Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
90


315.Đêm qua tôi ngủ không ngon mà cứ nằm mơ liên miên, mơ thấy mình bị một đám Slime giống như rau câu hất ngã xuống đất, còn dính đầy chất nhầy của nó."

Ưm......"

Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi giấc mơ Slime này, cả người nhờn nhẫy mồ hôi.

Màn cửa sổ trong phòng kéo ra một khe nhỏ, ánh nắng chói chang rọi vào, trên giường chỉ còn mình tôi, chắc Mẫn Xuyên Thanh đã ra ngoài.Tôi ngồi dậy vươn vai rồi ngái ngủ cầm điện thoại đầu giường lên xem: Gần mười giờ rồi.Chẳng biết điện thoại chuyển sang chế độ im lặng từ lúc nào, Lạc Đoan Diệc gửi cho tôi cả đống tin nhắn, sáng sớm còn gọi mấy cuộc nhưng tôi không nghe thấy.Tôi trả lời hắn: "Tớ không sao, tại điện thoại tắt chuông thôi, tối qua tớ ngủ sớm lắm, giờ mới dậy nè."

Trả lời xong tôi xuống giường rửa mặt, vào toilet cũng chẳng thấy Mẫn Xuyên Thanh đâu.

Tối qua giày vò lâu quá nên giờ tôi vẫn còn mệt lử, nhắm mắt ngồi trên bồn cầu một lát, cúi đầu xuống thấy dấu răng trên đùi mới nhận ra có gì đó sai sai:Khoan, khoan đã?

Quần sịp của tôi đâu?Chỉ có quần bí ngô, còn quần sịp thì biến mất.

Tôi nhớ mình có mặc cơ mà?Khi kéo quần bí ngô lên, tôi hoang mang phát hiện cái đuôi cũng biến mất, chẳng lẽ bị rụng ra trong lúc ngủ sao?

May mà hội trưởng không có ở đây, trong ba lô của tôi có mang theo một bộ đồ để thay.

Người tôi nhờn nhẫy mồ hôi, cảm giác hơi khó chịu, lát nữa tắm rồi thay đồ luôn vậy.Tôi cắn bàn chải đánh răng, cố trấn tĩnh lại.Chẳng lẽ là hội trưởng cởi?

Không không, chắc không phải đâu......

Tôi nhổ bọt trong miệng ra rồi lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ suy đoán này.316.Mẫn Xuyên Thanh ngồi trên giường bảo tôi: "Anh cởi đấy."

Hả?

Tại sao chứ?

Tôi kinh ngạc trố mắt rồi che kín lỗ thủng sau mông, muốn mau chóng thay quần của mình, nhưng ba lô lại nằm sau lưng Mẫn Xuyên Thanh nên tôi phải sang đó mới lấy được."

Tối qua làm bẩn rồi, mặc không thoải mái đâu."

Vẻ mặt Mẫn Xuyên Thanh hết sức thản nhiên, cứ như không hề thấy làm vậy có gì sai trái, "Anh đem đi giặt rồi, chắc chiều sẽ khô thôi.

Tụi mình thấy hết của nhau rồi còn gì, không mặc cũng đâu có sao."

Tôi nuốt nước miếng, nhớ lại đêm qua mình luôn miệng từ chối nhưng Mẫn Xuyên Thanh vẫn "giúp" mình.

Ngón tay anh mát lạnh, nhưng chỗ anh chạm vào lại nóng ran, cảm giác hoàn toàn khác xa lúc mình tự tuốt, chẳng lẽ vì tôi căng thẳng quá sao?

Hay vì mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi?

Giác quan bị phóng đại, tôi có thể cảm nhận sự mơn trớn của anh, ngón tay anh trượt từ trên đỉnh xuống rồi nhẹ nhàng chạm vào nơi chưa từng bị ai khám phá.Tôi kẹp chặt chân, muốn anh dừng lại nhưng...... nhưng quả thực rất sướng, cảm giác kích thích từ thân dưới vọt thẳng lên đầu, tôi mụ mẫm níu áo Mẫn Xuyên Thanh, trước mắt chỉ có một màu trắng xóa.Khi tôi rút khăn giấy thì đã quá muộn, toàn bộ đều bắn vào tay Mẫn Xuyên Thanh, còn dính ra quần.Hình như sau đó tôi ngủ thiếp đi, chẳng còn nhớ gì nữa.317.Mặt tôi càng lúc càng đỏ, Mẫn Xuyên Thanh đứng dậy đưa ba lô cho tôi rồi cười nói: "Thôi không chọc em nữa.

Anh sẽ quay lưng lại, em thay đồ đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
91


318.Tôi vội vàng đi tắm rồi thay bộ đồ mình mang theo, rốt cuộc cũng xua tan nỗi bất an trong lòng.Lúc ra cửa đã đến giờ ăn trưa, Mẫn Xuyên Thanh dẫn tôi tới một quán trà rất nổi tiếng ở địa phương.Quán này cách nhà tôi khá xa, giá hơi chát nên tôi và Lạc Đoan Diệc chưa bao giờ tới đây ăn.Mẫn Xuyên Thanh nói đã mời tôi đến chơi thì sẽ bao tôi ăn ở, tôi khỏi cần trả tiền.

"Vậy lần sau để em mời nhé."

Tôi nói: "Em mới thắng cược đám bạn, tụi nó bao em ăn trưa một tháng nên em tiết kiệm được khối tiền."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Giỏi ghê, các em đánh cược gì thế?"

Sao tôi vạ miệng hoài vậy trời?

Tôi im lặng một lát, cuối cùng vẫn nói thật: "Cược xem em có thể kết bạn với Thịnh Thành Tố không, vì ở trường cậu ấy nổi tiếng xấu tính mà."

Sau hai ngày ở chung, tôi nhận ra nói dối Mẫn Xuyên Thanh vừa vô ích vừa có hại, hậu quả khi bị phát hiện nói dối chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn là nói thật.

Nói xong tôi quan sát vẻ mặt Mẫn Xuyên Thanh, không thấy dấu hiệu tức giận trên mặt anh.Anh gấp thực đơn lại rồi cười khen: "Em dễ thương thế cơ mà, ai nỡ từ chối làm bạn với em chứ."

