Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
80


277."

À......"

Tôi định nói đây là vết chó cắn, nhưng lại sợ sự lươn lẹo của mình khiến Thịnh Thành Tố điên tiết hơn.Lần này không thể đánh trống lảng bằng cách hôn nữa rồi.Tay hắn rất to, ngón tay cũng dài nên dễ dàng nắm trọn hai cổ tay tôi.

Tôi uốn éo mấy lần, cố trườn ra khỏi tay hắn như cá chạch, nhưng đang giãy giụa thì bắt gặp ánh mắt giết người của hắn làm tôi sợ đứng tim, đành phải ngoan ngoãn nằm im.Tôi lí nhí hỏi hắn: "Nếu anh nói bị chó cắn thì em có tin không?"

"......"

Thịnh Thành Tố lườm tôi rồi cúi đầu nhìn vùng da lộ ra ngoài của tôi như muốn xem còn dấu vết nào nữa không.

Ngón tay hắn chậm rãi chà xát gáy tôi, tôi nín thở, cảm thấy chỗ bị hắn chạm vào hơi ngứa.Tôi cố tỏ ra thản nhiên thú nhận với Thịnh Thành Tố: "Bạn anh cắn đấy, cậu ấy thân với anh lắm, lúc giỡn cắn anh một cái......"

Nói xong tôi làm ra vẻ tội nghiệp, mong hắn giơ cao đánh khẽ: "Chỉ là bạn bè đùa giỡn thôi, sao em dữ với anh quá vậy."

Thịnh Thành Tố lặp lại lời tôi: "Chỉ là bạn bè đùa giỡn thôi?"

Tôi gật đầu, hờn dỗi nói: "Em từng gặp cậu ấy rồi mà, chính là người lần trước kéo anh đi ăn đó.

Cậu ấy quen anh từ nhỏ đến lớn nên lâu lâu giỡn hơi lố, anh chửi cậu ấy một trận rồi!"

Để giữ mạng, tôi quyết định đổ hết tội lỗi lên đầu Lạc Đoan Diệc, hắn to khỏe thế kia chắc sẽ chịu đòn giỏi hơn tôi.Ai bảo hắn cắn tôi làm gì, còn cắn ở chỗ dễ thấy như vậy báo hại tôi bị bắt quả tang......

Đây vốn là lỗi của hắn mà!Thịnh Thành Tố phớt lờ tôi, đột nhiên đưa tay vén áo tôi lên.

Bụng dưới tiếp xúc với không khí lạnh buốt, tôi trố mắt, trông thấy hắn vén áo tôi lên tới ngực.Mặc dù thân hình thẳng đuột của tôi chẳng có gì đáng xem, cũng không phải chưa từng bị hắn thấy, nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến tôi hơi ngại: "Mấy chỗ khác chẳng có gì hết á, anh thật sự không lừa em đâu, đừng nhìn nữa......"

Rốt cuộc Thịnh Thành Tố cũng thả tay tôi ra.Tôi sợ sệt đứng dậy, đang định kiếm cớ chuồn đi thì Thịnh Thành Tố kéo tôi lại rồi bắt tôi quay lưng về phía hắn.Cho hắn xem thì sẽ êm chuyện đúng không?

Tôi nghe lời Thịnh Thành Tố vén áo lên, hắn săm soi lưng tôi như đang tuần tra lãnh địa.Một tay Thịnh Thành Tố nắm eo tôi, ngón cái tay kia ấn vào dưới bả vai tôi rồi hỏi: "Cái này cũng do đùa giỡn với "bạn" gây ra hả?"

Tôi hoang mang quay đầu hỏi hắn: "Trên lưng anh có gì à?"

Thịnh Thành Tố lấy điện thoại ra chụp lưng tôi.Tôi nhìn bức ảnh hắn chụp, suýt nữa sặc nước bọt mà chết.

Thoạt nhìn như vết muỗi chích nhưng màu đậm hơn, nằm rải rác khắp lưng tôi.Tôi ngủ rất say nên hiếm khi thức giấc nửa đêm, hình như tối qua tôi cảm thấy lưng mình hơi nóng, nhưng vì không kéo dài lâu nên tôi cũng chẳng để ý.Chẳng lẽ Lạc Đoan Diệc làm trong lúc tôi ngủ sao?

Không phải chứ?"

Chắc......"

Tôi ấp úng: "Chắc là côn trùng cắn chứ gì?"

Có trời đất chứng giám!

Tôi thật sự không biết mấy vết này do đâu mà có.Thịnh Thành Tố không cho tôi kéo áo xuống, hắn lạnh lùng cúi đầu tới sát ngực tôi rồi bóp vú tôi."

A!

Khoan đã......"

Tôi không đề phòng nên bị hắn ngoạm một miếng to.Cắn xong hắn còn mút một cái.Tôi xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, nắm tóc hắn nói: "Thịnh Thành Tố!

Sao em lại cắn chỗ này hả?!"

Hắn ngước nhìn tôi, vẻ mặt vẫn lạnh như băng: "Để so sánh xem có đúng là côn trùng cắn không."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
81


278.Cảm giác nóng ướt trên ngực không cách nào tan đi, tôi vội vàng kéo áo xuống rồi nhìn Thịnh Thành Tố với vẻ trách móc.Chẳng phải hắn là đàn em ngây thơ hôn môi một cái cũng đỏ mặt à?

Sao lại làm chuyện dung tục thế chứ!Thịnh Thành Tố thản nhiên đối mặt với tôi, cứ như đã mất sạch liêm sỉ.Giây lát sau, một dòng máu chảy ra từ mũi hắn rồi nhỏ giọt xuống quần đồng phục.Sao hắn lại chảy máu cam nữa rồi?

Tôi há hốc miệng, ngơ ngác nhìn máu chảy một hồi mới hoàn hồn lại, vội vàng đưa khăn giấy cho hắn.279.Thịnh Thành Tố cố ngăn cảm xúc lộ ra mặt, thế là cảm xúc bị dồn nén chảy ra mũi."......"

Hắn bịt mũi, lẩm bẩm nói: "Tại em bị nóng trong người thôi."

Ai lại viện một lý do đến hai lần cơ chứ!Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lúc hôn tôi cũng có cảm giác nóng nóng tê tê dưới bụng, giống như bị một dòng điện nhẹ kích thích liên tục, may mà quần đồng phục rất rộng nên không bị lộ hàng.Nghĩ vậy tôi vô thức nhìn xuống dưới, đũng quần Thịnh Thành Tố phồng căng, muốn giả bộ không thấy cũng khó.Ừm......

