Tâm Linh (MiuCam-CamMiu) Minh Hôn

(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Lê Ánh Nhật:" không sao , chúng ta ra ngoài ở đây bụi bặm lắm."

Nắm tay nàng mà kéo ra khỏi phòng chứa đồ, cả hai cùng nhau ngồi trên ghế, Lê Ánh Nhật nhìn vết thương rách một mảnh lớn của nàng mà thấy đau lòng, cô dùng tay chạm nhẹ vào mép vết thương.Lê Ánh Nhật:" chắc chị đâu lắm..."

Khương Hoàn Mỹ: " không sao ạ, chị không thấy đau gì cả vài bữa là nó sẽ lành lại.... chị còn cắn em đến bật cả máu nữa.." nàng cuối gầm mặt xuống hay tay xiết chặt vào nhau.Lê Ánh Nhật:" không sao vài bữa là hết à, cảm ơn chị đã cứu em.."

Đưa tay về phía nàng mà nắm nhẹ cảm giác mát lạnh truyền vào lòng bàn tay.Khương Hoàn Mỹ ngức đầu lên ánh mắt mở to nhìn cô:" không có gì đâu ạ, chúng ta là vợ chồng với nhau mà.." tay nàng dơ lên xua xua trước mặt.Lê Ánh Nhật:" chị thật dễ thương.."

Cô véo nhẹ bên má nàng, ánh mắt đầy cưng chiều.Hai bên tai cô một chút đỏ đỏ nhẹ, khuôn mặt lúc nãy còn nhìn cô giờ lại cuối gầm xuống, Khương Hoàn Mỹ thể hiện sự bẽn lẽn của thiếu nữ mới lớn vậy.Nói thật dù nàng đã mất nhưng nàng là con quỷ đẹp nhất trong các con quỷ hình dáng của nàng vẫn còn là con người chỉ khác nhẹ là cổ bị lệch sang một bên, còn tổng thể có thể nói Khương Hoàn Mỹ là một con quỷ tuyệt phẩm, chắc chắn lúc sống cũng phải được cho là một mỹ nhân người theo xếp hàng dãy.Lê Ánh Nhật:" chắc lúc trước thời chị còn sống thì cũng được xem là mỹ nhân không ai dám tranh, trai theo đuổi chắc nhiều nhỉ?".

Câu nói cũng chỉ đùa vu vơ.Người con gái kia khi nghe đến cũng bật người dậy phản bác:" không có mà .."

Lê Ánh Nhật:" chị lừa con nít sao , nhan sắc như vậy mà không có, nghe thôi cũng đã biết xạo."

Khương Hoàn Mỹ:" nhưng chị không có thích họ, chị chỉ thích em thôi mình à."

Lê Ánh Nhật:" lúc đó em còn chưa sinh ra sao chị có thể thích em được chứ.." cô bật cười mà trả lời.Nàng mím môi khó xử không biết nên trả lời thế nào, thấy bầu không khí đang trở nên gượng gạo Lê Ánh Nhật liền né sang câu khác, thật sự thì trong thâm tâm luôn có suy nghĩ là có thể mình và nàng ấy đã gặp nhau khi Khương Hoàn Mỹ còn sống nhưng mọi thứ lại không chắc chắn, nàng ấy đã không muốn nói thì có làm gì đi chăng nữa thì cũng chưa chắc lấy được thông tin gì từ Khương Hoàn Mỹ.Lê Ánh Nhật:" không hiểu tại sao dạo gần đây gặp lắm ma quỷ thế không biết?".

Khương Hoàn Mỹ:" vì bát tự của em thuần âm nên những con quỷ khác rất muốn ăn được em để có thể mạnh hơn."

Lê Ánh Nhật:" nhưng trước đó em làm gì gặp nhiều như vậy?"

Cô thắc mắc rất nhiều điều khi nàng chịu nổi thì bao nhiêu câu hỏi trong đầu như muốn trào ra.Khương Hoàn Mỹ:" tại vì chiếc vòng cổ mà em đang đeo, bên trong đó có lá bùa xua đuổi tà ma, nhưng khi em bước sang tuổi hai mươi mốt thì nó đã hết hiệu lực, cũng vì thế nên trước đó chị mới có thể đi vào giấc mơ của em."

Lê Ánh Nhật nhìn xuống chiếc vòng cổ của mình, mặt dây chuyền vung gốc ở giữa có chữ gì đó.

Thứ này là lúc nhỏ sau khi bị trận ốm nặng mà cha mẹ cô đã lên chùa thỉnh về đeo cho Lê Ánh Nhật, do cũng lâu nên cũng chẳng ngờ thứ nhỏ bé này đã cứu sống mình trong khoảng thời gian dài như vậy.Lê Ánh Nhật:" vậy... trước đó chị cũng không thể lại gần em sao ?"

Khương Hoàn Mỹ:" đúng vậy, mỗi khi em về làng thì chị chỉ đi đằng sau theo em , thỉnh thoảng cũng đuổi mấy con quỷ khác."

Lê Ánh Nhật:" vậy tại sao chị lại hóa lệ quỷ?".Khương Hoàn Mỹ:" vì lúc chết nhiều oán hận, chết rồi bị chôn ở đất nhiều âm khí."

Lê Ánh Nhật im lặng nhìn nàng không biết người con gái nhỏ bé này đã phải chịu đựng những gì trong ngôi làng trọng nam kinh nữ, lại còn cổ hủ nhưng vậy, không có tiếng nói chỉ cần biết người khác đổ oan thì có thể dính phải tội chết...Lê Ánh Nhật:" vậy tại sao chị lại tự sát?".Khương Hoàn Mỹ:" bị ép buộc phải lấy người mà mình không yêu, cả cái làng đó thật sự rất máu lạnh.."

ánh mắt nàng chỉ nên sắc lạnh kèm theo đôi mắt đỏ kia càng trở nên đáng sợ .Lê Ánh Nhật:" vậy là chị tự sát sao?"

Khương Hoàn Mỹ:" ừm, sống cũng khổ thà chết quách đi còn sướng hơn."

Khương Hoàn Mỹ:" khi chị chết đi họ sợ bị báo thù vậy là mời một ông đạo sĩ phong ấn chị vào quan tài, hức tất cả những kẻ ác ấy sẽ phải chịu BÁO ỨNG...!"

Dứt câu sát khí trong người nàng tỏa ra che luôn khuôn mặt mĩ miều ấy.Lê Ánh Nhật thấy Khương Hoàn Mỹ kích động như vậy liền tiến đến mặc kệ sát khí xung quanh đang ngày càng dày đặc , vỗ về:" họ có nghiệp của họ chị không nên có sát ý giết người vậy sẽ tạo nghiệp cho chị..."

Cả cơ thể nàng run rẩy, hai dòng lệ máu chảy ra, Lê Ánh Nhật dùng tay lau đi nhưng chẳng có dấu hiệu gì ngưng.Khương Hoàn Mỹ:" không hết đâu, em không phải mất công như vậy."

Cô nghe vậy thì không lâu nữa chuyển sang ôm lấy nàng vào lòng, cả hai người chẳng ai nói gì nữa cứ như vậy ngồi im lặng ôm nhau.Một chỗ nào đó, nơi đặt tấm quan tài quen thuộc một người đàn ông ngồi ở giữa đối diện với tấm áo quan miệng lẩm bẩm, đột nhiên những chiếc chuông nhỏ được treo trên sợi dây đỏ kia rung lắc."

Thằng Bầu đâu đến giờ cho nó ăn rồi" giọng nói khàn khàn trầm vang.

Rồi nghe tiếng bước chân một người thanh niên trẻ trên tay cầm con vừa nấu xong để lên chiếc bàn gần quan tài, tấm nắp quan bật mở sang một bên một thân hình con gái ngồi bật dậy từ trong đó trèo ra tay cầm con gà ăn ngấu nghiến.Người thanh niên kia khi thấy được mỹ nhân thì không khỏi tham lam mà muốn làm gì đó, ánh mắt dán chặt như là chỉ cần được là sẽ lao vào mà thỏa mãn cơn dục vọng trong người.

Hết chương 40

Thấy nay tui tốt không, ra thêm chương nữa nè hì hì
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Bầu thì sự tức giận lan tỏa:" MÀY MUỐN SỐNG THÌ ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO CỦA TAO!"

Ông Ba mãi mới tìm được một cái xác hoàn hảo thế này mà làm thất bại thì thật là hối tiếc, ông Ba đã tìm gần hết cuộc đời mới có thể nhìn thấy được một xác chết hơn năm mươi năm mà vẫn còn nguyên si thế này, ông ta cũng chỉ hôm ấy đi qua làng thì bị ông trưởng làng kéo vào làng mà trừ tà, nghe trưởng làng nói ở đó có một con quỷ rất mạnh cũng vì thế mà ông Ba mới có hứng thú mà vào xem thử.Ai mà ngờ lại là một Lệ quỷ chết hơn năm mươi năm, cứ tưởng dễ trấn áp ai mà ngờ lại bị đánh trọng thương,sau đó hết cách nên ông Ba mới bói một quỷ, thì ra con quỷ này chết trẻ chưa kết hôn, chắc ước nguyện muốn được kết hôn mà phải là kết minh hôn giữa người sống và con quỷ.Cũng chỉ giúp làng này qua qua thôi vì họ trả cũng nhiều tiền, đến cái hôm đào mộ lên thấy được thi thể bên trong quan tài còn nguyên vẹn, lòng tham trong người nổi lên, ông Ba vẫn tổ chức hôn lễ bình thường nhưng đến hôm hạ huyệt thì ông ta đã giấu một đạo bùa màu đỏ để trên nắp quan tài rồi đóng lại, chẳng một ai nghi ngờ thuận lợi hơn cả mong đợi.Đến khi Khương Hoàn Mỹ đi theo Lê Ánh Nhật thì ông ba mới quay lại chỗ mộ nàng mà đào lên, nếu mà lúc đó nàng chưa đi không thể nào lấy trộm xác được sẽ bị nàng phát hiện ra mà lao đến phá, sau hôm bị nàng đánh trọng thương thì ông Ba cũng đã có sự chuẩn bị và dè chừng với Khương Hoàn Mỹ.Trước khi đào mộ, ông Ba lập một trận pháp để cho nàng không phát hiện ra mình đã bị lấy sáng , mọi chuyện diễn ra chỉ trong một đêm là xong.Quay lại hiện thực, nghe được tiếng quát của ông Ba, thằng Bầu giật mình không nhìn vào quan tài nữa .

Miệng lẩm bẩm:" đẹp như vậy ai mà không bị thu hút, chờ đi ông cứ đè đầu cưỡi cổ tôi, có một ngày ông phải hối hận."

Ông Ba:" mày lẩm bẩm gì trong mồm, CÚT XUỐNG."

Thằng Bầu là được ông Ba cứu sống trong lúc sắp chết đói thì được ông Ba đưa về, nếu không có ông Ba chắc nó chết từ đời nào rồi.Trước đi bước ra khỏi phòng thì, ánh mắt không quên liếc nhẹ bộ quan tài đỏ kia, ông Ba thấy vậy trừng mắt thì thằng Bầu mới chịu lui xuống hẳn.Về phía cô thì vẫn đi học bình thường cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới này rất chi là tốt đẹp, nhưng không biết tốt đẹp được mấy ngày.Lê Ánh Nhật gặp lại hai đứa bạn của mẹ mình, một đứa thì tươi sáng còn một đứa đôi mắt thâm quầng, ánh mắt ngờ nghệch, tâm lý hình như không được ổn cho lắm .Lê Ánh Nhật:" ủa Diệu Huyền mới có hai ngày không gặp mà sao mày trở nên như thế này rồi."

Diệu Huyền:" H- hình như tao gặp ma... không ngủ được ăn cũng chẳng ngon lành, lúc nào cũng thấy cơ bóng một cô gái cứ lảng vảng xung quanh tao, đến trong giấc mơ cũng thấy..."

Trần Thị Phương Thảo:" hối giời, ma cỏ gì trời, chắc mày xem phim rồi ám ảnh quá thôi."

Nói xong câu ấy cả Lê Ánh Nhật và Nguyễn Diệu Huyền đều nhìn Trần Thị Phương Thảo:" ủa gì nhìn tao dữ vậy."

Lê Ánh Nhật dơ bàn tay trái để lộ chiếc nhẫn đen được đeo ở ngón áp út ra:" hình như mày quên cái gì đấy rồi thì phải."

Trần Thị Phương Thảo thấy chiếc nhẫn thì nhớ ra, người bạn của mình cũng đã kết hôn với quỷ, hôm bữa còn được chứng kiến sức mạnh, giữa trong khí nóng ran thì Trần Thị Phương Thảo không rét mà run, mồ hôi chảy đầm đìa ướt áo:" tao... quên mất..em xin lỗi... chị em thất... lễ " chấp tay lạy tứ hướng xung quanh.Lê Ánh Nhật không trêu Phương Thảo nữa, cô nhìn sang Diệu Huyền nghiêm túc nói:" chút nữa học xong về nhà tao, để vợ tao xem xem có quỷ không." dứt câu sắc mặt Diệu Huyền càng ngày càng tái xanh.Thấy được nối lo của Diệu Huyền, Lê Ánh Nhật trấn an:" không sao đâu chị ấy hiền lành còn xinh đẹp nữa."

Nghe được lời ấy thì trong cũng có thể gọi là bớt căng thẳng hơn, cứ như vậy họ học đến chiều rồi mới được tan học.Lê Ánh Nhật:" đau lưng ghê á.." vươn vai.Phương Thảo:" ngồi học mà như tra tấn vậy, nhiều cái chẳng hiểu gì."

Lê Ánh Nhật:" đi chuẩn bị rời chúng ta cùng nhau đến nhà tao."

Phương Thảo:" chắc tao không đi được rồi, ba tao vừa gọi nói có việc phải về luôn."

Lê Ánh Nhật:" vậy mày về trước đi."

Lê Ánh Nhật và Diệu Huyền cùng bước ra khỏi cổng trường hôm nay chơi sang cả hai người bắt taxi về nhà, chỉ mất hơn mười lăm phút thì cũng đã đến dưới chung cư, đúng là đắt tiền hơn.Cả hai người bước vào chung cư chào qua bác bảo vệ rồi cũng đi vào bên trong, tại sao không kêu nàng ra giúp luôn, mà do nàng đang trong quá trình thành thi quỷ nên oán khí thoát ra hơi nhiều sẽ khiến người xung quanh dính vào thì sẽ không được hay cho lắm.Diệu Huyền:" không ngờ nhà mới mày đẹp như vậy." ngó nhìn xung quanh mà đánh giá.Lê Ánh Nhật:" cái này nhờ vợ tao hết á, cưới được người vợ vừa đẹp vừa giàu nên cũng được hưởng thụ ké."

Hết chương 41
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Diệu Huyền:" ngoài cái kia ra thì mọi thứ đều ổn nhỉ."

Lê Ánh Nhật hiểu ý câu nói của Diệu Huyền:" tất cả mọi thứ đều ổn."

Hai người nói chuyện thì cũng đã đến trước cửa " cạch" :" vợ ơi em về rồi."

Vừa nghe thấy vậy Diệu Huyền run rẩy trốn phía sau lưng cô,trong phòng một cô gái đi ra trên người đang mặc áo phông trắng và mặc thêm chiếc quần đùi, do bộ đồ quá nên nhìn Khương Hoàn Mỹ mặc thì vô cùng dễ thương, Diệu Huyền vừa thấy được nàng mà sự sợ hãi trong lòng cũng biến mất, ánh mắt nhìn Khương Hoàn Mỹ mà ngạc nhiên.Diệu Huyền:" đ- đây là vợ mày sao...."

Lê Ánh Nhật ngạc nhiên:" mày thấy được hả?"

Khương Hoàn Mỹ:" ai sau lưng em vậy mình."

Lê Ánh Nhật:" à là Diệu Huyền, bạn em hôm bữa chị cũng thấy rồi đó."

Khương Hoàn Mỹ:" chào em " giọng nói khe khẽ nụ cười nở trên môi.Diệu Huyền:" c- chào chị..."

Lê Ánh Nhật:" chị xem xem nó nói là dạo gần đây nó thấy ma, hình như có thứ không sạch sẽ bám theo hay sao á."

Khương Hoàn Mỹ:"Vậy hai người vào đi rồi nói chị nghe."

Cả ba người vào ghế rồi, nàng đi vào trong lấy nước cho Diệu Huyền uống, lúc này sự bất ngờ càng nhiều" ma quỷ chạm, cầm được đồ vật sao."

Khương Hoàn Mỹ:" thật ra hồn ma mà em thấy là thật, người ấy không hại em , chỉ là thích em rồi đi theo thôi."

Diệu Huyền:" v-vậy giờ người ấy có đi theo em không ạ, người đó em có quen không?"

