- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
49 I Buổi hẹn hò với sách
49 I Buổi hẹn hò với sách
Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai49 I Buổi hẹn hò với sách - Hẹn với ai?
Tất nhiên là hẹn với sách rồi ~Múa Phím: Dứa Vì không cẩn thận chọc phải "sức mạnh cuồng dại" nên sau này, khi nhớ lại ngày hôm đó, Cố Ti Tranh thật sự vô cùng, vô cùng hối hận.Tuy cuối cùng mẹ Lục không nói gì, nhưng lại đích thân tiễn Cố Ti Tranh ra khỏi cửa.Cố Ti Tranh xoa bả vai đã sưng đau rõ rệt, bất lực phân bua:"Dì Anh, cháu thật sự không làm gì cả.
Có lẽ Tần Sơ không muốn cháu làm gia sư của cậu ấy, nên mới tìm cách này đuổi cháu đi thôi.
Bị đánh một trận, cháu thì cũng chẳng sao..."
Mẹ Lục cắt ngang lời gã, vẻ mặt bình thản nói: "Hy vọng cậu thật sự cảm thấy chẳng sao."
"..."
Cố Ti Tranh định nói lại thôi, nhưng đúng là gã có lỗi trước, nên giọng nói cũng chẳng còn khí thế."
Xem ra con trai tôi khá bài xích gia sư, vậy thì chỉ có thể tạm dừng trước thôi.
Ti Tranh, cậu về trước đi."
Giọng mẹ Lục thản nhiên, cuối cùng còn như vô tình thêm một câu: "
Sau này cậu cũng bớt đến đây thì hơn.
Tính khí của Sơ Sơ nhà tôi giống y hệt ba nó, đã động tay động chân thì chẳng phân lớn nhỏ.
Nếu lỡ làm cậu bị thương, thì phiền toái lắm đấy."
Cố Ti Tranh lặng lẽ nhìn bàn tay bà đang đặt trên nắm cửa khi nói câu đó, có ảo giác như ngay giây sau cái nắm cửa ấy sẽ bị bà bóp nát.Thật ra tính tình Tần Sơ đâu giống ba cậu ta, rõ ràng là giống mẹ hơn...Gã còn định gắng gượng thêm, thì mẹ Lục bất chợt buông tay, nói: "Cậu về đi thôi."
Ngay sau đó, cái tay nắm cửa "rắc" một tiếng, rơi xuống đất.
Mẹ Lục lại như chẳng có chuyện gì, cười híp mắt nhìn gã.Cố Ti Tranh nuốt nước bọt, nắm cửa thật sự vừa bị mẹ Lục vặn gãy!"
Dì Anh, cháu... cháu đi ngay đây."
Cố Ti Tranh gần như chạy trối chết, như thể giây sau người bị vặn gãy sẽ là chính gã.Chờ gã đi xa, mẹ Lục lập tức đổi sắc mặt, lạnh lùng gớm ghiếc nhìn theo tên công tử bột chơi bời trăng hoa chỉ biết dựa vào vẻ ngoài để lừa gạt người lớn.
May mà gã chưa thật sự làm gì hai đứa con mình, nếu không bà tuyệt đối sẽ không nể tình giữa hai nhà Lục - Cố mà dễ dàng bỏ qua như vậy.Bà quay người, dặn dò chú Lưu: "Chú Lưu, phiền chú gọi người đến sửa lại, và sau này nếu trong nhà không có ai thì đừng cho Cố Ti Tranh vào một mình nữa."
Chú Lưu vội vàng đáp lời, không hỏi thêm gì, chỉ làm theo dặn dò.Trong phòng, Tần Sơ dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, trêu chọc nhìn Lục Ôn An: "Anh diễn có hay không?"
Lục Ôn An ngồi xổm xuống, đương nhặt sách vừa bị ném và dựng lại giá áo cho hắn, nghe vậy thì quay đầu, thấy hắn vẫn chưa mặc áo vào, bèn vội dời mắt đi: "Anh mặc áo trước đi đã."
Rồi thiếu niên lại nhìn chằm chằm vào cái giá áo trước mặt, không nhịn được hỏi:"Anh thật sự lấy sắc dụ người à?
Gã có làm gì thật với anh không..."
Một bóng người bỗng phủ xuống, Tần Sơ cười híp mắt, hơi thở nóng hổi phả lên má cậu:"An An, em đang lo cho anh sao?"
