Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 270: Chương 270



"Á?"

A Quy há to miệng, chớp mắt, rất hiểu chuyện nói: "Vậy ta không ăn nữa, để lần sau đến ăn."

Nói xong quay mặt đi kiên quyết không nhìn nữa, vẻ mặt cố gắng kiềm chế làm người ta nhìn thấy buồn cười.

"Chúng ta có thể về phủ tướng quân lấy."

Sở Du Ninh nắm tay hắn đi ra khỏi quầy hàng, không ăn là không thể nào.

Một lớn một nhỏ đang định đi về phủ tướng quân, đột nhiên, một người say khướt đi tới đ.â.m vào vai Sở Du Ninh.

Ngay lúc sắp đ.â.m phải, Sở Du Ninh duỗi một ngón tay chọc vào vai hắn, trực tiếp chọc hắn loạng choạng ngã xuống đất, vò rượu trong tay hắn cũng vỡ tan, mùi rượu tỏa ra khắp nơi.

Người ngã xuống đất:...

Hắn thế mà bị một ngón tay chọc ngã?!

Sở Du Ninh nhìn người ngã xuống đất không chịu ngẩng mặt lên, vui vẻ tiến lên kéo người đó dậy: "A Quy, chúng ta không cần về phủ tướng quân lấy tiền nữa rồi, có người đưa tiền cho chúng ta rồi."

A Quy cũng ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm: "Hắn là ai vậy? Hắn nợ nhà chúng ta tiền sao?"

"Nợ không ít đâu."

Sở Du Ninh xoay mặt người kia lại, vẫy vẫy tay: "Này! Chắc chắn là ngươi biết ta thiếu tiền nên đến đưa tiền cho ta đúng không?"

Sau mái tóc bù xù là một khuôn mặt tuấn tú gầy gò, chính là Đại hoàng tử đã bị giáng làm thứ dân.

Sở Doanh Úc dứt khoát ngồi bệt xuống phố, nhìn Sở Du Ninh khiến hắn rơi vào cảnh ngộ này, trong đôi mắt thâm quầng toàn là nỗi căm hận.

Nếu không phải vì nàng, giờ này hắn vẫn là Đại hoàng tử cao cao tại thượng, nắm trong tay quyền lực, tương lai còn có cơ hội trở thành quân chủ một nước!

Là nàng đã phá hủy tất cả!

"Ta đã bị giáng làm thứ dân, công chúa vẫn chưa chịu buông tha ta sao?" Sở Doanh Úc cười lạnh.

"Phụ hoàng chỉ giáng ngươi làm thứ dân chứ không tịch thu tài sản, đừng nghĩ giả vờ đáng thương để quỵt nợ."

Sở Du Ninh túm lấy cổ áo hắn, cố tình nói giọng hung dữ.

"Ngươi biết gì chứ? Dù như vậy, ta ở kinh thành cũng chỉ là trò cười!" Sở Doanh Úc nắm chặt tay, phẫn nộ gào lên.

Sở Du Ninh ghét mùi rượu hắn phun ra, ném hắn ra xa: "Vậy thì đừng ở kinh thành nữa, thế giới rộng lớn như vậy, ngươi có thể đi ra ngoài dạo chơi."

Sở Doanh Úc:... Hắn phát hiện căn bản không thể nói lý với nàng, hắn có tức giận cũng chỉ vô ích.

"Vậy ngươi và mẫu thân ngươi bao giờ trả số tiền vay của mẫu hậu ta?" Sở Du Ninh lại hỏi.

Sở Doanh Úc phát hiện hắn sắp bị nàng làm cho phát điên rồi, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đã lấy đủ tiền bạc ở Trung Thuận Bá phủ rồi."

"Nói bậy! Ta nể mặt mẫu hậu nên chỉ lấy kho lương, tiền bạc ở đâu ra!" Sở Du Ninh sắc mặt nghiêm túc.

Chuyện này kiên quyết không nhận, nàng lấy tiền là bằng bản lĩnh, nợ của người khác cũng không thể xóa được.

Sở Doanh Úc:... Đừng tưởng hắn thành thứ dân rồi nên không biết chỗ cất tiền thực sự của Trung Thuận Bá phủ chính là dưới kho lương.

"Không có tiền thì có mạng, ngươi dám không?"

Sở Doanh Úc đắc ý khiêu khích, chắc chắn nàng không dám g.i.ế.c hắn, dù sao hắn dù không phải hoàng tử thì vẫn là nhi tử của đương kim hoàng đế.

Sở Du Ninh nhìn hắn như nhìn người thiểu năng: "Ngươi không đưa, ta tự đến lấy, đừng tưởng ta không biết ngoài việc không còn thân phận hoàng tử, phụ hoàng còn để lại cho ngươi một căn nhà to đùng, tài sản riêng trước kia cũng không tịch thu, đối với ngươi cũng coi như là phụ tử tình thâm rồi."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 271: Chương 271



Sở Doanh Úc:... Sao đầu óc nàng luôn khác xa dự liệu của hắn vậy!

"A Quy, làm việc." Sở Du Ninh ra hiệu cho A Quy.

A Quy bây giờ cũng coi như thành thạo, hắn đưa tay nhỏ kéo hà bao đeo bên hông Sở Doanh Úc xuống, mở ra nhìn vào: "Thẩm thẩm, có mấy thỏi bạc, chúng ta có thể ăn cái đó rồi."

Sở Doanh Úc:...

Mẹ kiếp!

Sao hắn lại đ.â.m đầu vào chỗ tự rước lấy nhục thế này?

Một công chúa đường đường chính chính lại cướp tiền hắn giữa phố, có còn muốn mặt mũi không? Có còn muốn thể diện hoàng gia không?

"Ngươi về trả số tiền nợ ta cho phủ tướng quân, nếu không ngày nào đó ta rảnh rỗi sẽ tự đến lấy."