Khương Hoàn Mỹ:" Người này em gặp, người ấy đang đứng ở ngoài cửa." lời nói ra vô cùng thảnh thơi.Lê Ánh Nhật và Diệu Huyền nghe thấy thì giật mình, liếc nhìn nhau.Khương Hoàn Mỹ chưa kịp để cho hai người kia kịp xử lý thông tin vừa rồi thì nàng lại nói tiếp mà đứng dậy hướng ra cửa:" để chị đi mở cửa."

Hai người kia chưa kịp hoàn hồn thì " cạch" cánh cửa được mở ra, xuất hiện trước cửa là một linh hồn quen thuộc, nhìn thấy được người này Lê Ánh Nhật sững sờ:" Phương Mỹ Chi!

Sao mày lại ở đây?"

Diệu Huyền thì sợ hãi mà nắm chặt tay Lê Ánh Nhật, không ngờ cô cũng biết được hồn ma ấy, khi tất cả mọi người đều ngồi lại trong phòng hai người,hai ma ngồi đối diện nhau.Người phá vỡ bầu không khí này là Lê Ánh Nhật:" Chuyện này là sao ?

"Phương Mỹ Chi:" mày có nhớ lúc ở làng không ,tao vì cứu một người mà chết không?"

Lê Ánh Nhật:" vậy người mày cứu là nhỏ này?" chỉ tay vào người Diệu Huyền.Phương Mỹ Chi:" ừm ứm ."

Lê Ánh Nhật nhìn sang Khương Hoàn Mỹ:" chị biết trước chuyện này rồi phải không?"

Khương Hoàn Mỹ không nói như ngầm xác thực được câu hỏi của cô.Diệu Huyền:" tôi cảm ơn chị đã cứu tôi, nhưng đừng bám theo tôi được không?"

Phương Mỹ Chi:" không thể, chỉ khi chỗ nào có em thì tôi mới đến được, còn không là phải ở lại nghĩa trang kia thật sự rất chán."

Diệu Huyền:" không còn cách nào khác sao."

Khương Hoàn Mỹ lúc này mới lên tiếng:" vì hai người có sợi dây nhân duyên gắn liền với nhau, cô sẽ không yêu một ai khác được ngoài giống tôi và em ấy."

Lời nói này không chỉ khiến Diệu Huyền bất ngờ và cũng khiến Lê Ánh Nhật bất ngờ suy nghĩ:"ý nàng nói là sao , vậy có nghĩa trước đó cũng vì nợ nhau nên mới đến với nhau sao , hay có lẽ kiếp trước đã mắc nợ nhau?"

Từ một người luôn tin vào khoa học mà giờ đây cũng phải nghĩ khác, không phải cái gì cũng giải thích được bằng khoa học, vì sao ông bà xưa lại mê tín dị đoan thì chắc cũng có nguyên do của nó.Phương Mỹ Chi:" tui có làm hại em đâu, được một người đẹp gái như tui để ý cũng là phúc đức của em đó."

Diệu Huyền:" phúc đức này tôi xin không dám nhận."

Diệu Huyền:" thôi muộn rồi tao về trước."

Sắc mặt lúc nãy của Diệu Huyền hình như cũng đã hồng hào, và có sức sống trở lại hình như cũng không còn quá sợ Phương Mỹ Chi nữa, một người một ma đi khỏi trong phòng lúc này hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, Lê Ánh Nhật nhìn nàng, nàng thì né tránh nhìn đi chỗ khác.Lê Ánh Nhật:" những lời chị nói lúc nãy, có phải là chúng ta trước kia đã thực sự gặp nhau, đã làm cái gì đó nên mới có duyên nợ phải không?"

Thấy nàng không có ý định nói mà còn định chuồn đi thì Lê Ánh Nhật nhanh tay định nắm chặt lấy nàng thì vẫn chậm hơn Khương Hoàn Mỹ một nhịp, trong thoáng chốc biến mất trước mặt cô.Lê Ánh Nhật:" sao lúc nào nhắc đến chuyện đó là chị trốn, hay em đã nói trúng tim đen rồi."

Âm thanh của Khương Hoàn Mỹ vang vọng khắp phòng:" rồi sau này em sẽ rõ."

Bên một người một ma kia thì cũng chẳng khá hơn bên đây là bao nhiêu, người đi trước ma lẽo đẽo theo sau cách nhau hai mét .Diệu Huyền:" chị buông tha cho tôi đi."

Phương Mỹ Chi:" không thể."

Diệu Huyền:" về nhà tui sẽ đi cắt duyên âm."

Phương Mỹ Chi:" tui đố thầy nào cắt được cho em."

Phương Mỹ Chi:" được một con ma đẹp gái như vậy mà không biết hưởng."

Diệu Huyền:" tôi không dám."

Vậy là Diệu Huyền bắt taxi đi mất làm Phương Mỹ Chi phải bay theo sau, về đến phòng người kia vẫn bám theo sát.Diệu Huyền cũng bất lực:" chị ngồi đây tôi đi tắm cấm lén phén vào trong." trừng mắt.Phương Mỹ Chi nằm dài trên giường mà trả lời:" biết rồi em tắm đi."

Diệu vừa vào nhà tắm được một lúc thì Phương Mỹ Chi cảm nhận có âm khí xung quanh, chị bật người ngồi dậy ánh mắt lướt nhìn xung quanh dùng ngay trước cửa phòng tắm.Hết chương 42 🙂))) pai pai
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Phương Mỹ Chi đi xuyên vào, Diệu Huyền đang quay mặt vào trong nên không thể ý vẫn đang tắm bình thường, từ trần có 2 con ma nam hình như cũng vừa mới chết, âm lực yếu ớt đang từ trên trần mà thò đầu xuống, ánh mắt dâm dê nhìn Diệu Huyền.Phương Mỹ Chi thấy vậy hóa hình dáng kinh dị khi chết bay bò lên nắm đầu hai tên mà lôi đi, Diệu Huyền cũng bị tiếng động làm giật mình mà quay đầu lại, thấy hình dạng của Phương Mỹ Chi nhìu chỗ bị mất thịt lộ cả xương trắng bên trong, người không ngừng nhỏ nước, tay chân vặn vẹo bò trên tường hướng đến chỗ hai con ma kia, Diệu Huyền tính hét lên nhìn lên trên thấy hai khuôn mặt người đàn ông đang nhìn mình, chưa kịp nói gì thì đã bị Phương Mỹ Chi lao lên nắm lôi đi mất, hai con ma nam đó bận ngắm gái mà không để ý nguy hiểm đến gần khi phát hiện thì đã bị lôi đi.Khi không còn ai trong phòng tắm ngoài Diệu Huyền thì lúc này mới nhìn lại mọi thứ vừa xảy ra: " chị ta vừa giúp mình..."

Diệu Huyền tắm nhanh rồi bước ra ngoài thì đã thấy Phương Mỹ Chi đang nằm trên giường hình dạng cũng không còn đáng sợ như lúc nãy.Diệu Huyền:" cảm ơn chị..."

Phương Mỹ Chi:" không sao, em là người của tôi nên không thể để cho bất kỳ ai được nhìn thấy ngoại trừ tôi."

Diệu Huyền đỏ mặt tía tai khi nghe được câu nói đầy thản nhiên này, hình như Diệu Huyền không còn sợ nữa, mà còn thấy vui khi có người khác đứng ra bảo vệ mình, nhìn bên ngoài em mạnh mẽ vậy thôi chứ nội tâm bên trong vô cùng yếu đuối luôn muốn được bảo vệ.Diệu Huyền:" chị có ăn gì không em nấu." nói xong câu này em tự nhiên thấy mình bị ngu hẳn ra, ma quỷ thì làm sao ăn được.Phương Mỹ Chi:" nếu em có lòng thì tôi cũng có dạ." chị bay một mạch ra phòng bếp ngồi trên ghế chờ em .Diệu Huyền lúc này vẫn ngơ ngác bước từng bước xuống phòng đã thấy chị đang ngồi trên ghế:" chị ăn được sao ?"

Phương Mỹ Chi:" ăn thì ăn được nhưng ăn không giống em ."

Diệu Huyền:" không giống em là sao ?"

Phương Mỹ Chi:" không thể ăn trước tiếp như em , em phải cúng cho tôi thì tôi mới có thể ăn được."

Diệu Huyền:" vậy chị ăn gì em nấu."

Phương Mỹ Chi lười nhác nằm hẳn xuống bàn trả lời:" không có kén ăn, gì cũng được."

Diệu Huyền lục tủ lạnh, lấy nguyên liệu ra nấu một nồi cơm chiên, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, chỉ cần ngửi thôi cũng đã khiến bụng dạ kêu giòn tan , tài nghề nấu nướng của em thật sự tốt , tốt rất nhiều Lê Ánh Nhật, vì gia đình Diệu Huyền là đầu bếp, ba mẹ em đều là đầu bếp trong các nhà hàng có tiếng trong thành phố này.Sau một lúc mày mò thì, đồ ăn đã được dọn lên bàn chỉ cần nhìn vào là muốn ăn ngay.Diệu Huyền:" giờ chị ăn thế nào."

Phương Mỹ Chi:" em vào bên trong lấy một cái bát và một đôi đũa bỏ gạo vào bát rồi cắm đũa lên, rồi em cho phần đồ ăn này vào một bát khác để cạnh là chị ăn được." tay chỉ vào đồ ăn trên bàn.Diệu Huyền nghe vậy làm theo, vừa làm xong thì trên tay Phương Mỹ Chi xuất hiện bát cơm chiên.Cả hai người ngồi xuống ăn cùng nhau Phương Mỹ Chi khen ngợi không ngớt vì tài nấu ăn của em :" em nấu ăn ngon thiệt á."

Diệu Huyền:" cũng thường thôi."

Diệu Huyền:" vậy từ giờ chị ở đâu?"

Phương Mỹ Chi miệng nhai mà trả lời:" ở đây."

Diệu Huyền:" không được đâu, nhà này em thuê có một phòng ngủ thôi."

Phương Mỹ Chi:" thì nằm chung với em, không lẽ tui giúp đỡ em vậy mà em định đuổi tôi đi sao?"

Diệu Huyền câm nín, bỏ bát cơm xuống mà xua tay:" không phải...

ý em không phải như vậy..."

Phương Mỹ Chi:" vậy cho chị ở lại chứ gì ăn đi nhanh rồi ngủ."

Diệu Huyền im lặng cầm bát cơm lên mà ăn, Phương Mỹ Chi nhìn em mà cười trong lòng:" dễ thương."

Ăn uống xong Diệu Huyền dọn dẹp lại bếp, rửa bát, chị thì lơ lửng bay xung quanh nhà, khi mọi thứ xong xuôi hết thì cả hai bước bên phòng.Trời bây giờ cũng gần tám giờ tối, mấy hôm nay sợ mất ngủ, bây giờ hai mắt em nó cứ nhắm nghiền lại với nhau, Phương Mỹ Chi thấy vậy cũng xót:" em ngủ đi."

Diệu Huyền dù mắt đã nhắm nhưng miệng vẫn trả lời:" vậy chị thì sao?"

Phương Mỹ Chi không chạm lao lên giường nằm cùng:" thì ngủ cùng với em."

Cảm giác mát lạnh từ người chị chạm vào vô cùng thoải mái, dù có chút ngại ngùng nhưng em vẫn nhích vào trong để một khoảng trống cho chị nằm.Chưa đầy năm phút, Diệu Huyền đã chìm vào giấc ngủ hơi thở đều đều phát ra, Phương Mỹ Chi thì không cần ngủ và cũng chẳng buồn ngủ, nhưng nhìn thấy em ngủ ngon lành như vậy đôi mắt cũng nhắm lại, đêm hôm ấy hai người ôm nhau ngủ đến sáng.Bên ngôi nhà bên kia, Lê Ánh Nhật tắm rửa ăn tạm bát mình, mà vẫn không thấy vợ mình xuất hiện, sự bực mình càng lan rộng, không biết đã trốn ở đâu rồi.Bên nàng thì đang nhai ngấu nghiến mấy con quỷ khác định lảng vảng lại chỗ Lê Ánh Nhật, đều bị nàng ăn sạch sẽ không chừa một chút gì , cũng vì vậy chẳng còn con quỷ nào dám bén mảng lại gần, xong xuôi Khương Hoàn Mỹ bay lại lên nhà, thấy cô đã ngủ thì cũng xuất hiện giúc vào lòng Lê Ánh Nhật tìm kiếm hơi ấm của đối phương .

Hết chương 43
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Dạo gần đây Khương Hoàn Mỹ liên tục bị cơn đau hành hạ, nhìn nàng chịu khổ như vậy thật sự Lê Ánh Nhật không nỡ, cô đã đi tìm Phương Mỹ Chi để hỏi xem có biết nàng bị gì không.Lê Ánh Nhật:" mày có biết chị ấy bị gì không?"

ôm lấy nàng mà vút ve.Phương Mỹ Chi nhìn chằm chằm nàng:" chị ấy đã bị người khác luyện thành thi quỷ."

Lê Ánh Nhật:" cái gì, tao tưởng là chị ấy tự hóa thành?"

Phương Mỹ Chi:" không thể, chị ấy đã kết hôn với mày tâm nguyện cũng đã hoàn thành được, không có lý gì mà tự mình hóa thi hả."

Lê Ánh Nhật:" nhưng tại sao, ai đã luyện hóa chị ấy chứ."

Phương Mỹ Chi:" tao cũng không biết, giờ chị có hỏi chị ấy thì mới biết thế nào."

Lê Ánh Nhật nhìn Khương Hoàn Mỹ đang quàn quại trong lòng, nàng đau đớn cắn đến rách cả môi, máu từ mắt cứ chảy ra liên tục.Lê Ánh Nhật:" vậy giờ làm gì để cho chị ấy bớt đau lại đây."

Phương Mỹ Chi:" lấy máu của mày!."

Lê Ánh Nhật:" máu của tao?"

Phương Mỹ Chi:" ừm, do mày sinh vào tháng âm, ngày âm và giờ âm nên mày như là một món đại bổ cho quỷ."

Nghe lời ấy, nhìn chị rồi nhìn lại Khương Hoàn Mỹ nhớ lại lúc trước nàng cũng vậy và đã cắn cô một cái lúc sau nàng liền bình thường trở lại.Lê Ánh Nhật:" vợ vợ ơi, cắn em đi." cởi một bên áo xuống để lộ xương quai xanh.Khương Hoàn Mỹ dùng chút lý trí cuối cùng mà đẩy cô ra, giữa trán nàng xuất hiện một ký tự kỳ quặc càng lúc càng đậm hơn.Phương Mỹ Chi:" mau cho chị ấy uống máu , thầy pháp đã bắt đầu thi triển trận pháp rồi!"

Nghe thấy Lê Ánh Nhật vơ tạm con dao cắt một đường ở tay đưa vào miệng nàng, không hiểu sao dù là vết cắt nhỏ mà máu thi nhau chảy ra không ngừng, nàng thì nếm được vị tanh tanh mà tham lam mút lấy.Ký tự trên trán cũng biến mất, đôi mắt không còn chảy máu nữa, để lộ ra đôi mắt đỏ như máu ấy.Phương Mỹ Chi:" đây chỉ là cách tạm thời, chúng ta phải tìm thấy người đó, thì mọi việc mới có thể giải quyết được vụ này."

Bên kia, ông Ba phun một ngụm máu, cả cơ thể như mất hết sức lực, trong thoáng chốc hình như đã già đi chục tuổi."

Ông Ba:" KHỐN NẠN, SẮP THÀNH CÔNG RỒI CÒN BỊ PHÁ HỎNG!"

Thấy thầy mình đang phát điên như vậy, Bầu cũng chẳng dám lại gần, chỉ đứng ở xa nhìn.Bên Lê Ánh Nhật sau khi thấy nàng đã trở lại bình thường thì cũng đã bình tĩnh lại đôi phần.Lê Ánh Nhật:" vậy chúng ta phải làm cách nào đây?"

Phương Mỹ Chi:" cần tìm thầy pháp khác để phá hỏng trận pháp kia."

Lê Ánh Nhật:" tìm ở đâu ra đây?"

Phương Mỹ Chi:" bên nhà ngoại mày có người học đạo pháp."

Lý do vì sao chị biết, vì lúc còn sống chị cũng đã từng học đạo có thể nhìn mặt để đoán được, và cùng vài phát thuật khác thấy chiếc vòng cổ kia vẫn đang còn kia lại chút hồn lực, đã trải qua lâu như vậy bùa mới hết hiệu lực, chắc chắn người đó có pháp lực rất cao siêu.Lê Ánh Nhật:" nhà ngoại tao sao?"

Phương Mỹ Chi:" ừm, tao về trước em ấy đang gọi tao."

Nói dứt câu chị biến mất trong phòng lúc này chỉ còn hai người, cơ nàng hình như đang trở nên mờ nhạt đi.Không nhanh không chậm, Lê Ánh Nhật cầm điện thoại gọi điện ngay cho mẹ mình, sau vài hồi chuông thì cũng đã có người bắt máy.Bà Thu:" có chuyện gì sao con gái?"

