- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 529,136
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 70
Chương 70
Thấy hắn bước vào, y đã đứng tựa cửa đợi sẵn.
Cô nghiêng đầu hỏi nhỏ, giọng có chút tò mò:"Anh với ba nói gì mà lâu thế?"
Hắn khựng lại, nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng.
Không trả lời, chỉ khẽ cười, rồi lắc đầu một cái.
Hắn tiến lại gần, vươn tay ôm lấy eo y, kéo cô tựa vào ngực mình:"Không có gì đâu.
Chỉ là ba dặn anh phải thương vợ nhiều hơn thôi."
Y đứng yên, nghe xong câu đó, đôi mắt khẽ dao động.
Bờ mi run run, rồi chẳng kịp kiềm chế, nước mắt lặng lẽ tràn ra."
Em sao thế?" – Hắn hoảng hốt, cúi người nhìn y.Y khẽ lắc đầu, cố mỉm cười qua làn nước mắt, giọng nghèn nghẹn:"Em chỉ thấy... ba thương em quá thôi."
Hắn ôm chặt lấy y vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành, giọng trầm ấm dịu dàng:"Ngoan, đừng khóc!"
Hắn vuốt nhẹ lưng y, hôn lên mái tóc mềm rồi thủ thỉ:"Thôi, trễ rồi...
đi ngủ nha vợ."
Y vẫn còn rưng rưng nước mắt, tựa vào ngực hắn gật đầu ngoan ngoãn.
Hắn ôm lấy y, bước từng bước chậm rãi đưa cả hai về phòng, trái tim vẫn còn ngân lên dư âm ấm áp của tình thân, tình yêu... và một tương lai nhỏ đang lớn dần trong bụng người hắn yêu thương nhất.Sau khi dỗ y nằm xuống, hắn ngồi bên giường vuốt nhẹ mái tóc cô, hôn lên trán rồi khẽ thì thầm:"Ngủ ngoan, vợ yêu của anh..."
Y chớp mắt nhìn hắn, rồi dần thiếp đi trong vòng tay ấm áp.Chờ khi hơi thở của cô đều đều, hắn nhẹ nhàng rút tay ra, đắp lại chăn cho y rồi rón rén ra khỏi phòng.Trong ánh đèn dịu nhẹ nơi phòng làm việc, người đàn ông thường ngày oai phong lạnh lùng giờ đây đang ngồi trước màn hình máy tính, gõ từng dòng chữ trong đơn xin bảo lưu kết quả học tập cho y.Dù chỉ cần một cuộc gọi, trường sẽ lập tức nghe theo ý hắn, nhưng hắn vẫn muốn làm đúng quy trình—vì đó là sự tôn trọng dành cho y và những nỗ lực học hành của cô.Ký tên, đóng dấu, hắn ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hồ sơ trên bàn, thầm nghĩ:"Đợi khi ổn định, anh sẽ cùng em đi tiếp đến ước mơ của em!"
Ước mơ ấy—trở thành một nhà thiết kế thời trang.
Hắn biết rõ y yêu từng mảnh vải, từng nét phác thảo.
Đó không phải chỉ là sở thích, mà là ước vọng, là hoài bão của người con gái hắn yêu.Và hắn, sẽ là người che mưa chắn gió để y có thể vững bước trên con đường mơ ước đó.Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ, hắn đã thức dậy sớm hơn thường lệ.
Hắn đắp lại chăn cho y, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.Trên xe, hắn không nói gì, tay nắm chặt hồ sơ trên đùi như đang nắm lấy cả trách nhiệm của hai người.
Dù hắn là Min Tổng – quyền lực bao người kiêng nể – nhưng hôm nay, hắn chỉ là một người chồng, làm điều nên làm cho vợ mình.Khi đến nơi, cả trường náo động vì sự xuất hiện đột ngột của hắn.
Thầy hiệu trưởng có hơi lúng túng khi đứng trước hắn, nhưng hắn chỉ nhẹ giọng:"Đây là đơn xin bảo lưu kết quả học tập cho vợ tôi.
Mong quý trường chấp nhận."