319.Mẫn Xuyên Thanh gọi mấy loại trà bánh, còn có một tô cháo thuyền.Đây là lần đầu tiên tôi ăn bánh cuốn gạo men đỏ, lớp rế bên trong giòn tan, cắn vào nghe rôm rốp, nhân tôm tươi nóng hổi thơm lừng khiến tôi không nỡ ăn hết.Sủi cảo tôm trong veo, vỏ mịn, mọng nước, cảm giác thịt tôm bùng nổ trong miệng hết sức tuyệt diệu.Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi ăn ngon không, tôi nói ngon đến mức tôi cảm thấy đời mình như được thăng hoa, thậm chí còn muốn lấy hết tiền tiết kiệm ra phổ độ chúng sinh.Anh cười hỏi: "Thật không?"

Tôi há miệng cắn bánh bao xá xíu anh đút cho mình rồi lúng búng nói: "Siêu siêu ngon luôn ạ, nhưng, nhưng em còn phải sống nên tiền tiết kiệm vẫn phải giữ lại......"

Mẫn Xuyên Thanh híp mắt nhìn tôi: "Khi nào hết tiền tiết kiệm thì bán thân cho anh đi, anh sẽ trả giá cao."

Tôi suýt bị nghẹn xá xíu, sau khi uống mấy ngụm nước thì hờn dỗi nói: "Hội trưởng toàn làm em sốc thôi."

"Sốc?"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh nói thật mà."

320.Đây là lần đầu tiên tôi ăn nhiều đến mức bụng căng tròn như quả bóng, vì ngon quá nên dù đã no tôi vẫn không nỡ gác đũa, cuối bữa còn ráng húp thêm nửa tô cháo.Mẫn Xuyên Thanh nói tối nay sẽ tiếp tục dẫn tôi đi ăn món ngon, tôi nói không được không được, cứ đà này tôi sẽ phát phì mất.May mà Mẫn Xuyên Thanh không nuôi thú cưng, tôi đoán anh thừa sức nuôi mèo thành heo.321.Nắng chiều rực rỡ, khu chung cư vắng tanh, Mẫn Xuyên Thanh dắt tôi đi qua con đường rợp bóng cây nở hoa chi chít, tôi phát hiện mấy chú mèo con nấp trong bụi cỏ.Chắc vì Mẫn Xuyên Thanh nói rất khẽ nên giọng anh nghe dịu dàng hơn mọi khi: "Tối qua ăn cơm với nhau xong, cha mẹ anh thích em lắm, em có thể đến nhà anh ở bất cứ lúc nào."

Thà anh đừng tốt với tôi như vậy còn hơn.Tôi cúi đầu nhìn bóng hai chúng tôi rồi lẩm bẩm: "Hội trưởng, em không nghĩ xa vậy đâu, em......"

Mẫn Xuyên Thanh "ừ" một tiếng rồi ngắt lời tôi: "Không sao, anh nghĩ là đủ rồi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
92


322.Sau khi ăn no tôi bắt đầu buồn ngủ, phơi nắng xong càng muốn ngủ trưa hơn."

Buồn ngủ thì chợp mắt một lát đi."

Mẫn Xuyên Thanh lấy bộ đồ ngủ khác cho tôi, tuy bộ này màu hồng, còn in rất nhiều hình mèo con nhưng bình thường hơn bộ trước nhiều, quần dài không có lỗ thủng.Giường Mẫn Xuyên Thanh quả thực rất hợp để ngủ, cả chăn và ga giường đều mềm mại, có mùi giống hệt mùi trên người anh.

Tôi chui vào chăn rồi chào anh buổi chiều, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ ngay.Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy Mẫn Xuyên Thanh nói chuyện với ai đó.Người nhà anh về rồi sao?Tiếng nói chuyện mau chóng biến mất, tôi buồn ngủ trở mình, khi tỉnh lại đã gần hai giờ chiều.Mẫn Xuyên Thanh đang làm bài tập cạnh bàn học, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào tóc anh như dát vàng cho từng sợi tóc.

Nghe tiếng tôi đứng dậy, anh quay đầu hỏi: "Ngủ ngon không em?"

Tôi dụi mắt hỏi anh: "Hội trưởng, cha mẹ anh về rồi sao?"

"Đâu có."

Anh lắc đầu nói: "Em nằm mơ à?"

Là mơ sao?

Tôi lấy báo tuần ra khỏi ba lô rồi ngồi xuống cạnh Mẫn Xuyên Thanh.

Anh còn chu đáo chuẩn bị sẵn nước ép cho tôi, tôi vui đến mức quên cả đường về.Nhưng nhớ lại hôm qua Lạc Đoan Diệc điên cuồng nhắn tin cho mình, tối nay tôi vẫn nên về nhà thì hơn, nếu không hắn sẽ tìm đến tận nơi mất.Mẫn Xuyên Thanh ngừng giải toán rồi hỏi tôi: "Hôm nay em về à?"

Tôi nói: "Bạn thân của em giống như người giám hộ vậy, em mà ở ngoài hai ngày thì sẽ bị cậu ấy cằn nhằn đến chết."

Khác với dự đoán của tôi, Mẫn Xuyên Thanh không ngăn cản mà xoay bút cười nói: "Không sao, cuối tuần sau lại đến chơi nhé."

Góc nhìn thứ ba

323.Chai nước suối bị bóp méo rơi vào thùng rác phát ra một tiếng "bộp".Nam sinh mặc áo thun đen ngồi vào giàn tập tạ, nắm lấy tay cầm rồi ra sức đẩy tạ.

Trong chung cư có phòng gym, giờ này khá vắng vẻ, Thịnh Thành Tố hay tới đây tập gym vào cuối tuần.Áo hắn ướt đẫm mồ hôi nhưng mặt không đỏ lắm, vẻ mặt hung dữ như muốn giết người, quanh thân ùn ùn khí lạnh.Thỉnh thoảng có người muốn bắt chuyện với hắn nhưng bị vẻ mặt này của hắn dọa cho từ bỏ ý định.Tâm trạng Thịnh Thành Tố hết sức tồi tệ, hắn thở hắt ra rồi gồng mình đẩy tạ.Khốn nạn.

