- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[ Miucam ] - Vậy Thì Chúng Ta Là Gì ?
Chương 19 : Phím Đàn Sau Cơn Bão
Chương 19 : Phím Đàn Sau Cơn Bão
...Đêm ấy, Khương Hoàn Mỹ không ngủ được.Cô nằm co ro trên giường, người cuộn tròn như để tự thu hẹp mình lại khỏi thế giới.
Trần nhà tối om, ánh sáng từ hành lang cũng không len vào nổi.
Mỗi tiếng gió rít ngoài cửa sổ đều như một lời thì thầm vọng lại từ ký ức - những ký ức cô không muốn nhớ, nhưng cũng không thể quên.Lê Ánh Nhật.Cái tên ấy như một chấm đỏ mờ trong tầm mắt - không rõ ràng, không thể với tới, nhưng vẫn cứ ám lấy cô, không chịu biến mất.Bên cánh tai trái vẫn còn vết máu bầm nhẹ nơi thái dương.
Vết thương chẳng đáng gì, nhưng cái cách Lê Ánh Nhật nhìn cô khi ấy... cái cách ngón tay cô ấy chạm nhẹ, rồi khựng lại... khiến tim Hoàn Mỹ nghẹn lại.Đó không phải ánh mắt của kẻ kiểm soát.Không còn là ánh nhìn ra lệnh, buộc cô phải ngoan ngoãn.Mà là... sự lo lắng.
Sự thật lòng.
Gần như... yếu đuối.Một phần trong cô muốn ghét điều đó.
Muốn đẩy lùi nó, để tự bảo vệ mình.Nhưng phần còn lại - nhỏ thôi, rất nhỏ - lại run rẩy trước sự dịu dàng bất ngờ đó.Hôm sau, trời vẫn mưa rả rích suốt buổi sáng.
Cô dậy sớm hơn thường lệ, không chờ ai gọi.
Đầu gối vẫn còn nhức nhưng cô vẫn gắng tự đi xuống bếp.
Người giúp việc thoáng nhìn cô, rồi lại quay đi như thể chưa từng thấy gì.
Chẳng ai hỏi vết thương, chẳng ai hỏi vết bỏng - mọi thứ lặng lẽ trôi qua như những vệt nước trên kính xe ngày mưa.Khi cô quay trở lại phòng sau giờ học, cánh cửa vẫn khép hờ.Và... trên bàn, là một túi thuốc nhỏ, được gói cẩn thận.
Không ghi tên, nhưng bên cạnh là một tờ giấy gấp tư.Chữ viết tay nghiêng nghiêng, ngắn gọn:" Thuốc bôi vết sưng.
Đừng quên thay băng ở đầu gối.
Để ở đây, vì biết em sẽ không chịu xuống.
"Không ký tên.
Nhưng không cần.Khương Hoàn Mỹ nhìn dòng chữ, trong tim như có ai vừa nhấn xuống một nút mềm.Lê Ánh Nhật vẫn quan tâm.
Nhưng là từ xa.
Không chạm vào, không ra lệnh, không ép buộc - như thể đang dò dẫm lại cách bước đến gần cô.Cô cầm tờ giấy, gấp lại thật cẩn thận, đặt vào ngăn sách.
Không phải vì quý giá.
Mà là vì... cô chưa biết nên đối diện với điều đó như thế nào.Tối hôm đó, trời tạnh mưa.Gió mát luồn qua rèm cửa, đưa theo hương hoa nhài lẫn trong sương đêm.
Cô xuống bếp rót nước, thì gặp Lê Ánh Nhật đứng nơi bậc cầu thang, áo khoác mỏng, tóc xõa, tay trái còn băng nhẹ.Cả hai dừng lại.Một giây.Rồi hai giây.Khương Hoàn Mỹ muốn quay đi, nhưng Lê Ánh Nhật là người lên tiếng trước."
Em ngủ không được à?
