Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 55: Đáng Kiếp Ở Giá Suốt Đời!


Dương Nguyên Nhất đã sớm lộ vẻ hưng phấn ngay khi Vân Sương bắt đầu nói, theo phản xạ đáp liền:

“Điều đó cho thấy, theo lời Ngô thị thì hung thủ cần phải thỏa mãn ba điều kiện sau:

Một, hắn là người trong thôn Trường Thắng.

Hai, hắn có một chiếc xe.

Ba, hắn thường xuyên đánh xe qua lại giữa hai thôn! Thậm chí, hắn gần đây còn theo dõi hai nạn nhân một thời gian, mới có thể nắm rõ được thói quen sinh hoạt của họ như vậy!”

Vân Sương khẽ nhếch môi hài lòng:

“Không sai, mà người đồng thời thỏa mãn cả ba điều kiện ấy, thật ra… chẳng có bao nhiêu!”

Thời buổi này, nhà có xe vốn đã ít, trong toàn bộ thôn Trường Thắng cũng chỉ có bảy hộ có xe.

Trong bảy nhà đó, không một ai rảnh rỗi đến mức chạy lung tung khắp nơi.

Huống chi, đang là mùa thu hoạch, ai ai cũng bận túi bụi, nếu có người đột nhiên vắng mặt lâu như vậy, chắc chắn chẳng thể giấu được cả thôn.

“Cái đó… đó chỉ là lời ngươi nói thôi!”

Ngô thị nghiến răng tức tối:

“Dù sao ta chỉ biết một điều — con gái ta trước khi chết đã viết tên ngươi, cái chết của nó chắc chắn có liên quan đến ngươi!”

“Thứ nhất, không có chứng cứ nào khẳng định chữ nàng ấy viết là chỉ ta.”

Vân Sương thấy Ngô thị đã bắt đầu lý luận không nổi, chuyển sang ăn vạ, bèn nhàn nhạt nói:

“Thứ hai, cho dù chữ đó thật sự là tên ta, cũng không có nghĩa là nàng ấy muốn nói ta có liên quan đến cái chết của nàng.”

“Ngươi… ngươi…”

Ngô thị vốn chẳng học hành gì, đầu óc lại u mê trong đau đớn, bị Vân Sương nói cho một hồi đến mức ú ớ không nói nên lời.

Đúng lúc này, Đinh huyện lệnh lên tiếng:

“Quả thật, theo tình hình hiện tại, không thể khẳng định vụ án này có liên quan tới Vân nương tử.”

Ngô thị lập tức quay ngoắt sang nhìn Đinh huyện lệnh, mắt như muốn nứt toác, vừa định nổi cơn điên, thì phu quân bà ta — Liễu Nhị — đã nhanh chóng giữ chặt bà lại, sau đó liếc nhìn Vân Sương bằng ánh mắt khó đoán, quay sang Đinh huyện lệnh nghiến răng nói:

“Chúng tiểu dân không hiểu chuyện phá án, chuyện này giao cho Đinh đại nhân và quan phủ là phải. Tiểu dân chỉ cầu xin Đinh đại nhân sớm tìm ra hung thủ sát hại con gái tiểu dân, bắt hắn đền mạng, để con gái tiểu dân dưới suối vàng được an nghỉ.”

Đinh huyện lệnh thấy người đàn ông này còn biết điều, liền âm thầm thở phào, gật đầu nghiêm túc nói:

“Đó là điều đương nhiên. Quan phủ nhất định sẽ dốc toàn lực, truy bắt hung thủ giết hại Liễu nương tử.”

Nói xong, ông phất tay ra hiệu cho người khiêng thi thể Liễu Phái Nhi về huyện nha, đồng thời bảo trưởng thôn Hoàng dẫn những người không liên quan rời khỏi hiện trường.

Ngô thị vẫn còn đầy oán hận và bi phẫn, nhưng thấy bộ khoái đã bắt đầu khiêng thi thể, cũng chẳng màng đến Vân Sương nữa, lập tức lao tới gào khóc thảm thiết:

“Con ơi! Con gái bạc mệnh của ta ơi…”

Lúc này, Hoa tẩu tử lặng lẽ bước đến cạnh Vân Sương, thấp giọng khuyên nhủ:

“Sương nương à, hay chúng ta về trước đi.”

Nhưng Vân Sương lại lắc đầu:

“Hoa tẩu tử cứ về trước đi, hai đứa nhỏ hiện vẫn ở nhà tẩu, lại phải phiền tẩu trông nom thêm một lát.”

Hoa tẩu tử hơi sững người:

“Ngươi ở lại làm gì? Đinh huyện lệnh chẳng đã nói vụ này không liên can gì đến ngươi sao?”

“Cái chết của Liễu nương tử, dĩ nhiên không liên quan đến ta. Nhưng… chữ viết máu trên y phục nàng, thì chưa chắc.”

Vân Sương mím môi:

“Ta muốn ở lại xem xét thêm tình hình một chút.”

Trong lòng nàng có một cảm giác khó nói thành lời — chữ “Vân” kia, dường như thật sự là nhắm vào nàng.

Nhưng vì sao Liễu Phái Nhi lại viết như vậy? Phải chăng vụ án này ở một góc độ nào đó, có liên hệ với nàng mà nàng chưa nhận ra?

Theo lời quan phủ, đây rõ ràng là một vụ giết người hàng loạt chuyên nhằm vào nữ giới.

Có dính líu đến loại vụ án này, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Trước khi tìm được manh mối, lòng nàng sẽ không thể nào yên ổn.

Huống chi, trước mắt có một vụ án sống sờ sờ xảy ra trước mặt, máu “cảnh sát hình sự” trong người nàng sao có thể không sục sôi? Muốn rời khỏi? Nói thì dễ!

Hoa tẩu tử nhìn nàng một lúc, ánh mắt lại hiện lên vẻ kỳ quái khi nhớ lại dáng vẻ nàng ban nãy phân tích rõ ràng rành mạch như một bộ khoái thực thụ.

Nhưng không thể phủ nhận — Vân Sương lúc này, thực sự toát ra một cảm giác… rất đáng tin.

Cuối cùng, bà chỉ có thể dặn:

“Được rồi, vậy ngươi cẩn thận một chút đó.”

Giang Tổng binh và Đinh huyện lệnh vẫn còn ở đây, nghĩ đến vậy, Hoa tẩu tử mới yên tâm rời đi.

Hiện trường nhanh chóng chỉ còn lại người của huyện nha và người nhà họ Liễu.

Đinh huyện lệnh yêu cầu người nhà họ Liễu đứng tụ lại một chỗ, rồi lần lượt hỏi từng người.

