Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 80


"RẦM!"

Cánh cửa nhà hoang bật tung ra.

Gã giật mình quay ngoắt đầu lại.Min Yoongi đứng đó, cả người lạnh tanh như cơn gió mùa đông.

Mắt hắn đỏ ngầu, hàm răng siết chặt, toàn thân toát ra sát khí lạnh thấu xương.Jimin ngỡ ngàng nhìn hắn.

Khoảnh khắc ấy... trong lòng y chỉ còn một ý niệm:"Anh đến thật rồi...

Yoongi... cảm ơn anh vì đã hiểu ý em... cảm ơn vì đã đến..."

Gã hoảng hốt kéo Jimin đứng dậy, siết chặt cánh tay y, dí dao kề sát cổ:"Đứng yên!

Một bước nữa là tao giết nó!!"

Yoongi khựng lại, hai tay hơi giơ lên ra hiệu không động thủ.

Giọng hắn khàn đặc:"Được... tao không đến gần."

Gã gào lên:"Tụi mày ở bên ngoài!

BIẾN RA NGOÀI HẾT!

ĐỨA NÀO TIẾN VÀO ĐỪNG CÓ TRÁCH TAO!"

Đám thuộc hạ của Yoongi ngoài cửa chỉ có thể nắm chặt vũ khí, nghiến răng đứng yên chờ lệnh.Yoongi lạnh giọng:"Mày muốn bao nhiêu tiền?"

"Không chỉ là tiền...mà là tất cả những gì mày đang có!"

Gã hét lớn, ánh mắt đỏ ngầu vì căm hận:"Tại sao?

Tại sao mày chỉ cần ngồi yên cũng có quyền lực, có vợ đẹp, có tất cả mọi thứ hả!!"

Yoongi gằn từng chữ:"Chỉ cần ngồi yên?

Một kẻ như mày, lười biếng, thù hằn, và tự biến mình thành phế phẩm—mày thì biết gì về đánh đổi?"

"IM MIỆNG!!" – gã gào lên, như bị chọc trúng nỗi đau. – "Cái điệu bộ của mày luôn đáng ghét như vậy!!"

Jimin lặng lẽ nhìn cả hai giằng co.

Y biết thời cơ chỉ có một.Đúng khoảnh khắc gã quay đầu gào lên với Yoongi, y cúi xuống, cắn mạnh vào cổ tay gã."

AAGH!!" – gã rống lên, buông lỏng dao trong chớp mắt.Y bị quăng mạnh xuống đất, cả người va vào góc tường, choáng váng không đứng dậy được.Trong khoảnh khắc ấy, Yoongi như hoá điên, chẳng màng nguy hiểm, lao thẳng tới, ôm lấy y vào lòng."

Vợ!!

Em không sao chứ?

Là anh đây... anh đến rồi!"

Giọng hắn khàn đặc, tay ôm siết y như thể sợ chỉ cần buông ra, y sẽ tan biến mất.Jimin nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe ngẩng lên nhìn hắn:"Yoongi... em biết mà... em biết anh sẽ đến mà..."

Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, gã phía sau gầm lên như dã thú, trong tay cầm khúc gỗ to, lao đến tấn công:"Tụi bây...

đừng có tưởng dễ thoát như vậy!!!"

"BỐP!!!"

Khúc gỗ đập mạnh vào đầu Yoongi.

Hắn khựng lại, vòng tay ôm Jimin nới lỏng... máu chảy thành dòng từ trán hắn."

Yoongi!!!" – Jimin hét thất thanh, nước mắt tuôn trào.Yoongi lảo đảo nhưng vẫn cố gắng đưa tay chắn trước người y, như thể dù có gục xuống cũng phải che chở cho vợ mình đến cùng."

Đừng...

đụng vào cô ấy..." – hắn thì thầm, giọng yếu dần.Đội người của Yoongi ập vào, khống chế gã trong tích tắc.Gã bị đè xuống đất, điên loạn rống lên:"Tao ghét mày!

Tao hận mày!

Thằng khốn!!!"

Nhưng chẳng ai để tâm đến tiếng gào rú của hắn.

Tất cả ánh mắt lúc này đều dồn về phía người đàn ông đang nằm bất động trong vũng máu, và người con gái run rẩy ôm lấy hắn, gọi mãi trong tuyệt vọng:"Yoongi à... mở mắt ra đi mà...

đừng làm em sợ mà Yoongi..."

"Đưa anh ấy đến bệnh viện đi, làm ơn... nhanh lên...!"

Jimin hét lên trong tiếng nức nở, ôm lấy cơ thể đẫm máu của Yoongi không chịu buông.Hai tay y run rẩy, vết máu trên trán hắn dính cả lên áo y, tanh nồng, nóng rực — như thể từng giọt ấy đang nhỏ thẳng vào tim y."

Lão đại mất máu nhiều quá!

Mau gọi bác sĩ trực tuyến, chuẩn bị xe ngay!" – một thuộc hạ hét lên.Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Yoongi được bế lên xe cứu thương.

Jimin lập tức bước theo, không rời nửa bước, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn — bàn tay đang lạnh dần đi.Ngồi bên trong xe, y vẫn ghì chặt lấy hắn, đôi mắt đỏ hoe dán vào khuôn mặt tái nhợt:"Yoongi à...

đừng ngủ nữa...

đừng bỏ em mà... anh chưa được thấy kết quả thi của em mà..."

Jimin nghẹn lời, từng câu từng chữ như bị bóp nghẹt trong lồng ngực."

Em xin anh...

đừng xảy ra chuyện gì... xin anh cố lên một chút thôi, được không?"

Bên cạnh, người vệ sĩ ngồi thở dốc, cố gắng an ủi y:"Phu nhân... xin hãy bình tĩnh...

đừng để ảnh hưởng đến em bé trong bụng..."

"Tôi... tôi biết..."

Jimin cắn môi đến bật máu, tay vẫn ôm siết Yoongi không rời, như thể nếu buông ra... hắn sẽ rời khỏi y mãi mãi.Xe cứu thương rít lên trong đêm đen, lao vút về phía bệnh viện.Trái tim của một người phụ nữ, một người vợ... một người đang mang trong mình sinh mệnh nhỏ bé của hai người... lúc này như sắp nổ tung vì sợ hãi.Y chỉ biết siết chặt bàn tay lạnh ngắt của hắn, áp lên má mình run rẩy thì thầm:"Yoongi à... em ở đây... em với con đang đợi anh tỉnh lại mà..."

Chiếc xe cấp cứu rít lên một tiếng chói tai rồi dừng lại ngay trước cửa phòng cấp cứu.Các bác sĩ và y tá lập tức lao ra, đẩy băng ca có Yoongi vào trong.

Jimin cũng bước xuống xe, vội vàng muốn chạy theo vào, nhưng ngay lập tức bị một y tá và vệ sĩ giữ lại."

Xin phu nhân đừng chạy...

để bác sĩ lo ạ!"

"Không... anh ấy... anh ấy sẽ không sao đâu đúng không...?" – Jimin khẽ hỏi, đôi mắt ngập nước, cố giằng khỏi những cánh tay đang giữ lấy mình.Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại lạnh lùng, cắt ngang tầm mắt của y.

Giống như một ranh giới vô hình mà y không thể bước qua... như thể chia cắt y và Yoongi ở hai thế giới khác nhau.Jimin ngã quỵ xuống, toàn thân như mất đi sức lực, may mà có vệ sĩ nhanh tay đỡ lấy."

Phu nhân... người cần phải nghỉ ngơi...

đừng để kiệt sức, còn em bé trong bụng nữa mà..." – giọng nói dịu nhẹ vang lên, như cố kéo y về hiện thực.Nhưng Jimin không nói gì.Y chỉ lặng lẽ ngồi đó, mắt không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, nước mắt lặng lẽ chảy dài.Xung quanh, vài người vệ sĩ đã thu xếp ghế ngồi, mang nước và khăn cho y.

Họ không dám nói gì thêm, chỉ âm thầm chăm sóc cho y — vợ của lão đại, người mà họ trung thành, người phụ nữ đang ôm trọn mọi đau đớn trong lòng.Cả hành lang chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng máy móc và những bước chân vội vã phía sau cánh cửa kia...Jimin vẫn thì thầm... như một lời khấn:"Yoongi... em xin anh...

đừng rời xa em mà..."

Bên trong phòng cấp cứu, ánh đèn trắng sáng chói loá phủ kín cả gian phòng.Yoongi nằm bất động trên bàn cấp cứu, trán rướm máu, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.

Chiếc áo sơ mi nhuốm máu đỏ thẫm khiến các y bác sĩ càng thêm khẩn trương."

Nhanh, đo huyết áp!

Chuẩn bị truyền máu!

Chấn thương ở đầu, có dấu hiệu tụ máu não!"

Tiếng dụng cụ y tế va chạm, tiếng máy đo sinh hiệu liên tục kêu bíp bíp — từng hồi như dao cứa vào lòng bất cứ ai có mặt.Một bác sĩ vừa kiểm tra kết quả chụp CT nhanh, vừa quay sang các y tá:"Vết đập mạnh vào phần gáy gây tụ máu cấp tính... chúng ta cần mở sọ giải áp ngay!

Không thể chậm trễ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"

"Chuẩn bị phẫu thuật!

Gọi bác sĩ gây mê, và thông báo người nhà ký cam kết gấp!"

Cánh cửa mở ra, một y tá vội vã chạy ra ngoài hành lang, nơi Jimin đang ngồi thất thần.Vừa thấy y tá, Jimin bật dậy như người tỉnh khỏi cơn mê."

Anh ấy sao rồi?

Anh Yoongi sao rồi?" – giọng y run rẩy."

Phu nhân, tình hình rất nghiêm trọng...

Min Tổng bị chấn thương vùng đầu, tụ máu nội sọ.

Chúng tôi cần sự cho phép để tiến hành phẫu thuật khẩn cấp."

Jimin như chết lặng trong vài giây.

Trái tim đau nhói, bàn tay siết chặt tờ cam kết được đưa ra.Y run rẩy cầm bút ký tên."

Làm... làm đi... cứu anh ấy... làm gì cũng được, chỉ cần anh ấy sống... xin hãy cứu Yoongi..."

Tiếng bước chân dồn dập vang lên hành lang bệnh viện, ông bà Min hối hả chạy đến, nét mặt thất thần, lòng đầy lo lắng.

Vừa thấy vệ sĩ thân cận đứng trước cửa phòng cấp cứu, bà Min lập tức túm lấy cánh tay anh ta:"Yoongi đâu?!

Con trai tôi sao rồi?!

Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?!"

Vệ sĩ cúi đầu:"Thưa lão phu nhân... thiếu gia bị tấn công vào đầu trong lúc giải cứu thiếu phu nhân.

Hiện đang được cấp cứu... tình hình rất nghiêm trọng."

Bà Min như sét đánh ngang tai, thân thể lảo đảo, suýt ngã nếu không có ông Min kịp đỡ lấy."

Còn Jimin?!

Con bé đâu rồi?!" – giọng bà run run.Vệ sĩ:"Thiếu Phu nhân đang ngồi phía bên kia... tâm trạng không ổn định lắm, nên chúng tôi cố gắng trấn an..."

Bà Min vội vã chạy sang một bên hành lang, nơi Jimin ngồi bệt xuống ghế, hai tay ôm bụng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ khép kín."

Jimin..." – bà Min nghẹn ngào, ngồi xuống ôm lấy y.Jimin không trả lời, chỉ vùi đầu vào ngực bà, nức nở như một đứa trẻ.

Giọng y khàn đặc:"Mẹ ơi... anh ấy... anh ấy... vẫn chưa tỉnh lại... con sợ lắm..."

Bà Min vỗ về y, ánh mắt ngấn nước, run giọng:"Không sao đâu con...

Yoongi là đứa mạnh mẽ... thằng bé sẽ không bỏ rơi con đâu...đừng sợ..."

Ông Min đứng phía sau, ánh mắt u uất nhưng vẫn giữ vững sự bình tĩnh.

Ông quay sang vệ sĩ:"Giữ kĩ tên khốn đó, bất kể hắn là ai, ta muốn hắn trả giá bằng tất cả những gì hắn có.

Dám đụng đến người nhà họ Min... ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."

Sau một thời gian ngồi bất động trước cửa phòng cấp cứu, cuối cùng Jimin được đưa vào phòng nghỉ dành cho người thân để tránh ảnh hưởng đến tình trạng thai kỳ.Bà Min dìu y vào trong, ánh mắt đầy thương xót.

Y đã mệt rã rời, nhưng vẫn níu lấy tay bà không buông, đôi mắt đỏ hoe:"Mẹ... con không muốn nghỉ... lỡ... lỡ như Yoongi tỉnh lại mà không thấy con thì sao..."

Bà Min nghẹn ngào, nắm tay y thật chặt:"Con phải nghỉ để bảo vệ em bé...Yoongi sẽ không sao đâu mà..."

Y nhìn bà một hồi lâu, cuối cùng mới chịu nằm xuống giường, vẫn không chịu buông tay mẹ chồng.

Bà Min ngồi bên, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của y, như đang dỗ một đứa trẻ, thì thầm:"Jimin à, con phải cố lên... còn đứa bé nữa, nó cần con mạnh mẽ."