"Giọng nói trầm và nhẹ.
Không còn là âm sắc ra lệnh, chỉ là... một câu hỏi đơn thuần.Hoàn Mỹ im lặng một lúc rồi trả lời."
À tôi xuống lấy nước.
"Một khoảng lặng kéo dài.
Rồi Lê Ánh Nhật bước tới, mỗi bước rất chậm, như sợ làm cô giật mình.
Khi còn cách chỉ vài bước chân, cô dừng lại."
Em không cần cảm thấy có lỗi vì hôm đó."
" Tai nạn là tai nạn.
Lúc đó có là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ bước tới.
"Giọng cô trầm xuống, không mang chút giận dữ nào - chỉ có một vẻ mệt mỏi và chân thành mà Hoàn Mỹ chưa từng thấy ở người đó.Cô lặng người.Câu nói đó không nên làm cô xúc động.Nhưng tim cô lại nhói lên."
Tôi không đáng để cô lo lắng.
" Cô đáp, như một tấm khiên mỏng, yếu ớt."
Đừng nói vậy.
"Lê Ánh Nhật ngẩng lên.
Mắt cô không còn lạnh."
Em đáng.
"Câu nói như một nhát gõ mạnh vào tấm ván khô cằn của những ngày tháng cô đơn.Khương Hoàn Mỹ siết chặt ly nước trong tay, cố giữ cho đôi tay không run.Lê Ánh Nhật tiếp tục:" Tôi biết mình đã làm nhiều điều khiến em không thể tin.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không hối hận."
" Tôi đang cố... học lại cách đối xử với em như một người.
Không phải như thứ gì tôi có thể giữ hay kiểm soát."
" Nhưng nếu em không muốn tôi quan tâm nữa, em chỉ cần nói một lời.
Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."
Cô đứng đó, bàn tay trái còn run vì vết bỏng, nhưng ánh mắt lại kiên định đến lạ.Khương Hoàn Mỹ nhìn cô - lần đầu tiên, thật lâu.Trong đôi mắt ấy... có một chút gì đó như người từng đánh mất điều quý giá, đang bước từng bước nhỏ để tìm lại - dù không biết liệu mình còn xứng đáng hay không.Và cô biết - nếu bây giờ cô quay đi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Cô sẽ được yên ổn trong khoảng trống mình đã quen.
Không ràng buộc.
Không nỗi sợ.
Không giằng co.Nhưng sao lòng cô lại nặng đến thế?Cô không quay đi.Cô chỉ nói, khẽ đến mức chính mình cũng ngạc nhiên:" Tôi... chưa biết.
Nhưng tôi không muốn cô biến mất.
"Lê Ánh Nhật khẽ chớp mắt."
Vậy thì, tôi sẽ vẫn đứng đây.
"...Họ không bước tới.
Cũng không rút lui.Chỉ đứng cách nhau vài bước, như hai đường thẳng từng lệch nhịp, giờ đang cố tìm lại điểm giao.Dưới ánh đèn vàng nhạt, giữa căn nhà im lặng sau mưa, có điều gì đó đang thay đổi.
Không rõ ràng.
Nhưng đủ để làm tim ai đó nhói lên, rồi dịu xuống.Vì cuối cùng - không phải mọi khoảng cách đều là vĩnh viễn.Chỉ cần một người dám dừng lại.
Và một người dám quay đầu....Ngô Diệp rời khỏi nhà vào một sáng sớm trời nhiều mây.
Cơn gió sớm thổi nhẹ làm tà áo khoác cô khẽ bay, mái tóc buộc gọn gàng lay động theo nhịp bước chân đều đặn.
Cô không mang theo nhiều hành lý - chỉ một chiếc vali nhỏ gọn gàng như chính con người cô: điềm đạm, kín đáo, luôn biết giữ chừng mực trong từng lời nói, ánh nhìn, và cả sự hiện diện.Trái với hình ảnh một kẻ lặng lẽ rời đi trong im lặng như cô từng nghĩ, buổi sáng hôm ấy, vài người giúp việc đã có mặt nơi thềm đá lát để tiễn cô.
