Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 80: Người Nên Sợ Phải Là Hắn


Vân Y và Vân Doãn từ lâu đã là “người hâm mộ cuồng” của Vân Sương. Dù giờ đây nương của chúng có đưa ra một cục gạch nói đó là món ngon, hai đứa nhỏ cũng sẽ chẳng chút nghi ngờ, hớn hở hưởng ứng, lon ton chạy theo phía sau nàng.

Vân Sương trở lại nhà bếp, cẩn thận vớt những miếng da heo đã ninh nhừ ra khỏi nồi, đặt vào những chiếc bát lớn đã chuẩn bị từ trước.

Sau đó, nàng lấy ra vài khuôn gỗ hình chữ nhật do thợ mộc đóng riêng, lót giấy dầu cẩn thận, rồi đổ lớp nước hầm đặc sệt vào, nhẹ nhàng dàn đều bằng thìa.

Chờ những lớp nước ấy khô lại, sẽ trở thành chất tạo đông nguyên chất hoàn toàn tự nhiên!

Còn phần da heo trong bát, đợi nguội và đông lại, chính là món thịt đông từ da heo.

Chỉ là, Vân Sương vẫn đánh giá thấp thời gian cần để nấu da heo — khi mọi việc hoàn tất, trời đã tối. Nàng mỉm cười nói: “Xem ra, hai món ăn vặt này phải đợi đến mai mới xong. Hôm nay chuyển nhà đã vất vả cả ngày rồi, mọi người ăn tối xong thì nghỉ ngơi sớm nhé.”

Giờ đây có Thập Ngũ và Bát Nguyệt giúp đỡ, nhiều việc Vân Sương không cần tự tay làm, cũng vì vậy mà nàng có nhiều thời gian hơn để tập trung vào kế hoạch riêng.

Sau khi dọn dẹp bữa tối cho ba mẹ con, Thập Ngũ thu dọn bát đũa gọn gàng mang vào nhà bếp, còn Bát Nguyệt thì chăm chút lau miệng cho hai đứa nhỏ.

Thập Ngũ trở lại, sắc mặt có chút nặng nề. Bát Nguyệt ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao chỉ đi rửa bát mà mặt mũi ủ ê thế?”

Thập Ngũ lườm nàng một cái, nói: “Đâu phải vì rửa bát. Ta vừa gặp Phương Chính, huynh ấy nói chiều nay bên ngoài thành có vụ sơn tặc cướp giết người. May mà Giang tổng binh kịp thời sai hai thiên hộ đuổi theo, mới bắt được hung thủ trước khi hắn trốn khỏi huyện Sơn Dương.

Giờ trời ngày càng lạnh, trộm cướp cũng nhiều hơn. Nương tử chuyển vào huyện thành đúng là sáng suốt.”

Nơi có tường thành bao bọc dĩ nhiên an toàn hơn làng xóm bên ngoài.

Bát Nguyệt lập tức nổi giận thay Giang Tiếu: “Tên trộm nào mắt mù dám lộng hành ở huyện Sơn Dương? Không biết đây là địa bàn của Giang tổng binh sao?”

Rồi lại nghi hoặc: “Sao lại đúng lúc này? Trước ta có nghe Lý tổng quản nói, tri châu Túc Châu sắp đến thăm huyện ta. Nếu lúc ông ta đến mà còn xảy ra chuyện thế này, chẳng phải mất mặt tổng binh chúng ta à?”

Là một “người hâm mộ cứng” của Giang Tiếu, Bát Nguyệt lúc này đầy vẻ bất bình chính nghĩa.

Nhưng Vân Sương khẽ sững người, ánh mắt trầm xuống: “Tri châu… Túc Châu?”

Kẻ phụ bạc nguyên chủ năm xưa — tên thư sinh họ Hà, Hà Văn Tân — sau này cưới con gái của một vị đồng tri Túc Châu.

Mỗi châu thường có hai vị đồng tri, làm phó cho tri châu. Nếu lần này tri châu Túc Châu đến, có thể sẽ mang theo một đồng tri.

Không biết liệu có phải là nhạc phụ của hắn ta không… Nhưng nếu đúng, liệu hắn có đi cùng?

Có lẽ vì thừa hưởng toàn bộ ký ức và cảm xúc của nguyên chủ, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đó, trong lòng Vân Sương đã cuộn trào tức giận, máu huyết sôi lên.

Nàng vội nhắm mắt, ép mình đè nén cơn phẫn hận đang muốn trào ra.

Người khiến nguyên chủ sống trong khổ sở suốt bao năm, gần như tàn phá cuộc đời nàng — phần lớn chính là do hắn.

Ngay đến lúc lìa đời, nguyên chủ vẫn mang theo nỗi oán không thể nguôi.

Vân Sương khi đến với thế giới này, vẫn luôn cố gắng chôn vùi đoạn quá khứ ấy.

Trước khi có đủ sức đứng vững ở nơi này, nghĩ cũng chẳng ích gì.

Chỉ là, nàng không ngờ — người đó lại sắp xuất hiện trước mắt mình, nhanh như thế.

Đêm đó, Vân Sương mất ngủ.

Từ lúc đặt chân đến thế giới này, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, nàng cũng chưa từng mất ngủ như đêm nay.

Nàng thở dài thầm trong lòng — xem ra, người đàn ông ấy đã ảnh hưởng đến nguyên chủ sâu sắc đến mức nào.

Mà hậu quả của việc mất ngủ là — sáng hôm sau, nàng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Hai đứa nhỏ đã dậy sớm, đang chơi trong sân cùng Bát Nguyệt. Vừa nghe thấy tiếng động trong phòng, hai đứa lập tức chạy lạch bạch vào.

Vân Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, cười tươi rói: “Nương ngủ nướng, xấu hổ quá đi!”

Còn Vân Doãn thì nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, trịnh trọng nói: “Thập Ngũ bảo đã để phần đồ ăn sáng cho nương. Nương có đói không ạ?”

Nhìn hai đứa nhỏ ngây thơ dễ mến, bao nhiêu u ám bám riết trong lòng Vân Sương suốt đêm qua, bỗng chốc tan biến như sương mù gặp ánh nắng ban mai.

Giờ đây nàng không còn là nguyên chủ từng bị dồn vào đường cùng năm xưa nữa.

Tên đàn ông kia, hắn muốn đến thì cứ đến — nàng sợ gì?

Người nên lo sợ… là hắn mới phải!

