Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi

(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 29: Khiêu chiến


Trong phòng thí nghiệm, ánh sáng xanh mờ nhạt từ các màn hình phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của Lăng Kha.

Y đứng trước bàn làm việc, những lọ dung dịch phát sáng xếp ngay ngắn trước mặt, hơi thở sâu lắng.

Lâm Mục khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt trầm lặng nhìn những số liệu trên màn hình.

"Chúng ta có bao nhiêu thời gian?"

Lăng Kha không rời mắt khỏi công việc, giọng điềm nhiên: "Chưa rõ, nhưng nếu căn cứ phía Đông đã cử người trà trộn vào đây, có nghĩa là chúng đã bắt đầu hành động.

Có thể trong vài ngày tới, có thể sớm hơn."

Chu Dực Thắng dựa người vào bàn, ngón tay lười biếng gõ nhẹ lên mặt gỗ.

"Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị nghênh đón bọn chúng rồi."

Thẩm An Thành đứng sát cạnh Thanh Thanh, ánh mắt sâu thẳm.

"Không chỉ phòng thủ, chúng ta cần một bước đi chủ động."

Thanh Thanh ngồi trên ghế, hai chân đung đưa nhẹ.

Bé không giỏi chiến đấu như các anh, nhưng linh cảm mơ hồ mách bảo bé rằng nguy hiểm đang đến rất gần.

Bé nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có thể ngăn cản họ không?"

Lăng Kha dừng động tác, nhìn bé cẩn thận.

"Có thể, nhưng phải nhanh."

Bất ngờ, còi báo động vang lên từ phía cổng căn cứ.

Lâm Mục lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén.

"Có kẻ đến."

Chu Dực Thắng cười nhạt, đứng thẳng dậy.

"Xem ra không cần đợi lâu."

- Tại cổng căn cứ, một nhóm người đang đứng hiên ngang dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.

Người dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khoác áo giáp nhẹ màu xám bạc, đôi mắt sắc như chim ưng quét qua căn cứ trước mặt.

Hắn chắp tay sau lưng, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực.

"Chúng tôi đến đây với một lời đề nghị."

Trên tường thành, Lâm Mục đứng giữa đội quân phòng thủ, đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống.

"Đề nghị?"

Người đàn ông mỉm cười nhàn nhã, nhưng ẩn sau nụ cười là sự nguy hiểm chết người.

"Giao thuốc giải cho chúng tôi, hoặc chuẩn bị đón nhận chiến tranh."

Không khí trên tường thành căng như dây đàn.

Lâm Mục đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng quét xuống kẻ xâm nhập.

Gió lùa qua mái tóc bạc của hắn, phản chiếu sắc xanh lạnh lẽo trong đôi mắt.

Chu Dực Thắng đứng cạnh hắn, môi nhếch lên thành một nụ cười không rõ ý tứ.

Hắn chống một tay lên hông, tay còn lại xoay nhẹ con dao găm giữa ngón tay, vẻ lười biếng nhưng nguy hiểm ẩn hiện rõ ràng.

Thẩm An Thành không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt dao găm bên hông, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Lăng Kha đứng hơi khuất sau họ, ngón tay gõ nhẹ lên lan can, biểu cảm vẫn ôn hòa nhưng đáy mắt ánh lên tia tính toán.

Dưới tường thành, kẻ dẫn đầu phe địch vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhã.

"Ta nhắc lại, giao thuốc giải cho chúng tôi, hoặc chuẩn bị chiến tranh."

Lâm Mục không đáp ngay.

Hắn chỉ chậm rãi quan sát kẻ trước mặt, trong đầu nhanh chóng phân tích tình huống.

Tên này đến từ căn cứ phía Đông, một thế lực lớn không thể xem thường.

Việc hắn tự mình đến đây, thay vì ra lệnh từ xa, chứng tỏ họ chưa có đủ thông tin về tiến độ nghiên cứu của Lăng Kha.

Điều đó cũng có nghĩa, bọn chúng chưa sẵn sàng hành động ngay.

Lợi thế vẫn thuộc về họ.

Lâm Mục chậm rãi nói: "Ngươi lấy gì để trao đổi?"

Tên kia nhếch môi.

"Sự an toàn của căn cứ này."

Chu Dực Thắng bật cười khẽ.

"Ồ?

Thật là một lời đề nghị thú vị."

Lâm Mục không cười.

Giọng hắn vẫn lạnh nhạt: "Nếu ta từ chối?"

Người đàn ông kia nhún vai.

"Vậy thì..."

Hắn giơ tay lên.

Ngay lập tức, từ phía sau, hàng loạt dị năng giả xuất hiện, ánh sáng rực rỡ từ những luồng năng lượng khác nhau lóe lên trong không trung.

Một kẻ cao lớn với dị năng Hỏa đứng phía trước, bàn tay bùng cháy với những ngọn lửa rực đỏ.

Một nữ dị năng giả điều khiển sét, dòng điện xanh lam lách tách quanh người.

Phía sau họ là hàng chục chiến binh, mỗi người đều mang theo sát khí dày đặc.

Kẻ cầm đầu cười nhạt: "Ngươi có chắc muốn từ chối không?"

Không khí như đóng băng.

Lâm Mục chưa kịp lên tiếng, một giọng nói non nớt nhưng rõ ràng vang lên.

"Không được làm hại căn cứ này."

Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía Thanh Thanh.

Bé đứng ngay sau lưng các anh, đôi mắt to tròn nhìn thẳng xuống kẻ địch.

Gió thổi tung mái tóc mềm của bé, khiến bé trông vừa yếu ớt, vừa kiên định đến lạ.

Chu Dực Thắng nhướn mày, ánh mắt thoáng ánh lên sự thích thú.

"Ồ?

Bé con muốn bảo vệ nơi này sao?"

Thanh Thanh gật đầu chắc nịch.

Lâm Mục thở dài, đặt một tay lên vai bé, giọng trầm thấp nhưng mang theo sự kiên định không thể lay chuyển.

"Vậy thì, chiến thôi."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 30: Hỗn chiến


Câu nói dứt khoát của Lâm Mục như một tín hiệu ngầm.

Không ai do dự.

Chu Dực Thắng rút dao găm ra, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng săn mồi.

"Cuối cùng cũng đến lúc vận động một chút."

Thẩm An Thành không nói gì, nhưng dị năng Tinh Thần của hắn đã âm thầm tỏa ra, khóa chặt những kẻ có ý đồ xấu.

