- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,683
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
(Đm/Xuyên/Np) Bé Cỏ Nhỏ Thành Tinh Lại Bị Ép Xuyên Phó Bản Rồi
Chương 49: Lời mời
Chương 49: Lời mời
Dưới ánh hoàng hôn, cả thành phố cổ chìm trong sắc vàng ấm dịu dàng.
Những viên đá lát đường như phát sáng dưới chân người qua lại, phản chiếu rực rỡ với đèn lồng treo cao khắp dãy phố.
Gió nhẹ lay động mái tóc dài được buộc gọn sau lưng của Thanh Thanh, sợi tóc đen mảnh lướt qua má như những chiếc lông chim mềm mại.
Bé cẩn thận nâng chiếc đèn lồng bằng giấy trong tay, đôi mắt tròn xoe vẫn lấp lánh tò mò, mỗi bước chân như lướt qua một thế giới thần thoại mà bé chưa từng biết tới.Giữa dòng người nhộn nhịp ấy, Lucian Seraphiel lặng lẽ bước bên cạnh, khí chất lạnh nhạt của y dường như không hề thuộc về nơi phàm trần này.
Áo choàng trắng phấp phới nhẹ như mây, ánh sáng vàng của mặt trời đang lặn khiến y như đang phát sáng – một bức tượng thần biết thở.
Nhưng khi ánh mắt y dừng lại trên Thanh Thanh, trong đôi mắt màu lam sâu thẳm ấy lại có một điều gì đó mềm mại đến không ngờ.Y không nói gì trong phút chốc, chỉ lặng lẽ quan sát từng cử động nhỏ của bé.
Cái cách bé cúi người xem một quầy đồ chơi gỗ, cái nhíu mày nhỏ xíu khi phải chọn giữa hai chiếc đèn…
đều khiến tim y rung lên những nhịp đập xa lạ.
Y không hiểu nổi.
Chỉ biết rằng, khoảnh khắc y nhìn thấy ánh mắt ấy, y đã không còn muốn nhìn vào bất kỳ ai khác nữa.Lucian khẽ nghiêng người, hạ giọng đủ chỉ để hai người nghe:“Chợ đêm này còn nhiều nơi thú vị hơn em tưởng đấy.
Nếu em muốn, ta có thể đưa em đi dạo tiếp.”
Thanh Thanh hơi giật mình, quay sang, ánh mắt trong vắt.
“Ngài… muốn dẫn bé đi đâu?”
“Có một khu vườn ở phía sau quảng trường.
Nơi ấy buổi tối sẽ thắp hoa đăng, trên hồ còn có cá phát sáng.
Trẻ con ở đây rất thích.”
“Cá phát sáng thật ạ?”
Bé tròn mắt, hai tay khẽ siết chặt chiếc đèn.Lucian gật nhẹ, môi khẽ cong lên thành một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Ta nghĩ em sẽ thích.”
Bé do dự, bé muốn đi thật.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay ấm áp đã đặt nhẹ lên vai bé.Raven đứng đó, trầm lặng như bóng cây cổ thụ giữa gió.
Gương mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn rõ ràng.“Không được.”
Thanh Thanh quay đầu lại, hơi ngơ ngác.
“Raven?”
Lucian không lập tức phản bác.
Y chỉ nghiêng đầu, vẫn giữ giọng lễ độ nhưng không thiếu phần sắc bén: “Tại sao không?”
Raven không nhìn y, anh chỉ cúi xuống nhìn Thanh Thanh, bàn tay đặt nhẹ nơi vai bé, như một lời giữ chặt âm thầm.
“Bé không nên đi với người lạ, nhất là khi người đó...không rõ mục đích.”
“Ta không phải người lạ,” Lucian đáp, ánh mắt lạnh dần.
“Ta là Thánh tử của giáo điện, danh phận rõ ràng.
Ta không hề che giấu điều gì.”
“Chính vì ngài là Thánh tử,” Raven ngước mắt lên, giọng trầm hẳn, “nên mọi thứ ngài làm, dù là một câu nói nhẹ nhàng, một cử chỉ đơn giản… cũng đều mang sức nặng của quyền lực, em ấy không chịu nổi điều đó.”
Không khí chợ đêm bỗng như trầm xuống, người qua lại vẫn tấp nập, tiếng rao vẫn vang, nhưng quanh ba người, lại như có một lớp sương mỏng giăng kín.Lucian nhìn Raven, lần đầu lộ ra chút khó hiểu: “Em ấy không phải người dễ vỡ như ngươi nghĩ.”
Raven không phủ nhận, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Có thể em ấy không dễ vỡ, nhưng tôi không cho phép bất kỳ sự thử thách nào.”
Một nhịp im lặng nặng nề.Thanh Thanh khẽ kéo tay áo Raven.
Bé nhỏ giọng: “Bé… cũng muốn xem cá phát sáng.”
Raven hơi cúi xuống, ánh mắt dao động thoáng qua.
Hắn im lặng, rồi nhẹ nhàng nắm tay bé.“Nếu bé muốn, ta sẽ đưa bé đi.
Nhưng không phải cùng ngài ấy.”
Lúc này, ánh mắt Lucian mới thực sự tối lại.
Nhưng thay vì tranh luận, y chỉ nhìn bé, chậm rãi, chân thành:“Ta không ép em, Thanh Thanh.
Nhưng nếu một ngày nào đó, em muốn đi cùng ta… hãy gọi tên ta.
Chỉ cần là em gọi, ta sẽ đến.”
Y quay bước, từng sợi chỉ vàng trên áo choàng trắng ánh lên dưới ánh đèn phố.
Bóng dáng ấy lùi dần vào đám đông, không ai ngăn cản, không ai dám nhìn lâu – như một ánh trăng cao ngạo lặng lẽ rút lui sau tầng mây.Thanh Thanh nhìn theo, tim khẽ thắt lại.
Bé không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vừa đánh mất điều gì đó quý giá.
Bàn tay bé vẫn trong tay Raven – ấm áp, an toàn – nhưng ánh mắt lại cứ vô thức dõi theo bóng dáng trắng kia mãi không rời.Mà Raven cũng biết.
Hắn siết chặt tay bé hơn một chút.Vì hắn hiểu rất rõ…
Thứ mềm mại và ấm áp ấy, nếu để lạc ra khỏi vòng tay mình một lần thôi… sẽ chẳng bao giờ có cơ hội giữ lại nữa.