Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO5fmqq_6KPTpaPn7jK2VZpdVtPT8597Bw9UQ15Qv5P074E5kKBwfMLsdRXR-SczaWFL_eX5XI30Sg6rwR9DM9HoL4wEzshaycbPjWshRmvwVkJjftKlMJBIdPte57NulLxItiYipm7ETrAHiyvxK3k=w215-h322-s-no-gm

Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Tác giả: Nguyệt Dã Mỗ Mỗ
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nguyệt Dã Mỗ Mỗ

Tran / Editor: Xoài Lắc Muối Tôm

Beta: Xoài Lắc Muối Tôm

Thể loại: Chữa lành, HE, Nhẹ nhàng, Thiên kim thật giả

Độ dài: 8

Giới thiệu

Kẻ thù không đội trời chung cầm kết quả giám định quan hệ cha con tới tận cửa, nói rằng cô ta mới là thiên kim thật, còn thiên kim giả tôi đây thì nên cút đi càng xa càng tốt.

Người mẹ kế vốn luôn ghét tôi cũng tới hóng chuyện, còn nói kẻ thù kia quả thật rất giống bố tôi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bà ta lại giơ tay tát cho cô ta một cái thật mạnh:

“Bà đây không nhớ mình từng đẻ ra cái thứ như cô!”​
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 1: Chương 1



“Cá cược một ván đi!”

Tiết tự học cuối cùng buổi chiều, Trì Hề dẫn người chặn tôi ở nhà vệ sinh, trên mặt nở nụ cười gian xảo.

Tôi ngẩng đầu, khiêu khích nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Cược gì?”

Là kẻ thù không đội trời chung, ba ngày cô ta lại muốn cá cược với tôi một lần.

Mà cược thì chỉ xoay quanh một người: Ân Hạ.

Học thần của trường chúng tôi, tài sắc vẹn toàn, là nam thần trong mộng của rất nhiều nữ sinh —

Nhưng không phải của tôi.

Tôi cũng chẳng hiểu mình đã làm gì sai, khiến Trì Hề cứ tưởng tôi thích Ân Hạ.

Dù tôi giải thích thế nào, cô ta cũng cho là tôi chết cũng không chịu nhận, cứng miệng mà thôi.

Nực cười thật, chẳng lẽ thứ cô ta thích thì người khác cũng phải thích sao?

Lấy đâu ra cái tự tin ấy!

Ngoài dự đoán, lần này cược lại chẳng liên quan gì đến Ân Hạ.

Khóe miệng cô ta cong lên, nụ cười tràn đầy vẻ nắm chắc phần thắng.

“Cược đây là ngày cuối cùng mày ở lại trường chúng ta.”

Ồ?

Sao cô ta biết mẹ kế tôi muốn chuyển trường cho tôi?

Chỉ vì bà ta nói trường này phong thủy xấu.

Về đến nhà, tôi liền đụng ngay họng súng của mẹ kế.

“Giày mà còn để bừa bãi khắp nơi, tao đạp cho què giò bây giờ!”

“Rầm!”

Tôi tiện chân gạt cửa phòng, nhốt luôn tiếng gào thét của bà ta ở bên ngoài.

Nực cười.

Mới đến nhà tôi có ba tháng, còn chưa lên làm chính mà ngày nào cũng bày ra dáng vẻ bà chủ, thấy cái gì cũng muốn quản...

Nếu không phải lão Giang đi công tác xa, không ai chống lưng cho tôi, tôi đã cho bà ta ăn đủ tám trăm hiệp rồi!

Lại còn nói thành tích học của tôi kém là do phong thủy trường học xấu, thật ra chỉ muốn kiếm cớ đẩy tôi đi xa thôi!

Để bà ta với lão Giang có không gian riêng tư, sớm ngày ngồi vào ghế chính thất!

Thôi kệ, chẳng rảnh mà tức giận với bà ta.

Nằm bẹp trên giường, tôi nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc Trì Hề cược cái gì...

Chuyện mẹ kế chuyển trường cho tôi còn đang ở giai đoạn chém gió, chắc chắn cô ta chưa biết.

Nếu vậy, sao cô ta dám chắc ngày mai tôi không thể đến trường?

Chẳng lẽ... tối nay cô ta định giở trò gì với tôi?

Tôi rùng mình, cảm giác sống lưng bắt đầu run lên bần bật —

Vài giây sau vẫn còn run.

Tôi mới nhận ra là điện thoại trong cặp đang rung, lấy ra xem, là bạn thân gọi tới.

“Mau lên trang web trường coi đi! Trì Hề sắp tung chiêu lớn rồi!”

Mở diễn đàn trường, tôi phì cười.

Chỉ vậy thôi á? Còn gọi là chiêu lớn?

Trì Hề đăng một bài viết, thông báo tám giờ tối có một quả dưa to liên quan đến tôi.

Đầu bài còn kèm theo một cuộc bình chọn: Ân Hạ sẽ chọn ai giữa tôi và cô ta?

Số người tham gia bình chọn không ngừng tăng, kết quả hiện tại khỏi cần nghĩ.

Số phiếu ủng hộ cô ta cứ thế tăng vùn vụt.

Còn tôi: 0 phiếu.

Tôi nhìn đồng hồ, còn đúng một phút nữa là đến tám giờ rồi.

Lúc này, mẹ kế tới gõ cửa, nói có bạn học đến tìm tôi.

Tôi xuống lầu mở cửa.

Là Trì Hề.

Còn có một đám người đi cùng.

Bọn họ ai cũng giơ điện thoại lên, có người quay video, có người đang livestream.

Trì Hề nghiêng đầu, cười xấu xa đầy ác ý: “Tám giờ quả dưa to, nói đến là đến đây!”

Nói xong, cô ta đưa cho tôi một xấp giấy mỏng.

“Giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống.”

Người giám định: Giang Thiên Hoa, Trì Hề.

Kết luận giám định: Phù hợp quan hệ cha con ruột.



Sao lại là cô ta!

Từ nhỏ tôi đã biết, tôi không phải con ruột của lão Giang.

Cũng biết rằng bao năm qua, ông ấy luôn tìm con gái ruột thất lạc.

Chỉ là không ngờ, người đó lại chính là Trì Hề!

Tôi ngây người đứng đó, mặc kệ ánh mắt châm chọc, giễu cợt của bọn họ nhìn tôi, giống như đang nhìn một con phượng hoàng bảy sắc bị nhổ hết lông, biến thành gà rừng.

Cơn giận vốn muốn bùng nổ cũng tan biến sạch.

Dù sao thì… tôi cũng chỉ là thiên kim giả.

“Tao thắng rồi.”

Trì Hề ngẩng cao đầu, dáng vẻ tiểu thư chính hiệu.

“Những thứ thuộc về tao, bây giờ tao đều phải đòi lại!”

Lúc này, mẹ kế tôi cũng chạy tới hóng chuyện…

À không, chính xác thì phải gọi là mẹ kế của Trì Hề.

“Ôi chao, Giang Khương nhà chúng ta còn có bạn học đến cơ đấy! Hiếm thấy quá ha…”

Bà ta vừa mở miệng đã giọng điệu chua ngoa mỉa mai, tôi còn có thể tưởng tượng được cái mặt đắc ý hơn cả Trì Hề sau khi biết chuyện.

Vừa thấy bà ta, Trì Hề đã nhào tới, khóc lóc nức nở: “Mẹ ơi, con là con gái bị thất lạc mười tám năm của mẹ đây!”

Mẹ kế tay mắt lanh lẹ, vẻ mặt chán ghét đẩy Trì Hề ra.

“Chậc! Xui xẻo quá! Ai vậy trời! Như cục nước mũi to tướng cứ dính lấy người ta thế này!”
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 2: Chương 2



Trì Hề vừa khóc vừa kể lể chuyện cô ta thân là thiên kim thật của nhà họ Giang, đã phải sống thế nào trong cái xó nhà nghèo khó suốt mười tám năm qua.

Lại còn kể ông trời thương xót thế nào, tình cờ qua một tấm ảnh cũ phát hiện ra mình có một ông bố đại gia…

Mẹ kế cau mày nghe, cầm tờ giấy giám định quan hệ huyết thống xem qua.

Bà ta đánh giá Trì Hề từ trên xuống dưới một lượt, lại liếc nhìn tôi một cái.

Sau đó gật đầu: “Nhìn kỹ thì đúng là cô giống hơn…”

Nghe bà ta nói vậy, Trì Hề khóc càng thảm thiết.

“Con đường đường là đại tiểu thư nhà họ Giang, thế mà lại phải lưu lạc bên ngoài bao năm trời, sống cuộc sống còn thua cả chó lợn!”

“Còn có người, lại được hưởng tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về con! Ăn cắp cuộc đời của con!”

Mẹ kế lộ vẻ đau lòng, đưa tay xoa đầu cô ta.

“Ôi chao, đúng là đáng thương quá…”

Bà ta không nói thì thôi, vừa mở miệng Trì Hề càng làm tới.

Cô ta chu môi, tội nghiệp nắm tay mẹ kế:

“Cho nên mẹ à, hôm nay nhất định mẹ phải giúp con báo thù! Đuổi người này ra khỏi nhà họ Giang! Bắt cô ta cút đi càng xa càng tốt!”