Có tiền rồi, Sở Du Ninh lập tức bỏ mặc Sở Doanh Úc, nắm tay A Quy chạy về phía quầy hàng vừa nãy.

Sở Doanh Úc nhìn bóng dáng hoàn toàn không có chút hình tượng công chúa nào đó, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Hắn thế mà lại không có chút phòng bị nào bại trong tay một nha đầu như vậy, vẫn là không cam lòng!

"Chủ tử, sao người lại ngồi trên phố thế này?" Người hầu trong phủ Sở Doanh Úc vội vã tìm đến.

Sở Doanh Úc mặc cho người hầu đỡ hắn đứng dậy, hắn ngồi trên phố thì sao?

Hắn của ngày hôm nay dù có ngồi trên phố cũng không còn ai đến nịnh nọt nữa, cho dù có nhận ra hắn cũng coi như không thấy, bởi vì hắn chỉ là một thứ dân!

Ngay cả thê tử vốn chỉ còn một tháng nữa là về nhà chồng cũng nghe tin hắn bị giáng làm thứ dân. lấy cớ bị bệnh để hủy hôn, hắn chỉ là một thứ dân, sao có thể xứng với con gái của vị tướng quân nắm trong tay trọng binh, trấn thủ biên quan chứ!...

Sở Du Ninh và A Quy vừa ăn bánh bao thịt lừa nóng hổi vừa đi vào tiệm rèn, người thợ rèn nghe nói là đến rèn kiếm thì sợ đến mức lắc đầu lia lịa, chỉ nói rèn đao kiếm phải đến tiệm rèn do Quân khí cục chỉ định mới được rèn.

Sở Du Ninh hỏi rõ tiệm rèn do quan phủ chỉ định ở đâu, lại dẫn A Quy đến đó.

Nhưng hai người chưa đi được bao xa lại gặp một nữ nhân điên, bà ta vốn vẫn bình thường, vừa nhìn thấy Sở Du Ninh liền rút trâm cài trên đầu đ.â.m về phía nàng.

A Quy lập tức rút tay khỏi tay thẩm thẩm, lùi lại một bước, hai tay che mắt.

Mọi người nhìn thấy cảnh đứa trẻ sợ đến mức che mặt, còn nữ tử nhỏ nhắn kia thì sợ đến mức đứng như trời trồng không nhúc nhích, có người vội vàng hét lớn bảo nàng mau tránh ra, có người muốn xông lên cứu người.

Sở Du Ninh thong thả ăn nốt miếng bánh bao thịt lừa cuối cùng, giơ chân đá nữ nhân điên đang đ.â.m tới ra ngoài, vừa vặn đập vào sạp vải bên cạnh.

Những người vây xem:!!

Chỉ một cú đá nhẹ nhàng đã bay ra ngoài rồi ư?!

"Oa! Thẩm thẩm lợi hại quá!" A Quy vỗ tay khen ngợi.

Vậy nên, đứa trẻ che mặt là không muốn nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của kẻ gây án sao?

"Tiểu cô!"

Hai phụ nhân đi cùng nữ nhân điên tiến lên đỡ người dậy định rời đi.

"Đợi đã."

Sở Du Ninh gọi họ lại, nắm tay A Quy thong thả đi tới: "Đập hỏng sạp hàng của người ta chẳng lẽ không nên đền tiền sao?"

"Đền đền đền, chúng ta đền."

Một phụ nhân vội vàng bảo nha hoàn đưa tiền, lại vội vàng muốn đưa người đi.

"Vội cái gì? Người này muốn làm hại ta, ta và cháu ta bị dọa sợ rồi."

Sở Du Ninh bước chân nhẹ nhàng, chặn trước mặt mấy người.

"Thần phụ gặp công chúa." Hai phụ nhân kia đành phải hành lễ.

"Hóa ra các ngươi nhận ra ta, ta đáng sợ đến vậy sao?" Câu cuối cùng là hỏi A Quy.

A Quy lắc đầu: "Không đáng sợ, công chúa thẩm thẩm là người tốt nhất trên đời, A Quy thích công chúa thẩm thẩm nhất."

"Hừ! Kẻ hại c.h.ế.t cả nhà ngoại tổ mình, ngươi không đáng sợ thì ai đáng sợ? Hoàng hậu nương nương nếu biết được ở dưới suối vàng, hẳn sẽ hối hận vì đã sinh ra một đứa bất hiếu như ngươi ưm..."

Những lời sau của nữ nhân điên bị một phụ nhân kịp thời bịt miệng.

"Công chúa, tiểu cô nhà chúng ta vì điên rồi nên nói năng lung tung, người đừng để bụng."

Một phụ nhân khác vội vàng giải thích.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 272: Chương 272



Sở Du Ninh đã sớm nhận ra nữ nhân điên kia là ai, chính là phu nhân của Trung Thuận Bá trước đây, sau khi hoàng hậu mất thì phụ trách vào cung xúi giục nguyên chủ để Trung Thuận Bá phủ tiếp tục quản lý điền sản cửa hàng, không ngờ bà ta lại trốn thoát một kiếp.

"Làm chuyện tham sống sợ c.h.ế.t mà còn muốn giả điên bán dại để cầu xin sự thương hại sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy."

Sở Du Ninh không nói hai lời liền hạ cho bà ta một ám thị tinh thần.

Ánh mắt điên cuồng của Tần thị trong nháy mắt trở nên sáng suốt và thâm độc: "Đúng vậy! Ta giả điên bán dại thì làm sao? Như vậy vừa không khiến ta trở nên vô tình vô nghĩa, vừa có thể khiến bệ hạ đồng ý cho phụ thân đón ta về nhà, dù sao ta cũng đã điên rồi."

