Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 95: Âm thanh đẩy cửa lúc nửa đêm


Vân Sương thấy vẻ mặt của Đại Sơn có chút khác thường, liền hỏi:

“Là câu gì?”

Đại Sơn nghiêm giọng:

“Hắn nói, hắn và Lưu bà tử không thù không oán, giết bà để làm gì? Nếu hắn muốn giết, thì phải giết mấy kẻ từng làm nhục muội tử hắn mới đúng.”

Nói đến đây, sắc mặt Đại Sơn trầm xuống:

“Lúc hắn nói ra lời đó, cảm xúc rất kích động. Ta nghĩ, hắn thực sự từng nghĩ đến chuyện báo thù cho muội tử mình.”

Mọi người nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng đều nặng nề.

Đúng lúc đó, giọng Đại Kim vang lên:

“Trời ơi, các ngươi về hết rồi sao? Nhanh thế! Ta phụ trách thẩm vấn A Thăng, sáng nay hắn xin nghỉ phép! Vì hôm nay là ngày giỗ phụ thân hắn, nên hắn đưa muội muội đi tảo mộ. Ta phải tìm hắn lâu lắm mới gặp được.”

Vừa nói, vừa vội vã chạy đến.

Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi:

“A Thăng xin nghỉ, vậy lúc Lưu bà tử bị hại, hắn không có mặt ở Dưỡng Tế Viện sao?”

“Không hẳn vậy.”

Đại Kim lắc đầu:

“Lúc đầu ta cũng tưởng hắn chưa về, nhưng sau đó có người trong viện nói rằng trước khi mọi người ra tiền viện dùng cơm, đã thấy A Thăng và muội muội hắn quay về rồi, họ đi thẳng về phòng của mình.

Dù Dưỡng Tế Viện bao ăn ở, nhưng trong số người làm việc ở đây, chỉ có A Thăng và muội muội hắn là ở lại nội trú. Họ cũng không ở cùng đám người trong viện, mà ở một phòng bên cạnh cổng sau.”

“A Thăng nói sau khi về thì ở trong phòng mãi không ra, nhưng… muội muội hắn do mệt mỏi sau chuyến đi tảo mộ nên ngủ thiếp đi, không ai có thể chứng thực hắn thực sự ở trong phòng suốt thời gian đó.”

Nói cách khác, cả bốn người này đều không có chứng cứ ngoại phạm vững chắc.

Mọi người không khỏi nhíu chặt mày.

Lúc này, Đại Kim bỗng nói tiếp:

“A Thăng còn kể một chuyện liên quan đến vụ án của Văn lang quân. Dưỡng Tế Viện có hai cổng—trước và sau—nhưng đến tối thì cổng sau sẽ khóa, chỉ giữ lại cổng trước.

Thông thường, ban đêm do A Phúc và A Thăng thay phiên nhau trực đêm. Đêm Văn lang quân gặp chuyện, là phiên A Phúc canh gác, nhưng A Thăng vì thấy mình được ăn ở tại viện nên thường chủ động hỗ trợ, nên hôm đó cũng có đi tuần.

Gần rạng sáng hôm ấy, mọi thứ trong viện yên tĩnh như mọi khi. Khi A Thăng đi tuần tới gần tiền viện, thì bỗng nghe có tiếng ‘tõm’ như vật nặng rơi xuống nước ngoài cổng.

Âm thanh đó rất rõ, cho thấy vật rơi không nhẹ. Hắn lập tức chạy ra cổng.

Và khi tới nơi, hắn thấy… A Phúc đã đứng ở đó, vẻ mặt sửng sốt, nhìn mặt nước còn gợn sóng…”

Mọi người đều sững sờ.

Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi:

“Chẳng phải hắn nói là hai người cùng lúc chạy ra ngoài sao?!”

Chính vì điều đó mà trước đây mọi người đều nghĩ hai người gần như cùng lúc tới hiện trường, chỉ là A Phúc nhanh hơn vài bước.

Nhưng theo lời Đại Kim, thì có vẻ A Thăng hoàn toàn không biết A Phúc ra ngoài lúc nào!

Đại Kim vội xua tay:

“Không không, đúng là họ ra ngoài trước sau không xa. Tuy A Thăng không tận mắt thấy A Phúc rời đi, nhưng hắn nói khi đang chạy, có nghe tiếng cổng mở—có lẽ là tiếng A Phúc đẩy cổng ra ngoài.

Khi hắn chạy đến bên A Phúc, thấy A Phúc đang th* d*c, rõ ràng là mới vừa chạy nhanh ra đó, nên hắn đoán A Phúc chỉ đến sớm hơn mình vài hơi thở.”

“Nhưng mà.”

Đại Sơn đột ngột nghiêm giọng:

“Sao hắn chắc chắn đó là tiếng đẩy cửa từ trong ra?”

Mọi ánh mắt lập tức dồn hết về phía Đại Sơn.

Đúng rồi!

Lúc đó bên ngoài cổng không có ai.

Nếu là A Phúc đẩy Văn lang quân xuống nước từ bên ngoài, rồi chạy vòng về phía cổng, giả vờ như từ trong chạy ra đẩy cửa…

Thì A Thăng đang chạy từ trong ra vẫn sẽ nghe thấy tiếng đẩy cửa này!

Chỉ cần A Phúc chạy ngược lại ra mép nước đúng lúc, là có thể giả vờ như mình vừa mới đến hiện trường!

Đại Kim há miệng, sững người—phải rồi! Sao hắn lại không nghĩ đến chuyện này!

Tiểu Bàn không khỏi hít sâu một hơi lạnh:

“Nói vậy thì, người đáng nghi nhất… vẫn là A Phúc?”

Vân Sương liếc nhìn Tiểu Bàn, giọng điềm đạm:

“Hiện tại nhìn qua đúng là như vậy, nhưng… A Phúc nói không sai—hắn và Lưu bà tử không thù không oán, vì sao phải giết bà?”

Tiểu Bàn lắp bắp:

“Biết đâu… người giết Trịnh lang quân và Văn lang quân, không phải là người giết Lưu bà tử?”

Vân Sương khẽ mím môi:

“Manh mối hiện tại còn quá ít, nhiều chuyện chưa thể kết luận. Thậm chí, đến giờ chúng ta chỉ mới chắc chắn rằng Lưu bà tử là bị giết hại, còn Trịnh lang quân và Văn lang quân vẫn chưa thể xác định.

Giờ vẫn còn sớm, ta muốn đi xem qua phòng của hai lang quân ấy.”

