Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn

[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
10


Thụ choàng tỉnh, phát hiện công một đã đi.Y hoảng hốt hỏi hệ thống: "Có phải ta làm hỏng việc rồi không?"

Lẽ ra y phải nắm bắt cơ hội để Bạc Lãm Đan thấy mình cần cù chịu khó, nhưng chưa học được bao lâu y đã ngủ mất.Giờ thì hay rồi, thể nào đối phương cũng nghĩ y hết thuốc chữa cho xem.Hệ thống: Đừng khóc nữa, lau nước miếng ở khóe miệng trước đi.Thụ cầm sách lên, ủ rũ cúi đầu đi ra cửa.Hộ vệ gác cửa thấy vẻ mặt rầu rĩ của y thì hỏi y bị sao.Thụ mím môi nhìn đôi giày thêu chỉ vàng của mình rồi nói: "Lúc nãy hắn chỉ ta giải đề nhưng ta ngủ mất tiêu."

"Có sao đâu."

Hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, "Cũng đâu phải lần đầu bệ hạ làm vậy, ta còn tưởng ngài gây ra đại họa gì nữa."

Chỉ cần sơ sẩy một chút là đối phương sẽ tạo phản.

Sao lại là chuyện nhỏ được chứ?

"Bạc đại nhân quan tâm ngài lắm."

Hộ vệ đi theo y, thấy y vẫn mặt ủ mày chau thì an ủi mấy câu: "Trước khi đi hắn có nhờ ta chuyển lời với bệ hạ, bảo ngài đừng ép mình quá, khi nào cần nghỉ thì phải nghỉ."

Nói xong hộ vệ lại lấy từ tay áo ra một quả đào rồi hỏi y muốn ăn không.Thụ gặm đào, lập tức chuyển hướng chú ý: "Trong tay áo ngươi giấu bao nhiêu đồ ăn vậy?"

Mỗi lần y đói bụng, đối phương đều nhanh chóng lấy đồ ăn ra đút cho y."

Nửa canh giờ bệ hạ không ăn gì sẽ kêu đói," hộ vệ cúi đầu nhìn y, đứng thẳng lên nói: "Tại hạ ở cạnh hầu hạ ngài tất nhiên phải chuẩn bị sẵn rồi."

Thụ ngẩng đầu lên, thấy gương mặt vô cảm của hộ vệ lộ ra vẻ đắc ý thì không nhịn được cười: "Trẫm hài lòng lắm, sẽ tăng bổng lộc cho ngươi."

Hộ vệ lại nhìn y chăm chú: "Thật không?"

"Ừm......"

Y suy nghĩ giây lát rồi sửa lời: "Thôi, ngươi làm việc cho hoàng thúc mà, cứ để hoàng thúc tăng cho ngươi đi."

"Hoàng đế như ngươi vô dụng thật đấy," hộ vệ lầm bầm: "Tăng bổng lộc cũng không làm được nữa."

Thụ không giận mà nói: "Nếu ta hữu dụng thì cần gì phải chịu nhục như bây giờ chứ?"

Sau khi cãi nhau với hộ vệ, tâm trạng y nhẹ nhõm hơn.Có cố gắng cỡ nào cũng không thể tài giỏi bằng hoàng thúc nên thụ nảy ra ý định bỏ trốn.Y tự nhủ đợi học xong khinh công, y sẽ đem gia tài nhỏ dưới gầm giường rời khỏi đây, trước khi đi sẽ để lại một lá thư cho hoàng thúc, tuyên bố với bên ngoài rằng y đã chết bệnh, để hoàng thúc làm chủ nhân thiên hạ."

Trong truyện hay nói Hoàng đế cải trang vi hành," ăn trưa xong thụ nằm trên xích đu trong sân nói với hộ vệ: "Ta đã lớn thế này mà chưa bao giờ ra khỏi hoàng thành cả......"

Y tình cờ nghe được lời đồn đại trong triều, nói Nhiếp chính vương giam lỏng y, biến y thành phế nhân để chờ thời cơ đoạt quyền một cách quang minh chính đại.Hộ vệ nói: "Bệ hạ có tướng mạo thiên tử, ra ngoài cung dễ bị phát hiện lắm, Nhiếp chính vương lo cho an nguy của ngài nên mới......"

"Hừ, ta biết hoàng thúc muốn tốt cho ta mà."

Y ngồi dậy, tức giận túm áo hộ vệ nói: "Tướng mạo thiên tử gì chứ?

Ngươi đang ám chỉ ta béo thì có."

Hộ vệ quay mặt đi: "Tại hạ không dám."

Thụ cũng lười so đo với đối phương, nhắm mắt nằm lại chỗ cũ rồi hỏi hộ vệ: "Vậy ngươi đã bao giờ ra ngoài chưa?

Ngoài kia vui không?"

Hộ vệ cúi đầu nhìn y, im lặng một hồi mới nói: "Ngoài hoàng thành là một nơi nguy hiểm khác, không thoải mái bằng trong cung đâu."

"Giang Phục, nếu có một ngày hoàng thúc cho ta ra ngoài," y mở mắt nhìn hộ vệ trẻ tuổi rồi nói: "Ta chẳng tin ai cả, ngươi giỏi võ như vậy, có thể ở cạnh ta, cố gắng hết sức để bảo vệ ta không?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
11


Thụ chỉ buột miệng nói vậy chứ cũng chẳng trông mong hộ vệ đồng ý.

Hộ vệ do hoàng thúc phái tới giám sát y, nếu y có ý định bỏ trốn thì chắc chắn đối phương sẽ mật báo ngay.Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà y thấy dấu hiệu phe phái trên đầu hộ vệ hơi lung lay.Thụ chớp mắt nắm ngón tay hộ vệ, muốn nghe tiếng lòng của đối phương.Nhưng y chẳng nghe thấy gì cả.Hộ vệ nhìn y nói: "Được."

Sao lại không nghe thấy gì?

Thụ hoang mang thả tay ra, tưởng mình đã mất đi năng lực này.Hệ thống nhảy lên đùi y nói: Khi hắn nghĩ sao nói vậy hoặc không hề nghĩ gì thì ngươi chẳng nghe được tiếng lòng của hắn đâu.Thụ vui vẻ lại.Y nhoẻn miệng cười, bảo hộ vệ đưa tay ra: "Giang hộ vệ, trẫm muốn thưởng cho ngươi."

