Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
40


143.Lạc Đoan Diệc hôn rất lề mề chứ không vồ vập như lần trước, cứ như đang thăm dò ý tôi vậy.Tôi giục hắn hôn nhanh hơn: "Kẹo sắp tan hết rồi kìa......"

Tay hắn chạm vào mặt tôi, ngón tay chai sần vuốt ve mí mắt tôi, thì thầm hỏi tôi nhắm mắt lại được không.Màn cửa kéo kín che khuất ánh trăng, sau khi tắt đèn chúng tôi chỉ thấy được hình dáng của nhau, mặt hắn chìm trong bóng tối, nhưng sự mơ hồ này lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn, tôi dần thả lỏng, chớp mắt nói với hắn: "Mở mắt ra cũng đâu thấy gì."

"Không thấy, nhưng......"

Lạc Đoan Diệc dừng lại, tựa đầu vào trán tôi nói: "Biết đâu sẽ cảm nhận được ánh mắt tớ nhìn cậu."

Mặt hắn nóng như bị sốt, giọng nói cũng run rẩy.Tôi đã vượt qua rào cản tâm lý, còn hắn lại căng thẳng đến nỗi không thể hôn tiếp.Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng ra vẻ ngượng ngùng bối rối của hắn hiện giờ thì không nhịn được cười: "Không hôn thì về ngủ đi."

"Tớ, tớ muốn hôn mà!"

Lạc Đoan Diệc vội vàng ôm tôi vào lòng, cánh tay rắn chắc siết chặt lưng và eo tôi, suýt nữa đã làm tôi chết ngạt.Hắn hôn tôi lần nữa, ngậm lấy môi tôi, kẹo sữa chỉ còn một mẩu, viên kẹo xoay tròn trong miệng tôi rồi tan ra trên lưỡi.Tôi bị nụ hôn vụng về này kéo vào cái nóng ẩm ướt, những giọt nước li ti đọng trên chóp mũi, trên thái dương, trên đuôi tóc tôi.Hình như lúc hôn hắn còn lấy hơi kém hơn cả tôi, hôn xong hắn gục đầu lên vai tôi, tôi kề sát lồng ngực phập phồng dữ dội của hắn, nghĩ thầm: Có khi nào hắn ngất xỉu vì hôn không?144.Lạc Đoan Diệc bắt tôi đưa ra nhận xét.Tôi đứng lên tìm điều khiển máy lạnh rồi nói: "Cũng tạm."

"Cũng tạm?"

Hắn thất vọng tràn trề, "Vậy là không tốt rồi."

Lạc Đoan Diệc lại hỏi tôi không tốt chỗ nào.Tôi bật đèn ngủ đầu giường, không nhìn hắn mà nói: "Mạnh bạo quá, giữa chừng còn cắn tớ nữa."

Chỗ bị cắn không chảy máu mà chỉ hơi tê."

Tại tớ thấy người khác làm vậy......"

Lạc Đoan Diệc đang nói nửa chừng thì dừng lại, cúi đầu làm thinh một lát rồi kéo áo tôi, lí nhí nói: "Tớ sai rồi, lần sau nhất định sẽ tiến bộ hơn."

Lần sau?

Biết vậy khen hắn hôn giỏi cho rồi, khỏi phải tập nữa.Gió tỏa ra từ máy lạnh xua tan cái nóng trên người tôi, tôi rúc vào chăn hỏi hắn: "Cậu muốn ngủ lại đây không?"

"Muốn chứ."

Lạc Đoan Diệc gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "À thôi......

Hôm nay thì không được, tớ còn phải về dọn dẹp nữa."

Nói xong hắn chậm chạp leo xuống giường tôi với một tư thế kỳ quái, sau đó tắt đèn ngủ của tôi.Tối nay hắn ngoan ngoãn đi cửa chính chứ không trèo qua ban công về nhà nữa.145.Sau khi Lạc Đoan Diệc đi, tôi đưa tay sờ soạng thì thấy hắn để lại một tờ 50 tệ cạnh gối mình. (~183 ngàn)Ý gì đây?

Chẳng lẽ hắn ứng trước tiền hôn lần sau à?Tôi hít sâu một hơi rồi tức giận chạy ra ban công hét vào phòng hắn: "Lạc Đoan Diệc!

Cậu xem tớ là món hàng đấy à?

Khách quen hết được giảm giá rồi, từ nay về sau mỗi lần một trăm nghe chưa."

Một lát sau, hắn trầm giọng đáp lại tôi trong phòng: "......

Tớ sẽ ráng để dành tiền."

146.Tôi đi đánh răng, lúc ra trông thấy tin nhắn của Thịnh Thành Tố.Thịnh Thành Tố: "Trưa mai tới chỗ khác ăn đi."

Tôi hỏi hắn muốn đi đâu.Thịnh Thành Tố: "Chỗ nào không bị làm phiền ấy."

Thịnh Thành Tố: "Anh tự tìm đi."

Chỗ nào tốt hơn sân thượng nhỉ?

Tôi nằm sấp trên gối, vắt óc suy nghĩ một lát rồi trả lời hắn: "Phòng thay đồ ở bể bơi nhé?"

Thịnh Thành Tố trả lời bằng một dãy dấu chấm.Tôi đang định nói mình chỉ đùa thôi thì Thịnh Thành Tố nhắn thêm một câu: "Được.

Vậy mai đến bể bơi đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
41


147.Sáng sớm kéo màn ra, bầu trời vần vũ, gió lạnh mang theo hơi nước.Tôi gom quần áo phơi ngoài ban công vào nhà, nghĩ thầm chắc hôm nay sẽ có mưa.Hình như Lạc Đoan Diệc bị mất ngủ vì cuộc luyện tập tối qua nên khi tôi sang nhà hắn thì thấy hắn vẫn còn nằm sấp trên giường, chăn chỉ đắp ngang eo, trên người mặc áo ba lỗ đen, vai u thịt bắp, cánh tay gác trên gối còn to hơn cả bắp chân tôi.Tôi rón rén đi tới hù hắn.Vừa đến cạnh giường thì chuông báo thức của Lạc Đoan Diệc reo, màn hình điện thoại sáng lên, hình nền vẫn là bức ảnh sờ mặt tôi lần trước.Hắn có nói tôi biết mật khẩu mở khóa, tôi nghĩ ngợi một lát rồi quyết định đổi hình nền của hắn.Lạc Đoan Diệc vẫn chưa biết tôi đến, hắn trở mình ngáp một cái rồi mò tìm điện thoại cạnh gối.Hình nền máy tính của hắn cũng là tôi.Đó là ảnh chụp tôi tựa đầu vào vai hắn ngủ gật trên xe buýt.Đúng là hai đứa tôi rất thân nhau, nhưng để vậy thì sến quá.Tôi tải về hai hình cún con ngốc nghếch trên mạng rồi mở album ảnh của hắn ra để đổi hình nền."

