- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 29: Khiêu chiến
Chương 29: Khiêu chiến
Trong phòng thí nghiệm, ánh sáng xanh mờ nhạt từ các màn hình phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của Lăng Kha.
Y đứng trước bàn làm việc, những lọ dung dịch phát sáng xếp ngay ngắn trước mặt, hơi thở sâu lắng.
Lâm Mục khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt trầm lặng nhìn những số liệu trên màn hình.
"Chúng ta có bao nhiêu thời gian?"
Lăng Kha không rời mắt khỏi công việc, giọng điềm nhiên: "Chưa rõ, nhưng nếu căn cứ phía Đông đã cử người trà trộn vào đây, có nghĩa là chúng đã bắt đầu hành động.
Có thể trong vài ngày tới, có thể sớm hơn."
Chu Dực Thắng dựa người vào bàn, ngón tay lười biếng gõ nhẹ lên mặt gỗ.
"Vậy thì chúng ta phải chuẩn bị nghênh đón bọn chúng rồi."
Thẩm An Thành đứng sát cạnh Thanh Thanh, ánh mắt sâu thẳm.
"Không chỉ phòng thủ, chúng ta cần một bước đi chủ động."
Thanh Thanh ngồi trên ghế, hai chân đung đưa nhẹ.
Bé không giỏi chiến đấu như các anh, nhưng linh cảm mơ hồ mách bảo bé rằng nguy hiểm đang đến rất gần.
Bé nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có thể ngăn cản họ không?"
Lăng Kha dừng động tác, nhìn bé cẩn thận.
"Có thể, nhưng phải nhanh."
Bất ngờ, còi báo động vang lên từ phía cổng căn cứ.
Lâm Mục lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén.
"Có kẻ đến."
Chu Dực Thắng cười nhạt, đứng thẳng dậy.
"Xem ra không cần đợi lâu."
- Tại cổng căn cứ, một nhóm người đang đứng hiên ngang dưới ánh hoàng hôn đỏ rực.
Người dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khoác áo giáp nhẹ màu xám bạc, đôi mắt sắc như chim ưng quét qua căn cứ trước mặt.
Hắn chắp tay sau lưng, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực.
"Chúng tôi đến đây với một lời đề nghị."
Trên tường thành, Lâm Mục đứng giữa đội quân phòng thủ, đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống.
"Đề nghị?"
Người đàn ông mỉm cười nhàn nhã, nhưng ẩn sau nụ cười là sự nguy hiểm chết người.
"Giao thuốc giải cho chúng tôi, hoặc chuẩn bị đón nhận chiến tranh."
Không khí trên tường thành căng như dây đàn.
Lâm Mục đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng quét xuống kẻ xâm nhập.
Gió lùa qua mái tóc bạc của hắn, phản chiếu sắc xanh lạnh lẽo trong đôi mắt.
Chu Dực Thắng đứng cạnh hắn, môi nhếch lên thành một nụ cười không rõ ý tứ.
Hắn chống một tay lên hông, tay còn lại xoay nhẹ con dao găm giữa ngón tay, vẻ lười biếng nhưng nguy hiểm ẩn hiện rõ ràng.
Thẩm An Thành không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt dao găm bên hông, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Lăng Kha đứng hơi khuất sau họ, ngón tay gõ nhẹ lên lan can, biểu cảm vẫn ôn hòa nhưng đáy mắt ánh lên tia tính toán.
Dưới tường thành, kẻ dẫn đầu phe địch vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhã.
"Ta nhắc lại, giao thuốc giải cho chúng tôi, hoặc chuẩn bị chiến tranh."
Lâm Mục không đáp ngay.
Hắn chỉ chậm rãi quan sát kẻ trước mặt, trong đầu nhanh chóng phân tích tình huống.
Tên này đến từ căn cứ phía Đông, một thế lực lớn không thể xem thường.
Việc hắn tự mình đến đây, thay vì ra lệnh từ xa, chứng tỏ họ chưa có đủ thông tin về tiến độ nghiên cứu của Lăng Kha.
Điều đó cũng có nghĩa, bọn chúng chưa sẵn sàng hành động ngay.
Lợi thế vẫn thuộc về họ.
Lâm Mục chậm rãi nói: "Ngươi lấy gì để trao đổi?"
Tên kia nhếch môi.
"Sự an toàn của căn cứ này."
Chu Dực Thắng bật cười khẽ.
"Ồ?
Thật là một lời đề nghị thú vị."
Lâm Mục không cười.
Giọng hắn vẫn lạnh nhạt: "Nếu ta từ chối?"
Người đàn ông kia nhún vai.
"Vậy thì..."
Hắn giơ tay lên.
Ngay lập tức, từ phía sau, hàng loạt dị năng giả xuất hiện, ánh sáng rực rỡ từ những luồng năng lượng khác nhau lóe lên trong không trung.
Một kẻ cao lớn với dị năng Hỏa đứng phía trước, bàn tay bùng cháy với những ngọn lửa rực đỏ.
Một nữ dị năng giả điều khiển sét, dòng điện xanh lam lách tách quanh người.
Phía sau họ là hàng chục chiến binh, mỗi người đều mang theo sát khí dày đặc.
Kẻ cầm đầu cười nhạt: "Ngươi có chắc muốn từ chối không?"
Không khí như đóng băng.
Lâm Mục chưa kịp lên tiếng, một giọng nói non nớt nhưng rõ ràng vang lên.
"Không được làm hại căn cứ này."
Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía Thanh Thanh.
Bé đứng ngay sau lưng các anh, đôi mắt to tròn nhìn thẳng xuống kẻ địch.
Gió thổi tung mái tóc mềm của bé, khiến bé trông vừa yếu ớt, vừa kiên định đến lạ.
Chu Dực Thắng nhướn mày, ánh mắt thoáng ánh lên sự thích thú.
"Ồ?
Bé con muốn bảo vệ nơi này sao?"
Thanh Thanh gật đầu chắc nịch.
Lâm Mục thở dài, đặt một tay lên vai bé, giọng trầm thấp nhưng mang theo sự kiên định không thể lay chuyển.
"Vậy thì, chiến thôi."