Lê Ánh Nhật:" mẹ ơi, nhà chúng ta có ai làm đạo sĩ, pháp sư không ạ?"

Bà Thu:" tại sao con lại hỏi như vậy?" trong lòng bà có chút chột dạ.Lê Ánh Nhật:" có không mẹ?"

Bà Thu:" làm.. làm gì có chứ, con nghe ai nói bậy bạ vậy."

Lê Ánh Nhật thấy trong lời nói của bà có chút lắp bắp thì đoán được rằng chắc chắn bà đang nói dối.Lê Ánh Nhật:" mẹ nói cho con biết đi, thật sự con cần tìm người đó."

Tưởng con gái có chuyện gì bà Thu :" con bị sao sao ?"

Lần đầu tiên Lê Ánh Nhật nói dối lừa mẹ:" con thấy ma quỷ, con sợ lắm."

Nghe thấy con gái mình sợ hãi như vậy bà cũng không còn giấu diếm nữa, thở dài mà trả lời:" thật ra cậu của con lúc nhỏ được một thầy pháp nhìn chúng mà xin ông bà con cho đi học, lúc đầu cũng không đồng ý nhưng, cậu của con mệnh chết sớm, xem bảo chỉ cần đi theo và học thì sẽ được người đó cứu giúp."

Bà Thu:" thật ra cái bùa mà con đang đeo là do người ấy đưa cho, nói là cái đó xua đuổi tà ma, vì con sinh vào ngày âm, giờ âm , tháng âm rất thu hút ma quỷ đến quấy rối."

Lê Ánh Nhật:" vậy mẹ biết người đó ở đâu không."

Bà Thu:"Nghe nói ông ấy sống gần chùa Tam Âm, còn chỗ nào thì mẹ cũng không biết."

Lê Ánh Nhật:" dạ vậy con tắt máy nhé."

Tút tút tút chẳng để bà nói thêm, Lê Ánh Nhật có rất nhiều câu hỏi tại sao người ấy lại giúp gia đình cô, còn giúp cô nữa, Lê Ánh Nhật nắm chặt tấm bùa trên cổ, rồi nhìn nàng đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại.Khương Hoàn Mỹ cũng đã tỉnh, nhưng từ lúc tỉnh đến giờ nàng như một người mất hồn vậy, chẳng biết đang suy nghĩ hay làm gì.Lê Ánh Nhật đành gọi cho Diệu Huyền kêu Phương Mỹ Chi đến đây.Lê Ánh Nhật:" Ê kêu Mỹ Chi đến đây tao có chút việc." không để cho em đồng ý hay không thì Lê Ánh Nhật cũng tắt mất, thực sự lúc này không còn tâm trạng nào để quan tâm nhưng thứ xung quanh ngoài nàng.

Hết chương 44
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Sau khoảng hơn mười lăm phút thì " cốc cốc cốc" vang lên Lê Ánh Nhật chạy ra mở cửa" cạch" trước mắt một người một ma đang đứng bên ngoài.Lê Ánh Nhật:" sao mày lại đến đây?"

ý nói Diệu Huyền.Diệu Huyền:" tao không được đến sao?"

Lê Ánh Nhật:" nhưng tao chỉ kêu Phương Mỹ Chi đến."

Diệu Huyền:" tao thích đến, mày cấm được chắc."

Lê Ánh Nhật:" được rồi, được rồi vào đi."

Sau khi cả đám vào, ngồi trên ghế hai người kia nhìn cô chỉ mới qua một thời gian mà trên khuôn mặt xuất hiện sự mệt mỏi.Phương Mỹ Chi:" có chuyện gì mà kêu tao đến đây."

Lê Ánh Nhật:" lúc chiều tao có gọi điện cho mẹ, thì biết được người ấy ở gần chùa Tam Âm, nhưng lại không biết chỗ nào cụ thể...."

Phương Mỹ Chi:" vậy cũng gọi là có manh mối rồi."

Lê Ánh Nhật:" nhưng tìm đến lúc nào đây, nhìn chị ấy bây giờ rất khổ sở..." hơi kích động.Thấy được sự mất bình tĩnh này, Khương Hoàn Mỹ thật sự quan trọng với cô đến lúc nào.Diệu Huyền sao nghe được cuộc những câu nói rời rạc rồi tự ghép thành câu chuyện, cuối cùng cũng hiểu sơ qua một chút.Diệu Huyền nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng:" vậy bọn tao giúp mày tìm."

Cả hai người nhìn Diệu Huyền:" nhìn gì mà nhìn lắm vậy, tao nói gì sai sao."

Lê Ánh Nhật:" thật sao ?" kích động lao lại chỗ Diệu Huyền.Diệu Huyền cũng bất ngờ với hành động này của cô:" thật dù gì mày cũng là bạn thân nhất của tao mà."

Phương Mỹ Chi:" em ấy đã nói vậy thì chúng ta chuẩn bị cuối tuần xuất phát."

Lê Ánh Nhật:" tại sao phải để đến cuối tuần chứ, không để đi bây giờ sao?"

Phương Mỹ Chi:" mày nhìn mày xem , mày lúc này rất kích động nếu đi luôn chắc gì cơ thể mày chịu nổi."

Lê Ánh Nhật thấy lời Phương Mỹ Chi nói cũng đúng cũng chẳng biết nói gì để phản đối.Phương Mỹ Chi:" hai người ngủ đi bây giờ cũng muộn rồi."

Vậy là tất cả đi ngủ, cô về phòng ngủ với này còn Diệu Huyền và Phương Mỹ Chi phòng bên cạnh.Lê Ánh Nhật bước vào phòng nhìn nàng gương mặt càng nhợt nhạt, người như trong suốt vậy , đôi mắt nhắm nghiền, Lê Ánh Nhật vuốt ve khuôn mặt nàng mà não nề không tự chủ mà thở dài một tiếng, rồi nằm xuống bên cạnh.

Một tay đặt lên người nàng rồi chìm sâu vào giấc ngủ, thật sự mấy ngày nay lo cho nàng mà mất ngủ nhiều đêm.Đêm hôm ấy, ông Ba bắt đầu làm pháp trận lại lần nữa, chỉ cần cưỡng chế linh hồn nàng vào thể xác là ông ta sẽ thành công, thật sự ông ta không thể đợi được lâu nữa rồi.Cơ thể Khương Hoàn Mỹ bắt đầu xuất hiện những kí tự kì quái khắp cơ thể, cơ thể nàng bắt đầu rung lên càng lúc càng mạnh, khiến cô nằm cạnh cũng tỉnh giấc, mở mắt ra thấy cảnh tượng trước mắt, tâm lý không thể nào bình thường, Lê Ánh Nhật nắm lấy tay nàng vừa kêu chỉ mong có thể nghe được mà chịu tỉnh giấc.Lê Ánh Nhật:" vợ... vợ...

Khương Hoàn Mỹ chị..tỉnh lại cho em .... chị bị làm sao vậy..

"Bên trong tiềm thức của Khương Hoàn Mỹ lúc này như đang bị một thứ gì đó hút lại về một phía càng lúc càng xa cô , trong lòng cũng hoảng loạn cố gắng thoát ra khỏi lực kéo vô hình ấy, trong không gian bắt đầu nghe được tiếng gọi của Lê Ánh Nhật, một lúc một xa dần.Khương Hoàn Mỹ cắn răng, chịu đựng cơ thể như đang bị xé toạc ra, hình dạng lúc này không còn hình dáng thường ngày nữa mà trở lại hình dạng đáng sợ kia, nàng dùng hết sức lực mà vùng vẫy .Bên ông Ba kia cũng chẳng tốt đẹp gì, một hồn trong thân xác của nàng đang muốn chui ra, khiến chiếc quan tài đỏ rung lên chiếc chuông kêu leng keng càng lúc càng mạnh hơn, trong thoáng chốc những sợi chỉ đỏ đồng loạt dứt sạch, những chiếc chuông cũ kỹ bắt đầu rơi xuống đất, nắp quan tài bị một lực mạnh hất tung, hồn phách kia bay ra nhìn lão già trước mắt mà cười nửa miệng.Sức mạnh của nàng lúc này có thể đánh chết lão già trước mắt nhưng không thể chậm trễ, bản thể kia của nàng không chắc có thể chịu đựng được bao lâu nữa.Cũng vào thời điểm này một bên nào đó, chiếc hủ bằng xứ cũng đang rung lắc dữ dội như muốn thoát ra, người đàn ông già nhìn thấy bấm đốt ngón tay, sắc mặt nhìn trở nên nghiêm trọng, người thanh niên theo cạnh nhìn sắc mặt ông như vậy biết đã có chuyện xảy ra.Ai đó:" KHỐN NẠN, ÔNG THAM LAM NHƯ VẬY À." quát lên một tiếng ông ngồi xuống trước trận pháp trước mắt, ngồi vào giữa để ba lá cờ trước mặt, người thanh niên kia khi thấy vậy liền hoảng hốt.Nguyễn Văn Cừ:" thầy...

định làm như, KHÔNG ĐƯỢC, NHƯ VẬY THẦY SẼ KHÔNG SỐNG NỔI MẤT."

Hai người đang giằng co nhau thì" choang " chiếc bình xứ kia vỡ toang hình ảnh Khương Hoàn Mỹ hiện lên trước mắt, khiến ai con người cũng dừng hành động của mình lại.Ai đó:" cô tính làm gì, tính đi giờ sao?"

Khương Hoàn Mỹ:" không còn thời gian bắt buộc phải đi." nói dứt câu hồn phách còn lại cũng biến mất.Bên Lê Ánh Nhật lúc này do động tĩnh quá lớn nên hai người kia cũng tỉnh mà chạy sang chứng kiến cảnh tượng này.Bỗng trong không trung xuất hiện hai Khương Hoàn Mỹ, mọi người ở đó đều nhìn mà bất ngờ, cả hai Khương Hoàn Mỹ đó đều nhập vào Khương Hoàn Mỹ đang nằm trên giường , sắc mặt lúc này của nàng cũng đã bình thường trở lại.Phương Mỹ Chi bay đến nhìn nàng tổng quan một lượt rồi, ánh mắt giãn ra.Lê Ánh Nhật:" chị ấy bị sao vậy sao lại có nhiều Khương Hoàn Mỹ đến vậy."

Phương Mỹ Chi:"con người có tam hồn thất phách, khi con người chết đi một hồn hai phách sẽ ở trong thể xác, khi ở dạng linh hồn mà còn là lệ quỷ thì còn một hồn ba phách."

Phương Mỹ Chi:" những hình dạng giống nàng lúc nãy là hồn phách còn lại tự tìm lại bản thể chính, dù vậy nàng vẫn dạ mất đi hai phách, còn ba hồn thì đã trở về đầy đủ.Phương Mỹ Chi:" tóm lại bây giờ không còn gì phải lo ngại nữa."

Hết chương 45TG :" vừa viết vừa tìm thông tin nó khó khăn vô cùng tận🙁((("
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Khi biết rằng Khương Hoàn Mỹ không sao nữa thì lúc này Lê Ánh Nhật mới dám thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng thật sự bị gì đó có thể cô sẽ ân hận suốt quãng đời còn lại.

Lần đầu tiên gặp nàng thật sự lúc đó chẳng có một chút cảm tình hay tình yêu gì cả, lúc ấy cũng chỉ là sự sợ hãi, nhưng sau một thời gian sống chung dù quãng thời ấy không phải là quá dài nhưng Lê Ánh Nhật không biết từ lúc nào đã yêu nàng, xem nàng như một người vợ bình thường.Phương Mỹ Chi:" giờ trời vẫn còn tối ngủ thêm đi, bây giờ mọi thứ ổn hết rồi."

Diệu Huyền:" đúng rồi đó nhìn mày đi nhìn thiếu sức sống quá ngủ đi."

Nghe hai người bạn mình sau khi tiễn họ ra khỏi phòng thì Lê Ánh Nhật trèo lên giường, vút nhẹ mái tóc của nàng, ánh mắt chứa đầy tình yêu, cô khẽ cuối người xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi cũng nàng xuống bên cạnh.Sau khi Lê Ánh Nhật ngủ thì Khương Hoàn Mỹ cũng tỉnh dậy, nàng nhìn sang bên cạnh khuôn mặt người con gái nàng yêu đang ngủ , tiếng thở đều đều vang vọng trong phòng, nàng khẽ xoay người đối diện với cô, từ từ chui tọt vào lòng ôm lấy, theo thói quen Lê Ánh Nhật cũng ôm lấy nàng.Sáng hôm sau, mọi người đã tỉnh trừ Lê Ánh Nhật vẫn còn ngủ chưa dậy, bên ngoài phòng Diệu Huyền thì đang làm đồ ăn sáng còn Phương Mỹ Chi và Khương Hoàn Mỹ đang ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.Phương Mỹ Chi:" hôm qua mày bị những gì nói tao nghe."

Khương Hoàn Mỹ nhìn chị rồi nhìn xuống tay mình, ánh mắt khép hờ mà trả lời:" hôm qua tao mơ, cũng chẳng biết có phải mơ không nữa, mở mắt ra tao xuất hiện ở một chỗ rất tối có thứ gì đó lôi tao đi, tao cố gắng vùng vẫy nhưng không thể, và tao nghe được tiếng của em ấy kêu, nhưng càng lúc tao càng xa âm thanh ấy....

Sau cuối cùng thì tao cũng thoát khỏi sự khống chế ấy, linh lực bắt đầu mạnh hơn và tao thoát ra."

Phương Mỹ Chi nghe nói vậy thì trong đầu bắt đầu suy nghĩ:" có thể đêm hôm qua người luyện thi mày, không chịu được mà bắt đầu pháp trận tối hôm qua, ai ngờ ý trí của mày cứng rắn, nên lão già đó bị phản vệ."

Cả hai đang suy nghĩ thì tiếng gọi phá vỡ bầu không khí này.Diệu Huyền:" mọi người vào ăn sáng ."

Khương Hoàn Mỹ:" để chị vào gọi Nhật dậy." thoáng chốc nàng đã biến mất.Phương Mỹ Chi:" chồng là nhanh lắm "

chị từ từ bay lại ngồi bên cạnh em .Trong phòng, Khương Hoàn Mỹ ngồi bên cạnh lay nhẹ người cô khẽ gọi:" mình ơi, trời sáng rồi, dậy ra ăn sáng nè."

Lê Ánh Nhật nhíu mày, cố gắng mở hai con mắt ra nhưng không nổi nó cứ nhíu chặt lại với nhau, cô chỉ đành ngồi dậy bước xuống giường ánh mắt vẫn còn chưa mở.Khương Hoàn Mỹ chứng kiến một màn hành động của Lê Ánh Nhật mà khẽ cười.Chưa cười được bao nhiêu một âm thanh giòn giã vang lên, Lê Ánh Nhật cụng đầu vào bờ tường cả người không đứng vững mà chao đảo.Khương Hoàn Mỹ:" trời mình ơi, em có sao không."bay lại dựa cô đứng thẳng.Vì cơn đau ấy lúc này Lê Ánh Nhật mới tỉnh táo mà mở mắt, nhìn thấy nàng đang đứng cạnh mà lòng vui sướng, ôm chầm lấy nàng cũng quên luôn cái đau vừa rồi.Thấy cô ôm như vậy cũng bất ngờ nhưng vẫn để Lê Ánh Nhật ôm, tiếng thút thít nhỏ bé vang bên tai, Khương Hoàn Mỹ không tin vào tai mình lên dựa cô lên, khuôn mặt đầy nước mắt.Khương Hoàn Mỹ:" sao vậy, ai làm gì em sao ?" dùng tay lau những giọt nước mắt kia, nước mắt nóng hổi rơi chạm vào bàn tay lạnh của nàng.Lê Ánh Nhật:" em cứ nghĩ sẽ không gặp...

được chị nữa vợ à, chắc chắn...em .. sẽ ân hận..."

Nghe được những lời này, Khương Hoàn Mỹ cảm thấy trong người ấm áp ôm lấy cô mà vuốt ve vỗ về:" nè mới sáng khóc là xấu lắm nha, chị không có bỏ em đâu."

Sau khi trấn an được người kia thì mới chịu buông ra mà vào vệ sinh cá nhân, bước ra khỏi phòng, đồ ăn đã được dọn lên bàn mùi hương bay bay trong không khí.Diệu Huyền nhìn cô mà trêu:" eo ơi nay khóc nhè đó à, mắt sưng húp lên rồi kìa."

Lê Ánh Nhật:" tao...tao không khóc...."

Diệu Huyền:" không khóc mà lắp bắp vậy bạn tôi."

Khương Hoàn Mỹ thấy chồng mình vào thế bất lợi nên đứng ra giải vây:" thôi nào, ăn sáng thôi."