Nàng thu lại tâm tư, nhanh chóng rửa mặt thay y phục, ăn chút điểm tâm lót bụng rồi tươi cười nói: “Y nhi, Doãn nhi, đến đây! Nương làm món ngon cho các con!”

Sau một đêm phơi gió, thạch đông tự chế của nàng thành phẩm rất hoàn mỹ. Nàng nhẹ nhàng gỡ lớp thạch đông khỏi giấy dầu, dùng kéo cắt thành từng miếng nhỏ, lấy một miếng ngâm vào nước lạnh cho mềm.

Số còn lại thì cất vào hộp sạch, bảo quản tốt thì có thể dùng rất lâu.

Tiếp đó, nàng lấy nồi nhỏ, đổ sữa tươi mới mua do Thập Ngũ đi chợ sớm mang về, thêm một lượng đường phù hợp, đun nóng nhẹ rồi bỏ miếng thạch đông đã ngâm mềm vào, khuấy đều cho tan.

Trong quá trình đun, hương thơm nồng nàn của sữa quyện cùng vị ngọt thoang thoảng của đường lan tỏa khắp sân, làm ai nấy phải nuốt nước bọt.

Bát Nguyệt hít một hơi dài, sửng sốt: “Trời ơi, đây… đây thật sự là làm từ cái nồi nhớp nháp tối qua sao?!”

Ngay cả Thập Ngũ đang làm việc ngoài sân cũng bị hương thơm hấp dẫn, lén ló đầu vào nhìn mấy lần.

Vân Sương cười tít mắt nhìn ba “kẻ tham ăn” trước mặt. Nếu nơi này có sẵn kem tươi, thêm vào ít kem, hương vị hẳn sẽ còn tuyệt hơn!

Sau khi nấu xong, nàng nhẹ nhàng đổ hỗn hợp vào vài cái bát sứ đã chuẩn bị, rồi bảo Bát Nguyệt dùng giỏ tre hạ những bát đó xuống giếng sau nhà để làm lạnh, giúp bánh ngưu nãi bố đinh đông lại.

Bây giờ vẫn là đầu thu, nhiệt độ ban đêm đủ mát, nhưng ban ngày vẫn còn ấm áp. Vân Sương đã tính đến chuyện mời thợ tới xây một hầm băng nhỏ tại nhà.

Trong lúc chờ bánh ngưu nãi bố đinh đông lại, nàng lấy phần thịt đông từ da heo làm hôm qua ra khỏi bát, cẩn thận cắt thành miếng.

Sau đó, nàng trộn nước chấm gồm tỏi băm, hành lá, rau mùi, nước tương, giấm, dầu mè, muối và đường.

Cắt một miếng thịt đông từ da heo ra thành từng lát mỏng, nàng đưa cho hai đứa nhỏ và Bát Nguyệt mỗi người một đôi đũa, hào sảng nói: “Món này gọi là thịt đông da heo, nếm thử xem ngon không!”

Hai đứa nhỏ lập tức hào hứng xắn tay lên thử.

Còn Bát Nguyệt thì vẻ mặt đầy do dự.

Hôm qua bánh ngưu nãi bố đinh thì thôi đi, vì có đường và sữa, nhìn cũng còn thấy bắt mắt.

Nhưng món này… chẳng phải là phần da heo nhũn nhớp đêm qua, giờ chỉ để nguội rồi mang ra cắt lát sao?

Nương tử thực sự nghĩ… món này ăn được sao?
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 81: Tiên tri về cái chết


Nàng bên này còn đang do dự, thì Vân Y và Vân Doãn đã gắp một miếng da heo đông, theo lời dặn của nương mà chấm qua nước xốt rồi đưa vào miệng.

Bởi vì là món vặt do chính nương làm, hai đứa nhỏ ăn một cách đặc biệt nghiêm túc, chỉ là vẻ mặt lại có phần phức tạp.

Vân Sương bật cười hỏi: “Thế nào, có ngon không?”

Da heo đông vốn không phải món ai cũng ăn được, huống chi ngày hôm qua, vốn dĩ Vân Sương định làm món thạch đông, nên lúc ninh da heo nàng không cho thêm gừng, rượu hay đại hồi để khử mùi và tăng hương.

Dù sau đó trong phần nước xốt, nàng đã cố tình bỏ thêm thật nhiều tỏi băm và ngò để át mùi, nhưng e rằng vẫn không thể khử sạch hoàn toàn.

Thêm vào đó, món này vốn không phải vị chua chua ngọt ngọt mà trẻ con ưa thích, nên hai đứa nhỏ không thích cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng, Vân Doãn nhai kỹ rồi lại nói: “Con thấy ngon.”

Vân Y cũng phụ họa: “Ngon lắm ạ! Nương, nhưng… nhưng con vẫn thích quả sơn tra hơn…”

Sắc mặt hai đứa trẻ có vẻ không giống như đang nói dối, e rằng món này đối với chúng cũng chỉ như cơm canh thường nhật, ngon đấy, nhưng không đến mức thèm thuồng.

Vân Sương cũng đã rất mãn nguyện, mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ, “Không sao, lát nữa món ngưu nãi bố đinh chắc chắn các con sẽ thích!”

Bát Nguyệt nhìn hai tiểu chủ nhà mình, lấy hết can đảm, cũng gắp một miếng da heo đông, chấm xốt rồi bỏ vào miệng.

Vừa nhai được hai cái, nàng trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Ngon quá! Trời ơi, ngon quá đi mất! Cái vị mềm mềm dai dai này thật đặc biệt! Nô tỳ… nô tỳ lần đầu tiên được ăn đó!”

Da heo đông, người thích thì rất thích, mà kẻ không thích thì quả thật không thể nuốt nổi.

Song vào mùa đông phương Bắc, tiết trời lạnh giá, thân thể con người thường sẽ càng khao khát những món ăn giàu chất béo và năng lượng như thế, chuyện họ ưa thích cũng là điều hiển nhiên.

Vân Sương không khỏi bật cười, “Ngươi thích thì ăn nhiều một chút, đi gọi Thập Ngũ vào ăn chung, lát nữa ta cắt thêm một đĩa nữa, hai người ăn xong thì mang phần còn lại đưa cho Phương Chính.”

Phương Chính vì là nam nhân, nên hoạt động chủ yếu trong tiền viện, nếu không cần thiết thì sẽ không bước chân vào hậu viện.

Bát Nguyệt gật đầu liên tục, vì miệng đầy da heo đông nên tạm thời không thể nói năng gì.

