- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
50
50
177.Trò chuyện một hồi, tôi bắt đầu buồn ngủ.
Tôi nằm quay lưng về phía Mẫn Xuyên Thanh, cố gắng không lấn chỗ anh.Nửa đêm trời trở lạnh, tôi đang ngủ lơ mơ thì cảm nhận được nguồn nhiệt phía sau nên theo bản năng xích lại gần.Tôi mơ thấy mình là người bán thông tin trong trò chơi hẹn hò, còn Mẫn Xuyên Thanh là nhân vật trò chơi, lúc nói chuyện có thể nhìn thấy thanh thiện cảm hiển thị trên đầu anh.Phải đạt mức độ thiện cảm nhất định thì mới có thể mở khóa thông tin, trong mơ tôi cố gắng hết sức, cuối cùng cũng tăng độ thiện cảm lên mức tối đa.
Sắp sửa đổi thông tin thành vàng thì hệ thống đột nhiên hiện ra vô số thông báo lỗi đỏ chót.Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, mỉm cười hỏi tôi tại sao lại cắm sừng anh.Thanh thiện cảm trên đầu anh tụt xuống mức âm, tôi bàng hoàng đứng chết lặng, nghĩ thầm: Làm sao bây giờ?
Hay là chơi lại nhỉ?178.Tôi nhảy qua nhảy lại trên hai con tàu đang bốc cháy, tàu nào cũng không có chỗ đặt chân.Giọng nói của Lạc Đoan Diệc đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ nóng bức này.Tôi ngủ sát mép giường nên vừa nhúc nhích đã rơi tọt xuống, may mà Lạc Đoan Diệc đưa tay ra đỡ, nếu không tôi đã đập đầu xuống đất.Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Có bị sưng không?"
Tôi ngáp một cái, mơ màng ngồi dậy rồi lắc đầu nói: "Không sao ạ."
Chuông báo thức vẫn chưa reo, bầu trời ngoài màn cửa u ám, ngoài chăn lạnh buốt làm tôi nổi da gà.Lạc Đoan Diệc nắm cánh tay tôi tố cáo: "Anh ta lợi dụng lúc cậu ngủ để sờ mó cậu đấy."
Mẫn Xuyên Thanh nhíu mày nói: "Hạ Trân lạnh nên anh mới ôm cậu ấy mà."
Anh chìa tay ra với tôi, muốn kéo tôi lên giường lại, "Tụi mình đang hẹn hò, ôm nhau cũng là chuyện bình thường."
"Tớ buồn ngủ quá."
Tôi vỗ nhẹ cánh tay Lạc Đoan Diệc, bảo hắn buông tay ra rồi nhắm mắt nói: "Cho tớ ngủ thêm xíu nữa đi."
Giấc mơ làm tôi mệt rã rời, ngủ dậy càng mệt hơn.Tôi vừa leo lên giường thì Mẫn Xuyên Thanh lập tức kéo tôi vào lòng.
Áo ngủ của anh thoang thoảng mùi nước giặt, tựa như mùi rừng cây sau cơn mưa, nhiệt độ cơ thể anh truyền sang người tôi xua đi cái lạnh buổi sáng.Một lát sau, Lạc Đoan Diệc la ó cạnh giường: "Anh hôn trộm kìa!"
Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh chỉ hôn trán thôi mà."
Lạc Đoan Diệc nói: "Không được hôn."
Mẫn Xuyên Thanh ôm tôi chặt hơn rồi nói: "Sao lại không?
Hạ Trân cũng thích được anh hôn mà."
Tôi hé mắt ra nhìn Mẫn Xuyên Thanh trước mặt.Mẫn Xuyên Thanh thấy tôi nhìn mình thì hỏi ngay: "Hạ Trân, em có thích anh hôn không?"
Hình như trên đầu anh thấp thoáng hiện ra thanh thiện cảm.Tôi ngái ngủ chớp mắt mấy cái rồi gật đầu: "Thích ạ."
179.Lạc Đoan Diệc cố chen lên giường.Mẫn Xuyên Thanh đuổi hắn xuống nhưng hắn không chịu: "Anh là bạn trai cậu ấy, còn em là bạn thân cậu ấy, em cũng có quyền ngủ chung với cậu ấy chứ."
Tôi bị họ kẹp ở giữa không thể nhúc nhích, hít thở cũng khó, cảm giác như mình là nhân bánh sandwich nướng, sau lưng rịn đầy mồ hôi.Thà ngủ trên sofa còn hơn!Một người ôm lưng tôi, một người ôm eo tôi, tôi cựa quậy mấy lần vẫn không sao ngồi dậy được: "Lạc Đoan Diệc, cậu xuống trước đi......"
Lạc Đoan Diệc lầm bầm: "Không muốn."
"Này, nằm vậy chật lắm......"
Tôi nghỉ ngơi một lát rồi lại cố vùng dậy, đột nhiên mông tôi bị thứ gì đó chĩa vào.Rốt cuộc Lạc Đoan Diệc cũng thả tay ra."
Tớ, tớ đi đánh răng trước đây."
Hắn ngồi dậy kéo áo tôi nói: "Đừng cho Mẫn Xuyên Thanh đụng vào cậu nhé."