Hộ vệ nhìn y chằm chằm rồi quỳ một chân xuống trước mặt y, xòe hai tay ra nói: "Đa tạ bệ hạ."

Y tháo con heo nhỏ bằng vàng đeo bên hông mình, trịnh trọng đặt vào tay đối phương rồi nói: "Cái này làm bằng vàng, chắc sẽ đổi được kha khá tiền đấy."

Hộ vệ nhíu mày nhét lại heo vàng vào tay y: "Đây là vật yêu thích của bệ hạ mà, sao tại hạ có thể đổi lấy tiền được chứ?"

"Nhưng ta đâu biết tặng ngươi cái gì nữa?"

Thụ trầm tư suy nghĩ một hồi, vừa vuốt ve hệ thống trong ngực vừa nói, "Thôi, ta cho ngươi đấy, cứ nhận đi."

Hộ vệ do dự một hồi, cuối cùng cũng chịu nhận.-Con mèo trắng như tuyết ngồi xổm cạnh ngọn đèn, đôi mắt xanh lơ nhìn chằm chằm thiếu niên đang dựa bàn đọc sách.Hệ thống: Ngươi cũng có tài lấy lòng người khác đấy chứ.Thụ đặt sách xuống, vươn vai một cái rồi nói: "Đừng nói móc ta nữa.

Nếu ta có tài năng này thì đâu lâm vào cảnh bốn bề là địch như bây giờ."

Hệ thống: Đâu phải nói móc.

Hôm nay ngươi làm tốt thật mà.Hiếm khi được hệ thống khen, thụ ngẩn ra một lát rồi hớn hở kề vào tai mèo hỏi nhỏ: "Nói vậy là sao?

Giang hộ vệ chịu theo phe ta rồi à?"

Con heo vàng kia có hình dạng ngộ nghĩnh, là vật trang sức y cực kỳ thích.

Giang Phục là người duy nhất chịu đi theo y nên y cảm động tặng con heo vàng này cho đối phương.Y muốn Giang Phục xem nó là tín vật, nhưng nghĩ lại tiền vẫn quan trọng với Giang hộ vệ hơn, vì vậy cho phép đối phương đem heo vàng đi đổi lấy tiền.Hệ thống: Giang Phục vẫn theo phe Nhiếp chính vương, nhưng lòng dạ hắn không sâu nên rất dễ dao động.Thụ phấn khởi siết chặt tay: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng!"

Đợi nỗi phấn khích của y lắng xuống, hệ thống lại nhắc nhở: Hắn chỉ là hộ vệ không quyền không thế, đừng tốn sức vì hắn.

Lòng dạ ngươi còn cạn hơn hắn nên đừng quá cả tin.-Thụ không thèm để ý mấy chuyện này.Y cũng chẳng mong trở thành đế vương tài giỏi mà chỉ muốn có người thật lòng với mình, đứng về phía mình.Thụ vừa ngủ dậy thì nghe tiếng cãi cọ ngoài tẩm cung, một thị vệ hốt hoảng chạy tới tìm y, nói Giang hộ vệ và bạn thân của y đang cãi nhau.Hai người này sao vậy?Y đẩy người hầu đang định thay đồ cho mình sang một bên rồi chạy vội ra cửa xem tình hình.Nhìn thấy y, đôi mày nhíu chặt của bạn thân mới hơi giãn ra, chỉ vào hộ vệ tố cáo: "Hắn trộm đồ của ngươi kìa."

Bạn thân đang đợi y ở cửa tẩm cung thì tình cờ thấy hộ vệ ngắm nghía một con heo nhỏ bằng vàng.Người quen của thụ đều biết y luôn mang theo vật này bên mình như bùa hộ mệnh.Giang Phục lạnh lùng nói: "Đây là vật bệ hạ thưởng cho ta."

Sắc mặt bạn thân càng thêm khó coi: "Vật này có thể bảo vệ bệ hạ bình an, sao y lại tặng ngươi được chứ?"

Bạn thân vốn xem thường hộ vệ nên giọng điệu hết sức khinh miệt.Bị đối phương tra hỏi, khuôn mặt lạnh lùng của Giang Phục cũng lộ ra vẻ tức giận: "Ta sẽ thay nó bảo vệ bệ hạ."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
12


Thấy bọn họ lại sắp cãi nhau, thụ vội vàng đứng chặn trước mặt hộ vệ giảng hòa: "Đúng là ta tặng đấy."

Chỉ là một món trang sức thôi mà, sao phải cãi cọ ầm ĩ thế chứ?"

Bệ hạ hào phóng với hộ vệ quá nhỉ," bạn thân vẫn tỏ vẻ bất mãn, "Xem ra thần làm không tốt nên mới không được ngài ban thưởng."

Thụ sửng sốt: "Ngươi muốn con heo vàng này à?"

"Ta không muốn."

Bạn thân xụ mặt đi vào tẩm cung của y, đợi người hầu lui ra hết mới nói tiếp: "Chẳng phải đây là quà sinh nhật hoàng thúc tặng cho ngươi à?"

Thụ vén tóc mai rối tung ra sau tai rồi nói: "Hoàng thúc đã tặng nó cho ta thì ta có quyền định đoạt, không phải sao?"

Bạn thân im lặng đi tới sau lưng, cầm lược bạc chải tóc cho y.

Y nhìn vẻ mặt hậm hực của hắn phản chiếu trong gương rồi nói đùa: "Thì ra ngươi giận vì chuyện này, ta còn tưởng ngươi muốn có nó nữa chứ."

Động tác của bạn thân khựng lại, ngón tay chạm vào cổ y.Thụ chợt nghe thấy tiếng lòng của đối phương: Ngay cả hộ vệ còn có phần mà sao mình lại không có?Rõ ràng là đang tị nạnh.

Thụ quay đầu nhìn bạn thân, đang định lên tiếng thì đối phương đã nói trước: "Ngươi không biết hộ vệ kia đang giám sát mình sao?

Cần gì phải tốt với hắn như vậy."

"Ngoài mặt hắn đối xử tốt với ta là đủ rồi."

Thụ cúi đầu vân vê tay áo mình, "Đỗ Phụng, ngươi khinh thường ta mà ta vẫn xem ngươi là bạn đấy thôi."

Đỗ Phụng cụp mắt nhìn y: "Ngốc quá."