Có người dúi vội vào tay cô một bịch đồ ăn sáng, người khác thì chắp tay tiễn biệt với vẻ ái ngại xen lẫn biết ơn.
Dù họ không nói nhiều, ánh mắt lại nói rõ sự quý trọng dành cho người đã âm thầm điều hòa những khúc mắc trong căn nhà tưởng chừng chỉ toàn vỏ bọc và im lặng.Khi chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cổng, Ngô Diệp thoáng khựng lại.
Cửa sau mở ra, và không ai khác - Lê Ánh Nhật bước xuống, vẻ ngoài vẫn chỉn chu như thường lệ.
Cô ấy không nói gì ngay, chỉ đưa tay đỡ lấy chiếc vali rồi quay sang gật nhẹ với quản gia và vài người hầu đang đứng xa xa.Xe lăn bánh trong yên lặng.
Trên suốt quãng đường ra sân bay, cả hai không nói nhiều.
Lê Ánh Nhật giữ ánh mắt dán vào cảnh vật ngoài cửa kính, trong khi Ngô Diệp ngồi lặng lẽ bên cạnh, bàn tay đặt trên đùi, những đốt ngón tay thỉnh thoảng khẽ siết lại."
Cảm ơn mày, Ngô Diệp.
"Lê Ánh Nhật cất lời khi xe sắp rẽ vào lối vào sân bay, giọng trầm và nhỏ như một lời thú nhận hơn là lời xã giao.
" Vì tất cả.
"Ngô Diệp khẽ mỉm cười, nhưng không quay sang.
" Chăm sóc cô ấy đi.
Đừng quá trễ.
Sau này có gặp lại tao thì đừng bảo với tao rằng mày chỉ đang giả vờ.
"Lê Ánh Nhật không đáp, chỉ nhìn theo bóng người phụ nữ bước xuống xe, dáng vẻ vẫn bình thản, dù sau lưng là một căn nhà nhiều bí mật và trước mặt là một chặng đường dài chưa rõ đích đến.Khi Ngô Diệp đi khuất sau lớp cửa kính sân bay, Lê Ánh Nhật vẫn ngồi lại trong xe một lúc lâu, như thể không muốn quay về quá sớm.
Có thể, lần này, cô thực sự sợ trở về với một ngôi nhà mà không còn người đứng giữa làm cầu nối - một ngôi nhà mà ở đó, Khương Hoàn Mỹ đã bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt rất khác....Một ngày trước khi rời đi, Ngô Diệp đến tìm Khương Hoàn Mỹ.Cô gõ cửa hai tiếng - nhẹ như thể sợ đánh thức điều gì đó đã quá mệt mỏi trong căn phòng này."
Có thể nói chuyện một lát không?
" Khương Hoàn Mỹ thoáng ngẩng lên.
Ánh mắt lặng đi một nhịp rồi gật đầu.Họ ngồi đối diện nhau trong căn phòng còn vương mùi băng gạc.
Trên bàn là những gói thuốc - của ai đó để lại.Ngô Diệp không nhìn vào nó lâu.
Cô chỉ ngồi xuống, tay khẽ xoay ly nước."
Căn phòng này... ngăn nắp hơn tôi nghĩ.
"Cô buột miệng, rồi bật cười, rất khẽ.Khương Hoàn Mỹ không đáp.
Nhưng vẫn nhìn cô."
À thì..
"Ngô Diệp nghiêng đầu ."
Hồi trước chị cứ nghĩ người như em chắc không màng đến mấy thứ gọn gàng đâu.
Nhưng hóa ra, khi có không gian riêng... ai cũng muốn giữ cho mình một chốn yên bình.
"Cô liếc nhìn những gói thuốc trên bàn.
