Tâm Linh (MiuCam-CamMiu) Minh Hôn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396480844-256-k390686.jpg

(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Tác giả: MyTrn118
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Truyện chỉ là hư cấu không phải thật!

Lê Ánh Nhật - cô , một người con gái vừa lên đại học, thẳng thắn không tin về tâm linh, một con người theo chủ nghĩa khoa học.

Khương Hoàn Mỹ - Nàng, một cô gái trẻ sống trong thời kỳ loạn lạc, cổ hủ, dịu dàng, tốt bụng nhưng cuộc đời đau thương.​
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Chương 1: Giấc mơ


Lê Ánh Nhật 20 tuổi là con thứ trong nhà đình trên cô có một anh trai hơn cô 5 tuổi , cô được sinh ra trong gia đình cổ hủ và nhiều tập tục từ xa xưa.

Dù cô chỉ tin vào khoa học nhưng dù gì cũng là tập tục từ ông cha nên cô vẫn ngậm ngùi mà làm.Khương Hoàn Mỹ 18 tuổi cũng là con thứ trong gia đình giàu có tiếng trong làng, sinh ra vào khoảng năm 1950 trong khoảng thời gian đất nước đang bị xâm chiếm bởi giặc ngoại,nhưng cô lại sinh ra trong cái làng rất nhiều tập tục rùng rợn trong làng.vào truyện rồi giới thiệu từng người từ từ.Trong trường đại học, Ánh Nhật đang phiêu phiêu đôi mắt năng trĩu, âm thanh xung quanh trở nên nhỏ dần.Nhưng trong giấc mơ có thứ gì đó không ổn, trong mơ cô nhìn thấy mình đang ở nhà thờ họ Lê ở dưới quê rất xa nơi cô đang sinh sống và học tập.

Nhà thờ họ cũ kỹ đã phai màu theo từng năm.

Bên trong nhà thờ họ cô thấy một người con gái thân hình mảnh khảnh, nước da trắng hồng, tóc dài thước tha, mặc trên mình bộ áo bà ba bạc màu.

Đang ngồi chấp tay cầu nguyện một thứ gì đó, chỉ mới nhìn thấy tấm lưng đó mà tim cô đập không ngừng.

Ánh Nhật nói:" sao mình lại ở đây.

Người con gái đó là ai chứ."

Trong lòng cô lúc này hồi hộp, không biết người trước mắt là người hay ma, dù trong lòng đang rất sợ hãi nhưng vẫn từ từ bước vào nhà thờ họ .

Tiến lại gần người trước mặt mà cất lời:" chào chị"Không thấy người ở phía trước đáp lời nỗi sợ trong lòng tăng càng lúc càng nhanh, mồ hôi thấm đẫm ướt một mảnh áo sau lưng.

Trong không gian yên tĩnh đến nghẹn thở, phát ra một giọng nói ngọt ngào và êm tai."

Rằm tháng bảy, minh hôn se duyên người hãy nhớ...!"

Câu nói ấy liên tục vang vọng trong không gian một lúc càng nhanh lúc này cô mới để ý thấy hình dáng ấy có chút gì đó không được bình thường, bóng hình người ấy đứng dậy quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, không phải quay đầu một cách bình thường mà như vặn vẹo cả cổ quay ra sau, để lộ khuôn mặt trông kinh khủng hãi hùng, đôi mắt thì sâu hóm đỏ tươi, miệng chảy ra nhau, chiếc cổ bị nghẻo sang hẳn một bên.

Khung ảnh trước mặt làm Ánh Nhật sợ hãi đến nỗi chân không thể nhức nhích trong lòng tim như muốn nhảy ra ngoài nhưng cũng vì vậy mà cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ.Do tiếng động quá lớn tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt quay lại phía phát ra tiếng động, mọi người nhìn cô như sinh vật lạ.Ánh Nhật cất tiếng mà nói: " Xin lỗi mọi người, thành thật xin lỗi!"

Sau lời nói mọi người cũng không thèm để ý đến cô mà tiếp tục nghe giảng, lúc này cô mới hoàn hồn và bình tĩnh được một chút.Ánh Nhật nói thầm:" chỉ là một giấc mơ sao nó có thể trân thực như vậy?"

Dù vẫn chưa xác định được tại sao nói lại trân thực và kỳ quái đến vậy nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều.

Từ lúc tỉnh giấc đến giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều nhưng cũng không quá để ý đến nó.Vừa xong tiết là bạn cô liền lại hỏi thăm.Diệu Huyền: " này lúc nãy mày bị làm sao vậy?"

Phương Thảo: " đúng rồi đó như vừa gặp ma vậy."

Giới thiệu:Nguyễn Diệu Huyền - pháoTrần Thị Phương Thảo - 52hzCô trầm ngâm không biết nên làm gì lúc này đang trong lúc rối rắm thì chuông điện thoại của Ánh Nhật kêu lên, cô bắt máy chưa kịp nói gì đã như bị sét đánh bác út nhà cô không hiểu tại sao lại treo cổ tự tử.Hai người bạn bên cạnh cũng nghe được cuộc hội thoại giữa cô và bố mình, một trong hai người lên tiếng.Phương Thảo: " mày về xem thế nào bọn tao xin cô cho."

Ánh Nhật:" được"Trong giọng nói có chút run rẩy, tay chân run rẩy bỏ mọi thứ vào cặp rồi từ từ đi ra khỏi lớp học.

Bước ra ngoài cổng trường thấy có chiếc xe bus công cộng đang dừng ở gần đó liền nhanh chân chạy lên.

Ngồi trên ghế xe lòng cô lúc này rất bối rối và hoảng loạn.
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Chương 2: Điềm xấu


Sau ba mươi phút ngồi xe thì cô lúc này cũng về được đến nhà trong nhà lúc này , Ba cô ông Lê Minh Sơn vừa thấy cô liền cất tiếng:Minh Sơn: " nhanh nhanh chuẩn bị vào xem bác con thế nào.Mẹ cô bà Nguyễn Thị Thu đang tấp bật làm gì đó giọng nhẹ nhẹ nói: "Vào thay đồ đi con "Ba mẹ cô là một gia đình kiểu mẫu rất thương yêu con cái, sống hiện đại và thoáng.Vừa nói xong câu là cả nhà cô tức tốc đi nhanh đến bệnh viện mà chú út đang được cấp cứu, bệnh viện này là bệnh viện quân đội chuyên phụ trách khám và điều trị cho quân nhân.

Chú út cô tên là Lê Văn Sỹ trước đây từng là một quân nhân có quân hàm cũng rất cao trong quân đội, không hiểu tại sao vừa bị cắt chức làm dân thường.

Dù chú ấy đã bị cắt chức nhưng những người từng dưới trướng của chú ấy giờ cũng đã có chức vụ quan trọng, nên họ mới nể tình đồng chí mà cho chú ấy được vào đây.

Chắc do chú ấy bị cắt chức không có nguyên nhân nên xảy ra cớ sự này, một người vì nước vì dân.

Cống hiến hết mình cho tổ quốc đất nước nhưng lại không nhận được gì lại còn mất đi thứ mà chú ấy trân quý nhất , chắc cũng bị vậy mà nghĩ quẩn .Khi gia đình cô đến nơi thì chú út đang trong phòng cấp cứu ngoài hành lanh bệnh viện lúc này có thím út và con gái của hai người.

Em họ cô tên Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng, con bé là niềm tự hào của chú thím.

Chú thím cô là người hiền hậu, tốt bụng luôn giúp đỡ người khác nhưng tại sao chuyện không hay lại xảy ra vào nhà ấy chứ.

Trên mặt cả hai người ấy vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt, ánh mắt thím vơ phờ không biết là đang nghĩ gì.

Chắc cũng rất đau lòng vì người chồng tay ấp mặt gối với mình lại chọn con đường này mà định rồi bỏ mẹ con hai người.

Ánh Sáng lúc này như vừa trải qua một việc gì đó rất kinh khủng, mặt mày em ấy như bị một thứ gì đó dọa sợ.

Nói ra mới biết em ấy là người chứng kiến đầu tiên thấy cậu thắt cổ, may rằng lúc đưa cậu xuống vẫn còn hơi thở nên là người trong nhà nhanh chóng gọi xe cấp cứu.Ánh Nhật từ từ tiến về phía đứa em này mà cô rất thương yêu, em ấy chỉ đang học cấp ba.

Quá trẻ để chứng kiến một thứ quá phạm vi này, cô ngồi xuống bên cạnh vỗ về em thật không biết em có bị vụ việc này ám ảnh đến hết cuộc đời không.Ánh Nhật:" không sao đâu chú ấy sẽ bình an thôi."

Ánh Sáng nhìn cô trong đáy mắt một lớp nước mỏng đang dần dần rơi ra, nước mắt rơi không ngừng.

Em ấy vừa khóc vừa khó khăn mà nói:Ánh Sáng: " hức...

Tại sao ba em lại làm vậy...."

Tiếng khóc nắc nẻ vang khắp hành lang bệnh viện, cô lúc này chỉ có thể ngồi bên cạnh an ủi và vỗ về.Ánh Nhật: " chắc chú suy nghĩ không thông suốt nên mọi chuyện với thành như vậy, chú cũng đâu muốn thế này đúng không?"

Ánh Sáng không đáp lời mà chỉ biết gục đầu lên vai cô mà khóc, chắc cũng do khóc nhiều tầm mười phút sau em ấy cũng dần chìm vào giấc ngủ.Ánh Nhật chỉ biết bất lực, tại sao chuyện không hay này lại xảy ra trong gia đình cô chứ, lòng nặng trĩu.Sau hơn nửa tiếng đồng hồ thì đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ và ý tá từ từ bước ra ba cô nhanh chóng liền đi lại hỏi về tình hình của chú út khi nghe không có gì đáng lo ngại thì trong lòng mọi người mới có thể thả lỏng được một chút.Ánh Sáng cũng đã tỉnh khi nghe được tình hình của ba mình đã ổn thì trên mặt em mới có một chút sắc, khuôn mặt của gia đình chú vô cùng xanh xao và thiếu sức giống nhưng khi biết chú ổn thì trên mặt của hai người cũng đỡ hơn một chút, nhất là thím út dù vô cùng đau lòng nhưng thím là người bình tĩnh nhất trong nhà.

Chú út được y tá đẩy vào phòng hồi sức nằm, nằm trên giường với khuôn mặt trắng bệch có một chút sắc hồng.Hết chương 2
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
chương 3: Xui xẻo ập đến


Sau vài tiếng thì chú út cũng đã tỉnh như giờ nhìn chú rất suy sụp, co ro mình vào góc giường ai hỏi hay nói gì cũng không chịu mở miệng nói, ăn cũnh không chịu ăn.

Mọi người chẳng biết làm gì đành mời bác sĩ truyền chất cho chú , tất cả mọi người ở đó ai cũng mệt mỏi.Vài ngày sau, chú út cũng đã ổn hơn trước nhưng vẫn rất ít nói chỉ thu mình vào.

Bắt đầu từ sau ngày hôm ấy đại gia đình nhà cô như bị thứ gì đó bám lấy vô cùng xui xẻo, làm cái gì cũng không ra hồn, còn xém nữa mất mạng.

Ba cô đi khảo sát công trình bị ngã từ tầng hai xuống, may là rơi xuống trồng cát nên chỉ bị nứt nhẹ xương mắt cá chân, bác cả thì làm ăn bị thua lỗ nặng, đâm đầu vào rượu chè, cờ bạc.Chỉ sau mấy ngày mà gia đình cô xanh xao, thiếu sức sống đi hẳn ra.

Trên mái tóc mẹ cũng đã lấm tấm bạc sau vài đêm, giờ mẹ cô luôn phiên từ nhà vào viện để chăm ba cô.Dù vậy Ánh Nhật vẫn phải đi học, trong lớp thì sôi nổi bao nhiêu góc chỗ cô ngồi yên tĩnh đến lạ, từ ngoài lớp Diệu Huyền và Phương Thảo bước vào đi đến bên bàn cô mà nói.Diệu Huyền:" mấy nay mày sao mà nhìn thiếu sức sống vậy."

Ánh Nhật: " không hiểu tại sao dạo gần đây nhà tao như bị thứ gì đó bám vào mà vô cùng xui xẻo."

Phương Thảo: " bị sao kể nghe coi."

Ánh Nhật:" từ hôm chú tao vào viện đến giờ là bắt đầu đen đủi, ba tao vừa bị ngã phải vào viện, bác tao thì làm ăn thua lỗ...."

Diệu Huyền:" sao mà có thể xui xẻo như vậy được?"

Cả đám đang nói chuyện thì một thanh niên bước tới gần bàn mà nhỏ giọng lên tiếng.Nguyễn Tuấn Anh là sinh viên bằng tuổi với cô học ở lớp bên cạnh, cao ráo, ưa nhìn, đang thích Ánh Nhật.Tuấn Anh:" các cậu đang nói chuyện gì vậy"Tay nói để lên bàn Ánh Nhật một túi đồ ăn.Phương Thảo: " cơn gió nào cuốn cậu sang đây vậy"Tuấn Anh chỉ cười trừ mà nhỏ giọng nói với cô.Tuấn Anh:" Em ăn đi, thấy em hôm nay chưa ăn uống gì"Ánh Nhật chẳng thèm liếc nhìn người thanh niên kia lấy một cái, cất lời:Ánh Nhật:" Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, cậu mang về mà ăn mình đi."

Ánh mắt Tuấn Anh nhìn Ánh Nhật như đã bị người con gái trước mắt lấy mất linh hồn, dù bản thân bị người ta hất hủi nhưng trên khuôn mặt không có gì là đang buồn, hay là bị tổn thương.Phương Thảo: " nó hất hủi cậu như vậy mà cậu vẫn bám lấy nó, nhìn cậu cũng ổn sao không kiếm một người khác đi ."

