Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
50


177.Trò chuyện một hồi, tôi bắt đầu buồn ngủ.

Tôi nằm quay lưng về phía Mẫn Xuyên Thanh, cố gắng không lấn chỗ anh.Nửa đêm trời trở lạnh, tôi đang ngủ lơ mơ thì cảm nhận được nguồn nhiệt phía sau nên theo bản năng xích lại gần.Tôi mơ thấy mình là người bán thông tin trong trò chơi hẹn hò, còn Mẫn Xuyên Thanh là nhân vật trò chơi, lúc nói chuyện có thể nhìn thấy thanh thiện cảm hiển thị trên đầu anh.Phải đạt mức độ thiện cảm nhất định thì mới có thể mở khóa thông tin, trong mơ tôi cố gắng hết sức, cuối cùng cũng tăng độ thiện cảm lên mức tối đa.

Sắp sửa đổi thông tin thành vàng thì hệ thống đột nhiên hiện ra vô số thông báo lỗi đỏ chót.Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, mỉm cười hỏi tôi tại sao lại cắm sừng anh.Thanh thiện cảm trên đầu anh tụt xuống mức âm, tôi bàng hoàng đứng chết lặng, nghĩ thầm: Làm sao bây giờ?

Hay là chơi lại nhỉ?178.Tôi nhảy qua nhảy lại trên hai con tàu đang bốc cháy, tàu nào cũng không có chỗ đặt chân.Giọng nói của Lạc Đoan Diệc đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ nóng bức này.Tôi ngủ sát mép giường nên vừa nhúc nhích đã rơi tọt xuống, may mà Lạc Đoan Diệc đưa tay ra đỡ, nếu không tôi đã đập đầu xuống đất.Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Có bị sưng không?"

Tôi ngáp một cái, mơ màng ngồi dậy rồi lắc đầu nói: "Không sao ạ."

Chuông báo thức vẫn chưa reo, bầu trời ngoài màn cửa u ám, ngoài chăn lạnh buốt làm tôi nổi da gà.Lạc Đoan Diệc nắm cánh tay tôi tố cáo: "Anh ta lợi dụng lúc cậu ngủ để sờ mó cậu đấy."

Mẫn Xuyên Thanh nhíu mày nói: "Hạ Trân lạnh nên anh mới ôm cậu ấy mà."

Anh chìa tay ra với tôi, muốn kéo tôi lên giường lại, "Tụi mình đang hẹn hò, ôm nhau cũng là chuyện bình thường."

"Tớ buồn ngủ quá."

Tôi vỗ nhẹ cánh tay Lạc Đoan Diệc, bảo hắn buông tay ra rồi nhắm mắt nói: "Cho tớ ngủ thêm xíu nữa đi."

Giấc mơ làm tôi mệt rã rời, ngủ dậy càng mệt hơn.Tôi vừa leo lên giường thì Mẫn Xuyên Thanh lập tức kéo tôi vào lòng.

Áo ngủ của anh thoang thoảng mùi nước giặt, tựa như mùi rừng cây sau cơn mưa, nhiệt độ cơ thể anh truyền sang người tôi xua đi cái lạnh buổi sáng.Một lát sau, Lạc Đoan Diệc la ó cạnh giường: "Anh hôn trộm kìa!"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh chỉ hôn trán thôi mà."

Lạc Đoan Diệc nói: "Không được hôn."

Mẫn Xuyên Thanh ôm tôi chặt hơn rồi nói: "Sao lại không?

Hạ Trân cũng thích được anh hôn mà."

Tôi hé mắt ra nhìn Mẫn Xuyên Thanh trước mặt.Mẫn Xuyên Thanh thấy tôi nhìn mình thì hỏi ngay: "Hạ Trân, em có thích anh hôn không?"

Hình như trên đầu anh thấp thoáng hiện ra thanh thiện cảm.Tôi ngái ngủ chớp mắt mấy cái rồi gật đầu: "Thích ạ."

179.Lạc Đoan Diệc cố chen lên giường.Mẫn Xuyên Thanh đuổi hắn xuống nhưng hắn không chịu: "Anh là bạn trai cậu ấy, còn em là bạn thân cậu ấy, em cũng có quyền ngủ chung với cậu ấy chứ."

Tôi bị họ kẹp ở giữa không thể nhúc nhích, hít thở cũng khó, cảm giác như mình là nhân bánh sandwich nướng, sau lưng rịn đầy mồ hôi.Thà ngủ trên sofa còn hơn!Một người ôm lưng tôi, một người ôm eo tôi, tôi cựa quậy mấy lần vẫn không sao ngồi dậy được: "Lạc Đoan Diệc, cậu xuống trước đi......"

Lạc Đoan Diệc lầm bầm: "Không muốn."

"Này, nằm vậy chật lắm......"

Tôi nghỉ ngơi một lát rồi lại cố vùng dậy, đột nhiên mông tôi bị thứ gì đó chĩa vào.Rốt cuộc Lạc Đoan Diệc cũng thả tay ra."

Tớ, tớ đi đánh răng trước đây."

Hắn ngồi dậy kéo áo tôi nói: "Đừng cho Mẫn Xuyên Thanh đụng vào cậu nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
51


180.Sau khi Lạc Đoan Diệc đi, Mẫn Xuyên Thanh vẫn ôm chặt tôi, tôi buồn ngủ đến độ không muốn nhúc nhích, cũng chẳng đẩy anh ra.Tay anh vuốt dọc sống lưng tôi lên trên rồi mân mê đuôi tóc tôi, động tác vuốt ve của anh rất dịu dàng khiến tôi hết sức dễ chịu, tựa như có một dòng điện nhẹ chạy qua làm tôi tê dại từ gáy đến tai.Mẫn Xuyên Thanh thân thiện với mọi người nhưng luôn giữ chừng mực, tôi cứ tưởng khi hẹn hò anh sẽ kiềm chế và tiến hành từng bước.

Chẳng lẽ tôi hiểu sai thuộc tính của anh rồi à?

Anh thuộc hệ ăn thịt sao?Nghe tôi nhận xét về mình, anh cười khẽ: "Bình thường anh kiềm chế lắm, cân nhắc kỹ càng rồi mới quyết định, nhưng có những việc nếu mình do dự thì thứ mình muốn sẽ bị người khác cướp mất."

181.Lúc nãy Lạc Đoan Diệc nằm sau lưng tôi, vật tràn đầy sinh lực buổi sáng kẹt giữa mông tôi.