Mẹ kế cũng nắm lại tay cô ta, cười dịu dàng.

Tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn —

Mỗi lần bà ta nổi nóng hình như đều cười kiểu này.

“Đuổi khỏi nhà họ Giang? Dựa vào cái gì?”

Trì Hề sững người: “Dựa vào con là con gái ruột của mẹ và bố… Con muốn về nhà, đương nhiên nhà này không thể chứa chấp thứ hàng giả như cô ta nữa rồi!”

“Ai nói cho cô về nhà họ Giang?”

Chưa để Trì Hề kịp mở miệng, sắc mặt mẹ kế đã tối sầm lại, giơ tay tát cô ta một cái bạt tai.

“Bà đây theo tên khốn Giang Thiên Hoa đó từ năm mười tám tuổi, sao bà không nhớ mình từng sinh ra cái thứ như cô vậy!”

*

Trì Hề và đám người kia chạy trối chết.

Trước khi đi còn ném lại một câu: “Đừng quên vụ cá cược của chúng ta.”

“Vụ cá cược gì?”

Ánh mắt mẹ kế đầy nghiền ngẫm, chắn trước mặt tôi không cho tôi vào nhà.

“Chuyện này không liên quan đến dì, tôi thu dọn đồ đạc đi ngay, bố tôi…

“À không, bên phía bố nuôi tôi sẽ tự gọi điện nói rõ.”

Tôi vừa bước tới hai bước thì đã bị bà ta túm cổ áo như xách gà con.

“Đừng để bà đây phải đánh mày.”



Thôi được rồi.

Tôi thành thật kể hết cho bà ta nghe lịch sử đấu đá giữa tôi với Trì Hề suốt hơn một năm nay, cả chuyện chiều nay bị cô ta chặn trong nhà vệ sinh.

Càng kể càng thấy mất mặt, bèn vội vàng chữa lại:

“Lúc đó tôi gấp đi vệ sinh nên mới để cô ta thừa cơ thôi! Bình thường chưa từng xảy ra chuyện này đâu!”

Nghe thấy tiếng cười khẩy của mẹ kế, tôi chỉ muốn khóc không ra nước mắt.

Bình thường trong mắt bà ta, tôi vẫn luôn là cô tiểu thư mạnh mẽ, kiêu ngạo cỡ nào!

Giờ thì hay rồi, không chỉ biết tôi là thiên kim giả, còn biết luôn vụ tôi bị nữ bá trong trường sinh chặn trong toilet ngửi mùi thối, đúng là mất mặt muốn chết…

Tưởng bà ta sẽ tranh thủ châm chọc tôi mấy câu cho hả dạ —

Nào ngờ —

Bà ta lại lập tức thu lại nụ cười.

Bà ta nghiêm túc nhìn tôi, nhìn đến mức tôi cảm thấy tê dại da đầu.

“Tôi đổi ý rồi, cái trường đó của cô cũng khá tốt đấy.”

Trong lòng tôi đảo trắng mắt.

Tôi nói rồi mà… Hóa ra đang đợi tôi ở đây!

Biết kẻ thù không đội trời chung của tôi ở trường chính là con gái ruột của bố tôi, liền muốn lợi dụng tôi làm con tốt thí, để cuối cùng ngồi không hưởng lợi...

Hừ, trà xanh thâm hiểm!

Đã như vậy thì đừng trách tôi vô tình!

Tôi quay đầu lại, giả bộ nghi hoặc:

“À... Tôi muốn hỏi một chút...

“Vừa nãy dì nói dì theo lão Giang từ năm mười tám tuổi, thế sao giữa chừng lại để mẹ tôi chen chân vào, đến giờ người cũng già rồi mà vẫn chưa được danh chính ngôn thuận vậy?”

Mặt mẹ kế không đổi sắc, nhưng lực tay bỗng siết mạnh hơn nhiều.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, dù sắp không thở nổi cũng tuyệt đối không lùi bước!

Dù đánh không lại bà ta, khí thế tuyệt đối không được yếu!

Mẹ kế lại cười lạnh: “Còn không phải tại mẹ mày.”

Mẹ tôi?

Đừng đùa.

Mẹ tôi chết từ lúc tôi ba tuổi, bà ta thật sự muốn cưới lão Giang, vậy mười lăm năm sau đó bà ta làm gì?

Thật là, học hành không tốt thì đổ tại cái bàn.

Không có bản lĩnh thì cứ thừa nhận đi.

“Tôi biết vì sao dì không nhận Trì Hề... Có phải muốn chờ lão Giang chết rồi thì nuốt trọn tiền của ông ấy đúng không?”

“Nhưng dì đừng quên, người ta là con gái ruột! Có quyền thừa kế hợp pháp! Không phải dì vung tay tát một cái là đuổi đi được đâu!”

“Còn nhìn lại dì xem, lão Giang đến cái danh phận cũng không chịu cho dì! Tôi thấy đến lúc đó, e rằng người mất cả người lẫn của lại là dì đấy...”

Thấy bà ta cau mày, trong lòng tôi đắc ý.

Sao nào? Không nói lại được rồi chứ gì? Để xem dì còn hung hăng thế nào!

Thế nhưng giây sau, tôi đã nghe thấy bà ta bắt chước giọng điệu mỉa mai lúc nãy của tôi:

“Lúc mày bị chặn trong nhà vệ sinh, mồm cũng lanh lợi thế này à? Không ngửi thấy mùi à?”

“So với lo lắng cho tương lai của tao, tao thấy mày nên lo cho hiện tại của mày thì hơn.”

“Nghĩ thử xem, bây giờ nếu tao đuổi mày ra khỏi nhà, mày có thể đi đâu, còn có thể đi đâu nữa đây...”

Nói rồi, bà ta đưa tay che miệng, làm bộ ngạc nhiên.

“Mày chẳng lẽ... không có chỗ nào để về hả?”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ thở dài.

Bà ta nói đúng, tôi thực sự không có chỗ nào để về.

Tôi không biết bố mẹ ruột của mình ở đâu, ngoài nhà họ Giang, tôi chẳng có nơi nào cả.

“Ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không đuổi mày.”

Vậy thì thôi đi…

Chỉ cần không để tôi phải ngủ đầu đường xó chợ, chẳng phải chỉ là một Trì Hề thôi sao? Chuyện nhỏ!

Có điều —

“Dì phải kể cho tôi nghe chuyện năm xưa giữa dì, lão Giang và mẹ tôi, tôi vẫn chưa biết gì hết…”

Lão Giang đó, xưa nay chẳng bao giờ nói với tôi chuyện quá khứ, hỏi người khác cũng chẳng ai biết.

Nhưng giờ tôi nghi ngờ nghiêm trọng, chắc chắn năm đó bà ta yêu mà không được đáp lại mới tráo tôi với Trì Hề trong bệnh viện, mới có mớ rắc rối bây giờ!

Mẹ kế buông tay, cười mà như không cười.

“Muốn biết à?”

Tôi hớn hở gật đầu.

Kết quả giây sau, một cái bạt tai kèm theo tiếng quát vang lên trên đầu —

“Mau đi rửa mặt ngủ ngay! Ngày mai mà còn dám ngủ nướng nữa, xem bà đây có đánh gãy chân mày không!”
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 3: Chương 3



Đúng như tôi dự đoán, buổi livestream tối qua các bạn học đều đã xem rồi.

Sáng nay vừa bước vào trường, tôi đã nhận được ánh mắt chăm chú đồng loạt của mọi người.

Trong ánh mắt có kinh ngạc, cũng có giễu cợt.

Xem ra chuyện tôi là thiên kim giả đã là chuyện ai ai cũng biết trong trường rồi.

Vừa bước vào lớp học, căn phòng vốn đang rộn ràng lập tức im phăng phắc.

Mọi người im lặng nhìn tôi, như thể đang nhìn một kẻ không mời mà đến.

Vài người vây quanh bàn học của tôi, trong vòng vây truyền ra tiếng gào giận dữ của cô bạn thân tôi: “Nếu cậu chuyển trường thì kéo tớ đi cùng với!”

Mắt tôi đột nhiên ướt át…

Đúng là thời khắc mấu chốt, vẫn là bạn thân đáng tin nhất!

Tôi đi tới, hắng giọng một cái.

Những người kia vừa nhìn thấy tôi thì như thấy ma mà chạy tán loạn.

Bạn thân tôi chật vật nằm bò trên bàn tôi, nhìn thấy tôi thì cười khúc khích không ngừng.

Tôi tiến lại định ôm cô ấy một cái, lại bị cô ấy né tránh.

“Giờ không rảnh, tớ phải đi từng lớp thu tiền đã!”

Thấy mặt tôi đầy nghi hoặc, cô ấy cười toe toét giải thích:

“Cái phiếu cược tối qua ấy, bọn họ đặt cược cậu không đến, chỉ mình tớ đặt cậu sẽ đến… Thế nào? Nghĩa khí chưa!”

Hừ hừ.

Bảo sao tối qua gửi liền một lèo ba chục tin nhắn hỏi tôi hôm nay có đến không, hóa ra là vì cái này…

Tôi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn cô ấy:

“Vậy bữa trưa cậu mời nhé, tớ muốn suất ăn cao cấp.”

*

Trì Hề vừa vào lớp, miệng đã không ngừng bắn phá như pháo liên thanh.

