Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 400: Chương 400



Lô Hoa không hề bất ngờ với chuyện này, ngày đầu nàng ấy đến cũng có phản ứng gần giống vậy.

Thế là nàng ấy nhanh chóng lấy một cuốn sổ trên tủ bên cạnh đưa cho nữ nhân, bảo bà ấy tự xem trước rồi lại bưng một chồng sổ đi chào hỏi bá tánh mới vào còn lại.

Nữ nhân cầm cuốn sổ lật ra, phát hiện đây là một cuốn bách khoa toàn thư phân loại sách, sau mỗi mục còn chu đáo kèm theo chú thích.

Ví dụ như phía sau loại sách học thuật thì viết “Giúp ngươi đào sâu nghiên cứu vào môn mình hứng thú, tiến bộ thêm một bước!”

Phía sau liệt kê ra mục nhỏ của từng môn, có đủ các môn nền tảng nên có.

Sau đó là loại sách kỹ thuật thực dụng, ví dụ như hộ lý sau sinh cho lợn cái vân vân.

Ngoài ra còn có sách văn học, sách triết học, sách phổ cập khoa học, có cả sách thiếu nhi.

Chỉ đọc cuốn sổ thôi đã thấy thích thú rồi.

Nói tóm lại là ta có thể làm theo giới thiệu trên cuốn sổ này, chọn sách theo hứng thú của bản thân hoặc thứ mình muốn đi sâu.

Cuối sổ còn ghi rõ những điều chú ý của thư viện.

Sách trong thư viện có thể lấy đọc tùy thích, nhưng đọc xong phải trả lại chỗ cũ. Không được ở lại qua đêm trong thư viện, độc giả phải rời đi trước khi thư viện đóng cửa.

Một người có thể mượn ba cuốn sách trong một lần, trước khi trả không được mượn thêm. Cái này cũng là để tạo điều kiện cho mọi người lấy gia đình làm đơn vị mượn sách, một người mượn cả nhà xem, đỡ phải chạy tới thư viện mấy chuyến, cũng có thể giảm thiểu lượt khách.

Đương nhiên, sách mượn đi phải được giữ gìn kỹ càng, cái này coi như là yêu cầu cơ bản nhất.

Nữ nhân đọc xong cuốn sổ, trong lòng không còn hoang mang như lúc nãy nữa mà đã có phương hướng mượn sách.

Bà ấy đến chỗ sách ngôn ngữ ở khu dành riêng cho sách học thuật theo chỉ dẫn trước, lấy một cuốn ‘900 câu tiếng Nguyệt Ly nhập môn cho người tự học’ và ‘Những câu nói thường dùng trong sinh hoạt nước Cổ Mạc’.

Nguyệt Ly và Cổ Mạc đều là quốc gia nhỏ gần nước họ, nữ nhân từng thấy trong sách giáo khoa địa lý và lịch sử của Phương Tiên Nhi, bà ấy rất thích thú với phương diện này.

Tiếp đó, bà ấy lại quay người đến khu sách thiếu nhi, lấy một cuốn tổng hợp truyện thiếu nhi, định mượn về cho mấy đứa nhỏ ở nhà đọc.

Cầm ba cuốn sách trang trí xinh đẹp, người phụ nữ muốn đến quầy dịch vụ làm thủ tục mượn sách.

Thủ tục mượn sách rất đơn giản, bà ấy nhanh chóng mang sách đã được gói kỹ lên đường trở về nhà.

Đã đi khỏi thư viện rất xa rồi nhưng chóp mũi cứ như vẫn còn vương mùi mực sách thoang thoảng, mùi hương ấy tựa như có thể lấp đầy trái tim, mang lại cảm giác đủ đầy chưa từng có.

Rõ ràng còn chưa bắt đầu đọc nhưng bà ấy đã thấy vui vẻ, trong lòng ngập tràn chờ mong rồi.

Hôm ấy, có vô số bá tánh mang sách về nhà.

Dưới ngọn đèn khí đốt sáng tỏ, một số gia đình là một người đọc cho mọi người cùng nghe, một số khác thì mỗi người cầm một cuốn, đọc như đói như khát.

Sự xuất hiện của thư viện làm cả huyện Hưng Hòa bùng lên diện mạo đầy sức sống mới.

Sách loại kỹ thuật chuyên nghiệp cũng mang đến thành quả cực kỳ rõ rệt trong các hạng mục công việc.

Trên đường phố, bất kỳ đâu cũng có thể thấy người cầm sách đi trên đường, lúc rảnh rỗi trong giờ làm cũng luôn có người cầm sách trong tay.

Còn luôn có thể nghe có người luyện nói ngoại ngữ với khẩu âm ngọng nghịu.

Thịnh Quân mượn vỏ robot đi dạo một vòng trên phố lớn, chỉ thấy quả nhiên thư viện này xây không tệ.

Tựa như nó đã biến thành trái tim của thành phố, mạch đập ngập tràn sức sống, không ngừng bơm m.á.u mới cho người dân, thắp sáng huyện Hưng Hòa, hừng hực sức trẻ.

Ở thời mà công nghệ khoa học vẫn chưa quá phát triển này, lượng kiến thức trong tầm với đã mang lại cho bá tánh một cảm giác hạnh phúc vô cùng thuần túy, cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 401: Chương 401



Trời đã vào cuối thu nên cái lạnh rét buốt cũng đã cực kỳ rõ rệt.

Bắc địa rộng dài, con đường giường sưởi vẫn đang được tiến hành, những nơi có điều kiện cũng đã được xây giường toàn bộ.

Mấy món vật tư cỡ lớn như quần áo bông này kia thì không thể xuất hàng bằng máy bán hàng, thế là chỉ đành vận chuyển bằng xe ngựa.

May là đã có không ít địa phương sửa đường lại thành đường phẳng, dạo này ứng dụng của động cơ đốt trong cũng đã có một bước tiến về thành quả, số ít xe hàng nhỏ chạy bằng dầu đốt đã bắt đầu được dùng thử, tuy tiếng hơi ồn nên đi đến đâu cũng hay thu hút sự vây xem của bá tánh, nhưng tốc độ cũng không tệ, bù đắp được khó khăn khi không đủ ngựa để dùng.

Sự ảnh hưởng của cơn rét đậm lớn hơn tưởng tượng nhiều.

Thuở trước, khi nhóm Thịnh Quân đi khắp nơi dạy mọi người xây giường, họ cũng đã truyền dạy rất nhiều cách tìm kiếm phân biệt thức ăn trong núi.

Tiếc là năm nay trời lạnh quá đỗi, không những phá hoại lương thực mà sản vật trong núi cũng trở nên khan hiếm, cả thú hoang trong núi cũng ít đi rất nhiều.

Các ngôi làng ở huyện Sái Trương đã xây lò gạch thành công nhờ có sự viện trợ của nhóm Thịnh Quân, với lại toàn bộ người trong thôn đều tham dự vào việc xây giường nên tình hình của họ vẫn đỡ hơn.

Vì đã có sự chuẩn bị trước, lúc trời còn chưa lạnh như bây giờ là họ đã bắt đầu tích trữ lâm sản, sau đó lại có nghề làm lò gạch, cả việc mua bán trao đổi cũng mang về không ít thức ăn, ngủ trên giường sưởi ấm áp trong nhà nên vượt qua mùa đông là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì.

Thế nhưng vẫn còn vài ngôi làng ở nơi khác có vùng núi lân cận rất hoang vu, cũng xây giường sưởi khá trễ, nên giờ họ ăn uống rất túng thiếu.

Bắc địa.

Trong một thôn nào đó ở huyện Tức Nguyên, một nhóm thôn dân gõ cửa nhà trưởng thôn.

