Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoan Yến - Tử Noãn

Hoan Yến - Tử Noãn
Chương 10: Chương 10



Lần này có lẽ là thấy ta với Tô Minh Nhan không hợp nhau nên không còn kiêng kỵ gì nữa.

Tô Minh Nhan vô cùng suy yếu mà quỳ từ đường xong.

Đợi đến khi nó lại được thấy ánh sáng mặt trời, bên ngoài sớm đã trở trời rồi.

Dưới sự ép buộc của phụ thân, nó tới xin lỗi ta.

Bị phạt mấy ngày, nó gầy yếu như thể gió thổi là ngã, sắc mặt trắng bệch, nhưng vừa thấy ta, ánh mắt lại lạnh lùng như rắn độc:

“Tô Diệu! Ngươi đã sớm biết kế hoạch của ta, cố ý chờ trong phòng Tần Yến, trở tay hãm hại ta đúng không?”

Thú vị thật, nó lại không giả vờ nữa.

Xem ra trong khoảng thời gian quỳ ở từ đường, nó đã ngẫm nghĩ không ít chuyện.

Ta nghịch lớp sơn móng tay trên đầu ngón tay mình:

"Tô Minh Nhan, ngươi tốn hết tâm tư hại ta, chẳng phải cũng chỉ muốn quyến rũ Thái tử Dung Ngọc thôi sao?”

"Ta nhường cho ngươi, được chứ?"

E là Tô Minh Nhan làm thế nào cũng không ngờ ta sẽ nói ra lời như vậy, lập tức ngây người.

Lúc mở miệng lần nữa, nó đổi hẳn thái độ trước đó:

“... Tỷ tỷ, tỷ nói gì cơ?"

Thì ra chỉ có khi ta nhường Thái tử cho nó, nó mới chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Chẳng trách kiếp trước, Tô Minh Nhan lạnh nhạt với ta lâu đến thế, vậy mà sau khi ta vì cái chết của Tô Tự mà đoạn tuyệt với Thái tử, nó lại lâu ngày mới chạy tới phòng ta, giả bộ dịu dàng mà gọi ta một tiếng trưởng tỷ.

Mà khi nhà họ Tô bại vong gặp nạn, cũng chỉ có nó không tổn hao một sợi tóc, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Nó đứng giữa sân phủ tan hoang, cao cao tại thượng, giọng điệu cuồng vọng mà mắng ta ngu ngốc.

Nó nói ta ngu đến mức phòng trước phòng sau, cũng không phòng nổi nó lén chạy vào thư phòng của phụ thân, bỏ những bức thư vu oan giá họa kia.

Phụ thân của ta, cũng là phụ thân của nó.

Phủ Thái phó, cũng là nhà của nó.

Ta thực sự không ngờ, nó lại vì lấy lòng Thái tử mà sẵn sàng chôn vùi cả thân tộc mình theo.

Ta chất vấn nó vì sao lại tới mức này, nó lại cười như điên:

"Gì mà vì lấy lòng Thái tử?”

"Hừ, ta chỉ là muốn mượn tay Thái tử, hủy diệt phủ Thái phó này thôi!”

"Các ngươi còn nhớ di nương của ta chết thế nào không?”

"Bà ấy bị các ngươi quên lãng ở trang viên, bệnh mà chết!”

"Vậy mà các ngươi đến cả một bài vị cũng không chịu lập cho bà ấy!”

"Ta hận phụ thân, hận ngươi, càng hận mẫu thân ngươi! Ta muốn các ngươi chịu đủ khổ sở, không thể ngóc đầu dậy!”

"Đúng rồi, ngươi biết mẫu thân ngươi phát điên thế nào không?”

"Ta cho bà ta uống thuốc mấy năm trời, vốn dĩ rất cẩn thận, chỉ tăng liều từng chút một, cho đến khi Tô Tự chết, ta mới quyết định nên cho bà ta một cú dứt khoát.”

"Điên rồi thì tốt quá, di nương ta trước khi chết cũng phát điên, bà ấy điên cuồng gọi tên phụ thân, gọi tên mẫu thân ngươi, muốn kéo các ngươi chôn cùng!"

Từ lúc đó, ta mới thực sự nhận thức được nó.

Thì ra, muội muội cùng mẹ khác cha mà ta cùng mẫu thân nhiều lần khoan dung vì tình máu mủ lại chẳng xứng làm người.

Mẹ ruột của Tô Minh Nhan – Liễu di nương, vốn là kẻ tham lam không biết đủ.

Bà ta đỏ mắt thèm muốn vị trí chính thê của mẫu thân ta, lúc mẫu thân ta bệnh đã ra tay hạ độc, suýt nữa hại chết mẫu thân ta.

Phụ thân ta tuy nạp thiếp nhưng cũng còn biết phân biệt đúng sai.

Ông điều tra rõ chân tướng, hiểu rằng loại phụ nữ như Liễu di nương không thể giữ lại, liền đánh roi một trận, đuổi tới trang viên.

Năm ấy là mùa đông.

Mẫu thân ta phúc lớn mạng lớn, chịu đựng được.

Còn Liễu di nương thì phát điên rồi bệnh, cuối cùng chết ở nơi đó.

Từ đó về sau, mẫu thân ta liền nuôi dưỡng Tô Minh Nhan dưới gối mình, tận tâm dạy dỗ, cũng coi như đã trọn trách nhiệm chính thất.

Nhưng ai ngờ được, Tô Minh Nhan bề ngoài ngoan ngoãn hiểu chuyện, kỳ thực từ lâu đã tích tụ oán hận ngút trời.

Nó phí hết tâm cơ, cùng Thái tử lên cùng một con thuyền.

Sau đó, lại đẩy toàn bộ huyết thân vào vực sâu.

Ngày hôm nay, ván cờ bắt đầu lại.