Jimin khẽ gật đầu, nước mắt thấm ướt gối.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, gương mặt tiều tụy của y vẫn mang theo một nỗi buồn lặng lẽ.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 81


Trời đã tờ mờ sáng.

Ánh nắng đầu ngày yếu ớt len qua khung cửa kính, rọi vào hành lang lạnh lẽo.Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng bật mở, khiến tất cả mọi người đồng loạt đứng bật dậy, ánh mắt căng thẳng dồn về phía vị bác sĩ trung niên vừa bước ra.Bà Min siết chặt tay Jimin, còn Jimin thì gần như nín thở.

Ông Min tiến lên một bước, giọng run:"Bác sĩ, con trai tôi... sao rồi?"

Vị bác sĩ tháo khẩu trang, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại bình tĩnh:"May mắn là bệnh nhân được đưa vào kịp thời.

Vết thương vùng đầu có chảy máu nhiều nhưng không ảnh hưởng đến dây thần kinh chính.

Tạm thời đã qua cơn nguy kịch..."

"Tốt quá rồi!" — bà Min mừng rỡ đến suýt khóc."

Vâng, nhưng bệnh nhân vẫn đang hôn mê.

Chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy sang phòng hồi sức trong sáng nay để theo dõi thêm.

Trong vài ngày tới nếu không có biến chứng, thì sẽ dần hồi tỉnh."

Nghe đến đây, mọi người như trút được gánh nặng ngàn cân.

Jimin khụy xuống ghế, nước mắt rơi không kiểm soát, ôm mặt khóc nấc trong nghẹn ngào:"Yoongi... may quá... anh ổn rồi..."

Bà Min ôm chặt lấy Jimin, vỗ vỗ lưng y dỗ dành:"Ổn rồi...

ổn rồi con ơi...

Yoongi đã không sao rồi..."

Ông Min khẽ gật đầu, sau nhiều giờ căng thẳng, cuối cùng cũng ngồi xuống, mắt nhắm lại thở ra một hơi dài như trút đi tất cả nỗi sợ.Vài người vệ sĩ cũng nhìn nhau mỉm cười nhẹ nhõm, sau những giờ phút tưởng chừng như mất đi lão đại mãi mãi.Sau khi rời phòng cấp cứu, Min Yoongi được đưa sang phòng hồi sức đặc biệt, nơi yên tĩnh và có đầy đủ thiết bị theo dõi tình trạng bệnh.Jimin lập tức theo vào, ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, đôi mắt đỏ hoe không rời khỏi gương mặt người đàn ông đang hôn mê."

Yoongi à... anh phải sớm tỉnh lại đó... em còn chưa mắng anh vì dám liều mạng như vậy mà..." – y thì thầm, đầu tựa nhẹ lên cánh tay hắn, nước mắt cứ chảy không ngừng.Bà Min đứng ngoài cửa nhìn vào, trong lòng vừa xót con trai, lại vừa thương con dâu.

Một lúc sau, bà bước vào, nhẹ giọng:"Jimin à, con về nhà nghỉ ngơi đi.

Trông con tiều tụy quá rồi...

để mẹ ở lại trông Yoongi cho."

Y lắc đầu ngay, ánh mắt đầy cố chấp:"Không mẹ ơi... con không đi đâu hết.

Con muốn ở lại đây...

đợi Yoongi tỉnh lại..."

Bà Min thở dài, khẽ ngồi xuống cạnh y, xoa nhẹ lưng như an ủi:"Mẹ hiểu... nhưng con phải nghĩ đến em bé nữa.

Căng thẳng, lo lắng thế này không tốt cho con và cháu nội của mẹ đâu."

Jimin khẽ cúi đầu, tay vẫn không buông tay hắn.

Một lúc sau, y ngẩng lên, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định:"Vậy... mẹ ở đây với con được không?

Con sợ lắm...

Con không muốn ở một mình..."

Bà Min nhìn y mà lòng đau nhói, gật đầu:"Ừm, mẹ sẽ ở lại.

Có mẹ ở đây, con cứ nghỉ ngơi chút cũng được.

Đừng gồng mình quá, Yoongi mà tỉnh lại thấy con như thế này... nó xót lắm."

Bà quay sang ông Min đang đứng bên cạnh, nói khẽ:"Ông về nghỉ trước đi, tôi ở đây với Jimin."

Ông Min khẽ gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi, để lại căn phòng yên tĩnh với ánh đèn dịu nhẹ, nơi có một người vợ trẻ ôm tay chồng mà thì thầm cầu nguyện không ngừng...Mấy ngày trôi qua...Thời gian như ngừng trôi trong căn phòng hồi sức đặc biệt ấy.Min Yoongi vẫn nằm bất động trên giường, gương mặt trắng bệch, chỉ còn tiếng máy theo dõi nhịp tim vang lên đều đặn là chứng minh hắn vẫn còn sống.Jimin ngồi cạnh hắn mỗi ngày, không rời nửa bước.

Y chẳng còn quan tâm đến thời gian hay những lời khuyên nghỉ ngơi nữa, bởi lẽ... chỉ cần không thấy hắn mở mắt, trái tim y lại thắt lại từng hồi.Hôm nay cũng vậy.Y nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, ngón tay lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của y."

Yoongi à... anh vẫn không muốn tỉnh lại sao?" – Jimin thì thầm, giọng nghẹn ngào."

Em biết... em biết anh không muốn em lo lắng, nhưng mà... anh ngủ lâu quá rồi.

Em không chịu nổi nữa..."

Nước mắt rơi từng giọt, rơi lên mu bàn tay hắn.Y cúi đầu, đặt lên đó một nụ hôn run rẩy:"Em xin lỗi vì đã để bản thân bị bắt.

Em xin lỗi... nếu như em không ra vườn lúc đó thì..."

- Y nghẹn lời, không thể nói tiếp."

Yoongi... anh đừng ngủ nữa mà... em sợ lắm..." – y vừa nức nở vừa khẽ siết tay hắn.Căn phòng vẫn im lặng.Chỉ có tiếng máy móc đều đặn, và tiếng khóc âm thầm của người con gái yêu hắn hơn cả sinh mạng.Bên ngoài cửa kính, ông Min đứng lặng, đôi mắt hoe đỏ.

Ông không nỡ vào, cũng chẳng đành lòng rời đi.Người vệ sĩ khẽ nói:"Phu nhân đã như vậy suốt mấy ngày rồi...

ít ăn, ít ngủ... chỉ ngồi khóc với Lão Đại là nhiều..."

Ông Min chỉ gật đầu, lòng quặn thắt.Bên trong, Jimin lại áp má mình lên tay hắn, khẽ khàng:"Em đây mà, Yoongi... vợ anh đây... anh mở mắt nhìn em một chút thôi có được không?"

Buổi tối hôm đó...Căn phòng hồi sức chìm trong ánh đèn vàng nhạt dịu dàng.Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió lùa qua khe cửa sổ nhỏ.Jimin nằm gục bên giường hắn, đầu tựa lên tay hắn như mọi ngày, mệt mỏi thiếp đi sau bao nhiêu ngày thức trắng.Giấc ngủ chập chờn, mi mắt y khẽ động đậy, hàng mi ướt đẫm còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô.Bỗng nhiên—Một cử động rất nhẹ...Ngón tay thon dài của Min Yoongi khẽ nhúc nhích.Một lần.Rồi lại thêm một lần nữa.Y giật mình.Cả cơ thể như bừng tỉnh.Đôi mắt mở ra vội vã nhìn xuống bàn tay mà mình vẫn luôn nắm chặt suốt mấy ngày nay."

Yoongi...?" – y thì thầm trong sự kinh ngạc lẫn hy vọng.Ngón tay hắn lại cử động.Rõ ràng.

Chậm rãi.

Nhưng có sức sống.Y run run bật dậy, hai tay giữ lấy bàn tay hắn, đôi mắt mở to ngập nước:"Anh...

Yoongi, anh nghe thấy em không?

Là em nè...

Jimin của anh đây..."

Ngón tay hắn lại hơi cong lại, như thể đang cố siết lấy tay y.Jimin khóc òa, không thể kìm nén nữa:"Yoongi...

Anh tỉnh lại rồi phải không?

Xin anh mở mắt ra... làm ơn..."

Gò má áp sát tay hắn, nước mắt rơi lã chã.Trong ánh đèn mờ ảo, hàng mi dài của hắn khẽ động đậy.Tiếng Jimin khóc nức nở và gọi tên hắn vang lên trong không gian vốn yên ắng, khiến vệ sĩ bên ngoài lập tức cảnh giác.

Một người mở cửa chạy vào, thấy Jimin đang níu chặt lấy bàn tay Yoongi, miệng lắp bắp:"Lão đại...cử động rồi...!!"

Người vệ sĩ giật mình, nhanh chóng lấy bộ đàm gọi:"Gọi bác sĩ!

Nhanh, lão đại có dấu hiệu tỉnh lại rồi!"

Chỉ vài phút sau, cửa phòng bật mở, bác sĩ cùng y tá bước vào khẩn trương.Một người kiểm tra máy, người còn lại chiếu đèn vào mắt hắn để theo dõi phản ứng đồng tử.Jimin đứng nép sang một bên, hai bàn tay siết chặt vào nhau, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Yoongi.Ngay lúc đó, ba mẹ hắn cũng vội vã chạy đến, gương mặt đầy lo lắng:"Thằng bé sao rồi?" – ông Min hỏi, thở dốc vì chạy gấp.Bác sĩ cuối đầu:"Phản xạ đang trở lại, bệnh nhân có đáp ứng với kích thích nhẹ...Có thể nói là đã qua giai đoạn nguy hiểm.

Cậu ấy vẫn chưa thật sự tỉnh lại nhưng dấu hiệu hồi phục rất tốt.

Mọi người cứ tiếp tục theo dõi sát.

Có thể sẽ tỉnh trong vài ngày tới, mọi người cứ yên tâm."

Bà Min ôm lấy ngực thở phào nhẹ nhõm, mắt rưng rưng:"Tạ ơn trời đất..."

Jimin ngồi lại xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.Y ghé sát tai hắn, giọng nghẹn ngào:"Anh đã nghe thấy rồi phải không Yoongi...

Em đợi anh tỉnh lại...

Làm ơn, Yoongi à..."

Ngón tay hắn lại khẽ động, lần này có vẻ mạnh hơn... như một cái siết nhẹ...Cả đêm ấy, chẳng ai trong phòng chợp mắt nổi.Jimin ngồi bên giường hắn, gục đầu trên tay Yoongi như muốn truyền hơi ấm cho hắn từng chút.Ba mẹ hắn, các vệ sĩ, y tá – tất cả đều căng thẳng dõi theo từng cử động nhỏ từ người đàn ông đang nằm bất động kia.Ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm cửa, rọi vào gương mặt hắn – Min Yoongi, người đàn ông lạnh lùng, quyền lực...

đang nhíu nhẹ mày."

Min Tổng có dấu hiệu mở mắt!" – một y tá nhỏ giọng báo.Jimin bật dậy ngay lập tức, đôi mắt rưng rưng vì mừng rỡ.Rồi...

Yoongi khẽ động đậy, hàng mi run rẩy mở ra.Đôi mắt sâu thẳm chậm rãi đảo quanh căn phòng, ánh nhìn mơ hồ như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.Hắn từ từ ngồi dậy, động tác không gấp gáp, không đau đớn, giống như chỉ là vừa chợp mắt một chút rồi tỉnh dậy, bình thản lạ thường.Mọi người nín thở."

Yoongi...!" – Jimin mừng rỡ ôm chầm lấy hắn, nước mắt tuôn không ngừng.Thế nhưng...Yoongi nhíu mày, thân người cứng lại.

Hắn từ từ gỡ tay Jimin ra, ánh mắt nghi hoặc và xa cách."

Cô... là ai vậy?" – hắn hỏi, giọng trầm nhưng lạnh.Căn phòng lặng ngắt.Từng người ngỡ như vừa bị rút hết không khí.Jimin chết sững, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn, cổ họng nghẹn ứ.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 82


Căn phòng lặng ngắt.Từng người ngỡ như vừa bị rút hết không khí.Jimin chết sững, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn, cổ họng nghẹn ứ."

Yoongi... em là Jimin mà... em là vợ anh mà..." – y nghẹn ngào nói.Hắn chau mày, ngón tay chỉ vào bản thân, rồi nhìn quanh:"Tôi... là ai?

Sao tôi lại ở đây?

Tôi bị gì vậy?"

Bà Min choáng váng, ôm lấy ngực, ông Min lập tức gọi bác sĩ.Jimin gục xuống bên giường, nước mắt rơi lã chã...Hắn vẫn còn sống... nhưng...

"anh không còn nhớ em nữa rồi...

Yoongi à..."

Ngay khi nghe ông Min gọi, bác sĩ trực liền vội vã bước vào cùng các y tá.Họ kiểm tra các chỉ số sinh tồn, phản xạ thần kinh, ánh mắt, giọng nói và khả năng tiếp nhận thông tin của Yoongi.

Sau một hồi, bác sĩ quay lại, gương mặt đầy nghiêm trọng."