“Haiz! Tôi nói có người đúng là mặt dày thật đấy, biết mình là thiên kim giả mà còn dám vác mặt tới đây để bị người ta cười nhạo! Nếu là tôi á, tối qua đã xách mông cút luôn rồi!”

“Không biết là con hoang nhà ai sinh ra, vậy mà lại chiếm vị trí đại tiểu thư nhà họ Giang mười mấy năm trời! Đợi đấy! Những gì thuộc về tôi, sớm muộn gì tôi cũng đoạt lại...”

Nghe thấy hai chữ “con hoang”, tay tôi siết chặt thành nắm đấm cứng rắn.

Dù cảm giác tim sắp tức đến nổ tung, nhưng ngoài mặt tôi hoàn toàn không dao động.

Không phải là châm chọc móc mỉa sao? Ai mà chẳng biết.

Trước đây không dùng là vì khinh thường, bây giờ cũng đến lúc để cô ta nếm thử sự khẩu nghiệp của tôi rồi...

“Haiz! Chẳng phải đã xách mông cút đi rồi sao? Lúc đi còn ăn ngay một bạt tai nữa kìa...”

Sắc mặt Trì Hề quả nhiên thay đổi, tôi thầm cười, tiếp tục chốt hạ:

“Hôm qua có người còn cá cược với tôi, bảo tôi hôm nay chắc chắn không dám đến trường… Kết quả thì sao? Tôi đến rồi đấy! Có người thua rồi nha!”

“Tôi á, cá cược với người khác chưa từng thua! Không biết cái cảm giác bị vả vào mặt liên tục ấy có đau không nhỉ?”

Có lẽ không ngờ đứa lúc nào cũng trầm lặng như tôi bỗng dưng trở nên biết phản kích như vậy, mặt Trì Hề đen sì, không nói nổi một câu.

“Giang Khương, cậu ra ngoài chút đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Phía cửa sau bỗng có một nam sinh gọi tôi, nghe thấy tiếng, các bạn trong lớp đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong lớp càng trở nên kỳ lạ hơn…

Tôi sững người tại chỗ, thiếu điều muốn viết dấu hỏi ngay lên mặt.

Ân Hạ? Cậu ta tìm tôi làm gì?

Bình thường để Trì Hề bớt gây sự với tôi, tôi đối với người này luôn là tránh còn không kịp.

Nơi nào cậu ta có mặt tôi sẽ không đến, con đường cậu ta đi qua tôi đều tránh.

Cho nên giữa hai chúng tôi căn bản không hề có bất cứ giao tình gì.

Thế mà vừa rồi nghe cậu ta gọi tôi một tiếng, lại làm như thân quen lắm vậy?

Tôi liếc nhìn Trì Hề, quả nhiên --

Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ tôi đã tan thành mây khói rồi.

“Có người đúng là trước sau bất nhất, sống cuộc đời giả tạo, miệng toàn những lời dối trá!”

Lần này tôi chẳng cần phải đáp trả cô ta.

Tôi vặn eo, lục lọi trong hộc bàn của bạn thân lấy ra chiếc gương tròn nhỏ, làm bộ làm tịch soi soi.

Sau đó bước từng bước nhỏ uyển chuyển đi ra khỏi lớp, mặt đầy đắc ý.

Tuy không nói lời nào, nhưng mức sát thương còn mạnh hơn vừa nãy.

Dù sao thì --

Ân Hạ cũng chưa từng chủ động tới tìm cô ta bao giờ.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Lời vừa dứt, Ân Hạ liền bước tới ôm lấy tôi.

Tôi chết sững, chuyện gì thế này!

“Giang Khương, tôi thật không ngờ cậu hôm nay vẫn dám tới! Cậu thật sự rất dũng cảm! Nhớ nhé, dù cậu không phải tiểu thư nhà họ Giang, cậu cũng đừng coi thường bản thân mình!”

“Cố lên, cậu làm được mà!”

Nói xong cậu ta xoay người bỏ đi, để lại mình tôi đứng nguyên tại chỗ ngơ ngác.

Trong lòng có vô số con ngựa hoang chạy loạn...

Tôi làm được cái rắm ấy!

Cậu ta cũng tự luyến quá rồi đấy? Liên quan gì tới cậu ta chứ?

Thật là! Tôi không sạch sẽ nữa rồi!

Hoàn hồn lại, tôi phát hiện các nữ sinh từ các lớp khác đều thò đầu ra nhìn tôi.

Lớp tôi cũng không ngoại lệ.

Nhất là Trì Hề, hận không thể dùng ánh mắt móc chết tôi.

Thế là tôi lập tức đổi sắc mặt, vẻ mặt say mê đi về chỗ.

“Ái chà, người Ân Hạ thơm quá đi, làm tôi ngất ngây luôn...”

Ngày hôm đó, mặt Trì Hề xanh lét ít nhất 80 lần.

Tan học, tôi thỏa mãn rời khỏi lớp, cố ý để lại cho cô ta một bóng lưng đầy kiêu ngạo.

Có bản lĩnh thì lát nữa về nhà tiếp tục ăn tát đi...

Kết quả còn chưa ra khỏi cổng trường, tôi đã nhìn thấy mẹ kế.

Bà ta mặc áo lông chồn, quần da bó sát, đeo kính râm to đùng, uốn tóc xoăn sóng to, tô son đỏ chót, đứng ưỡn ẹo dựa vào chiếc Maybach màu đen của lão Giang.

Dòng người tấp nập, ánh mắt đều đổ dồn về phía bà ta.

Chắc ai cũng đang nghĩ không biết ở đâu ra cái bà nhà giàu mới nổi lòe loẹt thế này.

Tôi nép vào sau đám đông, định tìm cơ hội chuồn đi.

“Giang Khương.”

Hừ, mắt tinh thật.

Tôi không tình nguyện đi tới, vừa định lên xe thì bị bà ta chặn lại.

“Không phải tới đón mày, đừng có tự mình đa tình.”

Tôi tức tối quay đầu: “Hóa ra là đến nhận con gái cho lão Giang hả?”

Bà ta khẽ nhếch môi son: “Bị mày nói trúng rồi.”

Tin bà ta mới là lạ.

Ba phút sau, Trì Hề cùng một người vừa nói vừa cười đi ra.

Nhìn thấy người đó, tôi cảm thấy khó chịu.

Trước kia chỉ thấy Trì Hề ngang ngược phiền phức, giờ thì thấy, hai người họ đúng là trời sinh một cặp --

Một đôi cuồng tự luyến!

Ân Hạ quàng thêm chiếc khăn, tôi nhận ra, là cái mà Trì Hề thuê nữ sinh lớp tôi đan cho.

Xem ra hai người bọn họ đã --

Nhưng lạ thật...

Trì Hề theo đuổi Ân Hạ lâu như vậy, Ân Hạ lúc nào cũng lạnh nhạt, sao bỗng dưng nghĩ thông suốt rồi?

Trì Hề vừa nhìn thấy mẹ kế là như sói đói thấy mồi, kéo Ân Hạ xông tới.

“Mẹ ơi, con đang định đi tìm mẹ đây! Mẹ tới đón con về nhà họ Giang đúng không!”

Mẹ kế gật gật đầu không nói lời nào.

Sau đó không biết từ đâu bỗng xuất hiện rất nhiều phóng viên, máy ảnh ống kính chĩa vào, lập tức vây chặt lấy chúng tôi...
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 4: Chương 4



Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi đại khái hiểu cô ta định làm gì rồi.

Hôm qua Trì Hề không chào hỏi mà đã dẫn người đến tận cửa, còn quay video, livestream các kiểu. Nếu đổi lại là người khác, dưới áp lực của trận thế đó, dù có không muốn cũng phải nhận thân thích thôi.

Dù sao lợi ích của Tập đoàn Giang thị cũng được đặt lên hàng đầu, bất cứ chuyện gì bất lợi cho dư luận đều là có thể ém thì ém.

Chuyện có thể giải quyết riêng, không ai muốn phơi bày lên mặt bàn cả.

Trì Hề làm như vậy, chính là muốn đem chuyện giữa cô ta và nhà họ Giang công khai từ đầu, khiến nhà họ Giang không còn đường lui, buộc phải nhận cô ta.

Chỉ là rất không may, cô ta lại gặp phải mẹ kế kiểu cứng đầu như vậy.

Quả nhiên, hôm nay bà ta liền chơi một ván gậy ông đập lưng ông.

Tuyệt, thật sự là tuyệt!

Hơn nữa so với nhau thì trận thế hôm qua chẳng khác nào trò trẻ con...

Mẹ kế bắt đầu nức nở khóc lóc, còn đáng thương hơn cả Trì Hề hôm qua.

“Cô bé à, dì đến để xin lỗi cháu, hôm qua không nên đánh cháu, dì sai rồi, hu hu hu…”

Trì Hề ngỡ ngàng, tôi cũng ngỡ ngàng.

Bà ta lại đang diễn trò gì thế này?

Có điều tôi là ngạc nhiên, còn Trì Hề thì là mừng rỡ.

Cô ta tiến lên nắm lấy tay mẹ kế, còn không quên lườm tôi một cái đầy chán ghét.

Tôi biết điều lùi sang một bên, nhường hết sân khấu cho hai người họ diễn.