Vân Sương đứng hơi xa, không nghe rõ họ nói gì, đang định tiến lại gần thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, khàn khàn và đầy nam tính:

“Vân nương tử lúc nãy thật là oai phong, đã bị người ta đánh tới đầu rồi mà không thấy nàng kêu cứu một tiếng?”

Giọng nói ấy, gần như vang lên ngay sau lưng nàng, như thể chỉ cách một hơi thở.

Vân Sương giật mình xoay người, liền thấy Giang Tiếu chẳng biết từ khi nào đã bước tới, đôi mắt ưng sắc lạnh dưới ánh đêm càng thêm sâu thẳm khó dò, chăm chú nhìn nàng không rời, cứ như đang răn dạy một tiểu binh không hiểu chuyện.

Vân Sương khẽ cau mày, biết hắn đang nói đến chuyện khi nãy bị Ngô thị nhào tới đánh ngã, bèn thản nhiên đáp:

“Chuyện dân phụ có thể tự giải quyết, cần gì phải nhọc lòng người khác.”

Ánh mắt Giang Tiếu nhẹ lướt qua búi tóc nàng.

Tóc tai đã bị rối tung lúc trước, nay được nàng thu lại gọn gàng bằng vài động tác đơn giản, lại chỉnh tề như chưa từng có chuyện gì.

Hắn nheo mắt, nói:

“Vân nương tử dường như lúc nào cũng mạnh mẽ như thế.”

Vân Sương thực sự không hiểu vì sao nam nhân này lại tới đây nói với nàng mấy lời vô nghĩa ấy.

Huống chi, đối diện với một người có khả năng là cha ruột của hai đứa con mình, nàng chẳng muốn dây dưa chút nào.

Nàng đáp nhạt:

“Dân phụ một thân một mình nuôi hai đứa nhỏ, nếu không mạnh mẽ, sớm đã bị sói lang hổ báo xé xác không còn mảnh xương.

Phải rồi, Giang Tổng binh nghe nói vụ án này có liên quan tới thát tử Kim Mông mới đích thân đến điều tra?”

Giang Tiếu nhìn nàng: “Phải.”

“Vậy thì Giang Tổng binh có thể yên tâm. Hai vụ án này, tám phần mười không liên quan gì tới thát tử Kim Mông.”

Vân Sương dứt khoát nói:

“Dám hành động trắng trợn trên đất Đại Tề thế này, chỉ có thể là người Đại Tề mà thôi.”

Nói xong, nàng hành lễ rồi quay người rời đi, bước thẳng về phía Đinh huyện lệnh.

Chỉ để lại Giang Tiếu đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt u tối vẫn dõi theo bóng lưng nàng xa dần.

Không xa phía sau, Ngô Khởi liếc nhìn rồi không nhịn được huých nhẹ vào cánh tay Nghiêm Phương, hít sâu nói:

“Ngươi không thấy… Tổng binh hình như hơi lạ à?”

“Hử?”

Nghiêm Phương ngơ ngác:

“Chỗ nào lạ?”

“Chính là… Tổng binh đối với Vân nương tử ấy, thái độ rất bất thường. Trước đây vụ án ở thôn Tằng gia, chúng ta cũng nghi liên quan đến thát tử Kim Mông, nhưng Tổng binh chỉ phái một thiên hộ đi điều tra thôi.”

Ngô Khởi nhỏ giọng đầy ẩn ý:

“Còn lần này, vừa nghe nói thôn Trường Thắng xảy ra vụ tương tự, Tổng binh lập tức đích thân đi một chuyến!”

“Chuyện đó có gì đâu, Tổng binh đang ở huyện nha, tiện đường ghé qua thôi mà.”

Nghiêm Phương vẫn không hiểu.

Ngô Khởi tức đến nghiến răng:

“Cái quan trọng là thái độ của Tổng binh! Mấy chuyện cãi vã nhỏ trong thôn, Đinh huyện lệnh xử lý là đủ! Bao giờ thấy Tổng binh xen vào mấy chuyện vặt thế chưa! Huống hồ còn đích thân đi qua quan tâm Vân nương tử…”

“Tổng binh quan tâm à?”

Nghiêm Phương trợn mắt:

“Ta còn tưởng Tổng binh không ưa Vân nương tử ấy chứ! Ngươi không thấy cái dáng vẻ quở trách khi nãy sao?”

Ngô Khởi: “…”

Tên ngốc này… đúng là số kiếp cô đơn cả đời!

Nếu Tổng binh thật sự có ý với Vân nương tử, thì cái kiểu dạy dỗ như trách lính kia… cũng đáng ở vậy suốt kiếp!
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 56: Những Kẻ Tình Nghi


Vân Sương lúc này hoàn toàn không biết mấy gã nam nhân sau lưng đang thì thầm gì về mình, đầu óc nàng giờ chỉ đầy ắp suy nghĩ về vụ án trước mắt.

Lúc nàng tiến lại gần, Đinh huyện lệnh đang hỏi Liễu Nhị: gần đây Liễu Phái Nhi có giao du thân thiết với ai, nhất là nam giới.

Liễu Nhị sắc mặt không tốt, lạnh giọng:

“Con gái tiểu nhân là người quy củ! Từ khi đính hôn với Tào gia thì hầu như không ra khỏi cửa, kể cả trước khi đính hôn, cũng chưa từng quá thân thiết với nam nhân nào. Nhưng con gái tiểu nhân dung mạo xinh đẹp, lại không ngăn nổi đám nam nhân lởn vởn như ruồi nhặng!”

Đinh huyện lệnh kiên nhẫn hỏi lại:

“Liễu nhị lang, chúng ta đang điều tra án mạng, không phải rảnh rỗi bịa chuyện làm nhục lệnh ái. Để ta hỏi lại: trong thời gian gần đây, có ai là nam giới mà Liễu nương tử hay qua lại, hoặc ít ra là nàng không ghét bỏ, sẵn lòng tiếp xúc không? Không nhất thiết là quan hệ nam nữ.”

Dương Nguyên Nhất lập tức tiếp lời:

“Cũng không nhất định phải là người trong thôn Trường Thắng. Rất có thể kẻ đó đến từ nơi khác.”

Dù sao vừa nãy Vân nương tử cũng đã nói rõ — trong thôn không ai phù hợp với điều kiện của hung thủ.

Liễu Nhị mặt càng lúc càng lạnh, hồi lâu mới nói:

“Tiểu nhân dạo này bận chuyện thu hoạch, việc trong nhà không rõ lắm…”

“Để con nói cho.”

Một phụ nhân trẻ tuổi, sắc mặt nhanh nhẹn, bước lên trước, vừa lau nước mắt vừa nói:

“Tiểu phụ là nhị tẩu của Phái Nhi, họ Miêu. Gần đây nam nhân trong nhà thường đi sớm về muộn, đúng là không rõ chuyện trong nhà lắm.

