Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ

Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 10: Chương 10



Trình Ngộ Kiều cười tự tin.

"Cô ấy nghe nhạc của tôi."

Kỷ Từ đáp trả ngay lập tức:

"Cô ấy cũng chơi game công ty tôi phát triển."

"Cô ấy không chỉ nghe, mà còn bật chế độ lặp lại!"

"Cô ấy không chỉ chơi, mà còn nạp tiền."

Kỷ Từ liếc nhìn tôi.

"Rất nhiều tiền."

Tôi: "…"

Người ta nói đàn ông mãi là cậu bé chưa lớn.

Tôi thấy hai người này thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học.

Khi họ cãi nhau hăng say, không ai để ý rằng tôi đã bị người đàn ông thứ ba kéo đi.

Dĩ nhiên, đó là Cố Trạch.

Anh ta kẹp điếu thuốc trên môi, rất có phong thái đàn ông mạnh mẽ, lôi tôi đi băng qua hành lang quán cà phê.

… Chỉ là đi bộ thôi mà, có cần phải diễn như đang đóng phim "Bản sắc anh hùng" không?

Đến một góc khuất, anh ta nhìn ra xa, ánh mắt mang theo vẻ u sầu.

"Thẩm Bắc Ninh, tôi hiểu em.

"Em là một con chim không chân.

"Hai kẻ phàm phu tục tử kia không thể là điểm dừng chân của em."

Tôi: "?"

Đã thế này rồi mà còn tỏ ra nghệ thuật nữa hả?

Nhưng dù sao…

"Cảm ơn anh đã hiểu."

"Ừ." Cố Trạch gật đầu.

"Tôi có thể hiểu em.

"Chúng ta là những người giống nhau.

"Tôi đã tuyên bố từ rất lâu rằng tôi sẽ không kết hôn."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Những nhà phê bình điện ảnh từng nói, ánh mắt của Cố Trạch luôn mang đến cảm giác sâu lắng.

Giờ phút này, anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt ấy càng trở nên sâu thẳm.

"Nhưng tôi nghĩ con chim không chân này có thể phá lệ dừng lại."

Tôi: "…"

Nói một hồi, chẳng phải anh cũng giống bọn họ thôi sao?

Chỉ là diễn đạt văn hoa hơn một chút mà thôi!!

"Cố tiên sinh, có khi nào…"

Tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói.

"Em không thích anh?"

"Không thể nào."

Cố Trạch dập điếu thuốc, mỉm cười.

"Nếu em không thích tôi, em sẽ không đối xử tốt với Tiểu Phong như vậy."

Tôi: "?"

"Tôi đối xử tốt với Tiểu Phong là vì tôi đã nhận thù lao của anh."

Tôi nói, "Thêm vào đó, tôi thực sự quý đứa trẻ này."

"Không ai thích trẻ con bảy tám tuổi cả."

Cố Trạch nói, trong mắt anh ta thấp thoáng một chút chán ghét không dễ nhận ra.

"Nhất là những đứa trẻ như Tiểu Phong, nghịch ngợm như vậy.

"Trẻ con vốn rất phiền phức, nếu không thấy phiền, thì chỉ có một lý do duy nhất – đó là m.á.u mủ ruột thịt."

Anh ta lắc đầu.

"Em và Tiểu Phong không có quan hệ huyết thống, nên ngoài lý do yêu ai yêu cả đường đi, tôi không nghĩ ra khả năng nào khác."

Anh ta không nhận ra rằng sắc mặt tôi đã thay đổi.

Tôi vốn hiểu rõ về thân thế của Cố Tiểu Phong.

Mẹ của đứa trẻ từng là một fan cuồng của Cố Trạch, dùng mọi thủ đoạn để mang thai, rồi nhờ đứa bé mà kết hôn với anh ta.

Nhưng khi sinh Tiểu Phong, cô ta bị băng huyết và qua đời.

Vụ việc từng gây xôn xao dư luận, nên Cố Trạch không thể bỏ rơi con trai mình.

