Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
10


38.Thịnh Thành Tố liếc nhìn Tịch Số ngoài lớp học, ngả người ra sau ghế hỏi tôi: "Mục tiêu mới hả?"

Tôi đeo kính vào rồi nói: "Cậu ta là ủy viên ban kỷ luật đến phạt tôi đấy."

Ảnh của Mẫn Xuyên Thanh mang lại may mắn, còn Tịch Số hệt như "nam quỷ âm u luôn ám bạn", bỏ ảnh của hắn vào túi bùa chẳng khác nào bị nguyền rủa.Tôi không có hứng thú với Tịch Số mà chỉ buột miệng nói vậy thôi, ai ngờ hắn lại tưởng thật, tức giận hất tay tôi ra như đang bị sỉ nhục nặng nề.Tôi xuống lầu, hắn cũng theo tôi xuống lầu nhưng không nói năng gì với tôi, cứ như hồn ma vậy.Nghe tôi kể mình bị ủy viên ban kỷ luật hãm hại, Thịnh Thành Tố không thương xót mà còn hừ lạnh một tiếng: "Lẽ ra anh phải bị phạt từ lâu rồi mới đúng."

39.Trước khi Tịch Số kịp phê bình tôi, tôi quyết định "lấy độc trị độc", móc điện thoại ra chụp mặt hắn lia lịa.

Hắn sững sờ một lát, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, định giật lấy điện thoại của tôi: "Hạ Trân, cậu làm gì vậy?"

"Tôi thấy cậu rất cuốn hút, rất hợp làm người mẫu, tiếc là hơi lạnh lùng."

Tôi chọc tức hắn bằng giọng điệu biến thái: "Nhất là nốt ruồi ở khóe môi cậu, nhìn vừa cấm dục vừa gợi cảm khiến người ta rất muốn hôn một cái."

Tịch Số lập tức rút tay về rồi lùi lại với vẻ hoang mang.Tôi tiến lên một bước, hắn lùi lại một bước.Tôi nói tiếp: "Theo tôi thấy thì cậu cũng là ứng cử viên sáng giá để làm bạn trai đấy."

40.Khuôn mặt trắng nõn của Tịch Số đỏ bừng, đôi môi run rẩy, sau đó hắn xụ mặt bỏ đi, có vẻ như rất tức giận.Chắc hắn sẽ ghê tởm không muốn đến gần tôi, tạm thời không tìm tôi nói chuyện bán ảnh nữa.41.Trên đường về nhà, tôi ghé vào cửa hàng thể thao mua một chiếc quần bơi màu đen.

Tôi chụp ảnh túi đựng quần bơi của mình gửi cho Thịnh Thành Tố: "Tôi sắp học bơi rồi."

Hồi lâu sau hắn mới trả lời: "Học với ai?"

Tôi hỏi hắn: "Cậu dạy tôi được không?"

Lần này Thịnh Thành Tố trả lời rất nhanh: "Không."

Tôi đã đoán trước hắn sẽ từ chối nên cũng không mấy thất vọng, trả lời hắn: "Được, vậy tôi sẽ nhờ bạn thân dạy."

Ăn cơm xong, tôi đang định bàn chuyện học bơi với Lạc Đoan Diệc thì Thịnh Thành Tố đột nhiên nhắn tới: "Thứ Bảy gặp ở hồ bơi trường, đi một mình, không được chụp ảnh."

41.Lạc Đoan Diệc nằm lì trên giường tôi không chịu đi.Tay chân hắn dài thòng nên chiếm gần hết cái giường.

"Vừa chật vừa nóng nữa," tôi huých hắn ra: "Về giường cậu ngủ đi."

Lạc Đoan Diệc không chịu đi mà ôm chặt tôi rồi vùi đầu vào vai tôi, tủi thân nói: "Sao cậu bận quá vậy, lần nào tớ tìm cậu cũng không gặp."

Tôi vỗ lưng hắn nói: "Cậu có thể thuê tớ ở cạnh cậu mà."

Lạc Đoan Diệc hỏi: "Thuê một lần bao nhiêu tiền?"

Tôi nói: "Người khác năm tệ, còn cậu mười tệ."

Lạc Đoan Diệc ngẩng đầu lên rồi trố mắt nhìn tôi: "Sao đến lượt tớ lại tính gấp đôi?"

Tôi nói: "Tớ chuyên chém khách quen mà."

42.Tôi chạy trốn thất bại nên bị Lạc Đoan Diệc đè ra cù lét, tôi cười đau cả bụng, nắm tay hắn nói: "Nể tình khách quen, miễn phí cho cậu một đêm đó."