Cả bốn người ngồi xuống bắt đầu ăn, nàng và chị thì không thể ăn trực tiếp nên phải cúng thì cả hai mới có thể ăn được, cả bàn tiếng nói chuyện vui vẻ hơn mấy ngày trước.Lê Ánh Nhật từ lúc nàng tỉnh đến giờ là cười rất nhiều, hơn con người mấy ngày qua luôn trong trạng thái kích động và suy kiệt.Diệu Huyền:" ăn nhanh đi rồi đi học nữa nè."

Lê Ánh Nhật:" ờ ha tao quên mất đó."

Diệu Huyền cũng phải bất lực với người bạn của mình:" hôm nay mới thứ sáu thôi, mà cũng quên được."

Vậy là ăn uống xong bát đũa thì được giao lại cho nàng và chị, còn cô và em thì lên xe bus đi đến trường học.Cả hai vừa bước được vào trường đã bị hôm hình bóng cao ráo chặn lại, người thanh niên kia nở một nụ cười mà bước lại.Nguyễn Tuấn Anh:" hôm nay hai người đi học muộn vậy, sát giờ mới đến lúc nãy anh đến lớp tìm mà không thấy, vậy hai đứa ăn gì chưa."

Lê Ánh Nhật:" ăn hay không, không cần anh phải quan tâm, tôi nói rồi, tôi không thích anh đâu tránh xa tôi ra."

Nguyễn Tuấn Anh:" anh có gì không tốt mà em né dữ vậy."

Lê Ánh Nhật:" vì tôi không ưa anh, mà sẵn đây tôi cũng nói luôn, bây giờ tôi là chậu đã có hoa, anh né xa không là vợ tôi ghen đó." tay giơ lên để lộ chiếc nhẫn ở ngón áp út, rồi kéo Diệu Huyền bước qua người anh.Diệu Huyền:" dứt khoát dữ thần."

Lê Ánh Nhật:" không dứt khoát chị lột da tao à."

Cả hai nói cười bước vào tòa nhà giảng đường, mặc kệ anh vẫn đang còn đứng đó ánh mắt buồn bã dõi theo.

Hết chương 46Truyện này cũng sắp hết rồi nha chắc tầm chương 5 mấy là end 🙁) Lúc nào xong tui công bố truyện mới cũng là thể loại linh dị nha...

Bye cả nhà
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Nguyễn Tuấn Anh thật sự rất thích Lê Ánh Nhật, mới vào trường anh đã để ý đến cô rồi, anh cứ nghĩ rằng chỉ cần mình kiên trì theo đuổi thì mưa dầm thấm lâu nhưng nào ngờ, giờ đây lại nghe cô nói đã cưới vợ, lòng anh đau không tả xiết.Nguyễn Tuấn Anh:" buông bỏ thôi...."

Thoáng một cái đã đến trưa, nhóm cô đi xuống nhà ăn để kiếm gì đó lót dạ, đang ăn thì Diệu Huyền lên tiếng:" ê mai không được nghỉ chúng ta đi chơi đi."

Phương Thảo:" đi chơi ở đâu?"

Diệu Huyền:" tao nghĩ chúng ta đi công viên đi, ổn không?"

Lê Ánh Nhật nãy giờ vẫn im lặng nghĩ đến người vợ của mình, nếu được đi chơi chắc nàng sẽ vui lắm nhỉ?Lê Ánh Nhật:" được, mấy giờ đây?"

Diệu Huyền:" ừm ... tầm khoảng hơn năm giờ đi."

Lê Ánh Nhật:" được rồi ăn đi."

Phương Thảo: " ủa mày không hỏi tao hả?"

Diệu Huyền:" vậy hơn năm giờ mày có đi không?"

Phương Thảo:" giờ đó đang bận bán hàng với mẹ rồi." nhe răng cười.Diệu Huyền:" đó mày cũng có đi đâu."bất lực.Phương Thảo:"dù tao không đi thì mày cũng phải mời chớ."

Lê Ánh Nhật:" ăn đi không vào tiết đói rồi lại than."

Sau tiết học buổi chiều ai ai cũng mệt sau rã rời sau tiết học.Diệu Huyền:" cuối cùng cũng xong.." vươn vai, vươn chân.Phương Thảo:" tao về trước nha." chạy đi vẫy tay.Diệu Huyền:" ủa gì mà đi nhanh như bị ma đuổi vậy không biết nữa."

Lê Ánh Nhật:" chắc nó về phụ mẹ thôi, chúng ta cũng về thôi."

Bước ra ngoài cổng ngồi xuống ghế chờ xe bus đến, cả hai ngồi nói vài chuyện rồi cũng thấy xe đang từ từ đi đến, bước lên xe đã chật kín, cả hai đành phải đứng đâu ngờ hai người gặp phải biến thái, hắn ta thấy đông người không ai để ý mà đến gần sờ đùi Lê Ánh Nhật, cảm nhận được người khác động vào người, cô liền né tránh, đánh mạnh vào tay người kia.Lê Ánh Nhật:" ông làm cái gì vậy?"

Biến thái:" cô em nói gì vậy chứ, tôi già như vậy rồi ai lại làm gì cô." nói lớn muốn cho mọi người nghe thấy.Diệu Huyền:" ông không có liêm sỉ già rồi mà ham sắc."

Biến thái:" này nhá, hai cô định bắt nạt người già chủ gì , các cô cứ nghỉ có tí nhan sắc là vênh váo."

Lê Ánh Nhật nhíu mày nhìn lão già trước mắt, ánh mắt mọi người trong xe đang hướng ánh mắt nhìn người người bọn cô, ánh mắt khinh thường, chỉ chỏ .Lê Ánh Nhật:" thôi, đứng ta xuống xe đi, đừng kiếm thêm rắc rối cho mình nữa."cản Diệu Huyền lại.Cả hai đi lại chỗ bác để xuống xe thì, lão già kia nằm xuống ăn vạ:" tôi đã già như vậy rồi mà còn bị bọn trẻ kinh thường, còn bị đổ oan nữa chứ." tay chân loạn xạ trong không chung.Biến thái:" hai cô mà không....

Bồi thường cho tôi thì không được đi đâu hết." nắm lấy áo của Lê Ánh Nhật mà kéo lại.Bấy giờ Lê Ánh Nhật và Diệu Huyền thực sự không biết nói gì về độ trơ trẽn của lão già trước mắt, đã ăn cướp rồi còn la làng.Lê Ánh Nhật:" tôi xin lỗi." cô cố kiềm chế bản thân mà nặn ra câu xin lỗi đó.Lão già biến thái kia được đà tiến tới:" các cô có biết đổ oan cho tôi là như thế nào không hả, lỡ may tôi đột quỵ ở đây thì sao, đền bù đi."

Diệu Huyền:" nãy giờ là chúng tôi nhịn ông lắm rồi đó."

Diệu Huyền:" đã ăn cướp còn la làng nữa."

Lê Ánh Nhật:" thôi Diệu Huyền."

Lê Ánh Nhật biết là nếu cứ so đo với những người như thế này vừa tới thời gian còn bất lợi cho mình:" ông muốn bao nhiêu?"

Biến thái:" ba triệu!"

Diệu Huyền:" ông đi giết người đi, bọn tôi lấy đâu ra ba triệu chứ."

Lê Ánh Nhật:" trong người tôi chỉ còn một triệu thôi."

Người dân:" thôi ông cầm đi, nhìn quần áo là biết sinh viên rồi không có nhiều tiền vậy đâu."

Nghe mọi người thấy vậy thì ông ta cùng cầm lấy số tiền đó, Lê Ánh Nhật và Diệu Huyền đưa tiền xong thì cũng xuống xe, từ đi về đến nhà cô cũng phải mất hơn mười phút đi bộ.Diệu Huyền:" không biết sáng nay đi ra khỏi nhà bằng chân nào mà xui xẻo vậy không biết."

Diệu Huyền:" sao mày không thể tao nói chuyện, lão già chết tiệt đó chứ."

Lê Ánh Nhật:" tốt nhất gặp những thể loại người đó đừng có nói nhiều, càng làm chỉ tốn thời gian và bất lợi cho mình."

Diệu Huyền:" không ngờ trên đời cũng có loại người trơ trẽn đến mức như vậy." tức giậnCả hai cùng nhau đi bộ trên đường, do khát nước nên Diệu Huyền có ghé vào một quán nước nhỏ mua chai nước uống.Hôm nay và hai về muộn hơn thường ngày, bây giờ cũng đã gần sáu giờ, mà cả hai vẫn chưa về đến nhà.Diệu Huyền:" tao mõi chân quá à."

Lê Ánh Nhật:" ráng lên đi sắp đến rồi."

Cuối cùng cả hai cũng đã đứng trước chung cư, lết từng bước mệt mỏi mà đi lên " cạch" .Lê Ánh Nhật:" bọn em về rồi đây"Khương Hoàn Mỹ:" sao hôm nay về muộn vậy, có mệt lắm không?"

Diệu Huyền:" chị nói em lại tức, hôm nay không hiểu sao lại xui xẻo như vậy."

Phương Mỹ Chi:" có chuyện gì à?"

Diệu Huyền:" thì lúc tụi em bắt xe bus về, hôm nay đông gặp biến thái, lão già khốn nạn đó xàm sở Ánh Nhật rồi còn ăn vạ đòi tiền nữa chứ." vừa kể vừa tức.Khương Hoàn Mỹ nhíu mày:' có chuyện đó sao?"

Diệu Huyền:" đúng rồi đó chị, nếu không phải Ánh Nhật nó cản em là em sống mái với lão già đó rồi.Khương Hoàn Mỹ:" Mình à em có bị sao không?

Nhẹ nhàng trong lời nói có sự kiềm chế.Lê Ánh Nhật:" biết vợ mình đang giận liền vỗ về:" em không sao"Phương Mỹ Chi:" Chắc hai người cũng mệt rồi vào tắm rửa đi rồi ra ăn nữa."

Khi cả hai người nhìn nhau hiểu rõ, sau một lúc thì cả hai người kia bước ra, cả bốn người quay quần bên bàn ăn, Diệu Huyền ăn ngấu nghiến thật sự thì đã đói bụng mà còn phải đi bộ nữa nên biết giờ em cảm thấy rất đói.Đang ăn thì Khương Hoàn Mỹ bật tivi kiếm phim để xem thì đập vào mắt là bản tin, lão già biến thái gặp lúc nhiều lù lù trên màn hình.Diệu Huyền vừa liếc nhìn liền thấy lão già đó liền lên tiếng:" chính là cái lão già mất nết."

Khương Hoàn Mỹ:" thật sao?"

Diệu Huyền nuốt miếng thịt trong miệng nhanh rồi nói:" cái bản mặt già thối tha đó em không thể nào quên được."

Khương Hoàn Mỹ nhìn trong trong tivi một thoáng lạnh lẽo nhưng rồi lại trở về bình thường, chuyển kênh truyền hình rồi bắt đầu ăn.Ăn uống no say, Lê Ánh Nhật và Diệu Huyền lăn ra ghế ngủ, hai người thấy vậy nhìn nhau rồi biến mất.Bên lão già kia:" hức...

Không làm gì được mình còn kiếm được tiền...."

Lão ta đang vui vẻ thưởng thức rượu thì đèn trong phòng chớp nháy liên tục.Lão ta giật mình, nhìn xung quanh, tiếng cộc cộc phát ra:" ai đó, là kẻ nào?"

Những giọt nước bắt đầu rơi xuống người lão ta:" quái lạ nhà bị dột lúc nào" vừa ngẩn đầu lên đã thấy chị với thân hình vặn vẹo nhiều chỗ lộ cả xương đang nhe răng cười.biến thái:" ma....ma ... có ma cứu... tôi AAAAAAA"Lão chạy ra ngoài cửa thì bắt gặp Khương Hoàn Mỹ mặc bộ hỷ phục đỏ cổ vẹo sang một bên, đôi mắt sâu hóm chảy ra máu đen.Biến thái:" AAAAAAAAA"Phương Mỹ Chi nắm chân lão lôi ngược vào trong, thân hình béo xệ ma sát với mặt sàn thoảng ra một mùi của thịt khét.Da thịt lão bị nàng dùng móng tay đâm mấy lỗ, máu từ đó chảy ra.

Phương Mỹ Chi kéo lão vào nhà vệ sinh nhấn đầu vào bồn cầu, lão ta la hét cũng chẳng nhận được gì.Khương Hoàn Mỹ ánh sáng lạnh lùng:" bẩn thỉu."

Cứ như vậy bị Khương Hoàn Mỹ và Phương Mỹ Chi hành hạ, sau khi trả thù xong cả hai về nhà, thấy hai con người kia vẫn còn ngủ trên giường, mỗi người bế một người mà trở về phòng.

Hết chương 47
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Sáng hôm sau, ai cũng đã tỉnh giấc, hôm nay được ngày nghỉ nên cả bốn người ăn sáng.

Ngồi trên ghế xem phim, cặp nào ra cặp nấy, như vợ chồng son vậy.Diệu Huyền:" chiều nay đi chơi nha, em với con Nhật có nói qua qua rồi, chúng ta sẽ đi công viên và đi chợ đêm, hai người thấy thế nào?"

Khương Hoàn Mỹ:" chị không có ý kiến, Ánh Nhật đi thì chị đi."

Phương Mỹ Chi:" chị sao cũng được."

Diệu Huyền:" vậy chốt bốn đứa mình nha, hơn năm giờ chiều đi cho mát."

Cả bốn người đang ngồi xem phim thì có người gõ cửa" cốc cốc cốc " .Lê Ánh Nhật đứng dậy mở trước mặt là anh ship hàng:" hàng của em ."

Lê Ánh Nhật:" cảm ơn anh nha" lấy tiền trả anh.Khương Hoàn Mỹ:" cái gì vậy mình?"

Lê Ánh Nhật cười cười:" em đặt hàng á mà."

Diệu Huyền:" mua gì vậy."

Lê Ánh Nhật:" mua vài bộ đồ cho vợ."

Diệu Huyền:" ghê nha trời, tình cảm vậy trời."

Lê Ánh Nhật chỉ cười trừ, tay bóc kiện hàng trên tay, lộ ra một tiếng hộp tinh xảo, mở ra bốn bộ quần áo nhìn rất xinh.Khương Hoàn Mỹ nhìn những bộ đồ mà vui trong lòng, Phương Mỹ Chi nhìn cũng ngưỡng mộ ánh mắt cũng có chút ganh tị, Lê Ánh Nhật nhìn thấy ánh mắt đó, quay sang nói nhỏ với nàng thì đó rồi Khương Hoàn Mỹ cầm trên tay bộ màu đen tiến thẳng đến trước mặt chị.Khương Hoàn Mỹ:" chị cho em nè, chiều nay chúng ta cũng còn đi chơi nữa."

Phương Mỹ Chi:" chị cho em sao ?"

Khương Hoàn Mỹ:" em giúp đỡ vợ chồng chị nhiều, cái này cho em không phải ngại đâu."

Phương Mỹ Chi:" em cảm ơn."

Khương Hoàn Mỹ:" không có gì." cười.Vậy là tất cả được mang lên trên tầng thượng để đốt, muốn cho người âm nhận được đồ thị phải vừa đốt vừa đọc tên thì sẽ không ai dám tranh nhau.Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái bây giờ cũng đã gần năm giờ chiều, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua lớp kính, bầu giờ đã ngã màu cam, không gian vô cùng thơ mộng.Khương Hoàn Mỹ và Phương Mỹ Chi khoác trên mình bộ đồ mới, do dáng người cả hai người tương đối bằng nhau nên là Phương Mỹ Chi rất đẹp, hai người đều có vẻ đẹp riêng biệt, Phương Mỹ Chi có sắc đẹp sắc sảo, và đường nét đầy đặn.

Đến Khương Hoàn Mỹ cũng không kém cạnh nàng đẹp theo kiểu của những cô gái thời xưa, mềm mại như tơ.Lê Ánh Nhật và Diệu Huyền nhìn không chớp mắt, như đã bị hớp mất một phần linh hồn vậy, ánh mắt không rời xuống khỏi họ nữa bước.Diệu Huyền:" chúng ta chuẩn bị lên sẽ thôi." nắm tay chị mà chạy trước.Lê Ánh Nhật lắc đầu ngao ngán:" trẻ con."

Khương Hoàn Mỹ cười cười:" dễ thương mà."

Lê Ánh Nhật hơi khó chịu:" vậy em không dễ thương sao?"

Khương Hoàn Mỹ:" mình là người dễ thương nhất." nắm tay cô.Cả hai bắt xe taxi đi, Lê Ánh Nhật ngồi ghế lái phụ, còn Diệu Huyền, Phương Mỹ Chi, Khương Hoàn Mỹ ngồi ở sau,bác tài chỉ nghĩ là cô để say xe nên ngồi ở ghế phụ mà không hề nghĩ đến chuyện sâu xa hơn.Bác tài:" hai cháu đi đâu ?"

Lê Ánh Nhật:" dạ công viên Nam Đài ạ."