Lăng Kha vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhưng trong tay y đã xuất hiện một ống nghiệm chứa dung dịch xanh lục kỳ lạ.

Thanh Thanh nắm chặt bàn tay nhỏ, căng thẳng nhìn xuống chiến trường sắp bùng nổ.

Tên thủ lĩnh phe địch nhếch mép, vung tay ra lệnh.

"Lên!"

ẦM!

Ngay khi lệnh vừa phát ra, dị năng giả Hỏa đã lao tới trước, ngọn lửa rực cháy bùng lên như một cơn bão.

Hắn quét tay một đường, lửa như một con mãng xà lao về phía tường thành.

Nhưng- Soạt!

Lâm Mục vung tay, dị năng Băng lập tức tràn ra.

Một bức tường băng dày cộp dựng lên ngay trước cú tấn công, ngăn cản hoàn toàn biển lửa.

Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, sương mù lan tỏa.

Cùng lúc đó, Thẩm An Thành khẽ nhếch môi.

"Cút."

Dị năng Tinh Thần phát động.

Kẻ điều khiển sét phía địch đột nhiên cứng đờ, đầu óc trống rỗng trong vài giây ngắn ngủi.

Nhưng chỉ cần vài giây đó, Chu Dực Thắng đã lao đến, con dao trong tay hắn xẹt qua một đường sáng bạc- Xoẹt!

Một vết cắt sâu hoắm hiện lên trên cánh tay kẻ địch, máu tươi phun ra.

"Khốn kiếp!"

Dị năng giả Sét gầm lên, gắng gượng phát động tấn công, nhưng đầu óc vẫn bị sức mạnh của Thẩm An Thành đè ép.

Lăng Kha đứng ở phía sau, ánh mắt vẫn bình tĩnh như đang quan sát một thí nghiệm thú vị.

Nhưng ngay sau đó- ẦM!

Một luồng khí mạnh mẽ đột ngột nổ tung từ phe địch.

Một kẻ mới xuất hiện.

Người này toàn thân tỏa ra áp lực đáng sợ, hai tay chắp sau lưng, mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió.

Lâm Mục nheo mắt.

"Cường giả cấp S?"

Tên đó nhếch mép, đôi mắt âm u quét qua chiến trường, rồi dừng lại trên người Thanh Thanh.

Hắn mở miệng, giọng trầm thấp mang theo sự hứng thú.

"Nhóc con kia... chính là nguyên nhân khiến các ngươi bảo vệ căn cứ này đến vậy sao?"

Cả bốn người lập tức chắn trước Thanh Thanh.

Chu Dực Thắng cười lạnh.

"Ngươi không có tư cách nhắc đến bé con."

Người kia cười khẽ.

"Vậy sao?"

ẦM!

Hắn đột nhiên biến mất!

Tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Lâm Mục lập tức đẩy Thanh Thanh ra sau.

Nhưng đúng lúc đó- "Soạt!"

Những dây leo xanh thẫm đột ngột trồi lên từ lòng đất, quấn chặt lấy kẻ địch vừa xuất hiện, siết mạnh như những con rắn khổng lồ.

Bất ngờ, ánh mắt Lăng Kha lạnh đi.

"Ngươi quá coi thường ta rồi."

Dị năng Mộc phát huy tối đa, những dây leo gai nhọn siết chặt kẻ địch trong tích tắc, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Lăng Kha hạ giọng, vẻ mặt vẫn ung dung như thể đang giảng bài: "Ta không thích kẻ nào chạm vào vật thí nghiệm quý giá của mình."

Thanh Thanh: "..."

Bé có phải vật thí nghiệm đâu chứ!

Nhưng chưa kịp phản ứng, trận chiến lại tiếp tục bùng nổ.

Các loại dị năng điên cuồng tấn công, va chạm nhau.Mặt đất rung chuyển, không gian vặn vẹo.

Chiến trường hỗn loạn, khói bụi mù mịt.

Giữa tất cả, Thanh Thanh chỉ có thể tròn mắt nhìn các anh chiến đấu, trong lòng vừa lo lắng vừa cảm thấy... có chút tự hào?

Bé thực sự được bảo vệ rất kỹ.

Dù kẻ địch có mạnh thế nào, các anh vẫn sẽ không để bất kỳ ai tổn thương bé.

Chiến trường rơi vào hỗn loạn.

Những đòn tấn công liên tục nổ ra, dị năng va chạm vào nhau tạo thành những luồng sáng chói lóa.

Mặt đất rung chuyển dưới sức mạnh của những kẻ mạnh nhất.

Lâm Mục đứng ở tiền tuyến, dị năng Băng bao phủ quanh người hắn.

Hắn vung tay- Rắc!Những cột băng nhọn hoắt trồi lên từ lòng đất, lao thẳng về phía kẻ địch như những mũi thương sắc bén.

Một tên dị năng giả không kịp né tránh, lập tức bị xuyên thủng vai, máu tươi phun ra.

Chu Dực Thắng lại giống như một con sói săn mồi trong bóng tối.

Hắn không trực tiếp dùng dị năng Phong để tấn công, mà dựa vào tốc độ kinh hoàng của mình để luồn lách giữa chiến trường.

Mỗi khi hắn xuất hiện, một kẻ địch sẽ gục xuống với một vết cắt chí mạng.

"Soạt!"

Hắn xuất hiện ngay sau lưng một tên dị năng giả, dao găm trong tay vạch qua một đường- Xoẹt!Kẻ địch còn chưa kịp nhận ra, cổ họng đã bị rạch nát, ngã xuống trong im lặng.

Thẩm An Thành đứng ở trung tâm, đôi mắt lạnh lẽo lóe lên tia sáng kỳ dị.

"Tinh Thần Trấn Áp."

Một câu nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng ngay sau đó- "Aaa!"

Hàng loạt kẻ địch ôm đầu, quỳ rạp xuống đất, gương mặt méo mó vì cơn đau khủng khiếp từ tinh thần bị nghiền nát.

Hắn chỉ cần đứng yên, nhưng phạm vi chiến đấu lại đáng sợ hơn bất kỳ ai.

Ở một góc khác, Lăng Kha chậm rãi bước đi giữa chiến trường, những dây leo khổng lồ trồi lên từ mặt đất theo từng cử động của y.

"Soạt!"

Một kẻ địch bị dây leo quấn lấy, siết chặt đến mức xương cốt kêu răng rắc.

Tên đó gầm lên, cố gắng vùng vẫy- Nhưng ngay lúc ấy, một mũi gai nhọn bất ngờ đâm xuyên qua tim hắn.