Muốn tái điều tra hai vụ án trước, thì những việc từng làm đều phải tiến hành lại từ đầu.

Mọi bổ khoái đều đồng tình với quyết định của Vân Sương, chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến khu viện nơi Trịnh Diễn và Văn Thái Phong từng sống.

Người trong viện thấy họ đến thì hiếu kỳ vây lại.

Trước kia khi Văn Thái Phong chết, quan phủ đã tới kiểm tra phòng hai người kia rồi, sao giờ lại đến nữa?

Vân Sương chẳng để tâm đến lời xì xào, thẳng bước vào phòng hai người đã khuất, tỉ mỉ quan sát một lượt.

Phòng nhỏ, nên chỉ chốc lát nàng đã xem qua hết. Nhưng nàng lại phát hiện—cả hai căn phòng giờ đều trống trơn, ngoại trừ hai chiếc giường, gần như không còn dấu tích nào cho thấy từng có người ở.

“Ơ kìa nương tử, quan sai sao lại để một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy đi làm việc nguy hiểm thế này?”

Trong đám người, mấy lão già ánh mắt d*m đ*ng nhìn thân hình uyển chuyển của Vân Sương, nói năng bỡn cợt:

“Cô nương thế này nên tìm một trượng phu thương yêu chiều chuộng, còn mấy chuyện này để đàn ông làm là được rồi!”

Dương Nguyên Nhất cùng mấy người lập tức sa sầm mặt mũi, định bước lên mắng mỏ.

Nhưng Vân Sương giơ tay ngăn lại, bình tĩnh liếc nhìn đám người ấy, rồi lạnh nhạt hỏi:

“Hai gian phòng này là thế nào? Đồ đạc của họ đâu?”

Khi điều tra vụ án, Vân Sương luôn công tư phân minh, những lời vô nghĩa chẳng ảnh hưởng đến nàng chút nào.

Đám người thấy nàng nghiêm túc, có phần ngạc nhiên, nhưng mặt vẫn lộ vẻ hạ tiện:

“Ôi chà, nương tử này điều tra án trông cũng ra dáng ghê nhỉ. Trịnh Diễn và Văn Thái Phong đều chết rồi, phòng họ tất nhiên phải dọn để người khác dọn vào, chỗ này người chờ vào ở còn đầy!”

“He, đúng đấy, nếu nương tử muốn ở, tụi ta cũng chẳng phản đối…”

Không đợi chúng nói tiếp, Vân Sương liền lạnh giọng hỏi:

“Vậy đồ đạc của họ đâu? Ai là người đã dọn sạch mấy thứ đó?”

Thấy nàng chẳng mảy may bị dao động, mấy kẻ kia lập tức tỏ vẻ chán chường. Dù thân hình nàng mảnh mai mê người, nhưng che mạng nên chẳng nhìn rõ mặt, ai biết có phải là mặt rỗ không?

Cả đám liền hừ nhẹ, bắt đầu líu ríu đáp:

“Đồ trong phòng họ thì toàn là rác, tất nhiên phải quăng hết rồi!”

“Ta còn tưởng lão Văn Thái Phong hay đi uống rượu, chắc giấu được ít bạc. Hôm đó viện trưởng bảo A Thăng dọn phòng lão, ta còn rình coi có gì quý giá, ai dè lão chỉ là thằng say rượu rỗng túi! Mất công ta canh cả buổi chiều!”

“Ta cũng thế! Trịnh Diễn dù gì cũng từng là tú tài, được mấy nhà giàu trong huyện tặng đồ, tưởng hắn có chút của cải. Hôm A Thăng dọn phòng hắn, ta cũng đứng nhìn kỹ mà chẳng thấy thứ gì giá trị. Đáng tiền nhất chắc là mớ sách cũ, mà có mang đi bán cũng chẳng được mấy đồng!”

Vân Sương nghe mấy lời đó, trong mắt không khỏi ánh lên tia sáng trầm ngâm…
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 96: Mối liên hệ khó tin


Dương Nguyên Nhất cùng những người khác cũng không ngờ Dưỡng Tế Viện lại ra tay nhanh đến vậy. Trịnh Diễn thì thôi, nhưng Văn Thái Phong mới chết chưa đến mười ngày, mà đồ đạc đã bị xử lý sạch sẽ!

Dương Nguyên Nhất bước lên, chắn trước Vân Sương, nghiêm giọng hỏi:

“Người chết ở Dưỡng Tế Viện, đồ đạc đều dọn sớm vậy sao? Đừng lấy cớ là bên ngoài có nhiều người đang chờ vào ở. Dù có người muốn vào, cũng phải qua bước xét duyệt lý lịch, ít nhất mất nửa tháng! Cần gì gấp đến vậy?”

Đối với đám vô lại này, Dương Nguyên Nhất không hề nể mặt.

Nếu thật sự gấp như họ nói, thì Trịnh Diễn đã chết nửa tháng rồi, tại sao vẫn chưa có người mới vào?

Bọn già kia tuy dám trêu ghẹo Vân Sương, nhưng đối mặt với quan sai như Dương Nguyên Nhất thì vẫn có phần e dè, lời lẽ lập tức nghiêm chỉnh hơn:

“Quan gia nói đúng, người ngoài muốn vào cũng không nhanh như thế. Nhưng thực sự là, ở đây nếu không dọn sớm, đồ đạc người chết cũng sẽ bị người trong viện chia nhau hết!”

“Khụ, không phải là mọi thứ… chỉ là… quan gia hiểu mà, ai chẳng có ít tiền dắt lưng. Gặp người từng giàu có, biết đâu còn kiếm được món đồ đáng giá nữa!”

“Phùng viện trưởng là người có học, không quen nổi kiểu sống phố phường của bọn ta, nên ông thường yêu cầu nhanh chóng dọn đồ người chết. Đặc biệt là người mất, ông còn đích thân mang theo đồ của họ chôn cùng, để họ xuống Hoàng Tuyền cũng không quá tay trắng.”

Bọn họ nói vậy, mặt đầy vẻ bất mãn như không vừa lòng với “tính cách văn nhã” của Phùng viện trưởng.

Đám bổ khoái nghe vậy đều không khỏi nhíu mày.

Nếu vậy, đồ đạc của Trịnh Diễn và Văn Thái Phong đều đã được chôn theo xác họ.

Tiếp tục ở lại đây cũng chẳng tra thêm được gì.

Dương Nguyên Nhất liền dứt khoát:

“Vậy thì ở đây không có manh mối gì nữa, đi thôi.”