Mới đầu tôi vẫn chưa kịp phản ứng, sau đó mới hiểu ra đó là gì.Thôi kệ, chắc pheromone của hắn đang tăng vọt, chờ qua giai đoạn này sẽ ổn thôi.Tôi đang nghĩ ngợi thì chợt cảm nhận được thứ gì đó chĩa vào dưới rốn mình, tôi vô thức đưa tay sờ thử, cảm giác giống bắp ngô còn nguyên lá.Tôi xoa xoa, bóp bóp, sau đó lại vuốt vuốt.Cổ tay tôi bị Mẫn Xuyên Thanh nắm lấy.Anh hít sâu một hơi rồi nói khẽ: "Hạ Trân, không được......"

182.Không phải chứ!

Tôi đang làm gì thế này!?

Tôi lao ra khỏi chăn, ôm đầu gào thét trong lòng."

Hội trưởng!

Em, em không cố ý đâu!"

Tôi quỳ phịch xuống cạnh giường, chắp tay cúi đầu tạ tội: "Xin lỗi!

Em chưa tỉnh ngủ nên......"

Mẫn Xuyên Thanh ngồi dậy, im lặng một lát rồi đột nhiên cười to.

Anh ngồi ở mép giường, véo má tôi nói: "Em giống như thỏ ấy, lúc trốn chạy nhanh ghê."

Anh cười một lát rồi cúi đầu hỏi tôi: "Đụng vào chỗ đó em có thấy ghê tởm không?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Mẫn Xuyên Thanh cười to như vậy.Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, vừa định trả lời thì cửa bị Lạc Đoan Diệc mở toang."

Không đúng!"

Hắn thở hổn hển, vịn khung cửa nói: "Không thể để hai người ở chung phòng được!"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Hình như em chưa giải quyết xong thì phải."

"Đâu có nhanh thế!"

Lạc Đoan Diệc vừa dứt lời thì thấy tôi nhìn chằm chằm đũng quần nhô cao của hắn, thế là hét ầm lên rồi đưa tay bịt kín chỗ kia: "Hạ, Hạ Trân, cậu đừng nhìn tớ mà!"

Hắn quay đầu nhìn Mẫn Xuyên Thanh, ánh mắt hướng xuống dưới, hai mắt từ từ mở to, giọng nói cao vút khiến tai tôi lùng bùng: "Hai người định làm gì hả!?"

Mẫn Xuyên Thanh đứng dậy ngắt lời hắn: "Anh cũng đi đánh răng đây."

183.Cả hai đều cần dùng toilet, Lạc Đoan Diệc đành phải ngoan ngoãn về nhà mình rửa mặt.Rốt cuộc trong phòng ngủ chỉ còn lại mình tôi.Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi cởi đồ ngủ, vừa chổng mông định kéo quần đồng phục lên thì cửa lại mở ra.Mẫn Xuyên Thanh đứng ngoài cửa ho khan một tiếng rồi hỏi tôi: "Hạ Trân, nhà em còn bàn chải đánh răng không?"

184.Mới sáng sớm đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cứ như ai đó đốt pháo bên tai làm thái dương tôi đau âm ỉ, chẳng còn thấy buồn ngủ nữa.Tôi ngồi dựa vào thành giường, mở điện thoại ra xem có đơn đặt hàng nào mới không.Tối qua Tịch Số nhắn cho tôi bảy tám tin liên tiếp, tin nhắn cuối cùng là: "Tạm thời đừng nói cho hội trưởng biết chuyện tụi mình."

Tôi nhớ lại cơn ác mộng độ thiện cảm = 0, quyết định nói thật với hắn.Theo tôi biết thì hắn không phải người ngồi lê đôi mách, cùng lắm chỉ xụ mặt với tôi mỗi ngày thôi.Tôi suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc soạn tin nhắn trả lời: "Tớ hẹn hò với hội trưởng từ tuần trước rồi, bạn trai tớ chính là anh ấy, xin lỗi vì trước đây khiến cậu hiểu lầm, sau này tớ sẽ giữ mình trong sạch, không làm vậy nữa đâu."

Gửi đi chưa đầy một phút thì Tịch Số trả lời bằng một dấu hỏi.Hắn hỏi tôi: "Vậy tớ tính là gì?"

185.Tôi rơi vào trầm tư: Ừm...... có tính là "bé ba" không nhỉ?

Nhưng phía trước còn có Thịnh Thành Tố nữa, hắn đành phải đứng chót thôi.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
52


186.Tôi không có thời gian dông dài với Tịch Số nên chỉ trả lời ngắn gọn "Khi nào rảnh tớ sẽ giải thích với cậu", sau đó không xem tin nhắn của hắn nữa.Hai người kia đánh răng hơi lâu, tôi lấy chõ hấp ra định hấp ít bắp làm bữa sáng.

Trên bàn có bánh mì nướng Lạc Đoan Diệc mua sẵn, chỉ cần chiên thêm trứng và kẹp ít giăm bông là có món sandwich.Tôi vừa hút hết hộp sữa thì họ xuất hiện.Lạc Đoan Diệc giành ngồi cạnh tôi, lẩm bẩm nói: "May mà tớ không đến trễ."

Tóc hắn còn đọng mồ hôi, cánh tay dưới tay áo tỏa ra hơi nóng.Một lát sau, hắn sực nhớ ra gì đó nên lại lí nhí nói thêm: "Tớ, tớ không nhanh hơn anh ta đâu."

Rốt cuộc hắn đang nói gì vậy chứ?

Tôi nhét sandwich vào miệng Lạc Đoan Diệc rồi lườm hắn: "Ăn nhanh lên kẻo nguội."

Mẫn Xuyên Thanh cầm đĩa sandwich, hỏi tôi có thể vẽ cho anh hình trái tim bằng tương cà được không.Tôi nói: "Dạ được."

"Tớ cũng muốn nữa!"

Đợi tôi vẽ xong, Lạc Đoan Diệc đặt miếng sandwich ăn dở vào đĩa rồi nhìn tôi lom lom.Tôi giơ ngón giữa với hắn, bảo hắn đừng có bon chen.187.Sau khi lên xe buýt, Mẫn Xuyên Thanh bảo tôi: "Nếu em buồn ngủ thì dựa vào vai anh chợp mắt một lát đi."

Tôi cảm ơn anh rồi lắc đầu nói: "Giờ em hết buồn ngủ rồi ạ."

Thời gian trên đường không thể lãng phí, tôi lấy sổ kế hoạch ra khỏi ba lô, bắt đầu đánh dấu các đơn hàng hôm nay.Mẫn Xuyên Thanh cúi đầu nhìn sổ của tôi rồi hỏi: "Ngày nào em cũng bận rộn vậy sao?"

"Làm nhiều thì mới kiếm được nhiều chứ ạ," tôi nói: "Với lại còn quen được rất nhiều bạn học nữa, em thấy vui lắm."

