Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 250: Chương 250



Ngay khi Thẩm Tư Lạc còn đang do dự thì một ma ma từ trong viện đi ra: "Nhị cô nương sao lại đến đây? Đây là..."

"Là cơm ống tre ta cùng công chúa làm, mang đến cho di nương nếm thử, ngươi cầm vào đi, ta không vào nữa."

Thẩm Tư Lạc đặt ống tre xuống rồi quay người chạy mất.

Ma ma nhìn ống tre đen thui trên mặt đất, lại nhìn Nhị cô nương chạy mất dạng, thở dài một tiếng, lấy khăn tay ra nhặt ống tre lên rồi vào viện.

"Di nương, đây là đồ ăn mới do Nhị cô nương đích thân làm, đặc biệt mang đến cho người." Ma ma mở ống tre ra rồi mới mang vào phòng.

Hứa di nương đang chép kinh Phật, chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục hạ bút: "Đặt đó đi."

Ma ma đành thôi, lại nói đến chuyện hôn sự của Nhị cô nương: "Nô tì thấy Nhị cô nương không vì bị từ hôn mà chịu đả kích lớn, di nương có nên cân nhắc kỹ chuyện hôn sự của Nhị cô nương không?"

"Những chuyện này có mấy vị phu nhân trong phủ lo, chắc sẽ không gả Nhị cô nương bừa bãi đâu." Hứa di nương nhàn nhạt nói.

Ma ma há miệng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Tính tình của di nương vẫn như vậy, chưa từng thấy bà ta để tâm đến điều gì, may mà đây là phủ Trấn Quốc tướng quân, nếu là nhà khác, làm sao có chỗ cho người Phật hệ như bà ta.

*

Ăn xong cơm ống tre, Thẩm Vô Cữu nói đến chuyện may quần áo cho Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh nghĩ đến cả một phòng đầy quần áo của mình, mỗi ngày tùy ý cho nha hoàn phối đồ, nàng phất tay: "Ta có rất nhiều quần áo mặc không hết, có tiền đó còn không bằng mua lương thực."

Thẩm Vô Cữu đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, hắn cười nói: "Nhưng đó là đồ của công chúa, ta muốn nhìn công chúa mặc quần áo ta tặng."

Đây, đây là đang làm nũng sao?

Sở Du Ninh nhìn vào đôi mắt mỉm cười chờ mong của hắn, nàng từng thấy nam nhân tặng đồ hoặc tinh hạch hay đồ ăn cho các thành viên đội Bá Vương Hoa, ở mạt thế đó đều là những thứ có thể biểu đạt tâm ý nhất, ở thế giới này lại thịnh hành tặng quần áo sao?

"Được rồi." Nàng miễn cưỡng đồng ý, cuối cùng còn do dự bổ sung một câu: "Ta thích lương thực hơn, lần sau ngươi vẫn nên tặng lương thực cho ta đi."

Thẩm Vô Cữu: ...

Thẩm Vô Cữu vừa buồn cười vừa bất lực, đành phải đồng ý.

Sở Du Ninh lại buồn rầu, là một thê tử tốt, nàng có phải cũng nên tặng gì đó cho Thẩm Vô Cữu không nhỉ?

"Ngươi thích gì?" Sở Du Ninh hỏi thẳng.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, ánh mắt chân thành và nồng nhiệt: "Ta thích công chúa."

Sở Du Ninh phát hiện tim mình hơi tê dại, nàng gật đầu: "Có ánh mắt. Nhưng ta cũng không thể tự tặng mình cho ngươi được."

Thẩm Vô Cữu không khỏi nghĩ đến một số hình ảnh không thể miêu tả, thật ra cũng có thể tặng, chỉ là với mạch não của công chúa, hắn không dám nói tùy tiện như vậy.

"Công chúa đã là của ta rồi." Hắn nói.

Sở Du Ninh chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên câu thoại kinh điển của nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình sau khi vận động - Cuối cùng ngươi cũng là của ta rồi.

Nàng nhìn Thẩm Vô Cữu, ánh mắt kỳ lạ dừng lại ở g*** h** ch*n hắn: "Còn chưa phải."

"Công chúa đã là thê tử của ta rồi."

Thẩm Vô Cữu không khỏi khép chân lại, luôn cảm thấy ánh mắt của công chúa không phải là hình ảnh hắn có thể tưởng tượng.

"Cái này thì đúng."

Sở Du Ninh gật đầu, không thể chối cãi: "Vậy ta sẽ suy nghĩ thêm."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 251: Chương 251



Thẩm Vô Cữu và Sở Du Ninh vẫn quyết định trở về trang viên, Thẩm Vô Cữu là vì bí mật xây dựng kho thuốc súng, lúc trước Cảnh Huy Đế đuổi hai người đến trang viên dưỡng thương là vì lo lắng khuê nữ lại gây chuyện, giờ người Việt Quốc đã rời đi, trở về trang viên chỉ là để che mắt người khác, còn Sở Du Ninh là vì xây dựng Quỷ Sơn của nàng.

Lúc đi, Đại phu nhân gọi Thẩm Vô Cữu đến, đưa cho hắn một danh sách: "Đây là danh sách những người ta thấy phù hợp với Nhị cô nương, lão tứ, đệ xem thử."

Thẩm Vô Cữu từ một tiểu bá vương chẳng cần lo nghĩ, trở thành người phải quan tâm đến cả chuyện hôn sự của muội muội, hắn cũng không dễ dàng.

Hắn lướt mắt nhìn những người trong danh sách, phần lớn là thứ tử, có hai đích tử, một đích trưởng, một đích thứ, đích trưởng là để tục huyền, đích thứ thì thân thể không tốt.

Cuối cùng là những cử nhân có tiền đồ, những gia tộc này không tính là cao cũng không tính là thấp, có thể thấy đây là kết quả sau khi các tẩu tẩu đã cố gắng hết sức lựa chọn.

