Tâm Linh (MiuCam-CamMiu) Minh Hôn

(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Do say nên tướng đi của Lê Ánh Nhật có chút xiên vẹo như sắp ngã, tưởng lượng của cô cũng không tốt lắm uống hơn nửa chai rượu mà đã vậy rồi, vừa đi trên tay ôm khư khư thùng tiền mừng cưới.Mở cửa phòng, Lê Ánh Nhật chợt khựng lại nhìn vào bên trong, Khương Hoàn Mỹ mặc trên người bộ lễ phục đỏ cùng mạn che mặt.

Cô bước vào đặt thùng tiền sang một bên từ từ tiến lại phía nàng nhìn qua thấy trên bàn tay trái của nàng có đeo nhẫn đen mà lúc nãy cô đã đeo cho nàng, cô càng tiến gần chưa một ai cất lời trước, Lê Ánh Nhật từ từ vén mạn che lên để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thường ngày nàng đã rất đẹp rồi, hôm nay càng khiến nàng trở nên quyến rũ trước mắt cô, ánh mắt không tự chủ được mà liếc xuống chỗ lồi lõm kia.Khương Hoàn Mỹ:" Mình ơi."

Lời nói nàng thốt ra như đang thôi miên cô vậy, cô gỡ luôn chiếc mạn che mặt của nàng để sang một bên, không tự chủ được mà tiến đến hôn nàng một cái rồi đi ra, khuôn mặt nàng bắt đầu đỏ bừng lên nhìn cô mà ngại ngùng, Lê Ánh Nhật mặt cũng đỏ nhưng là do men rượu chứ không phải là ngại, chắc do có men say trong người mà cô mạnh dạn tiến đến đè nàng xuống giường, ánh mắt cô nhìn khuôn mặt nàng mà mê mẩn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia.Nụ hôn tiếp theo lại xuống nhưng không thoáng qua như lúc đầu, hai đầu lưỡi chạm vào nhau luồn lách khắp khoang miệng của cả hai, những âm thanh chóp chép vang lên trong không gian yên tĩnh, kèm theo có tiếng rên khe khẽ trong cổ họng nàng phát ra vô cùng ám muội.Sau nụ hôn ấy, Lê Ánh Nhật hít từng ngụm không phí vào, còn nàng thì không cần thở nên không sao, cô nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng.

Từng bước cỡ đi chiếc áo nàng đang mặc trên người ra để lộ khuôn ngực đầy đặn, nàng thì không dám nhìn cô vì ngại dùng một tay che mắt mình lại.Đôi môi cô chạm từ từ xuống chiếc cổ kia không tự chủ mà để lại vài dấu đỏ đỏ nổi bật trên làn da này, tiếp theo là bầu ngực đầy đặn kia, không tự chủ mà bóp vài cái.Khương Hoàn Mỹ:" Mì..nh...

ưm....

ưm...đừ ...ng ưm....."

Lê Ánh Nhật như không nghe thấy nàng nói gì mà vẫn tiếp tục làm loạn trên người nàng, Khương Hoàn Mỹ bắt đầu có trạng thái lạ, Đôi mắt bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô, còn Lê Ánh Nhật vẫn đang hăng say làm mà không biết nàng đang thay đổi.Nàng nhanh chóng cắn vào vai cô, cơn đau truyền đến khiến cô cũng tỉnh táo hơn mà nhìn nàng, nàng vẫn không nhả ra mà càng cắn chặt hơn, do quá đau cô bèn thớt lên.Lê Ánh Nhật:" chị.... chị sao vậy?."

Cơ thể nàng run rẩy, nhưng vẫn không nhả cô ra, cô cảm nhận thấy nàng đang mất kiểm soát, sợ hãi gì đó.Lê Ánh Nhật:" Khương Hoàn Mỹ, không sao không sao ."

Sau vài câu an ủi đó nàng như trong thoáng chốc lấy lại được ý thức, nhả vai cô ra, ánh mắt rưng rưng, lúc này không còn đáng sợ như lúc nãy, cô ngồi sang một bên nhìn nàng nhìn vết thương.Trong lòng suy nghĩ:" Đêm tân hôn còn chưa làm được gì mà còn bị vợ cắn."

Khương Hoàn Mỹ:"chị .. chị..xin lỗi, chị... không cố ý." giọng nói bắt đầu lạc đi.Lê Ánh Nhật:" hài , chị ngồi đó đi tôi đi tắm."

Cô bước vào phòng tắm nàng thì ngồi đó nhìn tay mình, cơ thể run lên lẩm bẩm:" tại sao, mình sao lại mất kiểm soát như vậy....."

Ở trong phòng tắm, cô liền thay bộ đồ tân lang ra mặc thấy vết cắn rất sau, Lê Ánh Nhật cắn răng xử lý vết thương, cô cũng chẳng giỏi làm mấy cái này mà chỉ làm qua qua, máu bắt đầu không còn chảy ra nữa, cô vơ tạm lấy chiếc áo ba lỗ trắng được treo bên cạnh mà mặc vào.Lê Ánh Nhật:" đúng là thoải mái hơn hẳn ."

Bước ra vẫn thấy nàng đang ngồi đó nước mắt chảy ra, vừa thấy cô liền đi lại.Khương Hoàn Mỹ:" chị xin lỗi....."

Lê Ánh Nhật:" không sao, chị chưa sẵn sàng tôi cũng không ép."

Khương Hoàn Mỹ:" chị...."

Không để nàng nói hết câu cô tiếp lời:" giờ cũng muộn rồi đi ngủ tôi hơi mệt."

Nàng im lặng nhìn cô bước lên giường nằm vào trong góc còn chừa lại bên ngoài cho nàng, chắc do mệt thật nên vừa lên giường thì cô đã lăn ra mà ngủ, nàng lúc này cũng thay cho mình bộ bà ba bình thường hay mặc rón rén trèo lên giường nằm xuống.Lúc này là cô quay người vào lên trong tường, nàng thì quay nhìn vào tấm lưng cô, nhìn thấy vết thương mà mình đã gây ra sót vô cùng, chạm nhẹ vào rồi nhanh tay rút tay lại.Vì ma quỷ không ngủ nên nàng cũng vậy chỉ nằm cạnh cô mà nhìn lên trên trần nhà mà suy nghĩ gì đó.Bên đây, Lê Ánh Nhật lại bắt đầu vào mộng ảo, khung cảnh này lại xuất hiện lần nữa nhưng lần này lại có thêm một người nữa xuất hiện.Trong đó Khương Hoàn Mỹ đang mang thứ gì đó bước đi bên hàng tre gần mé sông, không biết ở đâu ra một thanh niên lao ra chắn trước nàng.Hết chương 20
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Cao Kiệt:"Cô ba Khương đi đâu đó đa"Lê Cao Kiệt là con trai cũng có tiếng trong làng, thích thầm nàng từ rất lâu, tính cách có chút nhẫn tâm, nhưng nàng chưa lần nào chấp nhận từ cậu.Khương Hoàn Mỹ nhăn mặt rất nhanh trở lại bình thường nhìn cậu mà nói xả giao:" Tui đi công chuyện có chuyện gì sao cậu Kiệt."

Lê Cao Kiệt:" để tui đi với em nhé, đi một mình vậy nguy hiểm lắm."

Khương Hoàn Mỹ suy nghĩ:" đi với cậu tui mới nguy hiểm á." nhưng nàng không nói ra thay vào đó là một câu nói khác:" không cần đâu tui sắp đến nơi rồi."

Dù là trong lời nói của nàng có ý là đuổi và không muốn nói chuyện thêm mà cậu Kiệt cứ như không hiểu vẫn đi bên cạnh lèm bèm không dứt.Sau khi đi một đoạn thì cũng đến nhà Lê Mỹ Duyên, cũng nhìn thấy được ngôi nhà tranh đung đưa nhẹ nhẹ theo gió, ngôi nhà này xung quanh cũng chẳng có mấy người dân, thưa thớt vô cùng.Khương Hoàn Mỹ:" tui đến nơi rồi cậu về đi."

Không để cho người ta trả lời nàng nhanh chóng bước vào trong nhà Lê Mỹ Duyên, cậu hai Kiệt nhìn không chớp mắt bóng lưng ấy, bóng người mà đã gây thương nhớ cho cậu từ nhỏ, dù biết rằng Khương Hoàn Mỹ không thích mình nhưng cậu vẫn cứ đâm đầu mà theo.Trong cái làng này ai cũng biết Lê Mỹ Duyên và Khương Hoàn Mỹ thân nhau như hai chị em ruột vậy chơi với nhau từ thời chưa biết gì đến khi đã trở thành thiếu nữ, cũng có không ít người nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng bác bỏ.Cậu Lê Cao Kiệt chỉ mong có ngày có thể rước nàng về dinh, nhưng e rằng khó cho cậu hai Kiệt.Bên phía nàng bước vào trong thấy nàng đang cặm cụi làm gì đó sau biết, Khương Hoàn Mỹ từ từ bước đến ôm nàng từ phía sau, có chút giật mình tính đẩy người phía sau ra thì nghe được tiếng khúc khích, chỉ mới nghe vậy Lê Mỹ Duyên biết người đó là ai nên cũng không làm gì mà để yên cho Khương Hoàn Mỹ ôm.Lê Mỹ Duyên:" chị lên kia ngồi đi, em làm nốt cái này rồi em lên."

Khương Hoàn Mỹ mới quyến luyến rồi Lê Mỹ Duyên ra mà nói:" chị có mang chút bánh cho em, làm nhanh rồi lên ăn nhé."

Lê Mỹ Duyên dạ rồi làm tiếp, còn Khương Hoàn Mỹ cũng bước lên gian phòng trên ngồi trên tấm phản gỗ mà nhìn xung quanh.Lê Mỹ Duyên mất cha mẹ từ nhỏ xuống cùng anh trai, anh trai tên là Lê Văn Thiêm đang làm việc trên xì thành thỉnh thoảng có gửi tiền về cho Lê Mỹ Duyên, tình cảm anh em người hai người luôn tốt, lúc nào anh cũng muốn cho Mỹ Duyên có cuộc sống tốt nên trên xì thành anh làm rất nhiều công việc.Sau khi cặm cụi làm tầm hơn mười phút thì Lê Mỹ Duyên cũng lên trên mặt thì bị tro bếp dính một ít lên mặt mà không hay biết, vừa bước lên nhà thì đã bị Khương Hoàn Mỹ nhìn thấy cười, Lê Mỹ Duyên ngơ ngác không biết nàng đang cười gì.Khương Hoàn Mỹ:" mặt em dính tro bếp rồi kia."

Lê Mỹ Duyên ngại ngùng mà chạy ra phía sau nghé sông rửa mặt.Lê Mỹ Duyên:" chị thật là không nói cho em biết còn cười em nữa." phồng má.Khương Hoàn Mỹ kéo Lê Mỹ Duyên vào trong phòng, hôn nhẹ lên bờ môi của người con gái kia, Lê Mỹ Duyên xấu hổ úp mặt vào vai nàng thì thầm:" lỡ có người thấy rồi sao chị này kỳ."

Khương Hoàn Mỹ nhỏ giọng:" chúng ta trong nhà rồi mà sao có thể thấy được chứ."

Bây giờ hai người trông rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng họ đâu biết rằng sắp có những chuyện không hay sẽ phá vỡ hạnh này.....!Hết chương 21
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Khương Hoàn Mỹ:"ngày mai chúng ta đi chơi đi."

Lê Mỹ Duyên:" chắc không được rồi ạ, mai em đi bắt ốc rồi á."

Khương Hoàn Mỹ:" vậy chị đi với em ."

Lê Mỹ Duyên:" thôi chị ông lại la đó."

Khương Hoàn Mỹ:"; có sao đâu ."

Nói mãi mà nàng vẫn không chịu nghe, Lê Mỹ Duyên bất lực đành nghe theo ý của nàng.Cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài có người kêu vào bên trong.Con Mến người hầu tronh gia đình nàng:" cô ba ơi, trời muộn rồi, về thôi ạ."

Lê Mỹ Duyên:" chị về đi."

Khương Hoàn Mỹ:"Đuổi chị hoài vậy đó "Nàng nhanh chóng hôn lên má Lê Mỹ Duyên một cái rồi mới mở cửa chạy ra khỏi, không quên nói vọng lại:" chị về đây."

Lê Mỹ Duyên ngại ngùng nhìn bóng lưng ấy xa dần rơi khuất bóng, biết rằng tình yêu này là trái với đạo lý, nhưng lại không thể ngừng được, tronh lòng Lê Mỹ Duyên rất lo lắng sợ rằng có người trong làng sẽ thấy và làm hại, Lê Mỹ Duyên biết nếu bị phát hiện sẽ bị đánh chết rồi còn bị người đời lăng mạ, sĩ nhục, có chết thì vẫn bị người đời kinh tởm.Lê Mỹ Duyên ngồi thẫn thờ được lúc thì cũng đóng cửa lại, xa xa một bóng dáng cao lớn đang đứng ở bờ sông bên kia nhìn vào ngôi nhà tranh của Lê Mỹ Duyên.Ánh mắt của kẻ si tình, trong đáy mắt lấp lánh đầy sao.Sáng hôm sau, bầu trời vừa mới lên,mọi người trong làng bắt đầu nhộn nhịp, ồn ào.

Trong ngôi nhà khang trang ấy cũng nhộn nhịp không kém kẻ ở ra vào làm việc hết công suất, bên trong phòng Khương Hoàn Mỹ, đang ngồi trải lại mái tóc dài của mình thì có người gõ cửa:" cô ba ơi đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Khương Hoàn Mỹ:" cô biết rồi." khi nghe được tiếng bước chân vang xa thì nàng cũng xong đứng dậy bước ra ngoài gian phòng chính.Gian phòng ngoài lúc này cũng đã có cha má nàng, bên cạnh cha là chị cả lạnh lùng nhưng vô cùng thương em , một cậu nhóc chạy lại phía nàng kéo nàng ngồi vào ghế chính là Khương Bảo Lâm lúc nhỏ.Gia đình Khương được mọi người biết đến là gia đình nho nhã, hiền hậu khác biệt vô cùng với các nhà phú hộ khác xung quanh, họ coi người ăn kẻ trong nhà rất công bằng không quá hay đánh đập, chửi bới.Chị gái nàng Khương Ngọc Vân là người duy nhất biết được bí mật giữa nàng và Lê Mỹ Duyên, chị chỉ cần nhìn thôi cũng có thể biết rằng em gái mình thích người kia, chị thật sự lo lắng cho đứa em gái này nếu lỡ bị phát hiện thì thật là khó lòng mà giải quyết nỗi.Bà Khương:" chút con đi ra chợ với má mua ít đồ nhé."

Khương Hoàn Mỹ:" hôm nay sao ạ."

