Còn vài tiếng nữa là sẽ đi chơi, nên cô dẫn nàng đi mua vài bộ quần áo mới để mặc, chứ quần áo của cô nàng mặc cứ bị rộng không vừa người.Lê Ánh Nhật " chúng ta đi mua đồ đi."
Khương Hoàn Mỹ:" mua gì vậy mình?"
Lê Ánh Nhật cười cười:" mua quần áo cho chị."
Khương Hoàn Mỹ:" cho chị, thật sao ạ?"
Lê Ánh Nhật:" đúng vậy, chúng ta đi thôi." nắm tay kéo đi."
Cả hai bước vào thang máy, thì có gặp một bà lão hình như vừa ở trên sân thượng xuống:" cháu mới đến sao?"
ý hỏi nàng.Lê Ánh Nhật:" dạ cháu chào bà, chị ấy sống ở đây lâu rồi ạ tại có điều khó nói nên chị ấy ít ra bên ngoài!"
Bà lão cũng chỉ nghĩ nàng bị bệnh gì đó nên phải ở nhà ít khi ra ngoài mà cũng chẳng hề nghi ngờ gì quá nhiều.Bà lão:" hai đứa cháu nhìn xinh gái thật đấy, ta có cháu trai ở nhà cũng tầm tuổi hai đứa, có muốn thì bà làm mai cho."
Lê Ánh Nhật cười gượng:" dạ thôi ạ, bọn cháu còn đi học."
Bà lão:" à thì ra còn đi học, vậy thôi nếu lúc nào muốn thì nói bà, bà giới thiệu cho."
Nói xong lời ấy thì cũng xuống được tầng 4 cánh cửa thang máy mở ra , bà lão nói vài câu rồi cũng bước ra ngoài, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.Hai người bắt taxi, đi đến một cửa hàng bán đồ cũng gọi là nổi tiếng, nhìn thôi cũng biết những món trong đây không hề rẻ gì.Hai người vừa bước vào trong thì một chị nhân viên chạy ra nhiệt tình hướng dẫn:" hai em muốn mua gì, để chị tư vấn cho dễ."
Lê Ánh Nhật:" dạ em muốn mua vài bộ đồ cho chị ấy, chị thấy bộ nào đẹp thì mang ra đây ạ." chỉ Khương Hoàn Mỹ.Nghe thấy cô nói vậy, chị nhân viên càng lúc cười càng tươi, kéo nàng vào phòng tay mà mang vào cho nàng ba bộ đồ, Lê Ánh Nhật thì ngồi bên ngoài chờ, sau một lúc thì nàng bước ra ba bộ đồ hình như sinh ra cho nàng vậy, đến cả chị nhân viên cũng cảm thán mà khen ngợi không ngớt.Nhân viên:" wow bộ đồ này như sinh ra cho một mình em vậy, mặc vào toát lên khí chất.Lê Ánh Nhật nhìn đến ngây ngốc, đến khi nàng đi lại hỏi thì mới sực tỉnh táo mà trả lời:" chị đẹp lắm vợ à."
Câu nói của cô thì thầm vào tay nàng khiến khuôn mặt kia cũng đỏ ửng, sau khi ngắm nghía cả ba bộ thì Lê Ánh Nhật không tiếc tiền mà mua cả ba, chị nhân viên gặp được khách như vậy mà lòng vui như mở hội, cô và nàng chọn rất nhanh mà thanh toán cũng nhanh gọn hiếm hoi gặp được những người như Lê Ánh Nhật.Sau khi mua xong cả hai bước ra ngoài, bữa mua đồ hôm nay đã tốn hơn năm triệu của cô , nhưng Lê Ánh Nhật cũng chẳng gì là tiếc, vì số tiền này vốn dĩ là của Khương Hoàn Mỹ nên có tiêu cho nàng cũng là điều hiển nhiên, Khương Hoàn Mỹ từ lúc ra khỏi cửa hàng đến giờ là nụ cười luôn nở rộ trên môi.Cả hai bước về căn hộ, nàng liền bị cô bắt mặc bộ đồ vừa mua, để chuẩn bị đi chơi, mặc bộ này, thật sự Khương Hoàn Mỹ rất đẹp dù chẳng hề trang điểm, sự xinh đẹp mộc mạc này rất thu hút những người xung quanh.Cũng đã đến giờ hết, Diệu Huyền cũng đã nhắn địa điểm cho cô , vậy là Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ cùng nhau bắt xe đến điểm hẹn.Đến nơi họ chơi rất vui vẻ, cùng nhau thưởng thức nhiều món ăn, cùng nhau chơi những trò chơi mạo hiểm, cùng nhau ngắm pháo hoa, có những thứ gì thì đều được bốn người thử hết, khác một điều là nàng có thể cảm nhận chi tiết hơn khi làm một linh hồn.Cũng có rất nhiều người vì vẻ đẹp của nhóm cô mà ngoáy lại nhìn, cũng có vài thanh niên lại xin làm quen với nàng thì đều bị cô chặn sạch.Buổi đi chơi tối hôm nay thật sự là một trải nghiệm rất vui, tất cả mọi người đều chơi hết mình đến khi cả cơ thể mệt lả vì mệt.Hơn mười giờ đêm thì ai về nhà nấy, cả hai người lên nhà, bước vào phòng mà nằm xuống, khi sắp chìm vào giấc ngủ thì Lê Ánh Nhật đột nhiên lên tiếng:" chị có muốn về thăm em chị không?"