Lăng Kha vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, như thể chỉ vừa kết thúc một thí nghiệm thú vị.

Trong khi đó, Thanh Thanh núp sau một bức tường đá đổ nát, mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.

Bé biết mình không thể chiến đấu, nhưng cũng không muốn trở thành gánh nặng.

Mặc dù vậy, hình ảnh những kẻ địch gục xuống liên tục dưới tay các anh vẫn khiến bé kinh ngạc.

"Thật... lợi hại..."

Bé lẩm bẩm.

Nhưng đúng lúc đó- "Bé con, cẩn thận!"

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Chu Dực Thắng đột ngột xuất hiện trước mặt bé, ôm chặt bé vào lòng.

ẦM!Một đòn tấn công mạnh mẽ từ phe địch đánh thẳng vào vị trí vừa rồi của Thanh Thanh, mặt đất nứt toác, khói bụi bốc lên mù mịt.

"Khốn kiếp!"

Lâm Mục lập tức phản công, một ngọn thương băng bắn ra, xuyên thủng kẻ vừa ra tay.

Thẩm An Thành siết chặt dao găm, ánh mắt tối sầm.

"Bọn chúng dám nhắm vào Thanh Thanh?"

Lăng Kha cũng không còn vẻ nhàn nhã nữa.

Y nâng tay lên, một vòng hoa tử đằng bỗng nở rộ quanh người, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.

Tên thủ lĩnh phe địch nhíu mày, nhưng chưa kịp phản ứng- "Hộc!"

Một dị năng giả bên cạnh hắn đột ngột ngã quỵ, mặt mũi trắng bệch.

"Tử Đằng Độc Phấn."

Lăng Kha nhẹ giọng nói, ánh mắt vô cảm.

Phe địch bắt đầu hỗn loạn.

Bọn chúng không ngờ rằng trận chiến này lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng.

Lâm Mục nhếch môi, giọng lạnh như băng.

"Muốn cướp căn cứ của chúng ta?

Các ngươi đã chọn sai đối thủ rồi."

Chu Dực Thắng ôm chặt Thanh Thanh, cúi đầu thì thầm vào tai bé.

"Bé con, đừng sợ.

Chúng ta sẽ không thua đâu."

Thanh Thanh ngước đôi mắt sáng lên nhìn hắn, rồi khẽ gật đầu.

Bé tin các anh.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 31: Bé cưng kiên quyết


Khói bụi vẫn chưa tan hẳn, chiến trường ngập tràn âm thanh của dị năng va chạm.

Thanh Thanh được Chu Dực Thắng ôm trong lòng, nhưng đôi mắt bé tròn xoe nhìn quanh, trong lòng dần dâng lên cảm giác khó chịu.

Bọn họ đang bị tấn công.

Căn cứ mà các anh dốc lòng bảo vệ đang bị đe dọa.

Chỉ cần nhìn những vết thương trên người Lâm Mục, Chu Dực Thắng và cả ánh mắt lạnh băng của Thẩm An Thành, Thanh Thanh biết bọn họ đã thật sự nổi giận.

Vậy mà những kẻ kia vẫn chưa chịu dừng lại.

Thanh Thanh siết chặt bàn tay nhỏ bé.

"Bé con, ngoan nào, đừng sợ."

Chu Dực Thắng dịu dàng vỗ về, nhưng lại nhận ra cơ thể trong lòng hắn đang run nhẹ.

Không phải vì sợ hãi.

Mà là vì phẫn nộ.

Thanh Thanh nghiến răng, bàn tay nhỏ siết lại thành nắm đấm.

"Đừng làm hại các anh!"

Ngay khoảnh khắc đó, không khí xung quanh bỗng chốc thay đổi.

Một cơn gió dịu nhẹ nhưng kỳ lạ thổi qua, khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng năng lượng khác thường.

Dị năng không thuộc về Băng, Phong, Tinh Thần hay Mộc.

Mà là... thứ gì đó còn nguyên sơ hơn.

Thẩm An Thành đột ngột quay lại, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.

"Chờ đã...

Đây là gì?"

Lâm Mục cau mày nhìn Thanh Thanh, nhưng chưa kịp phản ứng- *Tách!* Một hạt giống nhỏ rơi xuống từ lòng bàn tay bé, chạm đất.

Và ngay giây tiếp theo, nó nảy mầm.

Không, không chỉ đơn giản là nảy mầm.

Mà là bùng phát!

Dưới chân phe địch, từng sợi dây leo khổng lồ trồi lên, nhanh đến mức bọn chúng không kịp phản ứng.

"A...

Aaaa!"

Một tên dị năng giả bị dây leo quấn lấy, kéo bổng lên không trung.

Lá cây rung động, hàng loạt hạt phấn màu lục nhạt tỏa ra trong không khí.

Bọn địch bắt đầu lảo đảo.

"Đây là cái gì...

Tại sao cơ thể ta... không nhúc nhích được...?"

Những kẻ bị trúng phấn hoa đều sững sờ.

Bọn chúng không thể cử động.

Thậm chí, ngay cả dị năng cũng không thể vận dụng.

Khuôn mặt tái mét, hoảng loạn tột độ.

Lăng Kha mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, thì thầm như thể đang nghiên cứu: "Thực vật ký sinh?

Không, đây là một loại cây hoàn toàn khác..."

Chu Dực Thắng cúi xuống nhìn Thanh Thanh, giọng mang theo ý cười: "Bé con à, đây là năng lực của bé sao?"

Thanh Thanh cũng ngơ ngác.

Bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ là trong lòng nghĩ rằng không muốn ai làm hại các anh, và rồi... chuyện này xảy ra.

Lâm Mục trầm giọng nói: "Dị năng này... có thể trực tiếp phong tỏa dị năng của đối thủ?"

Thẩm An Thành liếc nhìn chiến trường hỗn loạn, khóe môi cong lên: "Hay lắm."

Thanh Thanh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được sức mạnh này là gì.

Nhưng nhìn những kẻ muốn làm hại các anh đang lần lượt bị khống chế, bé chớp mắt, rồi nắm chặt bàn tay.

"Không được làm hại mọi người!"

Bé cất giọng non nớt nhưng kiên định.

Dây leo càng siết chặt.

Phấn hoa càng lan rộng.

Những kẻ địch còn đứng vững đều bắt đầu hoảng sợ thật sự.

"Rút lui!"

Tên thủ lĩnh nghiến răng gầm lên, nhưng hắn chưa kịp rời đi- *Bịch!* Một sợi dây leo quật mạnh xuống, đập hắn xuống đất.