Ta hiểu, Tô Minh Nhan đã sớm mục nát từ gốc rễ, không thể cứu vãn.

Ta chẳng buồn nhìn khuôn mặt giả dối đó nữa, chỉ vì diễn kịch mà nhẫn nại đóng tiếp theo nó:

"Ta nói, muội muội không cần phí hết tâm cơ mà hại ta.”

"Ngươi đã thích Thái tử, ta sẽ nhường cho ngươi.”

"Suy cho cùng, chẳng qua chỉ là một người đàn ông mà thôi.”

"Chỉ có điều, ngươi là thứ nữ, Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ không để ngươi làm Chính phi của Thái tử đâu.”

"Theo ta thấy, ngươi cố gắng một chút, tranh thủ được vị trí Trắc phi đi."

Tô Minh Nhan nhìn ta chằm chằm như gặp quỷ, hiển nhiên vẫn chưa tin lắm:

"Tô Diệu, chẳng lẽ ngươi không muốn gả cho Thái tử nữa sao?"

Ta hít sâu một hơi, trả lại cho nàng ta toàn bộ tinh túy diễn xuất học từ nàng ta ở kiếp trước:

"Nếu vì Thái tử mà khiến tỷ muội chúng ta nảy sinh hiềm khích, vậy ta thà không gả."

Khóe mắt ta hoe đỏ, trông có vẻ vô cùng chân thành.

Tô Minh Nhan ngẩn ngơ tại chỗ một lúc lâu rồi mới nhếch môi, cười lạnh chế nhạo ta như nhìn kẻ ngu:

"Vậy ta thật sự phải cảm ơn tỷ tỷ rồi.”

"Hay là, tỷ tỷ giúp thì giúp cho trót, dứt khoát tác hợp thêm vài lần nữa, trực tiếp đưa ta lên vị trí Trắc phi của Thái tử đi."

Ta nghe vậy, cố ý im lặng một chút.

Sau lại giả vờ như bị nó đâm trúng, cố gắng giữ thể diện, gượng gạo nặn ra nụ cười:

"Được."

Tô Minh Nhan.

Ta giúp ngươi.

Giúp cho trót luôn.

Giúp ngươi xuống địa ngục.

Từ đó về sau.

Mỗi lần Thái tử Dung Ngọc lại đến thăm ta, Tô Minh Nhan đều mặt dày không biết xấu hổ mà sáp lại gần.

Ta cũng chẳng nói gì, cứ cố ý để mặc nó dây dưa với Thái tử.

Về sau nữa, ta dứt khoát không ra ngoài, trực tiếp ở lì trong khuê phòng đọc sách.

Dù sao thì Tô Minh Nhan cũng luôn canh chừng trong viện, Thái tử tới, nó tự khắc sẽ dốc hết sở trường mà quyến rũ.

Mà Xuân Nhi thì thường xuyên tức giận đến mức giậm chân trong phòng:

"Tiểu thư! Người không thấy đâu, nhị tiểu thư kia suýt nữa đã dựa hẳn vào lòng Thái tử rồi!”

"Nhị tiểu thư hôm nay còn đút cho Thái tử ăn bánh, vậy mà đút luôn miếng mình ăn dở!”

"Thái tử điện hạ rõ ràng nói là đến thăm người, sao lần nào cũng ở chung với nhị tiểu thư vậy chứ?"

Ta cười.

Bởi vì hắn lắc qua lắc lại, muốn hưởng trọn cả hai tỷ muội mà.

Lại qua mấy ngày, Dung Ngọc rốt cuộc cũng đến chặn trước cửa phòng ta:

"Diệu Diệu, rốt cuộc nàng sao vậy, muốn trốn tránh ta đến khi nào?"

Giọng hắn dịu dàng, quấn quýt, lại mang theo vài phần tổn thương, như thể ta làm chuyện gì tày trời khiến hắn đau lòng vậy.

Nực cười, rõ ràng là ác quỷ, lại khoác lên vẻ ngoài thần tiên.

Sắp rồi.

Những ngày tốt đẹp của hắn, sắp hết rồi.
 
Hoan Yến - Tử Noãn
Chương 11: Chương 11



Ta giữ dáng vẻ phong thái của khuê tú, tự nhiên lùi về phía sau một bước:

"Trong triều phong vân biến động, đúng lúc then chốt.”

"Ta nghĩ, nếu cứ quấn lấy điện hạ mãi, e rằng người ngoài sẽ dị nghị điện hạ chìm đắm trong tình cảm nam nữ."

Dung Ngọc nghe ta nói vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Đối với hắn mà nói, thường xuyên qua lại phủ Thái phó vốn chính là một nước đi trong ván cờ.

Hắn đang giăng tơ mềm mại, ý đồ buộc chặt bọn ta với hắn.

Thực ra hắn tính toán từng bước, tỉ mỉ dày công mấy năm trời, kết giao với bọn ta đến mức này đã coi như không để lộ chút sơ hở nào.

Nhưng ta lại cố tình nhắc nhở hắn –

Ta muốn hắn bối rối, muốn hắn vùng vẫy, muốn thưởng thức dáng vẻ hắn trở tay không kịp.

Quả nhiên, thần sắc hắn trầm xuống từng chút từng chút.

Chiếc mặt nạ dịu dàng kia tựa hồ xuất hiện vết nứt, hắn miễn cưỡng cười:

“... Vẫn là Diệu Diệu chu toàn, nghĩ cho cô."

Giọng hắn mang theo sự dò xét.

Còn ta chỉ nhàn nhạt cười, không nói, mặc hắn tự đoán.

Thái tử đi rồi, Tô Minh Nhan lại tìm đến ta.

Hiển nhiên, nó đã biết tin Thái tử lén lút tới tìm ta nên mới không yên tâm chạy tới thăm dò ta.

Những ngày này, dưới sự dung túng cố ý của ta, Tô Minh Nhan đã sớm lười giả bộ.