Cửa vừa mở ra họ đã la hét inh ỏi:

“Trưởng thôn, năm nay thu hoạch kém, giá lương thực bên ngoài lại tăng, số tiền còn lại không mua nổi thứ gì, nhà mọi người đều hết lương thực dự trữ rồi, giờ còn chưa vào đông nữa, tháng ngày sắp tới nên sống sao đây!”

“May mà trước đó có Phương Quân tốt bụng, xây giường sưởi cho cả thôn chúng ta, trời có lạnh nữa cũng không lạnh c.h.ế.t người được, nhưng nếu không ăn cơm thì cũng sống không nổi đâu!”

“Phải đó trưởng thôn, ông là người có bản lĩnh nhất thôn ta, xin ông mau nghĩ cách đi!”

Trưởng thôn im lặng thở dài, xua tay nói: “Được rồi, đừng la nữa, ta biết rồi, quả là ta đây vẫn còn một cách.”

Ông ấy quay người đi vào nhà, nhanh chóng lấy ra một tờ phiếu giấy không mấy nổi bật.

Hồi trước người của Phương Quân dạy xây giường xong, trước khi rời đi có gọi ông ấy và vài người dám đương đầu với khó khăn trong thôn đến chung một lượt rồi giao tờ Phương Tiên lệnh này cho họ, nói khi nào thật sự khó khăn thì hãy tìm đến địa chỉ trên này để xin giúp đỡ.

Lúc đó không ngờ tình hình sẽ khó khăn thế này nên trưởng thôn cũng chẳng bận tâm đến thứ này, chỉ nhận lấy vậy thôi.

Giờ xem ra, vẫn là Phương Quân có khả năng tiên đoán, biết chắc năm nay không vượt qua dễ dàng như thế nên mới đến dạy họ xây giường trước, còn cho họ tờ lệnh giấy cứu mạng này nữa!

Trưởng thôn nhanh chóng nói chuyện về Phương Tiên lệnh cho các thôn dân, sau đó gọi vài thôn dân biết chuyện còn lại đi thu xếp đồ đạc, cùng nhau đến chỗ trên bản đồ này xem thử.

Nhóm người này ai cũng chất phác, mà người nhà đều đang sống trong thôn, còn rất biết chăm lo nhà cửa nên để họ đi rất phù hợp. Lỡ như nhận được bảo bối cứu người gì đó từ bên chỗ Phương Quân thật thì cũng sẽ không sinh lòng tham bỏ chạy một mình, hơn nữa còn có thể đốc thúc lẫn nhau.

Đành chịu thôi, chuyện trọng đại nên mọi người cũng phải cẩn trọng.

Vì đây là việc làm vì cả thôn nên người trong thôn nhanh chóng góp chút lộ phí và lương khô cho họ.

Họ mang đồ xong thì lập tức thu xếp lên đường.

Bản đồ trên Phương Tiên lệnh vẽ vừa rõ vừa chi tiết, dù là người không biết chữ xem bản đồ thì cũng chắc chắn sẽ không tìm nhầm chỗ.

Họ đi xe lẫn đi bộ bôn ba hai ngày, cuối cùng đã đến được địa điểm đánh dấu trên bản đồ.

Vậy mà lại là một cái lều nhỏ nấp bên đường núi, giống với đồn quân mà Phương Quân đã dùng lúc đến phụ xây giường sưởi, trông có vẻ không giống thứ có thể chứa được nhiều đồ.

Nơi này không hề khó tìm, nhưng cái lều nhỏ ẩn nấp rất kín đáo. Nếu ai có ý xấu tìm tới thì chắc cũng rất tiện chuyển lều đi.

Các thôn dân thấp thỏm đến gần gian buồng đó.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 402: Chương 402



Còn chưa đi tới phía trước, bên trong đã có hai binh sĩ mặc hộ giáp lướt nhanh ra, vậy mà là hai vị Phương Quân.

Tuy đối phương không cầm vũ khí nhưng khí thế vẫn hơi đáng sợ. Các thôn dân lập tức nuốt nước bọt, rụt rè đứng yên tại chỗ.

May mà lúc trước xây giường, họ cũng từng tiếp xúc với Phương Quân không ít rồi, bởi vậy nhanh chóng bình tĩnh lại.

Người dẫn đội giơ Phương Tiên lệnh lên huơ huơ: “Đại nhân, bọn ta, bọn ta đến theo cái này! Cũng đã nghĩ hết cách rồi nhưng vẫn không sống tiếp nổi, xin ngươi giúp bọn ta lần này với!”

“Được rồi, bọn ta đã biết. Mau vào lều nghỉ ngơi trước rồi sau đó nói cặn kẽ tình hình lại với ta.”

Vị Phương Quân đó đồng ý rất nhanh, giọng nói cũng rất dịu dàng.

Cảm xúc căng thẳng của các thôn dân dần được thả lỏng, đi theo đối phương vào trong lều.

Quả nhiên trong lều cũng có không quá nhiều đồ.

Một cái bàn thấp và cả vài chiếc ghế đẩu nhỏ màu sắc sặc sỡ, là kiểu dáng khá hiếm gặp, các thôn dân không kìm được nhìn thêm vài lần.

Phương Quân nhanh chóng gọi họ ngồi xuống ghế đẩu, lại nhét cho mỗi người một ly nước điện giải đựng trong ống tre.

Uống xong vài hớp, các thôn dân không lề mề nữa mà vội vàng báo lại tình hình hiện tại.

Cả thôn họ cũng không phải thứ lười biếng chờ sung rụng, ngày nào cũng vất vả tìm việc làm, chỉ là giá lương thực ở Tức Nguyên hiện nay tăng tới mức không thể chịu nổi, có chăm chỉ cách mấy thì cũng không thể đổi được đồ ăn.

Dĩ nhiên là điều kiện thôn họ cũng bình thường nên không thể có gì ăn nấy, chất đất cũng không đủ điều kiện để xây lò gạch, nên xây giường toàn là giường đất phôi, càng không thể mưu sinh bằng nghề nung gạch.

Hai vị Phương Quân nghe xong cũng thấy khá có ấn tượng với tình hình của thôn này.

Lúc trước họ cũng đã từng tới đó, cũng giúp đỡ và từng làm đánh giá có liên quan, tình hình như thế này thì có thể quy hoạch phát triển một vài ngành chăn nuôi nông nghiệp thích hợp hoặc là khai phá một vài tài nguyên khoáng sản, nhưng đó đều là sản nghiệp dài lâu, cũng phải chờ sau này mới nói được, chắc chắn là không kịp cho mùa thu đông năm nay rồi.

Đội cũng đã lên kế hoạch trước cho chuyện này, chờ sang năm, các vùng đều sẽ chính thức bắt tay vào khai phá sản nghiệp, chỉ cần thời cơ tới cái là sẽ thực hiện cấp tốc.

Giờ nói mấy cái đó vẫn còn sớm.

Trái lại chuyện giá lương thực trong thành tăng vọt mà các thôn dân vừa nhắc, khoảng thời gian này phải can thiệp vào chút đỉnh rồi.

Có quá nhiều việc phải làm, hiện tại họ còn chưa hoàn toàn thống nhất được Bắc địa nữa.

Phía bên chủ thành không hơi sức đâu và cũng không có lý do để xen vào quá nhiều, chỉ cần không tạo thành tình huống rủi ro thương vong lớn hay ảnh hưởng xấu là họ cũng tạm thời không ra tay. Nên trong thời gian ngắn, trọng tâm hoạt động của Phương Quân đều dồn vào các thôn xung quanh.

Nhưng điều này không nói lên họ sẽ coi như không thấy mấy sự hỗn loạn trong các khu thành, và tất nhiên giá lương thực này cũng cần có sự can thiệp.

