư Lâu, nhưng chỉ có thể dừng lại ở ba tầng đầu.Ô Đại Sài nhìn bóng lưng Hàn Ngọc, không khỏi có chút ngưỡng mộ.Nhưng ông cũng hiểu, mỗi môn phái đều có bị mật bất truyền, Thái Huyền Tông cũng có một tầng ẩn giấu như vậy, người ngoài không được phép bước vào.Cảm xúc chỉ thoáng qua trong chốc lát, Ô Đại Sài vốn không phải kẻ ham muốn những thứ không thuộc về mình.Từ trước đến nay, ông luôn là người thành thật ——Bắt đầu từ Luyện Khí kỳ, ông đã tu hành một cách ngay thẳng, mặc kệ người khác có kinh tài tuyệt diễm đến đâu, ông vẫn không bị dao động.

Những gì không thuộc về ông, ông sẽ không trộm, không cướp, cũng không ghen tị.Nhờ vậy, trong số những đồng đạo cùng thời, có người bị thiên tài xuất chúng làm nhụt chí, có người vì những tin đồn trong các bí cảnh mà liều lĩnh xả thân, còn ông vẫn bền bỉ tu hành, cuối cùng lại đi xa hơn tất cả.Ô Đại Sài thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn giá sách trước mặt.Ông lục tìm từng cuốn sách trên giá, thấy cuốn nào có vẻ hữu ích thì lấy ra xem thử.Cứ thế tìm ba bốn cuốn liên tiếp, nhưng vẫn không thấy manh mối gì.Tuy nhiên ông cũng không vội.Tiên Hội Bồng Lai kéo dài mười ngày, ông có đủ thời gian để tra cứu trong Tàng Thư Lâu.Với sự kiên nhẫn của một người luyện đan, Ô Đại Sài đọc từng cuốn một.Đột nhiên, ở một góc giá sách, ông phát hiện một cuốn sách nhỏ có tên《Tương Miêu Kinh》.Cuốn sách này dường như đã rất lâu không có người đụng tới, giấy ngả vàng, bụi phủ dày.

Cuốn sách mỏng manh kẹp giữa hai cuốn dày cộp, nếu không tinh ý thì khó mà nhận ra.Ông cầm cuốn sách lên.Lật qua vài trang, Ô Đại Sài lập tức hiểu vì sao cuốn sách này không có ai đụng tới.Đây là cuốn sách ở thế gian.Nội dung chủ yếu là ghi chép về những giống mèo phàm trần, không liên quan gì đến linh thú hay yêu thú.

Ví dụ như mèo thân trắng đuôi đen gọi là "Tuyết Lí Tha Thương"; mèo thân vàng bụng trắng gọi là "Kim Tụ Ngân Sàng".Mọi việc ở thế gian như vậy, chẳng có giá trị gì với tu sĩ.Có lẽ vì thế mà cuốn sách này bị vứt xó trong góc giá.Ô Đại Sài lật vài trang, thấy không có ích lợi gì.Nhưng rồi ông nghĩ đến con mèo của Lê Vân, vốn cũng mang dáng vẻ mèo ở thế gian, trông giống như Kim Ty Miêu được nhắc đến trong cuốn《Tương Miêu Kinh》, từ hình dáng, tai, mắt đến vóc dáng, con mèo đó đều thuộc loại thượng phẩm theo đánh giá trong sách.Ô Đại Sài kiên nhẫn đọc hết.Xem hết cả cuốn, ông vẫn chẳng tìm được gì hữu dụngDù vậy, ông vẫn không thất vọng hay nản chí, đến khi lật đến trang cuối cùng, chuẩn bị gấp sách lại, ông bỗng phát hiện một dòng chữ nhỏ viết tay ở cuối trang.Chữ viết rồng bay phượng múa, nét phóng khoáng nhưng hơi cẩu thả:"Rồng sinh chín con, mỗi con một khác.

Ta may mắn vào ngày 13 tháng Giêng, tận mắt thấy hai trong số đó.

Một là Nhai Tí, mình chó đầu rồng; một là Toan Nghê, giống như sư tử vàng......"

