Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 280: Chương 280



Hôm nay thấy nàng quả nhiên đến, ông ta thầm may mắn vì mình đã chuẩn bị từ trước.

Khi công chúa đến, ông ta đã chạm vào cơ quan dưới bàn, cơ quan đó nối với chuông ở một căn phòng khác bên cạnh, chuông reo, người hầu canh giữ chuông trong phòng sẽ lập tức đốt những bức thư quan trọng mà ông ta đã để sẵn ở đó.

Nhưng mà, những bức thư rõ ràng đã bị đốt rồi sao lại còn ở trong tay nàng ta, người hầu rõ ràng nói đã đốt rồi!

Nói người hầu phản bội thì càng không thể, không ai biết người hầu đó thực ra là nhi tử của ông ta, nếu không ông ta cũng không tin tưởng như vậy.

Ngay từ lần đầu tiên Tần các lão giúp Trung Thuận Bá phủ vu cáo Thẩm Vô Cữu, Sở Du Ninh đã thấy lão già Tần này rất xấu xa, Trung Thuận Bá phủ bị kết tội, ông ta lập tức cắt đứt quan hệ với Trung Thuận Bá, còn để nữ nhi giả điên giả dại để trốn tội, có thể thấy nhân phẩm không tốt.

Nàng vốn định xem Tần gia có thu hoạch bất ngờ nào như Trung Thuận Bá phủ không, kết quả thấy có người định đốt những bức thư này, mặc dù nàng không biết đây là thư gì, nhưng trực giác mách bảo rằng có ích, liền tiến lên ám thị tinh thần cho người đó, nói rằng thư đã bị đốt, đợi người đó đi rồi liền lấy thư đi.

Vừa khéo hôm nay nàng mặc váy giao lĩnh, thấy Thẩm Vô Cữu nhiều lần lấy đồ từ trong ngực, nàng cũng tiện tay nhét thư vào đó, vừa rồi bị Cảnh Huy Đế đuổi đi, nàng suýt quên mất chuyện này, về đến điện phụ mới nhớ ra trong n.g.ự.c còn nhét một xấp thư.

Cảnh Huy Đế trước đó đã chú ý đến thứ gì đó nhét trong n.g.ự.c nàng nhưng lại không tiện hỏi thẳng, lúc này thấy những bức thư kia, ông ta mừng rỡ, còn đâu mà trách nàng hành động không đứng đắn, bước nhanh lên trước một bước lấy hết tất cả các bức thư, rồi nhanh chóng quay lại ngự án.

Sở Du Ninh bĩu môi: "Phụ hoàng, người quá vội vàng rồi."

Cảnh Huy Đế không có thời gian để ý đến nàng, trải thư ra trên án thư, rất nhanh đã tìm ra bức thư mà ông ta muốn, giả vờ vô tình đánh đổ tách trà, nước trà nhanh chóng làm ướt bức thư.

Tần các lão trợn tròn đôi mắt già nua, bức thư đó là ông ta đặc biệt dặn dò cất kỹ không được đốt, vậy mà cũng bị Du Ninh công chúa lấy được!

Sở Du Ninh không biết tâm cơ của Cảnh Huy Đế, thấy thư bị hủy, vội vàng nói: "Phụ hoàng, đó là chứng cứ mà ta vào hang cọp tìm được, ta cũng không đòi nhiều, một lá một trăm lượng, lá bị hủy cũng tính."

Cảnh Huy Đế: ...

Đây rốt cuộc là khuê nữ hay là chủ nợ? Còn vào hang cọp? Hổ đã bị nàng cưỡi rồi, bầy sói đều có thể nghe lệnh nàng, cho dù là hang cọp thật thì chỉ có hổ sợ nàng mà thôi.

Nghĩ đến những bức thư đã bị hủy, Cảnh Huy Đế yên tâm rồi, lúc này đừng nói một trăm lượng, một nghìn lượng cũng được.

Tần các lão hoàn hồn lại: "Bệ hạ, người cho rằng ưm..."

Cảnh Huy Đế còn chưa kịp ra lệnh, Lưu Chính đã nhanh chân tiến lên lấy khăn tay nhét vào miệng Tần các lão.

Trong mắt Cảnh Huy Đế lóe lên vẻ tàn nhẫn, ông ta nhìn những bức thư còn lại, tùy tiện mở vài bức ra xem, đều chỉ là một số thư từ qua lại về lợi ích quan trường, nhiều nhất chỉ có thể chứng minh Tần các lão lợi dụng quyền thế mưu lợi riêng, thao túng triều chính, làm loạn khoa cử, v. v.

Nhưng ông ta tùy tiện lấy một bức thư làm bằng chứng, tàn nhẫn ra lệnh: "Đưa tên phản quốc này ra ngoài điện xử tử tại chỗ, ai cầu xin cho hắn, xử như đồng đảng phản quốc!"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 281: Chương 281



Lời này vừa nói ra, cho dù những môn sinh của Tần các lão muốn thay ông ta kêu oan cũng phải cân nhắc xem có chịu nổi tội danh đồng đảng phản quốc hay không.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, sao nàng lại ngửi thấy mùi g.i.ế.c người diệt khẩu nhỉ?

"Ưm ưm..." Tần các lão bị kéo đi điên cuồng gọi Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh nhìn về phía Cảnh Huy Đế: "Hình như ông ta có lời muốn nói với ta?"

Cảnh Huy Đế vội vàng chặn lại: "Ngươi lấy được chứng cứ phản quốc của hắn, cho dù hắn có lời muốn nói với ngươi, cũng là muốn mắng ngươi."

"Ta vẫn thấy có gì đó không ổn." Sở Du Ninh tin vào trực giác của mình.

"Cảm giác của ngươi không có tác dụng. Tần các lão còn có thể nói cho ngươi biết tiền của hắn giấu ở đâu sao? Được rồi, ngươi xem trên án thư có bao nhiêu bức thư, không phải một bức một trăm lượng sao, trẫm trả tiền cho ngươi ngay."