Suy cho cùng thì cũng có rất nhiều bá tánh sinh sống trong thành mà.

Tìm hiểu tình hình là quy trình cần phải có khi làm việc, Phương Quân nhanh chóng lấy bút giấy ra, loạt xoạt ghi lại những thông tin vừa nghe được.

Dạo này, bên Hưng Hòa có thêm nhiều đồ dùng văn phòng hữu ích.

Ví dụ như thứ họ đang cầm trong tay lúc này, lúc sử dụng cũng không cần phải chấm mực liên hồi, tháo nắp ra là viết ra chữ được luôn. Thậm chí có cái còn không cần nắp, ấn nút bấm trên đầu bút là lòi ra ngòi bút viết chữ, quả thật cực kỳ tiện lợi.

Người Phương gia ra ngoài đi làm rất thích dùng nó.

Cầm bút ghi chép lại xong, lại xác minh thân phận của các thôn dân, xác nhận không gì sai sót rồi thì mời họ nghỉ lại một đêm trong lều, sáng mai sẽ đưa họ về, cũng đã đồng ý chuyện giúp đỡ, bảo họ không cần lo.

Còn cụ thể là giúp thế nào thì tạm thời Phương Quân không nói, trong lòng các thôn dân cũng không suy đoán được gì.

Nhưng nếu người ta đã đồng ý rồi thì cũng không tiện hỏi gì nhiều, cứ vậy mà vò đầu bứt tai ngủ một đêm.

Sáng hôm sau, họ được Phương Quân gọi dậy, nhét vào lòng mỗi người một túi giấy: “Ăn sáng trước, ăn xong rồi chúng ta lại lên đường.”

Thôn dân mở túi giấy ra xem, bên trong đựng thức ăn họ chưa thấy bao giờ, lớp vỏ nhăn nheo màu đỏ sậm, trông giống hoa quả nhưng mùi cực kỳ thơm. Bên cạnh quả còn có một ống nước đường.

Mới sáng sớm ăn hoa quả thì hơi kỳ, nhưng giờ thiếu thức ăn, có ăn đã là tốt lắm rồi, loại quả chắc nịch và to thế này quả là một bữa ăn thịnh soạn nhất họ ăn được trong khoảng thời gian này.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 403: Chương 403



“Lột vỏ ra, ăn từ từ từng chút, đây là khoai lang mật hai bọn ta mới nướng sáng nay, ngon lắm đấy!” Phương Quân cười nói.

Biết có bá tánh không nỡ lãng phí lương thực sẽ ăn luôn cả vỏ, nhưng dù sao khoai lang có vỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, Phương Quân bèn nhắc nhở cẩn thận.

Thôn dân chưa từng nghe tới khoai lang nên chỉ ngoan ngoãn làm theo đối phương nói, lột từng miếng vỏ màu đỏ xám ấy ra để lộ ruột quả màu mật bên trong.

Nói nó là màu mật, không sai lệch chút nào.

Cũng không biết các Phương Quân nướng thế nào mà ruột quả không hề bị khô, có tận mấy chỗ còn rịn ra nước mật sóng sánh, mùi thơm đặc biệt chỉ có món nướng mới có ấy xộc đầy khoang mũi, vài người cũng nóng lòng đánh giá đồ ăn trong tay, cắn ngấu nghiến hai miếng vào miệng.

Miệng nóng quá!

May là bình thường họ ăn cơm cẩu thả đã quen, ngay cả lưỡi cũng giống như có vết chai, chút nóng này vẫn coi như chưa có gì.

Cẩn thận nếm lại.

Hoa quả bình thường toàn có cảm giác giòn, còn không thì mềm, nhưng khoai lang này thì lại không giống lắm, ăn vào có cảm giác chắc thịt và có cảm giác thỏa mãn khi ăn một cái bánh bao ngọt ấy!

Thật sự quá ngon, quả thật là món ngon nhất họ từng ăn trong đời này! Đương nhiên cũng có thể là do đói quá lâu nên họ mới có cảm nhận như vậy.

Khi ăn hết khoai lang, họ thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.

“Tuy là quả, nhưng hình như ăn vào rất chắc bụng nhỉ?” Một người xoa bụng nói.

Phương Quân nghe vậy thì ở một bên cười nói: “Đây chính xác không phải loại quả thông thường, khoai lang sản lượng lớn, có thể được coi là lương thực đặc biệt, ăn như món chính cũng hoàn toàn không có trở ngại lớn gì.”

“Đây là lương thực?” Họ nhạy bén trừng to mắt.

“Đúng. Các ngươi đừng vội, chờ sang năm khai xuân, bọn ta sẽ bắt đầu mở rộng trồng khoai lang, khi ấy chắc chắn thôn của các ngươi cũng sẽ có phần.”

Chỉ khi để các bá tánh nếm thử cái ngon cái lợi của khoai lang thì mọi người mới cam tâm tình nguyện trồng nó.

Nếu không thì bá tánh chỉ trồng lúa và hoa màu làm món chính mãi trong nhiều năm trời, chắc chắn sẽ không thích ứng cho lắm.

Đây cũng coi như là chút mưu mẹo không gây ảnh hưởng nhiều của các Phương Quân.

Câu chuyện ăn cơm ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.

Các thôn dân ra khỏi lều trướng theo Phương Quân, ngay lập tức trông thấy mấy chiếc xe chở đầy đồ dàn hàng ngang bên đường.

“Đêm qua người của bọn ta đã căn cứ theo tình hình làng của các ngươi, tính toán ra khẩu phần lương thực đủ để vượt qua mùa đông.” Phương Quân nói: “Lát nữa người của bọn ta sẽ hộ tống các ngươi về.”

Thức ăn khô trên xe toàn là bánh quy nén.

Đành chịu thôi, mùa đông năm nay có quá nhiều nơi cần phải hỗ trợ, có thể nói bánh quy nén là vật tư hữu dụng và kinh tế nhất, nó cũng là sự lựa chọn tốt nhất để đáp ứng nhu cầu cấp thiết.

Phương Quân luôn luôn cân nhắc chu toàn.

Sợ mấy chiếc xe kéo vật tư gây sự chú ý, đến gần thôn sẽ định đổi sang vận chuyển bằng xe bò đã ngụy trang, sau đó thì chia tốp ra vận chuyển vào ngôi làng.

Các thôn dân há miệng, thảng thốt nhìn chiếc xe hàng rất lâu, cuối cùng mới lắp bắp nói cảm ơn.

Rõ ràng là hai vị Phương Quân chưa từng rời họ quá xa, thế rốt cuộc đã tính ra khẩu phần lương thực lúc nào đấy?

Rồi đống đồ này là do ai và từ đâu vận chuyển tới, vậy mà trong một đêm đã gom ra được mấy xe, năng lực làm việc thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán!

Họ ngờ nghệch bước lên xe, đến khi bình tĩnh lại thì bắt đầu thấy phấn chấn vô cớ.

Có đống thức ăn này rồi, thôn họ sẽ có thể bình an vượt qua mùa đông này!

Phương Quân thật sự quá đáng tin, quả thật giống như vị thần tiên sống ấy, giải cứu đám người sống trong khổ nạn họ đây...

Phải rồi, chả trách tờ lệnh giấy đó có tên là Phương Tiên lệnh, chẳng phải là vì nó giống một món đồ quý hiếm mời thần tiên hạ phàm đến cứu thế hay sao?

Chiếc xe chòng chành lắc lư, nhanh chóng đến được vùng lân cận của ngôi làng, các Phương Quân chia hàng ra xong thì khiêng lên xe bò.