Không hỏi, chỉ cười" Có những thứ không mở ra thì sẽ không phải đối mặt, đúng không?
"Ánh mắt Khương Hoàn Mỹ thoáng dao động.Ngô Diệp vẫn nói, giọng nhẹ tênh như kể chuyện đời ai đó:" Chị từng quen một người, cũng hay như vậy.
Không xé, không mở.
Giữ mãi.
Cứ như thể... chỉ cần không động vào thì cảm xúc sẽ nằm yên ở đó, không đổi màu.
"Cô dừng một chút, nhìn ra cửa sổ:" Lạ thật.
Người ta làm tổn thương mình, vậy mà mình lại là người cứ giữ lấy dấu vết.
"Khương Hoàn Mỹ cúi đầu.
Vẫn không lên tiếng.Ngô Diệp lại mỉm cười:" Chị thấy cô ấy thay đổi rồi.
Dịu đi nhiều.
"Giọng cô đều đều, như đang nói chuyện về một người xa lạ."
Nhưng có khi... người thay đổi lại là em mà em không nhận ra ấy mà thôi.
"Khương Hoàn Mỹ ngẩng lên, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt ấy.Ngô Diệp chép miệng, vẻ như đang nghĩ ngợi:" Thường thì khi mình còn bận tâm, mới dễ bị tổn thương.
Còn khi dửng dưng rồi... thì người ta có ra sao cũng chẳng còn ảnh hưởng.
"Cô ngừng một chút, rồi nghiêng đầu, mắt vẫn dịu:" Nhưng em không giống kiểu người dửng dưng.
"Lần này, Khương Hoàn Mỹ nhìn xuống, mím môi.Ngô Diệp không hỏi thêm.
Cô đứng dậy, bước ra cửa, tay đặt lên nắm vặn:" À mà, hôm trước chị thấy cô ấy nhìn em rất lâu, nhưng không tiến tới.
Có lẽ cô ấy sợ.
"Dừng một nhịp."
Hoặc là biết nếu tiến tới, em sẽ lùi.
"Cô nói nhẹ, như thả một hòn đá xuống mặt nước tĩnh.Rồi cười, không rõ cho ai:" Chắc chị chỉ đang đoán bừa.
"" Thôi thì...
Mai chị đi rồi, hẹn gặp lại em, khi chúng ta đang sống thật với những cảm xúc của chính mình nhé, sống tốt nhé Hoàn Mỹ!
"Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng cô, để lại trong phòng một thứ âm vang lặng lẽ - không phải tiếng bước chân, mà là những suy nghĩ chưa kịp thành lời trong lòng Hoàn Mỹ.Cánh cửa khép lại.Căn phòng trở nên im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể vang lên.
Mùi thuốc sát trùng, mùi giấy cũ, cả mùi của một cuộc trò chuyện chưa nói hết... cứ lặng lẽ phủ lên từng góc nhỏ.Khương Hoàn Mỹ vẫn ngồi nguyên tại chỗ.Ngón tay cô vô thức chạm vào những gói thuốc trên bàn - chưa từng được mở ra và sử dụng, nhưng chưa một lần cô đủ can đảm vứt đi."
Chị thấy cô ấy thay đổi rồi.
"Lời của Ngô Diệp vang lên trong đầu cô, không lớn, không rõ, nhưng đọng lại rất lâu.
Như thể mỗi âm tiết đều đi xuyên qua lớp phòng vệ mà cô đã cố dựng lên suốt những ngày vừa qua.Cô ấy... sợ.Cô ấy... nhìn em rất lâu, nhưng không tiến tới.Vì sợ em sẽ lùi.Hoàn Mỹ nhắm mắt.