Nhưng đúng như cha chồng nói, từ khi đính hôn với Tào gia, Phái Nhi hiếm khi ra khỏi nhà. Có đi cũng chỉ quanh quẩn trong thôn. Gần đây nếu có tiếp xúc với người ngoài thôn, chỉ có ba người — Tào gia Tứ lang, Phương quản sự của Tào gia, và Lưu đại phu.”

“Lưu đại phu?” – Đinh huyện lệnh hỏi lại.

“Lưu đại phu là lang trung du y hay đi qua khu này. Vài ngày trước, ông ta tới thôn mình, đúng lúc Phái Nhi bị nhiễm lạnh, hay kêu đau đầu, nên chúng tiểu nhân mời ông ta đến xem bệnh.”

Đinh huyện lệnh lập tức nhìn Dương Nguyên Nhất, cả hai đều có vẻ nghiêm túc:

“Lưu đại phu có xe không?”

Miêu thị gật đầu: “Có, là một chiếc xe lừa nhỏ.”

Đinh huyện lệnh ra hiệu cho bộ khoái ghi chép lại, rồi hỏi tiếp:

“Thế còn Tào Tứ lang và Phương quản sự, họ gặp Liễu nương tử khi nào?”

“Chính là mấy hôm trước, Tào gia tới hạ sính, Tào Tứ lang đích thân đến. Khi ấy… khi ấy mẫu thân và Phái Nhi còn rất vui, nói rằng Tào gia coi trọng Phái Nhi.”

Miêu thị thở dài:

“Tiếc thay… Tào Tứ lang tuấn tú nho nhã, nếu Phái Nhi lấy được, chắc chắn là một đôi trời sinh.”

Dương Nguyên Nhất chợt hỏi:

“Tào gia này, có phải là Tào gia mở Thất Phong Cư không? Ta nghe nói họ đã chuyển về Định An huyện rồi mà?”

Nếu vậy, thì Tào Tứ lang quả thật coi trọng mối hôn nhân này, đến mức đích thân từ Định An đến tận đây.

Miêu thị gật đầu:

“Phải, nhưng nhà cũ của Tào gia vẫn ở đây. Lão thái gia của Tào gia tuổi già cố chấp, nhất quyết về huyện Sơn Dương để dưỡng lão. Năm ngoái sức khỏe cụ đột nhiên yếu hẳn, nên được đưa đến một trang viện gần đây tĩnh dưỡng.

Vì vậy, người Tào gia từ năm ngoái đến nay thường xuyên qua lại Sơn Dương huyện. Tào Tứ lang vốn hiếu thuận, nửa năm trước đã dọn về trang viện ở hẳn để phụng dưỡng lão thái gia.”

Tào Tứ lang đến đây đã nửa năm?

Đinh huyện lệnh cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa rõ là gì.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ quen thuộc, trong trẻo vang lên:

“Tào gia giàu có, nghe nói bên trong tranh đấu rất khốc liệt. Tào Tứ lang tuy là con đích, nhưng Tào gia làm thương nhân vốn không quá coi trọng dòng chính – dòng thứ. Ai có bản lĩnh người đó lên. Vậy mà Tào Tứ lang lại có thể an ổn ở yên trong huyện Sơn Dương hẻo lánh này suốt nửa năm… tâm tính cũng thật không tầm thường.”

Đinh huyện lệnh lập tức sáng mắt.

Đó chính là chỗ khiến ông cảm thấy bất ổn!

Miêu thị sửng sốt nhìn Vân Sương, còn Ngô thị thì giận dữ quát:

“Ngươi cái thứ…”

“Ngô tẩu tử, ăn nói cẩn thận một chút.”

Vân Sương lạnh lùng phản bác lại lời Ngô thị:

“Vừa rồi ta bị vu oan một cách vô cớ, giờ chỉ tò mò đôi chút về vụ án, chẳng lẽ vậy là phạm vào điều cấm kỵ gì sao?”

“Ngươi—!”

“Đủ rồi!”

Đinh huyện lệnh nghiêm giọng quát, không kiên nhẫn thêm nữa:

“Những điều Vân nương tử hỏi chính là điều bản quan muốn tra. Về Tào Tứ lang, các ngươi biết được bao nhiêu?”

Đinh huyện lệnh đã lên tiếng, dù người nhà họ Liễu có bất mãn hay nghi ngờ cũng đành nén xuống.

Miêu thị là người đầu tiên lên tiếng:

“Thực tình, nhà dân phụ cũng chẳng biết nhiều về Tào Tứ lang, dù sao… Phái Nhi còn chưa gả sang đó. Chỉ biết hắn là con út của nhị phòng Tào gia, là con của nhị phu nhân, tính tình tốt, dù xuất thân nhà giàu nhưng không phải loại công tử ham chơi đàng đ**m.

Nói thật, với gia cảnh nhà dân phụ, ban đầu còn không dám mơ đến mối này, chẳng ngờ nhờ có Cổ nương tử giới thiệu, mới được làm thông gia với Tào gia!”

Ánh mắt Vân Sương khẽ dao động.

Thật sự trùng hợp như vậy sao? Một công tử nhà giàu môn đăng hộ đối, lại sẵn sàng cưới một cô nương xuất thân quân hộ, không hề kén chọn?

Thấy nét mặt quan phủ đều lộ rõ nghi hoặc, Miêu thị vội bổ sung:

“Lúc đầu nhà dân phụ cũng không dám tin, nhưng Cổ nương tử nói rằng, lão thái gia của Tào gia vốn phát đạt ở huyện Sơn Dương, lại đặc biệt có tình cảm với nơi này. Thê tử đầu tiên của lão thái gia cũng là nữ nhi quân hộ huyện Sơn Dương, chẳng may mất sớm, ông ấy luôn nhớ nhung mối tình đầu.

Tào Tứ lang vì muốn làm ông vui lòng nên mới chọn Phái Nhi nhà ta.

Về chuyện nội đấu trong Tào gia mà Vân nương tử vừa nhắc, dân phụ… cũng chỉ nghe loáng thoáng, không rõ lắm…”

Đinh huyện lệnh gật đầu:

“Vậy việc đó tạm gác lại. Trước đó, Liễu nương tử có từng tiếp xúc với thôn Tằng gia, đặc biệt là nạn nhân Tằng Hoa Phương không?”

Tằng Hoa Phương chính là nữ tử bị hại ở thôn Tằng gia cách đây vài ngày.

Miêu thị có phần ngập ngừng:

“Nương tử đó, chúng dân phụ có nghe nói đến. Vì Phái Nhi nhà dân phụ nhan sắc xuất chúng nên hay bị đem so sánh với các cô nương đẹp gần đó. Tằng nương tử tuổi xấp xỉ Phái Nhi, cũng hay bị mang ra so cùng.