Bánh quy nén được đưa vào ngôi làng rất nhanh, một nhóm người hoan hô chia lương khô ra. Phương Quân đi cùng lại nói kỹ thêm nhiều cách ăn của nó, với cả lượng lương thực dự trữ hằng ngày cho mọi người biết.

Cảm giác tuyệt vọng nặng nề ủ dột trong thôn nhanh chóng mất sạch trong mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ bánh quy nén đun sôi!

Tình hình tương tự còn xuất hiện đồng thời ở rất nhiều nơi khác.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 404: Chương 404



Kể từ khi có máy bán hàng Thịnh Quân, khắp nơi ở Bắc địa đều xây dựng nhà kho tiếp tế, đủ để chi viện thức ăn ứng phó nhu cầu bức thiết đến các địa phương nhanh cấp tốc.

Có thể nói, chỉ cần là khu vực Phương Quân đi qua thì sẽ không còn ai đói c.h.ế.t một cách dễ dàng nữa.

Cố gắng ngoan cường vượt qua mùa đông năm nay, tỉ lệ c.h.ế.t cóng cũng giảm đi rất nhiều.

Có thể nói, trong lòng của vô số bá tánh, giờ đây cái tên Phương Quân đã vang dội không gì bằng từ lâu rồi.

Nếu nói vậy thì giả sử hoàng đế và Phương Quân bắt mọi người xếp hàng chọn phe, nhất định mọi người sẽ không chút do dự đứng sau lưng Phương Quân.

Hoàng đế là ai?

Không hiểu, không biết!

Bá tánh đều thấy rằng nếu thật sự nổi lên xung đột gì đó, hành vi đứng sau lưng Phương Quân cũng không chỉ là sự ủng hộ đơn phương họ dành cho Phương Quân.

Chắc chắn nhóm Phương Quân cũng sẽ bảo vệ họ phía sau, không để cho bất cứ ai bị thương.

Phương Quân khiến cho người ta tin cậy như vậy đấy.

Cũng chỉ có đội ngũ như vậy mới xứng có được tấm lòng chân thành của người dân.

-

Bận rộn chuẩn bị mãi, mùa đông ở Bắc địa cũng đã đến.

Con đường giường sưởi đã xây xong ở rất nhiều nơi, giúp được rất nhiều người.

Có vài nơi thật sự không kịp xây giường, nơi nào có thể dùng than tổ ong thì dùng than tổ ong, còn nếu không được thì dùng túi sưởi và chăn bông áo bông chống rét chống chọi trước.

Sau khi thăng cấp thành siêu thị thì cũng có thể bán miếng dán Noãn Bảo lúc trước Thịnh Quân cho nhóm Tảo Nhi dùng rồi, sử dụng món đồ này vào lúc cấp thiết khá hiệu quả, lại còn có kích thước nhỏ nên có thể vận chuyển bằng máy bán hàng, cũng giải quyết được sự khẩn cấp ở rất nhiều nơi.

Xét theo tình hình thương vong hiện tại, đa số bá tánh đều giữ được mạng sống nhờ sự cố gắng của Phương Gia Quân, con đường giường sưởi có thể nói là thành công rực rỡ.

Thịnh Quân thuận lợi thăng cấp thành siêu thị và nhóm Tảo Nhi bôn ba khắp nơi quyên tiền làm việc đều là đại công thần.

Nhưng khi mọi người mới thở phào nhẹ nhõm được tí thì Thiết Trụ ở Hồi Hột xa xôi truyền tới một thông tin qua máy bán hàng của Thịnh Quân.

“Nói ra cũng là một chuyện kỳ lạ, chúa đất ở Đông Thành vậy mà lại cướp trâu bò của Tác-ta, chắc hai bên sẽ xảy ra phân tranh nhanh thôi.”

Quả là một chuyện kỳ lạ.

Theo ghi chép lịch sử của triều đại này, vì không giỏi trồng trọt cày bừa nên dân tộc thiểu sổ của Tác-ta từng có tiền lệ gây rối biên thành trong lúc thiếu ăn thiếu mặc.

Sau này cũng nổi lên không ít lần phân tranh, lần gần đây nhất chính là tiền triều gây chiến đánh tan tác dân tộc Tác-ta khiến họ rút về thảo nguyên nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nhưng chuyện biên thành đã cướp trâu bò của Tác-ta, quả thật là chưa từng nghe nói tới...

Thiết Trụ nhanh chóng nói kỹ lại sự việc.

Lúc trước, luôn có một lực lượng với quy mô không to không nhỏ đóng quân ở Đông Thành.

Mấy năm trước đám người đó là quân chính quy đóng quân ở biên ải, sau này không biết tại sao, hình như là chệch đường với Hoàng Đế nên phát triển thành sự tồn tại tựa như chúa đất.

Vì địa bàn chiếm đóng tầm thường, cũng không phải vùng đất trù phú phong thủy gì nên có vẻ miền nam cũng không xem họ là mối đe dọa.

Mới đầu, lúc đi ra phía bắc thì nhóm Thiết Trụ vẫn là một gánh hát lưu động, không tiện đối mặt trực diện với cục xương cứng ở Đông Thành này, cuối cùng họ vẫn không đến Tác-ta mà vòng về Hồi Hột có tình hình tương đối sáng sủa hơn.

Tuy sau này Hồi Hột phát triển lên nhưng lại bận hợp nhất kỵ binh, còn phải chế tạo đất trồng trọt ở Hồi Hột, bận chuyện dầu mỏ nữa nên cũng luôn không rảnh tay để đi chấn chỉnh Tác-ta.

Dạo này cũng vì bên Thiết Trụ đã khá rảnh rỗi nên mới đưa chuyện thống nhất Tác-ta vào lịch trình.

Thế là hắn ta bèn đi dò la số tin tức này.

Trong quá khứ, tuy Đông Thành canh phòng khá chặt, làm việc cũng không quang vinh gì, nhưng dù sao cũng từng là đội ngũ chính quy, trong lòng luôn chất chứa đôi chút sĩ diện cao ngạo. Hơn nữa quân đóng đô ở Đông Thành còn hợp tác với thủ lĩnh bộ lạc trên thảo nguyên, bình thường cũng hay qua lại nên hoàn toàn không làm ra hành vi của thổ phỉ như cướp trâu bò của người dân.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 405: Chương 405



Nhưng tình hình năm nay thật sự khác biệt.

Dưới sự ảnh hưởng của rét đậm trong phạm vi lớn, khắp mọi nơi ở Bắc địa đều không được như kỳ vọng, một nơi không tốt thì cũng không ảnh hưởng đến những nơi khác thu hoạch bội thu nên chỉ cần có đủ tiền thì sẽ luôn có cách kiếm ra đồ ăn. Nhưng năm nay lại không được vậy, mọi người đều không tốt nên chỗ nào cũng không kiếm ra đồ ăn.

Nếu chỉ có Bắc địa không thu hoạch được thì còn đỡ.

Vốn dĩ giữa hai miền nam bắc cũng có vài thương nghiệp tới lui, nhưng dưới sự quản lý của nhóm Tảo Nhi và trong hình trạng miền nam ngày càng căng thẳng, nên mấy năm nay chỉ có lác đác vài đội ngũ buôn bán xuyên lục địa tiến ra tận cùng miền bắc.

Trái lại bên Tác-ta nuôi không ít trâu bò, trước kia cũng ứng phó với khí hậu giá rét nên khá có kinh nghiệm, bởi vậy năm nay không có nhiều trâu bò bị c.h.ế.t cóng.

Mới đầu Tác-ta cũng giao dịch với Đông Thành bằng thịt như bình thường, nhưng sau này thức ăn ngày càng ít nên họ cũng tiếc, thế là giữ lại hết cho bản thân, định chế biến thành thịt khô làm lương thực dự trữ.