Trước kia, nó dịu dàng ngoan ngoãn, lòng dạ rộng rãi, không thèm để ý vàng bạc châu báu, giống như chú thỏ trắng nhỏ không ham danh lợi.

Hiện giờ, nó hoàn toàn như biến thành người khác, kiêu căng ngang ngược.

Hễ có người hầu nào nói không thuận tai, nó sẽ giơ tay đánh.

Đến cả cha mẹ quở trách, nó cũng chẳng để vào mắt.

Cứ như đã tự cho mình là Thái tử phi tương lai rồi.

Khoảnh khắc nó đẩy cửa phòng ta ra, ta chợt thấy vẻ mặt trên khuôn mặt nó vô cùng quen thuộc.

Đó là một gương mặt bị lửa ghen thiêu đốt, lòng tham không đáy.

Giống hệt như người di nương đã chết sớm của nó.

Trước đây bao nhiêu năm, nó giả vờ tốt đẹp như vậy, thật đúng là làm khó cho nó rồi.

"Tô Diệu, thủ đoạn của ngươi đúng là khiến ta bội phục, ngoài miệng nói nhường Thái tử cho ta, bây giờ lại dụ dỗ Thái tử vào phòng ngươi?”

"Vừa rồi ngươi lại nói gì với Thái tử?"

Nó hạ thấp giọng, trong giọng nói toàn là ghen tức cuộn trào.

Ta diễn cho qua loa, nhìn nó đầy giễu cợt, nói thật:

"Hắn đến chất vấn ta, vì sao phải trốn hắn.”

"Ta luôn đẩy hắn cho ngươi, hắn đau lòng rồi."

Sắc mặt Tô Minh Nhan lập tức trầm xuống:

"Không thể nào, hắn rõ ràng..."

Nói được một nửa, nó đột nhiên nghẹn lời.

Tất nhiên ta phải đẩy nó một phen:

"Đúng vậy, hắn rõ ràng là thích ngươi, hắn mặc cho ngươi trêu chọc, cũng mặc cho ngươi đùa vui.”

"Nhưng Tô Minh Nhan, ngươi làm vẫn chưa đủ.”

"Những gì ngươi học được đều là thủ đoạn mà hạng kỹ nữ thấp kém mới dùng."

Nghe ta mắng nó giống kỹ nữ, nó lập tức ngẩng đầu, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm ta, như muốn xé nát ta.

Nhưng, nó lại còn muốn nghe ta dạy tiếp, đành phải cố nén:

"Vậy ngươi nói xem, thủ đoạn thế nào mới cao minh?"

Ta chống cằm, chậm rãi nói:

"Tình ý kiểu mưa dầm thấm đất, đối với một Thái tử mà nói là vô dụng nhất.”

"Điều ngươi nên cho hắn, chính là sự kinh diễm kiểu không cất tiếng thì thôi, một khi cất tiếng là khiến người kinh ngạc.”

"Nếu ngươi thực sự không thể làm hắn kinh ngạc cũng chẳng sao. Đàn ông có thể cưỡng ép cưới vợ, phụ nữ đương nhiên cũng có thể cưỡng ép gả chồng.”

"Ngươi chỉ cần đặt lên vai hắn một trách nhiệm không thể chối bỏ ở nơi gây chú ý nhất là được --"

Tô Minh Nhan cười lạnh:

"Trách nhiệm? Chẳng lẽ ngươi muốn ta hạ thuốc hắn?”

"Vậy thì khác gì kỹ nữ? Tô Diệu, ngươi cho rằng ta sẽ trúng kế của ngươi?”

"Hắn là Thái tử, ta mà thực sự làm vậy, không những không thành công mà ngược lại còn bị xử tử!"

Ta không khỏi cười khẩy:

"Còn một loại trách nhiệm, ngươi quên rồi sao – ân tình thế nào thì nên lấy thân báo đáp?"

Ánh mắt Tô Minh Nhan lập tức sáng lên, như bừng tỉnh, lẩm bẩm:

"Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp…”

Ta nhẹ nhàng gieo xuống trong lòng nó hạt giống của d*c vọng:

"Không sai. Hắn là Thái tử, địa vị cao quý, quyền thế hiển hách, dễ khiến người ta ghen tức.”

"Mỗi năm khó tránh khỏi có đôi ba lần gặp nguy hiểm.”

"Đến thời khắc then chốt, có dám liều một phen hay không thì xem lựa chọn của ngươi."

Tô Minh Nhan trầm ngâm một lát rồi lại ngẩng đầu, nhìn ta lộ ra nụ cười thoạt nhìn mềm mại nhưng thực chất là châm chọc:

"Quả nhiên tỷ tỷ là tài nữ đệ nhất kinh thành.”

"Các loại chiêu thức, thứ nào cũng tinh thông cả…"

Ta chẳng những không giận, trái lại còn cười.

Bởi vì nó có thể nói như vậy, liền chứng tỏ —

Hạt giống mà ta gieo cho nó, đã bắt đầu bén rễ rồi.

*

Cuộc đi săn mùa thu diễn ra đúng kỳ hạn.

Hoàng hậu hiếm khi cùng Hoàng thượng xuất cung.

Bà thay trang phục đi săn, cùng Hoàng thượng vừa cười vừa trò chuyện, nói hôm nay phải săn thêm vài món thịt rừng, để cho Hoàng thượng mở mang tầm mắt bản lĩnh con gái nhà tướng.

Hoàng thượng thì không chút che giấu biểu lộ sự sủng ái đối với Hoàng hậu:

"Ừm, trẫm biết Hoàng hậu bản lĩnh lớn, khẩu phần hôm nay của trẫm trông cậy vào Hoàng hậu ra tay rồi."

Quần thần nghe vậy, đồng loạt cười nịnh nọt.

