- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[ Miucam ] - Vậy Thì Chúng Ta Là Gì ?
Chương 9 : Cảm Ơn Vì Đã Nghe Lời
Chương 9 : Cảm Ơn Vì Đã Nghe Lời
Khi ánh sáng đầu ngày len qua cửa kính bệnh viện, Lê Ánh Nhật mở mắt.
Cô nhận ra mình đã thiếp đi trên chiếc ghế kê sát bên giường bệnh.
Một tay vẫn đặt hờ lên tấm chăn phủ ngang người Khương Hoàn Mỹ - vẫn đang ngủ say, hơi thở đều nhưng mỏng, gương mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn mờ.Cô lặng lẽ rút tay lại, khẽ ngồi thẳng dậy.
Một thoáng lưỡng lự lướt qua trong ánh mắt, nhưng rồi cô đứng dậy, chỉnh lại khăn đắp cho Khương Hoàn Mỹ, sau đó rút điện thoại gọi cho bác quản gia."
Cháu đang ở bệnh viện quận 3, phòng hồi sức số 207.
Bác đến chăm Khương Hoàn Mỹ giúp cháu.
Đưa theo ít cháo lỏng và thuốc bồi bổ, bác sĩ đã ghi đơn rồi.
" - Lê Ánh Nhật -Bên kia đầu dây, bác quản gia chỉ "vâng" một tiếng, không hỏi thêm gì.
Là người đã ở nhà họ Lê nhiều năm, bác hiểu: có những chuyện không nên hỏi, chỉ nên lặng lẽ làm.Vừa kết thúc cuộc gọi, cánh cửa phòng bật mở.
Vị bác sĩ trực đêm bước vào, tay cầm bảng theo dõi."
Cô Lê, em ấy đã qua cơn sốt cao.
Nhưng thể trạng suy kiệt.
Thiếu dinh dưỡng, mất nước, stress kéo dài.
Không có gì nghiêm trọng nếu nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng không được để lặp lại."
Lê Ánh Nhật gật đầu, nét mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng giọng nói thì trầm xuống:" Cảm ơn bác sĩ.
"- Lê Ánh Nhật -" Ít nhất ba ngày đầu không nên vận động nhiều, càng không nên quay lại môi trường áp lực.
" Cô khẽ nhíu mày, rồi quay lại nhìn Khương Hoàn Mỹ vẫn còn đang ngủ, lông mày hơi nhíu lại như trong cơn mơ không yên.
Ánh mắt cô hơi dịu xuống, nhưng không nói gì thêm.Cô quay lưng, bước ra khỏi phòng.Chưa đầy hai mươi phút sau, bác quản gia tới.
Vừa mở cửa, bác đã thấy Khương Hoàn Mỹ nằm yên trong chăn, bên cạnh là túi đồ ăn và ít đồ dùng sinh hoạt mà Lê Ánh Nhật đã chuẩn bị sẵn từ sớm.Bác đặt đồ xuống, khẽ thở ra.
Dù không thân với cô bé này, nhưng bác vẫn luôn dõi theo.
Từ cái ngày Khương Hoàn Mỹ đến, bác đã biết đứa trẻ này sẽ có một cuộc sống không dễ dàng.Khi Khương Hoàn Mỹ bắt đầu tỉnh lại, mở mắt chậm rãi, người đầu tiên cô thấy không phải là Lê Ánh Nhật - mà là một gương mặt đã quen thuộc trong căn nhà kia, nhưng chưa từng thật gần gũi- bác quản gia."
Cháu dậy rồi à?
" - Giọng bác ấm và trầm.Khương Hoàn Mỹ ngơ ngác trong giây lát, rồi khẽ gật đầu.Khương Hoàn Mỹ quay mặt đi, không nói gì.
Đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài che gần hết cảm xúc."
Cháu uống chút nước đi, khô cổ rồi phải không?
" - Bác nhẹ nhàng rót nước, đỡ cô dậy.Cô ngoan ngoãn làm theo, nhưng ánh mắt vẫn có gì đó ngập ngừng, như thể không quen với sự chăm sóc nhẹ nhàng.Một lúc sau, khi căn phòng chỉ còn lại tiếng máy truyền dịch nhè nhẹ, bác quản gia mới lên tiếng."