"Nhìn thấy ngươi, bị hận thù làm cho đầu óc choáng váng mà đ.â.m ngươi, đó mới là chuyện người điên nên làm, dù sao cũng không thể đ.â.m thành công, cuối cùng bệ hạ sẽ vì sự điên rồ của ta, vì hơn phân nửa quan viên triều đình Khánh Quốc đều là môn sinh của phụ thân ta mà không dám trách tội ta, như vậy, thế nhân cũng sẽ nói ta không chịu tội cùng Trung Thuận Bá phủ chẳng qua là thân bất do kỷ, dù điên rồi vẫn nhớ báo thù cho bọn họ, là người có tình có nghĩa."

Mặc dù không phải bị lưu đày cùng Bùi gia, nhưng bà ta không chịu nổi sự dày vò day dứt ngày đêm, liền nghĩ đến việc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu kẻ chủ mưu, khiến cả thiên hạ đều thương hại bà ta, đứng về phía bà ta, như vậy bà ta mới an tâm được.

Những người dân vây xem kinh ngạc đến há hốc mồm, đây là khuê nữ nhà ai mà ngu ngốc thế?

Ngu ngốc đến mức tự phơi bày điểm yếu của cha mình? Trước mặt nhiều đôi mắt, nhiều đôi tai như vậy, lần này dù chưa xong thì cũng xong rồi.

Hai phụ nhân dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Du Ninh không thể mở miệng, nghe xong lời Tần thị nói chỉ thấy trước mắt tối sầm. Nếu có thể, bọn họ thực sự hy vọng mình ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tần gia, xong rồi!

Bọn họ không nên mềm lòng, nghe lão phu nhân cầu xin liền đưa tiểu cô này ra ngoài giải khuây.

Tiểu cô là tiểu nữ nhi của cha mẹ chồng, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, từ khi về nhà cả người luôn u uất, lão phu nhân lo lắng tiểu cô nghĩ quẩn mới để bọn họ đưa tiểu cô ra ngoài đi dạo, không ngờ lần đi này lại đẩy Tần gia vào vực thẳm!

Sở Du Ninh nở một nụ cười rạng rỡ: "Để chứng minh ta là người rất có lòng yêu thương, ta quyết định đích thân đưa người khuyết tật về nhà."

Hai phụ nhân lần này thực sự là đầu váng mắt hoa: "Không dám làm phiền công chúa, tiểu cô điên rồi, sợ nàng ta làm thương công chúa, thần phụ sẽ đưa nàng về nhốt lại."

Nói xong, hai người một trái một phải đỡ Tần thị định đi, kết quả là không đỡ nổi.

Ánh mắt của bọn họ nhất loạt dừng lại trên bàn tay nhỏ đặt trên vai Tần thị, trong lòng như có tảng đá đè nặng.

"Không phiền phức, dù sao ta cũng rảnh rỗi, vừa hay thay phụ hoàng ta quan tâm đến lão thần vì ông ấy mà ngày đêm vất vả."

Sở Du Ninh nói xong liền thu tay lại nắm lấy A Quy, đưa cằm về phía trước: "Dẫn đường!"

Hai phụ nhân còn có thể làm sao? Chỉ có thể cắn răng đưa người về nhà, trong lúc đó còn cố gắng để người hầu về báo tin trước, kết quả bị Sở Du Ninh trừng mắt nhìn, ý định nhỏ này cũng không thành công.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 273: Chương 273



Nhà họ Tần tọa lạc tại Đông Thành, nơi gần nhất với hoàng cung, toàn bộ phủ đệ chiếm diện tích rộng lớn, bên ngoài trông giản dị bình thường, rất có phong thái của chủ nhân thanh liêm, mọi người thấy giản dị như vậy, thường bỏ qua việc diện tích phủ đệ này gần bằng phủ đệ của hoàng tử.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực quét một vòng, trong lòng đã hiểu rõ, đây mới là người âm thầm phát tài.

Ngày thường không có chuyện gì lớn, nếu không nói đến thể diện, phủ họ Tần đều đi cửa hông, lần này hai vị thê tử họ Tần lại bảo người gõ cửa chính.

Người gác cổng mở cửa thấy người đứng bên ngoài, lời quát tháo vội nuốt trở vào, cúi đầu hành lễ: "Đại thái thái, Nhị thái thái."

"Du Ninh công chúa giá đáo, còn không mau đi bẩm báo!"

Tần Đại thái thái quát lớn, muốn người này mau chóng truyền tin đến tai chủ gia.

Người đó liếc nhìn Sở Du Ninh, sợ hãi vội chạy đi bẩm báo.

Sở Du Ninh được hai vị thê tử họ Tần dẫn vào cửa, trên đường trở về, hai người họ sợ Tần thị lại nói ra lời đại nghịch bất đạo nào đó nên đã bịt miệng từ sớm, áp giải từ cửa hông vào phủ.

Sở Du Ninh đang đi theo tới tiền sảnh, đột nhiên nàng dừng bước, nụ cười thoải mái trên mặt dần dần thu lại.

Tần Đại thái thái thấy nàng dừng lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất, trong lòng lập tức khẽ động, cẩn thận hỏi: "Công chúa sao không đi nữa?"

"Ta thấy vẫn không nên làm phiền Tần các lão đến gặp ta, ta tự mình đi gặp ông ta là được." Sở Du Ninh cười toe toét, xách A Quy bước nhanh về một hướng nào đó.

Hai vị thái thái họ Tần sắc mặt đại biến, gọi một người gác cổng khác: "Hôm nay có khách nào đến bái phỏng không?"

"Là hai vị Phùng các lão, Lữ các lão đến bái phỏng lão gia."

Tần Đại thái thái thân hình lảo đảo, được nha hoàn đỡ đứng vững, hoảng hốt nói: "Nhanh! Nhanh đi ngăn công chúa lại!"Mau bảo người thông báo cho lão gia trước khi công chúa đến!"...

Tần các lão ở tiền viện mở riêng một viện tử để bàn việc, nơi này thanh tĩnh tao nhã.