Á!"

Lạc Đoan Diệc không mò thấy điện thoại mà sờ trúng đầu gối tôi.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi một hồi, sau khi biết chắc không phải là mơ thì hét ầm lên rồi bật dậy: "Hạ Trân?

Cậu, cậu sang đây lúc nào vậy!?"

"Cậu phản ứng mạnh thế làm gì?"

Tôi ngồi xếp bằng trên giường, liếc hắn một cái rồi lắc lắc điện thoại của hắn, "Để tớ đổi hình nền cho cậu."

148.Tôi chưa kịp nhìn kỹ thì điện thoại đã bị Lạc Đoan Diệc giật lại.Hắn mím chặt môi, vẻ mặt hoảng hốt, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi tôi: "Cậu đã thấy gì chưa?"

Tôi hỏi lại hắn: "Có gì không thể xem à?"

Tôi vừa nhìn lướt qua, trong album chẳng có ảnh nào hở hang cả, hình như phía dưới có ảnh chụp eo ai đó bị nắm lấy nhưng cũng không sexy lắm.

Áo chỉ hơi xếch lên chút xíu, quần cũng chưa cởi ra.Thôi, mọi người đều có bí mật, hắn không nói thì tôi cũng không tiện hỏi thêm.

Tôi xuống giường mang dép rồi bảo hắn: "Tớ đi rót sữa đây, cậu đổi hình nền đi, đừng chụp lén tớ mãi thế."

Lạc Đoan Diệc đột nhiên nắm lấy tay tôi.Hắn nhìn tôi rồi nuốt nước miếng, nói một cách khó nhọc: "Hạ Trân, tớ không phải đồ biến thái đâu."

Chỉ chụp lén tôi ngủ thì đâu tính là biến thái nhỉ?

Hằng ngày tôi còn bán ảnh người khác nữa, đạo đức của mình đã chạm đáy thì có tư cách gì chỉ trích hắn.Tôi nghĩ ngợi rồi nói: "Không phải là không được chụp, nhưng cài làm hình nền kỳ lắm, lỡ bị bạn học thấy thì tớ biết giấu mặt vào đâu."

"Vậy......"

Hắn cúi đầu lí nhí: "Vậy tớ chụp cho mình tớ ngắm thôi được không?"

Tôi nói: "Đừng để người khác thấy là được rồi."

"Tớ sẽ không để ai thấy đâu!"

Lạc Đoan Diệc vui vẻ ôm chầm tôi như gấu koala, "Tớ cứ tưởng cậu ngại cơ."

Tôi ghét bỏ đẩy đầu hắn ra: "Ngại chứ sao không!

Nhưng tớ cũng chụp cậu nên đành cho cậu chụp lại mấy tấm vậy."

Lạc Đoan Diệc cởi áo ba lỗ ra trước mặt tôi, sau đó chỉ vào cơ bụng mình nói: "Cậu cứ chụp thoải mái đi."

Thịnh tình không thể chối từ, tôi hướng điện thoại về phía hắn, đột nhiên phát hiện chỗ nào đó dưới bụng hắn nhô cao.Thấy tôi nhìn chằm chằm, Lạc Đoan Diệc mới nhận ra điều bất ổn, vội vàng kéo chăn che đi vật bừng bừng khí thế dưới hông mình.Tôi nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ cắt bỏ chỗ cùi bắp kia."

Lạc Đoan Diệc tỏ vẻ sốc nặng: "Cùi...... cùi bắp?!"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
42


149.Gần giờ tan học, mây đen sà xuống thấp hơn, thỉnh thoảng tiếng sấm rền vọng lại từ xa.

Tranh thủ lúc chưa mưa, chuông tan học vừa reo là tôi vọt đi mua cơm ngay.Khi đem suất còn lại cho Thịnh Thành Tố thì trời đổ mưa, tôi có che dù nhưng vẫn bị ướt nửa người.

May mà ba lô có lớp chống thấm nên đồ cần giao không bị ướt.Bể bơi vắng hoe, mọi thứ bị bầu không khí xám ngắt bao phủ, tiếng mưa ào ạt vọng qua những ô cửa sổ đóng kín.

Tôi xách đôi giày ẩm ướt, đi chân trần vào phòng thay đồ.Thịnh Thành Tố đã đến từ lâu.Tôi đặt hộp cơm xuống băng ghế inox, tháo kính ra rồi giơ tay lau nước mưa trên mặt, sau đó bảo hắn: "Mưa to ghê, biết vậy tôi mặc áo mưa cho rồi."

Hắn ném khăn lông lên mặt tôi: "Lau đi."

Khăn lông thoang thoảng mùi nước giặt, giống hệt mùi trên quần áo Thịnh Thành Tố.

Tôi vừa lau tóc vừa ngẩng đầu cười với hắn: "Cảm ơn nha, giặt xong mai tôi sẽ trả lại cậu."

"Thôi khỏi."

Thịnh Thành Tố nói: "Để tôi tự giặt."

Tôi đảo mắt, lập tức hiểu ra: "À—— Cậu sợ tôi đem bán chứ gì?"

Thịnh Thành Tố cúi xuống véo má tôi: "Anh mà dám bán thì tôi sẽ......"

Thừa dịp hắn khom người, tôi tranh thủ ôm eo hắn rồi giả giọng tội nghiệp: "Không dám đâu, đừng đánh tôi mà."

Theo tôi thấy thì hắn chẳng có vẻ gì là bài xích khi bị ôm, nếu không đã xô tôi ra rồi."

Hạ Trân......"

Hắn nhìn tôi rồi hít sâu một hơi: "Tôi có định đánh anh đâu."

Điều bất ngờ là khi tôi định thả tay ra thì Thịnh Thành Tố lại ôm tôi.150.Thịnh Thành Tố có gương mặt người mẫu bẩm sinh, nhìn nghiêng sẽ thấy đường viền hàm góc cạnh, hốc mắt sâu hơn người bình thường, lông mi rất dài, sống mũi cao vút.