Cảnh Huy Đế khôn ngoan lấy thứ Sở Du Ninh thích nhất để chuyển hướng sự chú ý của nàng.

Sở Du Ninh thấy có lý, Tần các lão tám phần là muốn nguyền rủa tổ tông mười tám đời của nàng.

Cho dù có chuyện gì thật, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều là hổ giấy.

Nàng thu hồi ánh mắt, vui vẻ tiến lên, nhìn những bức thư bày trên án thư, đưa ngón tay ra tùy ý lật lật: "Bức thư mà lão già đó dùng để uy h.i.ế.p người là gì?"

"Còn không phải là cấu kết với người Việt Quốc sao, nếu trẫm dám làm gì hắn, Việt Quốc sẽ tấn công." Cảnh Huy Đế tùy tiện nói bừa.

"Chỉ thế mà người đã sợ rồi sao?"

Sao lại thấy không hợp lý nhỉ, cách đây vài ngày không phải mới nói sẽ đi đánh Việt Quốc, cướp kho bạc của Việt Quốc sao?

Thuốc s.ú.n.g đã xác nhận có thể chế tạo, bên Thẩm Vô Cữu cũng chuẩn bị bắt đầu, không có lý nào hoàng đế này vẫn sợ Việt Quốc như vậy.

Cảnh Huy Đế nhìn về phía khác, giả vờ thâm sâu: "Ngươi không hiểu những khúc mắc trong này."

Sở Du Ninh nhớ đến nữ nhân làm cho quốc gia kiếp trước vong quốc: "Đừng nói là người có tình yêu đích thực ở Việt Quốc nhé?"

"Nói bậy! Đầu óc ngươi chứa những gì vậy?!"

Mặt Cảnh Huy Đế đỏ bừng, khuê nữ này sao có thể mặt không đổi sắc nói chuyện tình yêu đích thực với một người cha như ông ta, không thấy xấu hổ sao.

Sở Du Ninh lại chăm chú nhìn Cảnh Huy Đế một lúc, nhanh chóng bỏ qua chuyện này: "Nếu có ngày nào đó người vì một mỹ nhân mà làm ra chuyện hồ đồ, chẳng bằng sớm nhường ngôi cho người khác ngồi đi."

"Ngươi đúng là đại nghịch bất đạo, sao lại khẳng định trẫm nhất định sẽ vì một nữ nhân mà vong quốc! Cho dù trẫm có vong quốc thì chỉ sợ cũng là vì ngươi, xem ngươi cả ngày gây ra chuyện gì kìa." Cảnh Huy Đế tức giận mắng.

Hỏi có ai dám trước mặt ông ta luôn nhắc đến chuyện vong quốc, chẳng có chút tôn ti trật tự nào, đúng là hư hỏng!

Sở Du Ninh không phục: "Cái gì là ta gây chuyện, chuyện không tìm đến ta, ta sẽ đi tìm chuyện sao? Ta lại không phải rảnh rỗi sinh nông nổi."

Cảnh Huy Đế cười lạnh: "Ngươi có chuyện gì để làm? Nuôi gà sao?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Nuôi gà chỉ là một trong số đó, ta muốn đi rèn một thanh kiếm tặng Thẩm Vô Cữu làm lễ vật."

Cảnh Huy Đế:... Bỗng nhiên trong lòng thấy chua xót.

Ông ta thà rằng nàng chỉ nuôi gà, chứ không phải vì một nam nhân mà tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, Thẩm Vô Cữu rốt cuộc đã dụ dỗ nàng như thế nào mà nàng lại c.h.ế.t tâm theo hắn như vậy.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 282: Chương 282



"Đúng rồi, phụ hoàng, triều đình có nơi chuyên rèn vũ khí chứ? Cho ta mượn dùng một chút, ta thấy các tiệm rèn trên phố lớn đều thiếu nguyên liệu và thiết bị."

Sở Du Ninh thấy như vậy còn có thể tiết kiệm một khoản tiền mua nguyên liệu.

Thiết bị là gì, Cảnh Huy Đế chưa từng nghe qua nhưng cũng đoán ra nàng muốn nói gì, bực bội phất tay: "Ngươi muốn rèn kiếm gì thì để Quân khí cục rèn cho ngươi."

Sở Du Ninh lắc đầu: "Ta muốn tự rèn."

Cảnh Huy Đế:...

Chuẩn bị lễ vật cho Thẩm Vô Cữu cũng đành thôi, còn muốn tự mình đi rèn, một cô nương yếu đuối như vậy cầm búa rèn sắt có ra gì không?

"Được rồi, ngươi tự đến Quân khí cục nói, trẫm nghĩ bọn họ cũng không cản được ngươi."

"Ta đây không phải là tôn trọng phụ hoàng mới hỏi ý kiến sao?" Sở Du Ninh ưỡn n.g.ự.c nhỏ, tự hào vì sự hiểu chuyện của mình.

Cảnh Huy Đế không muốn nói chuyện, cộng thêm bức thư bị nước trà làm ướt, tổng cộng là tám bức thư, ông ta bảo Lưu Chính trả cho nàng một nghìn lượng bạc, bảo nàng mau rời đi.

"Ta đi nhà bếp gói chút đồ ăn." Sở Du Ninh nhận lấy ngân phiếu, vui vẻ quay người đi.

Cảnh Huy Đế nhìn bóng lưng vui vẻ thoải mái của nàng, càng thấy đau lòng, đối với Thượng Thực Cục còn nhiệt tình hơn đối với người cha ruột này.

Đợi Sở Du Ninh đi khỏi đại điện, Cảnh Huy Đế liền sa sầm mặt, định nói gì đó, đột nhiên người đã đi ra lại quay trở lại.