Cả nhóm rời khỏi viện. Khi đến ngoài sân, Vân Sương gọi Dương Nguyên Nhất lại:

“Dương lang quân, ta muốn khai quật mộ Trịnh Diễn và Văn Thái Phong để kiểm tra lại thi thể, liệu có tiện không?”

Nếu đồ đạc đã chôn theo, thì đào mộ là cách nhanh nhất để kiểm tra, cũng tiện thể khám nghiệm lại thi thể lần nữa.

Mặc dù đã quen với sự quyết đoán của Vân Sương, nhưng khi nghe nàng thản nhiên đề cập đến chuyện đào mộ, mấy bổ khoái vẫn không nhịn được âm thầm nhìn nàng một cái.

Dương Nguyên Nhất cũng hơi sững lại, rồi nói:

“Sao lại không tiện? Ta cũng đang định làm vậy. Có điều, hôm nay đã muộn, chuyện này phải để ngày mai.

Mai ta sẽ nhờ Phùng viện trưởng đưa chúng ta đến nơi chôn họ.”

Người chết trong Dưỡng Tế Viện đều do viện lo liệu hậu sự, Phùng viện trưởng chắc chắn biết rõ nơi họ được chôn cất.

Đại Sơn quay sang Vân Sương nói:

“Vân nương tử về nghỉ sớm đi, ta nhớ sáng nay nàng còn ra khỏi thành một chuyến, chắc cũng mệt rồi.”

Việc cần điều tra hôm nay cơ bản đã xong.

Vân Sương khẽ gật đầu:

“Vậy ta về trước.”

Vừa hay Dương Nguyên Nhất và các bổ khoái cũng đang định rời Dưỡng Tế Viện, hắn sai Đại Sơn đi báo với Phùng viện trưởng về kế hoạch ngày mai, rồi cùng mấy người ra cửa.

Đúng lúc họ sắp đến cổng lớn, thì từ phía đối diện có ba người đi tới: hai phụ nhân đeo tạp dề, bên cạnh là một tiểu nương tử mặc áo xám.

Cả ba người đều ôm những thau đầy nguyên liệu nấu ăn, vừa thấy mấy người Dương Nguyên Nhất liền cúi đầu hành lễ.

Tiểu Bàn thân thiết hỏi:

“Giờ này các ngươi đã chuẩn bị đồ ăn tối rồi sao?”

Ba người này rõ ràng là Vu nương, Miêu nương và nha đầu Tiểu Thúy của nhà bếp Dưỡng Tế Viện.

Người phụ nhân hơi đẫy đà, nét mặt cởi mở vui vẻ, cười nói:

“Ngài nói đùa rồi! Nếu giờ này mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối thì làm sao kịp? Nấu ăn đâu phải chỉ cần đem nguyên liệu về là xong, sơ chế cũng mất cả nửa ngày. Đây là nguyên liệu cho ngày mai và hôm sau đấy!”

Người phụ nữ đứng bên cạnh Vu nương vóc dáng gầy hơn, hai quầng mắt dưới mắt to tướng—rõ ràng là vì bệnh của con trai út khiến bà ấy mất ngủ mấy ngày liền. Đó chính là Miêu nương.

Người vừa nói chuyện chính là Vu nương.

Vu nương bất chợt nghiêng người, hạ giọng hỏi:

“Phải rồi, Nhiếp bộ khoái, vụ của Lưu bà tử các ngươi điều tra thế nào rồi? Có manh mối gì chưa?”

Tiểu Bàn thành thật lắc đầu:

“Vẫn chưa.”

“Trời ơi, ta cảm thấy các ngươi chắc chắn là nhầm rồi.”

Vu nương thở dài một hơi, nói vẻ chắc chắn:

“Lưu bà tử sao có thể là bị người ta giết? Rõ ràng là bị mấy lời nguyền rủa của Trịnh Diễn hại chết! Trong viện còn có người nói, Trịnh Diễn kỳ thực chưa chết, hắn chỉ giả chết rồi trốn trong bóng tối, lần lượt trả thù những người từng đắc tội với hắn…”

Nghe đến đây, trong lòng Dương Nguyên Nhất và đám người không khỏi nhảy dựng.

Hướng suy đoán này… đúng là họ chưa từng nghĩ đến!

Miêu nương lập tức có vẻ hoảng hốt, dùng khuỷu tay huých vào người Vu nương, nói nhỏ:

“Ngươi đừng nói bậy! Hồi đó ai nấy đều tận mắt nhìn thấy quan tài Trịnh Diễn được khiêng đi rồi.

Nhưng nếu ngươi nói có người trong viện sát hại Lưu bà tử, ta cũng không quá tin đâu. Trừ vụ muội tử của A Phúc năm đó thì mấy năm nay viện mình đâu có xảy ra chuyện lớn gì đâu?”

Vu nương tò mò hỏi lại:

“Vụ muội tử A Phúc thì liên quan gì đến Lưu bà tử?”

Dương Nguyên Nhất cùng các bổ khoái lập tức nghiêm mặt, dồn mắt về phía Miêu nương.

Miêu nương đáp:

“Chuyện đó xảy ra trước khi ngươi vào viện nên ngươi không rõ. Khi ấy muội tử của A Phúc đến Dưỡng Tế Viện tìm A huynh, đã hỏi thăm rất nhiều người trong viện.

Lúc đó A Phúc đang đi tuần khắp nơi, người khác cũng không rõ hắn ở đâu, nhưng dựa vào thói quen sinh hoạt, mọi người đã chỉ đường cho muội tử hắn đi vào khu nội viện. Chính chuyện đó đã dẫn đến thảm sự kia.

Mà trong những người chỉ đường cho muội tử A Phúc… có cả Lưu bà tử.”

Cả Vu nương lẫn đám bổ khoái đều sững sờ.

Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi dồn:

“Ngươi chắc chắn là có Lưu bà tử trong số đó?!”

Miêu nương bị dọa đến giật mình, phải lấy lại bình tĩnh mới đáp:

“Hồi đó… chuyện đó ầm ĩ cả viện. A Phúc giận điên lên, gào thét trong viện đòi công bằng cho muội tử mình.

May mà Phùng viện trưởng kịp thời can thiệp, hứa sẽ thay hắn đòi lại công đạo, A Phúc mới dần bình tĩnh lại.

Sau đó, Phùng viện trưởng đích thân thẩm tra từng người, từ việc muội tử hắn làm sao đến được nơi đó, đến những kẻ đã làm gì nàng ấy—tất cả đều điều tra rõ.