Dù hắn có làm việc ác thì cũng sẽ được tha thứ nhờ ngoại hình này thôi.Hắn nhắm mắt đưa mặt tới gần.Tôi ngẩn ra một lát rồi định tránh đi, nhưng hắn không nhắm vào môi tôi, tôi vừa tránh thì vô tình đụng trúng môi hắn.Thịnh Thành Tố mở mắt ra nhìn tôi với vẻ khó tin.Một lát sau, hắn hỏi tôi: "Anh cố ý đúng không?"

Tôi oan ức nói: "Đâu có, hôm kia tôi đã quyết định không làm chuyện này nữa rồi."

Thịnh Thành Tố hỏi lại: "Chuyện gì?"

Tôi nói: "Hôn người ta bừa bãi đó......"

Hắn đứng thẳng lên hỏi tôi: "Sao không làm nữa?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tụi mình không hẹn hò, cũng chẳng có lý do gì, hôn vậy là không đúng đâu."

"Thì sao?"

Thịnh Thành Tố hờ hững ngồi xuống cạnh tôi, "Hôn cũng hôn rồi, anh định tính sao đây?"

Tôi nói: "Tôi quyết định dừng lại đúng lúc."

151.Hắn vừa bảo không đánh tôi cơ mà!

Tôi ôm đầu bị Thịnh Thành Tố cốc, rụt rè hỏi: "Vậy...... vậy cậu thấy nên làm thế nào?"

Thịnh Thành Tố phớt lờ, cứ như không nghe thấy tôi hỏi.Thôi ăn cơm trước đã, đồ ăn sắp nguội hết rồi.Tôi đang định bưng hộp cơm lên thì nghe hắn nói: "Trong tủ có đồng phục phòng hờ của tôi, anh vào thay đi, đồ ướt thì lát nữa lấy máy sấy tóc sấy khô."

Ống quần tôi vẫn còn nhỏ nước, vải ướt dính vào da rất khó chịu, lỡ bị cảm còn phải tốn tiền khám bệnh nữa.

Tôi ôm bộ đồ của Thịnh Thành Tố vào phòng, định thay cả bộ nhưng quần hắn dài quá, lưng quần cũng rộng rinh nên không mặc vừa.Áo hắn dài qua mông tôi, tạm thời không mặc quần cũng được.Khi tôi mặc sơ mi của hắn đi ra, Thịnh Thành Tố đột ngột đứng phắt dậy, đỏ mặt hỏi tôi: "Anh cố ý đúng không!?"

Lại sao nữa thế?

Tôi mờ mịt nhìn hắn.Hắn siết chặt tay, quay mặt đi chỗ khác nói: "Hở, hở hang quá......"

Tôi đơ mặt ra: "Lúc tập bơi tôi còn hở hơn bây giờ nữa mà."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
43


152.Thịnh Thành Tố bảo tôi mặc thế này rất chướng mắt, lúc ăn cơm hắn không nói năng gì, cũng chẳng thèm nhìn tôi mà xem tôi như không khí."

Biết sao được, quần cậu rộng quá."

Tôi kéo vạt áo sơ mi rồi nói: "Ăn xong tôi sẽ đi sấy đồ ngay."

Phòng thay đồ yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt, tôi vừa ăn vừa đoán ý Thịnh Thành Tố.Hắn mắc bệnh sạch sẽ nên không bao giờ cho ai mượn đồ dùng cá nhân, thế mà lại chủ động cho tôi mượn quần áo.

Chẳng lẽ hắn thích tôi thật sao?

Nhưng lần trước hỏi mẫu người lý tưởng của hắn, hắn khăng khăng nói không thích người như tôi mà.Tôi cắn đũa nghĩ thầm: Nếu hỏi thẳng Thịnh Thành Tố có thích tôi không thì thể nào hắn cũng nói tôi tự đa tình.Mà dù hắn có thích tôi đi nữa thì tôi cũng có người yêu rồi.Có lẽ hắn chỉ nhất thời nổi hứng, xem tôi như trò giải trí giết thời gian, qua một thời gian nữa sẽ chán thôi.153.Sau khi suy xét kỹ càng, tôi chỉ có thể giả ngu cho qua chuyện – Đây vốn là ý định ban đầu của tôi.Ăn xong tôi thu dọn hộp cơm rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Thịnh Thành Tố đứng ngoài cửa, tôi có thể cảm nhận được hắn nhìn mình chằm chằm như có điều muốn nói, nhưng khi tôi quay đầu lại thì hắn vội vã dời mắt đi.Khi tôi đến trước mặt, hắn mới nhìn tôi lần nữa.

Hắn chỉ nhìn chứ không nói lời nào, tôi thấy yết hầu hắn nhấp nhô lên xuống, tựa như có lời gì đó rất khó nói mắc kẹt trong cổ.Tôi hoài nghi hắn đã bị điểm huyệt câm.Tôi đợi một lát rồi đi sượt qua vai hắn: "Tôi đi sấy đồ đây."

"Hạ Trân," rốt cuộc Thịnh Thành Tố cũng lên tiếng: "Anh chủ động tìm tôi trước nên chuyện này anh phải giải quyết mới đúng."

Nói xong hắn nắm lấy tay tôi rồi nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn càng lúc càng đỏ.Là......

Là sao?

Tôi chủ động gì cơ?

Chẳng phải hắn hôn trộm tôi trước sao?

Trước lúc đó tôi chỉ làm chân chạy vặt cho hắn thôi mà?Lịch sử trò chuyện của chúng tôi chẳng có chút mờ ám nào mà chỉ toàn giao dịch tiền bạc.

Tôi nhớ lại những chuyện xảy ra từ trước đến giờ, dám chắc mình chỉ hôn Thịnh Thành Tố mấy lần chứ không làm gì khác.

"Cậu......"

Tôi cúi đầu, muốn rút tay ra nhưng Thịnh Thành Tố nắm rất chặt, cứ như muốn bóp gãy tay tôi vậy.Tôi nuốt nước miếng, lí nhí hỏi hắn thật nhanh: "Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

Thịnh Thành Tố làm thinh.Tôi thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ bình tĩnh cười nói, muốn mau chóng kết thúc chủ đề này: "Tôi đùa đấy!

Chắc chắn là cậu không muốn rồi, cậu đẹp trai giỏi giang thế cơ mà, tôi sao xứng với cậu được chứ."