Con gái nhà bình thường thường đính hôn vào năm mười ba mười bốn tuổi, đến tuổi cập kê thì thành thân, với độ tuổi như vậy, sau khi làm đủ tam thư lục lễ, lại chọn một ngày tốt để thành thân, trước sau cũng phải mất ít nhất một năm, tiểu muội đã từng đính hôn, năm nay đã mười tám tuổi, những nhà có xuất thân tốt rất ít người coi trọng, trừ khi làm kế thất.

"Chọn trong số những người mới đỗ cử nhân đi, tính tình của tiểu muội cũng không thích hợp vào nhà quyền quý."

Có phủ tướng quân chống lưng, giúp đỡ cử nhân đó thăng tiến cũng không phải là không thể.

Đại phu nhân cũng định như vậy, gọi Thẩm Tư Lạc đến đưa danh sách cho nàng ta xem.

Thẩm Tư Lạc nhận lấy danh sách, tâm trạng nặng nề.

Nàng ta còn chưa muốn xuất giá, nhưng cũng biết các tẩu tẩu đã hết lòng vì chuyện của mình tuổi này mà vẫn không gả đi được, người ngoài không biết sẽ nói phủ tướng quân như thế nào.

Nàng ta cắn môi, trong đầu thoáng hiện lên một bóng hình, cả nhà ba người kia đều được công chúa cứu, có ơn cứu mạng, sau này chắc chắn sẽ đi theo công chúa, dù sao gả cho ai cũng là gả, chi bằng gả cho hắn, gả cho hắn, nàng ta còn có thể đi theo công chúa tẩu tẩu.

Thẩm Tư Lạc có chút chột dạ nhìn Thẩm Vô Cữu, cúi đầu, giọng như muỗi kêu: "Ta muốn gả cho Bùi Lục công tử, tứ ca có thể giúp ta hỏi thử không?"

Thẩm Vô Cữu:!!

Huynh đệ hắn từ khi nào ra tay với tiểu muội? Hai người này thành đôi là điều hắn không bao giờ nghĩ tới!

Nói đến chuyện này, Thẩm Vô Cữu không khỏi nghĩ đến một khả năng.

Cha mẹ Bùi Lục chỉ sinh ra một nhi tử là hắn, lại đều là người tính tình nhu nhược, trong nhà hầu như đều do Bùi Lục làm chủ, thêm nữa, nhà Bùi Lục là nhờ công chúa mới không bị liên lụy, chỉ riêng ân tình này cũng phải ghi nhớ cả đời.

Làm huynh đệ nhiều năm, hắn cũng hiểu Bùi Lục, bề ngoài có vẻ chơi bời không đứng đắn, nhưng thực ra có trách nhiệm hơn bất kỳ ai, tiểu muội nếu gả qua đó cũng không tệ.

"Bùi Lục công tử sao, như vậy có phải hơi thấp không?"

Đại phu nhân do dự nói, mặc dù vì công chúa mà không bị liên lụy, nhưng trong mắt người ngoài thì đó vẫn là tội thần chi tử.

"Ta không để ý." Thẩm Tư Lạc nói.

"Ngươi bảo ta hỏi là còn chưa biết hắn có để ý ngươi không?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 252: Chương 252



Thẩm Vô Cữu hơi nhíu mày, còn may là tiểu muội nảy ra ý định trước, nếu không Bùi Lục mà âm thầm quyến rũ muội muội hắn, xem hắn có xử lý Bùi Lục không!

Thẩm Tư Lạc đỏ mặt lắc đầu: "Tứ ca, huynh giúp ta hỏi thử, nếu hắn không có ý thì thôi, chỉ hỏi thôi, cũng không phải nhất định phải là hắn."

Nàng ta lo Bùi Diên Sơ ngại quan hệ với tứ ca không tốt nên không đồng ý.

"Muội đã quyết định rồi sao? Mặc dù công chúa nói Bùi Lục và Bùi gia không phải một nhà, nhưng quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, hắn còn phải chịu tang tổ phụ một năm, như vậy, muội còn nguyện ý không?"

Mắt Thẩm Tư Lạc sáng lên, như vậy thì vừa hay, nàng ta cũng không muốn gả chồng sớm như vậy, liên tục gật đầu.

Thái độ này khiến Đại phu nhân và Thẩm Vô Cữu đều cho rằng Thẩm Tư Lạc đã trót yêu Bùi Lục, không biết chuyện này xảy ra từ khi nào.

Thẩm Vô Cữu bất đắc dĩ gật đầu: "Đến lúc đó ta sẽ hỏi."

*

Thẩm Vô Cữu ra ngoài vừa đúng lúc gặp A Quy ôm chân mẫu thân làm nũng đòi đi chơi với công chúa thẩm thẩm, lý do rất đường hoàng, nói là đi luyện võ với công chúa thẩm thẩm.

Nhị phu nhân cười xoa đầu hắn: "Đi đi, có tứ thúc ngươi trông chừng, mẫu thân cũng có thể yên tâm đến biên quan tìm phụ thân ngươi rồi."

Thẩm Vô Cữu vốn đang nhìn công chúa, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn cố gắng tìm ra ý đùa giỡn trên mặt Nhị phu nhân nhưng không có.

Nhị phu nhân nói có vẻ tùy ý, thế nhưng đôi mắt nhìn A Quy lại tràn đầy sự không nỡ.

Thẩm Vô Cữu nghĩ đến khối ngọc bội vẫn luôn giấu trong lòng, không biết có nên nói hay không, hay là cứ để nhị tẩu và A Quy luôn mang theo hy vọng mà sống.

Nếu không nói, nhị tẩu mãi mãi không từ bỏ, nhất định phải đích thân đến biên quan một chuyến.

Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt non nớt của cháu trai, nghĩ đến việc trong mơ nó bị người ta giẫm đạp, lại nhìn Nhị phu nhân vẫn còn ánh sáng trong mắt, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục giấu giếm: "Nhị tẩu, đợi ta khỏi hẳn cũng phải về biên quan, tẩu cứ chờ thêm một thời gian nữa, nếu đến lúc đó tẩu nhất quyết muốn đi, ta cũng không ngăn cản."

Hắn không cho người đào mộ nhị ca đưa về kinh, chôn vào phần mộ tổ tiên, cũng không lập bài vị thờ trong từ đường, có lẽ trong lòng cũng ôm một tia hy vọng không thể nào, hy vọng t.h.i t.h.ể đó không phải của nhị ca, chỉ là người đó tình cờ nhặt được ngọc bội của nhị ca mà thôi.

"Mẫu thân, người đợi con lớn, đợi con thành tài sẽ đi tìm phụ thân."

A Quy nhào tới ôm lấy chân mẫu thân, ngẩng đầu, khuôn mặt bánh bao nhỏ đầy vẻ chí khí.

Nhị phu nhân trong nháy mắt mềm lòng, lại nhìn Thẩm Vô Cữu, ý định vừa nảy ra đành phải đè nén xuống: "Được, mẫu thân đợi A Quy lớn lên đưa phụ thân con về."

"Vâng!" A Quy gật đầu thật mạnh.

Sở Du Ninh chớp mắt: "Ta tìm người cũng khá giỏi, có ảnh... chân dung của nhị ca không?"

Nhị phu nhân trong lòng ấm áp, ánh mắt nhìn Sở Du Ninh không khác gì nhìn A Quy: "Phải làm phiền công chúa rồi."

"Không sao, đều là người một nhà mà." Sở Du Ninh xua tay.

Thẩm Vô Cữu khóe miệng hàm ý cười.

Công chúa chắc không biết những lời nàng vô tình nói ra luôn có thể sưởi ấm tận đáy lòng người khác.

"Đợi về trang viên ta sẽ vẽ cho người xem." Hắn nói.

"Ngươi còn biết vẽ tranh sao?" Sở Du Ninh kinh ngạc.

Thẩm Vô Cữu:... Vậy nên, hắn ở trong lòng công chúa rốt cuộc là người như thế nào?
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 253: Chương 253



Hề Âm mấy ngày nay sống trong thấp thỏm bất an, sợ người Việt Quốc trước khi rời đi lại muốn đưa nàng ta đi cùng, hận không thể trốn tránh không gặp người, lại sợ liên lụy đến phủ tướng quân.

Mặc dù biết công chúa có thể bảo vệ được nàng ta, nhưng người Việt Quốc chưa đi vẫn luôn khiến nàng ta không yên lòng, sợ rằng trong đó lại xảy ra biến cố gì, giờ người Việt Quốc đã đi, nàng ta mới thực sự có cảm giác thoát khỏi số phận.

Biết công chúa sắp về trang viên, nàng ta do dự mãi, vẫn là lúc công chúa sắp lên đường rời phủ mới lấy dũng khí tiến lên, quỳ phịch xuống trước mặt Sở Du Ninh, nói là nghe nói công chúa mua một ngọn núi, nàng ta muốn theo công chúa đi giúp công chúa quản lý ngọn núi đó.

Sở Du Ninh kinh ngạc: "Ngọn núi của ta là Quỷ Sơn đấy?"

"Nô tì biết, trên đời này người còn đáng sợ hơn quỷ, xin công chúa ân chuẩn!" Hề Âm dập đầu.

Nàng ta không muốn sau này sẽ gây phiền phức cho công chúa và phủ tướng quân, lên núi là con đường tốt nhất, huống hồ nơi đó cũng thanh tịnh.

Những nữ nhân từng làm ấm giường cho các vương hầu Việt Quốc như nàng ta rất dễ bị người khác đem ra bàn luận, cho dù công chúa có mạnh mẽ đến đâu, có không sợ hãi đến đâu, nàng ta cũng không thể gây thêm phiền phức cho công chúa.

Sở Du Ninh cau mày: "Có phải có người nói gì với ngươi không? Ai mà chẳng có quá khứ, có dũng khí sống tiếp mới là dũng sĩ chân chính!"

Nếu như vậy, những nữ nhân trong mạt thế từng bị nhục nhã đều không cần sống nữa, cũng sẽ không có sự tồn tại của đội Bá Vương Hoa, không có các bà mẹ Bá Vương Hoa thì cũng không có nàng.

Hề Âm không ngờ công chúa lại có thể thông cảm cho những người bất hạnh như bọn họ như vậy, nàng ta cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng lắc đầu: "Không có, người được hầu hạ bên cạnh công chúa đều là người rất tốt, sẽ không nói lời thị phi, là nô tì muốn tìm nơi thanh tịnh một chút."

Nói đến thanh tịnh, Sở Du Ninh liền nghĩ đến Hứa di nương trong phủ tướng quân, so với ăn chay niệm Phật lục căn thanh tịnh, vẫn là lên núi đi, ít nhất trên núi còn có thể bắt thỏ ăn.

Thế giới tươi đẹp như vậy, không ăn thịt thì thật đáng tiếc.

"Ngươi nếu thích thì đi đi."

Sở Du Ninh tỏ vẻ nàng là một đội trưởng rất tôn trọng quyết định của đồng đội, vừa hay lần này về nàng cũng định đi xây dựng ngọn núi đó.

*

Ngoài thành, Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ đã đợi sẵn trong quán trà.

Trần Tử Thiện cho rằng mình là người của công chúa, đương nhiên phải hầu hạ công chúa tận tụy, công chúa ở đâu thì hắn ở đó.

