Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
70


247.Không phải tôi sợ sau khi chia tay Thịnh Thành Tố đòi tiền mình mà chỉ sợ những con đường kiếm tiền khác bị cắt đứt.

Chạy việc vặt cũng là một cách mở rộng mối quan hệ, càng đông bạn bè thì càng tiện dò la tin tức.Sau khi từ chối tôi lại thấy hơi tiếc, nếu chỉ chạy việc vặt cho mình hắn chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn bây giờ nhiều.Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Tên bốn mắt đáng ghét kia có biết tụi mình đang hẹn hò không?"

Tôi gật đầu: "Anh nói với cậu ấy rồi."

Thịnh Thành Tố nói: "Thế mà anh ta còn lo chuyện bao đồng nữa."

Thấy hắn vẫn còn cay cú, tôi vội đánh trống lảng: "Em đổi ảnh đại diện thành màu hồng vì anh đúng không?"

Hắn lườm tôi: "Chứ còn vì ai nữa?"

Tôi chạm nhẹ vào bàn tay buông thõng của hắn rồi cong mắt cười nói: "Nhìn dễ thương ghê."

Thịnh Thành Tố không nói gì, nhưng sắc mặt khá lên thấy rõ.

Hắn nắm cổ tay tôi, chẳng thèm đoái hoài ánh mắt những người trên đường mà cứ thế dắt tôi đi.Nhân lúc hắn đang vui, tôi hỏi hắn đổi ảnh bìa khác được không.Thịnh Thành Tố đáp: "Không."

"Anh cũng muốn công khai nhưng đám bạn anh nhiều chuyện lắm, giải thích cho cả đống người như vậy thì mệt chết."

Khả năng nói dối không chớp mắt của tôi đã tiến bộ đáng kể, nói dối ngày càng trôi chảy, "Ảnh đẹp của em anh đều cất kỹ, em cũng đừng đăng ảnh anh lên."

Hắn quay sang nhìn tôi, vẻ mặt hơi do dự.Tôi kiễng chân thì thầm vào tai hắn: "Em đổi lại như cũ đi, anh sẽ hôn em thêm lần nữa."

248.Cuối cùng cũng thuyết phục được hắn.Tôi thở phào nghĩ thầm: Chắc không còn vấn đề gì nữa đâu.

Sau khi hẹn hò, cách trả lời của Thịnh Thành Tố đối với tôi vẫn rất lạnh nhạt, chỉ khi thân mật mới lộ ra vẻ thẹn thùng, tôi cứ tưởng hắn thuộc kiểu người không bao giờ công khai quan hệ tình cảm của mình.Nếu không thấy hắn đỏ mặt thì tôi đã hoài nghi hắn bắt tôi tỏ tình vì muốn xem trò hề của tôi.Mặc dù những việc Thịnh Thành Tố làm mang đến bao rắc rối cho tôi nhưng tôi vẫn thích sự ngây thơ của hắn.Khi làm mai cho người khác, tôi có một cuốn sổ ghi chép thông tin của "đối tượng cần cưa đổ", trước đây tôi đánh giá độ khó của Thịnh Thành Tố là năm sao, còn tưởng sau khi hẹn hò mình sẽ bị hắn bạo lực lạnh.Tôi bước vào quán, vừa chờ đồ ăn vừa nghĩ: Giờ xem ra kẻ bắt cá hai tay như mình còn tệ hơn hắn nhiều.Thịnh Thành Tố bảo tôi xắn quần lên cho hắn xem vết thương."

Không nặng lắm đâu, chỉ trầy chút xíu thôi."

Tôi xắn quần lên, i-ốt thấm đầy băng gạc, "Sắp tới không học bơi với em được rồi."

Hắn ngước nhìn tôi rồi nói: "Tay."

Tôi đặt tay lên tay hắn, hắn cúi đầu xuống, ngón cái xoa xoa vết trầy trên lòng bàn tay tôi, tôi hơi nhột nên nhịn không được rút tay lại: "Không sao đâu, vài hôm nữa là lành ngay ấy mà."

Thịnh Thành Tố đứng dậy lấy một chai sữa đậu nành trong tủ lạnh, trả tiền xong thì đưa cho tôi: "Cầm đi."

Hắn tốt với tôi quá khiến tôi không quen lắm.Hắn nhìn tôi nói: "Em sẽ cất ảnh để xem một mình."

Chai sữa đậu nành bằng thủy tinh mát lạnh khiến cơn đau trong lòng bàn tay như tan biến.Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Cuối tuần này anh rảnh không?"

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Tới chỗ em đi."

Tôi sực nhớ đến lời mời của Mẫn Xuyên Thanh, thần kinh vừa thả lỏng lại căng thẳng: "Anh, anh cũng muốn đi lắm, nhưng cuối tuần anh bận việc rồi, để lần sau nhé."

Hắn hỏi tôi: "Việc gì?"

249.Tôi chưa kịp trả lời thì sau lưng vang lên một giọng nói hiền hòa quen thuộc: "Cuối tuần này Hạ Trân phải đến nhà anh để anh dạy kèm cho cậu ấy."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
71


250.Theo tin tình báo trước đây tôi thu thập được thì buổi trưa Mẫn Xuyên Thanh hiếm khi ra khỏi trường mà toàn ăn ở căn tin.Bị bắt quả tang hai lần liên tiếp, đây cũng quá trùng hợp rồi......

Tôi hóa đá tại chỗ, không dám quay đầu lại.Không thể ngồi yên chờ chết được!

Thấy Thịnh Thành Tố sắp đứng lên đối đầu với Mẫn Xuyên Thanh, tôi vội vàng đứng dậy trước hắn một bước rồi quay lại cười hỏi: "Hội trưởng, anh tới ăn cơm à?"

Tôi cố rướn người lên để che đi vẻ mặt thù địch của Thịnh Thành Tố nhưng vô ích.Mẫn Xuyên Thanh nhìn ra sau lưng tôi rồi lại nhìn tôi, anh mỉm cười, trên mặt không hề lộ ra vẻ tức giận nhưng vẫn khiến tôi sợ hãi: "Anh đến tìm em."

Tìm tôi?

Tôi toát mồ hôi lạnh, hỏi anh: "Vì, vì chuyện đại hội thể thao sao ạ?"

Mẫn Xuyên Thanh lắc đầu: "Anh nghe Tịch Số nói em bị ngã, sợ em làm việc quá sức nên tới xem thử......"