Cháu biết không... cô Lê ít khi để ai lại gần.
Lúc nãy gọi cho bác, giọng nó khác hẳn mọi khi.
Không hẳn là lo lắng lộ liễu, nhưng... ai ở bên nó lâu rồi thì biết.
"" Hôm qua Ánh Nhật đã ở đây nguyên đêm để chăm cháu, sáng thì mới gọi cho Bác.
"Hoàn Mỹ bất ngờ, cô cắn môi rồi khẽ gật đầu."
Cháu xin lỗi vì đã làm phiền mọi người...
"" Không ai trách cháu hết.
Chỉ là..."
Bác ngập ngừng một lát, rồi chậm rãi nói tiếp."...cháu cũng không nên hành hạ bản thân như vậy.
Bác biết cháu không muốn ở cái nhà đó.
Nhưng nếu đã ở lại, thì phải sống cho ra sống.
Ăn uống, nghỉ ngơi, giữ sức.
Không phải để ai thương hại, mà là để tự bảo vệ chính mình.
"Im lặng.
Rồi, bất ngờ, bác quản gia bật cười nhẹ."
Hồi cô Lê mới bằng tuổi cháu, nó cũng từng bỏ ăn bỏ ngủ ba ngày vì giận mẹ.
Giận tới mức xách gối ra ngủ ngoài gara.
Mới có ba ngày thôi mà ngất lịm giữa sân trường.
"Khương Hoàn Mỹ nhìn sang, ngỡ ngàng.
Có vẻ cô chưa từng tưởng tượng Lê Ánh Nhật - người luôn điềm tĩnh và lạnh lùng - cũng từng bốc đồng và dễ tổn thương như vậy.Bác vỗ nhẹ tay cô, ánh mắt hiền:" Cháu không cô độc như cháu nghĩ đâu.
Vấn đề là... cháu có chịu mở lòng không thôi.
"Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Khương Hoàn Mỹ khẽ cười - rất nhẹ, như một cơn gió vừa thoảng qua giữa những nhịp tim mỏi mệt....Chiều hôm đó, Khương Hoàn Mỹ được đưa về nhà họ Lê.
Trời vẫn còn vương nắng nhẹ, gió nhè nhẹ lùa qua những tán cây trong sân.
Không ai nói gì nhiều trong suốt quãng đường về, chỉ có tiếng xe lăn bánh và hơi thở mệt mỏi đều đặn của cô.Căn nhà vẫn yên tĩnh như mọi ngày.
Vẫn là hàng rào gỗ trắng, lối vào lát đá sạch sẽ và tấm rèm cửa mỏng lay động phía trong phòng khách.Bác quản gia dịu dàng dìu cô lên phòng."
Cháu nghỉ ngơi cho tốt vào.
" Bác quản gia nói, vừa đỡ cô nằm xuống giường vừa nhẹ giọng.
" Không cần làm gì hết.
Cháu chỉ cần ăn, uống thuốc, rồi nghỉ ngơi.
"Hoàn Mỹ hơi sững lại, định ngồi dậy.
Nhưng bác quản gia đã nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi lắc đầu."
Cô Lê dặn cháu phải ăn uống đúng giờ.
"Cô không nói gì nữa.
Nhắm mắt lại, cảm nhận tấm nệm mềm dưới lưng, hương chanh dịu nhẹ trong không khí và một cảm giác lạ lẫm len vào lòng: cảm giác được chăm sóc.Những ngày sau đó, Khương Hoàn Mỹ gần như không rời khỏi phòng.
Mỗi ngày, bác quản gia đều mang lên một khay thức ăn gọn gàng, giờ nào ra giờ nấy, không sai lệch.
Cháo yến mạch, nước trái cây, viên vitamin, đôi lúc còn có canh nóng nấu theo khẩu phần của người bệnh.Không ai hối thúc.
Không ai kiểm soát.