Chỉ có Thái tử Dung Ngọc, độ cong nơi khóe môi rất gượng gạo.

Đây chính là tình cảnh khó xử nhất của hắn những năm qua.

Đương kim Hoàng hậu không phải mẹ ruột của Thái tử – chính xác mà nói, bà là Kế hậu.

Còn Thái tử là con trai của Tiên hoàng hậu.

Hoàng hậu nương nương khoảng ngoài ba mươi, xuất thân nhà tướng, dưới gối có một Hoàng tử, là Cảnh Vương, năm nay mười hai tuổi, thông minh trầm ổn.

Hoàng đế và Hoàng hậu hiện tại tình sâu ý hợp.

Mà hắn làm Thái Tử bị kẹp giữa, bước nào cũng gian nan, vì giữ vững ngôi vị Đông Cung mà tính toán trăm phương ngàn kế.

Lâu dần, đến cả lương tâm của mình, hắn cũng tính toán mà đánh mất rồi.

Xuyên qua dòng người, ta nhìn về phía Tần Yến.

Chàng vẫn như trước kia, lặng lẽ ngồi giữa đám đông ồn ào, ánh mắt lạnh lẽo.

Chỉ là…

Lần này, chàng mang theo kiếm của chàng.

Ngước mắt lên, Tần Yến chạm phải ánh mắt của ta, khóe môi nhếch nhẹ.

Khi ta đi ngang qua người chàng, chàng lén dùng ngón út móc lấy ngón út của ta.

Ta lo lắng nhiều người phức tạp, ảnh hưởng đến kế hoạch, vội vàng liếc mắt lườm chàng, bảo chàng bớt phóng túng một chút.

Vẻ mặt chàng vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng thực tế lại hạ thấp giọng, như cố ý trêu chọc, lại như tủi thân cầu xin:

"Trong thư các nội trạch, tranh vẽ đã chất thành núi nhỏ, khi nào Diệu Diệu mới chịu ghé xem một lần?"

Ta vừa nghĩ tới những bức họa sống động kia là tim đã đập thình thịch.

… Đúng là kẻ điên.

Tình thế này rồi, chàng còn nghĩ tới mấy chuyện như thế.

Ta âm thầm tính toán thời gian, biết sát thủ Nam Cương sắp từ trên trời giáng xuống.
 
Hoan Yến - Tử Noãn
Chương 12: Chương 12



Ta hạ giọng nhắc nhở chàng:

"Không được bị thương."

Bị thương thì sẽ chết.

Trước đó ta đã dặn chàng không biết bao nhiêu lần.

Có lẽ ánh mắt ta quá quan tâm và nghiêm túc.

Khóe môi Tần Yến hiện lên nụ cười câu hồn đoạt phách, ngang nhiên áp sát tai ta:

"Trước kia, ta làm thuốc của Diệu Diệu.”

"Hôm nay, ta làm đao của Diệu Diệu.”

"Còn chưa làm được lang quân của Diệu Diệu đâu.”

"Sao nỡ chết chứ?"

Tên sói con vừa điên vừa tàn nhẫn này, khi nói lời tình tứ cứ như đang hạ cổ tình lên người ta vậy.

Chỉ là, ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa.

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng hò hét chém giết đã cuồn cuộn ập tới như thủy triều!

Đao quang kiếm ảnh, trường săn hỗn loạn tưng bừng.

Người thì cao giọng cầu cứu, người thì chạy trốn tứ tán, người thì liều mạng thích sát.

Tần Yến khẽ mỉm cười với ta giữa tiếng chém giết ngập trời:

"Ngoan, theo đúng kế hoạch, ẩn mình chờ ta."

Nói xong, chàng liền rút kiếm khỏi vỏ, tung người xông vào chém giết.

Nhưng kế hoạch của ta lại không phải là ngoan ngoãn ẩn mình.

… Đây chính là trường săn mà ta chờ mong đã lâu.

Ẩn mình?

Không thể nào.

Ta trở lại vị trí ban đầu của mình, giữa cảnh hỗn loạn, ánh mắt quét qua bốn phía.

Trước tiên là Thái tử Dung Ngọc –

Hắn vẫn giống như kiếp trước, bề ngoài bình tĩnh ung dung đối địch.

Nhưng khóe môi lại lướt qua nụ cười toan tính.

Trong mắt hắn, đám thích khách này chính là được hắn cố ý thả vào sau khi trăm mưu ngàn kế, làm vật lót đường để hắn mưu lợi.

Tiếp đến là Tô Minh Nhan –

Nó ngồi ngay bên cạnh ta.

Tô Minh Nhan đã bị trận chém giết đột ngột này dọa cho ngây dại, theo bản năng muốn bỏ chạy.

Ta lại bình tĩnh kéo nó lại, ra hiệu bằng ánh mắt.

Chỉ trong khoảnh khắc, nó liền hiểu được ánh mắt của ta, dừng động tác muốn chạy trốn lại.

Nó quay đầu nhìn về phía Thái tử, ánh mắt lóe lên tia khát khao, miệng không nhịn được mà lẩm bẩm thành tiếng:

"Ơn cứu mạng, mới có thể lấy thân báo đáp… Ơn cứu mạng…"

Không sai.

Nó nhớ ra rồi.

Lúc này chính là cơ hội mà trước kia nó khổ sở chờ đợi.

Ta cúi đầu trong bóng tối, khóe môi hài lòng cong lên.

Kiếp này, ta đã không còn là mục tiêu hàng đầu của nó nữa.

Dưới sự dụ dỗ của ta.

Thái tử đã biến thành con mồi của nó.

Còn trong mắt ta –

Tất cả mọi người đã trở thành một mảng mờ nhạt giữa đất trời.

Chỉ có Tần Yến, trường bào đen tung bay, như Diêm La ác quỷ bò lên từ địa ngục đòi mạng, lại như thần tiên từ trên trời giáng xuống cứu rỗi nhân gian.