Vậy là chiếc xe bắt đầu chạy trên đường, do là cuối tuần nên hơi tắc đường.Bác tài nghĩ:" quái lạ, máy lạnh chỉ có hai bảy độ mà sao lại lạnh thế này?"

Thấy được sự thắc mắc của bác tài thì cũng biết bác đã cảm nhận được gì đó, nhưng bác lại chẳng để tâm lắm.Nhìn từ gương chiếu hậu thấy nàng đang chống tay nhìn ra hướng ngoài cửa sổ , hai người kia thì nắm tay, nhìn hai người thân mật như vậy thực sự cô cũng muốn được vậy, nhưng lại không được.Đúng là taxi đi nhanh hơn xe bus rất nhiều chưa đầy mười lăm phút đã đến trước cổng công viên, người ra vào tấp nập, nhộn nhịp.

Nàng nhìn mọi thứ mà đôi mắt sáng rực, tất cả mọi thứ đều khiến nàng tò mò và thích thú.Cả đám cùng nhau chơi rất nhiều trò, từ cảm giác mạnh, đến những trò mạo hiểm,kinh dị.

Cả nhóm đều cùng nhau chơi rất vui trên môi của ai cũng nở nụ cười.Sau khi đã chơi hết tất cả trò thì cũng hơn tám rưỡi, cả đám lại rủ nhau đi chợ đêm, do đông người nên cũng chẳng ai để ý những hành động kỳ quặc của Lê Ánh Nhật và Diệu Huyền.Có nhiều người đi qua cảm thấy mát lạnh từ hai người chết lan tỏa mà cố gắng nhích lại một chút mà ai ngờ bị cô và em lôi đi, họ mua rất nhiều đồ ăn kiếm một chỗ ít người mà ngồi xuống, cả bọn cùng ăn rồi ngắm pháo hoa nổ rực sáng cả bầu trời.

Khương Hoàn Mỹ nhìn từng cái một nụ cười càng trở nên rực rỡ hơn, thật sự hôm này là ngày vui nhất trong suốt hơn năm mươi năm nàng chết đi.Không ngờ một người như nàng cũng có thể cưới được cô, dù lúc đầu là ép buộc nhưng bây giờ trong đôi mắt của cả hai đều ngậm tràn tình yêu.Sau khi pháo hoa bắn hết thì cả đám ngồi lại một chút tâm sự đôi điều rồi cũng trở về nhà, hôm nay là ngày mà Lê Ánh Nhật tiêu nhiều tiền nhất mà không hề tiếc rẻ, dù gì cứ hết thì lại được chuyển thêm từ người cháu kia nên cũng không có gì đáng lo ngại.Cả đám trở về nhà, cả người mệt rã rời vừa bước vào cửa là hai người kia ngã thẳng ra ghế, còn Khương Hoàn Mỹ và Phương Mỹ Chi thì không biết mệt, vì họ không phải con người.Cả hai chia tay người nào về phòng nấy mà yên giấc, vì ngày mai không chắc còn có thể vui vẻ như vậy nữa hay không.

Hết chương 48
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Cuối cùng cũng đã đến cuối tuần, hôm nay cả đám đã dậy từ sớm, không ai có thể ngủ ngon cả nhất là Lê Ánh Nhật, cô đã thức từ năm giờ sáng rồi cứ trằn trọc mãi .Trời mới hừng sáng thì Lê Ánh Nhật dạ vệ sinh cá nhân, thay đồ mà bước ra khỏi phòng, Khương Hoàn Mỹ thì không cần phải ngủ nên khi thấy Lê Ánh Nhật dậy thì nàng cũng đi theo, cô tính nấu ăn mà nhớ đến bữa ăn hôm bữa thì cũng đành ngậm ngùi không dám bước vào phòng bếp Khương Hoàn Mỹ thấy được sự do dự của cô bèn lên tiếng.Khương Hoàn Mỹ:" để chị nấu cho."

Lê Ánh Nhật biết được tài nghệ nấu ăn không bằng của nàng nên cũng phải đành chấp thuận:" dạ"Lê Ánh Nhật:" vậy có cần em phụ gì không?"

Khương Hoàn Mỹ mở tủ lục tìm và kiểm tra thì nói:" trong tủ thì cũng chẳng còn gì cả, em đi mua thêm đồ đi."

Lê Ánh Nhật:" vậy em đi mua nhé." bước ra ngoài.Trên tầng 8 này,dù có vài ba hộ gia đình xung quanh nhưng rất hiếm khi bắt gặp, chủ yếu cũng toàn là nhân viên văn phòng, và sinh viên chỗ này thật sự rất tiện lợi nên nhà ở đây cũng rất đắt, nếu không cưới được nàng thì không chắc có thể sống được ở đây, tiền trong tài khoản lúc nào cũng không dưới năm trăm nghìn.Ai nói cưới nàng là khổ chứ, nói thật thì người vừa xinh đẹp, giàu, biết làm đủ thứ ngoại trừ không phải con người ra thì quá tốt.Lê Ánh Nhật đi xuống sảnh vừa bước vừa ngân nga giai điệu, cô bước vào siêu thị mua rất nhiều đồ, thứ gì Lê Ánh Nhật cũng mua một ít, trên đường về Lê Ánh Nhật xách một đống đồ túi to túi nhỏ, cô bước vào chung cư gặp bác bảo vệ:" cháu mua gì mới sáng mà mua nhiều vậy ạ."

Lê Ánh Nhật cười cười:" dạ cháu mấy đồ cần thiết thôi ạ, cháu cho bác."

đưa cho bác ấy một gói thuốc cũng đắt tiền.Bác bảo vệ nhìn thấy gói thuốc mà cô mua, thật sự rất vui:" Được rồi được rồi, có việc gì thì cứ nói bác."

Lê Ánh Nhật:" dạ, thôi cháu bên nhà trước ạ."

Lê Ánh Nhật biết rất nhiều thứ, muốn sống ổn trong được xã hội này thì đồng tiền đi trước mới dễ sống nên từ lúc vào cô thỉnh thoảng vẫn nói chuyện với bác ấy.Đi lên được đến căn hộ thì hai người kia cũng đã tỉnh giấc,Lê Ánh Nhật:" em mua đồ về rồi nè."

để hết đồ lên bàn.Khương Hoàn Mỹ cũng ngạc nhiên:" sao em mua nhiều vậy?"

Lê Ánh Nhật:" thì sau đỡ phải mua." cười trừ.Diệu Huyền:" mày mua toàn gì không vậy."

Lê Ánh Nhật:" thì tao không biết mua gì nên tao lấy mỗi thứ một ít."

Diệu Huyền dơ ngón cái:" đúng là người giàu."

Lê Ánh Nhật thản nhiên:" có đâu tiền vợ tao đó."

Diệu Huyền:" sướng nhất mày."

Khương Hoàn Mỹ:" được rồi được rồi diệu Huyền vào đây phụ chị xếp mấy đồ này vào tủ cái."

Diệu Huyền:" dạ."

Hai nàng thụ thì cặm cụi làm, còn hai chị công chỉ biết đứng nhìn nhau.Ăn uống xong xuôi thì cũng chuẩn bị đồ ăn rồi chút đồ cần thiết, sợ rằng không chắc hôm nay sẽ tìm thấy.

Một chiếc balo được lấp đầy.Cả đám bắt taxi để đi nhanh hơn, thật sự sau hôm đi xe bus kia thì cả hai nhớ đến già rồi, chắc cho tiền cũng chẳng bao giờ đi nữa.Đến được dưới chân chùa Tam Âm, ngôi chùa trước xây trên một ngọn núi, bắt buộc phải đi hơn ba trăm bậc thang thì mới đến được chùa.Nhìn chiều cao của ngôi chùa hai người nản đi trông thấy, Diệu Huyền:" trời ơi sao cao quá vậy, vậy lúc nào mới đến nơi?"

Lê Ánh Nhật:" ráng đi được đến lúc nào hay lúc ấy."

Cả nhóm bắt đầu đi, cứ đi và đi may là ở đây nhiều cây nên rất mát mẻ, dù ánh nắng có lên cao đến đâu cũng không quá nóng.Đi lên được hơn một trăm bậc thì Diệu Huyền ngồi bẹp xuống:" tao đi không nổi nữa."

Lê Ánh Nhật lấy trong balo ra một chai nước đưa trước mặt Diệu Huyền, thấy vậy em cũng cầm lên mà uống.Lê Ánh Nhật nhìn từng bậc thang mà lòng cũng não nề, thực sự rất dốc tốn rất nhiều sức mới có thể đi, lên được đến nơi thì cũng không chắc còn có sức đề tìm kiếm người thầy pháp kia.Ngôi chùa này cũng vì vậy nên rất vắng người đến, nhiều bậc thang mọc cả rêu bị phủ xanh một mảnh.Phương Mỹ Chi:" em đứng dậy đi chị đẩy em lên."

Diệu Huyền:" được sao ạ."

Vậy là cả nhóm tiếp tục đi, đi qua một hàng tre già thì như có một thế lực nào đó đang kiểm soát Lê Ánh Nhật vậy, tay đang nắm nàng cũng đột nhiên buông ra, ánh mắt vô hồn bước vào bụi tre già đó, thấy được hành động kì lạ của cô cả đám bèn theo sau.Càng đi càng đi vào sâu bên trong, cây cỏ rậm rạp, hình như Lê Ánh Nhật không sợ hãi vẫn cứ bước đi, nếu không phải Khương Hoàn Mỹ có sự kết nối với cô thì chắc cũng đã bị mất dấu.Đi sâu hơn được hơn mười km thì thấy được một ngôi nhà sập xệ, hình như được dựng bằng gỗ và lá đắp lên.Lúc này Lê Ánh Nhật hình như mới trở lại bình thường, cô liếc nhìn xung quanh:" đây là ở đâu?"

Lê Ánh Nhật:" vợ ơi, chị đâu rồi?"

Khương Hoàn Mỹ và hai người kia lúc này mới đến nơi, không phải nàng chậm chạm mà không muốn hai người đi theo bị lạc, nghe được cô đang gọi mình thì cả đám tăng tốc đi đến.

Hết chương 49
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Diệu Huyền vừa chạy đến thở gấp gáp:" ở...

ở đây cũng có... người ở sao?"

Phương Mỹ Chi xem xét xung quanh:" cũng không hẳn là người bình thường có thể sống, là thầy pháp sống ở đây!"

Lê Ánh Nhật:" thật sao , vậy người chúng ta tìm có ở đây không?"

Phương Mỹ Chi:" có thể là có, và hoặc không."

Lê Ánh Nhật:" ý mày là có thể không phải người chúng ta đang tìm?"

Phương Mỹ Chi:" tao không chắc!"

Khương Hoàn Mỹ:" vậy chúng ta vào đó xem thử."

Diệu Huyền:" chị không sợ sao?"

Khương Hoàn Mỹ nghiêng đầu:" sợ cái gì?"

Diệu Huyền:" em quên em quên"Lê Ánh Nhật:" được rồi vào thôi."

Vậy là dù có sợ vẫn tiến lại gần ngôi nhà ấy, lại xui một cái là xung quanh nhà có dán bùa Khương Hoàn Mỹ và Phương Mỹ Chi không vào được, bị ngăn ở bên ngoài chỉ còn Lê Ánh Nhật và Diệu bước qua được.Phương Mỹ Chi:" xung quanh đây có bùa trấn áp và xua đuổi tà ma."

Diệu Huyền:" ở đâu?" ngó nghiêng xung quanh.Phương Mỹ Chi:" những lá bùa đang được dán trên thân cây bao quanh căn nhà đó."

Lê Ánh Nhật:" vậy gỡ đi là được." gỡ lá bùa ra.Diệu Huyền:" sao mày liều vậy con, không sợ bị gì à?"

Lê Ánh Nhật đầy thản nhiên trả lời:" có vợ bảo kê."

Bước vào trong nhà thấy một người đàn ông khoảng năm mấy đang ngồi thiền , mắt nhắm nghiền hình như không biết đã có người bước vào nhà .Lê Ánh Nhật mạn muội lên tiếng:" ông ơi, ông có thể cho cháu hỏi một chút không?"

Người đàn ông ấy khi nghe được thanh âm đã lâu rồi không nghe thấy, vội mở mắt nhìn theo hướng âm thanh đã phát ra, trước mặt ông người con gái mà không thể nào quên được không kiếp này.Ông ấy đứng dậy từng bước đến trước mặt Lê Ánh Nhật, nước mắt không tự chủ mà rơi theo, ánh mắt nhìn cô chứa đựng bao điều.Lê Ánh Nhật:" dạ thưa ông, cháu được mẹ cháu giới thiệu đến đây, muốn nhờ ông một việc được không ạ?"

Pháp sư:" Được được vào nhà đi các cháu.", thấy được nàng sau lưng cô, ông khựng đi trong vài giây rồi trở lại bình thường.Khi tất cả đã ngồi xuống thì ánh mắt ông quét hết tất cả những người có mặt.Pháp sư:" Lâu rồi không gặp Khương Hoàn Mỹ!"

Khương Hoàn Mỹ:" tôi quen ông sao?"

Pháp sư:" chắc cô đã quên lâu rồi."

Pháp sư:" cô còn nhớ cái tên Tâm không?"

Nghe thấy ông lão nói vậy không riêng Khương Hoàn Mỹ mà cả cô cũng thấy nó quên thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.Một loạt ký ức trong những đêm mơ thấy lướt qua liên tục trong đầu Lê Ánh Nhật, não bộ do phải tiếp thu quá nhiều thông tin mà trở nên đau nhức dữ dội.Ông ta tay ấn phép, làm một thứ gì đó trên người cô, và bắt đầu những ký ức không phải của mình lướt qua như một thước phim ngắn quay lại cuộc đời của một cô gái nhỏ bé .Mất khoảng một lúc khá lâu thì Lê Ánh Nhật mới tiếp thu hết được, nước mắt không tự chủ mà rơi ra liên tục, thì ra những giấc mơ ấy không phải là mơ, mà đó chính là kiếp trước của cô .

Hỏi tại sao lại thấy nàng quen thuộc như vậy, thì ra đều đã gặp và vô cùng thân quen.Lê Ánh Nhật ngước lên với đôi mắt đầy nước nhìn người đàn ông trước mặt, một hình ảnh của cậu thanh niên trẻ có màu da ngâm hiện rõ ràng trong vô thức cô thốt lên:" Tâm".Tâm:" chắc em đã nhớ hết rồi."

Tâm:" thật ra sau khi em bị giết chết , thì người con gái bên cạnh em bị bắt gả cho một người đàn ông, trong ngày cưới ấy Khương Hoàn Mỹ đã thắt cổ tự vẫn trong phòng, oán khí nặng nên chẳng thể siêu thoát , còn em thì trong sáng, ngây ngô tưởng rằng khi em chết đi thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn."

Nghe những lời ấy nước mắt càng thay nhau rơi nhiều hơn,Lê Ánh Nhật nhìn sang Khương Hoàn Mỹ nàng lúc này chỉ dám cuối gầm mặt xuống mà chẳng dám nhìn vào mắt cô.Tâm bước đến gần chỗ cô đang quỳ thục xuống, ông ngồi xuống trước mặt đưa tay vén lên những ngọn tóc rơi của cô.Tâm:" em biết không nghe tin em bị bọn làng kia giết, tôi đã chạy về nhưng đã không kịp xác của em bị người làng đó treo lên trên cột, khi em chết đi những lời lẽ xúc phạm em vẫn còn..."

Tâm dừng một lúc rồi nói tiếp:" và khi Khương Hoàn Mỹ cũng chết thì tôi đã phong ấn lại không để cho cô ấy đi đầu thai, cho đến khi em được sinh ra thì tôi đã quay về làng mà gỡ phong ấn."

Tâm:" tôi không ngờ dù em đã sống kiếp khác mà duyên nợ của hai người lại sâu đậm đến vậy, lúc em vừa chào đời là tôi có ý định cắt mối duyên này rồi nhưng chẳng thể nào cắt nổi..."

Lúc này Lê Ánh Nhật cũng đã bớt khóc lại nghe được sơ qua thì cũng đã hiểu hết được ngọn ngành của câu chuyện.Lê Ánh Nhật lẩm bẩm:" thì ra.... những gì mình thấy là sự thật.... là sự thật.... chị ấy vì mình mà chết.... mình... có tội.... chính mình đã khiến chị ấy... thành ra thế này...." cô ôm đầu miệng không ngừng lẩm bẩm.Thấy cô bắt đầu kích động nàng liền choàng lấy mà ôm vào lòng, hơi lạnh từ người xâm chiếm từng lớp ra lớp thịt, nước mắt càng rơi nhiều hơn.Phương Mỹ Chi và Diệu Huyền thì chỉ dám đứng bên, vì đây là nghiệp duyên nợ từ kiếp trước nên không thể tham gia vào, chỉ có những người trong cuộc mới có thể xử lý.

Hết chương 50
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Khương Hoàn Mỹ:" không phải lỗi của em đâu, đừng tự trách như vậy mình à."

