- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[ Miucam ] - Vậy Thì Chúng Ta Là Gì ?
Chương 49 : Lần Đầu Bị Cướp Mất
Chương 49 : Lần Đầu Bị Cướp Mất
...Hoàn Mỹ bị quăng mạnh xuống sô-pha, đầu óc choáng váng, men rượu khiến tầm nhìn mờ đặc.
Cô chưa kịp thở thì toàn thân đã bị đè ép.
Bàn tay lạnh lẽo của Lê Ánh Nhật giữ chặt lấy cổ tay cô, bẻ ngược ra sau, xiết lại đến mức đau nhói."
Đừng giãy nữa!
"Lê Ánh Nhật gằn giọng, hơi thở nặng nề phủ kín.
" Em không được phép đi đâu... không được phép nhìn ai... không được phép yêu ai ngoài tôi.
"Cô cúi xuống, cắn mạnh vào bờ vai Hoàn Mỹ, để lại vết hằn sâu đến mức máu rớm ra.
Như một con thú hoang đánh dấu lãnh thổ, Lê Ánh Nhật gắn sự tồn tại của mình lên từng tấc da thịt ấy.Hoàn Mỹ bật khóc, giọng nghẹn nấc."
Xin cô...
đừng...
"Nhưng lời cầu xin ấy chỉ như đổ thêm dầu vào ngọn lửa điên cuồng.
Đôi mắt Lê Ánh Nhật long lên, lệch khỏi mọi khuôn phép, như thể chính cô cũng không còn phân biệt được đâu là tình yêu, đâu là nỗi sợ hãi muốn chiếm hữu."
Không... tôi muốn em nhớ đêm nay cả đời.
Cho dù em có ghét tôi, cũng không thể quên được.
Em sẽ chỉ thuộc về tôi thôi!
"Tiếng gầm ấy vang lên, chua chát trong căn phòng im lặng.Thân thể Hoàn Mỹ bị giữ chặt, bất lực, giãy giụa trong men rượu và nước mắt.
Cảm giác bị giam cầm khiến tim cô đau buốt, nỗi tuyệt vọng cuộn trào đến nghẹt thở.
Trong đôi mắt mờ nhòa ấy, Lê Ánh Nhật hiện ra không còn là một con người, mà như một bóng đen đầy ám ảnh, giam hãm, nuốt chửng tất cả.Căn phòng tối om trở thành địa ngục, nơi Lê Ánh Nhật dùng hết sức mạnh, hết cả sự cực đoan và tuyệt vọng của mình để trói buộc Hoàn Mỹ vào đời mình-dù bằng cách tàn nhẫn nhất....Lê Ánh Nhật thình lình bế xốc Hoàn Mỹ lên, mặc cho cô giãy giụa, khóc lóc trong men say.
Bước chân nặng nề dồn dập, tiếng giày giẫm xuống sàn vang vọng lạnh lẽo, kéo dài đến khi cánh cửa phòng bật mở rồi đóng sập lại.Trong căn phòng tối, ánh đèn ngủ hắt một màu vàng nhạt, càng làm khung cảnh thêm ngột ngạt.
Hoàn Mỹ bị quăng xuống giường, mái tóc rối tung, hơi thở đứt quãng, mắt mở to sợ hãi.
Cô run rẩy, nắm chặt mép ga, khàn giọng cầu xin."
Xin cô...
đừng... tôi không thể...
"Nhưng đôi mắt Lê Ánh Nhật đã đỏ ngầu, tràn ngập thứ khát khao méo mó.
Cô lao đến, giữ chặt lấy cơ thể yếu ớt kia như muốn giam cầm mãi mãi.
Giọng gằn từng chữ, khàn đặc:" Em chỉ có thể là của tôi... chỉ của tôi... cả đời này.
"Tiếng nấc nghẹn của Hoàn Mỹ vang lên giữa khoảng không, hòa cùng tiếng thở nặng nề của Lê Ánh Nhật.Bên ngoài, gió đêm thổi rít qua khe cửa sổ, như lời chứng cho một bi kịch vừa khởi đầu.Khoảnh khắc ấy, sự kháng cự non nớt của Hoàn Mỹ đã bị nghiền nát.