Đao của thích khách đã áp sát Hoàng thượng.

Ngàn cân treo sợi tóc —

Một luồng kiếm quang lướt qua.

Thích khách bị chém đứt họng mà chết.

Tần Yến đã cứu mạng thiên tử.

Thiên tử nhìn chàng, giọng nói mang theo run rẩy sau tai kiếp:

"Ngươi là công tử nhà ai?"

Chàng mang vẻ mặt lạnh nhạt chắn trước người Hoàng đế, mỗi bước chém một người, nơi lưỡi kiếm lướt qua, máu tươi tung tóe.

Như lửa cháy, như hoa đồ mi nở rộ.

Mà chàng đứng giữa biển máu, chậm rãi đọc ra họ tên, giọng trầm thấp lạnh nhạt:

"Ta là Tần Yến."

Khoảnh khắc ấy.

Tất cả mọi người đều không dám tin mà nhìn chàng.

Không ai dám tin, đứa con hoang bị mang tiếng bẩn thỉu của nhà họ Tần suốt hơn mười năm ở kinh thành lại có thể tàn nhẫn quyết đoán đến vậy.

Đến cả cha ruột của Tần Yến cũng trừng mắt há hốc mồm.

Mọi người đều nghĩ, chàng chỉ là bùn nhơ dưới cống ngầm.

Ai nhìn không thuận mắt cũng có thể giẫm đạp.

Bọn họ đã sớm quên mất –

Tần Yến chàng vốn dĩ nên là thiếu niên phóng khoáng nhiệt huyết, tài hoa kinh diễm như thế.

Mà Thái tử Dung Ngọc ở không xa cũng đang ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.

Trong kế hoạch của hắn, người xông lên cứu giá vốn nên là hắn.

Hắn bị chấn động đến thất thần.

Đao kiếm vô tình, một khi thất thần thì chỗ nào cũng thành sơ hở.

Thích khách thấy Tần Yến đứng bên Hoàng đế canh giữ, căn bản không giết nổi, liền đồng loạt chuyển ánh mắt về phía Thái tử.

Tô Minh Nhan đã xuất hiện vào lúc này.

"Thái tử cẩn thận!"

Nó kêu lên một tiếng, như hạ quyết tâm mà lao lên trước, chắn cho Thái tử một kiếm.

Ngay tức khắc, máu tươi đầy người.

Thái tử lấy lại tinh thần, không thể tin nổi mà nhìn Tô Minh Nhan ngã vào trong lòng mình.

Lại lần nữa bị chấn động đến ngẩn người:

"Sao nàng lại lao qua đây?!"

Ta ở đằng xa quan sát cảnh này, thậm chí có chút muốn bật cười.

Không trách Thái tử kinh ngạc.

Thật sự là bởi vì, hắn tính toán lòng người đã nhiều năm, Tô Minh Nhan trong mắt hắn e rằng chỉ là một quân cờ có thể tùy tiện trêu đùa.

Chút lòng tham đó của nó, e là sớm đã bị Thái tử nhìn thấu.

Thái tử cho dù có nghĩ đến bản thân sẽ chết cũng sẽ không nghĩ đến việc Tô Minh Nhan lại vì hắn mà chắn kiếm.

Tô Minh Nhan tính toán cũng coi như khéo léo, ta nhìn rất rõ, nhát kiếm đó trông thì đâm sâu, thực ra lại không trúng chỗ hiểm.

Chỉ tiếc rằng, điều nó không biết là -- trên kiếm có độc.

Nó trông như vẫn còn sống, kỳ thực đã chẳng khác gì chết.

Nực cười chính là, nó lại không hề hay biết.

Tô Minh Nhan đau đến mức sắc mặt vặn vẹo, nhưng vẫn không quên tranh thủ thời cơ thổ lộ tâm ý:

"Thái tử ca ca, ta đã thích chàng nhiều năm, vì chàng chắn kiếm, dẫu chết cũng không hối tiếc."

Khuôn mặt Thái tử liền đen lại như gặp quỷ: “...”

Đúng lúc đó.

Giữa đám đông vang lên tiếng hô lớn:

"Thái tử gặp nạn, mau tới hộ giá!"

"Cứu giá!"

Tiếng hô càng lúc càng dữ dội.

Người tiến đến bảo vệ Thái tử cũng càng lúc càng nhiều.

Mà người bên cạnh Hoàng đế và Hoàng hậu, lại càng lúc càng ít.

Sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng khó coi.

Ta cong cong khóe môi.

Mấy năm nay Thái tử âm thầm kết bè kết cánh.

Tiếng hô quá lớn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Thời khắc nguy cấp đến tính mạng, lòng người căng thẳng, chỉ cần có người dẫn đầu hô một tiếng thì sẽ đạt được hiệu quả.

Tất cả đều như dự đoán.

Mà ta, vẫn đang đợi một người.

Ta khép mắt, cuối cùng cũng nghe thấy sau tai truyền đến tiếng gió rít --

Hắn đến rồi.

Người ta đợi, chính là kẻ kiếp trước từng muốn giết ta.

Là hắn đã làm Tần Yến bị thương, cuối cùng hại Tần Yến bệnh tật triền miên, yểu mệnh mà chết.

Hắn đang ở ngay sau lưng ta.

Ta nghe được tiếng hắn rút kiếm…

Tới rồi!

Ta đã chuẩn bị từ lâu, bất ngờ xoay người.

Dùng con dao găm giấu trong tay áo, mạnh mẽ cắt ngang yết hầu hắn!

Bản lĩnh của ta đều là do Tần Yến dạy.

Khi ấy chàng đã bệnh nặng đến mức không cứu được nữa, nói nhiều mấy câu thôi cũng mệt đến sắc mặt trắng bệch, vậy mà vẫn cứ lặp đi lặp lại dặn dò ta:

"Diệu Diệu, khi giết người, phải nhắm trúng chỗ hiểm, không được do dự dù chỉ một chút."