ôm chầm lấy cô.Lê Ánh Nhật im lặng gục đầu vào người nàng cả người không tự chủ mà run lên.Sau một khoảng thời gian thì Lê Ánh Nhật mới bình tĩnh được đôi phần, cô ngước đôi mắt đã sưng đỏ, cô chậm chậm cất giọng khàn khàn nói:" anh Tâm giúp em cứu... chị ấy đi.." quỳ trước mặt Tâm.Tâm:" em...tôi sẽ giúp em ...."

Lê Ánh Nhật:" thật sao .... cảm ơn anh..."

Nhìn người mình yêu, yêu người khác dù họ không còn là con người nữa, khiến tim cũng nhói lên một cái vì đau.Cả đám đang nói chuyện thì một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi bước vào trên vai đeo một giỏ rau củ.Người nào đó:" Mấy người là ai vậy!"

Nghe được tiếng động mọi người trong nhà đều quay đầu lại nhìn, thì trước mặt cô một chàng trai râu tóc dài, thân hình cao to .Lê Ánh Nhật cũng ngờ ngợ ra người này là ai nhưng vẫn chưa chắc lắm.Lê Ánh Nhật liều lĩnh kêu thử:" Cậu Nam."

Nguyễn Văn Nam cũng ngơ ngác không biết tại sao người con gái trước mắt lại biết tên của mình.Nguyễn Văn Nam:" tại sao cô biết tên tôi, tại sao....." anh thấy được Khương Hoàn Mỹ và Phương Mỹ Chi.Tâm:" người này là cháu gái của con..." chỉ Lê Ánh Nhật.Người con trai kia trố mắt nhìn chằm chằm từ chân đến đầu cô, ánh mắt xem xét rất kỹ càng như không tin vào lời thầy mình nói .Sau một lúc thì cũng thấy được một chút giống chị gái của mình, lúc này cậu mới chịu tin người trước mặt là người cháu chưa bao giờ gặp của mình.Nguyễn Văn Nam:" cháu tên là gì?"

Lê Ánh Nhật:" Dạ Lê Ánh Nhật."

Nguyễn Văn Nam:" lớn nhanh dữ."

Lê Ánh Nhật:" thì cũng đã qua lâu rồi mà cậu."

Nguyễn Văn Nam tính ôm cháu mình một cái thì nàng bay lại chắn ngang giữa Lê Ánh Nhật và người cậu này.Nguyễn Văn Nam thụt tay lại:" không cho ôm thì thôi làm gì mà căng."

Lê Ánh Nhật:" chúng ta vào việc chính được không?"

Nguyễn Văn Nam:" chuyện gì vậy?"

Sau khi được thầy mình nói qua câu chuyện thì cậu cũng đã hiểu, ánh mắt liếc qua nàng rồi qua cô, dừng trên chiếc nhẫn đen lánh kia.Nguyễn Văn Nam chỉ vào Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ: " cô ...cô ... cháu... cháu..."

Lê Ánh Nhật:" cháu với chị ấy là vợ chồng!"

Nguyễn Văn Nam:" CÁI GÌ??? cô dám quyến rũ cháu tôi sao?"

Khương Hoàn Mỹ:" tôi không có, cậu nghĩ quá rồi...."

Lê Ánh Nhật:" không được hù vợ cháu.." nắm tay nàng.Hai người nắm tay một người đau lòng, một người vẫn sốc, hai người đã quá quen với hành động này.Tâm:" chúng ta vào bàn việc chính!"

Mọi người ngồi xuống quay quần với nhau, bắt đầu nhiệm vụ chính.Tâm:" người đang luyện thi cô ấy, chắc chắn sẽ đến đây để lấy cây ngải trong tay ta, nếu không có cây ngải này thì sẽ không hoàn thành được , chúng ta lúc này chỉ cần chuyển bị và chờ đợi...!"

Tâm:" cây ngải trước đó đã bị ta làm hỏng, cũng vì vậy mà cô ấy mới có thể không sao."

Tâm:" cũng chỉ là cách tạm thời, với lão đó chắc chắn tối nay sẽ đến đây để cướp cây ngải cuối cùng này!"

Diệu Huyền:" cây ngải hiếm lắm hả?"

Tâm:" đúng vậy không dễ mà có và tìm thấy, có thể phải mất cả cuộc đời để tìm kiếm, vì cây ngải không để tự trồng được nên chỉ có nó tự mọc, trong những khu rừng già nhiều âm khí cây mới mọc, mà mọc thì cũng không chắc sống được, vậy nên người ta mới nói thứ khó kiếm nhất trong nghề này là tìm ngải!"

Lê Ánh Nhật:" vậy chúng ta bây giờ phải làm gì?"

Tâm:" chuẩn bị cho cuộc chiến tối nay."

ánh mắt nghiêm nghị.Tâm:" có thể là một cuộc chiếc sống còn...!"

Nghe đến đây ai cũng chỉ biết im lặng, không biết có thể thấy ánh mặt trời vào ngày mai hay không nữa...Lê Ánh Nhật:" vậy chúng ta có thể thắng không?"

Tâm:" không chắc nữa, nhưng em là một người có bát tự âm chắc chắn đêm nay sẽ có rất nhiều ma quỷ bị thu hút mà đến."

Tâm:" tôi sẽ làm trận pháp trong đây em ngồi vào giữa, em là một món đại bổ có thể khiến sức mạnh của bọn quỷ mạnh lên, nên không thể để em đi lung tung được..!"

Lê Ánh Nhật:" nhưng... mọi người thì chiến đấu mà tôi chỉ có thể đứng ở trong đây thôi sao?"

Phương Mỹ Chi:" mày đứng trong đó là đã giúp bọn tao rất nhiều rồi."

Khương Hoàn Mỹ:" mình à, em nghe đi, đừng ương bướng nữa."

Sau một lúc được nàng thuyết phục thì Lê Ánh Nhật cũng phải đành chấp nhận, mọi người bắt đầu vào thế chuẩn bị, mỗi người một công việc, còn Lê Ánh Nhật được Tâm sẽ cho một trận pháp bằng máu chó đen, xung quanh dang dây đỏ treo chi chiết lá bùa bằng.Sau khi chuẩn bị xong thì cũng sập tối, cuộc chiến đang cận kề, bên ngoài tiếng chuông kêu leng keng trong không gian khiến không gian vô cùng ma mị và u ám.Cảm nhận được vô số cặp mắt nhìn vào trong nhà từ phía bên ngoài, nhưng gì có những lá bùa và chỉ đỏ được buộc xung quanh nên không có con nào dám tiến gần.

Hết chương 51Có ai giống tui không, nhiều khi bị bí ý tưởng quá chẳng biết viết gì luôn
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Một đột gió âm ập đến càng khiến không khí ở đây trở nên u ám hơn, tất cả mọi người đều dán mắt ra bên ngoài không một ai dám lơ là.Hàng loạt tiếng cười khanh khách vang vọng tứ hướng, từ xa xa sẽ được tiếng bước chân dẫm lên cây cỏ , ai ai cũng nín thở để nghe.Hình như không chỉ có một người thì phải, khi tiếng động càng đến gần tim của Lê Ánh Nhật càng đập mạnh hơn, ánh mắt vẫn luôn hướng về nơi phát ra tiếng đó.Đến khi thấy rõ người đang đi đến, Lê Ánh Nhật chết lặng, người mình từng tin tưởng là người đã biến nàng trở thành thế này sao?Lê Ánh Nhật:" ÔNG BA !!!"

Diệu Huyền:" mày quen sao?"

Lê Ánh Nhật:" ông ta là người làm minh hôn cho tao và chị ấy mà!"

Diệu Huyền:" hả?"

Khi cả hai người đang nói chuyện thì bỗng có một giọng nói khàn khàn từ bên ngoài vọng vào.Ông Ba:" LÃO GIÀ KIA, GIAO CÂY NGẢI CHO TA KHÔNG THÌ ĐỪNG TRÁCH TẠI SAO!"

Nghe thấy vậy Tâm không một chút gì là run sợ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra ngoài, hình như Tâm đã sẵn sàng cho cuộc chiến này rồi, và có thể một trong hai phải nằm xuống thì mới kết thúc được vụ việc này.Tâm đứng dậy, bước ra ngoài đứng đối diện với ông Ba:" đừng có mà mơ, bước qua xác tôi trước đi!"

Ông Ba:" hôm nay tôi sẽ lấy mạng ông và sẽ không còn ai có thể thắng ta....HAHAHAHA "Tâm:" nói nhiều tiếp chiêu đi!" tay bắt đầu kết ấn, tung một đạo bùa vàng bay về phía ông Ba , tay kết ấn kiếm quyết: " THIÊN LÔI SẮC LỆCH, CẤP CẤP NHƯ LUẬT LỆNH !" một tia sét từ trên bầu trời đánh xuống lao thẳng xuống ông Ba.Ông Tâm:" chỉ có vậy thôi sao, vậy mà người khác bảo ông mạnh lắm toàn lời đồn." lùi lại vài nước kết Phong Ấn:"PHONG LAI TRỢ THẾ, LIỆT THIÊN PHIÊN HẢI, CẤP CẤP NHƯ LUẬT LỆNH!" gió bão bùng lên, cuốn tia sét bị lệch sang một hướng, rồi hóa thành lưỡi gió sắc bén phóng ngược về hướng Tâm.Tâm không tránh mà giơ tay kết ấn Bát quái ấn, niệm nhanh:" THIÊN ĐỊA HUYỀN TÔNG, VẠN KHÍ BẢN CĂN, QUANG MINH HỘ THỂ, CẤP CẤP NHƯ LUẬT LỆNH!"

Kim quang vàng sáng một vùng bao bọc cả người Tâm, những lưỡi gió khi chạm vào đều tan biến trong thoáng chốc.Lớp kim quang kia vừa biến mất thì ông Ba đã áp sát, mắt đỏ rực, vẽ một vòng máu trên mặt đất:" DĨ NGÔ HUYẾT TẾ, DẪN CỬU THIÊN THẦN LÔI, DIỆT HỒN TRU PHÁCH, CẤP CẤP NHƯ LUẬT LỆNH!" bầu trời nổ tung, sét tím giáng xuống dữ dội, một cú đánh này đủ sức thiêu rui một khoảng rừng.Tâm cắn đầu lưỡi, máu phụt ra nhuộm đỏ lá bùa, đôi tay kết ấn Hỗn Nguyên ấn, gầm lên:"XẢ THỬ TAM HỒN , HỢP BỈ THẤT PHÁCH, HÓA VI TU LA, CẤP CẤP NHƯ LUẬT LỆNH.!"

Thân thể Tâm bùng nổ ánh huyết quang, khí tức hóa thành áp lực ngàn cân, bước chân nghiền nát mặt đất.

Một quyền của Tâm đánh ra , va chạm với tia sét tím, tạo thành một nụ nổ lớn sáng rực cả bầu trời, sau đó nước mưa bắt đầu trút xuống.Âm thanh " ẦM" vang lên, cây cỏ gãy ngã đầy xuống đất, khi khói bụi tan, chỉ còn một bóng người đang đứng, thở dốc, máu miệng máu mũi trào máu ra ngoài...Bên trong nhà lúc này được chứng kiến hai pháp sư mạnh mẽ đánh nhau manh ngạc nhiên, Nam lo lắng:" hai người này là muốn chết sao, toàn dùng những pháp ấn đổi bằng thọ mệnh của bản thân."

Diệu Huyền:" bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

Nguyễn Văn Nam:" tôi không biết nữa, nếu chúng ta lao ra chỉ làm bất lợi cho thầy mà thôi.."

Bên ngoài ông Ba thấy mình không có đủ sức để đánh bại tâm thì kêu thằng Bầu kiêng thân xác nàng đến trước mặt, ông ba biết rằng rất khó để có thể đánh bại được Tâm, giờ chỉ còn cách này.Ông Ba:" BẦU MANG LẠI ĐÂY."

Một người thanh niên trẻ trên vai đang cõng một người phụ nữ trên da vẽ chi tiết ký tự cổ quái.Lê Ánh Nhật không tin vào mắt mình, đó là xác của nàng, tại sao nó lại ở đây?Người thanh niên kia đặt nàng xuống đất , ông Ba lết tấm thân nát của mình lại chỗ xác Khương Hoàn Mỹ, ánh mắt trở nên âm độc hơn, miệng không ngừng đọc chú:"HỒN TRỞ VỀ, XÁC BẤT RỜI, BÁT QUÁI KHAI, TRẤN ĐỊNH LĨNH TRÌ.

PHONG ẤN LINH HỒN, BẤT THOÁT BẤT LY, NHẬP XÁC BẤT LAY.

ÂM DƯƠNG GIAO HỘI, VẬN KHÍ TỀ CHỈNH, LINH HỒN TRỞ VỀ THỂ XÁC THINH BÌNH.!Khi Tâm nhận ra thì đã không kịp một luồng ánh sáng xanh lam pha chút đỏ xoáy tròn trên mặt đất, tiếng gió rít như tiếng thì thầm từ cõi âm, thân thể bắt đầu run rẩy, co giật vì phản ứng , bên phía Lê Ánh Nhật lúc này cũng không mấy là ổn, Khương Hoàn Mỹ bắt đầu có những chịu chứng lạ, đôi mắt chảy ra máu tươi, linh hồn như bị thứ gì đó lôi kéo, tiếng thét xé tan màn đêm, nàng vùng vẫy cơ thể bắt đầu xuất hiện những vết nứt, trên người Khương Hoàn Mỹ xuất hiện vô số ký tự cổ ,ánh mắt không còn như thường ngày, cảm giác như nàng lúc này không còn là chính nàng nữa .

Ánh mắt nhìn ra ngoài chỗ xác kia mà bay nhanh đến nhập vào nó.Bỗng nhiên thân xác ngồi bật dậy, âm khí trên người một ngày lan rộng ra, ông Ba tưởng mình đã thành công mà cười lớn:" HAHAHAHA....

TA THÀNH CÔNG RỒI, THÀNH CÔNG RỒI!"

Nhưng chưa kịp nhìn lại thì đã bị Khương Hoàn Mỹ một tay đâm xuyên lồng ngực, trên tay còn cầm trái tim đang đập của ông Ba, ông Ba lục này chỉ có thể chợn mắt nhìn nàng.Điệu cười khanh khách của nàng vang vọng, bỏ trái tim đang còn đập mà nhai ngấu nghiến , người thanh niên đi theo ông Ba thấy cảnh này sợ hãi mà ngã ra đất, tiếng động ấy đã làm nàng chú ý, khi nàng sắp ra tay thì Tâm đánh một đạo bùa về phía nàng.Thấy nàng như vậy, Lê Ánh Nhật quên hết những lời nói của Tâm mà lao ra, bị Tâm đánh nàng bỏ qua người thanh niên kia mà lao về phía Tâm, khi sắp lao đến nơi thì Lê Ánh Nhật đã đứng ra đỡ cho Tâm một nhát ở vai, Tâm và nàng có chút khựng lại, máu trên bả vai cô bắt đầu chảy ra như nước, cũng vì động tác dứt khoát ấy máu văng lên trên khuôn mặt nàng.Ánh mắt nàng vô hồn nhìn cô một thoáng rồi lại trở nên mất kiểm soát, nàng liếm mút máu cô trên tay mình, sức mạnh của nàng hình như lại tăng thêm.Tâm:" KHÔNG ỔN CHẠY MAU!" nắm tay cô kéo đi.Bị kéo đi những đôi mắt vẫn luôn hướng về nàng, nhìn thấy ánh mắt ấy, đầu Khương Hoàn Mỹ bắt đầu đau nhức dữ dội, một loạt hình ảnh của hai người con gái vô cùng thân thiết xuất hiện trước mắt nàng.Nàng thét lên nhưng tiếng như từ cõi chết vọng đến, nước mắt máu bắt đầu lại chảy một lúc nhiều, ánh mắt nhìn tay Tâm đang nắm tay cô mà tức giận lao vút đến trước mặt cả hai người.Khương Hoàn Mỹ thét lên:" THẢ EM ẤY RA NHANH!"

Dù bị nàng nói vậy, nhưng Tâm đứng ra để Lê Ánh Nhật phía sau mà bảo vệ.

Hết chương 52
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Thấy nàng dù đang mất kiểm soát mà vẫn nhận ra mình, Lê Ánh Nhật rất vui quên luôn cả vết thương ở bả vai vừa bị nàng gây ra.Lê Ánh Nhật:" anh tránh ra" đẩy Tâm sang một bên.Tâm:" không được, cô ta giờ không còn bình thường nữa, cô ta có thể làm hại em!" không bị di chuyển.Khương Hoàn Mỹ:" TÔI NHẮC LẠI LẦN NỮA THẢ EM ẤY RAA!"

Lê Ánh Nhật:" anh tránh ra không chị ấy lại mất bình tĩnh đó." sốt ruột.Tâm:" nhưng...."

Lê Ánh Nhật:" còn nhưng nhị gì nữa chứ?"