Nhưng… ngoài lần tình cờ gặp mặt tại hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu năm ngoái ở huyện thành, chúng ta chưa từng tiếp xúc, thậm chí chưa gặp lại bao giờ.”

Hai thôn cách nhau không xa, nhưng đi bộ mất hơn nửa canh giờ qua đường núi hiểm trở. Không có lý do gì, ai lại rảnh đi tìm người xa lạ nơi khác thôn?

Đinh huyện lệnh khẽ gật đầu:

“Ta muốn đến nhà các ngươi xem thử, biết đâu có manh mối.”

Miêu thị lập tức nói:

“Dạ được, mời đại nhân.”

Nói xong, người nhà họ Liễu dẫn đường. Vân Sương đi sau cùng, vô tình quay đầu lại thì thấy Giang Tiếu và các tướng sĩ cũng lặng lẽ theo sau.

Nàng hơi khó hiểu — chẳng phải nàng đã nói rõ vụ này gần như không liên quan đến thát tử Kim Mông sao?

Nhưng họ muốn theo thì theo, nàng cũng chẳng can thiệp.

Nhanh chóng, nàng lại dồn tâm trí vào vụ án, cùng Đinh huyện lệnh đi vào thôn.

Vừa vào đến đầu thôn, một tiếng gọi quen thuộc vang lên:

“Sương nương! Nàng không sao chứ!”

Chỉ thấy Hứa Trường Vĩnh hối hả chạy đến, dừng trước mặt nàng, ánh mắt đầy lo lắng:

“Ta nghe nói, Ngô tẩu tử hiểu lầm nàng liên quan đến cái chết của muội muội Phái Nhi, còn ra tay với nàng. Nàng… nàng có bị thương không? Nếu không phải mẫu thân ta bắt ta ở nhà, không cho ta đi xem náo nhiệt, ta tuyệt đối không để Ngô tẩu tử làm càn như thế!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 57: Bảo vật của Liễu Phái Nhi


Lông mày của Vân Sương khẽ nhíu lại, nhàn nhạt liếc Hứa Trường Vĩnh một cái: “Ta không sao.”

“Nhưng ta nghe dân trong thôn nói, Ngô tẩu tử đè nàng xuống đất, ta lo đến phát hoảng.”

Hứa Trường Vĩnh dường như hoàn toàn không nhận ra vẻ không kiên nhẫn trên mặt Vân Sương, cứ thế bám sát sau nàng từng bước một.

Ngay cả Vân Sương cũng không khỏi cảm khái, mặt mũi của Hứa Trường Vĩnh này quả là ngày càng dày. Trước kia nàng lạnh mặt với hắn, hắn còn biết xấu hổ, giờ thì lại ra cái dáng vẻ “chết rồi còn sợ nước sôi gì nữa”.

Giờ vẫn đang trong quá trình điều tra án, Vân Sương thực không muốn tốn quá nhiều tâm tư vào hắn, đành mặc kệ hắn bám theo, bản thân thì lặng lẽ đi theo sau đám người Đinh huyện lệnh.

Đằng sau nàng, Giang Tiếu thấy vậy, đôi mắt đen ánh lên một tia sáng.

Nghiêm Phương không nhịn được mà tặc lưỡi: “Vân nương tử quả là được yêu thích, tên tiểu tử kia chỉ thiếu dán lên người nàng thôi.”

Dọc đường đi, bọn họ đâu phải chưa thấy mấy nam nhân trong thôn lén lút liếc nhìn Vân nương tử, nhưng loại dám bám chặt như thế này thì đúng là lần đầu.

Ngô Khởi từ nãy vẫn lặng lẽ quan sát vẻ mặt của tổng binh nhà mình, giờ thấy sắc mặt ngài ấy âm trầm, trong lòng thầm kêu quả nhiên là thế, vừa không dám tin vừa lắc đầu lẩm bẩm: “Tên lang quân kia, không được rồi, nhìn chẳng có khí phách gì, chẳng xứng với Vân nương tử chút nào…”

“Cái gì mà không xứng?”

Nghiêm Phương ngốc nghếch lại còn cãi lại: “Tên lang quân đó trông rất trẻ, chắc là chưa thành thân, áo quần trên người cũng không tệ, điều kiện trong nhà chắc không tồi.

Ta đương nhiên biết Vân nương tử rất tốt, nhưng nàng ấy rốt cuộc mang theo hai đứa nhỏ, nếu là ta, gặp được một lang quân thế này, nhất định sẽ giữ chặt không buông!”

Ngô Khởi suýt bị sặc, âm thầm nghiến răng: “Ngươi cũng biết Vân nương tử rất tốt, sao ngươi chắc nàng ấy sau này không gặp được người tốt hơn?”

Tuy nhiên, trong lúc hắn ở đây ra sức tranh thủ hạnh phúc cho tổng binh nhà mình, thì tổng binh lại chỉ lạnh lùng liếc họ một cái, rồi sải bước đi lên phía trước.

Ngô Khởi không khỏi liếc mắt nhìn Nghiêm Phương đang thì thầm “sao có thể thế được”, trong lòng cũng thầm nói, thực ra, hắn cũng chẳng dám tin!

Tổng binh của bọn họ, người mà ngay cả con gái của tri châu cũng từng đưa mắt đưa tình, vậy mà bao năm qua lần đầu tiên có thái độ khác biệt với một nữ tử, người đó lại là một phụ nhân mang theo hai đứa trẻ!

Chuyện này mà truyền ra, không khiến người ta rớt cằm mới lạ!

Ngô Khởi lập tức âm thầm lắc đầu, không được không được, hiện tại mọi thứ còn chưa ngã ngũ, hắn nhất định phải giữ kín bí mật này cho tổng binh!

Huống hồ, nhìn dáng vẻ chết lặng kia của tổng binh, hắn cũng không dám chắc bản thân có đoán đúng tâm tư của ngài ấy hay không.

Dù sao thì chuyện này, quả thật quá đỗi khó tin!

Do Hứa Trường Vĩnh bất ngờ xuất hiện, Vân Sương bước chậm lại một chút, lúc nàng đến nhà họ Liễu thì Dương Nguyên Nhất đã dẫn người kiểm tra khắp nơi.

Giờ phút này, hắn đang đứng báo cáo với Đinh huyện lệnh: “Chúng thuộc hạ đã lục soát khắp phòng của Liễu nương tử, không tìm thấy manh mối nào đáng nghi có liên quan đến vụ án, chỉ có duy nhất một thứ khiến chúng ta chú ý, là chiếc hộp này.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc hộp gỗ có khóa, Miêu thị lập tức nói: “Chiếc hộp này là bảo vật của con bé Phái Nhi nhà dân phụ, ai cũng không được đụng vào, người khác chỉ cần chạm vào là nàng đã nổi giận rồi…”

Nói đến đây, nàng ta chợt lộ vẻ kinh ngạc: “Sao chiếc hộp này lại bị mở khóa? Ngươi… ngươi tìm được chìa khóa rồi ư?”