Thưa gia đình, Min Tổng đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên..." – ông dừng lại, nhìn sang Jimin đang run rẩy – "có vẻ như cậu ấy đã bị chấn động vùng đầu khá nặng, dẫn đến tình trạng... mất trí nhớ tạm thời."

"Không... không thể nào..." – Jimin bật thốt, giọng khàn đặc.Bác sĩ nói tiếp:"Anh ấy không nhớ ai cả, kể cả bản thân mình là ai.

Đây là biểu hiện điển hình của hội chứng mất trí do chấn thương não.

Tuy nhiên, theo như dấu hiệu phản xạ và sự tỉnh táo hiện tại, khả năng hồi phục là rất cao.

Chúng tôi sẽ theo dõi thêm trong vài ngày tới."

"Vậy... vậy là anh ấy có thể nhớ lại phải không?" – y ngước lên, hai mắt đỏ hoe.Bác sĩ gật đầu nhẹ:"Phải.

Quan trọng là cậu ấy được ở cạnh những người thân thuộc, tạo cảm giác an toàn và giúp trí nhớ phục hồi.

Càng ít căng thẳng, càng dễ nhớ lại hơn."

Jimin siết chặt tay hắn.

Y cúi đầu nghẹn ngào:"Yoongi... dù anh không nhớ em là ai, em vẫn sẽ ở bên anh..."

Yoongi vẫn còn hoang mang, ánh mắt mơ hồ nhìn những người xung quanh.Hắn không biết vì sao mình lại cảm thấy... tim mình nhói lên khi thấy người trước mặt khóc...Nhưng rồi hắn đột nhiên cau mày lại, ánh mắt hiện rõ vẻ khó chịu.

Như thể cảm thấy điều gì đó không ổn, hắn rút tay ra khỏi tay y một cách dứt khoát."

Cô...

đừng chạm vào tôi."

Giọng nói hắn lạnh lùng và xa cách, khiến cả căn phòng chợt tĩnh lặng đến nghẹt thở.Jimin sững người, như bị ai đó đâm xuyên một nhát thật sâu vào tim.

Bàn tay y vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, run rẩy.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt, từng giọt..."

Em... xin lỗi...

Em chỉ là... em chỉ là lo cho anh..." – y khẽ nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng càng nói lại càng nghẹn ngào.Yoongi quay mặt đi, tránh ánh nhìn của y."

Tôi không biết cô là ai.

Làm ơn đừng đối xử thân mật với tôi như vậy."

Những lời ấy như từng nhát dao lạnh lẽo cứa vào trái tim Jimin.Y cúi đầu, cắn môi đến bật máu.Hắn đưa mắt nhìn khắp căn phòng, nét mặt lạnh băng, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng đầy xa cách:"Mọi người ra ngoài đi.

Tôi muốn yên tĩnh."

Không khí trong phòng chợt nặng nề đến ngột ngạt.Ba mẹ hắn thoáng sửng sốt, ông Min hơi cau mày, định lên tiếng nhưng bị bà Min nhẹ nhàng kéo tay lại.Bà chỉ khẽ thở dài rồi quay sang đỡ lấy Jimin – lúc này đang như bị rút hết sức lực, đứng không vững.Jimin vẫn còn ngơ ngác, ánh mắt đỏ hoe, đầy đau đớn nhìn Yoongi.Y như không thể tin được – người từng ôm y trong lòng, từng hứa bảo vệ cả hai mẹ con... bây giờ lại nhìn y như một người xa lạ."

Jimin... mình đi ra ngoài một chút con nhé..." – bà Min dịu dàng dỗ dành, khẽ ôm lấy y.Y không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trước khi rời khỏi, y quay lại nhìn hắn một lần nữa.Hắn thì vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút biểu cảm.Cánh cửa khép lại.Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn – Yoongi lặng lẽ siết chặt lấy tấm chăn, ánh mắt phức tạp hiện thoáng qua nhưng rồi nhanh chóng bị đè nén xuống.Tất cả mọi người ngồi xuống hàng ghế bên ngoài.

Mẹ Yoongi vội đỡ y ngồi xuống ghế, ánh mắt bà nhìn con dâu mình đầy xót xa, còn tay thì ôm chặt lấy y như thể thay Yoongi xin lỗi.Jimin gục trong lòng bà Min, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên giữa hành lang vắng lặng."

Mẹ ơi... anh ấy... không nhận ra con... anh ấy hỏi con là ai... mẹ ơi..."

Giọng y run rẩy, nghẹn ngào đến mức thở cũng khó khăn.

Y cố gắng kìm nén nhưng càng kìm lại càng khiến lồng ngực đau nhói, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ trước mắt.Bà Min ôm chặt lấy y, tay dịu dàng vuốt lưng y vỗ về, lòng cũng đau không kém."

Jimin à, con phải bình tĩnh...

Yoongi chỉ là tạm thời bị mất trí thôi, rồi sẽ nhớ lại... mẹ tin là như vậy, con cũng phải tin..."

"Mẹ ơi... nhưng ánh mắt anh ấy nhìn con..."

Bà Min khẽ siết chặt vòng tay, mắt cũng đã đỏ hoe:"Không sao đâu, Jimin ngoan... chỉ cần con và bé con trong bụng vẫn khỏe, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Mẹ ở đây với con... cả nhà mình sẽ cùng đợi Yoongi nhớ lại, được không?"

Jimin không trả lời, chỉ gật đầu trong nước mắt.

Y ôm lấy bụng mình, khẽ thì thầm như an ủi chính mình:"Yoongi... anh nhất định sẽ nhớ lại mà...đúng không ..."

Ông Min đứng trước cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra khoảng sân bệnh viện đang ngập trong nắng sớm.

Giọng ông trầm thấp, mang theo sự nặng nề của một người cha, một người lãnh đạo từng gánh cả tập đoàn trên vai."

Bây giờ nó đã hoàn toàn quên hết mọi thứ rồi, kể cả công ty.

Nhưng công ty không thể không có người quản lý được..."

Bà Min cau mày lo lắng:"Vậy bây giờ ông tính thế nào?"

Ông quay người lại, nhìn thẳng vào Jimin – cô gái đang ôm bụng, gương mặt còn chưa ráo nước mắt.

Ông nói rành rọt, dứt khoát:"Chỉ còn lại một hy vọng duy nhất là con."

Jimin sững người:"Là... là con sao ạ?"

Ông Min gật đầu:"Phải.

Vì ba không còn đủ sức nữa... chỉ có con, Jimin à.

Con mới có thể làm được điều đó.

Con phải đứng ra thay Yoongi quản lý công ty."

"Nhưng... nhưng con làm sao có thể ạ?

Con chưa từng học quản lý, con không biết gì cả..."

Ông Min nhìn y nghiêm túc nhưng đầy bao dung:"Không biết thì học.

Hay là con muốn tâm huyết của chồng con bị sụp đổ?"

Câu nói ấy như một lưỡi dao cứa vào tim Jimin.

Y cắn môi, đôi mắt rưng rưng lại ứa nước.Ông bước đến, đặt tay nhẹ lên vai y:"Đừng sợ.

Con không đơn độc.

Ba, và cả ba của con nữa – sẽ ở bên cạnh, sẽ hỗ trợ con từng bước.

Nhưng người đứng đầu, người tiếp tục thay nó bảo vệ gia sản này... phải là con."

Jimin nghẹn ngào.

Y không trả lời ngay, chỉ đặt tay lên bụng mình – nơi sinh linh bé nhỏ đang ngày một lớn lên – rồi gật đầu chậm rãi:"Con... con sẽ làm.

Con sẽ cố gắng học, cố gắng đứng vững.

Vì Yoongi... vì con của tụi con... con sẽ không để mọi thứ sụp đổ."

Bà Min nhẹ giọng can ngăn:"Chuyện đó...

để sau một chút được không?

Bây giờ, hãy để con bé gần gũi với Yoongi một chút đi."

Ông Min nhíu mày, trầm ngâm vài giây rồi gật đầu:"Chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi."

Vệ sĩ nhanh chóng mang lên bát cháo còn bốc khói.

Jimin đón lấy bằng hai tay run run, đi cùng mẹ vào trong.

Bước chân y khẽ khàng, cẩn trọng như sợ chỉ một tiếng động mạnh thôi cũng khiến hắn lại rời xa mình mãi mãi.Hắn vẫn nằm đó, mặt hướng ra cửa sổ, mắt nhắm nghiền.Y nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, giọng nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ:"Anh... ngủ mấy ngày nay chắc đói rồi đúng không?

Em có mua cháo cho anh đây..."

Yoongi khẽ mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn y, nhưng không còn gay gắt như lúc mới tỉnh.

Y không biết, chính dáng vẻ dịu dàng của y đang khiến trái tim hắn – dù mất trí – vẫn có chút gì đó chùng xuống, như một bản năng quen thuộc đang thầm thì trong lòng.Hắn không nói gì, chỉ nhìn y – không nhận cháo, cũng không từ chối.

Y lặng lẽ mỉm cười, đưa muỗng cháo lên:"Chỉ một chút thôi cũng được... anh ăn thử nha..."

Hắn im lặng nhưng vẫn hé môi, để y đút cháo vào.

Y mừng đến suýt bật khóc, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, dịu dàng thổi nguội từng muỗng.Ở góc phòng, bà Min đứng lặng, ánh mắt dõi theo con trai và con dâu.

Bà đưa tay lên miệng, nghẹn ngào không thành tiếng.

Ánh mắt của Yoongi tuy vô cảm, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Jimin chăm sóc.

Bà không nghe y than trách nửa lời, chỉ thấy từng động tác nhỏ nơi y đều tràn đầy yêu thương.

Nước mắt bà lặng lẽ rơi xuống, ấm nơi gò má.Yoongi nhìn Jimin một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi, giọng khàn khàn nhưng không gay gắt:"Sao cô khóc hoài vậy?"

Jimin sững lại, bàn tay khẽ run.

Y vội đưa tay lau nhanh nước mắt, cố gắng nở một nụ cười dịu dàng:"Không có sao... chỉ tại em bị đau mắt thôi."

Nụ cười ấy như cố che đi những cơn đau xé lòng, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại phản bội y.

Yoongi không hỏi thêm, chỉ đưa ánh mắt nhìn y, có chút trầm mặc... như thể hắn đang cố gắng tìm một điều gì đó mơ hồ trong ký ức đã mất.Hắn không hề quay đi, cũng không đẩy y ra.

Hắn nhìn, rất lâu — giống như nhìn vào một thế giới xa lạ mà trái tim hắn lại thấy quen.

Nhưng lý trí thì trống rỗng."

Lạ thật..." – hắn lẩm bẩm."

Sao khi nhìn cô... tôi lại thấy hơi nhói ở đây..." – hắn đưa tay chạm khẽ lên ngực mình.Jimin nghẹn ngào, tay nắm chặt lấy tay hắn, giọng y run run:"Vì... nơi đó từng chứa em mà..."

Yoongi vẫn nhìn Jimin, đôi mắt sâu như đang lục tìm trong khoảng ký ức mịt mờ vừa bị xóa sạch.

Câu nói của y vừa rồi khiến lòng hắn khẽ rung động, nhưng đầu óc thì chỉ là một mảng trống rỗng.Hắn đưa mắt sang bà Min đang đứng im lặng ở góc phòng, khẽ chỉ tay:"Bà ấy... là mẹ của tôi sao?"

Jimin rưng rưng gật đầu:"Phải... bà là mẹ của anh."

Yoongi quay lại nhìn người phụ nữ đang rơi nước mắt kia.

Trong tim hắn mơ hồ có một cảm giác thân quen, nhưng chẳng thể nhớ nổi điều gì.

Hắn nhíu mày, tay khẽ xoa thái dương — cơn đau đầu âm ỉ khiến sắc mặt hắn hơi nhăn lại.Thấy vậy, Jimin vội vã nắm lấy tay hắn, giọng nhẹ nhàng, đầy lo lắng:"Anh đừng cố nhớ nữa... sẽ đau đầu lắm.

Nào, Ăn cháo tiếp thôi... không sẽ nguội mất."

Yoongi ngước nhìn y, ánh mắt vẫn mơ hồ, nhưng có chút gì đó dịu lại.

Hắn khẽ thở ra rồi gật đầu rất nhỏ.Hắn thả lỏng cơ thể, không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi yên để Jimin đút từng muỗng cháo.

Dù chẳng nhớ người trước mặt là ai, nhưng trong tiềm thức, hắn biết— bên cạnh y... hắn thấy bình yên.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 83


Sau khi ăn xong, Jimin cẩn thận lấy thuốc ra, nhẹ nhàng nói:"Anh uống thuốc rồi nghỉ thêm một chút nha, bác sĩ dặn phải đúng giờ đó."

Yoongi quay đi, giọng gắt nhẹ:"Tôi không muốn uống."

Y mím môi, cố gắng không để nước mắt trào ra, giọng vẫn mềm mại, nhỏ nhẹ:"Một chút thôi...

để bệnh mau khỏi, em năn nỉ đó..."

Hắn cau mày nhìn y, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang cố dựng lên một bức tường giữa hai người.

Nhưng đối diện với sự dịu dàng của y, hắn không thể nói lời từ chối.Miễn cưỡng cầm ly nước, nuốt từng viên thuốc trong im lặng.Uống xong, hắn không nói một lời, xoay người nằm xuống giường, kéo chăn lên, rồi lạnh lùng buông một câu:"Cô đi ra ngoài đi."