Anh còn chưa nói hết thì tôi đã bị kéo ngược ra sau, cả người ngã vào lòng Thịnh Thành Tố.Tôi bị nhốt trong vòng tay Thịnh Thành Tố, nghe hắn hỏi Mẫn Xuyên Thanh: "Lại là anh.

Anh và Hạ Trân có quan hệ gì hả?"

Lần này thì toang thật rồi.

Tôi sợ đến mức tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, muốn giả bộ ngất xỉu nhưng lại sợ sau khi mình ngất hai người họ sẽ tính sổ với nhau.Tịch Số......

đã hứa giúp tôi cơ mà?

Sao hắn lại gọi Mẫn Xuyên Thanh đến chứ?251."

Em ơi, đồ ăn em đặt có rồi đấy."

Chủ quán đã cứu tôi ra khỏi nước sôi lửa bỏng, nghe ông gọi mình, tôi như trút được gánh nặng, lập tức gỡ tay Thịnh Thành Tố ra rồi vội vàng đi lấy đồ ăn."

Em/anh đi giao cơm trưa đây!"

Hai tay tôi xách đồ lỉnh kỉnh, liếc trộm ra cửa để tìm đường thoát, "Buổi trưa bận lắm, có chuyện gì nói sau nhé!"

252.Mỗi người giành xách một túi đồ ăn, đòi đi theo phụ tôi.Chẳng lẽ hôm nay là ngày xui xẻo của tôi sao?

Tôi rầu rĩ đi giữa họ, cảm giác như sắp bị giải ra pháp trường.Để xoa dịu bầu không khí, tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Haha......

Có hai người đi chung thấy hoành tráng ghê."

Thịnh Thành Tố phớt lờ câu bông đùa của tôi rồi hỏi: "Sao lúc nãy anh lại trốn?"

Tôi nói: "Anh, anh có trốn đâu, tại anh đang vội đi giao đồ ăn mà."

Giao xong Mẫn Xuyên Thanh mới lên tiếng: "Anh và Hạ Trân thân nhau lắm."

Thịnh Thành Tố: "Thân lắm?"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Cuối tuần trước anh còn ngủ lại nhà cậu ấy nữa."

Thịnh Thành Tố dừng chân rồi quay sang nhìn tôi.Tôi ấp úng: "Bạn bè thân thiết đến nhà chơi cũng là chuyện bình thường mà......"

Mẫn Xuyên Thanh nhìn tôi hỏi: "Chỉ là bạn thôi sao?"

253.Tôi thật sự không tìm được lời giải thích nào có thể làm vừa lòng họ, thế là bực bội nghĩ: Đã thế thì làm mất lòng cả hai luôn đi.Đúng vậy!

Tôi bắt cá hai tay chỉ vì tiền thôi!

Thật ra tôi chẳng thích ai hết!Tôi hít sâu một hơi, đang định nói ra những lời trong lòng thì chợt nghe thấy giọng nói của Lạc Đoan Diệc."

Hạ Trân!

Cậu ăn gì chưa?

Đi chung với tớ không?"

Lạc Đoan Diệc vẫy tay lia lịa với tôi, còn cười toe toét như không hề nhận ra bầu không khí gượng gạo ở đây.Hắn chạy tới kéo tôi ra khỏi hai người đang giương cung bạt kiếm rồi nói: "Đi nào đi nào, hiếm lắm mới có dịp gặp nhau mà."

Nói xong Lạc Đoan Diệc nhìn hai người kia nói: "Xin lỗi, giờ nghỉ trưa hôm nay của Hạ Trân bị tôi mua rồi nên tôi dẫn cậu ấy đi đây."

Hắn chẳng buồn nhìn hai người kia mà khoác vai tôi đi tới chỗ đám bạn hay ăn chung với mình.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
72


254.Buổi trưa tôi và Lạc Đoan Diệc mạnh ai nấy ăn, hắn hay ăn ở căn tin với đám bạn thân.

Bạn hắn tôi đều quen mặt, trước đây tụ tập đi chơi lễ, tôi có đến góp vui mấy lần nên họ cũng biết tôi."

Gì vậy?"

Bạn hắn ngoái nhìn hai người kia rồi hỏi tôi: "Hạ Trân, cậu nói gì với họ thế?"

Tôi cử động cơ mặt cứng ngắc: "À, chỉ bàn về đại hội thể thao thôi, tớ muốn nhờ cậu em đẹp trai lớp mười kia giúp một tay nhưng cậu ấy chưa đồng ý."

Một cậu bạn khác trầm trồ: "Hai người kia đẹp trai ghê."

Thịnh Thành Tố và Mẫn Xuyên Thanh rất nổi tiếng trong trường, nhưng vì học khác khối nên không biết họ cũng là lẽ thường tình.Hai người họ cộng lại chẳng khác nào nguồn sáng di động cả, đi đến đâu nổi đến đấy, cãi nhau chẳng phải càng nổi hơn sao?

May mà Lạc Đoan Diệc đến kịp, tôi không muốn trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người đâu.Tôi muốn chạy thật xa, nhưng lỡ họ vạch trần mọi chuyện sau lưng tôi thì sao......

Tôi đang lo sợ thì nghe Lạc Đoan Diệc nói: "Bình thường thôi, làm sao đẹp trai bằng tớ được."

Hắn đút tay vào túi áo khoác, nhếch môi nháy mắt với tôi và đám bạn để chúng tôi tán thành tuyên bố tự luyến của hắn.Đám bạn hắn hùa theo: "Đẹp trai đẹp trai đẹp trai, nhan sắc của cậu bỏ xa bọn họ ấy chứ!"

Lạc Đoan Diệc đắc ý cười hì hì rồi quay sang nhìn tôi.Tôi liếc xéo hắn: "Được rồi, cậu là bạn thân của tớ, cậu đẹp trai nhất."

"Sao miễn cưỡng quá vậy?"

Khóe miệng nhếch cao của Lạc Đoan Diệc lập tức hạ xuống, "Cậu nhìn kỹ lại đi?

Không đẹp trai sao?"

Nói xong hắn cúi đầu đưa mặt lại gần, nằng nặc đòi tôi nhìn kỹ mặt hắn: "Khách quan mà nói cũng đẹp trai nhất đúng không?"

Bị hắn chọc ghẹo khiến tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều, nhịn không được cười vang, vừa đưa tay đẩy mặt hắn ra vừa nói: "Đẹp mù mắt tớ luôn, đừng chồm tới gần thế."

255.Ăn trưa xong, Lạc Đoan Diệc chi tiền khủng đãi tôi và các bạn mình ăn chè đậu xanh.