154.Thịnh Thành Tố nổi cáu vác tôi lên, lại định quăng tôi xuống hồ bơi.Tôi quẫy đạp loạn xạ trong không khí, đành phải van nài hắn: "Giờ tôi chỉ có mỗi quần sịp là khô thôi, rơi xuống đây thì chẳng còn gì để mặc nữa đâu......"

Hắn vỗ bộp vào mông tôi.Hắn dùng lực vừa phải nên không đau, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị tét mông nên rất sốc.

Tôi gồng mình cứng ngắc, không dám nói nhảm nữa.

"Anh mai mối cho người ta khắp nơi mà không biết tỏ tình thế nào à?"

Thịnh Thành Tố lại vỗ nhẹ đùi tôi rồi nói: "Cho anh thêm một cơ hội nữa đấy, nói lại đi."

Tôi nhìn đáy hồ bơi xanh nhạt, tim đập mạnh như sắp văng ra khỏi lồng ngực.

Trước khi hắn ném tôi xuống nước như một quả bóng, tôi nhắm tịt mắt, suýt nữa thì cắn trúng lưỡi: "Cậu......

Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

Thịnh Thành Tố bế tôi lên cao rồi nói: "Không đúng."

Tôi hé mắt ra nhìn hắn: "Không đúng?

Ý cậu là từ chối hả?"

"Khi tỏ tình phải nói "Anh thích em" trước chứ."

Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi bảo: "Nói lại đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
44


155.Trước mắt tôi như hiện ra các mục lựa chọn trong trò chơi hẹn hò:1.

Nói "Tôi không thích cậu" (Độ thiện cảm--, bị chặn)2.

Nói thật với hắn rằng mình đang hẹn hò với Mẫn Xuyên Thanh (Độ thiện cảm--, bị chặn)3.

Tỏ tình theo lệnh hắn (Độ thiện cảm++, mở khóa thành tích "Bắt cá hai tay")Hiển nhiên chọn 1 và 2 sẽ dẫn đến bad ending, cắt đứt nguồn thu nhập lớn nhất của tôi.Nhưng Thịnh Thành Tố học dưới tôi một lớp nên không thể viện cớ sắp ra trường để chia tay, hẹn hò với hắn sẽ rất phiền phức.Mưa ngớt dần, tiếng sấm đì đùng làm cửa kính rung lên, tôi mím đôi môi khô khốc, nhớ lại trong phim hay nói ngày mưa rất thích hợp để phi tang xác.Thịnh Thành Tố thả tôi xuống rồi cho tôi một phút để chuẩn bị.Thôi!

Cứ giải quyết nguy cơ trước mắt đã, còn mấy chuyện khác tính sau.

Tôi nắm chặt vạt áo sơ mi, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt nói to: "Anh thích em!

Em có chịu hẹn hò với anh không?"

Thịnh Thành Tố vẫn chưa hài lòng: "Nhìn vào mắt tôi mà nói."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện từ trán xuống cổ Thịnh Thành Tố đỏ bừng, hai tay siết chặt, đốt ngón tay cũng đỏ lên.

Hắn bảo tôi nhìn hắn nhưng mình lại quay đầu đi chỗ khác, né tránh ánh mắt tôi.Thấy hắn thẹn thùng như vậy, tôi bình tĩnh lại, thậm chí còn nảy ra ý định chọc ghẹo, kiễng chân tới gần khuôn mặt tuấn tú đỏ rực của hắn, vừa nhìn hắn chằm chằm vừa lặp lại lần nữa: "Anh thích em, thích em vô cùng, thích em cực kỳ, em có thích anh không?"

Thịnh Thành Tố lùi lại một bước, không trả lời tôi.Tôi đi quanh hắn một vòng rồi chắp tay sau lưng nói: "Không trả lời nghĩa là không thích, vậy anh xem như em từ chối đấy nhé......"

156.Thịnh Thành Tố đột nhiên bế bổng tôi lên, sống mũi cao vút cọ xát vành tai tôi, hơi thở của hắn phả vào tai tôi: "Hạ Trân, em thích anh, muốn làm bạn trai của anh lắm."

Chắc vì thường xuyên bơi lội nên trên người hắn luôn tỏa ra hơi nước mát lạnh.

Tôi trố mắt nép trong lòng hắn, trái tim như con thuyền lênh đênh giữa dòng hải lưu ấm áp bị sóng dữ hất lên một độ cao nguy hiểm.Ưm!

Tai tôi như bị côn trùng chích một cái, Thịnh Thành Tố cắn tai tôi rồi lại cọ xát bờ môi ấm áp vào chỗ vừa cắn, tựa đầu vào vai tôi lẩm bẩm: "Hài lòng chưa?"

157.Tôi như hộp cơm được Thịnh Thành Tố đóng gói xách về phòng thay đồ, cánh tay hắn rắn chắc như bẫy chuột, còn tôi là con chuột chạy ngang qua bị mắc bẫy.Tôi ngồi im thin thít trên đùi hắn, nghĩ thầm: Chuyện này có đúng không vậy?

Hình như sai quá sai rồi!"

Không được ăn mặc kiểu này trước mặt người khác," Thịnh Thành Tố cúi đầu bóp tay tôi, dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Cấm tên bốn mắt kia đi theo anh nữa."

Tôi sửng sốt một hồi mới hiểu hắn đang nhắc đến Tịch Số."

Đây là," hắn nắm tay tôi, chẳng biết lấy đâu ra một chiếc nhẫn khắc hình mèo con đeo vào ngón giữa của tôi, "Quà hẹn hò tặng anh đấy."

158.Thịnh Thành Tố quá chân thành khiến lương tâm tôi cắn rứt.Trong lúc hắn sấy quần áo cho tôi, tôi lí nhí hỏi hắn: "Em thích anh thật sao?"

Thịnh Thành Tố thờ ơ nói: "Em trả lời rồi còn gì."

"Nhưng......"

Tôi ngập ngừng: "Nhưng em không cho anh chụp hình em, lần trước còn ngồi lên người anh nữa."

Tiếng máy sấy đột ngột dừng lại.Thịnh Thành Tố quay sang nhìn tôi.Tôi nói: "Không không, anh không để bụng đâu."

Hắn nhíu mày im lặng một lát rồi nói: "......

Anh ngồi lên em cũng được mà."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
45


159."

Thôi......"