Khương Hoàn Mỹ cũng chẳng biết nói gì mà im lặng, thật sự thì đã rất lâu rồi nàng và em trai mình có thể nhìn thấy nhau, trước giờ chỉ có nàng thấy mà thôi, sau một hồi suy nghĩ thì:" được sao?"
Lê Ánh Nhật:" được được hết."
Lê Ánh Nhật:" trước tiên về thăm ba mẹ em rồi chúng ta bắt xe trở về làng chịu không?"
Khương Hoàn Mỹ đang vui vẻ mà nghe đến phải đi thăm ba mẹ chồng thì lòng lại có chút lo lắng, nàng vẫn nhớ thái độ trước đó mà họ nhìn mình.Lê Ánh Nhật biết nàng sợ mà trấn an:" không sao đâu."
Khương Hoàn Mỹ:" chị sẽ cố."
Lê Ánh Nhật:" được rồi ngủ đi mai chúng ta đi."
Nói xong thì Lê Ánh Nhật cũng đã ngủ, nghe thấy tiếng thở đều đều của cô mà lòng nàng bồn chồn lo lắng, mai nữa thôi là phải gặp ba mẹ chồng rồi, sự lo lắng lan rộng khiến cả đêm ấy nàng chẳng hề chợp mắt.Sáng hôm sau sau cả hai thay đồ ghé vào cửa hàng mua chút đồ về thăm nhà, trên đường đi cả hai có ghé vào một quán ăn sáng, rồi mới tiếp tục về nhà.Đứng trước cửa nhà, nàng do lo lắng mà người cứng đờ, không thể nhúc nhích, Lê Ánh Nhật thấy nàng như vậy mà bật cười , nắm tay nàng mà gõ cửa.Sau một lúc thì từ trong nhà có tiếng:" chờ chút."
Người mở cửa cho hai người là ba cô , vừa thấy con gái thì ngạc nhiên nhìn ra cô gái phía sau thì có chút sợ hãi.Ông Sơn né sang một bên để cho cô và nàng bước vào, thấy ba chồng như vậy nàng càng trở nên lo lắng.Bước vào thì nhìn thấy mẹ cô đang trong bếp, nghe tiếng động mà quay lại biểu cảm của bà cũng chẳng khác gì chồng mình, cứng đờ người mà sợ hãi.Sau khi giải thích, thì hai ông bà dù vẫn còn sợ nhưng cũng đã cởi mở hơn.Bà Thu:" hai đứa ăn gì chưa?"
Lê Ánh Nhật:"dạ trên đường đến đây thì bọn con có ăn rồi, dẫn chị ấy đến đây là thăm ba mẹ."
Khương Hoàn Mỹ:" con...con chào cha má...." cuối người.Thấy nàng như vậy thì ba mẹ cô cũng chẳng còn sợ mấy, có một người con dâu xinh đẹp như vậy thì cũng được lại còn nói chuyện lễ phép thế này thì cũng đành chấp.Bà Thu:" được rồi, dù gì cũng là người một nhà cả."
Nghe thấy vậy lòng Khương Hoàn Mỹ rất vui, vì ba mẹ chồng đã chấp nhận mình, sự vui mừng ấy lộ rõ trên khuôn mặt."
Ông Sơn:" hai đứa định ở đây bao lâu?"
Lê Ánh Nhật:" dạ hết hôm nay thôi ạ, mai tụi con phải trở về làng rồi."
Bà Thu:" về đó làm gì?Lê Ánh Nhật nắm tay nàng:" cho chị ấy gặp lại người em trai."