Dưới gầm bàn của tôi có một cái thùng nhỏ đựng đủ thứ "đồ dùng khẩn cấp" mà các bạn học có thể cần tới, giá cả phải chăng, ngày nào cũng bán được một hai món.Thỉnh thoảng tôi còn rao bán quà vặt sau tiết học thứ ba, tận dụng đủ mọi cơ hội kiếm tiền.Cha tôi nói chỉ cần da mặt đủ dày thì có thể thoát khỏi 90% phiền não.

Mặc dù ông đã vào tù nhưng tôi thấy câu này của ông hết sức chí lí."

Mẫn Xuyên Thanh," Lạc Đoan Diệc ngồi bên kia xía miệng vào: "Hạ Trân bận lắm, nếu không có việc gì thì anh đừng tìm cậu ấy nữa."

Hắn lắm lời như vậy chỉ có Mẫn Xuyên Thanh tốt tính mới chịu được thôi, nếu là Thịnh Thành Tố thì hai người đã choảng nhau từ tối qua rồi.Mẫn Xuyên Thanh phớt lờ hắn.Mẫn Xuyên Thanh tháo thẻ học sinh của mình ra, lấy danh thiếp tôi đưa cho anh lần trước rồi hỏi: "Chỉ cần trả phí dịch vụ là anh có thể ở cạnh em đúng không?"

Anh là bạn trai tôi, lẽ ra tôi không nên để anh bỏ tiền mua dịch vụ của mình, nhưng cơ hội kiếm tiền ngay trước mắt rất khó từ chối.Tôi chớp mắt ngập ngừng: "Dạ."

"Không được, anh ta có ý xấu đấy."

Lạc Đoan Diệc kéo tay tôi thì thào: "Hạ Trân, đừng vì mấy xu lẻ mà dính bẫy."

Tôi quay sang làm khẩu hình với bạn thân: "Vốn dĩ tớ nên ở cạnh anh ấy, giờ có thêm thu nhập cũng đáng mà."

188.Chuông tan học reo lên, tôi hộc tốc lao ra khỏi lớp rồi xử lý các đơn hàng theo thứ tự.

Chạy đến tầng của khối mười, tôi vừa định vào lớp đầu tiên thì đột nhiên bị ai đó bế lên.Tôi vùng vẫy mấy lần, ngoái đầu lại thì kinh ngạc phát hiện người đang bế mình là Thịnh Thành Tố.Hắn nhanh chóng thả tôi xuống.Tôi kéo hắn tới một hành lang vắng vẻ rồi nói: "Em không sợ các bạn khác nhìn thấy à?"

"Tụi mình đang hẹn hò, có gì không thể nhìn chứ?"

Thịnh Thành Tố nói: "Chẳng phải lần trước anh cũng ôm em trước mặt mọi người sao?"

Trước kia tôi chỉ xem hắn là món hàng nên rất vô tư, còn bây giờ tình hình đã khác.Tôi cúi đầu xuống, sợ hắn nhìn ra vẻ chột dạ của mình, "Vì hẹn hò nên mới ngại......

Tốt nhất là đến chỗ vắng người hẵng ôm."

Thịnh Thành Tố im lặng giây lát rồi nói: "Được."

Hắn cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, tựa như có điều muốn nói.Tôi cứ tưởng hắn sắp nhắc chuyện mua cơm trưa, đợi một hồi lại nghe hắn nói: "Anh tìm ảnh đại diện đôi đi, em muốn đổi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
53


189.Ảnh đại diện đôi?

Một giọt mồ hôi từ từ lăn xuống gáy tôi, tôi cố ra vẻ bình tĩnh gật đầu: "Để tối nay anh tìm."

Thịnh Thành Tố yên lặng nhìn tôi, dường như đang quan sát biểu cảm của tôi.

Một lát sau hắn hỏi: "Anh không muốn công khai à?"

"Sao lại thế?"

Tôi vô thức cãi lại: "Anh hãnh diện còn không hết ấy chứ!"

Hắn nhíu mày nói: "Một nụ cười cũng không có, hẹn hò với em khó chịu lắm sao?"

Chỗ này là điểm mù của camera, tạm thời chưa có bạn học nào đi ngang qua.

Tôi thầm hạ quyết tâm, kiễng chân lên ôm cổ Thịnh Thành Tố, hôn chụt một cái lên môi hắn rồi nói: "Tại em nổi tiếng quá nên anh không muốn bị mọi người bàn tán thôi."

Cứ trấn an hắn trước đã, chuyện còn lại tính sau.Hắn khác với Tịch Số, là "hàng xịn" mà tôi tốn rất nhiều thời gian và công sức để tuyển chọn, giờ chưa thể chia tay hắn được.Hôn xong tim tôi đập loạn vì sợ bị Thịnh Thành Tố nhìn ra mánh khóe, thừa dịp không có ai, tôi lại hôn thêm một cái lên khóe môi hắn."

Đủ rồi."

Thịnh Thành Tố bịt miệng tôi, mặt hắn đỏ lên thấy rõ.Hình như hắn còn cổ hủ ngây thơ hơn Lạc Đoan Diệc nữa.Tôi thả tay ra, kéo giãn khoảng cách với hắn rồi nói: "Em thấy chưa, thân mật ở chỗ công cộng không ổn chút nào."

"Trước khi hôn phải nói một tiếng, đừng hôn đột ngột như thế."

Thịnh Thành Tố quay mặt đi, môi mím thành một đường thẳng.

Hắn dựa vào tường, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng đỏ, thấy hắn mới bị trêu chọc chút xíu đã thẹn đỏ mặt, tôi nhịn không được đưa tay sờ thử.Nóng hổi.Hắn quay sang nhìn tôi nói: "Đừng có sờ lung tung."

Tôi rụt tay lại sau lưng, cúi đầu xin lỗi hắn: "Tại em đỏ mặt nhìn cưng quá nên anh kìm lòng không được."

190.Nguy hiểm thật, rốt cuộc cũng qua cửa trót lọt.Tôi chạy vội về lớp với đầu tóc bị Thịnh Thành Tố vò rối bù, rã rời ngồi phịch xuống ghế, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.Ảnh đại diện đôi......

Không thể chọn ảnh quá lộ liễu được, hay là tìm ảnh đại diện bạn bè nhỉ?

Lỡ bị phát hiện thì nói là bạn, tôi sẽ xúi Lạc Đoan Diệc đổi chung để tăng thêm sức thuyết phục.Thịnh Thành Tố không quen bạn thân của tôi, chắc sẽ không sao đâu.Mẫn Xuyên Thanh có add WeChat bọn họ không nhỉ?

Anh rất tinh mắt, thể nào cũng nhìn ra ngay.Tôi chống cằm, vắt hết óc tìm cách giải quyết, nghĩ thầm: Bắt cá hai tay mệt thật, sau khi kiếm được tiền chia tay quách cho xong.191.

