Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 85: Mị lực nam sắc


Nghiêm Phương bước nhanh đến trước mặt nàng, mắt tròn xoe: “Vân nương tử sao lại tới chốn này?!”

Dù Vân nương tử có đội mũ trùm sa, nhưng thân hình của nàng, Nghiêm Phương đã quá quen thuộc, vừa nhìn liền nhận ra.

Vân Sương giơ hộp đồ ăn trong tay lên, mỉm cười: “Ta tới tạ lễ với Giang tổng binh. Vụ án nhà họ La trước đó, nhờ có Giang tổng binh ra tay hỗ trợ, ta mới lấy được khoản thưởng từ La gia.”

Nghiêm Phương sững người, “La gia chẳng phải đã không thưởng bạc cho Vân nương tử sao?”

“La gia vốn là nhà tử tế, vẫn cho một ít.”

Vân Sương khẽ ho nhẹ, qua loa lấp l**m: “Trước đó ta từng nói với Giang tổng binh là sẽ đến, ngươi có thể giúp ta vào báo một tiếng được không?”

“Chuyện… chuyện này… tất nhiên là được! Ta vào bẩm báo ngay!”

Nghiêm Phương rất muốn trực tiếp dẫn nàng vào, nhưng nơi này rốt cuộc là doanh trại quân đội, dẫn người ngoài vào là việc trọng đại, vẫn cần tổng binh phê chuẩn.

Nói rồi, hắn lập tức quay về trong trại.

Trong lúc hắn đi báo tin, Tào Bách đã dẫn mấy vị thiên hộ tò mò chạy tới xem náo nhiệt, vừa thấy Nghiêm Phương biến mất liền sửng sốt.

Tướng quân Tưởng Binh bĩu môi: “Tào Bách, chẳng phải nói nữ tử kia đến tìm Nghiêm Phương sao? Hại ta ăn chưa xong bữa sáng đã vội chạy tới!”

Tôn Lập Thắng khoác vai hắn, cười cợt: “Dù nàng kia đội mũ sa, nhưng dựa vào kinh nghiệm bao năm ngắm gái của ta, ta dám chắc nàng là mỹ nhân. Nghiêm Phương mà cũng có vận đào hoa? Ta không tin! Hay để ta ra thử bắt chuyện một chút?”

Đứng bên cạnh, Do Hứa lập tức trợn mắt: “Thôi đi! Bình thường ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt thì được rồi, nhưng ‘phu nhân huynh đệ không thể khinh’ nghe qua chưa? Nghiêm Phương là kẻ trong doanh trại ta lâu nay vẫn ế bền bỉ nhất, nay có người coi trọng hắn, ngươi để hắn yên một chút đi!”

Tôn Lập Thắng cười gian xảo: “Nghiêm Phương thì đã sao? Nếu có ngày tổng binh chúng ta nở nhụy khai hoa, ta mới tin được đó…”

Chưa dứt lời, phía xa chợt vang lên tiếng đồng thanh kính chào: “Tham kiến tổng binh!”

Một đám thiên hộ lập tức tim đập chân run, vừa nãy còn cợt nhả cười đùa, nay thảy đều thu người thẳng lưng như chuột thấy mèo, vội vàng chỉnh tề hành lễ: “Tham kiến tổng binh!”

Giang Tiếu không hề liếc họ một cái, chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng rồi đi thẳng, bỏ mặc ánh mắt ngạc nhiên của cả đám sau lưng.

Hắn đi thẳng tới chỗ Vân Sương, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân nàng, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”

Vân Sương tự nhiên nhìn ra được tâm tình hắn không vui, tuy biết lý do nhưng vẫn có chút cụt hứng. Nàng khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Nghiêm phó tướng hẳn đã bẩm báo với Giang tổng binh rồi, ta đến là để tặng lễ cảm tạ. Ngoài nơi này ra, ta thực chẳng biết có thể tìm Giang tổng binh ở đâu.

Nếu Giang tổng binh không hoan nghênh, ta đưa xong lễ vật sẽ rời đi…”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông kia đột nhiên vươn tay, nắm chặt lấy cổ tay nàng đang đưa hộp đồ ăn lên.

Bàn tay thô ráp và rộng lớn vừa chạm vào làn da mềm mại, tim Vân Sương khẽ rung lên, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc khó che giấu.

Nam nhân này nói chuyện thì nói, sao đột ngột động tay chân thế này?

Giang Tiếu yên lặng nhìn nàng một lúc, môi mím chặt, nhẹ nhàng đẩy tay nàng đang cầm hộp đồ ăn về, thấp giọng nói: “Là ta suy nghĩ không chu đáo.”

Ngừng một chút, hắn lại bổ sung: “Lần sau sẽ không để nàng phải tự tìm ta nữa.”

Vân Sương: “…”

Tình hình này, sao lại cảm giác có chút khác so với dự tính?

Nàng quả thực muốn tiếp cận người này, nhưng thái độ của hắn… sao lại như đã nhập vai quá nhanh?

Giang Tiếu liếc nhìn hộp đồ ăn nàng cầm trong tay, rồi nói: “Đã tới thì vào trong ngồi một chút đi.”

Nói xong, xoay người định dẫn đường.

Vân Sương hoàn hồn lại, nhìn bóng lưng người nào đó không hề ngoái đầu, thầm bĩu môi.

Thật ra, đôi lúc nàng cảm thấy bản thân chẳng sao đoán được tâm tư của nam nhân này.

Bảo là hắn có tình ý với nàng? Nhìn kỹ nhiều chi tiết thì đúng là như vậy. Có lúc, ánh mắt hắn nhìn nàng còn mang theo khí tức nguy hiểm đầy xâm lược – như khoảnh khắc vừa rồi, khi hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng.

Thế nhưng, cũng có khi hắn lại biểu hiện vô cùng lãnh đạm, khiến nàng không khỏi nghi ngờ, liệu có phải mình đã tự mình đa tình rồi không?

Có điều, lúc này không phải lúc để nàng miên man suy nghĩ. Vân Sương âm thầm điều chỉnh lại tâm tình, để Thập Ngũ – người vẫn còn đang ngơ ngác kinh ngạc – đứng lại chờ, còn nàng thì đi theo sau Giang Tiếu.

Lúc đi ngang qua mấy người vẫn đang đứng trước cổng doanh, nàng khẽ liếc nhìn bọn họ một cái.

