Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm

Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 15



Lại là ba năm dài đằng đẵng. Vậy là ba năm cấp 3 cũng nhanh chóng trôi qua.

Kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông đến như một lời hẹn ước.

Giám thị đang kiểm tra túi đựng đề thi, tôi chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Tôi mơ thấy cha mẹ ruột lại tìm đến tôi.

Tôi không có bằng chứng, tôi không thể tố cáo họ buôn bán trẻ em.

Họ kéo lê tôi, muốn lôi tôi về nhà.

Bán tôi cho một người đàn ông nào đó, nhận một khoản tiền sính lễ hậu hĩnh, để cho em trai lấy vợ.

Tôi hít một hơi thật sâu. Thi xong rồi. Chẳng mấy chốc tôi sẽ trưởng thành.

Tôi nhất định phải đỗ vào một trường đại học tốt, tôi sẽ không cần người giám hộ nữa.

Đến lúc đó, cho dù là ai, cũng không thể chia rẽ tôi và cha mẹ nuôi.

Ngày có kết quả thi, cha nuôi có một tiết dạy cuối cùng không thể bỏ, nhất định phải lên lớp.

Một giờ chiều, tôi và mẹ nuôi đã ngồi trước máy tính.

Mẹ hồi hộp đến nỗi cứ mỗi phút lại nhấn F5 một lần.

"Mẹ ơi, vẫn chưa đến giờ công bố kết quả đâu."

Mẹ nuôi trừng mắt nhìn tôi: "Mẹ thử xem con chuột có hoạt động tốt không thôi? Thôi con đi nghỉ đi, lát nữa mẹ gọi."

Mẹ nuôi có thói quen ngủ trưa.

"Hôm nay con không thấy buồn ngủ mẹ ạ."

Cứ như vậy, chúng tôi liên tục tải lại trang, cuối cùng trang web cũng chịu hoạt động.

Lúc nhập số chứng minh thư, tôi hồi hộp đến nỗi run cả tay, còn nhập sai một lần.

Mẹ nuôi sốt ruột đến toát cả mồ hôi, liên tục nói: "Sao lúc quan trọng con lại vụng về thế, để mẹ nhập cho!"

May mà tôi đã nhanh chóng nhập lại cho đúng, trang web cũng chuyển sang trang tiếp theo.

Số điểm của tôi hiện lên màn hình.

Tôi và mẹ nuôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, xúc động đến nỗi không nói nên lời.

Ngay lúc đó, điện thoại bỗng đổ chuông.

Nghe máy, tôi nghe thấy tiếng cha nuôi ở đầu dây bên kia: "Các em học sinh, hôm nay con gái tôi có kết quả thi đại học, bây giờ thầy phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Xin phép các em cho thầy hai phút."

Cha nuôi vội vàng bước ra khỏi lớp học, hỏi với giọng đầy háo hức: "Tiểu Quyên của cha ơi, con thi thế nào rồi? Tra được điểm chưa con?”

“Bảo con tra được điểm thì phải báo cho cha ngay, sao lại không nhắn tin? Cha đứng lớp mà cứ sốt ruột không tập trung được, biết thế này cha nghỉ dạy luôn rồi, Tiểu Quyên đã tốt nghiệp cấp 3, cha có phải không cần làm thầy nữa đúng không !"

Mẹ nuôi kích động, nước mắt gần như rơi, vội vàng đáp lại ông ấy: "Sở An Bang, anh thử bỏ việc xem!"

"Chỉ nói cho vui thôi, nhanh lên, bảo tôi điểm thi đi!"

Mẹ nuôi vừa cười vừa rơm rớm nước mắt, nhìn tôi rồi nói với cha: "Cũng ổn, 603 điểm. Cao hơn điểm chuẩn một chút, chắc có thể vào một trường 211 khá tốt."

Cha nuôi hét lên sung sướng: "Tuyệt vời, anh biết là con bé làm được mà!"

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng hỏi thăm: "Thầy Sở, em gái nhỏ thi đỗ chưa thầy?"

"Tất nhiên là đỗ rồi, con bé là do thầy kèm cặp đấy."

Các sinh viên cười ồ lên: "Thầy Sở đừng có khoác lác, thầy dạy vẽ thì được, chứ dạy văn hóa thì thôi đi ạ."

"Lũ nhóc này, gan to bằng trời rồi, có muốn tôi cho qua môn không hả?"

Mẹ nuôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, rồi mỉm cười: "Cha con vui quá nên quên cả cúp máy. Ông ấy đúng là trẻ con."

Anh Sở Kỳ cũng từ nơi xa vội vã trở về.