Đùa nhau à.Sao Hạ Trân lại ở nhà Mẫn Xuyên Thanh chứ?Nếu lúc này tên họ Mẫn kia đứng trước mặt hắn thì hắn sẽ đấm tên đạo đức giả này ra bã.Hắn không biết nhà Mẫn Xuyên Thanh ở đâu nên không thể tìm đến tận cửa.Trong video, Hạ Trân mặc đồ ngủ in hình mèo, cuộn mình ngủ trên chiếc giường rộng, tóc tai bù xù.Người quay video nhẹ nhàng vuốt tóc cậu rồi từ từ đưa tay xoa má cậu, cậu chẳng hề hay biết gì, ngay cả khi ngón tay đối phương thò vào miệng vẫn không thức giấc.Thịnh Thành Tố nghe người quay video nói: "Tối qua Hạ Trân ngủ ở nhà anh, anh đóng dấu mới cho cậu ấy rồi, muốn xem không?"

Không đợi hắn trả lời, đối phương nói tiếp: "Tức lắm đúng không?

Đàn em Thịnh à, em là người đến sau nên không có tư cách tức giận đâu."

Nói xong cuộc gọi video kết thúc.Mẫn Xuyên Thanh gửi thêm một video khác, Hạ Trân ôm gối nằm sấp trên giường ngủ, mặc quần có đuôi thỏ, quần ngắn ngủn lộ hết cả đùi.

Cái đuôi bị kéo lên, còn lờ mờ nhìn thấy hình tròn màu trắng.Mấy giây sau, đối phương thu hồi video.Toàn thân Thịnh Thành Tố nổi lửa ngùn ngụt: ?Sau dấu hỏi hắn gửi đi là dấu chấm than màu đỏ, Mẫn Xuyên Thanh thế mà lấy điện thoại của Hạ Trân chặn hắn!
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
93


Góc nhìn thứ ba

324.Mẫn Xuyên Thanh đã quen xử lý vấn đề theo thứ tự ưu tiên.Sau thời gian quan sát, hắn cho rằng mối đe dọa hàng đầu cần diệt trừ là Thịnh Thành Tố.

Đàn em này quen Hạ Trân chưa lâu, tính tình cũng không tốt lắm nhưng rất được lòng Hạ Trân......

Vì thân hình sao?Trước khi thấy Hạ Trân ghim Thịnh Thành Tố trên WeChat, Mẫn Xuyên Thanh vẫn chưa có ý định ra tay.Vốn dĩ hắn không muốn gây áp lực quá lớn cho Hạ Trân.Hắn liếc nhìn album ảnh của thiếu niên, số ảnh chụp hắn ít hơn Thịnh Thành Tố khoảng mười tấm.Xưa nay Mẫn Xuyên Thanh luôn chu đáo nên không bao giờ ép buộc người khác đưa ra quyết định.Nếu Hạ Trân không muốn chia tay thì hắn cũng chẳng nhiều lời.Trước khi gọi video cho Thịnh Thành Tố, hắn đã cân nhắc kỹ hậu quả của hành động này.Nóng tính chứng tỏ dễ bị chọc tức, sau khi biết chuyện ngoại tình, rất có thể đối phương sẽ chia tay Hạ Trân; lòng tự trọng cao đồng nghĩa với việc không làm to chuyện, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến Hạ Trân, tổn thất lợi ích hắn có thể bù đắp.Nếu Hạ Trân không thể lựa chọn thì hắn sẽ giảm số đối tượng xuống chỉ còn một mình hắn.325.Mức độ cảnh giác của Hạ Trân rất kém, lúc ngủ hoàn toàn không hay biết những động tĩnh xung quanh, mặc dù không có ý thức nhưng cơ thể lại có phản ứng, điểm này cũng rất đáng yêu.Thấy đối phương ngoan ngoãn mặc đồ mình mua, Mẫn Xuyên Thanh hết sức vui vẻ, đã lừa được người về nhà thì đâu cần tức tối ghen tuông nữa.

Hắn dựa vào ghế, ánh mắt dời từ cặp mông được quần lót bao bọc đến tấm lưng gầy của thiếu niên, nuôi thêm một thời gian nữa chắc Hạ Trân sẽ tròn lên thôi.Giá mà hắn tỏ tình sớm hơn thì tốt biết mấy.Trước kia hắn không biết chắc xu hướng tính dục của Hạ Trân, ngày nào Hạ Trân cũng bận tối tăm mặt mũi, hình như không có hứng thú với chuyện yêu đương, vồ vập quá sẽ làm cậu phản cảm.Hạ Trân trốn rất giỏi, phải nắm chắc trăm phần trăm thì mới giăng lưới bắt được.Tối qua Mẫn Xuyên Thanh chỉ thử thăm dò giới hạn cuối cùng của Hạ Trân, kết quả hoàn toàn khớp với mong đợi của hắn.Thiếu niên không bài xích hắn vuốt ve, vì áy náy với hắn nên dù hắn có làm hành động thân mật hơn nữa thì cậu vẫn chấp nhận.Hắn muốn trói chặt Hạ Trân trước khi ra trường, khiến cậu hoàn toàn phụ thuộc vào mình và cắt đứt quan hệ với những người khác.Góc nhìn thứ nhất

326.Tôi đang làm bài thì đột nhiên hắt hơi hai cái liền.Chắc không phải có người đang nói xấu tôi đấy chứ?Tôi mở điện thoại ra xem, không có tin nhắn nào đặc biệt.Tôi nhận mấy đơn đặt hàng của "khách", sau đó nhắn tin cho Lạc Đoan Diệc, nói tối nay mình sẽ về nhà.Khi sắp thoát khỏi WeChat, tôi có cảm giác danh sách ghim của mình thiếu thiếu gì đó nhưng nhất thời không nghĩ ra - Dù sao danh sách ghim của tôi cũng khá nhiều, có nhà cung cấp, quán ăn giao tận nơi, còn có mấy khách quen nữa.Chắc là ảo giác thôi.