Chúng tôi cười đùa một hồi, Lạc Đoan Diệc nằm xuống cạnh tôi, chẳng biết lấy đâu ra một bao lì xì in hình chó con đưa cho tôi, bên trong là tờ 100 tệ. (~365 ngàn)Tôi chỉ lấy bao lì xì, còn tiền thì trả lại cho hắn: "Tớ không muốn lấy tiền của cậu."

Lạc Đoan Diệc nghiêm túc nói: "Khách quen cũng phải trả tiền chứ."

"Cậu đâu phải khách quen," tôi nghĩ ngợi giây lát rồi đưa tay nâng cằm hắn như lần trước, cười nói: "Cậu là đối tác mà."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
11


43.Sáng hôm sau, Mẫn Xuyên Thanh lại tới tìm tôi.Lần này anh chỉ đi một mình."

Tịch Số đôi khi hơi khó tính, nói chuyện cũng không lọt tai cho lắm," Mẫn Xuyên Thanh nói: "Nếu em bực mình thì cứ nói với anh, anh sẽ xử lý."

Tôi dựa vào lan can lẩm bẩm: "Hội trưởng Mẫn vẫn là tốt nhất."

Mẫn Xuyên Thanh cười xoa đầu tôi: "Hạ Trân, em thi vào cùng ngành với anh đi."

Tôi lắc đầu: "Em có học giỏi như hội trưởng đâu."

"Anh soạn sẵn tài liệu ôn tập rồi," Mẫn Xuyên Thanh đột nhiên đưa cho tôi một xấp tài liệu: "Em xem thử đi, cái nào không hiểu thì hỏi anh."

Trong tài liệu không chỉ có sơ đồ tư duy mà còn có nhiều cách giải đề khác nhau.

Tôi quay sang nhìn anh, gương mặt điển trai của anh tỏa ra hào quang chói lọi, hệt như Bồ Tát phổ độ chúng sinh.Mẫn Xuyên Thanh nghe thấy câu nói tôi buột miệng thốt ra.

Anh cúi đầu xuống, giơ ngón trỏ lên môi rồi nháy mắt nói với tôi: "Không phải phổ độ chúng sinh đâu, anh chỉ in một bản cho em thôi."

44.Mẫn Xuyên Thanh tốt với tôi thật.Tôi hết sức cảm động, đồng thời tự hỏi nên định giá bao nhiêu cho tài liệu độc nhất vô nhị quý hiếm này đây.

Phát hành giới hạn?

Bán đấu giá?45.Buổi trưa chạy ngang lớp 10/4, tôi thấy Tịch Số ngồi bên cửa sổ nên gọi hắn một tiếng rồi bắn tim cho hắn.Hắn trợn mắt như gặp phải ma, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.Lớp 10/4 có mấy học sinh quen biết tôi, tôi vẫy tay chào họ rồi bắn tim tới tấp: "Nhớ ủng hộ anh nhiều nhiều nha!"

Tịch Số đột nhiên đứng phắt dậy che khuất tầm nhìn của tôi.Hắn hít sâu một hơi rồi vươn tay đóng cửa sổ lại, tôi thừa cơ dúi vào tay hắn một tấm danh thiếp, hí hửng cười nói: "Anh đẹp trai, nghiên cứu đi nhé!"

Sau đó tôi chạy vụt đi kẻo bị hắn ném danh thiếp vào mặt.

46.Hôm nay tôi không có việc gì làm sau giờ học nên đến phòng sinh hoạt sớm nhất.Đợi một hồi Tịch Số cũng đến.Hắn xem tôi như không khí, nhìn cũng chẳng buồn nhìn.Khi Tịch Số đi ngang qua chỗ tôi, tôi chặn hắn lại: "Tôi có ý này hay lắm."

Hắn dừng lại rồi nhíu mày hỏi tôi: "Ý gì?"

Tôi ngoắc tay ra hiệu cho hắn cúi xuống.Hắn nhìn ra cửa rồi cúi đầu nhìn tôi, miễn cưỡng kề tai vào miệng tôi.47.Tôi đeo băng đô tai mèo mà mình chuẩn bị sẵn lên đầu hắn.Hợp hơn tôi tưởng nhiều.Nhìn hắn đeo băng đô tai mèo dễ thương phết.

Tôi giục hắn tháo kính ra: "Giờ đang thịnh hành gap moe, cậu đeo cái này xinh cực, chắc sẽ bán chạy lắm......"

"Tôi không muốn bán!"

Tịch Số xụ mặt tháo băng đô tai mèo ra đeo lên đầu tôi, "Hạ Trân, giờ là lúc lập kế hoạch hoạt động, đừng làm mấy trò vớ vẩn này nữa."