Lúc này, mấy đồng liêu ngồi bên cửa sổ, đang nói về việc bệ hạ tăng thực ấp cho công chúa Du Ninh.

"Bệ hạ muốn tăng thực ấp cho công chúa, nội các bác bỏ có khiến Du Ninh công chúa tìm đến tận cửa không?" Phùng các lão lo lắng nói.

Tần các lão cười nói: "Công chúa trước đây làm việc đều có lý lẽ, một công chúa hưởng thực ấp năm nghìn hộ vốn đã không hợp lý, nội các chúng ta hành động ngay thẳng, cần gì phải sợ nàng? Khánh Quốc chúng ta nếu vì một nữ tử mà trong chính sự luôn bị kiềm chế, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười."

"Tần các lão nói đúng, cho dù công chúa lôi ra một đám sâu mọt trong Hộ bộ, bệ hạ thưởng cho nàng một hoàng trang cũng đã đủ, tăng thực ấp là không ổn."

"Ta thấy bệ hạ đã quyết tâm muốn ban, nội các chúng ta có thể cứ bác bỏ mãi sao."

"Trước đây có Chiêu quý phi thổi gió bên gối, giờ Chiêu quý phi không còn, bệ hạ cũng bắt đầu siêng năng rồi, may là sau chuyện phủ Trung Thuận Bá, chúng ta cũng đã nhanh chóng thoát khỏi chuyện của Hộ bộ."

"Hay là chúng ta tìm thêm vài mỹ nhân đưa vào cung? Bệ hạ thích những người biết nói chuyện, vậy thì tìm người biết nói chuyện, tốt nhất là có thể nói trúng tim đen của bệ hạ."

"Phụ hoàng có biết các ngươi quan tâm đến việc ông ấy ngủ với nữ nhân nào không?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 274: Chương 274



Cửa sổ mở toang đột nhiên thò vào một cái đầu, theo đó là tiếng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc, suýt nữa làm cho mấy vị các lão phát bệnh tim.

Tay của Tần các lão không dấu vết sờ xuống gầm bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy hành lễ.

Sở Du Ninh trước tiên bế A Quy lên đặt vào trong phòng, tự mình chống tay lên cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy vào trong.

Mấy vị các lão khóe miệng giật giật không thể nhận ra, đây là cử chỉ hành vi mà một công chúa nên có sao?

Lại nhìn đứa trẻ giống như cục bột, họ biết đây là cháu trai của Thẩm Vô Cữu, không ngờ Du Ninh công chúa lại coi trọng cháu trai của nhà chồng đến vậy, đi đâu cũng mang theo.

Sở Du Ninh vỗ vỗ bụi không tồn tại trên tay, nhìn về phía mấy ông già đã hơn nửa trăm tuổi: "Nghe nói các ngươi có ý kiến về việc ta tăng thực ấp? Chẳng lẽ không có ai nói với các ngươi, có thể tìm ta liều mạng nhưng không thể cắt xén lương thực của ta sao?"

Vừa rồi nàng dùng tinh thần lực nghe thấy bọn họ nói đến chuyện khấu trừ thực ấp của nàng, nàng còn không biết thì ra việc làm của hoàng đế thế giới này còn phải được nội các đồng ý.

Thật là, động vào cái gì cũng được, nhất định phải động vào lương thực của nàng.

Tần các lão vẻ mặt nghiêm túc: "Công chúa, tăng năm nghìn thực ấp thực sự là quá đáng, Khánh Quốc chúng ta vì bị Việt Quốc áp bức đã cắt nhượng không ít thành trì, cộng thêm năm nào cũng phải cống nạp cho Việt Quốc, thuế thu được không đủ để triều đình chi tiêu."

Sở Du Ninh không quan tâm đến những điều này, Khánh Quốc bị Việt Quốc áp bức không sai, nhưng cũng không đến mức cần phải cắt giảm khẩu phần của một công chúa, nếu không thì sao lại có nhiều tham quan như vậy.

Nàng hỏi: "Phụ hoàng nói cho ta, chẳng lẽ lời của một quốc quân còn không bằng lời của các ngươi sao?"

"Thần không dám." Mấy vị các lão đồng thanh chắp tay.

Tần các lão đứng thẳng người: "Việc này tự có bệ hạ định đoạt, không biết công chúa đến đây có gì chỉ giáo?"

Sở Du Ninh liếc nhìn căn phòng này: "Ồ, không có gì, ta chỉ quan tâm đến những người thiểu năng trí tuệ, đưa nữ nhi của ngươi về trả lại cho ngươi. Đúng rồi, bà ta còn muốn ám sát ta nữa."

Tần các lão trong lòng khựng lại, cố gắng bình tĩnh: "Đa tạ công chúa. Trung Thuận Bá phủ xảy ra chuyện, tiểu nữ liên tiếp mất con lại mất chồng, chịu không nổi đả kích nên đã phát điên, nếu có đắc tội gì, mong công chúa rộng lượng tha thứ."

"Ta không biết bà ta có phát điên hay không, ta chỉ biết Tần các lão ngươi sắp phát điên rồi."

Sở Du Ninh cười cười, nhìn đĩa bánh trên bàn trà vẫn còn nguyên, lấy hai miếng nhét cho A Quy, mình cũng lấy hai miếng: "Cứ coi như đây là thù lao ta khuê nữ ngươi về, không cần cảm ơn."

Mấy vị các lão:... Chỉ cần vài miếng bánh làm thù lao, có vẻ hơi hạ thấp thân phận công chúa.

Sở Du Ninh vừa đi, Phùng các lão và Lữ các lão đều nhìn về phía Tần các lão: "Tần các lão, lời của công chúa có ý gì?"

"Xem ra là do nữ nhi bất hiếu của lão phu gây ra, hôm nay cứ đến đây thôi. Lão phu không tiễn các vị."