Tôi cắn ống hút, mở điện thoại ra xem tin nhắn, thấy nhóm chat của hội học sinh được ghim trên cùng có thêm mấy chục tin nhắn, còn có mấy người bạn nhắn tin riêng cho tôi.Tôi hồi hộp mở ra xem, suýt nữa thì phun hết đậu xanh ra ngoài.Gì...... gì đây?

Sao trong nhóm có nhiều ảnh đại diện mèo vàng quá vậy, mỗi cái lại thêm thắt chút ít dựa trên ảnh gốc của tôi.Tôi có hẹn hò với nhiều người vậy đâu?!256.Trong nhóm có người hỏi đây là linh vật mới của hội học sinh à.Tịch Số trả lời: Ừ.Linh vật?

Cái gì vậy trời?

Tôi trố mắt nhìn loạt ảnh đại diện mèo vàng trong nhóm.

Tịch Số giống như đang giúp tôi, lại vừa giống như đang hại tôi."

Sao thế?"

Lạc Đoan Diệc thấy vẻ mặt cạn lời của tôi thì cúi đầu nhìn màn hình, "Phắc, sao trong nhóm toàn nick clone của cậu vậy?"

257.Tôi vội vàng nhắn tin cho Tịch Số: Xin cậu đừng làm loạn nữa!Tịch Số: (Đang gõ chữ...)Tịch Số: Tớ đang giúp cậu mà.Tịch Số: (Đang gõ chữ...)Tịch Số: Ai bảo cậu phạm quy trước, còn đi chung với họ nữa.Thế nên hắn mới kể hội trưởng nghe chuyện của tôi và Thịnh Thành Tố sao?Lẽ ra tôi phải biết ngay từ đầu mới đúng, với tính cách của Tịch Số dễ gì chịu giúp tôi.Tịch Số đáng ghét, uổng công khóc trước mặt hắn.

Tôi tắt điện thoại rồi khoác vai Lạc Đoan Diệc, chân thành nói: "Chỉ có cậu mới đáng tin thôi!

Cậu là người bạn đáng tin cậy và trung thành nhất của tớ."

Lạc Đoan Diệc ôm eo tôi, sắp nhếch miệng cười ngốc thì bạn hắn xen vào: "Bạn trung thành nhất của con người là chó cơ."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
73


258.Tôi mệt mỏi nghĩ thầm: Vì mấy đồng bạc mà ra nông nỗi này có đáng không?

Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy đáng, tiền ít cũng là tiền, trước khi thân bại danh liệt kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.Chẳng biết sau khi tôi đi hội trưởng và Thịnh Thành Tố nói gì với nhau nữa, chắc họ không bắt tay nhau đòi nợ tôi đấy chứ?Tôi nơm nớp lo sợ cả buổi chiều nhưng chẳng có gì xảy ra, cũng không ai đến tìm tôi.Để chắc ăn, tôi gọi Lạc Đoan Diệc đến hộ giá sau giờ học kẻo bị đánh úp trên đường về.259.Vừa tan học Lạc Đoan Diệc đã chạy đến ngay.Tôi muốn về sớm để nghĩ cách giải quyết nên hôm nay không nhận đơn hàng sau giờ học.Lạc Đoan Diệc xắn tay áo lên để lộ bắp tay vạm vỡ, có hắn ở cạnh tôi cũng yên tâm phần nào.Sau khi chạy ra khỏi cổng trường, tôi mới dám đi chậm lại.

Tôi thở hổn hển, cố nén cơn đau ở đầu gối rồi rẽ vào hẻm với hắn.

Đi một hồi, Lạc Đoan Diệc đột nhiên bảo tôi: "Thuê tớ làm vệ sĩ thì về nhà phải trả công đấy."

"Hả?"

Tôi hỏi: "Công gì?"

Lúc hắn nhận lời có nói phải trả tiền đâu!Lạc Đoan Diệc nắm tay tôi nói: "Tớ không cần tiền."

"Chứ cậu muốn gì?"

Tôi véo mu bàn tay hắn, "Tối nay khao cậu ăn một bữa nhé?"

Hình như hắn chẳng biết đau là gì, còn cười khúc khích đưa mặt tới sát miệng tôi nói: "Cậu hôn tớ hai cái là đủ rồi."

260.Đương nhiên là tôi không hôn hắn.Đang ở ngoài đường, lỡ bị ai thấy thì toang.

Tôi giơ tay kia lên véo tai hắn rồi nói nhỏ: "Đừng nói chuyện này ngoài đường!"

"Á, á, tớ sai rồi......"

Lạc Đoan Diệc ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó thì thầm hỏi tôi, "Vậy ở nhà thì nói được đúng không?"

Tôi đáp: "Tốt nhất là cũng đừng nói."

Hắn im lặng một lát rồi tủi thân gọi tên tôi: "Hạ Trân......"

Tôi không muốn xà nẹo với hắn, nhưng hôm nay Lạc Đoan Diệc đã giúp tôi rất nhiều, thôi thì dịu dàng với hắn chút xíu.

"Chỉ hôn má thôi đấy."

Tôi nói: "Hai cái là hai cái, không thể hơn được nữa."

Lạc Đoan Diệc hớn hở ôm chầm lấy tôi: "Hai cái!

Hôm nay hai cái là đủ rồi!"

261.Tối nay chúng tôi ăn lẩu ở nhà Lạc Đoan Diệc.

Hắn xắt rau trong bếp, tôi bỏ thịt mua sẵn vào lò vi sóng rã đông, sau đó bưng bếp điện ra.Lạc Đoan Diệc ngồi xổm trước tủ lấy mì, tôi âm thầm tới gần hắn, thừa dịp hắn không để ý, tôi cúi xuống hôn lên má hắn."

Một cái."

Tôi nói.Hắn ngơ ngác bụm mặt, trố mắt nhìn tôi: "Tớ, tớ chẳng cảm nhận được gì cả!"

Thì tôi cố tình không cho hắn cảm nhận mà.Tôi ngồi trên lưng hắn, ngậm ống hút nước dừa, lẩm bẩm nói: "Tớ hôn rồi đấy, không được nuốt lời."

"Thôi được......"

Hắn thở dài nói: "Vậy lần thứ hai phải đợi tớ chuẩn bị kỹ càng rồi mới hôn."