Chu Dực Thắng huýt sáo.

"Xem ra lần này chúng ta thắng rồi."

Lâm Mục bước lên trước, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống kẻ thù đang run rẩy.

"Tao đã nói rồi.

Chúng mày chọn sai đối thủ rồi."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 32: Trận chiến kết thúc


Tiếng gió rít lên trên chiến trường, bụi đất cuốn theo những trận chiến dị năng đang đến hồi cao trào.

Dây leo từ dưới mặt đất tiếp tục trỗi dậy như những con mãng xà sống dậy từ địa ngục, quấn chặt lấy kẻ địch.

Những kẻ dính phấn hoa lảo đảo, sức mạnh của chúng như bị hút cạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị tóm gọn.

"K-Không thể nào!

Đây là dị năng gì vậy?"

Một tên dị năng giả hoảng hốt hét lên, cố gắng triệu hồi lửa trong lòng bàn tay nhưng không thành công.

Tên thủ lĩnh nghiến răng, cơ thể gã gồng lên, cố dùng sức mạnh để phá giải sự trói buộc.

Toàn thân gã tỏa ra luồng năng lượng mạnh mẽ, nhưng khi gã vừa giãy thoát khỏi dây leo- *Tách!* Một hạt giống nhỏ khác rơi xuống ngay dưới chân gã.

Ngay lập tức, một cây dây leo khổng lồ vọt lên, quấn lấy chân gã rồi kéo mạnh xuống.

"Khốn kiếp!"

Gã gầm lên, dốc toàn lực chém đứt dây leo.

Nhưng đúng lúc ấy, một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện sau lưng gã. *Xoẹt!* Lưỡi dao sắc bén lướt qua.

Gã trợn mắt, cảm nhận một cơn đau rát nơi cánh tay.

Lâm Mục đã ra tay.

Những mảnh băng sắc bén vỡ vụn trong không trung, phản chiếu ánh sáng xanh lạnh lẽo.

Cả chiến trường bỗng chốc trở nên im ắng trong vài giây.

"Ngươi dám...?"

Tên thủ lĩnh ôm lấy cánh tay đang chảy máu, ánh mắt bừng bừng lửa giận.

Chu Dực Thắng bật cười.

"Dám chứ, sao lại không?"

Gió xung quanh hắn xoáy lên như một cơn lốc.

Cùng lúc đó, Thẩm An Thành lướt tới, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ. *Tách!* Gã thủ lĩnh không kịp phản ứng, chỉ thấy cổ tay mình đau nhói.

Một nhát chém chính xác.

Vũ khí trên tay gã rơi xuống đất.

Lăng Kha khoanh tay đứng phía xa, nhàn nhạt liếc nhìn đám người đang quỳ rạp xuống đất.

"Xem ra cuộc chiến này sắp kết thúc."

Tên thủ lĩnh cắn răng, biết rằng mình không thể tiếp tục chiến đấu nữa.

Nếu tiếp tục, chỉ có con đường chết.

Gã liếc quanh, nhận ra quân mình đã gần như bị bắt giữ toàn bộ.

Những kẻ còn đứng được thì mất đi dị năng, bị dồn vào đường cùng.

"Chết tiệt...

Rút lui!"

Gã hét lên.

Những kẻ còn lại không dám chần chừ, cố gắng bỏ chạy khỏi chiến trường.

Nhưng- *Tách!* Một lần nữa, một hạt giống nhỏ rơi xuống.

Cùng với đó là giọng nói non nớt nhưng mang theo sự kiên quyết.

"Không ai được rời đi."

Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía Thanh Thanh.

Bé đứng giữa chiến trường, bàn tay nhỏ giơ lên.

Ngay lập tức, những dây leo cuối cùng trỗi dậy, chặn hết mọi đường thoát.

Từng kẻ một, từng kẻ một, đều bị bắt giữ.

Không ai có thể thoát.

Chiến trường cuối cùng cũng yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng gió nhẹ lướt qua, thổi bay lớp bụi mờ.

Lâm Mục thu lại băng của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám tù binh.

"Từ giờ, chúng mày là tù nhân của căn cứ này."

Chu Dực Thắng cười khẽ, nhún vai.

"Xem ra chúng ta lại thắng rồi."

Thẩm An Thành nhìn Thanh Thanh, ánh mắt trầm xuống.

"Bé con, em làm tốt lắm."

Thanh Thanh chớp mắt, có hơi bất ngờ.

Bé không nghĩ rằng mình lại có thể giúp các anh nhiều như vậy.

Nhưng nhìn những kẻ địch đã bị khống chế, nhìn căn cứ vẫn còn nguyên vẹn- Bé khẽ mỉm cười.

"Vâng!"
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 33: Những ngày yên bình


Sau trận chiến, căn cứ cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên bình hiếm có.

Bầu trời xanh trong, ánh nắng ấm áp phủ xuống các tòa nhà kiên cố.

Mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ nhà bếp, tiếng cười nói râm ran vang vọng khắp nơi.

Thanh Thanh ngồi trên bậc thềm trước phòng thí nghiệm, hai chân đung đưa, trên tay ôm một cốc sữa ấm.

Bé khẽ nhấp một ngụm, mắt cong cong, thoải mái tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này.

Phía sau, một bóng dáng cao lớn bước đến, ngồi xuống bên cạnh bé.

Lâm Mục lặng lẽ xoa đầu Thanh Thanh, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.

"Uống sữa không được làm đổ."

Thanh Thanh chu môi, cẩn thận giữ chặt cốc sữa hơn.

"Bé không có làm đổ!"

Lâm Mục khẽ cười, nhưng không phản bác.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thanh mát của cây cỏ.

Từ xa, Chu Dực Thắng bước tới, trên tay cầm một túi đồ ăn vặt.

Hắn giơ túi lên trước mặt Thanh Thanh, khóe môi nhếch lên.

"Muốn ăn không, bé con?"

Mắt Thanh Thanh sáng lên.

"Muốn!"

Nhưng vừa đưa tay ra, Chu Dực Thắng lại cố tình giơ túi lên cao hơn.

"Muốn thì nhón chân lên lấy đi."

Thanh Thanh bĩu môi, không vui trừng hắn.

"Chú xấu xa!"

Chu Dực Thắng bật cười, cuối cùng vẫn mở túi, lấy một viên kẹo ra nhét vào tay bé.

"Đùa chút thôi, ai bảo bé đáng yêu quá làm gì?"