Chiều dài của hắn thật đáng nể làm sao.Nhưng thông tin này không tiện bán cho lắm.Tôi chỉ vào thân dưới của hắn, thừa cơ khiển trách hắn: "Chắc trong đầu em toàn nghĩ chuyện bậy bạ chứ gì, đồ hạ lưu!"

"Em đâu có!"

Thịnh Thành Tố đứng dậy, khuôn mặt vừa trắng trở lại lập tức đỏ bừng.

Hắn nhìn tôi một hồi, sau đó cởi áo khoác ra cột quanh eo rồi gắt gỏng: "Hạ Trân, anh đừng nhìn chỗ đó nữa!"

À—— Vậy là thành công đánh lạc hướng rồi!

Tôi đeo kính vào, nhìn chằm chằm thân dưới của hắn rồi nói: "Sao lại không được nhìn?

Em cũng nhìn chằm chằm ngực anh còn gì."

Thịnh Thành Tố nhíu mày: "Hai chuyện này giống nhau à?"

Đùa vậy là đủ rồi.

Tôi hừ một tiếng, khoanh tay quay lưng đi rồi nói: "Không cho nhìn thì thôi, em vào xối nước lạnh đi, coi chừng nóng quá hư luôn bây giờ."

280."

Ê, em......

Ưm!"

Tôi bị Thịnh Thành Tố xách tới ghế inox, trời đất quay cuồng trước mắt, khi định thần lại thì mặt tôi đã úp xuống ghế lạnh buốt, kính cũng bị lệch sang một bên.Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bên tai vang lên một tiếng "bốp", sau đó mông tôi đau nhói.......

Hắn thế mà tét mông tôi!"

Thịnh Thành Tố!"

Tôi ôm chỗ đau, ngăn hắn đánh tiếp, "Em thật chẳng tôn trọng đàn anh gì cả!"

Thịnh Thành Tố nắm tay tôi: "Tôn trọng?

Đàn anh vừa cười nhạo em đấy thôi."

Hắn thật nhỏ mọn quá đi!

Tôi hết sức buồn bực, muốn đứng dậy khỏi ghế: "Giờ huề nhau rồi nhé, em không được đánh nữa."

Thịnh Thành Tố đánh không mạnh nhưng cảm giác rất nhục, xem ra lần sau muốn chọc hắn phải đứng xa một chút......Hắn kéo tôi dậy, tôi bị ép ngồi lên đùi hắn, ngay chỗ lúc nãy tôi nhìn chằm chằm.Tôi: "......"

Tôi nói: "Sếp à, em đi mua trà lạnh cho sếp hạ hỏa nhé."

281.Thịnh Thành Tố im lặng ôm tôi rồi vùi đầu vào gáy tôi.

Vật phía dưới khiến tôi hết sức xấu hổ, nhưng tôi không cách nào gỡ tay hắn ra, vì chân tôi ngắn hơn hắn nên đế giày chỉ chạm hờ sàn nhà, rất khó tìm điểm tựa đứng dậy.Tôi đành phải nhẫn nại chờ hắn nguôi giận.Đợi một hồi, điện thoại của tôi đột nhiên reo vang.Thịnh Thành Tố ngẩng đầu lên, nhanh như chớp thò tay vào túi áo tôi móc điện thoại ra.Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy chục giây trong phòng nghỉ yên tĩnh, qua tai tôi như biến thành hồi chuông báo tử.Thịnh Thành Tố nhịp nhịp ngón trỏ trên mu bàn tay tôi rồi gằn giọng đọc tên người gọi hiện ra trên màn hình: "Mẫn, Xuyên, Thanh?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
82


282.Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ, đầu óc tôi chưa kịp phản ứng mà miệng đã tự động giảo biện: "Chắc tìm anh bàn chuyện hội học sinh ấy mà, cúp máy đi, cứ nói là anh đang bận."

Nói xong tôi định giành lại điện thoại, nhưng Thịnh Thành Tố đã ấn nút trả lời.Trong điện thoại vọng ra giọng nói hơi rè của Mẫn Xuyên Thanh: "Hạ Trân, em ở đâu vậy?"

Anh biết tôi đang ở cạnh Thịnh Thành Tố rồi sao?

Tôi sởn tóc gáy, kinh hãi nhìn tới cửa phòng nghỉ, sau khi biết chắc không có ai ở đó mới âm thầm thở phào.Giọng điệu Mẫn Xuyên Thanh vẫn như mọi khi, tại tôi làm chuyện xấu nên mới có tật giật mình.

"Em......"

Tôi đang định trả lời thì Thịnh Thành Tố ngắt lời tôi: "Hạ Trân đang ở chỗ tôi."

Câu này nghe như tôi đang bị hắn bắt cóc vậy.

"......"

Đầu dây bên kia bỗng chốc im bặt, nếu không phải cuộc gọi vẫn còn kết nối thì tôi đã tưởng Mẫn Xuyên Thanh cúp máy.Thịnh Thành Tố chẳng đoái hoài gì đến sự sống chết của tôi mà nói tiếp: "Hạ Trân đang hẹn hò với tôi, tốt nhất là anh hãy tránh xa anh ấy đi, đừng nhắn tin làm phiền anh ấy mãi thế."

Nói xong không đợi Mẫn Xuyên Thanh trả lời, hắn thẳng tay cúp máy.Khoan, khoan đã......

Tim tôi bỗng dưng lạnh toát.

"Chặn anh ta đi."

Thịnh Thành Tố trả điện thoại cho tôi rồi nói: "Ngay bây giờ."

Tôi trấn tĩnh lại, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng anh ấy là đàn anh......"

Thịnh Thành Tố nhướng mày: "Thế thì càng không liên quan chứ sao?

Anh ta sắp ra trường rồi còn gì."

283.Tôi khóc không ra nước mắt, bị ép chặn số điện thoại của Mẫn Xuyên Thanh, nghĩ thầm: Cứ làm bộ cho Thịnh Thành Tố xem trước đã, chiều lại đi giải thích với hội trưởng sau......