Tôi tắt điện thoại rồi tập trung giải nốt bài toán áp suất cuối cùng.Trước khi ra ngoài ăn tối, Mẫn Xuyên Thanh lại ôm tôi hôn một lát, tôi đã dần quen với cách hôn của anh nên không bị choáng nữa.Khi đầu lưỡi quấn nhau, tựa như có một dòng điện liên tục kích thích da đầu tôi, cảm giác khá dễ chịu.Sau khi tôi chủ động hôn anh một lần, Mẫn Xuyên Thanh cụp mắt nhìn tôi, trên mặt thấp thoáng ý cười, khen tôi học hỏi nhanh.Anh ôm chặt eo tôi, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi rồi nói: "Hạ Trân, về nhà phải nghĩ đến anh đấy nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
94


327.Bữa tối vẫn do Mẫn Xuyên Thanh mời, lần này đến quán ăn gia đình, quán không rộng lắm, khách ngồi gần kín chỗ, anh dắt tôi vào trong rồi đi thẳng tới một bàn nhỏ chưa có ai ngồi.Mẫn Xuyên Thanh đẩy tấm bảng "Đã đặt trước" trên bàn sang một bên rồi nói: "Anh hay tới đây ăn lắm, lúc nào cũng ngồi bàn này hết, trước khi tới anh sẽ nhờ chủ quán giữ chỗ giùm."

Hội trưởng giao thiệp rộng hơn tôi nhiều.Tôi mà giỏi giang như anh thì đâu cần nai lưng ra chạy việc vặt để kiếm mấy đồng lẻ.Khi còn làm trong hội học sinh, mọi kế hoạch do Mẫn Xuyên Thanh lập đều không có sai sót vì anh luôn tính toán mọi mặt, lỡ gặp sự cố cũng đã có kế hoạch B.

Hồi tôi học lớp mười, các anh chị lớp trên thường xuyên cãi nhau vì bất đồng ý kiến, nhưng nhờ có hội trưởng đứng ra dàn xếp nên mâu thuẫn được giải quyết nhanh chóng, mọi người đều nghe lời anh."

Anh muốn làm một người bạn trai chất lượng cao và có tinh thần phục vụ," anh nháy mắt với tôi rồi cười nói: "Tiểu Hạ đừng nghĩ gì hết, cứ hưởng thụ sự chăm sóc của anh là được rồi."

Hẹn hò với Mẫn Xuyên Thanh là một trải nghiệm năm sao, tôi cảm thấy anh không nên lãng phí thời gian vì mình.Dù sao tôi cũng đang lợi dụng anh, tối đa chỉ có thể bỏ ra một phần mười tình cảm.Mẫn Xuyên Thanh gắp cho tôi một miếng sườn rồi hỏi: "Sao lại mặt ủ mày chau thế kia?"

Tôi cúi gằm mặt, không nhìn anh mà nói: "Được hội trưởng chăm sóc thế này ai cũng sẽ một lòng một dạ thôi."

Ngoại trừ tôi.Bởi vì tôi có gen di truyền của cha mình, trong người chảy dòng máu hèn hạ, không bao giờ đặt hy vọng vào thứ tình cảm dễ thay đổi, phải nắm chắc mấy con đường kiếm tiền mới đáp ứng được nhu cầu sinh tồn của tôi.Đối với tôi, hẹn hò Mẫn Xuyên Thanh giống như một hợp đồng ngắn hạn không kèm theo dịch vụ hậu mãi, dù tôi có thích anh cỡ nào chăng nữa cũng không dám quá nghiêm túc."

Em là một kẻ hèn hạ đê tiện, bại hoại hám lợi," giọng tôi càng lúc càng nhỏ, "

Sau này anh sẽ hối hận cho xem."

Vì bàn rất nhỏ nên chỉ cần duỗi chân ra là sẽ đụng phải người đối diện.

Quần Mẫn Xuyên Thanh cọ vào bắp chân tôi, tôi lùi đôi giày trắng cũ mèm của mình ra sau, nhưng đôi giày hiệu của anh vẫn luồn vào dưới ghế tôi.Anh nhìn tôi rồi cười nói: "Không sao, em cứ lợi dụng anh đi.

Vì anh thích em lắm, cũng mong em được sống sung sướng nữa."

328."

Mẫn Xuyên Thanh thật sự, thật sự......"

Tôi hít sâu một hơi rồi nhún nhảy trên giường Lạc Đoan Diệc, cảm thấy không có ngôn từ nào diễn tả được hết cảm xúc của mình, "Tớ chưa thấy ai tốt như anh ấy cả, thật sự tốt lắm luôn!"

Khi anh nói ra câu đó, tôi suýt bật khóc vì cảm động, phải véo đùi mình mới giữ được lý trí.Lạc Đoan Diệc đứng cạnh giường, dang rộng hai tay đề phòng tôi ngã xuống đất.Sau khi nhảy mệt, tôi nằm vật ra giường nói tiếp: "Anh ấy biết chuyện của tớ và Thịnh Thành Tố nhưng không nổi giận trách mắng tớ, cũng không đòi chia tay, làm tớ áy náy chết đi được......"

"Đừng mắc lừa anh ta!"

Lạc Đoan Diệc ngồi xuống giường lay tôi thật mạnh, "Mẫn Xuyên Thanh chỉ muốn làm cậu áy náy thôi."

Tôi nói: "Anh ấy dẫn tớ đi ăn, mua quần áo mới cho tớ, còn dạy kèm tớ nữa......

Lừa gạt kiểu này có mất công quá không vậy?"

Lạc Đoan Diệc nói: "Không nổi giận, cũng không chia tay, làm sao có thể?

Bảo đảm anh ta đang ghim chuyện Thịnh Thành Tố, thể nào cũng tìm cách xử thôi."

Bạn thân của tôi trở thành chuyên gia tình cảm từ lúc nào thế?

Nói nghe có lý ghê.Tôi ngồi dậy, sực nhớ ra hôm nay vẫn chưa nhắn tin cho Thịnh Thành Tố.

Sau khi hẹn hò, Thịnh Thành Tố bắt tôi mỗi đêm trước khi ngủ phải nhắn tin chúc hắn ngủ ngon, mặc dù hắn chẳng bao giờ trả lời cả.Lúc trên mạng hắn lạnh lùng hơn ngoài đời gấp vạn lần, chỉ khi nào cần tôi chạy việc vặt mới nhắn tin cho tôi."......"

Tôi mở điện thoại ra, xem đi xem lại danh sách ghim rồi tìm trong thanh tìm kiếm, dù tìm theo tên hay nội dung trò chuyện cũng vô ích, chẳng thấy nick Thịnh Thành Tố đâu cả.Ê?

Ê nha?