Thế là Đông Thành không nhận được thức ăn bèn chó cùng rứt giậu, nghe nói mối hợp tác với bên thảo nguyên cũng đã rạn nứt hoàn toàn, hai bên chính thức trở mặt, dạo này đã thường xuyên xảy ra cọ sát.

Tình huống chính là như vậy.

Thiết Trụ truyền tin về cũng là định bàn bạc hành động tiếp theo, kéo dài lâu vậy rồi, cũng nên tìm hiểu triệt để về chuyện của Đông Thành và Tác-ta. Sau khi giải quyết xong còn có thể sắp xếp lại biên chế của tất cả kỵ binh, bước tiếp theo sẽ nên là thống nhất Bắc địa hoàn toàn.

Giờ họ đã làm công tác phát triển ở không ít nơi rồi, danh tiếng trong quần chúng cũng rất cao, nhưng suy cho cùng binh lực vẫn không đủ hùng mạnh nên không thể khống chế hoàn toàn được Bắc địa.

Kỵ binh ở Bắc địa rất quan trọng.

Dĩ nhiên Tảo Nhi cũng biết những lý lẽ này, nàng ấy ngẫm nghĩ một lát, tạm thời không nói chuyện về Đông Thành mà hỏi: “À phải rồi Thiết Trụ, tình hình bên Liêu Châu dạo này thế nào?”

Thịnh Quân truyền lại y hệt lời nàng ấy nói bằng máy bán hàng.

“Liêu Châu?” Thiết Trụ sững sờ, hắn ta không ngờ Tảo Nhi lại hỏi cái này.

Liêu Châu cực kỳ khô hạn, dù không bị rét đậm nhưng mùa đông cũng có nhiệt độ đủ để người ta c.h.ế.t cóng, mấy năm trước từng là vùng đất lưu đày, đồng thời cũng có vài dị tộc chiếm giữ ở đó... À không, đó không phải là dị tộc mà nên gọi là dân tộc thiểu số.

Nhưng sau khi hoàng đế dời đô thành xuống phía nam thì không còn nhiều người bị đày đến Liêu Châu nữa.

Các thánh địa nam bộ như Nam Đảo nắng gắt không gì bằng và Yên Khương khí độc khắp nơi đã trở thành nơi lưu đày mới nhất và được ưa chuộng nhất.

Nói sao nhỉ... Mấy địa điểm lưu đày này có thể nói là chỗ nào cũng khổ, đến đó toàn là đi chịu tội thôi.

“Dạo này Liêu Châu không có nhiều động thái mới, nhưng hình như dạo này Mạc Khước có dấu hiệu rục rịch muốn hành động, không biết đang âm thầm mưu tính làm chuyện gì.” Thiết Trụ nói.

Mạc Khước là quốc gia nhỏ nằm ở phía bắc Hồi Hột, lúc trước từng giao chiến với nhóm Cách La, sau đó có sự hỗ trợ của Phương Quân nên họ bại trận, chạy về địa bàn của mình nghỉ ngơi dưỡng sức nhân lúc nhóm Thiết Trụ bận phát triển.

Có thể dạo này đã nghỉ ngơi đủ rồi, không biết lại muốn gây sự gì. Nhưng Thiết Trụ cũng luôn nhờ người để ý đến tình hình của Mạc Khước nên không quá lo lắng về chuyện này.

“Mạc Khước ra sao tạm thời cứ kệ nó, chờ giải quyết chuyện Đông Thành xong thì thu một lượt với Liêu Châu luôn, thẩm tra tội phạm có tội thật thì đưa đi lao động, bị vu oan thì nhận vào dưới trướng chúng ta, rồi thiết lập quan hệ ngoại giao với bên đó, đám người đó không hẳn là kỵ binh nhưng chắc chắn cũng là một chiến binh dũng mãnh.”

Dạo trước, kiến thức của họ còn nông cạn nên không có suy nghĩ gì với Liêu Châu, cho rằng đây chỉ là một vùng đất bần hàn lưu đày.

Sau này đọc nhiều sách thì đã có thể biết được mặc dù Liêu Châu này lạnh giá nhưng cũng là một vùng đất trù phú phong thủy, sở hữu một mảnh đất màu mỡ có thể trồng ra lúa gạo ngon nhất.

Tuy pháp điện của Phương Tiên Nhi có rất nhiều rau củ chất lượng thượng hạng, có thể dùng để vun trồng, ưu hóa chủng loại nhưng lúa gạo lại là lương thực phải gia công kỹ lưỡng, không thể lấy ra dùng trực tiếp như hạt giống.

Lúa gạo trồng ở Bắc địa cũng có tính chất đặc biệt, phải là giống vừa chịu lạnh vừa chịu hạn được. Trong lúc thực hiện con đường giường sưởi, họ đã tìm ra một giống lúa phù hợp nhất, định sau này sẽ lấy nó làm nền tảng tiến hành vun trồng.

Nếu đã có dự định này, vậy vùng đất ở Liêu Châu rất quan trọng.

Hơn nữa dũng sĩ của dân tộc thiểu số và một vài người bị định tội oan có thể sống sót tại Liêu Châu cũng là nhóm người rất có bản lĩnh, sẽ là lực lượng hỗ trợ rất tốt của họ.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 406: Chương 406



Lĩnh hội xong suy nghĩ của Tảo Nhi, Thiết Trụ không nhịn nổi mà gào thét với máy bán hàng:

“Tảo, Nhi, tỷ! Nhiều nhiệm vụ như vậy, tỷ cũng đánh giá cao ta quá rồi đấy nhỉ! Giờ ta đã hơi thấy có lòng mà không đủ sức rồi này!”

Suy cho cùng thì cũng là người quen thân thiết, Thiết Thụ hoàn toàn không có ý khoe tài, bèn mở miệng xin giúp đỡ không chút chần chừ.

Tảo Nhi không kìm được lắc đầu cười: “Ta còn không hiểu ngươi sao? Huynh muội Đại Ngưu đã lên đường rồi. Ta cũng bảo nhóm Kéo Khắc Thân đưa vài người sang đó, bên ngươi còn có Mộc Kỳ Nhĩ, chỉ xử lý chuyện Tác-ta thôi chắc đủ rồi nhỉ?”

Nói ra thì, lần này Lý Phát Tông cha của Thiết Trụ cũng đi cùng. Nhưng Tảo Nhi không định tiết lộ trước, nàng ấy muốn cho Thiết Trụ một bất ngờ.

“Còn bên Liêu Châu, đợi xong vụ này rồi hẵng nói. Nếu trồng trọt bên đó thì còn có đất lạnh cứng cần xử lý, khi ấy phải cử nhân viên kỹ thuật chuyên môn sang đó...”

“Nhóm Đại Ngưu sắp đến đây ư?”

Thiết Trụ vừa nghe xong, lập tức đầy m.á.u sống lại trở nên phấn chấn: “Vậy thật sự tốt quá rồi, bên ta không có vấn đề gì, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Tính thời gian, cũng đã lâu hắn ta và Đại Ngưu không gặp nhau.

Trên thực tế thì mấy năm nay hắn ta luôn ở Hồi Hột, cũng đã lâu lắm rồi không về nhà. Nhưng đây đều là vì để cuộc sống tốt đẹp hơn nên Thiết Trụ không hề thấy tiếc mà chỉ thấy mình đang làm một chuyện rất có ý nghĩa.

Bàn xong kế hoạch trong khoảng thời gian sắp tới, Thiết Trụ đi sắp xếp công việc.

Tảo Nhi cũng ở trong một gian phòng làm việc trong siêu thị Thịnh Quân để nói chuyện với Thiết Trụ, bàn xong chuyện cũng không rời đi ngay mà ngồi suy tư trước bàn làm việc.