“Mẹ ơi, mẹ nói gì vậy! Mẹ là mẹ của con, dù mẹ có đánh con mười cái, trăm cái con cũng không giận đâu!”

“Chỉ là hôm qua mẹ đối xử với con như vậy, con thật sự rất đau lòng! Đêm qua con khóc cả đêm, nước mắt sắp cạn khô rồi…”

Mẹ kế không chút biểu cảm mà hất tay cô ta ra.

Sau đó lấy tay che miệng, khóc càng thảm hơn...

Dù tôi cảm giác bà ta đang cười trộm.

“Cô bé à, hôm nay dì đến chính là để nói cho cháu biết sự thật…”

Trì Hề đờ người ra, tôi cũng thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ bà ta lương tâm trỗi dậy, định nói cho Trì Hề biết mẹ ruột cô ta là ai?

Sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Mẹ kế vẫy tay với Trì Hề, như thể muốn nói bí mật gì đó, bảo cô ta ghé sát tai lại.

Trì Hề làm theo.

Sau đó tất cả chúng tôi nghe thấy một tiếng vang giòn --

“Bốp!”

Mẹ kế tát cho cô ta một cái như trời giáng, mọi người đều sững sờ.

“Lá gan to thật đấy! Lại dám dùng giấy xét nghiệm ADN giả để lừa chúng tôi!”

Trì Hề ôm mặt, mắt lập tức đỏ hoe.

“Không phải giả! Là thật mà! Tôi thật sự là con gái nhà họ Giang mà!”

Mẹ kế cười lạnh một tràng: “Con gái nhà họ Giang?”

“Hôm qua cô vừa đi, tôi liền gọi điện cho Giang Thiên Hoa, hỏi ông ấy có lén tôi sinh ra cô ở bên ngoài không, ông ấy rõ ràng nói với tôi là không có!”

“Tôi tin chồng tôi không lừa tôi, vậy chuyện này chỉ có một cách giải thích thôi! Giấy xét nghiệm ADN của cô là giả!”

Nghe bà ta nói vậy, Trì Hề sốt ruột, hai tay chắp trước ngực liên tục ra dấu.

“Không phải giả! Tôi thật sự là con gái của bố! Không thì gọi bố tới đây! Chúng ta lại làm một xét nghiệm ADN nữa! Đến lúc đó rõ ràng trắng đen luôn…”

Trì Hề ấp a ấp úng kể quá trình cô ta lấy tóc lão Giang đi xét nghiệm, nhưng không nói lấy tóc lão Giang từ đâu.

Mẹ kế cũng không hỏi, chỉ ngẩn người nghe cô ta nói, như thể cũng dần tin lời cô ta...

Trì Hề nói xong, mặt mẹ kế rơi hai hàng lệ.

“Nghe cô nói vậy, xem ra cô thật sự là con chồng tôi sinh với người đàn bà khác rồi…”

Chậc chậc chậc, thật là cao tay!

Lão Giang xưa nay không bao giờ tiết lộ tình hình trong nhà ra ngoài, cho nên ai ai cũng ngầm hiểu bà ta chính là vợ cả của lão Giang.

Mà bà ta lại khéo léo lợi dụng điểm này, lập tức biến Trì Hề vốn là con gái ruột của vợ cả thành con riêng của lão Giang ở ngoài.

Nhưng ai lại muốn thừa nhận mình là con riêng chứ? Nhất là kiểu người mạnh mẽ hiếu thắng như Trì Hề.

Dù cô ta đúng là con vợ cả sinh ra, mẹ tôi đã chết từ lâu rồi, cô ta cũng chẳng thể giải thích nổi nữa...

Cao tay, thật sự là cao tay!

"Không phải! Tôi không phải con riêng! Tôi là thiên kim tiểu thư chính hiệu của nhà họ Giang!"

Môi Trì Hề run rẩy, như thể bị uất ức ghê gớm lắm.

Mẹ kế cười khẩy: "Ồ? Vậy nói thế, cô là do tôi sinh ra à? Có sinh cô hay không, chẳng lẽ bản thân tôi không biết?"

Trì Hề cắn chặt môi, trong mắt đầy vẻ hung dữ.

"Dù sao tôi cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Giang, nếu bà nói bà không phải mẹ tôi, vậy chỉ có thể chứng tỏ bà không phải vợ cả của bố tôi! Chỉ là đàn bà dơ bẩn từ đâu chui ra thôi!”

"Giấy xét nghiệm ADN tôi cũng cho bà xem rồi, giờ bà cũng phải chứng minh cho tôi thấy quan hệ giữa bà và bố tôi!"

Phải nói Trì Hề quả thật thông minh, một phát liền chọt trúng điểm yếu của mẹ kế.

Chỉ là lần này, mẹ kế sắp lộ rồi...

Tôi bỗng thấy tim thắt lại, dù quan hệ giữa tôi và mẹ kế chẳng tốt đẹp gì, nhưng không hiểu sao vẫn thấy lo lắng.

Mẹ kế tháo kính râm xuống, nhìn Trì Hề chằm chằm.

"Nếu tôi không phải vợ cả của Giang Thiên Hoa, cô định thế nào?"

Từng nét trên mặt Trì Hề đều căng cứng, gắng gượng nặn ra vẻ mặt hung hăng.

"Tôi muốn quay về nhà họ Giang, đuổi bà đi, lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi và mẹ tôi!"

Mẹ kế tiến lên hai bước, ép Trì Hề lùi liền mấy bước.

"Vậy nếu tôi là vợ cả, cô lại định thế nào?"

Trì Hề bặm môi, không nói lời nào nữa.

Mẹ kế đưa tay phải ra, tài xế lập tức đưa tới một chiếc túi Hermès.

Bà ta lấy từ trong túi ra một cuốn sổ đỏ nhỏ.

Tôi sững sờ --

Bà ta và lão Giang đã đăng ký kết hôn từ bao giờ vậy!

Bà ta mở trang bên trong, đưa cho đám phóng viên xem.

"Mời mọi người xem, ngày đăng ký là mùng 6 tháng 8 năm 2000, đúng vào lễ Thất Tịch, lúc đó Giang Thiên Hoa 25 tuổi, tôi 22 tuổi…”

"Không biết tính như vậy, tôi có được xem là vợ cả của Giang Thiên Hoa không?"

*

"Xin lỗi dì."

Vừa lên xe, tôi đã cúi đầu chào mẹ kế.

Mẹ kế lười biếng dựa vào lưng ghế, nhướn mày cười nhạt nhìn tôi.

"Trước đây không biết dì mới là vợ cả của lão Giang, lời nói có nhiều mạo phạm, mong dì thứ lỗi!"

Mẹ kế bĩu môi, không thèm để ý: "Xin lỗi mà có ích, vậy cần bồi thường làm gì?"

Bồi thường?

Tiền thì tôi không có, mạng cũng không cho đâu!

Đúng lúc này bạn thân gọi điện tới, tôi vội vàng bắt máy, coi như thoát thân.

"Mau lên diễn đàn trường xem đi, Ân Hạ lại đăng bài tự biên tự diễn rồi! Về cậu với Trì Hề đấy!"

Tôi mở diễn đàn trường, suýt nữa thì tối sầm mặt lại.

Trời ơi, có ai chịu quản nổi cái tên cuồng tự luyến này không!

Tôi chẳng còn mắt nào để đọc lại cái tiêu đề:

"Chấn động! Hôm nay tôi lại làm cùng một chuyện với hai người theo đuổi mình!"

Bài đăng là ẩn danh.

Nội dung kể rằng "tôi" hôm nay đã dành sự quan tâm chu đáo cho hai người theo đuổi đang bị dư luận vây quanh, khiến họ cảm nhận được sự ấm áp đến từ "tôi".

Cũng khiến họ hiểu rằng, "tôi" không phụ lòng họ thích "tôi"...

Đúng là muốn xỉu!

Hóa ra cái hành động tự dưng ôm tôi, quàng khăn Trì Hề tặng cậu ta đều là để thể hiện cậu ta không phụ lòng chúng tôi thích cậu ta à...

Mà tôi từ lúc nào đã trở thành người theo đuổi cậu ta rồi, cái người này sao có thể mở mắt nói dối trắng trợn vậy chứ!

Tôi thật sự cảm ơn à.

Dù bài đăng là ẩn danh, nhưng ai cũng nhìn ra, người đăng chính là Ân Hạ.

Bình luận phía dưới cũng toàn gắn tên cậu ta:

"Ân Hạ tuyệt nhất!"

"Trên thế giới có nhiều người hoàn hảo, nhưng Ân Hạ chỉ có một!"

"Ân Hạ như mặt trời chiếu rọi toàn bộ nữ sinh trường chúng ta!"

Xùy!

Thật xui xẻo!

Chiếu rọi mình má thôi má ơi, đừng lôi cả người khác vào có được không!
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 5: Chương 5



“Chậc chậc, chẳng phải là cái máy điều hòa trung ương sao..." Mẹ kế chẳng biết từ lúc nào đã lại gần, "Thế mà mày cũng chịu được à?"

Tôi lười trả lời bà ta, người cuồng cáu kỉnh này chắc chắn lại đang ủ mưu giở trò --

Quả nhiên, bà ta vòng tay khoác lên vai tôi.