Phái Nhi chưa bao giờ nói với ai về nơi cất giấu chìa khóa.

Có một lần, tiểu nhi tử của nàng ta vì tò mò không biết trong hộp có gì quý báu, đã lén vào phòng Phái Nhi khi nàng vắng mặt, tìm gần nửa ngày cũng không thấy chìa khóa mở khóa ở đâu.

Dương Nguyên Nhất khẽ ho một tiếng, nói lấp lửng: “Không có, nhưng chúng ta có cách mở khóa riêng. Trong hộp này, dường như toàn là… đồ mà nam nhân khác tặng cho Liễu nương tử.”

Lời này vừa thốt ra, đừng nói người nha môn, ngay cả người nhà họ Liễu cũng đều kinh hãi.

Liễu Nhị lập tức tức giận mắng: “Ngươi nói bậy bạ gì thế! Giờ con gái ta không còn nữa, ngươi lại dám tùy tiện bôi nhọ thanh danh của nó sao!”

Dương Nguyên Nhất vốn đã nhìn Liễu Nhị không thuận mắt từ lâu, liền bực bội nói: “Liễu nhị lang, giờ là thanh danh con gái ông quan trọng hay tìm ra hung thủ quan trọng? Trong hộp này, rất có thể có đồ mà hung thủ tặng cho con gái ông!”

Sắc mặt Liễu Nhị lập tức tái nhợt.

Đinh huyện lệnh không để ý đến Liễu Nhị, nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem thì thấy bên trong đều là những món đồ nhỏ nhặt mà nữ tử thường yêu thích — chó nhỏ bằng gỗ điêu khắc, chuồn chuồn tre, đủ loại trang sức không đáng giá nhưng được chế tác tinh xảo, cùng với vài tờ giấy được gấp gọn, bên trên là những bài thơ tình sến súa đến mức làm người nghe phải nổi da gà.

Nhà họ Liễu xưa nay luôn rất mực coi trọng cô con gái này, từ nhỏ đã để nàng học hành khai trí cùng với đám nam hài trong nhà.

Trong hộp thậm chí còn có một cây quạt, mở ra liền thấy một bài thơ tả cảnh tình cảm nam nữ, phía trên còn có chữ ký. Đinh huyện lệnh xem xét một hồi, bàng hoàng kêu lên: “Khang Minh Huy?!”

Dương Nguyên Nhất cũng lập tức trợn tròn mắt: “Chẳng phải là vị Khang tú tài của huyện Sơn Dương chúng ta sao?! Ta nhớ nhà hắn đúng là ở gần mấy thôn này, sao lại dính líu đến Liễu nương tử?”

Vân Sương lập tức bắt được chữ “cũng” trong lời nói kia, hỏi ngay: “Hắn còn liên quan đến ai nữa?”

Dương Nguyên Nhất nhìn nàng, đáp: “Chính là Tằng nương tử từng bị hại trước đó, nàng ấy từng bàn chuyện hôn sự với vị Khang tú tài này, chỉ là trước khi hôn sự thành, nàng đã gặp chuyện.”

Đinh huyện lệnh lập tức hỏi: “Khang tú tài hiện sống ở đâu?”

Dương Nguyên Nhất đáp: “Hắn ở thôn Đồng Hóa, cách thôn Trường Thắng và thôn Tằng gia không xa. Lúc trước ta còn tưởng, hắn nhất định không liên quan gì đến cái chết của Tằng nương tử.”

Vân Sương không khỏi liếc nhìn Dương Nguyên Nhất một cái.

Dương Nguyên Nhất không phải hạng người dễ dàng kết luận, hắn nói cảm thấy Khang tú tài không liên quan đến cái chết của Tằng nương tử, hẳn là vì nắm được một vài tình báo nào đó.

Nàng vừa định hỏi rõ thêm về chuyện này, thì một giọng nữ khàn khàn, mang theo vẻ lè nhè đột nhiên vang lên: “Trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này! Ta nghe nói bên thôn Trường Thắng xảy ra chuyện, lo lắng cho Liễu nương tử quá nên vội vàng chạy tới… Người gặp chuyện chẳng lẽ lại đúng là Liễu nương tử sao?!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ tử cao lớn, trang phục lòe loẹt, bước nhanh vào trong mang theo làn gió lẫn mùi hương nồng nặc, chính là bà mối từng làm mai cho Liễu Phái Nhi — Cổ nương tử.

Người nhà họ Liễu vừa trông thấy bà ta, sắc mặt lập tức thay đổi, trông đầy vẻ ấp úng khó xử.

Cổ nương tử thấy vậy, sắc mặt càng thêm khó coi: “Rốt cuộc là sao! Hôm nay ta bận rộn cả ngày ngoài kia, vừa về nhà định nghỉ ngơi một chút thì đã nghe nói có nữ tử họ Liễu chết ở thôn Trường Thắng!

Nếu… nếu thực sự là Liễu nương tử gặp chuyện, vậy ta biết ăn nói thế nào với Tào gia đây?!”

Đối với một bà mối như bà ta, có thể làm mai cho một gia đình quyền thế như Tào gia thì thù lao cao hơn gấp mười lần so với mối bình thường, tất nhiên phải đặc biệt để tâm.

Thấy người nhà họ Liễu ai nấy đều như muốn mở miệng lại không biết bắt đầu từ đâu, Đinh huyện lệnh khẽ ho một tiếng, nói: “Ta thấy các vị cũng có nhiều việc cần xử lý, trời cũng không còn sớm, chúng ta không quấy rầy thêm. Ngày mai chúng ta sẽ quay lại điều tra cụ thể hơn.

Chiếc hộp này của Liễu nương tử, ta xin mang về.”

Đêm nay, những gì cần hỏi, ông ta cũng đã hỏi xong.

Dứt lời, ông ta liền dẫn theo đám người nha môn rời khỏi.

Vân Sương thu lại ánh mắt nhìn về phía Cổ nương tử, nhân lúc Hứa Trường Vĩnh lơ là, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Liễu, nhanh chóng đuổi theo đoàn người phía trước.

Cho đến khi gần rời khỏi thôn, nàng mới lên tiếng: “Đinh huyện lệnh, xin dừng bước!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 58: Dã thú ẩn mình


Đinh huyện lệnh quay đầu nhìn Vân Sương, dường như không lấy gì làm lạ khi nàng đuổi theo, hỏi: “Sao chỉ có một mình Vân nương tử? Tổng binh đâu?”

