Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái cũng đã đến ngày cưới trong lòng cô có chút hồi hộp, bồn chồn không nguôi.
Nhìn sang người con gái bên cạnh đang vươn mình ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới sân.Trước sân nhà, mọi người tấp nập sắm sửa, dọn dẹp, rạp đám cưới được dựng lên, nếu không nhìn kĩ còn tưởng là đám ma, tất cả mọi thứ được trang trí đều là một màu trắng xóa, người qua kẻ lại tấp nập nhưng lại chẳng một ai dám nói với ai lời nào, họ chỉ cắm cuối làm cho xong công việc của mình.Đám cưới này vốn dĩ không hề bình thường, cũng chẳng tổ chức như những đám cưới ngoài kia, thời gian thực hành hôn lễ lại vào bảy giờ tối, từ giờ đến lúc ấy còn hai tiếng đồng hồ.Cô đang thả hồn theo gió thì có tiếng gỏ cửa.Lê Ánh Nhật:" ai vậy vào đi."
Cửa được mở ra người xuất hiện là ông pháp sư.Lê Ánh Nhật: có chuyện gì sao?"
Pháp sư:" giờ cháu sẽ không nhìn thấy nàng ấy cho đến khi xong hôn lễ này."
Lê Ánh Nhật:" tại sao chứ?"
Pháp sư:" thì cháu chỉ cần biết vậy là được?"
Khương Hoàn Mỹ:" mình à không sao đâu, xong hôn lễ em sẽ thấy chị mà."
Lê Ánh Nhật dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật này, vậy là nàng đi theo ông pháp sư ra khỏi phòng, bấy giờ còn một mình cô ở đó, ông pháp sư vừa đi thì lại có người gỏ cửa.Nguyễn Thị Phương:" con à, mẹ vào nhé."
Lê Ánh Nhật:" dạ."
Mẹ cô bước vào trên tay đang cầm một bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, nhìn cô rất nổi bật giữa đám cưới toàn màu trắng này.Nguyễn Thị Thu:" con tắm rửa rồi chút mặc bộ này vào."
Lê Ánh Nhật nhận bộ hỷ phục từ tay mẹ mà nhìn rất đăm chiêu, bà Thu bước ra khỏi phòng mới dám rơi những giọt nước mắt, miệng thì thầm:" mẹ có lỗi với con."
Thời gian tích tắc trôi đi mới đấy đã đến giờ làm lễ, Ánh Nhật tắm rửa tươm tất rồi mặc bộ hỷ phục kia lên, sờ thì giống áo giấy nhưng dày dặn hơn, cô từng bước từng bước xuống lầu, bây giờ cô mới nhìn rõ được tổng thể.
Chữ hỷ màu trắng được dán trước cửa, phông nền trắng càng khiến bộ hỷ phục cô đang mặc trở nên đặc biệt ở giữa sân, được đặt một chiếc bàn thờ nhỏ trên bàn để tấm hình của Khương Hoàn Mỹ và một bán hương, khi nhìn vào tấm hình kia như cười rạng rỡ hơn thì phải.Ông pháp sư đứng ở giữa đối mặt với bàn thờ nhỏ ấy đằng sau là cổ quan tài đỏ rực, bây giờ cô mới để ý cô một cô bé chắc khoảng chín mười tuổi mặc bộ hỷ phục như cô.Pháp sư:" chuẩn bị đi rước dâu."
Lê Ánh Nhật:" hả rước gì nhà ở đây mà."
Pháp sư:" do ở đây nên chúng ta sẽ đi một vòng làng làm như đang rước dâu, tuyệt đối không được quay người về phía sau nghe thấy gì cũng không được nhìn lại, trong hôn lễ không ai được nói lời nào!"