Nhưng nếu cô bỏ bữa, mười phút sau, bác quản gia sẽ quay lại gõ cửa và nhẹ nhàng nói:" Cô Lê bảo cháu phải ăn cho hết.
"Chỉ một câu, không nhiều hơn, nhưng đủ khiến Hoàn Mỹ ngoan ngoãn bưng bát lên.Cô không gặp lại Lê Ánh Nhật trong những ngày ấy.
Có đôi khi nghe tiếng giày nhè nhẹ vọng qua hành lang, hay nhìn thấy bóng áo sơ mi quen thuộc lướt qua sân sau qua khung cửa sổ - nhưng chưa một lần chạm mặt.Không có lời hỏi thăm.Nhưng mọi thứ trong nhà đều đã âm thầm thay đổi.Cô không còn phải giặt khăn, không phải phơi đồ, không phải thức khuya lau sàn.
Mọi việc đã có người khác làm.
Mỗi lần định nhấc tay phụ giúp, bác quản gia chỉ nhìn cô, nhắc lại như một câu thần chú quen thuộc:" Qua thi và khoẻ hẳn lại, cháu mới được làm.
"Thời gian trôi lặng lẽ.
Những đêm thi gần kề, Hoàn Mỹ đã ngồi dậy học lại từng chút một.
Cơ thể vẫn còn yếu, nhưng tinh thần dường như vững vàng hơn.
Trong lòng cô, có một sự thay đổi đang âm thầm diễn ra.
Không phải là sự thoải mái.
Cũng chưa hẳn là bình yên.
Nhưng ít nhất, nó không còn là sợ hãi.Có đôi lần, cô nghĩ về cái hôm trong bệnh viện - bàn tay lạnh chạm nhẹ lên trán mình, hơi thở ai đó phập phồng sát bên.Và rồi ánh mắt ấy - ánh mắt của Lê Ánh Nhật, im lặng mà sâu như vực.Cô vẫn không hiểu hết điều gì đã thực sự thay đổi.
Nhưng cô biết, từ giây phút đó, có lẽ mọi thứ sẽ không còn giống như trước....Sau ngày trở về, Khương Hoàn Mỹ quay lại trường như một phần thói quen.
Cô vẫn còn yếu, nhưng không ai ngăn cản.
Bác quản gia sáng nào cũng chuẩn bị sẵn bình nước ấm và hộp cơm nhỏ đặt vào cặp.
Có hôm còn nhét thêm viên kẹo gừng vào túi áo khoác của cô."
Lỡ trời trở lạnh.
" - Bác chỉ nói thế, rồi quay vào bếp.Cô quen dần với nhịp sống chậm rãi ấy.
Bữa ăn đúng giờ.
Uống thuốc đúng liều.
Học bài vào mỗi tối.
Không phải thức khuya.
Không phải dậy sớm giặt đồ.
Mọi thứ được chăm chút vừa đủ - không quá mức để khiến cô ngột ngạt, nhưng đủ để cô thấy mình không còn bị bỏ rơi.Thế nhưng, kể từ hôm rời bệnh viện, cô không gặp lại Lê Ánh Nhật thêm lần nào nữa.Tiết học hôm đầu tiên trở lại lớp, cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế để đối mặt với sự im lặng đặc trưng của người giáo viên ấy.
Nhưng khi chuông vang lên, người bước vào lớp lại là một cô giáo trẻ lạ mặt, dáng người nhỏ nhắn và nụ cười dễ mến."
Cô Lê bận công tác vài hôm, tôi sẽ dạy thay các em cho đến khi cô ấy quay lại.
" - Người giáo viên thông báo.Cả lớp xôn xao vài giây, rồi lại trở về im lặng.
Không ai đặt câu hỏi.
Không ai tỏ vẻ bất ngờ.Ngoài Khương Hoàn Mỹ.Cô ngước lên nhìn chiếc bàn giáo viên quen thuộc - vẫn là ngăn tủ ấy, tấm bảng trắng ấy, và chỗ phấn ghi chú cô Lê hay đặt bên góc trái.Chỉ là... trống.Không có gì thay đổi.