Bà Khương:" ừm có chuyện gì sao ."

Khương Hoàn Mỹ:" dạ không ạ."

Hôm nay lại không được đến chỗ em chơi rồi, sau khi ăn xong trước khi phải đi cùng bà Khương thì nàng có dặn dò một người hầu nàng tin tưởng sẽ gửi lời đến Mỹ Duyên về việc cô có công việc đột xuất không để đến nhà em.Sau khi dặn dò xong xui nàng cùng bà Khương lên xe đi chợ.Bên Mỹ Duyên, vẫn đang chờ đợi Khương Hoàn Mỹ, thì em thấy một bóng hình xa xa đang chạy đến em lại tưởng là nàng mà đứng dậy nhìn thì lại không phải con Mến chạy đến trước mặt em mà nói:" chị Mỹ Duyên ơi hôm nay cô ba có công việc nên không đến được ạ."

Nói xong là con Mến liền chạy đi luôn không kịp để nàng trả lời, nghe xong câu nói ấy lòng em có chút hụt hẫng, nhưng lại tự an ủi chính mình:" chị ấy cũng có công việc không phải lúc nào cũng có thời gian với mày."

Tự trấn an xong nàng liền xách một cái rổ mà hướng đến mé sông, nàng đang cặm cụi bắt ốc thì có một giọng nói nam tính từ trên bờ vang lên.Tâm:" em đang bắt cá sao Mỹ Duyên."

Em nhìn lên thấy người con trai to lớn,da ngăm ngăm đen cười tươi nhìn em .Lê Mỹ Duyên:" dạ em đang bắt ốc, anh Tâm đi đâu đó đa."

Tâm:" anh đi đánh cá."

Tâm:" có cần anh phụ không."

Nói nhưng chưa để Mỹ Duyên đồng ý hay không anh đã lao xuống mà bắt.Lê Mỹ Duyên:" có phiền không ạ."

Tâm:" không phiền không phiền."

Lê Mỹ Duyên không biết người con trai tên Tâm này có ý với mình mà chỉ vô tư suy nghĩ rằng anh xem mình như em gái mà giúp đỡ.Hết chương 22
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Nắng cũng đã lên đến giữa đầu, Lê Mỹ Duyên nhìn rổ ốc rồi lại nhìn sang người thanh niên kia vẫn đang say sưa bắt.Lê Mỹ Duyên:" vậy được rồi ạ, chúng ta lên thôi trời cũng đến trưa rồi đó."

Tâm:" được để anh phụ em nhé." tính cầm hộ rổ ốc kia nhưng em nhanh tay cầm lấy, hành động của anh dừng trong giây lát.Lê Mỹ Duyên:" dạ thôi không cần đâu, anh đã giúp em vậy là được rồi ạ."

Tâm chỉ à ừm rồi bước lên trên bờ, kéo em lên.Cả hai người cùng nhau nói chuyện vui vẻ nhưng đâu biết rằng có một cô gái đang đứng nhìn đằng sau cả hai nàng đôi mắt giận dữ, và đó chính là nàng vừa về đến nhà là nàng nhanh chân chạy ra tìm em liền, ai mà ngờ được chứng kiến cảnh tượng đau mắt này trong lòng Khương Hoàn Mỹ bừng bừng lửa giận.Người con trai tên Tâm kia khi thấy em bước vào nhà nhưng vẫn luyến tiếc mà nhìn không rời, Khương Hoàn Mỹ đã bắt chọn được khoảng khắc anh nhìn Mỹ Duyên đắm đuối, lòng nàng càng lúc càng tức nhưng không lại.Khi thấy người kia đi xa nàng mới bước đến trước nhà Mỹ Duyên, kìm nén cảm xúc đang dâng trào mà nhẹ nhàng gọi em.Khương Hoàn Mỹ:" Mỹ Duyên là chị, mở cửa cho chị."

Nghe được giọng nói của người mình yêu Mỹ Duyên nhanh chóng rửa sạch sẽ rồi mới ra mở cửa cho nàng.Cửa vừa được mở Mỹ Duyên đã bị nàng kéo vào trong đóng cửa lại ghì chặt em mà hôn xuống càng lúc nàng mạnh mẽ hơn.Còn em thì không hiểu gì, chưa kịp nói lời nào đã bị Khương Hoàn Mỹ hôn tới tấp không kịp thở.Nàng tham lam cắn mút lấy đầu lưỡi em , lộng hành trong khoang miệng, Lê Mỹ Duyên chỉ tiếng rên khẽ trong cổ họng phát ra.Lê Mỹ Duyên:" ưmmmm......umm."

Em hết hơi vỗ nhẹ vào lại nàng vài cái, Khương Hoàn Mỹ luyến tiếc mà tách ra, vừa dứt ra em thở hỗn hển, hít thở liên tục, khuôn mặt đã đỏ bừng thì thiếu oxi và ngại.Lê Mỹ Duyên:" chị... chị sao vậy." giọng nói ngắt quãng.Khương Hoàn Mỹ:" nãy em đi đâu."

Lê Mỹ Duyên:" em đi bắt ốc."

Khương Hoàn Mỹ:" cùng với ai?"

Lê Mỹ Duyên:" một mình a."

Nghe đến đây tay nàng nắm chặt Lê Mỹ Duyên mà nói:" chắc không."

Lúc này em mới ra là còn có anh Tâm giúp.Lê Mỹ Duyên:" dạ thật, lúc em đang bắt ốc thì anh Tâm có đi ngang qua mà xuống giúp em ạ."

Khương Hoàn Mỹ nhìn người con gái này mà không biết nên là tiếp theo:" đừng thân thiết với hắn ta."

Lê Mỹ Duyên:" sao vậy ạ."

Khương Hoàn Mỹ:" thì em cứ nghe đi."

Em chỉ biết gật đầu, nàng nhìn thấy em nghe lời như vậy sự tức giận trong người cũng giảm đi bớt.Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ đi, không méo mó và biến mất, Lê Ánh Nhật tỉnh khỏi cơn mơ, đây là lần thứ hai cô mơ về bối cảnh xưa này, tiếng gõ cửa đã đánh thức, cô nhìn xung quanh rồi nhìn sang bên cạnh giường mình thấy nàng đang nằm đó nhìn cô.Khương Hoàn Mỹ:" em tỉnh rồi hả."

Lê Ánh Nhật chỉ ập ừ rồi ,nghe được người bên ngoài nói gì đó mà không sẽ rõ, cô lê thân thể mệt mỏi từng bước vào phòng tắm vừa đi vừa suy nghĩ.

" sao mình lại mơ những thứ này, người con gái ấy y chang mình khác mỗi tên, hay là nàng ấy nhận nhầm người nên mới cưới ta?".

Nhiều suy nghĩ vẩn vơ cứ quanh quẩn trong đầu Lê Ánh Nhật.Cô thay cho mình một bộ đồ thể thao, buộc tóc lên để lộ ra quai hàm sắc nét, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong lớp gương, cô nhìn sang vai nơi đã bị nàng cắn hôm qua mà nay đã không còn đau.Cô bước xuống nhà nàng lơ lửng theo sau, dưới nhà mọi người đang nói chuyện vui vẻ, khi thấy cô bước xuống liền im lìm có thể nghe được tiếng côn trùng kêu.Lê Ánh Nhật ngồi xuống nhìn ông pháp sư nói:" hôm nay tôi được về nhà chưa."

Pháp sư:" được rồi."

Khương Bảo Bình con trai ông Khương Bảo Lâm lên tiếng:" bác cháu có cái này tặng bác."

Người trung niên trước mặt đặt lên bàn một tiếng điện thoại mới nhất và một chìa khóa căn hộ nào đó để lên trên bàn.Khương Bảo Bình:" cháu biết bác mới bị hư điện thoại nên mua cho bác cái mới, và đây là chìa khóa căn hộ cũng gần trường học mà bác đang học.Lê Ánh Nhật trong lòng đánh giá:" đúng là người có tiền có khác."

Lê Ánh Nhật:" à ừm cảm ơn."

Khương Bảo Bình:" dạ không có gì dù gì chúng ta đều là người một nhà cả."

Cô nhìn nàng xong nhìn những đồ vật trên bàn mà thầm nói:" có vợ đẹp vừa giàu là đây sao?"

Khương Hoàn Mỹ nhìn những đồ vật rồi nhìn sang cô mà ngơ ngác chỉ tay vào điện thoại mà hỏi:" cái gì vậy mình."

Lê Ánh Nhật:" là điện thoại."

Khương Hoàn Mỹ:" ủa điện thoại phải to chứ sao cái này vừa mỏng vừa nhỏ mà lại là điện thoại được ".Lê Ánh Nhật:" có thời gian em chỉ cho."

Khương Hoàn Mỹ:" dạ mình."

Sau khi luyên thuyên một lúc thì cô cùng cả nhà lên sẽ trở về thành phố, mẹ cô ngồi cạnh nhìn cô rồi thở dài.Bà Thu:" chút con có cần người mang đồ đến không."

Lê Ánh Nhật:" dạ thôi giờ con về lấy luôn, cũng chẳng có gì nhiều mà phải thuê người mang đến a."

Trên đường trở về thành phố Khương Hoàn Mỹ ngồi sát cửa sổ nhìn xung quanh rồi nhìn ra ngoài ánh sáng phát sáng, tò mò hỏi cô:" sao cái này đi được vậy."

Lê Ánh Nhật:" thì nó là phương tiện di chuyển mà."

Khương Hoàn Mỹ ngớ ngẩn hỏi:" nhưng toàn sắt không nặng vậy sao mà chạy ghê thật."

Cô không trả lời câu hỏi này của nàng mà lái sang câu khác:" chị đã từng rồi khỏi làng chưa."

Khương Hoàn Mỹ:" lúc còn sống thì có nhưng lúc mất thì không."

Cô nắm chặt tay nàng hơi lạnh từ nàng xâm nhập vào người cô không tự chủ mà run nhẹ.Sau quãng đường dài thì cũng đã vào được thành phố, nơi đây nhộn nhịp tấp nập người qua kẻ lại, nàng vẫn chăm chú nhìn xung quanh như vừa được khám phá những thứ mới lạ.Hết chương 23
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Ánh Nhật về nhà sắp xếp đồ đạc cần thiết rồi cho vào balo còn thiếu gì mua sau , nàng thì vẫn lơ lửng nhìn xung quanh căn phòng của cô.Khương Hoàn Mỹ:" đây là phòng của em sao ?"

Lê Ánh Nhật:" ừm nhỏ hơn phòng của chị và chẳng đẹp bằng."

Khương Hoàn Mỹ:" không có phòng em cũng rất được có mùi thơm rất dễ chịu á."

Dọn dẹp xong cô bước xuống dưới nhà chào ba mẹ mình một tiếng rồi bắt xe đi đến mái ấm mới của chính mình.Tầm hai mươi phút cũng đến nơi, tòa chung cư như vừa mới xây, bên cạnh còn có cửa hàng tiện lợi, rất tiện ích, bước vào trong cô gặp bác bảo vệ đang đứng ở đó.Bảo vệ:" cháu là người mới đúng không."

Lê Ánh Nhật:" dạ cháu ở phòng 811 ."

Nói vài câu thì cô bước vào bên trong tòa nhà đến chỗ cầu thang máy mà chờ, nhìn tổng quan chung cư này có 8 tầng, phòng của cô cũng nằm trên tầng 8.Cô bước vào thang máy, cô điềm đạm bao nhiêu thì Khương Hoàn Mỹ nhìn này rồi nhìn kia, sờ mó lung tung như trẻ con vậy."

Tinh" tiếng thang máy mở, trên tầng 8 này có 6 phòng đều có người ở, cô và nàng bước đến trước cửa phòng 811 mở ra.Lê Ánh Nhật:" không tệ, nhìn rất hiện đại và sang trọng."

Khương Hoàn Mỹ thì mở cửa là bay vào ngó nghiêng xung quanh mắt lấp lánh.Khương Hoàn Mỹ:" mình ơi đẹp quá à."

Lê Ánh Nhật:" đây sẽ là ngôi nhà của chúng ta" vừa nói vừa bước vào phòng ngủ chuyển đến đồ từ balo vào tủ.Ngôi nhà còn mới, cũng không có gì, rất là đồ ăn, Lê Ánh Nhật nói thầm trong lòng sẽ sắp xếp đồ từ từ.Lê Ánh Nhật:" chị có muốn đi mua đồ ăn cùng với tôi không."

Khương Hoàn Mỹ:" thui em đi đi, chị muốn xem xung quanh nhà."

Vậy là Lê Ánh Nhật lủi thủi đi một mình xuống chung, rẽ sang bên đi thẳng vào cửa hàng tiện lợi,Lê Ánh Nhật lựa ít rau, ít thịt và vài gói mì.Bước vào trong thì cô gặp vài bà cụ cũng ở trong chung cư này chào hỏi, cô chỉ trả lời nhanh nhanh rồi lên, thật sự hôm nay Lê Ánh Nhật rất mệt muốn ăn nhanh rồi ngủ một giấc thật đã để mai có thể đi học.Bước lên vẫn thấy nàng ngó nghiêng mà vẫn chưa chán, cô cũng không định làm phiền nàng mà đi thẳng vào bếp nấu.Đang nấu thì Lê Ánh Nhật có một suy nghĩ không biết nàng có ăn được không đàng mạnh dạn hỏi:" chị có ăn được không?"

Khương Hoàn Mỹ đang xem thì bị gọi liền bay đến:" em cúng cho chị là ăn được ạ."

Lê Ánh Nhật:" vậy có phải lập bàn thờ cho chị nữa không?"

Khương Hoàn Mỹ:" có á, nếu mà không được cúng kiến đầy đủ thì chị dễ bị hắc hóa a."

Lê Ánh Nhât nghe đến cụm từ hắc hóa mà da đầu bắt đầu tê tê, chẳng biết nên làm gì cho phải.Đang suy nghĩ thì đồ ăn cũng chín,cô bê ra bàn lấy bát đũa ra ăn.Cô được nàng chỉ dẫn cách có thể cho nàng ăn được đồ dương gian, cô bỏ đồ ăn vào bát rồi cắm đũa ở giữa, trong phút chốc đồ ăn trong chiếc bát đều biến thành nhưng cục đen đen xì.Lần đầu thấy cảnh này mà giật mình, trước đó thường thì gia đình ông Lâm sẽ mang lên cúng cho nàng còn đây là lần đầu tiên Lê Ánh Nhật chứng kiến cảnh tượng này.Nói không sợ thì nói dối, nhưng nàng đẹp lại còn tốt nên cô cũng đỡ sợ đi ít nhiều không còn sợ giống như trong giấc mơ.Lê Ánh Nhật buột miệng hỏi:" ngon không?"

