- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
10
10
Thụ choàng tỉnh, phát hiện công một đã đi.Y hoảng hốt hỏi hệ thống: "Có phải ta làm hỏng việc rồi không?"
Lẽ ra y phải nắm bắt cơ hội để Bạc Lãm Đan thấy mình cần cù chịu khó, nhưng chưa học được bao lâu y đã ngủ mất.Giờ thì hay rồi, thể nào đối phương cũng nghĩ y hết thuốc chữa cho xem.Hệ thống: Đừng khóc nữa, lau nước miếng ở khóe miệng trước đi.Thụ cầm sách lên, ủ rũ cúi đầu đi ra cửa.Hộ vệ gác cửa thấy vẻ mặt rầu rĩ của y thì hỏi y bị sao.Thụ mím môi nhìn đôi giày thêu chỉ vàng của mình rồi nói: "Lúc nãy hắn chỉ ta giải đề nhưng ta ngủ mất tiêu."
"Có sao đâu."
Hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, "Cũng đâu phải lần đầu bệ hạ làm vậy, ta còn tưởng ngài gây ra đại họa gì nữa."
Chỉ cần sơ sẩy một chút là đối phương sẽ tạo phản.
Sao lại là chuyện nhỏ được chứ?
"Bạc đại nhân quan tâm ngài lắm."
Hộ vệ đi theo y, thấy y vẫn mặt ủ mày chau thì an ủi mấy câu: "Trước khi đi hắn có nhờ ta chuyển lời với bệ hạ, bảo ngài đừng ép mình quá, khi nào cần nghỉ thì phải nghỉ."
Nói xong hộ vệ lại lấy từ tay áo ra một quả đào rồi hỏi y muốn ăn không.Thụ gặm đào, lập tức chuyển hướng chú ý: "Trong tay áo ngươi giấu bao nhiêu đồ ăn vậy?"
Mỗi lần y đói bụng, đối phương đều nhanh chóng lấy đồ ăn ra đút cho y."
Nửa canh giờ bệ hạ không ăn gì sẽ kêu đói," hộ vệ cúi đầu nhìn y, đứng thẳng lên nói: "Tại hạ ở cạnh hầu hạ ngài tất nhiên phải chuẩn bị sẵn rồi."
Thụ ngẩng đầu lên, thấy gương mặt vô cảm của hộ vệ lộ ra vẻ đắc ý thì không nhịn được cười: "Trẫm hài lòng lắm, sẽ tăng bổng lộc cho ngươi."
Hộ vệ lại nhìn y chăm chú: "Thật không?"
"Ừm......"
Y suy nghĩ giây lát rồi sửa lời: "Thôi, ngươi làm việc cho hoàng thúc mà, cứ để hoàng thúc tăng cho ngươi đi."
"Hoàng đế như ngươi vô dụng thật đấy," hộ vệ lầm bầm: "Tăng bổng lộc cũng không làm được nữa."
Thụ không giận mà nói: "Nếu ta hữu dụng thì cần gì phải chịu nhục như bây giờ chứ?"
Sau khi cãi nhau với hộ vệ, tâm trạng y nhẹ nhõm hơn.Có cố gắng cỡ nào cũng không thể tài giỏi bằng hoàng thúc nên thụ nảy ra ý định bỏ trốn.Y tự nhủ đợi học xong khinh công, y sẽ đem gia tài nhỏ dưới gầm giường rời khỏi đây, trước khi đi sẽ để lại một lá thư cho hoàng thúc, tuyên bố với bên ngoài rằng y đã chết bệnh, để hoàng thúc làm chủ nhân thiên hạ."
Trong truyện hay nói Hoàng đế cải trang vi hành," ăn trưa xong thụ nằm trên xích đu trong sân nói với hộ vệ: "Ta đã lớn thế này mà chưa bao giờ ra khỏi hoàng thành cả......"
Y tình cờ nghe được lời đồn đại trong triều, nói Nhiếp chính vương giam lỏng y, biến y thành phế nhân để chờ thời cơ đoạt quyền một cách quang minh chính đại.Hộ vệ nói: "Bệ hạ có tướng mạo thiên tử, ra ngoài cung dễ bị phát hiện lắm, Nhiếp chính vương lo cho an nguy của ngài nên mới......"
"Hừ, ta biết hoàng thúc muốn tốt cho ta mà."
Y ngồi dậy, tức giận túm áo hộ vệ nói: "Tướng mạo thiên tử gì chứ?
Ngươi đang ám chỉ ta béo thì có."
Hộ vệ quay mặt đi: "Tại hạ không dám."
Thụ cũng lười so đo với đối phương, nhắm mắt nằm lại chỗ cũ rồi hỏi hộ vệ: "Vậy ngươi đã bao giờ ra ngoài chưa?
Ngoài kia vui không?"
Hộ vệ cúi đầu nhìn y, im lặng một hồi mới nói: "Ngoài hoàng thành là một nơi nguy hiểm khác, không thoải mái bằng trong cung đâu."
"Giang Phục, nếu có một ngày hoàng thúc cho ta ra ngoài," y mở mắt nhìn hộ vệ trẻ tuổi rồi nói: "Ta chẳng tin ai cả, ngươi giỏi võ như vậy, có thể ở cạnh ta, cố gắng hết sức để bảo vệ ta không?"