Chuyện gì đây?Thịnh Thành Tố bị hội trưởng cho đăng xuất khỏi Trái Đất rồi sao?
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
95


329.May mà có Lạc Đoan Diệc ở cạnh làm chứng nên tôi mới dám chắc Thịnh Thành Tố không phải sự tồn tại do mình tự tưởng tượng ra.Hình như hôm qua vẫn còn ghim mà.

Tôi hoang mang tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy Thịnh Thành Tố trong danh sách chặn.Chắc không phải tôi đã chặn hắn trong lúc mộng du đấy chứ?

Tôi lâm vào trầm tư, nghĩ thầm thà không tìm thấy còn hơn......

Khả năng bị Thịnh Thành Tố đánh chết không cao, nhưng cũng không phải không có.Lạc Đoan Diệc nói: "Rõ ràng là Mẫn Xuyên Thanh làm rồi."

Tôi nói: "Chắc không phải đâu?"

330.Nhưng cũng không thể tìm ra lời giải thích nào khác, Mẫn Xuyên Thanh đã xóa Thịnh Thành Tố khi tôi đang ngủ thật sao?

Tôi ôm đầu bằng hai tay, hoang mang lẩm bẩm: "Còn có thể như vậy nữa sao?"

Lạc Đoan Diệc cũng kinh ngạc như tôi: "Còn có thể như vậy nữa sao?"

Nghĩ theo hướng tích cực, biết đâu Thịnh Thành Tố chưa phát hiện ra thì sao?Lạc Đoan Diệc khoác vai tôi, chẳng chút lưu tình giội cho tôi một gáo nước lạnh: "Có thể Mẫn Xuyên Thanh đã lấy danh nghĩa của cậu để chia tay Thịnh Thành Tố rồi."

"Không, không phải chứ?"

Tôi nói: "Làm vậy thì ác quá!"

Lạc Đoan Diệc nói: "Cậu bị anh ta lừa rồi, thật ra anh ta chính là một kẻ nham hiểm độc ác."

Tôi đứng dậy đạp hắn một cú: "Sao cậu hết giội nước lạnh lại giội nước bẩn vậy?"

Hắn ôm cái chân bị tôi đạp, ngước nhìn tôi rồi ấm ức nói: "Hạ Trân, cậu tin người ngoài chứ không tin tớ sao?"

Không phải tôi không tin hắn, nhưng giờ vẫn chưa biết rõ sự thật nên không thể phán bừa được.Tôi bỏ chặn Thịnh Thành Tố rồi nhìn khung chat trống trơn suy nghĩ hồi lâu, chẳng biết có nên nhắn tin cho hắn không.Tôi đang do dự thì điện thoại chợt hiện ra một tin nhắn: [Chín giờ.

Hồ bơi lần trước.

Đến một mình.]Đây là cái gì?

Thông báo giết người à!?

Tuy là số lạ nhưng vừa nhìn đã biết là Thịnh Thành Tố nhắn.Tôi lo sợ cắn móng tay rồi xem thời tiết ngày mai.......

Là ngày mưa rất thích hợp để phi tang xác!Giả bộ không thấy?

Hay là nói điện thoại bị trộm, mọi hành vi đều không liên quan đến chủ cũ?

Trốn tránh không giải quyết được vấn đề nhưng có thể giữ mạng.Hắn nhắn tin cho tôi chứng tỏ hắn đã biết WeChat bị chặn.Lạc Đoan Diệc khoe bắp tay với tôi, nói mình có thể làm vệ sĩ cho tôi, hàng xịn giá rẻ, chỉ cần ba nụ hôn là có thể thuê hắn một ngày.Hắn còn xúi tôi gặp mặt chia tay: "Tớ đi với cậu, đảm bảo không cho nó động vào cậu dù chỉ một ngón tay."

332.Tiếng chuông điện thoại reo vang như bùa đòi mạng khiến tôi hoảng đến độ suýt quăng điện thoại ra xa.Tôi hít sâu một hơi rồi ấn nút trả lời.Trong điện thoại vọng ra giọng nói của Tịch Số: "Chiều nay Thịnh Thành Tố tìm tớ xin số điện thoại của cậu đấy."

Tôi hỏi: "Sao cậu ấy lại xin số từ cậu?"

Tịch Số hỏi ngược lại tôi: "Cậu chặn cậu ta rồi à?"

Tôi chưa kịp trả lời thì hắn hỏi tiếp: "Mẫn Xuyên Thanh bắt cậu chặn hả?"

Tôi lầm bầm: "Không biết."

"Mẫn Xuyên Thanh lấy điện thoại của cậu chặn à?"

Mặc dù đây là câu hỏi nhưng hắn lại dùng giọng điệu khẳng định, "Vậy cứ chặn tiếp đi, nhân tiện chia tay Thịnh Thành Tố luôn."

Ê, làm gì có kiểu nhân tiện này chứ?Tôi cảm thấy Tịch Số đang mượn gió bẻ măng nên cáu kỉnh mắng hắn: "Tại cậu cho số điện thoại của tớ nên Thịnh Thành Tố vừa nhắn tin đòi giết tớ kia kìa."

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà giọng Tịch Số nghe như đang cười.

Hắn hỏi: "Hạ Trân, có cần tớ giúp không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
96


333.Nhờ hắn giúp?

Hắn không gây thêm rắc rối cho tôi là may lắm rồi.Tôi cắn môi nói với Tịch Số: "Cậu đừng hại tớ nữa."

Tịch Số bình tĩnh nói: "Tớ có hại cậu đâu."

Hắn nói sẽ thay tôi dọn dẹp bãi chiến trường, nhưng tôi hoài nghi hắn muốn thọc gậy bánh xe."

Cậu muốn giúp tớ thật sao?"

Tôi hỏi: "Có điều kiện gì không?"

Hắn nói: "Vô điều kiện."

Lạc Đoan Diệc ở cạnh nghe tôi nói chuyện với Tịch Số, nghe thấy câu này thì thốt lên: "Sao cậu ta lại hạ giá chứ?

Đây gọi là phá giá đó!"

Đầu dây bên kia im bặt.Tịch Số hỏi tôi: "Người bên cạnh cậu là ai thế?"

Tôi nói: "Chó nhà tớ."

Tịch Số nói: "Nghe đâu giống tiếng chó sủa."