Sau khi làm vài nghi lễ ở đây, thì mọi người bắt đầu xếp hàng dài, đi đầu là pháp su cũng thêm hai người đi theo sau ông ấy người thì cầm gương bát quái, người thì cầm roi mây, ông ta thì cảm chương lắc,tiếp theo là tan lang và tân nương, phía sau nữa là cha mẹ, người thân hai bên gia đình, hàng đi cuối cùng những người thổi trống kèn theo sau.Khi mọi người đã vào vị trí cô nhìn sang cô bé chỉ hơn nửa người mình trên tay cầm bài vị mặt thì được che lại.Nghe thấy chuông lắc mọi người bắt đầu bước đi trống kèn vang vọng trong không gian rất cổ quái, Lê Ánh Nhật như người mất hồn chỉ biết bước đi, không biết từ lúc nào bắt đầu có nhiều bước chân hơn dồn dập theo sau hàng trống kèn như đang dự hơn lễ này vậy không có một âm thanh gì ngoài kèn trống đang vang và tiếng chuông lắc.Cả một đoàn người bước đi, khi gần về đến làng thì tiếng bước chân trở nên ít đi không còn quá dồn dập như lúc nãy, bước vào đến cổng làng Lê Ánh Nhật trực bừng tỉnh khỏi trạng thái vô hồn, lúc này cô nhìn sang đứa bé đi cạnh mình thì thấy cô bé ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt ấy rất quen thuộc như nàng ấy vậy, tay nắm chặt tay cô một hơi lạnh xâm phạm vào, thì ra là nàng ấy nàng ấy đang trong thân xác nhỏ bé kia.Cuối cùng cũng về đến nhà mọi người bắt đầu vào vị trí để thực hiện tiếp các bước tiếp theo.Tấm ảnh của nàng được đặt lại trên bàn, còn cô bé kia thì bất tỉnh mà ngã xuống.Pháp sư:" chuẩn bị bái đường!"
Pháp sư:" NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA."
Lê Ánh Nhật quay đầu ra phía sau mà bái trời đất, một cơn lạnh lẽo bên cạnh như có ai đứng cạnh, những chiếc đèn lồng rung leng keng trong gió.Pháp sư:" NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG."
Cô đến trước mặt cha mẹ cô đang ngồi mà cúi đầu xuống, cha mẹ khi thấy cảnh này nước mắt không tự chủ mà trào ra, vì cha mẹ nàng đã mất nên cô bái trước bàn thờ gia tiên.Pháp sư:" PHU THÊ GIAO BÁI." giọng khàn khàn lại tiếp tục vang lên.Lê Ánh Nhật ngày về phía bàn thờ nàng mà bái xuống.Sau khi bái đường xong thì pháp sư đến đưa cho cô một cặp nhẫn màu đen tuyền nói là đây là minh chứng liên kết tình yêu giữa hai người.
Lúc này quan tài của nàng được mở ra cô từ từ đi đến đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng và cái còn lại tự đeo cho mình.Sau khi làm xong hôn lễ nắp quan tài của nàng được đóng lại, vài thanh niên mang lên phòng của cô và nàng để đó.Trên bàn thờ của nàng có một con gà nguyên con, một đĩa xôi, thêm vài ba món khác đi kèm, chắc cũng do chiều giờ chưa ăn gì nên cô tiện tay cầm đũa trên bàn mà gắp vài miếng cho vào bụng, còn uống thêm chút rượu.Những người xung quanh thấy vậy sợ chết kiếp, chẳng ai dám ăn luôn trên bàn thờ như cô, Ánh Nhật thấy được ánh mắt mọi người liền nói:" vợ tôi thì tôi ăn nhìn gì mà nhìn."
Không một ai dám nhìn nữa từ từ những người đến cũng về hết chỉ còn gia đình cô ở lại, Ánh Sáng từ từ đến mà nói:" ra đời em chỉ nể mỗi chị dám ăn trên bàn thờ luôn."
Cô uống vài ngụm rượu rồi trả lời em:" vậy nghĩ xem chị dâu mày định làm gì chị đây, hai bên má cô lúc này đỏ bừng vì men rượu, bài vị của nàng cũng được bê để lại trên phòng thờ mọi người thì dọn dẹp cô ăn vài ba món rồi ôm thùng tiền mừng lên phòng, ánh sáng nhìn theo mà bất lực:" tưởng sẽ sợ lắm ai mà ngờ..."
Hết chương 19