Anh ta miễn cưỡng nuôi đứa bé này bên cạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự yêu thương nó.

Tôi biết Cố Trạch không quá thương Tiểu Phong.

Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta còn có thái độ chán ghét sâu sắc như vậy.

Tiểu Phong có thể lớn lên khỏe mạnh như bây giờ, ngoài chứng tăng động, không có vấn đề tâm lý nghiêm trọng nào – có lẽ là nhờ vào tính cách vô tư của thằng bé.

Tôi định tranh luận với Cố Trạch, nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi đột ngột reo lên.

Cuộc gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của Trình Khả Khả.

- Các ông bố này thường bận trăm công nghìn việc, đến lúc quan trọng lại không tìm thấy ai, thế nên số điện thoại được lưu trong sổ liên lạc của bọn trẻ đều là của tôi.

"Alo, có phải phụ huynh của Trình Khả Khả không?"

Vừa bắt máy, giọng nói hoảng loạn của giáo viên chủ nhiệm truyền đến.

"Trình Khả Khả…

"Cô bé đang ở trên sân thượng của tòa nhà…"

Tôi c.h.ế.t lặng.

Cố Trạch nhận ra sắc mặt tôi không đúng, định hỏi chuyện gì.

Nhưng tôi đã vung tay hất anh ta ra, rồi quay đầu lao đi như bay.

11.

So với Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong, Trình Khả Khả luôn tỏ ra ngoan ngoãn hơn.

Nhưng thực ra, cô bé mới là đứa trẻ có vấn đề nghiêm trọng nhất.

Kỷ Từ và Cố Trạch tuy ít quan tâm đến con cái, nhưng ít ra nhiều năm qua, đời tư của họ vẫn tương đối sạch sẽ, không gây ra quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực đến con trẻ.

Nhưng Trình Ngộ Kiều thì khác.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 11: Chương 11



Anh ta nổi tiếng từ khi mới mười mấy tuổi, suốt thời gian qua đều được công ty quản lý và người hâm mộ bảo bọc. Hơn mười năm trôi qua, nói dễ nghe thì anh ta vẫn giữ được nét trẻ trung, còn nói khó nghe thì… thực chất anh ta vẫn là một đứa trẻ to xác.

Anh ta chưa bao giờ ngừng tiệc tùng, bạn gái liên tục thay đổi, từ diễn viên hạng B đến người mẫu… Không ai có thể đảm bảo tất cả bọn họ đều là người tốt.

Lần đầu tiên tôi gặp Trình Khả Khả là khi đến đón Cố Tiểu Phong.

Hôm đó hai đứa trẻ được phân công trực nhật chung, tôi để ý thấy trên cánh tay Trình Khả Khả có những vết bầm do móng tay bấm vào.

Tôi hỏi cô bé ai đã làm vậy, Khả Khả nói:

"Bạn gái của ba."

Sau đó, tôi lập tức tìm Trình Ngộ Kiều để tra hỏi.

Nhưng anh ta hoàn toàn không biết gì.

Bạn gái của anh ta quá nhiều, anh ta thậm chí không nhớ nổi đó là ai, chứ đừng nói đến việc điều tra xem ai đã làm tổn thương con gái mình.

Lúc mới bắt đầu công việc tại nhà họ Trình, Trình Khả Khả gần như không nói chuyện với tôi.

Cô bé cũng không nói chuyện với ai khác, người duy nhất cô bé giao tiếp là đàn mèo con trong sân sau.

Khả Khả có thể ngồi xổm suốt hàng giờ, thì thầm với chúng.

Cô bé có cảnh giác với tôi, coi tôi như một trong những bạn gái của ba.

Tôi không ép cô bé phải nói chuyện, chỉ để mặc cô bé chơi ngoài sân.

Đến ngày thứ ba, trời đổ mưa.

Tôi cầm theo hai chiếc ô – một cho cô bé, một che cho tổ mèo con.