Một lần đầu bị tước đoạt, không có yêu thương, chỉ còn lại vết hằn sâu hoắm của sự chiếm hữu đầy tàn nhẫn.
Nước mắt cô lăn dài, thấm ướt gối, lặng lẽ rơi trong tiếng gào thét câm lặng của trái tim.Lê Ánh Nhật ghì chặt lấy cô, như kẻ chìm trong cơn mê loạn, không cho đối phương một lối thoát.
Và chính giây phút ấy, sợi dây ràng buộc giữa họ không còn là tình cảm, mà biến thành xiềng xích máu và nước mắt....Đêm ấy kéo dài như một vết thương không thể khép miệng.Khương Hoàn Mỹ chưa từng nghĩ lần đầu của mình, cái khoảnh khắc đáng lẽ phải gắn liền với dịu dàng và trân trọng, lại bị vấy bẩn trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Cô nằm đó, bất lực, thân thể mảnh khảnh run lên từng hồi, cố sức gạt đi vòng tay đang siết chặt lấy mình, nhưng tất cả chỉ như những cử động vô vọng.Cơ thể đau nhói, từng cơn nhói buốt dội ngược từ đáy bụng khiến cô không kìm được mà bật ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Nhưng đâu phải những âm thanh của khoái cảm, đó là tiếng rên của nỗi đau, của sự tổn thương tận cùng.
Trong men say chưa tan hết, từng lời van xin bật ra mơ hồ, khàn đặc."
Xin cô...
đừng... tôi đau lắm... xin cô tha cho tôi...
"Thế nhưng đáp lại chỉ là hơi thở dồn dập, nặng nề của Lê Ánh Nhật.
Đôi mắt cô rực cháy một màu khát khao méo mó, như kẻ đã đánh mất lý trí, chỉ còn lại bản năng chiếm hữu điên cuồng.Lê Ánh Nhật ghì chặt, như muốn khắc sâu dấu ấn lên cơ thể Hoàn Mỹ, để chứng minh cô gái ấy vĩnh viễn thuộc về mình.
Bàn tay, thân thể, tất cả đều thô bạo, chẳng cho Hoàn Mỹ bất kỳ khoảng thở nào.
Mỗi lần Hoàn Mỹ quằn quại, nức nở, lại càng khiến Lê Ánh Nhật chìm sâu hơn trong cơn mê loạn đầy tội lỗi.Căn phòng tối đặc quánh, bốn bức tường như khép kín, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn và tiếng rên đau đớn vang vọng trong đêm.
Nước mắt Hoàn Mỹ cứ lặng lẽ tràn ra, chảy xuống gối, thấm lạnh vào da thịt, mà không ai nhìn thấy, cũng chẳng ai lau đi.Đêm đó, tất cả chỉ còn là sự giằng xé: giằng xé giữa khát khao điên loạn của một kẻ không muốn buông tay và nỗi sợ hãi cùng đau đớn của một tâm hồn non trẻ bị ép buộc.Và khi bóng tối dần loang khắp căn phòng, Khương Hoàn Mỹ nhận ra một sự thật tàn nhẫn: cô đã mất đi thứ quý giá nhất, không phải trong vòng tay của người cô yêu, mà trong sự chiếm đoạt đầy cưỡng ép, để lại một vết thương không bao giờ có thể xóa nhòa.Cô khẽ nấc lên, trong cơn choáng váng, từng dòng suy nghĩ mơ hồ len lỏi: Từ nay... mình đã không còn là chính mình nữa.
Tất cả...
đều đã kết thúc.Bên ngoài, gió rít qua khe cửa sổ, lạnh buốt và hoang hoải, như một lời chứng lặng lẽ cho bi kịch vừa xảy ra....Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng đầu ngày len lỏi qua khe rèm, hắt lên căn phòng một màu vàng nhợt nhạt.
Không gian nặng nề, không còn hơi men, chỉ còn mùi nhàn nhạt của mồ hôi và hỗn loạn của một đêm dài.Khương Hoàn Mỹ khẽ cựa mình.