Thanh Thanh vui vẻ bóc kẹo, bỏ vào miệng, hạnh phúc nhai nhai.

Từ phía xa, Thẩm An Thành khoanh tay đứng dựa vào lan can, ánh mắt sâu thẳm nhìn khung cảnh trước mắt.

Hắn không nói gì, nhưng khóe môi hơi nhếch lên, ánh nhìn mang theo chút ôn nhu.

Lăng Kha từ phòng thí nghiệm bước ra, trên tay còn cầm theo một ly nước ép vừa mới pha.

Y đến gần, nhẹ nhàng đặt ly xuống trước mặt Thanh Thanh.

"Uống nhiều sữa quá sẽ ngán, thử cái này đi."

Thanh Thanh tò mò cầm ly nước lên uống thử.

Lập tức, vị chua ngọt mát lạnh lan tỏa trong miệng, khiến bé tròn mắt.

"Ngon quá!"

Lăng Kha mỉm cười, xoa nhẹ đầu bé.

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng phủ xuống, chiếu lên những gương mặt quen thuộc.

Lâm Mục lặng lẽ ở bên bảo vệ.

Chu Dực Thắng trêu chọc nhưng luôn cưng chiều.

Thẩm An Thành dù ít nói nhưng luôn âm thầm quan tâm.

Lăng Kha nhẹ nhàng nhưng tinh tế.

Thanh Thanh cảm nhận được sự ấm áp mà bọn họ mang lại.

Dù tận thế vẫn còn đó, dù ngoài kia vẫn đầy rẫy nguy hiểm- Nhưng chỉ cần có các anh bên cạnh, bé biết rằng mình sẽ không bao giờ đơn độc.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
34: Thuốc giải


Ba ngày sau, trong phòng thí nghiệm của Lăng Kha.

Một màn hình lớn hiện lên những chỉ số phức tạp, ánh sáng xanh từ dãy số nhấp nháy phản chiếu lên gương mặt trầm tĩnh của y.

Trên bàn, một ống nghiệm chứa dung dịch màu xanh lam lặng lẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lăng Kha cẩn thận cầm lấy ống nghiệm, nhìn chất lỏng bên trong với ánh mắt sâu thẳm.

"Cuối cùng cũng thành công rồi."

Lâm Mục đứng cạnh đó, khoanh tay, giọng trầm thấp nhưng mang theo một tia nhẹ nhõm hiếm hoi.

"Chắc chắn chứ?"

Lăng Kha gật đầu.

"Tôi đã thử nghiệm nhiều lần, lần này không còn sai số nữa.

Đây là thuốc giải hoàn chỉnh."

Chu Dực Thắng cười khẽ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Vậy thì vấn đề tiếp theo là... chúng ta sẽ làm gì với nó?"

Thẩm An Thành lặng lẽ nhìn lọ thuốc giải, ánh mắt phức tạp.

Thanh Thanh ngồi trên ghế, hai chân đung đưa, tò mò hỏi: "Thuốc giải này... có thể cứu được tất cả mọi người không?"

Lăng Kha dịu dàng nhìn bé.

"Chỉ cần còn sống, vẫn có thể được chữa trị."

Thanh Thanh tròn mắt, bàn tay nhỏ khẽ siết chặt góc áo.

"Vậy... có thể cứu những người bị nhiễm ngoài kia không?"

Cả phòng rơi vào im lặng.

Lâm Mục là người đầu tiên lên tiếng.

"Dịch bệnh đã lan rộng khắp nơi.

Chúng ta không thể cứu tất cả."

Chu Dực Thắng nhún vai, giọng lười biếng nhưng mang theo chút nghiêm túc.

"Hơn nữa, nếu tin tức này lan ra, những thế lực khác chắc chắn sẽ không để chúng ta yên."

Thẩm An Thành khẽ siết chặt tay, lạnh nhạt nói: "Sẽ có người muốn cướp nó, sẽ có kẻ sẵn sàng giết chúng ta để độc chiếm."

Thanh Thanh mím môi, ánh mắt thoáng ảm đạm.

Bé không hiểu nhiều về thế giới tàn khốc này, nhưng bé biết, nếu có thể cứu người, bé thực sự muốn làm vậy.

Lăng Kha nhìn bé một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Thanh Thanh, chúng ta sẽ tìm cách tốt nhất."

Thanh Thanh ngước mắt nhìn y, thấy trong đôi mắt kia không có sự phủ nhận, mà là một sự trấn an nhẹ nhàng.

Bé chớp mắt, cuối cùng gật đầu.

- Tin tức về thuốc giải cuối cùng cũng bị lộ ra.

Ngày hôm sau, căn cứ đón tiếp một nhóm người lạ.

Dẫn đầu là một người phụ nữ mặc quân phục, đôi mắt sắc lạnh quét qua từng người trong phòng thí nghiệm.

Cô ta đặt một vali nặng xuống bàn, giọng dứt khoát: "Chúng tôi muốn hợp tác."

Lâm Mục ngồi đối diện, ánh mắt không chút gợn sóng.

"Hợp tác kiểu gì?"

Người phụ nữ nghiêm túc nói: "Chia sẻ thuốc giải, cùng nhau sản xuất hàng loạt."

Chu Dực Thắng cười khẩy.

"Nghe hay đấy.

Nhưng ai sẽ nắm quyền kiểm soát?"

Người phụ nữ không tránh né ánh mắt hắn, lạnh nhạt đáp: "Các anh là những người tạo ra nó, đương nhiên các anh có quyền quyết định.

Nhưng nếu không có chúng tôi hỗ trợ, các anh không thể bảo vệ thuốc giải khỏi những thế lực khác."

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.

Thanh Thanh lặng lẽ nắm chặt vạt áo, cảm nhận được sự đối đầu ngầm giữa hai bên.

Bé không hiểu nhiều về chính trị, nhưng bé biết, nếu có thể cứu được nhiều người hơn, thì hợp tác có lẽ là con đường tốt nhất.

Bé ngước mắt nhìn Lâm Mục, rồi nhìn sang Lăng Kha.

Cuối cùng, Lăng Kha cất giọng, điềm nhiên nhưng chắc chắn.

"Được, chúng ta hợp tác."
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 35: Kết thúc thế giới 1


Buổi đêm, bầu trời đen kịt không một ánh sao.

Trong phòng nghiên cứu, Thanh Thanh ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt to tròn lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Căn cứ đã dần ổn định, thuốc giải đã hoàn thành, mọi chuyện đáng lẽ phải tốt đẹp hơn.

