- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 529,089
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 80
Chương 80
"RẦM!"
Cánh cửa nhà hoang bật tung ra.
Gã giật mình quay ngoắt đầu lại.Min Yoongi đứng đó, cả người lạnh tanh như cơn gió mùa đông.
Mắt hắn đỏ ngầu, hàm răng siết chặt, toàn thân toát ra sát khí lạnh thấu xương.Jimin ngỡ ngàng nhìn hắn.
Khoảnh khắc ấy... trong lòng y chỉ còn một ý niệm:"Anh đến thật rồi...
Yoongi... cảm ơn anh vì đã hiểu ý em... cảm ơn vì đã đến..."
Gã hoảng hốt kéo Jimin đứng dậy, siết chặt cánh tay y, dí dao kề sát cổ:"Đứng yên!
Một bước nữa là tao giết nó!!"
Yoongi khựng lại, hai tay hơi giơ lên ra hiệu không động thủ.
Giọng hắn khàn đặc:"Được... tao không đến gần."
Gã gào lên:"Tụi mày ở bên ngoài!
BIẾN RA NGOÀI HẾT!
ĐỨA NÀO TIẾN VÀO ĐỪNG CÓ TRÁCH TAO!"
Đám thuộc hạ của Yoongi ngoài cửa chỉ có thể nắm chặt vũ khí, nghiến răng đứng yên chờ lệnh.Yoongi lạnh giọng:"Mày muốn bao nhiêu tiền?"
"Không chỉ là tiền...mà là tất cả những gì mày đang có!"
Gã hét lớn, ánh mắt đỏ ngầu vì căm hận:"Tại sao?
Tại sao mày chỉ cần ngồi yên cũng có quyền lực, có vợ đẹp, có tất cả mọi thứ hả!!"
Yoongi gằn từng chữ:"Chỉ cần ngồi yên?
Một kẻ như mày, lười biếng, thù hằn, và tự biến mình thành phế phẩm—mày thì biết gì về đánh đổi?"
"IM MIỆNG!!" – gã gào lên, như bị chọc trúng nỗi đau. – "Cái điệu bộ của mày luôn đáng ghét như vậy!!"
Jimin lặng lẽ nhìn cả hai giằng co.
Y biết thời cơ chỉ có một.Đúng khoảnh khắc gã quay đầu gào lên với Yoongi, y cúi xuống, cắn mạnh vào cổ tay gã."
AAGH!!" – gã rống lên, buông lỏng dao trong chớp mắt.Y bị quăng mạnh xuống đất, cả người va vào góc tường, choáng váng không đứng dậy được.Trong khoảnh khắc ấy, Yoongi như hoá điên, chẳng màng nguy hiểm, lao thẳng tới, ôm lấy y vào lòng."
Vợ!!
Em không sao chứ?
Là anh đây... anh đến rồi!"
Giọng hắn khàn đặc, tay ôm siết y như thể sợ chỉ cần buông ra, y sẽ tan biến mất.Jimin nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe ngẩng lên nhìn hắn:"Yoongi... em biết mà... em biết anh sẽ đến mà..."
Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, gã phía sau gầm lên như dã thú, trong tay cầm khúc gỗ to, lao đến tấn công:"Tụi bây...
đừng có tưởng dễ thoát như vậy!!!"
"BỐP!!!"
Khúc gỗ đập mạnh vào đầu Yoongi.
Hắn khựng lại, vòng tay ôm Jimin nới lỏng... máu chảy thành dòng từ trán hắn."
Yoongi!!!" – Jimin hét thất thanh, nước mắt tuôn trào.Yoongi lảo đảo nhưng vẫn cố gắng đưa tay chắn trước người y, như thể dù có gục xuống cũng phải che chở cho vợ mình đến cùng."
Đừng...
đụng vào cô ấy..." – hắn thì thầm, giọng yếu dần.Đội người của Yoongi ập vào, khống chế gã trong tích tắc.Gã bị đè xuống đất, điên loạn rống lên:"Tao ghét mày!
Tao hận mày!
Thằng khốn!!!"
Nhưng chẳng ai để tâm đến tiếng gào rú của hắn.
Tất cả ánh mắt lúc này đều dồn về phía người đàn ông đang nằm bất động trong vũng máu, và người con gái run rẩy ôm lấy hắn, gọi mãi trong tuyệt vọng:"Yoongi à... mở mắt ra đi mà...
đừng làm em sợ mà Yoongi..."
"Đưa anh ấy đến bệnh viện đi, làm ơn... nhanh lên...!"