Ngày thứ tư, tôi bưng ra một đĩa cá khô, chia cho lũ mèo con, vừa chia vừa nói:

"Ăn ngoan, ăn no mới lớn được."

Trình Khả Khả lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn tôi, không nói gì.

Đến ngày thứ năm, cô bé ăn hết sạch bữa trưa tôi nấu.

Gương mặt tái nhợt của cô bé cuối cùng cũng có chút sắc hồng.

Từ đó, cô bé không còn bài xích tôi nữa.

Cô bé vẫn rất ngoan, luôn lặng lẽ giúp tôi làm việc nhà.

Trước khi ngủ, cô bé còn lễ phép nói:

"Chúc ngủ ngon, cô Thẩm."

Nhưng tôi biết, cô bé vẫn chưa thực sự mở lòng với tôi.

Chiếc taxi lao nhanh trên đường, tôi vừa xuống xe liền chạy hết tốc lực.

Dưới sân thượng của tòa nhà dạy học, đã có rất nhiều người tụ tập.

Cô chủ nhiệm chạy đến, giọng run rẩy như sắp khóc.

"Phụ huynh của Khả Khả…"

Tôi cắt ngang cô ấy:

"Đã báo cảnh sát chưa?"

Cô chủ nhiệm do dự một giây:

"Trường chúng tôi là trường quý tộc, nếu có xe cảnh sát đến, sẽ gây ảnh hưởng…"

"Báo cảnh sát ngay lập tức!" Giọng tôi lạnh như băng.

Cô chủ nhiệm hoảng sợ, lập tức rút điện thoại gọi báo cảnh sát.

Còn tôi thì chạy lên sân thượng.

Ở rìa sân thượng, một bóng dáng nhỏ bé ngồi đó.

Mọi người chỉ dám đứng xa ở lối vào, không ai dám lại gần.

Bởi vì chỉ cần một va chạm nhẹ, cô bé có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Khả Khả."

Tôi gọi cô bé.

"Cô Thẩm đến rồi."

Cô bé quay đầu lại nhìn tôi.

Những sợi tóc lòa xòa bị gió thổi tung trên khuôn mặt.

Hiếm khi nào một đứa trẻ lại có vẻ mặt bi thương đến thế.

Tôi thử bước tới gần hơn.

"Khả Khả, có chuyện gì hãy nói với cô Thẩm.

"Chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?"

Cô bé lắc đầu.

Rồi lại nhích thêm một bước về phía mép sân thượng.

Rồi thêm một bước nữa.

"Khả Khả!"

Giọng tôi bỗng trở nên sắc bén.

"Là lỗi của cô!"

Cô bé sững lại, quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt hoảng hốt, khẽ lắc đầu.

Không phải lỗi của tôi.

"Không phải lỗi của cô sao?" Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói đang run rẩy.

"Vậy tại sao con lại trừng phạt cô?"

"Nếu con c.h.ế.t đi, những người yêu thương con sẽ đau khổ cả đời.

"Con muốn để cô phải sống trong đau khổ cả đời đúng không?"

Trình Khả Khả hoảng loạn.

Cô bé lắc đầu liên tục, nước mắt rơi xuống.

Cuối cùng, cô bé cất giọng nghẹn ngào:

"Bạn Lưu Hạo và Đường Thông nói…

"Con là đứa trẻ không ai cần…"

Tôi hiểu rồi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Trường học này là trường quý tộc, phụ huynh đều là người có tiền có thế, nhiều người cùng vòng xã hội với Trình Ngộ Kiều.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 12: Chương 12



Anh ta có thể không quan tâm đến những lời chỉ trích trên mạng.

Nhưng những lời đồn đại vẫn theo các phụ huynh lan truyền đến bọn trẻ, và cuối cùng rơi xuống một cô bé sáu bảy tuổi.

Sự ác ý này vượt xa sức chịu đựng của cô bé.

"Khả Khả…"

"Đừng lừa con."

Cô bé lùi lại một bước.

Chỉ cách rìa sân thượng vài centimet nữa thôi.

"Đừng nói rằng cô cần con."