Liệu chuyện này còn giải thích được không?Thịnh Thành Tố đi tắm, tôi nằm trên ghế dài, che mặt bằng áo khoác của hắn.Trưa nào tôi cũng ngủ một giấc, nhưng hôm nay lại không tài nào ngủ được.Lúc nãy tôi nhắn tin cho Mẫn Xuyên Thanh, nói tan học sẽ đến tìm anh.Tin tốt là anh chưa chặn WeChat của tôi, nhưng mấy phút sau vẫn chưa trả lời, chắc đang giận lắm.Tôi lấy máy ảnh trong ba lô ra, đau khổ ôm nó vào lòng rồi nghĩ thầm: Sau khi trả em lại cho hội trưởng, anh sẽ nhớ em cả ngày lẫn đêm.284.Cuộc sống không giống chương trình máy tính, dù có hỏng hóc cũng vẫn tiếp tục vận hành.Giờ toán buổi chiều, vì tôi lơ đễnh thấy rõ nên bị thầy gọi lên giải bài.Trong tài liệu của Mẫn Xuyên Thanh có ghi cách giải, vừa hay tối qua tôi lật trúng phần này nên khỏi cần nghe giảng vẫn giải được.Nếu chia tay với anh thì tài liệu này cũng phải trả lại cho anh.Nghĩ đến đây, tôi lê bước về chỗ ngồi, bạn cùng bàn xích lại gần hỏi: "Hạ Trân, giải được bài khó vậy mà không cười, cậu chuyển sang phong cách u sầu rồi hả?"

Tôi thở dài nói: "Nhưng tớ không giải được bài toán khó của đời mình."

Bạn cùng bàn: "Đệt, sao triết lý quá vậy?"

285.Chuông tan học reo, tôi lập tức chạy lên lầu tìm Mẫn Xuyên Thanh.Tôi nấp cạnh cây cột, vừa thấy anh ra khỏi lớp thì chạy tới chặn đường.Mẫn Xuyên Thanh không hề cười, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm này của anh, chắc là giận thật rồi.

Tôi cố trấn tĩnh lại, dời ba lô tới trước bụng rồi kéo khóa ra, định trả lại những thứ anh tặng mình.Tôi lấy máy ảnh ra, anh cúi đầu nhìn ba lô để mở của tôi rồi hỏi: "Đem quần áo rồi à?"

Tôi cúi đầu, buồn bã "dạ" một tiếng.Quần áo đã đem theo, nhưng chắc Mẫn Xuyên Thanh không cho tôi ngủ lại nhà anh nữa đâu nhỉ?286.Mẫn Xuyên Thanh vuốt tóc tôi, cúi xuống nhìn mặt tôi rồi cười nói: "Tốt lắm.

Vậy tụi mình về nhà thôi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
83


286.Trên đường về nhà Mẫn Xuyên Thanh, anh không hề trách móc tôi mà còn nắm tay tôi trên xe.Mấy lần tôi định mở miệng, nhưng lại cảm thấy giờ không phải lúc thích hợp để thú nhận.Mẫn Xuyên Thanh không giận khiến tôi càng thêm bồn chồn thấp thỏm, giống như trên xe gắn một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Anh không giận à?

Sao vẫn chịu cho tôi đến nhà mình chứ?Gió chiều se lạnh, những tòa nhà cao tầng tắm mình trong ánh hoàng hôn đỏ thẫm.

Chung cư của Mẫn Xuyên Thanh nằm ở vị trí đắc địa, ven đường trồng đầy hoa hồng, còn có mấy cây hoa đỏ rực, chúng tôi đi dọc con đường rợp bóng cây, sắc trời dần tối, đèn đường sáng lên."

Anh nói với người nhà rồi, em đừng sợ gì hết, họ không khắt khe với người ngoài đâu."

Mẫn Xuyên Thanh bấm nút thang máy rồi quay đầu nhìn tôi, "À phải, anh quên hỏi em có kiêng món gì không."

Tôi nói mình không kén ăn, không kiêng món gì mà rất dễ nuôi.Mẫn Xuyên Thanh cười khẽ: "Đem về nhà nuôi có tốn đồ ăn lắm không?"

Tôi nói: "Không đâu, chỉ tốn xíu xiu thôi ạ."

Thang máy đến nơi.Mẫn Xuyên Thanh móc túi lấy chìa khóa ra rồi nói: "Tốn nhiều cũng không sao, anh nuôi được mà."

287.Cha mẹ Mẫn Xuyên Thanh hiền hơn tôi tưởng nhiều, mẹ anh búi tóc nhìn rất sang, có khóe miệng cười giống anh, còn cha anh vừa đẹp trai vừa lịch thiệp, Mẫn Xuyên Thanh chính là kiệt tác quy tụ mọi ưu điểm của cha mẹ mình.Tôi khép nép chào họ, vừa cúi đầu xuống thì thấy em trai Mẫn Xuyên Thanh.

Cậu nhóc mặc đồ mẫu giáo, đầu tròn vo, lông mi dài, nhìn như phiên bản thu nhỏ của Mẫn Xuyên Thanh.Dễ thương quá đi mất!

Tôi nhịn không được cúi xuống đưa cây kẹo mút trong túi cho em trai.Mẫn Xuyên Thanh bảo tôi: "Nó bị sâu răng, đừng cho nó ăn kẹo nhiều quá."

"Chỉ một cây này thôi, coi như quà gặp mặt đi."

Tôi đặt ba lô xuống đất rồi lục lọi ngăn ngoài cùng, tìm được một xấp sticker và một con mèo nhồi bông nhỏ.Đến thăm nhà người khác phải đem quà, biết sao được, thôi đành dùng tạm mấy thứ này vậy.Tôi dán hình siêu nhân phổ biến trong phim hoạt hình thiếu nhi lên mu bàn tay em trai, nó thích mê, nhún nhảy trên sofa rồi nhào tới đòi tôi bế.Mẫn Xuyên Thanh túm gáy áo em trai, lại lộ ra vẻ bực bội hiếm thấy.

Sau khi xách em trai đến ghế trẻ em cạnh bàn ăn, anh quay lại tịch thu con mèo nhồi bông tôi định tặng em trai anh rồi nói: "Hạ Trân, cho nó kẹo là đủ rồi."

288.Có một gia đình lý tưởng thế này bảo sao Mẫn Xuyên Thanh tốt tính như vậy.

Đồ ăn do đầu bếp được mời về nhà nấu, món nào cũng ngon cực kỳ, tôi say sưa trò chuyện với cha mẹ anh, vì vui quá nên quên béng chuyện lúc trưa.Ăn xong cha mẹ anh dẫn em trai anh ra công viên chơi, sau đó sang nhà khác ngủ, để tôi và Mẫn Xuyên Thanh ở đây.Sau khi họ đi, Mẫn Xuyên Thanh đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn tôi hỏi: "Sao chỉ tặng quà cho em trai anh thôi vậy?"

"Em chỉ đem theo quà cho con nít thôi."

Tôi chớp mắt mấy cái, suy đoán ý nghĩ của anh ấy rồi hỏi: "Hội trưởng cũng muốn có quà sao?"