Dạo này huyện thành lại thực thi không ít quy hoạch và công trình xây dựng, huyện nha cũng được trưng dụng nên gần đây họ đều làm việc trong một vách phòng nhỏ trong pháp điện Phương Tiên Nhi.

Khỏi phải nói, nơi này yên bình yên tâm lại yên tĩnh, nếu không phải sợ ở lâu làm phiền Phương Tiên Nhi thì mọi người đều rất sẵn lòng ở lại.

“Ôi, cứ luôn thấy thời gian không đủ dùng ấy.”

Bỗng dưng Tảo Nhi thở dài, khoanh tay trước ngực: “Lúc trước ta tài hèn học ít, suy nghĩ vẫn còn ngây ngô quá. Từ xưa đến nay kỵ binh ở miền bắc không thể đến được lãnh thổ miền nam đều là do địa hình không tiện thi triển. Phía nam nhiều sông ngòi, đánh nhau toàn phải khoanh tay bó gối chứ đừng nói là kỵ binh đao to búa lớn đi qua.”

“Kỵ binh chỉ có thể giúp chúng ta thống nhất Bắc địa, còn nếu muốn đưa xuống phía nam thì ý tưởng cũ hoàn toàn không khả thi, nên vẫn phải dựa vào lục quân và thủy quân tinh nhuệ thôi.”

Chắc chắn thủy quân tốt sẽ cần thuyền chiến tiên tiến và vũ khí thích hợp để giao chiến đường thủy, hiện tại có quá nhiều thứ phải dùng tiền, nếu nghiên cứu chế tạo thuyền chiến, đào tạo thủy quân lại từ ban đầu thì đó lại là một khoản tiền khổng lồ.

Thịnh Quân nghe xong, không kìm được nói: “Nếu có thể tiến hành cải tạo từ tàu thuyền có sẵn, có lẽ có thể giảm nhẹ chút.”

“Cải tạo? Dù miền nam có tàu thuyền thì chắc chắn cũng không tiện ra tay đi cướp, cái đó thì chỉ có thể xem xét đến nước ngoài thôi.”

Tảo Nhi nghĩ ngợi: “Hình như kỹ thuật đóng thuyền ở nước Nguyệt Ly không tồi, nhưng theo ta biết, nước láng giềng đóng thuyền giỏi nhất hiện nay chắc vẫn là nước Oa. Mấy năm nay hoàng đế còn mở đường giao dịch từ hải vực đông nam đến nước Oa, tiết kiệm được không ít tiền, cũng mua được rất nhiều đồ...”

Vừa nghe Tảo Nhi nhắm vào tàu thuyền của nước Oa, dĩ nhiên Thịnh Quân giơ trăm tay ủng hộ, nàng thầm nói: “Đúng, quả thật kỹ thuật đóng thuyền bên họ không tồi, nếu không thì cũng không thể vượt biển đến miền nam tìm hoàng đế bàn giao dịch được, nếu có thể cải tạo bằng thuyền chiến của họ, chắc có thể đỡ rất nhiều công sức nhỉ.”

Giặc Oa vẫn là có bản lĩnh thật, nếu không thể cũng không thể làm mưa làm gió trên biển.

Tuy nói hiện tại vẫn chưa có tin về chuyện giặc Oa gây sự miền biển, nhưng với dấu hiệu tình hình hiện tại, hai nước đã khai thông tuyến đường giao dịch, giặc Oa xuất hiện chắc cũng là chuyện sớm muộn thôi.

“Tuy nói như vậy, nhưng từ bản đồ ta thấy đi nước Oa kiểu nào cũng phải qua một vùng biển, lấy được tàu của họ cũng không phải chuyện dễ, vẫn nên để tới khi ấy rồi tìm cơ hội thôi.” Tảo Nhi thở dài.

Dù có ra sao, làm theo kế hoạch thống nhất Bắc địa trước đi rồi nói.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 407: Chương 407



Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua.

Cuối cùng nhóm Đại Ngưu cũng đã đến Nha Mà, thành công tụ họp với Thiết Trụ.

“Thiết Trụ, đã lâu không gặp!” Đại Ngưu đi qua nhiệt tình ôm lấy Thiết Trụ.

“Đã lâu không gặp, ngươi...” Thiết Trụ còn chưa nói hết câu thì đã trông thấy Lý Phát Tông bước ra từ sau lưng Đại Ngưu.

Hắn ta chợt kinh ngạc đến nói không nên lời: “Là cha?”

Đại Ngưu không kìm được cười ha hả không ngớt.

Lý Phát Tông cũng cười lớn theo hai tiếng, đi qua vỗ vai Thiết Trụ: “Tiểu tử giỏi giang này, mấy năm nay thật vất vả, làm tốt lắm, không làm mất mặt gia đình ta!”

Không gặp thì không thấy nhớ nhà nhiều tới thế, nhưng vừa thấy cha xuất hiện cái là vành mắt Thiết Trụ lại hơi đỏ lên.

Hai người nhanh chóng đi qua một bên tâm sự riêng.

Mộc Kỳ Nhĩ, Thúy Thúy và nhóm Kéo Khắc Thân trao đổi với nhau về tình hình bên Tác-ta.

Mộc Kỳ Nhĩ bị bắt cóc đưa ra khỏi thảo nguyên kể từ khi còn nhỏ nên ký ức về gia đình đã rất mơ hồ.

Cô bé đã nói về tình hình dạo này mà mình nghe ngóng được: “Bộ lạc hùng mạnh nhất trên thảo nguyên hiện nay tên là Tát Tát, bộ lạc hoàn toàn rạn nứt với Đông Thành cũng là nó. Nhưng qua sự quan sát và phân tích dạo gần đây của ta, bên bộ lạc đó cũng không hoàn toàn là nạn nhân, tuy bị cướp trâu bò nhưng chắc cũng là muốn mượn chuyện này để tách khỏi Đông Thành...”

Tách khỏi Đông Thành là bước đầu tiên, có lẽ Tát Tát vẫn ôm tham vọng lớn lao hơn, ví dụ như san bằng Bắc địa bằng kỵ binh rồi cướp bóc khắp nơi này nọ... Bộ tộc trên thảo nguyên không như Hồi Hột, họ hoàn toàn không biết cày cấy, cũng không có điều kiện quá tốt để trồng trọt.

Mà bộ lạc như Tát Tát này lại là phần tử hiếu chiến, dĩ nhiên cũng rất thích lấp đầy cơn thèm khát bằng cách cướp của.

Cũng không phải tất cả bộ tộc đều thích làm vậy, nhưng trước mắt Tát Tát lại là bộ lạc lãnh tụ trên thảo nguyên nên tiếng nói của nó luôn có uy quyền nhất.

“Ôi, lúc trước ta rời khỏi thảo nguyên thì chiến tranh vẫn chưa kết thúc, nhưng lúc ấy Tát Tát hợp tác với Đông Thành, trở thành bộ lạc đứng đầu cũng không gì bất ngờ. Tóm lại là tác phong của bộ lạc đó quả thật là tham lam bỉ ổi.” Kéo Khắc Thân bực bội nói.

Nếu không phải tại Tát Tát, ngày xưa Kéo Khắc Thân cũng sẽ không đưa tộc nhân rời khỏi thảo nguyên.

Nhưng có lẽ là trong họa có phúc, không rời khỏi thảo nguyên thì họ cũng sẽ không gặp được Phương Quân.

Cuộc sống ở huyện Hưng Hòa vừa hạnh phúc vừa ổn định, nhất là chiếc bụng, cực kỳ no đủ.