Rắc rối lớn hơn ập tới.Giờ nghỉ trưa, Tịch Số đến tìm tôi hỏi tội.Tôi nói mình đang bận lắm, phải đi mua cơm cho người khác nữa, khi nào rảnh sẽ nói chuyện với hắn.

Hắn không nói gì mà đi sau tôi một mét, y như hồn ma vậy.Hôm nay xách khá nhiều cơm, túi nylon dính dầu mỡ nên không thể bỏ vào ba lô mà chỉ có thể xách bằng tay.Tôi đang định tăng tốc chạy về thì Tịch Số giành lấy cái túi nặng trĩu từ tay tôi.

"Để tớ xách cho."

Hắn liếc tôi một cái rồi nói: "Trưa nay đến phòng sinh hoạt đi, tớ có việc muốn hỏi cậu."

Tịch Số theo tôi đi đưa cơm cho mọi người, thể lực hắn tốt hơn tôi nghĩ nhiều, tôi còn tưởng hắn là mọt sách nữa chứ.

Chạy một vòng tôi đã mệt đứt hơi, còn hắn vẫn tỉnh bơ, chỉ rịn mấy giọt mồ hôi trên cổ.Tôi ngồi cạnh cây quạt trong phòng sinh hoạt, nghỉ ngơi một lát rồi nói khẽ: "Cảm ơn cậu nhé."

Nếu không có hắn xách phụ thì hôm nay tay tôi coi như bỏ rồi.Tịch Số tắt quạt, dúi gói khăn giấy vào tay tôi nói: "Lau mồ hôi đi, ngồi quạt sẽ bị cảm đấy."

Hắn không hề gắt gỏng, có lẽ sức mạnh nội tại đã ngăn hắn mắng tôi.Tịch Số im lặng một lát rồi hỏi tôi: "Cậu đang hẹn hò với hội trưởng, vậy Thịnh Thành Tố thì sao?"

Tôi nói thẳng cho hắn biết: "Tớ cũng hẹn hò với cậu ấy luôn."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
54


192.Tôi thấy cơ mặt Tịch Số giật giật, tựa như đang bị sốc nặng, nốt ruồi ở khóe miệng giống như hạt mè đang nhảy múa.Hắn nhếch môi, miệng há ra mấy lần nhưng không sao thốt nên lời.Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, hắn hít sâu một hơi rồi nhíu mày nói: "Yêu đương đâu phải việc làm ăn, sao cậu có thể như vậy chứ?"

Tôi lí nhí: "Tớ thấy cũng đâu khác nhau lắm."

Hắn cúi tới gần tôi: "Giống chỗ nào hả!"

Tôi tháo kính ra, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt rồi mím môi nói: "Mới đầu tớ chỉ định làm ăn thôi."

Tôi đứng dưới đáy đạo đức, cố giải thích cặn kẽ cho Tịch Số hiểu: "Nhưng họ lại tỏ tình với tớ.

Cậu cũng biết tớ đang bán hàng về họ mà, tớ sợ từ chối sẽ làm quan hệ với họ xấu đi, sau này không kiếm được hàng nữa."

Tôi cúi đầu, thoáng thấy tay Tịch Số siết lại thành nắm đấm.Chắc không phải hắn định đánh tôi đấy chứ?Tôi nhắm mắt lại, sẵn sàng chịu trận: "Tớ biết làm vậy rất xấu xa."

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hắn đấm tôi một cú thì chuyện này coi như kết thúc.Tịch Số không nói năng gì, tôi đợi rất lâu, cuối cùng hắn mới thốt ra một câu: "Cậu đúng là đồ trơ trẽn vô sỉ, bại hoại đạo đức mà."

Tôi gật đầu hùa theo: "Xấu tính lắm luôn."

Một lát sau, hắn hỏi tôi: "Ai tỏ tình cậu cũng chịu hết à?"

"Dĩ nhiên là không rồi."

Tôi nói: "Phải đẹp trai, được săn đón, có giá trị kinh tế nữa."

Tịch Số đứng lên, đến cạnh cửa sổ đứng một lát rồi quay lại nhìn tôi, "Chẳng phải cậu nói tớ......"

Nói nửa chừng hắn chợt im bặt, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đôi mắt sau cặp kính của hắn đỏ hoe, dường như đang cố kìm lại nước mắt.Tôi chớp mắt mấy cái, hoài nghi mình nhìn lầm.Hắn thở hắt ra rồi nói tiếp: "Vậy tại sao......"

Tịch Số còn chưa nói hết thì tôi thấy mắt hắn long lanh nước, buột miệng hỏi: "Sao cậu lại khóc?"

Hắn xụ mặt cãi: "Đâu có."

Một giọt nước chảy xuống dưới kính, đọng lại trên má hắn.Tôi sửng sốt rút khăn giấy đưa cho hắn.Hắn nói: "Tớ có khóc đâu."

Tôi luống cuống đứng dậy lau giọt nước mắt xấu hổ kia cho hắn.Sao Tịch Số lại khóc chứ?

Vì tinh thần trượng nghĩa quá mạnh, chướng mắt tôi đùa giỡn với tình cảm của người khác nên tức phát khóc luôn sao?Hắn nhìn tôi nói: "Cậu lừa tớ."

Tôi nói: "Đâu phải tớ cố ý lừa cậu, tại tớ chưa tìm được cơ hội giải thích thôi mà."

Mắt hắn càng đỏ hơn: "Hạ Trân, lần trước cậu nói tớ quyến rũ, còn...... còn nói tớ cuti nữa, tất cả chỉ là nói bừa thôi sao?"

193........

Đây là điều hắn ghim à?Tôi lắc đầu: "Cậu chỉ hơi cổ hủ chứ vẫn đẹp trai lắm."

Hắn nói tiếp: "Cậu còn nói tớ có giá trị chụp ảnh nữa."

"Câu đó cũng là thật lòng mà."

Tôi gãi cổ nói: "Nhưng giờ cậu đã biết tớ hẹn hò với họ, chắc không chịu làm người mẫu cho tớ nữa đâu."

Tịch Số tháo kính ra, sắc mặt rất kém, đôi mắt ngấn nước nhìn tôi chằm chằm.

Hắn vốn đã giống nam quỷ, khi rơi lệ lại càng ảm đạm sầu bi hơn.Để làm dịu bầu không khí, tôi quyết định khen hắn: "Cậu khóc cũng cuti phết."

194.Tịch Số vùi mặt vào vai tôi, ngón tay níu chặt lưng áo tôi, bả vai khẽ run.Hắn hỏi tôi tại sao lại cho hắn ra rìa.Tôi nói quá tam ba bận, không thể hẹn hò hết được.