Đây là binh sĩ dưới trướng Giang Tiếu?

Nói thật, họ có phần nằm ngoài dự liệu của nàng. Vốn tưởng binh lính mà Giang Tiếu huấn luyện ra cũng sẽ nghiêm cẩn, trầm mặc như chính con người hắn, nào ngờ lại là một đám biểu cảm đa dạng thế kia.

Mắt thấy tổng binh của mình cùng vị nữ tử thần bí kia đi xa dần, đám thiên hộ kia lập tức không nhịn nổi nữa, đồng loạt vây lấy Nghiêm Phương – người chưa kịp rời đi – gần như là đồng thanh chất vấn: “Nghiêm Phương, rốt cuộc là chuyện gì thế?! Nữ tử kia là ai?!”

Trời đất ơi, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ tới, nữ tử kia lại là đến tìm Tổng binh!

Bị vây chặt đến nghẹt thở, Nghiêm Phương: “…”

Không phải chỉ là Vân nương tử tới tặng chút lễ vật thôi sao? Sao mấy người này lại làm như trời sắp sập đến nơi thế chứ?!

Còn bên này, Giang Tiếu một mực đi phía trước, từ đầu tới cuối không hề quay đầu lại liếc nhìn Vân Sương lấy một lần.

Trên đường đi, binh sĩ trong doanh ai nấy vừa thấy cảnh tượng này liền đứng sững tại chỗ, thậm chí có người còn quên cả hành lễ.

Lần đầu tiên đặt chân vào quân doanh, Vân Sương cảm thấy điều gì cũng mới lạ. Nhìn mấy binh sĩ trẻ tuổi mặt đầy kinh ngạc, nàng không nhịn được bật cười khẽ, cũng tạm thời quên đi sự lạnh nhạt của Giang Tiếu lúc này.

Nói đến thì, nơi đây quả thật không hổ là nơi quân trú đóng – toàn là nam nhân, hơn nữa phần lớn đều thân hình cường tráng, dung mạo anh tuấn.

Thậm chí có vài người, chắc mới luyện tập xong, mồ hôi còn chưa khô hết, lớp áo mỏng dính sát thân thể, lộ ra đường nét cơ bắp ẩn hiện bên trong.

Tấm tắc, đúng là phong cảnh đẹp chốn nơi nơi.

Ngay cả Vân Sương – người xưa nay chẳng mê sắc – cũng không khỏi bị cảnh tượng ấy “đánh trúng” mấy giây.

Nàng nhìn đến quá đỗi chăm chú, thành thử khi người phía trước đột ngột dừng lại, nàng hoàn toàn không hay biết, cứ thế đâm sầm vào lưng hắn, mũi bị đụng liền đau buốt.

Nàng hít mạnh một hơi khí lạnh, đang định đưa tay lên xoa mũi thì tay vừa giơ lên nửa chừng đã bị người nào đó nắm chặt lấy, sau đó là hơi thở nam tính quen thuộc tràn ngập trước mặt, cùng với thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng: “Đã lớn thế này rồi, đi đường còn lo nhìn đông nhìn tây, đụng vào đâu rồi? Để ta xem.”

Vân Sương hơi ngây người nhìn nam nhân đang cúi sát trước mặt, lúc này mới phát hiện – họ đã vào trong trướng rồi!

Nàng vội vàng rút tay ra, lùi lại một bước, khẽ ho nhẹ: “Không sao, chỉ va một chút thôi, không đến mức yếu ớt như vậy.”

Bàn tay bỗng dưng trống rỗng khiến Giang Tiếu cau mày, nhìn nàng chằm chằm một hồi, rồi bỗng trầm giọng hỏi: “Vừa nãy… binh sĩ bên ngoài, rất đẹp mắt sao?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 86: Nàng có thể nhìn ta


Vân Sương: “…”

Chẳng lẽ sau lưng nam nhân này mọc thêm một đôi mắt sao? Vì cớ gì nàng nhìn cái gì, hắn cũng biết được?

Hơn nữa, hắn hỏi câu ấy… thật quá mức thẳng thừng!

Nàng và Giang Tiếu nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là nàng thua trận, lẩm bẩm: “Cũng… tạm được thôi… Giang tổng binh chắc bận rộn nhiều việc, ta cũng không quấy rầy quá lâu. Hôm qua ta làm một món điểm tâm mới, đặc biệt mang tới biếu Giang tổng binh, chẳng biết ngài có hợp khẩu vị không.”

Vừa nói, nàng vừa tự nhiên đi tới chỗ ngồi bên cạnh, đặt hộp đồ ăn lên bàn nhỏ, lấy ra phần da heo đông đã được cắt sẵn.

Ánh mắt Giang Tiếu vẫn luôn dõi theo từng động tác của nàng. Hắn phát hiện từ lúc vào trướng, nàng luôn tránh né ánh mắt mình, tựa như không dám đối diện, điều này khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả.

Đến khi nàng bận rộn xong, dường như không biết nên làm gì tiếp theo, hơi ngượng ngập mà lại mang chút bất mãn ngẩng đầu nhìn hắn – như đang oán trách hắn im lặng – thì Giang Tiếu không nhịn được khẽ cười, song nụ cười kia lại mang vài phần tà ý, thấp giọng nói: “Ta thực không ngờ, Vân nương tử lại có sở thích ấy.”

Vân Sương: “…”

Nàng thích ngắm nam sắc thì sao? Ăn uống và ái tình vốn là bản năng của con người!

Huống hồ, nàng và hắn hiện giờ chẳng có quan hệ gì cả, hắn dựa vào đâu mà quản nàng?

Giang Tiếu nhìn nàng thật lâu, đột nhiên lại nói một câu khiến người ta nghẹn lời: “Lần sau nếu Vân nương tử muốn ngắm, có thể nhìn ta.”

Vân Sương: “…”

Nàng không tự chủ mà mở to mắt, lần này thật sự là bị dọa đến ngây người.

Không phải chứ, nàng không hề biết, thì ra nam nhân này còn có một mặt… vừa lạnh lùng vừa âm thầm ph*ng đ*ng như thế!