Lục Ôn An ngẩng mắt, đôi mắt đen nhánh như lưu ly trong suốt:"
Sau này đừng lấy thân mình mạo hiểm nữa, biết chưa?"
Khóe môi Tần Sơ nhếch lên, đưa cánh tay xăm hình xanh mực ra trước mặt cậu, hơi tự luyến nói: "Em hoàn toàn không biết sức mạnh của anh đâu."
Lục Ôn An đặt tay lên, nghiêm túc nhìn hắn:"Như thế cũng không được.
Người càng lợi hại, càng phải biết tự bảo vệ mình."
Những kẻ liếm máu trên lưỡi dao thường là người hung hãn mạnh mẽ, tuy lợi hại nhưng cũng hay rước họa vào thân, giống như đa số những người chết đuối lại chính là người biết bơi vậy.Đây là lần đầu tiên có người nói với Tần Sơ rằng phải tự bảo vệ bản thân.
Nếu lúc trước nghe được câu này thì chắc chắn hắn sẽ chỉ cười nhạt, chẳng thèm để tâm.
Nhưng người nói câu này không phải ai khác, mà là An An.Tần Sơ khựng lại, nhìn thiếu niên trước mắt với vẻ chân thành, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hắn giả vờ không để ý, phẩy tay: "Được rồi, anh còn không biết sao."
Nhưng người lại quay đi, bắt đầu vụng về mặc áo, trông như một con gấu vụng về to xác.Thấy tay chân dài ngoằng của hắn cử động không tiện, Lục Ôn An không nhịn được, vươn tay kéo thẳng phần vạt áo nhăn nhúm phía sau giúp hắn.
Đợi Tần Sơ mặc xong, cậu vỗ nhẹ lưng hắn: "Xong rồi, chúng ta xuống nhà thôi."
Sau sự việc này, coi như mẹ Lục hoàn toàn từ bỏ ý định mời gia sư cho Tần Sơ.Nhưng điều đó không có nghĩa bà bỏ hẳn ý muốn để hắn bổ túc thêm.
Sau bữa tối, nhân lúc Tần Sơ lên lầu tắm, bà lặng lẽ kéo Lục Ôn An ra phòng khách.Trước tiên bà hỏi về chuyện Cố Ti Tranh, sau khi biết gã đã có ý định giở trò với An An từ lâu, mẹ Lục đập mạnh tay xuống sofa: "Chuyện thế này con phải sớm nói cho ba mẹ biết chứ.
Vừa rồi thật sự không nên để mặc nó rời đi như vậy."
Lục Ôn An vội nói: "Anh ta cũng đã bị dạy cho một bài học rồi.
Nhà mình còn có làm ăn qua lại với nhà họ Cố, tốt nhất đừng vạch mặt nhau quá."
Mẹ Lục lạnh giọng cười: "Nhà họ Lục ta đâu phải dựa vào nhà họ Cố mà sống.
Chính Cố Ti Tranh có tâm tư bất chính trước thì không thể trách chúng ta vô tình được."
Bà ngẩng mày, nhìn thẳng thiếu niên trước mặt: "Nhưng đây là chuyện của người lớn, An An, con không cần lo.
Mẹ có chừng mực."
Lục Ôn An gật đầu.
Cậu vẫn rất tin vào cách hành xử của ba mẹ mình.
Họ tay trắng dựng nghiệp, có được sự nghiệp như hôm nay, không có bản lĩnh thì làm sao được.
Đối phó với Cố Ti Tranh, cậu và Tần Sơ chỉ có thể chơi vài trò vặt, còn muốn xử lý tận gốc, vẫn phải để người lớn ra tay.Sau đó mẹ Lục mới chuyển sang chủ đề chính: "An An, con nghĩ có cách nào để em con chú tâm vào học hành không?"
Không biết từ lúc nào, mẹ Lục đã coi Lục Ôn An như một "người lớn nhỏ" có thể bàn bạc chuyện nghiêm túc.
So với Tần Sơ, tuy thiếu niên trước mặt có gương mặt tuấn tú dịu dàng, nhưng tâm trí chín chắn, suy nghĩ chu toàn hơn hẳn.Lục Ôn An cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mẹ với mình, trong lòng vừa vui lại vừa thấy mình không được phụ kỳ vọng.
Vì thế cậu nói: "Con muốn tìm một nơi thích hợp để đọc sách, ra ngoài học tập.
Sáng đi, tối về."
"Hả?
Ra ngoài học?
Có phải..."
Mẹ Lục lo lắng nhìn cậu.