Mẫn Xuyên Thanh ngồi xuống cạnh tôi, không nói năng gì.Tôi nghĩ ngợi giây lát, dán một trái tim lên mu bàn tay anh, cẩn thận vuốt phẳng rồi nói: "Để lần sau nhé!

Lần sau em sẽ chuẩn bị quà kỹ càng."

289.Mẫn Xuyên Thanh ngắm nghía sticker trên mu bàn tay rồi hỏi: "Sao em lại hẹn hò với Thịnh Thành Tố?"

Hả, hả!?

Anh nhắc chuyện này đột ngột quá khiến tôi trở tay không kịp.Anh hỏi tiếp: "Em nhận lời cậu ta lúc nào?"

Tôi mấp máy môi, lí nhí nói: "Chỉ...... chỉ mới mấy hôm trước thôi, chưa lâu đâu ạ."

Mẫn Xuyên Thanh nhìn tôi hỏi: "Em nhận lời ai trước?"

Tôi đáp: "Hội trưởng ạ."

Anh nói: "Em hẹn hò với cậu ta vì tiền, vì không muốn đắc tội cậu ta hay vì lý do nào khác?"

Tôi cúi đầu lí nhí: "Vì tiền ạ."

Mặc dù tôi cũng thích mặt Thịnh Thành Tố nữa nhưng lúc này chỉ nên nói những lời Mẫn Xuyên Thanh muốn nghe thôi.Tôi sắp bật khóc thì nghe anh hỏi: "Hạ Trân, em chỉ thích mình anh thôi đúng không?"

"Em thích hội trưởng lắm!"

Tôi gật đầu theo phản xạ rồi quàng tay ôm Mẫn Xuyên Thanh, "Hội trưởng, em xin lỗi, đừng giận em mà......"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh không giận em, anh chỉ đau lòng thôi."

Tôi cảm thấy như mình vừa phạm phải tội ác tày trời, vắt hết óc nghĩ cách chuộc tội.

290."

Hạ Trân," Mẫn Xuyên Thanh sờ miếng băng cá nhân trên cổ tôi rồi khẽ hỏi: "Em đã thích anh như vậy thì từ nay về sau có chịu nghe lời anh không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
84


291.Trong lúc Mẫn Xuyên Thanh đi tắm, tôi cuộn mình trên sofa nhà anh trả lời tin nhắn của Lạc Đoan Diệc.

Hắn định tới đây tìm tôi nhưng vừa tan học thì bị cha mình kêu về tiệm sửa xe.

Khi nào ở đó nhiều việc quá thì Lạc Đoan Diệc phải tới giúp, không được từ chối, nhưng cha hắn trả công rất hậu hĩnh nên cũng không lỗ.Lạc Đoan Diệc gửi cho tôi bức ảnh selfie chụp gương mặt đau khổ của hắn, sau lưng là tiệm sửa xe đông nghịt, hắn mặc áo ba lỗ, mồ hôi đọng trên tóc ngắn, nhìn như một chú chó đen tội nghiệp.Hắn dặn đi dặn lại tôi phải đề phòng Mẫn Xuyên Thanh, có chuyện gì thì gọi cho hắn ngay.Tôi trả lời: "Yên tâm đi, tớ lanh lắm.

Cậu chịu khó kiếm tiền đi, cuối tháng tụi mình sẽ ăn một bữa thịnh soạn."

293.Tôi lấy quần áo trong ba lô ra, vừa bước vào phòng tắm thì Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên gọi tôi lại.

Anh đưa cho tôi một bộ đồ ngủ, nói mình đặt mua trên mạng vì cảm thấy rất hợp với tôi."

Chắc đúng size đấy," Mẫn Xuyên Thanh nói: "Em mặc thử đi, nếu vừa thì tặng em luôn."

Bộ đồ đã được giặt sạch nên thoang thoảng mùi nước giặt, chất vải sờ rất dễ chịu.Anh chu đáo quá!

Còn chuẩn bị đồ ngủ cho tôi nữa.Tắm xong tôi mới phát hiện bộ đồ Mẫn Xuyên Thanh đưa cho mình là một cái áo hoodie mỏng và quần bí ngô đáng yêu, trên mũ áo có hai tai thỏ, còn sau quần gắn một cái đuôi thỏ tròn vo.Ơ......

Hội trưởng thích phong cách này sao?Thời tiết miền Nam nóng nực nên ở nhà tôi cũng hay mặc quần đùi, độ dài chiếc quần này không có vấn đề gì, nhưng mặc cả bộ sẽ có cảm giác cưa sừng làm nghé khiến người ta ngại ngùng.Tôi soi gương một hồi, nghĩ thầm hay là đổi lại bộ đồ mình đem theo nhỉ.Mẫn Xuyên Thanh đứng ngoài cửa hỏi tôi tắm xong chưa.Tôi mở hé cửa rồi thò đầu ra, lí nhí nói với anh: "Bộ, bộ này đáng yêu quá......

Em mặc nhìn kỳ lắm."

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Cho anh xem được không?"

Thôi được, nếu có thể làm Mẫn Xuyên Thanh vui vẻ thì mặc một lát cũng không sao.

Tôi đánh bạo mở cửa, ánh mắt Mẫn Xuyên Thanh dán vào người tôi khiến tôi ngại cực kỳ, cúi đầu né tránh ánh mắt anh: "Thôi để em mặc đồ em đem theo......"

"Cưng quá."

Mẫn Xuyên Thanh bế tôi lên, cắt ngang lời tôi.

Cánh tay anh ôm chặt eo tôi, hai mắt cong cong, có vẻ rất hài lòng với cách ăn mặc của tôi, sắc mặt cũng khá hơn nhiều: "Cảm ơn em đã mặc cho anh xem, anh thích lắm."

Nhìn biểu cảm của anh, tôi cũng cười hì hì: "Hội trưởng thích là được rồi!"

Vậy là anh hết giận tôi rồi sao?

Xem ra tình hình cũng không nghiêm trọng như tôi tưởng.Cái đuôi sau quần có thể kéo dài, khi thả tay ra sẽ tự động cuộn lại, khá là hay ho.

Mẫn Xuyên Thanh nói cái này có thể tháo ra nên lúc ngủ không sợ cấn.294.Máy sấy tóc thổi vù vù, ngón tay Mẫn Xuyên Thanh nhẹ nhàng luồn vào tóc tôi.