Tuấn Anh:" như tớ yêu cậu ấy!"

Ánh Nhật:" thật là sến sẩm "Ánh Nhật:" tôi không nhận đâu cầm về đi"Diệu Huyền:" hay cậu cho tụi này đi nó không cần đâu."

Tuấn Anh:" nhưng tớ mua cho cậu ấy mà...."

Ánh Nhật:"Lằng nhằng về lớp đi ở đây không chào đón cậu !"

Cậu ta yên lặng không nói gì trên khuôn mặt cũng không còn nụ cười nữa, mà là sự buồn mang man.

Sao mà không buồn được chứ người mình thích dù đã theo đuổi từ lúc mới vào trường đến nay mà người ấy vẫn không có gì đó là rung động với mình, còn ra sức tránh né và hắt hủi.

Tuấn Anh lặng lẽ từ từ đi ra khỏi lớp với bóng người buồn.Diệu Huyền:" tao thấy cậu ta cũng tốt mà sao mày không ưng."

Ánh Nhật:" thích thì hốt đi tao không cần "Phương Thảo:" cậu ta cũng xui khi thích phải con này"Sau vài tiếng ngồi học trong trạng thái mệt mỏi thì cũng đến giờ ăn trưa, cô từ từ lết từng bước với cơ thể này mà đi xuống căn tin mua một thứ gì đó ăn lót dạ.Năm giờ chiều, cuối cùng Ánh Nhật cũng đã học xong tiết cuối mà được ra về trên xe bus về nhà vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, càng suy càng rơi vào ngõ cụt.

Ánh Nhật không tin vào tâm linh nên cô không nghĩ đến trường này đó.Về đến nhà thấy mẹ đang tấp bật trong bếp nấu ăn sớm để mang vào cho ba cô trong bệnh viện, dù nhìn bà rất mệt mỏi nhưng không hề nghĩ ngơi.Hết chương 3.
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
chương 4: Bình yên?


Mẹ cô đang nấu ăn ngước lên nhìn một cái rồi tiếp tục mà cất giọng.Bà Thu:" con lên thay đồ, nghĩ ngơi chút rồi mà xuống ăn nhé, mẹ nấu xong mang vào cho ba con trước."

Ánh Nhật:" Dạ "Chắc cũng do mệt mỏi nên trả lời mẹ nhanh rồi từ từ bước lên lầu, vừa vào được phòng là Ánh Nhật ngã thẳng lên chiếc giường không quá vài phút cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, cũng do gần cả tuần nay không ngày nào chợp mắt.Trong giấc mơ Ánh Nhật lại mơ giấc mơ trước đó, cô gái nhìn từ bóng lưng thì rất đẹp nhưng lần nào ngủ cô cũng bị người con gái ấy dọa cho sợ mà tỉnh mộng, Ánh Nhật luôn thắc mắc tại sao bản thân lại mơ đến cô gái ấy, từ khi bắt đầu mơ thấy là nhà cô bắt đầu gặp rất nhiều chuyện.

Dù có thể những chuyện mà đại gia đình cô đang gặp phải có liên quan đến cô gái mà Ánh Nhật mơ thấy, nhưng cô lại không để là tin mà nghỉ đến việc này.

Thật khó mà tin được, với một người chỉ tin vào khoa học thì cái này thật khó mà chấp nhận được.Cô gái ấy lúc nào cũng chỉ lập đi lập lại một câu như đang muốn Ánh Nhật phải nhớ không thể nào quên được.

Lần này cũng như bao lần sau khi cô gái trong mơ nói một câu và liên tục lặp lại khiến cô choàng tỉnh, tấm lưng ướt sũng, mặt mày càng thêm xanh xao và mệt nhọc.Ánh Nhật đành đi vào tắm rửa cho tỉnh táo, trong đầu có nhiều suy nghĩ ngổn ngang, bối rối.

Sau nhiều lần mơ thấy thì trong lòng Ánh Nhật có một chút gì đó, cảm xúc không tên cô không biết nó là gì, lần nào cũng bị nàng dọa sợ nhưng khi thấy vẻ đẹp của nàng cũng làm cô bị hẩn đi một nhịp.Đang suy nghĩ lông bông thì tiếng bụng kêu đánh bay những thứ đang nghĩ đến, từ chiều đến giờ Ánh Nhật cho có một cái gì để cho vào bụng.

Bật điện thoại lên nhìn giờ, đã mười hai giờ hơn, cô đành từng bước xuống phòng bếp kiếm gì đó lót dạ.

Xới một tô cơm mà ngồi đó ăn vừa nhìn lại căn nhà, trong nhà lúc này lạnh lẽo, âm u trong khi vẫn có người ở.

Mẹ thì vào viện ở cùng ba, nhà chỉ còn hai anh em nhưng Ánh Nhật cũng chẳng thân thiết gì với anh của mình.Cô nhanh chóng ăn xong, bước ra ngoài sân khung cảnh thành phố buổi tối thật đẹp và phồn vinh, dù bây giờ không còn sớm nhưng đèn điện từ các quán ăn vẫn còn rất sáng vui vẻ và nhộn nhịp.

Ánh Nhật như đang ở hai thế giới cách biệt sau, chỗ cô đang đứng thì đêm đen bao phủ, yên tĩnh bao nhiêu thì bên kia sáng trưng cả một khu, vừa ồn ào, vừa nhộn nhịp.Làn gió mát lành nhè nhẹ thổi, chắc cũng vì vậy mà Ánh Nhật đã ngủ quên ngay trên tiếng ghế đá trong sân.Ánh sáng bình nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt thanh tú, tăng lên sự xinh đẹp cho cô.

Ánh nắng sớm mai chiếu vào mắt làm cho cô từ từ tỉnh giấc, khi đã tỉnh hoàn toàn cô mới biết mình đã ngủ quên ở bên ngoài nhà.

Giấc ngủ lần này ngon đến kì lạ, không hề mơ về cô gái ấy, không bị cô ấy dọa cho bừng tỉnh.Trong mơ như được ai đó vuốt ve mái tóc đen khuôn mặt rất dễ chịu và bình yên.

Đây là giấc ngủ ngon rất sau mấy ngày qua thức trắng thâu đêm.Ánh Nhật lại bắt đầu một ngày đi học nhưng nay thấy trên khuôn mặt cô có chút sắc hồng hào.Bên chỗ ba cô đang nằm viện thì nhận được cuộc gọi từ ông nội Ánh Nhật, nghe bảo là có việc rất quan trọng cần ba cô về để nói.

Chân của ba cô cũng không nặng chỉ cần tránh vận động quá mức còn đi lại bình thường vẫn ổn, nghe có chuyện mặt ông nghiêm nghị, không biết đang suy tính điều gì!Hết chương 4
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Chương 5: Cô gái ấy?


Sau một tuần nằm viện dưỡng thương thì ông Lê Minh Sơn cũng xuất viện, trên khuôn mặt ông không có gì là vui vẻ.

Mà có chút gì ấy là lo lắng, âu lo mà không hiểu tại sao.Hôm nay là ngày đầu tiên ăn cùng nhau sau một chuỗi ngày xui xẻo vắng bóng, trên khuôn mặt Ánh Nhật có chút gì đó vui vẻ, ấm áp.Cả gia đình đang ngồi ăn, bỗng ba cô lên tiếng:Lê Minh Sơn:" sắp tới nhà ta phải về nhà bác cả một chuyến."

Anh trai cô Lê Đình Khang nói:" có việc gì sao ba "Lê Minh Sơn:" ông các con bảo có chuyện rất quan trọng"Nghe đến từ quan trọng trong lòng Lê Ánh Nhật bồn chồn mà không hiểu nguyên do.Sau câu nói ấy cả nhà như rơi vào không gian tĩnh lặng, không khí cũng chẳng còn vui vẻ như trước đó, giờ đây ai thì ăn ấy không nói lời nào.Ở một bên nào nó, trong một căn phòng tối tăm xuất hiện một người đàn ông trông cũng ngoài năm mươi.

Xung quanh có vài ba người đang quỳ lạy ở đằng sau còn ông ấy đứng trước khoác trên mình bộ trang phục như đạo sĩ hay thầy pháp gì đó.

Ở trước mặt ông ta là một di ảnh của người con gái đã bị ngả màu sau nhiều năm nhưng không vì vậy mà làm mờ đi sự xinh đẹp của cô gái ấy.Pháp sư ấy bày ra trận địa hướng về phía bàn thờ mà làm gì đó, căn phòng bắt đầu trở nên lạnh lẽo trong khi bây giờ là mùa hè.

Như đang có một thứ gì đó không có thực trong cõi này, nhiệt độ càng ngày càng giảm mạnh.Người trong phòng sợ hãi mà ba chân bốn cẳng chạy về phía pháp sư, ánh mắt pháp sư phức tạp thấy rằng mình không phải đối thủ của người kia.

Đành thở dài mà nói.Pháp sư:" e rằng không thể làm được gì!"

Giọng nói của một lão già vang lên.Khương Bảo Lâm:" sao lại không thể?"

Pháp sư:" cô gái ấy oán khí quá nặng, đã trởLệ quỷ, không phải là đối thủ của cô ấy"Khương Bảo Lâm:" vậy phải làm sao đây "Góc giải thích: Khương Bảo Lâm là em trai của người con gái trong hình tên Khương Hoàn Mỹ.Pháp sư:" để tôi xem thế nào"Ông pháp sư ngồi phịch xuống sàn trên tay cầm một sấp miếng gỗ nhỏ được vuốt như chiếc đũa những phỏng mà phẳng hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó mà không ai hiểu được.

Trong ống tre đựng mấy sấp gỗ ấy rồi ra một que.

Vừa cầm lên sắc mặt pháp sư tối đi miệng lẩm bẩm😛háp sư:" minh hôn?"

Khương Bảo Lâm:" sao rồi pháp sư có cách nào không?"

Pháp su:" do cô ấy đi quá sớm chưa kịp lập gia thất, chỉ cần cưới cho cô ấy chắc oán khí sẽ bớt mà chịu đi đầu thai."

Khương Bảo Lâm:" vậy kiếm ở đâu lấy người ngoài làng được không?"

Pháp sư:" không thể, bắt buộc là người trong làng này, phải hợp bát tự thì mới có thể kết hôn."

Trưởng làng: " để tôi gọi nhà ai có con trai chưa lấy vợ "Trưởng làng:" bắt đầu vào lúc nào "Pháp sư:" ngày mùng mười tháng bảy này "Không một ai nói gì chỉ từ ngầm hiểu mà đi lúc chỉ còn pháp sư ngồi ở đó không nhúc nhích chẳng biết đang suy nghĩ gì.Hôm nay là ngày tám tháng bảy nhà cô lúc này đang chuẩn bị để về nhà bác cả, trong nhà ai ai cũng chuẩn bị mang theo ít đồ.

Trong lòng Ánh Nhật thắc mắc có chuyện gì quan trọng mà ông nội bắt về, phải chăng là chuyện gì đó có liên quan đến những sự kiện gần đây hay không?Từ nhà Ánh Nhật đến nhà ông bà khoảng mười lăm km, mất khoảng ba mươi phút đi xe ô tô.

Trên đường đi dù là ngày thường không phải cuối tuần vẫn bị kẹt xe rất lâu, khi đến
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Cô bước xuống xe, trên khuôn mặt vẫn còn sợ hãi, ánh mắt thất thần, quần áo thì thấm đẫm mồ hôi.

Đang suy nghĩ gì đó thì có giọng nói bên cạnh phát ra.Ánh Sáng:" chị bị làm sao vậy, sao như vừa gặp thứ gì đó vậy."

Ánh Nhật:" à chị không sao chỉ gặp ác mộng thôi."

Lúc này Ánh Nhật liền cố gắng chuyển sang chủ đề khác mà hỏi Ánh Sáng.Ánh Nhật:" Gia đình em chỉ có mình em đi thôi hả?"

Ánh Sáng:" dạ, thì chị biết rồi đó.

Ba em giờ bị thế rồi nên mẹ em ở lại chăm ba, em thì đi thay mặt gia đình..."

Ánh Nhật không nói gì chỉ nhìn em một chút rồi cùng vào trong nhà.

Bên trong nhà ông nội, bác cả, ba cô cùng thêm vài họ hàng đang ngồi nói chuyện nhưng không có gì là vui vẻ hiện trên khuôn mặt, ai nấy đều có điều gì đó khó nói.

Ông vừa thấy cô bước vào bèn lên tiếng.Ông nội:" sao nãy giờ mới thấy cháu vậy?"

Ánh Nhật:" dạ do cháu hơi mệt nên ngủ quên trên xe ạ"Ánh Nhật:" ông và các bác nói chuyện đi ạ, cháu với Ánh Sáng xuống phụ mọi người dưới bếp."

Ánh mắt ông hiền hòa nhìn cô rồi gật đầu.

Trong gia đình ông nội là người thương Ánh Nhật nhất hơn các anh chị em khác trong nhà.Ông bà nội sống bên cạnh gia đình nhà bác cả.Gia đình bác cả có hai người con một trai và một gái.

Người anh lớn tên Lê Minh Đức bằng tuổi anh Ánh Nhật, còn chị gái thì là Lê Ngọc Mai bằng tuổi Ánh Sáng.Lê Ngọc Mai:" vào đây phụ chị"Ánh Sáng nhanh miệng liền " dạ" một cái rồi đi vào làm phụ với Ngọc Mai "Do cô ngủ nên lúc này cũng chẳng còn việc gì để làm chủ yếu là mấy việc dọn qua qua nữa là xong.