"Đúng rồi phụ hoàng, Tần gia không có bạc và lương thực, người có tin Tần lão đầu thực sự nghèo như vậy không?"

Cảnh Huy Đế:... Khuê nữ của ông ta lại nhắm vào tài sản của Tần gia rồi sao?

"Nhà còn chưa tịch biên, sao ngươi biết ông ta không có." Cảnh Huy Đế không vui nói.

"Ta đã tìm rồi, kể cả nhà ông ta có bao nhiêu hang chuột ta cũng đã đếm."

Cảnh Huy Đế:... Đây là rảnh rỗi đến mức nào, đến cả hang chuột cũng đi đếm.

Cảnh Huy Đế không tin, nhưng nghĩ lại nếu không phải vì như vậy, nàng cũng chưa chắc có thể phát hiện ra bức thư mà Tần Dung che giấu.

"Trẫm có thể không truy cứu đồ của Trung Thuận Bá phủ, nhưng gia sản Tần gia ngươi không được động vào."

Khuê nữ của ông ta sắp giàu nứt đố đổ vách rồi mà vẫn chưa thấy đủ.

Sở Du Ninh rất chắc chắn Tần gia không có tài sản, nàng đảo mắt: "Nếu ta tìm thấy ở nơi khác ngoài Tần gia thì có tính là của ta không?"

"Được, tìm được thì tính là của ngươi, nhưng nhà đất đứng tên người Tần gia không tính." Cảnh Huy Đế khôn ngoan tuyên bố.

"Vậy quyết định như vậy đi, đến lúc đó người đừng có quỵt nợ."

Sở Du Ninh cũng tuyên bố, nàng thấy một hoàng đế có thể làm ra chuyện ăn trộm lương thực của khuê nữ, giá trị tín dụng của ông ta ở chỗ nàng đã không còn nhiều.

Cảnh Huy Đế lại một trận đau lòng, phất tay: "Không biết lớn nhỏ, đi đi đi."

Sở Du Ninh rất vui vẻ rời đi.

Cảnh Huy Đế bảo Lưu Chính ra ngoài xem, đề phòng khuê nữ lại quay lại.

Xác định nàng thực sự đã đi, sắc mặt ông ta hiếm khi trở nên tàn nhẫn: "Lưu Chính, cho người g.i.ế.c sạch cả nhà Tần gia, không chừa một ai."

Đến lúc này, ông ta không thể không thừa nhận khuê nữ của mình là phúc tinh, mặc dù mỗi lần nàng đều vô tình gây ra chuyện lớn, thế nhưng đều là chuyện tốt.

Lần này nếu không có nàng, một hoàng đế bị các các lão nắm thóp cũng chẳng khác gì con rối.

Lưu Chính giật mình, vội vàng đáp ứng.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 283: Chương 283



Bệ hạ lần này còn đáng sợ hơn cả việc hạ lệnh điều tra kỹ lưỡng Hộ bộ, mặc dù ông ta không biết bức thư mà Tần các lão nhắc đến có gì, nhưng có thể khiến Du Ninh công chúa ở giữa bệ hạ và Thẩm tướng quân lựa chọn, cũng chỉ có con đường phản bội, mà có thể khiến Thẩm tướng quân tạo phản cũng chỉ có thể là cái c.h.ế.t của phụ thân và các huynh của hắn có ẩn tình.

Cái này ông ta không dám nghĩ sâu, còn phải thay bệ hạ che giấu chuyện này cho kỹ!

*

Thủ phụ đương triều ở ngoài Di Hòa Điện nói g.i.ế.c là giết, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có, các triều thần lần đầu tiên cảm nhận được sự tàn bạo của hoàng đế này, nhất thời gió thổi cỏ lay, những quan viên có quan hệ với Tần các lão càng như treo một thanh đao trên đầu, chỉ không biết thanh đao này sẽ rơi xuống khi nào.

Nói cho cùng, nội các không phối hợp với bệ hạ thì làm sao?

Bệ hạ vẫn nắm trong tay hổ phù điều động binh mã. Giết hay tha còn không phải do bệ hạ quyết định sao, Tần các lão chính là một ví dụ đẫm máu.

Thủ phụ không còn, những người trong nội các không ai dám tranh vị, đặc biệt là hai vị thứ phụ có quan hệ mật thiết với thủ phụ, từng người đều xử lý việc triều chính trong sợ hãi, thánh chỉ mà Cảnh Huy Đế ban xuống cũng không dám bác bỏ, những chuyện để Cảnh Huy Đế định đoạt cũng nhiều hơn, vì vậy Cảnh Huy Đế phải dậy sớm thức khuya chăm chỉ, phê duyệt tấu chương. ...

Phủ tướng quân, mấy vị phu nhân đang xem quần áo mà tiệm may Nê Thường Các đưa đến, nghe nói Tần các lão bị định tội phản quốc, xử tử ngay tại chỗ, mấy người đều ngây người.

Tam phu nhân cười nhẹ: "Hướng gió trong triều sắp đổi rồi. Công chúa giống như được trời phái đến để thanh trừ triều đình vậy."

Nhị phu nhân cũng thấy hả hê: "Đúng vậy, những lão già trong nội các kia từng người đều giả vờ vì nước vì dân, nếu không phải bọn họ giấu nhẹm tấu chương xin lương thảo của lão tứ, Thẩm gia chúng ta có khó khăn như vậy không? Quân Thẩm gia ở biên quan có khổ sở như vậy không?"

"Nếu bệ hạ vẫn không có hành động gì thì thay đổi thêm bao nhiêu thần tử cũng vô ích."

Tam phu nhân đã sớm nhìn thấu bản chất của triều đình này.

Một triều đình tốt hay xấu phải xem người ngồi trên có phải là minh quân hay không, nếu gặp phải người như Cảnh Huy Đế không màng đến việc triều chính, những thần tử bên dưới dù không có dã tâm cũng sẽ nảy sinh dã tâm.