Khương Hoàn Mỹ ánh mắt sáng rực, khuôn mặt thỏa mãn:" ngon ngon lắm."

Không hiểu sao khi thấy nàng vui vẻ ăn uống như vậy khiến lòng cô bỗng ấm áp lạ kỳ.Ăn xong dọn dẹp lại cô đi thẳng vào phòng lấy quần áo mà đi tắm, tắm rửa xong không kịp để đầu khô hẳn mà nằm bẹp xuống giường, vừa nằm thì liền bị nàng kêu dậy:" dậy đi tóc em đang ướt kìa."

Lê Ánh Nhật hai mắt díu lại miệng trả lời:" tôi buồn ngủ lắm."

Khương Hoàn Mỹ:" bệnh đó dậy điiii."

Nàng kéo cô lên để cô ngồi xuống:' giờ làm sao cho khô tóc đây."

Lê Ánh Nhật mở mắt nhìn nàng đang loay hoay tự nhiên bật cười, nàng ngơ ngác nhìn cô không hiểu có việc gì mà cô cười.Lê Ánh Nhật:" được rồi, lại đây."

Nàng bay lại phía cô thì bị cô kéo xuống giường, nàng vẫn còn ngơ nhìn hành động của cô, lấy ra cái gì đó nhìn giống cây súng nhưng lại không có đạn , thổi ra gió nóng nóng, lúc sau thì thấy tóc cô khô.Khương Hoàn Mỹ:" cái đó là gì vậy ạ?"

Lê Ánh Nhật:" là máy sấy, giúp tóc từ ướt thành khô."

Khương Hoàn Mỹ:" vi diệu vậy, trước chị gội đầu mất vài tiếng mới khô."

Lê Ánh Nhật:" chị cũng vào tắm đi."

Khương Hoàn Mỹ:" hả tắm sao ?"

Lê Ánh Nhật:" vào tắm đi, không tôi không cho lên giường đó."

Khương Hoàn Mỹ:" nhưng chị không có đồ."

Lê Ánh Nhật lúc này quên bén mất nàng không có đồ:" vậy chị mặc đồ của tôi."

Khương Hoàn Mỹ:" em phải đốt chị mới mặc được."

Lê Ánh Nhật trầm ngâm đi lại tủ quần áo chọn ra bộ ngắn và nhỏ cho nàng, Lê Ánh Nhật mang bộ đồ lên sân thượng châm lửa đốt, phút chốc bộ quần áo cũng nằm trên tay nàng.
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Vậy là cả cô và nàng bước về phòng, nàng thì vào phòng tắm còn cô thì nằm bẹp ý trên giường.Mười phút sau, cánh cửa phòng tắm được mở ra hơi nước trong phòng tắm bốc ra, một thân hình đẹp bộ trong ấy, Khương Hoàn Mỹ lơ lửng bay ra thấy cô đã ngủ mất rồi lên nàng cũng chui tọt vào lòng cô mà nằm.Hơi lạnh từ người nàng bốc ra khiến cô càng dễ chịu, khuôn mặt cũng giãn ra mà ngủ tiếp.Sáng hôm sau, cô được vợ mình,Khương Hoàn Mỹ kêu dậy dù rất muốn ngủ thêm nhưng hôm nay là ngày đầu đi học lại sau một tuần nghỉ, vậy là Lê Ánh Nhật lết từng bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt mặc quần áo, do trong nhà cũng không có gì nên cũng chẳng ăn sáng được.Tư nghĩ trong đầu " lúc học về phải đi mua chút đồ ăn."

Cô nhìn về phía nàng mà hỏi:" chị định đi học cùng em hay ở nhà." quên mất rằng cô đi đâu nàng theo đó.Khương Hoàn Mỹ:" em quên rồi sao , em đi đâu chị ở đó a.Lê Ánh Nhật:" quên quên."

Lê Ánh Nhật:" vậy mình đi thôi."

Cả hai xuống tầng, bắt xe bus đến trường, từ chung cư cô và nàng đang ở đến trường cũng chỉ mất mười phút, cũng gọi là chỗ này tiện hơn.Đến được trước cổng trường đại học, sinh viên vào tấp nập, nhộn nhịp, ồn ào, tiếng cười nói vang lên.Nàng vẫn rất mới lạ mà nhìn xung quanh mắt không chớp, quay sang phải trái liên tục.Bước vào lớp, nhóm bạn thấy Lê Ánh Nhật liền vây tay ra hiệu cô tiến đến.Nguyễn Diệu Huyền:" đi học lại rồi hả?"

Nguyễn Thị Phương Thảo:" có chuyện gì mà nghĩ lâu vậy."

Lê Ánh Nhật:" à về cưới vợ." nói ra mặt tỉnh bơ.Nguyễn Thị Phương Thảo:" CÁI GÌ." giọng có hơi lớn khiến mọi người chú ý.Nguyễn Thị Phương Thảo:" à không có gì mọi người."ngại ngùngTất cả mọi người trong lớp nhìn một cái vẻ phía nhóm cô rồi lại tiếp tục công việc của mình không nhìn nữa.Nguyễn Diệu Huyền:"cái gì mày lấy vợ rồi sao, mày làm gì thích ai?, lại còn lấy con gái nữa chứ?, mày thẳng mà?"

Nhưng câu hỏi dồn dập của Diệu Huyền khiến người bên cạnh cô là Khương Hoàn Mỹ choáng váng đầu óc.Cô từ từ nhìn Diệu Huyền nói xong thì mới trả lời từng câu.Lê Ánh Nhật:" Lấy vợ này tao về quê mới biết, thì không thích cưới về từ từ tính."

Cô nói lách để không làm tổn thương Khương Hoàn Mỹ.Nguyễn Thị Phương Thảo:" vậy vợ mày tên gì bao nhiêu tuổi."

Lê Ánh Nhật nhìn về phía nàng mà trả lời:" Khương Hoàn Mỹ mười chín tuổi, vô cùng xinh đẹp."

Nguyễn Thị Phương Thảo:" không ngờ em ấy mới mười chín mà mày đã hốt rồi."

Khương Hoàn Mỹ khi nghe cô mới mười chín tuổi cũng bất ngờ vì nếu tính tuổi còn sống của nàng cũng đã trở thành bà lão già nua đầu tóc bạc trắng rồi.Lê Ánh Nhật:" chút nghĩ trưa tao kể cho, ở đây chắc lớp biết hết."

Vậy là bắt đầu trải qua những giờ học dài, và nhiều kiến thức, do cô nghĩ một tuần nên kiến thức có hơi nhiều và khó một chút nhưng cũng không đáng lo ngại.Sau hàng tiếng đồng hồ ngồi học đến đầu óc nhức mỏi thì cũng hết tiết, nhóm cô bước ra ngoài vào căn tin lấy chút đồ ăn rồi kiếm một chỗ trong góc ít người nhất mà ngồi xuống.Nguyễn Diệu Huyền:" rồi có chuyện gì kể rõ đi."

Lê Ánh Nhật không quá vội vàng bật nhẹ lon nước ngọt nhấp môi rồi mới nói:" thật ra vợ tao không phải con người."

Lời nói ra hai con người đối diện ánh mắt ngờ nghệch nhìn cô không hiểu ý gì.Lê Ánh Nhật:" người mà tao phải cưới thật ra là một người đã chết từ lâu, có thể nói là kết âm hôn giữa người đã chết và người còn sống, tại sao tao phải kết âm hôn thì do tao hợp mệnh."

Nguyễn Thị Phương Thảo:" ôi thật á, vậy người ấy có ở đây không?"

Lê Ánh Nhật nhìn sang ghế bên cạnh mình tỉnh bơ mà nói:" ngồi cạnh tao nè."

Cả nhóm đang nói chuyện thì nàng nắm nhẹ vặt áo cô mà kéo thì thầm:" người bạn kia của em có âm khí, như cô người đã chết bám theo, có thể đã thấy thứ đó rồi." chỉ về phía Diệu Huyền.Ánh mắt Lê Ánh Nhật mở to nhìn chằm chằm về phía Diệu Huyền, thấy được ánh mắt cô không tự chủ mà lấy tay che người mình lại.Nguyễn Diệu Huyền:" ê mày có vợ rồi nha, đừng có nhìn tao như vậy."

Lê Ánh Nhật:" mày không có cửa với vợ tao."

Cả nhóm đang nói chuyện vui vẻ thì một bóng người cao lớn từng bước đi đến..Hết chương 25
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Nguyễn Tuấn Anh cười cười:" xin chào mọi người."

Ánh mắt của cả đám nhìn anh và nàng cũng nhìn anh, Tuấn Anh từ lúc bước đến vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lê Ánh Nhật, ai nhìn vào cũng biết anh có ý với cô và nàng cũng thấy điều đó.Lê Ánh Nhật thấy bên cạnh mình bắt đầu lạnh lạnh mà không hiểu sao, mặt vẫn bất cần đời cũng chẳng nhìn anh nên không biết ánh mắt anh nhìn mình.Nguyễn Diệu Huyền:" chào..."

Nguyễn Thị Phương Thảo:" đến đây làm gì vậy?"

Nhóm cô cũng không ưa anh lắm dù ai tốt nhưng mặt dày với nhiều thứ nên lòng thương người trong đám bạn cô có hiềm khích nhỏ nhỏ.Nguyễn Tuấn Anh:" sau cả tuần trời không thấy em đi học vậy?"

Lê Ánh Nhật:" liên quan gì đến anh."

Từ lúc anh ta đến đây là Lê Ánh Nhật chưa hề liếc mắt một cái nào vẫn hơi nhắm nghiền mắt lại.Nguyễn Tuấn Anh:" cuối tuần này em rảnh không,đi chơi cùng anh."

Lê Ánh Nhật:" không rảnh, mà có rảnh cũng không đi."

Lê Ánh Nhật tự nhủ trong lòng rằng dù gì bây giờ cô cũng là người có gia đình không để anh ta phá hủy được, nếu không người vợ quỷ này của cô chắc chắn sẽ xé xác anh ta ra.Cô liếc về phía nàng, bỗng thấy xung quanh nàng tỏ ra một tầng oán khí dày, sắc mặt của nàng trông rất đáng sợ.Lê Ánh Nhật thấy cảnh tượng này nhớ đến lúc trước đó, trong lòng rét mà run cầm cập,mồ hôi thấm lớp áo, không kịp để ai phản ứng, Lê Ánh Nhật đứng dậy chạy thật nhanh ra ngoài kéo luôn cả Khương Hoàn Mỹ đến một chỗ ít người.Mới dừng lại quay lại nhìn Khương Hoàn Mỹ, trên đường chạy đến đây tấm lưng cô lạnh buốt thấu xương, không dám chậm trễ một phút nào.Nhóm bên kia thì vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nguyễn Thị Phương Thảo:" ủa gì mà chạy như thấy ma vậy trời."

Nguyễn Diệu Huyền thấy được oán khí trên người nàng, dù gì thấy được Phương Mỹ Chi vài lần nên, điều Nguyễn Diệu Huyền thấy được tầng khí đen tỏa ra bên cạnh cô, rồi xét theo lời nói lúc nãy mà Lê Ánh Nhật nói là người vợ quỷ của cô đang ngồi cạnh thì, Nguyễn Diệu Huyền cũng ngợ ra được vấn đề đang diễn ra.Nguyễn Diệu Huyền nhìn sang người con trai kia rồi suy nghĩ:" chắc chắn là do cậu ta,nên người vợ kia của Ánh Nhật mới phát điên lên, chắc chắn Ánh Nhật thấy gì đó không muốn liên lụy nên mới chạy bán sống bán chết như vậy.Vậy là Nguyễn Diệu Huyền lôi Nguyễn Thị Phương Thảo đi luôn để cho Tuấn Anh vẫn đứng đó mà chưa hiểu việc gì vừa xảy ra, quay lại tính hỏi thì hai người cũng khuất bóng.Bên phía chồng người vợ quỷ bên đây thì Lê Ánh Nhật đang trong thế hèn hạ, quỳ trước mặt người vợ tối cao của mình, miệng liên tục biện minh để khiến nàng bình tĩnh.Lê Ánh Nhật:" không như chị nghĩ, em không thích cậu ta, cậu ta bám theo em , em sẽ nói rõ ràng với cậu ta .."

Sau khi nghe được một lời giải thích dài như văn sớ thì hắc khí trên người đang hình như nhạt đi đôi phần, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn đáng sợ vô cùng.Khương Hoàn Mỹ nãy giờ vẫn chưa nói bất kì lời nào mới lên tiếng:" vậy sao, nếu chị biết em có ý với bất kỳ ai, chị sẽ lôi em theo chị xuống âm phủ.!"

Lời nói của nàng vừa thốt lên làm cho cô càng sợ hãi hàm răng va vào nhau mà nói lắp bắp:" dạ dạ được sẽ không... có.."

Hình như Khương Hoàn Mỹ vẫn đang có chút giận dỗi mà biến mất trước mặt cô, không còn thấy nàng,cô nhìn ráo riết xung quanh tìm hình bóng ấy , đột nhiên sau lưng như có ai đó thì thầm bên tai:" không phải tìm, chị ở trong bóng của em.!"

Nói xong lời đó cũng không còn nghe Khương Hoàn Mỹ bất kỳ lời từ nàng nữa, cô đứng dậy cơ thể vẫn còn run rẩy nhẹ, lê bước vào tòa nhà giảng dạy, từ lúc vào lớp học cô cũng chẳng còn tập trung như trước, Nguyễn Diệu Huyền nhìn tình trạng của cô lúc này lại cảm thấy giống như mình mấy hôm trước không tự chủ mà nhớ đến Phương Mỹ Chi:" cái gì vậy trời sao mình lại nghĩ đến người đã chết chứ." tay võ nhẹ mặt rồi bắt đầu nghe giảng tiếp.Thời gian trôi qua rất lâu, mãi cũng đến năm giờ để tan học, nhiều người thì ở trong ký túc xá, còn nhiều người thì ra ngoài cổng trường để về nhà, cô cũng vậy bước ra được sân trường thì lại gặp hai đứa bạn mình đang đi Diệu Huyền khoác vai cô, tự nhiên không gian xung quanh bắt đầu lạnh lạnh, Diệu Huyền thấy được ánh sáng đáng sợ trong bóng của Lê Ánh Nhật, buông tay mà mình đang khoác xuống.Thấy Diệu Huyền nhìn chằm chằm vào bóng mình,Lê Ánh Nhật:" không lẽ nó nhìn thấy được Khương Hoàn Mỹ?".Nhưng cô không chắc chắn sợ nói ra thì kì nên đàng thôi, cô chào tạm biệt nhanh rồi đi lên xe bus, ngồi vào trong sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn chiếu vào ô cửa, làm cho khung cảnh bên ngoài trở nên đẹp đẽ, chiếc xe lắc lư lắc lư khiến những con người đi làm,đi học về nhanh vào giấc ngủ.....Hết chương 26
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Sau một hồi thì cũng về đến dưới chung cư, cô được nàng kêu dậy bước xuống xe rẻ thẳng vào siêu thị cách đó vài trăm mét, vừa suy nghĩ nên mua những gì, thật sự thì tay nghề nấu ăn của Lê Ánh Nhật không tốt, nấu ăn cũng chưa chắc là ai ăn được hay không, vì vậy đa số ở nhà thì là mẹ cô là người nấu ăn cho.Lê Ánh Nhật bước vào siêu thị đứng ở đó mà phân vân không biết nên mua gì, cô thì thầm:" chị muốn ăn gì không?"