Jimin hét lên trong tiếng nức nở, ôm lấy cơ thể đẫm máu của Yoongi không chịu buông.Hai tay y run rẩy, vết máu trên trán hắn dính cả lên áo y, tanh nồng, nóng rực — như thể từng giọt ấy đang nhỏ thẳng vào tim y."
Lão đại mất máu nhiều quá!
Mau gọi bác sĩ trực tuyến, chuẩn bị xe ngay!" – một thuộc hạ hét lên.Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Yoongi được bế lên xe cứu thương.
Jimin lập tức bước theo, không rời nửa bước, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn — bàn tay đang lạnh dần đi.Ngồi bên trong xe, y vẫn ghì chặt lấy hắn, đôi mắt đỏ hoe dán vào khuôn mặt tái nhợt:"Yoongi à...
đừng ngủ nữa...
đừng bỏ em mà... anh chưa được thấy kết quả thi của em mà..."
Jimin nghẹn lời, từng câu từng chữ như bị bóp nghẹt trong lồng ngực."
Em xin anh...
đừng xảy ra chuyện gì... xin anh cố lên một chút thôi, được không?"
Bên cạnh, người vệ sĩ ngồi thở dốc, cố gắng an ủi y:"Phu nhân... xin hãy bình tĩnh...
đừng để ảnh hưởng đến em bé trong bụng..."
"Tôi... tôi biết..."
Jimin cắn môi đến bật máu, tay vẫn ôm siết Yoongi không rời, như thể nếu buông ra... hắn sẽ rời khỏi y mãi mãi.Xe cứu thương rít lên trong đêm đen, lao vút về phía bệnh viện.Trái tim của một người phụ nữ, một người vợ... một người đang mang trong mình sinh mệnh nhỏ bé của hai người... lúc này như sắp nổ tung vì sợ hãi.Y chỉ biết siết chặt bàn tay lạnh ngắt của hắn, áp lên má mình run rẩy thì thầm:"Yoongi à... em ở đây... em với con đang đợi anh tỉnh lại mà..."
Chiếc xe cấp cứu rít lên một tiếng chói tai rồi dừng lại ngay trước cửa phòng cấp cứu.Các bác sĩ và y tá lập tức lao ra, đẩy băng ca có Yoongi vào trong.
Jimin cũng bước xuống xe, vội vàng muốn chạy theo vào, nhưng ngay lập tức bị một y tá và vệ sĩ giữ lại."
Xin phu nhân đừng chạy...
để bác sĩ lo ạ!"
"Không... anh ấy... anh ấy sẽ không sao đâu đúng không...?" – Jimin khẽ hỏi, đôi mắt ngập nước, cố giằng khỏi những cánh tay đang giữ lấy mình.Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại lạnh lùng, cắt ngang tầm mắt của y.
Giống như một ranh giới vô hình mà y không thể bước qua... như thể chia cắt y và Yoongi ở hai thế giới khác nhau.Jimin ngã quỵ xuống, toàn thân như mất đi sức lực, may mà có vệ sĩ nhanh tay đỡ lấy."
Phu nhân... người cần phải nghỉ ngơi...
đừng để kiệt sức, còn em bé trong bụng nữa mà..." – giọng nói dịu nhẹ vang lên, như cố kéo y về hiện thực.Nhưng Jimin không nói gì.Y chỉ lặng lẽ ngồi đó, mắt không rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, nước mắt lặng lẽ chảy dài.Xung quanh, vài người vệ sĩ đã thu xếp ghế ngồi, mang nước và khăn cho y.
Họ không dám nói gì thêm, chỉ âm thầm chăm sóc cho y — vợ của lão đại, người mà họ trung thành, người phụ nữ đang ôm trọn mọi đau đớn trong lòng.Cả hành lang chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng máy móc và những bước chân vội vã phía sau cánh cửa kia...Jimin vẫn thì thầm... như một lời khấn:"Yoongi... em xin anh...
đừng rời xa em mà..."
Bên trong phòng cấp cứu, ánh đèn trắng sáng chói loá phủ kín cả gian phòng.Yoongi nằm bất động trên bàn cấp cứu, trán rướm máu, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.
Chiếc áo sơ mi nhuốm máu đỏ thẫm khiến các y bác sĩ càng thêm khẩn trương."
Nhanh, đo huyết áp!
Chuẩn bị truyền máu!
Chấn thương ở đầu, có dấu hiệu tụ máu não!"