Nhưng cũng không còn ai ở đó.Mấy ngày sau, cô vẫn không thấy bóng dáng Lê Ánh Nhật đâu - không ở hành lang, không trong phòng giáo viên, không lướt qua sân trường như thường lệ.Về nhà, cô cũng không gặp.
Căn nhà vẫn ngăn nắp, yên tĩnh, như thể Lê Ánh Nhật chưa từng tồn tại trong không gian ấy.Một lần, cô đánh liều hỏi bác quản gia:" Cô Lê...
đi đâu rồi ạ?
" - Khương Hoàn Mỹ -Bác quản gia đang gọt táo, tay khựng lại một thoáng rồi trả lời nhẹ tênh:" Cô ấy có việc ở công ty.
Thường thì khi làm việc ở trụ sở chính, sẽ về rất khuya.
"Không nói thêm gì.
Không có chi tiết.
Không có thời gian cụ thể.Khương Hoàn Mỹ im lặng, cũng không hỏi thêm.Cô nghĩ, có lẽ Lê Ánh Nhật tránh mặt mình.
Hoặc cũng có thể... cô ấy chỉ đơn giản là bận thật.Dù thế nào, cũng sắp đến kỳ thi.
Và cô không có thì giờ để suy nghĩ quá nhiều.Cô bắt đầu học chăm hơn, phần vì sợ thua kém bạn bè sau những ngày nghỉ bệnh, phần vì một thứ bản năng lạ lẫm thôi thúc - một mong muốn chứng minh điều gì đó.Mỗi tối, căn phòng học nhỏ nơi góc hành lang tầng hai vẫn sáng đèn đến tận khuya.
Tiếng bút chì sột soạt, tiếng lật sách, và đôi khi là tiếng ho khẽ do cổ họng chưa hoàn toàn hồi phục.Vẫn không có Lê Ánh Nhật.Nhưng cô không còn chờ đợi nữa....Đêm hôm đó, trời đổ mưa nhẹ.Không phải mưa lớn.
Chỉ là những giọt nước lách tách đọng lại nơi mái ngói, thi thoảng tí tách rơi xuống hiên nhà như lời thì thầm của thời gian.Khương Hoàn Mỹ ngồi học ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
Đồng hồ đã chỉ gần mười hai giờ khuya, nhưng cô vẫn cố nốt vài đề ôn tập cuối cùng.
Cơn ho khẽ khiến cô phải dừng lại, tay với lấy bình nước bác quản gia đã đặt sẵn từ chiều.Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng, định xuống bếp hâm lại ít trà gừng thì bỗng nghe tiếng động khe khẽ từ phía cửa lớn.Cô khựng lại.Không phải tiếng gió.
Cũng không phải bác quản gia - bác đã đi ngủ từ sớm.Là tiếng mở cửa.Tiếng bước chân - rất nhẹ, nhưng dứt khoát - đang tiến vào từ sảnh trước.
Khương Hoàn Mỹ vội nép vào sau bức tường cạnh cầu thang, tim đập nhanh như thể chính mình đang làm gì sai.Và rồi... người bước vào.Lê Ánh Nhật.Mái tóc buông xuống, có vài sợi rối vì ẩm mưa.
Áo khoác dài sẫm màu, tay trái cầm túi xách, tay phải vẫn còn cầm chìa khóa.
Khuôn mặt cô hơi cúi, vài giọt nước mưa còn đọng nơi lông mi và xương gò má.Cô không bật đèn.
Không nhìn quanh.Chỉ im lặng đặt chìa khóa xuống bàn, rồi tháo giày một cách rất khẽ như thể sợ đánh thức cả căn nhà đang ngủ.Lần đầu tiên sau bao ngày, Khương Hoàn Mỹ được thấy lại cô rõ ràng đến thế - không phải qua bóng người thấp thoáng sau rèm cửa, không phải qua lời nói gián tiếp của người khác, mà là bằng cả đôi mắt của mình.Lê Ánh Nhật... vẫn vậy.Lạnh lùng.
Bình tĩnh.