Biểu cảm nhất thời không biết ứng phó ra sao của nàng, cuối cùng cũng khiến tâm trạng u uất trong lòng Giang Tiếu được xoa dịu đôi chút. Hắn nhếch môi cười, bước lên, đem đĩa da heo đông nàng vừa đặt ra lại cho vào hộp, rồi xách hộp đồ ăn đi thẳng đến bàn chính, đơn giản dọn qua bàn mộc, quay đầu lại nhìn nàng vẫn còn đang đứng đờ người tại chỗ, nói: “Ngây ra đó làm gì? Lại đây, ngồi bên này.”

Lúc nói, hắn đã dọn sẵn một chỗ ngồi bên cạnh bàn của mình.

Vân Sương hít sâu một hơi, không ngừng nhắc bản thân không được để hắn dắt mũi, nếu không chỉ có thể thua sạch, nàng đứng dậy, vừa đi tới vừa thản nhiên nói: “Giang tổng binh thấy nữ tử nào cũng tùy tiện nói mấy lời không có chừng mực vậy sao? Chả trách đến nay vẫn chưa thành thân, chắc nữ tử nhà lành bị ngài dọa chạy hết rồi.”

Động tác lau bàn của Giang Tiếu khựng lại. Hắn ngẩng đầu, thấy nàng đi tới, thong dong ngồi xuống, tiện tay tháo mũ trùm sa xuống, im lặng một lát rồi đáp: “Vân nương tử không giống người dễ bị dọa sợ.”

Câu này là sao?

Vân Sương liếc xéo hắn một cái, giọng càng thêm lạnh: “Giang tổng binh quen biết ta được mấy ngày? Nói chuyện nghe cứ như hiểu ta lắm vậy.”

Giang Tiếu lại rơi vào trầm mặc.

Quả thật, hiểu biết của hắn về nàng, còn quá cạn cợt.

Hắn vo tròn mảnh giấy lau bàn, cũng không tiếp tục đề tài ấy, khoanh chân ngồi xuống, thấp giọng nói: “Quân trướng đơn sơ, mong Vân nương tử chớ trách.”

Lúc này ngữ khí rốt cuộc cũng trở lại bình thường.

Vân Sương hơi nhướng mày, khóe môi giấu sau khăn mỏng khẽ cong lên, nửa nằm nửa ngồi, lại mở hộp đồ ăn, lấy ra đĩa da heo đông và chén nước chấm, nói: “Món điểm tâm này được làm từ da heo, ta đã cho mấy vị lang quân thử qua, ai nấy đều thích. Hẳn cũng hợp khẩu vị của Giang tổng binh.”

Nàng thật lòng mong có thể cùng hắn chậm rãi hiểu nhau.

Chuyện này không giống phá án, không cần đem theo lý trí đi truy đuổi chân tướng.

Trong mắt nàng, chuyện này so với tra án còn khó hơn gấp bội.

Bởi hộp đồ ăn đặt ngay trước mặt Giang Tiếu, khi Vân Sương cúi người lấy đồ trong đó, khó tránh khỏi phải nghiêng mình về phía hắn. Lập tức, một làn hương nhàn nhạt mùi oải hương lan tỏa trong không khí, quẩn quanh nơi chóp mũi Giang Tiếu.

Thực ra, lúc nàng đụng vào người hắn ban nãy, hắn đã ngửi thấy mùi hương ấy rồi.

Hắn nghiêng đầu liếc nàng, con ngươi đen thẫm như hồ nước sâu, khẽ hỏi: “Vân nương tử thay đổi hương liệu rồi sao?”

Hắn còn nhớ rõ, trước kia trên người nàng chỉ mang mùi hương thanh thuần của tẩy y thảo, rất tự nhiên.

Vân Sương hơi sững người – không ngờ nam nhân này lại cẩn thận đến vậy, có thể nhận ra điều đó – rồi khẽ gật đầu: “Hương oải hương giúp thư giãn và dễ ngủ. Từ sau lần gặp hung thủ kia, Vân Y và Vân Doãn thường xuyên khó ngủ vào ban đêm, ta mới tìm người điều phối ra hương này, mỗi tối đốt một ít lúc ngủ.”

Lông mày Giang Tiếu thoáng trầm xuống, giọng cũng thấp đi: “Hai đứa trẻ… hiện tại vẫn còn sợ sao?”

“Đã khá hơn nhiều rồi.”

Nhắc đến hai hài tử, nét cười trên mặt Vân Sương liền chân thành hơn hẳn: “Tính trẻ con mau quên, ban ngày gần như không thấy khác gì người bình thường. Chỉ là buổi tối, đôi lúc vẫn nhớ đến cảnh tượng hôm ấy. Sau khi ta dùng hương này, giấc ngủ của chúng cũng yên ổn hơn.”

Nàng nói đoạn, khẽ cười: “Giang tổng binh mau nếm thử món da heo đông này đi.”

Thật ra nàng vốn không định đề cập đến chuyện hai đứa trẻ sớm như vậy.

Dù sao, lát nữa nàng còn định “gài” hắn… khụ, mời hắn tới buổi thử nhập học của hai đứa nhỏ.

Thôi thì cứ để hắn ăn no trước đã, sau đó hãy nói chuyện chính sự, khả năng thành công sẽ cao hơn.

Nữ tử trước mặt nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn, gương mặt trắng trẻo, phơn phớt hồng, gò má phúng phính như hai chiếc bánh bao nhỏ.

Bàn tay đặt trên bàn của Giang Tiếu không tự chủ được siết lại, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động.

Thành thật mà nói, so với món da heo đông kia, hắn thấy nữ tử trước mặt… trông có vẻ còn “ngon miệng” hơn.

Chỉ là, nghĩ tới những lời nàng nói khi nãy, hắn mím môi, cố gắng thu hồi ánh mắt, cầm lấy đôi đũa nàng chuẩn bị, gắp một miếng da heo đông chấm vào nước xốt, rồi đưa lên miệng.

Vân Sương lập tức chăm chú quan sát vẻ mặt hắn. Chỉ thấy hắn nhai từ tốn một lúc rồi chậm rãi gật đầu: “Vị rất ngon.”

Nụ cười trên mặt nàng càng thêm rạng rỡ: “Phải không? Ta biết ngay Giang tổng binh sẽ thích!”

Giang Tiếu liếc nàng một cái, lập tức lại cúi đầu tiếp tục gắp miếng thứ hai, như thể đang che giấu điều gì đó.

Món này đúng là ngon thật.

Nhưng lúc này, hắn lại chẳng còn bao nhiêu tâm trạng để thưởng thức mỹ vị.