Jimin đứng lặng một lát, rồi khẽ đáp:"Nếu anh cần gì... thì gọi em vào nha."

Y chậm rãi quay người, cùng mẹ Min bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, y ngã khuỵu xuống ghế, hai tay che mặt—nước mắt lại rơi.Bà Min lặng lẽ ngồi xuống , ôm y vào lòng."

Khóc đi con... nhưng rồi phải mạnh mẽ lên, vì chỉ có con mới có thể khiến nó nhớ lại tất cả."

Jimin gật đầu trong nước mắt, trái tim tan vỡ... nhưng vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi: Anh sẽ nhớ lại, nhất định sẽ nhớ lại em... và con.Bà Min khẽ đặt tay lên vai Jimin, giọng nói đầy lo lắng nhưng cũng rất đỗi nhẹ nhàng:"Giờ nó đã tỉnh rồi... con nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi.

Con còn phải nuôi đứa bé trong bụng nữa, không thể cứ kiệt sức như vậy mãi."

Jimin nhìn bà, ánh mắt vẫn còn rưng rưng.

Y lặng thinh một lúc, rồi khẽ quay đầu nhìn vào trong phòng—qua lớp kính, y thấy hắn đang nằm yên, gương mặt bình lặng, đôi mắt nhắm lại chẳng còn ánh nhìn quen thuộc của ngày xưa.Y luyến tiếc ngắm nhìn gương mặt ấy một lần nữa, như sợ chỉ cần quay đi thì người đó sẽ mãi là một Yoongi xa lạ.

Tim như bị bóp nghẹn, nhưng cuối cùng, y vẫn khẽ gật đầu."

Dạ... con sẽ về nghỉ một chút rồi quay lại ngay.

Con không thể bỏ mặc anh ấy được..."

Bà Min nhẹ nhàng siết vai y, gật đầu:"Mẹ biết... nhưng vì con, vì cháu, con phải khỏe mạnh trước đã."

Jimin đưa tay chạm nhẹ lên tấm kính, ánh mắt rưng rưng như thì thầm một lời hứa:"Anh chờ em nhé... chỉ một chút thôi, rồi em sẽ trở lại bên anh."

Rồi y quay người, cùng hai người vệ sĩ rời đi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong hành lang trắng xoá, chỉ còn lại trái tim vẫn đang hướng về một người nằm yên trong căn phòng kia...Sau khi rời bệnh viện trở về nhà, Jimin vừa lên phòng đã nằm xuống giường, cơ thể như rã rời sau những ngày căng thẳng.

Bụng đã bắt đầu lớn dần, cảm xúc dồn nén bấy lâu khiến y kiệt sức.

Y ngủ rất nhanh, rất sâu... lần đầu tiên sau nhiều ngày, y mới có một giấc ngủ trọn vẹn như thế....Tại bệnh viện.Ánh nắng chiều lặng lẽ len qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt người đàn ông vẫn còn nhợt nhạt.

Hàng mi khẽ động, Yoongi chậm rãi mở mắt.Bà Min ngồi bên cạnh, thấy con mình đã thức thì mỉm cười dịu dàng:"Con dậy rồi à?

Đi đánh răng rửa mặt đi, rồi mẹ hâm cháo lại cho con ăn."

Yoongi nhìn bà, ánh mắt vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng không hiểu sao lại không thấy bài xích.

Hắn chẳng nhớ gì cả... nhưng từ người phụ nữ này, hắn cảm nhận được một loại ấm áp thân thuộc khiến tim hắn dịu lại.Hắn khẽ "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn xuống giường, đi vào nhà vệ sinh như một đứa trẻ biết vâng lời.Bà Min ngồi đó, lặng lẽ nhìn theo bóng hắn, trong lòng nghẹn ngào.

Bà thở dài...

"Chỉ cần con bình an... mẹ nguyện chờ, dù là bao lâu."

Jimin giật mình tỉnh giấc giữa ánh đèn vàng mờ nhạt trong phòng.

Trời đã tối.

Cả người y như đông cứng lại vì hoảng hốt.

Y lật chăn, chồm dậy khỏi giường.

Trong lòng rối như tơ vò—sợ hắn tỉnh dậy không thấy mình, sợ hắn sẽ hoang mang... sợ hắn sẽ lại đau lòng...Y cuống cuồng thay đồ, vừa thắt dây giày vừa gọi vệ sĩ chuẩn bị xe.Chỉ mất chưa đến mười lăm phút, xe đã dừng trước cửa bệnh viện.Jimin đứng trước phòng hồi sức, hai tay ôm lấy ngực—không phải vì đau, mà vì trái tim y đang run rẩy.

Qua lớp kính trong suốt, y thấy hắn đang ngồi trên giường, ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo.

Bà Min ngồi cạnh, nhẹ nhàng canh chừng, giống như những ngày hắn còn bé.Y khẽ thở phào, khóe môi nhẹ cong lên, nhưng trong mắt đã ngấn nước.Y đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng đến mức không phát ra tiếng.Hắn ngước lên nhìn.

Vẫn là đôi mắt đó—sâu thẳm, tĩnh lặng, nhưng... vô cảm.

Không một tia quen thuộc nào xuất hiện khi ánh mắt hắn chạm vào y.Jimin siết nhẹ tay, cố giữ giọng không run:"Em tới rồi đây... xin lỗi mẹ, xin lỗi anh... em ngủ quên nên đến trễ..."

Bà Min mỉm cười hiền từ:"Con đỡ mệt chưa?"

Y khẽ cúi đầu, ngoan ngoãn đáp:"Dạ... mẹ đừng lo, con ổn."

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Tiếng thìa chạm vào chén sứ là âm thanh duy nhất còn sót lại.

Hắn vẫn ăn từng miếng, không nói gì với y.Cho đến khi ăn xong, hắn đặt bát xuống, giọng trầm thấp:"Mẹ... lấy thuốc cho con."

Cả hai người cùng sững người.Bà Min nghẹn lại nơi cổ họng, nước mắt bất giác rơi xuống:"Ừ, ừ mẹ lấy ngay..."

Còn Jimin—y như bị rút cạn hơi thở.

Đôi mắt ngấn nước, ngơ ngác nhìn người đàn ông mình yêu hơn cả sinh mạng.

Cái cách hắn gọi "mẹ"... ngoan ngoãn, dịu dàng... giống hệt như một đứa con bé bỏng năm nào.Vậy mà... hắn lại không thể gọi "em" dù chỉ một lần.Y cúi mặt, tay siết chặt vạt áo.

Nước mắt chảy dài, nghẹn ngào đến ấm ức.

Không phải y ghen tị với mẹ, không phải y oán trách... chỉ là, lòng y đau quá.

Chua xót biết bao khi người mình thương nhất lại chẳng thể nhớ ra mình.Bà Min quay sang, định lên tiếng an ủi, nhưng thấy y đang âm thầm khóc mà không dám thốt lên một lời nào, bà chỉ biết nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy vai y, siết thật nhẹ...Cảm nhận được bờ vai nhỏ run lên từng đợt, Yoongi khẽ quay đầu lại.Cảnh tượng đập vào mắt hắn là một Jimin đang cố gắng lau nước mắt, đôi mắt y đỏ hoe, khuôn mặt tiều tụy đến đáng thương.

Bên cạnh là bà Min, tay vẫn đặt trên vai y, ánh mắt cũng hoen lệ.Hắn nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng không còn lạnh lùng như trước:"Cô... sao lại khóc nữa rồi?"

Y giật mình, vội vàng quay mặt đi:"Không... em không khóc... tại bụi bay vào mắt thôi..."

Yoongi ngồi dựa vào gối, ánh mắt nhìn theo y không dời, giống như đang tìm một lời giải thích cho cảm xúc mơ hồ trong lòng mình.Không biết từ khi nào, giọng nói của y khiến hắn không thể thờ ơ được nữa.Hắn cau mày, có chút bối rối:"Cô luôn như vậy sao?

Luôn đến rồi khóc trước mặt tôi?"

Jimin quay lại, cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười lại thấm đẫm chua xót."

Không... trước đây em cười nhiều lắm, chỉ là bây đây... em sợ."

"Sợ gì?"

"Sợ anh không cần em nữa..."

Câu nói đó nhẹ tênh, nhưng rơi vào lòng Yoongi lại nặng như đá đè.Hắn không hiểu tại sao tim mình lại chùng xuống, cũng không hiểu tại sao khi nhìn thấy nước mắt y... lòng hắn lại thấy đau.Y nhìn hắn, ánh mắt ướt nước:"Chỉ cần một chút thôi... nếu trong lòng anh có một chút gì đó không muốn em rời xa... thì đừng đẩy em đi được không?"

Yoongi nhìn y chằm chằm, im lặng thật lâu.Một cơn đau nhói thoáng qua đầu hắn.Là hình ảnh... mờ nhòe... tiếng cười của y...

đôi bàn tay nhỏ từng nắm tay hắn... một căn phòng với ánh đèn dịu... tiếng nhạc ru... và y nằm trong lòng hắn, thì thầm gọi:"Yoongi, em yêu anh..."

Hắn vội ôm đầu, khẽ rên lên:"Đầu tôi...

đau quá..."

Jimin hoảng hốt, vội chạy đến:"Yoongi!

Anh sao vậy?

Em xin lỗi... em không nói nữa đâu..."

Bà Min cũng bước tới, đỡ lấy con trai:"Yoongi, con nghe mẹ nói...

đừng cố ép mình nhớ lại... từ từ thôi con..."

Cơn đau nhanh chóng dịu xuống.

Hắn mệt mỏi tựa vào vai mẹ mình, mắt nhắm lại, hơi thở dồn dập.

Nhưng trong đầu... vẫn còn văng vẳng tiếng gọi của y."

Yoongi... em yêu anh..."

Lần đầu tiên từ khi tỉnh dậy, hắn khẽ thì thầm trong lòng:"Cô ấy... là ai?

Sao trái tim mình lại...

đau như vậy?"
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 84


Đợi một lúc lâu, hắn dần bình tĩnh lại, Jimin mới dám nắm lấy bàn tay hắn, khẽ mỉm cười dù đôi mắt vẫn hoe đỏ:"Đêm nay... em ở lại đây với anh nha.

Rồi sáng mai em còn phải đi làm, nhưng tối em lại đến...

được không?"

Yoongi không trả lời ngay.Hắn nhìn bàn tay y đang nắm tay mình.

Bàn tay gầy nhưng rất ấm.

Có gì đó... quen lắm.

Giống như bàn tay này đã từng nắm hắn rất chặt trong những ngày tháng đầy giông gió, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là một khoảng trống.Hắn quay mặt sang chỗ khác, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, trời tối đen, không có lấy một vì sao."...Tuỳ cô."

Chỉ hai chữ, lạnh nhạt đến mức có thể khiến trái tim người đối diện rơi vỡ.Nhưng Jimin vẫn cười.

Nụ cười dịu dàng đến đau lòng."

Cảm ơn anh..."

Y quay sang nói với mẹ:"Mẹ về nghỉ ngơi đi, có con ở đây là được rồi."

"Ừm, con ở đây cũng nên nghĩ ngơi một chút nha."

"Dạ mẹ!"

Bà quay sang nhìn hắn đầy trìu mến:"Bây giờ mẹ về, ngày mai mẹ lại đến với con nha!"

Hắn không đáp chỉ khẽ gật đầu.Sau khi bà Min về, Y đứng dậy, lấy chiếc khăn nhỏ nhún nước ấm lau tay cho hắn, lặng lẽ chăm sóc như thể đó là thói quen mà y đã quen làm.Yoongi không nói gì thêm, chỉ ngồi im.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn y, có điều gì đó rất lạ trong lòng... như là y không phải người xa lạ.Jimin nhẹ nhàng đắp lại chăn cho hắn, giọng y dịu dàng, như thể sợ chỉ cần cử động mạnh là hắn sẽ vỡ vụn:"Anh nghỉ ngơi sớm đi... sức khỏe anh còn yếu lắm."

Yoongi lặng lẽ nằm xuống, đôi mắt khép hờ, nhưng ánh nhìn vẫn như đang dò xét điều gì đó.

Jimin thì kéo ghế lại ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn hắn không chớp mắt, giống như chỉ cần rời mắt một chút thôi... người trước mặt sẽ biến mất mãi mãi.Chưa đầy vài phút sau, giọng hắn vang lên, khẽ nhưng đầy khó chịu:"Cô cứ nhìn tôi như vậy... làm sao tôi ngủ được?"

Jimin sững người, đôi mắt long lanh ánh nước.

Y khẽ cụp mi, rồi gật đầu."

Em... em không nhìn nữa.

Anh ngủ đi."

Nói rồi y đứng dậy, bước về phía giường nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân ở góc phòng, nằm xuống rồi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người.Y không quay đầu lại nữa, cũng không dám nhìn hắn.

Chỉ biết lặng lẽ nằm đó, đôi vai run lên từng hồi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối, không một tiếng nức nở.Hắn nằm đó, tưởng như đã ngủ, nhưng thật ra vẫn còn mở mắt.