Sau khi nếm xong da heo đông, Vân Sương dẫn hai đứa nhỏ nghỉ ngơi một lúc, rồi món ngưu nãi bố đinh cũng đã đông lại.

Quả như dự đoán của Vân Sương, món ngưu nãi bố đinh này nhận được lời khen ngợi từ gần như tất cả mọi người, Vân Y và Vân Doãn cuối cùng cũng lại lộ ra vẻ mặt vui sướng như lúc được ăn quả sơn tra trước đó, còn Bát Nguyệt thì cảm động đến mức suýt rơi lệ.

Người duy nhất vẫn giữ được vẻ bình tĩnh là Phương Chính.

Lần này, chính Vân Sương tự tay đem món bố đinh đến cho Phương Chính, hắn ăn xong, có chút do dự nói: “Thứ này ngon lắm, nhưng… tiểu nhân vẫn thích món da heo đông khi nãy hơn thì phải?”

Món nhỏ xíu này tuy có vị thơm ngọt của sữa, ăn ngon thật đấy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống món dành cho con nít.

Hơn nữa chút xíu đó, chưa đủ nhét kẽ răng, lại chẳng thể ăn no, càng không thể ăn cùng cơm được!

Vân Sương không khỏi nhướng mày, thầm thở phào vì đã làm thêm món da heo đông.

Nàng đã có thể tưởng tượng ra, nếu mang món ngưu nãi bố đinh này cho Giang Tiếu, hắn sẽ có biểu cảm thế nào!

Chờ Phương Chính ăn xong bố đinh, nàng mới nói: “Đúng rồi, lần trước ta nhờ ngươi tìm giúp sư phụ dạy võ, có tin tức gì chưa?”

Nàng tự mình mang món bố đinh tới, tất nhiên không chỉ để xem phản ứng của hắn.

Phương Chính thoáng ngẩn người, lập tức nghiêm chỉnh đáp: “Bẩm nương tử, tiểu nhân mấy ngày nay vẫn luôn tìm người dò hỏi, nhưng… huyện Sơn Dương vốn là nơi hẻo lánh, sư phụ dạy võ thật sự rất khó tìm, phần lớn người biết võ đều là hạng giang hồ tam giáo cửu lưu, hoặc là binh sĩ trong vệ sở.

Những kẻ giang hồ kia lại phức tạp, tiểu nhân không khuyến nghị nương tử để họ dạy tiểu lang quân và tiểu nương tử.

Còn binh sĩ trong vệ sở… đa phần không biết dạy, mà nếu biết thì cũng không có thời gian để dạy người khác.”

Vân Sương không khỏi nhíu mày.

Chuyện này quả là phiền toái.

Nàng nhớ nhà thôn trưởng Hoàng trước kia cũng từng mời sư phụ võ dạy võ cho mấy đứa cháu trai, nhưng nhà người ta có nam nhân, lại có chút thế lực địa phương, tự nhiên không phải lo sợ bị người ta ức h**p.

Còn nhà nàng, ngoại trừ Phương Chính thì đều là phụ nữ trẻ nhỏ, nàng đương nhiên không dám tùy tiện mời người ngoài vào.

Còn binh sĩ trong vệ sở thì…

Trong đầu Vân Sương không khỏi hiện lên bóng dáng của Giang Tiếu, song rất nhanh nàng liền phủi bỏ ý nghĩ ấy.

Tạm không nói nàng và nam nhân kia hiện tại vẫn chưa thân thiết gì, dù có thân quen rồi, nàng cũng không tiện để hắn làm việc tư bằng danh nghĩa công. Chuyện này, tự nhiên không thể trông mong vào hắn được.

Đúng lúc Vân Sương còn đang phiền muộn, Thập Ngũ đột nhiên bước vào, hành lễ nói: “Nương tử, Dương bổ khoái bọn họ tới rồi, nói là đến chúc mừng nương tử tân gia.”

Vân Sương sững người, vội vàng nói: “Mau, mời họ vào.”

Bát Nguyệt và những người khác vốn trước kia là người nhà họ La, tự nhiên biết rõ mối quan hệ giữa Vân Sương và những người trong nha môn.

Bất chợt, linh cảm bừng lên trong lòng, Vân Sương không nhịn được mà phấn chấn đứng dậy, nói: “Thôi để ta đích thân ra nghênh đón bọn họ.”

Dứt lời, nàng liền bước nhanh về phía đại môn.

Lần này đến ngoài Dương Nguyên Nhất, còn có Tiểu Bàn, Đại Sơn và Đại Kim – đều là những người Vân Sương khá thân quen.

Thấy Vân Sương đích thân ra đón, mấy người đều nở nụ cười. Dương Nguyên Nhất đưa lễ vật mừng tân gia cho Thập Ngũ đang theo sau nàng, nói: “Vân nương tử thật khách khí! Chúng ta lát nữa còn phải đi làm án, vốn định chỉ để lễ rồi đi.”

Tiểu Bàn thò đầu từ sau lưng Dương Nguyên Nhất ra, cười hì hì giơ lên con vịt vẫn còn sống nhảy nhót trong tay, nói: “Vân nương tử, ta không biết nên tặng gì làm quà tân gia, bèn chọn trong chuồng vịt của nương ta con béo nhất mang đến, tối nay mọi người có thể làm thịt ăn một bữa no nê!”

Vân Sương bật cười nhìn họ, “Khách khí phải là các ngươi mới đúng, ta chuyển nhà suôn sẻ được như vậy cũng là nhờ các ngươi giúp đỡ, phải là ta mời các ngươi dùng bữa mới phải. Mau vào đi, ta biết các ngươi công vụ bận rộn, nhưng uống chén trà chắc vẫn còn kịp.”

Nói rồi, nàng dặn Thập Ngũ đi pha một bình trà thanh, và lấy ít da heo đông cùng ngưu nãi bố đinh ra cho họ nếm thử.

Vừa dẫn họ vào nhà, Vân Sương vừa hỏi: “Các ngươi đi làm án, sao lại huy động nhiều người như vậy? Chẳng lẽ lại có đại án gì xảy ra sao?”

Dương Nguyên Nhất không khỏi cảm thán: “Đúng là không giấu được Vân nương tử! Nhưng vụ án này thực ra không tính là đại án, chỉ là… có chút rắc rối.”

“Rắc rối?”

Vân Sương chau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.