Tôi không muốn ăn miếng trả miếng, nhưng Thịnh Thành Tố đã chống hai tay xuống đất, bày ra tư thế hít đất.Tôi do dự mãi, không dám ngồi xuống.Thịnh Thành Tố giục: "Nhanh lên."

Tôi nói: "Anh ngồi lên em sẽ không quạu đấy chứ?"

Hắn nói không.Tôi nói: "Em thề đi."

Một tay Thịnh Thành Tố chống xuống sàn, tay kia giơ ba ngón lên, nóng nảy thề: "Em thề sẽ không quạu đâu."

Tôi rón rén ngồi lên người hắn, vai hắn rất rộng, cơ lưng săn chắc, dường như cánh tay chỉ dùng 30% sức lực nên cơ bắp không hiện rõ, khi gánh trọng lượng của tôi cũng không hề lung lay.Tôi nổi hứng hỏi hắn cõng mình hít đất được không.Hắn im lặng một lát rồi nói: "Được."

Tôi cởi dép ra, ngồi xếp bằng trên lưng Thịnh Thành Tố.

Tư thế của hắn chuẩn, động tác chậm mà chắc, tựa như từng cơn sóng nâng tôi lên rồi lại hạ xuống.Sau khi hắn hít đất mười cái, tôi thấy hắn vẫn còn khỏe nên muốn tăng độ khó cho hắn, cố tình huýt sáo một bài hát lạc điệu rồi nhún người trên lưng hắn.Nếu tôi là Thịnh Thành Tố thì đã trưng bảng mãi nghệ rồi, hít đất một lần năm mươi tệ, cởi trần thì gấp đôi."

Đừng quậy," Thịnh Thành Tố dừng lại nói: "Còn nhún nữa em tét mông anh đấy."

Tôi ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi."

160.Quần áo đã khô hết, tôi vào phòng thay đồ mặc lại đồng phục của mình, những chỗ bị ướt giờ nóng hổi, mặc vào rất dễ chịu.

Tôi kéo quần lên rồi nói với Thịnh Thành Tố qua tấm màn nhựa: "Cảm ơn em sấy đồ giùm anh nhé."

Bên ngoài không có tiếng trả lời.Tôi kéo màn ra nhìn về phía băng ghế.

Chẳng có ai ở đó, ba lô của Thịnh Thành Tố vẫn còn nhưng hắn đã biến mất.Hắn đi toilet rồi sao?Tôi ra khỏi phòng thay đồ, chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, câu lạc bộ rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa tí tách trên mái nhà.

Tôi đi dọc hồ bơi, vừa cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay vừa nghĩ: Thịnh Thành Tố cũng rất tốt chứ không lạnh lùng như tôi tưởng.Đi một đoạn, tôi tỉnh táo lại, sực nhớ ra một chuyện quan trọng: Sau khi hẹn hò, hắn có còn trả tiền công chạy vặt cho tôi nữa không?Không được không được, quan hệ yêu đương không thể bao gồm cả quan hệ thuê mướn, tôi phải nói rõ với hắn mới được.Tôi đi một vòng, vẫn không thấy Thịnh Thành Tố đâu.Sao hắn đi toilet lâu thế?

Bị đau bụng à?Tôi đến nhà vệ sinh, trông thấy cửa khép hờ (khóa cửa bị hỏng nên không đóng kín được), loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của ai đó.Tới gần cánh cửa, tôi nghe Thịnh Thành Tố gọi tên mình bên trong: "Hạ Trân......"

Hơi thở của hắn dồn dập hơn bình thường, giọng nói khàn khàn nghe không giống mọi khi.Tôi gõ cửa hỏi hắn: "Em sao vậy?

Quên đem giấy à?"

Âm thanh sau cửa chợt im bặt, yên tĩnh đến mức tôi có cảm giác mình vừa nghe nhầm.Tôi đoán hắn mắc cỡ không dám thừa nhận nên tốt bụng nhét khăn giấy qua khe cửa."

Em không phải......"

Thịnh Thành Tố khựng lại, cầm khăn giấy tôi đưa rồi trầm giọng nói, "Anh về trước đi, lát nữa em về sau."

Tôi hỏi hắn bị đau bụng à.Thịnh Thành Tố không trả lời.Tôi phân tích nguyên nhân giùm hắn: "Chẳng lẽ nhân sủi cảo của quán kia không tươi sao?

Hay là nước lạnh quá?

Mà cũng có thể do trời trở lạnh......"

Hắn bảo tôi biến đi.Tôi lủi thủi ra khỏi nhà vệ sinh, nghĩ thầm: Hắn thật phũ phàng quá đi.161.Khi Thịnh Thành Tố quay lại, tôi thấy hắn cầm chiếc khăn lúc nãy cho tôi mượn để lau mặt, khăn lông ướt sũng, còn đang nhỏ nước tí tách.Tôi gối đầu lên ba lô, hé mắt nhìn trộm hắn rồi tự hỏi: Hắn chê mùi của mình à?

Sao lại giặt khăn riêng chứ?
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
46


162.Chuông tan học reo, tôi thu dọn sách vở rồi trực nhật thay cho "khách".

Tôi đứng thẳng lên, vừa định quăng túi rác đã cột chặt xuống dưới lầu thì liếc thấy Tịch Số ngoài cửa sổ."

Cậu đến tìm tớ à?"

Tôi chạy ra khỏi lớp gặp hắn, "Sao không gọi tớ một tiếng?"

Tịch Số nói: "Tớ đến tìm cậu để bàn chuyện hoạt động."

Nói là bàn chuyện hoạt động nhưng mới nói mấy câu hắn đã đổi chủ đề: "Buổi trưa cậu còn ăn cơm với tên kia không?"

Tôi sợ Tịch Số cằn nhằn nên nói dối: "Không, tớ ăn một mình thôi."

"Thế thì tốt."

Tịch Số sửa kính rồi im lặng một hồi như đang định nói gì đó.

Chốc lát sau hắn mới lên tiếng: "Nếu sợ cậu ta quấy rối thì từ nay về sau cậu có thể đến tìm tớ mỗi buổi trưa."

Hắn tưởng Thịnh Thành Tố có ý đồ với tôi, nhưng thật ra người có ý đồ chính là tôi.Thịnh Thành Tố vừa đẹp trai vừa nổi tiếng, nhìn thế nào cũng thấy tôi đang vớ bở.Tịch Số giành lấy túi rác nặng trĩu trên tay tôi rồi theo tôi xuống lầu, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, phản đối quan điểm của tôi: "Ngoại hình cậu ta cũng thường thôi, hơn nữa không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài được......