Lưu bà tử tuy không trực tiếp dẫn đường, nhưng chính là người đầu tiên mà muội tử A Phúc gặp. Khi nàng ấy hỏi A huynh ở đâu, Lưu bà tử chỉ tay vào nội viện, nói rằng hắn ở bên trong. Nàng ấy mới đi vào, rồi càng đi càng sâu…

Chuyện đó gây chấn động cả viện, ta không thể nhớ nhầm được!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 97: Tấm lòng khổ tâm của bậc làm phụ mẫu


Dương Nguyên Nhất khẽ hít một hơi, lại hỏi: “Phùng viện trưởng nói sẽ ra mặt cho A Phúc muội tử, rốt cuộc là ra mặt kiểu gì?”

Miêu nương thở dài, nói: “Nói thật, tuy những người kia đúng là có trêu chọc A Phúc muội tử, nhưng… họ cũng không làm gì quá đáng, chỉ là miệng mồm th* t*c, nhân lúc hỗn loạn… nhân lúc hỗn loạn mà sàm sỡ vài lần, chạm vào tay A Phúc muội tử thôi.

Chỉ là tiểu nương tử như vậy, sao từng trải qua chuyện ấy, chúng ta cũng không ngờ được, nàng sau khi trở về lại định nhảy giếng tự vẫn.

Đối với A Phúc muội tử, đó là đại sự, nhưng… dưỡng tế viện của chúng ta có quy củ riêng, những việc họ làm, cũng không đến mức phạm phải điều cấm của viện, Phùng viện trưởng cũng không thể phạt quá nặng, nếu không sẽ bị người đời nói thiên vị.

Cuối cùng, Phùng viện trưởng nghiêm khắc răn dạy một phen, bắt họ đóng cửa suy ngẫm một tháng, việc này liền cho qua như vậy.”

Mọi người không khỏi khẽ nhíu mày.

Cái gọi là “ra mặt”, hóa ra chỉ là bắt bọn họ đóng cửa suy ngẫm?

Khó trách A Phúc đến nay nhắc lại chuyện cũ vẫn canh cánh trong lòng.

Chỉ là, lời Miêu nương cũng không sai, tuy hành vi của bọn họ đáng giận, nhưng xét ra cũng chưa đến mức quá đáng.

Dương Nguyên Nhất trầm ngâm một lát, nói: “Nếu các vị còn nhớ thêm điều gì liên quan đến Lưu bà tử hay Trịnh lang quân và Văn lang quân đã khuất trước đó, bất cứ lúc nào cũng có thể đến huyện nha báo lại.”

Nói xong, hắn liền dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi rời khỏi dưỡng tế viện, Đại Kim không nhịn được nói: “Trời ạ! Không ngờ chuyện của A Phúc muội tử năm xưa, cũng có liên quan tới Lưu bà tử! Như vậy thì nghi ngờ đối với A Phúc chẳng phải lại càng lớn sao?”

“Nhưng mà, khi ta ép hỏi A Phúc, hắn từng nói hắn với Lưu bà tử không thù không oán, lúc đó hắn đã bị ta truy vấn đến mức hơi cuống lên, câu đó ta nghĩ hắn buột miệng nói ra, chắc không phải nói dối.”

Đại Sơn trầm ngâm: “Hơn nữa, Lưu bà tử năm đó cũng chỉ là vô ý mà thôi, bà ấy cũng không biết dẫn A Phúc muội tử vào nội viện lại khiến nàng gặp phải chuyện như vậy.

Nếu chỉ vì chuyện đó mà A Phúc giết Lưu bà tử, ta cảm thấy động cơ vẫn chưa đủ.”

Đại Sơn nói cũng có lý.

Đại Kim không nhịn được vỗ mạnh vào mặt mình mấy cái, chỉ cảm thấy hôm nay tiếp nhận quá nhiều thông tin, đầu óc hắn cũng sắp không vận hành nổi nữa.

Bất chợt, tiếng của Dương Nguyên Nhất vang lên: “Tiểu Bàn, ngươi sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ mang vẻ mặt táo bón thế kia là sao?”

Tiểu Bàn lập tức bừng tỉnh, cũng chẳng còn tâm trí để để ý đến lời trêu chọc của hắn, chỉ đầy vẻ rối rắm mà nói: “Ta cứ cảm thấy… hình như có chỗ nào đó rất kỳ lạ, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là kỳ ở đâu.”

Mọi người đều sững sờ.

Đại Kim không nhịn được kêu lên: “Tiểu Bàn, đầu óc ta vốn đã rối rồi, ngươi đừng có nói mấy lời mơ hồ khó hiểu như thế nữa!”

Tiểu Bàn cũng một mặt ấm ức.

Hắn loạn, chẳng lẽ hắn không loạn à?

Hơn nữa, cái cảm giác rõ ràng là như thể vừa nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại không sao nhớ nổi đó là gì, kẻ bị dằn vặt nhất chính là hắn có được không!

Thấy Tiểu Bàn rối đến mức suýt nữa vò rối cả búi tóc trên đầu, Dương Nguyên Nhất vội vàng đưa tay ngăn lại: “Được rồi được rồi, hôm nay mọi người đều mệt cả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, tinh thần có sung mãn, đầu óc mới linh hoạt được.

Sáng mai giờ Thìn (tám giờ), chúng ta đúng giờ tập hợp tại huyện nha!”

Mọi người hôm nay quả thực cũng đã mỏi mệt, Dương Nguyên Nhất phân công công việc xong liền lần lượt ai về nhà nấy.

Vân Sương thì lập tức trở về nhà mình. Nàng hôm nay chạy đôn chạy đáo khắp nơi, về đến nhà liền ăn chút cơm, ngâm mình trong nước nóng, thân thể mới thoải mái hơn chút.

Trước khi đi ngủ, nàng tựa mình trên ghế dài trong phòng, dáng vẻ an nhàn, nhìn hai đứa trẻ đang cố gắng học thuộc bài giới thiệu bản thân mà nàng viết riêng cho.

Tuy nàng không rõ cái gọi là khảo nghiệm nhập học rốt cuộc sẽ hỏi gì, nhưng phần giới thiệu bản thân thì nhất định là không thể thiếu.

Hai đứa trẻ này sinh trưởng nơi thôn dã, lời nói thẳng tuột thì thôi đi, thi thoảng còn buột miệng ra những câu tục tằn dân dã, đương nhiên là không ổn.

Dăm ba ngày qua, nàng cũng chẳng trông mong chúng có thể thay da đổi thịt, nhưng ít nhất, phải nói chuyện sao cho văn nhã chút, cử chỉ hành vi cũng nên toát lên vẻ ổn trọng một phần.