262.Nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút, sau khi thêm gia vị lẩu thì tỏa mùi thơm lừng, nhúng thịt vào một lát là ăn được ngay.Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sofa trong phòng khách, vừa nhúng thịt vừa xem show mới chiếu gần đây.Tôi nhai thịt, tự dưng thấy sai sai: "Thuê cậu làm vệ sĩ là sao?

Tụi mình có quan hệ thuê mướn gì đâu?"

Lạc Đoan Diệc gắp thịt vào chén tôi: "Đúng mà, chẳng phải tớ là vệ sĩ của cậu sao?"

Tôi "ừ" một tiếng: "Cậu là chó bảo vệ tớ, nuôi chó ngàn ngày dùng chó một giờ, chó nhà không có lương."

Lạc Đoan Diệc há hốc miệng nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ: "Vậy làm chó cũng quá thảm rồi!"

Tôi bị biểu cảm khoa trương của hắn chọc cười, nắm tay hắn nói: "Lạc Đoan Diệc, cậu là bạn thân nhất của tớ, cảm ơn cậu nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
74


263.Tôi ngồi trên giường Lạc Đoan Diệc, xắn quần lên rồi tháo băng ra.

Vết thương không đau lắm nhưng bị bầm một mảng to nhìn hơi ghê.Lạc Đoan Diệc vội vàng đem hộp sơ cứu tới, hắn ngồi xổm trước đầu gối tôi, sau khi sát trùng vết thương thì dán băng chống thấm nước lên cho tôi.Dán xong hắn áp bàn tay nóng hổi vào đầu gối tôi, im lặng một lát rồi nói: "Hạ Trân, tốt nhất là cậu nên đoạn tuyệt với họ sớm đi."

Tôi nói: "Ừ, để tớ tranh thủ kiếm chác lần cuối đã."

"Họ không ngoan như tớ nên dễ xảy ra chuyện lắm."

Lạc Đoan Diệc tì cằm lên đùi tôi, nắm tay tôi nói: "Để càng lâu càng khó giải quyết, tớ chỉ sợ cậu tổn thương thôi."

Tôi biết hắn nói đúng, nhưng trong lòng tôi vẫn còn ấp ủ một tia hy vọng, giờ mà thừa nhận thì cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ.Tôi đang định trả lời Lạc Đoan Diệc thì điện thoại trong túi đột nhiên reo vang.Là hội trưởng gọi.Để thoát khỏi nỗi lo lắng, sau khi về nhà tôi chẳng ngó ngàng gì đến điện thoại, vờ như mình không hề nhận được tin nhắn nào.Tôi nhìn điện thoại rồi lại nhìn Lạc Đoan Diệc, hít sâu một hơi, thấy chết không sờn ấn nút nghe máy.Nếu Mẫn Xuyên Thanh gọi tới để nói lời chia tay thì tôi cũng đành chịu.

Trước khi anh trách móc tôi, tôi sẽ đi trước một bước, khóc lóc thảm thiết thú tội với anh——Cùng lắm thì anh đòi lại chiếc máy ảnh đã tặng, từ nay về sau không đoái hoài gì đến tôi nữa thôi."

Hội trưởng......"

Tôi áp điện thoại vào tai, hồi hộp nín thở chờ phán quyết từ đầu dây bên kia.Đợi một hồi, giọng nói dịu dàng của Mẫn Xuyên Thanh vang lên: "Hạ Trân, hôm nay em không khỏe à?"

Tôi sửng sốt, nghe anh nói tiếp: "Anh thấy sắc mặt em hơi kém, không ngủ đủ giấc sao?"

Thì ra anh gọi để hỏi thăm chứ không phải hỏi tội.Tôi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt vạt áo, cố để giọng mình nghe tự nhiên nhất có thể: "Dạ, em hơi mệt, chắc tại thiếu ngủ nên hôm nay nhức đầu suốt."

"Chắc do thời tiết ấy mà," Mẫn Xuyên Thanh nói: "Em nhớ ăn nhiều vào nhé, gầy quá dễ bệnh lắm.

Anh có đặt canh lê nướng cho em, chắc sắp giao rồi đấy."

Anh không nhắc đến Thịnh Thành Tố, chẳng lẽ họ không nói gì với nhau sao?Tôi hơi áy náy, lí nhí cảm ơn anh.Mẫn Xuyên Thanh lại hỏi: "Hạ Trân, cuối tuần em có tới nhà anh không?"

"Có chứ ạ!"

Sau khi xác định anh không biết tôi ngoại tình, tôi không còn rụt rè như lúc nãy nữa, "Hội trưởng đã mời thì em nhất định phải tới rồi......

Ui!"

Lạc Đoan Diệc đột nhiên vén áo tôi lên rồi hôn chụt một cái vào bụng tôi.Hắn làm gì vậy!

Tựa như có một luồng điện xộc thẳng lên đầu khiến tôi giật bắn, suýt nữa thì đá trúng mặt hắn.Lạc Đoan Diệc ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ vô tội rồi làm khẩu hình: Bẫy đó, đừng đi.Hội trưởng là người tốt, sao có thể gài bẫy tôi được chứ?

Nghe tiếng chuông cửa bên ngoài, tôi chu môi ra hiệu cho Lạc Đoan Diệc đi mở cửa.Sau khi hắn đi, tôi vẫn còn sợ hãi xoa bụng dưới, nghe thấy Mẫn Xuyên Thanh hỏi mình: "Sao thế?"

Tôi nói: "Không sao không sao, em ngồi ghế bập bênh suýt té thôi."

Chết rồi, sao giờ tôi nói dối tự nhiên hơn cả thở nữa vậy?"

Cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa."

Mẫn Xuyên Thanh cười nói: "Hạ Trân, em soạn đồ sẵn đi, thứ Sáu tan học về nhà với anh luôn nhé?"

Tôi không đồng ý ngay, hình như anh đã nhận ra gì đó từ sự do dự của tôi nên hỏi: "Em có hẹn với đàn em Thịnh rồi à?"

"Không, em đâu có thân với cậu ấy đến mức đó!"

Tôi vội vàng phủ nhận, gật đầu lia lịa với điện thoại, "Vậy thứ Sáu đi, em cũng muốn tới nhà hội trưởng lắm......"

Tiếng cười của anh qua điện thoại tựa như một chiếc lông vũ mềm mại vuốt ve màng nhĩ tôi: "Quyết định thế nhé, anh rất mong em đến đấy."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
75


264.Lạc Đoan Diệc đem đồ ăn vào, nghe tôi nói sắp đến nhà Mẫn Xuyên Thanh ở hai ngày thì quýnh lên, định vứt đồ ăn mới giao vào thùng rác.Tôi cản hắn lại: "Phí phạm quá đấy!"