Cả cơ thể ê ẩm, mỗi lần hít thở sâu là từng cơn đau lại xộc thẳng vào lồng ngực.
Đôi chân run rẩy, cơ hồ không còn chút sức lực.
Tấm ga giường trắng nhăn nhúm, lấm tấm những vệt đỏ nhạt - minh chứng tàn nhẫn cho lần đầu đã bị cướp mất.Cô mở mắt, trong thoáng chốc ngỡ như ác mộng.
Nhưng khi nhận ra cơ thể mình trần trụi dưới lớp chăn, ký ức mơ hồ của đêm qua ùa về, những hình ảnh chồng chéo lên nhau - hơi thở nóng rực của Lê Ánh Nhật, sự cưỡng bức, tiếng khóc nghẹn của chính mình.
Cổ họng khô rát, chỉ có thể bật ra một tiếng thì thầm run rẩy."
Không... không phải thật đâu..."
Đôi mắt Hoàn Mỹ ầng ậc nước.
Cô đưa tay che mặt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Mỗi giọt lăn xuống, nóng hổi, như một lời nhắc nhở rằng cô đã thực sự mất đi rồi.Ở đầu giường, Lê Ánh Nhật ngồi dựa vào thành, mái tóc rũ xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn Hoàn Mỹ.
Trong đôi mắt ấy, không còn sự giận dữ bùng nổ như đêm qua, mà là một thứ gì đó mơ hồ, hỗn loạn: một nửa thỏa mãn, một nửa bất an.Lê Ánh Nhật đưa tay chạm khẽ vào vai Hoàn Mỹ, giọng khàn đặc, nặng nề:" Em... giờ đã là của tôi rồi.
"Lời nói ấy rơi xuống như nhát dao cắt sâu hơn vào tim Hoàn Mỹ.
Cô run lên, né tránh, nhưng sức lực đã cạn kiệt, chỉ có thể khẽ lắc đầu.
Trong đôi mắt mờ nhòe, hình ảnh của Lê Ánh Nhật biến thành một xiềng xích vô hình, trói buộc, không cho cô một con đường thoát.Trong giây lát, Lê Ánh Nhật cũng thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực.
Cô đã có được Hoàn Mỹ theo cách mình muốn, nhưng sao không hề thấy nhẹ nhõm?
Trái lại, trong đáy lòng lại lẩn khuất một nỗi sợ - sợ rằng khi tỉnh táo, cô gái kia sẽ càng xa rời mình hơn, căm ghét mình đến tận xương tủy.Thế nhưng, thay vì thừa nhận nỗi sợ, Lê Ánh Nhật lại siết chặt tấm chăn quanh người Hoàn Mỹ, cố buộc cô ở lại bên cạnh, như thể chỉ cần thả lỏng, tất cả sẽ biến mất.Bầu không khí trong phòng đặc quánh, im lặng đến nghẹt thở.
Một bên là ánh mắt đầy chiếm hữu nhưng bất an của Lê Ánh Nhật, một bên là sự tuyệt vọng và nước mắt lặng lẽ rơi của Khương Hoàn Mỹ.Đêm qua đã kết thúc, nhưng bi kịch thì chỉ mới bắt đầu....Âm thanh nước chảy trong phòng tắm vang vọng, từng tiếng róc rách như xát vào tai Hoàn Mỹ.
Cô biết Lê Ánh Nhật đang ở phía sau cánh cửa ấy, vô tư gột rửa bản thân sau một đêm đã khiến cô tan nát.Trên giường, Hoàn Mỹ siết chặt mép chăn, toàn thân run rẩy.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải rời khỏi đây, ngay bây giờ.Cô gượng dậy, bàn tay run run với lấy từng mảnh vải vương vãi trên sàn.
Cúi xuống, ngón tay chạm vào những mảnh quần áo nhăn nhúm, nhưng khi đứng thẳng lên, một cơn đau nhói dữ dội từ thân dưới ập đến.
Cả người cô như bị xé toạc, đôi chân mềm nhũn, không còn trụ nổi."
Á..