Cô đành ra ngoài sân ngồi, não bộ lại trong quá trình sửa lý các vụ việc vừa đây, Ánh Nhật lại bắt đầu nhớ đến cô gái trong giấc mơ, dù rất đáng sợ nhưng không thể nào không nghĩ đến nó.Trong bữa ăn mọi người nói chuyện rất rôm rả, các bác các ông ngồi một bên còn các thím các bà và con nít ngồi một bên, gia đình cô không phải là quá cổ hủ, nhưng những phong tục từ xưa khó mà thay đổi.Sau bữa ăn tất cả đàn bà, con gái, và trẻ nhỏ đi ra ngoài chơi.

Trong nhà chỉ có đàn ông được vào đang nói chuyện gì đó, làm cho Ánh Nhật rất tò mò mà không biết có nên nghe lén không, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cô đành ngủ Ánh Sáng với Ngọc Mai đi dạo.Còn bên kia thì ai cũng nghiêm mặt và không thể tin khi nghe ông nội nói.Minh Sơn:" ý ba là sao, mấy chuyện xảy ra gần đây là do một cô gái gây ra?"

Minh Đức:" ông ơi cháu thấy vô cùng vô lý, vậy mà ông cũng tin sao ạ "Ông Nội:" Bọn bây không thấy mấy vụ việc gần đây sao, chú út mày thì tự sát không thành, chú hai mày thì ngã may là không quá nặng, còn ba mày nữa làm ăn thua lỗ.....

" Ông thở dài, mặt ông trông già đi sau vài ngày.Ông Nội:" đến cả họ hàng trong làng mình có người cũng đã thiệt mạng!"

Tất cả mọi người ở đó rơi vào im lặng, khuôn mặt của những người ở đó trông rất khó coi.Minh Đức:" nhưng chắc gì đã là do cô gái ấy làm ra."

Minh Đức:" Và tại sao cô gái ấy lại chết?"

Lúc này ông nội cô mới từ từ hồi lại quá khứ mà kể lại toàn bộ sự việc gây ra cái chết của cô gái ấy.!Ông Nội:" Thật ra là do cô gái ấy đã đem lòng yêu mến một cô gái khác, và đã bị trưởng làng và các bô lão già trong làng thấy.

Do cô gái kia nhà nghèo không cha không mẹ trong nhà chỉ có cô gái ấy và anh trai.

Làng đã thẳng tay chìm chết cô gái kia xuống sông cho đến chết, còn cô gái này do là con nhà địa chủ giàu có nên không phải chết bị cha ép gả cho một công tử trong lòng.

Trong ngày cưới đã thắt cổ tự tử trong phòng....."

ông Nội:" chắc cũng chính vì vậy mà cô ấy hận làng và báo thù"Minh Đức:" tại sao cô gái ấy không trả thù luôn mà để đến bây giờ?"

Ông Nội:" cái này thì ông không biết "ông Nội:" ngày mai chúng ta xuất phát về làng sớm, nghe nói trưởng làng mời được ông pháp sư rất giỏi."

Bác cả Lê Văn Lương lên tiếng:"Vậy có cách nào để giải quyết vụ việc lần này không "Ông Nội:" pháp sư bảo là có một cách chính là dùng một người sống kết hôn với ma nữ đó, trưởng làng đang kêu gọi những thanh niên chưa có vợ con để kết âm hôn!"

Minh Đức:" thật vô lý dùng người giống kết hôn với người chết sao , vậy cái người phải kết hôn đó thì sao ?"

Ông Nội:" Nhưng nếu không làm thì cả làng sẽ không ai sống được!"

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn nhau không nói thêm bất cứ lời nào trong đầu mỗi người sẽ chọn hy sinh một người dễ cứu nhiều người thì vẫn sẽ tốt hơn cả làng không một ai sống sót!Hết chương 6
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Bên Ánh Nhật lúc này đang được Ngọc Mai và Ánh Sáng dẫn đi đủ nơi, ý định lúc đầu là chỉ đi dạo thôi ai ngờ hai con người kia ham chơi lôi cô đi không sót chỗ vui chơi nào.Sau khi đi vu vơ, nhìn lại đồng hồ thấy cũng đã hơi muộn vậy là cả ba người cùng nhau đi về.

Cả ba người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vừa bước vào cổng thì âm thanh cười nói cũng im bặc, nhìn mặt những người trong nhà đều nghiêm nghị và xám xịt.Cô tò mò mà hỏi: " ông ơi có chuyện gì hay sao ạ?" giọng nói cô cất lời bầu không khí vẫn im lặng vài giây rồi giọng nói của ông nội vừa có gì không vui mà thở dài nói: " ngày mai chúng ta xuất phát về làng."

Ánh Nhật thắc mắc:" về làng làm gì vậy ông?"

Ánh mắt ông nội không nhìn cô mà nhắm nghiền lại giọng đều đều phát ra:" cháu chỉ cần biết như vậy là được rồi."

Cô biết rằng chắc chắn ở trong làng đã xảy ra chuyện gì đó nên ông mới vậy, nhưng sự tò mò trong cô càng lúc càng lớn.

Gia đình cô rất ít khi về làng, một năm chắc cũng chỉ về cơ một lần thắp hương tổ tiên mà thôi , nhưng bây giờ cũng chẳng phải cuối năm về đó làm gì nhỉ?Ánh Nhật tính rằng chút nữa mọi người vào nhà sẽ hỏi Minh Đức thử để biết trong nhà đã có chuyện gì xảy ra, cô bước vào trong đi tìm anh.

Sau khi tìm khắp các phòng thì cũng thấy anh đang ngồi hút thuốc ở sau nhà, ánh mắt nhìn xa xăm như đang nghĩ về thứ gì đó.

Ánh Nhật để tay lên vai anh mà nói:" có chuyện gì sao mà nay hút thuốc luôn vậy?"

Minh Đức không quay lại mà mở miệng nói:" hút thuốc cũng phải có chuyện mới được sao?"

Minh Đức:" nhưng có chuyện thật " cười khẽ.Ánh Nhật:" ông nội đã nói gì vậy anh?"

Minh Đức chỉ im lặng mà không chịu nói gì, tầm hơn một phút thì anh mới từ từ nói:" không phải chuyện con nít nên nghe!"

Câu trả lời này không vừa ý Ánh Nhật, chờ mãi lại nghe được một câu như này thật là không thể chấp nhận.Ánh Nhật:" anh không chịu nói thì thôi em đi ngủ đây."

đứng dậy nhìn anh một cái rồi đi vào trong nhà, còn anh thì vẫn ngồi có thẩn thờ mãi lâu sau mới đi vào trong nhà.Sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng thì trong nhà đã nhộn nhịp chuẩn bị đồ cất lên xe, nguyên tối hôm qua vì sự tò mò mà Ánh Nhật nằm trằn trọc cả đêm đen sáng trên khuôn mặt cô suốt hiện quầng thâm và sự mệt mỏi hiện lên trong mặt, Ánh Nhật từ từ ngồi dậy vào vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài.Ánh Nhật đi lại chỗ mẹ mà hỏi:" mẹ ơi sao mà đi sớm vậy ạ"Bà Thu:" nghe ông con bảo trưởng làng kêu về càng sớm càng tốt đó."

Nghe mẹ mình nói xong cô lại càng thắc mắc đã có chuyện quan trọng đến mức nào mà vừa hơn năm giờ sáng đã chuyển bị đồ mà xuất phát đến làng.Từ nhà ông bà đến ngôi làng ấy cũng một đoạn khác xa, mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Trên xe Ánh Nhật buồn ngủ liền tựa vào vai Ánh Sáng mà thiếp đi nhanh chóng, Ánh Sáng đi cùng gia đình cô vì nhà em ấy có một mình em ấy đi nên ba cô đã kêu em ấy đi cùng luôn cho tiện.Sau một đoạn đường dài cao tốc thì ba cô rẽ vào một đường khác nhưng gồ ghề hơn.

Dù bây giờ đất nước ra phát triển các thành phố bắt đầu mọc lên cũng nhiều, nhưng đường đi vào làng không xây đường mà vẫn đi đường đất, nên sẽ lớn đi vào rất khó khăn.

Cũng vì sốc nẩy quá nên Ánh Nhật cũng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.

Không hiểu tại sau đi ở ngoài đường nắng gắt vậy mà đi đến gần vào làng thì trời bắt đầu âm u, lạnh lẽo.Giữa mùa hè oai ả thì lại xuất hiện hơi lạnh thổi qua, nhưng cảm giác không giống bất kỳ cái lạnh nào mà Ánh Nhật đã trải qua, như là đã bị thứ gì đó không sạch sẽ bao phủ cả làng vây.Xe ba cô cuối cùng cũng lái được vào làng từng người xuống xe cầm lấy đồ trên tay mà bước vào, ngôi làng này vẫn giữ được sự cổ kính từ xưa dù chỗ này cũng gần thành, thật hiếm thấy.

Ngôi nhà đầu tiên từ cổng làng là nhà của ông trưởng làng, trước mỗi nhà điều dán rất nhiều là lá bùa có ký hiệu đặc biệt mà không ai có thể hiểu được.Bác cả đến trước nhà trưởng làng mà kêu lớn: "Trưởng làng ơi!" sau vài hồi kêu như vậy trong mà mới có hồi âm, từ trong nhà hôm ông chú chắc khoảng hơn sáu mươi tuổi bước ra mở cổng cho gia đình cô vào rồi nhanh chóng đóng nhanh lại.Ánh Nhật thấy vậy cũng sinh lòng hiếu kỳ, rất nhiều câu hỏi nhưng không biết tìm ai để hỏi được, lúc này ông được gọi là trưởng làng lên tiếng.Trưởng làng:" đã đông đủ chưa vậy?"

Bác cả:" thiếu vợ chồng em út thôi chắc ba tôi cũng nói với bác rồi đúng không"Trưởng làng:" ừm, chuẩn bị đồ mang ra sân đình, mọi người đang ở ngoài đó."

Vậy là Minh Đức bê trên tay cả mâm đồ, có hương có gà cùng nhau bước ra ngoài sân đình.Ánh Nhật vừa đi vừa nghĩ:" ủa tính cúng ai hay có chuyện gì sao trời, sao chẳng ai giải thích cho mình vậy"Vừa đi vừa nghĩ thì có người đặt tay lên vai cô mà nói.Ánh Sáng:" chị ơi sao cái làng này em thấy đáng sợ quá à "run nhẹ.Ánh Nhật:" thì do làng mình vẫn giữ kiểu phong tục cũ nên em thấy sợ là bình thường "Cả hai người đi sau hàng dài người cùng nhau tiến đến sân đình làng, ở đây cũng đã có rất nhiều dân làng đứng ở đó và có vài người quỳ lạy đang lẩm bẩm gì đó.Hết chương 7
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Từ khi bắt đầu bước vào làng Ánh Nhật cảm nhận như có ai đó đang đi theo sau lưng mình vậy đó nhưng dù có quay đầu lại thì cũng chẳng thấy gì, chỉ cảm nhận được sự man mát ở sau lưng.Ánh Nhật:" quái lạ, sao mình cảm thấy như có ai đang theo dõi mà khi nhìn lại thì không có ai, hay do mình hoa mắt."

Ánh Sáng :" có chuyện gì sao chị?"

Ánh Nhật:" không có gì đâu ."

Lúc này Ánh Nhật mới nhìn thấy rõ mọi thứ ở sân đình, ở giữa sân đình cô để một cái bàn và tấm hình đã ngã màu theo năm tháng, nhìn rất giống bàn thờ.

Cảnh tượng bây giờ vừa cổ quái và kỳ lạ như đang thực hiện một nghi lễ gì đó.Đi càng sâu vào trong sân cô càng nhìn rõ được cô gái trên tấm di ảnh đó dù đã bạc màu nhưng không thể che giấu đi được sự xinh đẹp của người con gái trong hình.Ánh Nhật:" sao cô gái này quen vậy, hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải?"

Lúc này trưởng làng lên tiếng hướng về phía người mặc trang phục như thầy pháp:" đã đến động đủ rồi"Người đàn ông đó chẳng nói gì nhìn tất cả mọi người một lượt rồi từ từ ngồi khoang chân trên tay cầm một thứ gì đó, vừa giống đĩa vừa như la bàn.Trưởng làng:" Tất cả thanh niên đứng thành hàng nhanh"Ngay sau câu nói đó có một đám thanh niên có người thì run rẩy, vừa khóc lóc mà tiến đến, xếp thành một hành dài ra mãi ra ngoài cổng đình làng.Trong nhóm thanh niên đó, Minh Đức cũng đứng vào trong, ánh mắt thất thần.

Đến tận bây giờ Ánh Nhật vẫn chưa hiểu mọi chuyện đang làm gì và đang diễn ra sự việc gì.Sau một thời gian, sắc mặt của Ông pháp sư kia nghiêm nghị, và sắc mặt tối đi hẳn.

Đã đến người cuối cùng rồi mà vẫn chưa tìm thấy người thích hợp, một giọng nói của đàn ông lên tiếng.Khương Bảo Lâm:" tìm thấy chưa pháp sư?"

Pháp sư:" trong tất cả đám thanh niên ở đây không ai là hợp với cô gái kia."

Giọng nói vang lên làm những người ở đó, sắc mặt người nào người nấy hiện rõ sự kinh sợ và sợ hãi, có nhiều người còn quỳ thẳng xuống nền đất, tay thì chấp lại mà lẩm bẩm, khóc lóc.Bỗng một giọng nói trong đám thanh kia thốt lên.Thanh niên:" lỡ cô ta không cần một nam nhân thì sao?"

Lời nói vừa dứt bao ánh mắt liền hướng đến chàng trai kia mà nhìn như đang thấy một sinh vật lạ, ông thầy pháp kia thì vẫn im lặng như đang suy nghĩ thứ gì đó mà lên tiếng:" cũng có thể có trường hợp đó."