Và xa lạ.Nhưng lại có chút gì đó mệt mỏi, như thể bao nhiêu ngày qua đã kéo cạn sức lực trong cô.Lê Ánh Nhật đứng yên giữa sảnh một thoáng, tay buông hờ, ánh mắt dường như nhìn vào khoảng không trước mặt - nhưng thật ra chẳng tập trung vào đâu cả.
Một thoáng rất ngắn thôi, như thể chính cô cũng đang tự hỏi: Mình đang làm gì?Khương Hoàn Mỹ bất giác bước ra một nửa nhưng chưa hoàn toàn, chỉ là tiếng dép khẽ cựa mình khiến âm thanh vang nhẹ trong khoảng không tĩnh lặng.Lê Ánh Nhật ngẩng đầu lên.Ánh mắt hai người chạm nhau.Trong chớp mắt ấy, có điều gì đó lặng đi.
Không ai nói gì.
Không khí như đông cứng lại giữa hai người - quá xa để là thân thiết, nhưng quá gần để là người dưng.Lê Ánh Nhật chớp mắt trước.
Cô hơi nghiêng đầu, giọng nhỏ:" ...Sao em chưa ngủ?
" - Lê Ánh Nhật -Khương Hoàn Mỹ siết nhẹ ly nước trong tay."
Tôi... học bài.
Sắp thi rồi..
" - KHM -Một câu trả lời quá bình thường.
Quá tròn trịa.
Như thể cả hai đang là những người không hề liên quan.Lê Ánh Nhật khẽ gật đầu."
Ừ.
Vào ngủ sớm đi.
Khuya rồi.
" - Lê Ánh Nhật -Rồi cô cúi đầu, định bước lên lầu.Nhưng khi đi ngang qua, cô dừng lại nửa nhịp.
Không quay đầu, cũng không chạm mắt thêm lần nữa, chỉ để lại một câu - giọng khàn khàn và thấp hơn mọi khi:" Cảm ơn vì đã nghe lời.
" - Lê Ánh Nhật -Khương Hoàn Mỹ sững người.
Cô không kịp nói gì, không kịp hỏi gì.
Chỉ có lồng ngực khẽ rung lên vì câu nói ấy - ngắn thôi, nhưng đầy ẩn ý.Lê Ánh Nhật bước tiếp lên lầu, dáng người dần khuất sau khúc rẽ hành lang.Còn Khương Hoàn Mỹ vẫn đứng đó - giữa sảnh nhà, giữa tiếng mưa rơi nhè nhẹ và mùi trà gừng còn âm ấm trên tay.Lần đầu tiên, cô cảm thấy thứ gì đó mơ hồ trong lòng...
đã bắt đầu chuyển động....Sáng hôm sau.Khương Hoàn Mỹ tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày.
Không phải vì báo thức, cũng không phải vì giấc ngủ chập chờn.
Chỉ là... khi ánh sáng mờ nhạt đầu tiên xuyên qua rèm cửa, cô đã mở mắt, như thể cơ thể tự có lý do để thức dậy.Cô ngồi dậy, vén nhẹ chăn.
Ánh nắng chưa rõ hình, chỉ là màu trắng đục phản chiếu lên từng góc tường.
Cô khoác chiếc áo mỏng, bước ra hành lang - không mục đích, chỉ là một hành động vô thức.Khi đi xuống cầu thang gỗ, cô chợt khựng lại.Một dáng người quen thuộc đang đứng trong bếp.Lê Ánh Nhật.Cô mặc áo sơ mi đơn giản, tóc buộc gọn, tay đang cẩn thận rót nước vào bình giữ nhiệt.
Không có tiếng động, mọi cử chỉ đều lặng lẽ và đều đặn - như một người đang tự làm quen lại với chính không gian của mình.Khương Hoàn Mỹ nấp sau vách tường, mắt không rời khỏi bóng người kia.Không hiểu vì sao, cô không bước ra.