Ông Sơn:" được rồi vậy hai đứa mang đồ lên phòng đi."
Lê Ánh Nhật:" à đây là những đồ mà chị ấy mua tặng ba mẹ." lấy quà từ túi ra, bà Thu thì được nàng tặng một cái vòng tay, còn ông Sơn thì được nàng tặng một chai rượu ngoại.Thấy được tấm lòng người con dâu này mà lòng họ cũng vui vẻ, là ma thì sao chứ thế này còn tốt hơn nhiều người .Bà Thu:" người nhà với nhau mà quà cáp thì chứ." tay cầm lấy.Bà Thu: hai đứa làm gì làm nha, mẹ đi ra chợ mua chút đồ chưa nấu ăn."
Cả hai người" dạ "một tiếng , cô mang đồ lên phòng để rồi dẫn nàng đi dạo xung quanh nhà.Khương Hoàn Mỹ được chứng kiến nơi người mình yêu sinh ra và lớn lên, tham quan cả ngôi nhà rồi còn được dẫn đi ra ngoài trời nữa, chỗ ở đây cũng ít xe đi lại nên rất bình yên.Cả hai cùng nhau đi đến khi mà, bà Thu gọi điện về ăn cơm, cả gia đình xum vầy, cười nói vui vẻ, Khương Hoàn Mỹ rất hợp ý với bà Thu, hai người nói chuyện không ngừng nghỉ, có thể mẹ mình đã có thiện cảm với nàng mà lòng cũng vui, Lê Ánh Nhật bị ba mình ép uống rượu, chai mà nàng vừa tặng khi nãy, rượu này không bị quá mạnh, uống xong cảm giác dễ chịu và ngủ ngon hơn.Lê Ánh Nhật và Ông Sơn cùng nhau uống được vài ba ly, nói rượu không mạnh nhưng cô lúc này khuôn mặt đã bị rượu làm cho đỏ ửng.Bà Thu:" cái ông này, để con nó ăn gì đã chứ, cứ ép nó uống."
đánh nhẹ vào vai ông.Ông Sơn:" cũng chỉ tính uống ít mà rượu ngon quá chứ, đâu phải tại tôi "Lê Ánh Nhật cười cười rồi tiếp tục ăn, cơm nước no say thì nàng xung phong rửa bát đĩa, dù đã bị bà Thu ngăn nhưng cũng không được, bà đành chấp thuận theo nàng.Khương Hoàn Mỹ đang tập trung rửa thì một bàn tay một mình từ phía sao , cảm nhận được mùi hương quen thuộc và mùi men thì cũng đã biết nó là ai.Lê Ánh Nhật săn tay áo lao vào rửa phụ nàng, nhìn cảnh trước mắt thật hạnh phúc.Làm xong xuôi thì nàng và cô xin phép lên phòng trước, vừa bước vào phòng thì đã bị cô kéo xuống giường mà ôm lấy, còn dụi dụi vào cái vào phần không bằng phẳng kia.Một ngày vui vẻ lại trôi qua, đến sáng cô và nàng được bà Thu làm đồ ăn sáng xong thì mới lên đường xuất phát trở về làng,do cả hai bắt taxi nên giá tiền có chút cao, nhưng lại thoải mái vô cùng, sau hơn tiếng rưỡi đi xe thì cũng đã ra khỏi đường bê tông, thay vào đó là đường đất, khi đến trước cổng làng, bác tài dừng xe, cả hai cùng nhau bước xuống.Nơi đây vẫn như vậy, vẫn như lần đầu nhưng hình như nơi này đã bớt u ám hơn, cả hai bước vào làng, người trong làng thấy có người đến thì tò mò ngó ra nhìn nhưng khi thấy cô thì liền trốn, cả hai đi một mạch đến trước căn nhà gỗ kia.Lê Ánh Nhật:" có ai ở nhà không."
Từ bên trong có một cô bé chạy ra, vừa thấy cô thì liền vui vẻ mở cửa, lễ phép chào:" cháu chào bà ạ."
Lê Ánh Nhật dù vẫn không quen với cách xưng hô này nhưng cũng đành bỏ qua một bên:" có ai ở nhà không?"
Cô bé:" dạ có ạ , ông nội đang ngồi bên trong ạ."
Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ theo chân cô bé bước vào trong nhà, thì thấy được Khương Bảo Lâm đang ngồi đó xem thời sự.Cô bé:" ông nội ơi, bà chồng bà Mỹ đến chơi ạ."