Trong bóng tối, hắn xoay đầu về phía Jimin, ánh mắt vô định, khó hiểu.Chỉ là... trong cái khoảng lặng mênh mông ấy... không hiểu sao... hắn lại thấy tim mình hơi nhói.Mà không rõ là vì điều gì.Sáng hôm sau, ánh nắng sớm len nhẹ qua tấm rèm cửa, rọi vào căn phòng bệnh trắng tinh.

Yoongi đã thức dậy từ sớm, hắn lặng lẽ rời giường, đánh răng rửa mặt rồi trở về ngồi trên giường, ánh mắt trầm lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không một lời nào.Jimin vẫn còn ngủ ở chiếc giường bên kia, gương mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, có lẽ là giấc ngủ chẳng mấy dễ dàng.Lúc sau, cửa phòng nhẹ mở, bà Min bước vào với hộp cháo còn nóng.

Bà dịu dàng đi đến bên hắn:"Con trai, dậy rồi à?

Con ăn chút cháo đi."

Yoongi ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy bát cháo bắt đầu ăn, không hỏi gì, không nhìn ai, chỉ yên lặng như một thói quen mơ hồ được giữ lại trong trí nhớ trống rỗng.Bà Min quay sang lay nhẹ Jimin: "Dậy đi con, dậy ăn cháo đi cho khoẻ."

Jimin mở mắt, vẫn còn mơ màng, nhưng ánh nhìn lập tức dừng lại nơi Yoongi—hắn đang ngồi ăn cháo, yên tĩnh, ngoan ngoãn...Mẹ hắn nói tiếp: "Con đi đánh răng đi rồi ăn cháo."

"Dạ."

Jimin khẽ đáp, giọng nhỏ và khàn.

Y đi vào nhà vệ sinh, cố không để lộ sự nghẹn ngào trong lòng.Lúc y quay lại ngồi xuống bàn ăn, thì đã thấy Yoongi vừa ăn xong, hắn đưa mắt sang mẹ rồi nói:"Mẹ, thuốc của con đâu?"

Bà Min mỉm cười đưa thuốc cho hắn uống, hắn không nói thêm gì, chỉ uống thuốc rồi lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.Jimin vừa ăn, vừa cố nuốt trôi cái nghẹn nơi cổ họng.

Bát cháo vốn đã nhạt nay lại càng vô vị.

Từ đầu đến cuối... hắn chưa từng liếc nhìn y dù chỉ một lần.Ăn xong, bà Min bước đến nói nhỏ:"Con ăn xong rồi thì về công ty đi, ba con đang chờ."

Jimin nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang Yoongi... hắn đang tựa đầu vào thành giường, mắt khép hờ, như chẳng quan tâm đến thế giới xung quanh.Y đứng dậy, bước nhẹ đến bên hắn.

Giọng khẽ như làn gió:"Em về đây... tối em lại đến thăm anh nha, anh nhớ giữ ấm, đừng mở cửa sổ nhiều nhé..."

Hắn không trả lời, cũng không quay đầu lại.

Jimin cắn môi, gật đầu với mẹ rồi quay đi, đôi mắt lấp lánh ươn ướt, lòng nặng trĩu.Cánh cửa khẽ khép lại.Chỉ còn lại một khoảng lặng.Và một người đang dõi theo bóng lưng ấy mà không hiểu vì sao lòng mình lại cảm thấy... hơi trống.——————Jimin bước vào phòng chủ tịch với vẻ mặt căng thẳng nhưng quyết tâm.

Ánh mắt y quét một lượt quanh căn phòng quen thuộc—nơi từng mang hơi thở của Yoongi, từng có giọng nói trầm ấm của hắn, từng có y bước vào để nhõng nhẽo với hắn lúc tan ca...

Giờ đây, tất cả đều im lặng.Ba Min và ba y đã ngồi sẵn trên bộ sofa lớn, ánh mắt hai người đàn ông đều trầm tĩnh nhưng mang nỗi lo chung: một đứa con trai mất trí nhớ và một công ty đang thiếu người quản lý.Ba Min nhìn Jimin, nhẹ gật đầu:"Con ngồi đi."

Jimin khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế, tay đan vào nhau có phần lo lắng.Ba y là người mở lời trước:"Ba và ba chồng con đã thảo luận kỹ.

Hiện tại công ty đang rất cần một người có thể tiếp nhận công việc, ít nhất là giữ vững hoạt động trong thời gian Yoongi còn đang điều trị.

Ba biết chuyện này rất khó với con, nhưng chỉ có con là thích hợp nhất.

Dù chưa có kinh nghiệm, nhưng con hiểu Yoongi, hiểu cách nó làm việc.

Mọi người trong công ty cũng đã quen thuộc với con.

Nếu con cần, sẽ có đội ngũ cố vấn hỗ trợ từng bước."

Jimin siết nhẹ tay lại, y nhìn xuống, giọng khẽ run:"Con... con thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ phải thay anh ấy quản lý cả một công ty lớn như vậy.

Nhưng nếu... nếu đây là cách duy nhất để giữ lại tâm huyết của anh, thì con sẽ cố gắng.

Dù có khó đến đâu, con cũng sẽ làm."

Ba y đặt tay lên vai con gái, ánh mắt đầy tự hào:"Con chỉ cần cố gắng, mọi thứ sẽ không quá khó khăn đâu..."

Ba Min gật đầu:"Đúng vậy.

Ba và ba con sẽ hổ trợ con hết mình.

Đừng sợ gì cả, Jimin.

Vì con là người duy nhất Yoongi chọn."

Jimin nghe đến đó, sống mũi cay cay, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Y khẽ lau đi, gật đầu mạnh mẽ:"Vậy... từ hôm nay, con sẽ bắt đầu học cách quản lý.

Mong hai ba giúp đỡ con."

Cả hai người đàn ông đều mỉm cười nhẹ nhõm.Jimin ngước nhìn chiếc ghế chủ tịch, lòng nặng trĩu nhưng cũng dâng đầy quyết tâm.

Y biết mình không đơn thuần đang gánh vác công việc... mà đang cố giữ gìn linh hồn của người mình yêu.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 85


Y hít sâu một hơi rồi đứng dậy, sau đó nhanh chóng bước sang khu vực làm việc, chính thức ngồi vào chiếc ghế từng thuộc về Yoongi.Bước đầu tiên là làm quen với quy trình nội bộ.

Y nhận được sự hỗ trợ từ thư ký trưởng, cùng vài nhân sự cấp cao vốn thân tín của Yoongi.Nhưng dù có người giúp đỡ, khối lượng công việc vẫn quá lớn.

Mọi thứ vượt xa tưởng tượng của một người chưa từng tiếp xúc với thế giới thương trường.Hồ sơ dày đặc, báo cáo dồn dập, những cuộc họp liên tục khiến đầu óc y quay cuồng.

Y phải học cách đọc báo cáo tài chính, nhớ tên các cổ đông, nắm tình hình sản phẩm và định hướng kế hoạch quý sau.

Chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ để các đối tác nghi ngờ năng lực quản lý của tập đoàn nhà họ Min.Nhưng Jimin vẫn cố gắng.Không còn là tiểu thư bướng bỉnh ngày trước, y của hiện tại là người vợ đang gắng thay chồng gánh vác mọi thứ.Dù mệt đến mức cổ vai đau nhức, mắt cay xè vì tập trung liên tục, y vẫn không dừng lại.

Chỉ đến khi kim đồng hồ điểm gần 7 giờ tối, y mới vội sắp xếp tài liệu, thu dọn bàn làm việc và đứng dậy."

Mình đến bệnh viện thôi..." – Y tự nói với chính mình, ánh mắt dịu xuống đầy nhớ nhung.Khi đến bệnh viện, y gần như luống cuống chạy vào hành lang quen thuộc, đẩy cửa nhẹ rồi bước vào.Hắn đang ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt dửng dưng nhìn ra cửa sổ.

Bà Min vừa rời đi không lâu, chỉ còn hắn với một y tá đang đo huyết áp.Nghe tiếng cửa mở, hắn quay lại nhìn.

Ánh mắt vẫn lành lạnh, nhưng không quá xa cách.Jimin đặt túi xuống, khẽ cười dịu dàng:"Em đến rồi.

Em xin lỗi... hôm nay ở công ty nhiều việc quá nên em tới hơi trễ."

Hắn nhìn y, không đáp lời.

Cũng chẳng gật đầu.Jimin hơi lúng túng, nhưng vẫn lấy trong túi ra một hộp cháo còn ấm:"Em có mua cháo gà cho anh nè... anh thử một chút nhé?"

Hắn nhìn hộp cháo, rồi nhìn lại gương mặt mỏi mệt của y.

Không hiểu sao... trong khoảnh khắc ấy lòng hắn khẽ rung, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản:"Cô... hôm nay trông mệt mỏi vậy."

Jimin hơi khựng lại.

Đây là lần đầu tiên từ lúc hắn tỉnh dậy, hắn nói điều gì đó không lạnh nhạt.Y mỉm cười, ánh mắt hơi long lanh:"Em ổn mà.

Chỉ cần được gặp anh, thì em mệt mấy cũng không sao..."

Jimin vẫn dịu dàng chăm sóc hắn như mọi ngày, từng hành động đều nhẹ nhàng và tỉ mỉ.Từ việc bón từng muỗng cháo đến việc đưa thuốc, y không hề lơ là một giây nào.

Dù ánh mắt hắn vẫn vô cảm, thái độ lạnh nhạt, nhưng y không trách, không giận... chỉ âm thầm nhẫn nại ở bên cạnh.Xong xuôi, y đắp chăn lại cho hắn, dịu giọng như sợ làm phiền:"Anh ngủ ngon nha."

Y vừa xoay người định bước đi thì bất chợt—Một bàn tay vươn ra, nhẹ nắm lấy cổ tay y."

Khoan đã..."

Y sững người, tim đập mạnh trong lồng ngực.

Đã bao ngày, hắn chưa từng chủ động gọi y, chưa từng giữ lại y.

Giây phút ấy, y như chết lặng trong xúc động.Hắn nhìn y, ánh mắt vẫn là sự mơ hồ không cảm xúc, nhưng giọng nói lại mang chút gì đó rất thật:"Cô...

ở lại kể chuyện cho tôi nghe đi."

Y đứng yên, mắt bắt đầu đỏ hoe.

Đến khi xác nhận đó không phải mơ, y rưng rưng nhìn hắn một lúc lâu rồi nhẹ gật đầu, giọng nói lạc đi trong xúc động:"Dạ..."

Y ngồi xuống bên cạnh hắn, mĩm cười:"Anh muốn em kể chuyện gì?"

"Về mối quan hệ giữa tôi và cô!"

Y lần nữa sững người, nhưng rất nhanh đã dịu xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, rồi bắt đầu kể...Về những ngày đầu họ gặp nhau.Về lần đầu hắn giận dữ vì y nghịch ngợm.Về khoảnh khắc y nhận ra mình đã yêu hắn, dù chẳng ai nói ra.Và cả lần đầu hắn dịu dàng ôm y từ phía sau, thì thầm gọi y là "vợ yêu".Hắn không phản ứng gì nhiều, chỉ lặng im lắng nghe.

Nhưng đôi mắt không còn trống rỗng như trước, mà sâu hơn, như đang tìm kiếm những điều đã mất trong lời kể êm dịu của y.Giọng y vẫn đều đều, khẽ khàng như sợ làm hắn đau đầu:"Anh biết không... chúng ta đã kết hôn cách đây hai tháng rồi."

Hắn hơi khựng lại, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang nhìn y, không rõ là bối rối hay khó hiểu.Y hít một hơi sâu, tay siết nhẹ bàn tay hắn trong tay mình, giọng nghẹn lại:"Và... em đang mang thai con của anh."

Khoảnh khắc đó, gương mặt hắn sững lại.Hắn không nói gì.

Đôi mắt chợt mở lớn, tay bất giác rút lại như chạm phải điều gì khó tin."

Cô... nói cái gì?"

Y không né tránh ánh mắt hắn, đôi mắt đã đỏ hoe nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn mà gật đầu:"Con của chúng ta...

đã được ba tháng rồi."

Không khí bỗng trở nên nặng nề.

Hắn quay mặt sang hướng khác, cố tránh ánh mắt của y.

Trái tim hắn đập loạn, cảm xúc hỗn loạn.

Dù đầu óc hắn vẫn trống rỗng, nhưng khi nghe mấy chữ "con của chúng ta", tim hắn lại như thắt lại, nghèn nghẹn nơi lồng ngực.Một lúc lâu sau, hắn chỉ khẽ lên tiếng:"Tôi... không nhớ gì cả."

Y nhẹ mỉm cười, nước mắt lại rơi xuống:"Không sao đâu...

Em sẽ chờ anh nhớ lại mà."

Hắn hơi bối rối, ánh mắt lảng đi nơi khác, giọng trầm thấp cất lên:"...Tôi buồn ngủ rồi."

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ, tránh ánh mắt của y như thể không muốn đối diện.Y khựng lại một giây, rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho hắn, giọng vẫn dịu dàng như mọi lần:"Vậy anh ngủ đi...

Em lại đằng kia nằm, khi nào anh cần thì gọi em."