Anh ấy mua đặc sản ở đó mang về cho tôi, khi tôi nhận lấy vẫn còn nóng hổi.

Tôi cằn nhằn: "Bây giờ anh đang thi mà, đâu cần phải vội vã về như vậy."

Anh ấy trợn tròn mắt nhìn tôi: "Em đừng có tự luyến, anh nhớ cha mẹ nên mới về."

Nhưng buổi tối hôm đó, khi cả nhà đi ăn mừng, anh ấy uống không ít rượu, rồi vỗ vai tôi, giọng nói ngà ngà say: "Tiểu Quyên, sau này dù chúng ta có ở cách xa nhau bao nhiêu, mỗi khi vui vẻ em đều có thể chia sẻ với anh. Em mãi mãi là cô em gái bé bỏng của anh!"

Tôi đưa tay ôm anh ấy, đáp lại: "Vâng, anh cũng là người anh trai tuyệt vời nhất của em."

Anh là món quà mà ông trời đã dành tặng cho tôi.

Mẹ nuôi nhìn hai anh em tôi, rưng rưng nước mắt: "Đây mới đúng là tình cảm anh em nên có, sau này hai đứa đừng đánh nhau cãi nhau nữa."

Ngoài sân có một cây mận. Trên cây lúc này đã chi chít quả xanh quả đỏ.

Từng có một thời, tôi cũng giống như một cây mận trong làng.

Chịu bao sương gió, không ai chăm sóc, cho dù có kết trái.

Cũng chỉ là những quả mận vừa đắng vừa chát, đến sâu bọ cũng không thèm ăn.

Chính cha nuôi đã đưa tôi ra khỏi núi sâu, ghép tôi vào cây đại thụ của gia đình họ Sở.

Chính mẹ nuôi đã dành bao tâm sức, tiền bạc để chăm bón cho tôi.

Cây mận đắng chát ngày nào, giờ đây đã có thể kết những trái ngọt.

Trên đường về nhà, mẹ nuôi ghé vào cửa hàng hoa quả dưới nhà mua một hộp mận.

"Vừa nãy mẹ thấy con nhìn cây mận ngoài sân, có phải con thèm không?_Bây giờ mận còn đắt lắm, mua một hộp ăn thử cho biết, khoảng nửa tháng nữa vào vụ, lúc đó tha hồ mà ăn."

Mận thật chua.

Quả mận chua đến mức khiến tôi ch** n**c mắt.

Tôi ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở: "Mẹ ơi, con yêu mẹ!_Còn có, cảm ơn mẹ!_Cảm ơn mẹ năm đó đã đồng ý nhận nuôi con. Cảm ơn mẹ luôn yêu thương, chăm sóc con, cảm ơn mẹ đã không tin những người nói con có gen xấu."

Cảm ơn mẹ.

Vì đã hy sinh cả cuộc đời mình để vun đắp tương lai cho con.

Mẹ ơi, con đã lớn rồi.

Con sắp trưởng thành rồi.

Từ nay về sau, mẹ hãy sống cho chính mình nhé.

Mẹ và cha, hãy sống cho chính mình!
 
Mận Ngọt - Giấc Mơ Thứ Bảy Trong Đêm
Chương 16: Hoàn



Hậu ký

Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi đi làm thêm.

Tôi kiếm được ba nghìn đồng tiền công.

Tôi dùng số tiền đó đặt vé máy bay cho cha mẹ nuôi đến Vân Nam.

"Mẹ ơi, mẹ và cha cùng nhau đi du lịch đi ạ. Con và anh trai đều đã lớn rồi, chúng con có thể tự chăm sóc bản thân."

Kể từ đó, cha mẹ nuôi đã tìm thấy được cách sống mới cho riêng mình.

Họ đi du lịch bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi.

Họ cùng nhau đi thăm thú các di tích lịch sử ở những thành phố cổ kính, họ tận hưởng cuộc sống thanh bình ở phố cổ vào mùa vắng khách.

Họ tựa vào nhau ngắm hoàng hôn ở một ngôi làng nhỏ trên núi vào những buổi chiều hè.

Họ bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, cùng nhau chờ đợi bình minh trên đỉnh núi.

Cha nuôi là giáo viên, dù sao cũng có chút ràng buộc.

Nên đôi khi ông ấy trở về lớp học, mẹ nuôi đã chuẩn bị hành lý lên đường rồi.

Cha nuôi không nhịn được, than thở trong nhóm chat gia đình: "Mẹ các con bây giờ càng ngày càng quá đáng..."

Mẹ nuôi nhảy vào đáp trả: "Năm xưa anh đối xử với tôi thế nào, bây giờ tôi chỉ là đang "trả đũa" thôi."