Tuy lời giới thiệu bản thân của hai đứa trẻ không dài, nhưng đối với chúng – những đứa trẻ chưa đầy năm tuổi – thì vẫn có chút khó khăn, nhất là những câu từ đều mang vẻ văn vẻ, nặng phần lễ nghi.

Vân Y đã học thuộc mấy ngày nay, mà vẫn chỉ dừng lại ở câu: “Tiểu nữ bất tài, họ Vân, mẫu thân đặt tên là Y…” – Còn những câu phía sau về việc nàng khao khát học hỏi, mong muốn vào tư thục đọc sách Thánh hiền, học đạo Thánh hiền… chớ nói là thuộc, ngay cả khi đọc theo Vân Sương cũng vấp váp không thôi.

Vân Doãn thì khá hơn một chút, tuy chưa đọc thật trôi chảy, nhưng những lời lẽ đó đều đã học thuộc cả.

Vân Y đọc một hồi thì bắt đầu mất kiên nhẫn, nhào vào lòng Vân Sương nũng nịu nói: “Nương ơi, khó quá à. Nếu đến lúc đó con không nhớ được thì phải làm sao?”

Vân Sương phì cười, khẽ xoa đầu nàng, nói: “Y nhi thông minh như thế, chỉ cần để tâm, nhất định sẽ nhớ được thôi! Hay là… Y nhi không muốn học chữ đọc sách nữa?”

Câu nói cuối cùng của nàng mang theo chút nghiêm khắc.

Đối với những chuyện khác, nàng có thể nuông chiều, có thể nhượng bộ, nhưng chuyện học hành thì không. Khi cần nghiêm, vẫn phải nghiêm.

Bởi lẽ, đó là thứ có thể giúp bọn trẻ ích lợi cả đời.

Vân Y lập tức bĩu môi, có chút tủi thân.

Nàng dĩ nhiên là muốn rồi! Nhưng… nàng hơi sợ. Nương nói vị phu tử kia rất rất lợi hại, từng dạy ra nhiều hài tử còn giỏi hơn cả Vật Dĩ.

Còn nàng, cái gì cũng không biết, ngay cả tên mình cũng chưa biết viết. Hài tử nhà trưởng thôn – Vũ nhi – chẳng những biết viết tên mình, còn thuộc lòng rất nhiều bài văn khó, người trong thôn ai cũng khen Vũ nhi là một tiểu cô nương tài giỏi bậc nhất.

Vũ nhi thường nói, nàng ta giỏi đến mức một sợi tóc cũng hơn nàng.

Với nàng như thế này, liệu vị phu tử ấy có thật sự bằng lòng nhận nàng làm học trò không?

Vân Sương cũng thấy đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn bắt Vân Y học thuộc xong hết phần giới thiệu bản thân mới cho đi ngủ.

Cuối cùng, khi Vân Sương nằm trên giường, nhìn Vân Y ngủ rồi mà vẫn nhíu mày, bĩu môi, nàng khẽ thở dài một tiếng.

Trước đây, nàng từng nghĩ nuôi con thì khó khăn đến đâu?

Đến khi thật sự bắt tay vào rồi, mới hiểu là chẳng dễ dàng chút nào.

Không chỉ cần cho con cái điều kiện vật chất đầy đủ, mà còn phải tìm cách bồi dưỡng để chúng nên người, ít nhất, sau này phải là người có thể tự lập, không dễ bị người khác bắt nạt.

Khó nhất chính là, tấm lòng của nàng, với độ tuổi của bọn trẻ bây giờ, thật sự rất khó để chúng thấu hiểu.

Hiện tại, nàng vẫn chưa nói với bọn trẻ chuyện ngày khảo nghiệm nhập học, Giang Tiếu cũng sẽ đến. Chỉ sợ đến lúc ấy có biến cố gì khiến Giang Tiếu không thể đến, hai đứa nhỏ sẽ thất vọng.

Chi bằng cứ coi như một niềm vui bất ngờ dành cho chúng vậy.

Vân Sương nhẹ nhàng vuốt đầu hai tiểu tử, rồi cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Hôm sau, sau khi dùng xong điểm tâm, nàng đúng giờ đến trước cổng huyện nha vào lúc chính giờ Thìn.

Chỉ là, vừa bước xuống xe ngựa, bước chân nàng đột nhiên khựng lại, đôi mắt khẽ trừng lên đầy kinh ngạc.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 98: Vị Hào Hùng Với Khẩu Vị Đặc Biệt


Chỉ thấy trước cổng huyện nha, một nam nhân cao lớn vận y phục đen bó sát, ống tay hẹp, từ trên lưng một con tuấn mã toàn thân đen nhánh – chỉ có một vệt trắng nơi trán – nhanh nhẹn nhảy xuống.

Phía sau hắn còn có mấy người khí thế lẫm liệt, cũng đều mang đao bên hông, trông rất giống quân nhân.

Nghiêm Phương vừa xuống ngựa, liền trông thấy Vân Sương, lập tức vui mừng vẫy tay gọi: “Vân nương tử!”

Giang Tiếu cũng quay đầu nhìn qua, ánh mắt đen sâu thẳm vẫn trầm tĩnh như cũ, chăm chú nhìn nàng một lát rồi bước tới, hạ giọng hỏi: “Sớm như vậy đã đến đây làm gì?”

“Ta đã hẹn với Dương lang quân bọn họ, lát nữa cùng đi điều tra một vụ án.”

Vân Sương chớp chớp mắt, vẫn còn chưa kịp định thần. Nhận ra ánh mắt nóng bỏng lén lút từ đám người đi theo Giang Tiếu, nàng khẽ ho nhẹ một tiếng, làm như không phát hiện, bình thản nói: “Giang tổng binh sao cũng đến đây?”

Trong đám người theo sau Giang Tiếu, ngoại trừ Nghiêm Phương, Vân Sương không nhận ra ai. Có điều, nàng nhớ rõ một người – hôm qua từng gặp ở doanh trại – người khác gọi hắn là Tưởng thiên hộ.

Lúc này, hắn đang len lén nhìn nàng, vừa thấy Vân Sương nhìn lại, liền vội vàng quay mặt đi, còn vụng về huýt sáo một tiếng.

Giang Tiếu đáp: “Nghe nói trong dưỡng tế viện xảy ra vài vụ án, trong số đó có hai người gặp chuyện là quân hộ, ta tới xem thử.”

Vân Sương hơi nhướng mày.

Thì ra hắn cũng vì vụ án đó mà đến.

Hai người mà hắn nói tới, hẳn là Văn Thái Phong và Lưu bà tử.