Lần này hắn về, nữ nhân kia tức đến nỗi mũi cũng méo xệch, bởi vì cha hắn đang tính "làm phản", để hắn vốn là đích tử trở về đúng vị trí, nhất là hôm nay công chúa vừa vào cung, Hộ bộ Thượng thư đã bị tịch biên tài sản để điều tra, cha hắn sợ có ngày hắn nói xấu ông ta với công chúa, công chúa sẽ tâu lên bệ hạ.

Nếu không phải vì xảy ra chuyện lớn Đại hoàng tử bị giáng làm thứ dân, Chiêu quý phi thất sủng, chỉ với lời hắn nói trên phố hôm đó về việc lấy thứ tử làm đích tử cũng đủ khiến Trần lão gia phải trả giá rồi.

Trần Tử Thiện phát hiện, so với việc cùng chết, để mẹ con kia căm hận mà không g.i.ế.c được hắn còn thú vị hơn.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 254: Chương 254



Cha hắn bỏ vợ cưới người khác, bắt vợ làm thiếp, lấy thứ tử làm đích tử là vì cái gì? Không phải là vì quyền thế sao?

Mẹ hắn đồng ý làm thiếp để hắn được ghi tên dưới danh nghĩa chính thất, không phải là vì để hắn sống vẻ vang sao?

Giờ hắn được công chúa để mắt đến, thật sự vẻ vang rồi, nhưng mẹ hắn lại không nhìn thấy.

Năm xưa khi mẹ hắn mất, hắn hối hận biết bao vì đã làm ầm ĩ để mẹ phải đến kinh thành tìm cha, nếu ở lại thôn trang xa xôi đó, cho dù không có cha, hắn và mẹ nương tựa vào nhau cũng có thể sống tốt.

Sau khi mẹ hắn mất, Trần Tử Thiện không rời khỏi kinh thành, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để mẹ hắn khôi phục thân phận chính thất, cuối cùng phát hiện khó như lên trời, biết mình không thể có con, càng có ý định c.h.ế.t cùng toàn bộ Trần gia.

Là công chúa xuất hiện đã thay đổi hắn, khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng, những chuyện vốn không thể, hắn còn chưa kịp nói, cha hắn đã sợ đến mức tự mình hành động rồi.

Sau này mạng của hắn là của công chúa!

Trần Tử Thiện ngẩng đầu như tuyên thệ, uống cạn chén trà trong tay, đặt mạnh chén trà xuống bàn.

"Chậc, không biết còn tưởng ngươi uống rượu chứ." Bùi Diên Sơ trêu chọc.

"Tiểu gia uống trà hay uống rượu đều tiêu sái như nhau, ngươi không ghen tị được đâu." Trần Tử Thiện đắc ý.

"Luyện ở lầu xanh ra à? Đừng trách ta không nhắc ngươi, Thẩm Vô Cữu ghét nhất là nam nhân ra vào lầu xanh. Mặc dù ta không biết vì sao hắn có thể dung túng ngươi theo hầu công chúa."

Bùi Diên Sơ cầm tách trà nhấp một ngụm tao nhã.

"Tất nhiên là vì phò mã nhìn ra bản chất ta tốt."

Trần Tử Thiện nói lời này trong lòng cũng có chút chột dạ.

Thực ra hắn cũng có thể nhận ra Thẩm Vô Cữu thực sự đang dung túng hắn, nếu không với một người tiếng tăm nhơ nhuốc như hắn, cho dù công chúa có nguyện ý thu nhận hắn bên cạnh, Thẩm Vô Cữu cũng có cách khiến công chúa từ bỏ hắn.

Hắn không biết tại sao Thẩm Vô Cữu lại dung túng mình, với sự hiểu biết của hắn về Thẩm Vô Cữu, tuyệt đối không phải là người lập trường không kiên định.

Phải biết rằng năm xưa Thẩm Vô Cữu xông vào lầu xanh lôi thế tử Ninh Viễn Hầu ra ngoài, khi đó hắn đang cùng thế tử Ninh Viễn Hầu tranh đoạt hoa khôi, cũng là vì ấn tượng lần đầu gặp mặt đó, sau này hắn muốn cùng bọn họ kết giao lại bị từ chối, nói gì mà chê hắn già, đều là lấy cớ.

Bùi Diên Sơ khẽ cười khẩy, nhìn về phía cổng thành.

Hắn cố ý đi dò hỏi, vốn tưởng rằng Hộ bộ Thượng thư đột nhiên bị điều tra là do Thẩm Vô Cữu đổ tội chuyện kho lương Quỷ Sơn lên đầu Hộ bộ, không ngờ lại không phải.

Hắn nhớ lúc rời đi, Thẩm Vô Cữu không cho người mang mấy tên cướp kia đi, còn bảo Trình Hựu xử lý, hẳn là để diệt khẩu.

Thẩm Vô Cữu không định để người đời biết chuyện kho lương này là của Bùi gia, không cần nghĩ cũng biết là vì hắn.

Bùi Diên Sơ cũng học theo Trần Tử Thiện, đột nhiên uống cạn chén trà trong tay, đặt mạnh chén trà xuống.

Kiếp này kết giao được một huynh đệ như vậy, không uổng công sống một kiếp!

Vậy vấn đề đặt ra là, hắn nên trở thành người của công chúa, hay nên trung thành với huynh đệ?

Trần Tử Thiện phát ra một tiếng "Ồ" thật dài: "Không biết còn tưởng ngươi uống rượu chứ."

Bùi Diên Sơ cầm quạt xếp trên bàn mở ra phành phạch: "Ta chính là uống nó như rượu, ngươi có cao kiến gì?"
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 255: Chương 255



Trần Tử Thiện khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến hắn nữa.

Một lát sau, thấy xe ngựa của Trấn Quốc tướng quân phủ ra khỏi thành, hai người vội vàng nghênh đón.

