- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,923
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
90
90
315.Đêm qua tôi ngủ không ngon mà cứ nằm mơ liên miên, mơ thấy mình bị một đám Slime giống như rau câu hất ngã xuống đất, còn dính đầy chất nhầy của nó."
Ưm......"
Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi giấc mơ Slime này, cả người nhờn nhẫy mồ hôi.
Màn cửa sổ trong phòng kéo ra một khe nhỏ, ánh nắng chói chang rọi vào, trên giường chỉ còn mình tôi, chắc Mẫn Xuyên Thanh đã ra ngoài.Tôi ngồi dậy vươn vai rồi ngái ngủ cầm điện thoại đầu giường lên xem: Gần mười giờ rồi.Chẳng biết điện thoại chuyển sang chế độ im lặng từ lúc nào, Lạc Đoan Diệc gửi cho tôi cả đống tin nhắn, sáng sớm còn gọi mấy cuộc nhưng tôi không nghe thấy.Tôi trả lời hắn: "Tớ không sao, tại điện thoại tắt chuông thôi, tối qua tớ ngủ sớm lắm, giờ mới dậy nè."
Trả lời xong tôi xuống giường rửa mặt, vào toilet cũng chẳng thấy Mẫn Xuyên Thanh đâu.
Tối qua giày vò lâu quá nên giờ tôi vẫn còn mệt lử, nhắm mắt ngồi trên bồn cầu một lát, cúi đầu xuống thấy dấu răng trên đùi mới nhận ra có gì đó sai sai:Khoan, khoan đã?
Quần sịp của tôi đâu?Chỉ có quần bí ngô, còn quần sịp thì biến mất.
Tôi nhớ mình có mặc cơ mà?Khi kéo quần bí ngô lên, tôi hoang mang phát hiện cái đuôi cũng biến mất, chẳng lẽ bị rụng ra trong lúc ngủ sao?
May mà hội trưởng không có ở đây, trong ba lô của tôi có mang theo một bộ đồ để thay.
Người tôi nhờn nhẫy mồ hôi, cảm giác hơi khó chịu, lát nữa tắm rồi thay đồ luôn vậy.Tôi cắn bàn chải đánh răng, cố trấn tĩnh lại.Chẳng lẽ là hội trưởng cởi?
Không không, chắc không phải đâu......
Tôi nhổ bọt trong miệng ra rồi lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ suy đoán này.316.Mẫn Xuyên Thanh ngồi trên giường bảo tôi: "Anh cởi đấy."
Hả?
Tại sao chứ?
Tôi kinh ngạc trố mắt rồi che kín lỗ thủng sau mông, muốn mau chóng thay quần của mình, nhưng ba lô lại nằm sau lưng Mẫn Xuyên Thanh nên tôi phải sang đó mới lấy được."
Tối qua làm bẩn rồi, mặc không thoải mái đâu."
Vẻ mặt Mẫn Xuyên Thanh hết sức thản nhiên, cứ như không hề thấy làm vậy có gì sai trái, "Anh đem đi giặt rồi, chắc chiều sẽ khô thôi.
Tụi mình thấy hết của nhau rồi còn gì, không mặc cũng đâu có sao."
Tôi nuốt nước miếng, nhớ lại đêm qua mình luôn miệng từ chối nhưng Mẫn Xuyên Thanh vẫn "giúp" mình.
Ngón tay anh mát lạnh, nhưng chỗ anh chạm vào lại nóng ran, cảm giác hoàn toàn khác xa lúc mình tự tuốt, chẳng lẽ vì tôi căng thẳng quá sao?
Hay vì mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi?
Giác quan bị phóng đại, tôi có thể cảm nhận sự mơn trớn của anh, ngón tay anh trượt từ trên đỉnh xuống rồi nhẹ nhàng chạm vào nơi chưa từng bị ai khám phá.Tôi kẹp chặt chân, muốn anh dừng lại nhưng...... nhưng quả thực rất sướng, cảm giác kích thích từ thân dưới vọt thẳng lên đầu, tôi mụ mẫm níu áo Mẫn Xuyên Thanh, trước mắt chỉ có một màu trắng xóa.Khi tôi rút khăn giấy thì đã quá muộn, toàn bộ đều bắn vào tay Mẫn Xuyên Thanh, còn dính ra quần.Hình như sau đó tôi ngủ thiếp đi, chẳng còn nhớ gì nữa.317.Mặt tôi càng lúc càng đỏ, Mẫn Xuyên Thanh đứng dậy đưa ba lô cho tôi rồi cười nói: "Thôi không chọc em nữa.
Anh sẽ quay lưng lại, em thay đồ đi."