Ở trong tẩm cung, bạn thân không còn kính cẩn với y như khi ở trước mặt người khác, còn thường xuyên làm những việc vượt quá giới hạn.Đỗ Phụng nhìn như võ tướng hào sảng nhưng đôi tay lại rất khéo léo, chẳng mấy chốc đã chải mái tóc rối tung của y trở nên mượt mà xinh đẹp.Một lát sau, Đỗ Phụng hỏi y: "À phải rồi, ngươi học võ từ ai thế?"

Y không thể khai ra hệ thống nên ấp úng nói: "Không có thầy dạy, ta tự tập theo mấy bí kíp dân gian thôi."

"Đùa à?"

Đỗ Phụng nhíu mày nói: "Đừng tập lung tung, lỡ có sơ suất gì......"

Thụ đứng dậy nắm tay bạn thân, ngắt lời đối phương: "Có Giang hộ vệ trông chừng sẽ không sao đâu."

Sao lại nhắc đến Giang hộ vệ nữa rồi?Y tiếp tục nghe thấy tiếng lòng của Đỗ Phụng."

Nếu ngươi thấy Giang hộ vệ không đáng tin," thụ nghĩ ngợi một lát rồi hỏi dò: "Vậy ngươi có rảnh tập chung với ta không?"

Bạn thân yên lặng quay mặt đi: "Ta bận lắm, nhưng......"

Thụ thở dài ngắt lời đối phương: "Bận thì thôi, không làm phiền ngươi nữa."

"......

Nếu bệ hạ cần thì ta sẽ luôn ở cạnh."

Đỗ Phụng cúi đầu nhìn tay y, ngón cái xoa nhẹ lòng bàn tay y, "Chai hết rồi này."

Hình như không phải là nổi hứng nhất thời.Thụ gầy hơn trước nhưng tay vẫn mũm mĩm, lòng bàn tay bóp rất mềm.

Dạo này y chăm chỉ tập võ, lần nào cũng tập đến mức toàn thân ê ẩm, lòng bàn chân và lòng bàn tay đều chai sần.Hệ thống đi tới nhắc nhở thụ: Nhà họ Đỗ làm võ tướng bao đời nay, muốn ngồi vững trên ngai vàng thì phải nắm binh quyền, ngươi giao thiệp với Đỗ Phụng nhiều hơn đi.Thụ đứng dậy sửa sang vạt áo, ho khan mấy tiếng rồi chắp tay sau lưng nói với bạn thân: "Nếu ngươi làm trẫm hài lòng thì trẫm cũng sẽ thưởng cho ngươi."

Đỗ Phụng hỏi y: "Thăng chức cho thần được không?"

Thụ quay lưng đi nói: "Không được."

Sao ai cũng bắt y làm những việc vượt quá khả năng của y vậy?Một lát sau, y giả vờ nghiêm mặt đi ra cổng rồi nói: "Xem ra ái khanh không cần ban thưởng, thế thì thôi vậy."

"Thôi?"

Khóe miệng Đỗ Phụng giật giật, đi theo y nói: "Sao lại thôi được chứ?

Ngươi thưởng cho hộ vệ mà không chịu thưởng cho ta à?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
13


Dấu hiệu phe phái trên đầu Đỗ Phụng nhấp nháy.Chỉ dùng phần thưởng nhỏ nhoi này đã lung lạc được lòng người rồi sao?

Kim Lâm Uẩn kinh ngạc chớp mắt, trong lòng lại thấy an ủi phần nào: Ít nhất những nỗ lực gần đây của mình cũng không phải vô ích.Chẳng biết vì muốn giám sát y hay thật sự muốn được y ban thưởng mà hôm sau Đỗ Phụng tới tập võ với y.Tập được nửa canh giờ, Kim Lâm Uẩn lập tức hối hận.Giang hộ vệ ngày thường hệt như khúc gỗ, chỉ yên lặng ở cạnh y chứ không nói năng gì, khi nào y nghỉ ngơi mới nói với y vài câu.Còn Đỗ Phụng lại lắm lời hơn nhiều."

Thẳng lưng lên, mới tập chút xíu đã thở hổn hển rồi à?"

Đỗ Phụng gõ nhẹ chuôi kiếm vào lưng y, khi thì sửa tư thế trung bình tấn cho y, khi thì nói y mơ tưởng xa vời, chưa học cách vung kiếm đã nghĩ đến những chiêu kiếm hoa mỹ.Đỗ Phụng cực kỳ nghiêm khắc, sau khi tập nửa canh giờ, lông mi và chóp mũi Kim Lâm Uẩn dính đầy mồ hôi, y mệt mỏi thở hồng hộc, chỉ muốn nằm phịch xuống đất.Còn mệt hơn y tự tập nửa ngày nữa, sao y lại nghĩ quẩn tìm Đỗ Phụng để tự hành xác mình vậy chứ!Giang hộ vệ vẫn tốt hơn nhiều, thấy y mệt sắp chết thì lập tức đem nước mơ hoa quế cho y uống.Kim Lâm Uẩn lảo đảo đi tới bóng râm nằm vật xuống xích đu, Giang Phục cầm khăn ướt lau mồ hôi cho y rồi xoa bóp cánh tay y, còn khen ngợi y: "Bệ hạ vung kiếm ra dáng lắm rồi."

Y hết sức đắc ý, đang định giả bộ khiêm tốn thì nghe thấy Đỗ Phụng đi tới hừ lạnh một tiếng."

Bóp chân xoa vai cũng để hộ vệ làm à?"

Đỗ Phụng lạnh lùng nói: "Trong cung nuôi nhiều người hầu như vậy chỉ để làm kiểng thôi sao?"

Kim Lâm Uẩn lúng túng ngồi dậy, nghĩ thầm: Không thể để hộ vệ làm ư?

Chẳng lẽ y sai bảo Giang Phục quá mức rồi sao?Giang Phục dừng lại nói: "Chuyện nhỏ mà, một mình ta làm là được rồi......

Bệ hạ tin cậy ta nên mới để ta làm."

Nghe nửa câu sau, Đỗ Phụng nhíu mày chặt hơn, mùi thuốc súng trong lời nói càng thêm nồng nặc: "Một tên nô lệ hèn mọn như ngươi sao có tư cách chạm vào long thể được?

Việc này không đến lượt ngươi làm đâu."

Hắn nắm tay áo Kim Lâm Uẩn, nói với thiếu niên: "Bệ hạ chưa biết gì sao?

Cha hắn tạo phản chống lại quan phủ, hắn bị lưu đày làm nô lệ, không hiểu sao sau đó được Nhiếp chính vương ưu ái cho vào cung làm hộ vệ."