"Tam đệ muội, cẩn thận lời nói. Bệ hạ dù thế nào cũng không phải là người mà ngươi và ta có thể bàn luận riêng tư, cẩn thận có tai vách mạch rừng."

Đại phu nhân không nặng không nhẹ trách mắng một tiếng.

Tam phu nhân nhìn qua, chỉ cười: "Đại tẩu cũng nói bệ hạ đấy thôi."

Đại phu nhân nghẹn họng cũng cười: "Được rồi, chúng ta đừng lo lắng vô ích nữa. Ta luôn cảm thấy có công chúa ở đây, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn."

Nhị phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, nếu như hoàng hậu nương nương lúc trước không ép công chúa thì có lẽ cũng sẽ không... than ôi!"

Mấy vị phu nhân nghĩ đến sự thật về việc hoàng hậu nương nương băng huyết vừa mới biết được, đều im lặng một lúc.

Nữ tử sinh con như đi qua quỷ môn quan, hoàng hậu nương nương ngàn phòng vạn phòng cũng không ngờ rằng cuối cùng người hại c.h.ế.t mình lại chính là "mẹ ruột" của mình, lúc đó bà ấy hẳn đã c.h.ế.t trong đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 284: Chương 284



Bởi vậy mới nói, trước đây nghe nói hoàng hậu có ý muốn để cháu trai nhà mẹ đẻ cưới công chúa, sau đó lại đột nhiên bảo bệ hạ hạ chỉ cho công chúa gả vào phủ tướng quân, hóa ra bên trong lại có sự thật tàn nhẫn như vậy.

Đại phu nhân: "Nếu như nương nương dưới suối vàng biết được Bùi lão phu nhân không phải là mẹ ruột của ngài ấy, biết được mình không phải c.h.ế.t trong tay mẹ ruột, ít nhiều cũng được an ủi đôi chút chăng?"

Tam phu nhân: "Công ơn nuôi dưỡng nào có thể nói một câu "Không phải mẹ ruột" là có thể bỏ qua được, bất kể có phải là mẹ ruột hay không thì đối với hoàng hậu nương nương mà nói, đó chính là mẹ ruột. Dù sao trước khi biết được sự thật thì cũng được Bùi lão phu nhân nuôi nấng trưởng thành."

Nhị phu nhân: "Bà lão đó sao lại có thể nhẫn tâm như vậy? Dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm rồi, lòng bà ta không phải bằng thịt sao?"

Mấy người nói xong, cùng nhau thở dài.

Nếu như hoàng hậu nương nương còn sống, cũng sẽ không cho phép công chúa buông thả bản tính như vậy, nhất thời không biết là tốt hay xấu. ...

Sở Du Ninh xách đồ ăn vặt trong cung gói mang về, dắt A Quy ra khỏi cung, vừa đến cửa cung thì có một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại, rèm xe được vén lên, là Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu có người ở lại kinh thành, khi Sở Du Ninh vào kinh thì người của hắn đã báo tin cho hắn, hắn biết công chúa không chịu ở yên, chỉ nghĩ rằng nàng về thành chơi, không ngờ một canh giờ sau, thủ phụ đương triều, người đã vào nội các từ thời tiên đế còn tại vị, Tần các lão, từng nắm giữ triều chính, quyền lực chỉ dưới một người mà trên vạn người, vậy mà lại bị định tội phản quốc, xử tử tại chỗ!

Không giống với việc cấu kết với Trung Thuận Bá phủ và các hoàng tử, theo lẽ thường, thủ phụ đương triều phạm tội, cũng phải trải qua tam ti hội thẩm, giam giữ điều tra, chứng cứ xác thực mới có thể định tội, hành động này của bệ hạ chắc chắn sẽ khiến người ta chỉ trích, tương lai cũng sẽ để lại tiếng xấu tàn bạo trong sử sách.

Hắn cảm thấy bệ hạ vội vàng g.i.ế.c Tần các lão ngược lại có chút bất thường, còn tru di tam tộc, giống như muốn g.i.ế.c người diệt khẩu?

Trong giấc mơ kiếp trước, Tần các lão đã cáo lão hồi hương trước một bước khi quân Việt Quốc kéo vào, là thủ phụ nắm giữ triều đình, đối với sự thay đổi của cục diện chính trị tương đối nhạy bén, cho nên mới thoát thân sớm nhưng chưa từng nghe nói ông ta cấu kết với Việt Quốc.

Lần này công chúa vô tình làm rối loạn cả triều đình, có phải đã bức Tần các lão phải cấu kết với Việt Quốc không?

"Tứ thúc."

A Quy chạy lon ton đến, đứng trước xe ngựa ngẩng khuôn mặt nhỏ phấn khích lên: "Tứ thúc, công chúa thẩm thẩm đưa con vào cung, hoàng cung to lắm, đẹp lắm ạ."

Thẩm Vô Cữu bảo Trình An bế hắn lên, xoa đầu hắn: "Có làm phiền thẩm thẩm không?"

Hồi nhỏ hắn cũng từng theo phụ mẫu vào cung vài lần, không giống như đến đời cháu trai cháu gái này, người nhà Thẩm gia thưa thớt, lại liên tiếp chịu tang, mấy năm liền không tham gia cung yến, làm sao có cơ hội đưa bọn chúng vào cung để biết hoàng cung trông như thế nào.

"Con ngoan mà." A Quy gật đầu.