"Rồi cô cũng sẽ kết hôn, sẽ có con của riêng mình."

"Ba đã trả tiền cho cô để chăm sóc con, nhưng một ngày nào đó, cô cũng sẽ rời đi."

Tôi sững sờ.

Trong ba đứa trẻ, Trình Khả Khả là nhỏ tuổi nhất.

Nhưng thực ra, cô bé mới là người trưởng thành sớm nhất.

Chỉ vì cô bé luôn quá im lặng, nên tôi đã không nhận ra nỗi tuyệt vọng ăn sâu vào tận xương tủy của cô bé.

Tôi bước lên một bước.

Trình Khả Khả hét lên:

"Đừng lại gần!"

"Đúng vậy, con không có ai cần."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Tất cả những người xung quanh đều sửng sốt.

Cả Trình Khả Khả cũng sững sờ.

"Nhưng sao nào?"

"Cô cũng chẳng có ai cần."

"Cô bị bỏ rơi trước cửa trại trẻ mồ côi từ khi còn là một đứa bé sơ sinh.

"Nhưng rồi sao?

"Cô vẫn lớn lên.

"Cô càng ngày càng mạnh mẽ.

"Cô vẫn bị người khác bắt nạt, nhưng giờ tôi có thể phản kháng.

"Cô vẫn chưa có một mái nhà và gia đình của riêng mình, nhưng cô tin rằng rồi một ngày nào đó cô sẽ có."

Trình Khả Khả sững sờ nhìn tôi.

Tôi vừa nói vừa từng bước tiến lại gần, chỉ còn cách cô bé rất gần.

"Khả Khả."

Tôi đưa tay về phía cô bé.

"Mọi thứ rồi sẽ qua thôi.

"Chúng ta sẽ trở thành những người trưởng thành tốt đẹp."

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống tay tôi.

Trình Khả Khả đưa tay ra, nắm lấy tay tôi.

Nhưng chân cô bé trượt xuống.

Cô bé rơi.

Khoảnh khắc đó, tôi có hai lựa chọn.

Thả tay cô bé ra…

Tôi không làm vậy.

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y cô bé.

Cả hai chúng tôi cùng rơi xuống.

Hoàng hôn buông xuống.

Ánh sáng vàng rực rỡ dần tắt.

Rồi bóng tối hoàn toàn nuốt chửng tôi.

12.

Tôi nhìn thấy rất nhiều ký ức.

Những hình ảnh quá khứ lần lượt lướt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại ở năm tôi mười hai tuổi.

Khi đó, cô giáo dạy Văn đã giao một bài tập viết văn với đề bài mở:

"Ước mơ của tôi là trở thành một ______."

Có người muốn trở thành nhà khoa học, có người muốn trở thành minh tinh.

Còn tôi, tôi viết:

"Ước mơ của tôi là trở thành một người mẹ."

Dì đã nhận nuôi tôi đọc được bài văn ấy.

"Ước mơ của con là làm mẹ của tất cả những đứa trẻ không có mẹ."

Câu văn có hơi vụng về, nhưng đôi mắt của dì bỗng dưng ươn ướt.

"Tôi là một đứa trẻ rất may mắn, dì đã nhận nuôi tôi và làm mẹ của tôi.

"Tôi hy vọng những đứa trẻ khác cũng có thể may mắn như tôi, có một người mẹ thuộc về riêng chúng."

Dì nói, bài văn đó đã củng cố quyết tâm thực hiện kế hoạch khởi nghiệp mà dì đã ấp ủ từ lâu.

Vài năm sau, Học viện Tinh Lan ra đời.

Và tôi, trở thành học viên khóa đầu tiên tốt nghiệp từ đó.

Tốt lắm.

Đời này, xem như tôi đã thực hiện được ước mơ của mình.

13.

Làn sương đen dần tan biến.

Tôi nằm trên giường bệnh, trước mắt là những bóng người trong bộ đồng phục cảnh sát đang lướt qua lại.

Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi dần hiểu ra mọi chuyện đã xảy ra.

Tôi và Trình Khả Khả đều tiếp đất an toàn.

May mắn là cô giáo chủ nhiệm đã gọi cảnh sát kịp thời, họ đã dựng một tấm đệm khí dưới sân trường.

Cũng may là tòa nhà dạy học chỉ có bốn tầng, tôi và Khả Khả đã rơi xuống đệm khí một cách an toàn.

Khả Khả không hề hấn gì.

Ngược lại, tôi vì quá sốc mà ngất xỉu.

Tôi: "……"

Nghe có vẻ hơi mất mặt.

Ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, đám y tá không cản được, Trình Ngộ Kiều xông thẳng vào.

"Bắc Ninh!" Đôi mắt anh ta đỏ hoe. "Xin lỗi, bây giờ anh mới nhận ra em yêu anh đến mức nào.

"Em thậm chí còn không tiếc mạng sống để cứu con gái anh!"

Lúc này không phải giờ làm việc, tôi chẳng buồn giữ thái độ chuyên nghiệp, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ.

"Cút."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Trình Ngộ Kiều không chịu cút, cho đến khi một nhóm vệ sĩ lao vào, lôi anh ta ra ngoài.

— Nghe nói, nhóm vệ sĩ này do Kỷ Từ và Cố Trạch thuê đến.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 13: Chương 13



Sau khi đuổi được ông bố phiền phức đi, tôi bảo y tá đưa Trình Khả Khả vào phòng.

Cô bé đã đợi rất lâu bên ngoài, vừa vào liền rúc vào lòng tôi. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Buổi tối, khi tôi ru Trình Khả Khả ngủ, cô bé bỗng quay mặt sang, nhỏ giọng hỏi:

"Cô Thẩm, cô nói thật đi.

"Cô có phải thích Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong hơn không?"

Tôi biết tại sao cô bé lại hỏi như vậy.

Kỷ Vân Hòa và Cố Tiểu Phong đều là những đứa trẻ xuất sắc.

Nhưng Trình Khả Khả thì không.

Cô bé không tệ, nhưng cũng không có điểm nào nổi bật. Thành tích trung bình, tính cách trầm lặng, không có tài năng đặc biệt.

Ba của cô bé là Trình Ngộ Kiều – một ca sĩ nổi tiếng được mệnh danh là "ngôi sao Bắc Đẩu" của làng giải trí, mẹ là một diễn viên đình đám ngày trước.

Là con của cặp đôi "Kim Đồng Ngọc Nữ", nhưng Trình Khả Khả lại có vẻ quá đỗi bình thường.

Cô bé có khuôn mặt xinh xắn, nhưng so với diện mạo xuất chúng của ba mẹ thì chẳng đáng nhắc đến.

Có những cư dân mạng cay nghiệt nói rằng, "hai ngôi sao thiên phú sinh ra một người bình thường."

Tôi rất muốn nói với Trình Khả Khả rằng tất cả những điều đó không phải sự thật, nhưng tôi biết, những lời nói đơn thuần chẳng có ý nghĩa gì.

Thế nên tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi ôm chặt cô bé vào lòng.

Nghiên cứu cho thấy, những chú khỉ con được ôm ấp thường xuyên sẽ phát triển khỏe mạnh hơn so với những con được nuôi cùng chế độ ăn uống nhưng không có ai vỗ về.

Một cái ôm có sức mạnh hơn vạn lời nói.

Có lẽ cảm nhận được câu trả lời của tôi, Trình Khả Khả đã ngủ ngon hơn bình thường.

Ngày thứ ba, Trình Ngộ Kiều đến đón con gái.

Tôi yêu cầu anh ta không được đưa bất kỳ cô bạn gái nào về nhà nữa.

Anh ta tỏ ra rất vui: "Cuối cùng em cũng đưa ra yêu cầu này rồi, chứng tỏ trong lòng em đã có anh…"

Nhưng câu nói phía sau của anh ta lập tức bị nuốt lại khi thấy tôi suýt cầm bình giữ nhiệt ném thẳng vào đầu anh ta.