Tôi đã quen bị hắn mắng mỏ, thậm chí còn thấy bộ dạng tức giận của hắn rất thú vị.Tôi tháo kính ra rồi ngẩng đầu nhìn hắn, thị phạm cách giả làm mèo con cho hắn xem: "Cứ nũng nịu thế này là được rồi, dễ lắm, ăn chia tôi tám cậu hai, chịu không?"

48.Phòng sinh hoạt lặng ngắt như tờ.Tịch Số chỉ nhìn tôi chứ không phản ứng gì, tôi cố tình chọc mà hắn lại không giận, thật xấu hổ quá đi.Tôi đặt tay lên đầu gối nói: "Được rồi, nếu cậu không chịu thì thôi......"

"Sao cậu không bán ảnh của mình đi?"

Tịch Số ngắt lời tôi.

Nói xong hắn đặt cặp kính vừa tháo ra lên bàn rồi khom người nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

Bị hắn nhìn làm tôi nổi da gà đầy mình, lí nhí nói: "Tôi có phải hot boy như các cậu đâu, ai thèm mua chứ."

Hắn hỏi tôi: "Bao nhiêu tiền?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
12


49.Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, các hội viên khác lục tục đi vào.Tịch Số vội vàng đeo kính trở về chỗ ngồi, vẻ mặt lạnh lùng như thể ánh mắt ban nãy chỉ là ảo giác của tôi.Tôi buồn bực ôm mặt nghĩ thầm: Phòng thủ hớ hênh quá, bị Tịch Số chơi một vố rồi.Chẳng lẽ hắn là người ngoài lạnh trong nóng à?

Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ.Tôi đang nghĩ ngợi thì Tịch Số đột nhiên gõ bàn mấy cái rồi nhìn về phía tôi: "Hạ Trân, cậu vào nhóm tạo bầu không khí đi, nếu cần thì có thể lấy tiền quỹ thuê đồ thú bông."

Tôi nghi ngờ hắn đang mượn việc công báo thù riêng: "Tôi mặc à?"

Tịch Số gật đầu rồi nhìn tôi nói: "Đề nghị của cậu hay lắm, tôi quyết định tiếp thu."

Tôi cúi đầu nắn nót ghi vào sổ: Lòng dạ nhỏ nhen, ỷ thế hiếp người, tốt nhất là đừng đắc tội kẻo bị trả thù.50.Họp xong tôi xuống lầu, trông thấy Lạc Đoan Diệc mặc đồ thể dục ngồi cạnh bồn hoa chờ mình.

Vừa thấy tôi, hắn lập tức ném quả bóng rổ sang một bên để nhào tới ôm tôi."

Dừng lại——" Tôi lùi lại theo bản năng rồi giơ tay cản hắn: "Đừng để mồ hôi dính vào người tớ."

Lạc Đoan Diệc ngoan ngoãn dừng lại, tự ngửi mình rồi nói với tôi: "Tớ chơi chút xíu à, không đổ mồ hôi đâu."

Tôi chồm tới hít hít, đúng là chỉ có mùi nước giặt thoang thoảng chứ không có mùi mồ hôi, "Hôm nay đi ăn tiệm nhé?"

Thời khóa biểu của chúng tôi khác nhau nên mạnh ai nấy về, hôm nào muốn đổi gió đi ăn tiệm thì Lạc Đoan Diệc sẽ chờ tôi đi chung."

Hôm nay tớ khao," Lạc Đoan Diệc cúi xuống nhặt bóng lên, lúc cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, "Tớ phụ cha làm việc nên cũng kiếm được chút đỉnh."

Trường học vắng vẻ, ánh hoàng hôn đỏ thẫm dần tắt, đường phố bắt đầu lên đèn.

Mỗi lần đi chung Lạc Đoan Diệc đều đi sát tôi, bóng hai đứa như hòa vào nhau.

Ra đến cổng trường, giọng nói lạnh lẽo của Tịch Số đột nhiên vang lên sau lưng tôi: "Hạ Trân."

Tôi tưởng mình nghe nhầm nên không phản ứng.Đi thêm mấy bước, Lạc Đoan Diệc dừng lại hỏi nhỏ: "Người phía sau là ai thế?"

Tôi chưa đưa Tịch Số vào danh sách "hàng bán được" nên không giới thiệu hắn với Lạc Đoan Diệc.Tịch Số đi theo chúng tôi, vẻ mặt sa sầm, luôn giữ khoảng cách nhất định với chúng tôi."

Chắc không phải cậu còn ghim tôi đấy chứ?"

Tôi dừng lại rồi quay đầu hỏi hắn.Tịch Số hỏi tôi: "Người bên cạnh cậu là ai thế?"

Tôi liếc nhìn Lạc Đoan Diệc, lanh trí nói: "Bạn trai tôi đấy."

Lạc Đoan Diệc thoáng sửng sốt, sau đó khoác vai tôi rồi mỉm cười hùa theo: "Đúng vậy, tôi là bạn trai của Hạ Trân."