Tiểu Bàn đã không nhịn được mà chen lời: “Đêm hôm kia, trong dưỡng tế viện của huyện Sơn Dương có một lão nhân không cẩn thận rơi xuống sông Vị rồi chết đuối. Chuyện vốn chỉ là một tai nạn, nhưng có người trong dưỡng tế viện nói rằng, cái chết của lão nhân ấy… đã sớm có người dự đoán được!

Người đó không chỉ đoán đúng cách chết, mà còn đoán đúng cả thời gian xảy ra! Mà hắn còn không phải chỉ dự đoán một người, trong danh sách còn có những người khác nữa, thành ra trong dưỡng tế viện ai nấy đều vô cùng hoang mang. Đinh huyện lệnh không còn cách nào, đành sai chúng ta đi vài lượt, giả vờ làm án điều tra, để trấn an lòng người nơi đó.”

Dự đoán cái chết?

Vân Sương giật mình, hỏi: “Người đoán trước được cái chết của lão nhân đó, là ai? Hắn cũng là người trong dưỡng tế viện sao?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 82: Tiên tri hay là lời nguyền


Dưỡng tế viện tương đương với nhà dưỡng lão do quan phủ lập nên thời xưa, song nơi đó không chỉ thu nhận người già, mà cả những kẻ cô quả bần cùng, ăn mày vô thân – chỉ cần hợp điều kiện đều có thể ở lại.

Tiểu Bàn gật đầu, đáp: “Đúng thế, người đó cũng là một lão hán trong dưỡng tế viện, họ Trịnh, nghe nói thuở trẻ từng đỗ tú tài! Chỉ là… nửa tháng trước, lão đã bệnh mất rồi.”

Vân Sương chau mày, “Bệnh mất?”

“Phải.”

Lúc này, bọn họ đã vào tới chính sảnh. Sau khi Vân Sương mời mọi người an tọa, Dương Nguyên Nhất tiếp lời: “Nếu lão ấy chưa chết, e rằng mọi người còn chẳng để tâm đến mấy lời lão nói. Nhưng trớ trêu thay, lão vừa mới qua đời, trước khi mất chẳng để lại thứ gì ngoài một xấp thủ bút ghi lại các lời ‘dự đoán’ về cái chết của người khác. Vốn dĩ lòng người đã bất an, nay thật sự có người gặp chuyện, nên mọi người mới phản ứng dữ dội đến thế.

Song theo ý ta, đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn! Thế gian này làm gì có tiên tri thật! Ta cũng đã xem qua xấp thủ bút ấy rồi, nói là tiên tri, chẳng bằng nói là… lời nguyền!”

Vân Sương hỏi: “Vị Trịnh lang quân đó có oán thù gì với những người được nhắc đến trong thủ bút?”

“Ha! Gần như có hiềm khích với nửa cái dưỡng tế viện ấy chứ chẳng chơi.”

Dương Nguyên Nhất bĩu môi: “Vị Trịnh lang quân này thuở trẻ đỗ tú tài, từng có thời phong quang, nhưng về sau thi hương thi mãi không đậu. Vì ôm chí khoa cử, lão cả đời không thành thân, phụ mẫu thì sớm khuất, lâu ngày trở thành người tính khí cộc cằn, kỳ quái. Sau khi vào dưỡng tế viện, lão từng gây chuyện với rất nhiều người trong đó.

Bình thường, người trong viện đều tránh xa lão, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không chẳng ai muốn tiếp xúc. Nhưng đã sống chung một nơi, tránh sao được va chạm.”

Vân Sương trầm ngâm nói: “Người từng là tú tài, rơi vào cảnh ngộ thế này, hẳn đã chịu nhiều cú sốc trong đời?”

“Chấn động gì đâu mà chấn động.”

Đại Kim thở dài: “Nhà ta ở gần dưỡng tế viện, Trịnh lang quân ấy ta coi như quen mặt. Trải qua mấy chục năm giày vò, cái khí chất thư sinh của lão sớm bị mài sạch.

Khi còn trẻ, vẫn có nhà giàu mời lão làm tiên sinh dạy học cho hài tử, nhưng vì tính khí lão quá kỳ quái, người thuê chẳng được bao nhiêu. Về sau tuổi tác lớn, càng không ai đoái hoài, thành ra cuối cùng phải vào dưỡng tế viện nương nhờ.

Ta từng thấy lão vì hai cái bánh bao mà tranh giành với lũ nhỏ, ỷ thế ức h**p; cũng thấy lão vì một bát cháo mà chen lấn không biết xấu hổ. Bị người khác mắng, lão liền văng tục chửi lại bằng lời lẽ thô bỉ.

Có người mắng thẳng vào mặt lão rằng lão phụ lòng bụng dạ đầy chữ nghĩa, lão chỉ gầm lên: ‘Liên quan quái gì đến ngươi!’ – chẳng khác gì hạng lưu manh nơi đầu đường xó chợ, còn đâu dáng dấp thư sinh!”

Cuộc sống gian khổ quả thực có thể bào mòn hết thảy những góc cạnh trong con người, mài đến mức không còn nguyên vẹn, thậm chí chính bản thân cũng chẳng nhớ mình từng là ai, từng ra sao.

Vân Sương suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Các ngươi chắc chắn, lão nhân bị chết đuối đêm hôm kia, thật sự là tai nạn?”

Câu hỏi này, Dương Nguyên Nhất và những người khác đều không đổi sắc mặt, hiển nhiên bọn họ cũng đã từng nghĩ tới.

“Cơ bản có thể khẳng định.”

Dương Nguyên Nhất nói: “Vụ án đó là do ta dẫn người đến hiện trường điều tra. Lão nhân bị chết đuối họ Văn, năm nay vừa mừng thọ sáu mươi ba. Ông ta có thói quen uống rượu, nghe nói cũng vì vậy mà hay đánh người, khiến vợ con không chịu nổi, một đêm nọ bỏ đi biệt tích, chưa từng quay về.

Đến nay tuổi đã cao, lão vẫn thường hay ra ngoài uống say mèm. Đêm xảy ra chuyện, người trong dưỡng tế viện nói lão lại lén ra ngoài uống rượu. Mà viện nằm ngay cạnh sông Vị, lúc trở về không may trượt chân rơi xuống nước.

Khi vớt thi thể lên, trên người vẫn còn mùi rượu, không có dấu hiệu đánh nhau hay vật lộn, thoạt nhìn đúng là do trượt chân mà chết.”

Vân Sương hỏi: “Lúc lão rơi xuống nước, có ai tận mắt trông thấy không?”