Vân Sương ngẩn ra, lúc này mới nhận ra không biết từ lúc nào Giang Tiếu đã biến mất không dấu vết.

Nàng lạ lùng liếc nhìn Đinh huyện lệnh: “Giang tổng binh đi đâu, sao lại hỏi ta?”

Đây lẽ nào là chuyện nàng phải biết?

“Cũng phải.”

Đinh huyện lệnh vuốt chòm râu, nói: “Chỉ là cả buổi tối nay, Vân nương tử vẫn đi sát sau chúng ta, mà tổng binh thì bám theo Vân nương tử phía sau. Theo phản xạ, ta nghĩ lẽ ra giờ cũng phải thấy tổng binh mới đúng.

Thôi vậy, không nói chuyện đó nữa, tổng binh là người bận trăm công nghìn việc, hẳn là sớm đã quay về vệ sở rồi.

Vân nương tử đuổi theo, hẳn là vì chuyện vụ án?”

Vân Sương đáp: “Đúng vậy. Không giấu gì các vị, ta có linh cảm, chữ viết trên áo của Liễu nương tử quả thực là nhắm vào ta, nhưng ta tuyệt đối không hề liên quan đến cái chết của nàng ấy. Ta lo rằng…”

Dương Nguyên Nhất vừa rồi thực ra cũng nghĩ đến điều này, giờ không nhịn được cau mày: “Hiện tại xem ra, cả hai nữ tử bị hại đều là những phụ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp trong thôn, Vân nương tử cũng thuộc dạng như vậy. Ta không rõ vì sao Liễu nương tử lại viết chữ ấy, nhưng nếu đó là một sự ám chỉ nào đó, hay do hung thủ vì chuyện này mà để mắt đến Vân nương tử, thì quả thật là chuyện lớn rồi!”

Vân Sương gật đầu, ánh mắt trầm xuống: “Xem tình hình hiện nay, hung thủ gây án có quy luật riêng của hắn, người mà hắn chọn đều có điểm chung. Dù ta chưa thể xác định rõ tiêu chí lựa chọn của hắn là gì, nhưng về mặt bề ngoài, ta quả thực phù hợp với mẫu người mà hắn nhắm đến.

Ta không phải hạng người ngồi yên chờ chết, Đinh huyện lệnh, ta mong được cùng huyện nha điều tra vụ án này.”

Đinh huyện lệnh còn chưa kịp lên tiếng, Dương Nguyên Nhất đã hưng phấn không thôi: “Vân nương tử bằng lòng giúp đỡ, chúng ta cầu còn chẳng được!”

Đinh huyện lệnh lập tức lườm hắn một cái, dù ông cũng thừa nhận năng lực của Vân Sương, nhưng vẫn không nhịn được mà ra vẻ khó xử: “Vân nương tử tuy từng phá được vụ án nhà họ La, nhưng khi ấy là nhờ Phạm Hữu Lương đã dán cáo thị tìm người.

Vụ này rõ ràng là án mạng liên hoàn, mức độ nguy hiểm không thể so sánh, nếu Vân nương tử muốn tham gia…”

Vân Sương đột nhiên mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Ta vừa rồi vẫn theo các vị điều tra, tuy chưa thể kết luận gì, nhưng có một điều, ta có thể chắc chắn — vụ án của Tằng nương tử, không phải lần đầu hung thủ ra tay.”

Lời còn chưa dứt, Dương Nguyên Nhất đã ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Vân Sương: “Khi Tôn ngỗ tác khám nghiệm thi thể Liễu nương tử, ta có đến xem qua. Vết thương do bị móc tim rất hoàn chỉnh, xung quanh không hề có vết thương phụ nào, chứng tỏ lúc hung thủ ra tay rất chắc chắn, mục tiêu vô cùng rõ ràng.

Mà Tôn ngỗ tác từng nói, tình trạng thi thể của Liễu nương tử gần như giống hệt với Tằng nương tử, đúng không?”

Tôn ngỗ tác thoáng sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả tình trạng vết thương cũng giống nhau.”

Vân Sương nói đều giọng: “Đây chính là điểm mấu chốt. Hung thủ lần đầu giết người, trong lòng ắt sẽ hoảng loạn, thủ pháp cũng không thành thục, điều này sẽ thể hiện qua mọi phương diện khi gây án. Ít nhất, một kẻ như vậy không thể ngay lần đầu đã có thể thuần thục móc tim người ra như thế.

Ngay cả đồ tể, bình thường giết chỉ là gà vịt trâu bò, mà cấu tạo cơ thể của chúng hoàn toàn khác với con người. Nếu bảo hắn đột nhiên móc tim một người, nhất định sẽ bối rối.

Không chỉ là vết thương chí mạng, cách kẻ giết người hàng loạt xử lý thi thể thường là quá trình ngày một tinh vi hơn, nhưng tên hung thủ này, khi giết Tằng nương tử, từ chuyện dụ dỗ đến ném xác, rõ ràng đã có một quy trình hoàn chỉnh.

Cho nên, Tằng nương tử, tuyệt đối không phải nạn nhân đầu tiên của hắn!”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, Dương Nguyên Nhất vội vàng hỏi: “Ý của nàng là, hung thủ đã gây án trước đó rồi? Nhưng ta chưa từng nghe nói ở huyện Sơn Dương có vụ nào bị móc tim!”

Một vụ án đẫm máu như vậy, nếu từng xảy ra, sao hắn có thể không biết chút gì?

Vân Sương chỉ liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Dương Nguyên Nhất ngẩn người, theo phản xạ đáp: “Mười chín tuổi.”

“Ngươi mới mười chín, nhưng huyện Sơn Dương tồn tại trong Đại Tề đã lâu hơn thế rất nhiều.”

Vân Sương thản nhiên nói: “Ngươi làm sao biết, trước đó huyện Sơn Dương chưa từng xảy ra vụ án tương tự? Sơn Dương là một tiểu thành biên giới, hiếm khi có người ngoài tới, vậy nên hung thủ rất có khả năng là người bản địa. Nếu hắn từng ra tay, thì vụ án đầu tiên của hắn, rất có thể cũng xảy ra ở khu vực gần đây!

Chỉ là những năm qua, hắn đang ẩn mình mà thôi.”

Nghe câu nói cuối cùng của Vân Sương, trong lòng mọi người đều không khỏi lạnh đi một phần.

Chỉ nghĩ đến việc có một con dã thú giết người móc tim vẫn luôn ẩn náu quanh đây bao năm, ai còn có thể giữ được bình tĩnh?