Pháp sư:" tất cả các cô gái chưa có chồng con thì bước lên đây."

Các cô gái vừa nghe thấy vậy liền khóc bù lu bù loa lên quỳ xuống mà chấp tay.

Ánh Nhật thì cũng chỉ mới ngờ ngợ ra một chút sự kiện đang diễn ra nhưng cũng không chắc là đúng hay sai.

Chẳng để các cô gái kia khóc quá lâu trưởng làng đành lên tiếng.Trưởng làng:" nhanh lên đi không là cái làng này không xong đâu."

Vậy là dù sợ hãi nhưng vẫn từ từ xếp thành hàng trong đó cũng có Ánh Sáng, Ngọc Mai, và Ánh Nhật.

Ba người vẫn chưa hiểu sự tình tại sao mọi người lại khóc như vậy.Ánh Nhật liền lại gần chỗ một người mà hỏi:" có chuyện gì sao mà mọi người khóc vậy"Cô gái nào đó:" cô không biết sao, đang tìm người lấy nữ quỷ đỏ " vừa khóc vừa trả lời.Nghe đến đây tam quan Ánh Nhật lúc này không để nào tin nổi, thứ hủ tục này vẫn còn xuất hiện mà lại còn trong chính ngôi làng cô.Sao một khoảng thời gian thì cũng đến lượt Ánh Nhật, vừa bước lên cô liền chào và ngồi xuống, ánh mắt ông pháp sư nhìn cô một lượt rồi hỏi tên tuổi của cô.

Sau khi nghe ông ta vừa nghe xong không nhanh không chậm cũng xong, sắc mặt ông pháp sư cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.Pháp sư:" Đã tìm thấy những người đằng sau không cần lên nữa."

Lời vừa dứt ánh mắt ông ta nhìn cô rất cổ quái, vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra thì có một ông lão lên tiếng.Khương Bảo Lâm:" là ai vậy pháp sư?"

Pháp sư:" là con bé này" ông ta chỉ thẳng vào cô, đầu óc Ánh Nhật lúc này như bị kẹt thứ gì đó vẫn chưa kịp định hình mội thứ xung quanh thì ông anh trai cô lên tiếng.Hết chương 8
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Đình Khang:" không được!"

Anh vừa nói xong đồng loạt mọi người hướng ánh mắt về phía anh mà nhìn.Lê Đình Khang:" cái này tôi không thể chấp nhận, tôi chỉ có đứa em gái này, sao có thể đưa cho mấy người."

Ba mẹ Ánh Nhật thì chạy lại ôm chầm lấy cô như sắp mất một thứ gì đó quý giá vậy.Lúc này Ánh Nhật như vừa hoàn hồn lại mà nhìn chằm chằm vào ông pháp sư nói.Ánh Nhật:" chuyện này là sao , mấy người đang làm gì vậy?"

Ông pháp sư chậm rãi nói:" nghi lễ cháu thấy hôm nay là tìm chồng cho lệ quỷ, và cháu với cô gái này hợp bát tự với nhau."

Ánh Nhật:" vậy.... tôi phải lấy một người đã chết và đã hóa thành quỷ sao?"

Ông pháp sư:" có thể nói là vậy?"

Tam quan của Ánh Nhật như vỡ tan tành, bây giờ cũng đã là năm hai nghìn không hai mươi rồi và vẫn có hủ tục mê tín, dị đoan vậy sao.Ánh Nhật:" bây giờ là năm bao nhiêu rồi mà còn những hủ tục mê tín như thế này.....TÔI KHÔNG CƯỚI!"

Ánh Nhật:' CÁC NGƯỜI CHẲNG NÓI GÌ VỚI TÔI RỒI ĐẾN KHI CÓ CHUYỆN LÔI TÔI VÀO SAO MƠ ĐI."

Vừa nói xong Ánh Nhật chạy thẳng ra ngoài, hướng đến cổ làng mà chạy.

Mọi người vừa thấy Ánh Nhật là liền chạy theo họ sợ người này mà đi là cả làng sẽ không còn một ai sống sót nữa.

Cô lúc này chỉ biết chạy và chạy nhưng không hiểu tại sao cô sắp chạy ra khỏi cái làng này thì lại bị một lực mạnh kéo ngược về sau.Ánh Nhật:" quái lạ, cái gì đang kéo mình vào trong vậy." trong lòng sợ hãi thứ kia.Những người trong làng chạy theo cũng nhìn thấy cảnh tượng này, một bóng đen lôi ngược Ánh Nhật vào lại trong làng.

Lôi cách được một khoảng xa cổng làng thì biến mất, Ánh Nhật mất đà ngã ra phía sau.Ánh Nhật:" ui da, chết cái mông của tôi."

Ba mẹ cô thấy vậy chạy lại đỡ lên.Bà Thu lên tiếng:" có sao không con gái "Ánh Nhật:" con không sao."

Lê Ánh Nhật bắt đầu thấy không mấy thứ trước mắt không chắc khoa học có thể giải thích được cô đành nhìn về phía lão pháp sư già kia.Cô không nhanh không chậm đi đến trước mặt ông pháp sư hỏi:" Chuyện này là sao , sao tôi không ra khỏi làng được?"

Pháp sư:" vì cô gái ấy không cho."

Ánh Nhật:" trên trời này làm gì có ma quỷ, đừng có hù tôi."

Pháp sư:" vậy cháu ông thấy sự việc vừa xảy ra sao."

Bản thân cô cũng không thể nào mà giải thích được vụ việc vừa rồi, những người trong làng thấy cảnh đó càng tránh xa cô ra như sợ thứ gì bám lấy mình.Ánh Nhật thấy rằng cũng có ngày bản thân khiến người khác khiếp sợ như vậy, giờ đây cô chẳng khác gì một vị cứu tinh xấu số , dùng mạng bản thân để cứu cái làng tàn ác này.

Tự tay đẩy và làm hại một cô gái trẻ rồi lại lấy một đứa hai mươi tuổi ra gánh tội thay.Lòng người mới là thứ đánh sợ nhất, họ có thể dùng sự vô tâm và những lời nói cũng đã có thể giúp đi một người mà sẽ không dính vết nhơ nào.Ánh Nhật:" vậy bây giờ phải làm thế nào thì tôi mới có thể rời khỏi đây."

Pháp sư:" chỉ có thể kết âm hôn thì cháu mới có thể rời đi được."

Ánh Nhật im lặng không ngờ bản thân luôn tin vào khoa học cuối cùng lại phải kết hôn cùng với một thứ mà cô không bao giờ tin.Pháp sư:" những sự kiện xảy ra gần đây có thể là do cô gái ấy làm."

Ánh Nhật:" ý ông nói là những sự việc gần đây là do cô gái ấy làm sao."

Pháp sư:" cũng có thể cho là vậy."

Ánh Nhật:" sao cô gái ấy chết lâu như vậy nhưng tại sao bây giờ mới báo thù."

Pháp sư:" cái này thì ta không biết."

Pháp sư:" đây là em trai của cô gái ấy."

Khương Bảo Lâm:" chào cháu à không chào chị a."

Ánh Nhật:" tôi không già đến thế."

Khương Bảo Lâm:" dù gì chị cũng sẽ lấy chị gái em , chúng ta đều là người một nhà cả mà."

Ánh Nhật:" ai nói tôi sẽ lấy?"

Khương Bảo Lâm:" nhưng nhưng......"

Pháp sư:" cháu mà không làm âm hôn thì cháu không thể nào đi ra khỏi cái làng được."

Ánh Nhật:" vậy tại sao lại bắt tôi ở đây."

Pháp sư:" bởi vì cô gái ấy không để nào ra khỏi cái làng."

Khương Bảo Lâm:" chị à dù gì bây giờ cũng muộn rồi về nhà em ăn uống rồi nghĩ ngơi."

Ánh Nhật:" đã nói đừng gọi tôi là chị mà."

Vậy là cả nhà cô theo ông lão kia đến trước một căn nhà khang trang, cũng có thể nói là biệt thự, gia đình giàu có.Ánh Nhật:" giữa ngôi làng cổ kính này mà cũng xuất hiện ra một căn nhà khang trang vậy sao ."

Khương Bảo Lâm:" mời chị vào nhà."

Khương Bảo Lâm:" tụi bay đâu đi nấu ăn cho bà các mày ăn."

Khương Bảo Lâm:" dạ thưa chị đây là con trai cả nhà em tên Khương Bảo Trung và kia là vợ và con nó, em còn một thằng nữa nhưng chưa về."

Ánh Nhật:" à ừm." cô lúc này vẫn chưa quen với cách xưng hô này cho lắm, để cho người bằng tuổi ông mình gọi là chị thì có hơi ngượng.Hết chương 9
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Khương Bảo Lâm: " chị à chút nữa em sẽ gọi thằng Trung dẫn chị về phòng sau a."

Ánh Nhật:" cô gái ấy tên gì tại sao lại chết."

Ông Khương Bảo Lâm lén nhìn về phía ông pháp su không biết có nên nói hay không thì.Pháp sư:" cứ nói cho con bé nghe dù gì cũng là vợ chồng."

Ánh Nhật:" chắc gì tôi đồng ý mà cưới!"

Chẳng ai nghe câu nói ấy mà chỉ yên lặng.Khương Bảo Lâm:" dạ thưa chị, chị gái em tên là Khương Hoàn Mỹ lúc chị ấy tự sát là vào tuổi hai mươi"Ánh Nhật:" tại sao lại tự sát?"

Khương Bảo Lâm:" à thì..... do mọi người trong làng phát hiện chị ấy và một cô gái khác có tình ý với nhau."

Khương Bảo Lâm:" trưởng làng và các bô lão đã giết người con gái kia vì cho rằng họ phạm tội, còn chị gái em thì bị cha bắt và gã cho một nhà có tiếng.

Trong đêm trước ngày cưới, thì chị ấy đã treo cổ tự sát trong phòng....."

Ánh Nhật:" thật xui xẻo cho cô gái ấy vì đã sinh ra sai thời điểm và nói được sinh ra...." nói nhỏ.Dù là thích con gái không phải bệnh nhưng đối với người dân lúc bấy giờ cũng là thứ khó mà chấp nhận được.

Họ luôn cho rằng một nam một nữ mới bình thường, những người vậy họ thường phải chịu đựng không chịu nói ra, cam chịu mọi thứ mà đánh mất chính mình.Dù bây giờ cũng đã là năm hai nghìn không trăm hai mươi nhưng cũng rất khó được chấp nhận nói gì thời đó.Ánh Nhật ngồi trầm ngâm suy nghĩ và tiếc thương cho gái ấy chết quá trẻ, đang suy nghĩ thì nó một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô.Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" chị có sao không ạ"Ánh Nhật:" à không sao chỉ đang suy nghĩ đến vài thứ."

Khương Bảo Lâm:" chắc chị đi đường cũng mệt rồi, vào ăn một chút rồi lên phòng nghỉ ngơi ạ."

Ánh Nhật:" không cần đâu, tôi muốn đi ngủ bây giờ."

Khương Bảo Lâm:" dạ, thằng Trung đâu dẫn bác lên phòng nằm nghỉ."

Khương Bảo Trung:" bác ơi đi lối này a."

Ánh Nhật:" chú có hai đứa con phải không?"

Khương Bảo Trung:" dạ đúng rồi bác, là một trai một gái a."

Khương Bảo Trung:" đây là phòng bác ạ , còn gian phòng trong kia là phòng thờ."

Khương Bảo Trung:" bác vào nghĩ ngơi đi ạ có chuyện gì thì kêu."

Ánh Nhật:" Phòng này trước là của ai?"

Khương Bảo Trung:" dạ là của bác Mỹ ạ , dù nhà có sữa sang lại nhưng phòng bác ấy lại không tu sửa nhiều, bác yên tâm phòng luôn được dọn dẹp sạch sẽ."

Ánh Nhật:" à ừm."

Khương Bảo Trung:" bác nghĩ ngơi đi a"Bên trong phòng, phong cách trang trí cho thấy rằng người con gái ấy chắc cũng gọi là gia đình địa chủ, phú hộ.

Căn phòng không quá nhỏ vừa phải, được bao bằng lớp gỗ trông rất cổ điển.

Trong không gian ngửi được một mùi hương dễ chịu, Ánh Nhật nằm trên giường không quá vài phút đã chìm vào giấc ngủ.Ánh Nhật dù ngoài miệng nói không đồng ý cưới, trong thân tâm thì có một chút gì đó mong muốn, thương cảm cho người con gái này.Cô vừa mới ngủ thì trong phòng xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, tiến lại phía giường mà Ánh Nhật đang nằm, từ từ ngồi bên cạnh mà vuốt ve khuôn mặt ấy.Khương Hoàn Mỹ:" cuối cùng em cũng đến...."vừa nói xong nàng từ từ biến mất trong không khí.Lần này cô ngủ không còn mơ thấy giấc mơ kia nữa, mà mơ về như những nam bốn mươi năm vậy, trước mặt cô lúc này là một người con gái có thể gọi là xinh đẹp, khuôn mặt đồng đều, nếu được sinh vào thời hiện đại thì cũng được gọi là mỹ nhân.

Vẻ đẹp của nàng rất mộc mạc khiến ai nhìn vào cũng như bị hút mất hồn.Cô và người con gái ấy hái quả, bắt cá dù làm nhiều công việc nhưng người con gái ấy lại rất vui vẻ.Lê Mỹ Duyên:" muộn rồi đó đa sao chị chưa về."

Khương Hoàn Mỹ:" em đuổi chị sao ."

Lê Mỹ Duyên:" Dù gì chị cũng là con của phú hộ giúp em làm vậy không sợ bị la sao ."