Hắn giơ túi lên nói: "Muốn ăn thì để tớ mua cho cậu, chứ ăn cái này há miệng mắc quai đấy."

Tôi dí ngón tay vào mũi hắn nói: "Đừng nghĩ xấu cho người ta mãi thế, với lại nếu có chuyện gì tớ sẽ chuồn ngay."

"Tớ nói có sách mách có chứng mà, lần trước có tớ canh chừng mà anh ta còn sàm sỡ cậu, làm sao tớ yên tâm để cậu đến nhà anh ta được?"

Mặt Lạc Đoan Diệc nhăn nhúm như ăn phải chanh chua, dài giọng gọi tên tôi: "Hạ Trân——Sao cậu toàn thiên vị người ngoài thôi vậy?"

Tôi nói: "Đâu có?

Tớ chỉ thiên vị tiền thôi."

Tôi biết một khi đến đó sẽ rất khó tránh khỏi những hành động thân mật, nhưng cùng lắm chỉ ôm hôn mà thôi, Mẫn Xuyên Thanh vừa đẹp trai vừa chu đáo, nhìn thế nào cũng là tôi được lợi.Bị hôn hai cái đã có được máy ảnh, hời quá còn gì.Lạc Đoan Diệc tỏ vẻ hậm hực, nằng nặc đòi vứt đồ ăn đi.Tôi thở dài ôm mặt hắn rồi nói với hắn bằng giọng đọc bài: "Họ là người ngoài, chỉ có cậu là người nhà thôi."

Hắn chớp mắt nhìn tôi, vẻ mặt khá hơn chút ít.Tôi nói: "Lúc nãy còn một lần hôn, cậu chuẩn bị đi, tớ sắp hôn đây."

"Khoan, khoan đã, tớ chưa chuẩn bị xong mà."

Hắn vội vàng đặt đồ ăn xuống, vuốt tóc rồi chạy đi rửa mặt, tôi đi theo thì thấy Lạc Đoan Diệc đang súc miệng.Tôi khoanh tay dựa vào cửa nói: "Có súc miệng cũng chẳng được hôn môi đâu."

Hôm nay tôi phải giữ vững lập trường, không thể để hắn làm bậy được.

"Tớ, tớ đâu định hôn môi......

Tại tớ chú trọng chi tiết thôi."

Lạc Đoan Diệc nhổ nước súc miệng ra rồi quay đầu nhìn tôi, đột nhiên tự hào ưỡn ngực lên, "Tớ thấy trên mạng nói những chi tiết nhỏ sẽ làm tăng sức hút cho đàn ông đó."

Bộ dạng đắc ý của hắn hết sức khôi hài.Tôi phì cười, kiễng chân lên xoa đầu chó của Lạc Đoan Diệc, hắn thuận thế cúi xuống dụi mái tóc đầu đinh vào tay tôi rồi nhếch miệng hỏi: "Gợi cảm không?"

Nói xong hắn chìa má ra, tỏ ý đã chuẩn bị sẵn sàng.Tôi đang định hôn lên má hắn thì điện thoại trong túi lại reo vang.265.Lần này là Thịnh Thành Tố gọi.Sau khi cuộc gọi kết nối, hắn im lặng thật lâu, tôi tưởng hắn gọi nhầm, vừa định cúp máy thì giọng Thịnh Thành Tố vang lên ở đầu dây bên kia."

Hạ Trân, anh có quan hệ gì với người kia?"

Giọng hắn như khí lạnh ùn ùn tỏa ra từ kho trữ đông khiến tôi rùng mình, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất."

Anh ấy là hội trưởng hội học sinh, trước đây anh phụ trách sắp xếp hồ sơ cho anh ấy......"

Tôi đang cố đối phó với Thịnh Thành Tố thì Lạc Đoan Diệc trước mặt nhìn tôi với vẻ ai oán, tôi chịu không nổi cái nhìn chằm chằm của hắn nên quay lưng đi.Thịnh Thành Tố hỏi tiếp: "Sao cuối tuần anh lại đến nhà anh ta?"

Xem ra họ không nói chuyện với nhau nhiều nên tôi vẫn chưa bị lộ tẩy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Dạo trước anh học hành sa sút nên hội trưởng cho anh một bộ tài liệu, nói cuối tuần sẽ dạy kèm cho anh."

Đầu dây bên kia im lặng một hồi.Thịnh Thành Tố nói: "Anh đang hẹn hò với em, đừng qua lại với anh ta nữa."

"Anh......"

Tôi đang nghĩ cách thì Lạc Đoan Diệc đột nhiên ôm chầm lấy tôi, gục đầu lên vai tôi rồi cắn tai tôi một cái.Tôi kìm lại tiếng kêu, tức giận đạp chân hắn nhưng hắn vẫn không nhả ra, ngậm dái tai tôi như đang mút kẹo, còn thè lưỡi liếm vành tai tôi."

Em không thích anh ở gần anh ta như vậy."

Bên trái là giọng Thịnh Thành Tố, bên phải là tiếng hít thở của cậu bạn thân, hệt như một cơn gió mùa nóng lạnh đan xen, "Hạ Trân, em muốn đứng thứ nhất trong lòng anh."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
76


266.Đầu óc tôi đang căng như dây đàn mà bạn thân còn quấy rối tôi bằng hành động này nữa!

Nếu không bận nói chuyện điện thoại với Thịnh Thành Tố thì tôi sẽ cắn lại ngay.

"Đương nhiên em là người đứng thứ nhất trong lòng anh rồi."

Tôi vừa dỗ dành Thịnh Thành Tố vừa véo tay Lạc Đoan Diệc.Lạc Đoan Diệc chẳng những không thả tay ra mà còn cắn cổ tôi, cắn rất mạnh, cứ như muốn cắn tôi chảy máu vậy.

Tôi đau đến mức nhăn mặt, thậm chí còn ứa nước mắt, nhưng vì đang nghe điện thoại nên tôi không dám kêu ra tiếng mà chỉ thúc cùi chỏ vào bụng hắn, nghĩ thầm: Gì vậy!?

Hắn mắc bệnh dại rồi sao?Tôi không thể tập trung nghe Thịnh Thành Tố nói chuyện nên đành viện cớ cúp máy: "Anh, anh phải đi tắm rồi, mai nói tiếp nha?"

Nói xong không đợi hắn trả lời, tôi vội vã cúp máy.Tôi xoa chỗ bị Lạc Đoan Diệc cắn rồi quay lại trừng hắn, thấy hắn nhếch miệng cười ngốc thì càng nóng máu hơn."