Rõ ràng môi trường trong nhà rất tốt, sao lại phải ra ngoài?Lục Ôn An không tiện nói thật, bởi sớm muộn gì cậu cũng phải rời khỏi nhà họ Lục.
Đây coi như một cuộc tập dượt, để mọi người quen dần với việc trong nhà thiếu đi một người.Đồng thời, cậu cũng muốn kéo Tần Sơ theo mình, mà nơi ấy nhất định phải là chỗ ngoài học ra thì chẳng còn việc gì khác để làm.Vì thế, Lục Ôn An vuốt vuốt điện thoại, nhìn địa chỉ hiện trên màn hình.
Đây không nghi ngờ gì chính là nơi học tập lý tưởng nhất.Nghe xong kế hoạch, mắt mẹ Lục sáng lên đôi chút, rồi nghiêm túc nhìn cậu: "An An, mẹ giao Sơ Sơ cho con đó!"
Lục Ôn An có chút ngại ngùng, gãi gãi tai:"Mẹ à, con không chắc có thể kéo được anh ấy đâu."
Mẹ Lục bỗng cong khóe môi, lộ ra một nụ cười đầy "mật ngọt bí ẩn": "Mẹ tin con, nhất định con sẽ làm được."
Dường như bà đặt niềm tin vào cậu một trăm phần trăm.
Lục Ôn An lặng lẽ siết chặt nắm tay, nhất định không được phụ sự kỳ vọng của mẹ!An An là người nói được làm được, vừa rạng sáng cậu đã rời giường.Như thường lệ, đầu tiên là gấp chăn gọn gàng, sau đó mang tất vào, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.
Cậu cẩn thận liếc nhìn căn phòng bên cạnh vẫn đóng kín cửa, rồi mới đi xuống lầu.Mẹ Lục vốn định để chú Lưu đưa cậu đi, nhưng Ôn An từ chối: "Mẹ à, con tự đi xe đạp được, coi như rèn luyện thân thể."
Nơi đó cách nhà khoảng bốn mươi phút đạp xe.
Buổi sáng khí trời mát lành, buổi tối trở về gió đêm thổi nhè nhẹ, chính là thời điểm thích hợp để đạp xe nhất.Ôn An xuống gara, dắt chiếc xe đạp địa hình đã mua từ trước.
Trước kia cậu rất ít đi, nên hầu như chỉ để bụi phủ.Không ngờ bây giờ lại được dùng đến.
Cậu lau sơ qua, kiểm tra lốp xe còn hơi, thấy mọi thứ ổn, liền treo cặp sách lên ghi-đông, phóng thẳng ra khỏi cổng.Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng giản dị, quần dài đen, cưỡi trên chiếc xe đạp địa hình, dáng vẻ tuấn tú phong độ, dọc đường không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt ngoái nhìn.Đón gió sớm mát rượi, tâm trạng cậu cũng sảng khoái.
Giữa đường, còn xuống xe mua hai cái bánh bao, đứng ven đường ăn xong mới tiếp tục đi.
Cuối cùng, khi mặt trời hoàn toàn nhô khỏi mây, ánh sáng rải khắp mặt đất, Ôn An cũng giảm tốc, nhảy khỏi xe.Trước mặt cậu là tòa kiến trúc hiện đại đẹp nhất thành phố, chính quyền bỏ ra số vốn khổng lồ xây dựng, mở cửa phục vụ toàn dân, Thư viện số một Hải Thị.Giờ này đã lác đác có người dân và sinh viên tới đọc sách.Ôn An sợ không tranh được chỗ, vội khóa xe, theo dòng người bước vào.Thư viện mới được tu sửa mấy năm nay, bên trong vô cùng đẹp mắt.
Giá sách và bàn ghế sắp xếp hợp lý, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.Ôn An rất ít khi tới đây, bởi thư viện trường cũng đủ đáp ứng nhu cầu.
Hôm nay cậu mới nhớ ra nơi đọc sách quý giá này, là nhờ bức ảnh Đơn Lạc Thanh đăng trên "vòng bạn bè" gợi ý.Cậu vốn không định tìm Đơn Lạc Thanh, nghĩ thư viện lớn thế này chưa chắc đã gặp, hơn nữa còn đặc biệt chọn góc khuất yên tĩnh, chỉ muốn ngồi làm bài tập và đọc sách.Tại biệt thự sân vườn nhà họ Lục.Tần Sơ dậy muộn, bước ra ban công, qua cửa kính nhìn thấy chiếc giường bên trong được gấp gọn gàng thì hơi ngạc nhiên, từ kỳ nghỉ hè đến giờ An An toàn thích ngủ nướng, hôm nay lại dậy sớm rồi.Hắn quay lại thay đồ rồi xuống lầu.Đúng lúc mẹ Lục vừa chuẩn bị xong bữa sáng, cũng sắp đi làm.