“Chuyện đó thì… không có.”

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Dưỡng tế viện vốn nằm ở nơi hẻo lánh, hơn nữa bên trong lại toàn là hạng người tam giáo cửu lưu, dân thường cũng chẳng mấy ai dám bén mảng tới gần.

Mà Văn lang quân lại rơi xuống nước vào giờ khuya hôm kia, lúc ấy bên ngoài dưỡng tế viện chẳng một bóng người, chí ít là hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được nhân chứng nào cả.

Chỉ có điều, khi Văn lang quân rơi xuống nước phát ra âm thanh, có người trong dưỡng tế viện nghe thấy, họ lập tức chạy ra ngoài. Khi tới nơi, sóng nước trên mặt sông còn chưa lặng, họ cũng nói rằng lúc ấy không hề thấy có ai khác ở ven sông.”

Nhưng muốn chạy ra ngoài cũng phải mất chút thời gian.

Nếu quả thật có kẻ thứ hai, hoàn toàn có thể thừa lúc ấy mà ẩn mình.

Vẻ mặt Vân Sương vẫn có phần trầm ngâm.

Song dựa vào manh mối hiện có, quả thực không thể chứng minh Văn lang quân là bị người hại chết.

Mà cái gọi là “tiên tri” mà Trịnh lang quân để lại, thoạt nhìn cũng chẳng khác nào một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Chỉ là, có lẽ vì nghề nghiệp, Vân Sương đối với những thứ tưởng như “trùng hợp” ấy, luôn có thói quen đa nghi thêm vài phần.

Cuối cùng nàng chỉ có thể nói: “Theo ta thấy, vụ án này vẫn nên thận trọng hơn thì tốt. Trong thủ bút Trịnh lang quân để lại, người tiếp theo được ‘dự đoán’ sẽ gặp nạn là ai?”

Bọn bổ khoái phía dưới không khỏi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút vi diệu. Cuối cùng vẫn là Dương Nguyên Nhất lên tiếng: “Chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Thủ bút Trịnh lang quân để lại tuy có ghi thời điểm tử vong đại khái, nhưng không cụ thể.

Tỷ như Văn lang quân, trong đó ghi rõ là: ‘Trong vòng một tháng, Văn Thái Phong sẽ rơi xuống nước mà chết, vĩnh viễn không được siêu sinh.’

Nhưng… trong danh sách những người được viết là sẽ gặp nạn trong vòng một tháng, ngoài Văn lang quân, còn có ba người khác!”

Vân Sương không khỏi sững sờ.

Chẳng trách Dương Nguyên Nhất nói, cái gọi là tiên tri ấy, chẳng bằng nói là lời nguyền, cách hành văn quả thật tàn độc đến đáng sợ!

Lúc này, người điềm tĩnh hơn là Đại Sơn mới lên tiếng: “Vân nương tử lo lắng điều gì, chúng ta đều hiểu rõ. Đừng nghe Tiểu Bàn vừa nãy nói có vẻ tùy tiện, chứ mấy ngày nay chúng ta thường xuyên lui tới dưỡng tế viện, cũng không chỉ đơn thuần là để trấn an bọn họ.

Ba người còn lại có tên trong thủ bút, chúng ta cũng đã dặn dò người trong viện đặc biệt chú ý đến. Nếu có bất kỳ dấu hiệu gì bất thường, họ sẽ lập tức báo với huyện nha.”

“Chúng ta đến đây là để chúc mừng Vân nương tử tân gia, chuyện vụ án thì tạm gác lại, kẻo làm hỏng tâm tình của nương tử.”

Đại Kim cũng liên tục gật đầu theo, “Đúng đúng, Đại Sơn ca nói phải lắm! Mà nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy ta vẫn thắc mắc chưa hỏi – món mà nương tử mang ra cho chúng ta, là cái gì vậy?”

Vừa nói, hắn vừa cúi đầu tò mò quan sát đĩa điểm tâm gồm món bố đinh và da heo đông đặt trước mặt.

Vân Sương khẽ nhướng mày, tạm thời gạt chuyện vụ án sang một bên, mỉm cười đáp: “Đây là hai món vặt do ta tự tay làm, ta bảo Thập Ngũ mang ra là muốn nhờ các vị nếm thử một chút.”

Vừa là để chiêu đãi, lại vừa là để kết thân.

Dù gì, lát nữa nàng còn một chuyện trọng đại muốn nhờ bọn họ giúp đỡ!
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 83: Phong hoa tuyết nguyệt


Dương Nguyên Nhất lập tức hứng khởi hẳn lên: “Vân nương tử định sau này sẽ bán hai món điểm tâm này sao? Nàng không biết đó thôi, món quả sơn tra mà nàng từng bán, nương ta mê lắm! Hôm trước nàng bận theo chúng ta điều tra án, có hai ngày không ra chợ bày hàng, nương ta nhớ phát cuồng, ngày nào gặp ta cũng hỏi bao giờ Vân nương tử mới ra chợ trở lại.”

“Ha! Chuyện đó ta biết!”

Tiểu Bàn cười hì hì nói: “Nương của Nguyên Nhất ca còn chạy đến huyện nha làm khó Đinh đại nhân, bảo sao lại bắt một nương tử đoan chính như thế đi tra mấy vụ án máu me rùng rợn, chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?

Nhưng Nguyên Nhất ca kể, sau khi Vân nương tử liên tiếp phá được vụ án của La nương tử và vụ án giết nữ liên hoàn, nương huynh ấy chẳng những không oán trách nữa, mà còn thường xuyên ở nhà khen ngợi Vân nương tử là bậc nữ trung hào kiệt, còn bắt huynh ấy học hỏi theo nương tử cho bằng được đấy!”

Vân Sương khẽ nhướng mày, dạo gần đây quả thực số người tới mua quả sơn tra của nàng ngày càng nhiều, khách quen cũng không ít, nhưng nàng lại không ngờ trong số đó lại có cả nương của Dương Nguyên Nhất.

Dương Nguyên Nhất hắng giọng, có chút mất tự nhiên: “Được rồi! Vân nương tử đem món mới đến cho chúng ta nếm thử là để nghe nhận xét, không phải để ngươi ở đây bô bô kể mấy chuyện linh tinh.

Mau ăn đi!”

Tiểu Bàn nháy mắt trêu ghẹo Dương Nguyên Nhất rồi mới cúi đầu, làm theo cách Vân Sương chỉ: trước gắp một miếng da heo đông, chấm xốt rồi ăn, sau đó dùng trà nóng súc miệng, cuối cùng mới ăn món màu trắng sữa trong bát.