Đúng là… phí của trời.

“Đúng rồi, ta có chuyện muốn thỉnh giáo Giang tổng binh.”

Thấy bầu không khí đã ổn, Vân Sương quyết định vào chuyện chính: “Lần trước ta kể với hai đứa nhỏ rằng, Giang tổng binh từng đến thăm chúng ban đêm, hai đứa đều rất vui mừng. Chỉ là không được tận mắt gặp Giang tổng binh, nên vẫn có chút tiếc nuối.

Vừa khéo, ngày hai mươi sáu này, chúng sẽ tham gia thử thách nhập học tại một tư thục trong huyện. Hai đứa vì lần thử này mà mấy hôm nay cực kỳ chăm chỉ ôn luyện. Nếu Giang tổng binh chịu tới xem một chút, e rằng sẽ tiếp thêm động lực cho chúng.”

Nghe vậy, thân hình Giang Tiếu hơi khựng lại, quay đầu nhìn nàng.

Vân Sương cố gắng làm ra vẻ bình thản, như thể không hề để tâm việc hắn có đi hay không: “Chuyện này là do hai đứa nhỏ đề xuất. Ta đã dặn chúng rằng Giang tổng binh rất bận rộn, không thể đòi hỏi điều gì quá phận. Nhưng trước khi ta rời nhà, chúng cứ nài nỉ mãi, nên ta chỉ đành hứa sẽ hỏi thử.

Giang tổng binh cũng không cần quá bận tâm. Nếu chuyện này khiến ngài thấy khó xử, thì cứ thẳng thắn…”

“Ta đi.”

Chưa chờ nàng nói hết, thanh âm trầm thấp của Giang Tiếu đã vang lên: “Ngày hai mươi sáu, đúng chứ? Tạm thời hôm đó ta chưa có việc gì. Tới lúc đó, ta sẽ đến đúng giờ. Nếu có thay đổi, ta sẽ cho người báo trước cho nàng.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 87: Là ta lo cho nàng


Vân Sương ngẩn người.

Tuy nàng biết Giang Tiếu có cảm tình đặc biệt với hai đứa nhỏ, nhưng cũng không ngờ, hắn lại đồng ý dứt khoát như thế.

Trong khi hắn còn chưa hề hay biết hai đứa trẻ ấy rất có thể là cốt nhục ruột thịt của mình.

Chỉ riêng điều đó, đã khiến người ta cảm thấy đáng quý.

Vân Sương ánh mắt trở nên phức tạp, nhìn hắn, khẽ nói: “Vậy thì làm phiền Giang tổng binh rồi. Hai đứa trẻ ấy mà biết, nhất định sẽ mừng rỡ không thôi.

Ta cũng không quấy rầy thêm nữa. Món da heo đông này ta làm khá nhiều, Giang tổng binh nhất thời chưa ăn hết đâu. Mấy cái đĩa và đôi đũa này, không cần trả lại ta.”

Nói đoạn, nàng hơi nhổm người, định thu lại hộp đựng thức ăn trên bàn.

Nào ngờ Giang Tiếu bỗng vươn tay, ấn nhẹ xuống nắp hộp, nhìn nàng, hỏi: “Hộp này ba tầng, hai tầng dưới vẫn còn đồ ăn đúng không?”

Khi nãy cầm hộp lên, hắn đã cảm thấy nặng tay, bên trong hẳn là không chỉ có một đĩa da heo đông.

“À, cái đó…”

Vân Sương mỉm cười: “Hai tầng dưới ta để món ngưu nãi bố đinh – là món ngọt làm từ sữa bò. Ta đoán Giang tổng binh không ưa đồ ngọt, nên không chuẩn bị cho ngài.

Mấy phần đó vốn là để mang cho Nghiêm phó tướng và Ngô phó tướng, bọn họ dạo gần đây cũng rất quan tâm đến ta và hai đứa nhỏ.”

Giang Tiếu trầm mặc một lúc, rồi bỗng nhiên nói: “Ai bảo ta không thích đồ ngọt?”

Vân Sương: “…”

Đột nhiên nhớ ra, lần trước hắn đúng là có ăn quả sơn tra mà Vân Y đưa.

Nàng hơi do dự: “Vậy… hay là, phần ngưu nãi bố đinh đó cũng để lại cho Giang tổng binh?”

“Thôi đi, lần này nàng đã chuẩn bị sẵn cho họ rồi.”

Có lẽ cũng tự cảm thấy mình hơi trẻ con, Giang Tiếu đứng lên: “Nàng cứ để hộp ở đây, lát nữa ta sai người mang tới cho bọn họ.

Lần sau gặp lại, ta sẽ đem hộp trả lại cho nàng.”

Cũng không tệ.

Nhưng Vân Sương vẫn âm thầm liếc nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

Không hiểu sao nàng cứ có cảm giác… vị này tám phần sẽ không chịu ngoan ngoãn đem đồ ngọt giao cho Nghiêm Phương và Ngô Khởi đâu?

Lúc ấy Giang Tiếu đã đi về phía cửa trướng, Vân Sương cũng không nghĩ thêm, vội đội lại mũ trùm sa, bước nhanh theo sau.

Chuyến đi hôm nay, nàng đã hoàn thành hầu hết mục đích, tâm tình rất mãn nguyện.

Trên đường rời khỏi doanh trại, không khí vẫn như lúc vào – khắp nơi đều là ánh mắt kinh ngạc của binh sĩ, chỉ khác ở chỗ lần này… ít nhất không ai quên hành lễ nữa.

Vân Sương có cảm giác, số binh sĩ đi qua trên đường hình như còn đông hơn lúc nãy.

Nàng không nhịn được thấy vừa buồn cười vừa thú vị.

Có điều, nhìn phản ứng đó, rõ ràng trước giờ bên cạnh Giang Tiếu thực sự rất hiếm khi xuất hiện nữ nhân.

Giang Tiếu đưa nàng tiễn ra tận ngoài doanh môn, đợi nàng lên xe ngựa xong, liền tháo xuống một tấm lệnh bài bên hông, trao cho nàng: “Lần sau nếu nàng cần tìm ta, hãy bảo người đáng tin mang theo lệnh bài này. Người trong vệ sở đều nhận ra vật này, họ sẽ đưa người ấy đến gặp ta.