Bề ngoài trông như đang thân thiết khoác vai bá cổ, thực chất là ghì chặt tôi, khiến tôi không nhúc nhích nổi.

Đầy rẫy mùi uy h**p.

"Hay là, chúng ta chơi luôn một mũi tên trúng bốn con chim đi?"

"Bốn con chim? Là bốn con chim nào?"

Trì Hề, Ân Hạ, tôi... Còn một người nữa là ai?

Mẹ kế làm ra vẻ thần bí: "Đến lúc đó mày sẽ biết thôi."

Hôm sau vừa đến trường, tôi đã thấy Trì Hề và Ân Hạ đứng cùng nhau, một người thì nịnh nọt, người kia thì lạnh nhạt.

Tôi im lặng không nói gì, con nhỏ này đúng là não chỉ toàn yêu đương thôi.

Hôm qua trong bài viết của Ân Hạ đã nói rõ ràng thế rồi, cô ta chỉ là một trong "nhiều" người theo đuổi cậu ta mà thôi, thế mà bây giờ vẫn mặt dày dính lấy không buông?

Thôi kệ, không có cô ta thì vở kịch này cũng khó diễn.

Nghĩ vậy, tôi liền đổi ngay sang vẻ mặt nịnh nọt, đi về phía họ...

Tôi đưa cho Ân Hạ một hộp quà được gói rất đẹp.

Giữa hộp có phần trong suốt, người tinh mắt vừa nhìn đã biết ngay găng tay bên trong là đồ đôi với cái tôi đang đeo trên tay.

"Cảm ơn cậu vì hôm qua đã quan tâm tới tôi..."

Ân Hạ có vẻ rất bất ngờ, thậm chí như sắp cảm động đến phát khóc.

"Tôi biết mà, chân thành nhất định sẽ đổi lại được chân thành!"

Tôi thầm khinh, đổi kiểu này chắc cậu ta phải đi mua sỉ cái "chân thành" ấy mất thôi.

Trì Hề đứng bên cạnh trừng mắt nhìn tôi, thấy Ân Hạ vui vẻ mà không làm gì được, chỉ còn biết giậm chân tức tối.

"Ân Hạ, cậu nhận đồ của cô ta làm gì chứ! Cậu muốn găng tay tôi có thể tặng cậu mà!"

Ân Hạ quay sang cười với cô ta: "Đồ cậu tặng tôi chẳng phải tôi cũng đều nhận cả sao!"

Tôi lập tức hùa theo: "Đúng rồi đúng rồi! Ân Hạ sẽ không để ai phải buồn đâu! Cậu ấy giống như mặt trời vậy, sưởi ấm tất cả chúng ta!"

Ọe.

Thật khâm phục bản thân tôi quá... Mấy câu buồn nôn vậy mà cũng nói ra được...

Ân Hạ nghe xong gãi đầu, tôi thấy cậu ta còn biết ngượng, có lẽ vẫn còn cứu vãn được.

Ai ngờ giây sau cậu ta đã nắm tay tôi: "Giang Khương, tôi phát hiện cậu thật sự rất hiểu tôi... Cậu đúng là tri kỷ của tôi!"

Cứu với! Ai thèm làm tri kỷ của cậu ta chứ!

Tôi gượng cười, khéo léo rút tay về.

"Trong hộp còn có tấm giấy nhỏ, cậu nhớ xem nhé!"

Cứ như vậy, mỗi ngày tôi đều tặng Ân Hạ mấy món quà nhỏ kiểu đôi cùng với tờ giấy ghi chú, mà mỗi lần tặng còn cố ý dùng chút khổ nhục kế.

"Ân Hạ, cậu cũng biết bây giờ tôi thảm cỡ nào mà... Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu mang theo đồ tôi tặng, tôi lại cảm thấy cả cuộc đời mình trở nên tươi sáng hơn hẳn!”

"Cậu chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời vô vọng của tôi!"

Câu này cũng là học từ mấy bình luận trong bài post kia.

Rất nhanh sau đó, trong trường bắt đầu rộ lên lời đồn, nói tôi đang yêu đương với Ân Hạ, còn truyền ra đủ thứ chi tiết sống động.

Hai tuần sau, cuối cùng giáo viên cũng gọi tôi lên văn phòng.

Tôi vừa đi vừa vươn vai --

Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng được giải thoát rồi đây!

Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đang ngồi, bên cạnh là Trì Hề đang đứng.

"Giang Khương à, có bạn học phản ánh với cô rằng dạo này em đang yêu sớm đấy, thầy biết gia đình em dạo này có chút chuyện, nhưng yêu sớm là tuyệt đối không được phép!"

Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Trì Hề.

"Thầy ơi, người yêu sớm đâu phải em đâu mà..."

"Vậy ai?"

Tôi bẽn lẽn cười: "Em không thể nói đâu ạ! Em đã hứa với họ là sẽ giữ bí mật rồi..."

Đúng lúc này, Ân Hạ bước vào văn phòng.

Tất nhiên là tôi đã gọi cậu ta tới.

Vừa thấy cậu ta, sắc mặt giáo viên chủ nhiệm lập tức tối sầm.

Hôm nay Ân Hạ quàng khăn, trùng hợp làm sao, Trì Hề hôm nay cũng quàng khăn.

Trùng hợp làm sao, khăn quàng của hai người cùng kiểu, khác màu --

Ngày nào Trì Hề cũng nghĩ đủ cách để có đồ đôi với Ân Hạ, kể cả đồ tôi tặng cũng không ngoại lệ.

Không cần tôi nói, là ai đã rõ mồn một.

Trì Hề đầy tức giận, chỉ tay vào tôi hét lên: "Thầy ơi, rõ ràng là cô ta! Cô ta không những tặng quà còn viết giấy ghi chú quấy rối Ân Hạ nữa!"

Tôi bĩu môi tỏ vẻ ấm ức: "Vừa nãy tôi còn tốt bụng che giấu giúp cậu, vậy mà cậu lại nói tôi thế này, vậy tôi cũng không cần giúp nữa rồi..."

Tôi đưa cho giáo viên chủ nhiệm xem tờ giấy ghi chú tôi còn chưa kịp đưa cho Ân Hạ, bên trong toàn là lời tốt đẹp dành cho Trì Hề.

Nói Trì Hề thích cậu ta thế nào, khuyên cậu ta đừng phớt lờ Trì Hề, rằng Trì Hề vì muốn tặng quà cho cậu ta mà đến ăn cũng không no...

Trì Hề ngẩn người.

Ân Hạ cũng ngẩn người.

Cậu ta ngẩn người là đúng rồi, vì trước giờ mấy tờ giấy tôi đưa cho cậu ta chỉ toàn vẽ mấy hình nguệch ngoạc, chẳng nhắc nửa câu đến Trì Hề.

"Thầy ơi, em với Trì Hề thật sự không có yêu đương gì hết! Em chỉ nhận quà cậu ấy tặng thôi!"

Giáo viên chủ nhiệm cau mày: "Không yêu đương thì nhận quà người ta làm gì?"

Một câu này làm Ân Hạ luống cuống, chắc cậu ta học giỏi lâu nay nên chưa gặp phải tình cảnh như này.

Mặt cậu ta lập tức đỏ ửng, tuôn một tràng.

"Làm sao em có thể thích cậu ấy được! Thành tích cậu ấy tệ như vậy! Người cũng chẳng xinh đẹp gì!”

"Đời này em chưa từng, cũng không muốn yêu đương với cậu ấy! Em căn bản không thể nào thích cậu ấy được! Cho dù trên thế giới chỉ còn lại hai người bọn em, em thà để loài người diệt vong cũng tuyệt đối không chọn cậu ấy!"

Nghe xong mấy lời này, mặt Trì Hề trắng bệch như tro tàn.

Với một người yêu thầm mà nói, mấy câu này đúng là đâm vào tim.

Nhưng vì là đâm vào tim Trì Hề, nên tôi thấy thế mới tốt! Rất tốt! Cực kỳ tốt!
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 6: Chương 6



Trì Hề tức giận, nhưng lại giận tôi.

Cô ta khí thế hùng hổ đi về phía tôi, giơ tay định tát tôi một cái --

May thay, cái tát đó chưa kịp giáng xuống, cô ta đã bị ăn một cái bạt tai.

"Chát!"

Nghe tiếng giòn tan thế này, còn ai vào đây nữa?

Tất nhiên là mẹ kế tốt bụng của tôi rồi!

Nhưng bà ta không phải do tôi gọi đến, mà là do Trì Hề.

Hôm đó tôi cố ý nói với giáo viên là muốn cập nhật số điện thoại phụ huynh, để Trì Hề nghe thấy, sau đó quả nhiên thấy cô ta lén lút vào văn phòng khi không có ai.

Mục đích thì khỏi nói, chính là muốn mách với mẹ kế tôi rằng, cô thiên kim giả nhà họ Trì chỉ là một đứa vô dụng, đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương thôi.

Thế nên vừa thấy giáo viên gọi tôi vào văn phòng, cô ta lập tức gọi điện cho mẹ kế.

Còn mẹ kế đã sớm đoán được cô ta sẽ làm thế, mấy hôm nay vẫn luôn chờ sẵn ngoài cổng trường, để có thể kịp thời xông vào giúp tôi.