Nghe thấy tên Mỹ, Khương Bảo Lâm quay người lại, dù mắt đã mờ vì tuổi già nhưng khi nhìn thấy hình dáng của phía sau cô , mắt rưng rưng, không chắc là đúng người hay không, ông từ từ chống gậy bước đến, càng đến gần người con gái kia càng rõ, khi nhìn thấy rõ được khuôn mặt người trước mặt, thì nước mắt Khương Bảo Lâm cũng rơi, ông càng lúc đi nhanh ôm chầm lấy nàng, gặp lại người thân thiết, khiến nàng cũng rất vui nước mắt cũng không ngừng rơi.Cả hai người ôm nhau rất lâu, người em trai nhỏ bé thường hay chạy theo sau Khương Hoàn Mỹ lúc này đã trở thành một ông lão, nhưng hình bóng bé thơ ấy vẫn nằm gọn trong tâm trí.Khương Bảo Lâm:" hình như em lại tưởng tượng ra chị rồi, có phải chị đến đây để đưa em theo không?"
Lê Ánh Nhật:" không phải là tưởng tượng mà là sự thật.Sau khi kể sơ qua thì Khương Bảo Lâm cũng đã hiểu hết sự tình, người chị đang đứng trước mặt ông là thật, người chị mà ông đã nhớ mong từ rất lâu, là người đầu tiên phát hiện ra thi thể nàng, khung cảnh ấy đã ám ảnh Khương Bảo Lâm rất lâu.Sự nhớ mong đều vỡ òa trong hôm nay, sau khi được cô kể thì mọi người đều chấp nhận sự thật này rất nhanh.Cô và nàng ở lại đây vài ngày, được kể là có một thầy pháp đã đến đây giúp những oan hồn chết oan đi siêu thoát.Lê Ánh Nhật:" ai mà tốt bụng vậy."
Khương Bảo Lâm:" em cũng không biết nhưng nhìn người ấy rất quen mắt hình như đã gặp ở đâu, hình như người ấy tên là Tâm."
Nghe thấy tên này, Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ nhìn nhau .Lê Ánh Nhật:" vậy giờ người ấy đang ở đâu?"
Khương Bảo Lâm:" cũng đang ở trong làng mình, người ấy làm một cái chòi nhỏ gần bờ sông."
Vậy là cô và nàng cùng nhau ra đó, đi từ xa đã thấy một ngôi chòi nhỏ làm bằng lá .
Bước đến gần,Lê Ánh Nhật đành lên tiếng:" Tâm ơi?"
Bên trong có chút động tĩnh, rồi cánh cửa được mở ra, một ông lão tóc bạc trắng, khuôn mặt thì đầy nếp nhăn, cô và nàng thì cứ nghĩ mình đã nhận nhầm người.Tâm:" em đã ổn chưa?"
Lê Ánh Nhật:" là anh sao , sao bây giờ anh..."
Tâm:" chắc em không biết những pháp thuật ấy, muốn dùng được thì phải đánh đổi tuổi thọ của mình..."
Lê Ánh Nhật:" vậy anh bây giờ...."
Tâm cười hiền hậu:" cũng gần đất xa trời rồi."
Lê Ánh Nhật im lặng không biết nói gì, cũng vì cô mà mọi thứ mới xảy ra.Thấy cô im lặng vậy thì Tâm trấn an:" không phải do em , mà là do tôi, chỉ vì ganh tị mà làm ra những chuyện này, em chỉ là người không may va vào sự việc này".Sau khi nói chuyện được khoảng thời gian thì trời cũng sập tối, khi cô và nàng chuẩn bị ra về thì, Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau:" Hạnh Phúc nhé!"
Vài ngày sau thì Tâm cũng ra đi, ngày anh mất tất cả người làng đều đến và Lê Ánh Nhật và Khương Hoàn Mỹ cũng đến đứng trước phần mộ mới xây lên rất lâu, sau hôm ấy, cả hai người phải trở lại thành phố bất đầu cho cuộc sống mới....
Kết
Chương 55Thông báo:" truyện cũng đã đến hồi kết, tui thì đã có cốt truyện mới mà chưa biết nên viết cặp nào, lại còn chuẩn bị đi học nữa chứ buồn ngang.....🙁((Thể loại truyện mới cũng là linh dị, Huyền huyễn, bối cảnh thời thực dân Pháp, mong sẽ được mọi người ủng hộ như truyền này ( mọi người muốn cặp nào tiếp theo thì bình luận, cặp nào được nhắc nhiều nhất thì viết cặp đó nhá.....pai pai ❤️)