"Đây là bí mật của tớ, tớ tin cậu nên mới nói cậu biết."

Tôi hỏi hắn: "Cậu giữ bí mật cho tớ được không?"

Hắn lầm bầm: "Không được.

Trường cấm yêu sớm mà."

Tôi sợ hắn mách lẻo nên vội nói thêm: "Về bản chất chỉ là chuyện làm ăn thôi, chẳng bao lâu nữa tớ sẽ chia tay."

Tịch Số ngẩng phắt lên nhìn tôi: "Cậu làm vậy......"

Tôi cứ tưởng hắn sắp lên án mình, nhưng hắn lại ủng hộ cách làm của tôi: "Đúng lắm.

Chia tay càng sớm càng tốt."

195.Chúng tôi ngồi cạnh nhau ăn cơm, Tịch Số đột nhiên lấy từ ba lô ra một hộp bánh flan đưa cho tôi: "Cho cậu nè."

Tôi do dự cầm bánh flan, tự hỏi mình có nên ăn không.Hắn có tẩm thuốc độc vào bánh không nhỉ?Bánh flan nhìn rất ngon, trên mặt còn rưới một lớp caramel giòn tan.Tôi nuốt nước miếng rồi múc một thìa lên ăn, bánh flan mềm mịn, vị ngọt lan ra khắp lưỡi.Tôi hạnh phúc đến nỗi trên đầu như nở hoa, cười nói với Tịch Số: "Cậu tốt quá đi!"

Hắn đeo kính vào rồi liếc xéo tôi: "Còn cậu thì hư quá đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
55


196.Tịch Số cực lực lên án hành vi của tôi, tôi phải năn nỉ hết lời thì hắn mới miễn cưỡng đồng ý giữ bí mật cho tôi.Ở góc phòng sinh hoạt có một chiếc sofa nhỏ, ăn trưa xong tôi dẹp đống đồ linh tinh trên đó đi, định ngủ tạm một giấc.

Tôi co chân lại, nhắm mắt nằm một hồi thì nghe Tịch Số kéo ghế ra, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi.Áo khoác của hắn phủ xuống mang theo một làn gió nhẹ, ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, tôi buồn ngủ ríu cả mắt, cựa quậy mấy lần rồi vùi mặt vào áo khoác của hắn, mơ màng nói: "Cảm ơn cậu."

Đây là mơ sao?

Tôi cảm nhận được ai đó vuốt ve tai mình, hắn cúi đầu lại gần tôi nói: "Rõ ràng nhìn đâu giống kẻ lừa đảo chứ."

"Không phải tớ cố ý lừa cậu đâu......"

Tôi ngáp một cái, ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng trên áo khoác, dần dà chẳng nghe được gì nữa.197.Tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện Tịch Số cũng dựa vào tay vịn sofa ngủ thiếp đi.

Mí mắt hắn hơi mỏng, lông mi rất dài, trên sống mũi có vết hằn do đeo kính.Tôi nín thở rồi rón rén đưa tay xoa nhẹ đôi mày nhíu chặt của hắn.

Chẳng lẽ hắn đang gặp ác mộng sao?Tịch Số vẫn chưa tỉnh, tôi lấy điện thoại ra chụp lén gương mặt say ngủ của hắn.

Hắn có tướng mạo thanh thuần, ngũ quan đoan chính, toát ra khí chất chính trực nhưng không thân thiện như Mẫn Xuyên Thanh.Tôi xích lại gần ngắm nghía mặt hắn, ngón tay lướt từ lông mày xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi trên khóe môi.Hình như nốt ruồi khẽ nhúc nhích dưới ngón tay tôi."

Hạ Trân," Tịch Số nắm tay tôi nói: "Tụi mình không hẹn hò thì đừng sờ lung tung."

Tôi nói: "À."

Hắn nắm chặt quá nên tôi không rút tay về được.Chẳng lẽ hắn muốn tôi xin lỗi sao?

Tôi nói: "Tại tớ thấy cậu đẹp trai quá nên muốn ngắm kỹ hơn thôi."

Tịch Số nghiêm mặt nắm chặt cổ tay tôi: "Thân mật khi chưa hẹn hò là quấy rối đấy."

Sao lại biến thành người cổ hủ rồi?Tôi giơ tay kia lên thề: "Tớ sai rồi, sau này tớ không đụng vào cậu nữa đâu."

"......"

Hắn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen dưới tóc mái lòa xòa đầy vẻ oán giận: "Nếu hẹn hò thì được."

198.Tôi nói: "Hầy, tiếc là tớ hẹn hò hai người rồi nên không thể hẹn hò với cậu được."

Tịch Số thả tay ra, đứng dậy lấy lại áo khoác trên người tôi, phủi mạnh mấy cái rồi nói: "Cậu giỏi chọc tức người khác thật đấy."

Tôi nói: "Tớ có chọc tức cậu đâu, tớ chỉ nói sự thật thôi mà."

Giờ nghỉ trưa sắp hết, tôi đang soạn ba lô thì nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng dặn hắn: "Đúng rồi, đừng nói hội trưởng biết chuyện tụi mình nhé."

"Tụi mình có chuyện gì?"

Tịch Số không nhìn tôi, hệt như chú mèo bị vuốt ngược lông, nghiến răng nói: "Hạ Trân, tớ và cậu chẳng có quan hệ gì hết."

199.Càng nói càng sai, tôi đang định đánh bài chuồn thì Tịch Số chặn tôi lại, tôi chưa kịp phản ứng thì hắn đột ngột cúi xuống hôn lên má tôi."

Tớ hôn với tư cách hẹn hò."

Tịch Số run rẩy nắm tay tôi: "Cậu hẹn hò với bọn họ vì lợi ích nên không tính là yêu đương thật sự."

Nói xong hắn ôm chặt tôi: "Hạ Trân, đêm qua tớ suy nghĩ rất lâu mới nhắn tin cho cậu......

Thế mà cậu lại trả lời qua loa như vậy."

Tôi nép vào ngực hắn nghĩ thầm: Có qua loa đâu, mình soạn kỹ lắm mà!
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
56


200.Nhờ sự giúp đỡ của các bạn trong hội học sinh, sách tuyên truyền được thực hiện một cách thuận lợi, chỉ còn thiếu khâu hoàn thiện cuối cùng nữa thôi.

Phần việc tôi phụ trách trong đại hội thể thao cũng đã xong, trang phục thú bông sẽ được giao tới vào thứ Hai.Sau giờ học, hội học sinh tổ chức họp, tôi chống cằm nghĩ đến một vấn đề chưa được giải quyết.Đợi tôi học bơi xong thì muộn quá, phải tranh thủ thuyết phục Thịnh Thành Tố trong lúc hẹn hò mới được.Hắn cũng hôn tôi rồi, chắc sẽ dễ chấp nhận yêu cầu của tôi hơn nhỉ?Tôi vừa nghe Tịch Số tổng kết công việc vừa lén cầm điện thoại dưới bàn nhắn tin cho Thịnh Thành Tố: "Mai em đi chơi với anh nhé?"