Sở Du Ninh cũng vui vẻ đi đến trước xe ngựa, vẻ mặt mừng rỡ: "Thẩm Vô Cữu, sao ngươi lại đến đây? Có phải biết ta lại có thu hoạch rồi không? Ta nói cho ngươi biết, những lão già trong nội các xấu xa lắm, dám phản đối phụ hoàng tăng thực ấp cho ta, rõ ràng đó là phần thưởng của ta."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 285: Chương 285



Thẩm Vô Cữu thấy nàng cứ thế mà tự nhiên càu nhàu với hắn, đưa tay xoa đầu nàng, khẽ nói bên tai nàng: "Là bọn họ không có mắt, không biết công chúa đã lập công lớn đến mức nào, bệ hạ vì muốn giữ bí mật chuyện thuốc s.ú.n.g nên cũng không nhắc đến, khiến công chúa chịu ấm ức rồi."

"Hừ! Dù sao đã cho ta rồi thì chính là của ta."

Sở Du Ninh không quan tâm đến việc công lao của mình có được công bố thiên hạ hay không.

Lên xe ngựa, Thẩm Vô Cữu liền hỏi Sở Du Ninh chuyện xảy ra trong cung, người hắn cài cắm trong cung không đến gần được Di Hòa Điện, chỉ nghe nói công chúa đã lấy được thư từ Tần các lão cấu kết với Việt Quốc, bệ hạ mới mượn cớ thử xử Tần các lão tội chết.

Sở Du Ninh tùy ý ngồi trên sàn xe ngựa, nằm dài trên đùi Thẩm Vô Cữu: "Lão già họ Tần đã thừa nhận cấu kết với Việt Quốc rồi, phụ hoàng thế mà còn không xử lý ông ta, nếu không phải ta lấy được những bức thư đó trước thì lão già họ Tần vẫn còn đang nhảy nhót đấy."

Thẩm Vô Cữu nhạy bén ngửi thấy điểm mấu chốt nằm ở những bức thư này: "Bệ hạ có phản ứng gì sau khi lấy được thư không?"

"Ông ấy kích động đến mức đánh đổ tách trà, làm hỏng một bức thư, nhưng bức thư đó ta cũng bắt ông ấy đền tiền cho ta."

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu hơi lóe lên, rõ ràng biết những bức thư này quan trọng đến mức nào, bệ hạ lại có thể vô tình đánh đổ tách trà sao?

Việc này công chúa làm mới là bình thường, bệ hạ chỉ có thể là cố ý.

Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến bệ hạ làm như vậy?

Nghe ý công chúa nói thì bệ hạ là vì Tần các lão nói Dự Vương trước khi đi đã đưa cho ông ta một bức thư, trong thư có nhược điểm của Cảnh Huy Đế nên mới phải tha cho Tần các lão, kết quả Tần các lão tưởng rằng cục diện đã chắc thắng lại bị công chúa phá vỡ.

Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện diệt vong ở kiếp trước sao?

Đáng tiếc, người hắn phái đến Việt Quốc và Tuy Quốc điều tra về vị hoàng tử năm đó vẫn chưa có tin tức gì.

Thẩm Vô Cữu vuốt tóc công chúa, có chút hối hận vì hôm nay không đi cùng nàng.

Tuy nhiên, có hắn ở đây, công chúa cũng chưa chắc đã gặp phải chuyện này.

"Công chúa thẩm thẩm, người đốt thư lúc nãy kìa!" A Quy nằm ở cửa sổ xe đột nhiên hét lên.

Sở Du Ninh lập tức nhích qua: "Ở đâu?"

"Trình An, đuổi theo xem."

Thẩm Vô Cữu vừa nghe đến người đốt thư liền lập tức ra lệnh, có thể được Tần các lão phái đi đốt thư, đủ thấy Tần các lão rất tin tưởng người này.

Sở Du Ninh cũng bảo dừng xe, nếu không phải vì tiểu ca này thì nàng cũng không lấy được những bức thư đó, bởi vì nếu những bức thư đó được cất giấu cẩn thận, nàng chưa chắc đã nghĩ đến chuyện lấy đi.

Nàng phải đi cảm ơn người ta, bây giờ Tần gia đã sụp đổ, hắn thất nghiệp rồi, có lẽ có thể để hắn đến Quỷ Sơn chăn gà cùng Hề Âm.

Thẩm Vô Cữu nghe ý tưởng của công chúa, cố nhịn cười đi cùng nàng.

Nếu đối phương nghe được lời cảm ơn của công chúa, chắc phải sẽ tức đến phun máu.

Người đó đi lòng vòng rồi mới vào một con hẻm nhỏ nơi dân thường sinh sống, sau khi xác định không có ai theo dõi mới mở cửa một tiểu viện, trước khi đóng cửa còn cẩn thận nhìn ra ngoài.

"Hắn có lẽ rất khó khăn mới trốn thoát được, vì hắn có công tố cáo nên ta sẽ miễn tội cho hắn, ta sẽ bảo vệ hắn." Sở Du Ninh nói.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 286: Chương 286



Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Chúng ta vào xem hắn có đáng để bảo vệ không đã."

Trình An nhận được ánh mắt của chủ tử, nhảy lên tường viện, nhảy xuống mở cửa từ bên trong.

"Ngươi là ai? Muốn làm gì!"

Trình An vừa mở cửa, người vừa nãy đã từ trong nhà đi ra quát lớn.

"Là ta đây, nhờ ngươi đốt thư mà ta mới chú ý đến những bức thư đó, ngươi có muốn đi theo ta không?" Sở Du Ninh đi vào, vẫy vẫy tay nhỏ, vui vẻ chào hỏi.

Sắc mặt người đó tái mét, hắn rõ ràng nhớ là mình đã đốt thư rồi, chỉ là sau khi sự việc xảy ra hắn mới phát hiện trong lúc hoảng loạn đã nhầm lẫn với bức thư mà lão gia đặc biệt dặn phải giữ lại.

Nữ tử này làm sao biết được?

"Ngươi là ai?" Người đó giọng run rẩy.

Sở Du Ninh nhớ ra lúc đó nàng không lộ diện, mà trực tiếp dùng tinh thần ám thị hắn rời đi, hắn không quen biết nàng cũng là bình thường.