Tôi lạnh lùng bổ sung:

"Và nữa, tôi cần anh giải quyết chuyện những đứa trẻ đã bắt nạt Khả Khả trong trường."

Chuyện này nhanh chóng được xử lý, những đứa trẻ gây sự đều bị trừng phạt.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm, nên sau giờ tan học, tôi bí mật đi theo Khả Khả, sợ rằng có ai đó sẽ tiếp tục bắt nạt cô bé.

Nhưng hóa ra, Khả Khả không đi một mình.

Cô bé có một "tiểu hộ vệ".

Tiểu hộ vệ này nhảy nhót tung tăng, vừa đi vừa ríu rít.

"Khả Khả, cậu đừng làm lơ tớ nữa, tớ đã nói rồi mà, chúng ta có cùng một mẹ kế đấy!"

Không sai, tiểu hộ vệ đó chính là Cố Tiểu Phong.

"Cậu chính là em gái của tớ, là anh trai, tớ sẽ bảo vệ cậu! Từ nay chúng ta cùng đi học và về nhà nhé?"

Khả Khả có chút rụt rè, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

"Thật tuyệt!" Cố Tiểu Phong hét lên với phía trước: "Này! Tớ đã nói mà! Cô ấy sẽ không từ chối tớ đâu!"

"Đúng là trẻ con."

Không xa phía trước, Kỷ Vân Hòa khoác cặp sách trên vai, lạnh nhạt chờ hai người kia đi đến.

"Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại từ chối cho tài xế đón, để đi bộ về nhà với hai người này."

Ngay bên cạnh, tài xế đang lái xe chầm chậm, lặng lẽ đi theo để đảm bảo an toàn cho ba đứa trẻ.

"Vì chúng ta có cùng một mẹ kế mà!" Cố Tiểu Phong kéo tay Trình Khả Khả, nhanh chóng chạy đến chỗ Kỷ Vân Hòa.

"Cô Thẩm không phải mẹ kế." Khả Khả nhỏ giọng nói, "Phải cưới ba thì mới gọi là mẹ kế, mà cô ấy không thích ba tớ."

"Ước gì ba cậu cũng nhận ra điều đó." Kỷ Vân Hòa nhún vai. "Người lớn đôi khi còn ngốc hơn cả con nít."

"Không quan trọng!" Cố Tiểu Phong vẫn nhảy cẫng lên.

"Chúng ta đều là những đứa trẻ cô đơn, nên chúng ta phải cùng nhau tan học!"

Là một thiên tài toán học, rõ ràng câu nói này của Cố Tiểu Phong chẳng hề có chút logic nào.

Nhưng lạ thay, cả Kỷ Vân Hòa và Trình Khả Khả đều không phản bác.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống.

Ba cái bóng nhỏ bé sóng vai nhau, bị kéo dài thật dài trên mặt đường.

Chúng ta đều là những đứa trẻ cô đơn.

Nhưng từ nay trở đi.

Chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa.
 
Mẹ Kế Của Ba Đứa Trẻ
Chương 14: Chương 14 (Hoàn)



14.

Thời gian trôi qua như dòng nước.

Kỷ Vân Hòa trưởng thành, trở thành một tiểu thư danh giá rạng rỡ nhất. Cô bé tổ chức chuyến lưu diễn piano, dành một ghế hàng đầu cho tôi.

Trên tấm vé gửi đến có ghi:

"Biết cô không muốn ngồi cạnh ba cháu, nên lần này cháu không mời ông ấy."

Cố Tiểu Phong giành huy chương bạc trong kỳ thi Olympic Toán quốc tế, nhận được lời mời từ một trong hai trường đại học hàng đầu thế giới. Khi được phóng viên phỏng vấn về việc làm thế nào để vượt qua chứng tăng động và trở thành một học bá, cậu bé hớn hở trả lời:

"Đằng sau mỗi người đàn ông thành công luôn có một người phụ nữ vĩ đại.