Không ai dám thắc mắc nhiều, chỉ rối rít nhận lấy, hắn gật đầu cảm ơn rồi rời đi.Chiếc siêu xe trầm ổn lướt trên đường.Đột nhiên điện thoại rung lên trong túi áo vest, hắn vừa lấy ra thì thấy dòng chữ "Vợ yêu" hiện lên màn hình.
Khoé môi khẽ cong, hắn lập tức bắt máy."
Anh nghe đây vợ..."
Đầu dây bên kia, giọng y còn ngái ngủ, mềm mại như vừa tỉnh giấc:"Anh đi đâu rồi...?"
Hắn dịu giọng đáp, từng lời nhẹ nhàng như dỗ dành:"Anh đến công ty xử lý vài việc thôi."
Y nhỏ giọng nói như đang làm nũng:"Em tưởng anh vẫn còn ở nhà...
Em mở mắt không thấy anh nên em gọi thử..."
Hắn bật cười, trong mắt đầy cưng chiều:"Ngoan, dậy đi.
Anh dặn bếp chuẩn bị đồ ăn cho em rồi.
Em ăn xong thì nghĩ ngơi nha, anh sẽ về sớm với vợ nha!"
Y nũng nịu dạ khẽ một tiếng rồi cúp máy, hắn còn áp điện thoại lên ngực một lúc, như để giữ lại hơi ấm nơi cô.
Chiếc xe vẫn lăn bánh ổn định trên đường, nhưng lòng hắn đã sớm trở về nhà – nơi có vợ yêu và đứa bé đang lớn lên từng ngày.Y khẽ nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim giờ vừa điểm 8 giờ sáng.
Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào khiến căn phòng ngập tràn hơi ấm.
Y vươn vai một cái, vuốt nhẹ mái tóc rối rồi lười biếng bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.Xong xuôi đâu đó, y thay bộ váy rộng thoải mái rồi nhẹ nhàng đi xuống nhà.
Chưa kịp bước hẳn vào phòng ăn thì dì giúp việc đã hoảng hốt chạy tới, ánh mắt lo lắng nhìn y:"Phu nhân!
Sao cô lại đi xuống đây, cô cứ gọi tôi mang đồ ăn lên là được mà!"
Y khẽ cười, nhẹ nhàng đáp:"Không sao đâu, con thấy khỏe rồi, chỉ muốn đi lại một chút cho dễ chịu."
"Nhưng mà..."
Người làm vẫn nhăn mặt đầy lo lắng, nhưng thấy y cười dịu dàng thì đành nghe theo, vội vã đỡ y ngồi xuống ghế, rồi tất bật quay vào chuẩn bị bữa sáng.Sau khi dùng bữa sáng xong, y đứng dậy chậm rãi bước ra phòng khách.
Người làm định dìu nhưng y khẽ lắc đầu, nở nụ cười nhẹ:"Con ổn mà, dì cứ để em đi một chút cho thoải mái."
Ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, y với tay lấy quyển tạp chí thời trang trên bàn, lật từng trang một cách cẩn thận.
Ánh mắt chăm chú dõi theo từng xu hướng mới, từng mẫu thiết kế hiện đại mà thế giới đang ưa chuộng.
Thi thoảng, y còn mở điện thoại, đọc tin tức về các sàn diễn và nhà thiết kế nổi tiếng.Dù mang thai, nhưng niềm đam mê trong tim y chưa từng nguội lạnh.
Mỗi lần nhìn vào bản vẽ hay thiết kế, ánh mắt y lại sáng lên – tràn đầy mơ ước.Chuông cửa bất ngờ reo vang, y giật mình ngẩng lên.
Dì giúp việc lập tức đi ra mở cửa.
Giọng bà dì vang lên đầy lễ phép:"Chào ông bà, mời vào ạ."
Ngay sau đó, ông bà Min bước vào, gương mặt cả hai đều rạng rỡ.
Vừa thấy bóng họ, y liền định đứng dậy chào thì mẹ Min đã nhanh chóng bước tới, đưa tay nhẹ đè vai y xuống, ngăn lại:"Đừng đứng lên, con đang mang thai, ngồi yên cho mẹ."
Y thoáng sững người, lòng bỗng dâng lên một cảm xúc ấm áp.