Tôi ngồi trên ghế, trông thấy ảnh mình được kẹp trên giá sách của anh – Chính là bức ảnh chụp trong phòng sinh hoạt của hội học sinh lần trước, không ngờ anh lại in ra.Phòng ngủ của anh rất rộng, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, không dính một hạt bụi.

Trên giá chất đầy sách, toàn những tác phẩm cao siêu và tài liệu thi cử, trên bàn cũng chất đầy sách tham khảo, gần cửa sổ có mấy chậu sen đá, trên tường treo một bức tranh màu nước xinh đẹp, bên dưới có chữ ký của anh.Tôi trầm trồ xuýt xoa: "Phòng hội trưởng đẹp ghê, ngăn nắp hơn phòng em nhiều."

Mẫn Xuyên Thanh tắt máy sấy rồi cười nói: "Trước khi em đến anh dọn dẹp kỹ lắm."

Tôi chưa kịp lên tiếng thì anh đột nhiên cúi xuống tháo kính tôi ra, hôn lên má tôi một cái rồi nói: "Hạ Trân, anh muốn hôn em."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
85


295.Lạc Đoan Diệc nghĩ nhiều rồi, Mẫn Xuyên Thanh chỉ hôn tôi một lát chứ chẳng làm gì cả.Tôi lấy bài tập ra, làm đến đề thứ năm thì bí, nghĩ đủ cách vẫn không giải được.Mẫn Xuyên Thanh thấy tôi nhăn mặt cắn bút thì đọc đề bài rồi nói: "Bài này hơi khó nên phải dùng cách giải đặc biệt."

Cách giảng của anh rất dễ hiểu, chỉ cần gợi ý một chút là tôi đã hiểu ngay.

Tôi vừa ghi cách giải vừa kể anh nghe chuyện chiều nay mình bị gọi lên bảng giải toán: "May mà có tài liệu hội trưởng đưa, nếu không chắc em nhục mặt lắm."

"Giúp được em là tốt rồi."

Mẫn Xuyên Thanh chống cằm cười với tôi, "Nếu em cần học thêm thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

Áp lực học tập ở lớp cuối cấp rất lớn, thi cử cũng nhiều nữa, tôi lắc đầu nói: "Chắc ngày thường hội trưởng bận lắm nhỉ?

Em không thể chiếm quá nhiều thời gian của anh được."

Nói xong tôi lại nhớ đến Tịch Số, nhịn không được kể lể với Mẫn Xuyên Thanh: "Hồi trước em hỏi bài hội phó, cậu ấy luôn tỏ vẻ dửng dưng, trước khi trả lời còn chê em ngốc nữa."

Nụ cười của Mẫn Xuyên Thanh nhạt đi, dời mắt khỏi mặt tôi rồi nói: "Hai em có vẻ thân nhau quá nhỉ."

Hầy!

Lẽ ra lúc này không nên nhắc đến người khác mới phải.

Tôi sặc nước miếng, rối rít nói: "Đâu có đâu có, cậu ấy chướng mắt em từ lâu rồi, cứ gây sự với em mãi thôi."

Để tỏ lòng chung thủy, tôi nhắm mắt chồm tới hôn chụt lên má anh mấy cái rồi nói: "Vẫn là hội trưởng tốt với em nhất."

Cứ xài chiêu này trước đã, chắc cũng có tác dụng với hội trưởng chứ nhỉ?Mẫn Xuyên Thanh quay đầu lại, đôi mắt màu trà nhìn tôi chăm chú, hôn phớt lên môi tôi rồi nói: "Giờ vẫn còn sớm, đợi đến tối hẵng làm nũng."

296.Tôi cắn bàn chải đánh răng, nhắn tin báo bình an cho Lạc Đoan Diệc: "Tối nay tớ và hội trưởng chỉ làm bài tập thôi, không có gì xảy ra hết, giờ chuẩn bị đi ngủ đây."

Lạc Đoan Diệc trả lời tôi: "Đừng ngủ chung với anh ta."

Tôi trả lời: "Không sao đâu, ngủ ngon nha."

Trả lời xong, tôi cúi đầu nhổ bọt trong miệng ra, khóa màn hình rồi cất điện thoại vào túi áo, không xem tin nhắn nữa.297.Giường Mẫn Xuyên Thanh rất lớn, ga giường thơm phức khiến tôi chỉ muốn lăn lộn trên đó.Tôi đặt kính cận lên tủ đầu giường rồi nằm vật ra giường, cái đuôi sau quần hơi cấn mông, lúc ngủ vẫn nên tháo ra.

Thừa dịp Mẫn Xuyên Thanh đi đánh răng, tôi cởi quần ra để tháo đuôi.Ơ, ơ!?

Tôi cúi xuống săm soi cái quần, sau khi tháo đuôi ra, trên quần bị thủng một lỗ!

Chẳng lẽ là hàng lỗi sao?

Hay thiết kế của nó vốn là như vậy!?Cái lỗ này khá to, hoàn toàn không thể xem nhẹ.Tôi đang ngơ ngác thì Mẫn Xuyên Thanh quay lại.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, hình như cũng rất kinh ngạc: "Sao lại có lỗ thủng ở đây?"

Tôi muốn mặc quần ngủ mình đem theo, nhưng Mẫn Xuyên Thanh kéo tôi lại, đòi chụp ảnh tôi mặc bộ đồ này.Tuy hơi ngại nhưng tôi đã chụp lén hội trưởng rất nhiều, cũng nên cho anh chụp lại vài tấm.Tôi gắn đuôi vào chỗ cũ rồi nghĩ thầm: Đợi chụp xong thay quần cũng được.298.Tôi ngại đến nỗi không dám nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh của Mẫn Xuyên Thanh, đỏ mặt ôm gối, làm theo yêu cầu của anh.

Anh chụp không lâu lắm, nhưng cảm giác như mấy thế kỷ trôi qua vậy.Thấy anh cất máy ảnh đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, sửa sang vạt áo hoodie bị xếch lên khi tôi xoay người, chuẩn bị xuống giường thay quần.Đuôi thỏ của tôi đột nhiên bị Mẫn Xuyên Thanh kéo lại.Mẫn Xuyên Thanh tắt đèn, trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ.

Anh ôm eo tôi từ phía sau, bao bọc tay tôi trong lòng bàn tay ấm áp của mình rồi cười nói: "Hạ Trân, đến giờ làm nũng rồi đấy."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
86


299.Mẫn Xuyên Thanh đè tôi xuống giường, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ sắc bén dưới ánh đèn mờ ảo, hơi thở thoang thoảng mùi kem đánh răng, hình như còn có vị ngọt của nha đam.