Nói thẳng mục đích chụp ảnh thì lộ liễu quá, cứ nói khéo trước đã, hẹn được hắn rồi tính tiếp.Thịnh Thành Tố trả lời: "Ừ."

Hắn đúng là tích chữ như vàng, sau khi hẹn hò vẫn nhắn tin cụt lủn, một câu thừa thãi cũng không có.Tôi đang cúi đầu xem điện thoại thì bị gọi tên: "Hạ Trân, lúc họp tập trung chút đi."

Trưa nay hắn còn khóc lóc trước mặt tôi, giờ lại nhắm vào tôi trước mặt người khác.

Tôi ngẩng đầu trừng hắn, hắn lập tức quay mặt đi như không muốn đối mặt với tôi.201.Họp xong, Tịch Số đi ngang chỗ tôi mà không hề dừng lại, cũng chẳng thèm nhìn tôi.Người đâu mà khó hiểu, hắn có thích tôi thật không vậy?Khi mai mối cho người khác có thể nhìn toàn cảnh từ góc nhìn của thượng đế, nhưng đến lượt mình thì lại mù tịt.

Người trong cuộc rất khó nhìn nhận sự việc một cách khách quan.Nếu trong đời thực cũng có thước đo độ thiện cảm thì tốt quá."

Mệt chết đi được."

Tôi cởi giày, ném ba lô xuống đất rồi nằm phịch lên sofa của Lạc Đoan Diệc.

Hắn đang tất bật trong bếp, cả phòng khách tràn ngập mùi cà ri thơm lừng.Phù......

Tôi hít sâu một hơi, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng.

"Chờ chút, sắp nấu xong rồi."

Lạc Đoan Diệc mặc tạp dề thò đầu ra khỏi bếp hỏi tôi: "Cậu muốn ăn gì lót dạ trước không?"

Khoai tây phải hầm thêm một lúc nữa.

Tôi đói sắp xỉu nên chia đôi cái bánh rán với Lạc Đoan Diệc.

"Tớ có mua nước cam cho cậu, để trong tủ lạnh ấy, lát nữa ăn cơm lấy ra uống nhé."

Lạc Đoan Diệc ngồi cạnh tôi, chỉ hai ba miếng đã ăn hết bánh rán, tốc độ thật đáng nể.Tôi mới ăn nửa chén thì hắn đã ăn hai chén, hèn gì hắn to khỏe như vậy.Hắn lau miệng rồi quay sang hỏi tôi: "Hôm nay Mẫn Xuyên Thanh không làm phiền cậu chứ?"

Tôi gặm bánh rán, lúng búng nói: "Tớ bận giao hàng nên không rảnh gặp anh ấy."

"Chắc chắn hôm qua anh ta đến với ý đồ đen tối, may mà có tớ canh chừng!"

Lạc Đoan Diệc nghiêm nghị nhìn tôi: "Anh ta giả bộ giỏi lắm, cậu đừng mắc lừa anh ta."

Tôi cúi đầu liếm sạch nước xốt chảy xuống ngón cái rồi nói: "Cậu đừng gay gắt thế, anh ấy có làm gì đâu......

Bánh này ngon ghê."

"Mới hẹn hò đã tìm cớ ngủ chung giường với cậu, còn thừa cơ cậu ngủ để hôn trộm cậu nữa, thế mà cậu bảo không làm gì à?"

Hễ Lạc Đoan Diệc nổi nóng thì lại nói oang oang, nói xong hắn nhận ra mình thất thố nên từ từ nói nhỏ lại: "Tớ nấu cà ri bò ngon hơn."

Cha hắn ở luôn trong tiệm sửa xe, còn mẹ hắn đã về quê làm việc đầu năm nay, trong nhà chỉ còn mỗi mình hắn.

Không có người lớn ở nhà, chúng tôi tự trông nom nhau, tôi về nhà khá muộn nên hắn thường nấu bữa tối.Tôi biết hắn đã hy sinh cho tôi rất nhiều, hắn là bạn thân nhất của tôi, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau cả.Lâu lâu hắn mới giở chứng một lần thôi.Ăn hết bánh rán, tôi nằm gối lên đùi Lạc Đoan Diệc rồi quàng tay ôm eo hắn, cảm giác như đang được sạc pin, "Tớ thích đồ ăn cậu nấu lắm, cậu làm món gì cũng ngon hết."

Hắn cúi đầu nhìn tôi, rụt rè hỏi: "Vậy...... nể tình bữa cơm này, tối nay cho tớ hôn cậu nữa nhé?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
57


202.Thấy Lạc Đoan Diệc thích hôn như vậy, tôi lại đề nghị hắn tìm người yêu, nếu hắn muốn thì tôi có thể làm mai cho hắn bất cứ lúc nào.Chúng tôi là bạn, đâu thể làm chuyện này mãi được.Lạc Đoan Diệc từ chối thẳng: "Tớ không muốn."

Tôi hỏi hắn: "Sao thế?"

Hắn im lặng rửa chén một lát rồi nói: "Hôn người mình không thích vô trách nhiệm lắm."

Tôi gác cái đĩa vừa rửa lên kệ cho ráo nước rồi trêu hắn: "Thế hôn tớ thì khỏi cần chịu trách nhiệm à?"

Lạc Đoan Diệc sững sờ giây lát, đột nhiên quay sang nhìn tôi, lúng túng đến độ cà lăm: "Tớ, tớ không có ý đó!"

Tôi hỏi: "Chứ cậu có ý gì?"

Hắn tỏ vẻ luống cuống, mồ hôi túa ra trên trán, không nói được nửa câu giải thích.Rửa chén xong, Lạc Đoan Diệc cởi tạp dề ra rồi ôm tôi thật chặt: "Hạ Trân, cậu quan trọng với tớ lắm, tớ chỉ muốn cùng cậu......

Ý tớ là hôn người khác rất khó chịu, tớ......"

Hắn gục đầu lên vai tôi, đột nhiên nói to: "Nếu cậu đồng ý thì tớ sẽ chịu trách nhiệm!"

"Ai cần cậu chịu trách nhiệm chứ!"

Tóc đầu đinh của Lạc Đoan Diệc cọ vào cổ tôi hơi nhột, tôi giơ tay đẩy đầu hắn ra.