Hai vị thứ phụ cũng biết Tần các lão chỉ sợ gặp chuyện rồi, phải biết rằng Du Ninh công chúa vừa xuất hiện là điềm báo sẽ gây ra chuyện lớn, hai người cũng sợ bị liên lụy, vội vàng cáo từ mà đi.

Tần các lão lại ngồi về chỗ chậm rãi nhấp trà thơm, không vội ra ngoài tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt già sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 275: Chương 275



Tần Đại thái thái tìm đến thì nghe nói công chúa đã đi rồi, cũng không dám vào quấy rầy Tần các lão, vội vàng chạy đi tìm công chúa, cuối cùng sắp tìm khắp cả Tần phủ cũng không thấy người đâu, lúc tưởng rằng người đã đi rồi thì lại thấy Sở Du Ninh dắt đứa trẻ thong thả xuất hiện.

Tần Đại thái thái nhìn thấy n.g.ự.c công chúa phồng lên, bên trong không biết nhét thứ gì, nghĩ rằng chắc không phải là đồ vật quan trọng gì trong phủ, huống hồ cho dù là đồ trong phủ, công chúa muốn, bà ta cũng không thể ngăn cản.

"Công chúa có phải lạc đường rồi không?" Tần Đại thái thái nghênh đón.

Sở Du Ninh gật đầu: "Phủ của các ngươi còn lớn hơn Trấn Quốc tướng quân phủ, cùng là phủ của quan nhất phẩm, tại sao phủ tướng quân lại nghèo như vậy?"

Tần Đại thái thái trong lòng giật mình: "Công chúa nói đùa, Tần phủ nhìn thì lớn, bên trong đến một món đồ nội thất ra hồn cũng không có, khiến công chúa chê cười rồi."

Sở Du Ninh gật đầu: "Cũng đúng, toàn là mấy thứ gỗ vô dụng, dùng để nấu cơm còn được."

Tần Đại thái thái:... May mà công chúa không nhìn ra những thứ gỗ kia đều là gỗ quý có niên đại.

Trên thực tế, bất kể là gỗ gì, ở chỗ Sở Du Ninh chỉ có giá trị để đốt lửa.

"Công chúa có muốn theo ta đến tiền sảnh uống chén trà không?" Tần Đại thái thái khách sáo hỏi.

"Ta không thích uống trà, hay là vào cung ăn điểm tâm đi."

Thực ra mục đích nàng đưa Tần thị về là muốn tiện thể xem thử Tần gia này có bất ngờ gì không, đáng tiếc Tần các lão này không biết có phải già thành tinh rồi không, không những phủ đệ nhìn vào rất tiết kiệm, mà ngay cả gạo cũng chỉ để dư ra một chút.

May mà tình cờ biết được có người muốn cắt đứt thực ấp của nàng, cũng không tính là đến không công.

Tần Đại thái thái sắc mặt trắng bệch, công chúa đây là muốn vào cung cáo trạng sao? Làm sao bây giờ?

Ánh mắt Tần Đại thái thái dừng lại trên đĩa bánh mà A Quy vẫn đang cầm, mắt sáng lên: "Công chúa có thích ăn bánh không? Hay là nếm thử bánh do đầu bếp trong phủ làm, đầu bếp trong phủ là hậu duệ của ngự trù tiền triều, làm ra đồ ăn khác với triều đình hiện tại."

Sở Du Ninh thực sự bị bà ta thuyết phục, tuy nhiên, nàng còn có việc chính phải làm.

Thực ấp của nàng không thể ít đi, đó là phần thưởng nàng có được sau khi chế tạo ra thuốc súng, phần thưởng này hoặc là ngay từ đầu không nhắc đến, nàng cũng không sao, dù sao nàng tùy tiện chế tạo ra thuốc s.ú.n.g cũng không phải vì muốn được thưởng, đã cho rồi thì là của nàng, nàng không ăn trộm, không cướp, không chiếm đoạt tài nguyên của bách tính, nàng nhận thực ấp này một cách tâm an lý đắc, Khánh Quốc cũng không phải thiếu thực ấp này của nàng thì không được.

Tần Đại thái thái còn muốn ngăn cản, lúc này Tần các lão đã biết được mọi chuyện xảy ra trên phố, bình tĩnh xuất hiện: "Nếu công chúa vội muốn đi, thần cũng không tiện giữ lại, miễn tiễn."

Sở Du Ninh hơi nheo mắt, lão già này cho dù thân không ngay thẳng, tới cái bóng cũng không ngay, thế nhưng ông ta dường như tin chắc sẽ không bị giáng tội, ai cho ông ta tự tin như vậy?

*

Bên kia hoàng cung, lời đồn Du Ninh công chúa hại c.h.ế.t cả nhà ngoại tổ truyền đến tai Cảnh Huy Đế, Cảnh Huy Đế thở dài, vốn định hoàng hậu đã mất rồi thì không công khai thân thế của nàng nữa, giờ xem ra vẫn nên công khai thì hơn, tin rằng hoàng hậu dưới suối vàng cũng sẽ đồng ý với cách làm này của ông ta.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 276: Chương 276



Cảnh Huy Đế cho người công bố việc Chiêu quý phi và hoàng hậu năm xưa bị tráo đổi, bao gồm việc Trung Thuận Bá phủ biết chuyện sau đó đã che giấu việc hoàng hậu có điền sản để giúp Chiêu quý phi, còn có việc lão phu nhân phủ Trung Thuận Bá đã động tay động chân khi hoàng hậu nương nương lâm bồn, những chuyện này đều được công bố thiên hạ, lập tức gây nên một trận chấn động lớn.

Hóa ra bên trong còn có tình tiết như vậy, chẳng trách Du Ninh công chúa đích thân diệt Trung Thuận Bá phủ, nếu cộng thêm những tội danh này, tru di cửu tộc cũng là đáng.