Cả hai đang tranh cải thì một tà áo đỏ quấn chặt vào người Tâm, một người pháp sư mạnh mẽ đến vậy nhưng lại chẳng phát giác ra nàng đã áp sát, tà áo dài đỏ bắt đầu xiết chặt hơn.Tâm bị xiết chặt đau đớn nhưng chẳng thể làm gì, thấy được cảnh này Lê Ánh Nhật cũng bối rối nhìn sang Khương Hoàn Mỹ ánh mắt nàng hung hăng bóp càng chặt hơn không tự chủ mà cười khanh khách.Lê Ánh Nhật:" Khương Hoàn Mỹ DỪNG LẠI!"

Bị quát như vậy hành động của nàng cũng khựng lại, khuôn mặt biến thái của nàng cũng biến mất, cứng nhắc mà nhìn cô mà thả pháp sư Tâm ra.Lê Ánh Nhật đi từng bước đến trước mặt nàng, dù không biết bây giờ nàng đã nhớ lại hay đã bình thường chưa, nhưng hình dạng hiện tại thì cũng không mấy là bình thường.Vừa bước lại được trước mặt nàng,ánh mắt hiền dịu nhìn cô cũng biến mất, ánh mắt thèm thuồng nhìn bả vai đang chảy máu không chần chừ liền liếm mút chỗ máu ấy, cảm giác lạnh buốt thấm vào da thịt.Máu của cô bị nàng liếm mút gần một nửa, sắc mặt của cô lúc này cũng trắng bạch, tái xanh vì mất nhiều máu, khi liếm hết phần máu đang chảy ra thì đôi mắt của Khương Hoàn Mỹ cũng đã trở lại bình thường không còn chảy ra máu nữa, lúc bấy giờ mới lấy được ý thức mà nhìn lại hành động mình đang làm, vừa hoang mang vừa bối rối, sợ hãi.Khương Hoàn Mỹ:" chị... chị không cố ý... mình à!"

Lê Ánh Nhật mỉm cười:" không...sao " và rồi ngã xuống may được nàng giữ lại chắc không là úp mặt xuống đất.Khương Hoàn Mỹ:" em ...em sao ... vậy mình...!"

Lê Ánh Nhật bước vào trạng thái hôn mê, những âm thanh xung quanh bắt đầu mơ màng không còn rõ, chỉ nghe thấy một ai đó đang gọi tên mình, trong không gian này cô cảm thấy vô cùng thoải mái mà chỉ muốn trong thế giới này thôi vậy.Sau hơn một ngày thì cuối cùng Lê Ánh Nhật cũng đã tỉnh, nhìn xung quanh một màu trắng xóa, mùi khử trùng thoang thoảng trong không khí,Lê Ánh Nhật khó khăn mà nhấc tay lên mà nổi, " cạch" cửa phòng được mở ra bên ngoài mẹ cô bước vào, không biết thời gian đã qua bao lâu mà khuôn mặt mẹ cô lúc này mệt nhọc, dưới đôi mắt hiện rõ quầng thâm tóc lấm tấm vài ba sợi bạc.Bà Thu:" con...con tỉnh rồi!"

Bà không chần chừ mà chạy ngược ra ngoài để gọi bác sĩ, khoảng vài phút sau thì bác sĩ đi đến kiểm tra sơ bộ cho cô.Bà Thu:" con cảm thấy thế nào?"

Lê Ánh Nhật:" .... con..... khát...." thều thào từng chữ, vì thiếu nước mà cổ họng đau rát.Bà Thu nghe vậy nhìn rót nước đỡ cô dậy cho cô được uống nước sau khi cảm nhận được từng giọt nước lướt qua cổ họng thì lúc này mới cảm thấy dễ chịu.Sau khi nhìn xung quanh mà những người trước mặt thì ánh mắt Lê Ánh Nhật chạm phải nàng, trên người nàng lúc này đang mặc quần áo bình thường không còn thấy bộ áo dài đỏ mà nàng hay mặc nữa,khuôn mặt nàng không dám nhìn trực diện với cô chỉ dám cuối gầm đầu xuống, ba mẹ cô thì cũng chỉ nghĩ đó là bạn của cô mà không nghĩ rằng đó là người con dâu của mình.Khương Hoàn Mỹ nhập lại vào xác bây giờ không khác gì một người bình thường, chỉ có điều là khuôn mặt và người không được hồng hào, cả người hơi có chút lạnh lẽo, thì cũng bởi vì nàng đã chết quá lâu nên máu trong người đều bị đông lại mà chuyển sang màu đỏ đen, sau khi nếm được máu của cô thì máu nên trong người nàng cũng trở nên sôi sục.Lê Ánh Nhật nhìn người mình yêu không chớp mắt, nhìn thấy nàng lúc này đã chở lại bình thường mà lòng vui sướng.Bà Thu:" con có người bạn tốt thật, bế con vào bệnh viện mà còn ở đây từ hôm qua đến giờ chăm sóc con đó."

Nghe đến đây Lê Ánh Nhật cũng ngớ người ra" bạn gì ở đây chứ?"

Lê Ánh Nhật:" bạn nào mẹ?"

Bà Thu chỉ tay về phía nàng:" thì đó, người gì đâu mà vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, chắc ai cưới được có phúc lắm."

Lê Ánh Nhật biết mẹ mình đã nghỉ nhầm thì cười trừ:" vậy con có phúc rồi."

Bà Thu nghe con gái mình nói vậy thì vẫn chưa hiểu.Lê Ánh Nhật:" chị lại đây."

Khương Hoàn Mỹ bước lại khuôn mặt vẫn không dám nhìn cô, vì nàng vẫn đang rất dằn vặt vì mình mà cô mới bị như thế này.Lê Ánh Nhật nắm lấy tay nàng mà giải thích cho ba mẹ mình:" Đây không phải bạn con, mà là con dâu của hai người đó." sợ ba mẹ không tin nên giơ tay đang đeo nhẫn của nàng mà mình lên để chứng minh.Lê Minh Sơn:" cái gì!?" nghe thấy con gái nói vậy thì não bộ không kịp tiếp thêm.Cả hai ông bà nhìn nhau rồi nhìn lại con gái và đứa con dâu chưa bao giờ gặp của mình, sau một lúc bà Thu hét lên không thể tin vào mắt mình, may là phòng riêng nên bên trong đây chỉ có một mình cô nằm chắc không cũng bị mọi người chú ý đến rồi.Vì hai ông bà quá sốc với tin tức này mà cả hai đi ra ngoài không thể ở lại, sợ lại có thêm thông tin khác chắc ngất mất.Bên trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, ba mẹ mình vừa đi Lê Ánh Nhật không tự chủ mà cười, nàng thấy vậy cũng ngơ ngác không biết tại sao cô lại cười.Khương Hoàn Mỹ:" sao ... mình lại cười?"

Lê Ánh Nhật vẫn cười mà trả lời:" chị không thấy khuôn mặt của ba mẹ em mắc cười hả."

Lê Ánh Nhật:" em đã ngủ bao lâu rồi?"

Khương Hoàn Mỹ:" hơn một ngày."

Lê Ánh Nhật:" vậy mà chị không giải thích gì với ba mẹ chồng của mình à, để họ tưởng chị chỉ là bạn của em đó."

Khương Hoàn Mỹ:" thì lúc đó lo cho em quá nên chị... chị quên."

Khương Hoàn Mỹ không quên mà đứng trước mặt ba mẹ chồng nên nàng có chút lo lắng nên chẳng chịu nói gì.Hết chương 53
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Sau khi ở lại bệnh viện vài ngày thì Lê Ánh Nhật cũng về được nhà, thật sự thì lúc mà cô tỉnh đến giờ là vui nhất, thấy được người mình yêu không sao, mọi người cũng có thể được nàng nhất là ba mẹ mình thấy.Trở lại căn hộ nhỏ của cả hai, Lê Ánh Nhật ngoài nằm lăn ngoài ghế thì mọi thứ đều được Khương Hoàn Mỹ làm sạch, đang nằm thư giãn thì " cốc cốc cốc" .Lê Ánh Nhật:" ra ngay đây."

Lê Ánh Nhật:" ủa đến chơi hả?"

Diệu Huyền:" do mấy bữa nay bận bịu quá giờ mới đến thăm mày nè."

Lê Ánh Nhật:" vào đi rồi nói chuyện." né sang một bên nhường đường cho em và chị vào.Phương Mỹ Chi:" tay sao rồi?"

Lê Ánh Nhật:" cũng đỡ rồi, chỉ không vận động mạnh được thôi." rót nước cho cả hai người.Diệu Huyền:" mấy ngày nay thế nào rồi?"

Lê Ánh Nhật:" thật sự chán , chị ấy chẳng cho tao làm gì cả, cái gì cũng tranh làm sạch, tao buồn tay buồn chân gần chết đi được."

Diệu Huyền:" chắc chị ấy sợ vết thương rách ra thôi."

Lê Ánh Nhật:" nhưng tao chánn."

Lê Ánh Nhật:" tao muốn được ra ngoài đi chơi!"

Khương Hoàn Mỹ:" em đang bị thương mà."

Lê Ánh Nhật:" em không sao nữa rồi mà."

Diệu Huyền:" hay tối đi hội chợ không?"

Lê Ánh Nhật nghe đến được đi chơi mà vui vẻ hẳn ra:" được được đó."

Khương Hoàn Mỹ:" này..."

Diệu Huyền:" chị à, đi chơi một hôm đi, không sao đâu có chị đi cạnh canh chừng mà."

Sau khi mất một lúc thì Khương Hoàn Mỹ mới chịu chấp thuận, Lê Ánh Nhật thì cười không ngậm được miệng, cô rất mong chờ buổi đi chơi tối nay.Diệu Huyền:" thôi ai người chuẩn bị đi nha, bọn em cũng về chuẩn bị luôn." cười cười rồi nắm tay chị kéo đi.Khương Hoàn Mỹ:" em vào tắm trước đi."

Lê Ánh Nhật im lặng một hồi thì lên tiếng:" vợ à, tắm cho em đi!"

Khương Hoàn Mỹ:" cái... cái.. gì chứ... không được đâu..."

Lê Ánh Nhật đưa sát mặt lại gần:" sao lại không được chứ, không phải chị cũng thấy hết rồi sao..."

Khương Hoàn Mỹ đẩy mặt cô ra:" cái... cái... này khác.... không giống..." hai bên tai bắt đầu đỏ.Lê Ánh Nhật:" vai em đau lắm, không cử động được tay đây nè..."

Lê Ánh Nhật:" vợ không thương em sao?"

Khương Hoàn Mỹ cũng đành bất lực với con người trước mặt :" được...

được rồi... chị.. tắm cho em!"

Khi đạt được mục đích thị Lê Ánh Nhật cười cười vừa bước vào phòng vừa nói:" nhanh vào tắm nè vợ ơi!"

Khương Hoàn Mỹ:" em...em ..."

Bên trong phòng tắm, nàng như bị hóa đá vậy không nhúc nhích gì mắt cũng chẳng dám nhìn, tay thì nắm chặt góc áo khiến nó cũng bị nhăn nhúm.Lê Ánh Nhật:" vợ à, chị không lại cởi quần áo hộ em sao..."

Khương Hoàn Mỹ:" em... em tự cởi đi..."

Lê Ánh Nhật:" ui da....

đau quá."

Khương Hoàn Mỹ cuống cuồng tay chân không biết nên để ở đâu giọng lo lắng nói:" em có sao không?

đau lắm hay mình đi tìm bác sĩ..!"

Lê Ánh Nhật:" không cần đâu."

Lê Ánh Nhật:" chị cởi đồ cho em nè, nhanh còn đi chơi nữa."

Sau một lúc đấu tranh tư tưởng sâu sắc thì Khương Hoàn Mỹ từ từ cởi từng cúc áo ra, nàng chẳng dám nhìn thẳng mà chỉ quay sang một bên tay mò mẫm cởi.Nhìn thấy hành động đáng yêu này của nàng, Lê Ánh Nhật cười trong lòng sợ nếu cười ra tiếng thì nàng sẽ ngại đến chín mặt mất.Đã một lúc nàng cứ loay hoay với những chiến cúc áo đấy , Lê Ánh Nhật nắm lấy tay nàng mà kéo vào lòng.Khương Hoàn Mỹ:" em...em làm gì vậy."

Lê Ánh Nhật thản nhiên:" Chị làm thế này lúc nào chị mới tắm được, hai chúng ta tắm chung đi."

Khương Hoàn Mỹ:" thôi em tắm trước đi,... chị tắm sau....!"

Lê Ánh Nhật một tay ôm nàng một tay bật vòi nước, nước ướt thấm đẫm vào áo, miệng cười cười nói:" vậy là chị cũng ướt rồi, chúng mình tắm chung."

Khương Hoàn Mỹ:" em ...em ...."

Bộ quần áo trên người nàng được cô cởi một cách rất nhanh, Khương Hoàn Mỹ thoáng chốc cũng ngơ ngác nhìn xuống người thì đã không còn mảnh vải che thân, theo bản năng nàng đưa tay che lên những chỗ nên che.Lê Ánh Nhật cũng ngớ người theo, nàng không hề mặc đồ trong, vừa lột đồ ra thì cặp đồi núi kia đã lộ rõ trước mặt, cô không biết sao mà bản thân đã đứng sát gần nàng từ lúc nào, một tay ôm eo nàng mà kéo lại, tay còn lại không chịu yên phận mà sờ mó lung tung.Lê Ánh Nhật ghé sát vào tai nàng mà thì thầm:" chị mặc vậy là muốn quyến rũ em sao~."

Khương Hoàn Mỹ:" không..... không có..." bị cô động chạm như vậy cảm giác nhột nhột len lỏi từng tấc da, hơi thở ấm nóng của cô càng khiến Khương Hoàn Mỹ rạo rực khắp người, chỗ nào cũng bị ngứa ngáy.Lê Ánh Nhật hôn nhẹ vào bờ môi mềm mại và mát lạnh kia, đầu tiên là những nụ hôn nhẹ nhàng càng lúc càng trở nên mạnh bạo hơn, chiếm hết tiện nghi của nàng, hai đầu lưỡi ẩm ướt quấn quýt lấy nhau, cùng nhau vật lộn trong khoang miệng nàng.Sau khi cảm thấy hết hơi thì Lê Ánh Nhật mới luyến tiếc rời khỏi bờ môi ấy, nàng thì do đã quá ngại mà lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng ấy.

Sau những nụ hôn cuồng nhiệt ấy cơ thể cả hai người càng trở nên nóng rực, con thú trong người cô như được thoát ra.Lê Ánh Nhật trườn xuống để lại trên chiếc cổ trắng kia vài nốt đỏ, xong rồi mới hài lòng mà nhìn xuống bầu ngực căng tròn kia , một bên thì cắn mút còn một bên thì được tay cô uốn nắn không ngừng.Sau khi cắn mút chán chê thì nhìn lại tác phẩm mình đang làm mà hài lòng, tay trượt xuống nơi cấm địa kia, khi sắp chạm đến nơi thì nàng giật nảy người,tay nắm lấy.Lê Ánh Nhật:" ngoan nào, vợ ~."

Tay đang nắm của nàng cũng được thả ra, khi nàng còn chưa kịp định thần thì những ngón tay đã chạm được vào nơi tuyệt mật ấy, đột ngột cho hẳn tay ngón tay vào, cơ thể nàng đột ngột giật nảy thêm lần nữa, Lê Ánh Nhật chồm lên hôn nàng một cái rồi bắt đầu tiếp tục công việc đang làm của mình, cơ thể nàng chuyển động theo lực, những âm thanh ma mị bắt đầu vang lên khắp phòng tắm.( vậy thoi chi tiết quá thì không hay)Sau hơn nửa tiếng thì cả hai mới bước ra khỏi phòng trên khuôn mặt cô thì vui vẻ bao nhiêu thì nhìn sang nàng mặt vẫn đang đỏ, tướng đi hai hàng cà nhắc bước ra, đó bây giờ nàng đã nhập vào xác nên những cảm thân trên cơ thể đều được nàng cảm thân thấy, một sự đau từ bên dưới chuyền lên.

Hết chương 54TG:" tính là chương này sẽ viết kết luôn mà sau khi suy nghĩ kĩ càng thì thoi vậy để chương sau kết.
 
(Miucam-Cammiu) Minh Hôn
Miucam Cammiu Minh Hon


Còn vài tiếng nữa là sẽ đi chơi, nên cô dẫn nàng đi mua vài bộ quần áo mới để mặc, chứ quần áo của cô nàng mặc cứ bị rộng không vừa người.Lê Ánh Nhật " chúng ta đi mua đồ đi."

Khương Hoàn Mỹ:" mua gì vậy mình?"

Lê Ánh Nhật cười cười:" mua quần áo cho chị."

Khương Hoàn Mỹ:" cho chị, thật sao ạ?"

Lê Ánh Nhật:" đúng vậy, chúng ta đi thôi." nắm tay kéo đi."