Máu nóng từ cổ tên thích khách phun trào ra, nhuộm bẩn xiêm y của ta, bắn dính lên mặt ta.

Hắn giơ cao kiếm, mắt trừng như muốn nứt.
 
Hoan Yến - Tử Noãn
Chương 13: Chương 13



Trong màu máu, ta trào phúng nhếch khóe môi:

"Sở dĩ ta vẫn nhẫn nhịn, không đi giúp chàng.”

"Chính là vì ta đang đợi tự tay giết ngươi đấy."

Tên thích khách ngã xuống đất vẫn còn trừng mắt khó tin nhìn ta.

Mà ta, giẫm lên xác hắn, bước về phía Tần Yến.

Đúng lúc này --

Ta lại thấy có người đang giơ đao chém về phía sau lưng Tần Yến.

Sắc mặt ta trầm xuống, lập tức bắ n ra hai chiếc lá.

Chiếc lá đâm mù mắt kẻ đó.

Tần Yến quay đầu lại, nhìn ta một cái thật sâu.

Lại nhìn hai chiếc lá mùa thu dính máu trên mặt đất.

Ta khẽ cười nói:

"Trích diệp phi hoa."

Chính là chiêu thức kiếp trước ta từng lạnh lùng châm chọc chàng, khiến chàng tức đến thổ huyết cũng không chịu học.

Cũng là chiêu sau đó mà chàng từng uy h**p ta, rằng nếu không học được, thì phải hầu hạ chàng tắm rửa.

-- Trích diệp phi hoa.

Chàng hơi nhướn mày, vừa tiếp tục giết người, vừa khẽ cong môi cười nhạt:

"Luyện khá lắm, có sư phụ dạy à?"

Ta cong khóe môi:

"Là người trong lòng dạy đấy."

Ánh mắt Tần Yến lập tức bùng lên sự ghen tuông không thể che giấu:

"Người trong lòng? Hừ."

Cứ như thể ngay giây sau, chàng sẽ đi chặt đầu cái kẻ "người trong lòng" kia vậy.

Ta đành phải nói thật để trấn an:

"Là học từ chàng, trong mộng."

Tần Yến: “...”

Ta cong cong khóe môi cười:

"Cho nên, chàng chính là sư phụ ta."

-- Cũng là người trong lòng ta.

*

Ta là đích nữ phủ Thái phó, tài nữ đệ nhất kinh thành, là khuôn mẫu của khuê nữ thế gia.

Ta đoan trang dịu dàng, cười không lộ răng.

Ta vốn nên lui về hàng ngũ nữ quyến thế gia, cùng những nữ quyến kia run rẩy sợ hãi.

Thế nhưng ta lại đứng bên cạnh Tần Yến, cùng chàng hộ giá trước mặt đế hậu.

Kiếm khí chàng quét qua, người chết như rạ.

Ta cầm cung lắp tên, ba mũi tên đồng loạt b ắn ra.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây ngốc nhìn ta và chàng.

Bọn họ từ khi sinh ra đã được che chở dưới ánh hào quang thế gia.

Trong số đó không thiếu những công tử bột ăn chơi trác táng khi còn trẻ từng ức h**p Tần Yến.

Thế nhưng lúc này --

Bọn họ lại chỉ dám co rúm sau lưng ta và Tần Yến.

Bọn họ trở thành lũ chuột nhát gan, trở thành bùn đất dơ bẩn.

Khi cuộc chém giết kết thúc, ta và Tần Yến sóng vai, thản nhiên nhìn một mảng máu tanh trước mắt.

Tần Yến thấp giọng hỏi:

"Diệu Diệu cô nương, thanh đao ta đây, nàng dùng có thuận tay không?"

Ta cong môi gật đầu:

"Tất nhiên là không tệ."

Tần Yến mỉm cười.

Khuôn mặt chàng trắng như ngọc như tuyết, vương vãi máu của người chết, lại càng tôn lên vẻ yêu dị giữa mày mắt chàng.

"Diệu Diệu hài lòng là tốt rồi."

Dĩ nhiên là ta hài lòng.

Thích khách đã chết.

Tô Minh Nhan trúng độc, cũng sẽ chết.

Còn Thái tử Dung Ngọc --

Sau trận này lại càng giống châu chấu cuối thu, cũng chẳng sống được bao lâu.

Kiếp trước những kẻ từng làm tổn thương chàng, hại chàng đều bị ta tính toán sạch sẽ, cho đến lúc này, chỉ còn lại người cuối cùng.

Chính là ta.

Vì thế ta hỏi chàng:

"Tần Yến, nếu có một người, chàng từng đối xử với nàng ấy ngàn tốt vạn tốt, gần như móc tim móc gan vì nàng ấy, nhưng nàng ấy lại mãi không tin chàng, cuối cùng khiến chàng ôm hận mà chết, kiếp sau gặp lại, chàng có hận nàng ấy không? Muốn nàng ấy bù đắp cho chàng thế nào?"

Chàng đang lau máu trên mũi kiếm, nghe ta nói thì n đứng trong đống xác, nhìn ta chằm chằm:

"Ta sẽ không dậy sớm mà không có lợi lộc gì. Nếu đối xử tốt với người ta, tất nhiên là vì người ta trước đó đã đối xử với ta tốt hơn nhiều.”

"Ta đã dám móc tim móc gan, dâng mạng cho nàng ấy, chắc chắn là vì nàng ấy từng cho ta thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.”

"Nếu nàng ấy không tin ta, ắt là ta đã làm điều sai mới khiến nàng ấy hiểu lầm.”

"Đã như vậy, ta hận nàng ấy làm gì? Nàng ấy có gì phải bù đắp chứ?”