Sở Du Ninh lúc này đang cùng A Quy ngồi trên lưng ngựa, để ngựa tự đi theo bên cạnh xe ngựa, thấy hai người cố ý đợi ở đây, nàng nhớ ra tiền thưởng đã hứa vẫn chưa trả.

Nàng hối hận rồi: "Sớm biết thì nên để lại vài thứ làm tiền thưởng."

Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ nhìn nhau, không phải là "thứ" mà bọn họ nghĩ chứ? Cho bọn họ bọn họ cũng không dám nhận.

"Công chúa có lòng là được rồi." Bùi Diên Sơ nói.

Hắn thấy phía sau còn có một chiếc xe ngựa, liền mang theo chút chờ mong nhìn ra sau, thấy Thẩm Tư Lạc vén rèm xe nhìn về phía này, hắn đang định mỉm cười gật đầu, nào ngờ đối phương sầm một cái buông rèm xuống, hoàn toàn ẩn vào trong xe ngựa mất tăm.

Bùi Diên Sơ: ...

Hắn làm gì sai sao?

Bị ghét bỏ như vậy, chẳng lẽ vẫn là vì chuyện tặng tranh xuân cung cho tứ ca của nàng ta?

Trong xe ngựa, Thẩm Tư Lạc tim đập thình thịch, đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta làm chuyện quá phận như vậy.

Cô nương nhà nào chẳng phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, mai mối se duyên, nàng ta thì hay rồi, to gan đến mức chuyện hôn sự của mình cũng dám tự quyết định.

Nếu, nếu Bùi Lục công tử không có ý với nàng ta, vậy thì thật sự mất mặt, sau này cũng không tiện xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Tuy nhiên, nếu hắn không đồng ý, nàng ta vẫn phải gả cho người khác, gả cho người khác sẽ không thể theo công chúa nữa, sau này cũng không có cơ hội gặp mặt.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tư Lạc lại yên tâm.

Bùi Diên Sơ còn giấu trong lòng chiếc khăn tay của cô nương nhà người ta chưa trả, đó là vì vẫn chưa tìm được cơ hội trả, đặc biệt là sau khi cho rằng hắn làm hư tứ ca của nàng ta, Thẩm Tư Lạc luôn hậm hực với hắn.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Vô Cữu dừng trên người Bùi Diên Sơ, dùng ánh mắt đánh giá nhìn hắn từ đầu đến chân, như thể không quen biết.

Bùi Diên Sơ: ... Thế giới này làm sao vậy?

Thẩm Vô Cữu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Sở Du Ninh: "Công chúa không phải muốn dọn dẹp Quỷ Sơn sao? Có thể giao cho bọn họ làm."

Sở Du Ninh thấy ý kiến này khả thi, nhìn về phía Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ: "Các ngươi có làm được không?"

"Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ biến Quỷ Sơn thành thần sơn!" Trần Tử Thiện vỗ n.g.ự.c khoe khoang.

Bùi Diên Sơ lại khiêm tốn hơn nhiều, thu quạt xếp lại, chắp tay: "Nhất định không phụ sự ủy thác của công chúa."

"Đúng rồi, còn có một cô nương cũng muốn cùng xây dựng Quỷ Sơn." Sở Du Ninh gọi Hề Âm lại.

Hề Âm nhận ra đây là hai nam tử ngày đó tranh nhau muốn mua nàng ta, quá khứ không mấy tốt đẹp khiến nàng ta có đủ nhãn lực để phân biệt được, ngày đó hai nam tử này muốn mua nàng ta không phải vì háo sắc, mặc dù không biết vì lý do gì nhưng nàng ta vẫn rất biết ơn vì bọn họ từng muốn đưa mình rời khỏi vực sâu.

"Hề Âm bái kiến nhị vị công tử, đa tạ nhị vị công tử ngày đó đã ra tay cứu giúp, Hề Âm cảm kích không xiết."

Hề Âm cung kính hành lễ với bọn họ.

Trần Tử Thiện và Bùi Diên Sơ trợn tròn mắt, người này thế mà lại là nữ tử công chúa mang về phủ ngày đó sao?!

Vẻ mặt thành thật này giống như đổi thành một người khác.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 256: Chương 256



Bùi Diên Sơ nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, nữ nhân này là Thẩm Vô Cữu đặc biệt nhờ hắn ra mặt mua, sau đó hắn cũng quên hỏi xử lý thế nào, không ngờ lại mang người theo bên mình, tên này được đấy.

Công chúa sẽ không bị che mắt mà ngốc nghếch nhận người vào phủ chứ?

Bùi Diên Sơ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thẩm Vô Cữu, bây giờ hắn là người của công chúa, có nên nói cho công chúa biết không?

Thẩm Vô Cữu mặt đen lại: "Không phải như ngươi nghĩ."

Bùi Diên Sơ liếc nhìn Sở Du Ninh không có phản ứng gì, yên tâm rồi.

Huynh đệ hắn sẽ không tệ đến vậy, dù có muốn thì cũng phải có tự tin đánh thắng công chúa đã.

Không biết Thẩm Vô Cữu thời kỳ đỉnh cao và công chúa đánh nhau thì ai thắng ai thua. Đáng tiếc, vết thương của Thẩm Vô Cữu sau này không thể động võ được nữa.

Thẩm Vô Cữu lười quan tâm Bùi Diên Sơ nghĩ thế nào, hắn nhìn chằm chằm Trần Tử Thiện và Hề Âm.

Hai người này đứng cạnh nhau, ngoài việc Hề Âm lúc đầu hành lễ cảm ơn, sau đó thậm chí không nhìn nhau lấy một cái, có thể thấy trong mộng bọn họ ở bên nhau là vì muốn tìm kiếm hơi ấm còn sót lại trên thế gian.