Tôi chẳng khác nào con mồi bị gây tê, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích.Không, không sao, cùng lắm chỉ hôn thôi mà, tôi đã quá quen với việc này rồi.Tôi vòng tay ôm cổ Mẫn Xuyên Thanh, định chu môi hôn anh nhưng anh đưa tay nắm môi tôi, ngón cái cạy hàm tôi ra, sau đó hỏi tôi: "Hạ Trân, em đã từng hôn ai chưa?"

Tôi vội vàng lắc đầu: "Chưa ạ!"

Anh đang nghi ngờ tôi sao?

Không được hoảng, chưa có bằng chứng xác thực thì vẫn còn đường chối.Miệng tôi bị ngón tay Mẫn Xuyên Thanh lấp kín, anh nhẹ nhàng sờ răng tôi rồi lại xoa lưỡi tôi.

Khi anh rút hai ngón tay ra, tôi ngậm ngón tay anh theo bản năng rồi mút sạch nước bọt còn sót lại trên đó.Mẫn Xuyên Thanh cúi đầu hôn lên môi tôi: "Nếu em thấy khó chịu thì anh sẽ dừng lại."

Nói xong anh hôn lên mí mắt và chóp mũi tôi, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi như gió xuân, thì thầm gọi tên tôi.Giọng anh giống như một loại bùa chú nào đó khiến đầu óc tôi mụ mẫm, ngơ ngác nhìn anh không chớp mắt.Sau khi hôn hai lần, tôi vừa tỉnh táo lại thì Mẫn Xuyên Thanh luồn tay vào áo tôi.

Ngón tay anh vuốt ve bụng tôi như một con sâu nhỏ bò qua bò lại khiến tôi bật cười vì nhột, vô thức ưỡn người lên.Tôi nín thở, tim đập thình thịch, nghĩ thầm: Đâu thể tiếp tục như vậy nữa đúng không?"

Chỗ này sợ nhột à?"

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi, tôi gật đầu rồi níu lấy cánh tay anh.

Con sâu nhỏ vẫn đang bò lên trên, vòng qua rốn tôi rồi bò thẳng lên ngực tôi.Khi bị sờ trúng chỗ nào đó, tôi rên rỉ một tiếng, đỏ mặt ngăn cản anh: "Hội trưởng, khoan đã......"

Mẫn Xuyên Thanh thu tay lại rồi cúi đầu cắn vạt áo hoodie của tôi.

Lông mi anh khẽ run, đôi mắt nhìn tôi phản chiếu ánh đèn đầu giường, thì thầm hỏi tôi: "Không được à?"

Tôi nuốt nước bọt, khó lòng nói ra câu từ chối.Áo ngủ của hội trưởng để hở hai nút, cơ ngực như ẩn như hiện, vai anh rất rộng, mặc dù không cuồn cuộn cơ bắp như Thịnh Thành Tố nhưng vẫn có thể gọi là thân hình người mẫu.

Má ơi, dáng vẻ anh cắn vạt áo tôi thật gợi cảm làm sao......

Rất muốn lấy máy ảnh chụp lại, đây chính là tư liệu quý giá chưa từng được công bố.Anh cắn vạt áo tôi kéo lên ngực, một tay chống xuống giường, tay kia chậm rãi xoa bụng dưới của tôi.

Tai tôi nóng bừng như bị lửa đốt.Mặc dù biết rõ không thể tiếp tục nhưng tôi chẳng hề làm gì mà chỉ suy nghĩ miên man dưới người Mẫn Xuyên Thanh: Hình như con người thật của hội trưởng khác xa những gì tôi biết, anh có vẻ rất rành mấy chuyện này, dù là hôn hay......"

Hạ Trân, anh chưa từng làm chuyện này với ai cả," dường như Mẫn Xuyên Thanh đọc được ý nghĩ của tôi nên nói: "Từ trước đến giờ cũng chỉ thích mình em thôi."

Nghe anh nói vậy, tôi vừa thẹn thùng vừa chột dạ, bởi vì trưa nay tôi vừa làm chuyện tương tự với Thịnh Thành Tố.Tôi nói được anh thích là vinh dự của tôi, Mẫn Xuyên Thanh cười: "Vậy à?

Thế thì em không được xao nhãng mà phải luôn nhớ đến anh đấy nhé."

Nói xong anh hôn từ bụng tôi lên trên, khi hôn đến ngực tôi thì đột nhiên dừng lại.300.......

Lần này phải tìm lý do gì để qua cửa trót lọt đây?

Bạn bè có đùa giỡn cỡ nào cũng đâu thể cắn chỗ này được.

Tôi che dấu răng trên ngực, toát mồ hôi nghĩ cách đối phó.Sau bài học này, tôi ngộ ra một điều: Nếu trên người có dấu vết của ai đó thì tốt nhất là chờ thêm một thời gian nữa hẵng thân mật với người khác.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
87


301.Mẫn Xuyên Thanh nhíu mày, nụ cười vừa rồi biến mất sạch, ánh đèn mờ khiến vẻ mặt anh càng thêm u ám, nhìn rất đáng sợ.Giảo biện cũng vô ích, đâu thể đánh lạc hướng bằng cách hôn mãi được, phải dùng cách khác xoa dịu bầu không khí thôi.Tôi lấy hết can đảm, bóp ngực Mẫn Xuyên Thanh bằng cả hai tay rồi tâng bốc anh lên tận mây xanh: "Hội trưởng không chỉ học giỏi mà còn có dáng chuẩn nữa!"

Thừa cơ anh sửng sốt, tôi lại đưa tay sờ chỗ khó nói của anh.Ừm......

Có vẻ cứng hơn tôi nghĩ, không hợp với vẻ ngoài nhã nhặn của Mẫn Xuyên Thanh cho lắm.

Tôi lập tức thả tay ra rồi cười hì hì: "Ầy, em định sờ cơ bụng hội trưởng mà lỡ tay sờ nhầm chỗ rồi."

Nếu bầu không khí chưa đạt đến đỉnh điểm thì người ta sẽ khó lòng nổi giận.

Liên tục ngắt lời để giảm bớt lửa giận của Mẫn Xuyên Thanh là tuyệt chiêu mà tôi nghĩ ra.Chiêu này hết sức hiệu quả, sắc mặt anh khá hơn nhiều, thậm chí còn bị tôi chọc cười."

Không giải thích à?"

Mẫn Xuyên Thanh nắm tay tôi, dụi chóp mũi vào lòng bàn tay tôi rồi hỏi."

Cái đó, ừm......"