Nhưng lòng bé lại có cảm giác bất an kỳ lạ.

Hệ thống 1030 đột nhiên vang lên trong đầu bé, giọng nói lạnh lẽo vô cảm. [Phó bản sắp kết thúc.

Ký chủ chuẩn bị rời đi.] Thanh Thanh giật mình, mở to mắt.

"Không!

Bé không muốn đi!" [Phó bản đã hoàn thành.

Không thể thay đổi.] "Bé chưa xong nhiệm vụ mà!"

Bé quýnh quáng, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo.

Nhưng hệ thống không hề dao động. [Chuẩn bị truyền tống.

10...

9...] Thanh Thanh bật dậy, hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.

Bé phải tìm các anh!

Bé không muốn biến mất!

- Lâm Mục đang kiểm tra hệ thống an ninh thì đột nhiên cảm giác tim nhói lên một cơn đau kỳ lạ.

Chu Dực Thắng đang lau súng, động tác đột ngột dừng lại.

Thẩm An Thành cảm nhận được sự rối loạn trong tinh thần lực của mình.

Lăng Kha vừa đặt bút xuống thì bàn tay run lên, lọ mực đổ tràn ra giấy.

Cả bốn người đồng loạt lao ra khỏi phòng, bước chân dồn dập như có thứ gì thôi thúc họ phải nhanh hơn.

Nhưng ngay khi họ vừa đến hành lang chính, một luồng sáng trắng đột ngột bùng lên trước mắt.

Ở giữa luồng sáng, Thanh Thanh nhỏ bé đứng đó, nước mắt lăn dài trên má.

"Bé không muốn đi!

Đừng để bé đi!"

"Bé con!"

Lâm Mục lao tới, nhưng chỉ kịp chạm vào một ảo ảnh mờ nhạt.

Chu Dực Thắng trợn mắt, bàn tay vươn ra nhưng lại xuyên qua không khí.

Thẩm An Thành siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu.

Lăng Kha mở to mắt, lần đầu tiên vẻ mặt y trở nên hoảng loạn.

Thanh Thanh chỉ kịp nhìn thấy bọn họ một lần cuối cùng.

"Xin lỗi..."

Ánh sáng trắng nhấn chìm tất cả.

- Khi ánh sáng tan đi, hành lang trống rỗng.

Không còn bóng dáng của Thanh Thanh.

Không còn một chút hơi thở nào.

Chỉ còn lại bốn người đàn ông đứng giữa hành lang, gương mặt chết lặng.

Một cơn gió lạnh lùa qua, mang theo sự trống rỗng đến tận linh hồn.

"Bé con..."

Lâm Mục lẩm bẩm, đôi mắt trống rỗng vô thần.

Chu Dực Thắng đứng sững tại chỗ, bàn tay run rẩy.

Thẩm An Thành không nói gì, nhưng bầu không khí quanh hắn vỡ vụn như thể cả thế giới đã sụp đổ.

Lăng Kha chậm rãi lùi lại, cả cơ thể run lên.

Đôi môi y mở ra nhưng không phát ra âm thanh nào.

Thanh Thanh biến mất.

Không phải rời đi, mà là biến mất hoàn toàn.

Không một dấu vết.

Không một tia sinh mệnh.

Như thể bé chưa từng tồn tại.

- Ba ngày sau, toàn bộ căn cứ chìm vào bóng tối.

Lâm Mục không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Hắn chỉ ngồi trong phòng Thanh Thanh, nhìn chằm chằm vào chiếc áo nhỏ bé mà bé từng mặc.

Chu Dực Thắng phá nát nửa căn cứ trong cơn cuồng nộ.

Thẩm An Thành dùng tinh thần lực tìm kiếm, nhưng chỉ nhận lại sự trống rỗng tuyệt đối.

Lăng Kha giam mình trong phòng thí nghiệm, ánh mắt vô hồn nhìn hàng trăm mẫu vật bị phá hủy dưới tay y.

Căn cứ từng thịnh vượng, giờ trở thành một vùng đất chết.

Không ai điều hành.

Không ai kiểm soát.

Chỉ có sự điên loạn của bốn kẻ đã đánh mất điều quan trọng nhất.

Và rồi, như một hiệu ứng domino, những căn cứ khác cũng bắt đầu sụp đổ.

Không còn người bảo vệ, nhân loại một lần nữa rơi vào hỗn loạn.

Zombie tràn lan.

Dị năng giả mạnh nhất chìm trong hủy diệt.

Thế giới, lần nữa, đi đến diệt vong.
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
chương 36:Không gian hệ thống


Trong không gian trắng xóa, Thanh Thanh lơ lửng giữa hư vô.

Bé không còn nhớ vì sao mình lại ở đây, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể có thứ gì đó vô cùng quan trọng đã biến mất."

Hệ thống…

Bé đang ở đâu vậy?"

Thanh Thanh khẽ gọi, giọng yếu ớt như cánh hoa rơi.Một quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện trước mặt bé, ánh sáng dịu dàng ôm lấy thân hình bé nhỏ, như muốn vỗ về an ủi.[Chào mừng ký chủ trở lại trung tâm hệ thống.][Bé cưng, không sao rồi.]Thanh Thanh dụi dụi mắt, đôi mắt trong veo lấp lánh chút bối rối.

"Bé…

đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"[Ừ, bé giỏi lắm.

Nhiệm vụ phó bản đã hoàn thành xuất sắc.]Nhưng tại sao trong lòng bé lại thấy nặng nề như vậy?

Bé mơ hồ cảm nhận được một nỗi buồn không tên cứ quẩn quanh, như thể có ai đó đang gọi bé, như thể bé đã đánh mất điều gì vô cùng quan trọng."

Bé thấy hơi buồn…"

Thanh Thanh khẽ thì thầm, giọng nhỏ xíu.Quả cầu ánh sáng phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng, bao bọc lấy bé như một cái ôm ấm áp.[Đó chỉ là chút ảo giác còn sót lại từ phó bản thôi.

Bé cưng, đừng buồn nữa nhé.]"Bé không muốn buồn như vậy đâu, khó chịu lắm…

Hệ thống, có cách nào để bé không như vậy nữa không?"[Tất nhiên là có rồi bé cưng, chỉ cần xóa ký ức ở thế giới vừa rồi, bé sẽ không còn buồn nữa.]Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

"Xóa đi nhé!"