Tớ đang gọi điện mà cậu làm gì vậy?"

Tôi đạp chân hắn, "Cắn tớ đau chết đi được, lại còn cười nữa."

Lạc Đoan Diệc nắm tay tôi, xích lại gần nhìn chứng cứ phạm tội của mình rồi nói: "Đau lắm hả?

Cho tớ xem nào."

Chảy máu thật rồi, hèn gì đau đến vậy.

Tôi cáu kỉnh hất tay hắn ra, "Tớ về nhà đây."

"Tớ, tớ bôi thuốc cho cậu."

Thấy tôi giận thật, hắn lập tức nín cười rồi ôm chặt eo tôi, bế tôi lên giường hắn nói: "Đừng giận nữa mà."

Tôi quay mặt đi, tạm thời không muốn để ý tới hắn.Lạc Đoan Diệc lấy tăm bông ra khỏi hộp thuốc, tôi cứ tưởng hắn sắp bôi thuốc cho mình, nhắm mắt chờ một hồi lại thấy cổ mình vừa ướt vừa nóng.Tôi mở mắt ra, thấy hắn liếm vết thương trên cổ thì hét lên theo phản xạ: "Lạc Đoan Diệc!"

"Tớ cũng không thích cậu chơi với họ đâu."

Lạc Đoan Diệc không hề hối lỗi mà ôm tôi vào lòng, dụi mũi vào cổ tôi, hơi thở phả ra khiến tôi ngứa ngáy.

Hắn lẩm bẩm: "Lúc nãy cậu định hôn tớ mà, tớ chuẩn bị xong rồi......

Tớ muốn được đền bù."

Dạo này ban đêm khá lạnh, nhưng phòng Lạc Đoan Diệc lại nóng như bật lò sưởi khiến tôi đổ mồ hôi đầm đìa.Hắn ngồi trên giường, đầu gối co lại, hai cánh tay và đôi chân dài ghì chặt tôi khiến tôi không sao nhúc nhích được, tôi nhăn mặt nói: "Tớ chưa tính sổ với cậu mà cậu còn dám đòi đền bù nữa à."

Hắn quay mặt đi, đưa cổ tới sát miệng tôi: "Cho cậu cắn lại nè."

Tôi nói: "Không thèm."

Có phải trẻ con đâu, sao hắn vẫn còn ngây thơ thế chứ?Tôi đang định càm ràm thì Lạc Đoan Diệc đột ngột hôn tôi.

Lưỡi hắn nóng hổi, còn mang theo mùi máu, thừa cơ tôi há miệng lập tức luồn vào."

Ưm, không......"

Tôi phải cắn lưỡi hắn thì hắn mới chịu dừng, khi tách ra giữa môi chúng tôi còn dính một sợi tơ mỏng.Tôi đưa tay chùi nước bọt của hắn trên miệng mình rồi đỏ mặt nói: "Chẳng phải đã nói chỉ hôn má thôi sao?"

Lạc Đoan Diệc cười hì hì: "Cái này xem như đền bù đi."

Tôi nói: "Cậu chơi ăn gian!"

"Lúc nãy cậu nói người khác đứng thứ nhất trong lòng cậu," hắn vờ như không nghe thấy lời trách móc của tôi, "Tớ buồn quá đi."

Tôi nói: "Buồn thật không?

Rõ ràng cậu đang cười cơ mà."

Lạc Đoan Diệc nhìn tôi nói: "Nhưng bất kể thế nào, người đứng thứ nhất trong lòng tớ vẫn là......"

Nhớ lại chuyện lúc nãy, tôi càng nghĩ càng tức, xụ mặt ngắt lời hắn: "Tớ đổi ý rồi.

Cậu cắn mạnh vậy thì tớ cũng phải cắn lại hai cái cho hả giận!"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
77


267.Tôi để lại dấu răng trên bả vai và cánh tay Lạc Đoan Diệc, thịt hắn cứng quá nên cắn rất tốn răng.

Nghe xong nhận xét của tôi, hắn vén áo lên rồi bảo tôi cắn cơ ngực cho mềm.Mặc dù rất tò mò nhưng tôi vẫn từ chối: "Thôi, biến thái chết."

268.Tôi và Lạc Đoan Diệc thân nhau từ hồi mẫu giáo, trước năm lớp hai chúng tôi còn dắt tay nhau đi học, sau khi về nhà thì tắm rửa ngủ chung, chẳng khác gì một cặp song sinh dính liền nhau.

Lúc đó hắn nhát như thỏ đế, không có tôi chẳng làm nên trò trống gì, không hiểu sao lớn lên lại biến thành một anh chàng to xác ngốc nghếch vui tính.Để rửa sạch mùi mồ hôi và nước miếng của Lạc Đoan Diệc, tôi về nhà tắm lại lần nữa.

Tôi đứng dưới vòi sen, vừa sờ băng dán trên cổ vừa nghĩ: Lần sau phải từ chối dứt khoát mới được, không thể để hắn làm bậy nữa.Trong lúc mặc đồ, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ: Lạc Đoan Diệc muốn yêu đương với tôi sao?Ừm......

Nhưng hắn không tỏ tình với tôi mà chỉ đòi hôn, chắc là hứng thú nhất thời, qua một thời gian nữa sẽ hết thôi.May mà Lạc Đoan Diệc không tỏ tình với tôi.Hắn không giống những người khác, chúng tôi đã quen biết quá lâu, tôi rất nghiêm túc với hắn, nhưng bây giờ chỉ có tiền mới đứng thứ nhất trong lòng tôi.Duy trì quan hệ bạn bè vẫn tốt hơn nhiều.Tôi mở cửa phòng tắm, suýt nữa đá trúng Lạc Đoan Diệc ngồi xổm ngoài cửa.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi rồi kéo ống quần tôi hỏi nhỏ: "Cậu không giận tớ chứ?"

Tôi dài giọng "ừm" một tiếng, cúi xuống làm mặt xấu với hắn: "Đâu ai giận chó của mình quá ba phút."

Khuôn mặt ủ dột của hắn lại hiện ra nụ cười, hắn đứng dậy bắt chước tiếng chó sủa rồi dè dặt nắm tay tôi hỏi: "Tối nay tụi mình ngủ chung được không?"

269.Lạc Đoan Diệc cam đoan đủ kiểu nên tôi cho hắn ngủ lại.