Tôi nói: "Chỉ để kiếm tiền thôi ạ."

Nói vậy cũng không tính là nói dối, tôi đồng ý hẹn hò để giữ đường kiếm tiền, hành vi thân mật là phương tiện duy trì mối quan hệ, mục đích cuối cùng chỉ là kiếm tiền mà thôi.Mẫn Xuyên Thanh lặp lại lời tôi: "Kiếm tiền?"

Kkhông bị ghi âm nên khẩu nghiệp chút xíu cũng không sao.Tôi vâng dạ rồi nói tiếp: "Đàn em kia được hâm mộ như siêu sao vậy, rất nhiều người muốn mua ảnh có chữ ký của cậu ấy, cậu ấy là hàng xịn nên em......"

"Hạ Trân," Mẫn Xuyên Thanh véo má tôi rồi ngắt lời tôi: "Em phũ thật đấy."

Cha tôi nói dân kinh doanh gặp khách hàng phải biết tùy cơ ứng biến, có vậy mới giành được lợi ích tối đa.

Tôi ôm cổ Mẫn Xuyên Thanh rồi nói với anh: "Khi nào bán hết ảnh, em sẽ lập tức đoạn tuyệt với cậu ấy."

Mẫn Xuyên Thanh cúi xuống cắn nhẹ môi tôi, "Vậy còn anh thì sao?"

302.Là biểu tượng "đi thi ắt sẽ đậu", Mẫn Xuyên Thanh là best seller ở chỗ tôi, nhưng chắc anh không muốn nghe tôi nói vậy đâu.Tôi đang định tâng bốc Mẫn Xuyên Thanh thì hạt đậu trên ngực đột nhiên bị anh kẹp giữa hai ngón tay, động tác của anh không mạnh bạo như Thịnh Thành Tố, đầu ngón tay chỉ chậm rãi xoa tròn.Cảm giác bị người khác chạm vào chỗ này rất kỳ quái, không chỉ đơn thuần là nhột, tôi rên khẽ một tiếng, muốn anh dừng lại."

Thôi, giờ đừng nhắc tới người khác."

Mẫn Xuyên Thanh hôn lên môi tôi, chặn lại mọi lời nói của tôi.Ngực tôi bị anh xoa nóng ran, trong đầu như có một dòng điện xẹt qua làm da đầu tê rần.

Kỹ thuật hôn của Mẫn Xuyên Thanh rất cao siêu, tôi ra sức hít thở, cảm thấy không chống đỡ nổi: "Ưm, ưm...... hội......"

303.Hơi thở Mẫn Xuyên Thanh cũng trở nên gấp gáp, anh hôn từ khóe môi tôi đến cổ rồi từ từ hôn xuống ngực.

Hơi thở ấm áp phả vào làn da trần trụi của tôi, tôi mím môi chịu đựng, toàn thân run rẩy.Khi lưỡi anh lướt qua hạt đậu, tôi mất khống chế kêu ra tiếng, túm chặt lưng áo anh.Chuyện này thật xấu hổ quá đi, thậm chí tôi còn có ảo giác mình đang cho anh bú.

Thời gian liếm của Thịnh Thành Tố khá ngắn nên tôi không có cảm giác mãnh liệt như vậy.Để công bằng với Mẫn Xuyên Thanh, tôi đành cho anh để lại dấu răng ở ngực bên kia, không thể đẩy anh ra.304.Ưm, ưm?

Có gì đó sai sai thì phải?

Hình như có một bàn tay đang xoa mông tôi.

Tôi mở mắt ra thở dốc, đỏ mặt ngăn Mẫn Xuyên Thanh: "Hội trưởng, chỗ đó không....."

Mẫn Xuyên Thanh nhìn tôi rồi mỉm cười nhại giọng tôi: "Ầy, anh định sờ đuôi Tiểu Hạ mà lỡ tay sờ nhầm chỗ rồi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
88


305.Khi Mẫn Xuyên Thanh nâng mông tôi lên để tôi dạng chân ngồi trên đùi anh, tôi chợt nhớ đến lời dặn của Lạc Đoan Diệc, chuông báo động reo inh ỏi trong đầu: Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện kia thật sao?Kế hoạch chệch hướng rồi, dù có gặp phải tình huống này tôi cũng không thể gọi điện cầu cứu Lạc Đoan Diệc.Không được không được, tôi không muốn làm chuyện này đâu!"

Ngọn núi" của Mẫn Xuyên Thanh mắc kẹt giữa hai mông tôi, vì vải quần khá mỏng nên tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó.

Tim tôi đập loạn xạ, không dám cử động lung tung mà chỉ âm thầm nuốt nước miếng.Thanh gươm Damocles của người khác treo trên đầu, sao của tôi lại nằm dưới mông cơ chứ!Tay anh di chuyển lên đùi tôi, quần bí ngô vốn đã ngắn, tôi lại mặc quần lót tam giác bên trong, còn vén lên nữa thì sẽ lộ ra nửa bên mông."

Hội, hội trưởng!"

Tôi như con mèo bị đạp đuôi, muốn vùng ra khỏi ngực anh ngay lập tức, nhưng tay kia của anh đang ôm eo tôi, tư thế này rất khó trốn thoát, tôi vừa nhổm dậy đã bị kéo về ngực anh.Mẫn Xuyên Thanh nhìn bộ dạng quẫn bách của tôi, đột nhiên bật cười rồi hôn lên gò má đỏ bừng của tôi: "Sợ thế cơ à?

Mới nãy còn sờ khắp nơi cơ mà."

Vì hội trưởng học trên tôi một lớp nên tôi mới lép vế sao?

Tôi ngượng ngùng nắm tay Mẫn Xuyên Thanh, lí nhí nói: "Em......

Em cảm thấy chưa đến lúc làm chuyện đó đâu ạ."

Mẫn Xuyên Thanh chớp mắt, mỉm cười hỏi tôi: "Chuyện đó là chuyện gì?"

Tôi cảm thấy ngọn núi dưới mông càng lúc càng cao, ngượng đến nỗi trong đầu ong ong, nóng như sắp biến thành ấm nước sôi, anh thừa biết tôi không nói được mà còn cố tình hỏi nữa."

Hội trưởng hư quá đi."

Tôi giận dỗi nói.Mẫn Xuyên Thanh "ừ" một tiếng rồi bóp nhẹ đùi tôi, để lại mấy dấu tay mờ mờ: "Tiểu Hạ còn hư hơn anh nhiều."

Xem ra anh vẫn còn để bụng chuyện tôi ngoại tình, tôi lập tức mất tư cách phàn nàn, cúi đầu nói: "Được, được rồi, chỉ hư chút xíu thôi chứ không phải hư quá."