Đúng là Kim Lâm Uẩn không rõ lai lịch Giang Phục, họ là chủ tớ, mặc dù bên nhau sớm chiều nhưng cũng không tiện tâm sự quá nhiều.Thảo nào lần trước y hỏi Giang Phục về chuyện ngoài cung, đối phương lại nhìn lảng đi chỗ khác, chẳng nói gì với y cả.Giang Phục không hề biến sắc mà lạnh lùng nói: "Từ lâu ta đã không nhận kẻ phản loạn kia là cha rồi.

Đời này ta chỉ trung thành với thiên tử, quyết không hai lòng."

Tiên đế băng hà sớm, thiên hạ rung chuyển, để ổn định thế cục, triều đình ban hành rất nhiều luật mới.

Cha Giang Phục bất mãn vì quan phủ tăng thuế nên kêu gọi dân làng nổi dậy đốt phá, cuối cùng bị xử tử ngoài phố.Giang Phục còn nhỏ nên được miễn tội chết.Hắn chín chắn hơn những đứa trẻ cùng tuổi, làm việc đâu ra đấy, còn có năng khiếu võ thuật.Không hiểu sao hắn bị bán vào cung làm người hầu rồi trở thành hộ vệ, Nhiếp chính vương thấy hắn giỏi võ nên hỏi chuyện hắn, sau đó cử hắn làm cận vệ cho tiểu Hoàng đế.Sao những người hoàng thúc cài vào cạnh y đều có số phận bi thảm hết vậy?

Nghĩ đến đây, Kim Lâm Uẩn cứng cổ cãi lại bạn thân: "Cha...... cha hắn tạo phản thì liên quan gì đến hắn chứ?

Giờ Giang Phục là hộ vệ của trẫm, làm việc tận tâm tận lực, trẫm không quan tâm chuyện quá khứ."

Đỗ Phụng nhìn y, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ xụ mặt bỏ đi.
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
14


"Ngươi cứ mặc kệ hắn đi, hắn vốn độc miệng mà," đợi bạn thân đi xong, Kim Lâm Uẩn an ủi hộ vệ: "Hắn còn luôn miệng chế giễu ta nữa cơ."

Giang Phục đi theo y nói: "Tại hắn không có mắt nên không thấy được ưu điểm của bệ hạ thôi."

Kim Lâm Uẩn đã quen nghe những lời phũ phàng, giờ được khen lại thấy hơi ngại.

Y gãi cổ nói: "Ta chỉ biết ăn uống vui chơi, đúng là chẳng có ưu điểm gì cả......"

Giang Phục im lặng một lát rồi nói: "Bệ hạ có lòng nhân đức mà."

Nhân đức?

Xem ra Giang hộ vệ cũng thấy y không có ưu điểm gì nên chỉ biết dỗ dành y bằng từ vô thưởng vô phạt này.Kim Lâm Uẩn thầm thở dài, nhớ lại lúc các đại thần chúc mừng sinh nhật mình, lần nào cũng không tìm được lời khen, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng khen y có tướng mạo phúc hậu.Quân chủ không thể làm Bồ Tát, chỉ dựa vào lòng nhân từ thì không bao giờ quản được thiên hạ.Trong tiệc sinh nhật thứ mười hai của y, có kẻ xung phong lên múa để ám sát y, y dựa vào trực giác tránh được phi đao của đối phương, nhưng cổ vẫn bị cứa một vết cạn.Y sợ ngây người, thậm chí còn không thể kêu ra tiếng, khi kiếm của thích khách đâm về phía y, y nhắm mắt ngã xuống ngai vàng, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, hèn nhát co rúm lại.Chính hoàng thúc đã ngăn cản thích khách.Ánh kiếm lóe lên, hoàng thúc chặt đứt tay phải của thích khách, y mở mắt ra, trông thấy vết máu ngoằn ngoèo trên thảm như một bầy rắn trườn đi khắp phía.Chiếc vạc lớn giữa đại điện đang nấu canh thịt, Nhiếp chính vương túm đầu thích khách, liếc nhìn đám triều thần run lẩy bẩy với ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, sau đó bước qua cánh tay bị chặt đứt dưới đất, ném kẻ còn đang la hét ầm ĩ vào vạc nước sôi.Hồi lâu sau, tiếng rên rỉ đáng sợ biến mất, tiếng nhạc lại vang lên, trong đại sảnh không ai dám hó hé, người hầu múc canh thịt cho khách ăn.Các hộ vệ của Nhiếp chính vương bao vây đám triều thần, chĩa trường mâu vào lưng họ, bắt họ ăn hết canh thịt.Nhiếp chính vương trẻ tuổi lau máu trên tay, bế tiểu Hoàng đế về lại ngai vàng rồi nói: "Đây là kết cục dành cho kẻ mạo phạm thiên tử."

Đêm đó y không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt thì lại nhớ đến cái chết ghê rợn của thích khách kia.Các cung nhân đã lui ra ngoài tẩm cung, y cuộn mình trong chăn, sát khí của thích khách khiến y hoảng loạn, không kìm được run rẩy khóc nấc, còn cúi rạp người nôn khan mấy lần.Cửa tẩm cung bị mở ra.Tiếng bước chân của người mới tới rất vững chãi, y ngẩng đầu lên, thút thít gọi: "Hoàng thúc!"

Thiếu niên vén màn ngồi xuống giường rồi dịu dàng ôm y vào lòng: "Đừng sợ."

Trước khi tới đối phương đã tắm rửa thay đồ nên trên người không còn mùi máu mà chỉ có mùi gỗ trầm quen thuộc.

Sau khi bình tĩnh lại, rốt cuộc y nhịn không được òa khóc.Y không muốn dự tiệc sinh nhật, không muốn ngồi trên ngai vàng để bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, quả thực rất đáng sợ......Bàn tay ấm áp của hoàng thúc vuốt ve vết thương đã băng bó của y, hỏi y có đau không."

Hơi đau thôi ạ."

Y sụt sịt nép vào ngực đối phương, "Có hoàng thúc ở đây là tốt rồi."

Hoàng thúc ôm y một lát rồi hỏi: "Có thấy tàn nhẫn quá không?"

Y làm thinh.Hoàng thúc vỗ về y: "Ngay cả giết vua bọn chúng còn không sợ thì làm sao để vương pháp vào mắt được?

Nếu hôm nay không trừng trị thẳng tay thì bọn chúng sẽ được đà lấn tới."