Tiếng dụng cụ y tế va chạm, tiếng máy đo sinh hiệu liên tục kêu bíp bíp — từng hồi như dao cứa vào lòng bất cứ ai có mặt.Một bác sĩ vừa kiểm tra kết quả chụp CT nhanh, vừa quay sang các y tá:"Vết đập mạnh vào phần gáy gây tụ máu cấp tính... chúng ta cần mở sọ giải áp ngay!
Không thể chậm trễ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
"Chuẩn bị phẫu thuật!
Gọi bác sĩ gây mê, và thông báo người nhà ký cam kết gấp!"
Cánh cửa mở ra, một y tá vội vã chạy ra ngoài hành lang, nơi Jimin đang ngồi thất thần.Vừa thấy y tá, Jimin bật dậy như người tỉnh khỏi cơn mê."
Anh ấy sao rồi?
Anh Yoongi sao rồi?" – giọng y run rẩy."
Phu nhân, tình hình rất nghiêm trọng...
Min Tổng bị chấn thương vùng đầu, tụ máu nội sọ.
Chúng tôi cần sự cho phép để tiến hành phẫu thuật khẩn cấp."
Jimin như chết lặng trong vài giây.
Trái tim đau nhói, bàn tay siết chặt tờ cam kết được đưa ra.Y run rẩy cầm bút ký tên."
Làm... làm đi... cứu anh ấy... làm gì cũng được, chỉ cần anh ấy sống... xin hãy cứu Yoongi..."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên hành lang bệnh viện, ông bà Min hối hả chạy đến, nét mặt thất thần, lòng đầy lo lắng.
Vừa thấy vệ sĩ thân cận đứng trước cửa phòng cấp cứu, bà Min lập tức túm lấy cánh tay anh ta:"Yoongi đâu?!
Con trai tôi sao rồi?!
Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?!"
Vệ sĩ cúi đầu:"Thưa lão phu nhân... thiếu gia bị tấn công vào đầu trong lúc giải cứu thiếu phu nhân.
Hiện đang được cấp cứu... tình hình rất nghiêm trọng."
Bà Min như sét đánh ngang tai, thân thể lảo đảo, suýt ngã nếu không có ông Min kịp đỡ lấy."
Còn Jimin?!
Con bé đâu rồi?!" – giọng bà run run.Vệ sĩ:"Thiếu Phu nhân đang ngồi phía bên kia... tâm trạng không ổn định lắm, nên chúng tôi cố gắng trấn an..."
Bà Min vội vã chạy sang một bên hành lang, nơi Jimin ngồi bệt xuống ghế, hai tay ôm bụng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ khép kín."
Jimin..." – bà Min nghẹn ngào, ngồi xuống ôm lấy y.Jimin không trả lời, chỉ vùi đầu vào ngực bà, nức nở như một đứa trẻ.
Giọng y khàn đặc:"Mẹ ơi... anh ấy... anh ấy... vẫn chưa tỉnh lại... con sợ lắm..."
Bà Min vỗ về y, ánh mắt ngấn nước, run giọng:"Không sao đâu con...
Yoongi là đứa mạnh mẽ... thằng bé sẽ không bỏ rơi con đâu...đừng sợ..."
Ông Min đứng phía sau, ánh mắt u uất nhưng vẫn giữ vững sự bình tĩnh.
Ông quay sang vệ sĩ:"Giữ kĩ tên khốn đó, bất kể hắn là ai, ta muốn hắn trả giá bằng tất cả những gì hắn có.
Dám đụng đến người nhà họ Min... ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
Sau một thời gian ngồi bất động trước cửa phòng cấp cứu, cuối cùng Jimin được đưa vào phòng nghỉ dành cho người thân để tránh ảnh hưởng đến tình trạng thai kỳ.Bà Min dìu y vào trong, ánh mắt đầy thương xót.
Y đã mệt rã rời, nhưng vẫn níu lấy tay bà không buông, đôi mắt đỏ hoe:"Mẹ... con không muốn nghỉ... lỡ... lỡ như Yoongi tỉnh lại mà không thấy con thì sao..."
Bà Min nghẹn ngào, nắm tay y thật chặt:"Con phải nghỉ để bảo vệ em bé...Yoongi sẽ không sao đâu mà..."
Y nhìn bà một hồi lâu, cuối cùng mới chịu nằm xuống giường, vẫn không chịu buông tay mẹ chồng.
Bà Min ngồi bên, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của y, như đang dỗ một đứa trẻ, thì thầm:"Jimin à, con phải cố lên... còn đứa bé nữa, nó cần con mạnh mẽ."
Jimin khẽ gật đầu, nước mắt thấm ướt gối.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, gương mặt tiều tụy của y vẫn mang theo một nỗi buồn lặng lẽ.