Giáo viên chủ nhiệm thấy bà ta dữ dằn như vậy thì ho khan định mở miệng can ngăn, kết quả bị mẹ kế gắt gỏng chặn lại.

"Chuyện nhà họ Giang dạy con, thầy là người ngoài, tốt nhất đừng xen vào thì hơn!"

Vừa nhắc đến nhà họ Giang, giáo viên chủ nhiệm lập tức im bặt.

Nhà họ Giang không ít lần tài trợ cho trường học, ông ta đâu dám đắc tội?

Trì Hề bị mẹ kế giữ chặt mà vẫn không chịu yên, vặn vẹo người định vùng ra.

Không ngờ mẹ kế dứt khoát buông tay, cô ta loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã lăn ra đất.

Mẹ kế bá đạo buông lời:

"Nể mặt giáo viên ở đây, hôm nay tôi tha cho cô!”

"Nói với kẻ đứng sau lưng cô, sau này nếu còn không biết điều, tôi sẽ tung hết mấy chuyện cô ta làm trước kia lên mạng, để cô ta không dám bước chân ra khỏi nhà nữa!"

Tôi đè nén bao nghi vấn trong lòng, theo mẹ kế về nhà.

Trên đường đi, bà ấy nói với tôi, lão Giang về rồi.

Rồi lại thần thần bí bí ghé sát tai tôi: "Con chim thứ ba sắp xuất hiện rồi."

Hả? Con chim thứ ba là lão Giang à?

Lão Giang chọc giận bà ta chỗ nào vậy?

Lão Giang nhìn thấy tôi và mẹ kế cùng về nhà, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu.

"Quan hệ được bồi dưỡng nhanh thật đấy..."

Lúc lão Giang rời đi, mẹ kế tôi còn chưa xuất hiện nên cũng chưa từng giới thiệu chính thức với tôi.

Hôm đó tan học về, mẹ kế đột nhiên có mặt ở nhà, nói bà ta là vợ của Giang Thiên Hoa.

Từ đó, tôi đương nhiên coi bà ta là mẹ kế.

Không ngờ lại là sự hiểu lầm to tướng.

Mẹ kế vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề:

"Anh về là vì đọc được tin tức đúng không?"

Lão Giang cười cười cho có lệ, không nói phải hay không.

"Vậy anh cũng thấy tôi đánh nó rồi chứ?"

Lão Giang cúi đầu, vẫn không nói gì.

"Vậy ý của tôi, chắc anh cũng hiểu rồi nhỉ?"

Lão Giang gật đầu, vẫn giữ im lặng.

Tôi ngồi bên nhìn hai người họ, cảm giác chẳng giống vợ chồng nói chuyện mà giống hai kẻ địch đang đàm phán thì đúng hơn.

Sau đó mẹ kế lấy từ túi ra mấy tờ giấy đưa cho lão Giang, tiện tay ném thêm một cây bút.

"Vậy thì ký đi!"

Tôi rướn người lên, muốn nhìn xem mấy tờ giấy kia viết gì.

Nhưng nhìn mãi chỉ thấy hai chữ "Thỏa thuận", còn lại thì không rõ.

Lão Giang ngẩn người một lúc mới cầm bút ký, nhìn ra được là ký rất miễn cưỡng.

Ký xong, mẹ kế hài lòng cất mấy tờ giấy vào.

"À đúng rồi, đài truyền hình mời tôi tham gia một chương trình, tôi và Giang Khương đều đi, anh cũng đi cùng đi!"

Đến đài truyền hình tôi mới biết, chương trình chúng tôi tham gia chính là chương trình rất nổi tiếng “Điều Giải Chân Tình”.

Chương trình này nổi tiếng với việc phát sóng trực tiếp, từng xuất hiện không ít những cảnh cãi vã kinh điển và vô số meme nổi đình nổi đám trên mạng.

Lý do mời chúng tôi, chắc chắn là vì hai buổi livestream trước đây gây sốt trên mạng, chuyện Trì Hề có thể quay về nhà họ Giang hay không đã thu hút sự quan tâm của toàn dân.

Chúng tôi được nhân viên dẫn vào trường quay, vừa nhìn lên sân khấu đã thấy có ba chiếc sofa.

Hai chiếc đối diện nhau, ngăn cách bằng bàn trà, vừa nhìn đã biết là dành cho khách mời hòa giải ngồi.

Chiếc còn lại nằm chính giữa, hơi lùi vào phía trong, rõ ràng là chỗ của MC.

Ba người chúng tôi được sắp xếp ngồi trên sofa bên phải, lão Giang ngồi trong cùng, tôi ngồi giữa.

Mẹ kế ngồi ngoài cùng, gần máy quay hơn.

Chỉ có điều rất lạ, mãi đến khi chương trình bắt đầu ghi hình, Trì Hề - người lẽ ra nên ngồi đối diện vẫn chưa xuất hiện...

Nghe MC gọi mẹ kế là "bà Khương", tôi mới biết thì ra họ của mẹ kế là Khương, chữ Khương trong cụm "hành tỏi ớt gừng"

(葱姜蒜 - rau mùi, hành lá, tỏi, gừng).

Thật trùng hợp, lại trùng với chữ Khương (姜) trong tên tôi.

"Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò, tại sao kỳ này của “Điều Giải Chân Tình” đến giờ chỉ có một nhóm khách mời xuất hiện, xin mọi người đừng nôn nóng, bây giờ chúng ta hãy cùng chào đón nhóm khách mời còn lại!"

MC vừa dứt lời, bỗng vang lên một đoạn nhạc thần bí, cánh cửa sau sân khấu chậm rãi mở ra.

Trong làn khói khô lãng đãng, Trì Hề xuất hiện...

Vừa nhìn thấy cô ta, suýt nữa tôi không nhận ra nổi.

Ngày thường, cô nàng hư hỏng đó nào thuốc lá rượu bia, nào khuyên tai, khuyên mũi, khuyên rốn đủ cả, hôm nay lại buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ jean giản dị đến mức như biến thành người khác --

Thậm chí còn hơi xấu.

So với cô ta, ba người chúng tôi ai nấy đều mặc đồ hàng hiệu chỉnh tề.

Đặc biệt là mẹ kế, bà ta chê bộ đồ stylist chuẩn bị quá xấu, trực tiếp khoác áo lông chồn của mình lên sân khấu.

Kết hợp với mái tóc uốn sóng to và son đỏ chót, đúng kiểu "làm giàu bất nhân" viết thẳng lên mặt...

(Làm giàu bất nhân (为富不仁): Chỉ người giàu có nhưng không có lòng nhân hậu.)

Nhìn số người, ba đối một.

Thôi rồi, lại càng khiến người ta có cảm giác...

Chúng tôi đang ỷ thế h**p người!
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 7: Chương 7



MC bảo Trì Hề giới thiệu bản thân.

Cô ta lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, hướng về máy quay nói: “Tôi tên là Trì Hề, tôi là con ruột của Giang Thiên Hoa, có ảnh làm bằng chứng.”

Máy quay lia cận cảnh tấm ảnh, sau đó MC lấy ảnh đưa cho ba người chúng tôi xem.

Trong ảnh, lão Giang đang bế một đứa bé quấn tã, cười đến mức hở cả lợi.

“Ông Giang Thiên Hoa, xin hỏi người trong ảnh có phải là ông không?”

Lão Giang không nói gì, chỉ mặt không biểu cảm gật đầu.

“Vậy ông có thừa nhận Trì Hề là con ruột của mình không? Chúng tôi ở đây có một bản giám định quan hệ cha con, trên đó thể hiện ông và Trì Hề quả thật có quan hệ huyết thống.”

Lão Giang vẫn lặng lẽ gật đầu.

MC thấy ông ấy như vậy, dường như có chút tức giận, nhưng vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp.

“Vậy thì đã như vậy rồi, sao các người lại không chịu nhận Trì Hề!”

Câu chất vấn vang dội, đanh thép.

Như đang tra hỏi lương tâm tội lỗi của chúng tôi vậy.

“Đặc biệt là bà Khương, trước đây thái độ của bà đối với Trì Hề rất tệ bạc, nhưng bà có biết không? Lý do Trì Hề muốn nhận người thân lại là vì cô ấy có nỗi khổ tâm!”

“MC! Đừng nói nữa! Họ sẽ chẳng bao giờ quan tâm sống chết của tôi đâu!”

Trì Hề cắt ngang lời MC, giống như thực sự có điều gì khó nói.

Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt và làn da trắng nhợt nhạt trên người cô ta, trong lòng thầm nghĩ cô ta đúng là liều thật, tự biến mình xấu xí thế này, chẳng lẽ không biết chương trình này thích nhất là cắt ghép meme sao?

“Không! Tôi nhất định phải nói!”

MC rưng rưng nước mắt, giọng cũng run rẩy.

“Ông Giang, bà Giang, trong lúc chương trình chúng tôi đi điều tra, mới phát hiện ra Trì Hề muốn nhận người thân không phải vì bản thân cô ấy! Cô ấy có nỗi khổ lớn hơn nhiều!”

“Vậy mà bà Khương, bà lại chẳng hỏi han gì, đã đối xử với cô ấy như thế! Lương tâm bà có yên không!”