Khương Hoàn Mỹ cười cười nói:" chị không nói em không nói ai biết được chứ."

Hết chương 10
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Mỹ Duyên:" thôi trời cũng đã chập chững tối rồi đó không về là phú ông la."

Khương Hoàn Mỹ:" vậy thôi chị về trước, em cũng sớm vào nghĩ đi."

Lê Mỹ Duyên cười nhẹ rồi gật đầu khoảng khắc ấy làm cho Hoàn Mỹ đứng ngơ ra tại chỗ, lúc sau mới bước đi vừa đi vừa cười.

Người làng nhìn vào mà xa lánh không ai dám nói gì mà chỉ né Hoàn Mỹ ra, dù gì nàng cũng là con phú ông có tiếng không dễ bắt nạt.Cô và nàng rất thân, mọi người trong làng cũng chỉ nghĩ rằng như chị em trong nhà, nhưng đâu ai biết rằng chị chị em em bên ngoài ấy lại đang che giấu một thứ mà người khác không thể nào nghĩ đến.Quay về thực tại Ánh Nhật đang phiêu phiêu ngủ thì tỉnh giấc, ánh mắt ngờ ngệch như vẫn đang mắc kẹt ở bên trong mộng ảo.Ánh Nhật lẩm bẩm:" nàng ấy đẹp quá"Bây giờ cũng đã hai ba giờ chiều, thứ khiến Ánh Nhật tỉnh giấc là cơn đói, cô từng bước xuống lầu ở bên dưới phòng khách vẫn đang rất nhiều người, cô từ từ ngồi xuống tấm phản lớn trong phòng dù trên đó có những người lớn tuổi.Lê Minh Đức:" cái con bé này không biết chào mọi người à"Ánh Nhật quay đầu về phía Khương Bảo Lâm mà nói:" có phải chào không "Khương Bảo Lâm:" dạ không, chị là bậc trưởng bối người phải chào là bọn em ạ"Ánh Nhật nhìn về phía Minh Đức nói:" đó thấy chưa ông ấy đã nói không phải chào."

Lê Minh Đức cạn lời chẳng biết nói gì với con em mình, anh cũng quên mất là con em mình là bậc trưởng lão trong cái làng này.Ánh Nhật:" tôi đói quá, có gì ăn không."

Khương Bảo Lâm:" dạ để em kêu bọn kia mang vào cho chị."

Khương Bảo Lâm:" con hiền đâu mang đồ ăn lên cho bà."

Khương Bảo Lâm:" chị dùng tạm trà trước a ."

Ánh Nhật không nói gì lên nhanh tay lấy một chiếc ly mà rót xuống, lúc này cô mới để ý kỹ trên tấm phản này chỉ có ông pháp sư và ông Lâm thêm cô nữa là ngồi còn chẳng ai dám lên ngôi, vừa rồi có hơi thất lễ thật.Ánh Nhật:" pháp sư ông tên gì?"

Pháp sư:" gọi ta là ông năm được rồi."

Ánh Nhật:" tôi có cái gì mà khiến nàng ấy thích sao?"

Pháp sư:" vì bát tự của cả hai vô cùng hợp nhau như là trời sinh một cặp vậy."

Sau bao lâu chờ đợi thì đồ ăn cũng đã lên, Ánh Nhật nhanh tay bẻ một cái đùi cho vào miệng mà nhai, ánh mắt mọi người nhìn cô như nhìn sinh vật lạ vậy.Ánh Nhật:" nhìn gì chứ, không biết đang ăn mà nhìn là không lịch sự à."

Vừa xong câu không ai dám nhìn nữa, lúc này ông Lâm liền lên tiếng hỏi ông pháp sư:" ngày nào là tổ chức hôn lễ được ạ."

Pháp sư:" mười lăm tháng này."

Ánh Nhật vừa ăn vừa nghe, dù biết rằng người trong cuộc hội thoại này mình là nhân vật chính nhưng cô lại không mấy để tâm, bản thân cô thấy rằng cưới nàng cũng không phải xấu, nàng vừa xinh đẹp gia thế còn giàu, tương lai nhà vợ nuôi vậy cũng rất tốt.Pháp sư:" một chút nữa ra mộ phần nàng đào lên."

Ánh Nhật:" cái gì còn phải đảo lên nữa hả."

Pháp sư:" đúng vậy để ra dẫn nàng về."

Đang ăn mà nghe được câu ông pháp sư nói làm cho cái đùi gà trong tay Ánh Nhật chở nên khó nuốt đến vậy, cô liền đặt cái đùi xuống mà uống một ngụm nước vừa uống trong đầu tưởng tượng đủ thứ, chân tay bất giác mà run lên.Pháp sư:" ăn xong rồi thì xuất phát."

Ánh Nhật:" đi bây giờ luôn sao?"

Pháp sư:" hay muốn để tối đi."

Ánh Nhật:" vậy đi."

Ngoài pháp sư, Ánh Nhật, ông Lâm thì có thêm vài ba thanh niên trai tráng đi theo sau.

Phần mộ của nàng chẳng khác gì đảo hoang, cỏ mọc cao hơn nữa người, ngôi mô nằm trơ trọi ở giữa mà xót xa.Ánh Nhật:" sao chỉ có mình nàng ở đây, cũng không dọn dẹp gì?"

Khương Bảo Lâm:" bắt đầu từ lúc xảy ra chuyện không ai dám bước ra đây, con cháu trong nhà sợ em có chuyện nên cũng chẳng cho ra."

Trong lòng Ánh Nhật rấy lên tia xót xa, thương cảm cho số phận của người con gái này.

Cô bèn nhổ bớt cỏ gần bia mộ nàng vừa làm vừa suy nghĩ: lúc sống cũng không yên đến lúc mất rồi cũng chẳng ổn..."

Hết chương 11
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Pháp sư:"Một lúc nữa khi đào thấy quan tài thì cháu phải đứng ở trước quan tài để cháu có thể thấy nàng ấy đầu tiên."

Lê Ánh Nhật:" cái gì còn phải mở ra nữa sao ?"

Pháp sư:" chỉ khi nàng ấy thấy được cháu thì mới theo về được."

Lê Ánh Nhật trong lòng sợ hãi run rẩy, vừa suy nghĩ vừa run không thể tránh khỏi những suy nghĩ không đáng có trong đầu.Lê Ánh Nhật nghĩ:" Đã trải qua nhiều năm như vậy chắc cũng chỉ còn là bộ xương trắng thôi, không có gì phải sợ."

Pháp sư:" bắt đầu vào vị trí, đào!"

Bốn thanh niên đi sau lúc nãy chạy lên trước đứng bốn góc mà đào, khoảng chừng mười phút cũng đã thấy được mặt trên của quan tài đang lấp ló ở dưới lớp đất.Pháp sư:" cháu lại kia đứng khi bê quan tài lên cháu phải nhìn nàng ấy đầu tiên hiểu chưa."

Lê Ánh Nhật:" hiểu... hiểu rồi."

Một tiếng quan tài màu đỏ được bê lên khỏi mặt đất, nếu chỉ nhìn qua lớp áo quan này thì ai cũng biết người nằm trong đó là một người giàu có, chiếc áo quan được khắc họa tinh tế.Từ từ rút sáu chiếc đinh lên, nắp áo quan từ từ được xê dịch từ từ sang một bên.Pháp sư:" chính là lúc này!"

Lê Ánh Nhật dù sợ nhưng vẫn cố vươn mình nhìn về phía áo quan, cạch chiếc nắp quan được mở được một khoảng để lộ khuôn mặt của người bên trong, không như cô tưởng tượng chẳng có bộ xương nào ở đây cả.

Mà là như một người bình thường đang nằm ngủ chứ không phải đã mất lâu, thật quái lạ dù đã trải qua thời gian bị chôn vùi dưới lớp đất lâu như vậy mà người trong đó vẫn còn nguyên vẹn không mất một thứ gì, cảm giác người trong đó đang ngủ chứ không phải đã mất.Lê Ánh Nhật nhìn chằm chằm vào áo quan như kẻ mất hồn không thể nào rời khỏi.

Sau bị làm lễ đóng nắp lại Ánh Nhật như mọi hoàn lại.Lê Ánh Nhật:" nàng ấy đẹp quá.' bước đi thất thần lẩm bẩm.Pháp sư thấy cô như vậy liền trêu một câu:" thích rồi hả không rời mắt luôn mà."

Hai bên gò má của cô đỏ đỏ khi nghe được câu nói nửa đùa nửa thật của pháp sư.

Dù vậy nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm áo quan kia lấy một chút.Cả nhóm người cô khi bê áo quan vào đến làng những ánh mắt nhìn chằm chằm xì xào gì đó nhưng chẳng ai dám bước ra khỏi nhà chỉ dám đứng trong nhà.Bước vào đến cửa nhà một đám người hầu chạy ra trên tay cầm khăn lau chùi lại áo quan đang dính đầy đất cát kia, khi lau xong chẳng khác gì áo quan vừa mới mua về.Pháp sư:" Tối nay cháu sẽ ngủ cùng quan tài của nàng ấy, sau đêm nay cháu có thể nhìn thấy nàng cũng có thể chạm được vào nàng."

Nghe đến câu phải ngủ cùng quan tài kia tam quan Lê Ánh Nhật nổ cái đùng không còn nghe lọt những từ sau đó nữa.Lê Ánh Nhật:" phải ngủ cùng nữa sao."

Pháp sư:" dù gì hai người cũng sắp thành vợ chồng với nhau có gì mà không thể ngủ chung."

Lê Ánh Nhật nghe thấy cũng hợp lý, dù trên đời đây là trường hợp đầu tiên cô thấy mà người trong cuộc lần này lại chính là cô.Khương Bảo Lâm:" này bê lên phòng đi "Đám người tầm sáu người từng bước từng bước bê lên trên lầu hai.Pháp sư:" cháu bây giờ là tân lang của lệ quỷ rất thu hút những thứ không sạch sẽ trong cái làng này, để cháu ngủ cùng nàng ấy thì nàng ấy sẽ bảo vệ cháu."

Dù vẫn ngờ vực về độ chính xác của lời nói ông pháp sư nhưng thôi đề phòng còn hơn không, lỡ có khi đang ngủ nó bò vào phòng ám sát mình rồi sao.Sau khi ăn uống no say, Lê Ánh Nhật từng bước lên trên phòng dù vẫn sợ nhưng cũng đã đỡ hơn vì trong lớp áo quan kia là một mỹ nữ xinh đẹp chứ không phải bộ xương khô tan rã.Mở cửa đập vào mắt cô lúc này là áo quan kia đang được đặt chỉnh chu ở giữa căn phòng, không hiểu tại sao lúc này căn phòng lại trở nên lạnh lẽo đến vậy .Hết chương 12
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Không hiểu tại sao, ngoài kia thì nóng vừa bước vào phòng lại lạnh thấu xương như phòng xác vậy.

Chỉ khác là nó không âm u hay mùi hôi mốc của nhà xác còn ở đây ngoài cảm giác lạnh lẽo thì trong không gian mùi hương rất dễ chịu.Chắc cũng do lúc trưa cô đã ngủ nên dù bây giờ đã rất muộn nhưng Ánh Nhật vẫn còn đang thức, đang ngồi chơi điện thoại thì nghe được âm thanh gì đó, từ tiếng bước đến tiếng nước nhỏ giọt rơi tí tách xuống sàn.Dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn đứng dậy tiến về phía cửa, Ánh Nhật từ từ mở hé cửa ra chẳng thấy gì, nhìn xuống mặt sàn thì lại thấy một vệt dài ướt ướt dưới sàn.Lê Ánh Nhật:" sao ở đây lại có nước, không đúng!"

Nhanh chóng đóng chặt cửa lại, không như cô nghỉ một bàn tay đen ngòm từ từ chặn lại ở cửa.Lê Ánh Nhật:" cái quái gì!"

Lê Ánh Nhật:" không ổn!"

Cô dùng hết sức lực đóng chặt cửa nhưng lại không để đóng nổi, tấm cửa càng ngày càng được mở rộng ra, toang cách cửa bật vào trong đẩy Ánh Nhật vang vao bên trong đập mạnh vào cổ quan tài kia, dù tiếng va đập rất mạnh mà chẳng thấy ai dưới nhà chạy lên.Một bóng dáng đen ngòm, đầu tóc rũ rượi, những chỗ có da có thịt đều bị đen, ánh mắt sâu hóm nhìn chằm chằm vào cô.Sau khi nhìn kĩ lại mới phát hiện người trước mặt không phải người, nhìn qua là biết một người đàn ông cao lớn không nhanh không chậm lao về phía Ánh Nhật.Hắn ta nhanh chóng túm lấy cổ Ánh Nhật mà bóp, sức lực rất mạnh như muốn nghiền nát cổ cô ra vậy.Ánh Nhật:" a....

K... không....

ổn...."

Trong cơn tuyệt vọng Ánh Nhật nhớ đến lời của ông pháp sư, dù không chắc có phải thật không nhưng giờ hết cách rồi.Lê Ánh Nhật:" KHƯƠNG HOÀN MỸ, CỨU TÔI!"

Vừa dứt câu, Ánh Nhật cuối cùng cũng đã thở được, cô tham lam hít liên tục nhưng đợt không khí, trước mặt cô lúc này xuất hiện thêm một bóng người một bóng hình cô gái mảnh khảnh đứng gần bóng nam kia rất nhỏ nhưng sức mạnh thì lại hơn bóng người nam kia bị nàng xiên qua lồng ngực bóng ma ấy hét lên một tiếng rồi tan biến trong không gian.Ánh Nhật dù không chắc có phải nàng không hay lại thêm một thứ khác muốn giết cô, cô đành liều lĩnh kêu tên nàng.Lê Ánh Nhật:" Khương Hoàn Mỹ!"