Ở gần hạng người này nguy hiểm lắm."

Tịch Số luôn nghiêm túc trong mọi việc nên mới lộ ra vẻ khắt khe lạnh lùng.

Hắn sợ tôi vì kiếm tiền mà bị bạn xấu lừa gạt, mỗi khi nhắc đến Thịnh Thành Tố đều tỏ vẻ bức xúc.Tôi âm thầm toát mồ hôi, nghĩ thầm: Toi rồi.

Hắn ngay thẳng như vậy, nếu biết tôi lừa đảo chắc sẽ không đánh chết tôi ngay tại chỗ đấy chứ?Mưa tạnh, trên sân tập gồ ghề có mấy vũng nước cạn.

Trong trường vắng hoe, tôi vừa hùa theo Tịch Số vừa lấm lét nhìn quanh để tránh chạm mặt Thịnh Thành Tố.Tịch Số đi song song với tôi, chúng tôi đi rất gần, thỉnh thoảng còn đụng tay nhau, hắn khều ngón út của tôi rồi nói khẽ: "Ra......

Ra khỏi cổng mới nắm tay được."

164.Đèn hai bên đường lần lượt sáng lên, tán cây rậm rạp che khuất ánh sáng, đến dưới bóng râm Tịch Số nắm tay tôi.Tôi sửng sốt, giờ mới vỡ lẽ một điều: Chắc không phải hắn tưởng mình là một trong hai "con cá" tôi bắt đấy chứ?Nhưng hắn cũng đâu nói rõ là muốn hẹn hò với tôi.Tôi không tiện hỏi thẳng hắn nên chỉ có thể hỏi dò: "Trường mình cấm yêu sớm, làm thế này có sao không?"

Tịch Số nói: "Giờ đang ở ngoài trường mà."

Còn có thể lợi dụng lỗ hổng quy định như vậy nữa sao?

Giọng điệu nghiêm túc của hắn làm tôi hơi buồn cười, nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa bắt thêm một con cá thì tôi hết cười nổi.Giờ chưa gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, khai báo sớm biết đâu sẽ được khoan hồng.

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi quyết định tháo gỡ hiểu lầm: "Thật ra......"

Đang nói nửa chừng thì tiếng còi xe đột nhiên vang lên.Tôi nhìn tới vỉa hè, trông thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên băng ghế chờ xe buýt.

Anh đang lật xem tài liệu, ánh đèn vàng rực chiếu sáng góc nghiêng thần thánh của anh.

Hình như cảm nhận được ánh mắt tôi nên anh cũng nhìn sang.Tịch Số thả tay tôi ra rồi gật đầu với người kia: "Hội trưởng."

165.Không phải chứ?

Hội trưởng đã thấy gì chưa?

Tim tôi như vọt lên cổ, căng thẳng đến mức dạ dày quặn đau.Mẫn Xuyên Thanh không nói gì, khuôn mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười như mọi khi.

Anh đứng dậy cất tài liệu vào ba lô rồi nói: "Anh và Hạ Trân cùng tuyến đường, đã gặp nhau ở đây thì đón xe về chung nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
47


166.Nhà Mẫn Xuyên Thanh ở hướng ngược lại, chắc anh cố ý chờ tôi ở đây.Tôi ôm ba lô ngồi ở hàng ghế kế cuối xe buýt, anh ngồi cạnh tôi, đưa cho tôi một cây kẹo mút rồi nói: "Anh nhắn tin cho em, đoán em vẫn còn ở trường nên ra trạm chờ em."

Tôi vừa bóc kẹo vừa liếc trộm Mẫn Xuyên Thanh.Anh quay đầu nhìn tôi, đôi mắt dưới tóc mái lòa xòa cong lên, dịu dàng hỏi tôi: "Sao thế?"

"Tịch Số tìm em để bàn chuyện hoạt động," tôi ngậm kẹo, cúi đầu che giấu vẻ chột dạ của mình, ấp úng giải thích với anh: "Lúc nãy em quét lớp nên không để ý điện thoại."

Mẫn Xuyên Thanh "ừ" một tiếng rồi xoa đầu tôi như vuốt mèo con, "Hoạt động sắp diễn ra rồi, cậu ấy phải điều phối các bộ phận, các em ai cũng vất vả hết."

Tôi quan sát hồi lâu, giọng anh rất bình thản chứ không hề tức giận, chắc tại tôi nghĩ nhiều quá.Tôi chủ động nắm tay Mẫn Xuyên Thanh hỏi: "Hội trưởng, anh về nhà muộn quá có sao không?"

"Anh báo với người nhà rồi," Mẫn Xuyên Thanh nắm chặt tay tôi, ngón trỏ gãi nhẹ lòng bàn tay tôi, "Đi ăn với anh nhé?"

165.Đèn cảm ứng trong hành lang chung cư bị hỏng nên tôi định bật điện thoại chiếu sáng, đột nhiên Mẫn Xuyên Thanh hôn tôi.Anh cúi đầu liếm sạch nước kẹo dính trên môi tôi, tôi đứng sững tại chỗ, nhắm tịt mắt lại, khi anh hôn thì hé miệng ra.Mẫn Xuyên Thanh hôn rất nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp vuốt ve gáy tôi, cảm giác như anh đang từ từ ăn sạch môi tôi vậy.

Hôn nửa chừng, anh nhắc tôi hít thở.Nụ hôn này lâu hơn tôi tưởng, anh chậm rãi đặt tay lên eo tôi, tôi buộc phải kiễng chân lên, cố gắng đáp lại anh.

Rõ ràng đã cố hít thở nhưng đầu tôi vẫn choáng váng, chỗ bị chạm vào là lưỡi mà sao tai lại tê thế này?Tôi đứng không vững, níu chặt cánh tay anh, thừa cơ hít thở quay mặt đi: "Khoan..... khoan đã......"

Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Có chỗ nào khó chịu à?"

Tôi lắc đầu nói mình chỉ hơi run chân thôi.Anh cười ôm tôi vào lòng, cúi đầu cọ xát chóp mũi tôi rồi nói: "Lần này chọn mùi anh thích, lần sau sẽ chọn mùi em thích."

166.Lạc Đoan Diệc mặc tạp dề đứng trong nhà tôi, trố mắt nhìn Mẫn Xuyên Thanh ngoài cửa rồi nói: "Trong nhà chỉ đủ cơm cho em và Hạ Trân ăn thôi."