"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn nghĩ cách giữ nàng ấy ở bên cạnh, đối xử với nàng ấy càng tốt hơn, để nàng ấy tin ta một lần."

Trong đầu ta ong một tiếng!

Nước mắt chực trào.

Sắc mặt chàng trầm xuống, mang theo cả người sát khí bước lên hỏi ta, giọng điệu là hoảng hốt chưa từng thấy:

"Khóc gì vậy? Bị thương ở đâu rồi?"

Ta lại chẳng màng gì đến trường hợp, nhào vào lòng chàng:

"Tần Yến, chàng thật đúng là bệnh không nhẹ.”

"Không chỉ là kẻ điên, mà còn là kẻ ngốc."

Toàn thân chàng cứng đờ, đến thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.

Một lúc lâu sau, chàng mới từ từ nhếch khóe môi, giọng khàn khàn thở dài, đầy kìm nén:

"Diệu Diệu… nàng còn không buông tay, ta thật sự không nhịn nổi nữa đâu."

*

Sau vụ ám sát trong chuyến đi săn mùa thu.

Có người tố cáo Thái tử đã biết kế hoạch của thích khách từ trước, lại cố tình giấu giếm không báo, tâm tư đáng giết.

Có người tố cáo Thái tử kết đảng kéo bè, mưu đồ bất chính.

Từng đợt từng đợt chứng cứ được dâng lên.

Tất nhiên, những thứ này đều là tác phẩm của tên điên Tần Yến kia.

Hoàng đế nổi giận phế bỏ ngôi vị Thái tử của Dung Ngọc, đày hắn vào thiên lao.

Một chuyến đi săn mùa thu.

Khiến mưu tính nhiều năm của Dung Ngọc sụp đổ trong chớp mắt.

Cũng khiến Tần Yến như diều gặp gió, một bước thành tân quý sủng thần của triều đình.

Mà ta cũng thu hoạch được vô số ban thưởng.

Cha mẹ và A Tự đều kinh ngạc về bản tính được lộ ra của ta trong chuyến đi săn, lại khác xa thường ngày đến vậy.

Họ lại hỏi ta học bắn cung từ khi nào.

Ta thuận miệng bịa ra một lý do.

Bọn họ dẫu không tin nhưng cũng chẳng quá bận tâm.

Phụ thân nói:

"Mấy năm nay vất vả cho con rồi, chỉ trách nội trạch quá nhỏ, danh tiếng tài nữ thục nữ quá nặng mới khiến con phải thu liễm bản tính."

A Tự nói:

"Trưởng tỷ, lúc tỷ bắn tên, đến đệ cũng ngây ngẩn nhìn! Nếu tỷ sinh ở nhà khác, không phải trưởng tỷ của đệ, đệ nhất định sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới tỷ làm vợ!”

Phụ thân nghe xong thì đánh một cái vào sau đầu A Tự:

"Không phép tắc, nói chuyện với trưởng tỷ con kiểu gì thế? Để người ngoài nghe được sẽ thành trò cười mất!"

Mẫu thân ở bên cạnh dịu dàng tươi cười.

Hiếm hoi thay, nhà cửa cuối cùng cũng không còn gà bay chó sủa nữa.

Trước đó, ta cùng phụ thân cùng nhau dẫn người tìm được chứng cứ Tô Minh Nhan hạ thuốc mẫu thân.

Phụ thân tức giận vô cùng, ông xưa nay coi trọng thể diện nhất, lại mắng Tô Minh Nhan bốn năm canh giờ liền, mắng đến khi miệng đắng lưỡi khô, đầu choáng mắt hoa mới ngừng lại.

Tô Minh Nhan không có bản lĩnh như Tần Yến, sau khi trúng một kiếm, độc đã ngấm vào nội tạng.

Nó chỉ nằm trên giường, nghe phụ thân mắng chửi, mà trên mặt lại cười điên dại.

Nó toàn nói lời lẽ dơ bẩn, chửi phụ thân là lão tạp chủng.

Nó thậm chí còn ảo tưởng mình sắp làm Thái tử phi, sau này sẽ xử tội cả nhà ta, bắt cả tộc ta chôn cùng với di nương nó.
 
Hoan Yến - Tử Noãn
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)



Nó bệnh tật yếu ớt, thần trí mơ hồ.

Nó hoàn toàn không biết triều đình phong vân biến đổi.

Cũng hoàn toàn không biết, bản thân mình đã không còn sống nổi mấy ngày nữa.

Rất nhanh, nó tắt thở.

Nghe mẫu thân nói, đêm hôm Tô Minh Nhan chết, phụ thân lại đau lòng mà khóc một trận.

Ông liên tục tự trách bản thân dạy dỗ con cái cũng coi như tận tâm, sao lại nuôi ra một kẻ như Tô Minh Nhan, bất trung bất hiếu, lòng lang dạ sói như vậy?

Thế nhưng sự đời, vốn dĩ khó mà nói hết.

Có những cái ác không phải cứ thiện lương là có thể hóa giải.

Giống như khi Thái tử Dung Ngọc tự vẫn trong thiên lao vẫn không quên để lại huyết thư.

Bức huyết thư ấy viết về từng bước gian nan, vô cùng nguy hiểm của hắn ở Đông Cung, lại chẳng đề cập nửa chữ đến những oan hồn chết dưới tay hắn.

Hắn căn bản không có chút hối hận nào với người đã chết.

Thật ra kiếp trước, Thái tử cũng chẳng phải người thắng.

Năm đó, Tần Yến cứu ta, đồng thời âm thầm cứu cả gia tộc thân thích của ta.

Phụ thân lại liên kết với thế lực phe cánh của Tần Yến.

Vì hành sự quá mức cơ mật nguy hiểm, phụ thân và Tần Yến đều giấu ta.

Cuối cùng, Tần Yến lật đổ Thái tử.