Ô Đại Sài như nhặt được báu vật, đọc đi đọc lại dòng chữ này mười mấy lần.Tu tiên đã nhiều năm, Ô Đại Sài từng nghe qua không ít truyền thuyết về Long Phượng, nhưng trên đại lục Thiên Diễn, chưa ai từng nhìn thấy Long Phượng.Tương truyền ba ngàn năm trước, khi Thái Huyền Tông mới lập tông, có một vị tiền bối từng kết khế ước với một con Kim Long.

Nhưng thời gian đã quá xa, sự việc năm đó không còn cách nào xác minh.Cùng với đó, truyền thuyết về rồng sinh chín con cũng chỉ sót lại mấy cái tên của chín con.

Hình dạng cụ thể của chúng, hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của hậu nhân, không ai có thể nói rõ.

Vậy mà cuốn sách này, lại ghi lại việc một người đã từng tận mắt thấy Nhai Tí và Toan Nghê!Hơn nữa, trong vài dòng ngắn ngủi ấy, người viết mô tả Toan Nghê có dáng vẻ tựa sư tử vàng, mắt màu mạ vàng, toàn thân bao phủ bởi ngọn lửa, ngọn lửa rực rỡ như mặt trời ——Những miêu tả này, hoàn toàn trùng khớp với con mèo của Lê Vân!Tâm trạng Ô Đại Sài bỗng kích động.Hàn độc trên người Lê Vân, là thứ mà mèo thường hay linh thú bình thường chắc chắn không thể nào tiếp cận.

Nếu con mèo kia là thần thú Toan Nghê, vậy thì điều đó lại rất hợp lý!Cái tên Lê Vân này, quả thật phúc lớn.Tùy tiện nhặt được con mèo, mà lại nhặt được cả thần thú mang về!Không được, không được, ông phải nghĩ cách chữa bệnh cho con mèo ấy.Làm sao có thể khiến một thần thú phải mang những vết thương đó được chứ!Ô Đại Sài rơi vào trạng thái phấn khích cao độ, đọc đi đọc lại dòng chữ kia không biết bao nhiêu lần, đến mức thuộc lòng, sau đó ông mới luyến tiếc đặt cuốn sách xuống, tiếp tục tìm những viên ngọc ẩn khác trong giá sách.Trong khi đó, Hàn Ngọc đã dạo quanh tầng bốn một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy gì hữu ích, không còn kiên nhẫn để tiếp tục tìm, hắn dứt khoát rời khỏi Tàng Thư Lâu.Trước khi rời khỏi Tàng Thư Lâu, hắn thấy bóng dáng thấp bé của Ô Đại Sài.Hắn khẽ lắc đầu.Cái kẻ thật thà Ô Đại sài này, chẳng biết đang tìm kiếm lý lẽ gì trong sách nữa.Hắn không lên tiếng chào hỏi Ô Đại Sài, cứ thế đi luôn.......Biệt viện.Sau khi Lê Vân vớt mèo con ra khỏi nước, nó trông càng tội nghiệp hơn.Nhưng dường như rượu vẫn hết.Hắn nhấc nó lên bằng một tay, bốn chân mèo con mềm nhũn buông thõng, bộ lông ướt sũng thành từng sợi, nước vẫn đang nhỏ giọt xuống.Mèo con say xỉn vẫn lưu luyến hương vị của rượu, vô thức lè lưỡi liếm môi, không thấy mùi rượu, nó lại bất mãn, nằm trên tay hắn ôm lấy chân trước của mình lim dim liếm lông, cái đuôi của nó còn đong đưa khiến nước bắn tung tóe lên người hắn.Hắn gọi nó: "Sơ Thất."