Dương Nguyên Nhất hít sâu một hơi, nói: “Ngày mai ta sẽ lập tức đi điều tra chuyện này. Nếu hung thủ đến giờ vẫn còn hành động, tức là tuổi hắn không thể quá lớn, lần đầu hắn gây án cũng không thể quá xa xưa. Chỉ cần hỏi thăm những lão nhân trong huyện, nhất định sẽ có manh mối.”

Vân Sương khẽ gật đầu, rồi đột nhiên nhìn sang Đinh huyện lệnh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Đinh huyện lệnh, vậy giờ ta đã đủ tư cách tham gia điều tra vụ án này chưa?”

Đinh huyện lệnh: “…”

Nàng đã bắt đầu phân công việc cho người dưới tay ông, ông còn có thể nói “không” sao!

Cuối cùng, Dương Nguyên Nhất hẹn với Vân Sương, nếu tra được điều gì, sẽ lập tức đến báo cho nàng, cả đoàn người lúc này mới rời đi.

Vân Sương cũng quay bước về nhà, nhưng khi sắp về đến nơi, lại thấy thôn trưởng Hoàng đang đi về phía nàng.

Đứng cạnh ông ta, là một nam tử cao lớn, tuấn tú, mang theo khí thế uy nghiêm bức người.

Thôn trưởng Hoàng đang thấp giọng nói gì đó với hắn, nhìn dáng vẻ khúm núm, tưởng chừng như sắp quỳ xuống đi bằng đầu gối đến nơi.

Vân Sương hơi sửng sốt, bất giác dừng bước.

Nàng cứ tưởng, nam nhân ấy đã rời đi rồi.

Giang Tiếu đúng lúc đó cũng hơi nâng mắt nhìn lên, ánh mắt hai người thoáng giao nhau trong không trung.

Vẫn là Giang Tiếu thu ánh mắt về trước, quay sang nhìn thôn trưởng Hoàng, điềm đạm nói: “Những điều ta cần nói đã nói xong, tiếp theo, thôn trưởng Hoàng không cần tiễn nữa. Trời đã khuya, sương lạnh, thôn trưởng quay về nghỉ đi.”

Thôn trưởng Hoàng vội vã xoa tay, nói: “Tổng binh đại nhân đích thân giá lâm, tiểu nhân chưa kịp tận tình chiêu đãi đã thấy áy náy lắm rồi, huống chi, dù gì cũng phải tự tay tiễn tổng binh một đoạn mới phải phép!”

Giang Tiếu khẽ nhíu mày, dù rất kín đáo.

Đúng lúc đó, từ không xa truyền đến giọng trẻ con nghẹn ngào: “Nương, nương về rồi! Con… con với A huynh lo muốn chết luôn!”

Hắn theo phản xạ ngẩng đầu, liền thấy hai đứa trẻ nhỏ xíu từ trong một căn nhà gần đó lao ra như hai quả cầu nhỏ, chạy thẳng về phía nữ tử không xa kia.

Bé gái lao thẳng vào lòng nữ tử, còn bé trai tuy có phần điềm đạm hơn, nhưng cũng siết chặt lấy tay áo nàng, như thể sợ nàng sẽ lập tức biến mất vậy.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 59: Vấn đề dỗ trẻ


Vân Sương lập tức không còn tâm trí bận tâm tới Giang Tiếu, thấy mắt Vân Y đã hoe đỏ liền vội vã xoa đầu bé, khẽ cười nói: “Làm sao vậy? Nương chỉ rời đi làm một việc nhỏ thôi mà…”

“Con nghe A Ngưu ca ca nói, trong thôn có người xấu đến, người xấu đó còn… còn g**t ch*t tỷ tỷ Phái Nhi!”

Vân Y nghẹn ngào nói: “Con sợ lắm! Nếu nương cũng gặp người xấu thì phải làm sao?”

Đúng lúc ấy, Hoa tẩu tử cũng hoảng hốt chạy ra, vẻ mặt đầy bối rối: “Ta nói rồi mà, sao hai đứa nhỏ này tự nhiên chạy nhanh như vậy.

Xin lỗi nha, Sương nương, đều tại thằng nhóc nhà ta.

Chúng ta đã dặn đi dặn lại, không cho nó tò mò hỏi han chuyện này, nó cứ không nghe, còn lén chạy đi hỏi người ta! Lát nữa ta không đánh gãy chân nó thì không yên!”

Vân Sương thấy hơi đau đầu, nhưng cũng không thể trách Hoa tẩu tử, liền im lặng nói một câu “Không sao đâu”.

A Ngưu ca ca trong miệng Vân Y chính là cháu trai lớn của Hoa tẩu tử, tuy mới tám tuổi nhưng đã như một ông cụ non.

Trong thôn xảy ra chuyện thế này, trẻ con sao mà ngồi yên được, người lớn càng cấm đoán, bọn trẻ càng hiếu kỳ.

Chắc chắn A Ngưu sau khi tìm hiểu chuyện này xong đã kể lại với hai đứa nhỏ.

Vân Sương chỉ có thể nhẹ giọng trấn an, nhưng hai đứa dù sao vẫn còn nhỏ, chuyện như thế này chẳng khác gì phim kinh dị với chúng. Dù nàng nói gì, chúng vẫn hoảng hốt, cứ ôm chặt lấy nàng không chịu buông.

Vân Y bám chặt lấy chân nàng, nàng không gỡ ra thì chẳng thể rời đi nổi.

Điều quan trọng nhất là, Vân Sương thật sự lo bọn trẻ đêm nay sẽ gặp ác mộng.

Trẻ con còn nhỏ, nếu bị dọa ra bệnh thì phiền toái lớn.

Chợt, nàng linh cơ khẽ động, chỉ về phía Giang Tiếu ở không xa, nhẹ giọng nói: “Y nhi, con xem, Tổng binh thúc thúc cũng đến rồi, có Tổng binh thúc thúc ở đây, nhất định sẽ không ai dám làm hại chúng ta đâu.”

Vân Y vẫn đang chôn mặt vào chân nàng lập tức khựng lại, rồi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ liền khóa chặt vào Giang Tiếu, phấn khích kêu lên: “Tổng binh thúc thúc!”

Vân Doãn cũng quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông ở đằng xa.

Trưởng thôn Hoàng thì sợ đến mức chết điếng, lập tức trừng mắt lườm Vân Sương.

Tổng binh là người mà nàng có thể tiện miệng nhắc đến sao?! Lại còn lấy Tổng binh ra để dỗ mấy đứa con hoang này, đúng là không biết chữ “chết” viết thế nào!

Ông ta sợ hai đứa nhỏ sẽ mạo phạm Giang tổng binh, đang định lên tiếng đuổi chúng đi, thì người đàn ông bên cạnh lại đột ngột cất bước, trong ánh mắt không thể tin nổi của ông ta, đi thẳng về phía hai đứa trẻ.