Biên cương rốt cuộc vẫn là nơi nguy hiểm, nàng không nên tự mình đến như vậy nữa. Lần sau… để ta đến tìm nàng.”

Hắn đang thực hiện lời hứa “sẽ không để nàng phải tự đi tìm” lúc trước.

Vân Sương hơi ngạc nhiên – không ngờ hắn lại tín nhiệm nàng đến thế. Mới quen nhau chưa bao lâu, đã đưa nàng vật quan trọng như lệnh bài ra vào doanh trại.

Hắn thật chẳng sợ nàng cầm lệnh bài này rồi xoay người… bán đứng hắn sao?

Nàng nhìn hắn một cái, cuối cùng không từ chối, nhận lấy lệnh bài, nhẹ giọng nói: “Được.”

“Dù mấy hôm nay Kim Mông quốc không có động tĩnh gì, nhưng khi nàng trở về, vẫn phải cẩn thận. Bất kể thế nào, nhất định phải đi theo quan đạo, trên quan đạo có trạm gác binh sĩ đóng giữ.”

Giang Tiếu cuối cùng nhẹ giọng nói: “Ta không phải không hoan nghênh nàng đến… ta chỉ lo cho sự an nguy của nàng.”

Hắn đang giải thích – tại sao khi nàng vừa đến, sắc mặt hắn lại nghiêm nghị đến vậy.

Trong lòng Vân Sương khẽ động, nhìn hắn, cong môi mỉm cười: “Chuyện nhỏ nhặt ấy, ta tự nhiên biết. Giang tổng binh quay lại đi, không cần tiễn xa.”

Dứt lời, nàng hạ rèm xuống, quay sang người phu xe vẫn còn đang đờ ra như tượng: “Đi thôi.”

Phu xe như vừa tỉnh hồn, không dám liếc Giang Tiếu lấy một cái, vội quất dây cương, xe ngựa bắt đầu lăn bánh chậm rãi rời đi.

Giang Tiếu đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo xe ngựa rời xa, mãi đến khi mất hút cuối đường mới xoay người trở lại.

Ngay khoảnh khắc vừa quay đầu, khóe mắt hắn đã kịp bắt lấy mấy cái bóng đen đang vội vã co rụt lại phía sau cột trụ và góc trướng.

Giang Tiếu khẽ nheo mắt.

Có điều hôm nay tâm trạng hắn không tệ, nên lười tính toán với đám tiểu tử ấy.

Để đến mai xử lý, cũng không muộn.

Mấy kẻ “tưởng rằng” mình đã thoát khỏi ánh nhìn chết người của Tổng binh liền bất giác rùng mình một cái.

Tướng quân Giang Binh lập tức túm lấy tay Nghiêm Phương, hạ giọng nói như lửa cháy lông mày: “Ngươi xem bộ dạng của Tổng binh vừa rồi đi, còn dám nói người và vị nương tử ấy không có gì?! Dù có là tri phủ các châu khác đến, cũng chưa từng thấy Tổng binh đích thân đưa tiễn ra khỏi quân doanh!”

“Nhưng… nhưng chuyện ấy sao có thể…”

Nghiêm Phương lắp bắp: “Vân nương tử đã có hai đứa trẻ rồi, Tổng binh làm sao có thể…”

Một đám thiên hộ đứng lặng, mắt trừng lớn, tưởng như chính tai mình nghe nhầm.

Nương tử kia… đã có hai đứa nhỏ?!

Tổng binh của họ là muốn đoạt vợ người? Hay là định làm… cha kế?

Nếu để chọn, họ còn thà rằng là đoạt thê!

Ít ra nghe có vẻ khí phách, phù hợp với hình tượng tổng binh họ kính phục!

“Ngươi nói cái gì?”

Một giọng nói trầm ổn, luôn ôn hòa nhưng lúc này lại mang theo vẻ nghiêm nghị bất ngờ vang lên phía sau đám người.

Tất cả bỗng khựng lại, lập tức quay đầu, đồng thanh: “Thẩm tiên sinh!”

Dù Thẩm Nghĩa không có chức vị cao như họ, nhưng về tuổi tác và vai vế, ông luôn được xem trọng như quân sư, là người mà tất cả đều nể phục.

Lúc này, Thẩm Nghĩa chẳng buồn để tâm mấy người khác, chỉ nhíu mày nhìn Nghiêm Phương: “Ngươi vừa nói, vị nương tử ấy… có hai đứa trẻ rồi?”

Đi bên cạnh ông ta, Ngô Khởi lập tức cúi đầu lộ vẻ chột dạ.

Thẩm tiên sinh từng là người theo phò tá Giang hầu năm xưa, nay Giang hầu đã mất, ông luôn mang trong lòng trách nhiệm như trưởng bối với Giang Tiếu.

Ngô Khởi biết rõ, nếu để ông ta hay tin Vân nương tử dẫn theo hai đứa nhỏ, chỉ sợ Thẩm tiên sinh sẽ khó chấp nhận.

Xưa nay có biết bao tiểu thư quyền quý, con gái thế gia muốn tiếp cận Tổng binh mà chẳng được. Nếu không từng tiếp xúc với Vân Sương, e rằng đến hắn cũng nghĩ rằng nàng là kẻ giở thủ đoạn để hấp dẫn ánh nhìn của Tổng binh…



Còn bên này, trên đường về, Vân Sương thuận buồm xuôi gió, vừa đúng lúc trước bữa trưa thì đã về tới huyện thành.

Nàng đang định đi thẳng về nhà, chợt thấy phía trước, Dương Nguyên Nhất dẫn theo mấy bổ khoái, đang gấp rút đi về một hướng.

Vân Sương sững lại, lập tức bảo phu xe dừng ngựa, đội lại mũ trùm sa, rồi nhanh bước theo sau, lớn tiếng gọi: “Dương lang quân, có chuyện gì gấp sao?”

Dương Nguyên Nhất dừng bước, ngoảnh đầu thấy nàng thì vội vàng tiến tới: “Vân nương tử, đến thật đúng lúc. Không biết nàng có tiện cùng chúng ta tới hiện trường vụ án lần này không?

Dưỡng tế viện của huyện Sơn Dương… lại có người xảy ra chuyện. Và cái chết của người ấy… hoàn toàn trùng khớp với lời ‘tiên đoán’ của Trịnh lang quân!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 88: Phúc lợi duy nhất của họ


Vân Sương khẽ nhíu mày, tuy không quá bất ngờ, vẫn gật đầu: “Chiều nay ta không có việc gì quan trọng, sẽ cùng các ngươi qua đó xem thử.”