Trái tim không đập nhanh, cũng không ồn ào - chỉ là có một chút gì đó vừa khẽ run, như một cơn gió lùa qua kẽ tay đã buông lỏng.Không phải là nhớ.Không phải là tha thứ.Chỉ là... vẫn còn cảm giác.Hoàn Mỹ cần gói thuốc nhưng rồi lại đặt xuống, vẫn không mở ra.Tạm thời là chưa.Vì nếu mở, nghĩa là cô phải đối mặt.Mà bây giờ, cô vẫn chưa biết - liệu thứ cô đang giữ trong lòng là tình cảm còn sót lại, hay chỉ là một vết thương chưa kịp lành....Hôm ấy, sau khi tiễn Ngô Diệp đi, căn nhà trở nên khác lạ đến khó tả.Không hẳn là yên tĩnh hơn, nhưng lại vắng đi một điều gì đó không thể gọi tên — như một tấm rèm mỏng vừa được gỡ xuống, để lại khoảng trống nơi ánh sáng lọt vào nhiều hơn, nhưng cũng khiến người ta chợt thấy trơ trọi.Khương Hoàn Mỹ không ra khỏi phòng cả buổi chiều.
Cô chỉ ngồi bên bàn, tay vẫn lần quẩn nơi gói thuốc chưa mở.
Có lúc định giở ra, nhưng rồi lại thôi.
Như thể đang chờ một dấu hiệu.
Hoặc một sự thôi thúc rõ ràng hơn là những lời Ngô Diệp để lại.Tối đó, trời không mưa.
Nhưng gió lớn.Tiếng gió rít ngoài hành lang, làm cánh cửa sổ rung lên từng đợt.
Trong cái rung chuyển rất nhỏ ấy, Khương Hoàn Mỹ chợt nghĩ: có phải lòng người cũng vậy?
Chỉ cần một chuyển động nhẹ thôi... là đã đủ để khiến điều gì đó từng chắc chắn trở nên mong manh.Cô ra khỏi phòng lúc gần mười giờ.Không phải vì khát, cũng không phải vì có việc.Chỉ là... muốn bước đi một chút.
Để không bị mắc kẹt trong những suy nghĩ xoay vòng không lối thoát.Khi đến đầu hành lang tầng trệt, cô nghe thấy tiếng dương cầm.Không lớn, không rõ — nhưng là âm thanh thật.
Từng nốt rơi chậm, như thể người chơi đang ngập ngừng giữa những dòng cảm xúc không gọi tên.Cô bước đến gần phòng khách.
Và thấy Lê Ánh Nhật ngồi đó, một mình.Chiếc áo len mỏng màu xám nhạt, mái tóc rũ nhẹ xuống vai, đôi mắt nhìn chăm vào những phím đàn.
Cô không để đèn sáng rực, chỉ có một chiếc đèn bàn hắt ánh sáng dịu lên góc nghiêng của gương mặt — nơi mà Khương Hoàn Mỹ chợt thấy rõ hơn bao giờ hết: sự cô đơn.Không có vệ sĩ.
Không có quản gia.
Không có quyền lực bao trùm căn nhà.Chỉ là một người con gái đang cố gắng giữ lại điều gì đó đang mờ dần.Lê Ánh Nhật dừng tay khi thấy cô đứng ở cửa.Cả hai nhìn nhau — không có câu chào, không có sự bối rối.
Chỉ là một ánh nhìn kéo dài, như thể đang đọc lại những gì đã bỏ quên."
Em không ngủ được nữa à?
"Vẫn là câu hỏi quen thuộc, nhưng lần này, không còn là sự dò xét.
Mà là sự lắng nghe.Hoàn Mỹ bước vào.
Chậm rãi, cẩn trọng."
Tôi nghe thấy tiếng đàn.
"Lê Ánh Nhật mỉm cười nhẹ."
Tôi chỉ đang thử nhớ lại một bản nhạc cũ.
"" Cũ đến mức không biết là mình đã quên hay chưa từng biết.
"Giọng cô chậm rãi, như thể mỗi từ là một bước tiến vào vùng cảm xúc chưa tên gọi.Hoàn Mỹ không trả lời.