Rồi vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Vân Y, nói: “Đừng sợ, ta đã bảo trưởng thôn Hoàng tăng cường tuần tra quanh đây, ban đêm cũng phải cử người trực canh nhiều hơn.”

Mấy thôn biên giới như thế này, do không thuộc huyện thành nên ban đêm không có bổ khoái tuần tra, thông thường đều do trưởng thôn tổ chức các hộ dân thay phiên canh gác.

Vân Sương không khỏi liếc nhìn hắn một cái.

Ra là vừa rồi hắn tìm trưởng thôn Hoàng, chính là để nói việc này.

Vân Y nào hiểu được tuần tra trực canh là gì, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nôn nóng hỏi: “Ý của Tổng binh thúc thúc là, thúc sẽ phái người đánh đuổi mấy kẻ xấu sao?”

Tay Giang Tiếu hơi khựng lại, rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy… vậy tỷ tỷ Phái Nhi thật sự chết rồi sao?”

Khi hỏi câu này, trên mặt Vân Y vẫn không che giấu được nỗi sợ.

Dù nàng không quá thích tỷ tỷ Phái Nhi, nhưng dù sao cũng là người sống chung trong một ngôi làng. Chuyện xảy ra với người quen, cảm giác sợ hãi sẽ rõ rệt hơn gấp bội.

Bên cạnh, Vân Sương lập tức liếc nhìn Giang Tiếu.

Câu hỏi này, đến cả nàng cũng khó mà đưa ra được một đáp án hoàn hảo.

Một nam nhân như hắn, hẳn càng không biết làm sao trả lời.

Quả nhiên, Giang Tiếu rơi vào trầm mặc.

Vân Sương đang định đưa tay kéo tiểu nha đầu nhà mình về, thì Giang Tiếu bất ngờ, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng vào cô bé trước mặt, nói: “Y nhi sợ nhất là người thân bên cạnh mình rời đi phải không?”

Vân Y lập tức c*n m** d***, mạnh mẽ gật đầu.

“Vậy, trong lòng Y nhi, ai là người quan trọng nhất?”

Vân Y sững lại, không cần suy nghĩ đã đáp: “Nương và A huynh!”

Giang Tiếu nghe vậy, khóe môi dường như khẽ nhếch lên, nói: “Vậy thì Y nhi phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ những người quan trọng nhất bên cạnh mình. Khi còn nhỏ, thúc thúc từng lang bạt một mình ngoài kia rất lâu, tận mắt chứng kiến nhiều người thân lần lượt rời đi. Chỉ là, thúc thúc không được may mắn như Y nhi, vẫn còn người thân yêu thương, xứng đáng để mình gìn giữ.”

Vân Y ngẩn người, vội vàng hỏi: “Thúc thúc… thúc thúc không có người thân sao?”

Giang Tiếu không trả lời thêm, chỉ đưa tay xoa đầu nàng lần nữa, nhẹ giọng nói: “Bất kể thế gian biến đổi ra sao, chỉ cần con và người thân bên cạnh luôn nâng đỡ nhau, bảo vệ lẫn nhau, mẫu thân và A huynh của con, chắc chắn cũng sẽ làm hết sức để bảo vệ con.”

Vân Doãn lập tức nghiêm túc nói: “Con nhất định sẽ bảo vệ mẫu thân và muội muội!”

Giang Tiếu nhìn về phía cậu, khóe môi lại nhếch lên thêm một chút, trầm giọng nói: “Rất tốt, đây mới là hảo hán tử của Hạ Châu chúng ta.”

Sau đó, hắn quay sang hỏi Vân Y: “Giờ còn sợ nữa không?”

Vân Y sửng sốt, cảm nhận một chút, rồi lắc đầu khe khẽ: “Hình như… hình như không sợ nữa rồi.”

Vân Doãn thì hừ mũi một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con vốn đâu có sợ.”

Vân Sương bên cạnh: “…”

Một nan đề dỗ trẻ con như thế, vậy mà nam nhân này lại nhẹ nhàng giải quyết được!

Nếu không phải nàng biết hắn chưa từng thành thân, nàng thật muốn hoài nghi liệu có phải hắn đã sớm bồng ẵm cả đàn con trong phủ rồi không!

Dù vậy, có người giúp nàng giải quyết vấn đề này, nàng tự nhiên cũng nhẹ nhõm phần nào.

Thấy Giang Tiếu đứng dậy, nàng lập tức kéo hai đứa trẻ lại bên mình, nhìn hắn với nụ cười không mấy chân tình: “Đa tạ Giang tổng binh đã nhẫn nại an ủi hai đứa trẻ nhà ta.”

Nói thực, đối diện với nam nhân này, cảm xúc trong lòng nàng vẫn rối rắm khó diễn tả.

Nhưng cũng không đến mức phải tránh xa như tránh ôn dịch.

Dù sao, qua mấy lần tiếp xúc, người này… tổng thể mà nói, cũng không tệ.

Giang Tiếu bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy nàng.

Đôi mắt đen sâu thẳm, sắc bén, giống như màn đêm dày đặc nhất thế gian, khiến người ta như bị hút vào đó.

Vân Sương bị hắn nhìn chằm chằm đến thấy không thoải mái, khẽ nhíu mày: “Giang tổng binh có điều gì muốn nói sao?”

Giang Tiếu mới chậm rãi dời ánh mắt đi, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Tên tiểu tử kia, hình như không còn theo sát nàng nữa.

Cái tên còn chưa dứt sữa đó, lại dám học người ta theo đuổi nữ tử.

Nói xong, hắn quay người định rời đi, nhưng đột nhiên như nghĩ đến điều gì, dừng chân lại, nói: “Dạo này tiết trời ngày càng lạnh, bên Kim Mông quốc cũng ngày một có động tĩnh, các người cẩn thận một chút.”

Dứt lời, hắn xoay người bước đi.

Trưởng thôn Hoàng vẫn chưa kịp thoát khỏi trạng thái chấn động, trừng mắt nhìn Vân Sương rồi lại nhìn bóng Giang Tiếu đang dần khuất xa, cuối cùng vẫn quyết định vội vã đuổi theo, vừa chạy vừa hô to: “Giang tổng binh, đợi tiểu nhân! Tiểu nhân tiễn ngài ra ngoài!”

Hoa tẩu tử, từ nãy giờ trốn trong góc quan sát, lúc này mới trợn tròn mắt nhìn Vân Sương, kinh ngạc hỏi: “Lạy trời, Sương nương, ngươi và hai đứa nhỏ quen biết Giang tổng binh từ khi nào vậy? Sao ta thấy Giang tổng binh thân thiết với các ngươi quá vậy?!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back