- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[ Miucam ] - Vậy Thì Chúng Ta Là Gì ?
Chương 39 : Ôm Lấy Một Nỗi Đau Thầm Kín
Chương 39 : Ôm Lấy Một Nỗi Đau Thầm Kín
...Buổi sáng hôm sau, căn nhà của Ngô Diệp sáng lên trong làn nắng nhạt.
Không gian ở đây khác hẳn với khách sạn nơi họ từng ở: không còn tiếng máy lạnh đơn điệu, thay vào đó là mùi hương hoa giấy ngoài vườn len vào theo gió, và tiếng chim ríu rít.Hoàn Mỹ thức dậy từ sớm.
Cô ngồi thẫn thờ một lúc lâu trên mép giường, trong đầu vẫn vương những mảnh vụn rối bời của đêm qua.
Cái ôm của Lê Ánh Nhật, những lời thì thầm vừa như mệnh lệnh vừa như cầu khẩn, khiến cô cả đêm không chợp mắt.
Trái tim còn đập dồn dập mỗi khi nhớ lại.Khi bước xuống phòng khách, cô thấy Ngô Diệp và Lê Ánh Nhật đã chuẩn bị sẵn sàng để đến công ty.
Ngô Diệp bận một bộ vest màu be nhạt, vừa kiểm tra lịch hẹn trong điện thoại vừa thong thả uống cà phê.
Lê Ánh Nhật, như thường lệ, gọn gàng trong bộ suit đen, mái tóc ngắn càng khiến khí chất lạnh lùng toát ra mạnh mẽ.Ngô Diệp thoáng liếc nhìn Hoàn Mỹ."
Em ở nhà với Dương cho quen chỗ.
Có gì thì cứ nói nó, đừng ngại.
" Còn Lê Ánh Nhật chỉ đặt cốc cà phê xuống bàn, ánh mắt dừng ở Hoàn Mỹ một thoáng.
Ánh nhìn ấy tưởng như bình thản, nhưng lại để lộ một sự kiểm soát ngấm ngầm - như muốn chắc chắn rằng dù cô không có mặt, Hoàn Mỹ vẫn nằm trong tầm tay mình."
Tài xế đang chờ.
" Ngô Diệp nhắc.Chỉ thế, hai người rời đi, để lại khoảng trống lặng lẽ trong ngôi nhà.
Tiếng đóng cửa xe vọng vào, rồi im bặt.Hoàn Mỹ đứng ngẩn ngơ nơi phòng khách, lòng bất giác nhẹ nhõm như vừa được thả lỏng khỏi một sợi dây vô hình.
Không phải cô ghét bỏ sự hiện diện của Lê Ánh Nhật, chỉ là...
ở bên cạnh người đó, mọi thứ trong cô luôn căng thẳng đến mức không thể thở bình thường.Một lúc sau, tiếng dép kéo loẹt xoẹt vang xuống từ cầu thang.
Ngô Dương xuất hiện, mái tóc xõa còn rối, áo sơ mi rộng thùng thình phủ ngang đùi.
Cô dụi mắt, ngáp một cái, rồi bước vào bếp lấy một cốc nước lạnh."
Chị Nhật đi rồi hả?
" - cô hỏi bâng quơ, giọng còn ngái ngủ.Hoàn Mỹ khẽ gật đầu.Ngô Dương nghiêng đầu nhìn, ánh mắt thoáng tinh nghịch."
Trông em như vừa thoát ra khỏi lồng giam vậy.
Dễ thở hơn chút chưa?
"Hoàn Mỹ giật mình, vội xua tay."
Không... tôi không...
"Ngô Dương cười, không truy vấn, chỉ kéo ghế ngồi phịch xuống đối diện, tay chống cằm nhìn thẳng vào cô."
Thật ra, chị Nhật lúc nào cũng tạo cảm giác áp lực như thế.
Không chỉ em đâu.
Người ngoài còn chẳng dám tới gần.
"Câu nói tưởng như đùa cợt, nhưng trong giọng Ngô Dương có một sự thật khó che giấu.Hoàn Mỹ im lặng, ngón tay vô thức xoay xoay mép ly sữa trước mặt.