Quả nhiên, trên mặt mấy người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên vui sướng.

Đúng như Vân Sương đoán, trong bốn bổ khoái có tới ba người thích món da heo đông hơn. Ngay cả người luôn điềm tĩnh như Đại Sơn cũng lập tức mở lời hỏi Vân Sương lúc nào có bán món này, hắn muốn mua về cho phụ thân uống rượu.

Người duy nhất nghiêng về món ngưu nãi bố đinh là Tiểu Bàn. Chỉ thấy hắn ôm thìa, mắt long lanh như muốn khóc, lưu luyến mãi không nỡ nuốt miếng cuối cùng, vừa ăn vừa cảm thán: “Trời ơi! Sao trên đời lại có thứ gì ngon thế này! Ta vừa nãy còn không muốn nuốt miếng cuối cùng xuống… Món ngon thế này mà để cho thô nhân như ta ăn, quả thật là lãng phí trời đất, hu hu hu…”

Vân Sương bị điệu bộ của hắn chọc cười, lập tức phân phó Thập Ngũ chuẩn bị bốn phần da heo đông và ngưu nãi bố đinh gói mang về cho bọn họ.

May mà hôm qua nàng mua nhiều da heo, hai món này làm cũng khá nhiều.

Dương Nguyên Nhất vội vàng nói: “Chúng ta vừa ăn vừa lấy, thế này thật chẳng tiện chút nào…”

“Các ngươi đều có lòng mang lễ tân gia tới, ta chỉ tặng chút điểm tâm nhỏ, có gì mà không tiện?”

Vân Sương mỉm cười: “Huống chi, ta còn có một chuyện muốn nhờ vả. Ta muốn tìm một vị võ sư đáng tin để dạy dỗ hai đứa nhỏ nhà ta, nhưng tìm người thực không dễ. Không biết các ngươi có rảnh rỗi, ba ngày một lần đến dạy hai đứa một buổi học võ? Tất nhiên, học phí ta sẽ đưa đầy đủ, thời gian dạy cũng có thể linh hoạt theo lịch rỗi của các ngươi.”

Mọi người đều sững lại.

Song nghĩ kỹ lại, nhà họ vốn là quân hộ, con trẻ trong nhà quân hộ, học quyền cước vốn là điều nên làm.

Thực tế, các thôn xóm quân hộ quanh thành mỗi năm đều có vài đợt tập huấn do trưởng thôn tổ chức, nhưng mấy buổi ấy thường chỉ hai ba tiên sinh dạy cho cả trăm đứa nhỏ, tất nhiên chẳng thể học được bao nhiêu bản lĩnh thực sự.

Bỗng nhiên, ánh mắt Tiểu Bàn sáng rực: “Vân nương tử đúng là tìm đúng người rồi! Nguyên Nhất ca nhà ta từ nhỏ đã theo phụ thân học võ. Phụ thân huynh ấy – Dương bộ đầu trước kia của huyện nha, chính là cao thủ mà người cả vùng Sơn Dương đều nghe danh!

Trong mấy người chúng ta, quyền cước vững nhất cũng là Nguyên Nhất ca!”

Các bổ khoái khác cũng rối rít hùa theo: “Đúng vậy! Chúng ta học võ đa phần là tự học, chỉ có Nguyên Nhất ca là từ căn bản mà luyện ra, ngày xưa khi Dương bộ đầu còn sống, mỗi năm đều kể chuyện Nguyên Nhất ca nhỏ tuổi vừa khóc vừa bị bắt đứng tấn cho bọn ta nghe đấy…”

Dương Nguyên Nhất chịu không nổi nữa, mặt đỏ bừng, bật dậy tát yêu mấy người lắm mồm một cái, quay đầu lại liền thấy Vân Sương đang mỉm cười nhìn mình đầy hứng thú, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi nói: “Nếu Vân nương tử không chê, ta tự nhiên có thể dạy hai đứa nhỏ ấy học võ. Ta thấy chúng rất lanh lợi, học sẽ rất nhanh.”

Đối với Vân Sương mà nói, đây đúng là lựa chọn tốt nhất.

Nàng lập tức mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền Dương lang quân rồi.”

Hai người đơn giản bàn bạc về việc Dương Nguyên Nhất đến dạy võ sau này, rồi Vân Sương đích thân tiễn họ ra cửa.

Nàng không hề hay biết, ngay khi cánh cổng lớn vừa khép lại, đám bổ khoái phía sau liền ùa tới vây quanh Dương Nguyên Nhất, mặt mày ai nấy đều ranh mãnh trêu chọc.

Thấy cả Đại Sơn cũng mang vẻ mặt trêu ghẹo, Dương Nguyên Nhất ngạc nhiên nhìn họ, lập tức đẩy từng người ra, bực mình nói: “Sao mặt mũi các ngươi trông như bị táo bón thế? Muốn đi nhà xí thì về nhà mình mà đi!”

“Ấy ôi chao ôi, Nguyên Nhất ca à, chúng ta huynh đệ với nhau, có chuyện gì sao không chịu nói thật?”

Tiểu Bàn nhướng mày một cách lém lỉnh, cười nói: “Lần trước nương huynh đến huyện nha, còn nói huynh hiếm khi chú ý tới nữ tử nào, vậy mà về đến nhà lại ba câu không rời miệng nhắc tới Vân nương tử. Nhìn bộ dạng của bà, rõ ràng là thật lòng mong muốn Vân nương tử làm con dâu của mình đó!”

“Ha ha, đúng vậy! Sau đó bà còn lén lút đi đến chỗ Vân nương tử mua quả sơn tra. Nói là mua quà, nhưng thực chất là muốn tận mắt nhìn người ta đấy mà!”

Đại Kim cũng tiếp lời: “Nói thật, nương của huynh quả là người rộng lượng. Không những không để tâm chuyện Vân nương tử mang theo hai đứa nhỏ, lại còn khen người ta thông minh, có chủ kiến…”

“Các ngươi phát điên rồi à?!”