Cũng không cất tiếng gọi.Cô chỉ đứng nhìn, ngón tay khẽ siết vạt áo.Lê Ánh Nhật xoay nhẹ cổ tay, mở lọ nhỏ lấy vài viên vitamin, bỏ vào hộp gỗ quen thuộc mà bác quản gia vẫn thường mang lên phòng cô mỗi sáng.Hoàn Mỹ giật mình khi thấy Lê Ánh Nhật bước ra khỏi bếp, tay cầm hộp gỗ.
Cô sững lại một nhịp, rồi vội vàng quay người chạy về phòng.Chân bước vội trên nền sàn gỗ, cô không còn để tâm tới tiếng động nữa.
Tim đập dồn dập trong lồng ngực, không phải vì sợ hãi... mà vì cảm giác gì đó khó gọi tên.Vừa vào phòng, cô đóng cửa lại thật khẽ, rồi bước nhanh đến giường.
Chăn vẫn còn nguyên nếp.
Cô nằm xuống, kéo chăn lên ngang ngực, rồi nhắm mắt - ép nhịp thở chậm lại, dù lồng ngực vẫn phập phồng nhẹ.Cô không biết mình đang trốn cái gì.
Chỉ biết rằng... nếu để bị phát hiện đang nhìn trộm người kia, cô sẽ không biết phải nói gì.Tiếng chân nhẹ bước bên ngoài.
Rồi dừng lại.*CạchChỉ vài giây sau, tiếng bản lề kêu rất nhỏ khi cánh cửa hé mở.Và đúng như cô đoán.Lê Ánh Nhật.Không khí trong phòng khẽ động.Có ai đó bước vào.
Mùi hương nhè nhẹ, mát dịu thoáng qua - mùi trà thảo mộc và vải áo sạch.Bước chân dừng lại bên bàn học.Tiếng gỗ va nhẹ - chiếc hộp quen thuộc được đặt xuống.
Mọi thứ đều diễn ra đúng như thường lệ, như thể không có ai đang giả vờ ngủ trong phòng, như thể đó chỉ là một buổi sáng rất bình thường trong vô số buổi sáng.Lê Ánh Nhật đặt hộp gỗ nhỏ lên bàn học, nhìn Hoàn Mỹ vẫn còn ngủ.Một lát sau, bước chân rời khỏi.Cô nghe được tiếng vải áo khẽ cọ vào không khí, tiếng tay đẩy cánh cửa - rồi âm thanh khe khẽ khi nó đóng lại.Mọi thứ trở về yên tĩnh.Chỉ còn lại mình cô, nằm im dưới lớp chăn, mắt vẫn nhắm, nhưng lòng lại không còn yên nữa.Không khí vừa đến đã lại rút đi - nhanh như một cơn gió sớm.Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.Nhưng trong lòng Khương Hoàn Mỹ thì không còn nhẹ nhàng nữa.Khi Lê Ánh Nhật đi được một lúc, cô bật dậy.Cô ngồi đó, nhìn hộp gỗ đặt ngay ngắn trên bàn, tay vô thức chạm nhẹ lên nắp."
Cảm ơn vì đã nghe lời.
"Câu nói đêm qua vang lên như tiếng vọng rơi xuống giếng sâu trong lòng cô.Không phải là sự thờ ơ.
Cũng không phải là một lời khen xã giao.Mà như thể... là một điều gì đó được giữ rất lâu, rất lâu mới dám thốt thành lời.Cô nhớ lại ánh mắt ấy - không lạnh, cũng không hoàn toàn dịu dàng.
Chỉ là...
Lần đầu tiên, Khương Hoàn Mỹ cảm thấy một điều gì đó rất mong manh đang được cô giữ lấy.
Không bằng lời, không bằng hành động rõ ràng.
Chỉ là... một chút hiện diện.Cô không biết mình đang kỳ vọng gì.
Nhưng từ buổi sáng hôm đó, mỗi khi tiếng khóa cửa vang lên ban đêm, cô đều mở mắt.Và mỗi sáng, trước khi xuống bếp, cô đều liếc nhìn về cuối hành lang - nơi có một cánh cửa phòng luôn khép hờ.Không phải chờ đợi.Chỉ là...
để chắc chắn rằng ai đó vẫn còn ở đó.____________________________________