Trong lòng cô dấy lên một chút tò mò, nhưng cũng e ngại.Ngô Dương quan sát biểu cảm ấy, chậm rãi nói tiếp, giọng trầm hơn thường ngày:" Em có bao giờ thắc mắc... vì sao chị Nhật lại trở nên lạnh lùng như vậy không?
"Câu hỏi vang lên, như một lưỡi dao khẽ rạch vào màn im lặng của buổi sáng.Hoàn Mỹ ngẩng lên, ánh mắt thoáng lay động.
Trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng cuộc trò chuyện này sẽ hé lộ một điều gì đó chưa từng được nhắc đến - một điều có thể thay đổi cách cô nhìn về người kia....Ngô Dương xoay xoay cốc nước trong tay, đá bên trong va nhau lách cách.
Giọng cô hạ thấp, không còn vẻ bông đùa thường thấy."
Ba mẹ chị Nhật... mất trong một vụ tai nạn xe.
Năm đó chị ấy chỉ vừa mới 16 tuổi mà thôi.
Chuyện đến quá đột ngột, cả thế giới của chị ấy như sụp xuống.
"Hoàn Mỹ sững lại, tim hẫng một nhịp.Ngô Dương nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục."
Từ ngày đó, chị ấy không còn giống trước nữa.
Người thân duy nhất mất đi, chị ấy dựng cả bức tường quanh mình.
Không tin tưởng ai, cũng chẳng cho phép ai bước vào.
Chị Nhật mà em thấy bây giờ - lạnh lùng, khó gần - chính là kết quả từ vết thương đó.
"Không gian phòng khách chùng xuống.
Ánh nắng ngoài cửa hắt qua tấm rèm, tạo nên những vệt sáng nhòe nhoẹt trên sàn gỗ, như phủ thêm một lớp buồn mơ hồ.Hoàn Mỹ cắn môi, bàn tay vô thức siết chặt lấy ly sữa." ...
Thì ra là vậy.
"Ngô Dương thở ra một hơi dài, ánh mắt chùng xuống."
Có một điều nữa.
Người tài xế lái chiếc xe hôm đó may mắn sống sót.
Chị Nhật tìm ông ta suốt mấy năm nay.
Chị Diệp có nhắc thoáng qua... chắc là chị ấy đã tìm được rồi.
Nhưng chị ấy chưa bao giờ kể với ai.
Ngay cả chị cũng chỉ nghe lỏm được, chứ chưa bao giờ nghe chị ấy nói thẳng.
"Hoàn Mỹ ngẩn người, trái tim quặn thắt.
Trong đầu vang lên từng mảnh ký ức về ánh mắt Lê Ánh Nhật - những lần lạnh lùng ra lệnh, những lần im lặng quan sát, và cả khoảnh khắc đêm qua, vòng tay kia ôm lấy côHóa ra, sau tất cả, không phải sự vô cảm... mà là nỗi đau chưa bao giờ nguôi."
Không ngờ...
" Hoàn Mỹ thì thầm, giọng nghẹn lại."
Cô ấy...
đã phải chịu như vậy sao?
"Ngô Dương chống cằm, nhìn cô chăm chú, khẽ gật:" Ừ.
Và chính vì thế, một khi chị ấy để em bước vào cuộc đời mình... nghĩa là em đã trở thành điểm yếu lớn nhất của chị ấy rồi.
"Câu nói rơi xuống, nặng nề như đá.Hoàn Mỹ cúi mặt, trong lồng ngực dấy lên một nỗi thương cảm không sao diễn tả.
Tất cả sự sợ hãi, oán trách với Lê Ánh Nhật từ trước bỗng chốc hòa lẫn với một thứ cảm giác khác - vừa xót xa, vừa day dứt.Cô nhận ra mình không thể nhìn người đó như trước nữa....Ngô Dương nói đến đó thì dừng lại, hớp một ngụm nước.
Nhưng khi ngẩng lên, cô chợt khựng lại vì thấy gương mặt Hoàn Mỹ.Đôi mắt mở to, lấp lánh kinh ngạc, gương mặt căng thẳng như vừa nghe một điều không thể tin nổi.
Bàn tay đang giữ ly sữa khẽ run, tưởng chừng muốn buông rơi.Ngô Dương nheo mắt, im lặng vài giây rồi nghiêng đầu, nụ cười nhạt lướt qua môi." ...