Mèo con dường như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý đến hắn.Không rõ là vì say đến mức không nghe thấy, hay là đang giận dỗi, giả vờ không nghe thấy.Hắn bèn lấy một chiếc khăn, quấn nó lại, lau khô nước trên lông, rồi niệm Thanh Phong Quyết nhẹ nhàng hong khô bộ lông ướt đẫm của nó.Được chăm sóc thoải mái, mèo con khẽ kêu một tiếng, rúc vào lòng hắn, nhắm mắt lại, hơi thở càng lúc càng nhẹ nhàng, gần như đã ngủ thiếp đi.Lê Vân dừng tay, lấy chiếc ổ mèo từ trong túi trữ vật ra, đặt nó vào bên trong.Nhưng vừa nằm xuống, mèo con lập tức bừng tỉnh.Nó hé mắt, mơ màng bò ra khỏi ổ, cố gắng trèo lên người hắn.Nhưng men say vẫn chưa tan, chân nó vừa vươn ra đã ngả nghiêng, loạng choạng ngã xuống, nó không thèm đi nữa, cứ thế lăn một mạch đến gần hắn.Lê Vân nhấc nó lên, đặt lại vào ổ.Mèo con bướng bỉnh lại bò ra.Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, mèo con dường như bị hắn làm phiền đến phát cáu, trừng mắt giận dữ kêu lên: "Meo ô!"

Lê Vân nói: "Sơ Thất, ngủ ở ổ mèo đi."

Hắn chưa thấy rõ diện mạo của Sơ Thất khi hóa thành hình người, nhưng dù sao vẫn là một nữ nhân.Đêm nay Sơ Thất lại say rượu, ý thức không tỉnh táo.Nếu để nó ngủ trong lòng hắn như mọi khi, nửa đêm bất cẩn hóa thành hình người .......Điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.Hắn lại nói: "Đêm nay, ngươi không được ngủ cùng ta."

Mèo con ngẩn người.Ngay lập tức, một giọt nước mắt long lanh hiện lên trong đôi mắt nó: "Ô ô ——"Tại sao không cho ngủ chung nữa rồi?Lẽ nào người này không cần nàng nữa hả!!!
 
Mỗi Đêm Lẻn Vào Động Phủ Của Sư Tôn - Nhất Vấn Chi
Chương 33: Nghi ngờ


Nam Nhứ trong cơn say, hoàn toàn quên mất tối nay chính nàng mới là người đang tức giận với Lê Vân.Nàng dùng ánh mắt nhìn kẻ bội bạc, để nhìn Lê Vân.Dựa vào vào đâu mà không cho nàng ngủ cùng!Đã ngủ với mèo thì phải chịu trách nhiệm tới cùng!Sự tủi thân trỗi dậy, cộng thêm men rượu, cảm xúc cứ thế bùng lên.Nàng không thèm nhìn Lê Vân nữa, cúi gằm mặt, nước mắt "lách tách lách tách" rơi xuống ổ mèo.Nam Nhứ nghĩ, nàng xuyên không cũng không khóc, đau đến chết đi sống lại cũng không khóc, vậy mà lúc này lại khóc.Cái tên Lê Vân này thay đổi quá bất thường!Rồi còn chuyện Lê Vân thích Liễu Lăng Ca nữa......Liễu Lăng Ca là nữ chính mà.Vốn dĩ Liễu Lăng Ca đã thích hắn, nếu hắn đáp lại Liễu Lăng Ca, hai người họ đến với nhau, chắc chắn nàng sẽ bị đá ra khỏi cửa, còn đâu chỗ bên cạnh hắn mà hít thuốc giảm đau mỗi tối?Nghĩ đến cảnh mình bị đuổi ra khỏi nhà, không còn nơi nương tựa, Nam Nhứ lại càng khóc lớn hơn.Người ta xuyên qua đều có bàn tay vàng, sao chỉ có nàng khổ sở như thế này.Công bằng ở đâu!Mèo con nằm trên ổ mèo, nước mắt không ngừng tuôn rơi.Nó vừa khóc, cổ họng còn phát ra những tiếng nức nở khe khẽ.Lần đầu tiên, Lê Vân thấy nó khóc.Trong ký ức của hắn, ngay cả khi toàn thân đẫm máu, nó cũng không hề rơi một giọt nước mắt trước mặt hắn.Tim hắn chợt nhói đau, hắn đưa tay ra: "Sơ Thất?"