Cô khẽ mỉm cười, lễ phép nói:"Con chào ba mẹ."
Bà Min nắm lấy tay y, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương:"Bụng có em bé rồi, mọi việc cứ để người lớn lo, con chỉ cần khỏe mạnh là tốt nhất."
Ông Min đứng phía sau cũng gật đầu đồng tình, ánh mắt nhìn y đầy hài lòng và tin tưởng."
Con thấy trong người thế nào rồi?
Có nghén nhiều không?
Ăn uống có ngon miệng không?
Mẹ có mang theo ít yến sào, con phải bồi bổ nghe chưa!"
Y khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:"Dạ con đỡ hơn rồi ạ.
Con ăn được, cũng không nghén mấy..."
Ông Min xen vào, giọng nghiêm nhưng đầy yêu thương:"Phải chăm sóc bản thân nhiều hơn.
Giờ con không chỉ sống cho mình mà còn cho cả đứa nhỏ nữa.
Ba mẹ biết Yoongi có thể lo được, nhưng con cứ nói nếu cần ba mẹ luôn sẵn lòng."
"Dạ con cảm ơn ba mẹ!"
Đúng lúc Yoongi trở về, vừa bước vào phòng khách đã thấy ba mẹ mình đang ngồi trò chuyện cùng y.
Hắn tiến lại gần, khẽ cúi đầu chào:"Ba, mẹ tới lâu chưa?"
Mẹ Min nhìn thấy con trai thì mỉm cười, gật đầu hài lòng:"Ba mẹ mới tới thôi.
Con về đúng lúc đấy."
Yoongi khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh y, ánh mắt dịu dàng lướt qua gương mặt y một lượt, sau đó nắm lấy tay y, giọng lo lắng:"Em thấy trong người sao rồi?
Có mệt không?
Có ăn sáng không hả?"
Y khẽ cười, lắc đầu nhẹ nhàng:"Em có ăn sáng rồi, anh yên tâm."
Bà Min nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, quay sang nhìn Yoongi và y, giọng chậm rãi nhưng đầy nghiêm túc:"Ba mẹ cũng định nói chuyện này...
Về lễ cưới của hai đứa."
Yoongi ngước mắt lên, gật đầu:"Con cũng đang chuẩn bị sắp xếp."
Ông Min nhíu mày trầm ngâm:"Con tính làm lớn sao?
Mời đông khách à?"
Y nghe vậy thì hơi khựng lại, lén nhìn sang Yoongi, thấy hắn cũng thoáng đăm chiêu.
Hắn đáp:"Ban đầu con nghĩ sẽ làm linh đình để chính thức giới thiệu vợ con... nhưng nghĩ lại..."
Mẹ Min lên tiếng, giọng lo lắng:"Con nên biết rõ, con có rất nhiều kẻ thù.
Nếu tổ chức quá lớn, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về con bé."
Y nghe đến đó thì khẽ run, Yoongi siết nhẹ tay y, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn dịu lại khi quay sang mẹ:"Con biết.
Vậy nên con tính tổ chức nhỏ thôi.
Ấm cúng, chỉ mời người thân và những ai thật sự đáng tin."
Ông Min gật đầu, tỏ vẻ hài lòng:"Làm vậy là tốt.
An toàn là trên hết.
Sau này nếu mọi chuyện ổn định, muốn tổ chức thêm gì thì tính sau."
Nghe ông Min nói xong, mẹ Yoongi quay sang nắm tay y, ánh mắt đầy dịu dàng hỏi:"Con gái, nếu chỉ tổ chức nhỏ, trong phạm vi an toàn, thì con có buồn hay tủi thân không?"
Y khẽ lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng mềm như gió thoảng:"Không sao đâu ạ...
Miễn là con được ở bên người con yêu, được hạnh phúc... thì quy mô lễ cưới thế nào cũng không quan trọng."
Mẹ Min khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh xúc động:"Vậy là tốt rồi...
Con gái ngoan quá."
Yoongi nghiêng đầu nhìn y, ánh mắt đầy trìu mến.
Hắn nắm lấy tay y, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y:"Cảm ơn em vì đã hiểu chuyện như vậy...
Anh nhất định sẽ bù đắp cho em."