"Tôi là vệ sĩ riêng của Hạ Trân," Lạc Đoan Diệc xích lại gần điện thoại của tôi nói: "Việc này khỏi cần cậu lo, tôi sẽ giúp cậu ấy giải quyết."

Trong điện thoại phát ra tiếng hít sâu, Tịch Số hỏi tôi: "Hạ Trân, rốt cuộc cậu đang hẹn hò với bao nhiêu người thế hả?

Khai thật đi."

Tôi có hẹn hò nhiều vậy đâu?

Tôi vội vàng giải thích: "Thật sự không phải đâu, cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của tớ đó."

334.Thịnh Thành Tố yêu cầu tôi đi một mình, nếu tôi dẫn theo người khác e là hắn sẽ nổi giận......

Nhưng tôi thật sự không dám đến gặp hắn một mình.Vẫn nên dẫn theo Lạc Đoan Diệc cho chắc.

Tôi sẽ vào thương lượng với Thịnh Thành Tố trước, nếu có gì không ổn thì gọi bạn thân vào cứu.Tôi chẳng trông cậy gì vào sự giúp đỡ của Tịch Số, vóc dáng hắn thư sinh thế kia chắc chắn sẽ đánh không lại Thịnh Thành Tố, chẳng lẽ hắn còn có thể chịu đòn thay tôi sao?Nhưng hắn đòi đi theo nên tôi cho hắn biết địa điểm.Tôi nhắc hắn: "Đừng vội vào, chờ tớ ra tín hiệu đã."

335.Tôi lập nhóm chat lấy tên là "Đội giải cứu Hạ" rồi kéo bạn thân và Tịch Số vào.Sau khi tôi đăng những điều cần lưu ý vào mục thông báo của nhóm, Tịch Số đột nhiên gửi một dấu hỏi.Lính gác đạo đức nham hiểm: Các cậu cũng để ảnh đại diện đôi à?Nghe hắn hỏi, tôi mới nhớ ra Lạc Đoan Diệc để ảnh đại diện cùng kiểu với tôi, tôi là mèo, còn hắn là chó.Tôi vội gõ chữ: Chẳng phải cậu biết rồi sao?

Để đối phó với chuyện lần trước, tớ đã nhờ bạn thân đổi......Tôi chưa gõ chữ xong thì Lạc Đoan Diệc gửi emoji gật đầu lia lịa trong nhóm.Chó nhà đẹp trai: Cậu tinh mắt thật đấy!!Chó nhà đẹp trai: Đúng vậy!

Tôi chính là bạn trai số một kiêm vệ sĩ của Hạ Trân!!Lính gác đạo đức nham hiểm: @Truyền thuyết màu vàng – Dịch vụ Trân nhanh: Lăng nhăng quá sẽ bị nghiệp quật đấy.336.Tôi hết sức hối hận vì lập nhóm chat.Tôi bật tính năng cấm chat cho cả nhóm rồi bắt đầu hành hung Lạc Đoan Diệc bên cạnh.

Hắn giả bộ đau đớn kêu la nhưng nhất quyết không rút lại câu nói xàm xí kia.Sau khi ăn mười mấy cú đấm của tôi, Lạc Đoan Diệc vòng tay ôm tôi rồi tựa đầu vào vai tôi, cánh tay rắn chắc siết chặt eo tôi.Hắn nhếch môi để lộ chiếc răng nanh hơi nhọn bên trái, không hề hối lỗi mà còn cười nói: "Tớ là bạn nam đầu tiên của cậu đúng không?

Vậy làm tròn lên là bạn trai số một rồi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
97


337.Bầu trời đen kịt, mới sáng sớm đã mưa.

Tôi lên xe buýt rồi chắp tay trước ngực cầu nguyện, hy vọng hôm nay được bình an vô sự.Vừa cầu nguyện xong thì ngoài trời vang lên tiếng sấm đì đùng.Tôi hơi thất đức nhưng cũng đâu đến mức bị sét đánh chứ.Lạc Đoan Diệc ngồi cạnh nắm tay tôi nói: "Chỉ đi chia tay thôi mà, nói một câu là xong.

Hễ cậu gọi là tớ sẽ xông vào ngay, đừng sợ."

Tôi chưa từng thấy Lạc Đoan Diệc đánh nhau với ai, nhưng nhìn thân hình cuồn cuộn cơ bắp của hắn chắc sẽ không thua đâu.Mười phút trước, Tịch Số gõ số 1 vào nhóm chat, hắn hết sức hăng hái, còn đến sớm hơn cả tôi.Đội giải cứu đã tập hợp đông đủ, nếu qua hai mươi phút mà tôi không nhắn tin trong nhóm thì họ sẽ vào chi viện cho tôi.338.Lần trước đến bể bơi cũng là ngày mưa.Tôi xếp dù lại, hít sâu một hơi rồi đẩy cánh cửa khép hờ của bể bơi ra.

Ánh sáng lờ mờ, nước trong hồ tựa như mặt kính màu xám xanh, tôi nhìn ra xa, trông thấy một người đang dựa vào thành bể bơi bên kia.Nhìn thấy tôi, hắn không nói gì mà lập tức bơi về phía tôi.

Bể bơi vắng tanh chỉ có hai chúng tôi, tiếng rẽ nước càng lúc càng gần, cánh tay thon dài của hắn quạt trong không khí mang theo những giọt nước lấp lánh, chẳng khác nào một chú cá trắng linh hoạt, dường như dòng nước không hề có lực cản với hắn nên chỉ tích tắc sau hắn đã bơi đến trước mặt tôi.Thịnh Thành Tố nhanh nhẹn chống tay leo lên bờ, trên người tỏa ra hơi nước mát lạnh.

Hắn đẩy kính bơi lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn tôi: "Anh còn dám tới nữa à?"

Tôi lí nhí: "Nói thật là không dám lắm đâu."

Thịnh Thành Tố nói: "Đi thay đồ đi."

Tôi gật đầu rồi chạy vội vào phòng thay đồ.339.Trời mưa khiến nhiệt độ hạ thấp, nước trong hồ cũng lạnh ngắt, tôi ngồi ở mép hồ, rón rén thò chân thử nhiệt độ nước, lạnh đến nỗi rùng mình."

Mau lên."