Mặt hắn nóng bừng, mồ hôi tuôn đầm đìa, tôi bỗng thấy hơi hối hận vì trò đùa quá trớn của mình.Hắn ngẩng đầu lên rồi dụi mặt vào lòng bàn tay tôi, đôi mắt đen láy cụp xuống khiến tôi liên tưởng đến chú chó con phạm lỗi: "

Sau này không được hôn nữa sao?"

203.Tôi bị Lạc Đoan Diệc mè nheo không còn cách nào, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, tối nay hôn tiếp."

Hắn cười ngốc đu lên lưng tôi, tôi chê hắn nặng, bảo hắn tự đi đi.

Lạc Đoan Diệc không thả tay ra mà nói: "Cậu toàn đi chơi với người khác, ở nhà với tớ nhiều hơn đi mà."

"Tớ có đi chơi đâu, đi kiếm tiền đấy chứ."

Tôi phũ phàng véo tay hắn nói: "Thả ra mau, cậu đè tớ nặng chết đi được."

Hắn bế bổng tôi lên: "Vậy tớ bế cậu nhé."

Từ lúc lên cấp hai, Lạc Đoan Diệc lớn nhanh như thổi, cao to vạm vỡ.

Sau khi dậy thì, để phô trương sức mạnh của mình, lúc ở nhà hắn thường xuyên bế tôi lên mà chẳng cần lý do gì.

Tôi lười giãy giụa nên để mặc hắn bế.204.Tối nào chúng tôi cũng làm bài tập chung, hôm nay làm trong phòng ngủ của hắn.Cuối cùng cũng làm xong, tôi vươn vai một cái, Lạc Đoan Diệc rụt rè hỏi tôi: "Giờ hôn được chưa?"

Tôi gật đầu: "Cậu nhớ hôn nhanh lên nhé."

Để khỏi xấu hổ vì thấy mặt nhau, lần này tôi cũng tắt đèn trước khi hôn.Tôi nhắm mắt lại rồi chu môi chờ hắn hôn, hôn xong thì về nhà ngủ.Lần này Lạc Đoan Diệc hôn tốt hơn nhiều, ít nhất cũng không cắn lung tung nữa.

Hắn ôm gáy tôi, từ từ mút môi tôi rồi đưa lưỡi cạy mở răng tôi.Hắn đã ngậm sẵn kẹo sữa nên hơi thở vừa ấm vừa ngọt.Lưỡi hắn nóng hổi.Ưm......

Hôn lâu quá, tôi nuốt nước miếng đầy ắp trong miệng, hơi ngạt thở nên muốn hắn dừng lại.Lạc Đoan Diệc đè tôi xuống giường, môi chúng tôi tạm thời tách ra rồi lại dán vào nhau.

Lần này hắn liếm sâu hơn, lưỡi tôi mỏi nhừ, da đầu tê rần, cảm giác hết sức lạ lẫm."

Ưm......

Dừng lại!"

Tôi há miệng thở dốc rồi đưa tay chặn miệng hắn, "Hôn một lần là đủ rồi."

"Tớ hôn chỗ khác nhé?"

Lạc Đoan Diệc nắm chặt tay tôi, giọng nói trở nên khàn đặc: "Tớ......

Tớ muốn thử hôn cổ, được không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
58


205.Lạc Đoan Diệc đúng là được đà lấn tới mà, tôi hoài nghi vẻ tủi thân lúc nãy của hắn chỉ là giả bộ mà thôi.

Tôi thúc đầu gối vào bụng hắn, cố chui ra khỏi ngực hắn: "Thôi, cảm giác kỳ cục lắm."

"Ưm."

Lạc Đoan Diệc bị tôi thúc thì kêu lên một tiếng nhưng vẫn không thả tay tôi ra.

Tay hắn vừa ướt vừa nóng, nhiệt độ trên da như nắng gắt giữa trưa, tôi bị làn sóng nhiệt này làm toát mồ hôi, thậm chí còn có cảm giác say nắng.Mồ hôi trên mặt hắn rơi xuống xương quai xanh của tôi.Trong bóng đêm, mắt hắn phản chiếu ánh đèn lung linh ngoài cửa sổ, "Hôn má cũng không được sao?"

Đã hôn môi thì hôn thêm má cũng chẳng sao.

Tôi nghĩ ngợi, sợ hắn mè nheo cả đêm nên đành nhượng bộ: "Được rồi, chỉ hôn một cái thôi đấy."

Miệng thì nói hôn, kết quả hắn lại thè lưỡi ra liếm.Mồ hôi trên má tôi được hắn liếm sạch, nhưng lại có mấy vệt nước miếng ướt nhẹp của hắn.

Mặc dù tôi luôn xem hắn là chó nhưng hắn cũng đâu thể biến thành chó thật!"

Ê!"

Tôi vùng ra khỏi tay hắn rồi giơ mu bàn tay lên lau gò má ươn ướt, "Cậu làm gì vậy?"

Lạc Đoan Diệc tỏ vẻ tủi thân: "Cậu chê tớ sao?"

Tôi kéo má hắn sang hai bên rồi nói: "Toàn là nước miếng, ai mà không chê chứ?"

Hắn quay sang nói: "Cậu liếm tớ đi, tớ không chê đâu."

Tôi túm tóc hắn rồi há miệng ngoạm má hắn một cái: "Cậu mà còn quậy nữa thì mai tớ bơ cậu cho xem!"

206.Tôi đi rửa mặt, vừa nằm xuống giường thì Lạc Đoan Diệc lại mò sang, không nói không rằng chui tọt vào chăn tôi.

Tôi đạp hắn xuống giường, hắn tì cằm lên mép giường, kéo chăn tôi rồi cười khúc khích hỏi: "Hạ Trân, tớ có đặc biệt với cậu không?"

Tôi "ừ" một tiếng: "Đặc biệt phiền."

Lẽ ra lúc đầu tôi không nên chiều theo hắn để hắn mè nheo mãi như vậy."

Ngủ với cậu nóng lắm," tôi xua tay đuổi hắn: "Về giường cậu mà ngủ."

Lạc Đoan Diệc nói: "Bật máy lạnh đi."

Tôi nói: "Tốn điện."

Hắn leo lên giường tôi nói: "Tiền điện tháng này để tớ trả cho."

207."

Ưm, ưm......"

Tôi không đuổi được Lạc Đoan Diệc, trước khi ngủ lại bị hắn đè ra hôn một trận, gáy tôi tê rần, ngạt thở đến nỗi nước mắt ứa ra.Lần nào cũng nói là lần cuối, sau khi hôn ba lần rốt cuộc hắn cũng thỏa mãn, tôi thở hổn hển một lát rồi tức giận quay lưng lại với hắn: "Tớ buồn ngủ lắm rồi, đừng quậy tớ nữa."

"Hạ Trân......"