Tay vừa đưa tới, mèo con liền giơ chân đẩy hắn ra, quay đầu sang chỗ khác.Hắn lại tiếp tục đưa tay ra.Mèo con lùi lại, không cho hắn chạm vào, đôi mắt vẫn ngấn lệ.Lê Vân bất đắc dĩ, rút Trảm Phong ra, cắt một đường trên ngón tay.Máu tươi chảy ra, hắn đưa ngón tay đến bên môi nó.Hắn thấp giọng nói: "Sơ Thất, đừng khóc."

Lại chiêu này.Hắn tưởng nàng là con mèo dễ bị lừa đến thế sao?Hừ.Nam Nhứ quay lưng đi, kiên quyết không thèm để ý đến máu hắn!Lần này, ngay cả máu cũng không thể làm nó động lòng.Lê Vân không hiểu mình đã làm gì khiến nó giận dỗi.Có vẻ như lúc nó tỉnh dậy, tâm tình không được tốt.Lê Vân nhớ lại lúc Sơ Thất vừa tỉnh dậy, hắn đã làm gì.Lúc đó hắn đang nói chuyện với Hàn Ngọc......

Không đúng, còn có cả Liễu Lăng Ca.Chẳng lẽ nó không thích Hàn Ngọc, hay là không thích Liễu Lăng Ca, hoặc có khi là cả hai?Hàn Ngọc rõ ràng không phải người mà nó thích.Sơ Thất nghe hiểu tiếng người, chắc chắn nó không thích kẻ ba lần bốn lượt định giải phẫu nó như Hàn Ngọc.Mà hắn, cũng có ý định tránh xa Hàn Ngọc.Một người như Hàn Ngọc có thể làm bằng hữu.Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có khả năng áp chế hắn.Trước đây, khi hắn ở thời kỳ đỉnh phong, bước vào Hóa Thần kỳ, Hàn Ngọc chỉ mới Kim Đan kỳ, tất nhiên sẽ có chút e dè.

Nhưng từ khi hắn trúng hàn độc, mất hết tu vi, Hàn Ngọc tận tâm tận lực chữa trị cho hắn, một phần là vì tình bằng hữu, nhưng một phần cũng bởi niềm đam mê mãnh liệt với y đạo kỳ quái mình.Ở Tu Tiên giới mọi người đều bó tay, ngay cả những tu sĩ Kim Đan kỳ chạm vào cũng cầm chắc cái chết, với tu vi Kim Đan kỳ nho nhỏ của Hàn Ngọc dám đứng ra chẩn trị cho hắn, không phải không có cuồng nhiệt đối với những căn bệnh khó chữa.Hiện giờ, Hàn Ngọc chắc chắn đã phát hiện ra điều bất thường ở Sơ Thất........Hắn không còn khả năng áp chế Hàn Ngọc.Kể từ khi trúng hàn độc, tu vi mất hết, hắn đã quen nhìn thấy sự ấm lạnh của thế gian.Những chuyện khác không đáng để tâm, nhưng riêng chuyện này thì ——Hắn quá yếu, không thể bảo vệ được Sơ Thất.Sắc mặt Lê Vân dần lạnh đi, ngón tay dài siết chặt thành nắm đấm, rồi lại từ từ buông ra.Trước hôm nay, hắn chưa từng nghĩ đến việc khôi phục thực lực lại cấp bách đến vậy.Sau hôm nay.......Việc đó đã trở thành điều khẩn thiết nhất.Bỏ qua chuyện Hàn Ngọc, còn một Liễu Lăng Ca càng chẳng đáng để bận tâm.Nếu Sơ Thất không thích nàng ta, vậy sau này hắn sẽ không gặp nàng ta nữa.Trước mắt còn một vấn đề quan trọng hơn.Đó chính là thân thể của Sơ Thất.Dù chưa từng nuôi linh thú, nhưng một số điều cơ bản ai cũng biết.