Thịnh Thành Tố nắm bắp chân tôi, hệt như ma da muốn kéo người xuống nước.Tôi cúi đầu nhìn hắn, ấp úng nói: "Anh sai rồi, em đừng dìm chết anh mà."

Lẽ ra lúc nãy tôi nên chủ động quỳ xuống dưới chân Thịnh Thành Tố, vừa khóc vừa ôm chân hắn, cầu xin hắn tha thứ cho tội lỗi của mình.Thịnh Thành Tố không thèm để ý lời tôi nói, hắn ngắm nghía thân trên trần trụi của tôi rồi siết chặt cổ chân tôi, đe dọa thêm lần nữa: "Ba giây, xuống đây."

Tôi sợ hắn kéo mình nên nín thở nhảy ùm xuống nước."

Khụ," Thịnh Thành Tố kéo tôi lên khỏi mặt nước, tôi lau mặt nói: "Anh không muốn lừa dối tình cảm của em, nếu em muốn chia tay......"

Thịnh Thành Tố hỏi: "Sao anh không chia tay tên họ Mẫn kia đi?"

Tôi: "Hả?"

Hắn lại hỏi: "Anh thích anh ta hơn à?"

Tôi sửng sốt một lát rồi nói: "Anh, anh thích em hơn, nhưng anh nhận lời hội trưởng trước rồi......"

Thịnh Thành Tố nói: "Vậy thì chia tay anh ta đi."

Hắn không chất vấn tôi, cũng chẳng đòi chia tay nên những lời tôi chuẩn bị sẵn không có đất dụng võ.Tôi chớp mắt hỏi hắn: "Em không giận anh à?"

Thịnh Thành Tố véo má tôi: " Hạ Trân, anh chỉ giỏi bắt nạt đàn em thôi."

340.Tình thế thay đổi nên tôi phải nhắn cho đội giải cứu biết.Tôi đang leo lên bờ thì xảy ra tình huống bất ngờ hơn - Chưa đến giờ mà Lạc Đoan Diệc và Tịch Số đã vào.Hình như Thịnh Thành Tố muốn kéo tôi xuống nước lại, tôi vội vàng leo nhanh hơn, đột nhiên cảm thấy dưới người lạnh buốt.Khoan, khoan đã, quần bơi của tôi!

Tôi cuống quýt kéo quần bơi tụt xuống đầu gối lên, ai ngờ trượt chân ngã ngửa ra sau, đè lên người Thịnh Thành Tố.

"Hạ Trân!

Tớ đến cứu cậu đây!"

Khi ngã xuống, tôi nghe thấy giọng cậu bạn thân của mình.......

Không phải họ đến cứu tôi mà đến hại tôi thì có.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
98


341.Chuyện xảy ra quá đột ngột, khi ngã xuống tôi chỉ nghĩ đến việc ngoi lên khỏi mặt nước để thở nên bỏ lỡ thời gian vàng cứu quần bơi.Đây lại là chỗ nước sâu nữa chứ!

Tôi đạp chân mấy lần nhưng không chạm tới đáy, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể níu tay Thịnh Thành Tố để hắn đưa tôi về bờ.Hắn đỡ tôi lên, tôi nắm lấy thang rồi ngửa đầu thở hổn hển.Thịnh Thành Tố vỗ mông tôi nói: "Chẳng phải em dạy anh bơi rồi à?

Còn sợ gì nữa?"

Tôi nói: "Anh đã học được đâu!"

Tôi nghỉ ngơi một hồi, chợt nhận ra có gì đó sai sai, quay đầu lại thì thấy Thịnh Thành Tố trước, sau đó là một vật thể đen không xác định đang dập dềnh trôi xa.Vì không đeo kính nên tôi nheo mắt nhìn một lát mới nhận ra đó là quần bơi của mình......Không—— quần bơi!

Đừng đi mà!Tôi không thể bơi tới đó, cũng không thể tồng ngồng lên bờ nên chỉ biết lúng túng bám vào thang, đau khổ nhìn chiếc quần bơi lạc trôi."

Để tớ lấy cho!"

Lạc Đoan Diệc nói to rồi nhanh chóng cởi quần nhảy ùm xuống hồ.

Hắn bơi rất nhanh, chỉ giây lát sau đã lấy được quần bơi của tôi, còn giơ lên cao vẫy vẫy.Hai mắt tôi tối sầm, nghĩ thầm lẽ ra không nên rủ hắn theo.Đủ thứ chuyện dồn dập kéo tới khiến đầu óc tôi quay mòng mòng, đứng sững tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên trên mông nóng hổi, cúi đầu nhìn thì thấy bàn tay Thịnh Thành Tố.Hắn im lặng xoa bóp mông tôi như nhào bột, khi đụng vào chỗ gần bẹn đùi, tôi cảm thấy rất kỳ cục.Ai lại sàm sỡ một cách thản nhiên vậy chứ!

Tôi quay lại túm lấy tay phải đang sờ mó lung tung của hắn, cả khuôn mặt nóng bừng, "Thịnh Thành Tố, em......"

"Này," hắn ngắt lời tôi: "Anh chủ động cho Mẫn Xuyên Thanh xem rồi à?"

Tôi hỏi: "Xem gì cơ?"

Thịnh Thành Tố trả lời thẳng: "Mông."

342.Trước khi Lạc Đoan Diệc bơi tới, Tịch Số cầm khăn lông đến cạnh cầu thang, cúi đầu nhìn tôi và Thịnh Thành Tố dưới nước rồi nhíu mày nói: "Cấm quấy rối tình dục."

Nói xong hắn khom lưng nắm chặt cổ tay tôi, bảo tôi mau chóng lên bờ.Tôi nói: "Khoan đã, tớ chưa mặc quần mà......"

Tịch Số: "Quấn khăn tạm đi."

Cùng là con trai với nhau, tuy rất xấu hổ nhưng hình như bị nhìn thấy cũng không sao......Tôi do dự nắm tay vịn leo lên một nấc, nhưng lại bị Thịnh Thành Tố kéo xuống: "Em là bạn trai anh, còn anh ta đâu phải.

Anh ta không được nhìn."

343.Cuối cùng Lạc Đoan Diệc cũng đem quần bơi đến, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại phát hiện một vấn đề khác: Đứng trên thang rất khó mặc quần, tôi vẫn phải leo lên bờ để mặc."

Hay là các cậu nhắm mắt lại hết đi?"

