- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
100
100
348.Tịch Số bị đấm hai cú làm bể kính cận, gò má cũng bầm tím.
Thịnh Thành Tố là dân thể thao, một con mọt sách chỉ biết vùi đầu học hành như Tịch Số đương nhiên sẽ đánh không lại.
Sau khi kịp phản ứng, hắn mới tạm tránh được cú đấm thứ hai, động tác hết sức vụng về.Tôi quay lại nhìn, trong lòng vừa áy náy vừa thấy đáng đời hắn, ai bảo hắn nói lung tung làm gì.Hy vọng là Tịch Số không bắt đền tôi.Lạc Đoan Diệc mặc đồ tử tế rồi quay đầu chà xát môi tôi bằng ngón cái, một lần nữa nhắc lại quan niệm bảo thủ của mình: "Không được hôn người mình không thích."
Tôi lẩm bẩm: "Chỉ là tùy cơ ứng biến thôi mà."
Tôi định kéo Lạc Đoan Diệc chạy trốn, nhưng khi chạy ra cửa hồ bơi thì phát hiện bên ngoài đang mưa như trút.Mưa to thế này có che dù cũng bị ướt nửa người, biết vậy lúc nãy khỏi mặc đồ......
Mà thôi, nếu chỉ mặc mỗi quần bơi chạy long nhong trong trường thì thể nào cũng bị bảo vệ tóm cổ cho xem."
Không sao, ướt thì về nhà tắm."
Lạc Đoan Diệc cất dù vào túi rồi chìa tay ra trước mặt tôi, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt sáng ngời như có một tia chớp lóe lên, "Chạy trốn với tớ đi."
349.Tôi quyết định chuồn trước, ngày mai tới trường khó tránh khỏi đụng mặt hai người kia, nhưng lúc đó đông người, ai cũng sĩ diện nên sẽ không tra hỏi tôi trước mặt bạn học.
Giờ chưa cần nghĩ cách ngay, tôi sẽ nói chuyện riêng với hai người kia, cứ tùy cơ ứng biến là được.Lạc Đoan Diệc nắm chặt tay tôi, sải chân hắn dài nên chạy rất nhanh, tôi cảm thấy như mình sắp bay lên, nước mưa thi nhau trút xuống chúng tôi, đằng xa có tiếng sấm đì đùng, chúng tôi hệt như hai con chim bay lượn giữa mưa bão và sóng biển.Mới chạy một hồi chúng tôi đã ướt như chuột lột, may mà mang dép, nếu không về nhà lại phải phơi giày.Hắn dẫn tôi rẽ vào một con hẻm rồi quẹo tới quẹo lui, cuối cùng dừng lại ở một tiệm bánh.Tôi ngoái đầu nhìn, sau lưng không có ai đuổi theo cả.Lạc Đoan Diệc đẩy cửa tiệm ra, mua cho tôi một chiếc bánh trứng gà non nóng hổi, còn gọi thêm hai ly trà sữa ấm.
Hắn vuốt mái tóc ngắn ướt sũng, đập tay với tôi rồi cười nói: "Hồi hộp ghê, cảm giác như đang chạy trốn để khỏi bị giết vậy."
Tôi cắn một miếng bánh trứng, lúng búng nói: "Tớ nghĩ họ sẽ giết tớ thật đó."
"Cậu đừng qua lại với họ nữa," Lạc Đoan Diệc chồm sang ngoạm một miếng to ở chỗ tôi vừa cắn rồi nói: "Tớ thấy hai người họ đều không phải người tốt, cái tên Tịch Số kia còn đổ thêm dầu vào lửa nữa."
Tôi gật gù: "Cậu ta đúng là xấu tính thật, sau này tớ sẽ bơ cậu ta luôn."
Lạc Đoan Diệc ngạo nghễ ngẩng đầu lên nói: "Hạ Trân, tớ tốt nhất luôn đó."
Tôi nói: "Đương nhiên là cậu tốt nhất rồi."
Hắn nhếch miệng cười rồi yên lặng nhìn tôi, thì thầm nói: "
Sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền để cậu khỏi lo chuyện tiền nong nữa."
"Nếu cậu có nhiều tiền," tôi nhét miếng bánh trứng cuối cùng vào miệng rồi nắm tay hắn lắc lắc, "Thì rót vốn cho tớ khởi nghiệp đi."
Góc nhìn thứ ba
350.Tịch Số hít sâu một hơi, chống tay lên thành bồn rửa rồi nhìn vết bầm trên mặt mình trong gương.Lẽ ra hắn phải biết trước nụ hôn của Hạ Trân dành cho mình không phải thật lòng mà chỉ muốn vu oan giá họa cho mình thôi.Hắn nói những lời kia là để giúp Hạ Trân thoát khỏi vận đào hoa nát, ai ngờ đối phương không hiểu lòng hắn mà còn lấy oán trả ơn, đúng là một con mèo lừa đảo vô lương tâm mà!Tịch Số vừa ra khỏi toilet thì đột nhiên bị Thịnh Thành Tố đã thay đồ xong gọi lại: "Ê, anh có thấy gì không?"
Tịch Số phớt lờ hắn.Thịnh Thành Tố hỏi tiếp: "Anh nhìn kỹ lắm đúng không?
Trên mông anh ấy có vết gì không?"
Tịch Số đẩy mắt kính bị vỡ một bên, cầm cây dù của mình lên rồi xụ mặt nói: "Tôi nhắm mắt lại chứ đâu có xấu xa như mấy người."
Nói xong hắn che dù bỏ đi.351.Đêm đó Tịch Số nằm mơ, trong mơ Hạ Trân là thiên thần có vầng hào quang trên đầu bay tới trước mặt hắn, mặc áo choàng trắng ngắn ngủn để lộ cặp mông căng tròn.Hắn run rẩy cầm thánh giá, đỏ mặt xua đuổi đối phương: "Sao cậu lại được làm thiên thần chứ!?"
Hạ Trân chớp mắt, lấy chứng chỉ thiên thần ra cho hắn xem rồi bảo hắn sờ đôi cánh lông vũ của mình, còn chổng mông lên cho hắn xem: "Cậu nhìn đi, tớ không có đuôi nên không phải ác quỷ mà là thiên thần thật đó!"
Tịch Số chưa kịp sờ chỗ thịt căng mẩy kia thì đã bừng tỉnh khỏi mộng.
Hắn đờ đẫn nhìn lên trần nhà, lông mày nhíu lại, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở.Không được, hắn không nên nghĩ về kẻ tà ác kia nữa!352.Hắn rất buồn ngủ nhưng không tài nào ngủ được, đến ba giờ sáng thì chịu hết nổi, nhắn tin cho thiếu niên: "Hạ Trân, cậu đúng là ác quỷ mà!"