Y đưa tay quệt nước mắt trên má rồi nói: "Hoàng thúc, cháu vô dụng quá, cháu sợ lắm......"

"Ngủ đi, bệ hạ đừng nghĩ gì cả," hoàng thúc nắm tay y nói: "Những việc bệ hạ sợ cứ để ta làm là được rồi."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
15


Ban đầu cũng có một nhóm quan viên ủng hộ tân đế, nhưng thời gian qua đi, họ dần mất niềm tin vào tân đế.Tân đế không có tham vọng, đây là điều tối kỵ đối với đế vương, không tranh đoạt sẽ bị kẻ khác lấn lướt, buộc phải nhượng bộ liên tục, cái gì cũng không giữ được.Họ vừa thất vọng về tân đế vừa bất mãn với những luật mới do Nhiếp chính vương ban hành.Đám lão thần kia không có ác ý, nhưng Kim Lâm Uẩn cứ gặp họ thì lại đau đầu, họ luôn miệng nhắc đến phụ hoàng y, khuyên y chăm chỉ học hành chứ đừng mải mê vui chơi.Hễ thấy tấu chương khuyên mình học là y lại khó chịu, bữa tối ăn không thấy ngon, chỉ ăn được nửa con gà quay.Hoàng thúc nói nếu y bực mình thì cứ việc tìm cớ chém hết đám người này."

Không, không cần đâu ạ......"

Kim Lâm Uẩn giật mình, vội vàng nắm tay hoàng thúc nói: "Họ cũng đâu nói sai, cùng lắm thì lần sau họ đến bái kiến, cháu bịt tai lại là được rồi, khỏi sợ họ càm ràm nữa."

"Ngươi là chủ thiên hạ, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác mà sống," thanh niên nắm chặt tay y, "Ai làm ngươi không vui thì cứ cho hắn biến mất đi."

Lối hành xử của hoàng thúc khác xa phụ hoàng, hắn không có lòng nhân từ, không phân biệt thiện ác mà có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích.

Ai trái lệnh đều bị tra tấn bằng cực hình, ở trong ngục muốn sống không được muốn chết không xong, đến khi toàn thân thối rữa mới chết.Suốt quãng thời gian biến động nhất ở kinh thành, xác những kẻ phản loạn luôn treo đầy trên tường thành.Kim Lâm Uẩn vờ như không thấy, vờ như không biết.Y nấp sau lưng hoàng thúc, bước qua máu tanh, từng bước đi tới ngai vàng.-Trời vừa hửng sáng, nghe cung nhân báo hoàng thúc sắp đến, Kim Lâm Uẩn choàng tỉnh, vội vàng leo xuống giường rồi bảo người hầu rửa mặt thay đồ cho mình.Dạo này y gầy hẳn đi nên quần áo cũ không mặc vừa nữa mà rộng thùng thình.Thấy bóng người ở cửa, y hơi căng thẳng, chưa cột tóc xong đã đứng dậy: "Hoàng thúc......"

Nghe giọng y, người kia đi thẳng tới chỗ y, cầm cây lược từ tay người hầu chải lọn tóc rũ xuống cho y.Thanh niên cúi đầu nhìn y, tay phải khoác lên vai y, ngón cái xoa nhẹ gáy y: "Dạo này đang tập võ à?"

Trong cung đầy rẫy tai mắt của hoàng thúc nên y làm gì cũng không gạt được đối phương.

Kim Lâm Uẩn gật đầu, má phính cọ vào tay đối phương, lí nhí nói: "Cháu muốn học võ để tự vệ, sau này khỏi cần sợ nữa."

Tay hoàng thúc rất to, ngón tay thon dài, khi cầm kiếm mu bàn tay nổi đầy gân xanh, là đôi tay khiến y vô cùng an tâm.Y nhắm mắt tự nhủ nếu sau này bị hoàng thúc bóp cổ mình sẽ không giãy giụa đâu.Ngay khi chạm vào mu bàn tay đối phương, y nghe thấy tiếng lòng của thanh niên: Lại gầy đi rồi, chắc là vất vả lắm."

Đều do hoàng thúc không tốt."

Hoàng thúc nói: "Gần đây bận quá nên tạo cơ hội cho tiểu nhân lợi dụng."

Nói xong đối phương xoa mặt y rồi nói như dỗ trẻ con: "Có nước tiến cống một rương trái cây quý hiếm, chiều nay ta sẽ sai người hầu đem tới, tập võ mệt mỏi phải ăn nhiều vào để bồi bổ cơ thể."

Món ngon luôn bày trước mặt nên y không sao giảm cân được.

Kim Lâm Uẩn đau khổ nói: "Hoàng thúc, cháu không thể bồi bổ thêm nữa đâu!"

Hình như hoàng thúc thật sự cho rằng y cần được bồi bổ, y đứng dậy xoay một vòng trước mặt đối phương rồi nói: "Hoàng thúc nhìn nè, bắp tay và eo cháu vẫn còn to lắm......"

"Thế à?"

Hoàng thúc nhìn y, quay đầu bảo người hầu đem tới một cái hộp gỗ, "Đồ cũ không vừa nữa nên ta sai người may mấy bộ mới rồi."

Kim Lâm Uẩn mở hộp gỗ ra, phát hiện hoàng thúc may cho mình hai bộ đồ thích hợp để tập võ, kiểu dáng rất đẹp, bên cạnh còn có một thanh đoản kiếm bằng ngọc thạch.

Chẳng lẽ hoàng thúc cũng đọc được suy nghĩ sao?

Y đang rất cần những thứ này.Người hầu trong tẩm cung lui hết ra ngoài, hoàng thúc đích thân thay đồ cho y.

Y giơ tay lên để đối phương sửa sang vạt áo cho mình.Quần áo vừa khít, chẳng biết đã lấy số đo lúc nào.

"Cảm ơn hoàng thúc!"

Y sà vào lòng thanh niên như hồi bé, mấy năm nay y cao lên nhiều nên có thể vùi mặt vào ngực đối phương.Khi được hoàng thúc ôm, y lại nghe thấy tiếng lòng của hắn: Thế này vẫn xinh hơn nhiều, nhìn rất phúc hậu.
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
16


Không nghe hoàng thúc nói xấu mình trong lòng, Kim Lâm Uẩn hết sức vui vẻ, bữa trưa ăn hết một khay giò nướng.