Cô đi đến chiếc ghế đối diện, ngồi xuống.
Không gần, nhưng cũng không quá xa."
Cô từng học đàn sao?
"Cô hỏi, không vì tò mò.
Chỉ muốn nghe một điều gì đó từ người đối diện — dù là nhỏ nhất."
Từng.
Nhưng bỏ dở.
"Lê Ánh Nhật không nhìn cô.
Ánh mắt vẫn dừng lại trên phím đàn."
Vì cảm thấy âm nhạc không dành cho những người như tôi.
"" Nhưng bây giờ thì tôi nhận ra — có lẽ âm nhạc là thứ duy nhất không thể bị điều khiển.
Nó chỉ vang lên khi người ta thật sự chạm vào bằng cảm xúc.
"Một khoảng im lặng vừa đủ.Rồi cô quay sang, nhìn thẳng vào Khương Hoàn Mỹ:" Em có sợ tôi không?
"Câu hỏi như một sợi chỉ căng mỏng, chờ đứt.Hoàn Mỹ siết nhẹ tay trên đùi, ánh mắt không né tránh:" Có.
"Một sự thật không giấu giếm.Lê Ánh Nhật khẽ gật đầu.
Cô ngả người về sau, lưng dựa vào thành ghế, như thể trút xuống một gánh nặng không tên."
Vậy thì... tôi sẽ không bước đến thêm một bước nào nữa.
"" Cho đến khi em sẵn sàng.
"Hoàn Mỹ im lặng.
Nhưng trong lòng, một thứ cảm giác dâng lên — không rõ là nhẹ nhõm hay... trống trải."
Nhưng nếu tôi không bao giờ sẵn sàng thì sao?
"Câu hỏi đó, cô không định nói ra.Nhưng vẫn bật thành lời.Lê Ánh Nhật thoáng khựng lại.
Rồi mỉm cười — rất thật, rất buồn:" Thì tôi sẽ ở yên tại chỗ này.
Chờ.
"" Không phải vì tôi kiên nhẫn.
Mà vì em là người duy nhất mà tôi từng... muốn học cách kiên nhẫn.
"Tim Khương Hoàn Mỹ khẽ co lại.
Không nhanh, không đau — nhưng rõ ràng là có điều gì đó đang lay động.Cô đứng dậy, chậm rãi, rồi bước về phía chiếc đàn.Không phải để ngồi cạnh.
Chỉ là đứng gần một chút."
Tôi không chắc mình có thể tha thứ.
"" Tôi cũng không đòi hỏi em phải làm vậy.
"Lê Ánh Nhật đáp, giọng thấp và dịu:" Tôi chỉ muốn em sống một cách nhẹ nhõm hơn.
Dù có tôi, hay không có tôi.
"Lúc đó, Khương Hoàn Mỹ không nói gì.Cô chỉ lặng lẽ đặt bàn tay mình lên mép đàn, rồi chạm nhẹ vào một phím — âm thanh vang lên rất nhỏ, nhưng đủ để xóa đi khoảng lặng vừa rồi.Như một lời hồi đáp.Không phải là chấp nhận.
Nhưng cũng không phải từ chối.Chỉ là một lời khẽ: Tôi đã nghe thấy.Và từ đêm đó, giữa hai người không còn những cú va đập.Chỉ còn lại một quãng im lặng chờ đợi — nhưng là thứ im lặng dịu dàng, của những người đang bước ra khỏi cơn bão....___________________________________Chương này hơi nhạt he các bạn=))Hứa các chương sau nó ngọt mà nó đau đớn.
Shop đã lên được vài con chiến mã rồi.
Ngày đăng 1 chương thuii.
Đọc nhiều ngán chữ, hihi..*Cơn bão => ẩn dụ: Bão LòngChứ không phải bão Wipha.
Mọi người bình an


Cảm ơn vì đã đọc ♡
___________________________________