[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon
Miucam Cammiu Minh Hon
Do say nên tướng đi của Lê Ánh Nhật có chút xiên vẹo như sắp ngã, tưởng lượng của cô cũng không tốt lắm uống hơn nửa chai rượu mà đã vậy rồi, vừa đi trên tay ôm khư khư thùng tiền mừng cưới.Mở cửa phòng, Lê Ánh Nhật chợt khựng lại nhìn vào bên trong, Khương Hoàn Mỹ mặc trên người bộ lễ phục đỏ cùng mạn che mặt.
Cô bước vào đặt thùng tiền sang một bên từ từ tiến lại phía nàng nhìn qua thấy trên bàn tay trái của nàng có đeo nhẫn đen mà lúc nãy cô đã đeo cho nàng, cô càng tiến gần chưa một ai cất lời trước, Lê Ánh Nhật từ từ vén mạn che lên để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thường ngày nàng đã rất đẹp rồi, hôm nay càng khiến nàng trở nên quyến rũ trước mắt cô, ánh mắt không tự chủ được mà liếc xuống chỗ lồi lõm kia.Khương Hoàn Mỹ:" Mình ơi."
Lời nói nàng thốt ra như đang thôi miên cô vậy, cô gỡ luôn chiếc mạn che mặt của nàng để sang một bên, không tự chủ được mà tiến đến hôn nàng một cái rồi đi ra, khuôn mặt nàng bắt đầu đỏ bừng lên nhìn cô mà ngại ngùng, Lê Ánh Nhật mặt cũng đỏ nhưng là do men rượu chứ không phải là ngại, chắc do có men say trong người mà cô mạnh dạn tiến đến đè nàng xuống giường, ánh mắt cô nhìn khuôn mặt nàng mà mê mẩn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia.Nụ hôn tiếp theo lại xuống nhưng không thoáng qua như lúc đầu, hai đầu lưỡi chạm vào nhau luồn lách khắp khoang miệng của cả hai, những âm thanh chóp chép vang lên trong không gian yên tĩnh, kèm theo có tiếng rên khe khẽ trong cổ họng nàng phát ra vô cùng ám muội.Sau nụ hôn ấy, Lê Ánh Nhật hít từng ngụm không phí vào, còn nàng thì không cần thở nên không sao, cô nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Từng bước cỡ đi chiếc áo nàng đang mặc trên người ra để lộ khuôn ngực đầy đặn, nàng thì không dám nhìn cô vì ngại dùng một tay che mắt mình lại.Đôi môi cô chạm từ từ xuống chiếc cổ kia không tự chủ mà để lại vài dấu đỏ đỏ nổi bật trên làn da này, tiếp theo là bầu ngực đầy đặn kia, không tự chủ mà bóp vài cái.Khương Hoàn Mỹ:" Mì..nh...
ưm....
ưm...đừ ...ng ưm....."
Lê Ánh Nhật như không nghe thấy nàng nói gì mà vẫn tiếp tục làm loạn trên người nàng, Khương Hoàn Mỹ bắt đầu có trạng thái lạ, Đôi mắt bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô, còn Lê Ánh Nhật vẫn đang hăng say làm mà không biết nàng đang thay đổi.Nàng nhanh chóng cắn vào vai cô, cơn đau truyền đến khiến cô cũng tỉnh táo hơn mà nhìn nàng, nàng vẫn không nhả ra mà càng cắn chặt hơn, do quá đau cô bèn thớt lên.Lê Ánh Nhật:" chị.... chị sao vậy?."
Cơ thể nàng run rẩy, nhưng vẫn không nhả cô ra, cô cảm nhận thấy nàng đang mất kiểm soát, sợ hãi gì đó.Lê Ánh Nhật:" Khương Hoàn Mỹ, không sao không sao ."
Sau vài câu an ủi đó nàng như trong thoáng chốc lấy lại được ý thức, nhả vai cô ra, ánh mắt rưng rưng, lúc này không còn đáng sợ như lúc nãy, cô ngồi sang một bên nhìn nàng nhìn vết thương.Trong lòng suy nghĩ:" Đêm tân hôn còn chưa làm được gì mà còn bị vợ cắn."
Khương Hoàn Mỹ:"chị .. chị..xin lỗi, chị... không cố ý." giọng nói bắt đầu lạc đi.Lê Ánh Nhật:" hài , chị ngồi đó đi tôi đi tắm."
Cô bước vào phòng tắm nàng thì ngồi đó nhìn tay mình, cơ thể run lên lẩm bẩm:" tại sao, mình sao lại mất kiểm soát như vậy....."
Ở trong phòng tắm, cô liền thay bộ đồ tân lang ra mặc thấy vết cắn rất sau, Lê Ánh Nhật cắn răng xử lý vết thương, cô cũng chẳng giỏi làm mấy cái này mà chỉ làm qua qua, máu bắt đầu không còn chảy ra nữa, cô vơ tạm lấy chiếc áo ba lỗ trắng được treo bên cạnh mà mặc vào.Lê Ánh Nhật:" đúng là thoải mái hơn hẳn ."
Bước ra vẫn thấy nàng đang ngồi đó nước mắt chảy ra, vừa thấy cô liền đi lại.Khương Hoàn Mỹ:" chị xin lỗi....."
Lê Ánh Nhật:" không sao, chị chưa sẵn sàng tôi cũng không ép."
Khương Hoàn Mỹ:" chị...."
Không để nàng nói hết câu cô tiếp lời:" giờ cũng muộn rồi đi ngủ tôi hơi mệt."
Nàng im lặng nhìn cô bước lên giường nằm vào trong góc còn chừa lại bên ngoài cho nàng, chắc do mệt thật nên vừa lên giường thì cô đã lăn ra mà ngủ, nàng lúc này cũng thay cho mình bộ bà ba bình thường hay mặc rón rén trèo lên giường nằm xuống.Lúc này là cô quay người vào lên trong tường, nàng thì quay nhìn vào tấm lưng cô, nhìn thấy vết thương mà mình đã gây ra sót vô cùng, chạm nhẹ vào rồi nhanh tay rút tay lại.Vì ma quỷ không ngủ nên nàng cũng vậy chỉ nằm cạnh cô mà nhìn lên trên trần nhà mà suy nghĩ gì đó.Bên đây, Lê Ánh Nhật lại bắt đầu vào mộng ảo, khung cảnh này lại xuất hiện lần nữa nhưng lần này lại có thêm một người nữa xuất hiện.Trong đó Khương Hoàn Mỹ đang mang thứ gì đó bước đi bên hàng tre gần mé sông, không biết ở đâu ra một thanh niên lao ra chắn trước nàng.Hết chương 20