Người con gái kia đứng khựng lại sát khí cũng thu lại móng tay cũng không còn dài sắc nhọn, nàng từ từ quay lại phía cô.

Thay vì hung dữ như đánh với thứ kia còn khi quay về phía cô người con gái ấy lại trở nên dịu dàng đến vậy.Khương Hoàn Mỹ:" xin lỗi lần đầu gặp mặt đã làm em sợ đến vậy." hai tay đan vào nhau mà cuối đầu xuống không dám nhìn về phía Ánh Nhật.Lê Ánh Nhật:" à ừm không sao... cảm ơn đã cứu tôi"Khương Hoàn Mỹ:" cũng do chị nên em muốn bị mấy thứ kia bám lấy."

Lê Ánh Nhật:" chị..."

Khương Hoàn Mỹ nghiêng đầu:" hửm có chuyện gì sao ạ."

Ánh mắt của Lê Ánh Nhật không rời khỏi nàng nửa bước, không hiểu tại sao lại gọi nàng như vậy, khi thật sự thấy nàng trước mắt Ánh Nhật quên luôn nàng là quỷ mà từ từ bước đến trước mặt nàng, chạm nhẹ lên gò má kia một hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể cô.Lê Ánh Nhật:" tại sao giờ tôi mới thấy chị."

Khương Hoàn Mỹ:" chị không dám lại gần cũng không dám xuất hiện tự tiện trước mặt em, sẽ khiến em sợ mất."

Lê Ánh Nhật:" chúng ta đã từng quen nhau chưa."

Nghe thấy lời Ánh Nhật nói nàng mím chặt môi không nói sau một hồi mới từ từ cất lời:" từ từ em sẽ biết"Hết chương 13
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Từ lúc nàng xuất hiện bên cạnh cô thì cũng chẳng còn thêm bất kỳ thứ kỳ quái nào xuất hiện đến chọc phá hay hãm hại cô nữa, một người một quỷ ngồi cạnh nhau không ai dám nói ai lời nào, như là trong thân tâm mỗi người đang có những hướng suy nghĩ khác.Lê Ánh Nhật:" vậy là bắt đầu từ giờ tôi có thể thấy chị và chạm vào chị sao."

Khương Hoàn Mỹ:" có thể cho là như vậy."

Khương Hoàn Mỹ:" chắc em sợ chị lắm."

Lê Ánh Nhật trầm ngâm nhìn nàng mà trả lời:" nói không sợ thì là nói dối, nhưng bây giờ đã không còn như lúc ban đầu."

Lê Ánh Nhật:" chị là người luôn vào giấc mơ của tôi hù dọa tôi hết lần này đến lần khác."

Khương Hoàn Mỹ:" xin lỗi nhưng chỉ có vậy em mới biết chị không phải người mà chuẩn bị tinh thần."

Lê Ánh Nhật:" vậy nhưng sự kiện gần đây là do chị gây ra sao."

Khương Hoàn Mỹ:" cũng không hẳn là một mình chị gây ra."

Lê Ánh Nhật:" vậy còn người sao?"

Khương Hoàn Mỹ:" em biết không ở cái làng này đã rất nhiều người chết oan, họ không thể đầu thai luôn vất vưởng trong cái làng này mà không đi được."

Lê Ánh Nhật:" tại sao chứ."

Khương Hoàn Mỹ:" vì hận, những người vô tội bị chết oan bằng những lý da bằng chứng không chính xác và họ phải trải qua sự dài vò, nên họ rất hận cái làng này, họ không thể đi đầu thai vì nguyên vọng còn chưa thể thực hiện."

Lê Ánh Nhật:" chị cũng có nguyện vọng chưa thực hiện sao."

Khương Hoàn Mỹ gật đầu nhẹ, ánh mắt nàng nhìn cô chứa bao chan chứa, mong nhớ và yêu thương.

Nàng đâu thể quên được người con gái này là người nàng yêu sâu đậm nhất khi nàng còn sống.Chắc do tâm trạng nàng thay đổi căn phòng lại trở nên lạnh hơn, Lê Ánh Nhật cũng phải rùng mình vớ tạm tấm chăn trên giường kéo xuống đắp lên cho mình còn tiện tay choàng cho nàng luôn, chắc lúc này cô quên mất người trước mắt mình không phải là một con người.

Khương Hoàn Mỹ ngớ người nhìn hành động của cô, ánh mắt như có hàng ngàn vì sao trong đấy vậy.Bị gái đẹp nhìn nên Lê Ánh Nhật cũng ngại ngại mà không dám nhìn nàng nữa.

Bỗng nàng lên tiếng:" chúng ta chuẩn bị làm đám cưới rồi đó, chúng ta đổi cách xưng hô đi..."

Lê Ánh Nhật:" vậy chị muốn xưng hô thế nào?"

Khương Hoàn Mỹ:" Mình ơi...."

Nghe một tiếng mình ơi là linh hồn lìa khỏi xác đi theo tiếng gọi.Lê Ánh Nhật:" à ừm..."

Khương Hoàn Mỹ:" Mình ơi em không ngủ đi sao , muộn lắm rồi đó."

Lê Ánh Nhật:" sợ đang ngủ bị thứ gì đó vào ám sát."

Khương Hoàn Mỹ:" chị ở đây bảo vệ em mà."

Không hiểu tại sao khi nghe được câu nói ấy tâm trạng có một chút đề phòng của cô cũng trôi đi mất, cô từ từ dựa vào vài người con gái bên cạnh.Lê Ánh Nhật:" chị hát tôi nghe đi."

Khương Hoàn Mỹ:" chị hát không được hay đâu."

Lê Ánh Nhật:" tôi không chê đâu."

Giọng hát của nàng vang lên trong không gian yên ả, diệu dàng làm cho con người cô thanh thản nhanh chóng chìm vào trong mộng ảo.

Không biết Lê Ánh Nhật đã ngủ từ lúc nào nhưng đêm hôm qua thật sự rất ngon, sáng sớm đã có tiếng gõ cửa và một giọng nói trầm, ồn phát ra từ phía ngoài cửa, chắc cũng vì tiếng động lớn khiến cô thoát khỏi trạng thái ngủ sâu, giật mình tỉnh giấc.Khương Bảo Trung:" bác ơi xuống ăn sáng a ."

Lê Ánh Nhật ngơ ngác đáp lại nhanh chóng khi biết người bên ngoài dạ đi xa, cô mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn khác căn phòng chẳng thấy nàng đâu nếu không phải cơn đau bị thứ kia bóp cổ thì cô cũng nghĩ là mình đang mơ.Lê Ánh Nhật kẽ lên tiếng:" Mỹ à."

Một bóng trắng lao từ bên ngoài vào, xuất hiện ngang trước mặt cô, một thân hình rõ ràng, vậy là đêm qua không phải mơ nó là sự thật.Khương Hoàn Mỹ:" sao vậy mình, nhớ chị rồi hả." một câu hỏi có một chút đùa nghịch.Nhưng câu trả lời của cô khiến nàng đứng hình:" nhớ chị thật." hai bên gò má của nàng bắt đầu hơi hửng đổ, ngại ngùng mà cuối đầu xuống.Hết chương 14
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Ánh Nhật:" mới sáng chị đi đâu."

Khương Hoàn Mỹ:" chị xuống dưới nhà thôi ạ."

Lê Ánh Nhật:" sao không kêu tôi dậy."

Khương Hoàn Mỹ:" thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ kêu a."

Bước từng bước xuống giường, tiến đến phòng tắm thấy vậy nàng liền chạy theo vào, đứng trước gương chỉ thấy được mình hình ảnh của cô khiến nàng có chút buồn, Lê Ánh Nhật thấy điều ấy liền vừa an ủi vừa trêu.Lê Ánh Nhật:" chắc do chị xinh đẹp quá nên tấm gương này mới không thể nào thể hiện được."

Khương Hoàn Mỹ nhìn cô đỏ mặt mà cười, dù biết rằng lời cô nói cũng chỉ là an ủi nhưng lại khiến trái tim nàng chở nên ấm áp lạ thường.Cô bước xuống lầu theo sau là nàng, ánh mắt ông pháp sư nhìn chằm chằm về phía cô mà nói:" hai người cũng thân nhau hơn rồi nhỉ."

Khương Hoàn Mỹ nhìn chằm chằm vào ông pháp sư như là muốn xé rách ông ấy ra vậy, dù gì ông ấy cũng khiến nàng bị thương nên với tình hình này cũng là truyện dễ hiểu.Ông pháp sư:" ta cũng đâu muốn làm cô bị thương, cũng chỉ là do cô quá cứng đầu."

Mọi người trong nhà khi thấy ông pháp sư nhìn mà nói nhưng lời ấy chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô từ từ bước đến ngồi cạnh ông, còn nàng thì không dám ngồi mà chỉ đứng bên cạnh mà đề phòng.Pháp sư:" tôi không làm gì cô nữa đâu."

Khương Bảo Lâm:" chị à, chị đã đói chưa để em kêu bọn kia mang đồ ăn lên a."

Lê Ánh Nhật:" chút nữa đi."

Lê Minh Sơn:" con gái à, chắc con phải ở tạm đây rồi."

Lê Ánh Nhật:" ba với mẹ đi đâu sao ."

Lê Minh Sơn:" chuẩn bị đám cưới cho con không phải sao ?"

Lê Ánh Nhật:" sao mà cưới sớm vậy không biết."

Khương Hoàn Mỹ:" em không muốn kết hôn với chị sao ."vừa nói ánh mắt nàng bắt đầu chảy hai dòng lệ máu.Nhìn thấy cảnh này lòng cô vừa sợ vừa mắc cười với người con gái trước mặt, có như vậy mà cũng khóc cho được nhìn vào chắc chẳng ai tin là lệ quỷ hung ác.Lê Ánh Nhật:" có đâu, ý là chỉ bảo kết hôn sớm chứ có nói là không kết hôn đâu."

Sau khi mọi người ở đó trừ ông pháp sư ra thấy cô nói chuyện một mình thì họ kinh hãi, bắt đầu né tránh cô ra.Khương Bảo Lâm:" chị à.... có phải chị gái em đang ở đây không a." vừa nói vừa run vì sợ nhưng không vì vậy mà che đi được một tia hạnh phúc khi gặp lại được người chị mà mình yêu thương dù không hề thấy.Lê Ánh Nhật nhìn nàng, không biết có nên nói không thấy nàng chần chừ hai tay nắm chặt vạt áo bà ba cũ đã bạc màu trên người, nhìn chằm chằm vào ông lão trước mặt nước mắt ông tự chủ mà rơi ra.

Khương Hoàn Mỹ từ từ tiến lại phía em trai mình mà xoa nhẹ mái tóc đã rụng nhiều, chỉ còn mấy sợi thưa thớt.

Chắc cũng cảm nhận có người đang xoa đầu mình một hơi lạnh phản phất qua nước mắt Khương Bảo Lâm nghẹn ngào nói.Khương Bảo Lâm:" chị ơi có phải chị gái em đang bên cạnh em không?"

Cô nhìn ông pháp sư thấy ông ấy gật nhẹ đầu, nhìn sang phía nàng thì vẫn đang xoa nhẹ đầu cô từ từ cất tiếng:" nàng ấy đang đứng trước mặt ông."

Nghe thấy được câu của Lê Ánh Nhật nước mắt của Khương Bảo Lâm trào ra như suối miệng chóm chém nói:" chị ơi em nhớ chị lắm, dù bao nhiêu năm em vẫn luôn nhớ về chị."

Lời nói vừa dứt những đứa con ông cũng không ngừng mà rơi ra những giọt nước mắt hạnh phúc vừa có chút sợ hãi, còn vài đứa trẻ thì chạy lại phía Lê Ánh Nhật mà nói:" bà ơi bà Mỹ đang ở đây sao ạ, sao bà nhìn được bà ấy vậy ạ, bà ấy có xinh đẹp không ạ?"

Nghe thấy những câu hỏi dồn dập từ cô bé gái này mà Lê Ánh Nhật dỡ khóc dỡ cười bế cô nhóc lên ngồi trên đùi mình mà trả lời:" bà ấy đang ở gần ông cháu, bà của cháu rất xinh đẹp như thiên thần vậy, còn tại sao ta thấy bà cháu thì do ta là chồng của bà cháu."

Nhìn cô ôm lấy đứa trẻ nàng có chút khó chịu nhưng khi nghe được những lời mà cô thớt ra, ánh mắt sáng thêm đôi lần vừa hạnh phúc vừa vui vẻ, trong thân tâm nàng sợ rằng cô sẽ không chấp nhận mối lương duyên này nhưng chắc nàng đã nghĩ nhiều.Hết chương 15
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Minh Sơn:" con cứ ở đây mai ba mẹ chuẩn bị xong rồi sẽ quay lại, Ánh Sáng sẽ ở đây cùng với con."

Lê Ánh Nhật:" dạ "Sau một lúc thì gia đình cô đã lên xe mà đi mất, trong cái làng này chỉ có mình cô và Ánh Sáng ở lại, từ khi biết bên cạnh cô có thứ đó là Ánh Sáng không dám lại gần cô mà chỉ dám cách một khoảng, lỡ may lại gần chị dâu lại tưởng mình quyến rũ là không xong mất.Ánh Nhật và Ánh Sáng đi dạo trong làng.Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" chị.... chị dâu có đang ở đây... không ạ."

Lê Ánh Nhật tỏ vẻ nghiêm trọng mà nói:" đang đứng bên cạnh em."

Nghe đến đây Khương Hoàn Mỹ cũng bất lực với người chồng sắp cưới của mình thấy em ấy sợ như vậy rồi còn hù.Khương Hoàn Mỹ:" em này đừng trêu em ấy nữa, em ấy sợ rồi kìa."