Hệ thống nằm dưới chân y vẫy đuôi, cũng không lên tiếng ngăn cản.Vì muốn giảm cân nên dạo này y chỉ ăn lửng bụng, đói đến nỗi muốn gặm cột giường.Người đàn ông ngồi cạnh y, thỉnh thoảng lại nhìn y rồi gắp rất nhiều đồ ăn vào chén y, dịu dàng nói: "Ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng kiêng khem làm gì."

Hầy, hoàng thúc luôn dỗ dành y như trẻ con, y càng ăn càng nhiều, càng lớn càng mập nhưng chiều cao chẳng tăng lên được bao nhiêu cả.Kim Lâm Uẩn ăn chè hạt sen đối phương múc cho mình, miệng ngọt nhưng lòng đắng.Sau khi cha mẹ mất, trên đời này chỉ có hoàng thúc xem y như trẻ con, sao y có thể nghi ngờ hoàng thúc chỉ vì dăm ba câu nói của người dưng được chứ?Nghĩ đến đây, Kim Lâm Uẩn quay sang, vừa định thổ lộ những phiền não gần đây với đối phương thì chợt nhìn thấy một sợi tóc bạc giữa mái tóc đen của người đàn ông.Trong lòng y giật thót, lập tức hoảng hồn, hoàng thúc chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà sao đã có tóc bạc rồi?Lao tâm khổ tứ, ngày đêm vất vả, sao lại không bạc đầu cho được?Thấy vẻ mặt bàng hoàng của y, hoàng thúc hỏi: "Sao thế?"

Hai mắt y đỏ hoe, cẩn thận đưa tay gỡ sợi tóc bạc kia ra khỏi mái tóc đen của người đàn ông rồi nghẹn ngào nói: "Đều tại cháu vô dụng nên mới khiến hoàng thúc bị liên lụy."

"Tại dạo này bận quá, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi."

Người đàn ông nhìn y, im lặng một lát rồi tháo dao găm bên hông đặt vào tay y, "Bệ hạ cắt tóc bạc cho ta đi."

Kim Lâm Uẩn cố giữ vững bàn tay đang run của mình, cất sợi tóc bạc kia vào túi thơm trên người rồi thút thít rúc vào lòng hoàng thúc.Cuối cùng y vẫn kìm không được, nước mắt tuôn như mưa làm ướt áo đối phương.Dù sao bên ngoài cũng có người của hoàng thúc canh chừng nên có khóc cũng không sợ bị ai thấy.Hệ thống kêu meo meo dưới chân nhưng y không để ý mà chỉ khóc nức nở.Nếu đã định trước sẽ trở mặt thành thù với hoàng thúc thì nhân lúc còn có thể thân thiết, y muốn nũng nịu với đối phương nhiều hơn, biết đâu sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa.Hoàng thúc vỗ lưng y, y khóc như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi tèm lem: "Hoàng thúc là người quan trọng nhất của cháu......

Cháu không muốn hoàng thúc gặp bất trắc đâu......"

Y vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, vì bận rộn nên hắn chưa kịp cạo râu cằm.Y dụi má vào cằm hoàng thúc, cảm giác vừa nhám vừa nhột.Hoàng thúc cũng không chê y mà kéo tay áo lau mặt cho y.Hoàng thúc gọi tên y rồi nói: "Lâm Uẩn, chỉ được khóc trước mặt ta thôi đấy."

"Cháu biết mà."

Y gật đầu, áp má vào lòng bàn tay chai sần của đối phương, "Cha từng nói làm Hoàng đế mà hay khóc thì sẽ mất giang sơn, sau này cháu...... cháu nhất định sẽ kìm lại."

Hoàng thúc véo má y, trên khuôn mặt tuấn tú thấp thoáng ý cười: "Có ta ở đây, bệ hạ khóc cỡ nào cũng không mất giang sơn đâu."

Kim Lâm Uẩn cũng nín khóc rồi cười nói: "Hoàng thúc là người tốt với cháu nhất trên đời!"

Y đang cười thì lại nghe thấy tiếng lòng của hoàng thúc: Má phính của Lâm Uẩn sờ thích thật.
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
17


Kim Lâm Uẩn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vừa qua buổi trưa hoàng thúc đã trở về xử lý công vụ.Buổi chiều y chợp mắt một lát rồi tới thư phòng.

Sách cổ quá khó hiểu đối với y, Bạc Lãm Đan đã đưa cho y hai quyển sách luận tóm tắt, có cả chú thích nên dễ đọc hơn, còn khai sáng cho y nhiều điều.Triều thần đều biết y là bù nhìn chẳng có quyền hành gì trong tay, trước đây mỗi khi làm việc họ còn thông báo cho y lấy lệ, còn giờ thì bỏ qua y luôn.Kim Lâm Uẩn chống cằm, vừa lật sách vừa nghĩ: Vậy cũng tốt, y có thể chuyên tâm học hành tập võ.Y đọc lướt hai quyển sách, sau khi nắm được nội dung chính thì đọc lại từ đầu.

Hệ thống nằm trên bàn nói với y: "Chắc trong triều có nhiều quan văn lắm nhỉ, hay là chọn một người vừa ý làm thái phó mới nhé?

Nếu muốn làm ít hưởng nhiều thì phải học cách mượn sức thôi."

Lão thái phó đã mất vì bệnh năm ngoái, hình như hoàng thúc không tin tưởng các quan văn trong triều nên không tìm thái phó mới cho y, ngày thường có gì không hiểu y đều chạy đến hỏi hoàng thúc."

Ừm......"

Kim Lâm Uẩn gãi đầu, đăm chiêu suy nghĩ một hồi nhưng không tìm ra người nào phù hợp.

Mấy lão thần phụ hoàng để lại cho y thì trung thành tận tụy nhưng rất lắm lời, nghe họ nói nửa khắc y đã ngủ gật.Y sực nhớ đến Bạc Lãm Đan, nhưng đối phương còn oán hận hoàng thúc, e là không muốn trở lại giúp y đâu.Kim Lâm Uẩn ôm má thở dài thườn thượt, đang phiền não vì chuyện này thì Bạc Lãm Đan tới.Thanh niên mặc thường phục màu xanh đen đẩy cửa thư phòng ra, da trắng như ngọc, mặt mày thanh tú, vóc dáng cao gầy, nhìn xa hệt như một cây trúc vững chãi.Khi Bạc Lãm Đan đến gần, Kim Lâm Uẩn ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên áo đối phương.

Y vội vàng nắm tay áo Bạc Lãm Đan rồi lo lắng hỏi: "Ngươi bị bệnh à?"