Ngay lập tức, ánh sáng từ quả cầu bao trùm lên người bé, từng ký ức về tận thế, về căn cứ, về những cái ôm ấm áp và lời hứa hẹn dịu dàng dần bị xóa sạch.

Nụ cười dịu dàng của Lâm Mục, vòng tay mạnh mẽ của Chu Dực Thắng, ánh mắt cưng chiều của Thẩm An Thành và sự ôn nhu của Lăng Kha… tất cả tan biến như một giấc mơ xa vời.—Ánh sáng dần tan, Thanh Thanh đứng ngơ ngác giữa không gian trắng xóa.

Bé không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy bản thân đang được hệ thống ôm ấp, dịu dàng như một cái ôm thật sự."

Hệ thống…

Bé đã làm gì vậy?"

Quả cầu ánh sáng nhẹ nhàng bay quanh, giọng nói mang theo cưng chiều.[Bé cưng, đừng nghĩ nhiều.

Bé vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên rất xuất sắc.

Giờ thì nghỉ ngơi một chút nhé, để hệ thống chuẩn bị phó bản tiếp theo.]Thanh Thanh cười khúc khích, đôi mắt cong cong rực sáng.

"Vâng!

Bé giỏi quá à!"

Quả cầu ánh sáng khẽ rung lên, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.[Ừ, bé cưng là giỏi nhất.

Tôi sẽ luôn bảo vệ bé, không để ai làm tổn thương bé đâu.]Hệ thống lặng lẽ quan sát Thanh Thanh đang vui vẻ cười, trong lòng dâng lên chút cảm giác khó tả.

Bé quá thuần khiết, quá đáng yêu, quá vô tư…

Đó là lý do vì sao nó đã phải lừa bé xóa ký ức.Sự tồn tại của Thanh Thanh đã vô tình thay đổi cốt truyện tận thế.

Nhiệm vụ của bé vốn dĩ là phải chết dưới tay zombie từ đầu, nhưng các npc chính của thế giới đã phá vỡ tất cả để bảo vệ bé.

Khi phát hiện bé biến mất, bọn họ đã phát điên, hủy diệt mọi thứ trong tầm mắt, khiến thế giới một lần nữa chìm trong hỗn loạn.Nhưng Thanh Thanh không cần biết điều đó, bé chỉ cần vui vẻ trong vòng tay của hệ thống, không bao giờ phải lo lắng hay buồn bã.[Tôi sẽ bảo vệ bé, dù thế giới ngoài kia có sụp đổ đi nữa.]
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 37: Thế giới 2 Cổ đại phương Tây


"Tinh Linh Giữa Rừng Sâu" _________Ánh chiều tà len lỏi qua tán lá dày, phủ lên mặt hồ trong vắt một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Giữa khu rừng tĩnh lặng, một sinh vật nhỏ nhắn đang ngồi bên bờ hồ, đôi chân trần khẽ đung đưa trên mặt nước.

Đó là một tinh linh hiếm gặp - mái tóc đen nhánh dài chạm thắt lưng, làn da trắng muốt tựa sứ, đôi mắt to tròn lấp lánh như hai viên bảo thạch xanh biếc.

Trên lưng bé, đôi cánh mỏng tựa cánh bướm khẽ rung động, tỏa ra ánh sáng mờ ảo dịu nhẹ.

Bé cúi xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt nước, đôi mắt ngây thơ nhìn đàn cá nhỏ tung tăng bơi lội. [Đinh!

Nhiệm vụ chính tuyến: Bị bạo quân bắt được và mang về hoàng cung, vì sự ghen ghét mà bị hôn thê của bạo quân giết chết.] Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên khiến Thanh Thanh giật mình.

Bé bĩu môi nhỏ giọng đáp:
"Cái gì mà bị bắt...

Bé không muốn bị giết đâu..."

Hệ thống 1030 thở dài, dỗ dành nói:
[Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, bé không cần phải sợ.

Nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ hoàn thành xuất sắc, bé cưng là giỏi nhất mà.] Thanh Thanh mím môi, rụt rè hỏi:
"Bị giết có đau không?" [Không đau.] Hệ thống dịu giọng. [Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, bé sẽ được thưởng thêm điểm năng lượng, có thể dùng để đổi đồ ăn ngon.] Nghe đến đồ ăn, mắt Thanh Thanh sáng lên:
"Được rồi!

Bé sẽ làm!"

Hệ thống khẽ cười:
[Ngoan lắm.] Bất chợt, tiếng vó ngựa nặng nề vang lên từ xa.

Thanh Thanh giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy một đoàn kỵ sĩ toàn thân trang bị giáp đen đang nhanh chóng tiến về phía hồ.

Người dẫn đầu là một nam nhân cao lớn, khoác áo choàng đen dài, tóc đen buộc cao gọn gàng, ánh mắt đỏ như máu đầy sắc bén.

Anh ta xuống ngựa, bước đến gần hồ với dáng vẻ uy nghi lẫm liệt.

"Raven, tìm ra tinh linh chưa?"

Một tên lính lập tức cúi đầu cung kính:"Chỉ huy, phía trước có dấu vết khả nghi."

Raven nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua khu vực xung quanh.

Đột nhiên, ánh nhìn sắc bén ấy dừng lại trên bóng dáng nhỏ nhắn bên bờ hồ.

"Ngươi... là tinh linh?"

Thanh Thanh hoảng sợ, lùi về sau vài bước, nhưng đôi chân nhỏ bé nhanh chóng vấp ngã xuống nền cỏ.

Raven bước đến gần, cúi xuống nhìn bé.

Đôi mắt đỏ thẫm của anh ta lóe lên vẻ tò mò pha chút dịu dàng hiếm có.

"Đẹp đến khó tin..."

Raven lẩm bẩm, bàn tay to lớn chậm rãi vươn ra định chạm vào mái tóc mềm mại.

Ngay lúc đó, một tiếng bước chân nặng nề vang lên, khiến anh ta lập tức đứng thẳng dậy, cung kính cúi đầu.

"Bệ hạ."

Nam nhân vừa đến mang gương mặt lạnh lẽo như được tạc từ băng, từng đường nét sắc sảo đầy uy quyền.

Đôi mắt vàng kim như lửa cháy trong đêm tối, ánh lên tia hung tàn và tăm tối, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến lòng người run sợ.