“Quý vị khán giả, tiếp theo, hãy để chúng tôi mời nhân vật khách mời đặc biệt hôm nay!”

Cửa sau lại mở ra, một nhân viên đẩy xe lăn đi vào.

Trên xe lăn là một người phụ nữ, gầy guộc hốc hác, sắc mặt vàng vọt.

Trì Hề kinh ngạc đứng bật dậy, chạy đến oán trách: “Sao mẹ lại đến đây!”

MC cũng đứng dậy bước tới cạnh xe lăn: “Nào! Trì Hề! Đẩy mẹ cô ra phía trước đi nào!”

Họ đẩy xe lăn đến trước ghế sofa, sau đó Trì Hề nhất quyết không ngồi sofa, chọn cách ngồi xổm bên cạnh xe lăn.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, tôi liền hiểu ra --

Bà ta chính là người mà mẹ kế nói là “người đứng sau” Trì Hề.

“Quý vị khán giả, đây là mẹ nuôi của Trì Hề, chắc mọi người cũng nhìn ra rồi, sức khỏe của bà ấy vô cùng tệ, chi phí chữa bệnh mỗi tháng rất đắt đỏ!”

“Mà hai mẹ con họ không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, cho nên tất cả gánh nặng đều đè lên vai Trì Hề, một học sinh cấp ba mới mười tám tuổi!”

“Đây mới chính là lý do thật sự cô ấy muốn nhận lại nhà họ Giang!”

“Trước đây Trì Hề vẫn luôn giấu chúng tôi, là khi chúng tôi đến nhà cô ấy, cô ấy mới buộc phải nói thật!”

Trì Hề vùi mặt vào đầu gối, run rẩy không ngừng, MC ngồi xổm bên cạnh cô ta, không ngừng vỗ lưng an ủi.

Tôi liếc xuống khán giả phía dưới, ai nấy đều đỏ hoe mắt, vô cùng xúc động.

Nhìn tình hình thế này, e rằng hôm nay chúng tôi chẳng có nổi chút lợi thế nào.

Nhưng mẹ kế lại thản nhiên, dường như hoàn toàn không hề lo lắng.

“Tôi muốn hỏi chương trình, trước khi cho phép họ lên đây kể khổ, có kiểm tra thân phận của họ chưa?”

MC nhìn mẹ kế, ánh mắt mang theo gai nhọn, rõ ràng là trách bà ấy phá vỡ khoảnh khắc cảm động này.

“Chuyện đó đương nhiên là có, thân phận của mỗi khách mời chúng tôi đều kiểm tra kỹ lưỡng, tôi có thể đảm bảo, những lời họ nói đều là sự thật!”

“Ồ?” Mẹ kế nhướn mày.

“Vậy xem ra là năng lực của các người có vấn đề rồi.”

Nói rồi mẹ kế đứng dậy, cầm tấm ảnh giơ lên cho khán giả xem.

“Các người không thấy, tấm ảnh này tỉ lệ rất lạ sao? Không vuông không chữ nhật, ngắn dài chẳng ra ngắn dài, trông như bị cắt đi một khúc vậy...”

Khán giả đều rướn cổ nhìn, lục tục gật đầu.

“Trùng hợp thay, tôi cũng có tấm ảnh này.”

Mẹ kế lấy từ trong túi ra một chiếc USB, bảo nhân viên lên lấy.

Nửa phút sau, tấm ảnh được chiếu lên màn hình lớn.

Tấm ảnh trước đó bị thiếu góc, không thấy rõ phông nền.

Còn giờ thì nhìn rõ, tấm ảnh được chụp ở bãi biển, phía sau là đàn hải âu đang bay lên.

Lão Giang đứng bên phải, bế đứa bé, còn bên trái, rõ ràng có một người phụ nữ --

Chính là người phụ nữ ngồi trên xe lăn kia.

“Thật đúng là một gia đình ba người hạnh phúc! Khiến người ta phải ngưỡng mộ!”

Mẹ kế vỗ tay, đi đến vị trí trung tâm sân khấu, ánh đèn cũng chiếu thẳng vào bà ấy.

Sau đó bà ấy mang giọng mũi nghèn nghẹn, bắt đầu từ tốn kể.

“Hồi đó tôi bị sẩy thai ngoài ý muốn, cả ngày u sầu trong nhà, kết quả các người đoán xem?”

“Tôi vô tình phát hiện trong túi áo chồng tôi có hai tấm ảnh du lịch, ngày chụp chính là ngày tôi bị sẩy thai.”

“Hôm đó tôi gọi thế nào anh ta cũng không nghe, lúc đầu không bắt máy, sau thì tắt nguồn. Vì tới bệnh viện muộn nên con tôi không giữ được, hơn nữa sau này cũng không thể có con nữa…”

“Lúc ấy tôi mới biết, thì ra anh ta đang cùng nhân tình và cô con gái ngoan của họ cho chim biển ăn ở bờ biển! Bảo sao không có thời gian nghe điện thoại của tôi...”

Nói xong bà ấy quay người đi tới trước mặt Trì Hề, tát cô ta hai cái, khiến khán giả vừa rồi còn xúc động rơi lệ đều kinh ngạc kêu lên.

“Còn dám đến cửa gọi tôi là mẹ, không sợ con tôi nửa đêm về tìm cô sao!”

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn trừng mắt nhìn mẹ kế, run rẩy chỉ vào bà ấy.

“Cô ta ăn nói hồ đồ! Cô ta vốn chẳng phải người tốt đẹp gì! Cô ta vừa mới ra tù đấy! Tôi thành ra thế này, chính là do cô ta hại tôi!”
 
Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả
Chương 8: Chương 8 (Hoàn)



Mọi người ngỡ ngàng, ánh mắt lập tức mang theo vài phần dò xét.

Mẹ kế ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi.

"Tôi đúng là vừa mới từ trong tù ra, cố ý gây thương tích, ban đầu là 20 năm, sau giảm còn 15 năm."

"Tôi cũng đúng là vì người phụ nữ này mà vào tù."

Nói xong, bà ấy chỉ vào người phụ nữ kia và cả Giang Thiên Hoa.

"Hôm đó, tôi với bạn thân tôi ở trong phòng ngủ nhà tôi, bắt tại trận hai người họ..."

"Người phụ nữ này tức giận quá hóa liều, muốn đẩy tôi từ ban công xuống, bạn thân tôi muốn bảo vệ tôi, kết quả lại bị cô ta đẩy xuống dưới, chết ngay tại chỗ."

"Nhưng tôi không có chứng cứ, không thể để pháp luật trừng trị cô ta, nhưng tôi cũng không thể để yên cho cô ta như vậy, tôi phải bắt cô ta trả giá..."

Nói tới đây, mẹ kế cười tự giễu.

"Sau đó thì như mọi người thấy rồi, cô ta không chết, tôi vào tù."

Lúc này, mẹ kế quay đầu lại, nhìn tôi đầy nước mắt.

"Chồng của bạn thân tôi đã mất từ lâu, không còn cách nào, tôi đành phải giao đứa con gái ba tuổi của cô ấy cho thằng đàn ông cặn bã này nuôi dưỡng... Nhưng cũng may, con bé không bị dạy hư, bây giờ là một đứa trẻ ngoan!"

Nói xong, mẹ kế xách người phụ nữ kia từ trên xe lăn đứng dậy, đồng thời đá văng chiếc xe lăn.

Cả khán phòng đều đứng bật dậy, có mấy nhân viên muốn lên sân khấu ngăn cản, nhưng bị khí thế của mẹ kế dọa lui.

Bà ấy nắm chặt cổ áo người phụ nữ kia.

"Vì muốn Giang Thiên Hoa coi con gái bạn thân tôi như con ruột, tôi đã bồi thường cho người phụ nữ này một triệu tệ! Một triệu tệ thời đó đấy -- đủ để cô ta và con gái cô ta tiêu xài mấy đời rồi chứ? Vậy mà họ còn dám vác mặt lên đây kể khổ!"

"Thế mà học phí nửa học kỳ của con gái cô ta cũng bằng mấy năm tiền lương của nhà người ta..."

"Bốp!"

Cái tát tuy muộn nhưng vẫn vang dội!

"Cái tát này, là vì bạn thân tôi! Cô ấy vốn dĩ phải được chết già yên ổn, vậy mà bị cô hại chết, để lại đứa con gái không nơi nương tựa! Tất cả là do cô hại!"

"Bốp!"

Lại một cái tát nữa, còn vang dội hơn lúc nãy!

"Cái tát này, là vì con gái bạn thân tôi! Vì cô mà nó mất mẹ, phải sống mười lăm năm không cha không mẹ với thằng đàn ông cặn bã Giang Thiên Hoa! Tất cả là do cô hại!"

"Bốp!"

Lại một cái tát nữa, gần như rung chuyển cả khán phòng!

"Cái tát này, là vì tôi! Cô phá hoại gia đình tôi, xúi giục chồng tôi ly hôn với tôi, còn tính toán cướp công ty của tôi! Mười lăm năm trước là thế, mười lăm năm sau vẫn thế! Tôi tát cô vì không biết hối cải!"

Nói xong, mẹ kế đẩy mạnh, người phụ nữ kia ngã nặng nề xuống đất.