Rốt cuộc lần này hắn cũng giữ lời hứa, ngoan ngoãn ngồi trên giường tôi đọc sách, không quấy rầy tôi nữa.Giải xong bài toán cuối cùng, tôi vươn vai một cái rồi mở điện thoại ra xem – Nhóm chat của hội học sinh đã bị đội quân mèo vàng chiếm lĩnh.Tôi chống cằm thở dài, mở khung chat với Tịch Số rồi gửi cho hắn mấy emoji mèo đấm bốc.Biết thế tôi đã tin vào trực giác của mình rồi, nếu tránh xa Tịch Số thì đâu vướng phải mớ bòng bong này.Tôi càng nghĩ càng tức, nhịn không được nhắn tin chửi hắn: "Bép xép!

Xấu tính!

Đáng ghét!"

Tôi tưởng tượng Tịch Số đứng trước mặt mình, bị cú đấm móc của tôi hất văng lên trời.Tịch Số: (Đang gõ chữ......)Tịch Số: Tớ chỉ nói anh ấy biết cậu ở đâu chứ không hề kể chuyện của cậu và Thịnh Thành Tố.Tôi: Đều tại cậu hết!

Suýt nữa tớ bị lộ tẩy rồi!Tịch Số: (Đang gõ chữ......)Lần nào hắn cũng gõ chữ rất lâu, chẳng biết đang gõ gì nữa.Hắn trả lời: Lộ sớm thì tốt chứ sao.270.Ý gì đây?

Tịch Số đang chờ cười nhạo tôi chứ gì?

Tôi điên tiết đứng phắt dậy thụi tới tấp vào không khí.Lạc Đoan Diệc kinh ngạc nhìn tôi, hỏi tôi có chuyện gì."

Cậu còn nhớ Tịch Số không?"

Tôi ngồi xuống giường hít sâu mấy hơi rồi nói: "Lần trước tớ kể cậu nghe rồi đó, cái tên khắc khẩu với tớ ấy, cậu ta biết tớ bắt cá hai tay nên có thể tố giác tớ bất cứ lúc nào."

"À...... nhớ mang máng."

Lạc Đoan Diệc gãi cổ nói: "Vậy giờ tính sao?"

Tôi rầu rĩ nói: "Chẳng biết nữa."

Lạc Đoan Diệc suy nghĩ một lát rồi hiến kế cho tôi: "Cậu dụ cậu ta ra cho tớ đập một trận đi, đe dọa cậu ta không được bép xép với ai hết."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
78


271.Ý kiến của Lạc Đoan Diệc rất hay, nhưng tôi sợ Tịch Số báo cảnh sát bắt bạn mình đi nên đành từ bỏ kế hoạch đánh hắn.272.Mặc dù Lạc Đoan Diệc cực lực phản đối nhưng tôi lỡ nhận lời Mẫn Xuyên Thanh rồi, giờ mà đổi ý thì kỳ lắm.Tôi nhét hai bộ đồ vào ba lô, nhớ lại sự quan tâm Mẫn Xuyên Thanh dành cho mình trước đây, người hiền lành như anh chắc lúc chia tay sẽ không trở mặt thành thù đâu nhỉ.Sự đáng sợ lần trước tôi cảm nhận được từ anh chắc chỉ là ảo giác vì tôi có tật giật mình thôi.273.Để trấn an Thịnh Thành Tố, thứ Sáu tôi tạm gác lại việc kinh doanh để ăn trưa với hắn.Qua một đêm tôi đã bình tĩnh lại, giờ vấn đề vẫn chưa nghiêm trọng, không nên để thần hồn nát thần tính.Đêm qua còn hơi lạnh mà ban ngày lại oi bức, tôi mới chạy một đoạn ngắn đã toát mồ hôi.Bữa trưa gồm sườn chiên và trà chanh đá, mua xong tôi chạy vội tới bể bơi.Sau khi chạy vào phòng nghỉ, tôi đặt hộp cơm xuống rồi lau mồ hôi trên cổ, thở phào một hơi.May mà trên đường không gặp phải hội trưởng và Tịch Số.Thịnh Thành Tố ngồi trên ghế dài ngẩng đầu nhìn tôi: "Anh bị ai dí à?

Sao chạy nhanh thế?"

Tôi ngồi xuống cạnh hắn rồi nói: "Tại anh sợ em chờ lâu thôi."

"Em có hối anh đâu."

Hắn đưa ngón cái lau sạch mồ hôi trên má tôi.Trước kia hắn đâu có thế, khăng khăng bắt tôi đem cơm cho hắn trong thời gian quy định, còn bấm giờ nữa, tới trễ chút xíu là mặt nặng mày nhẹ với tôi."

Em từng như vậy sao?"

Thịnh Thành Tố cúi đầu cắm ống hút vào ly nước.Tôi bắt chước vẻ mặt dữ tợn của hắn rồi nhại giọng hắn: "Trễ tới ba phút, có mỗi việc chạy vặt cũng làm không xong nữa."

Thịnh Thành Tố quay sang nhìn tôi, nhếch miệng cười nhạt: "Em đâu có dữ vậy."

"Được rồi, anh biết em không dữ mà."

Tôi vừa bóc đũa vừa cười với hắn: "Em chỉ lạnh lùng bẩm sinh và không giỏi ăn nói thôi."

Thịnh Thành Tố nhét ly nước đã cắm ống hút vào tay tôi, khóe miệng lại hạ xuống, lạnh lùng nhìn tôi: "Nói chuyện với người không muốn nói chuyện chỉ tổ vô ích, Hạ Trân, em không thích lãng phí thời gian như anh."

Tôi: "......"

Không phải chứ, sao hắn lại cáu rồi?Thôi ăn cơm trước đã, lát nữa nói chuyện với hắn sau.

Tôi mở hộp cơm ra, gắp miếng sườn chiên còn bốc khói vào miệng nhai rộp rộp, đột nhiên phát hiện Thịnh Thành Tố nhìn mình chằm chằm.Hắn cau mày bảo tôi: "Anh không được thân thiết với ai hết, nhất là tên họ Mẫn kia."

Tôi nhai sườn chiên, lúng búng nói với hắn: "Em đừng nghĩ nhiều quá, anh đã nói thích em nhất còn gì."

"Thích nhất?"

Thịnh Thành Tố nói: "Anh chỉ được thích một mình em thôi."

Chết, bị hắn phát hiện sơ hở rồi.

Tôi nuốt thịt xuống rồi nói: "Em bá đạo ghê."

Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Anh thật sự còn thích người khác nữa sao?"