Bệ hạ vẫn quá nhân từ, chỉ g.i.ế.c nam đinh từ mười bốn tuổi trở lên, những người còn lại chỉ bị đày đi, không biết là nể tình Chiêu quý phi hay là nể tình hoàng hậu nương nương đã khuất.

Tần thị nghe được tin này thì thực sự phát điên, chẳng trách lão phu nhân hôm đó từ cung về thì không bước ra khỏi hậu viện nửa bước, hóa ra còn phạm tội lớn là hại c.h.ế.t hoàng hậu, là bà cụ tự cho là đúng, hại c.h.ế.t Tần gia.

Những người khác trong Tần gia khi biết được những việc Tần thị làm trên phố thì hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta, đó là Du Ninh công chúa, người khác tránh còn không kịp, bà ta thế mà còn muốn lợi dụng Du Ninh công chúa để tìm sự đồng tình của mọi người? Chẳng lẽ còn tưởng mình là cữu mẫu của người ta sao!

Giờ bệ hạ đích thân cho người công bố thân thế của hoàng hậu, rõ ràng là muốn bảo vệ danh tiếng của công chúa.

Tần gia nếu vì thế mà xảy ra chuyện, đều là do nữ nhân này gây ra, lúc trước đáng lẽ nên để bà ta lưu đày cùng Trung Thuận Bá phủ.

Cảnh Huy Đế sau khi công bố thân thế của hoàng hậu, trong lòng ôm một mỹ nhân, còn chưa nghĩ ra nên xử trí Tần thị và Tần các lão như thế nào đã nghe nói Sở Du Ninh vào cung, ông ta suýt nữa ném mỹ nhân trên đùi xuống đất.

"Bệ hạ-" Mỹ nhân kia nũng nịu kêu một tiếng.

"Ngươi lui xuống trước." Cảnh Huy Đế phất tay.

Có ví dụ của Đại hoàng tử ở trước, giờ ông ta chọn sủng đều là những nữ nhân không có con trong hậu cung, tránh để bọn họ sinh ra dã tâm khác.

Cảnh Huy Đế không những để mỹ nhân lui xuống, còn phất tay để tất cả mọi người cùng lui, chỉ giữ lại một mình Lưu Chính: "Chuyện Du Ninh hại c.h.ế.t cả nhà ngoại tổ trẫm đã làm rõ rồi, Du Ninh hẳn không phải vì chuyện này mà đến, ngươi nói xem nó có phải vì chuyện kho lương nên vào cung tìm trẫm tính sổ không?"

Lưu Chính nhìn bộ dạng của bệ hạ, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng, xem ra bệ hạ bị công chúa dọa sợ rồi, vừa nghe công chúa vào cung là thấy không phải chuyện tốt.

Thế nhưng, công chúa mỗi lần vào cung hình như đúng là không có chuyện gì tốt thật.

"Bệ hạ, có lẽ là công chúa nhớ bệ hạ, nghe nói công chúa gần đây đang nuôi gà." Lưu Chính chọn lời mà Cảnh Huy Đế thích nghe để nói.

Cảnh Huy Đế mệt mỏi muốn che mặt: "Nó có phải quên mất mình là công chúa rồi không? Trong lịch sử cũng có công chúa khác biệt với người thường, nhưng sao nó lại cứ phải khác biệt hơn nữa?"

"Chính vì công chúa khác biệt nên bệ hạ mới lo lắng như vậy." Lưu Chính khéo léo nói.

Cảnh Huy Đế thở dài: "Đúng vậy, Du Ninh không biết lo, trẫm cả ngày phải dọn dẹp hậu quả cho nó, làm cha thật không dễ dàng, may mà những đứa khác không giống nó."

Lưu Chính cười mà không nói, nếu lại có một người giống như Du Ninh công chúa, không sợ trời không sợ đất, võ công cao cường, bệ hạ ước chừng sẽ tức đến phát bệnh nằm liệt giường.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 277: Chương 277



Đến Di Hòa Điện, Sở Du Ninh bảo người đưa A Quy đến điện phụ ăn điểm tâm, tự mình quen đường quen lối vào đại điện gặp Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế thấy trong lòng nàng còn giấu thứ gì đó phồng phồng, nhíu mày, cũng không tiện nhìn chằm chằm.

"Lần này ngươi vào cung lại vì chuyện gì?"

Sở Du Ninh thấy Cảnh Huy Đế liền nhớ đến chuyện ông ta phái người đi trộm lương thực của nàng: "Phụ hoàng, người có biết thế nào là trộm không?"

Cảnh Huy Đế nghe nàng quả nhiên nhắc đến chuyện này, phản ứng dữ dội: "Trẫm là phái người đi trông coi lương thực cho ngươi, trộm cắp gì chứ!"

Lưu Chính muốn che mặt, bệ hạ gặp phải Du Ninh công chúa là không thể bình tĩnh được, đây là không đánh mà khai.

Sở Du Ninh nhìn Cảnh Huy Đế: "Ta phát hiện phụ hoàng và ta có một điểm giống nhau."

Cảnh Huy Đế tự cho rằng mình đẹp trai, đắc ý hỏi: "Điểm nào?"

"Không chịu thừa nhận."

Cảnh Huy Đế: "..."

"Đó cũng là do ngươi di truyền từ trẫm, cho nên lão đại đừng có cười lão nhị." Cảnh Huy Đế nói một cách khó chịu.

"Di truyền là không thể di truyền được, ta cũng không phải..." khuê nữ của người. Sở Du Ninh kịp thời ngậm miệng.

"Sao? Trẫm không xứng để ngươi di truyền à?" Cảnh Huy Đế tức đến bật cười.

Sở Du Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt nho nhã của Cảnh Huy Đế một lúc lâu, lắc đầu: "Phụ hoàng, người không hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta, vẫn là đừng di truyền thì hơn, bây giờ ta như vậy là tốt rồi, vừa hoạt bát lại đáng yêu."