Nàng nhẹ nhàng nhếch môi cười: “Giang tổng binh quả là tận tâm, dù đã vào ở trong Dưỡng tế viện, vẫn hết lòng quan tâm đến quân hộ.”

Trong ánh sáng mờ nhạt buổi sớm đầu thu, nụ cười của nữ tử có một vẻ đẹp thanh khiết thoát tục khó diễn tả, như thể cả ánh sáng rọi lên khuôn mặt nàng cũng thêm phần rạng rỡ.

Ánh mắt Giang Tiếu không khỏi trầm sâu thêm đôi chút.

Là tổng binh trấn giữ Hạ châu, hắn có lý do chính đáng để quan tâm vụ án.

Nhưng nếu nói hắn tới đây hoàn toàn không có chút tư tâm nào… thì e là không đúng.

Đúng lúc đó, Dương Nguyên Nhất cùng Tôn ngỗ tác cũng ra khỏi huyện nha, vừa thấy Giang Tiếu và những người đi cùng, lập tức kinh ngạc, vội tiến lên hành lễ.

Giang Tiếu liếc nhìn bọn họ một cái, giọng nhàn nhạt: “Không cần đa lễ. Ta đến đây để tìm hiểu về mấy vụ án gần đây ở Dưỡng tế viện, Dương bộ khoái hẳn nắm rõ tình hình?”

Dương Nguyên Nhất ngẩn người, theo bản năng liếc nhìn Vân Sương, rồi gãi đầu nói ngây ngô: “Tổng binh tới thật đúng lúc, ta và Vân nương tử cũng đang định đi điều tra vụ án này, tổng binh có muốn đi cùng không?”

Tưởng Binh, kẻ vẫn đang lén lút nghe trộm nãy giờ, lập tức dựng thẳng tai.

Vị Vân nương tử này… cũng đi phá án?

Thì ra chuyện hôm qua Nghiêm Phương và Ngô Khởi kể về nữ tử này có khả năng phá án, từng giúp huyện nha phá liền hai vụ trọng án là thật ư!

Tối qua, dưới “hình phạt nghiêm khắc” của Thẩm tiên sinh, Nghiêm Phương và Ngô Khởi đã khai hết: từ lúc nào tổng binh quen biết nữ tử này, rồi sau đó làm sao thân thiết dần.

Đến khi biết nữ tử này là mẫu thân của hai đứa trẻ, họ lại thêm một trận kinh ngạc.

— Hai đứa trẻ này, chẳng ai biết phụ thân của chúng là ai!

— Hơn nữa, nữ tử này còn biết phá án!

Nếu không phải Nghiêm Phương là tên thật thà, hoàn toàn không biết nói dối, còn Ngô Khởi lại thề độc rằng tất cả đều là sự thật, bọn họ đã sớm cho rằng hai người này bịa chuyện để gạt người rồi.

Tối qua, sau khi vụ án Dưỡng tế viện được báo cáo, tổng binh liền quyết định đích thân đến huyện nha điều tra.

Thẩm tiên sinh nhân đó liền đẩy hắn ra ngoài, mượn cớ hắn phải đưa thê tử và con gái mới sinh về nhà nhạc mẫu ở mấy hôm, để tổng binh đưa hắn đi theo lo việc công.

Quả thật, hắn định nhân dịp nghỉ dài hạn để đưa vợ con về quê ngoại, nhưng Thẩm tiên sinh làm vậy, dụng ý thật sự là muốn hắn… âm thầm quan sát nữ tử kia!

Dù Nghiêm Phương và Ngô Khởi có khen nữ tử ấy lên tận mây xanh, Thẩm tiên sinh vẫn giữ lòng hoài nghi. Theo ông, không chừng cả hai người kia cũng đã bị nữ tử đó mê hoặc, ông cần thêm một người nữa để xác minh kỹ càng.

Nếu nàng ta chỉ là nữ tử xuất thân bình thường, thậm chí nghèo hèn một chút, Thẩm tiên sinh cũng chưa đến mức quá đỗi cẩn trọng như thế.

Nhưng một nữ tử như vậy – mang theo hai đứa con không rõ phụ thân – quả thật khiến người ta khó thể yên tâm!

Tưởng Binh vừa nhớ lại những lời dặn dò kỹ lưỡng của Thẩm tiên sinh trước lúc xuất phát, vừa khổ sở âm thầm quan sát nữ tử kia, đồng thời cố gắng không để tổng binh phát hiện.

Kỳ thực, hắn cảm thấy Thẩm tiên sinh có phần lo xa. Dù tổng binh lần này hiếm hoi như cây khô trổ hoa, lại còn nở ngay trên người nữ tử ấy, nhưng với bản lĩnh và tâm tính của tổng binh, tuyệt đối không phải hạng người vì sắc mà mê muội. Nữ tử này tuy lai lịch có phần phức tạp, nhưng chắc chắn không phải loại người sẽ gây hại cho tổng binh.

Hai đứa con thì có sao? Trong sử sách không thiếu những vị tướng cưới góa phụ tái giá! Thậm chí, có vị hào hùng còn có khẩu vị độc đáo, chuyên thích kiểu phụ nhân từng qua một đời chồng!

Chỉ là, loại cảm giác âm thầm theo dõi sau lưng tổng binh như thế này, áp lực quá lớn, hắn thật sự chịu không nổi!

Nỗi thống khổ của Tưởng Binh, dĩ nhiên không ai hay biết.

Nghe Dương Nguyên Nhất nói vậy, Nghiêm Phương lập tức phấn khởi: “Vân nương tử cũng giúp điều tra vụ này? Vậy thì tên hung thủ đáng chết kia chắc chắn sẽ sớm bị tìm ra thôi!”

Quân hộ vốn có tình cảm đồng cam cộng khổ.

Văn Thái Phong và Lưu bà tử cuối đời bi thảm như vậy, nguyên nhân lớn là do thân phận quân hộ – những người mà thân nhân phần lớn đã chết trận ngoài sa trường.

Họ vốn đã thương xót những quân hộ cô độc tuổi già, nay nghe nói bọn họ có khả năng bị kẻ khác tàn nhẫn sát hại, sao có thể không phẫn nộ?

Kỳ thực, suốt dọc đường tới đây, Nghiêm Phương đã tưởng tượng cả trăm cách để tự tay xé xác tên hung thủ kia.

Giang Tiếu liếc nhìn Vân Sương bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm, khẽ gật đầu: “Ta cũng đi xem một chút.”