Lạc Đoan Diệc xích lại gần, ngực hắn kề sát lưng tôi, ôm trọn tôi trong lồng ngực nóng hổi của hắn.

May mà có máy lạnh, nếu không tôi đã bị nhiệt độ của hắn hòa tan rồi.Thình thịch, thình thịch, lạ lẫm, dồn dập, đan xen bên tai, không phân biệt được nhịp tim của ai.Gió mát từ máy lạnh thổi khô mồ hôi trên thái dương tôi, tôi nhắm mắt nằm một hồi, hơi thở hỗn loạn mới dần ổn định lại."

Tớ không muốn người khác ôm cậu, hôn cậu......"

Tôi nghe Lạc Đoan Diệc nói: "Tớ sợ cậu bị lừa quá."

Tôi nghĩ thầm: Sợ tôi bị lừa là sao?

Rõ ràng người lừa là tôi cơ mà.208.Mí mắt tôi dần sụp xuống, trong cơn mơ màng cảm thấy cổ mình ngứa ngáy nóng ran, đưa tay sờ thì nắm được một đầu tóc lởm chởm.Là mơ sao?

Tôi thoáng thấy Lạc Đoan Diệc liếm ngón tay mình, môi hắn áp vào cánh tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt khao khát rồi thì thầm: "Đừng hắt hủi tớ, đừng bỏ tớ mà......"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
59


209.Chuông báo thức reo lên, tôi mơ màng ngồi dậy, Lạc Đoan Diệc không còn trên giường, chắc đã đi mua bữa sáng.

Tôi mắt nhắm mắt mở đi vào toilet, cởi quần ra thì phát hiện bẹn đùi hơi nhờn nhẫy.Chậc, phải thay quần thôi......

Ngày nào tôi cũng đầu tắt mặt tối nên nhu cầu không cao như Lạc Đoan Diệc, lâu lâu mới tự xử một lần, chỉ thỉnh thoảng bị tinh lực dư thừa làm bẩn quần lót.Giặt quần xong, tôi soi gương ngắm mặt mình một hồi.Đều tại Lạc Đoan Diệc hết, bị hắn hôn nhiều quá nên sáng dậy miệng tôi vẫn còn hơi sưng.May mà không thấy rõ lắm, chắc không bị ai phát hiện đâu.Bên ngoài có tiếng bước chân, giây lát sau Lạc Đoan Diệc xuất hiện trước mặt tôi, gò má bị tôi cắn dán một miếng băng cá nhân.

Hắn cười ngốc với tôi: "Tớ mua sữa đậu nành và bánh quẩy, còn có xôi gà cậu thích nữa."

Tôi trừng hắn: "Lần sau không cho cậu hôn nữa, đã bảo dừng lại rồi mà không nghe."

"Hả?"

Nụ cười của Lạc Đoan Diệc tắt ngấm, ỉu xìu dựa vào cửa như bị đả kích mạnh.

Một lát sau, hắn lí nhí: "Tớ, tớ sai rồi, tớ sẽ tự kiểm điểm!"

Tôi phớt lờ hắn, cúi đầu lấy kem đánh răng.Lạc Đoan Diệc đứng ở cửa tự kiểm điểm một hồi, liếc thấy quần lót của tôi để cạnh bồn rửa, chưa hỏi ý tôi đã giật lấy rồi nói: "Để tớ phơi giùm cậu."

Nói xong hắn chạy vụt ra ban công.210.Để thể hiện sự cứng rắn của mình, tôi quyết định làm ngơ Lạc Đoan Diệc suốt buổi sáng, nhưng điểm tâm hắn mua tôi vẫn ăn.

Sau khi lên xe buýt, tôi đeo tai nghe học từ vựng, vờ không nghe thấy hắn bắt chuyện với mình, cố tình phớt lờ sự hiện diện của hắn.Lạc Đoan Diệc gãi gò má dán băng cá nhân, vẻ mặt buồn xo.

Hắn ngồi im chốc lát rồi móc túi lấy ra một phiếu giảm giá nói với tôi: "Cha tớ cho đấy, cuối tuần tớ khao cậu ăn lẩu."

Tôi nuốt nước miếng nghĩ thầm: Không được, không thể dao động vì một bữa lẩu được.Lạc Đoan Diệc nói tiếp: "Tớ, tớ còn có thể khao cậu ăn kem xoài nữa."

"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Tôi hỏi hắn.

"Tớ phụ việc cho cha ở tiệm," hắn ngồi sát tôi, nắm ngón út của tôi nói với vẻ hãnh diện: "Tớ còn xách nước giùm hàng xóm trên lầu nữa, thế là họ lì xì cho tớ."

Lạc Đoan Diệc hết sức nhiệt tình, hàng xóm lầu trên lầu dưới đều quen hắn, hắn khỏe mạnh, giỏi làm việc nặng nên hay giúp người lớn tuổi khiêng đồ, còn biết sửa chữa đơn giản, thỉnh thoảng kiếm thêm ít thu nhập.Có món gì ngon hắn đều chia cho tôi ngay.Hầy, không thể nào giận hắn được.Tôi tha lỗi cho hắn."

Chuyện hôm qua không tính," tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng tụi mình là bạn, sau này đừng hôn tới hôn lui nữa."

" Hạ Trân, tớ......"

Lạc Đoan Diệc nhìn tôi một lát rồi cúi đầu xuống, lặng lẽ nắm tay tôi nói: "Ừ.

Giờ chỉ là bạn thôi, cuối tuần bạn bè đi ăn với nhau vẫn được mà phải không?"

211.Hôm nay nhất định phải giải quyết dứt điểm Thịnh Thành Tố.Buổi trưa tan học, sau khi đưa cơm cho các bạn, tôi vội vàng xách máy ảnh chạy tới bể bơi.Thịnh Thành Tố vừa thấy máy ảnh của tôi thì cau mày hỏi: "Lại muốn chụp em nữa à?"

"Làm ơn đi mà!"

Tôi chắp tay năn nỉ hắn: "Việc này gấp lắm, chỉ cần chụp bốn năm tấm thôi."

Hắn nói: "Anh đã học bơi xong đâu."

Gì vậy, sau khi hẹn hò vẫn không cho chụp sao, keo kiệt quá đi!

Tôi lầm bầm trong lòng rồi hỏi hắn: "Em hôn anh rồi mà vẫn không cho anh chụp em sao?"

Thịnh Thành Tố im lặng một hồi mới nói: "Đó là hai chuyện khác nhau."

Thấy mặt hắn đỏ lên khi nói câu này, tôi trơ trẽn đưa ra điều kiện trao đổi: "Em cho anh chụp bao nhiêu tấm thì anh sẽ hôn em bấy nhiêu cái."
 
Back
Top Bottom