Cả khán phòng lại một trận kinh hô --

Dù bà ấy có lý, nhưng hành động giẫm đạp lên lòng tự trọng của người tàn tật như vậy thì có lý cũng thành vô lý rồi.

Tuy tôi cũng rất giận, nhưng xét đến đại cục, vẫn phải đứng dậy kéo bà ấy lại.

Không ngờ tôi vừa đứng lên, dưới khán phòng liền vang lên một trận xôn xao.

"Thì ra là giả vờ tàn tật!"

"Hóa ra bà ta không phải người tàn tật!"

"Người phụ nữ này thật đáng ghê tởm! Lừa dối tình cảm của chúng ta!"

...

Tôi cũng choáng váng --

Người phụ nữ kia từ từ bò dậy, ánh mắt vẫn khiêu khích nhìn chằm chằm mẹ kế.

Gương mặt kia, như bị cái tát thiêu cháy, đỏ rực kinh người.

"Nhưng cô có thể làm gì tôi?"

"Con của tôi chính là con ruột của Giang Thiên Hoa, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế đấy! Còn cô thì sao? Con cô đã sớm bị người ta vứt như rác y tế rồi..."

Nói rồi bà ta lại quay sang nhìn tôi: "Chỉ cần Giang Thiên Hoa không cho, con gái bạn thân cô, đứa con hoang ấy đừng hòng lấy được một xu!"

"Tiền của Giang Thiên Hoa, thậm chí cả tập đoàn Giang thị, sau này đều là của mẹ con chúng tôi!"

Tôi thầm mắng một câu! Mặt dày vô sỉ đến mức này! Đúng là mẹ nào con nấy!

Bà ta đã vô sỉ đến mức này rồi, vậy tôi cũng không cần nể nang nữa!

Tôi lao lên, mạnh tay tát cho bà ta hai cái bạt tai, rồi lại đẩy bà ta ngã xuống đất --

Vì mẹ ruột của tôi!

Vì mẹ Khương!

Vì chính tôi!

Dưới khán đài vang lên tiếng reo hò.

"Hay lắm! Làm tốt lắm!"

"Giỏi quá!"

"Cô gái này thật tuyệt!"

Mẹ Khương đi tới, mỉm cười giúp tôi chỉnh lại mái tóc rối.

"Quyền thừa kế phải không? Cô muốn để con gái cô thừa kế cái gì chứ? Giang Thiên Hoa bây giờ chỉ là kẻ trắng tay, một xu cũng không còn đâu..."

Người phụ nữ kia kinh hãi nhìn về phía Giang Thiên Hoa: "Sao có thể! Ông ấy là Chủ tịch của Giang thị cơ mà!"

Mẹ kế mỉm cười nhàn nhạt: "Ông ta đã chuyển hết cổ phần đứng tên mình cho tôi rồi, cộng thêm cổ phần vốn có của tôi, hiện tại Chủ tịch của Tập đoàn Giang thị -- là tôi!"

Người phụ nữ kia đứng đờ ra một lúc, bỗng dưng bật cười.

Sau đó bà ta càng cười càng lớn, tiếng cười chói tai như ma khóc quỷ gào, khiến người nghe sởn gai ốc.

Thấy bà ta như vậy, mẹ Khương thở dài, đi đến trước mặt Trì Hề.

"Cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, dì không trách. Nhưng sau này nếu còn dám đến gây rắc rối cho mẹ con dì nữa, thì đừng trách dì không khách sáo!"

Khán giả dưới khán phòng đồng loạt vỗ tay khen ngợi, lúc này MC cuối cùng cũng nhớ ra phải kiểm soát trường quay.

"Được rồi, thưa quý vị khán giả..."

Nhưng ngay lúc đó, người phụ nữ kia gào lên lao về phía mẹ Khương, mạnh tay đẩy bà ấy về phía bàn trà --

"Đi chết đi!"

Bàn trà làm bằng kính, nếu đập đầu vào thì hậu quả khó lường!

Tình hình nguy cấp, tôi vội kéo cánh tay mẹ Khương, chui xuống dưới người bà làm đệm thịt...

"Choang --"

Bàn trà vỡ tan, thân thể tôi truyền đến cơn đau thấu xương.

Trong tầm nhìn mờ mịt, tôi thấy khuôn mặt thân thuộc ấy đầy lo lắng.

"Mẹ..."

Tôi phải nhập viện.

Nhưng may mắn thay, chỉ là vài vết thương ngoài da mà thôi.

Mẹ Khương đưa tôi vào bệnh viện xong thì biến mất tăm.

Ba ngày sau, bà ấy xuất hiện với vẻ thần bí, nói kế hoạch "một mũi tên trúng bốn đích" đã hoàn thành viên mãn.

Bà ấy cho tôi xem một đoạn video, là cảnh quay từ camera giám sát trong phòng làm việc nhà chúng tôi.

Thời gian là nửa đêm hôm trước, lão Giang lén la lén lút vào phòng làm việc, như đang tìm thứ gì nhưng tìm mãi không thấy.

Ngay sau đó, mẹ kế dẫn theo một nhóm người xuất hiện, coi ông ta là trộm mà đánh cho một trận tơi bời.

Bà ấy bật đèn lên nhìn kỹ, hóa ra là lão Giang, hỏi ông ta nửa đêm vào phòng sách làm gì, ông ta ấp úng nói mất ngủ nên tìm sách đọc.

Mẹ Giang mỉm cười dịu dàng, lấy từ tập tài liệu ra mấy tờ giấy.

"Anh tìm cái này phải không?"

Tôi nhìn sang mẹ Khương, bà ấy mỉm cười giải thích: "Ông ta muốn tìm thỏa thuận ly hôn của chúng ta để hủy đi, nhưng thứ mẹ đưa cho ông ta chính là giấy ly hôn."

Bảo sao sắc mặt lão Giang tái mét.

"Mẹ đã sớm biết rồi đúng không?"

Mẹ kế thở dài khe khẽ.

"Muốn ly hôn thì nói thẳng ra, cớ gì phải lôi con riêng ra làm trò, giờ thì cả thành phố đều biết rồi đấy! Mất mặt chưa..."

Hả?

Vậy ra cơn sóng gió nhận người thân này, kẻ đầu sỏ lại chính là lão Giang!

*

Bạn thân tôi vừa lau nước mũi vừa lau nước mắt đến thăm tôi, kể rằng hiện tại Ân Hạ như biến thành người khác, gặp ai cũng như cách tám trăm mét, mấy cô gái kia ai nấy đều buồn thiu.

Tôi vừa nghe vừa cười, ôi trời, xem ra đã để lại cho tên mọt sách kia một bóng ma tâm lý rồi...

Còn về Trì Hề, hôm đó sau khi mẹ cô ta bị cảnh sát dẫn đi, cô ta liền "bốc hơi" khỏi nhân gian.

Tôi thấy video trên mạng, những người dân chính nghĩa vây kín nhà cô ta không còn kẽ hở, ném trứng thối rau héo đầy kín cổng lớn nhà cô ta.

Nghĩ lại cũng thật nực cười, vốn muốn trở thành đại tiểu thư nhà họ Giang khiến người người hâm mộ, cuối cùng lại trở thành chuột chạy qua phố, ai ai cũng muốn đánh.

Tôi cũng không mang họ Giang nữa, mẹ Khương nói, theo họ gã đàn ông cặn bã ấy chỉ rước xui xẻo.

Bây giờ tôi tên là Khương Khương.

Một chữ Khương đại diện cho mẹ Khương, một chữ Khương đại diện cho mẹ ruột.

Vì cả hai người họ đều mang họ Khương.

Về sau tôi mới biết, hóa ra mẹ Khương đã sớm biết lão Giang sẽ tìm mọi cách ép bà ấy ly hôn, giao lại cổ phần.

Nhưng ông ta chắc chắn không ngờ được, người phụ nữ mềm yếu cam chịu ngày trước, giờ đã trở thành nữ chính mạnh mẽ, nói không hợp ý là vung tay tát người rồi!

Tôi hỏi: "Vậy nên mẹ mới bảo trường con học phong thủy không tốt, có phải từ lâu đã biết Trì Hề và con học cùng trường, nên mới nói vậy phải không?"

Mẹ Khương lườm tôi một cái: "Xúi quẩy! Sau này đừng nhắc tên cô ta nữa!"

Tôi cười xấu xa, ghé sát tai mẹ, lắc lắc đầu trêu: "Trì Hề Trì Hề Trì Hề..."

Mẹ Giang trợn mắt: "Khương Khương, nếu con còn dám không nghe lời mẹ, mẹ đánh gãy chân chó của con bây giờ!"

Tôi duỗi chân ra, cố ý khiêu khích: "Đánh đi đánh đi đánh đi!"

Mẹ Khương làm bộ định đánh tôi, tôi né sang bên.

"Ê, không đánh trúng!"

Mẹ Khương vừa mắng vừa cười đuổi theo tôi, trong nhà vang vọng tiếng cười đùa vui vẻ của hai mẹ con...

Cuộc sống dẫu có trắc trở, có đắng cay, nhưng vì có nhau đồng hành nên những tháng ngày của chúng tôi rực rỡ lấp lánh.

Tôi quay người lại, ôm chầm lấy mẹ Khương một cái thật chặt.

"Mẹ ơi, có mẹ thật tốt."

— HẾT —
 
Back
Top Bottom