"Đây là Du Ninh công chúa, ngươi đã làm gì thì ngươi tự biết."

Thẩm Vô Cữu lên tiếng, ánh mắt sắc bén bức người.

Người đó chỉ cảm thấy mọi bí mật trong lòng mình đều không thể che giấu, hắn kinh hãi nói: "Không liên quan đến ta, ta chỉ là một người hầu nghe lệnh hành sự mà thôi."

Thẩm Vô Cữu lạnh lùng nhìn hắn: "Một người hầu có thể mua nhà bên ngoài sao? Có thể được Tần các lão tin tưởng thì bản thân không phải là một người hầu đơn giản."

Sở Du Ninh nhướng mày: "Ngươi nói hắn cũng làm chuyện xấu?"

Nói rồi, nàng lại nhìn khuôn mặt trung hậu chất phác của người đó, lắc đầu: "Không giống."

Thẩm Vô Cữu xoa xoa bàn tay nhỏ mềm mại của nàng: "Chuyện xấu chưa chắc đã tự mình làm, nhưng hắn có thể biết được nhiều bí mật của Tần các lão. Công chúa, hay là để Trình An đưa người về thẩm vấn?"

Nghe nói hắn có thể biết nhiều bí mật của Tần các lão, Sở Du Ninh như nhớ ra điều gì, nàng tiến lên hỏi: "Biết tiền của Tần gia giấu ở đâu không?"

Người đó sợ đến mức dập đầu: "Tiểu nhân không biết."

"Đứng lên."

Sở Du Ninh đưa tay định kéo người đó đứng dậy, nào ngờ người đó đã sớm nghe danh Du Ninh công chúa, tưởng Du Ninh công chúa muốn làm gì hắn, sợ đến mức bò dậy chạy mất.

Tay Sở Du Ninh dừng giữa không trung, nàng có đáng sợ đến vậy sao?

Trình An tiến lên bắt người, nhận được ánh mắt của Thẩm Vô Cữu, đang định đưa người đi thì thấy bên ngoài có một đội cấm quân đến.

Cấm quân đến chính là Chu Nghiêu lần trước phụng mệnh dẫn binh thủ trụ phủ tướng quân.

Chu Nghiêu hiển nhiên cũng không ngờ Du Ninh công chúa cũng ở đây, còn có Thẩm tướng quân.

Hắn nhìn người bị Trình An bắt giữ, tiến lên chắp tay: "Bỉ chức bái kiến công chúa, Thẩm tướng quân. Người này là tàn dư trốn thoát từ Tần phủ, bệ hạ hạ lệnh bắt giữ quy án, kính xin công chúa và tướng quân tạo điều kiện."

Thẩm Vô Cữu càng thêm nặng lòng, một người hầu, cho dù là người hầu bên cạnh Tần các lão cũng không đến nỗi khiến bệ hạ truy đuổi không tha như vậy, hành động này càng giống như sợ người này nói ra những lời không nên nói.

Mặc dù hắn cũng muốn bắt người về thẩm vấn cho ra nhẽ, nhưng vì đây là người mà bệ hạ đích thân chỉ định nên hắn không thể bắt giữ không đưa, càng không muốn lợi dụng công chúa để đạt được mục đích.

Sở Du Ninh liếc nhìn căn nhà, đôi mắt hạnh sáng lên, quay đầu hỏi người hầu: "Ngôi nhà này là của Tần gia, hay là của riêng ngươi?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 287: Chương 287



Người hầu nghe Sở Du Ninh hỏi vậy, ánh mắt thiểm thước, run rẩy nói: "Là, là của tiểu nhân."

"Là của ngươi thì tốt."

Sở Du Ninh hài lòng gật đầu, nhìn về phía Chu Nghiêu: "Nếu phụ hoàng muốn người, vậy ngươi mau dẫn hắn đi đi."

Du Ninh công chúa đột nhiên dễ tính như vậy khiến Chu Nghiêu có chút không thích ứng, Thẩm tướng quân thì không nói nhưng công chúa lại là người dám trái ý thánh chỉ.

Sở Du Ninh chống nạnh: "Còn không mau đi, chờ ta tiễn các ngươi sao?"

Mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng Chu Nghiêu vẫn dẫn người rút lui, dù sao bệ hạ chỉ yêu cầu bọn họ nhất định phải bắt người này về, chứ không nói nếu gặp Du Ninh công chúa thì phải làm thế nào.

Đợi người vừa rút lui, Sở Du Ninh lập tức phấn khích nói với Thẩm Vô Cữu: "Ngươi nói không sai, người hầu đó tuyệt đối không đơn giản, ta suýt nữa bị vẻ mặt thành thật của hắn đánh lừa rồi."

"Sao vậy?" Thẩm Vô Cữu thấy mắt nàng sáng lấp lánh thì biết nàng chỉ sợ lại phát hiện ra điều gì đó.

"Ngươi đi theo ta." Sở Du Ninh bước về phía chính phòng.

Thẩm Vô Cữu cũng đứng dậy khỏi xe lăn, từ sau khi công chúa dùng năng lực đặc biệt khâu vết thương cho hắn, lại trải qua nhiều ngày tĩnh dưỡng, giờ hắn không cần phải ngồi xe lăn từng bước nữa, đoạn đường này cũng có thể từ từ đi vào.

Rất nhanh, Thẩm Vô Cữu theo Sở Du Ninh đi qua tiền đường vào phòng ngủ của chủ nhân, một mặt tường trong phòng dựa vào tường viện nên được xây bằng gạch xanh, những bức tường khác vì nối liền với những căn phòng khác nên được làm bằng gỗ, cũng không thấy có gì khác thường, hắn còn tiến lên gõ bức tường sau.