*

Khi trở về trang viên biệt viện thì mặt trời đã sắp lặn, Thẩm Tư Lạc vừa xuống xe ngựa đã giống như một con thỏ chạy trốn, chạy vèo về viện tử của mình.

Bùi Diên Sơ đang định tiến lên trả khăn tay: ...

"Tiểu Lạc Lạc sao vậy?" Sở Du Ninh nghi ngờ.

Mọi người là lần đầu tiên nghe nàng gọi Thẩm Tư Lạc như vậy, ánh mắt nhất loạt dừng trên khuôn mặt còn mang nét trẻ con của nàng, nếu bọn họ nhớ không nhầm thì Thẩm Tư Lạc hình như lớn hơn công chúa mà?

"Đại tẩu gả tiểu muội rồi." Thẩm Vô Cữu nói xong, ánh mắt âm u nhìn về phía Bùi Diên Sơ.

Bùi Diên Sơ nghe nói phủ tướng quân muốn gả Thẩm Tư Lạc, tâm thần hoảng hốt, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Thẩm Vô Cữu.

"Mới mười tám tuổi, còn nhỏ lắm." Sở Du Ninh nói.

Mọi người lại im lặng, công chúa có phải quên mất mình mới mười sáu tuổi không?

"Công chúa, người ra ngoài cả một ngày rồi, Tứ điện hạ chắc cũng nhớ người, người có muốn đi xem không?"

Thẩm Vô Cữu định nói chuyện riêng với Bùi Diên Sơ.

Sở Du Ninh nhớ đến cục bột trắng trẻo mập mạp, trong lòng cũng hơi nhớ nó, gật đầu dắt A Quy bước về phía viện tử của cục bột.

Trần Tử Thiện cũng rất thức thời đi mất, Bùi Diên Sơ không phát hiện dị thường, nhưng hắn lại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Vô Cữu nhìn mình giống như nhìn con lợn muốn củng cải trắng nhà hắn, đầy bụng ác ý.

Chậc chậc, chỉ hận mình không có huynh đệ, nếu không cưới rồi thì thân càng thêm thân thích.

Sau khi mọi người đi hết, Thẩm Vô Cữu nhìn Bùi Diên Sơ: "Ngươi nghĩ thế nào về việc nhà ta muốn gả tiểu muội?"

Bùi Diên Sơ bị hắn nhìn thấu tâm can, da đầu hơi tê, cười gượng vài tiếng: "Cần ta xem xét không? Tiểu muội nhà chúng ta không thể tùy tiện tìm người gả đi được."

"Ngươi coi Lạc nhi là muội muội sao?" Trong mắt Thẩm Vô Cữu lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

"Đương, đương nhiên rồi, muội muội của ngươi chẳng phải là muội muội của ta sao?"

Bùi Diên Sơ trả lời trong lo lắng, thậm chí không dám nhìn thẳng.

Thẩm Vô Cữu lại lặng lẽ nhìn hắn một lúc, bảo Trình An đẩy mình đi: "Nhà ta đã xem trúng người cho tiểu muội rồi, là Nhị công tử nhà Hình bộ Thượng thư."

Bùi Diên Sơ nghe xong thì vội vàng nói: "Hắn là một tên ma ốm, ngươi làm vậy không phải đẩy Lạc nhi vào hố lửa sao? Cho dù nàng ta đã đính hôn thì cũng không đến mức chỉ có thể tìm một người như vậy."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 257: Chương 257



Thẩm Vô Cữu quay đầu nhìn Bùi Diên Sơ cười như không cười: "Vậy ngươi nói nên tìm ai? Ngươi sao?"

Tim Bùi Diên Sơ đập thịch một cái, suýt nữa thì buột miệng nói ra. Hắn cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Vô Cữu, nghi ngờ có ý thăm dò ở đây.

Hắn bắt đầu đảo mắt, giả vờ nhìn trời: "Cũng không phải không được."

Thẩm Vô Cữu tức đến mức bật cười: "Được lắm Bùi Lục, chuyện gì đây?"

"Không phải ngươi bảo ta theo dõi Văn gia sao? Muốn theo dõi Văn gia đương nhiên cũng phải theo dõi Lạc nhi, sợ nàng ta nghĩ quẩn, thế là, theo dõi mãi thành ra lại để tâm."

Thẩm Vô Cữu cuối cùng cũng biết thế nào là "dẫn sói vào nhà": "Thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang."

Bùi Diên Sơ nghe ra hắn dường như không phản đối liền cười lấy lòng: "Ta là đại bàng, ăn thỏ."

Thẩm Vô Cữu: "..."

Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện Bùi Lục cực kỳ vô liêm sỉ.

Thẩm Vô Cữu không muốn để hắn đắc ý liền dội cho hắn một gáo nước lạnh: "Ngươi quên rồi sao, ngươi còn phải chịu tang một năm."

Bùi Diên Sơ:...

Thẩm Vô Cữu nhìn nụ cười cứng đờ của hắn, tiếp tục đả kích: "Lạc nhi vì chịu tang nên mới chậm trễ đến bây giờ, năm nay đã mười tám tuổi, đợi ngươi chịu tang thêm một năm mới đính hôn, trước sau lại chậm trễ thêm một năm."

Sự phấn khích trong lòng Bùi Diên Sơ hoàn toàn biến mất, đây là chuyện không thể thay đổi.

Tổ phụ của hắn không tốt đến mấy dù sao cũng là tổ phụ của hắn, quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ.

"Không nói đến chịu tang, sau lưng ngươi còn kéo theo cả một gia đình bị lưu đày."

Bùi Diên Sơ cười khổ: "Ta chỉ tận sức giúp họ đến nơi lưu đày, thông qua quan hệ để họ ổn định cuộc sống rồi thì không quản nữa."