"Một tiếng rên khẽ bật ra từ kẽ môi.Hoàn Mỹ quỵ xuống nền nhà lạnh lẽo, mái tóc rũ che gần hết khuôn mặt.
Mồ hôi rịn ra trên trán, hòa cùng nước mắt, khiến tầm nhìn mờ nhòe.Cô cắn môi đến bật máu để không khóc thành tiếng, sợ rằng chỉ cần một âm thanh lớn, người kia sẽ nghe thấy và bước ra.Trái tim đập dồn dập, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.
Cô đưa tay ôm bụng dưới, nhịp thở đứt quãng.
Từng chút một, cô nhận ra: cơ thể này, lần đầu tiên vốn dĩ nên là của chính mình lựa chọn, đã bị thô bạo cướp đi.
Không còn gì để giữ lại, không còn gì để gọi là nguyên vẹn.Trong thoáng chốc, cô muốn hét lên, muốn gào khóc, muốn lao ra ngoài cửa chính mà chạy trốn.
Nhưng sức lực lại phản bội cô.
Chỉ mới vài bước, cơ thể đã khuỵu xuống, yếu ớt đến mức chẳng còn cách nào tự giải thoát....Âm thanh nước trong phòng tắm vẫn chảy đều, như một sự giễu cợt.
Người kia an nhiên, còn cô thì mắc kẹt trong nỗi đau này.Khương Hoàn Mỹ cắn chặt môi, bàn tay run rẩy gom nhặt từng mảnh vải rơi rớt dưới sàn.
Chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, chiếc váy mỏng bị xé rách... tất cả nằm đó, như bằng chứng của một đêm mà cô muốn xóa khỏi ký ức.
Cô vừa khóc vừa vội vã khoác lên người, từng động tác đều chậm chạp, đau đớn nhưng vẫn quyết tâm phải rời khỏi căn phòng này ngay lập tức.Mỗi lần đứng lên, thân dưới nhói buốt, tưởng như chẳng còn sức lực nào để chống đỡ.
Nhưng cô vẫn gượng, vẫn kiên quyết mặc lại quần áo, bởi chỉ cần thêm một giây ở đây thôi, cô cảm giác mình sẽ ngạt thở mà chết.Trong gương phản chiếu, bóng dáng cô nhỏ bé, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời... chẳng còn chút tự tôn nào.Ánh mắt ướt nhòa, sưng húp vì nước mắt, nhưng trong đó ẩn chứa một ý chí run rẩy: phải rời đi bằng mọi giá, phải thoát khỏi đây phải tránh xa người phụ nữ kia.Cô loạng choạng, vịn vào tường để lê từng bước.
Mỗi bước là một vết cắt vào tận cùng nỗi nhục nhã, nhưng vẫn còn hơn là tiếp tục hít thở chung bầu không khí với Lê Ánh Nhật thêm một khắc nào nữa.Trong đầu Hoàn Mỹ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: quay về phòng mình, khép chặt cửa lại, như dựng một bức tường cuối cùng để giữ lấy chút tàn dư tự do mong manh....Hoàn Mỹ cuối cùng cũng lê được thân xác mệt mỏi về tới phòng mình.
Cánh cửa khép lại sau lưng, tiếng "cạch" vang lên như một lời tuyên bố cuối cùng: cô đã thoát khỏi căn phòng địa ngục đó.Cô dựa lưng vào cửa, hơi thở gấp gáp, hai chân run lẩy bẩy không còn chút sức lực nào.
Rồi chẳng kìm nổi, Hoàn Mỹ gục xuống sàn.
Nước mắt tuôn tràn, thấm ướt nền gỗ lạnh lẽo.
Cô ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy, như muốn che chắn cho chính mình khỏi những ký ức vừa mới khắc vào da thịt.
Trong bóng tối, những tiếng nấc nghẹn vang lên không dứt - nhỏ thôi, nhưng đủ để chính bản thân nghe thấy và tự khắc khoải.Ánh mắt mờ đi, cô nhìn quanh căn phòng quen thuộc, chợt nhận ra nó là nơi duy nhất trong ngôi nhà xa hoa này mà cô có thể co mình lại, yếu đuối như một kẻ chẳng còn gì.