Từ lần Dương Nguyên Nhất nói với nàng về vụ án này, đã ba ngày trôi qua.

Mấy hôm nay dưỡng tế viện không có tin tức gì bất thường, Vân Sương còn tưởng rằng hôm trước mình quá nhạy cảm.

Nàng liền bảo Thập Ngũ về nhà trước, còn mình thì theo Dương Nguyên Nhất cùng các bổ khoái nhanh chóng đi đến dưỡng tế viện.

Trên đường đi, Dương Nguyên Nhất vừa bước nhanh vừa nói: “Lần này xảy ra chuyện là một phụ nhân họ Lưu, sáng nay có người phát hiện bà ta treo cổ trong phòng mình.”

Vân Sương lập tức hỏi: “Chắc chắn là treo cổ tự sát?”

“Chuyện đó ta chưa rõ, người đến huyện nha báo án dùng chính từ ‘treo cổ tự sát’.”

Dương Nguyên Nhất trầm giọng: “Ta đã bảo Đại Sơn đi mời Tôn ngỗ tác, đợi điều tra tại hiện trường xong mới có thể xác định bà ấy có thực sự là tự sát hay không.

Nhưng… người báo án có nói, Lưu bà tử này thường xuyên kêu muốn chết, hoặc nói đại loại như muốn lấy dây thắt lưng treo cổ cho rồi. Nghe nói bà ta từng có gia cảnh khá giả, lấy được một trượng phu ôn nhu, sinh được hai nhi tử.

Chỉ là, vùng biên cương chiến loạn liên miên, hai người con trai lần lượt ra trận rồi tử trận. Phu quân cũng mất vì bệnh cách đây mười năm, chỉ còn lại bà ta cô độc không nơi nương tựa, cuối cùng mới vào dưỡng tế viện.”

Vân Sương hơi khựng lại, hỏi: “Lưu bà tử là quân hộ sao?”

Người có thể ra trận, chỉ có thể là con em nhà quân hộ.

Dương Nguyên Nhất thở dài: “Có thể nói, hơn một nửa người trong dưỡng tế viện đều là quân hộ cô quả về già.

Theo luật Đại Tề, những nơi như dưỡng tế viện, phúc điền viện đều phải ưu tiên thu nhận quân hộ.

Mà huyện Sơn Dương chúng ta lại là nơi tập trung rất nhiều quân hộ. Về già lại cô quạnh thì càng nhiều hơn. Nói thật, nếu không nhờ mấy thương nhân lớn trong huyện thường xuyên trợ cấp, dưỡng tế viện của chúng ta sớm đã không trụ nổi rồi.

Dù vậy, vẫn còn nhiều người muốn vào mà không có chỗ.”

Vân Sương thầm nghĩ đến những đứa trẻ ăn xin hay người lang thang nàng thường thấy trên phố – có lẽ chính là những người không thể vào được dưỡng tế viện.

Đây đã là một trong số ít phúc lợi mà triều đình dành cho quân hộ rồi.

Nàng trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Vậy tính ra, hiện trong dưỡng tế viện có bao nhiêu người?”

“Huyện ta không đủ sức xây dưỡng tế viện lớn, chỗ này cũng không rộng rãi gì. Trừ mấy người mới mất gần đây, hiện còn lại 133 người.”

Vậy cũng đã là con số không nhỏ.

Vân Sương trước giờ chưa từng tiếp xúc các cơ sở từ thiện như thế này. Đến khi tới dưỡng tế viện mới biết, nơi thu nhận hơn trăm nhân khẩu ấy… lại không lớn như nàng tưởng.

Chỉ thấy đó là một tòa tứ hợp viện bình thường, chỉ có điều tiền viện rộng hơn so với nhà dân thường.

Trong sân bày tám chiếc bàn dài hình chữ nhật, bốn phía đều đặt ghế dài. Nếu ngồi chen chút, mỗi bàn có thể chứa hơn hai mươi người.

Lúc này, cả tám bàn đều có người ngồi. Trước mặt ai cũng có một bát cháo trắng, vài chiếc bánh bao và ít bánh màu vàng, xem ra đó chính là bữa ăn của họ.

Vân Sương đang nhìn quanh quan sát, thì thấy một nam tử ngoài năm mươi, tóc mai đã điểm bạc, thân mặc áo xám, dẫn theo hai người nhanh chóng bước đến.

Chỉ thấy khí chất thư sinh nơi mày mắt người ấy hiện rõ. Tuy lông mày đang cau chặt, nhưng lại không mang chút áp lực nào, thậm chí còn toát lên vẻ ôn hòa, nhã nhặn nơi đáy mắt.

Khí chất trên người nam tử kia hoàn toàn khác biệt với những người đang ăn cơm trong sân viện.

Vân Sương liền đoán, hẳn người ấy là quản sự ở đây.

Quả nhiên, Dương Nguyên Nhất lập tức bước lên, nói: “Phùng Viện trưởng, ta chẳng phải đã dặn các người đặc biệt để mắt tới ba người có khả năng xảy ra chuyện tiếp theo trong bản tiên đoán của Trịnh lang quân sao? Sao lại vẫn có người gặp chuyện?”

“Đúng là do ta sơ suất!”

Vị viện trưởng Phùng kia vẻ mặt đầy đau xót, nói: “Không giấu gì các vị, mấy ngày trước ta quả thực luôn nhắc nhở người sống gần Lưu bà tử lưu tâm đến bà ấy. Nhưng… mấy hôm nay không có động tĩnh gì, Lưu bà tử lại cực kỳ khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm, thường xuyên vì chuyện này mà cãi vã với hàng xóm, lâu dần, mọi người cũng buông lỏng cảnh giác.

Hôm nay đến giờ ăn trưa, mọi người đều tới tiền viện ăn cơm, chờ mãi vẫn không thấy Lưu bà tử.