Cảnh Huy Đế: "..." Đây là chê ông ta xấu đúng không? Đúng không?

Cảnh Huy Đế tức giận phất tay: "Được rồi, nếu ngươi vì chuyện lương thực kia mà đến thì có thể về rồi."

"Ta đến vì thực ấp, người nói xem người là hoàng đế vậy mà làm gì cũng phải được nội các đồng ý, làm hoàng đế như vậy có ý nghĩa gì?"

Sở Du Ninh công khai chê bai, còn không bằng một đội trưởng như nàng làm việc nhanh gọn.

Cảnh Huy Đế không ngờ ý định thực sự của nàng lại là chuyện này, nghĩ đến mấy ngày nay chuyện ông ta muốn làm đều bị nội các bác bỏ, biết rằng đây là nội các không hài lòng với hoàng đế như ông ta, nhưng ông ta cũng không thể nói là kéo bọn họ ra ngoài c.h.é.m đầu.

Chém bọn họ thì ai sẽ duy trì hoạt động của triều đình Khánh Quốc?

Ngay cả quan viên Hộ bộ được thăng chức hiện nay cũng phần lớn là do nội các tiến cử, mấu chốt là cũng không có ai thích hợp hơn những người đó, những người đó dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này từ lâu.

Phải nói rằng, Cảnh Huy Đế càng nghĩ càng nghi ngờ.

Thấy Sở Du Ninh vẫn đang chờ, ông ta cho rằng nàng không hiểu, bèn kiên nhẫn giải thích: "Để ngăn ngừa quốc quân ban bố chỉ dụ bừa bãi, nội các có quyền bác bỏ, nếu nội các cho rằng chiếu thư của hoàng đế không hợp lý thì có thể trả lại để bác bỏ và sửa đổi, để hoàng đế cân nhắc lại, nếu hoàng đế vẫn cố chấp thì cũng có thể ban chiếu thư."

"Thực ấp của ta không hợp lý chỗ nào?"

Sở Du Ninh trừng mắt: "Bây giờ hơn nửa quan lại trong triều đều là môn sinh của Tần các lão, người nói bọn họ nghe theo Tần các lão hay nghe theo người? Ta thấy người nên nhường ngôi hoàng đế cho Tần các lão ngồi đi."

"Nói bậy!" Cảnh Huy Đế quát.

"Bây giờ cả thiên hạ đều biết Khánh Quốc được gọi là Tần bán triều, người định làm thế nào?"

Sở Du Ninh chỉ muốn biết Cảnh Huy Đế sẽ làm gì.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 278: Chương 278



Cảnh Huy Đế xoa xoa trán: "Tần các lão là người đã vào nội các từ thời tiên đế tại vị, ngươi có biết cái gì gọi là động một cái là ảnh hưởng đến toàn bộ không? Thôi bỏ đi, ngươi chỉ biết làm bừa."

Sở Du Ninh không phục: "Phụ hoàng, người đang coi thường ta không có học thức sao? Không phải chỉ vì ông ta có quan hệ rộng sao? Vậy thì kết tội ông ta phản quốc, ai dám dính líu đến ông ta thì chính là đồng đảng, còn ai dám ngoi đầu lên nữa?"

"Ngươi không hiểu."

"Người không dám!"

"Trẫm sao lại không dám? Ngươi nói ông ta phản quốc thì phản quốc, bằng chứng đâu?"

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút: "Vậy thì mưu phản? Sau khi khuê nữ của ông ta la lối om sòm, bây giờ cả kinh thành đều biết ông ta biến nửa triều đình thành của riêng mình, như vậy còn không tính là mưu phản sao?"

Cảnh Huy Đế:... Nói có lý.

Cảnh Huy Đế bị nàng kích động, sai người điều tra hồ sơ của các tiến sĩ và quan chức đương nhiệm, tra xét kỹ càng, ồ!

Không tra không biết, tra rồi mới giật mình, những năm gần đây, ân sư của những người đỗ tiến sĩ phần lớn đều xuất thân từ nội các, còn có hơn một nửa bái Tần các lão làm thầy, nói là Tần bán triều quả thực không sai.

"Người xem, người làm hoàng đế thật thú vị, quốc khố sắp bị người ta vét sạch, Chiêu quý phi cấu kết với đại thần hại c.h.ế.t hoàng hậu của người, bây giờ hơn nửa quan lại trong triều đều là người của Tần các lão, chậc! Làm hoàng đế mà làm đến mức như người thì cũng chẳng còn ai nữa." Sở Du Ninh ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.

Cảnh Huy Đế càng tức giận hơn, lập tức sai người triệu Tần các lão vào cung.

Tần các lão đã chuẩn bị sẵn sàng diện kiến thánh thượng, mang theo gương mặt của một bậc hiền giả, đến trước ngự tiền ôn hòa hành lễ.

Mà trong thời gian này, Sở Du Ninh đã chạy đến điện phụ cùng A Quy ăn một bữa.

Nàng vốn định dùng tinh thần lực ép Tần các lão nói thật, nhưng nhớ đến Thẩm Vô Cữu đã đặc biệt dặn dò nàng ít dùng năng lực của mình trước mặt hoàng đế, vì hoàng đế sẽ kiêng kỵ, không có hoàng đế nào muốn để bí mật của mình bị phơi bày.

Về điểm này, nàng rất đồng ý với Thẩm Vô Cữu.

Ở mạt thế, người mà mọi người đề phòng nhất cũng chính là dị năng giả có tinh thần lực, mặc dù dị năng giả không dễ bị tấn công, nhưng nếu lơ là cảnh giác, để lộ sạch hậu chiêu của mình thì sao, ai mà chẳng có chút bí mật.

Vì vậy, nàng luôn chỉ dùng tinh thần lực của mình đối với những kẻ có ý đồ xấu.

Hiện tại, nàng vẫn chưa muốn lật mặt với Cảnh Huy Đế.

