- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,510
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đm/Np] Tiểu Hoàng Đế Bù Nhìn
20
20
Trời còn chưa sáng Kim Lâm Uẩn đã được các cung nữ đỡ dậy khỏi giường, chải lại mái tóc dài rối tung rồi đội vương miện bằng vàng nạm ngọc lên đầu, sau đó mặc long bào lộng lẫy cho y.
Y buồn ngủ ríu cả mắt, lúc ra khỏi tẩm cung còn suýt vấp phải bậc cửa, may mà Giang hộ vệ đỡ kịp.
"Bệ hạ cẩn thận."
Giang Phục đỡ tay y, thì thầm nhắc nhở: "Ngủ thêm đi, lát nữa phải tỉnh táo chứ đừng nói nhảm trên triều."
Hôm nay là ngày triều kiến, tuy không có thực quyền nhưng y vẫn phải xuất hiện ở chính điện.Kim Lâm Uẩn dụi đôi mắt vẫn còn sưng rồi lấy tay áo che miệng ngáp một cái: "Mọi chuyện đều do hoàng thúc quyết định, ta có nói nhảm cũng chẳng ai nghe đâu."
Y béo phục phịch, không có học thức, là một con rối đầu rỗng không thể đảm đương việc nước.
Trước đây khi các quan triều kiến, y nhìn xuống từ trên ngai vàng, trông thấy dấu hiệu phe phái đủ màu trên đầu họ nhưng chẳng có dấu hiệu nào thuộc về y.Giang Phục nhìn gương mặt sáng như trăng rằm của thiếu niên, dạo này đối phương gầy đi nhiều, tuy vẫn còn mũm mĩm nhưng cũng không thể gọi là béo.Thật ra hắn cảm thấy ngoại hình bệ hạ bây giờ rất ổn, khỏi cần giảm cân thêm nữa.
Sau khi mỡ thừa không còn che lấp các đường nét trên mặt, nhìn y hết sức đáng yêu.
Thân hình cũng khá săn chắc, gặp thích khách không dễ bị thương chỗ hiểm.Giang Phục cao to nên có thể chặn tầm nhìn của người khác, được hắn che chắn, Kim Lâm Uẩn chợp mắt thêm một lát.Bạc Lãm Đan nói hôm nay sẽ có người dâng tấu về cuộc nổi loạn ở Lệnh Châu, tối qua Kim Lâm Uẩn nghiên cứu bản đồ trên giường rất lâu, mặc dù y không phụ trách điều binh khiển tướng nhưng cũng không thể mù tịt được.Y chẳng quen ai trong Bộ Binh nên đành đi hỏi Đỗ Phụng xuất thân từ nhà tướng, hắn không nói thẳng với y mà sau đó mới gửi một bức thư dài đến.Trong thư là danh sách tướng lĩnh đứng đầu các phe phái trong quân đội, còn giải thích rõ cách họ khống chế thế lực của nhau.Hoàng thúc từng dẫn binh trấn thủ biên cương, chỉ trong ba ngày đã đánh đuổi dị tộc xâm lược, giành chiến thắng vang dội, nhờ trận chiến này mà có uy tín cực cao trong quân đội.Kim Lâm Uẩn vừa nghĩ chuyện này vừa đi qua cửa đại điện, bước lên tấm thảm dài dẫn đến ngai vàng.Y vừa xuất hiện thì các quan lập tức sững sờ, hoài nghi Nhiếp chính vương nuôi chết tiểu Hoàng đế trước đây rồi tìm một người có gương mặt tương tự để làm bù nhìn.Bọn họ quay sang nhìn nhau, trong điện im ắng hồi lâu mới có người dâng tấu theo quy trình.Bạc Lãm Đan nói y đã làm vua một nước thì dù có sợ hãi cỡ nào cũng không được để lộ trước mặt người khác.
Kim Lâm Uẩn cố tỏ vẻ nghiêm nghị, nhưng tướng mạo y đoan chính thanh tú, khuôn mặt lại bầu bĩnh nên có nghiêm mặt cũng chẳng dọa được ai.Đỗ Phụng đứng cạnh cây cột, thấy y trưng ra vẻ mặt này thì suýt bật cười.Ít ra vẫn tốt hơn bộ dạng hèn nhát trước đây.Kim Lâm Uẩn ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe các quan can gián chuyện thuế má.Nghe một hồi, hai mắt y sáng lên, hai ngày trước y vừa bàn việc này với Bạc Lãm Đan.Chuyện dân sinh chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích thế gia thì y có thể thay đổi chút ít: "Năm nay Vân Châu mùa màng thất bát nên sẽ xem xét miễn giảm thuế.
Nghe nói mấy ngày nay có hiện tượng lạ giống như điềm gở, cho dân chúng di tản sang thành lân cận để tránh thiên tai trước đi."
Để thưởng cho y dạo này học hành chăm chỉ, hệ thống đã tặng y một chiếc la bàn nhỏ, nói y có thể dùng nó để xem trộm thiên cơ.Theo chỉ dẫn của la bàn thì thiên tai sắp giáng xuống Vân Châu.
Nếu không phòng trước thì dân chúng sẽ phải lang bạt khắp nơi, còn có nguy cơ bùng phát dịch bệnh.Quốc khố không mấy dồi dào nhưng vẫn thừa sức cứu trợ thiên tai.
Y muốn giao việc này cho nhà họ Bạc, tuy mấy lão thần kia hơi cổ hủ nhưng làm việc đâu ra đấy, lại thanh cao chính trực nên không sợ tham ô tiền cứu trợ.Nghe y nói xong, các quan càng kinh ngạc hơn.Những lời này do Nhiếp chính vương dạy sao?
Nghe không giống lắm.
Chẳng lẽ tiểu Hoàng đế thật sự đã bị Nhiếp chính vương nuôi chết, sau đó thay bằng người khác thông minh hơn sao?