Lê Ánh Nhật nhìn sang hướng Ánh Sáng thấy em đang run rẩy mà càng né xa xa miệng lắp bắp:" chị ... chị ấy...đứng..

ở chỗ nào vậy..."

Lê Ánh Nhật bật cười nhìn Ánh Sáng:" không có đâu chị đùa thôi."

Nghe được lời nói ấy lòng em cũng bớt sợ mà mạnh dạn hơn một chút:" chị ấy đẹp không ạ."

Lê Ánh Nhật nhìn về phía nàng:" như thiên sứ vậy."

Khuôn mặt Khương Hoàn Mỹ có chút hồng ngại ngùng nhìn về phía hay người:" em này."

Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" em cũng muốn thấy chị ấy."

Lê Ánh Nhật:" sợ em sẽ khóc đến nơi đó."

Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" sao mọi người trong làng lại dán bùa nhỉ."

Bây giờ cả hai mới để ý kỹ trên khắp bức tường đều dán những lá bùa vàng chữ, như là sợ thấy thứ gì đó vậy, càng nhìn càng cỗ quái.Khương Hoàn Mỹ:" đây là bùa xua đuổi tà ma không cho vào nhà."

Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" chị Nhật ơi sao em thấy cái làng này nó không được bình thường a, ban ngày mà chẳng sôi động gì cả nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa, ngoài hai chúng ta ra thì chẳng có ai cả."

Lê Ánh Nhật:" ở đây có 3 người mà."

Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" em xin lỗi chị dâu, tha lỗi cho em vì em không thấy được chị nên em quên mất." chấp tay lạy tứ hướng.Khương Hoàn Mỹ cười:" em ấy thật dễ thương nhỉ."

Cả hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Lê Ánh Nhật reng lên phá tan bầu không khí này, người hiển thị trên là Phương Thảo.Nguyễn Thị Phương Thảo:" lúc nào mày đi học lại vậy."

Lê Ánh Nhật:" chắc cũng phải hết tuần này, giờ tao đang ở làng, có hơi nhiều việc cần được giải quyết."

Nguyễn Thị Phương Thảo:" vậy để tao xin cho mày nghỉ thêm nào về cơ chuyện gì kể bọn tao nghe."

Lê Ánh Nhật:" biết rồi biết rồi."

Nguyễn Thị Phương Thảo:" mà nè, cái ông Tuấn Anh kia lúc nào cũng hỏi thăm mày đó không thích thì dứt khoát vào."

Lê Ánh Nhật:" lúc nào tao về thành phố tao sẽ nói rõ với nó."

Chắc do Lê Ánh Nhật bật loa ngoài nên cả nàng và em đều nghe thấy, hình dáng của nàng bây giờ không còn được như bình thường nữa, hai dòng lệ máu chảy ra, bộ quần áo bà ba trên người cũng bị rách tả tơi, tròng mắt thì sâu hóm, nhìn chằm chằm về chiếc điện thoại mà Lê Ánh Nhật đang cầm.

Dù rằng nàng đã mất lâu nhưng vẫn hiểu rằng có người đang ve vãn người thương của mình, không gian xung quanh bắt đầu lạnh dần vài tờ bùa dính trên tường tự nhiên bốc cháy.Cảnh tượng này Ánh Sáng đã chứng kiến và em cũng rất tinh ý nhận ra sau khi nghe được tên của người thanh niên kia không gian bắt đầu thay đổi, trong đầu em lóe lên một tia suy nghĩ:" có phải chị dâu đang ghen rồi không, không ổn rồi phải nói với chị Nhật liền."

Nhưng Ánh Sáng chưa kịp nói thì điện thoại trên tay Lê Ánh Nhật vỡ nát rơi xuống đất cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì nghe được tiếng của Ánh Sáng:" chị không xong rồi đằng sau chị...."

Lúc này Ánh Sáng thấy được một bóng người đen mờ ở phía sau cô nhìn cũng biết là một cô gái, không kịp định thần lại thì Lê Ánh Nhật bị đẩy mạnh vào bờ tường, lưng đập mạnh vào tường khiến lưng Lê Ánh Nhật như bị gãy.Lê Ánh Nhật:" đau quá chuyện gì đang xảy ra."

Trước mặt cô lúc này là nàng trong hình dạng lệ quỷ,ánh mắt hung tợn nhìn về phía cô, cả người cô bị nàng ghìm chặt vào tường.Khương Hoàn Mỹ hét lớn vào mặt cô giọng nói như dưới địa ngục vọng lại:" NGƯỜI ĐÓ LÀ AI?!"

Ánh Sáng phía sau đã sợ đến ngồi hẳn xuống đất nhìn cô bị ghìm chặt mà nói:" chị à chị ấy đang ghen, dỗ đi."

Lúc này Lê Ánh Nhật cũng đã hiểu ra vấn đề:" chị à không là ai cả."

Khương Hoàn Mỹ:" NÓI DỐI!? nàng hét rất chói tai.Lê Ánh Nhật nhẹ giọng:" em nói thật, nếu em nói dối sao lại ở đây để chuẩn bị cưới chị chứ."

Nghe đến đây ánh mắt nàng cũng đã tỉnh táo hơn, buông tay ra, lùi về phía sau chắc do thấy có lỗi mà biến mất trong không khí.Hết chương 16
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Hai bên vai Lê Ánh Nhật được thả lỏng, cô từ từ ngồi phịch xuống, cơn đau ở sau lưng nhói nên khiến cô cũng phải nhăn mặt vì đau.Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" chị có sao không?" khi thấy bóng đen kia biến mất thì em mới dám tiến đến chỗ cô đang ngồi.Lê Ánh Nhật:" đau đau....." cuối nhẹ lưng xuống.Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" chị ráng đứng lên, chúng ta về nhà gọi bác sĩ đến."

Lê Ánh Nhật cắn răng từ từ đứng dậy, cả người như muốn dựa cả vào người em, hai người từng bước từng bước lết về nhà.Cả hai đi đến trước cổng thì đã có một đám người chạy ra, đi đầu là ông Khương Bảo Lâm hấp tấp chạy đến.Khương Bảo Lâm:" chị sao có vậy, bây đâu gọi bác sĩ."

Cô được dìu lên phòng mà nằm xấp xuống, sau lưng vẫn còn đau âm ỉ, chắc có thể là nứt xương nhẹ rồi.Mười lăm phút sau một ông chú trung niên khuôn mặt hiền hậu bước đến sau khi xem xét và khám sơ bộ thì đứng kết ra:" cô gái này bị nứt nhẹ xương vai, chỉ cần không vận động mạnh và uống thuốc nghĩ ngơi đầy đủ thì sẽ ổn." người ấy nói xong liền cáo lui đi mất.Khương Bảo Lâm:" ai là người làm chị ra thế này" cơn giận trong người bừng lên, không biết thằng nào con nào dám đụng vào người này thật không có mắt.Lê Ánh Nhật nằm trầm ngâm:" không có ai cả chỉ là vợ chồng với nhau xích mích một chút."

Nghe đến đây Khương Bảo Lâm cũng ngớ người, có phải ý của cô là người khiến cô ra thế này là nàng sao.Khương Bảo Lâm:" .... chị gái em làm sao ạ....?"

Lê Ánh Nhật không trả lời mà úp mặt vào gối ngầm khẳng định điều mà ông Lâm nói.Khương Bảo Lâm:" chị em hiền lành trước giờ có đánh ai đâu."

Ánh sáng từ từ giơ tay lên từ từ nói:" dạ cháu xin phép nói ạ, chị Mỹ ghen nên mới khiến chị Nhật ra thế này đó a, cháu là người chứng kiến."

Vừa nghe đến đây những người trong phòng trừ cô đang nằm bẹp ở kia ra thì đồng loạt nhìn về phía Ánh Sáng.

Ông pháp sư thì từ từ lắc đầu mà cười nhẹ.Khương Bảo Lâm:" ghen sao cháu nói rõ hơn xem."

Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng:" dạ là lúc đó chị ấy đang nói chuyện với bạn, thì có nhắc đến người đang theo đuổi chị Nhật, vậy là chị dâu chị ấy đột nhiên hung hăng bóp nát điện thoại và đẩy mạnh chị Ánh Nhật vào tường, nên mọi chuyện với ra thế này ạ."

Nghe được câu trả lời này, những người trong phòng ngớ người nhìn nhau, trong thân tâm tư nhủ phải tránh xa cô ra gần quá chắc không hay mất.Khương Bảo Lâm:" à ừm vậy được rồi mọi người ra ngoài cho chị ấy nghĩ ngơi đi."

Vậy là mọi người đi hết chỉ còn mình cô trong phòng vừa suy nghĩ:" thật may nếu ánh sáng không nhắc mình chắc không được nhẹ như vậy."

Suy nghĩ lung bung một hồi thì cô cũng thiếp đi lúc nào không hay, bắt đầu trong phòng không khí lạnh xâm nhập vào trong và bắt đầu xuất hiện một bóng hình đứng ở đó.

Khương Hoàn Mỹ từ từ bước lại ngồi xuống mép giường, ngón tay từ từ lướt qua những chỗ bị bầm tím vài chỗ có chút xước nhẹ.

Hơi lạnh từ tay nàng truyền từ từ ngấm vào từng lướt da thiệt của cô, cảm nhận lạnh lẽo Lê Ánh Nhật cựa mình khiến nàng dừng việc vuốt ve mà thu tay lại.Khương Hoàn Mỹ thì thầm chắc chỉ mình nàng nghe thấy sợ sẽ đánh thức cô:" chị xin lỗi...."

Nàng ngồi có nhìn cô rất lâu, cứ ngồi đó dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm vào cô.Chắc cảm nhận có người nhìn mình, Lê Ánh Nhật từ từ mở mắt nhìn về phía nàng, khiến nàng giật mình mà đứng dậy lười về phía cửa, chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô.

Khi nhìn thấy nàng đã chở về hình dáng bình thường thì trong lòng cũng đỡ sợ hơn, lúc nào tức giận thật là đáng sợ.Cô từ từ ngồi dậy dù mình vẫn đang rất đau.Khương Hoàn Mỹ:" em...em nằm xuống đi."

Lê Ánh Nhật:" lại đây"Nàng chần chừ không biết có nên tiến về phía cô hay không, vẫn nắm chặt vạt áo mà đứng bất động.Lê Ánh Nhật:" nhanh lại đây."

Nàng ngước mặt lên để lộ đôi mắt đang rưng rưng như sắp khó từ từ nhích từng bước về phía cô.Lê Ánh Nhật bất lực nhìn người trước mặt, chưa ai làm gì mà đã khóc rồi:" đã ai làm gì chị chưa mà chị khóc." giả vờ nghiêm túc nhìn nàng.Khương Hoàn Mỹ:" chị..... chị xin lỗi."

Lê Ánh Nhật vẫn giả ngơ:" về việc gì."

Khương Hoàn Mỹ:" ...... hức..... vì làm em bị thương...." nước mắt rơi lã chã, làm cho cô nhìn thấy cũng yếu lòng.Lê Ánh Nhật nhẹ giọng:" chị lại đây."

Không biết nằm suy nghĩ gì mà giơ tay ra trước mắt cô, mặt thì quay sang bên nhắm nghiền mắt lại.Lê Ánh Nhật:" chị làm gì vậy." mắc cười vì hành động nàng đang làm.Khương Hoàn Mỹ:" em đánh đi, chị sai rồi."

Lê Ánh Nhật:" chị nghĩ em phạt chị sao ?" bất lực.Khương Hoàn Mỹ:" không phải sao a."

Lê Ánh Nhật:"; tôi có nói sẽ đánh đòn chị đâu, tôi kêu chị lại đây ngồi."

Khương Hoàn Mỹ:" vậy em tha lỗi cho chị nha."

Cô chỉ gật đầu nhìn nàng, nước mắt nàng cũng ngừng rơi nhìn cô vui vẻ chạy lại ngồi cạnh mà quên mất rằng cô đang bị thương nhẹ.Hết chương 17
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Không may nàng chạm phải vết thương sau vai của cô, một cảm giác đau nhức truyền lên não bộ khiến cho cơ mặt cũng phải nhăn lại.Khương Hoàn Mỹ:" chị xin lỗi..."

Lê Ánh Nhật:" không sao."

Một người phải nằm vì đang còn đau còn người kia ngồi cạnh vút ve chỗ đâu ấy,Lê Ánh Nhật như có cảm giác rất thân quen hình như đã gặp hoàn cảnh này ở đâu rồi.

Nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng không thể nào nhớ được.Bỗng lời nói nhẹ nhàng của nàng vang bên tai:" mình à, chúng mình sắp làm đám cưới rồi ý." vừa nói trên khuôn mặt nở một nụ cười rất tươi, cảm thấy như nàng đã đợi cái đám cưới này rất lâu rồi.Lê Ánh Nhật:" tại sao chị lại chọn em?" cô vẫn rất thắc mắc về việc này.Bàn tay đang vút ve kia bỗng khựng lại:" chị cũng không biết nữa, đã rất lâu rồi chỉ cũng chẳng nhớ nguyên do, lúc đó chị vẫn chưa lấy được ý thức luôn bị hận thù che mắt.

Nhưng từ khi gặp em thì chị đã không còn như vậy."

Lê Ánh Nhật:" vậy là những lúc nhỏ em về làng chị đều đi theo sao."

Khương Hoàn Mỹ gật đầu:" đúng vậy."

Lê Ánh Nhật:" vậy nhưng lúc em nạn chị cứu em sao."