Ra là vậy.
Em không biết gì hết.
"Hoàn Mỹ giật mình, vội lắc đầu."
Không... tôi... tôi chưa từng nghe nhắc đến.
Cô ấy... chưa bao giờ nói với tôi...
"Ngô Dương chống cằm, ánh mắt xen lẫn tò mò và một chút ngậm ngùi."
Chị đoán thế nào cũng vậy.
Chị Nhật giấu kín chuyện này với mọi người, nhưng chị cứ nghĩ ít nhiều em cũng biết chứ.
Rõ ràng, ngay cả với em, chị ấy cũng chẳng để lộ ra điều gì.
"Câu nói khiến lòng Hoàn Mỹ chùng xuống.
Trong đầu cô thoáng qua từng kỷ niệm - những lần Lê Ánh Nhật ra lệnh bằng giọng vô cảm, những ánh nhìn sâu thẳm không thể đoán được, và cả cái ôm nghẹn ngào đêm qua.Hóa ra, đằng sau tất cả, còn có một phần quá khứ cô chưa từng chạm đến.Ngô Dương cười khẽ, nhưng trong đó chẳng có chút an ủi."
Em thấy đó.
Người như chị Nhật, cả thế giới chẳng ai bước vào nổi.
Ngay cả khi để em ở bên cạnh, chị ấy cũng không kể.
Thế nên, nếu có ngày chị ấy nói cho em biết... nghĩa là em đã chạm tới nơi sâu nhất trong lòng chị ấy rồi.
"Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt Hoàn Mỹ, chăm chú, như muốn nhìn ra điều gì đó trong sự bối rối kia.Hoàn Mỹ cúi gằm mặt, ngón tay siết chặt vạt áo.
Lồng ngực tràn ngập những cung bậc khó gọi tên - ngỡ ngàng, thương xót, và một thứ gì như đang rung lên nhè nhẹ trong sâu thẳm tim mình....Khi Ngô Dương viện cớ bận việc và rời khỏi bàn, khoảng sân vườn rộng chỉ còn lại mình Hoàn Mỹ.Tiếng lá giấy xào xạc trong gió, rơi lả tả xuống chiếc bàn gỗ.
Cô ngồi im lặng, đôi tay đan vào nhau, mắt nhìn vào khoảng không nhưng trong đầu vang vọng từng lời Ngô Dương vừa nói."
Em không biết gì hết..."
- Ngô Dương -Đúng.
Cô thật sự không biết gì cả.
Suốt bao lâu ở bên cạnh, Lê Ánh Nhật chưa từng kể cho cô nghe về những năm tháng đã qua, chưa một lần nhắc đến cha mẹ, cũng chưa từng nói về sự cô độc mà Ngô Dương vừa nói ra.Cô nhớ lại cái ôm ấm áp của đêm qua - cái ôm khiến trái tim cô loạn nhịp mà lúc đó, Hoàn Mỹ đã nghĩ chỉ là sự ích kỷ, chiếm hữu.
Nhưng giờ, trong khoảnh khắc lặng lẽ này, nó lại hiện lên bằng một lớp ý nghĩa khác: có lẽ, đó cũng là cách duy nhất Lê Ánh Nhật biết để giữ lấy một người.Hoàn Mỹ siết chặt hai bàn tay, trong lồng ngực như có một sợi dây vừa được kéo căng, đau nhói nhưng không thể buông.Hóa ra cô chỉ là người được đặt vào bên cạnh, không phải để chia sẻ quá khứ, mà chỉ để lấp đi khoảng trống ấy.
Nghĩ đến đây, lòng Hoàn Mỹ vừa nặng nề vừa... chua xót.Ánh nắng trưa rọi qua giàn hoa, loang lổ xuống mặt bàn, chạm lên gương mặt Hoàn Mỹ đang bối rối.
Cô khẽ thở dài, thì thầm như nói với chính mình."
Cô Lê... rốt cuộc cô đang giấu tôi điều gì..."...Hoàn Mỹ bước chậm rãi lên cầu thang, đôi chân nhẹ nhưng lòng nặng trĩu.
Căn phòng dành cho cô ở đây vẫn giữ nguyên sự gọn gàng, từng chi tiết tinh tế mà Ngô Diệp đã chuẩn bị sẵn.