Mẫn Xuyên Thanh nắm tay tôi cười nói: "Không sao, cơm thừa cứ cất vào tủ lạnh đi, anh dẫn Hạ Trân ra ngoài ăn."

Lạc Đoan Diệc như bị sét đánh, cơ mặt giật giật, nghiến răng nói với Mẫn Xuyên Thanh: "Sao anh lại thế chứ!"

Nói xong hắn quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt ấm ức như vợ bắt gặp chồng dẫn bồ nhí về nhà: "Tớ nấu toàn món cậu thích, còn định làm cậu bất ngờ nữa."

Tôi lâm vào tình thế khó xử, đau đầu nghĩ: Vì chuyện làm ăn mình đã giảm bớt thời gian ở cạnh hắn, nếu giờ bỏ mặc hắn để đi ăn với người khác thì hắn sẽ buồn lắm."

Vậy...... vậy đặt thêm đồ ăn đi."

Tôi kéo tay Mẫn Xuyên Thanh nói: "Tụi mình ăn ở nhà nhé."

Mẫn Xuyên gật đầu nhưng không vào nhà ngay.Anh nắm chặt tay tôi, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh đèn trước cửa, anh nói: "Bạn bè khác với người yêu nên phải vạch ranh giới rõ ràng.

Còn nữa......

Hạ Trân, đừng bao giờ cho người khác nắm tay em nhé."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
48


167.Mẫn Xuyên Thanh cố ý nhấn mạnh hai chữ "nắm tay", anh không nói thẳng ra, có lẽ là muốn cho tôi cơ hội sửa sai.Quả nhiên bị phát hiện rồi.

Tôi nuốt nước bọt, muốn mau chóng bỏ qua chủ đề này, chột dạ thả tay anh ra rồi nói: "Để, để em lấy dép cho anh."

Mẫn Xuyên Thanh nói vậy nhưng không hề tức giận, sau khi vào nhà còn hỏi tôi muốn ăn gì, tôi nói gà rán.Anh đặt ba lô xuống rồi cười nói: "Có qua có lại, gà rán cứ để anh mời."

168.Bạn thân của tôi không muốn cho hội trưởng ăn ké, nhưng đây là nhà tôi nên ý kiến của hắn bị tôi bác bỏ.Tôi theo hắn vào bếp xới cơm, hắn rầu rĩ cúi đầu đổ canh chua thịt bò trong nồi vào tô, chẳng nói với tôi câu nào."

Tốt xấu gì cậu cũng giả bộ chút đi."

Tôi thì thầm: "Người ta tới nhà chơi, đừng phụng phịu mãi thế."

"Có ai mời anh ta đến đâu!"

Lạc Đoan Diệc cởi tạp dề rồi quay sang bảo tôi: "Anh ta lừa tình đàn em ngây thơ, nhìn là biết không phải người tốt rồi."

Nhắc đến chuyện lừa tình đàn em, tôi lại nhớ tới Thịnh Thành Tố, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tội lỗi.Không đúng.

Không được nghĩ đến hắn nữa, nghĩ đến tiền đi.Tôi cầm tiền quất mạnh lương tâm của mình, nhìn ra cửa bếp nói nhỏ: "Hội trưởng tốt mà, tớ quen anh ấy được lợi nhiều lắm."

Ánh mắt Lạc Đoan Diệc dán vào môi tôi: "Anh ta được lợi thì có."

169.Tài liệu học tập của Mẫn Xuyên Thanh quý hơn môi tôi nhiều.Chiếc máy ảnh kia là món quà quý nhất tôi từng được nhận, chỉ riêng cái này đã đủ để anh muốn làm gì tôi tùy thích.Thiếu gì người muốn được anh hôn, nhìn thế nào tôi cũng không lỗ.Lạc Đoan Diệc nói: "Cậu tính vậy là sai rồi."

Tôi định hỏi hắn sai chỗ nào, nhưng Mẫn Xuyên Thanh đi tới nên tôi đành nuốt ngược câu hỏi vào bụng.170.Bữa cơm hôm nay ngon tuyệt cú mèo, canh chua rất bắt vị, thịt bò đậm đà, gà rán giòn rụm, cắn một miếng nghe răng rắc, thịt vừa mềm vừa thơm.Tôi vùi đầu ăn ngấu nghiến, hạnh phúc đến nỗi quên hết phiền muộn.Họ không cãi nhau trên bàn ăn nên bầu không khí khá hòa thuận.Ăn xong ba chúng tôi xuống lầu đi dạo.

Sau mưa trời hơi lạnh, tôi rụt tay vào trong tay áo rồi hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi bùn đất ngai ngái và mùi lá cây.Vứt rác xong, Lạc Đoan Diệc hỏi Mẫn Xuyên Thanh: "Anh Mẫn, muộn thế này mà anh chưa về nữa sao?"

"Nhà anh dễ lắm."

Mẫn Xuyên Thanh cúi đầu nhìn tôi, "Hạ Trân, anh có đem theo đồ thay, tối nay anh ngủ lại nhà em......"

Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lạc Đoan Diệc ngắt lời: "Không được."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh đang hỏi ý Hạ Trân mà."

Lạc Đoan Diệc cố chen vào giữa tôi và Mẫn Xuyên Thanh: "Em là người giám hộ của cậu ấy nên có thể phát biểu ý kiến thay."

"Em chỉ là bạn cậu ấy thôi."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Dù có chơi thân từ nhỏ đến lớn cũng đâu thể xen vào chuyện của nhau mãi được."

Lạc Đoan Diệc nghiêm nghị nói: "Bạn bè có thể ở lại qua đêm, còn bạn trai thì không."

Mẫn Xuyên Thanh: "......"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Em nghĩ nhiều quá rồi, giờ anh chưa làm gì Hạ Trân đâu."

Tôi há miệng mấy lần nhưng không tìm được cơ hội xen vào, thân hình cao to của Lạc Đoan Diệc chặn hết tầm nhìn của tôi, thậm chí còn không thấy được vẻ mặt Mẫn Xuyên Thanh hiện giờ.Cuối cùng tôi đành bỏ cuộc, ngồi thụp xuống trêu chọc mèo hoang trong bụi cỏ bên cạnh.

Một con mèo vàng đi tới dụi đầu vào lòng bàn tay tôi.Chẳng biết Mẫn Xuyên Thanh tới cạnh tôi từ lúc nào, cúi xuống hỏi: "Hạ Trân, em nghĩ sao?"