Bạc Lãm Đan nhìn y nói: "Thần không sao, chỉ là ban đêm nằm mơ liên miên nên nhờ đại phu kê mấy thang thuốc thôi."

"Vậy là tốt rồi."

Kim Lâm Uẩn thở phào nhẹ nhõm: "Ta có nhiều thuốc bổ uống không hết, ngươi lấy một ít đi."

Bạc Lãm Đan không nhận ân tình của y, nhẹ nhàng giật tay áo ra khỏi tay y rồi nhìn quyển sách trên bàn hỏi: "Bệ hạ đọc đến đâu rồi?"

Thấy thái độ lạnh nhạt của đối phương, trong lòng Kim Lâm Uẩn hụt hẫng nhưng ngoài mặt vẫn gượng cười: "Chú thích trong sách rất chi tiết, trước đây có nhiều điều ta không hiểu, đọc xong lại hiểu ngay!"

Dứt lời y hất cằm lên, bảo Bạc Lãm Đan khảo bài mình.Bạc Lãm Đan hỏi y ba câu, y đáp hơi vấp nhưng cũng xem như trả lời được.Kim Lâm Uẩn thở phào một hơi rồi háo hức nhìn Bạc Lãm Đan, chờ đối phương khen mình.Bạc Lãm Đan nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu niên, thở dài nói: "Bệ hạ quả thực rất chăm chỉ, trả lời khá trôi chảy, chỉ mới mấy ngày đã hiểu được bài, chứng tỏ bệ hạ không phải kẻ ngu dốt."

Kim Lâm Uẩn cười vui vẻ, chỉ chốc lát sau đã quên béng chuyện mình bị đối phương lạnh nhạt.Cười xong y sực nhớ ra mình đang cần tìm thầy.

Y nghĩ kỹ rồi, để Bạc Lãm Đan làm thái phó vẫn tốt hơn, đối phương có học thức uyên bác, là bậc chính nhân quân tử, hơn nữa hệ thống cũng bảo y tìm cách lôi kéo Bạc Lãm Đan, nếu hai người thân thiết hơn, biết đâu đối phương sẽ theo phe y cũng nên.Y cúi đầu nắm chặt tay Bạc Lãm Đan, hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, không dám nhìn thẳng đối phương mà lí nhí nói: "Nếu ta không phải kẻ vô dụng thì...... thì ngươi có thể giúp ta giữ vững giang sơn không?"
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
18


Bạc Lãm Đan là con trai trưởng trong nhà, vừa điềm đạm vừa thông minh lanh lợi, từng hầu Thái tử đọc sách mấy năm.

Hắn xem Thái tử như em trai mình, hết lòng yêu thương.

Thái tử ngoan hơn em hắn nhiều, không có thói hư tật xấu mà chỉ háu ăn, trong giờ học luôn lơ đễnh, hay lén thò tay vào tay áo rộng của hắn tìm quà vặt hoặc kẹo mạch nha ăn cho đỡ thèm.Thái tử còn nhỏ nên thỉnh thoảng lại ngủ gật trong lớp của thái phó, Bạc Lãm Đan đặt bút xuống rồi cởi áo ngoài khoác lên người cậu nhóc.Lão thái phó thở dài, bảo hắn đừng nuông chiều Thái tử."

Thầy đừng lo, bài học Thái tử bỏ lỡ con đã ghi lại hết rồi, lát nữa con sẽ giảng lại cho y nghe."

Bạc Lãm Đan nói: "Y buồn ngủ quá rồi, cứ để y ngủ đi ạ."

Cậu nhóc ngủ say trên lưng hắn, cái đầu bé nhỏ dựa vào vai hắn, hơi thở đều đều, thỉnh thoảng lại chép miệng mấy cái.Hắn lớn hơn Thái tử hai tuổi, vóc dáng cao to nên trọng lượng của y chẳng là gì đối với hắn.Đợi hắn đi hết hành lang dài tít tắp, Thái tử mới mơ màng tỉnh dậy, đòi ra vườn chơi nhảy dây.Dường như chỉ trong chớp mắt Thái tử đã lớn vụt lên.Thiếu niên trước mặt gầy hơn nhiều so với ấn tượng của Bạc Lãm Đan, tóc cũng dài hơn, nhưng khuôn mặt vẫn bầu bĩnh, chưa mất đi nét ngây thơ của trẻ con.Họ là quân thần nên không thể thân thiết như hồi bé nữa, hắn luôn tự nhắc mình không được đi quá giới hạn, đối phương là thiên tử chứ không phải em trai hay theo đuôi hắn.Bạc Lãm Đan nhìn Kim Lâm Uẩn, lắc đầu nói: "Thần chưa có nhiều kinh nghiệm, không đảm đương nổi chức thái phó đâu ạ.

Bệ hạ muốn tìm thầy thì nhờ Nhiếp chính vương chọn đi."

"Trẫm, trẫm chỉ muốn ngươi thôi!"

Kim Lâm Uẩn chắp tay sau lưng, cố làm ra dáng Hoàng đế, nhưng vì nói nhanh quá nên suýt cắn trúng lưỡi mình, lắp bắp mãi mới nói xong: "Trẫm là thiên tử, ngay cả thầy cũng không được quyền chọn sao?"

Nhìn bộ dạng sượng trân của tiểu Hoàng đế, Bạc Lãm Đan không nhịn được cười.Thấy hắn cười, Kim Lâm Uẩn "ồ" một tiếng, lập tức trở lại làm em bé ngây thơ, nắm chặt tay hắn rồi cong mắt cười nói: "Lâu lắm rồi ngươi không cười với ta nữa!

Ta biết ngươi chê ta không có chí tiến thủ nên ta đang cố hết sức đây!"

Nói xong Kim Lâm Uẩn lấy ra bài luận mình viết gần đây, chữ y không đẹp lắm nhưng nội dung khá sâu sắc, có thể thấy y đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.Bạc Lãm Đan há hốc miệng nhìn bài luận, những lời chất chứa trong lòng như xương cá bị mắc kẹt khiến hắn khó chịu nhưng không cách nào nhả ra.Cha hắn trung thành tuyệt đối với tiên đế, sau khi Nhiếp chính vương lên nắm quyền, ông ghét sự độc đoán của đối phương nên không giúp hắn cải cách chính sách.Nhà họ Bạc nên trung thành với ai đây?