Gia đình họ không thiếu một ai, mọi người đều nhận được sự chăm sóc rất tốt, con cái cũng có thể hưởng thụ được tài nguyên giáo dục chất lượng tốt nhất.

Có thể nói rằng, huyện Hưng Hòa chính là vị cứu tinh của nhóm Kéo Khắc Thân, ngủ trong căn nhà yên bình, hằng ngày bầu bạn với mấy chú ngựa mình thích nhất ở trang trại ngựa.

Dù sau này thảo nguyên có bình yên trở lại, gọi họ quay về thì Kéo Khắc Thân cũng sẽ không bằng lòng.

Không phải ai cũng sẽ lưu luyến quê hương.

Mà đời này của hắn ta đã trưởng thành ra hình dáng của Hưng Hòa, có c.h.ế.t cũng định làm quỷ của Hưng Hòa.

Dù sau này Phương Quân có thống nhất Tác-ta bắt đầu xây dựng phát triển, cho mọi người một cuộc sống tốt, thì những người còn lại trên thảo nguyên cũng sẽ luôn sống thoải mái ít hơn nhóm Kéo Khắc Thân tận mấy năm.

Ừm, có so sánh mới có hạnh phúc.

Quả nhiên vẫn là hắn ta có tài tiên tri, sớm ngày nương tựa huyện Hưng Hòa!

Nghĩ đến mấy chuyện này, giọng điệu nói chuyện của Kéo Khắc Thân cũng không kìm được lộ ra đôi phần đắc chí.

Khóe môi hắn ta cong thành nụ cười: “Lúc trước ta cũng có vài mối quan hệ ở các bộ lạc nhỏ, tiếc là người dân trên thảo nguyên luôn không có nơi ở cố định. Đã lâu lắm rồi không gặp nhau nên giờ ta cũng không biết họ dọn đi đâu nữa, thế nên chắc không giúp được chuyện gì rồi!”

Mộc Kỳ Nhĩ thấy khá khó hiểu: “Kéo Khắc Thân đại thúc, giúp hay không cũng không sao, nhưng tại sao giọng điệu của thúc lại tự hào vậy chứ!”

Nụ cười của Kéo Khắc Thân cứng đờ, hắn ta ngại ngùng vuốt râu: “À haha! Không có gì, chỉ là ta nghĩ nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng sắp trở về thảo nguyên nên không nén được niềm vui thôi!”

Đại Ngưu tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu: “Chuyện này rất bình thường, suy cho cùng thảo nguyên cũng là quê hương của các thúc. Sau này chúng ta quản lý Tác-ta chắc chắn cũng cần nhân sự của mình, khi ấy thúc có thể xin dọn nhà về thảo nguyên làm chủ sự, thế thì có thể sống ở trên quê hương cả đời rồi!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 408: Chương 408



Kéo Khắc Thân nghe xong thì thấy chắc tối nay mình ngủ sẽ gặp ác mộng rồi ấy: “Cũng, cũng không cần thiết...”

Đúng lúc cha con Thiết Trụ ôn chuyện xưa quay lại, Kéo Khắc Thân vội vàng chuyển chủ đề, họ lại nói về kế hoạch cụ thể thu phục Tác-ta.

“Theo lý mà nói, với hình hình này thì cứ để mặc cho cuộc cọ sát giữa Đông Thành và Tác-ta quyết liệt gây cấn, bào mòn thực lực cả hai bên, sau đó chúng ta thừa dịp xen vào mới là cách giải quyết tốt nhất.”

Thiết Trụ ngồi xuống nói: “Nhưng trong Đông Thành còn có rất nhiều bá tánh, Tác-ta cũng có không ít bộ tộc nhỏ bị ép tham dự vào cuộc chiến, chúng ta vẫn nên thẳng tay giải quyết sạch bọn họ một cách sấm rền gió cuốn sẽ tốt hơn.”

Đối phó với Hoàng đế và Phụng Vương là kế hoãn binh thực sự, nhưng bên Đông Thành thì khác, họ vẫn còn rất nhiều cách giải quyết.

Dù gì trước giờ họ chưa từng lơi lỏng trong việc nghiên cứu chế tạo vũ khí, dạo này lại có thành quả mới rồi, với cả nhóm Đại Ngưu cũng đã đến. Đối mặt trực diện sử dụng vũ khí, họ hoàn toàn không cần sợ đối phương.

Hiện tại trời lạnh đất cóng, người dân hai vùng đó đều rất thiếu lương thực, đây chính là một điểm yếu rõ rệt.

Với cả còn có đại quân kỵ binh do công chúa và Cách La dẫn dắt nữa.

Đã có tài liệu chuyên môn và trang bị tốt nhất do nhóm Thiết Trụ tìm ra, nên thực lực của kỵ binh Hồi Hột hiện tại đã khác biệt vượt bậc rồi.

Nói thế này đi, lúc trước nhóm Cách La đánh Mạc Khước có thể nói là vô cùng trầy trật, nhưng nếu bây giờ có giao thủ lần nữa thì chắc chắn có thể bỏ xa đối phương mười vạn tám nghìn dặm.

Đừng thấy dạo này Mạc Khước cứ lén lút gây rối, có vẻ như rất nhẫn nại để làm đại sự mà rén.

Nhưng nhóm Cách La có lòng tin rằng chỉ cần kỵ binh bên mình vừa ra trận là toàn bộ mảnh đất Mạc Khước đều phải run rẩy, hai đội quân vừa chạm mặt nhau thì chắc cả rắm đối phương cũng chẳng dám thả, chỉ có thể cụp đuôi bỏ chạy thôi!

Không sai, chính là đỉnh vậy đấy.

Nói ra thì, qua một loạt công tác tư tưởng công nhận văn hóa thì bộ não của công chúa và Cách La cũng dần biến thành hình vuông.

Đương nhiên, không chỉ là vì tư tưởng trung tâm của thế giới đại đồng Phương Tiên Nhi được lòng người sâu sắc, mà vì còn có một chuyện rất hiện thực, đó chính là mọi người đều đã nếm được vị ngọt của việc nương tựa vào Phương Quân.

Vũ khí hoàn hảo, vật tư phong phú, kiến thức vô tận.

Dù bản thân họ có bản lĩnh làm hoàng đế thì e là cũng không thể tiếp xúc với mấy món đồ thần kỳ này, mà ở chỗ Phương Quân, mấy cái này chỉ là đồ căn bản thường thấy.

Tuy tục ngữ luôn nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình. Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.

Nhưng với nhóm công chúa, gà chỉ là gia súc có thể thấy bất cứ nơi đâu, dù có xuất hiện thì cũng chỉ bị người ta đưa lên mâm cơm hoặc mang số phận mặc người cấu xé.

Mà đuôi phượng thì lại khác, nó luôn có một tia hy vọng trở thành đầu phượng, dù có sa sút thì cũng có thể bay lên làm thần điểu trên trời.

Nói tóm lại, mặc dù công chúa và Cách La luôn âm thầm so sánh nhưng cũng đã đạt được nhận thức chung, cho rằng đi theo Phương Tiên Nhi là việc làm sáng suốt.

Bên này nhóm Thiết Trụ đã bàn chuyện gần xong, cuối cùng chốt hạ một câu cuối:

“Được rồi, quyết định vậy đi. Chúng ta về chỉnh đốn đội ngũ trước, tổng hợp tình báo, sau khi kế hoạch không còn sai sót thì chính thức xuất phát đến Đông Thành!”

Bàn bạc xong, một nhóm người nhanh chóng làm công tác chuẩn bị.

Nha Mà và thảo nguyên không tiếp giáp trực tiếp với nhau, ta có thể đi đường vòng từ bên Mạc Khước hoặc là tiến vào từ Đông Thành.