Bà ấy xưa nay vẫn ăn sớm, nên người khác cũng lờ mờ nhận ra điều gì đó không đúng. Nhưng… nhưng cũng chẳng ai lập tức tới bẩm báo. Mãi tới khi Tôn bà tử – người ngồi cạnh Lưu bà tử – ăn xong gặp ta ngoài sân, thuận miệng nhắc một câu, ta mới vội chạy tới phòng bà ấy xem thử…”

Vân Sương nhìn ông, hỏi: “Nếu Phùng Viện trưởng đã từng nhắc nhở mọi người để mắt tới Lưu bà tử, sao khi phát hiện bà ấy không đến ăn đúng giờ, lại không có ai đến bẩm báo ngay cho ông?”

Phùng Viện trưởng thoáng ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Hai người đi theo sau ông cũng nhìn nàng với ánh mắt khác lạ. Cuối cùng, người đứng phía sau bên trái – chừng hơn ba mươi tuổi, có chòm râu nhỏ dưới cằm – lên tiếng: “Dương bổ khoái chắc rõ tình hình trong viện chúng ta. Những người sống ở đây phần lớn đều là những kẻ cùng đường mạt lộ, không nơi nương tựa, ai cũng có cá tính riêng rất mạnh. Nói thẳng ra thì… không ít người mang theo tâm khí bất bình.

Người như vậy thường quen sống đơn độc, tính tình cũng chẳng tốt lành gì. Họ chịu nghe lời Phùng Viện trưởng, là vì ông ấy thường đối đãi tử tế với họ, họ nể ông ấy vài phần, chứ không hẳn là thật lòng quan tâm đến bạn đồng viện…

Huống hồ, người cùng sống chung sân với Lưu bà tử có nói, mấy hôm nay bà ấy ăn muộn hơn bình thường. Cho nên lúc đầu, không ai để tâm. Mãi tới khi Tôn bà tử ăn xong vẫn chưa thấy bà ấy, mới tiện miệng nhắc một câu với Viện trưởng.”

Lúc hắn nói, Tiểu Bàn ghé sát tai Vân Sương thì thầm: “Hắn là quản lý sổ sách ở đây, họ Dương, thứ ba trong nhà, mọi người gọi hắn là Dương Tam lang.”

Lời Dương Tam lang nói tuy rất uyển chuyển, nhưng vẻ mặt bối rối kia đã nói lên tất cả.

Chỉ e trong viện không chỉ không có ai quan tâm đến người cùng sống, mà mâu thuẫn va chạm hằng ngày còn không ít.

Tôn bà tử chịu nhắc một câu chuyện về Lưu bà tử, đã là nể mặt Viện trưởng Phùng lắm rồi.

Dứt lời, Dương Nguyên Nhất nói: “Dẫn chúng ta đi xem phòng Lưu bà tử trước đã.”

Viện trưởng Phùng lập tức đáp ứng, đi trước dẫn đường.

Tiểu Bàn và Vân Sương đi sau cùng, vừa đi vừa nhỏ giọng kể cho nàng nghe tình hình dưỡng tế viện: “Sân trước của viện là nơi mọi người ăn uống, nên nhà bếp cũng đặt ở đó – ngay góc tây bắc.”

Bố cục viện này là tọa bắc triều nam, vậy thì góc tây bắc chính là phía bên trái đường vào nội viện.

Họ đang đi từ hành lang bên phải vòng ra sau. Tiểu Bàn vừa đi vừa chỉ vào căn phòng có ống khói đang bốc khói đối diện: “Chính là chỗ đó.

Phía sau có ba sân, đều là nơi ở. Mỗi sân, hai bên trái phải chia làm hai tiểu viện nhỏ, mỗi tiểu viện có thể ở khoảng ba mươi người.

Tuy không thể chia rõ ràng như khuê phòng nhà thường dân, nhưng viện cũng chia tạm khu nam nữ – sân thứ hai là nữ nhân và hài tử ở, sân thứ ba và tư là nơi ở của nam nhân.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 89: Bức tranh kỳ quái


Vân Sương còn chưa kịp tiêu hóa hết chuyện “mỗi viện chứa đến ba mươi người” thì đã không nhịn được nhíu mày: “Vì sao phụ nữ lại ở phía trước? Theo thường lệ, nữ nhân nên ở sâu trong nội viện mới phải.”

Các nàng ở sân thứ hai, đàn ông lại qua lại suốt, e là không tiện.

Tiểu Bàn bĩu môi: “Chỗ này làm sao câu nệ lễ nghi được. Đã có thể tách nam nữ ra ở riêng như thế, đã là quá tốt rồi. Nhiều dưỡng tế viện còn chẳng phân biệt gì, nam nữ ở lẫn cả vào.

Sở dĩ sắp xếp nữ nhân và hài tử ở sân thứ hai, là vì sân này rộng nhất. Phùng viện trưởng hẳn là suy tính rằng nữ nhân thường phải giặt giũ, phơi đồ, nên cố ý để lại sân lớn cho họ.”

Khi ngay cả bữa ăn còn chưa đảm bảo, chuyện nam nữ đại phòng, lễ nghi đạo đức, chẳng ai còn sức mà nghĩ đến.

Trong lúc họ nói chuyện, Phùng viện trưởng đã dẫn cả nhóm xuyên qua cửa nguyệt, tiến vào sân thứ hai.

Sau đó rẽ trái, bước vào một tiểu viện nhỏ: “Chỗ này chính là nơi ở của Lưu bà tử.”

Chỉ thấy trong viện, giữa sân phơi đầy quần áo, thông qua khe hở giữa những tấm vải bay phấp phới, Vân Sương thấy ba mặt còn lại của viện đều là những gian phòng nhỏ san sát, kết cấu giống như những khu trọ tạm bợ nàng từng thấy lúc tra án.

Mỗi phòng có một cánh cửa riêng. Một số cửa đang mở, Vân Sương có thể nhìn rõ bên trong.

Phòng nhỏ đến đáng thương, đặt xong chiếc giường chật hẹp thì chỉ đủ chỗ cho một người đi lại.

Dù giường giống nhau, nhưng nội thất trong mỗi phòng lại không hề đồng nhất: có phòng bày chiếc bàn và vài ghế xiêu vẹo, có phòng kê mấy chiếc rương gỗ đã cũ mèm, có phòng thì lộn xộn, có phòng thì chỉ có vài thau gỗ, một cái bô tiểu.

Dù là phòng nào đi nữa, tất thảy đều mang đến cảm giác bí bách khó tả.

Nhưng với những kẻ sống nương nhờ ở đây, có được chỗ che mưa che nắng, có hai bữa cơm đều đặn, đã hơn vô số người vất vưởng ngoài đường.