Câu vừa hỏi nàng không trả lời, hình như là vẫn đang rất giận, vậy là cô bèn lượn lờ xung quanh xem có gì thuận mắt thì mua về.Sau hơn nửa tiếng đồng hồ lượn lờ trong đó thì...Lê Ánh Nhật mua ít thịt, ít rau và một túi gạo khoảng mười kg và vô số hộp mì.Lúc ra thanh toán, không ngờ nó lại đắt như vậy có chút đồ cũng tiêu tốn của cô hơn năm trăm nghìn.Bước ra siêu thị nhìn túi tiền mà thở dài thườn thượt, trên tay xách một đống đồ mà đi về hướng chung cư, nàng thì vẫn im lìm chưa nói bất kỳ gì từ lúc xuống nghe.Cô chào hỏi qua qua chú bảo vệ rồi bước vào thanh máy,thang máy đang lên trên thì đột nhiên dừng lại đèn nháy chớp liên tục, chắc cũng do gặp nhiều điều kỳ quái nên bây giờ dù sợ nhưng vẫn còn tỉnh táo mà suy nghĩ.Cô nắm chặt túi đồ, nhìn xung quanh rồi nhấn nút khẩn cấp trong thanh máy, đột nhiên nghe được âm thanh kỳ quái đang cười mà cũng như đang khó, giọng nói rất khó nghe như là âm vang của những người cõi dưới.Bỗng một khuôn mặt gớm ghiếc từ trên trần thò đầu vào, khuôn mặt bị tóc che, tóc thì bết dính, khuôn mặt thì bị thối rữa bốc ra một mùi khiến con người ta buồn nôn.Thấy cảnh tượng trước mắt, không tự chủ mà nôn khan ra, do trong bụng không có gì từ trưa đến giờ nên chỉ nôn ra nước, ánh mắt thứ kia nhìn Lê Ánh Nhật như đang nhìn một con mồi thơm ngon béo bở, con ma đó từ từ thò đôi tay thâm đen,gân guốc,móng tay dài về phía cô, Lê Ánh Nhật chẳng biết làm gì ngoài né tránh thứ đáng sợ kia, nhưng không gian thì nhỏ, tránh cũng không phải cách .Chắc do sợ hãi mà Lê Ánh Nhật quên bén luôn vợ mình là một lệ quỷ, trong lúc thứ kia sắp chạm được vào người cô thì, tà áo đỏ phấp bay, nàng lao đến nắm chặt thứ kia mà ăn ngấu nghiến, âm thanh xồn xoạc vang lên, thứ kia la hét rồi cũng im lặng, Lê Ánh Nhật chứng kiến cảnh tượng trước mặt mà chân tay mềm nhũn ngã thẳng xuống đất.Nàng ăn xong con tiểu quỷ kia thì cũng quay lại nhìn Lê Ánh Nhật, khi nhìn thấy khuôn mặt nàng vẫn bình thường chỉ có điều hốc mắt như không có mắt,hai dòng lệ chảy từ đó ra nhìn cũng đáng sợ, những cô vẫn có thể chấp nhận được hơn là thứ xấu xí hôi thối kia.Bây giờ thang máy lại bắt đầu di chuyển bình thường, một người một quỷ ở bên trong những không ai nói với ai lời nào, thang máy phát ra một tiếng " ting" thì cửa cũng mở ra hai người bước vào trong nhà, Lê Ánh Nhật đành phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này đành lên tiếng trước:" chị vẫn còn giận sao, em không thích cậu ta mà."

Khương Hoàn Mỹ thì cũng không còn giận nhiều mà chỉ đang dỗi hờn cô một chút thôi, nhưng thấy cô như vậy lại mềm lòng, chưa để nàng nói thì cô lại nói tiếp.Lê Ánh Nhật:" cảm ơn chị đã cứu tôi!"

Khương Hoàn Mỹ:" dù gì chúng ta cũng đã là phu thê với nhau có gì phải xin lỗi, nó dám đụng vào mình, là tội đáng chết!"

Lê Ánh Nhật:" được rồi được rồi."

Khương Hoàn Mỹ:" mà sao em mua nhiều hôm vậy."

Lê Ánh Nhật:" đó là mì, do tôi không biết nấu ăn nên mua về ăn tạm."

Lê Ánh Nhật:" chị lại ghế rồi đi, xem gì không tôi bật cho."

Khương Hoàn Mỹ:" hả là cái gì?"

Lê Ánh Nhật giải thích:" cái này là ti vi, chúng ta có thể coi nhiều thứ ở đó."

Khương Hoàn Mỹ:" cái hộp này sao ?"

Lê Ánh Nhật:" đúng vậy để tôi bật cho chị xem."

Vậy là khi bật lên kênh phim cổ trang thì nàng lúc này mắt chữ a miệng chỗ o, xem không chớp mắt.Cô bước vào phòng bếp, lên mạng tìm video hướng dẫn mà xem cách nấu, sau hơn ba mươi phút mày mò thì cũng đã thành phẩm dù không được đẹp mắt cho lắm nhưng ăn thì cũng tạm được.Cô dọn các món lên bàn, lấy một bán không bỏ gạo vào rồi cắm đũa lên, nếu người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nói cô bị điên cho xem.Lê Ánh Nhật:" Mỹ Mỹ chị lại đây ăn."

Dù biết rằng ma quỷ không cần phải ăn những dù gì cũng là vợ chồng với nhau có thể sống với nhau cả đời nên là có ăn thì cả hai cùng ăn.Nàng thì vẫn ngồi xem phim nhưng đồ ăn mà cô gắp ra bát cho nàng thì đều đen thui, chỉ cần vậy cũng biết nàng đã ăn chúng.Nhớ đến hôm trước, bây giờ Lê Ánh Nhật vừa ăn vừa lên mạng mua bài vị cho nàng,mua cả bát hương và vài thứ lặt vặt khác, đặt xong thì cũng ít nhất nửa tháng hàng mới về đến đây, cô cất điện thoại mà ăn tiếp.Hết chương 27
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Ngày ngày lặng lẽ trôi qua,tấm bài vị của nàng cũng đã về, mang ràng trong góc có một phòng nhỏ cô mua tạm cái bàn rồi lắp ráp, rồi để bài vị lên trên kèm theo bắt hương dù bây giờ vô cùng sơ xài nhưng cũng đành chịu.Sau thời gian dù không dài ở cạnh một con quỷ thì cũng có nhiều thứ có lợi và cũng bất lợi, lợi ở chỗ là Khương Hoàn Mỹ rất lạnh, lạnh như kem đông đá, rất thích hợp cho mùa hè này sẽ không tốn tiền bật điều hòa nhưng giờ cũng đã là tháng tám cũng chẳng còn quá nóng.

Bất lợi là khi ngủ dậy mở mắt ra dễ bị doạ sợ và mùa thu, đông thì gần nàng có chút lạnh lẽo.Tình cảm của Lê Ánh Nhật đối với Khương Hoàn Mỹ có một chút gì ấy đang từ từ len lõi trong trái tim cô, mà không hề hay biết.

Hai người một quỷ một người cứ sống với nhau như vậy.Thỉnh thoảng mỗi đêm khi ngủ cô vẫn hay mơ nhưng giấc mơ khó hiểu, như là một ký ức của một ai đó.

Phải chứng kiến tình yêu giữa Khương Hoàn Mỹ và người con gái tên Mỹ Duyên kia kiến lòng Lê Ánh Nhật vô cùng khó chịu.Khi ngủ mơ thấy nửa kia của mình ân ân ái ái với người khác rồi đến khi tỉnh dậy thấy người ấy lại thân mật với mình.

Trong lòng Lê Ánh Nhật một tia mơ hồ, khó chịu đang len lõi trong tim cô.Hôm nay là một ngày mưa bão, mưa rơi không ngớt, hình như càng lúc càng lớn hơn, vậy là hôm nay cô không đi học xin nghỉ rồi ở nhà nằm xem phim cùng nàng.Nói là xem phim nhưng chỉ có nàng là chăm chú xem còn cô thì nhìn chằm chằm vào nàng, càng nhìn càng nhớ nhưng giấc mơ mỗi đêm,dù Lê Ánh Nhật biết rằng không chắc những thứ mà mình mơ thấy là sự thật nhưng lại khiến lòng đau đớn.Đắm chìm trong những suy nghĩ, ánh mắt vô hồn khi Khương Hoàn Mỹ quay sang nhìn cô.Khương Hoàn Mỹ:" mình à,em sao vậy?"

Khương Hoàn Mỹ:" Mình ơi"Lúc này cô mới thoát khỏi trạng thái vô định mà trả lời trong vô thức.Lê Ánh Nhật:" hửm"Khương Hoàn Mỹ:" em đang suy nghĩ điều chi, mà ngẩn ngơ vậy."

Lê Ánh Nhật:" không có gì, chị xem tiếp đi "Trong thân tâm dù đã thích nàng, nhưng vẫn đang đề phòng đến Khương Hoàn Mỹ.Lê Ánh Nhật buộc miệng hỏi:" chị biết ai là Lê Mỹ Duyên không?"

Nghe đến đây nụ cười đang nở trên khuôn mặt cũng bị cứng đờ:" tại sao em lại hỏi vậy."

Lê Ánh Nhật:" chị trả lời đi."

Bầu không khí trước đó đang rất vui vẻ cho đến khi câu hỏi này xuất hiện, bắt đầu bị sự im lặng bao trùm không gian.Khương Hoàn Mỹ hình như không muốn cho cô biết, bắt đầu lảng tránh sang câu hỏi khác:" em hỏi làm chứ, chuyện này thật sự không có gì phải bận tâm cả."

Nghe được câu nói của nàng thì lòng cô càng chắc chắn người con gái ấy nàng quen biết, ánh mắt Lê Ánh Nhật nghiêm nghị nhìn nàng, không có gì là định bỏ qua cho nàng.Lê Ánh Nhật giọng lạnh đi đôi chút:" chị trả lời!"

Khương Hoàn Mỹ cắn răng,hai tay nắm chặt vạt áo đỏ đến nhầu nát:" cái này thật sự rất khó để nói ra."

Nói thật lúc này Lê Ánh Nhật đang ép Khương Hoàn Mỹ vào đường cùng, chẳng lẽ lại nói người đó là tên kiếp trước của ai,ai thèm tin chứ, với lại nếu nhắc đến chuyện của kiếp trước nói cho kiếp này thì sẽ bị trời phạt, chỉ trừ khi là cô phải tự biết qua những giấc mơ kia, Khương Hoàn Mỹ biết cô đã mơ thấy những giấc mơ của tiền kiếp nhưng không tin chắc chắn về nó.Vậy là sau cuộc nói chuyện ấy cô bước một mạch ra ngoài, thấy cô như vậy thì cũng bám theo nhưng luôn giữ một đoạn khoảng cách giữa hai người, Khương Hoàn Mỹ biết tâm trạng của cô lúc này rất rối rắm, nhưng cũng không thể làm gì khác.Trời mưa thì vẫn cứ mưa một lúc một lớn hơn, cô bước được đến sảnh thì cũng dừng chân nhìn lên bầu trời mà trong lòng đầy tâm sự.
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Khương Hoàn Mỹ:" không phải như em nghĩ đâu, chuyện này chị không thể nói được, chỉ có thể để e tự hiểu."

Lê Ánh Nhật chỉ im lặng mà nhìn ra ngoài trời đang chút từng giọt mưa nặng hạt, khoảng được một lúc thì lại bước lên trên nhà, nàng thì vẫn lủi thủi theo sau mà không dám tiến đến gần.Một người một quỷ đi xuống và rồi lại đi lên, những người xung quanh thì cũng chỉ thấy mình cô đi nhanh xuống sảnh rồi lẳng lặng lại quay lên, cũng có nhiều người khó hiểu thắc mắc nhìn cô nhưng chẳng ai dám hỏi.Sau khi lên đến phòng mở cửa bước vào trong phòng ngủ đóng chặt cửa lại.Lê Ánh Nhật:" chị ở ngoài đó một lúc, để tôi suy nghĩ."

Khương Hoàn Mỹ nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia mà lòng có chút đau nhói, nàng không phải con người mà là một con quỷ có thể đi xuyên qua nhưng lại chẳng làm thế mà chỉ dám đứng ở cửa mà nhìn chằm chằm vào.Một người trong phòng cuộn tròn mình lại một góc còn một quỷ thì chỉ đứng đó, thời gian cứ thế mà trôi qua, bây giờ cũng đã đến quá trưa, bên ngoài cũng bớt mưa.

Một tiếng động phá tan không gian im lìm " cạch." cách cửa trước mặt Khương Hoàn Mỹ đột nhiên mở ra.Lê Ánh Nhật bước ra nhìn qua nàng cất lời sau bao tiếng không nói gì:" chị ăn gì không để tôi nấu?"

Thấy cô chịu bắt chuyện với mình thì nàng cũng vui vẻ hơn mà trả lời:" chị ăn mình cũng được ạ."

Cô bước vào bếp lấy từng dụng cụ và thực phẩm mà lấy ra, sắn tay áo lên mà chăm chú mở hướng dẫn ta mà thực hành.Nàng thì không dám đứng gần mà chỉ lơ lửng nhìn chằm chằm vào người chồng của mình đang bận bịu đánh nhau trong nhà bếp.Bên cô thì khó khăn nấu, kho thịt thì hơi bị đen, bị dầu bắn vào tay liên tục, chuyển sang luộc rau thì chỗ sống chỗ mềm nhìn màu rất mất thẩm mỹ, chỉ có cơm là bình thường nhất trong số chúng.Cô cho hết đồ ăn ra đĩa rồi bê ra bàn, nàng đứng hình với đống đồ ăn trước mặt nhìn sang cô thì cô cũng ấp úng:" cái... cái này tôi không.. biết nấu ăn, chỉ được có vậy thôi."

Nàng nhìn xuống đôi bàn tay kia đã bị phòng rộp da nhiều chỗ trên tay, nhìn cô cố gắng nấu ăn dù không biết nấu khiến nàng cảm động vô cùng.Sau ngần ấy năm cũng có người vì nàng mà chịu khó đến vậy.Khương Hoàn Mỹ:" cảm ơn em."