Sao là sao?

Nãy giờ tôi có nghe họ nói gì đâu, ngơ ngác nhìn Lạc Đoan Diệc ngồi xổm cạnh mình, bảo hắn tóm tắt trọng điểm cho mình nghe.Nhưng hắn không nhắc tôi mà chỉ lặp lại câu hỏi của Mẫn Xuyên Thanh: "Cậu nghĩ sao?"

Tôi trả lời nước đôi: "Sao cũng được."

"Nếu cậu cho anh ta ngủ lại thì tớ sẽ ở cạnh trông chừng."

Lạc Đoan Diệc đứng dậy, miễn cưỡng nói: "Tối nay ba chúng ta ngủ chung đi."

171.Ơ kìa, khoan đã?

Tôi trố mắt, cố tiêu hóa lời hắn vừa nói.Sao lại ngủ chung?

Giường tôi làm sao nằm vừa chứ!
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
49


172.Giường tôi ngủ hai người đã chật lắm rồi, ngủ ba người sẽ không khác gì bánh mì ngọt xếp sát nhau.Biết thế lúc nãy tôi đã tập trung nghe họ nói rồi, chỉ mới vuốt mèo một lát mà bỏ lỡ thời gian vàng để phản đối.Mẫn Xuyên Thanh nắm ngón tay tôi nói khẽ: "Mấy ngày nay tâm trạng anh hơi kém nên rất muốn gặp em."

Nói xong anh cười với tôi, đôi mắt cong cong nhìn tôi lộ ra vẻ háo hức: "Anh cứ tưởng em sẽ từ chối, em chịu cho anh ngủ lại là anh vui rồi."

173.Tôi đành phải đồng ý."

Để em dọn phòng đã, hai người đợi xíu nha!"

Đến cửa nhà, tôi cởi giày ra rồi đi nhanh về phòng ngủ, cất hết tiểu thuyết đầu giường vào ngăn kéo, sau đó đẩy mấy thứ linh tinh trên sàn vào gầm giường.Sau một hồi bận rộn, tôi nằm phịch xuống giường nghĩ: Có một người phải ngủ dưới đất, Mẫn Xuyên Thanh là khách nên không thể bắt anh ngủ dưới đất, để Lạc Đoan Diệc ngủ dưới đất cũng không ổn, cứ như đang hắt hủi hắn vậy.Tôi mở cửa, dứt khoát đưa ra một quyết định quan trọng: "Hai người ngủ trên giường đi, để em ngủ dưới đất cho."

Lạc Đoan Diệc lập tức gạt phắt đề nghị của tôi: "Không được."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Anh không ngại ngủ dưới đất đâu."

"Anh......"

Lạc Đoan Diệc nhìn Mẫn Xuyên Thanh rồi quay sang nhìn tôi, "Không sao, tớ ngủ dưới đất là được rồi."

174.Giường kê sát tường, tôi bảo Mẫn Xuyên Thanh ngủ phía trong rồi nói: "Tướng ngủ của em hơi xấu, chắc sẽ đè lên anh đó."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Không sao đâu."

"Có chứ sao không."

Lạc Đoan Diệc ngồi xếp bằng trên chiếu, vẻ mặt hung dữ như chó canh nhà, "Mẫn Xuyên Thanh, có em ở đây canh chừng, anh đừng hòng sàm sỡ Hạ Trân."

Tôi suýt phun ngụm nước vừa uống ra ngoài.Tôi đặt ly xuống, giơ chân đá Lạc Đoan Diệc một cái rồi cảnh cáo: "Cậu đừng có nói bậy."

May mà Mẫn Xuyên Thanh không giận."

Hai em thân nhau quá nhỉ," Mẫn Xuyên Thanh cười nói: "Kể anh nghe chuyện hồi xưa của hai em được không?"

175.Mẫn Xuyên Thanh ngước đôi mắt màu nâu nhạt nhìn tôi với vẻ trìu mến, tóc anh gội vẫn chưa khô hẳn, nhìn như một chú hươu đực xinh đẹp bước ra từ sương mù.Anh mặc đồ ngủ màu vàng nhạt, nút trên cùng để hở, tôi mơ hồ ngửi thấy hương thơm trên da anh.

Rõ ràng dùng chung sữa tắm nhưng mùi của anh lại hơi khác biệt.Trước đây thu thập thông tin, tôi đã gắn nhãn "bạn trai hệ ăn cỏ" cho anh, tốt tính, chu đáo, không gia trưởng.Mẫn Xuyên Thanh ngồi cạnh tôi, kiên nhẫn nghe Lạc Đoan Diệc kể chuyện tôi hồi nhỏ.Đợi Lạc Đoan Diệc kể xong, anh hỏi: "Hai em có ảnh chụp chung không?"

Lạc Đoan Diệc mở điện thoại, chẳng biết lục đâu ra bức ảnh sinh nhật tôi hồi tiểu học.

Tôi đội vương miện ngồi trước miếng bánh kem ăn dở, ngơ ngác nhìn vào ống kính, miệng dính đầy kem, nhìn rất ngốc nghếch.Đây là ảnh do mẹ Lạc Đoan Diệc chụp, trong ảnh hắn ngồi cạnh tôi, tay phải giơ lên làm dấu chữ V, toét miệng cười khoe hàm răng trắng bóc.Mẫn Xuyên Thanh xem ảnh rồi nói: "Hai em cùng nhau lớn lên, hèn gì tình cảm sâu đậm như vậy."

Lạc Đoan Diệc đắc ý vênh mặt lên, cho anh xem tiếp mấy tấm ảnh hồi nhỏ của tôi: "Em và Hạ Trân thân nhau cực kỳ."

Mẫn Xuyên Thanh hỏi: "Gửi cho anh mấy tấm này được không?"

Lạc Đoan Diệc: "......"

Lạc Đoan Diệc nhét điện thoại xuống gầm giường rồi nói: "Không được.

Đây là ảnh của em mà."

176.Hầy, Lạc Đoan Diệc đúng là chẳng có óc kinh doanh gì cả!

Nếu người khác muốn mua ảnh hồi nhỏ của hắn từ tôi thì tôi sẽ ra giá ngay.Hắn ra giá thấp một chút biết đâu Mẫn Xuyên Thanh sẽ mua cũng nên.
 
Back
Top Bottom