Hoàng đế mới lên ngôi còn quá nhỏ, lại không có tài năng xuất chúng nên chỉ có thể làm con rối của Nhiếp chính vương, người thông minh nên sớm từ bỏ để tìm minh chủ khác.Bạc Lãm Đan biết Kim Lâm Uẩn không có dã tâm của đế vương, đi theo y có lẽ là đường chết, nhưng hắn vẫn quay lại.Hắn bồn chồn không yên, tự nhủ cứ chờ tiếp xem sao, trông nom Lâm Uẩn thêm ít lâu nữa, khi nào hết hy vọng thì mình sẽ rời xa kinh thành.Trong phòng chỉ có hai người họ, Kim Lâm Uẩn thấp thỏm nhìn thanh niên trước mặt, chờ đối phương cho mình một câu trả lời chắc chắn.Bạc Lãm Đan nhắm mắt thở dài, nắm chặt bàn tay mũm mĩm của thiếu niên rồi nói khẽ: "Chỉ cần giúp được bệ hạ thì việc gì thần cũng làm cả."
 
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
19


Hôm nay đã đọc ý nghĩ của hoàng thúc nên không thể đọc ý nghĩ của Bạc Lãm Đan được nữa.

Kim Lâm Uẩn chỉ nắm chắc hai ba phần, nhưng giờ mà không nói thì chẳng biết khi nào mới gặp lại đối phương.Y chỉ có thể cược xem Bạc Lãm Đan còn nể tình xưa hay không.Sau khi nhà họ Bạc thất thế, Bạc Lãm Đan cực kỳ lạnh nhạt với y.

Việc này chẳng liên quan gì đến Kim Lâm Uẩn, nhưng y làm thiên tử mà ngay cả người hầu của mình cũng không bảo vệ nổi, vô dụng như vậy bị oán trách cũng là điều dễ hiểu.Khi Bạc Lãm Đan đồng ý, y còn tưởng mình đang mơ, vội vàng nắm tay đối phương hỏi: "Thật sao?

Bạc ca ca, ngươi không lừa ta đấy chứ?"

Thanh niên lại thở dài rồi gật đầu nói: "Lời hứa của quân tử đáng giá ngàn vàng.

Trong cung tai vách mạch dừng, trước mặt người ngoài ngươi cứ gọi ta bằng chức quan đi."

Kim Lâm Uẩn hụt hẫng cúi đầu xuống, sau khi ngẫm nghĩ lời Bạc Lãm Đan nói thì hai mắt lại sáng lên: "Vậy khi không có người ngoài thì ta có thể gọi ngươi là ca ca đúng không?"

Bạc Lãm Đan không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.Y xem như đối phương đã đồng ý, mừng rỡ sà vào lòng Bạc Lãm Đan, vừa cười vừa khóc.

Bạc Lãm Đan vỗ nhẹ lên lưng y rồi kéo tay áo lau nước mắt cho y, rốt cuộc giọng điệu cũng dịu dàng như trước: "Sao vẫn còn khóc nhè như hồi bé vậy?"

Bạc Lãm Đan bảo y xòe tay ra rồi đặt một miếng bánh nếp hoa đào lên lòng bàn tay y.Trước kia y không được xuất cung, Bạc Lãm Đan thường lén ra ngoài mua kẹo đường thổi cho y.

Họ bẻ kẹo làm đôi, ăn không hết thì gói vào khăn tay, đợi khi không có ai mới lấy ra liếm, trong cung không thiếu đồ ăn thức uống nhưng ăn vụng vẫn ngon hơn nhiều.Lúc đó hễ y kêu đói là Bạc Lãm Đan lại lấy từ tay áo ra đủ loại bánh ngọt và kẹo mạch nha, y được cưng chiều hết mực, ban đêm cũng ăn kẹo nên bị sâu răng.

Sau khi Bạc Lãm Đan biết chuyện thì rất áy náy, hiếm khi đem đồ ngọt cho y ăn.Giọng Bạc Lãm Đan kéo suy nghĩ đang bay xa của y về lại: "Bệ hạ ăn đi kẻo bị người hầu lấy mất."

Sợ y nghĩ bánh nếp có độc nên Bạc Lãm Đan bẻ bánh ra làm đôi rồi ăn chung với y."

Có độc ta cũng ăn," Kim Lâm Uẩn bỏ nửa miếng bánh vào miệng, lúng búng nói: "Ta tin ngươi không hại ta đâu."

Bạc Lãm Đan cúi đầu nhìn y, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má y.

Đối phương im lặng một lát rồi nói khẽ: "Nếu bệ hạ thật sự muốn làm quân chủ thì thần nguyện phò tá bằng cả tính mạng."

Chờ Bạc Lãm Đan đi xong, hệ thống ngồi trên quyển sách mà y đang đọc dở, nói với y: "Khóc rất có ích nhưng không phải lúc nào cũng hữu dụng, có những người không niệm tình riêng đâu."

Kim Lâm Uẩn đang vui nên không để ý lời hệ thống nói.Y ôm hệ thống vào lòng cười nói: "Có ích là được rồi, ngươi nhìn đi, chẳng phải lần này ta thành công rồi sao?"

Nói xong y chu môi định hôn lên đầu mèo lông xù, nhưng hệ thống vặn mình nhảy ra khỏi ngực y."

Ký chủ đừng tùy tiện hôn người khác thế chứ."

Hệ thống vểnh râu lên, đôi mắt xanh lơ hung dữ trừng y, còn khè vào mặt y.Kim Lâm Uẩn hầm hừ: "Ngươi có phải là người đâu."

Hệ thống: "......"

Kim Lâm Uẩn nói: "Keo kiệt quá đi.

Giờ ngươi là mèo ta nuôi, hôn một cái thì đã sao?

Đợi hoàng thúc tới, ta sẽ bảo hắn tìm cho ta con khác ngoan hơn."

Con mèo nhìn y, cái đuôi xù to từ từ xẹp xuống, miễn cưỡng nhảy lên đùi y lại.Cuối cùng y cũng được hôn bộ lông mượt mà của nó, trong lòng hết sức mãn nguyện.

Mặc dù hệ thống khó ưa nhưng bề ngoài của con mèo vẫn rất đáng yêu, lông mềm thoang thoảng mùi huân hương.Kim Lâm Uẩn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bị hệ thống đớp một phát.

Y nhăn mặt xuýt xoa: "Ui da!"

Hệ thống: "Đã cho ngươi hôn mà còn mắng ta nữa à?"
 
Back
Top Bottom