Nàng nhìn cô cười lên nụ cười hiếm hoi sau chục năm,cô đơn lẻ loi, không ai quan tâm.Cô nhìn nàng cười mà ngẩn ngơ, cả hai người ngồi xuống bắt đầu ăn, thủ tục không thể quên lấy một chiếc bát bỏ gạo và cắm chiếc đũa vào bát rồi bắt đầu gắp thức ăn vào một bát khác mà để cạnh, sau một lúc thì trong bát đồ ăn chuyển sang màu đen.Khương Hoàn Mỹ:" em nấu ngon lắm đó, chỉ là không đẹp mắt thôi."

Lê Ánh Nhật không tin lời nàng mà gắp ăn thử ngoài rau luộc có chút khó nuốt ra thì món thịt kho kia lại rất ổn,dù đã bị cháy xém đi một chút.Cả hai ăn xuống trong im lặng không ai nói thêm lời nào mà tập trung vào thức ăn trên bàn,sau một lúc thì cũng vơi bớt đi nhiều, cô dọn dẹp rồi mang đi rửa.Nàng là quỷ mà không hiểu sao lại có thể cầm được đồ vật mà lấy khăn lau chiếc bàn vừa ăn kia, cô nhìn thấy cũng kinh ngạc mà hỏi:" chị cầm được đồ vật sao?"

Khương Hoàn Mỹ:" cũng có thể cho là vậy."

Khung cảnh trước mắt thất đẹp, ai nhìn vào cũng sẽ ngưỡng mộ cặp đôi vợ chồng này, hạnh phúc và bình yên.Ăn uống dọn dẹp xong xuôi cả hai ngồi trên ghế ở sô pha bật một chương trình ngẫu nhiên xem , nàng thì ngồi thẳng lưng nhìn chăm chú, mắt không chớp lấy một cái.Lê Ánh Nhật đột nhiên nằm xuống gối đầu trên đôi chân của nàng, chạm vào khí lạnh không tự chủ mà rùng mình một cái, nhưng lại không tách mà nằm đó hưởng thụ sự thoải mái ấy.Hết chương 29
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Trong hoàn cảnh ấy, cả hai người như muốn thời gian ngưng đọng lại để có thể đắm chìm và hưởng thụ nó.Cả hai cứ như vậy cho đến khi Lê Ánh Nhật ngữ thiếp đi, nàng thì sợ đáng thức cô dậy mà không dám ngồi nhức nhích ngồi im như khúc gỗ.Cứ như vậy Lê Ánh Nhật đã ngủ hơn một giờ đồng hồ lúc tỉnh dậy vẫn còn hơi mơ màng mà ngồi lên, không tự chủ nhìn sang phía nàng, không dám nhúc nhích cô thấy vậy liền cười nhìn nàng, còn Khương Hoàn Mỹ vẫn lơ ngơ chưa hiểu cô cười cái gì.Khương Hoàn Mỹ:" em cười gì vậy?"lại còn hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn vô cùng đáng yêu.Lê Ánh Nhật:" vì chị đáng yêu." giọng nói nhè nhẹ thổi qua tai nàng khiến hai tai bị đỏ bừng.Bây giờ trời cũng đã tạnh mưa, bầu trời bắt đầu trong xanh trở lại.

Lê Ánh Nhật tiếp tục cất lời:" chúng ta ra ngoài ăn đi."

Khương Hoàn Mỹ:" dạ"Lê Ánh Nhật bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi mới bước ra khỏi phòng,hai người sánh bước nhau mà bước ra, không hiểu tại sao xung quanh cứ có một mùi gì đó hôi thối thoang thoảng trong không khí.Dù giờ không còn nắng nhưng bước ra khỏi ánh sáng vẫn khiến Khương Hoàn Mỹ khó chịu, dù không hiểu tại sao nàng là quỷ nhưng lại không sợ ánh sáng mặt trời thì hơi khó chịu khi ra ánh nắng.Từ khi ra khỏi chung cư thì nàng đã trốn vào trong bóng của cô, bây giờ cũng đã hơn năm giờ, ánh nắng vẫn đang chiếu rọi xuống, những người xung quanh bật rộn với công việc của mình, những chiếc xe bôn ba trên đường thải khói trắng, bụi bặm bay trong không khí, những sạp hàng đồ ăn bắt đầu dọn dẹp để mở cửa, ngoài công viên thì các bác lớn tuổi đang cùng nhau tập thể dục.Do Lê Ánh Nhật đi bộ nên mọi thứ diễn ra rõ ràng trước mắt cô, dù nàng đang trốn trong bóng của cô cũng giọng nói vẫn luôn nói không ngừng, Khương Hoàn Mỹ bỡ ngỡ với nhiều thứ, rất nhiều thứ mới mẻ đối với nàng, cái gì cũng hỏi cô.

Khi nàng hỏi nhiều như vậy nhưng Lê Ánh Nhật lại chẳng có gì thấy khó chịu hay phiền phức mà từ từ giải thích từng cái một, trên môi còn nở một nụ cười nhẹ.Lê Ánh Nhật bước đi trên đường nhựa cũng làm cho nhiều người phải ngoáy đầu lại nhìn vài cái, dù gì nhan sắc của cô cũng có thể cho là ổn và đẹp, có những sắc thái vô cùng ưa nhìn, trên gương mặt cô có rất nhiều nét sắc xảo không quá dễ thương mà làm cho cô càng trở nên trưởng thành và đầy ma mị cuốn hút người khác.Còn Khương Hoàn Mỹ thì khác nàng lại giống kiểu dễ thương như một em bé vậy chiều cao cũng chỉ có một mét năm khiến cho người khác muốn bảo vệ và che chở.Giữa Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ đều có cái đẹp riêng của mỗi người và không giống nhau.Cô cứ bước lững thững vừa đi vừa nói chuyện với nàng, người khác mà để ý thấy cô nói chuyện một mình chắc tưởng bị hâm quá, may là ai cũng bận rộn nên cũng chẳng để ý.Đi được khoảng một đoạn gần một công viên khá xa chỗ chung cư kia, xung quanh có rất nhiều quầy bán đồ ăn lề đường, Lê Ánh Nhật chọn đại một quầy rồi ngồi vào, quầy cô chọn là quầy thịt nướng nhìn trông rất hấp dẫn.Lê Ánh Nhật:" ông chủ lấy cho cháu 30 xiên thịt nướng."

Ông chủ:" có ngay có ngay." một ông chú hói đầu khuôn mặt hiền hậu trả lời cô.Sau tầm hơn hai mươi phút thì đồ ăn nóng hổi mùi hương thơm bay theo trong gió, ông chủ mang ra xong cũng tấn bật quay lại làm tiếp công việc, do chỗ cô ngồi tối lại còn khuất nên rất ít người chú ý đến, nàng bay ra khỏi bóng cô mà ngồi cạnh, Lê Ánh Nhật lấy trong túi ra một chiếc bát bỏ gạo vào trong rồi cắm đũa lên xong lấy một chiếc bát nhựa khác cho thịt xiên vào bát cho nàng.

Ánh mắt nàng nhìn đồ ăn trên bàn mà sáng lên, thoáng chốc đồ ăn trong bát đã bị nàng ăn sạch sẽ.Hết chương 30
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Cứ như vậy đồ ăn trên bàn cũng vơi hết, Lê Ánh Nhật đứng dậy thanh toán tiền rồi tiếp tục nắm tay nàng đi, do giờ cũng không còn nắng nữa nên nàng đi bên cạnh cô , ông chủ quầy thịt quay ra dọn bàn của cô thì nhìn thấy đống đồ ăn đen xì kia lòng suy nghĩ:" ủa nay tay nghề mình tệ vậy sao?"

Bây giờ thời tiết nóng, nhưng đứng bên cạnh Khương Hoàn Mỹ lại mát lạnh như trong tủ lạnh, cứ như vậy nắm tay nhau mà đi dạo, nhìn thấy các cặp đôi cũng đang ăn uống đi dạo y như mình, nàng vui vẻ cười từ lúc rời khỏi quầy thịt nướng đến giờ, đi khoảng một đoạn thì ra đến được quảng trường gần biển rất nhiều tiết mục đang được biểu diễn ở đấy.Nàng thì vui vẻ chạy đến ngó nghiêng xung quanh ánh mắt lấp lánh nhìn , mà không ngập được miệng , nhìn thấy nàng như vậy cô cũng vui lây, giờ nàng không hề giống một con quỷ khiến những con ma quỷ khác cũng phải rè chừng.Sau một buổi đi chơi vui vẻ thì bây giờ cũng đã hơn tám giờ tối, mà nhìn sang Khương Hoàn Mỹ thì vẫn chưa có giấu hiện chán hay muốn về nhà.Lê Ánh Nhật:" Vợ ơi về thôi."

Khương Hoàn Mỹ:" đang vui mà." trên khuôn mặt buồn đi khi nghe được câu nói của cô.Lê Ánh Nhật:" ngoan đi hôm khác chơi tiếp."

Khương Hoàn Mỹ yểu sìu mà " Dạ" một tiếng.Thấy được biểu cảm này của nàng mà Lê Ánh Nhật cũng bật cười thành tiếng, độ đáng yêu của nàng đã vượt quá mức thường ngày rồi.Dù vậy nhưng vẫn nghe lời mà đi về, do từ đây mà đến chung cư thì cũng mất khoảng hơn ba mươi phút đi bộ, nhưng do nãy giờ vui chơi cũng đã mệt, vậy là cô bắt xe bus về cho lẹ, trên xe bus cũng không quá nhiều người chỉ lắc đác vài người trên sẽ chủ yếu là nhưng nhân viên tan làm về đều mệt mỏi mà thiếp đi trên xe.Lên trên sẽ cô ngồi ở một chỗ ít người nhất mà ngồi xuống còn nàng thì ngồi vào bên trong gần cửa sổ còn cô ngồi bên ngoài, nàng tựa đầu vào vai của cô ánh mắt nhìn xa xăm, Lê Ánh Nhật nắm chặt đôi bàn tay lạnh buốt của nàng.Cứ như vậy cho đến khi xuống xe, trạm xe cách chung cư cô cũng chỉ mất khoảng hơn năm phút đi bộ, đúng là chỗ ở mới này vô cùng thuận lợi.

Cưới vợ vừa được nhà lại còn tháng nào cũng có tiền chuyển vào tài khoản nữa thế này ai mà trả thích, mà cũng chẳng mấy ai dám làm ngoài Lê Ánh Nhật.Về đến nhà thì cô cũng mệt mỏi mà nằm xuống giường còn nàng thì không có gì một chút mệt, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ:" hình như giữa hai người chưa lần nào gần gũi, lần cuối gần gũi cũng là đêm tân hôn một tháng trước mà cũng chẳng kịp làm xong."

Vậy là nàng đang ngồi cạnh thì không một động tác thừa, cô dùng thân mình đè chặt nàng dưới thân.Khương Hoàn Mỹ vẫn chưa hiểu chuyện gì mắt long lanh nhìn cô mà hỏi:" có chuyện gì vậy ạ."

Lê Ánh Nhật thều thào bên tai nàng:" chúng ta kết hôn mà chưa lần nào động phòng, lần trước đang bỏ giữa chừng, hôm nay chúng ta tiếp tục.." hơi nóng truyền đến vành tai nàng cảm thấy như đang đỏ lên.Không để nàng lên tiếng, cô chặn nàng bằng một nụ hôn nhẹ nhàng và bắt đầu tiến vào sâu hơn bên trong như đang khám phá nơi mà trước đó chưa tìm hiểu kĩ càng, hai chiếc lưỡi quấn quýt vào với nhau như đã bao lâu chưa gặp cứ như vậy cho đến khí Lê Ánh Nhật hết hơi mà luyến tiếc rời ra, hơi thở dồn dập mà hít thở nhìn xuống người bên dưới thì vẫn rất bình thường ngoại trừ khuôn mặt cô chút đỏ đỏ.Cô rồi khỏi mặt nàng mà tiếp tục xâm chiếm xuống bên dưới, để lại trên chiếc cổ kia vài dấu rồi mới tiếp tục đi xuống, những âm thanh đầy ma mị cuốn hút phát ra.Khương Hoàn Mỹ:" Mình.... từ từ.. chị..theo.ummm không kịp.."

Giọng nói không liền mạch và âm thanh rên kết hợp khiến cho lý trí cuối cùng của Lê Ánh Nhật cũng bay sạch, bấy giờ cô như một con mãnh thú lao vào con mồi, chiếc áo trên người nàng mặc đã được cô cởi ra mà vứt sang một bên, để lộ ra bầu ngực căng đầy kia đập thẳng vào mắt, không chần chừ quả lâu cô lao vào mà liếm mút lấy, cứ như chỉ cần làm vậy sẽ có sữa chảy ra.Hết chương 31
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Cho đến khi cái núm ấy đỏ và miệng cũng mỏi thì mới tiếp tục sang bộ phận dưới, cô đi đến đâu thì đều để trên ấy một vài nụ hôn nhẹ.

Không nhanh không chậm còn chiếc quần đùi thì cũng bị Lê Ánh Nhật cởi ra một cách nhanh chóng, bấy giờ toàn bộ viễn cảnh xinh đẹp hiện ra trước mắt.Nàng lúc này ngoài biểu cảm ngại ngùng thì đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, không còn nghĩ được thứ gì khác.Cô thì vẫn hăng hái mà làm việc của mình như không biết mệt, nắm chặt một chân của nàng mà để lên trên cổ mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lớp thịt mềm mại kia mà không tự chủ nuốt vài ngụm nước bọt.Khương Hoàn Mỹ vừa thấy hành động của cô liền dùng tay che chỗ mà người kia đang nhìn chằm chằm vào mà khuôn mặt như sắp phát cháy, Lê Ánh Nhật gạt tay nàng ra trườn lên mà hôn nhẹ vào môi nàng, thì thầm:" cho em nhé."

Âm thanh mê muội của cô, khiến cho lớp phòng thủ cuối cùng cũng vỡ tan, ánh mắt ngại ngùng mà gật đầu nhẹ, vừa thấy không chần chừ cho một ngón tay vào trước để thăm dò, rồi cho thêm một ngón nữa hành động này khiến cho cơ thể của Khương Hoàn Mỹ giật nảy lên một cái.Khương Hoàn Mỹ:" mình từ từ....."

Như không nghe được gì mà ra vào bên trong càng lúc càng nhanh hơn cơ thể nàng cũng lắc lư theo nhịp điệu, hơi lạnh từ người nàng phả ra càng khiến cô thoải mái.( tui không muốn viết quá chi tiết á, nên có gì mọi người tư tưởng tượng nhaaaaa)Cứ như vậy đã trải qua một đem quấn quýt và thân mật bên nhau.Sáng hôm sau, Lê Ánh Nhật đang mơ màng thì được Khương Hoàn Mỹ kêu dậy:" mình ơi dậy thôi ạ."