Trình An thấy vậy cũng gõ khắp nơi, đều không thấy có gì khác thường. A Quy vì tò mò cũng gõ cho có, còn áp tai vào nghe.

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn hắn, sau đó mới nhìn về phía Sở Du Ninh: "Nơi này có vấn đề gì?"

Sở Du Ninh cười bí ẩn với hắn, dùng chân hơi dùng sức dậm xuống, sàn nhà lát đá xanh lập tức nứt ra.

"Công chúa thẩm thẩm lợi hại quá!" A Quy vỗ tay khen ngợi.

Sở Du Ninh ngồi xổm xuống nhặt một viên đá vỡ đưa cho Thẩm Vô Cữu: "Tặng ngươi."

Trình An: ...

Tiếp sau bánh nếp tẩm đường lần trước, chủ tử lại nhận được lễ vật công chúa tặng, lần này là một phiến đá vỡ, thật muốn cười quá!

Thẩm Vô Cữu không hề phật ý, nàng đưa thì hắn nhận, không hề do dự, cũng không quan tâm nàng có đang trêu chọc hắn hay không, nhiều nhất thì hắn sẽ chơi cùng nàng.

Hắn xem xét phiến đá vỡ này từ trên xuống dưới, đang định nói không thấy có vấn đề gì thì đột nhiên ánh mắt dừng lại.

Thẩm Vô Cữu vội giơ tay phủi bụi trên đó, đưa ra trước ánh nắng, có ánh bạc lấp lánh.

"Đá biến thành bạc sao?!" Trình An kinh hô.

Hắn vội rút con d.a.o găm mang theo bên mình, ngồi xổm xuống cạy một phiến đá, giơ lên đập mạnh xuống đất, lớp ngoài của phiến đá rơi ra, bên trong phiến đá giấu một thỏi bạc, được nung chảy thành một thanh mỏng giấu trong phiến đá.

"Còn nữa." Sở Du Ninh đi đến trước một bức tường, giơ chân đá.

Bức tường rất dễ sụp đổ, vì bên ngoài chỉ trát một lớp gạch mỏng, sau khi đổ xuống, những thỏi bạc bên trong rơi ra ầm ầm, từng thỏi lăn dưới chân. Có lẽ vì để lâu nên những thỏi bạc đã hơi đen.

Thẩm Vô Cữu cảm thấy đau buồn, ở đây ít nhất cũng có hơn mười triệu lượng bạc, chưa kể bên trong còn có những thỏi vàng, trong đó còn có một số tờ ngân phiếu bọc bằng da dê, cùng với sổ đỏ của mấy trăm căn nhà, mấy nghìn mẫu ruộng, thậm chí còn có cả tiền trang, tiệm cầm đồ, địa chỉ sắp trải khắp cả Khánh Quốc.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 288: Chương 288



Cho dù Tần các lão có nhận tiền mừng thọ của môn sinh tặng thì cũng không thể có nhiều như vậy, trong số này còn có tiền hối lộ, vậy thì những khoản hối lộ này từ đâu mà có? Đương nhiên là những quan viên hối lộ ông ta đã tìm mọi cách tham ô của triều đình, hoặc vơ vét mỡ dân.

Nếu số tiền này được dùng cho binh lính ở biên quan thì có thể cứu sống được bao nhiêu người?

Tần các lão thực sự không oan uổng chút nào, cho dù ông ta làm quan ba mươi năm, đưa cả gia tộc phát triển cũng không thể tích góp được nhiều của cải như vậy.

"Công chúa thẩm thẩm, chúng ta lại có tiền rồi sao?"

A Quy nhặt một thỏi bạc lăn đến chân, theo công chúa thẩm thẩm thấy nhiều vàng bạc châu báu, hắn đã không còn thấy lạ nữa, lần trước bọn họ còn dùng bao tải đựng tiền cơ mà.

"Đúng vậy, chúng ta lại có tiền rồi!"

Sở Du Ninh vội vàng bảo Trình An đi tìm đồ vật đến đựng tiền, tiện thể bảo người đi tra xem ngôi nhà này có thực sự không phải đứng tên người nhà Tần gia không, để phụ hoàng khỏi lừa gạt nàng.

Thẩm Vô Cữu thấy Tần gia có nhiều tiền như vậy, không cho bệ hạ húp chút cháo thì không ổn, một hai lần thì không sao, nếu cứ bị công chúa chiếm hết như vậy, bệ hạ chỉ sợ phải nhảy dựng lên.

Hắn đề nghị nộp một phần sổ đỏ, ruộng đất, cùng tiền trang, tiệm cầm đồ, coi như là Tần Dung tham ô của triều đình, trả lại cho triều đình, còn lại là của cải tự kiếm được của Tần gia, thuộc về cá nhân công chúa.

Sở Du Ninh không có ý kiến, nàng coi Thẩm Vô Cữu như quân sư, đương nhiên tin rằng quân sư sẽ không để đội của bọn họ chịu thiệt, những thứ đó đều là thứ không nhìn thấy không sờ thấy, nàng không đau lòng, chỉ cần đừng động đến những thứ trước mắt nàng là được.

Thẩm Vô Cữu chọn ra những sổ đỏ, ruộng đất, cửa hàng gần kinh thành và một vài nơi giàu có, còn lại đều giao cho triều đình, tiền trang và tiệm cầm đồ thì không giữ lại.

*

Bên này, Cảnh Huy Đế vừa thẩm tra ra được thân phận thực sự của người hầu đó là con trai của Tần các lão với một người vợ lẽ trước đây, sau đó đón về nuôi dạy bên cạnh với thân phận là người hầu.

Tần các lão tính toán rất hay, cho dù có ngày Tần gia không may gặp phải tai họa diệt môn thì người hầu này không ký khế bán thân, không bị liên lụy, Tần gia vẫn có thể giữ được gốc rễ.