Tôi không trả lời mà chỉ cười: "Bá đạo chút xíu cũng rất đáng yêu, anh thích lắm."

Trước khi Thịnh Thành Tố hỏi tiếp, tôi hỏi hắn: "Lát nữa muốn hôn không?"

Hắn chưa kịp trả lời thì tôi đã chồm sang hôn chụt một cái lên môi hắn.Kinh nghiệm cho thấy hôn là một cách đánh lạc hướng hết sức hữu hiệu."

Hạ Trân!"

Mặt hắn đỏ bừng, "Đừng hôn bất ngờ thế......"

Tôi hôn hắn thêm cái nữa rồi chớp mắt hỏi: "Em là bạn trai anh mà, anh không được quyền hôn sao?"

"......"

Thịnh Thành Tố nói: "Toàn mùi sườn chiên."

Tôi cúi đầu xin lỗi hắn: "Xin lỗi, vậy đổi thành vị trà chanh nhé, ưm......"

Thịnh Thành Tố đột ngột chặn miệng tôi, lưỡi hắn liếm qua môi trên của tôi.

Hôn một hồi, hắn ghét bỏ thả cằm tôi ra rồi lẩm bẩm: "Sao lúc hôn lại có mùi sườn chiên được chứ."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
79


274.Giấc mơ lần trước đã cho tôi một gợi ý: Xem chuyện yêu đương như một trò chơi chinh phục chẳng những có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi mà còn tăng thêm sự thú vị, chỉ hơi thất đức chút thôi.Thịnh Thành Tố hở tí là xụ mặt nhưng rất dễ dụ, chọc hắn vui cực."

Giờ miệng em cũng toàn mùi sườn chiên mà," ăn xong tôi bảo hắn: "Đâu thể chê anh được chứ?"

Tôi chu môi tới gần, Thịnh Thành Tố né tránh theo bản năng, lông mày nhíu chặt, tỏ vẻ kháng cự nụ hôn dầu mỡ này.Tôi càng chồm tới thì hắn càng lùi lại, xém tí thì ngã khỏi ghế.Chà, bắt nạt đàn em thú vị ghê.Tôi hầm hừ: "Nói thích anh mà ăn cơm xong hôn anh một cái cũng không chịu nữa.

Xem anh này, anh có chê em đâu."

Thịnh Thành Tố véo má tôi rồi nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi: "Hạ, Trân!"

Hắn nhìn mặt tôi chằm chằm, cơ mặt giật giật, dường như đã hạ quyết tâm nên nhắm mắt hôn lên môi tôi.Lưỡi hắn nóng hổi, hơi thở toàn mùi sườn chiên, mặc dù rất thơm nhưng hoàn toàn không hợp với hình tượng "đóa hoa lạnh lùng" của hắn.Ừm...... còn có vị ngọt của trà chanh nữa.Kỹ thuật hôn của Thịnh Thành Tố đã tiến bộ vượt bậc, lần đầu hôn hắn chỉ biết cứng đờ tại chỗ, còn bây giờ đã chủ động quấn lấy lưỡi tôi.Tôi lén sờ yết hầu nhấp nhô của hắn, đang định mở miệng trêu chọc thì hắn đè gáy tôi rồi luồn lưỡi vào sâu hơn.275.Tôi hoàn toàn trái ngược với Thịnh Thành Tố, tôi thích kết bạn, thích chỗ đông vui, xây dựng mối quan hệ với người khác là một trong những sở thích của tôi.Mặc dù mục đích chính của việc giao thiệp rộng là để kiếm tiền nhưng tôi cũng cảm nhận được niềm vui từ đó.Tôi không ghét tiếp xúc thân mật, làn da ấm áp kề sát nhau khi ôm ấp khiến tôi an tâm lạ thường.Mới đầu tôi cảm thấy hôn bừa bãi là không tốt, nhưng hôn riết thành quen.

Nghe nói thường xuyên trao đổi nước bọt sẽ khiến ngoại hình trở nên giống nhau, nếu tôi có thể giống Thịnh Thành Tố thì đang ngủ cũng phải cười tỉnh.276.Nụ hôn đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Thịnh Thành Tố, giờ hắn chỉ lo chặn miệng tôi chứ không căn vặn tôi thích ai nữa."

Ưm, dừng lại......"

Hôn đến lần thứ tư, cảm giác tê dại từ đầu lưỡi lan ra khắp toàn thân, tôi nuốt nước bọt có vị sườn chiên, đầu óc mụ mẫm như ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, "Này, ưm......

đủ rồi......"

Sau khi tỉnh táo lại, tôi phát hiện Thịnh Thành Tố đã đè mình xuống ghế dài, đầu gối hắn chèn giữa hai chân tôi.Hắn cụp mắt nhìn tôi, hơi thở dồn dập, đôi môi ướt át run rẩy, từ mặt đến cổ đỏ bừng.Ngón cái của hắn lướt qua môi tôi, đang định hôn tiếp thì tôi đưa tay lên cản, làm động tác dừng lại rồi ấp úng nói: "Hôm nay, hôm nay tới đây thôi!"

Thịnh Thành Tố nói: "Không được."

Tôi nói: "Lúc nãy em không chịu hôn cơ mà!"

Thịnh Thành Tố không nói gì mà túm lấy hai tay tôi rồi lại cúi đầu xuống, bóng hắn bao phủ mặt tôi.Tôi cứ tưởng hắn sắp hôn tiếp, nhưng nhắm mắt chờ một hồi vẫn không thấy xúc cảm ấm áp trên môi."

Chỗ này bị sao vậy?"

Thịnh Thành Tố hỏi.Ngón tay hắn vuốt ve cổ tôi, tôi mở mắt ra, phát hiện hắn đang sờ miếng băng cá nhân trên cổ tôi—— Hôm qua Lạc Đoan Diệc cắn mạnh quá nên hôm nay dấu răng vẫn chưa phai."

À, hôm qua sơ ý bị trầy......"

Tôi chưa kịp nói hết câu thì trên cổ nhói lên như bị kiến cắn.Tôi vội vã che kín vết thương nhưng vô ích.Đúng là đừng nên đắc ý mà, toi rồi, toi thật rồi......Vẻ mặt Thịnh Thành Tố lập tức lạnh đi, lạnh đến nỗi khiến tôi rùng mình.Hắn nắm chặt cổ tay tôi như muốn bóp gãy xương cổ tay: "Hạ Trân, ai cắn anh vậy?"
 
Back
Top Bottom