Tôi hít sâu một hơi rồi thương lượng với họ: "Để tớ lên bờ mặc quần, nhanh lắm."

Sau khi trưng cầu ý kiến của họ, tôi vội vàng leo lên bờ rồi khom người mặc chiếc quần bơi màu đen ướt sũng vào.Từ giờ trở đi phải xem lịch hoàng đạo trước khi ra cửa mới được.Mặc quần xong, tôi nghe thấy họ cãi nhau ỏm tỏi sau lưng mình:"Sao các cậu không nhắm mắt lại hả?"

"Tôi đâu cần nhắm mắt, tôi là bạn thân của Hạ Trân, còn thường xuyên tắm chung nữa, có gì mà không thể nhìn chứ."

"Hạ Trân, dấu răng trên mông anh của ai thế?"

Bể bơi đột nhiên lặng ngắt như tờ.Tôi cười khan rồi ôm mông nói: "Ầy, em nhìn lầm rồi."

"Ở bên phải ấy."

Thịnh Thành Tố đến gần tôi hỏi: "Mẫn Xuyên Thanh cắn đúng không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
99


344.Trước khi đến đây tôi muốn tránh xung đột hết mức có thể, nhưng giờ tôi chỉ mong họ lao vào đánh nhau để đừng ai chú ý đến tôi nữa.Mẫn Xuyên Thanh cắn khá mạnh, nhưng đó là dấu răng đêm hôm kia, chắc giờ cũng gần phai rồi.

Tôi đoán Thịnh Thành Tố đang gài mình, thế là trấn tĩnh lại rồi chối tiếp: "Đâu có, sao anh ấy có thể làm chuyện đó được chứ?"

Thịnh Thành Tố nhíu mày: "Cởi quần ra."

Tôi nói: "Thôi, anh mới mặc vào mà."

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, cố vớt vát tôn nghiêm của mình, nhưng hắn lạnh lùng đưa tay lột quần tôi chẳng chút khách khí."

Chẳng phải các cậu đến giúp tớ sao?"

Tôi vừa giữ chặt lưng quần để tránh móng vuốt của Thịnh Thành Tố vừa kêu cứu với hai người bên cạnh.Lúc không cần vào thì họ lại vào, còn bây giờ tôi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì hai người họ lại đứng cạnh xem kịch, chẳng có vẻ gì là muốn giúp tôi."

Tới liền tới liền!"

Lạc Đoan Diệc chạy tới chen vào giữa tôi và Thịnh Thành Tố rồi nghiêm nghị nói: "Đàn em, dù có dấu răng thật đi nữa thì em cũng không được tự tiện cởi quần người khác!"

Tôi huých cùi chỏ vào lưng bạn thân mình: "Đã bảo không có dấu răng cơ mà!"

Hắn xuýt xoa kêu lên rồi ấm ức quay lại nhìn tôi.Tôi vừa thò đầu ra thì Thịnh Thành Tố hỏi ngay: "Hạ Trân, anh rủ bọn họ theo à?"

Tôi nào dám lên tiếng, chỉ âm thầm rụt đầu lại.Tịch Số choàng khăn lên người tôi, bảo tôi lau nước đi.Lúc này hắn lại đáng tin hơn bạn thân của tôi, còn biết cho tôi mượn khăn để che thân nữa.

Tôi vừa nảy ra ý nghĩ này thì nghe hắn nói với Thịnh Thành Tố: "À phải rồi, Hạ Trân muốn chia tay với cậu đấy."

345.Tôi đứng hình một lát rồi vội vã lắc đầu: "Không không!

Tớ đâu có nghĩ vậy, cậu đừng quyết định thay tớ."

"Cậu không nghĩ vậy," Tịch Số cầm góc khăn lau tóc cho tôi rồi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, "Thế cậu muốn chia tay hội trưởng à?"

Sao lại bắt tôi lựa chọn nữa rồi?Vì ở đây đông người nên không thể lươn lẹo, rõ ràng Tịch Số không hề có ý định giúp tôi, hắn tới đây chỉ để chỉnh đốn hành vi sai trái của tôi thôi.Tôi không trả lời, Tịch Số hỏi tiếp: "Ai cũng không muốn bỏ, Hạ Trân, cậu định tiếp tục bắt cá hai tay sao?"

Hèn gì không lấy tiền công, thì ra hắn đến để trừng trị tôi.Làm sao bây giờ?

Nếu giả bộ khóc lóc thì sẽ rất giả tạo, cũng không phải nói chuyện riêng nên không thể hôn để đánh lạc hướng......Tôi hít sâu một hơi rồi kiễng chân hôn lên nốt ruồi ở khóe môi Tịch Số.Hôn xong tôi kéo áo hắn, ngẩng đầu hỏi hắn: "Nếu tớ chia tay họ thì cậu có hẹn hò với tớ không?"

346."

Hạ Trân!"

Lạc Đoan Diệc đột nhiên bế tôi ra xa Tịch Số, "Không được hôn bừa bãi!"

Tịch Số bị tôi hôn hóa đá tại chỗ, đôi mắt sau gọng kính ngơ ngác nhìn tôi, khuôn mặt trắng nõn dần ửng đỏ, vành tai cũng đỏ bừng.Tôi quay sang nhìn Thịnh Thành Tố, hắn sầm mặt nhìn tôi chằm chằm như sắp nổi trận lôi đình."

Chính cậu ta đã bắt anh chia tay em," tôi hất mặt về phía Tịch Số rồi cúi đầu nói với Thịnh Thành Tố: "Cậu ta bỏ tiền mua chuộc anh, lại là phụ tá của Mẫn Xuyên Thanh nên anh không dám từ chối."

Tịch Số đỏ mặt tía tai, nghiến răng gọi tên tôi: "Hạ Trân!

Cậu......"

Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị Thịnh Thành Tố đấm một cú làm gọng kính lệch đi.347.Họ cũng chẳng đánh nhau lâu, bởi vì Lạc Đoan Diệc đã thừa cơ hỗn loạn dẫn tôi bỏ chạy.Tôi mặc áo thun vào rồi cười thầm: Mình vẫn thông minh nhất, chỉ cần giở chiêu giương đông kích tây thì chẳng còn ai nhớ đến mông mình nữa.
 
Back
Top Bottom