Chỉ là, chính chàng cũng ngã xuống mà thôi.

Nhiều năm sau.

Ta lại mơ hồ nhớ ra, lần đầu tiên Dung Ngọc cải trang xuất cung, nhìn thấy ăn mày ven đường, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Tiểu Thái tử khi ấy, hai tay nắm chặt, vành mắt đỏ hoe mà nói với ta:

"Diệu Diệu, đợi sau này ta làm Hoàng đế, nhất định phải để thế gian này không còn ai chết đói, không còn ai chết rét nữa!"

Khi ấy, thanh mai trúc mã, thiếu niên dịu dàng.

Hắn cũng từng đối đãi chân thành với người khác, cũng từng sáng sủa rộng lượng.

Chỉ không biết từ khi nào.

Thiếu niên ấy đã dần không còn.

Hắn đến chết cũng chưa từng quay lại.

*

Yến tiệc Trung thu trong cung cũng không vì vụ ám sát ở bãi săn và thất bại của Thái tử mà bị trì hoãn.

Ta được mời vào cung, Tần Yến cũng có mặt trong điện.

Ta và chàng, nay đã là hậu bối thế gia được đế hậu sủng ái nhất.

Yến tiệc ca múa sênh tiêu, tô vẽ cho sự thái bình sau máu tanh.

Đế hậu cùng ngồi trên cao.

Hoàng thượng hiền hòa hỏi hai bọn ta:

"Tô Diệu, Tần Yến, ngoài những ban thưởng trước kia, các ngươi còn muốn gì khác không?

"Muốn gì cứ việc mở miệng."

Ta và Tần Yến nhìn nhau.

Tần Yến vốn có dung mạo xuất chúng, nay mặc một thân y phục màu đỏ sậm lại càng tôn lên đôi mày mắt lạnh lùng tựa tranh tựa yêu, mê hoặc lòng người.

Chàng đứng dậy đáp lời, ý tứ sâu xa:

"Thần, muốn cưới vợ rồi."

Trong điện thoáng chốc yên tĩnh, rất nhanh đã vang lên tiếng cười rộn rã.

Tần Yến lại lặng lẽ nghiêng mắt nhìn về phía ta giữa tiếng nhạc sáo ấy.

Đế hậu nghe vậy cũng không nhịn được cười.

Hoàng thượng lại chuyển sang hỏi ta:

"Vậy Diệu Diệu thì sao? Ngươi muốn gì?"

Ta cụp mắt cười khẽ:

"Thần nữ, muốn gả chồng rồi."

Đêm ấy, thánh chỉ ban xuống.

Trung thu đoàn viên, thiên tử ban hôn, Tần Tô kết duyên, chọn ngày cưới gả.

*

Nửa năm sau.

Tần Yến xây dựng phủ đệ riêng, cưới ta qua cửa, hồng trang trải khắp cả kinh thành.

Đêm động phòng, chàng dẫn ta đi xem những bức tranh sống động khắp cả phòng kia.

Cô gái trong tranh sinh động như thật, từng cái nhíu mày từng nụ cười đều là ta.

Chỉ là xem rồi xem, ta bỗng phát hiện điểm khác thường --

Trong đó có một bức vẽ dáng vẻ ta mặc áo cưới.

Bộ áo cưới trong tranh ấy, không hề xa hoa như hôm nay.

Mà biểu cảm của ta trong tranh lại hiện rõ vẻ bi thương.

Ta nhận ra rồi.

Đó là bộ áo cưới ta từng mặc ở kiếp trước khi gả xung hỉ cho Tần Yến.

Nhưng khi ấy, chàng đã không còn trên đời.

Chàng căn bản chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ta mặc áo cưới vì chàng.

"Tần Yến, cảnh trong bức họa này, từ đâu mà có?"

Mắt ta đỏ hoe, giọng run rẩy hỏi chàng.

Ánh mắt chàng tràn ngập tình ý gần như cố chấp, giọng điệu lại dè dặt cẩn thận:

"Bức này, là ta vẽ mấy ngày trước.”

"Hôm đó, ta bỗng rơi vào một cơn ác mộng.”

"Trong mộng, ta không nhớ rõ chuyện trước kia, chỉ thấy nàng cuối cùng cũng gả cho ta, nhưng không biết vì sao, ta lại chết sớm, mặc cho nàng khóc gọi ta, ta cũng không thể đáp lại.”

"Sau đó, ta còn thấy nàng mặc áo cưới vào quan tài của ta, nói sợ ta trên đường hoàng tuyền lạnh lẽo, châm lửa đốt."

"Nhưng nàng lại cùng ta nằm chung gối trong ngọn lửa ấy, không đi ra ngoài.”

"Tỉnh lại sau cơn ác mộng, tim ta quặn đau khó chịu.”

"Cho đến khi vẽ xong bức này mới có chút thuyên giảm."

Ta rúc trong lòng chàng, đôi mắt càng thêm đỏ hoe.

Tần Yến lại véo khuôn mặt đang khóc của ta, cười phóng túng:

"Có ngốc không, ác mộng đều là ngược lại.”

"Giấc mộng đẹp mới là thật."

Ta liên tục gật đầu nói phải.

Chàng liền cắn nhẹ vành tai, ôm ta lên giường, giữa môi răng thì thầm tên ta:

"Tiểu hồ ly không có lương tâm, nàng thật sự khiến ta đợi lâu quá."

Nói xong, chàng cúi đầu hôn những nụ hôn dày đặc.

Tần Yến.

Chàng từng sinh không gặp thời.

Ta từng yêu không gặp người.

Mà nay.

Nhân gian muôn đời, phong lưu trăm vẻ.

Mưa xuân Giang Nam, sông dài ráng chiều.

Ta đều đã nhìn qua.

Đều không bằng chàng.

— HẾT —
 
Back
Top Bottom