Lê Ánh Nhật:" mấy giờ rồi?"

Khương Hoàn Mỹ:" bây giờ bảy giờ rồi ạ."

Lê Ánh Nhật lết thân hình mệt mỏi mà ngồi dậy, người mệt rã rời đi vào phòng tắm, Lê Ánh Nhật là người làm mà giờ người như bị hành vậy, còn nàng thì vẫn bình thường, hình như trên khuôn mặt càng tươi tỉnh hơn.Khi vệ sinh cá nhân xong thì cô bước ra mọi thứ đều ổn trừ dưới đôi mắt ấy cuồng thâm đen lộ ra, không có cách nào che được.Bước ra khỏi chung cư mua tạm một cái bánh rồi bước lên xe bus mà tiến đến trường, ngồi trên xe mà đôi mắt cứ nhíu lại với nhau không có cách nào mở nổi, xe cứ lắc lư lắc lư càng khiến Lê Ánh Nhật tiến nhanh vào cơn mơ màng, khi sắp chuẩn bị ngủ thì Khương Hoàn Mỹ thò tay ra khỏi bóng mà nắm chặt tay người chồng mình, cơn lạnh buốt thấm đẫm vào da thịt làm cho cơn buồn ngủ cũng vơi đi nhiều.Sau một hồi, thì cũng đã đến trước cổng trường lê những bước nặng nề đi vào, đang đi thì trước mặt xuất hiện một người con trai cao ráo , che khuất tầm nhìn của cô, người con trai ấy cao hơn cô cả một cái đầu nên phải ngước nhìn lên mới thấy được khuôn mặt đối phương.Nguyễn Tuấn Anh:" sao nay thấy em mệt mỏi vậy ?"

Lê Ánh Nhật:" kệ tôi!"

Nguyễn Tuấn Anh:" em ăn gì chưa, hay anh đi mua cho em nhé?".Lê Ánh Nhật:" ăn rồi."

Cô rất muốn cắt đứt cuộc trò chuyện này thật nhanh, vì chỉ cần đứng gần anh thôi là người vợ này của Lê Ánh Nhật sẽ nổi điên, sát khí lan tỏa, bấy giờ đây sau lưng cô cũng đã bắt đầu lạnh dần dần lên.Lê Ánh Nhật:" không có gì nữa, tôi đi trước."

Không để anh nói thêm câu là cô lách sang một bên mà đi tiếp , bước được vào lớp ngồi xuống chỗ của mình thì có cuộc gọi của bà Thu gửi đến.Bà Thu:" con gái à cuối tuần này có giỗ ông ngoại con có thể về không?"

Lê Ánh Nhật:" dạ vâng cuối tuần con sẽ về a."

Nói thật thì cái hôm mà Lê Ánh Nhật phải kết hôn với Khương Hoàn Mỹ là đã bị bà ngoại cô ngăn cản nói là nếu cứ tiếp tục cử hành thì bà ngoại sẽ cắt đứt với mẹ cô, nhưng nói thật không thể làm cách nào khác, chỉ còn có một mình cách đó vào lúc ấy nên dù có muốn hay không cũng phải chấp nhận.Hết chương 32
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Ngày cứ thế mà trôi qua, đến hôm nay Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ cùng lên xe trở về nhà ngoại.Từ ở chung cư kia đến nhà ngoại cũng không quá xa, vì gia đình nhà ngoại ở trong thành phố này chỉ đi xe bus nửa tiếng cũng đến được trước ngõ.Vừa bước được vào sân đã thấy nhiều người đang tấp nập, dọn dẹp và chuẩn bị đồ, lúc cô đến nơi thì cũng đến gần mười giờ, các bác, các thím đang chuẩn bị đồ ăn, còn những người đàn ông và bà ngoại thì đang ngồi trên phản nói gì đó.Cảnh tượng này nhà ai cũng giống nhau, vẫn luôn suy nghĩ là đàn ông thì không bao giờ làm việc bếp núc, chỉ làm việc lớn còn dưới bếp thì chỉ dành cho đàn bà con gái.Bước càng vào bên trong vừa nhìn thấy Lê Ánh Nhật bà ngoại một cái cũng chẳng thèm liếc một cái, ba mẹ cô thì cũng đã đến trước mẹ thì đang phụ dưới bếp còn ba thì đang ngồi cạnh chỗ các chú, các bác.Lê Ánh Nhật nắm chặt tay của nàng mà lòng có chút thì đó buồn, Khương Hoàn Mỹ hình như cũng thấy được tâm trạng này nên cũng nắm lại cô, chẳng ai để ý cô cứ đứng tại chỗ mà không bước sâu vào.Cho đến khi mẹ cô bước lại vỗ nhẹ vào bã vai cô một cái.Bà Thu:" vào trong nhà đi con sao đứng ở đây vậy?."

Lê Ánh Nhật chỉ" dạ" rồi bước vào trong chào một lượt mọi người, đến chào bà thì bà chẳng thèm nhìn cô hay nói gì.Trước giờ bà ngoại cũng vô cùng yêu thương cô vì bên ngoại đa số bà toàn có cháu trai còn cháu gái thì cũng chỉ có cô và một người chị nữa, mẹ cô là con út trong nhà bên trên là có ba người anh trai và một chị gái nên khi từ nhỏ mẹ cô cũng đã được bà ngoại yêu thương hơn cho đến khi mẹ sinh ra cô thì sự yêu thương ấy được truyền lại.Cả gia đình bên ngoại đều biết cô phải kết âm hôn cưới một người đã chết vài chục năm nên không mấy ai dám lại gần, cũng vì vụ việc ấy mà bà ngoại và mẹ cô cãi nhau, đến nỗi bà giận không chịu ăn uống tính cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ cô.Cũng vì hôm nay là ngày giỗ nên gia đình cô mới có cớ để trở về, trước đây mỗi lần về thì mọi người đều vây quanh cô mà nói chuyện nhưng giờ chẳng còn một ai dám lại gần nói gì đến bắt chuyện.Khi đến lúc lên cúng cho ông ngoại, tất tật những người ở đấy đều bước lên gian lầu trên mà thắp hương cúng kiến, để mọi người đi hết thì cô mới bước lên, trong gian thờ lúc này chỉ có mình cô theo sau là Khương Hoàn Mỹ vẫn ngơ ngẩn đi theo .Lê Ánh Nhật lấy hương châm lên rồi cắm vào bát hương rồi mới từ từ quỳ xuống chấp tay, nàng thấy vậy cũng quỳ ngay bên cạnh mà chấp tay, miệng cô lẩm bẩm:" hôm nay cháu dẫn theo cháu dâu về đây cho ông xem, dù chị ấy không còn là con người, nhưng bọn cháu rất hạnh phúc mong ông chấp nhận."

Nàng nghe được lời ấy, cũng ngẩn ngơ nhìn cô mà mỉm cười rồi cũng làm theo động tác của cô, nhìn lên di ảnh với nụ cười hiền hậu của ông đang cười mà cũng đang cảm nhận thấy như ông ngoại cũng đã chấp nhận.Lê Ánh Nhật nắm tay nàng bước ra khỏi gian thờ đi xuống dưới sảnh, lúc này mọi người đang bắt đầu ăn uống, tiếng cười nói vui vẻ, rộn ràng.

Nhưng khi thấy cô bước xuống thì tiếng cười nói ấy cũng im lặng, những ánh mắt xa lánh nhìn chằm chằm cô, thấy vậy Lê Ánh Nhật cũng chẳng ngồi mà bước thẳng ra ngoài sân, mẹ cô thấy vậy lấy tập mấy món rồi bước theo sau..Bà Thu:" Nhật ơi, cầm lấy mà ăn không có đói ." rồi dúi bắt đồ ăn đầy kia cho cô.Cô cầm thấy mà nhìn mẹ, trông bà cũng chẳng vui vẻ gì mấy nhưng vẫn cố nở một nụ cười nhìn cô .Bà Thu:" con ăn đi nhé có thiếu ăn gì thì nói mẹ, mẹ lấy thêm."

Lê Ánh Nhật:" mẹ vào ăn đi."

Bà Thu:" ừm."

Thấy bà đi vào trong thì cô cũng sang người đi ra ngoài do bây giờ là gần giữa trưa nên Khương Hoàn Mỹ đã trốn trong bóng của cô rồi.Cô bước từng bước kiếm đại một chỗ rồi ngồi xuống mà ăn, cảm nhận thấy rằng đồ ăn hôm nay nhiều món nhưng lại chẳng cảm thấy ngon miệng.Hết chương 33
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Ánh Nhật ngồi như vậy,nắng chiếu rọi xuống, vừa nóng vừa nực, do ánh nắng quá gắt nên nàng đã trốn vào trong bóng của cô, dù gì nàng cũng là quỷ khi gặp ánh sáng mặt trời cũng vô cùng khó chịu.

Bây giờ mặt trời cũng đã lên đến giữa đầu là thời gian nắng gắt và dương khí thịnh vượng nhất, thời gian này rất hại cho ma quỷ và tổn thương âm lực cực mạnh, ma quỷ đi lại trên dương gian thôi cũng đã mất rau nhiều âm lực mới có thể đi lang thang được trên dương gian.Bên trong căn nhà kia vui vẻ rộn ràng bao nhiêu thì bên phía của cô thì im ắng và buồn tẻ, Lê Ánh Nhật lúc này đây chỉ muốn thật nhanh để về nhà và nằm trên chiếc giường kia mà ngủ một giấc thật đã, nhưng đời không như mơ, ba mẹ cô bắt cô phải ở đây đến chiều mới được về.Lòng muốn về nhưng không dám đi, sợ đi rồi ba mẹ cô lại bị anh em trong gia đình nói ra nói vào.Lê Ánh Nhật kiếm đại một chỗ ngủ tạm rồi nằm xuống chợp mắt một chút, thời gian cứ thế trôi qua đến khi cô tỉnh giấc thì cũng đã là hai rưỡi chiều, nắng lúc này cũng nhẹ hơn bên trong nhà cũng không còn tiếng cười nói mà là những cô bác đang cùng nhau rửa chén hiên sau nhà.Lê Ánh Nhật chẳng thấy ai chú ý đến mình bèn từng bước rồi khỏi nhà, đi dọc theo đường bê tông, cứ như vậy cô không biết mình nên đi đâu mà chỉ biết đi về phía trước mà không suy nghĩ gì, đi được một đoạn cũng khá xa thì bắt gặp một tiệm vàng mã cũ kỹ, có một ông lão đang ngồi đấy ánh mắt nhìn cô như muốn nói lời gì đó.Không hiểu tại sao khi bước càng gần đến tiệm vàng mã không khí bắt đầu lạnh lạnh, rồi chuyển sang lạnh lẽo, Lê Ánh Nhật cũng không tự chủ mà rùng mình một cái.Cô cũng chào ông lão ấy một cái rồi lịch sự chuyển bị bước tiếp thì ông lão gọi với lại:" ta có chuyện muốn nói với cháu.."

Cô dừng chân quay lại nhìn ông:" có gì sao ạ."

Ông lão như kiểu nửa muốn nói nửa không dám, vô ông biết rằng bên trong người cô có một con quỷ rất mạnh, nếu không nói thẳng ra thì không biết con quỷ ấy sẽ làm gì, nhưng không nói thì lòng lập bứt rứt không nguôi.Ông lão :" thật ra quanh người cháu có âm khí của quỷ, là một loại quỷ rất mạnh sắp tiến sang Thi quỷ...."

Nói dứt câu sắc mặt ông lão cũng nghiêm trọng hơn.Cô nghe đến đây cũng bất ngờ vì ông lão có thể cảm nhận được Khương Hoàn Mỹ, dù vậy nhưng suy nghĩ một hồi thì cô thấy cũng đúng vì nghề giấy thủ công này gặp chuyện phi lý thì có thể chấp nhận.Lê Ánh Nhật:" không cần đâu ạ."

Ông lão tưởng rằng cô không tin nên nói tiếp:" nếu cháu không trục con quỷ ra khỏi người thì cháu sẽ không sống được quá lâu, ở cùng ma quỷ nó sẽ hút dương khí của cháu, mà còn bị âm khí xâm nhập vào cơ thể."

Lê Ánh Nhật:" dạ không cần đâu ạ."

Nói xong Lê Ánh Nhật xin phép rồi quay đầu đi tiếp, ông lão nhìn bóng lưng cô mà lắc đầu:" giới trẻ giờ chẳng tin vào thế giới này có ma quỷ gì cả."

Lê Ánh Nhật dù đã đi nhưng vẫn nghe được lời ông lão nói:" không phải cháu không tin nhưng con quỷ mà ông đang nói là vợ cháu..."

Xung quanh đây cũng không mấy người dân cho lắm, chỉ lắc đác vài chục nhà cách nhau, dù khu vực này gần thành phố nhưng lại có gì đó cổ điển, đường bê tông thì không phải chỗ nào cũng có, bên trong ngõ hẻm là đường đất.Vừa đi vừa suy nghĩ đến lời ông lão vừa mới là nàng đang chuẩn bị hóa thi quỷ sao?

Lòng cô có rất nhiều thắc mắc, tại sao nàng lại hóa thi quỷ, hay là vẫn còn hận thù nên nàng đang mới bắt đầu hóa thành?Rất nhiều suy nghĩ vây quanh, Khương Hoàn Mỹ hình như cảm nhận được tâm trạng của cô mà thò tay ra khỏi bóng ôm lấy cô từ phía sau, dù bất ngờ nhưng cũng không đẩy đôi bàn tay lạnh ngắt đen xì kia vì có đẩy cũng không chắc có thể đẩy được.Hết chương 34
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Nói thật thì khi nghe thấy lời ông lão kia nói nàng đang chuẩn bị hóa thành thi quỷ thì trong lòng cô cũng rất thắc mắc, nàng cũng đau còn căm thù ai, hay oán khí nặng nữa đâu mà có thể hóa thành.Rất nhiều suy nghĩ vây quanh, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ông lão tiệm vàng mã kia nhưng cô đã lỡ đi mất rồi.

Đến khi quan sát mọi thứ xung quanh thì hình như cô đã đi lạc vào một khu cây cỏ cao xung quanh có một vài ngôi nhà sập xệ đổ nát.Lê Ánh Nhật:" gần thành phố thế này mà cũng có một nơi hoang vắng không có một bóng người hay sao."