Vân Sương không khỏi liếc hắn một cái, trong lòng thực muốn nói: hay là tổng binh ngài cứ ở lại huyện nha thôi?

Hắn đi theo thì nàng không sao, nhưng Dương Nguyên Nhất và đám người kia rõ ràng đã trở nên rụt rè, chẳng còn dáng vẻ rôm rả ngày thường. Dù ngồi trong xe ngựa cách biệt với bên ngoài, cũng không ai dám nhiều lời, yên tĩnh đến mức khiến nàng có chút không quen.

Cuối cùng, cả đoàn người, gồm cả Giang Tiếu và đám thuộc hạ, liền rầm rộ kéo nhau ra khỏi thành.

Người huyện nha chia nhau điều khiển hai cỗ xe ngựa đi trước. Vân Sương tùy ý ngồi lên một chiếc.

Giang Tiếu lại vô cùng “tâm lý”, đi đoạn hậu, tỏ vẻ như muốn tránh ảnh hưởng đến công việc của họ.

Nhưng đúng như nàng đoán, có “đại thần sống” như Giang Tiếu đi theo, Dương Nguyên Nhất và những người khác sao còn dám như thường ngày, hết trò này đến trò nọ? Dù là ngồi trong xe kín, họ cũng không dám lắm lời, cả đường đi yên tĩnh đến mức khiến nàng thấy không quen.

Khi gần tới cổng thành, Dương Nguyên Nhất bỗng giơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại, rồi nhảy xuống xe, hướng về phía hai người đang đứng gần cổng thành vẫy tay gọi: “Phùng viện trưởng, Dương Tam Lang, bên này!”

Chỉ thấy bên thành môn, Phùng viện trưởng và Dương Tam Lang không biết đã đứng đợi từ lúc nào.

Vừa thấy đoàn người bên này, sắc mặt họ lập tức đại biến, đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi. Đến khi hoàn hồn lại, hai người liền lật đật chạy đến, hướng về phía Giang Tiếu hành lễ lớn: “Tiểu nhân bái kiến tổng binh!”

“Không cần đa lễ.”

Giang Tiếu giơ tay ra hiệu, giọng trầm thấp: “Những năm qua, Dưỡng tế viện vận hành tốt như vậy, đều là công lao của Phùng viện trưởng. Ta tuy là tổng binh trấn giữ Hạ châu, nhưng những gì có thể làm cho các quân hộ già yếu neo đơn, quả thực chẳng được bao nhiêu.

Nay bọn họ vô duyên vô cớ bị người sát hại, bất luận là tình hay lý, ta đều phải đích thân đến xem.”

“Các ngươi cứ làm việc của mình, không cần quá để tâm tới ta.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 99: Vân Nương Tử Thần Bí


Phùng viện trưởng hiển nhiên không phải lần đầu gặp Giang Tiếu, nghe vậy liền cảm động nói: “Tổng binh nói quá lời rồi. Tổng binh có thể trấn giữ biên cương, bảo vệ sự yên bình cho Hạ châu, chúng ta đã vô cùng cảm kích.

Huống hồ, tổng binh gần như năm nào cũng đích thân đến Dưỡng tế viện thăm nom những người khốn khó ấy.

Các quân hộ trong Dưỡng tế viện đều hiểu rõ tấm lòng của tổng binh.”

Vân Sương không khỏi liếc nhìn người nam nhân bên cạnh, ánh mắt khẽ động.

Không ngờ Giang Tiếu mỗi năm đều tới Dưỡng tế viện thăm nom các quân hộ?

Khó trách bách tính huyện Sơn Dương lại kính yêu hắn đến thế.

Khi biết Giang Tiếu cũng muốn đi xem mộ hai người đã khuất, Phùng viện trưởng vừa kinh ngạc lại vừa cảm kích, hết sức sốt sắng đi phía trước dẫn đường.

Mộ của Trịnh Diễn và Văn Thái Phong nằm trong một khu rừng không xa ngoài thành – nơi có một nghĩa địa rộng lớn, thường dùng để an táng người dân quanh vùng sau khi qua đời.

Vào tới nghĩa trang, đoàn người đều trở nên trầm mặc, bởi sinh tử luôn là chuyện khiến lòng người nặng nề.

Phùng viện trưởng dẫn họ tới trước hai ngôi mộ mới nằm song song nhau, quay đầu nói với mọi người: “Khu này chủ yếu chôn cất những người mất trong Dưỡng tế viện. Vì họ không còn thân thích nào đến viếng mộ, ta đề nghị mai táng họ cùng một chỗ như thế này, để những người còn sống trong viện nếu muốn, vẫn có thể đến thăm họ mỗi năm.”

Dương Nguyên Nhất và những người khác lập tức tiến lên, lấy hương đã chuẩn bị từ trước, thành kính dâng lên ba nén cho mỗi người.

Giang Tiếu cũng bước tới, xin ba nén hương từ tay Dương Nguyên Nhất, châm lửa, c*m v** mộ phần.

Xong xuôi mọi lễ nghi, Dương Nguyên Nhất mới hô gọi các bộ khoái đến, bắt đầu đào mộ!

Vân Sương đứng một bên quan sát, bỗng nhíu mày, bước lên một bước nói: “Chờ đã, mộ của Trịnh Diễn… có điều kỳ lạ.”

Nàng vừa nói, vừa ngồi xổm xuống, từ đống đất đã đào được một nửa rút ra một chiếc lá đã ngả vàng óng.

Trịnh Diễn mất đã hơn nửa tháng, nếu trong mộ có lá cây, hẳn cũng phải đã mục nát rồi mới đúng!

Huống chi, nửa tháng trước, lá cây quanh đây chưa thể vàng úa đến mức ấy.

Loại lá hoàn toàn ngả vàng như thế này, chỉ có thể xuất hiện trong vài ngày gần đây!

Đại Sơn – người đào mộ Trịnh Diễn – cũng trầm giọng nói: “Đất mộ của Trịnh Diễn rõ ràng bị xới động, vừa rồi ta mới đào vài nhát mà chẳng tốn chút sức lực, e rằng ngôi mộ này mới bị đào lên trong mấy ngày nay!”

Phùng viện trưởng trừng to mắt, vội vàng nói: “Không thể nào! Trịnh Diễn từ lâu đã không còn người thân, mấy hôm nay chúng ta cũng đâu có đào mộ ông ấy, ai lại đi làm chuyện đó chứ?!”

Vân Sương bình thản nói: “Đào mở mộ ông ấy ra, có lẽ sẽ biết được chân tướng.”