Chỉ khỉ linh thú đến giai đoạn trưởng thành mới có thể hóa thành hình người, mà với kích thước hiện tại của Sơ Thất, hiển nhiên vẫn còn ở giai đoạn ấu niên.Hơn nữa, việc hóa hình của nó vô cùng bất thường.Hóa hình không ổn định, chỉ có hai khả năng, một là, linh thú mang huyết mạch hỗn tạp, là linh thú cấp thấp.Nhưng xét đến uy áp huyết mạch của Sơ Thất, nó tuyệt đối không phải là linh thú cấp thấp.Vậy chỉ còn khả năng thứ hai ——Có kẻ đã ép nó sử dụng Hóa Hình Đan để thúc giục hóa hình sớm.Nghĩ đến kinh mạch chằng chịt vết thương, với luồng linh lực hỗn loạn trong thân thể mèo con, sắc mặt Lê Vân tối sầm lại.Những vết thương của Sơ Thất, chắc hẳn là kết quả của việc ép buộc hóa hình quá sớm.Nếu vậy, ban ngày Sơ Thất không ở bên hắn, có lẽ là sử dụng hình dạng nhân loại để đi lại bên ngoài......Nhân loại?Hắn từng mơ thấy Nam Nhứ muốn giết hắn ——Có người cố ý sắp đặt để Sơ Thất tiếp cận hắn ——Nam Nhứ có thần thái tương tự Sơ Thất ——Trong khoảnh khắc, một suy đoán lóe lên trong đầu hắn.Đệ tử tên Nam Nhứ......

Lẽ nào chính là Sơ Thất?!

Nhưng rõ ràng hắn từng ôm Sơ Thất trong tay, lại tận mắt thấy Nam Nhứ xuất hiện trước mặt mình.Với tu vi của Nam Nhứ Sơ và Thất, không thể nào sử dụng thuật phân thân vốn chỉ có trên Nguyên Anh kỳ mới dùng được.Không đúng.Luồng ma khí kia.Lê Vân đột ngột nhớ lại, những ngày luyện kiếm gần đây, hắn thường nhìn thấy các đệ tử luyện kiếm trên núi.

Đệ tử tên Nam Nhứ đứng lẫn trong đám đông, cố gắng làm mình không nổi bật, nhưng mọi hành động của nàng đều lọt vào mắt hắn.

Trong những ngày đó, trên người nàng không hề có ma khí.Luồng ma khí ấy chỉ xuất hiện sau khi hắn cùng Sơ Thất tham gia Tiên Hội Bồng Lai.Vậy nên, Nam Nhứ hiện đang xuất hiện bên ngoài, có thể là thế thân hoặc con rối?Ánh mắt Lê Vân tối lại, hắn cúi đầu nhìn Sơ Thất.Mèo con đã khóc mệt, không khóc nữa nhưng cũng không ngủ, chỉ nằm đó.Có vẻ như nó không thoải mái, cứ rên ư ử rồi cào cấu lung tung lên người mình.Bộ lông xù lên rối tung, trông giống như đám cỏ dại vàng rực.Nam Nhứ không biết trong rượu Thứ Hà còn có dược liệu.

Men rượu tan, dược tính lan tỏa.Nàng chỉ cảm thấy khắp người ngứa ngáy.Vừa ngứa vừa nóng.Cơn ngứa không chỉ trên da, mà còn như xuyên thấu vào kinh mạch, đến những nơi nàng không thể chạm tới.Cơn ngứa khiến nàng ngửi thấy mùi máu của Lê Vân, cảm giác như một thứ mát lạnh đầy mê hoặc.Tựa như được liếm que kem trong ngày hè oi ả, làm nàng trong cơn nóng bức cực độ này càng thêm khao khát máu của hắn.Nhưng nàng vừa từ chối hắn ——Bây giờ mà quay ra liếm hắn thì thật mất mặt.Thà ngứa chết, ngủ cả đêm trên ổ mèo, nàng cũng tuyệt đối không liếm máu Lê Vân đâu!Tuyệt đối không!Mèo con đầy cốt khí quay lưng về phía Lê Vân, lăn lộn cào cấu vì ngứa.Bỗng nhiên có một đôi nhấc nàng ôm vào lòng.Nàng như bị mê hoặc, hắn vừa ôm, bốn chân nàng đã không tự chủ mà quấn lấy cánh tay hắn, ngay cả đuôi cũng cong lên quấn lấy hắn.........Sao lại như vậy?Nam Nhứ mới hết men rượu, lý trí vừa trở lại thì dường như bị một cơn khát khao mãnh liệt khác chi phối.Nàng cố gắng thu móng vuốt, muốn thoát khỏi hắn, nhưng hắn lại dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi cằm nàng.Hắn khẽ vuốt lưng nàng, giọng nói lạnh lùng có chút khàn khàn: "Sơ Thất, ngoan."