"Tần các lão, đây là lai lịch của các tiến sĩ trong những năm trước, cũng như quá trình thăng chức và đánh giá của hầu hết các quan lại trong triều, đúng là khó khăn cho Tần các lão rồi, vì nước có thể đào tạo ra nhiều nhân tài như vậy." Cảnh Huy Đế ném tập hồ sơ trên tay xuống, ánh mắt sắc bén.

Tần các lão không nhanh không chậm nói: "Tâu bệ hạ, thần cũng chỉ là đang bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia."

Cảnh Huy Đế thấy Tần các lão vẫn bình tĩnh, ngược lại khiến ông ta là một hoàng đế trở nên yếu thế.

Ông ta cười lạnh: "Nghe nói nữ nhi của ngươi giữa đường lớn tiếng nói rằng hơn nửa số quan lại trong triều đều là môn sinh của phụ thân, cho dù trẫm biết nàng ta giả điên giả dại để trốn tội, cũng không dám làm gì Tần gia các ngươi?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 279: Chương 279



"Hôm nay trẫm sẽ cho ngươi biết ai mới là chủ của Khánh Quốc này! Người đâu, bắt Tần các lão lại, giam giữ để điều tra!"

Tần các lão bị cấm quân khống chế, trên mặt vẫn không thấy chút hoảng hốt nào, ông ta ngẩng đầu nhìn Cảnh Huy Đế: "Bệ hạ, trước khi Dự Vương của Việt Quốc rời đi đã gửi cho lão thần một bức thư."

Sắc mặt Cảnh Huy Đế đột nhiên thay đổi, ông ta nhìn về phía Sở Du Ninh đang mắt sáng rực ở bên cạnh, vội vàng đuổi nàng đi.

"Du Ninh, quân vô hí ngôn, trẫm đảm bảo sẽ không thiếu thực ấp của ngươi, ngươi về trước đi, không có chuyện gì thì ít vào cung."

Sở Du Ninh chỉ vào Tần các lão: "Phụ hoàng, chính ông ta đã đích thân thừa nhận thông đồng với Việt Quốc, xử ông ta đi!"

Nếu không phải vì không muốn để nàng nghe được cuộc nói chuyện tiếp theo, Cảnh Huy Đế thật sự bị bộ dạng tức giận của nàng chọc cười.

"Trẫm sẽ xử lý, ở đây không có chuyện của ngươi nữa, lui xuống."

Sở Du Ninh cau mày: "Đến nước này rồi mà người vẫn muốn bao che cho ông ta sao? Ông ta lại không phải là đại mỹ nhân gì, đáng để người thương hoa tiếc ngọc."

"Sở Nguyên Hi, trẫm ra lệnh cho ngươi lui xuống!" Cảnh Huy Đế lạnh mặt, nghiêm nghị quát lớn.

"Được, người muốn làm gì thì làm, theo ta thấy thì dù có vũ khí lợi hại đến đâu, quốc gia này vẫn phải diệt vong." Sở Du Ninh chán nản vẫy tay, quay người rời đi.

Nàng vẫn nên về canh giữ kho lương của mình, cho dù có một ngày nào đó quốc gia này thật sự diệt vong thì cũng đừng hòng ai động vào kho lương của nàng.

Đằng sau, Cảnh Huy Đế mặt mày u ám, nhìn bóng lưng nàng ung dung rời đi, ánh mắt phức tạp.

Đợi Sở Du Ninh đi khỏi đại điện, ánh mắt Cảnh Huy Đế mới quay trở lại khuôn mặt Tần các lão, sắc mặt dữ tợn: "Tần Dung to gan! Ngươi dám cấu kết với người Việt Quốc!"

Tần các lão vẫn bình tĩnh: "Bệ hạ, người hẳn là đoán được trong bức thư đó viết gì chứ? Nếu bức thư này đến tay Thẩm tướng quân, người cho rằng lúc đó Du Ninh công chúa sẽ giúp Thẩm gia, hay sẽ giúp bệ hạ người?"

Cảnh Huy Đế tức đến mặt mày xanh mét, nắm chặt tay, ông ta không thể hoảng hốt.

Ông ta phất tay cho người lui xuống, có thể co có thể duỗi, nặn ra một nụ cười: "Ha ha, trẫm chỉ muốn xem Tần các lão tuổi đã cao còn biết sợ hay không, nếu không sau này có chuyện lớn gì xảy ra, trẫm sợ Tần các lão chịu không nổi, dù sao Khánh Quốc vẫn phải dựa vào Tần các lão ngươi nhọc công."

Tần các lão ôn hòa cười, chắp tay nói: "Bệ hạ yên tâm, thần trung thành với Khánh Quốc, còn về những gì trong thư, chỉ có bệ hạ nghe thấy, chỉ có thần nhìn thấy."

Ngay lúc Cảnh Huy Đế đang ấm ức không chịu được, Sở Du Ninh đi rồi lại quay lại, từ ngoài cửa điện thò nửa người vào: "Phụ hoàng, ta có rất nhiều thư của Tần các lão, người có muốn không?"

Cảnh Huy Đế thấy Sở Du Ninh đi rồi lại quay lại, giật mình: "Sao ngươi lại quay lại? Không phải, vừa rồi ngươi nói gì?"

Sở Du Ninh bước vào đại điện, vừa đi vừa móc từng lá thư từ trong n.g.ự.c ra, mỗi lần móc ra một lá, sắc mặt Tần các lão lại biến đổi một lần.

Không thể nào!

Ông ta biết Du Ninh công chúa tà môn, dường như có thể dễ dàng tìm ra những nơi mà người khác không tìm ra được, vì vậy từ sau khi Trung Thuận Bá phủ bị diệt vong vì nàng, ông ta đã rút kinh nghiệm chuẩn bị trước, mục đích là để phòng ngừa một ngày nào đó Du Ninh công chúa đột nhiên đến cửa.
 
Back
Top