Hắn im lặng, không đáp lời, cũng không nhìn y.Y quay người bước đến chiếc giường nhỏ dành cho người chăm bệnh, nhẹ nhàng nằm xuống.Hôm nay là một ngày rất dài, từ công ty đến bệnh viện, rồi cả những tổn thương âm thầm len lỏi trong tim—cuối cùng cũng mệt đến nỗi chỉ chợp mắt vài phút đã chìm vào giấc ngủ sâu.Trong phòng bệnh tĩnh lặng, ánh đèn vàng hắt xuống bóng dáng mảnh khảnh của cô gái đang ngủ say.Một lúc sau, hắn xoay đầu lại, ánh mắt vô thức hướng về phía y.

Gương mặt ấy—vẫn hiền lành, dịu dàng, có lẽ đã khóc nhiều đến cạn nước mắt.Hắn khẽ nhúc nhích, rồi lặng lẽ bước xuống giường, đôi chân dường như tự dẫn dắt hắn bước đến bên cạnh cô.Hắn đứng đó, nhìn y thật lâu.Ánh mắt hắn chậm rãi dừng lại nơi chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên—nơi đang có một sinh linh bé bỏng mà y nói là... con của hắn.Tim hắn khẽ rung lên.Dù đầu óc trống rỗng, không có bất kỳ ký ức nào, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy bụng y, một cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy—xót xa.Không hiểu vì sao.

Hắn không dám lại gần hơn, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn.Một tay nắm chặt, một tay buông lỏng, hắn khẽ cúi đầu, thở ra một hơi dài mà chính hắn cũng không nhận ra mình đang xao động.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 86


Ánh nắng ban mai lặng lẽ len qua lớp rèm cửa, rọi nhẹ vào căn phòng bệnh trắng toát.Jimin chợt giật mình tỉnh giấc, đưa mắt sang bên giường bệnh thì thấy hắn vẫn còn đang ngủ rất say.Gương mặt ấy, dù lạnh lùng nhưng lúc ngủ lại yên bình đến lạ.Y nhẹ nhàng ngồi dậy, bước xuống giường, khẽ vươn vai rồi đi vào nhà vệ sinh để đánh răng và chải tóc gọn gàng.

Không muốn hắn tỉnh giấc, mọi động tác đều cẩn thận và nhẹ nhàng.Một lúc sau, cửa phòng mở ra.Bà Min bước vào với ánh mắt hiền hậu:"Con dậy sớm vậy à?

Đỡ mệt hơn chưa?"

Y lễ phép mỉm cười: "Dạ, con đỡ rồi.

Mẹ tới sớm quá."

Bà nhẹ gật đầu, đặt túi cháo và sữa lên bàn rồi nhìn y đầy quan tâm:"Nhớ giữ gìn sức khỏe.

Bây giờ không chỉ có một mình con nữa đâu."

Jimin gật đầu, ánh mắt dịu lại:
"Dạ, con biết rồi...

Con cảm ơn mẹ."

Sau lời dặn dò ân cần, y khẽ cúi đầu rồi quay lại bên giường hắn.Hắn vẫn còn đang ngủ, hàng mi dài rủ xuống, gương mặt không còn vẻ lạnh lùng như khi tỉnh.

Y bước tới, lặng lẽ ngồi xuống mép giường, nhìn hắn hồi lâu.Bàn tay nhỏ vươn lên, chậm rãi vuốt ve gò má hắn – nơi từng nhiều lần lạnh lẽo quay đi, giờ đây lại khiến y chẳng thể dứt mắt.Y cúi người xuống, đặt lên trán hắn một nụ hôn thật nhẹ, ấm áp như lời chúc buổi sáng:"Anh ngủ ngon thêm một chút nữa nhé...

Em đi làm đây."

Nói xong, y đứng dậy, ánh mắt không nỡ rời khỏi hắn thêm lần nào nữa.Rồi cuối cùng, y quay lưng bước đi, mang theo cả nỗi nhớ dằn trong tim và mong mỏi rằng...

đến một ngày, hắn sẽ thật sự nhớ ra.Sau khi rời khỏi bệnh viện, Jimin được vệ sĩ đưa thẳng đến công ty.Vừa bước vào văn phòng, y đã cảm nhận rõ không khí bận rộn và nghiêm túc bao trùm cả tầng lầu.

Từng tập hồ sơ chất đầy bàn làm việc, hàng loạt cuộc họp chờ đợi, giấy tờ cần ký, email dồn dập... tất cả khiến y nhất thời cảm thấy ngợp thở.Y khẽ thở dài, tay ôm chồng tài liệu vừa được trợ lý đưa đến, đôi mắt lướt nhanh qua từng nội dung quan trọng.Mồ hôi rịn nơi trán dù điều hòa đang chạy.Nhưng rồi...Trong khoảnh khắc mệt mỏi ấy, hình ảnh của Yoongi bất giác hiện lên trong đầu y.Hình ảnh hắn ngồi sau bàn làm việc, tay lật hồ sơ, ánh mắt nghiêm túc, gương mặt tập trung đến lạnh lùng.Y nhớ hắn từng nói:"Nếu đã làm, thì phải làm đến nơi đến chốn.

Dù không thích, cũng không được qua loa."

Chỉ một hình ảnh thôi... cũng đủ khiến y như được tiếp thêm sức mạnh.Y ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi kéo ghế ngồi xuống.

Đôi tay nhỏ bắt đầu lật mở từng tập tài liệu, mắt chăm chú rà soát từng dòng chữ.

Không còn lơ đễnh hay yếu đuối.Lúc này, y đang mang trong mình một sinh linh, lại phải thay Yoongi gánh vác công việc... y không cho phép mình gục ngã.Bởi lẽ, y muốn... khi hắn hồi phục, sẽ tự hào về y.Chuông báo cuộc họp vang lên, Jimin được thư ký dẫn đến phòng họp lớn của công ty.Y đứng trước cánh cửa gỗ nặng, lòng có phần hồi hộp.

Dù đã chuẩn bị từ sáng, nhưng khi thật sự bước vào, y mới cảm nhận được áp lực nặng nề mà Yoongi từng gánh.Bên trong, các cổ đông và giám đốc bộ phận đã ngồi gần đầy đủ.

Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía y—người vợ trẻ của chủ tịch, nay tạm thời thay mặt tiếp quản công ty.Y siết nhẹ tay, bước đến ngồi vào vị trí trung tâm.

Vừa ngồi xuống, một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh:"Cứ bình tĩnh, mọi việc tôi sẽ hướng dẫn cho cô."

Jimin quay sang nhìn—là Jung Hoseok, người từng là cánh tay phải đắc lực của Yoongi, hiện đang là Giám đốc điều hành.Ánh mắt Hoseok bình tĩnh và chân thành khiến Jimin nhẹ nhõm phần nào."

Cô chỉ cần theo dõi cuộc họp hôm nay, nếu có gì chưa hiểu thì sau đó tôi sẽ giải thích kỹ hơn." – Hoseok nói khẽ, không để ai nghe thấy.Jimin khẽ gật đầu, cảm kích.Y mở sổ, lắng nghe từng báo cáo, cố gắng ghi chép lại những điểm chính yếu.

Có lúc y không hiểu những thuật ngữ chuyên môn, Hoseok sẽ nghiêng người nhắc nhỏ hoặc nhẹ nhàng đặt một mảnh giấy note giải thích ngắn gọn.Dù còn bỡ ngỡ, nhưng Jimin không hề để lộ sự bối rối ra ngoài.Y biết, giờ đây mình phải mạnh mẽ và học thật nhanh... vì đằng sau y là Yoongi, là đứa bé trong bụng... và cả một công ty đang chờ người lèo lái.Tại bệnh viện, sau buổi kiểm tra tổng quát cuối cùng, bác sĩ mỉm cười nói:"Min Tổng, các chỉ số đều ổn định rồi.

Anh có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được."

Mẹ Min khẽ gật đầu, quay sang con trai, giọng nhẹ nhàng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ:"Được rồi Yoongi, chúng ta về nhà thôi con."

Hắn ngồi yên, ánh mắt có phần bàng hoàng."

Về... nhà?"

Từ lúc tỉnh dậy, khái niệm "nhà" với hắn là một khoảng trắng mơ hồ.

Hắn biết đó là một nơi quen thuộc, nơi hắn từng sống, nhưng hiện tại nó chỉ là một từ ngữ trống rỗng.Nhà là nơi như thế nào?

Có rộng không?

Có ai đang ở đó chờ hắn không?Hắn chợt nghĩ đến Jimin—cô gái dịu dàng vẫn luôn xuất hiện bên cạnh hắn mỗi ngày, chăm sóc hắn như thể đó là điều duy nhất trên đời cô muốn làm.Cô ấy... có đang chờ hắn ở nhà không?Bàn tay hắn siết nhẹ vạt áo bệnh viện, đôi mắt hơi cụp xuống:"Tôi... có nhà sao?"

Bà Min thoáng sững người.

Bà biết, con trai mình dù đã ổn về thể chất nhưng trí nhớ vẫn chưa thể trở lại.Bà bước lại nắm tay hắn, dịu dàng đáp:"Có chứ, con có một ngôi nhà rất đẹp, và có người vẫn luôn chờ con trở về..."

Chiếc xe lăn bánh chậm rãi qua cổng lớn, hắn ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự sang trọng trước mắt, ánh mắt vô định.

Đây là nhà... nhà của hắn?Mọi thứ nơi này đều xa lạ.

Từ màu sơn tường, cây cối trong vườn, đến cách bố trí hoa văn cánh cổng.

Tất cả chẳng gợi cho hắn chút ký ức nào.

Nhưng lại có một cảm giác âm ấm len lỏi trong lòng—cảm giác như...

đã từng rất quen.Hắn vừa bước vào nhà đã nhìn quanh quất như tìm kiếm thứ gì đó.

Không, là... tìm ai đó.

Không thấy người ấy đâu, hắn khẽ cau mày, rồi hỏi:"Mẹ... cô ấy đâu rồi?

Sao không đón con?"

Bà Min mỉm cười, nhẹ nhàng như sợ con trai mình sẽ buồn:"Jimin đang ở công ty.

Con bé chưa biết hôm nay bác sĩ cho con về nên không kịp đón.

Đừng giận Jimin nha."

Hắn không đáp, nhưng ánh mắt dường như dịu xuống.

Không giận, chỉ là... hụt hẫng.Bước chân lên từng bậc cầu thang, mẹ vẫn dịu dàng bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ cho hắn những góc nhỏ quen thuộc trong nhà:"Chỗ này là con hay ngồi uống cà phê...

Bức tranh kia là Jimin bảo treo vào vì con bé thích hoàng hôn..."

Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, mọi lời mẹ nói giống như một câu chuyện cổ tích kể lại cho đứa trẻ không còn nhớ quá khứ của mình.Đến khi cánh cửa phòng ngủ bật mở, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là tấm hình cưới lớn treo giữa căn phòng.Hắn sững người, tim như đập chệch một nhịp.Đó là hắn... và Jimin.Cả hai đứng bên nhau trong bộ váy cưới và vest đen, khuôn mặt tươi cười hạnh phúc như thể chẳng điều gì có thể chia cách được họ.Hắn tiến đến gần, đứng trước bức ảnh rất lâu, không nói một lời nào.Bà Min lặng lẽ đứng sau lưng hắn, giọng như thở dài đầy hoài niệm:"Tấm hình đó là hình cưới của con và Jimin.

Chiếc váy cưới ấy là do chính tay vợ con thiết kế.

Nó đã tỉ mỉ làm từng đường kim mũi chỉ, chỉ để ngày hôm ấy con được thấy vợ con đẹp nhất trên đời..."

Hắn vẫn không đáp, mắt không rời khỏi hình ảnh cô gái trong bức ảnh.

Cô ấy... từng là của hắn như vậy sao?Hắn đưa mắt nhìn khắp căn phòng.Không gian không rộng lớn quá mức, nhưng từng góc nhỏ lại được sắp xếp tinh tế, gọn gàng và đầy đủ hơi thở cuộc sống.Chiếc tủ quần áo lớn mở hé, bên trong là hai bên phân chia rõ ràng—một bên là sơ mi, vest chỉnh tề; một bên là váy áo nhẹ nhàng, màu sắc trang nhã.

Có những chiếc áo phông đôi, treo lẫn lộn, như chẳng cần rạch ròi gì cả.Kệ đầu giường là khung ảnh nhỏ chụp hai người trong một buổi đi tiệc—cô gái ấy đang cười rạng rỡ, còn hắn... tay choàng eo cô, ánh mắt nhìn cô dịu dàng hơn bất cứ điều gì.Bàn ghế sofa vẫn còn vương mùi nước hoa nhẹ, là mùi hương mà Jimin hay dùng, hắn vô thức ngửi thấy mà lòng hơi khựng lại.Trên bàn trang điểm, lọ kem chống khô tay đang được dùng dở, đặt cạnh một quyển sổ nhỏ bìa da mềm, mép sổ đã hơi cong vì được mở ra rất nhiều lần.Hắn mở thử ra xem, bên trong là những dòng chữ tròn trịa, có phần vụng về:"Mỗi lần thấy anh mệt mỏi, em chỉ biết ôm lấy anh, ước gì có thể chia hết áp lực cho anh..."