Nàng không nói gì chỉ cười nhẹ nhưng vậy cũng khiến cô hiểu ra.Giờ đây cô mới có thể lý giải được những vụ việc trước đó, lúc nhỏ cô rất nghịch ngợm hay phá làng phá xóm, lúc thì trèo cây hái quả thì trượt chân ngã xuống, hay là bị ngã xuống sông đều bình an không một vết xước nhỏ, như có ai đó đi cạnh cứu mình vậy.

Lớn rồi Lê Ánh Nhật cũng quên hết các vụ việc lúc nhỏ ấy.Thì ra người luôn cứu cô thoát khỏi nguy hiểm là nàng, nếu không có Khương Hoàn Mỹ đi theo bảo vệ chắc cô phải chết từ đời nào rồi.Lê Ánh Nhật:" cảm ơn chị."

Khương Hoàn Mỹ xua tay:" không có gì đâu, dù gì em cũng là chồng chị thì chị cứu em có là gì đâu."

Lê Ánh Nhật:" vậy là lúc bé chị đã ngắm vào em rồi sao ?"

Nàng gật đầu nhìn cô, càng nhìn thấy nàng càng thấy quen thuộc nhưng không biết đã gặp lúc nào có khi là kiếp trước chăng.Hôm nay ngày mười ba tháng bảy, còn hai ngày nữa sẽ đến lúc xử hành âm hôn, không ai biết rằng cô sẽ gặp những gì.Ban ngày mà ngồi làng đã âm u càng về đêm càng đáng sợ, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng khóc oan oán của những người đã chết oan uổng, buổi tối không một ai dám bước ra khỏi nhà, họ cho rằng nếu đi ra ngoài vào buổi tối thì sẽ bị ma quỷ bắt mất linh hồn.Chắc do ngủ quá nhiều nên dù bây giờ đã muộn nhưng đèn phòng cô vẫn còn sáng khác biệt rõ rệt ở trong làng này.Do lúc sáng điện thoại bị nàng đập mất nên giờ cô không còn gì để giải trí nữa, nhìn cô gái đang ngồi trên áo quan kia mà bất lực.Lê Ánh Nhật:" chị không định ngủ sao."

Khương Hoàn Mỹ:" chị là quỷ, chị không cần phải ngủ a."

Lê Ánh Nhật:" vậy thường buổi đêm thì chị thường làm gì."

Khương Hoàn Mỹ:" chị sẽ đi lang thang ngoài kia." chỉ ra ngoài cửa sổ.Lê Ánh Nhật:" ngày nào cũng vậy chị không chán sao ."

Khương Hoàn Mỹ:" nhưng cũng còn cái gì khác đâu."

Lê Ánh Nhật:" chơi với những con ma khác."

Khương Hoàn Mỹ:" không một ai dám lại gần chị hết, ai ai cũng sợ mà chạy."

Khương Hoàn Mỹ:" à có một người, em muốn gặp không."

Lê Ánh Nhật dù có chút sợ nhưng lại tò mò nhiều hơn:" cũng...

được."

Khương Hoàn Mỹ:" vậy em chờ chị một chút nha."

Mười mấy phút sau cũng thấy nàng trở lại theo sau có một cô gái trên cơ thể chảy ra rất nhiều nước rớt liên tục xuống sàn, lúc này cô mới nhìn kĩ cô gái đằng sau nàng trố mắt nhìn chằm chằm, đây chẳng phải là cô gái ngây nhỏ cô hay chơi cùng sao.Cô gái này cũng là người trong làng này, nghe nói bị trượt chân xuống sông, hôm ấy nước chảy rất xiết và đã không cứu được.Lê Ánh Nhật:" sao nhìn quen vậy ."

Phương Mỹ Chi:" ủa Nhật."

Lê Ánh Nhật:" mày chi à."

Phương Mỹ Chi:" tao nè."( truyện không phải thật á, mình không có trù dập ai cả a, mọi người đọc cho vui thôi đừng có toxic em ạ , mình rất yêu thương tất cả các chị, đừng có báo cáo truyện em nha, em xin cảm ơn.)Lê Ánh Nhật:" sao mày.....

đi luôn rồi."

Phương Mỹ Chi:" tại tao cứu một cô gái."

Sau khi nói chuyện mới biết em mới mất năm ngoái, vì cứu người nên ngã xuống sông, cứu được người nhưng không cứu được chính mình.Lê Ánh Nhật:" rồi lanh chanh chưa, có nhiều người rơi mày lao vào làm gì."

Phương Mỹ Chi:" nhưng tao có vợ đẹp, khi cứu xong là tao với cô ấy có nợ nên được ông tơ se duyên cho á."

Lê Ánh Nhật:" ủa mất rồi cũng se duyên được hả."

Phương Mỹ Chi:" ủa bạn, vậy bạn nhìn bạn với chị Mỹ xem là gì."

Lê Ánh Nhật:" ừ ha quên quên."

Lê Ánh Nhật:" mà cô gái ấy là ai vậy tên gì ở đâu."

Phương Mỹ Chi:" tao chỉ biết tên thôi, tên là cái gì Diệu Huyền á."

Lê Ánh Nhật:" sao giống tên con bạn tao vậy trời, chắc không phải đâu."

Phương Mỹ Chi:" hôm đám cưới tao làm phù dâu cho."

Lê Ánh Nhật:' có mặc váy cưới đâu mà cần phù dâu."

Phương Mỹ Chi:" thôi tao trả lại không gian riêng tư cho vợ chồng son, tao đi tìm chồng tao đây."

Khi Chi biến mất thì Ánh Nhật mới nhớ đến nàng, gặp lại người quen quên mất nàng bên cạnh, quay lại thấy nàng đang ngồi một góc trên khuôn mặt hiện rõ là đang không được vui.(Truyện không phải thật , chỉ là hư cấu do mình tạo nên, mình không có trù dập ai cả a, mọi người đọc cho vui thôi đừng có toxic em ạ , mình rất yêu thương tất cả các chị, đừng có báo cáo truyện em nha, em xin cảm ơn.)Hết chương 18
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái cũng đã đến ngày cưới trong lòng cô có chút hồi hộp, bồn chồn không nguôi.

Nhìn sang người con gái bên cạnh đang vươn mình ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới sân.Trước sân nhà, mọi người tấp nập sắm sửa, dọn dẹp, rạp đám cưới được dựng lên, nếu không nhìn kĩ còn tưởng là đám ma, tất cả mọi thứ được trang trí đều là một màu trắng xóa, người qua kẻ lại tấp nập nhưng lại chẳng một ai dám nói với ai lời nào, họ chỉ cắm cuối làm cho xong công việc của mình.Đám cưới này vốn dĩ không hề bình thường, cũng chẳng tổ chức như những đám cưới ngoài kia, thời gian thực hành hôn lễ lại vào bảy giờ tối, từ giờ đến lúc ấy còn hai tiếng đồng hồ.Cô đang thả hồn theo gió thì có tiếng gỏ cửa.Lê Ánh Nhật:" ai vậy vào đi."

Cửa được mở ra người xuất hiện là ông pháp sư.Lê Ánh Nhật: có chuyện gì sao?"

Pháp sư:" giờ cháu sẽ không nhìn thấy nàng ấy cho đến khi xong hôn lễ này."

Lê Ánh Nhật:" tại sao chứ?"

Pháp sư:" thì cháu chỉ cần biết vậy là được?"

Khương Hoàn Mỹ:" mình à không sao đâu, xong hôn lễ em sẽ thấy chị mà."

Lê Ánh Nhật dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật này, vậy là nàng đi theo ông pháp sư ra khỏi phòng, bấy giờ còn một mình cô ở đó, ông pháp sư vừa đi thì lại có người gỏ cửa.Nguyễn Thị Phương:" con à, mẹ vào nhé."

Lê Ánh Nhật:" dạ."

Mẹ cô bước vào trên tay đang cầm một bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, nhìn cô rất nổi bật giữa đám cưới toàn màu trắng này.Nguyễn Thị Thu:" con tắm rửa rồi chút mặc bộ này vào."

Lê Ánh Nhật nhận bộ hỷ phục từ tay mẹ mà nhìn rất đăm chiêu, bà Thu bước ra khỏi phòng mới dám rơi những giọt nước mắt, miệng thì thầm:" mẹ có lỗi với con."

Thời gian tích tắc trôi đi mới đấy đã đến giờ làm lễ, Ánh Nhật tắm rửa tươm tất rồi mặc bộ hỷ phục kia lên, sờ thì giống áo giấy nhưng dày dặn hơn, cô từng bước từng bước xuống lầu, bây giờ cô mới nhìn rõ được tổng thể.

Chữ hỷ màu trắng được dán trước cửa, phông nền trắng càng khiến bộ hỷ phục cô đang mặc trở nên đặc biệt ở giữa sân, được đặt một chiếc bàn thờ nhỏ trên bàn để tấm hình của Khương Hoàn Mỹ và một bán hương, khi nhìn vào tấm hình kia như cười rạng rỡ hơn thì phải.Ông pháp sư đứng ở giữa đối mặt với bàn thờ nhỏ ấy đằng sau là cổ quan tài đỏ rực, bây giờ cô mới để ý cô một cô bé chắc khoảng chín mười tuổi mặc bộ hỷ phục như cô.Pháp sư:" chuẩn bị đi rước dâu."

Lê Ánh Nhật:" hả rước gì nhà ở đây mà."

Pháp sư:" do ở đây nên chúng ta sẽ đi một vòng làng làm như đang rước dâu, tuyệt đối không được quay người về phía sau nghe thấy gì cũng không được nhìn lại, trong hôn lễ không ai được nói lời nào!"

Sau khi làm vài nghi lễ ở đây, thì mọi người bắt đầu xếp hàng dài, đi đầu là pháp su cũng thêm hai người đi theo sau ông ấy người thì cầm gương bát quái, người thì cầm roi mây, ông ta thì cảm chương lắc,tiếp theo là tan lang và tân nương, phía sau nữa là cha mẹ, người thân hai bên gia đình, hàng đi cuối cùng những người thổi trống kèn theo sau.Khi mọi người đã vào vị trí cô nhìn sang cô bé chỉ hơn nửa người mình trên tay cầm bài vị mặt thì được che lại.Nghe thấy chuông lắc mọi người bắt đầu bước đi trống kèn vang vọng trong không gian rất cổ quái, Lê Ánh Nhật như người mất hồn chỉ biết bước đi, không biết từ lúc nào bắt đầu có nhiều bước chân hơn dồn dập theo sau hàng trống kèn như đang dự hơn lễ này vậy không có một âm thanh gì ngoài kèn trống đang vang và tiếng chuông lắc.Cả một đoàn người bước đi, khi gần về đến làng thì tiếng bước chân trở nên ít đi không còn quá dồn dập như lúc nãy, bước vào đến cổng làng Lê Ánh Nhật trực bừng tỉnh khỏi trạng thái vô hồn, lúc này cô nhìn sang đứa bé đi cạnh mình thì thấy cô bé ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt ấy rất quen thuộc như nàng ấy vậy, tay nắm chặt tay cô một hơi lạnh xâm phạm vào, thì ra là nàng ấy nàng ấy đang trong thân xác nhỏ bé kia.Cuối cùng cũng về đến nhà mọi người bắt đầu vào vị trí để thực hiện tiếp các bước tiếp theo.Tấm ảnh của nàng được đặt lại trên bàn, còn cô bé kia thì bất tỉnh mà ngã xuống.Pháp sư:" chuẩn bị bái đường!"

Pháp sư:" NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA."

Lê Ánh Nhật quay đầu ra phía sau mà bái trời đất, một cơn lạnh lẽo bên cạnh như có ai đứng cạnh, những chiếc đèn lồng rung leng keng trong gió.Pháp sư:" NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG."

Cô đến trước mặt cha mẹ cô đang ngồi mà cúi đầu xuống, cha mẹ khi thấy cảnh này nước mắt không tự chủ mà trào ra, vì cha mẹ nàng đã mất nên cô bái trước bàn thờ gia tiên.Pháp sư:" PHU THÊ GIAO BÁI." giọng khàn khàn lại tiếp tục vang lên.Lê Ánh Nhật ngày về phía bàn thờ nàng mà bái xuống.Sau khi bái đường xong thì pháp sư đến đưa cho cô một cặp nhẫn màu đen tuyền nói là đây là minh chứng liên kết tình yêu giữa hai người.

Lúc này quan tài của nàng được mở ra cô từ từ đi đến đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng và cái còn lại tự đeo cho mình.Sau khi làm xong hôn lễ nắp quan tài của nàng được đóng lại, vài thanh niên mang lên phòng của cô và nàng để đó.Trên bàn thờ của nàng có một con gà nguyên con, một đĩa xôi, thêm vài ba món khác đi kèm, chắc cũng do chiều giờ chưa ăn gì nên cô tiện tay cầm đũa trên bàn mà gắp vài miếng cho vào bụng, còn uống thêm chút rượu.Những người xung quanh thấy vậy sợ chết kiếp, chẳng ai dám ăn luôn trên bàn thờ như cô, Ánh Nhật thấy được ánh mắt mọi người liền nói:" vợ tôi thì tôi ăn nhìn gì mà nhìn."

Không một ai dám nhìn nữa từ từ những người đến cũng về hết chỉ còn gia đình cô ở lại, Ánh Sáng từ từ đến mà nói:" ra đời em chỉ nể mỗi chị dám ăn trên bàn thờ luôn."

Cô uống vài ngụm rượu rồi trả lời em:" vậy nghĩ xem chị dâu mày định làm gì chị đây, hai bên má cô lúc này đỏ bừng vì men rượu, bài vị của nàng cũng được bê để lại trên phòng thờ mọi người thì dọn dẹp cô ăn vài ba món rồi ôm thùng tiền mừng lên phòng, ánh sáng nhìn theo mà bất lực:" tưởng sẽ sợ lắm ai mà ngờ..."

Hết chương 19
 
Back
Top Bottom