Đang đứng thì đột nhiên trong không gian xộc lên trong không một mùi thối rữa như xác chết lâu năm, Lê Ánh Nhật quay đầu nhìn xung quanh bắt gặp vài cặp mắt từ trong những căn nhà đổ nát kia, ánh mắt của sự thèm khát nhìn chằm chằm vào cô như đang săn mồi,không rời mắt khỏi Lê Ánh Nhật một giây phút nào.Do xung quanh nhiều cây cối, bụi rậm nên ánh mặt trời không thể nào chiếu tới nên chắc cũng vì vậy mà đám ma quỷ kia dám xuất hiện trước mặt con người vào ban ngày như thế này.Khương Hoàn Mỹ trốn vào bóng nên những thứ ấy không phát hiện ra.Lê Ánh Nhật:" cái quái gì...." lùi lại vài bước nhưng những thứ kia hình như không muốn vụt mất con mồi trước mặt, những bóng đen bắt đầu bò ra từ những căn nhà không một con nào giống con nào, con thì bị thối rữa, sâu bọ bò nhúc nhích bên trong miệng và mất.

Đôi tay thì thịt đã bị con gì đó ăn mà lộ ra cả xương.Con còn lại hình như là một người phụ nữ, hình dạng rất kỳ quái cổ vặn ngược ra đằng sau tay chân thì dài ngoằng,lưỡi thì dài liếm lắp vươn dài cái lưỡi về phía cô.Chứng kiến cảnh tượng này thì bất kỳ người nào cũng sẽ sợ hãi mà bỏ chạy, nhưng không hiểu tại sao khi thấy cảnh tượng này đôi chân của Lê Ánh Nhật lại không để nào nhúc nhích được một chút dù đã sợ đến tột cùng, cả người mồ hôi chảy ra nhể nhại, khi hắn sắp chạm thì Lê Ánh Nhật không dám nhìn mà nhắm lại, đột nhiên trong không khí có một mùi hương hoa cỏ thoang thoảng.Tà áo dài cưới đỏ thẳm cuốn chặt lấy người đàn bà vặn vẹo kia bóp thật chặt, vì đau tiếng hét vang vọng trong không khí vô cùng khó nghe, chưa được một lúc thì bắt đầu phát ra âm thanh nhai nhồm nhòm, con quỷ nam kia chứng kiến cảnh tượng này mà run rẩy, khi nó sắp trốn đi được thì đã bị nàng bóp cổ, một âm thanh " rắc" giòn tan, vứt xuống đất và bị nàng đạp một cái nát sọ, linh hồn bay ra chui vào người Khương Hoàn Mỹ.Lê Ánh Nhật chứng kiến cảnh tượng mà nôn thốc nôn tháo toàn bộ đồ ăn lúc trưa đã nôn sạch ra ngoài đến khi chỉ nôn ra chất lỏng thì mới bắt đầu dừng nôn, tay chân mềm nhũn ngã bịch xuống đất.Khi xử lý xong hai con quỷ kia quay lại phía cô thì hình dáng đáng sợ lúc nãy cũng biết mất , nàng đã trở lại hình dạng thường ngày, nàng lơ lửng bay lại phía cô, kéo cô đứng dậy." em có sao không" Khương Hoàn Mỹ kéo cô lên để thân thể của Lê Ánh Nhật dựa hẳn lên người mình." không sao" Lê Ánh Nhật khuôn mặt xanh xao, không còn sức lực mà đứng thẳng dậy." chúng ta lại chỗ gốc cây kia ngồi" Khương Hoàn Mỹ dìu dắt từ từ từng bước nhích lại gần chỗ gốc cây to kia mà để cô ngồi xuống.Cứ như vậy cả hai người ngồi ở đó, Lê Ánh Nhật nhìn chằm chằm vào nàng xem có thứ gì khác biệt hay biểu hiện của đang hóa thi quỷ không, sau khi nhìn từ chân lên thì sự khác biệt duy nhất là đôi mắt của nàng đã chuyển sang màu đỏ thẫm như màu máu, khi nhìn chằm chằm vào thì cảm giác như bị mê hoặc vậy....Phía bên nào đó, bên trong một căn nhà xập xệ giữa nhà đặt cỗ áo quan đỏ thẫm và xung quanh áo quan được dán chi chiết những tấm bùa màu vàng bên trên được viết màu đỏ không biết là thứ gì chữ kì quái vô cùng.

Hết chương 35
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Dưới sàn nhà nơi chiếc quan tài được đặt lên là một trận pháp được vẽ bằng máu, mùi tanh tưởi thoảng thoảng trong không gian, nhưng hình như người đàn ông kia lại chẳng mấy bận tâm, trên người mặc bộ quần áo bạc màu nhìn như đạo sĩ hay pháp sư gì đó, khuôn mặt nở một nụ cười nham hiểm, ánh mắt nhìn cổ quan tài mà tham lam, thèm thuồng.Bên phía đôi vợ chồng kia lúc này đã chở về nhà lần này vẫn đi qua tiệm vàng mã kia nhưng không còn thấy ông lão ngồi đó nữa, nhìn tổng quát thì Lê Ánh Nhật đưa ra một đánh giá, cửa hàng cũ kỹ, bụi bặm bên trong xếp hàng dãy hình nhân người giấy trên kệ thì đủ thứ làm bằng giấy, do cũng chỉ nhìn qua qua từ bên ngoài vào nền cũng không quá để ý.Sau một lúc được Khương Hoàn Mỹ dẫn đường thì cũng trở về được nhà bà ngoại, bước vào trong sân thấy mẹ đang đi đi lại lại gọi điện cho ai đó, vừa thấy cô bước vào bà liền chạy lại.Bà Thu:" nãy giờ đi đâu vậy con, có biết mẹ lo lắm không.." giọng nói sót ruột, có một chút lo lắng mà thở phào." dạ không sao , con đi lòng vòng trong khu vực gần đây thôi" Lê Ánh Nhật chạm tay lên vai mẹ mình mà trấn an."

Mẹ ơi, con có thể về trước được không ạ, con thấy trong người không được khỏe cho lắm" Lê Ánh Nhật vừa nói vừa nhìn và ánh mắt hiện lên một tia mệt mỏi.Trong lòng bà Thu vừa nhẹ nhõm mà nghe thấy đứa con gái của mình nói vậy lại sốt sắng:" con bị mệt chỗ nào, có ổn không"Bà đưa tay sờ vào mặt Lê Ánh Nhật ánh mắt đầy quan tâm, cô xua tay:" dạ chỉ hơi mệt một chút còn lại thì không sao ạ"Nghe thấy vậy:" được rồi còn cứ về trước đi rồi mẹ nói với bà con sau."

Nghe được sự chấp thuận của mẹ, Lê Ánh Nhật bước vào trong sảnh lấy chiếc balo đang được đặt trong góc phòng mà đeo lên vai, chào bà một cái rồi bước ra khỏi nhà.Đi khoảng một đoạn đường thì cũng đến trạm xe bus, lúc này Lê Ánh Nhật mới để lộ sự mệt mỏi và sợ hãi lúc nãy mình đã không may gặp phải, thật là một phe hết hồn, ăn được những gì đều đã nôn hết ra ngoài.

Bây giờ lúc này chiếc bụng trống rỗng.Chờ khoảng hơn năm phút thì chiếc xe bus từ xa chạy đến dừng trước mặt cô, bước lên xe trả tiền rồi ngồi vào một góc mà ít ai để ý, ôm chiếc balo trước ngực cả người dựa vào cửa kính xe, ánh mắt nhìn xa xăm.Bên trong xe cũng không có mấy người, Khương Hoàn Mỹ lúc này mới chui ra khỏi bóng Lê Ánh Nhật mà ngồi cạnh, cái cảm giác man mát bên cạnh khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút." em có sao không?"

Khương Hoàn Mỹ nắm lấy tay cô mà hỏi han, ánh mắt lướt từ đầu đến dưới chân, xem xét kỹ thấy không có chuyện gì thì đôi lông mày mới chịu thả lỏng." không sao không sao, chỉ là lúc nãy ói hết ra ngoài nên cơ thể có một chút mệt mỏi" Lê Ánh Nhật không tự chủ mà nghiêng đầu tựa vào người nàng, cảm giác mát lạnh giữa một ngày nóng bức này thật dễ chịu làm sao." em nằm nghỉ một lúc đi lúc nào đến nơi chị kêu dậy" Khương Hoàn Mỹ vuốt ve tay cô, như muốn ôm lấy Lê Ánh Nhật mà không dám.Nghe được lời ấy không hiểu sao Lê Ánh Nhật lại thấy sự quan tâm và yêu thương của nàng trong đó, và cô tin tưởng không một chút đề phòng nào, đi cạnh Khương Hoàn Mỹ thật vui người nàng lúc nào cũng mát lạnh như đang bật điều hòa, đôi mắt nhíu chặt, một lúc sau thì từ từ thả lỏng hơi thở đều đều phát ra vậy thôi cũng đã biết cô đã ngủ.Khương Hoàn Mỹ đưa tay vuốt mái tóc đang rơi xuống của cô, đôi mắt tràn đầy tình yêu, cảm thấy rằng như sắp tràn ra ngoài vậy, tay nàng không yên mà vuốt ve khuôn mặt thanh tú kia nhưng một lúc sau cũng chịu dừng lại, sợ sẽ đánh thức người bên cạnh này.

Hết chương 36

Hơi ngắn thông cảm
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Khi chợp mắt Lê Ánh Nhật bắt đầu bước vào giấc mộng, bối cảnh trước mắt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm bầu trời tối đen ếch nhái kêu râm ran, tạo nên không gian kì quái và rợn người.Một người con gái đang đi trong con đường đất đỏ bên cạnh bờ sông thì bị một bóng người cao lớn lôi mạnh vào một bụi cây gần đó, người ngã mạnh xuống đất cơn đau truyền đến không bất giác mà khẽ rên:" aaa cái gì vậy."

Do trời tối nên không thể nhìn khuôn mặt đối phương, nhưng lại ngửi được mùi cồn sộc lên, thân hình cao lớn kia mạnh mẽ tiến lại gần đè mạnh lên người Khương Hoàn Mỹ giọng nói lúc này mới thều thào phát ra:" em có biết tui thích em lâu lắm rồi không hả, mà tại sao em không bao giờ để ý đến tui...ực..."

" Chỉ cần tui làm thế này thì em sẽ trở thành người của tui sẽ không thằng nào dám ....ực ... mơ tưởng....."

Lê Cao Kiệt vừa nói ghì chặt nàng xuống mà hôn tới tấp.Khương Hoàn Mỹ dãy dụa, tránh né nước mắt không tự chủ mà rơi xuống:" không được .... làm bậy....tui mách cha tui....."cố gắng nói mà kèm theo tiếng khóc."

CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI, CÓ AI KHÔNG?"

Khương Hoàn Mỹ cố gắng hét thật to chỉ mong phép màu có thể xảy ra mà có ai đó nghe thấy mà cứu nàng, nhưng nàng hét đến khàn cả cổ giọng nhưng chẳng có gì ngoài tiếng hét của nàng.Lê Cao Kiệt hôn xuống chiếc cổ của nàng, một tay nắm chặt tay nàng còn tay còn lại thì giật mạnh áo nàng ra để lộ chiếc áo yếm và thân hình trắng hồng kia, đang trong men say nên khi nhìn thấy con thú trong người như bị sổng chuồng.Khi Lê Cao Kiệt sắp chạm gỡ luôn chiếc áo yếm kia thì một tiếng " bụp" vang lên rồi người con trai kia chợn mắt rồi ngã sang một bên, vừa được thả lỏng Khương Hoàn Mỹ ôm chặt bản thân khóc một cách nức nở cũng không để ý ai là người vừa cứu mình, nàng cuộn tròn mình vào một chỗ mà không dám ngấc đầu lên.Lê Mỹ Duyên lúc ấy định đi bắt chút ếch để mai đi bắt thì nghe được âm thanh kêu cứu của ai đó, vậy là em lấy tạm một khúc gỗ to chạy theo hướng âm thanh đang phát ra, lúc gần đến nơi thì nghe được tiếng khóc và âm thanh sột soạt trong bụi rậm.Càng tiến đến thì Lê Mỹ Duyên phát hiện âm thanh kêu cứu ấy là của Khương Hoàn Mỹ, em sốt ruột lao vào thì thấy một người con trai đang đè vào người con gái kia, không nhanh không chậm nàng cầm cây đập thẳng vào đầu người nam kia, khi thấy được người kia bất tỉnh thì vội vàng vứt khúc gỗ sang một bên, ngồi xuống ôm thấy nàng.Cảm nhận thấy có người ôm lấy mình nàng vùng vẫy,đẩy người ấy ra.

Thấy Khương Hoàn Mỹ mất bình tĩnh như vậy em từ từ dỗ dành trấn an nàng:" không sao có em đây rồi" vừa ôm vừa vỗ về.Nghe được thanh âm quen thuộc nàng lúc này không còn đẩy ra nhưng khóc càng ngày càng lớn hơn, hai tay ôm chặt đối phương tựa cả người vào lồng ngực người con gái ấy, thấy Khương Hoàn Mỹ khóc như vậy Lê Mỹ Duyên cũng không đành lòng như tâm lý của nàng lúc này chưa ổn định, có khi khóc xong thì nàng sẽ cảm thấy ổn hơn.Cứ như vậy hai người con gái trong đêm ôm nhau, sau khi thấy nàng bình tĩnh hơn và không còn khóc nữa mà chỉ còn lại tiếng thút thít, Lê Mỹ Duyên dựa nàng ngồi thẳng dậy kéo chiếc áo đã bị đứt mất khuy kia khoác tạm nên cho nàng rồi, dìu dắt từng bước trở về nhà Lê Mỹ Duyên.Về đến nhà để Khương Hoàn Mỹ ngồi xuống ghế định chạy vào nhà kiếm chiếc áo khác cho nàng thì bị nàng níu chặt lại không cho đi, em đành nhẹ nhàng dỗ dành:" chị ngồi đây đi em kiếm áo khác cho chị mặc, em không có đi đâu cả."

Bấy giờ thì nàng mới chịu bung vạt áo ra ôm chặt lấy cơ thể, không để nàng chờ quá lâu nàng lấy ra một chiếc áo bà ba nâu dù không đẹp nhưng là cái mới nhất của Lê Mỹ Duyên, em cầm ra đưa trước mặt nàng:" chị mặc vào đi kẻo lạnh ."

Khương Hoàn Mỹ cầm lấy chiếc áo của mà em đưa cởi lấy chiếc áo bà ba rách kia trước mặt Lê Mỹ Duyên, rồi mặc chiếc bà ba nâu kia vào, thấy nàng không ngại ngần gì mà cởi ngay trước mặt mình, em đỏ mặt quay ngược ra phía sau không dám nhìn thêm.Vừa mới thấy được khung cảnh này thì bắt đầu mọi thứ trở nên mờ nhạt hình như đang có ai kêu tên cô, trong thoáng chốc mọi thứ biến mất Lê Ánh Nhật giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra thấy nàng bên cạnh mà nổi sợ bắt đầu dâng trào."