Dương Nguyên Nhất giận dữ đẩy họ ra, mặt đỏ bừng như gấc, “Vân nương tử đâu phải người để các ngươi bừa bãi đàm luận? Các ngươi nói như vậy, còn mặt mũi nào đối diện với ân tình nàng dành cho huyện nha, phá được hai vụ án lớn kia? Vân nương tử là người thế nào, nào phải hạng nữ tử suốt ngày nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt…”

Tiểu Bàn và Đại Kim lập tức tỏ vẻ uất ức. Tiểu Bàn vội vàng nói: “Chúng ta đâu có nói xằng bậy gì đâu. Chỉ là… lần trước khi đến làng Trường Thắng, huynh cũng cảm nhận được rồi đấy, bởi vì Vân nương tử một mình mang theo hai đứa nhỏ, bọn người trong thôn mắng nàng thậm tệ cỡ nào! Lũ tiểu nhân nhà họ Liễu không phải chính vì thành kiến mà muốn đẩy hai đứa nhỏ vào tay hung đồ Hồ Lực sao?

Vân nương tử dĩ nhiên rất lợi hại, rất có bản lĩnh, nhưng… nếu nàng muốn tái giá, chúng ta tự nhiên mong nàng tìm được một người thực lòng thấu hiểu, chân thành đón nhận nàng.”

“Phải đó!”

Đại Kim cũng phụ họa: “Ta thấy Nguyên Nhất ca đối với chuyện của Vân nương tử rất để tâm, chẳng lẽ Nguyên Nhất ca không phải là…”

“Ta là kính trọng nàng ấy! Kính trọng, các ngươi hiểu không?!”

Dương Nguyên Nhất tức tối trợn mắt: “Vân nương tử bản lĩnh như thế, nếu nàng có ý định thành thân, các ngươi còn lo nàng bị nam nhân lừa gạt hay sao?

Ta từng nói rồi, trước khi vượt qua phụ thân ta, ta sẽ không thành thân! Các ngươi đừng tùy tiện lấy ta với Vân nương tử ra làm trò cười nữa! Dù sao ta cũng không sao, nhưng Vân nương tử dù sao cũng là nữ tử, truyền ra ngoài thì để nàng biết ăn nói thế nào?!”

Tuy rằng kể từ sau khi Dương bộ đầu cáo lão hồi hương, huyện nha chưa chính thức chọn ra người kế nhiệm, nhưng trong lòng mọi người, ai cũng đã xem Dương Nguyên Nhất là người cầm trịch. Nay thấy hắn thật sự tức giận, mấy người liền thu lại vẻ đùa cợt, đồng thanh nói: “Được rồi, Nguyên Nhất ca, chúng ta biết chừng mực.”

Dương Nguyên Nhất lại trừng mắt lườm họ một lượt, rồi ngẩng đầu, hùng hổ bước đi.

Chỉ có Đại Sơn, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, rồi khẽ thở dài một tiếng.

Gã này, có vài chuyện… vẫn chưa lớn thật rồi.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 84: Thử thách nhập học


Vân Sương – người đang được người người ngưỡng mộ – lúc này tâm tình hết sức khoan khoái. Giải quyết xong chuyện võ sư, tiếp theo chỉ cần tìm thêm một vị tiên sinh dạy học là ổn.

Mà tiên sinh dạy học thì dễ tìm hơn nhiều. Thực ra trong lòng nàng đã sớm có người chọn sẵn – chính là một vị họ Trần đang cư trú cùng trên phố Hướng Dương.

Nghe nói vị Trần tiên sinh này từng làm ở Quốc Tử Giám kinh thành. Về sau tuổi cao, lòng sinh thương nhớ cố hương, liền từ chức hồi hương, định cư tại huyện Sơn Dương.

Song chính bởi có xuất thân như thế nên – hầu hết những gia đình khá giả ở huyện đều mong muốn gửi con tới học tại tư thục do ông lập nên. Thậm chí có người còn cố tình đưa con từ nơi khác tới huyện Sơn Dương chỉ để xin học.

Vì số người muốn nhập học quá nhiều, Trần tiên sinh về sau dứt khoát tuyên bố – muốn vào tư thục của ông, nhất định phải vượt qua “thử thách” của ông. Mà muốn vượt thử thách ấy, không cần học vấn cao, thậm chí không biết một chữ cũng không sao, chỉ cần… “hợp nhãn” ông là được.

Thế nào là “hợp nhãn”? Trần tiên sinh chưa từng nói rõ. Còn những học trò được nhận vào học cũng chưa bao giờ tiết lộ chi tiết, vì vậy cho đến nay vẫn chẳng ai biết được quy tắc ấy là gì.

Vân Sương từng tìm mọi cách dò hỏi cũng chẳng được gì, đành thôi, định bụng cứ để Vân Y và Vân Doãn thử sức một phen.

Việc tham gia thử thách này rất đơn giản – Trần tiên sinh mỗi tháng đều định ngày mở cửa gặp mặt những ai muốn nhập học, chỉ cần gửi trước một bức thiếp mời là xem như đăng ký xong.

Thông thường, phụ huynh gửi thiếp cũng hay mang theo quà cáp hậu hĩnh, song những người học rộng hiểu cao lại thường mang lòng kiêu ngạo – Trần tiên sinh không những không nhận quà, mà phụ mẫu nào định hối lộ, con cái đều lập tức bị từ chối khi tham gia thử thách.

Vân Sương theo lễ thường, viết một phong thiếp chỉnh tề, chỉ là khi mang thiếp đến, nàng khẽ kẹp vào trong đó hai nhành cỏ đuôi chó.

Thập Ngũ thấy lạ, hỏi: “Nương tử kẹp hai cọng cỏ đuôi chó này làm gì? Muốn biểu hiện phong nhã, cũng nên chọn hoa cỏ thanh tú chút chứ? Loại cỏ mọc đầy ven đường thế này có gì đẹp đâu?”

Vân Sương chỉ nhàn nhạt mỉm cười: “Ngươi cứ đưa như vậy là được.”

Thập Ngũ đành vâng dạ, mang thiếp đi.

Thiếp đã đưa, giờ chỉ còn chờ ngày dự thử thách. Trần tiên sinh mỗi tháng cố định mở thử thách vào ngày hai mươi hai cuối tháng, hiện còn sáu ngày, đủ để chuẩn bị.

Chỉ là, trước khi tới ngày đó, Vân Sương còn muốn thực hiện một việc – chính là lời hẹn với một người nào đó mang họ Giang, tiện thể mời hắn cùng tới tham dự buổi thử nhập học của hai đứa nhỏ.

Dù sao, so với nàng, người ấy và hai đứa trẻ càng có huyết thống tương liên.