Khép cửa lại, cô ngồi xuống mép giường, lặng lẽ lấy điện thoại ra.Ngón tay vuốt qua màn hình, dừng lại ở một tấm ảnh trong album.
Ảnh chụp trong Lễ Trưởng Thành.Khương Hoàn Mỹ trong bộ váy trắng giản dị, đứng cạnh Lê Ánh Nhật trong bộ lễ phục sang trọng.
Cả hai nhìn vào ống kính, nhưng ánh mắt Lê Ánh Nhật lúc ấy lại hướng nghiêng xuống cô - không hẳn là nụ cười, cũng không hẳn là ánh nhìn nghiêm nghị, mà là thứ gì đó sâu hơn, khó gọi tên.Hoàn Mỹ lặng người nhìn tấm ảnh, trong đầu hiện về phút giây ấy.
Khi đó, cô chỉ thấy mình như một người đang trưởng thành, được ngỏ lời chụp chung và đứng bên cạnh.
Nhưng giờ, sau khi nghe những lời từ Ngô Dương, cô bắt đầu tự hỏi: có phải ngay cả giây phút này, Lê Ánh Nhật đã không muốn thả cô ra?Ngón tay khẽ chạm lên màn hình, vô thức chạm vào gương mặt Lê Ánh Nhật trong ảnh.Một hơi thở dài thoát ra.
Tất cả những gì cô biết về người phụ nữ đó dường như chỉ là hiện tại - sự áp đặt, sự dịu dàng bất chợt, sự im lặng bao trùm.Còn quá khứ, còn nỗi đau, còn lý do vì sao Lê Ánh Nhật luôn giữ chặt lấy cô đến vậy... cô hoàn toàn mù mờ.Càng nghĩ, trái tim càng nặng.
Một cảm giác vừa chua xót, vừa bối rối, vừa như có sợi dây vô hình đang ràng buộc.Mệt mỏi, cô đặt điện thoại xuống gối.
Ánh mắt vẫn dán vào trần nhà trắng tinh, nhưng mí mắt mỗi lúc một nặng.
Tiếng gió ngoài khung cửa, tiếng lá rơi rả rích.Trong vô thức, Hoàn Mỹ kéo chăn mỏng, xoay người ôm lấy chiếc gối cạnh bên như để tìm chút hơi ấm.
Chỉ một lát sau, những suy nghĩ nặng nề dần nhòe đi, cô thiếp vào giấc ngủ chập chờn....Giữa trưa, ánh sáng hắt qua tấm kính cao tầng, rọi xuống bàn làm việc chất đầy tài liệu.
Lê Ánh Nhật vừa kết thúc một cuộc họp, tháo kính đặt sang bên, cầm điện thoại mở khung chat quen thuộc.Ngón tay cô gõ vài dòng:" Em ăn trưa chưa?
"Chần chừ một lát, cô gõ thêm:" Có muốn ăn gì không?
Tôi mua về cho.
"Tin nhắn gửi đi, màn hình hiển thị dấu "đã gửi" nhưng mãi chẳng thấy hiện chữ "đã xem".Lê Ánh Nhật chau mày.
Thường thì Hoàn Mỹ sẽ phản hồi ngắn gọn, dù chỉ là một chữ, nhưng hôm nay lại im lặng.
Một thoáng khó chịu xen lẫn lo lắng dâng lên trong lòng cô.
Cô thử nhắn thêm:" Đang làm gì thế?
"Lại trống không.Lê Ánh Nhật tựa lưng ra ghế, đưa tay xoa thái dương.
Điện thoại đặt trên bàn, nhưng ánh mắt cô vẫn thi thoảng liếc về, như chờ đợi màn hình sáng lên.
Tâm trạng bất giác bứt rứt, một luồng cảm giác khó gọi tên lấn át sự tập trung thường ngày.Cô nghĩ đến gương mặt im lặng của Hoàn Mỹ, đến ánh mắt thường né tránh mình, rồi đến hình ảnh cô gái nhỏ hay ngồi một mình trong căn phòng vắng.
Ý nghĩ ấy khiến cô khẽ cắn môi, bàn tay vô thức siết chặt chiếc bút.Trong lòng, một câu hỏi không ngừng vang lên:" Rốt cuộc em đang làm gì, và tại sao lại không trả lời tôi?