Nam Nhứ nghe giọng nói ấy......

Cảm giác ngứa ngáy càng dội!Ngay lúc này, nàng cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường với cơ thể mình.Đây chẳng phải là xuân dược thường xuất hiện trong các tác phẩm văn học không tiện miêu tả sao!Được lắm, cái đồ lang băm.Nam Nhứ lập tức đổ hết trách nhiệm lên đầu Hàn Ngọc.Không chỉ mang theo hai con linh thú, một đực một cái, còn để nàng uống rượu bị hạ dược.

Đồ lăng băm chết tiệt.Nam Nhứ nghiến răng ken két: Lần sau ta phóng hỏa đốt nhà ngươi!!!Không biết có phải do dược liệu phát huy tác dụng hay không, càng tới gần Lê Vân nàng càng cảm thấy khó chịu.Bốn chân nàng đạp loạn xạ, cố gắng tránh xa hắn, nhưng Lê Vân giữ chặt lấy chân nàng, ấn chặt lại.Ngay sau đó, một luồng linh lực lạnh buốt tràn vào kinh mạch nàng.Cơn nóng trong người Nam Nhứ lập tức tan biến.Quá trình được Lê Vân dùng linh lực trị liệu vẫn không dễ chịu gì, đó là cảm giác vừa thỏa mãn vừa đau đớn.

Những vết thương ẩn sâu trong cơ thể bị xé ra, phần thịt thối rữa bị loại bỏ, linh lực hỗn loạn trong người nàng trỗi dậy, chống lại nguồn linh lực bên ngoài.Lửa và băng giao tranh nhau trong kinh mạch, khiến Nam Nhứ không chịu nổi được mà dần mệt mỏi thiếp đi.Đến khi mèo con ngủ trong lòng hắn, Lê Vân thu hồi linh lực, lẳng lặng nhìn nó.Hắn muốn đặt nó lại ổ mèo.Nhưng nhớ đến việc nó khóc thảm thương như lúc nãy, hắn không dám động vào.Với tính tình của nó, nếu tỉnh dậy mà phát hiện mình nằm trong ổ mèo, chắc chắn sẽ giận dỗi rất lâu.Huống hồ......Hắn cũng không muốn làm nó khóc nữa.Lê Vân cẩn thận ôm mèo con vào lòng, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế của nó, giữ nó trong vòng tay, nhưng vẫn tạo một khoảng cách nhỏ với cơ thể mình.Sau đó, hắn nhắm mắt, nhưng không ngủ.Nó hóa hình không ổn định, hắn sợ nó sẽ hóa thành hình người trong lòng hắn bất cứ lúc nào.Đến lúc đó.......Chắc chắn hắn không thể ngủ cùng nàng!Hắn canh chừng mèo con, vừa suy tính về những nguyên liệu cần thiết để rèn lại Trảm Phong, vừa suy nghĩ về người đứng sau nó, bất giác đã đến bình minh.Khi ánh mặt trời ló dạng, mèo con vẫn chưa tỉnh dậy.Đột nhiên, thạch truyền âm của hắn rung lên.Hắn cầm thạch truyền âm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bước ra sân.Hắn nói: "Ô phong chủ, tìm ta có việc gì quan trọng sao?"

Đầu bên kia, giọng nói thô ráp đầy hưng phấn của Ô Đại Sài vang lên: "Ngươi mau tới chỗ ta, ta có bí mật muốn nói với ngươi!"

Lê Vân nói: "Bí mật?

Xin lỗi, ta không có hứng thú."

Hắn định ngắt kết nối ngay lập tức, Ô Đại Sài vội vàng la lên: "Ấy ấy ấy!

Về con mèo của ngươi, ngươi cũng không muốn nghe à?"......

Liên quan đến Sơ Thất?Lê Vân siết chặt thạch truyền âm trong tay.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back