Áo giáp hoàng kim khắc họa những họa tiết chiến tranh cổ xưa bao phủ thân hình cường tráng, từ người hắn toát ra khí thế vương giả không thể chống lại - tựa như một vị thần chiến tranh bước ra từ truyền thuyết, nắm trong tay quyền sinh sát của cả một vương triều.Darius Noctis - bạo quân khét tiếng, kẻ mang đến ánh sáng cho quốc gia bằng máu của những kẻ bại trận, đồng thời cũng là bóng tối lớn nhất bao phủ vận mệnh của hàng triệu sinh linh.Ánh mắt lạnh như băng của Darius dừng lại trên cơ thể nhỏ nhắn của Thanh Thanh.

Trong khoảnh khắc như có một tia sáng chiêu thẳng vào, sự băng giá ấy dường như đang tan chảy, thay vào đó là một tia chiếm hữu mãnh liệt.

Hắn bước tới, không chút do dự bế bổng bé lên, mặc cho Thanh Thanh hoảng hốt vùng vẫy.

"Thả bé ra!

Bé không muốn đi!"

Darius nhếch môi cười, giọng nói mang theo sự bá đạo không thể chối từ: "Ngươi là của ta."

"Bệ hạ..."

Raven có chút bất ngờ, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế kính cẩn.

Darius liếc mắt ra lệnh:"Đưa tinh linh về hoàng cung."

"Rõ, bệ hạ!"

Trên đường trở về, Thanh Thanh vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay rắn chắc của Darius, không ngừng ngọ nguậy, đôi mắt long lanh ướt nước.

"Bệ hạ..."

Raven cưỡi ngựa bên cạnh, giọng nói mang chút dè dặt, "Tinh linh này... thật sự đặc biệt."

Darius không đáp, chỉ siết chặt Thanh Thanh hơn, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Raven như cảnh cáo không được vượt qua ranh giới.

Thanh Thanh ngước mắt nhìn hoàng đế, bĩu môi,"Ngài xấu lắm!

Bé không thích ngài!"

Darius nhướn mày, đôi mắt lóe lên tia thích thú, "Ngươi rồi sẽ thích ta."

Nghe giọng nói kiên định ấy, Thanh Thanh chỉ biết im lặng, trong lòng thầm trách hệ thống vì đã đưa mình vào hoàn cảnh rắc rối này.

Hệ thống 1030 cười trấn an: [Ngoan, rất nhanh sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi.]......
 
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
chương 38: Cung điện bóng tối


Cỗ xe cùng đoàn người lăn bánh tiến vào vào hoàng cung giữa màn đêm mờ ảo.

Thanh Thanh hé mắt nhìn qua rèm cửa sổ, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.

Trước mặt bé là một khung cảnh như bước ra từ truyện cổ — nhưng thay vì rực rỡ và huy hoàng, nơi đây lại nhuốm màu u ám và trang nghiêm đến ngột ngạt.Cung điện của đế quốc Noctis — nơi Darius trị vì — không phải là tòa lâu đài ánh sáng mà người đời thường tưởng tượng.

Nó được xây bằng đá đen, cao vút như muốn đâm thủng bầu trời, từng tháp canh như những thanh giáo dựng thẳng giữa màn đêm.

Ánh đèn dầu rực cháy từ hàng trăm chùm đèn treo dọc hành lang soi rọi từng bức tượng chiến thần cổ xưa với gương mặt nghiêm nghị.Những tấm thảm đỏ sẫm trải dài từ cổng chính đến đại điện, dày đến mức át cả tiếng bước chân.

Hai bên là hàng cột đá to lớn, được chạm khắc tinh xảo hình sư tử có cánh và rồng hai đầu — tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối và chiến tranh bất diệt.Thanh Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trần cung điện cao ngất, nơi những bức họa vẽ bằng vàng và máu kể lại lịch sử đẫm máu của đế quốc.

Bé rùng mình, khẽ rụt người lại trong vòng tay Darius.[Không sao đâu, bé cưng.

Đây chỉ là đoạn đầu của nhiệm vụ thôi.] Hệ thống 1030 lên tiếng trấn an, giọng mềm mỏng như đang ru bé ngủ.Darius bước thẳng vào đại điện mà không hề dừng lại, thị vệ hai bên quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu nhìn.

Trong lòng hắn, Thanh Thanh nhỏ bé như búp bê bằng sứ, mái tóc đen mềm mượt rũ xuống, cánh sau lưng khẽ run lên theo từng nhịp thở lo sợ.Một nữ hầu cung kính bước ra, ánh mắt thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy bé tinh linh,“Bệ hạ… ngài muốn đưa sinh vật này về tẩm điện ạ?”

Darius không nhìn nàng, chỉ thản nhiên đáp, “Đưa đến điện Bóng Tối.”

“Vâng, bệ hạ.”

Điện Bóng Tối — nơi chỉ thuộc về Darius.

Không phi tần, không khách khứa, không một ai có quyền bước vào nếu chưa có lệnh.

Giữa những dãy hành lang rộng lớn chằng chịt như mê cung, Thanh Thanh được đưa đến một không gian khác hẳn.Nơi đây lặng im, nhưng kỳ lạ thay, lại mang theo chút ấm áp tĩnh mịch.

Trên tường treo đầy những tấm màn nhung đen thêu chỉ bạc, giường lớn phủ lông thú trắng, ánh sáng dịu dàng từ viên hắc tinh thạch lơ lửng trên trần nhà chiếu xuống làm đôi cánh bé phát sáng nhẹ.Darius đặt bé xuống chiếc giường lớn, cúi người đối mặt,“Đây là nơi của ngươi, từ giờ trở đi ngươi sẽ ở đây.”

Thanh Thanh run rẩy túm chặt vạt áo, đôi mắt ngập nước, “Bé… bé không muốn ngủ ở nơi đáng sợ này…”

Darius im lặng vài giây, sau đó vươn tay vén vài sợi tóc trước trán bé:“Sẽ không ai có thể làm hại ngươi trong cung điện của ta.”

Thanh Thanh chớp mắt:“Thật sao?”

Ánh mắt Darius tối lại, nhưng hắn không trả lời.

Hắn quay lưng đi, để lại một câu trầm thấp:“Ngủ đi.

Mai ta sẽ cho người chuẩn bị y phục cho ngươi.”

Khi cánh cửa lớn khép lại, bé thở phào nhẹ nhõm, chui rúc vào đống chăn mềm ấm áp.

Nhưng trong lòng lại có chút bối rối…[Chỉ cần vài ngày nữa thôi, bé cưng.

Hệ thống sẽ luôn ở đây với bé.]Thanh Thanh gật đầu thật nhẹ, khẽ thì thầm:
“Ừm… bé sẽ cố gắng…”

---
 
Back
Top Bottom