Hắn không phải thánh nhân, có thể giúp bọn họ như vậy đã là hết lòng hết nghĩa, chỉ dựa vào cách bọn họ đối xử với tam phòng trước kia, cho dù không giúp cũng chẳng ai có thể nói gì.

Thẩm Vô Cữu gật đầu, thấy tâm trạng hắn sa sút mới chịu buông tha, bảo Trình An đẩy mình đi: "Một năm sau sẽ đến cầu hôn."

Bùi Diên Sơ ngẩng đầu kinh ngạc, có chút không dám tin, vậy là xong rồi sao? Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

*

Bên này, Sở Du Ninh vừa vào viện tử của cục bột đã thấy nó nằm ngửa trên đệm, bốn chân chổng lên trời, gặm móng vuốt của mình, cái miệng nhỏ còn a a ố ố nói bừa, bên cạnh còn có Khương Trần cầm sách dạy cục bột đọc chữ.

Khương Trần cũng không quan tâm học trò của mình có hiểu hay không, dù sao hắn đọc xong một câu, nghe thấy cục bột a a liền coi như nó hiểu rồi, nhìn vào trông rất buồn cười.

"Công chúa về rồi."

Trương ma ma thấy Sở Du Ninh, trong nháy mắt nở nụ cười tươi rói chạy ra đón.

Cục bột đã có thể hiểu được "công chúa" chính là tỷ tỷ của nó, tự lật người nằm sấp trên đệm, ngẩng đầu tìm tỷ tỷ khắp nơi, thấy Sở Du Ninh thì phấn khích bò dậy, lớn tiếng a a gọi nàng.

Sở Du Ninh sải bước tiến lên túm lấy cổ áo cục bột, bế nó lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm: "Hôm nay thỏ không ở nhà, hôm khác ta sẽ bắt con khác cho ngươi."

Mọi người: ...

Công chúa còn không bằng không nói, một đứa trẻ thì hiểu gì chứ.

"A..." Cục bột giật lấy dải lụa trên người nàng.

"Điện hạ, không được giật." Trương ma ma vội vàng tiến lên giải cứu.

Cục bột không vui, không đưa cho nó thì nó sẽ khóc, Sở Du Ninh vội nhét một ngón tay vào tay nó, nó lập tức ngoan ngoãn ôm lấy ngón tay nàng đùa nghịch.
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 258: Chương 258



"Điện hạ nhìn này, của ta cũng đưa cho người." A Quy cố gắng giơ tay lên hấp dẫn ánh mắt của cục bột.

Cục bột nghe thấy có người gọi nó, đôi mắt to đen láy đảo quanh, cúi đầu mới phát hiện ra A Quy, nó dùng bàn tay mũm mĩm khinh thường hất tay A Quy ra, tiếp tục ôm ngón tay của tỷ tỷ.

"Đúng rồi ma ma, đây là cơm ống tre ta đặc biệt mang về cho ngươi, do ta tự làm đấy, ngươi nếm thử xem, nếu thấy nguội có thể mang đi nướng lại."

Sở Du Ninh bảo Hề Âm đưa cơm ống tre đã mang về lên.

Trương ma ma nhìn ống tre đen xì, tuy không biết công chúa nhà mình nghĩ ra cách dùng ống tre để nấu cơm như thế nào, thế nhưng lúc này bà ta thực sự cảm động muốn khóc.

Ánh mắt nhìn công chúa ngoài sự tôn kính của chủ tử còn xen lẫn một chút thương yêu như nhìn đứa con của mình.

Có lẽ, không biết từ lúc nào, bà ta đã coi công chúa chưa bao giờ coi mình là công chúa này như nữ nhi ruột thịt, lo lắng thương yêu nàng, thấy nàng nhìn sự vật đều rất ngây thơ, hận không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh dạy bảo, vừa thả nàng ra ngoài thì trong lòng lại lo lắng không biết nàng có gây ra chuyện gì nữa không.

Bà ta liếc nhìn Hề Âm, vẫn không nhịn được trách móc: "Công chúa, lần sau người ra ngoài, bất kể làm gì cũng đừng quên mang theo cung nữ, dù chỉ mang theo một người cũng được."

Sở Du Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Lần này ta lên núi bắt thỏ cho Tiểu Tứ, mang theo nhiều người sẽ làm thỏ sợ chạy mất."

Trương ma ma nhìn thoáng qua đã biết nàng đang bịa chuyện, bắt thỏ còn để phò mã đi theo sao?

Phò mã không phải là người không biết nặng nhẹ, vết thương còn chưa lành đã chạy ra ngoài.

"Thế thỏ đâu?" Trương ma ma muốn xem nàng bịa chuyện thế nào.

"Không có thỏ, có hổ."

A Quy thấy hổ oai vệ hơn thỏ, chuyện hắn cưỡi hổ đã nói với mẫu thân, đại bá mẫu, tam thẩm, còn có hai tỷ tỷ rồi, bây giờ cũng muốn nói với Tứ hoàng tử cũng là trẻ con.

Hắn sờ bàn chân nhỏ của Tứ hoàng tử: "Tứ điện hạ, người phải mau lớn lên, đợi người đi được thì bảo công chúa thẩm thẩm đưa người đi cưỡi hổ."

Trương ma ma ôm n.g.ự.c th* d*c.

Bà ta chỉ không để mắt đến một ngày, công chúa đã cưỡi cả hổ rồi!

Đó là loài dã thú hung dữ tàn bạo! Nếu cứ thế này, còn ai quản được công chúa nữa?

"Ma ma, ta nói ta cưỡi hổ giấy ngươi có tin không?" Sở Du Ninh chớp đôi mắt tròn xoe của mình.

Trương ma ma gật đầu: "Không phải hổ giấy thì cũng là hổ khác, tóm lại không thể là hổ thật được."

Bà ta vẫn không muốn tin công chúa đã dữ dằn đến mức có thể cưỡi hổ thật.