Cô thì thầm trong hơi thở."
Mình phải sống... mình phải gắng mà sống..."...Trong khi đó, ở căn phòng bên kia, tiếng nước trong phòng tắm dần ngừng lại.
Lê Ánh Nhật bước ra, trên người chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm.
Ánh mắt vô thức hướng về chiếc giường, nhưng nơi đó trống trơn.
Tấm ga nhàu nhĩ, vết tích hỗn loạn vẫn còn, nhưng người lại biến mất.Một thoáng ngỡ ngàng, rồi trong đáy mắt cô ánh lên sự khó chịu.
Gương mặt lạnh đi, đôi môi mím chặt.
Cô nhanh chóng quét ánh nhìn quanh phòng, đôi chân tiến lại cửa.
Cánh cửa vẫn khép hờ, và cô nhận ra Hoàn Mỹ đã bỏ đi.Một cảm giác như có ai đó vừa tạt gáo nước lạnh vào lòng.
Cô siết chặt nắm tay, hàm răng nghiến lại.
Trong lòng dâng lên một nỗi khó hiểu - là tức giận vì bị phớt lờ, hay lo sợ vì Hoàn Mỹ có thể rời xa mình thật sự?Cô mở tung cửa, sải bước dọc hành lang, trái tim đập nhanh bất thường....Trong căn phòng tối om, Hoàn Mỹ nằm co người lại trên giường, tấm chăn mỏng quấn chặt quanh thân như một hàng rào yếu ớt.
Mọi cơ bắp đều đau nhức, đặc biệt ở phần dưới, khiến cô chẳng thể xoay trở.
Nhưng nỗi đau thể xác chưa bao giờ đáng sợ bằng cái cảm giác trống rỗng và nhục nhã đang cào xé tâm can.Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng đôi mắt cô đỏ hoe, nặng trĩu.
Âm thanh đồng hồ tích tắc, tích tắc vang vọng trong căn phòng nhỏ, như nhấn nhá từng nhịp đau.
Trong khoảnh khắc ấy, Hoàn Mỹ chỉ ước giá như mình có thể tan biến khỏi nơi này, khỏi tất cả.Tiếng chân vang dội ngoài hành lang.
Ban đầu xa, rồi càng lúc càng gần.
Hoàn Mỹ khẽ run, tim dồn dập.
Cô kéo chăn che kín hơn, như muốn trốn khỏi mọi ánh nhìn.Cánh cửa phòng rầm một tiếng bật mở.
Ánh đèn từ hành lang tràn vào, chiếu lên gương mặt tái nhợt của Hoàn Mỹ.
Lê Ánh Nhật đứng đó, dáng cao sừng sững, ánh mắt lạnh băng, đôi mày nhíu chặt."
Em nghĩ mình có thể chạy khỏi tôi sao?
"Giọng Lê Ánh Nhật trầm khàn, nặng trĩu vừa tức giận vừa tổn thương.Hoàn Mỹ không đáp, chỉ rúc sâu vào chăn, cả cơ thể run rẩy.
Cảnh tượng ấy chẳng làm Lê Ánh Nhật nguôi giận, trái lại càng khiến cô khó chịu.
Bước chân dồn dập, cô tiến tới, giật phăng tấm chăn khỏi người Hoàn Mỹ.Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay yếu ớt kia, siết mạnh.
" Nhìn tôi đi, Hoàn Mỹ!
Đêm qua, em đã thuộc về tôi.
Và mãi mãi, em cũng không thể thoát.
'Trong đáy mắt Hoàn Mỹ, vừa sợ hãi, vừa bất lực, vừa lạc lõng đến tuyệt vọng....Rồi chậm rãi, Lê Ánh Nhật tiến lại gần thêm, ép Hoàn Mỹ phải ngẩng đầu lên đối diện.
Bàn tay lạnh lẽo nâng cằm cô gái nhỏ, khẽ siết lại."
Em... cảm thấy thế nào về đêm qua?