Bà gọi Tần Sơ:"Ăn xong hãy đến võ quán, mẹ phải đi làm rồi."
Tần Sơ nhìn bàn ăn chỉ có một phần, nhướng mày, theo phản xạ hỏi:"An An đâu ạ?"
Mẹ Lục sớm đoán được hắn sẽ hỏi, vừa đi giày vừa thần thần bí bí nói: "Thằng bé ra ngoài từ sớm rồi, hình như có hẹn với ai đó."
Có hẹn với ai?
Tất nhiên là hẹn với sách rồi ~Nói xong, bà còn giả vờ nhìn đồng hồ: "Ôi chao, sắp trễ làm rồi.
Hôm nay còn phải xem nhiều báo cáo nữa.
Mẹ đi trước đây.
Sơ Sơ ăn ngon miệng nhé, đến võ quán thì chơi vui vẻ."
Tần Sơ ngồi xuống, tâm trạng chẳng vui vẻ gì, chỉ gật đầu cho có.Nhìn phần ăn sáng trước mặt, hắn gẩy vài miếng, trong đầu toàn nghĩ An An hẹn với ai, sao lại không dẫn theo mình, bực bội quá thể!Ăn xong trứng, cuối cùng Tần Sơ nhịn không nổi nữa, lấy điện thoại ra gọi.Lúc này Ôn An đang cúi đầu vẽ hình học, điện thoại đã chỉnh im lặng, màn hình nhấp nháy cậu cũng chẳng hay.Không nghe máy?!!
Tần Sơ nắm chặt điện thoại, càng thêm bực, bất đắc dĩ chỉ có thể gọi cho chính mẹ mình: "Cuối cùng là An An đi đâu rồi?"
Mẹ Lục vốn đã bàn bạc trước với An An phải "dụ dỗ thả câu", giờ nghe con trai trong xe nóng nảy truy hỏi, bà cong môi, tiếp tục giả ngu: "Mẹ làm sao biết được?
Các con đều lớn cả rồi, dĩ nhiên có sắp xếp riêng.
Giống như con, lần nào ra ngoài cũng đâu phải báo với mẹ."
Tần Sơ khựng lại, bán tín bán nghi:"Mẹ thật sự không biết?"
"Con tự đi mà hỏi An An."
Mẹ Lục dứt khoát cúp máy, tâm trạng rất vui vẻ.
Mồi nhử đã thả xuống, chỉ cần chờ con cá ngốc này cắn câu thôi.Tần Sơ không sao điều tra được tung tích của Ôn An, đành mang tâm trạng bực bội đi võ quán.Đến trưa, hắn cố ý mua một hộp bánh ngọt về, muốn xem An An đã về chưa.Kết quả cả biệt thự yên tĩnh, chỉ có người làm vườn đang chăm hoa.Tần Sơ đá mạnh cánh cổng sắt trong sân, tâm tình cực kém, xem ra An An định ở ngoài cả ngày rồi!Ôn An thì ở thư viện học tập một ngày trọn vẹn, cảm thấy vô cùng năng suất.
Cậu cố tình đợi đến lúc mặt trời lặn mới ra, vậy mà hơi nóng mùa hè vẫn ập đến.Cậu dắt xe ra, trên đường về lại gặp một tiệm hoa.Nghĩ ngợi một chút, Ôn An nhảy xuống xe, mua một bó hướng dương nhỏ, gói bằng giấy báo cổ điển, tràn ngập phong vị văn nghệ.Tiếng chuông xe leng keng vang lên.Trước tường hoa hồng leo, Tần Sơ đứng đút tay túi quần, nhảy từ bậc đá xuống, vẻ mặt khó coi nhìn thiếu niên tuấn tú cưỡi xe đạp trở về.Đặc biệt khi trông thấy bó hoa cắm trong giỏ xe, Tần Sơ lập tức bổ não ra hàng trăm tình huống.【 Lời tác giả 】Bạn nhỏ Tần Giấm Chua: Nói!
Em đi hẹn hò với tên nào?!!
Còn tặng em hoa nữa chứ ╭(╯^╰)╮