Nàng và hắn có thể không có kết quả, nhưng nếu không có gì thay đổi, nàng nhất định sẽ để hai đứa nhỏ nhận lại cha ruột. Nắm lấy mọi cơ hội để vun đắp tình cảm cha con giữa họ, rất có ý nghĩa!

Thế là, ngay ngày hôm sau khi đưa thiếp, Vân Sương liền giao Bát Nguyệt và Phương Chính ở lại trông coi hai đứa nhỏ, còn nàng thì mang theo món da heo đông và ngưu nãi bố đinh đã chuẩn bị từ trước, một đường thẳng tiến đến trại quân ngoài thành.

Doanh trại đóng quân cách còn xa hơn cả làng Trường Thắng, từ huyện thành đi xe mất gần một canh giờ.

Vân Sương cố ý chọn sáng sớm xuất phát – nghĩ rằng buổi sáng công việc bên Giang Tiếu có lẽ còn chưa nhiều, dù có đột xuất thì nàng cũng có thể chờ đợi đôi chút.

Thập Ngũ lần đầu theo đến nơi giáp ranh biên cảnh, lòng không khỏi bất an. Nhìn thấy Vân Sương vẫn nhàn nhã như thường, nàng không nhịn được hỏi: “Nương tử… người không sợ sao? Gần biên giới thế này, chẳng phải càng gần bọn Kim Mông kia sao? Nhỡ đâu… nhỡ đâu…”

Vân Sương quay sang nhìn nàng, mỉm cười: “Có Giang tổng binh ở đây, ngươi sợ gì chứ?”

Thập Ngũ sững người.

Bản thân Vân Sương cũng có chút ngạc nhiên – chẳng biết từ bao giờ, nàng lại tin tưởng nam nhân ấy đến vậy. Tựa như chỉ cần hắn ở đó, tất thảy sẽ được an bài thỏa đáng.

Hơn nữa, ngoại trừ đến doanh trại, nàng cũng chẳng biết tìm người kia ở đâu.

Chẳng lẽ lại suốt ngày ngồi đợi trong huyện thành, mong hắn tự tới sao?

Chẳng mấy chốc, xe ngựa của họ đã đến trước doanh trại vệ sở. Phu xe, trước khi đến gần trại một đoạn, đã ghìm cương dừng lại, vẻ mặt đầy ngần ngại: “Nương tử, phía trước chính là doanh địa của vệ sở. Theo lệ, nơi này xưa nay không cho người không phận sự đến gần. Tiểu nhân từng nghe nói có thôn dân gần đây lỡ tới gần, lập tức bị binh sĩ trong trại bắt đi, tra khảo đến mức lột cả da mới được thả về.

Nếu binh lính trong trại coi chúng ta là địch, bắn tên gì đó thì càng tệ… Tóm lại… tóm lại tiểu nhân không dám đi thêm bước nào đâu…”

Hắn thật sự không hiểu, vị nương tử này sao lại muốn tới nơi hung hiểm như vậy.

Nếu không vì số bạc nàng đưa quá hậu hĩnh, đánh chết hắn cũng chẳng dám đến gần chốn này.

Những điều này Vân Sương đã sớm nghe phu xe kể khi trên đường, giờ chỉ khẽ cười nói: “Không sao, cứ dừng ở đây đi.”

Dứt lời, nàng bước xuống xe, cũng không vội đi ngay, chỉ đứng cách doanh môn một khoảng, lặng lẽ quan sát cổng trại.

Trước cổng quân doanh, binh sĩ canh phòng nghiêm ngặt, hai bên mỗi bên đều có năm sáu quân sĩ mặc giáp đầy đủ, hàng ngũ chỉnh tề. Khi chiếc xe ngựa lọt vào tầm nhìn, ánh mắt của đám binh sĩ lập tức tập trung, phòng bị.

Nhưng khi thấy từ trong xe bước xuống là hai nữ tử dáng người mềm mại, bọn họ đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ là, hai nữ tử ấy không đến gần, cũng không làm ra hành động gì dị thường, nên họ cũng chưa biết nên ứng phó ra sao.

Đúng lúc này, một người phụ trách tuần tra hôm nay – Tào Bách – bước ra, thấy hai nữ tử đứng xa xa, liền bật cười, “Ồ, chắc lại là cô nương nào đó trong thôn, xuân tâm chớm động đến tìm tình lang rồi! Để ta đoán xem, lần này tìm ai? Tôn thiên hộ? Hàn thiên hộ? Há há, chẳng lẽ là tìm tới Tổng binh của chúng ta? Nếu vậy thì nàng ta cũng gan lớn trời cho rồi…”

Lời còn chưa dứt, phía sau chợt vang lên tiếng kinh ngạc của Nghiêm Phương: “Ơ? Kia chẳng phải là Vân nương tử sao?!”

Nói rồi, Nghiêm Phương đã vội vàng bước nhanh ra khỏi doanh trại, hướng về phía Vân Sương.

Tào Bách ngẩn ra, nhướng mày đầy ngạc nhiên, “Trời đất, thì ra là tìm tiểu tử Nghiêm Phương! Hắn cũng gặp vận đào hoa rồi à? Không được không được, ta phải đi gọi bọn kia đến xem náo nhiệt mới được!”

Tuy rằng quân doanh kỷ luật nghiêm minh, nhưng nơi đây đều là đám nam nhi huyết khí phương cương, khó tránh khỏi tâm tư vọng động. Bên ngoài doanh môn đôi khi có vài cô nương đến “hỏi thăm”, bọn lính chỉ cần họ không vượt ranh giới thì cũng thường mắt nhắm mắt mở.

Song… gặp vận đào hoa thì chẳng hiếm, nhưng người gặp lại là Nghiêm Phương thì mới lạ!

Tên này trong đầu ngoài đánh giết ra thì còn lại gì? Đừng nói nữ nhân, bọn họ còn nghi hắn đem hết tinh lực đổ hết vào chiến trường và thao trường mất rồi!

Mà lúc này vừa vặn huấn luyện sáng mới kết thúc không bao lâu, binh sĩ đều đang nhàn rỗi, chính là thời điểm thích hợp để hóng chuyện thiên hạ.

Còn Vân Sương, tự nhiên chẳng hay biết bọn họ đang nghĩ gì. Thấy Nghiêm Phương đi tới, nàng liền mỉm cười nhẹ, “Nghiêm phó tướng.”

Thái độ thân thuộc như thể quen biết lâu ngày, khiến cả phu xe lẫn Thập Ngũ đều sửng sốt đến trợn mắt há miệng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back