Tôi đăng ký vào một trường đại học trong thành phố.

Sau đó tôi thi đỗ vào một trường nghiên cứu sinh 985.

Trong thời gian học cao học, cha mẹ nuôi nói với tôi rằng cha mẹ ruột lại đang tìm tôi.

Nhưng tôi không để tâm.

Sau này, tôi có người yêu, hai bên bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một nỗi bất an.

Tôi nghĩ rằng mình nên giải quyết dứt điểm chuyện này trước khi kết hôn.

Vì vậy, tôi quyết định gặp cha mẹ ruột, nói rõ mọi chuyện cho xong.

Vào đêm trước ngày gặp mặt, cha nuôi đưa cho tôi một tờ giấy: "Cha cứ nghĩ nếu sau này họ không đến tìm con nữa thì cha sẽ không nói cho con biết chuyện này. Nhưng bây giờ con hãy giữ lấy, xem như đó là một quân bài tẩy."

Tôi hẹn gặp cha mẹ ruột tại một nhà hàng kín đáo.

Vừa bước vào phòng, mẹ ruột tôi đã nhìn quanh rồi thở dài: "Chắc chắn đồ ăn ở đây đắt lắm đây. Tốn tiền làm gì chứ?"

Cha ruột tôi khịt mũi: "Con thì được ăn sung mặc sướng."

Em trai cùng cha mẹ của tôi, Bành Trình, cũng đi cùng họ.

Cao chưa đầy mét bảy, nhưng trông nó phải nặng đến bảy, tám chục cân.

Trong lúc trò chuyện, tôi được biết cậu ta không thi đậu đại học, học hết cấp ba là đi làm luôn.

Tuy nhiên...

Cậu ta rất lười biếng, công việc nào cũng chỉ làm được một thời gian ngắn.

Cậu ta vừa lướt qua thực đơn, vừa nói: "Phục vụ ơi, cho chúng tôi ba phần trứng cá muối, súp nấm truffle đen, à cả cua hoàng đế nữa, nhớ lấy con to nhất nhé..."

Nhân viên phục vụ nhìn về phía tôi.

Tôi thản nhiên nói: "Gọi món đắt thế này, lát nữa tự trả tiền đấy nhé!"

Bành Trình đảo mắt, lẩm bẩm: "Không phải giàu lắm sao, sao keo kiệt thế!"

Mẹ ruột tôi kéo mạnh tay cậu ta, ra hiệu im lặng.

Mẹ hỏi han tình hình hiện tại của tôi, biết tôi sắp kết hôn, cha ruột tôi liền hỏi ngay: "Con định lấy bao nhiêu tiền thách cưới?"

"Bọn con yêu nhau tự nguyện, không cần tiền thách cưới."

Cha mẹ ruột tôi kinh ngạc: "Kết hôn sao có thể không lấy tiền thách cưới được?"

Bành Trình cũng nói: "Chị không lấy tiền thách cưới mà lấy chồng, nhà chồng sẽ nghĩ chị là đồ rẻ mạt, sẽ coi thường chị đấy."

Cha ruột tôi nghiêm giọng: "Chị con học hết cấp 2 còn lấy được mười tám vạn tiền thách cưới, con học xong thạc sĩ, ít nhất cũng phải lấy năm mươi vạn chứ.”

“Không lấy thì chẳng phải là quá hời cho nhà họ sao? Hơn nữa em con cũng sắp kết hôn rồi, cần phải mua nhà mua xe, con là chị, phải có trách nhiệm giúp đỡ em chứ!"

Mẹ ruột tôi ngập ngừng: "Với lại bạn trai con ở xa, nếu con lấy chồng thì phải đến đó sống, xa xôi quá. Đến lúc đó chúng ta muốn gặp con cũng khó."

Thật nực cười.

Họ đang tính toán tiền thách cưới của tôi sao?

Họ đang chỉ trỏ tương lai của tôi?

Tôi chẳng buồn giả lả thêm nữa: "Hôm nay tôi hẹn gặp mọi người, không phải là muốn nhận lại cha mẹ.”

“Cả đời này, tôi chỉ xem cha mẹ nuôi là cha mẹ ruột của mình. Giữa chúng ta không có quan hệ gì cả, mong mọi người sau này đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa!"

Cha ruột tôi đã không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: "Đồ rẻ tiền vô ơn bạc nghĩa! Tao là cha mày, không có tao thì làm gì có mày! Giờ mày sống sung sướng rồi thì trở mặt không nhận người thân à, nằm mơ đi!"

Tôi cao giọng, không hề tỏ ra yếu thế: "Lúc hai người bán tôi đi thì nên biết rằng sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nếu mọi người còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ kiện ra tòa, nói được làm được!"