"Giọng nói trầm khàn vang lên, vừa như một câu hỏi, vừa như một phán quyết.Hoàn Mỹ khẽ run, ánh mắt mờ nhòe trốn tránh, đôi môi mấp máy nhưng không thể bật thành lời.
Cô muốn hét lên, muốn nói rằng mình hận, muốn nói rằng tất cả là một cơn ác mộng.
Nhưng cổ họng nghẹn cứng, chỉ còn lại hơi thở nặng nề và tiếng nức nở bị kìm nén.Lê Ánh Nhật cúi xuống gần hơn, đôi mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng.
Mỗi chữ tiếp theo thốt ra, chậm rãi mà sắc bén như dao cắt."
Đừng trách tôi.
Tất cả... là do em tự chuộc lấy mà thôi.
"Hoàn Mỹ giật bắn, đôi mắt mở to, như bị ai tát thẳng vào tim.
Nước mắt ứa ra, từng giọt rơi lã chã xuống mu bàn tay.
Cô lắc đầu liên tục, trong lòng gào thét: " Mình đã làm gì sai?
Sao lại phải gánh lấy bi kịch này?
"Nhưng Lê Ánh Nhật vẫn nhìn cô, ánh mắt như giam cầm, như khẳng định rằng không còn đường lui.Trong khoảnh khắc ấy, Hoàn Mỹ nhận ra - người phụ nữ trước mặt không chỉ cướp mất thể xác mình, mà còn muốn giam hãm cả linh hồn, bằng mọi giá....Căn phòng chìm trong sự im lặng đặc quánh.
Chỉ còn tiếng kim giây nơi chiếc đồng hồ treo tường tích tắc vang vọng, như xát thêm vào vết thương chưa kịp lành.Khương Hoàn Mỹ ngồi trên giường, đầu cúi thấp, tóc xõa che khuất khuôn mặt.
Cô không bật ra một lời nào, chỉ ôm chặt tấm chăn vào người, bàn tay run lên từng hồi.
Nỗi đau nơi thể xác đã trở thành cái nền nặng nề, nhưng nỗi đau nơi trái tim mới là thứ khiến cô nghẹt thở.Trước mặt cô, Lê Ánh Nhật vẫn đứng đó.
Người phụ nữ ấy dõi theo từng chuyển động nhỏ của Hoàn Mỹ, ánh mắt lạnh lùng không chút xao động, như kẻ nắm giữ cán cân, vừa phán xét vừa kiêu hãnh.Một lát sau, Lê Ánh Nhật cúi xuống gần, giọng nói trầm thấp khẽ vang, chậm rãi, rõ ràng đến mức từng chữ như khắc vào tai Hoàn Mỹ."
Nhớ kỹ, Hoàn Mỹ... nếu lần sau em còn không ngoan...
"Cô ngừng lại một nhịp, ánh mắt hằn sâu thêm vẻ đe dọa, rồi nghiêng môi cười nhạt, lạnh lẽo." ... thì đừng trách tôi.
Sau này, tôi sẽ dùng chính loại cảm giác đêm qua...
để trừng phạt em.
"Cả người Hoàn Mỹ run lên.
Môi cô mấp máy, nhưng không thành tiếng.
Từng giọt nước mắt lại lăn xuống.Cô muốn kêu cứu, muốn phản kháng, nhưng chỉ còn biết thu mình lại, như một con chim nhỏ vừa bị bẻ gãy đôi cánh.Lê Ánh Nhật đứng thẳng dậy, chỉnh lại vạt áo ngủ, gương mặt trở về vẻ điềm nhiên lạnh nhạt.
Như thể những gì vừa xảy ra chẳng phải tội lỗi, mà chỉ là một "quyền" hiển nhiên cô có.Không nhìn thêm lần nào nữa, cô quay lưng, cánh cửa khép lại khẽ kẹt.
Bước chân dần xa, để lại trong căn phòng mùi hương lạnh lẽo của nước hoa, và một Hoàn Mỹ ngồi đó, cô độc, tan vỡ.Âm thanh duy nhất còn sót lại... là tiếng nức nở bị bóp nghẹt trong cổ họng....____________________________________