Cả hai bước vào thang máy, thì có gặp một bà lão hình như vừa ở trên sân thượng xuống:" cháu mới đến sao?"

ý hỏi nàng.Lê Ánh Nhật:" dạ cháu chào bà, chị ấy sống ở đây lâu rồi ạ tại có điều khó nói nên chị ấy ít ra bên ngoài!"

Bà lão cũng chỉ nghĩ nàng bị bệnh gì đó nên phải ở nhà ít khi ra ngoài mà cũng chẳng hề nghi ngờ gì quá nhiều.Bà lão:" hai đứa cháu nhìn xinh gái thật đấy, ta có cháu trai ở nhà cũng tầm tuổi hai đứa, có muốn thì bà làm mai cho."

Lê Ánh Nhật cười gượng:" dạ thôi ạ, bọn cháu còn đi học."

Bà lão:" à thì ra còn đi học, vậy thôi nếu lúc nào muốn thì nói bà, bà giới thiệu cho."

Nói xong lời ấy thì cũng xuống được tầng 4 cánh cửa thang máy mở ra , bà lão nói vài câu rồi cũng bước ra ngoài, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.Hai người bắt taxi, đi đến một cửa hàng bán đồ cũng gọi là nổi tiếng, nhìn thôi cũng biết những món trong đây không hề rẻ gì.Hai người vừa bước vào trong thì một chị nhân viên chạy ra nhiệt tình hướng dẫn:" hai em muốn mua gì, để chị tư vấn cho dễ."

Lê Ánh Nhật:" dạ em muốn mua vài bộ đồ cho chị ấy, chị thấy bộ nào đẹp thì mang ra đây ạ." chỉ Khương Hoàn Mỹ.Nghe thấy cô nói vậy, chị nhân viên càng lúc cười càng tươi, kéo nàng vào phòng tay mà mang vào cho nàng ba bộ đồ, Lê Ánh Nhật thì ngồi bên ngoài chờ, sau một lúc thì nàng bước ra ba bộ đồ hình như sinh ra cho nàng vậy, đến cả chị nhân viên cũng cảm thán mà khen ngợi không ngớt.Nhân viên:" wow bộ đồ này như sinh ra cho một mình em vậy, mặc vào toát lên khí chất.Lê Ánh Nhật nhìn đến ngây ngốc, đến khi nàng đi lại hỏi thì mới sực tỉnh táo mà trả lời:" chị đẹp lắm vợ à."

Câu nói của cô thì thầm vào tay nàng khiến khuôn mặt kia cũng đỏ ửng, sau khi ngắm nghía cả ba bộ thì Lê Ánh Nhật không tiếc tiền mà mua cả ba, chị nhân viên gặp được khách như vậy mà lòng vui như mở hội, cô và nàng chọn rất nhanh mà thanh toán cũng nhanh gọn hiếm hoi gặp được những người như Lê Ánh Nhật.Sau khi mua xong cả hai bước ra ngoài, bữa mua đồ hôm nay đã tốn hơn năm triệu của cô , nhưng Lê Ánh Nhật cũng chẳng gì là tiếc, vì số tiền này vốn dĩ là của Khương Hoàn Mỹ nên có tiêu cho nàng cũng là điều hiển nhiên, Khương Hoàn Mỹ từ lúc ra khỏi cửa hàng đến giờ là nụ cười luôn nở rộ trên môi.Cả hai bước về căn hộ, nàng liền bị cô bắt mặc bộ đồ vừa mua, để chuẩn bị đi chơi, mặc bộ này, thật sự Khương Hoàn Mỹ rất đẹp dù chẳng hề trang điểm, sự xinh đẹp mộc mạc này rất thu hút những người xung quanh.Cũng đã đến giờ hết, Diệu Huyền cũng đã nhắn địa điểm cho cô , vậy là Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ cùng nhau bắt xe đến điểm hẹn.Đến nơi họ chơi rất vui vẻ, cùng nhau thưởng thức nhiều món ăn, cùng nhau chơi những trò chơi mạo hiểm, cùng nhau ngắm pháo hoa, có những thứ gì thì đều được bốn người thử hết, khác một điều là nàng có thể cảm nhận chi tiết hơn khi làm một linh hồn.Cũng có rất nhiều người vì vẻ đẹp của nhóm cô mà ngoáy lại nhìn, cũng có vài thanh niên lại xin làm quen với nàng thì đều bị cô chặn sạch.Buổi đi chơi tối hôm nay thật sự là một trải nghiệm rất vui, tất cả mọi người đều chơi hết mình đến khi cả cơ thể mệt lả vì mệt.Hơn mười giờ đêm thì ai về nhà nấy, cả hai người lên nhà, bước vào phòng mà nằm xuống, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì Lê Ánh Nhật đột nhiên lên tiếng:" chị có muốn về thăm em chị không?"

Khương Hoàn Mỹ cũng chẳng biết nói gì mà im lặng, thật sự thì đã rất lâu rồi nàng và em trai mình có thể nhìn thấy nhau, trước giờ chỉ có nàng thấy mà thôi, sau một hồi suy nghĩ thì:" được sao?"

Lê Ánh Nhật:" được được hết."

Lê Ánh Nhật:" trước tiên về thăm ba mẹ em rồi chúng ta bắt xe trở về làng chịu không?"

Khương Hoàn Mỹ đang vui vẻ mà nghe đến phải đi thăm ba mẹ chồng thì lòng lại có chút lo lắng, nàng vẫn nhớ thái độ trước đó mà họ nhìn mình.Lê Ánh Nhật biết nàng sợ mà trấn an:" không sao đâu."

Khương Hoàn Mỹ:" chị sẽ cố."

Lê Ánh Nhật:" được rồi ngủ đi mai chúng ta đi."

Nói xong thì Lê Ánh Nhật cũng đã ngủ, nghe thấy tiếng thở đều đều của cô mà lòng nàng bồn chồn lo lắng, mai nữa thôi là phải gặp ba mẹ chồng rồi, sự lo lắng lan rộng khiến cả đêm ấy nàng chẳng hề chợp mắt.Sáng hôm sau sau cả hai thay đồ ghé vào cửa hàng mua chút đồ về thăm nhà, trên đường đi cả hai có ghé vào một quán ăn sáng, rồi mới tiếp tục về nhà.Đứng trước cửa nhà, nàng do lo lắng mà người cứng đờ, không thể nhúc nhích, Lê Ánh Nhật thấy nàng như vậy mà bật cười , nắm tay nàng mà gõ cửa.Sau một lúc thì từ trong nhà có tiếng:" chờ chút."

Người mở cửa cho hai người là ba cô , vừa thấy con gái thì ngạc nhiên nhìn ra cô gái phía sau thì có chút sợ hãi.Ông Sơn né sang một bên để cho cô và nàng bước vào, thấy ba chồng như vậy nàng càng trở nên lo lắng.Bước vào thì nhìn thấy mẹ cô đang trong bếp, nghe tiếng động mà quay lại biểu cảm của bà cũng chẳng khác gì chồng mình, cứng đờ người mà sợ hãi.Sau khi giải thích, thì hai ông bà dù vẫn còn sợ nhưng cũng đã cởi mở hơn.Bà Thu:" hai đứa ăn gì chưa?"

Lê Ánh Nhật:"dạ trên đường đến đây thì bọn con có ăn rồi, dẫn chị ấy đến đây là thăm ba mẹ."

Khương Hoàn Mỹ:" con...con chào cha má...." cuối người.Thấy nàng như vậy thì ba mẹ cô cũng chẳng còn sợ mấy, có một người con dâu xinh đẹp như vậy thì cũng được lại còn nói chuyện lễ phép thế này thì cũng đành chấp.Bà Thu:" được rồi, dù gì cũng là người một nhà cả."

Nghe thấy vậy lòng Khương Hoàn Mỹ rất vui, vì ba mẹ chồng đã chấp nhận mình, sự vui mừng ấy lộ rõ trên khuôn mặt."

Ông Sơn:" hai đứa định ở đây bao lâu?"

Lê Ánh Nhật:" dạ hết hôm nay thôi ạ, mai tụi con phải trở về làng rồi."

Bà Thu:" về đó làm gì?Lê Ánh Nhật nắm tay nàng:" cho chị ấy gặp lại người em trai."

Ông Sơn:" được rồi vậy hai đứa mang đồ lên phòng đi."

Lê Ánh Nhật:" à đây là những đồ mà chị ấy mua tặng ba mẹ." lấy quà từ túi ra, bà Thu thì được nàng tặng một cái vòng tay, còn ông Sơn thì được nàng tặng một chai rượu ngoại.Thấy được tấm lòng người con dâu này mà lòng họ cũng vui vẻ, là ma thì sao chứ thế này còn tốt hơn nhiều người .Bà Thu:" người nhà với nhau mà quà cáp thì chứ." tay cầm lấy.Bà Thu: hai đứa làm gì làm nha, mẹ đi ra chợ mua chút đồ chưa nấu ăn."

Cả hai người" dạ "một tiếng , cô mang đồ lên phòng để rồi dẫn nàng đi dạo xung quanh nhà.Khương Hoàn Mỹ được chứng kiến nơi người mình yêu sinh ra và lớn lên, tham quan cả ngôi nhà rồi còn được dẫn đi ra ngoài trời nữa, chỗ ở đây cũng ít xe đi lại nên rất bình yên.Cả hai cùng nhau đi đến khi mà, bà Thu gọi điện về ăn cơm, cả gia đình xum vầy, cười nói vui vẻ, Khương Hoàn Mỹ rất hợp ý với bà Thu, hai người nói chuyện không ngừng nghỉ, có thể mẹ mình đã có thiện cảm với nàng mà lòng cũng vui, Lê Ánh Nhật bị ba mình ép uống rượu, chai mà nàng vừa tặng khi nãy, rượu này không bị quá mạnh, uống xong cảm giác dễ chịu và ngủ ngon hơn.Lê Ánh Nhật và Ông Sơn cùng nhau uống được vài ba ly, nói rượu không mạnh nhưng cô lúc này khuôn mặt đã bị rượu làm cho đỏ ửng.Bà Thu:" cái ông này, để con nó ăn gì đã chứ, cứ ép nó uống."

đánh nhẹ vào vai ông.Ông Sơn:" cũng chỉ tính uống ít mà rượu ngon quá chứ, đâu phải tại tôi "Lê Ánh Nhật cười cười rồi tiếp tục ăn, cơm nước no say thì nàng xung phong rửa bát đĩa, dù đã bị bà Thu ngăn nhưng cũng không được, bà đành chấp thuận theo nàng.Khương Hoàn Mỹ đang tập trung rửa thì một bàn tay một mình từ phía sao , cảm nhận được mùi hương quen thuộc và mùi men thì cũng đã biết nó là ai.Lê Ánh Nhật săn tay áo lao vào rửa phụ nàng, nhìn cảnh trước mắt thật hạnh phúc.Làm xong xuôi thì nàng và cô xin phép lên phòng trước, vừa bước vào phòng thì đã bị cô kéo xuống giường mà ôm lấy, còn dụi dụi vào cái vào phần không bằng phẳng kia.Một ngày vui vẻ lại trôi qua, đến sáng cô và nàng được bà Thu làm đồ ăn sáng xong thì mới lên đường xuất phát trở về làng,do cả hai bắt taxi nên giá tiền có chút cao, nhưng lại thoải mái vô cùng, sau hơn tiếng rưỡi đi xe thì cũng đã ra khỏi đường bê tông, thay vào đó là đường đất, khi đến trước cổng làng, bác tài dừng xe, cả hai cùng nhau bước xuống.Nơi đây vẫn như vậy, vẫn như lần đầu nhưng hình như nơi này đã bớt u ám hơn, cả hai bước vào làng, người trong làng thấy có người đến thì tò mò ngó ra nhìn nhưng khi thấy cô thì liền trốn, cả hai đi một mạch đến trước căn nhà gỗ kia.Lê Ánh Nhật:" có ai ở nhà không."

Từ bên trong có một cô bé chạy ra, vừa thấy cô thì liền vui vẻ mở cửa, lễ phép chào:" cháu chào bà ạ."

Lê Ánh Nhật dù vẫn không quen với cách xưng hô này nhưng cũng đành bỏ qua một bên:" có ai ở nhà không?"

Cô bé:" dạ có ạ , ông nội đang ngồi bên trong ạ."

Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ theo chân cô bé bước vào trong nhà, thì thấy được Khương Bảo Lâm đang ngồi đó xem thời sự.Cô bé:" ông nội ơi, bà chồng bà Mỹ đến chơi ạ."

Nghe thấy tên Mỹ, Khương Bảo Lâm quay người lại, dù mắt đã mờ vì tuổi già nhưng khi nhìn thấy hình dáng của phía sau cô , mắt rưng rưng, không chắc là đúng người hay không, ông từ từ chống gậy bước đến, càng đến gần người con gái kia càng rõ, khi nhìn thấy rõ được khuôn mặt người trước mặt, thì nước mắt Khương Bảo Lâm cũng rơi, ông càng lúc đi nhanh ôm chầm lấy nàng, gặp lại người thân thiết, khiến nàng cũng rất vui nước mắt cũng không ngừng rơi.Cả hai người ôm nhau rất lâu, người em trai nhỏ bé thường hay chạy theo sau Khương Hoàn Mỹ lúc này đã trở thành một ông lão, nhưng hình bóng bé thơ ấy vẫn nằm gọn trong tâm trí.Khương Bảo Lâm:" hình như em lại tưởng tượng ra chị rồi, có phải chị đến đây để đưa em theo không?"

Lê Ánh Nhật:" không phải là tưởng tượng mà là sự thật.Sau khi kể sơ qua thì Khương Bảo Lâm cũng đã hiểu hết sự tình, người chị đang đứng trước mặt ông là thật, người chị mà ông đã nhớ mong từ rất lâu, là người đầu tiên phát hiện ra thi thể nàng, khung cảnh ấy đã ám ảnh Khương Bảo Lâm rất lâu.Sự nhớ mong đều vỡ òa trong hôm nay, sau khi được cô kể thì mọi người đều chấp nhận sự thật này rất nhanh.Cô và nàng ở lại đây vài ngày, được kể là có một thầy pháp đã đến đây giúp những oan hồn chết oan đi siêu thoát.Lê Ánh Nhật:" ai mà tốt bụng vậy."

Khương Bảo Lâm:" em cũng không biết nhưng nhìn người ấy rất quen mắt hình như đã gặp ở đâu, hình như người ấy tên là Tâm."

Nghe thấy tên này, Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ nhìn nhau .Lê Ánh Nhật:" vậy giờ người ấy đang ở đâu?"

Khương Bảo Lâm:" cũng đang ở trong làng mình, người ấy làm một cái chòi nhỏ gần bờ sông."

Vậy là cô và nàng cùng nhau ra đó, đi từ xa đã thấy một ngôi chòi nhỏ làm bằng lá .

Bước đến gần,Lê Ánh Nhật đành lên tiếng:" Tâm ơi?"

Bên trong có chút động tĩnh, rồi cánh cửa được mở ra, một ông lão tóc bạc trắng, khuôn mặt thì đầy nếp nhăn, cô và nàng thì cứ nghĩ mình đã nhận nhầm người.Tâm:" em đã ổn chưa?"

Lê Ánh Nhật:" là anh sao , sao bây giờ anh..."

Tâm:" chắc em không biết những pháp thuật ấy, muốn dùng được thì phải đánh đổi tuổi thọ của mình..."

Lê Ánh Nhật:" vậy anh bây giờ...."

Tâm cười hiền hậu:" cũng gần đất xa trời rồi."

Lê Ánh Nhật im lặng không biết nói gì, cũng vì cô mà mọi thứ mới xảy ra.Thấy cô im lặng vậy thì Tâm trấn an:" không phải do em , mà là do tôi, chỉ vì ganh tị mà làm ra những chuyện này, em chỉ là người không may va vào sự việc này".Sau khi nói chuyện được khoảng thời gian thì trời cũng sập tối, khi cô và nàng chuẩn bị ra về thì, Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau:" Hạnh Phúc nhé!"

Vài ngày sau thì Tâm cũng ra đi, ngày anh mất tất cả người làng đều đến và Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ cũng đến đứng trước phần mộ mới xây lên rất lâu, sau hôm ấy, cả hai người phải trở lại thành phố bất đầu cho cuộc sống mới....

Kết

Chương 55Thông báo:" truyện cũng đã đến hồi kết, tui thì đã có cốt truyện mới mà chưa biết nên viết cặp nào, lại còn chuẩn bị đi học nữa chứ buồn ngang.....🙁((Thể loại truyện mới cũng là linh dị, Huyền huyễn, bối cảnh thời thực dân Pháp, mong sẽ được mọi người ủng hộ như truyền này ( mọi người muốn cặp nào tiếp theo thì bình luận, cặp nào được nhắc nhiều nhất thì viết cặp đó nhá.....pai pai ❤️)
 
Back
Top Bottom