Dạo trước, một vòng ngoài rìa thảo nguyên bị ba tòa thành trì khác nhau bao vây, không biết từ bao giờ lại trở thành địa bàn do Đông Thành nắm giữ toàn bộ.

Giờ đưa mắt trông ra xa cả vùng đất ấy, diện tích của Đông Thành cũng vô cùng rộng lớn.

Nhưng cuộc sống bá tánh trong thành thế nào, ta cũng có thể nhận ra được chút ít từ điệu bộ của quân Đông Thành và hàng phòng ngự cao lớn do chúng dựng lên.

Công tác chuẩn bị trước khi ra trận đã được chuẩn bị tươm tất, Phương Quân với quy mô nhỏ oai nghiêm bước vào hành trình.

Nhờ có bản đồ được vẽ chi tiết, họ đã vạch ra một tuyến đường tắt có sự giám sát yếu kém gần Đông Thành.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 409: Chương 409



Đông Thành canh giữ nghiêm ngặt, ai tiến vào cổng thành cũng phải bị thẩm tra và soát người kỹ càng nên không dễ trà trộn xâm nhập, nhóm Thiết Trụ cũng không che giấu hành tung, trực tiếp dẫn theo đại quân lính đến gần Đông Thành.

“Không hay, có kẻ địch tấn công!”

“Đây rốt cuộc là lính ở đâu đến? Sao bên xích hầu chẳng có chút tin tức nào vậy!”

“Mau, mau đóng cổng thành, đi báo tin cho đại nhân!!!”

Quân Đông Thành được huấn luyện bài bản, nhưng quanh năm không có chiến sự cũng hơi buông lỏng, tuy phản ứng đã nhanh lắm rồi nhưng hiển nhiên vẫn hơi hoảng loạn.

Cổng thành nhanh chóng được đóng chặt, kèn lệnh báo có địch tấn công lập tức vang lên, thế nhưng báo tin tập kết vẫn cần tốn chút thời gian.

Lính gác đứng trên thành bắt đầu hô to: “Kẻ đến là ai? Nhanh chóng rút lui khỏi nơi này!”

Nhưng nhóm Thiết Trụ lại không có ý chờ đối thủ đến đông đủ rồi tiến hành chơi theo lượt.

Họ cũng không nói nhiều, chỉ bảo kỵ binh giữ yên tại chỗ, bộ binh thì không chút e dè đi tới chỗ khá gần tường thành, giơ tay lên, kéo ra một khẩu đại bác, còn là cái có uy lực nhỏ nhất, không nói tiếng nào đã cho nổ cổng thành thành một cái lỗ.

Nhắm rất chuẩn, khống chế hỏa lực tốt, chỉ phá cổng chứ không làm bị thương người.

Động tác của họ quá đột ngột, thậm chí các cung thủ của Đông Thành đối diện còn chưa tập kết vào chỗ, không kịp b.ắ.n tên cảnh báo thì đã thấy kẻ địch dũng mãnh ập đến trước mắt nhanh như cơn gió, lại không biết chúng lấy ra thứ yêu khí gì mà phá banh cổng thành kiên cố của họ với công thế tựa tiếng sấm.

Tiếng vang gầm trời như sét đánh bên tai, không ít người vô thức quỳ xuống đất, bỗng chốc sợ tới á khẩu im phăng phắc.

Tất cả quân Đông Thành đều kinh ngạc ngỡ ngàng, không ngờ lại có đội ngũ không tuân theo quy tắc thế này.

Lúc trước họ cũng từng đánh trận nhiều lần, dù là kẻ hung hãn như người Thát Tử thì cũng sẽ không có can đảm im ỉm khai chiến như thế này.

Trừ phi là tấn công vào ban đêm, muốn đánh cho người ta không kịp trở tay. Nếu không thì chuyện giao chiến này, theo lý thì nên có một quá trình thương lượng trước, mở miệng bàn điều kiện dây dưa một phen rồi mới xem xem có thể tìm cách giải quyết khác hay không, dù gì thì quân phí của họ cũng không phải do gió thổi tới, đánh nhau xây lại thành trì cũng hao tài tốn của mà.

Với cả hai bên đều không biết tình hình đối phương là nông hay sâu, không phải nên thăm dò lẫn nhau chút sao?

Thế mà đối phương lại trực tiếp đến dưới thành khai chiến!

Đám mãng phu này không sợ chết, không tiếc mạng vậy, có chắc là loạt cung tiễn bên họ có kịp phóng ra không? Rồi có kịp lấp đầy máy b.ắ.n đá không?

Thôi, họ làm không kịp thật...

Hơn nữa đối phương còn thẳng thừng mang lôi khí tới nổ phá cổng thành...

Nhưng cũng phải thôi, đối phương có vũ khí lợi hại như thế, quả thật là có cơ sở để làm xằng làm bậy.

Suy cho cùng thì chỉ cần b.ắ.n vài phát thế thôi là cả Đông Thành này đều có thể bị san bằng...

Hiểu được những điều này, tất cả quân Đông Thành có mặt tại đó đều bắt đầu bủn rủn, dù viện quân phía sau đã lục tục chạy đến nhưng cũng không thể vực dậy tinh thần của họ.

“Này, giờ là tình huống gì?”

“Chúng ta đánh không lại đâu, đối phương có một loại lôi khí vừa vang lên là phá nát cổng thành...”

“Ngươi đang nói bậy cái gì đấy!”

“Ta nói bậy, ngươi tự xem đi!!!”

Ngay lập tức, tất cả những người mới đến cũng nhìn thấy di tích cổng thành vẫn còn bốc khói ở bên kia rồi cũng thấy thấp thỏm theo.

Có một người trông như tướng lĩnh thấy vậy bèn hô to: “Đừng hoảng! Chuyện đến nước này, chúng ta cũng chỉ có toàn lực liều mạng với đối phương, nếu không thì há chẳng phải là để mặc cho người ta xâu xé hay sao! Máy b.ắ.n đá ở đâu? Mau khiêng qua đây, chưa chắc chúng ta không có sức đấu một trận!”

Lòng quân lại dần sôi sục, chẳng ai chịu để người ta làm thịt.

“Giết chúng!!!”

“Không sai, chúng ta xông thẳng ra nghênh chiến!”

Đúng ngay lúc này, bên quân địch chợt vang lên tiếng nói chuyện.

“Các vị, trước tiên đừng vội ra tay, hãy nghe ta nói đôi lời.”

Giọng nói đó rất vang, cũng rất rõ ràng.

Quân Đông Thành vừa nghe, lại vô thức dừng động tác lại, tiếp đó bèn lòi ra nỗi oán thầm giống hệt nhau.

Trước tiên đừng vội ra tay? Đối phương còn mặt mũi nói câu này hả!

Rốt cuộc vừa nãy là ai không nói không rằng ra tay nổ phá cổng thành vậy!

Giọng nói đó lại nói tiếp:

“Chư vị cũng thấy rồi đó, trong tay bọn ta nắm giữ vũ khí đủ để hủy diệt thiên địa. Quả pháo vừa nãy thật sự là bất đắc dĩ mà thôi, ta xin lỗi cổng thành của Đông Thành, nhưng nếu không trực tiếp phô ra lực uy h.i.ế.p của bảo bối này thì sẽ làm người ta nảy sinh tâm lý ăn may không cần thiết, không thể nhận biết chính xác thực lực của bọn ta và sẽ mang tới rất nhiều rắc rối.”

“Bọn ta không muốn làm quá nhiều người bị thương, cũng không có ý cướp vật tư, nếu các ngươi có thể đầu hàng, vậy ta đảm bảo tất cả mọi người đều sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng... Chúng ta hãy giải quyết chuyện này một cách hòa bình nhé.”
 
Back
Top Bottom