Sở Du Ninh ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ cần ma ma thở thông suốt thì hổ nào cũng được.

"Khương Trần bái kiến công chúa." Khương Trần cầm sách chắp tay hành lễ.

Sở Du Ninh thấy hắn mặc trường bào của học giả, tay cầm sách: "Xem ra ngươi chuyển nghề rất thành công, ta còn lo ngươi làm lão sư của Tiểu Tứ sẽ dạy nó tứ đại giai không, cuối cùng xuất gia luôn."

Khương Trần: "... Công chúa, tứ đại giai không và xuất gia là cách nói của Phật gia."

"Ôi chao! Phật Đạo vốn là một nhà mà."

Khương Trần nghe càng nghĩ càng thấy lời này rất có ý nghĩa sâu xa, thiếu chút nữa muốn kết làm tri kỷ với nàng: "Công chúa hiểu biết sâu sắc, đáng tiếc là trong thực tế Phật Đạo bài xích nhau, không ai có thể nhìn thấu điều này."
 
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?
Chương 259: Chương 259



Trương ma ma lo lắng vị Khương tiên sinh này nói linh tinh sẽ khiến công chúa nhà bà ta gây chuyện, vội vàng ngăn cản: "Công chúa, phò mã cũng trở về với người chứ? Thương tích trên người phò mã vẫn chưa lành, là do không yên tâm người nên mới phải đi theo, sau này người có thể ở bên cạnh lúc phò mã dưỡng thương không?"

"Vậy ta đưa Tiểu Tứ đi tìm Thẩm Vô Cữu, Tiểu Tứ chắc cũng nhớ hắn rồi." Sở Du Ninh ôm cục bột, kéo A Quy chuồn mất.

Trương ma ma: ...

Có thê tử nào gọi trượng phu mình bằng tên họ không, cho dù là công chúa thì gọi một tiếng phò mã cũng hợp lý mà.

Sở Du Ninh biết Thẩm Vô Cữu đã về thư phòng liền dẫn cục bột đến, lúc đến nơi, Thẩm Vô Cữu vừa vẽ xong bức chân dung, đang đặt bút xuống.

Nàng nhét cục bột vào lòng hắn, cục bột đột nhiên đổi vòng tay, ngơ ngác một lúc rồi bắt đầu quay đầu tìm Sở Du Ninh, giơ bàn tay mũm mĩm về phía nàng, a a gọi muốn nàng ôm.

"Ngươi lớn rồi, phải học cách tự chơi." Sở Du Ninh v**t v* mái tóc hình trái đào của nó.

Thẩm Vô Cữu: "..."

Thẩm Vô Cữu bị công chúa nhét trẻ con mấy lần, đã từ lúc đầu luống cuống tay chân đến bây giờ thành thạo, nếu bây giờ bọn họ có con, hắn còn biết thay cả tã.

Nghĩ đến đứa con sau này của họ, Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh, đã dự liệu được mẹ của đứa trẻ không biết cách chăm con, dù sao nàng cũng không thể nhàn rỗi được một lúc.

Để tránh đứa trẻ đá vào vết thương mình, hắn xoay người Tứ hoàng tử lại, mặt hướng ra ngoài.

Lúc này, A Quy tiến lại gần tứ thúc, kiên trì nhét tay nhỏ của mình vào tay cục bột cho nó nắm chơi.

Mấy v.ú nuôi đi theo hầu chỉ có thể ở bên ngoài chờ gọi bất cứ lúc nào.

Sở Du Ninh thấy trên bàn có một đĩa đào đã rửa sạch, thuận tay cầm một quả lên cắn rốp rốp, đây đều là Thẩm Vô Cữu biết nàng không có việc gì làm thì thích ăn nên cố ý bảo người chuẩn bị, dù là Minh Huy Viện hay biệt viện ở trang viện, nơi nào nàng ở cũng đều có chuẩn bị sẵn bánh trái.

Sở Du Ninh đi đến trước án thư, thấy trên bàn có bức chân dung đã khô: "Đây là nhị ca của chúng ta sao?"

"Nhị ca của chúng ta", mấy chữ này khiến người ta cảm thấy thân thiết vô cùng.

Chưa đợi Thẩm Vô Cữu gật đầu, A Quy đã nhảy phóc đến trước án thư, nhón chân nhìn lên bức chân dung, thấy không rõ liền mở to mắt cầu cứu: "Công chúa thẩm thẩm, ta muốn xem phụ thân."

Sở Du Ninh một tay nhấc bổng hắn đặt lên án thư: "Xem đi."

A Quy đột nhiên cao lên liền kinh hô một tiếng, cẩn thận ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn bức chân dung trên bàn.

Hắn chỉ nghe mẫu thân kể về phụ thân, chỉ biết phụ thân cao lớn uy mãnh, là một vị tướng quân lợi hại giống tứ thúc, nhưng không biết phụ thân lại trông như vậy.

Lông mày đen, tóc đen, đen đen... ừm, đều đen.

Sở Du Ninh nhìn A Quy, lại nhìn bức chân dung, trên bức chân dung chỉ có những nét đen, nếu không có bản sao nhỏ A Quy này, nàng thực sự không nhìn ra người trên bức tranh trông như thế nào.

"Trông giống A Quy thật, sau này ta sẽ để ý, hễ là nam nhân nào giống A Quy đều dẫn về cho nhị tẩu xem." Sở Du Ninh gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

Thẩm Vô Cữu bật cười: "Là A Quy giống nhị ca, cũng không thể dẫn ai về cũng được."

"Ta thấy có thể dẫn về, cho dù không phải nhị ca thì cũng có nét tương đồng, biết đâu nhị tẩu lại vừa mắt. Nhân sinh khổ sở, phải kịp thời hưởng lạc."
 
Back
Top Bottom