Dương Nguyên Nhất bước vào sân, chậm lại vài bước, tiến đến bên cạnh Vân Sương, nhỏ giọng: “Vân nương tử là lần đầu tới chốn này phải không?”

Vân Sương nghe ra được sự quan tâm trong lời hắn, mỉm cười nhàn nhạt: “Không sao, chỉ là có chút cảm khái. Hóa ra cuộc sống trước đây của ta… đã là khá tốt rồi.”

Trên đời này vẫn còn biết bao nhiêu người sống khổ cực hơn nàng nhiều, vậy mà vẫn kiên cường sống tiếp.

Phùng viện trưởng dẫn họ tiến thẳng tới dãy nhà phía bên trái, cuối cùng dừng lại trước căn phòng thứ tư, thở dài: “Đây là phòng Lưu bà tử. Ta đã dặn người trong viện tạm thời không đến gần nơi này, tránh làm ảnh hưởng huyện nha điều tra.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu, là người đầu tiên bước vào.

Phòng quá nhỏ, không chứa được nhiều người. Vân Sương không vội, đứng ngoài quan sát cẩn thận.

Chỉ thấy bên trái là chiếc giường kê sát tường. Phía trong cùng đặt một chiếc bàn học cũ kỹ cùng một chiếc ghế, cả bàn ghế đều xiêu vẹo, lớp sơn gần như bong tróc hết, chẳng rõ nhặt từ đâu về.

Phía trước bàn học, Lưu bà tử mặc bộ váy vải xám trắng đang treo lơ lửng giữa không trung, trên cổ quấn một dải lưng buộc vào xà ngang.

Dưới chân bà, một chiếc ghế thấp vỡ một góc lật úp ngổn ngang – xem chừng bà giẫm lên đó để treo cổ, trong lúc giãy giụa đã đá ngã.

Vân Sương quan sát kỹ thi thể: sắc mặt tím tái sưng phù, lưỡi thè ra ngoài, bên cổ hằn rõ dấu dây siết cùng nhiều vết cào cấu nhỏ li ti.

Tuy nàng không phải ngỗ tác, nhưng từng tiếp xúc qua án treo cổ. Dù người chết có bao nhiêu quyết tâm, vào khoảnh khắc đó, bản năng sinh tồn vẫn sẽ khiến họ giãy giụa, để lại vết tích trên cổ.

Chỉ xét theo thi thể, cái chết của Lưu bà tử đúng là phù hợp với dấu hiệu treo cổ tự sát.

Lúc này, Đại Sơn dẫn theo Tôn ngỗ tác tới nơi.

Dương Nguyên Nhất và mọi người đã hoàn tất việc tìm kiếm sơ bộ trong phòng, liền lùi ra ngoài, để lại không gian cho Tôn ngỗ tác khám nghiệm tử thi.

Vân Sương lập tức bước tới, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Chậc, Lưu bà tử này sống cũng thật bẩn quá mức. Đừng nói đến y phục chăn đệm bẩn thỉu, trong phòng còn đầy rẫy rác rưởi.”

Tiểu Bàn mặt mày nhăn nhó nói: “Cái bàn kia có ngăn kéo, nãy ta với huynh trưởng Nguyên Nhất mở ra xem, bên trong toàn là mấy thứ bà ấy không biết nhặt từ đâu về.

Nào là hộp phấn má dùng dở, một chiếc bàn tính mất vài hạt châu, mấy viên xúc xắc nát bươm, còn dính cả phấn lên trên!

Thậm chí… thậm chí còn có mấy cái bánh bao đã bị cắn dở, mốc meo bốc mùi, được bà ấy gói trong khăn như của quý. Ta mở ra xem thử, suýt nữa bị ám luôn!”

“Trên giường cũng đầy rác như vậy, quần áo thì chất đống ở cuối giường, không phân biệt nổi là đồ sạch hay bẩn.”

Phùng viện trưởng bên cạnh cũng chỉ biết cười khổ: “Lưu bà tử đúng là có thói quen nhặt rác. Kỳ thực không riêng gì bà ấy, trong viện này có rất nhiều người như vậy. Chúng ta đã khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần, nhưng họ chẳng chịu nghe, cũng không còn cách nào.”

Dương Nguyên Nhất lúc này lấy ra một xấp giấy nhăn nheo: “Đây là từ trong ngăn kéo bàn bà ấy lấy ra. Trên giấy dùng bút than vẽ mấy thứ cổ quái, ta cũng không hiểu là gì.”

Những tờ giấy ấy vừa mỏng vừa vàng, nhìn đã biết là loại giấy tệ, hơn nữa không có tờ nào còn nguyên vẹn.

Vân Sương nói: “Đưa ta xem thử.”

Nói rồi, nàng nhận lấy xấp giấy từ tay Dương Nguyên Nhất, bắt đầu xem qua từng tờ.

Chỉ thấy trên mỗi tờ đều đầy rẫy những hình vẽ kỳ dị đúng như lời nói.

Tờ đầu tiên vẽ một cây dương xiêu vẹo, cạnh đó có năm đường kẻ dọc, giữa những đường kẻ ấy là một đường ngang chéo nối liền.

Dưới gốc cây là một vật giống như dòng suối nhỏ, bên cạnh cũng có ba đường dọc, cũng bị một đường chéo vắt ngang.

Giấy không nhỏ, nhưng vì Lưu bà tử vẽ rất lớn, mỗi trang chỉ chứa được hai hàng hình là cùng.

Vân Sương xem xong hết mấy tờ, phát hiện các hình phía sau đều mang đặc điểm tương tự tờ đầu: dương thụ, suối, loại hoa nào đó và con vật trông như bò luân phiên xuất hiện. Thỉnh thoảng có thêm chim, gió hoặc cá, nhưng bốn hình đầu vẫn xuất hiện nhiều nhất.

Mỗi hình đều đi kèm những đường kẻ dọc phía sau – ít thì một, nhiều thì mười ba – và hầu hết đều có một đường chéo xuyên qua.

Chỉ riêng trang cuối cùng là khác.

Tờ cuối cùng cũng là cây dương, phía sau có tám đường kẻ dọc, nhưng không có đường chéo nào xuyên qua.

Chớ nói Dương Nguyên Nhất, ngay cả Vân Sương cũng nhìn mà đầu óc mơ hồ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back