Bành Trình cười khẩy: "Chị, chị nói cha mẹ bán chị, chị có bằng chứng không? Hai nghìn đồng đó, chị có giấy biên nhận không?"

......

Cha ruột tôi gầm lên: "Đúng vậy, mày có bằng chứng không?"

Đúng là vô liêm sỉ!

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đập mạnh xuống bàn: "Nhìn cho rõ đi!"

Đó là một bản cam kết viết tay.

Hồi cấp hai, tôi cứ tưởng mình đã chuyển trường để tránh né sự đeo bám của mẹ ruột.

Nhưng thực ra không phải.

Là cha nuôi đã đưa năm vạn tệ để chấm dứt sự quấy rầy này.

Lần đó, ông ấy đã cẩn thận hơn, bảo cha mẹ ruột ký vào một bản cam kết, sau khi nhận tiền sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa.

"Đây chính là bằng chứng. Lúc đó tôi vẫn còn vị thành niên, hai người nhận tiền, ký vào bản cam kết này, chính là thừa nhận hành vi mua bán trẻ em!"

Tôi nhìn chằm chằm Bành Trình, cười lạnh: "Rảnh rỗi thì nên đọc sách nhiều vào, đừng có lên mạng tìm hiểu rồi tưởng mình biết tuốt!"

Tôi xách túi đứng dậy, nhìn cha ruột với ánh mắt căm hận: "Tôi cảnh cáo ông, tôi đã trưởng thành rồi. Bây giờ ông không thể ép tôi làm bất cứ điều gì nữa!”

“Nếu ông còn dám đến quấy rầy cha mẹ tôi, còn dám đến tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ kiện ông. Nếu ông muốn sống mấy năm cuối đời trong tù thì cứ việc đến tìm tôi. Dù sao thì, tôi hận ông, tôi chỉ mong ông sống không yên ổn!"

Cha ruột tôi tức giận đến nỗi mặt đỏ gay, người run lên bần bật.

Ông ta giơ tay định tát tôi.

Nhưng tôi đã ra tay trước, giáng cho ông ta một cái tát như trời giáng.

Đánh cho ông ta loạng choạng, suýt ngã.

Mắt tôi đỏ ngầu, ánh mắt ngập tràn căm hận: "Năm đó ông đánh mẹ tôi, cái tát này là trả lại! Ông già rồi, ông không đánh lại tôi, càng không đấu lại tôi đâu. Nếu không tin thì cứ việc thử xem!"

......

Bước ra khỏi nhà hàng, tôi thấy cha mẹ nuôi đang bước xuống xe.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao cha mẹ lại đến đây?"

Mẹ nuôi trừng mắt nhìn tôi: "Đến xem con có bị người ta ăn thịt không, để còn lượm xương cho con."

Cha nuôi thì dịu dàng hơn nhiều: "Mẹ con chỉ nói thế thôi, cha mẹ đến để ủng hộ con. Tiểu Quyên dù có chuyện gì xảy ra, cha mẹ mãi mãi là chỗ dựa cho con."

Bầu trời thành phố Tinh Thành về chiều tối thật ảm đạm, những ngọn đèn đường sáng lên, trải dài từ dưới chân tôi đến tận cuối tầm mắt.

Tôi ôm chặt mẹ nuôi đang giả vờ mạnh mẽ: "Mẹ, con lớn rồi, con có thể tự lo liệu được! Từ nay về sau, hãy để con làm chỗ dựa cho cha mẹ."

Sau đó, thỉnh thoảng mẹ ruột vẫn dùng số lạ nhắn tin cho tôi.

Cha ruột tôi bị ngã khi đang say rượu, dẫn đến đột quỵ.

Ông ta chỉ có thể lê những bước chân nhỏ, không còn sức để đánh người nữa.

Chị cả vì bị vòi tiền quá nhiều nên mối quan hệ với gia đình trở nên lạnh nhạt, ít khi về nhà.

Bành Trình vẫn chẳng làm nên trò trống gì, không lấy được vợ.

Cậu ta còn lấy trộm tiền chữa bệnh của cha ruột để nạp game.

Mẹ ruột tôi hỏi tôi: "Lai Đệ, rốt cuộc mẹ đã làm gì sai? Sao số mẹ khổ thế này!"

......

Tôi nghĩ.

Bà ấy sẽ chẳng quan tâm đến câu trả lời của tôi đâu.

Cho dù tôi có nói ra lý do, bà ấy cũng sẽ không thay đổi.

Vì vậy, tôi lại một lần nữa chặn số điện thoại của bà ấy.

(Hết)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back