Như vậy Tần các lão có thể tin tưởng người hầu này, để hắn xử lý một số việc mà ngay cả những người con trai trên danh nghĩa của ông ta cũng không tiện xử lý.

May mà người này bị Tần Dung uốn nắn quá mức, không có sự cho phép của Tần Dung, không dám tùy tiện mở thư ra xem.

Ngoài ra, ngôi nhà đó là Tần Dung mua rồi đứng tên ông ta, dùng để cất tiền, nơi đó lúc nào cũng có người ở, chỉ là hôm nay người hầu đó vừa về Tần phủ thì bị bắt.

Số tiền đó phần lớn là Tần Dung nhận hối lộ, cùng với tiền mừng thọ từ những môn sinh của ông ta.

Không nói đến tiền hối lộ của các quan viên đến từ đâu, chỉ nói đến một nửa số quan viên trong triều đều là môn sinh của Tần các lão, tiền mừng thọ chẳng phải là tiền tham ô của triều đình sao!

Cảnh Huy Đế đang định sai người đào ba thước đất cũng phải mang tiền về làm đầy quốc khố, đột nhiên, ông ta nhớ ra một chuyện, hỏi Chu Nghiêu: "Ngươi nói Du Ninh lúc đó cũng có mặt sao?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 289: Chương 289



Chu Nghiêu nghe ra giọng điệu kỳ lạ của Cảnh Huy Đế, vội vàng cúi đầu chắp tay: "Tâu bệ hạ, khi vi thần đến thì công chúa và phò mã đã ở đó, hơn nữa thủ hạ của phò mã đã bắt được người."

Cảnh Huy Đế trực tiếp ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: "Trẫm không tin Du Ninh lần nào cũng may mắn như vậy."

Vừa dứt lời, ngoài điện có tiểu thái giám thò đầu vào, Lưu Chính vội vàng đi ra, lúc vào lại nhìn Cảnh Huy Đế bằng ánh mắt ẩn chứa sự đồng tình.

"Bệ hạ, vừa rồi bên ngoài truyền đến tin, tiền của Tần phủ đã tìm được, ở Nam Thập Bát phường." Lưu Chính do dự một chút: "Là Du Ninh công chúa tìm được."

Cảnh Huy Đế: ...

Chắc chắn là tổ tông phù hộ!

Đều cùng một tổ tông, sao không phù hộ ông ta chứ? Thiên vị quá đi.

Chu Nghiêu lúc này mới biết được lúc trước khi hắn định dẫn người rời đi, tại sao công chúa lại hỏi ngôi nhà đó có phải của Tần gia không, nếu là của Tần gia, tiền trong nhà đó phải sung công, nếu là của cá nhân, vậy thì ai tìm được thì thuộc về người đó.

Lời này dùng cho người khác có lẽ không dám nhận, nhưng công chúa thì dám.

Hắn hận không thể sớm lui xuống, không muốn đối mặt trực tiếp với sắc mặt của bệ hạ.

"Bệ hạ?" Lưu Chính thấy Cảnh Huy Đế lại ngẩn người, vội vàng lên tiếng gọi.

Cảnh Huy Đế hoàn hồn, tin tức này như thể móc rỗng cả người ông ta.

Muốn cướp cũng không cướp được, nếu ra lệnh cưỡng ép thì khuê nữ sẽ làm loạn, dù sao cũng đã nói trước, nếu ông ta dám đòi thì đúng như lời nàng nói là quỵt nợ.

"Ngươi nói xem, nếu trẫm nói với Du Ninh rằng người hầu đó là nhi tử của Tần Dung, cũng coi như là người nhà Tần gia, nó có giao tiền ra không?"

Lưu Chính: ... Bệ hạ tỉnh lại đi, trời còn chưa tối, đừng vội mơ mộng.

Chu Nghiêu cúi đầu thật thấp, hận không thể biến mất tại chỗ. Bệ hạ hỏi câu này quả thực không giống bệ hạ chút nào.

Cảnh Huy Đế hối hận vì trước đó đã đồng ý quá sảng khoái, giờ muốn từ tay khuê nữ lấy được một đồng tiền, không, nửa đồng tiền cũng không thể.

"Được rồi, cứ để ở đó đi, để ở chỗ công chúa còn an toàn hơn quốc khố." Cảnh Huy Đế nói.

Lưu Chính + Chu Nghiêu: ... Đây chắc chắn là lời bệ hạ nói để lấy lại thể diện.

Muốn công chúa giao ra tiền tài là không thể, nghĩ đến vụ án đẫm m.á.u do đảng Đại hoàng tử gây ra, chẳng phải là vì động đến lương thực của công chúa sao?

"Bệ hạ, công chúa và phò mã nhờ cấm vệ ở cửa cung đưa đến một thứ." Giọng nói của tiểu thái giám vang lên ngoài điện.

Lưu Chính vội vàng đi ra nhận đồ, dâng lên cho Cảnh Huy Đế.

Trên khay là một cái túi làm bằng da dê, bên trong đựng thứ gì đó phồng lên, đồ dâng lên trước ngự tiền thì đương nhiên không có gì nguy hiểm, huống hồ đây còn là đồ do Du Ninh công chúa đưa vào.

Cảnh Huy Đế đưa tay lấy cái túi, lấy đồ bên trong ra, thấy toàn là giấy tờ nhà đất, còn có ngân phiếu và sổ đỏ, chỉ những thứ này thôi cũng đủ chứng minh Tần Dung làm quan những năm qua đã "gom góp" được bao nhiêu của cải, ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, sau đó lại âm thầm đắc ý.

"Du Ninh quả nhiên vẫn nghĩ đến cha ruột, còn nhớ nộp lại một phần cho trẫm."

Lần này Cảnh Huy Đế không cần tự mình giữ thể diện nữa, không nhịn được khoe với Lưu Chính.

Lưu Chính cúi đầu nhịn cười.
 
Back
Top Bottom