"Người phụ nữ vĩ đại đứng sau tôi chính là Thẩm Bắc Ninh, viện trưởng Học viện Tinh Lan."

Đúng vậy, dì tôi đã già, và bà đã trao lại trọng trách này cho tôi.

Nhờ vào chương trình truyền hình thực tế kia, tôi đã trở thành cái tên quen thuộc trên bảng xếp hạng tìm kiếm suốt một thời gian dài.

Người hâm mộ của ba nam chính và cư dân mạng thi nhau điều tra tôi, nhưng đó chính là điều tôi mong muốn.

Càng tìm hiểu sâu về tôi, họ chắc chắn sẽ biết đến Học viện Tinh Lan.

Sứ mệnh quảng bá mà dì tôi từng cố gắng bao năm nhưng chưa thành công, cuối cùng đã được hoàn thành qua tôi.

Những lời mời hợp tác tới tấp như tuyết rơi.

Tôi không thể chăm sóc cho tất cả các đứa trẻ ấy cùng một lúc.

Nhưng không sao.

Những lứa sinh viên khóa hai, khóa ba của Học viện Tinh Lan đã sẵn sàng bước vào công việc.

Các cô gái ấy sẽ còn xuất sắc hơn tôi.

Sau khi nhậm chức viện trưởng, tôi đã thực hiện nhiều cải cách.

Ví dụ như thiết kế lại logo của học viện – đó là một bông bồ công anh.

Bồ công anh là loài hoa gieo mầm yêu thương, gió sẽ mang tình yêu của nó đi khắp nơi.

Bồ công anh cũng là loài hoa mạnh mẽ, dù rơi xuống mảnh đất nào, nó vẫn có thể vươn lên và sinh trưởng tự do.

Ví dụ như tối ưu hóa chi phí đào tạo, giảm mức lương theo giờ của "nữ chủ nhân chuyên nghiệp", giúp nhiều gia đình có khả năng chi trả hơn.

Và...

Trong khóa tuyển sinh đầu tiên dưới cương vị viện trưởng của tôi, có một học viên tên Trình Khả Khả.

Việc một ngôi sao nhí nổi tiếng đăng ký theo học tại Học viện Tinh Lan đã trở thành một tấm gương sáng cho công tác tuyển sinh.

Trong buổi lễ nhập học dành cho tân sinh viên, sau khi phát biểu xong, tôi trở về văn phòng.

Thư ký báo rằng có ba quý ông muốn quyên góp cho học viện.

Cùng với số tiền quyên góp, họ còn gửi kèm ba món quà.

Những chiếc hộp nhung nhỏ xinh, không cần mở ra tôi cũng biết bên trong là gì.

Những năm qua, sự nghiệp của Kỷ Từ, Cố Trạch và Trình Ngộ Kiều đều phát triển rất tốt.

Nhưng không ai trong số họ kết hôn lần nữa.

Mà điều đó thì liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi bảo thư ký gửi trả nguyên vẹn ba chiếc hộp ấy.

Còn số tiền quyên góp, vì họ lấy danh nghĩa quyên tặng cho học viện, nên tôi rất vui vẻ nhận lấy.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Dùng tiền của ba "ông trùm tài chính", tôi thành lập Quỹ Tinh Lan, chuyên giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, gặp vấn đề trong gia đình nhưng không đủ khả năng chi trả chi phí giáo dục và trị liệu tâm lý.

Những tin đồn xoay quanh tôi và ba người họ vẫn luôn là đề tài nóng hổi, chưa bao giờ hết nhiệt.

Có người tò mò hỏi tôi:

"Chị Thẩm, vậy rốt cuộc ai mới là tình yêu đích thực của chị?"

Tôi mỉm cười, trả lời họ:

"Tôi luôn hướng về tương lai."

15.

Bởi vì, trong tương lai rộng lớn và tươi đẹp ấy...

Cuối cùng, tôi cũng sẽ gặp được người ấy.

( Hết )
 
Back
Top Bottom