"...Chiều muộn, sau khi xong công việc và bàn bạc xong vài hạng mục với đối tác, Lê Ánh Nhật cùng Ngô Diệp trở về.
Xe dừng trước cổng biệt thự, ánh hoàng hôn hắt xuống nền gạch, kéo dài bóng dáng hai người.Vừa vào đến nhà, Lê Ánh Nhật đã tháo áo vest, đưa cho người hầu, rồi lập tức hỏi:" Hoàn Mỹ đâu rồi?
"Người hầu khẽ cúi đầu:" Cô Hoàn Mỹ vẫn ở trong phòng, từ trưa đến giờ chưa thấy xuống.
"Một thoáng nhíu mày lướt qua, Lê Ánh Nhật không nói thêm, bước nhanh lên lầu.
Ngô Diệp đi phía sau, ánh mắt dừng lại một chút trên bóng lưng đầy căng thẳng ấy, nhưng không xen vào.Cánh cửa phòng khẽ mở, mùi nắng chiều còn vương lại.
Trên giường, Hoàn Mỹ nằm nghiêng, mái tóc xõa rối phủ nửa gương mặt, hơi thở đều đặn như chìm sâu trong giấc ngủ.Lê Ánh Nhật dừng lại nơi ngưỡng cửa, nhìn cô gái nhỏ cuộn mình trong chăn.
Trái tim bỗng nhói lên một nhịp bất thường.
Bước đến gần, cô cúi xuống, ngồi bên mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn một lúc lâu.Cô vươn tay, rất khẽ, đặt lên trán Hoàn Mỹ.
Làn da mát lành, không sốt, không nóng.
Một hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ lồng ngực của chính cô - pha lẫn cả sự nhẹ nhõm và xao động."
Ngủ thôi mà..."
Lê Ánh Nhật thì thầm, giọng gần như tan trong không khí.Khoảnh khắc bàn tay mình chạm vào gương mặt ấy, cô mới nhận ra suốt từ trưa đến giờ bản thân lo lắng đến mức nào....Hoàn Mỹ khẽ cựa mình, đôi mi run lên rồi mở mắt.
Cảm giác đầu tiên là bàn tay ấm áp của Lê Ánh Nhật đang đặt trên trán mình, kế đến là khuôn mặt quen thuộc, gần đến mức cô nhìn rõ cả ánh lo lắng thoáng qua trong mắt Lê Ánh NhậtCô chưa kịp nói gì thì bắt gặp ánh mắt ấy.
Bỗng dưng, mọi điều Ngô Dương kể ban nảy như ùa về, khiến trái tim Hoàn Mỹ thắt lại.
Bản năng thôi thúc, cô bất chợt vươn tay, vòng ôm chầm lấy Lê Ánh Nhật.Lê Ánh Nhật sững người.
Vòng tay ấy... lần đầu tiên chủ động ôm cô, mang theo một cảm giác khác lạ, như vừa muốn níu giữ, vừa như muốn tìm kiếm câu trả lời.Lê Ánh Nhật cúi xuống, giọng trầm mà bất ngờ, thoáng gấp gáp."
Em sao vậy?
Có chuyện gì à?
"Trong thoáng chốc, cô nhìn Hoàn Mỹ chằm chằm, như muốn dò xét từng thay đổi nhỏ trên gương mặt ấy.
Cái ôm bất ngờ ấy, cái ánh mắt lạ lẫm ấy - tất cả đều khiến lòng cô xao động....____________________________________Hello, lại là Shop đây.Mấy hôm nay Shop mải đi đọc fic của nhiều bạn khác, thấy ai cũng viết hay quá, câu chữ tinh tế, cuốn hút…
đọc xong vừa ngưỡng mộ vừa học hỏi được nhiều điều.Rồi quay lại nhìn những gì mình viết, thấy cứ ba xàm ba láp, viết mãi mà chưa đâu vào đâu.
Chắc do Shop hay nghĩ nhiều nên cứ lần lữa, chưa dám End.
Đôi khi đọc lại, thấy câu từ còn vụng về, đâm ra tự ái rồi im lặng mất một thời gian

Gửi một cái ôm thiệt chặt tới tất cả


Cảm ơn vì đã đọc ♡
____________________________________