Em sao vậy?"

Khương Hoàn Mỹ thấy sắc mặt của cô lúc này còn kém hơn lúc nãy mà lo lắng hỏi thăm.Bác tài:" đến rồi có xuống hay không đây?"

" Dạ có" Lê Ánh Nhật nhanh tay nhanh chân ôm lấy balo nắm tay nàng bước xuống xe." em gặp ác mộng sao ?"

Khương Hoàn Mỹ được cô nắm nhưng vẫn hỏi han.Cô chỉ gật đầu mà bước tiếp, Lê Ánh Nhật không biết có phải chỉ là một giấc mơ hay là sự thật, chính là kiếm trước của nàng hay không chẳng dám chắc chắn gì cả.

Đang suy nghĩ thì bụng bất đầu đánh trống vì đói, cô đành bỏ mọi thứ sang một thấy một bà lão đang bán bánh cô mua tạm cái cái rồi trở về chung cư, từ lúc xuống xe đến giờ tay cả hai người chưa rời nhau lúc nào, dù nhiều người cũng thấy hơi kì nhưng chẳng ai dám hỏi cũng chỉ dám nhìn rồi đi tiếp.

Hết chương 37
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Bước lên được đến nhà cô quăng luôn chiếc balo lên sofa, cả người ngồi tựa lên ghế chiếm trọn cái ghế làm của riêng, Khương Hoàn Mỹ nhìn cảnh này mà ấm ức, có cái ghế mà chen hết không để người ta một chỗ nào." chị có biết gì về thi quỷ không?"

Lê Ánh Nhật ngước đầu lên nhìn nàng." chị cũng không biết, lần đầu tiên chị nghe nói đến nó."

Khương Hoàn Mỹ ánh mắt ngây ngô nhìn cô, nhìn vậy cũng biết nàng chẳng biết gì về nó cả.Lê Ánh Nhật lại nhớ đến giấc mơ lúc trên xe kia, không giống giấc mơ nó vô cùng trân thực vậy, y như là chuyện đó đã thực sự xảy ra." chị đã từng bị một nam nhân nào chạm vào người chưa?"

Lê Ánh Nhật nói xong câu đấy thấy mình bị ngu lắm sao , chắc chắn phải có rồi dù gì cũng phải có chồng con, lúc này cô quên bén mất Khương Hoàn Mỹ thích con gái." chị cũng không chắc nữa, chị đã chết lâu rồi nên có nhiều chuyện không còn nhớ nữa."

Khương Hoàn Mỹ nhíu mày vừa suy nghĩ vừa nói.Lê Ánh Nhật:" em có một thắc mắc tại sao dù chị đã chết lâu như vậy rồi nhưng thân thể của chị lại không bị phân hủy?"

Lê Ánh Nhật:" và lúc chị mới chết sao không báo thù luôn mà phải để đến tận bây giờ?".Khương Hoàn Mỹ:" chị không biết tại sao thân xác lại không phân hủy, trước đó chị vẫn luôn nằm trong quan tài cho đến khi tấm bùa kia hết hiệu lực thì lúc đấy linh hồn chị mới thoát ra khỏi quan tài."

Lê Ánh Nhật:" vậy là trước đó chị luôn nằm trong quan tài sao ?"

Nàng gật đầu nhìn cô , càng suy nghĩ càng rối rắm, mọi thứ chẳng liên kết với nhau gì cả.Lê Ánh Nhật xoa xoa thái dương:" vậy tại sao chị có thể trở thành thi quỷ được chứ."

Khương Hoàn Mỹ:" có thể chỗ đất chị được chôn có rất nhiều âm khí, và trước khi chết bên trong chị đã rất nhiều hận thù."

Nàng nói ra những lời ấy mà khuôn mặt tỉnh bơ không một chút buồn nào, chắc có thể do đã mất quá lâu nên cảm xúc cũng đã bị mai một dần.Lê Ánh Nhật:" lúc trên xe, em lại gặp giấc mơ ấy, mọi thứ trong đấy rất quen thuộc đối nhưng cũng xa lạ..."

Khương Hoàn Mỹ: " em đã thấy gì?".Lê Ánh Nhật im lặng một hồi rồi chầm chập lên tiếng:" thấy chị bị một nam nhân khác mạnh mẽ lôi chị, đè lên thân thể chị xé rách chiếc áo...."

Nghe cô nói vậy nàng cũng chỉ biết im lặng bắt đầu những cảnh tượng mà lời cô kể xuất hiện trong đầu nàng hình như ký ức bị quên lãng kia cuối cùng cũng đã nhớ ra.Khương Hoàn Mỹ dù đã nhớ ra nhưng vẫn muốn cô kể tiếp:" tiếp theo là sao ..?"

Lê Ánh Nhật:" em cũng chẳng biết nữa, bên trong giấc mơ mọi người gọi em là Lê Mỹ Duyên, cũng có thể em chỉ là người xem hoặc cũng có thể là em ở kiếp trước hay chăng.!"

Lê Ánh Nhật :" có phải chúng ta đã quen nhau trước lúc nhỏ hay không, ví dụ như kiếp trước chẳng hạn?."

Khương Hoàn Mỹ chẳng nói gì chỉ im lặng, ánh mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Lê Ánh Nhật như đang trốn tránh.Khương Hoàn Mỹ lắp bắp trả lời lại:" chị cũng... không nhớ... rõ nữa..."

Dù có nghi ngờ nàng nhưng đều bị Lê Ánh Nhật tự bác bỏ, lấy tạm mấy cái bánh mì mà nhai , dù nó có hơi khô nhưng trong lúc đói này lại cảm thấy nó ngon miệng.Bầu trời bên ngoài cũng đã hoàng hôn, ánh nắng nhẹ chiếu vào lớp kính , chiếu thẳng vào khuôn mặt cô như đang phát sáng thật là đẹp!Nàng thì đứng ngơ ra nhìn cô không chớp mắt còn cô thì chẳng mấy để tâm mà vẫn ngồi ăn nốt cái bánh mì đang nhai dỡ.Bước vào phòng tắm thấy kem đánh răng đã dùng hết, bước ra ngoài:" chị ở nhà chút nhé em xuống bên dưới mua chút đồ."

Bước ra khỏi hành lang, đứng trước thang máy nhấn nút rồi chờ" ting " Lê Ánh Nhật bước vào nhấn thang máy đi xuống, bước ra khỏi thang máy đi một mạch ra ngoài, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì trên tay xách một túi nhỏ, thong thả vừa đi vừa ngân nga.

Đứng trong thang máy mà chờ không hiểu sao đang lên tự nhiên nó dừng lại, Lê Ánh Nhật tưởng có người nhưng cửa lại chẳng chịu mở.Cô nhìn xung quanh không mấy gì đó khác:" chắc thang máy bị lỗi rồi.." vừa tự trấn an mình thì đèn trong thang máy chớp chớp rồi tắt mất, không khí trong thang máy bắt đầu lạnh, lại là mùi hôi thối khó ngửi đó.

Lê Ánh Nhật biết rằng cô thứ không sạch sẽ đang trong đây nhưng chẳng còn cách nào khác để có thể thoát ra, bên trong thang máy không gian rất nhỏ không thể chạy trốn hay làm bất kì nhưng gì.Đột nhiên sau lưng một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô quay đầu lại chạm mặt với một con quỷ nhi đang bám trên trần mà vặn ngược cười khà khà với cô, điệu cười rất chói tai và ngắt quảng.Nó thè lưỡi liếm vào bên má của Lê Ánh Nhật, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, nhớt nhớt ở chỗ con quỷ kia vừa liếm thật là kinh khủng.Từ miệng của con quỷ lòi ra một sợi chỉ đỏ thẫm tiến đến gần nó chui vào trán của cô, khi linh hồn sắp lì khỏi xác thì vạt áo đỏ phất bay Khương Hoàn Mỹ nắm chặt sợi chỉ giật đứt, ánh mắt nàng nhìn con quỷ khi như muốn ăn tươi nuốt sống con quỷ.

Hết chương 38
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Cổ Khương Hoàn Mỹ lệch hẳn sang một bên mắt ánh lên màu đỏ như máu tiếng thét của nàng vô cùng chói tai, quỷ nhi kia thấy nàng như vậy dù có chút run rẩy nhưng nó vẫn không mấy để tâm lao nhanh về phía nàng, khi hàm răng sắc nhọn kia sắp cắn được vào vai thì Khương Hoàn Mỹ nắm chặt đầu của quỷ nhi kia mà bóp chặt.Bị nàng nắm chặt, nó vẫy vùng hét liên tục vào mặt nàng như muốn nàng bỏ tay ra nhưng khuôn mặt Khương Hoàn Mỹ lúc này chỉ muốn giết chết con quỷ trước mắt.

Nàng cắn vào ngay cổ nó một dòng nước đen xì tanh hôi chảy ra, tiếng hét khác nó nghe, rè rè.Quỷ nhi thấy mình bị cắn liền dùng sức vướn lên cắn rách một mảnh da bên vai trái của nàng thay vì chảy ra chất lỏng đen xì kia thì Khương Hoàn Mỹ bên dưới tấm danh kia lại có một dòng máu đỏ tươi chảy ra miếng da bên trong miệng con quỷ nhi có dính máu của nàng, khi máu chạm vào con quỷ một âm thanh" xèo xèo" như thịt đang cháy con quỷ la hét nhả miếng da nhưng đã không kịp, sau một lúc thì cả cơ thể của nó đã bị cháy đen không còn gì.Khương Hoàn Mỹ cũng ngơ ngác không hiểu tại sao máu của mình lại màu đỏ thẫm trong khi mình đã chết rất lâu rồi, nàng nhớ đến lời ông lão ở tiệm vàng mã kia nói nàng sắp trở thành thi quỷ nên chắc máu đỏ này cũng là lẽ thường tình.

Bỗng một giọng nói nam nhân lẩm bẩm trong tâm trí nàng, những cơn đau bắt đầu ập đến Khương Hoàn Mỹ định biến đi nhưng nhìn thấy Lê Ánh Nhật vẫn đang nằm bất tỉnh bên cạnh thì lại không nỡ, nàng bèn nhập vào xác cô và trở về chung cư đặt cô nằm trên giường an toàn thì nàng cũng biến mất đi đâu.Tại sao phải nhập xác?

Vì nếu không nhập xác dẫn cô về phòng thì chắc chắn sẽ bị camera quay lại và sẽ nhiều thứ không hay đối với Lê Ánh Nhật nên điều đúng đắn nhất lúc này là nhập xác.

Bên trong thanh máy cũng có camera nhưng đã bị con quỷ nhi kia phá hỏng mất nên những gì xảy ra trong đó sẽ không ai biết.Sau một lúc bất tỉnh thì Lê Ánh Nhật cũng từ từ tỉnh dậy, cô bất ngờ vì lúc nãy mình còn đứng trong thanh máy mà bây giờ đã ở trong phòng ngủ, bên trong không khí thoảng thất một ít mùi hương hoa cỏ thanh mát.Lê Ánh Nhật:" là chị ấy sao ..? vậy chị ấy đi đâu rồi?"

Cô bước ra khỏi phòng nhưng chẳng thấy nàng đâu.Lê Ánh Nhật:" Khương Hoàn Mỹ chị đâu rồi?" cô thấy lạ vì thường ngày kêu một tiếng là nàng đã xuất hiện rồi mà nay chẳng thấy nàng ở đâu.Một mùi máu thoang thoảng bên trong không khí, Lê Ánh Nhật đi theo mùi mà đi dần dần đến trước một phòng nhỏ để đựng đồ, mùi đến đây thì cũng biến mất.

Lê Ánh Nhật đành liều mở cửa " cạch" cô thò đầu vào bên trong thấy nàng đang quàn quại trên mặt sàn lạnh, môi cắn chặt, cả người dãy dụa run cầm cập, nhìn xuống vai áo dài kia đã bị rách một mảnh to lộ ra phần thịt đang chảy máu.

Lê Ánh Nhật đứng hình mà kinh hãi cảnh tượng trước mắt.Lê Ánh Nhật:" máu tại sao lại có màu đỏ, chị có sao không?"

Nghe thấy được thanh âm quen thuộc nàng bất giác ngẩn đầu lên nhìn cô, nước mắt lăn dài trên mặt thi nhau rơi xuống, môi thì đã bị nàng cắn đến chảy máu.

Nàng cứ nghĩ làm vậy thì cô sẽ không biết nàng ở đây nhưng đâu có ngờ lúc này Lê Ánh Nhật đã đứng trước mắt nàng.Khương Hoàn Mỹ thều thào:" đ- đừng lại đây."

Nàng ôm lấy thân thể của mình càng ôm càng run.Lê Ánh Nhật:" chị sao vậy?"

Cô không những không nghe lời nàng mà còn đi đến từ từ ngồi xuống trước mặt nàng.Khương Hoàn Mỹ:" chị không kiểm soát được thân thể nữa em đi đi không chị sẽ làm...hại em mất..."

Lê Ánh Nhật:" tại sao chị lại trở nên thế này?

Chị đánh nhau với con quỷ kia sao ?

Nó làm chị bị thương phải không?"

Cô hỏi tới tấp như vậy nhưng nàng vẫn cắn chặt môi không nói thêm lời nào, ánh mắt ấy không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào người cô như xem cô là bữa ăn, đôi mắt đỏ ấy lại càng trở nên kì dị trong bầu không khí này.Thấy nàng run rẩy, Lê Ánh Nhật ôm trọn nàng vào lòng mà vỗ về, ánh mắt đầy thương xót.

Còn Khương Hoàn Mỹ thì hình như sắp mất đi lí trí, muốn vùng vẫy khỏi vòng tay cô nhưng không thể, đôi mắt sắc bén,miệng không tự chủ liền cắn vào bả vai cô .

Một cơn đau truyền đến, Lê Ánh Nhật nhăn mặt muốn đẩy nàng ra nhưng miệng nàng vẫn nhậm chặt bả vai kia mà mút lấy những giọt máu đang chảy ra.Khi nếm được thì tinh thần Khương Hoàn Mỹ trở nên bình ổn hơn, lấy lại được quyền kiểm soát, thấy được hành động bất ngờ này của mình mà nhả ra, khuôn mặt hối lộ lộ bên.Khương Hoàn Mỹ:" chị... chị xin lỗi... chị không kiểm soát được bản thân..."

Lê Ánh Nhật dù bị cắn đau nhưng nghĩ đến dù gì cũng là vợ mình thì cũng không có gì để tính toán với nàng, lúc nãy nàng còn cứu cô kia mà nên mới bị thương cho nàng chút máu thì cũng không có gì to tác.

Hết chương 39
 
Back
Top Bottom