"Anh à, em thương anh nhiều lắm."

"Chồng ơi, anh phải mau bình phục lại nhé."

Bàn tay cầm quyển sổ của hắn hơi run.

Hắn đặt nó xuống, quay người nhìn toàn bộ căn phòng một lần nữa.Ở đây có quần áo của cô ấy, có quần áo của hắn.

Có những khung ảnh lưu giữ kỷ niệm.

Có những dấu vết mà từng người sống bên nhau mới để lại.Tất cả đều ấm áp, quen thuộc và dịu dàng.Dường như...

đây thực sự là nơi hắn thuộc về...
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 87


Buổi chiều, Jimin đang chăm chú xem tập tài liệu cuối cùng trong ngày thì điện thoại bất chợt sáng lên.

Ánh mắt y vô thức liếc sang, thấy dòng tin nhắn từ mẹ chồng hiện lên trên màn hình:"Hôm nay con cứ về nhà đi, Yoongi đã được xuất viện rồi.

Chắc nó đang đợi con về.

Buổi sáng về không thấy con đón, nó có vẻ hơi hụt hẫng đó.

Về nhớ dỗ ngọt nó một chút nha."

Y khựng lại, đôi mắt mở lớn, lòng ngực như bị tiếng tim mình làm chấn động.

Môi y mấp máy không thành tiếng:"Yoongi...

được về nhà rồi sao?"

Một cảm xúc nghẹn ngào dâng lên khiến cổ họng y như bị bóp chặt.

Vừa vui, vừa xót.

Vui vì hắn đã khỏe hơn, được về nhà.

Xót vì hắn về nhà không thấy y, rồi lại thất vọng.Không kịp nghĩ nhiều, Jimin nhanh chóng thu dọn lại đống tài liệu còn dang dở, tay run run vì vội.

Vệ sĩ bên ngoài vừa thấy y đi ra thì liền chạy lại mở cửa xe."

Về nhà... nhanh giúp tôi."

Giọng y nhẹ nhưng đầy gấp gáp.Suốt đoạn đường về, lòng y thấp thỏm không yên.

Tay vô thức đặt lên bụng, thì thầm:"Con à, ba con đã về nhà rồi...

Chúng ta sắp được gặp ba rồi đó..."

Ánh hoàng hôn bên ngoài dần buông xuống, từng bóng cây lùi lại phía sau, còn tim Jimin thì chỉ hướng về một nơi duy nhất – ngôi nhà có Yoongi đang đợi em về.Chiếc xe vừa dừng lại trong sân, Jimin đã vội vã mở cửa bước xuống.

Gió chiều khẽ lướt qua làm mái tóc y rối nhẹ, nhưng y không quan tâm.

Bước chân thoăn thoắt, lòng nóng như lửa đốt, y đẩy cửa vào nhà, đôi mắt liền quét qua khắp phòng khách.Không thấy hắn.Trái tim y lỡ một nhịp, bước chân bỗng chững lại.

Nhưng rồi...

ánh mắt y dừng lại ở cánh cửa thư phòng – khẽ mở hé, một ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ bên trong.Jimin nuốt nhẹ một ngụm khí, khẽ bước lại gần.

Tay y run run đẩy cửa, không dám làm mạnh.Tiếng bản lề khẽ vang lên, hắn liền ngẩng đầu lên theo phản xạ.

Đập vào mắt là gương mặt quen thuộc ấy – Jimin.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau, cả thế giới bỗng như dừng lại.Yoongi nhìn y, ngỡ ngàng, rồi... tim bỗng nhói một nhịp kỳ lạ.Jimin mỉm cười, bước vào, giọng y êm như gió:"Em về rồi nè, anh đang làm gì đó?"

Hắn thu lại cảm xúc, ánh mắt trở về lạnh nhạt:"Tôi đọc sách."

Y vẫn giữ nụ cười dịu dàng, bước đến gần hơn, ngồi xuống bên cạnh hắn:"Em xin lỗi... sáng nay em bận đi làm nên không đón anh được.

Anh đừng giận em nha."

Giọng nói dịu dàng của y như dòng nước thấm vào lòng hắn, khiến vẻ ngoài lạnh lùng bỗng lung lay một chút.

Hắn nhìn y, đôi mắt thoáng qua chút mềm mại, nhưng rồi chỉ khẽ nói:"Không sao."

Nhưng chính hắn cũng không hiểu vì sao tim mình lại khẽ run lên như vậy... trước nụ cười, trước ánh mắt, và trước sự dịu dàng không oán trách ấy của Jimin.Jimin vẫn chăm chú nhìn Yoongi như thể muốn nắm bắt từng cảm xúc nhỏ nhất nơi gương mặt kia.Y khẽ nghiêng đầu, mỉm cười hỏi:"Anh ở đây... có thấy khó chịu hay như thế nào không?

Có quen không?"

Yoongi không trả lời ngay.

Hắn lặng lẽ khép cuốn sách lại, ngước mắt nhìn xung quanh căn phòng.

Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Trên bàn làm việc có khung ảnh đôi – là hắn và Jimin trong bộ đồ cưới trắng muốt, ánh mắt cả hai khi ấy đều ngập tràn hạnh phúc.Ánh mắt hắn khựng lại nơi đó một thoáng.Rồi mới quay về phía Jimin, nhẹ nhàng đáp:"Cũng... không tệ."

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Jimin khẽ rung lên một nhịp.

Y mỉm cười, như tìm được một tia hy vọng."

Vậy thì tốt rồi.

Em sợ anh về đây lại cảm thấy xa lạ, nên cũng lo..."

Yoongi nhìn y, vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đã dịu hơn.Jimin cúi đầu mân mê ngón tay mình, rồi ngẩng lên nói tiếp, giọng nhỏ nhẹ như đang dỗ một đứa trẻ:"Nếu anh thấy thiếu gì, hay chưa quen cái gì... cứ nói với em.

Em sẽ chỉnh lại cho anh.

Đây là nhà của anh mà, phải thoải mái mới được."

Yoongi khẽ nhíu mày.

"Nhà của anh" – câu nói ấy khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác kỳ lạ.

Hắn nhìn Jimin rất lâu... không biết là ngạc nhiên, cảm động hay là bối rối nữa.Nhưng lần này, hắn không né tránh.

Hắn chỉ lặng lẽ gật đầu – một cái gật đầu nhỏ thôi, nhưng khiến Jimin muốn khóc vì vui.Jimin đứng dậy, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của hắn.

Y dịu dàng nói, giọng khẽ như sợ phá vỡ không khí tĩnh lặng trong căn phòng:"Em không phiền anh nữa... em về phòng trước nha?"

Yoongi khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Jimin.Y mỉm cười với hắn, một nụ cười dịu dàng như ánh hoàng hôn cuối ngày, rồi xoay người chậm rãi rời đi.

Cánh cửa khẽ khép lại phía sau, để lại trong phòng chỉ còn mình hắn với những khoảng lặng đan xen.Yoongi vẫn ngồi đó, ánh mắt vô thức dõi theo bóng lưng nhỏ bé ấy đến tận khi khuất hẳn sau cánh cửa.

Một lúc sau, Yoongi mới khẽ nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa vừa khép lại, lẩm bẩm trong lòng như thầm hỏi chính mình:"Vì sao lại không muốn cô ấy rời đi?"

Cổ họng hắn hơi nghèn nghẹn, có thứ gì đó không rõ tên đang chộn rộn trong lòng.Căn phòng trở nên im ắng lạ thường.Hắn cúi nhìn xuống tay mình, nơi vẫn còn vương hơi ấm rất khẽ, rất dịu của người con gái ấy khi nắm tay hắn hôm qua.Jimin trở về phòng, khẽ khép cửa lại.

Căn phòng vẫn như cũ, yên tĩnh và có chút lạnh lẽo, nhưng lòng y thì đang ấm dần lên — vì ánh mắt dịu hơn của hắn, vì cái gật đầu khiến y thấy mình được chấp nhận... dù chỉ là một chút.Y ngả người xuống sofa, thả lỏng toàn thân.

Mắt ngước nhìn trần nhà nhưng tâm trí lại mải miết nghĩ về hắn."

Anh đã bắt đầu cởi mở rồi sao?

Có phải... anh đang dần nhớ lại em?"

Jimin mỉm cười khẽ, ánh mắt long lanh, ngập tràn hy vọng.

Dù ngày hôm nay có mệt đến mấy, thì chỉ một câu "không sao" từ hắn cũng đủ làm y thấy mọi thứ đều xứng đáng.Y dự định sẽ ngồi nghỉ một lát rồi vào tắm, nhưng mệt mỏi sau một ngày dài khiến mi mắt dần nặng trĩu.

Chỉ trong chốc lát, y đã chìm sâu vào giấc ngủ, gương mặt vẫn còn giữ nụ cười nhẹ.Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.

Hắn đứng đó, ánh mắt nhanh chóng dừng lại nơi chiếc sofa cạnh cửa sổ — nơi có dáng người nhỏ nhắn đang cuộn mình ngủ say.

Gương mặt Jimin lộ rõ vẻ mệt mỏi, hàng mi dài khẽ rung theo từng nhịp thở đều đặn.Hắn bước lại gần, cúi xuống nhìn y thật lâu.

Một cảm giác nhói lên nơi ngực khiến hắn không hiểu được chính mình.

"Sao lại ngủ ở đây chứ?

Không phải giường vẫn còn đó sao?" — hắn thầm nghĩ, ánh mắt lướt nhẹ xuống phần bụng nhỏ đang khẽ phập phồng theo hơi thở.Hắn đưa tay chạm nhẹ lên trán y như muốn kiểm tra xem có sốt không, rồi nhẹ nhàng cuối xuống bế y lên.

Vòng tay hắn cẩn trọng, như sợ đánh thức y dậy, từng bước đi chậm rãi và yên lặng.Đặt y nằm xuống giường, hắn kéo chăn đắp kín cho y, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt ấy một giây nào.

Khi hắn định quay đi thì bỗng bàn tay nhỏ bé của y giơ lên trong vô thức, khẽ nắm lấy tay hắn.Hắn hơi sững lại, cúi xuống nhìn bàn tay ấy đang giữ tay mình thật chặt — như thể trong giấc mơ cũng muốn tìm hơi ấm quen thuộc.Hắn ngồi xuống mép giường, không rút tay ra, để y nắm lấy.

Đôi mắt hắn dịu lại, chẳng còn lạnh lùng như trước.

Trong không gian yên tĩnh, hắn ngồi đó thật lâu, mặc cho đêm dần buông xuống... và tim khẽ rung lên bởi một cảm giác mơ hồ mà ấm áp.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 88


Ánh nắng mờ nhạt buổi sớm len qua rèm cửa, rọi xuống căn phòng một màu vàng dịu nhẹ.

Jimin khẽ trở mình, đôi mắt chậm rãi mở ra.Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt y là dáng người quen thuộc đang nằm ngay bên cạnh — Yoongi.Hắn nằm ngay ngắn, hơi thở chậm rãi, gương mặt tĩnh lặng đến mức khiến lòng Jimin bất giác mềm đi.

Y ngơ ngẩn một thoáng, rồi ký ức tối qua chợt ùa về — mình đã ngủ quên ở sofa, vậy mà bây giờ lại được nằm trên giường, còn được đắp chăn cẩn thận.Trong lòng Jimin bỗng lan tỏa một dòng ấm áp, như có ngọn lửa nhỏ khẽ bùng lên nơi lồng ngực.

Y khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà y chính mình cũng không nhận ra.Ánh mắt y dừng lại trên khuôn mặt hắn thật lâu, chậm rãi ngắm từng đường nét tưởng chừng lạnh lùng, giờ đây lại hiền hòa trong giấc ngủ."

Hóa ra, anh đã dần để tâm đến em rồi...", Jimin thầm thì trong lòng, như muốn giữ lấy giây phút nhỏ bé nhưng quý giá này.Y chẳng vội cử động, chỉ lặng lẽ nằm đó, lặng lẽ ngắm hắn, để trái tim mình thêm một lần nữa rung động.Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Jimin vẫn cứ lặng lẽ ngắm nhìn hắn như thế.

Đôi mắt cong cong khẽ nheo lại, y thở một hơi thật khẽ rồi nhướn người lên, cẩn thận đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên má hắn.

Chỉ thoáng chạm thôi, nhưng trái tim y lại đập dồn dập, vừa bối rối vừa ngọt ngào.Sợ rằng hắn sẽ thức giấc, Jimin lập tức rụt về, môi khẽ mím lại đầy căng thẳng.

Nhìn hắn vẫn ngủ yên, y mới thở phào nhẹ nhõm.Y rón rén bước xuống giường, từng cử động đều hết sức nhẹ nhàng.

Ngón tay vô thức chỉnh lại mép chăn cho hắn, rồi Jimin xoay người, đôi chân nhỏ nhắn khẽ bước đi ra khỏi phòng.Một ngày mới đang chờ, và y biết bản thân cần phải bắt đầu công việc.Thế nhưng nơi khóe môi y vẫn còn vương nụ cười, dịu dàng đến lạ — bởi chỉ cần nghĩ đến việc mình vừa lén trao đi một chút tình cảm, lòng Jimin đã thấy ấm áp suốt cả ngày.Trong phòng làm việc sáng rực ánh đèn, Jimin đang ngồi cùng Hoseok, tập trung bàn bạc bản kế hoạch phát triển mới cho công ty.