Đại Sơn cùng mấy bộ khoái lập tức tăng tốc, chưa đầy nửa canh giờ, quan tài Trịnh Diễn đã được đào lên.

Theo chỉ dẫn của Tôn ngỗ tác, Đại Sơn ngậm hai lát gừng sống trong miệng, dùng vải bọc kín mũi miệng, rồi cẩn thận mở nắp quan tài.

Tức thì, ai nấy đều ngây người không thể tin nổi.

Chỉ thấy bên trong quan tài… trống không!

Đừng nói thi thể Trịnh Diễn, đến một mảnh áo của ông ta cũng không có!

“Trời ơi!”

Tiểu Bàn hoảng hốt mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói: “Không phải giống như hôm qua Vu nương nói chứ? Trịnh Diễn thật ra chưa chết, chỉ là giả chết để lẩn trốn, rồi lần lượt g**t ch*t những kẻ thù của mình…”

Điều đó cũng lý giải được vì sao cái chết của những người kia lại trùng khớp với những lời tiên đoán kỳ quái của ông ta!

“Không thể nào!”

Phùng viện trưởng mặt cắt như giấy, lắp bắp: “Trịnh Diễn thật sự đã mất, ngày ông ấy qua đời, chính ta đã tận mắt nhìn ông được nhập quan! Khi còn sống, ông từng kể với ta rằng ông có một chiếc vòng tay ngọc viền vàng, là lễ vật sinh thần ông mua tặng mẫu thân khi đỗ tú tài năm đó.

Mẫu thân ông xúc động đến rơi lệ, ai ngờ không lâu sau đó thì mất bệnh.

Ông luôn cảm thấy bản thân phụ lòng mẫu thân, khi bà còn sống, ông chưa từng để bà sống an nhàn, suốt ngày khiến bà phải lo nghĩ khổ sở. Mãi đến khi mất đi, ông mới thấu hiểu nỗi đau ‘con muốn phụng dưỡng mà phụ mẫu chẳng còn’…”

Vì vậy, dù về sau nghèo túng đến mức ăn không đủ no, ông ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bán chiếc vòng tay đã tặng mẫu thân ấy, mà luôn gìn giữ cẩn thận như bảo vật.

Ông sợ sau khi mình mất, người trong dưỡng tế viện sẽ lẻn vào phòng lấy trộm chiếc vòng đó, nên khi bệnh tình chuyển nặng, đã lặng lẽ giao chiếc vòng cho ta, nói rằng sau khi ông mất, hy vọng ta sẽ chôn nó cùng ông. Ông muốn mang chiếc vòng ấy theo xuống dưới, tận tay trao lại cho mẫu thân mình.

Vì vậy, trước khi nhập liệm, ta đã đích thân đeo chiếc vòng ấy vào cổ tay ông, rồi chính tay đóng nắp quan tài lại.

Ta rất chắc chắn, người trong quan tài chính là Trịnh Diễn, và ông ấy thực sự đã qua đời!”

Mọi người nghe xong càng thêm nghi hoặc.

Nếu Trịnh Diễn thật sự đã chết, vậy thì thi thể của ông ta… rốt cuộc đã đi đâu?

Còn Văn Thái Phong thì sao? Chẳng lẽ cũng như Trịnh Diễn, chỉ để lại một cỗ quan tài trống?

Đúng lúc đó, bên phía Dương Nguyên Nhất cũng vừa đào được quan tài của Văn Thái Phong. Khi mở ra, chỉ thấy thi thể ông vẫn nằm ngay ngắn bên trong. Do thời tiết mấy hôm nay mát mẻ, lại mới mất chưa lâu nên thi thể chưa phân hủy nhiều, dung mạo vẫn còn rõ ràng.

Dương Nguyên Nhất lập tức nhíu mày, sai Tôn ngỗ tác một lần nữa kiểm tra kỹ lưỡng thi thể của Văn Thái Phong, rồi quay sang hỏi Đại Sơn và những người khác: “Theo các ngươi, chuyện này rốt cuộc là sao? Nếu nói Trịnh Diễn bị kẻ nào đó trộm xác, thì ý đồ của hắn là gì? Vì sao chỉ lấy mỗi thi thể của Trịnh Diễn mà không động đến Văn Thái Phong?”

Mọi người đều im lặng, nét mặt nặng trĩu, nhất thời không ai nói nên lời.

Bên cạnh, Tưởng Binh sớm đã quên khuấy nhiệm vụ quan sát Vân nương tử, mà cùng họ rơi vào mê trận rối rắm.

Sự việc này… quá đỗi kỳ lạ!

Thì ra phá án lại phức tạp đến vậy sao? So với dắt binh đánh trận còn khó hơn nhiều! Hắn cảm thấy có nhổ hết tóc trên đầu cũng chưa chắc nghĩ ra được lời giải!

Một giọng nữ dịu nhẹ trong trẻo bỗng vang lên như tiếng trời giáng xuống: “Như Phùng viện trưởng đã nói, Trịnh Diễn vốn không còn người thân, người trong Dưỡng tế viện cũng không có lý do gì đào mộ ông ta, càng không lý gì lại trộm thi thể.

Người làm việc đó, chỉ có thể là hung thủ của những vụ án này!

Mà hắn không lấy thi thể Văn Thái Phong, lại chỉ lấy xác Trịnh Diễn, tất nhiên là bởi… trên người Trịnh Diễn có thứ gì đó mà hắn không muốn người khác nhìn thấy.”

Dương Nguyên Nhất quay phắt lại, ánh mắt sáng rực: giọng điệu ung dung tự tin kia của Vân nương tử, hắn đã quá quen rồi, không khỏi kích động hỏi: “Vân nương tử, chẳng lẽ nàng đã nghĩ ra điều gì?”

Vân Sương khẽ nhếch môi, điềm tĩnh đáp: “Phải, hung thủ hành động đầy sơ hở vì chột dạ, tưởng rằng trộm thi thể Trịnh Diễn đi thì có thể giấu được chuyện hắn muốn che đậy, nhưng không ngờ hành vi đó lại là vết mực tố cáo hắn rõ ràng hơn cả.

Ta đã nắm được động cơ gây án của hắn, cũng đã biết cách tìm ra hắn rồi.”

Ngoại trừ người của huyện nha và Giang Tiếu, Nghiêm Phương, những người còn lại đều là một đống dấu chấm hỏi trên đầu.

Đặc biệt là Tưởng Binh—

Không phải chứ? Vị Vân nương tử này còn huyền diệu hơn cả lời Nghiêm Phương và Ngô Khởi tán tụng nữa đó!!!
 
Back
Top Bottom