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi làm việc xấu thì phải bị phạt đúng không.Tôi nói lần đầu phạm tội chỉ cần cảnh cáo là đủ rồi, hoặc là giảm nhẹ hình phạt......306.Mẫn Xuyên Thanh nói mình sẽ không làm chuyện trái với ý muốn của tôi và sẽ cho tôi thời gian chuẩn bị."

Nhưng mà," anh đột nhiên đổi giọng: "Vẫn phải phạt."

307.Mông rất mềm, cũng nhạy cảm hơn mấy chỗ khác, khi bị Mẫn Xuyên Thanh cắn, toàn thân tôi căng cứng, hít sâu một hơi, đau đến suýt khóc.Hai bên trái phải đều bị cắn, vì đau đớn và căng thẳng nên bẹn đùi rịn mồ hôi lấm tấm, tôi ôm chặt gối, cố nghĩ đến chuyện khác cho bớt đau: Haizz, trên người nhiều vết cắn thế này, tôi đã thành Hạ Trân phiên bản lỗi rồi."

Á!"

Tôi đang phân tâm thì đột nhiên bị thứ gì đó chọc vào mông.Mẫn Xuyên Thanh ngẩng đầu lên giữa hai chân tôi rồi ngước mắt nhìn tôi, bóng râm của tóc mái che khuất cảm xúc trong mắt anh.

Anh liếm môi rồi cười hỏi tôi: "Lại lơ đễnh nữa à?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
89


308.Đây chính là tính cách của hội trưởng sao!?

Mẫn Xuyên Thanh trước mặt không còn là chú nai hiền lành mà là một con mãng xà quấn lấy tôi.

Xúc cảm nóng ướt trượt tới trượt lui giữa hai chân, tôi nắm chặt gối, cố kìm lại tiếng rên, cơn đau dần giảm đi, thay vào đó là một cảm giác tê dại kỳ quái.Có vẻ như "hình phạt" đã kết thúc.Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi thả lỏng người, mồ hôi chảy dọc cổ tôi lọt vào cổ áo hoodie.

Bẹn đùi và mông đều đau nhói, tôi kẹp chân lại rồi đưa tay sờ chỗ bị cắn, vì Mẫn Xuyên Thanh cứ liếm tới liếm lui nên sờ vào ướt sũng."

Sao có thể cắn mông được chứ......"

Tôi lẩm bẩm.Mẫn Xuyên Thanh dí tay vào trán tôi nói: "Cắn chỗ đó mới làm em nhớ lâu, cũng không bị người khác thấy nữa."

Ờ ha......

Đúng là thế thật, nếu cắn cổ như Lạc Đoan Diệc thì sẽ bị phát hiện ngay.

Tôi bĩu môi nói: "Đúng là nhớ lâu thật."

"Với lại," anh cười nói tiếp: "Chỗ đó rất mẩy nên anh đoán hương vị cũng không tệ."

Tôi nói: "Hội trưởng đúng là sói đói mà!"

Mẫn Xuyên Thanh không chối mà còn nói: "Ừ, sói đói thích ăn thỏ nhất."

Nói xong anh cười chồm tới gần tôi, giả bộ như sắp cắn má tôi, tôi vội kéo mũ áo hoodie lên, giấu mặt vào mũ rồi ấp úng nói: "Em, em muốn đi ngủ."

309.Mẫn Xuyên Thanh tắt đèn đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối, tôi đắp chăn lên người rồi nghĩ thầm: May quá may quá, đêm nay xem như thoát nạn rồi.Hội trưởng khó nhằn hơn tôi tưởng nhiều, lỡ sau khi ra trường vẫn không chia tay được thì sao......

Thôi, tạm thời đừng nghĩ nhiều quá.Tôi trở mình nhìn Mẫn Xuyên Thanh, mặt anh bị bóng đêm bao phủ, chỉ thấy được hình dáng lờ mờ."

Hạ Trân," anh quàng tay qua eo tôi, ôm trọn tôi vào lòng rồi thì thầm: "Anh không muốn yêu qua đường, chỉ khi đủ nghiêm túc thì anh mới quyết định hẹn hò."

Trong mắt tôi, yêu đương là giao dịch, mà giao dịch thì không phải lúc nào cũng cân bằng, tôi phải cố gắng cắt giảm chi phí nên không thể đầu tư quá nhiều tình cảm vào đối phương.Tôi chột dạ nhắm mắt lại: "Em cũng vậy."

310.Tôi nằm một hồi, thật sự không thể nào ngủ được.Cơ thể tôi kề sát Mẫn Xuyên Thanh, thân dưới đụng nhau, nhìn anh chẳng có vẻ gì là muốn ra ngoài tự xử, hay là anh muốn chờ nó tự xìu?Nằm một lát, anh hỏi tôi: " Hạ Trân, giúp anh được không?"

Hả?

Giúp gì cơ?311.......312.Xúc cảm trơn nhẵn truyền đến từ lòng bàn tay, nóng như đang nắm một ngọn đuốc cháy hừng hực, kích thước thực tế còn khủng hơn tôi tưởng tượng, một tay không thể nắm trọn.

Chúng tôi nằm sát nhau nên nó chĩa thẳng vào bụng tôi, tôi muốn kéo giãn khoảng cách nhưng tay trái Mẫn Xuyên Thanh đang ôm lưng tôi nên không thể lùi lại.Cổ họng tôi khô khốc, mấy lần muốn buông tay nhưng vẫn cố giúp anh, nghĩ thầm: Làm chuyện này giùm người khác đúng là kỳ cục thật.Nhưng dùng tay vẫn tốt hơn dùng chân.Nếu tôi từ chối thì Mẫn Xuyên Thanh cũng không ép, nhưng sau khi do dự tôi vẫn quyết định giúp anh – Xem như bù đắp cho phần tình cảm chênh lệch đi.Chúng tôi đều im lặng, trong phòng ngủ chỉ có tiếng nước lép nhép và tiếng hít thở khẽ khàng.

Một lát sau, Mẫn Xuyên Thanh đặt tay phải lên bàn tay đang run rẩy của tôi, hỏi tôi có cần anh "giúp" không."

Không, không cần đâu ạ," tôi nói: "Hội trưởng, anh sung sức quá......"

Mẫn Xuyên Thanh thở dốc nói: "Vì anh ăn uống điều độ mà."

Cái này đâu phải chỉ cần ăn uống điều độ là được chứ!?
 
Back
Top Bottom