Hoseok thỉnh thoảng sẽ nghiêng người giải thích thêm cho y, giọng điệu ôn hòa như một người anh.

Y nghiêm túc lắng nghe từng chi tiết, ghi chép cẩn thận, ánh mắt ánh lên vẻ trưởng thành hơn rất nhiều so với cô tiểu thư vô tư ngày trước.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên lặng.

Jimin thoáng nhìn màn hình — là số của bên nhà thiết kế.

Tim y khẽ đập nhanh, linh cảm rằng có điều gì đó quan trọng.

Y đưa mắt nhìn Hoseok:
"Anh HoSeok, cho em nghe máy một lát nhé."

Anh mĩm cười gật đầu, y ngay sau đó bắt máy điện thoại.

Giọng nói phấn khởi của đối phương bên kia đầu dây vang lên:

"Chúc mừng cô, Jimin!

Tác phẩm của cô đã đạt giải nhất trong cuộc thi vừa rồi.

Hãng thời trang Dior đã để mắt đến và muốn mời cô hợp tác trong dự án thiết kế sắp tới."

Trong thoáng chốc, Jimin lặng người.

Đó là giấc mơ mà y đã theo đuổi bao năm qua — cuối cùng cũng đến.

Trái tim y như vỡ òa vì hạnh phúc.

Đôi môi cong lên, ánh mắt long lanh, bàn tay run rẩy siết chặt lấy điện thoại:

"Thật... thật sao ạ?

Em... em được chọn rồi sao?"

"Vâng, chúng tôi đánh giá cao tài năng và phong cách thiết kế độc đáo của cô.

Mong rằng cô sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian để bắt tay vào công việc."

Niềm vui trong lồng ngực bỗng ngập tràn, Jimin chỉ muốn lập tức gật đầu đồng ý.

Nhưng rồi, ánh mắt y bất giác liếc sang tập tài liệu còn dang dở, lại nghĩ đến bóng dáng Yoongi ngồi thơ thẩn trên giường lúc đó.

Bờ vai nhỏ khẽ run lên, ánh sáng trong đôi mắt cũng dần vụt tắt.

Jimin cắn chặt môi, bàn tay vô thức siết chặt điện thoại.

Y hít vào một hơi thật sâu, cố giữ giọng bình tĩnh:

"...

Tôi... xin lỗi.

Hiện tại tôi không thể tham gia được.

Rất cảm ơn vì đã tin tưởng."

Bên kia giọng người đại diện thoáng sững sờ:

"Park Jimin?

Đây là cơ hội rất hiếm có, cô có chắc chắn muốn từ bỏ không?"

Đôi mắt Jimin nhòe đi, nhưng y vẫn gượng cười, dù biết người bên kia không thể thấy:

"Vâng.

Tôi...

đang có việc quan trọng hơn phải làm.

Thành thật xin lỗi."

Bên kia im lặng vài giây, rồi giọng nói đầy tiếc nuối vang lên:

"...

Tôi hiểu rồi.

Nếu một ngày nào đó cô sẵn sàng, cánh cửa này vẫn sẽ chờ cô."

Sau khi cúp máy, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Jimin đặt điện thoại xuống bàn, cúi đầu thật thấp.

Đôi vai mảnh khảnh khẽ run lên, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trang giấy kế hoạch.

Hoseok ngồi cạnh, từ đầu vẫn lặng lẽ dõi theo.

Đến khi thấy bờ vai nhỏ kia khẽ run lên, anh mới khẽ gọi, giọng mang theo chút xót xa:

"Jimin à..."

Jimin không ngẩng lên, chỉ cúi gằm mặt, giọng nghẹn ngào run rẩy:

"Ước mơ của em...

đã ở ngay trước mặt... vậy mà..."

Trái tim Hoseok thắt lại.

Anh không kìm được nữa, chậm rãi vòng tay ôm lấy Jimin vào lòng, bàn tay lớn dịu dàng vỗ về bờ lưng mảnh khảnh.

Giọng anh trầm ấm, nhẹ như cơn gió thoảng:

"Đừng khóc nữa.

Em đã cố gắng rất nhiều rồi.

Có lẽ ông trời chỉ muốn thử thách em thêm một chút thôi."

Những lời ấy như chạm trúng nỗi đau sâu kín.

Jimin bật khóc nức nở, bấu chặt vào áo anh:

"Em thật sự muốn làm... hức... em đã chờ cơ hội này rất lâu..."

Hoseok siết chặt cánh tay, thì thầm như một người anh trai kiên nhẫn:

"Anh biết.

Nhưng Yoongi cũng rất cần em, đúng không?

Em thương Yoongi mà... vì vậy hãy cố gắng thêm một chút.

Anh tin em sẽ làm được."

Jimin mệt mỏi gục vào vai Hoseok, mặc cho bản thân yếu đuối trong phút chốc.

Trong vòng tay ấm áp ấy, y nghe thấy nhịp tim vững vàng, như muốn trấn an rằng: dù phải gác lại ước mơ, cậu vẫn không hề đơn độc.

Hoseok chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay.

Vòng tay của anh không mang sự nồng nàn, chỉ có sự chở che của một người anh dành cho em gái nhỏ.

Ấm áp trong căn phòng ấy, nhưng ngoài cánh cửa khép hờ—một đôi mắt lạnh lẽo đang dõi theo từ rất lâu.

Cô ta đã đứng đó, nghe hết toàn bộ câu chuyện.

Thế nhưng, những lời nghẹn ngào của Jimin hay sự an ủi trong sáng kia đều chẳng lọt vào tâm trí ả.

Thứ duy nhất cô ta để tâm—là cảnh tượng Jimin đang run rẩy nép vào lòng Hoseok, sự yếu mềm kia như một bằng chứng của sự thân mật đáng ngờ.

Trong thoáng chốc, đáy mắt cô ta dấy lên một tia sắc nhọn, tựa như bắt gặp thứ gì đó bẩn thỉu.

Khóe môi ả cong lên thành một nụ cười mỉa mai, đầy toan tính.

"Thú vị thật..." – ả thì thầm, chất giọng tràn ngập ý giễu cợt, như thể vừa nắm trong tay một con át chủ bài.

Không cần nghĩ ngợi lâu, chiếc điện thoại trong tay ả được giơ lên, ống kính lạnh lùng chụp lại vài khoảnh khắc đắt giá.

Tiếng tách tách vang lên khe khẽ, hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn của Jimin bên trong, nhưng cả hai chẳng hề hay biết.

Ngón tay ả lướt nhanh trên màn hình, lưu giữ toàn bộ cảnh tượng ấy.

Rồi rất tự nhiên, ả đó khẽ hừ mũi, nhét điện thoại vào túi, xoay người rời đi.

Bước chân không một tiếng động, nhưng trong không khí đã phảng phất sự nguy hiểm vô hình, như thể một cơn bão ngầm sắp ập đến.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 89


Ánh nắng ban mai len qua khẽ rèm, chiếu nghiêng lên gương mặt lạnh lùng ấy, khiến hàng mi của hắn khẽ run.Hắn từ từ mở mắt ra, còn chưa kịp hoàn hồn sau giấc ngủ thì lập tức cảm nhận được khoảng trống bên cạnh.Không có hơi thở quen thuộc, không có dáng hình nhỏ bé đang nằm đó.Giường rộng, nhưng trống trải đến lạ.Hắn khẽ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy chiếc gối hơi lõm xuống, dấu vết duy nhất cho thấy y đã từng ở đó.

Bàn tay hắn vô thức đưa sang, chạm nhẹ vào, giờ đây... chỉ còn vương lại chút hơi ấm mơ hồ.Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim hắn bỗng cảm thấy hụt hẫng — một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng ngực mà chính hắn cũng không lý giải nổi.Khẽ cụp mắt xuống, hắn bất giác nhớ lại đêm qua.Nhớ bàn tay nhỏ bé kia vô thức níu lấy tay mình, nhớ cảm giác y rúc vào sự hiện diện của hắn để tìm chút bình yên.Cả hình ảnh y ngủ ngoan trên giường, để hắn lặng lẽ ngắm nhìn cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến...Mọi thứ thoáng qua như một giấc mơ.

Nhưng khi ánh sáng ban mai này phủ xuống, hắn nhận ra mình lại đang mong chờ cái mơ hồ ấy thêm một lần nữa.Hắn chậm rãi ngồi dậy, một tay chống lên trán.

Căn phòng sáng bừng bởi ánh nắng, nhưng trong lòng hắn lại trống trải đến lạ.Một tiếng thở dài khẽ thoát ra.

Bản thân hắn cũng không hiểu nổi... từ khi nào, việc mở mắt ra mà không thấy y bên cạnh lại khiến hắn khó chịu như vậy.Khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, đầy tự giễu.

Hắn vốn chưa từng quen với cảm giác mong chờ ai đó, càng không nghĩ có ngày mình lại bị ảnh hưởng chỉ bởi một bóng dáng nhỏ bé.Hắn khẽ lắc đầu, như muốn xua đi dòng suy nghĩ vu vơ.

Thế nhưng, dư âm từ đêm qua — vẫn quẩn quanh trong tâm trí hắn, chẳng thể xóa nhòa.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hắn chậm rãi bước xuống lầu.

Phòng khách sáng rực ánh nắng, tiếng tivi vang đều đều.

Vô thức, hắn ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn lên màn hình.Bản tin thời sự đang đưa tin về Min Group.Cái tên ấy khơi gợi trong hắn một cảm giác quen thuộc, như từng gắn bó sâu đậm, nhưng càng cố nghĩ, đầu óc lại càng trống rỗng.Mãi cho đến khi hình ảnh tiếp theo xuất hiện — một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, đang ngồi ngay ngắn trong phòng họp với đôi mắt chăm chú nhìn vào tài liệu.

Hàng chữ chạy ngang bên dưới khiến hắn khẽ sững người:"Min phu nhân học tập để tạm thời điều hành công ty trong thời gian Min tổng nghỉ ngơi."

Ánh mắt hắn khẽ run lên.

Thì ra...

đó là công ty của hắn.

Và cô gái nhỏ ấy... lại đang gồng mình đứng mũi chịu sào thay cho hắn.Khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, nỗ lực hết mình của Jimin, khóe môi hắn bất giác cong lên, rất khẽ.

Một cảm giác tự hào len lỏi trong lòng, âm ỉ mà ấm áp.Nhưng niềm tự hào ấy nhanh chóng bị một nỗi lo khác lấn át.

Bàn tay hắn siết nhẹ, đáy mắt chợt trở nên nặng trĩu.Y... vẫn đang mang thai.

Lẽ ra y nên được nghỉ ngơi, được chăm sóc và bảo vệ.

Thế nhưng, vì hắn... y lại phải mang trên vai trách nhiệm nặng nề đến vậy.Bất giác, hắn hạ ánh mắt xuống, nhìn vào ngón áp út của mình.

Trên đó, chiếc nhẫn cưới sáng lên dưới ánh nắng ban mai, lạnh lẽo mà đầy sức nặng.Hắn khẽ vuốt ngón tay, chạm vào chiếc nhẫn như một hành động vô thức, nhưng lại cảm nhận rõ sự ấm áp kỳ lạ.

Cảm giác ấy, tựa như một sợi dây vô hình, nối liền hắn với Jimin .Nỗi lo đan xen với cảm giác day dứt khiến hắn ngồi lặng im thật lâu, ánh mắt lại không rời khỏi hình ảnh trên màn hình, như thể muốn khắc ghi dáng vẻ ấy vào tận sâu trong tim mình.Chợt, tiếng bước chân vang nhẹ, người giúp việc tiến đến, đặt trước mặt hắn một phong bì không có thông tin."

Thiếu gia, có người gửi thư cho cậu!"

Min Yoongi liếc nhìn phong bì, khẽ cau mày.Hắn chậm rãi mở phong bì ra, và thứ hiện ra bên trong khiến tim hắn lập tức đông cứng.Những tấm ảnh...Jimin.

Đang nép vào vòng tay một người đàn ông khác.

Người ấy ôm lấy y, vỗ về bờ lưng nhỏ nhắn, còn Jimin thì run rẩy tựa vào vai người ấy.Min Yoongi sững sờ, ánh mắt trợn tròn.

Trong đầu hắn, mọi ký ức về người đàn ông đó hoàn toàn trống rỗng.

Hắn không nhớ ai là Hoseok, không biết mối quan hệ giữa họ ra sao, nhưng những gì hiện trước mắt lại quá rõ ràng: vợ mình đang được một người đàn ông khác ôm ấp, che chở...Ngón tay hắn run run, khẽ siết lấy phong bì, tim đập dồn dập.

Cảm giác bị phản bội trào lên trong lòng như một lưỡi dao nhọn mặc dù lý trí chưa hiểu hết.Hắn ngồi đó, mắt nhìn những bức ảnh, cảm giác bực bội, lo lắng, đau lòng, và bất lực đan xen.

Một cơn sóng cảm xúc hỗn độn dâng trào, làm cho hắn bàng hoàng đến mức không thở nổi.
 
Back
Top Bottom