Cơ mặt Tịch Số giật giật.

Hắn hít sâu một hơi như bị thứ gì đó nện trúng, giọng nói khẽ run rẩy: "Hạ Trân, cậu đã có...... sao còn......"

Hắn lại sắp lên án tôi bán ảnh Mẫn Xuyên Thanh chứ gì?

Tôi ngắt lời hắn: "Tôi đùa thôi, đây là bạn thân từ nhỏ của tôi, Lạc Đoan Diệc."

Lạc Đoan Diệc vẫn ôm tôi, tay hắn trượt từ vai xuống eo tôi, bồi thêm một câu: "Tụi tôi là hàng xóm từ nhỏ nên thân nhau lắm, Hạ Trân toàn cài ảnh tôi làm hình nền thôi."

Tôi gỡ tay hắn ra khỏi eo mình rồi đá hắn: "Tại cậu bắt tớ cài chứ bộ!"

"Hạ Trân."

Tôi đang bận đánh Lạc Đoan Diệc thì Tịch Số gọi tên tôi.

Hắn tháo kính ra, môi mím chặt, yên lặng đứng dưới tán cây, khuôn mặt bị bóng tối bao trùm, mọi thứ đều tối tăm mờ ảo nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi lại thấp thoáng một tia sáng.Chúng tôi nhìn nhau chốc lát, sau đó hắn nói tiếp: "Không phải thật thì đừng nói bừa."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
13


51.Lạc Đoan Diệc khao tôi ăn lẩu ở quán mới mở gần trường.Hôm nay hắn còn gọi thịt cừu cuộn mà tôi thích nhất, tôi chắp tay cảm ơn hắn thết đãi mình một bữa thịnh soạn: "Lần sau có tiền tớ sẽ khao cậu."

Lạc Đoan Diệc trút tôm vào nồi rồi hỏi tôi: "Chẳng phải dạo này cậu đang lo việc của Thịnh Thành Tố à?"

Tôi nói: "Cũng sắp xong rồi."

Lạc Đoan Diệc lại hỏi: "Thế có chụp người hôm nay không?"

Ý hắn nói Tịch Số ấy à?

Tôi lắc đầu: "Cậu ta còn khó nhằn hơn Thịnh Thành Tố nữa, tớ chẳng thèm chụp đâu."

"Tớ cũng thấy vậy," Lạc Đoan Diệc gật gù: "Nhìn cậu ta hơi nhỏ mọn, đừng tới gần kẻo bị cậu ta bắt vạ đấy."

Không ngờ Lạc Đoan Diệc tinh mắt như vậy, vừa nhìn đã nhận ra Tịch Số là kẻ hẹp hòi nhỏ mọn.

Tôi vừa nhúng thịt vừa ca cẩm với cậu bạn chí cốt của mình: "Cậu ta không cho tớ bán ảnh hội trưởng trong trường, lúc họp còn chĩa mũi dùi vào tớ nữa."

Lạc Đoan Diệc cũng ghét Tịch Số chung với tôi: "Có ảnh hưởng gì tới cậu ta đâu, sao cậu ta lại thế chứ!"

"Đúng vậy!"

Tôi nuốt thịt rồi nói: "Người đâu mà khó ưa, hội trưởng Mẫn vẫn tốt hơn nhiều."

Lạc Đoan Diệc vớt tôm cho tôi rồi cười ngốc: "Cả tớ nữa, cậu làm gì tớ cũng ủng hộ hết."

55.Tôi sống một mình, Lạc Đoan Diệc sợ tôi buồn nên tối nào cũng sang nhà tôi.Hắn ở trần lau sàn cho tôi, tôi đang mải mê chỉnh ảnh của Mẫn Xuyên Thanh nên không nhìn hắn.Phòng tôi nhỏ xíu nhưng Lạc Đoan Diệc lau mười phút vẫn chưa xong, cứ đi qua đi lại khoe cơ bụng trước mặt tôi.

"Mặc áo vào đi."

Tôi liếc xéo hắn: "Nhìn phát ngấy."

Lạc Đoan Diệc ôm cây lau nhà ngồi xuống mép giường nói: "Cậu nhìn kỹ đi, cơ ngực tớ cũng to ra rồi này."

Tôi làm ngơ hắn, hắn tiếp tục chào hàng mình: "Người đàn ông của gia đình, đáng đồng tiền bát gạo lắm đấy."

"Được, để tớ kiểm hàng xem."

Tôi đặt điện thoại xuống, hết sờ cơ ngực lại đến cơ bụng của hắn.Ngày nào cũng nhìn nên chẳng thấy có gì khác.Hình như nở nang hơn chút xíu thì phải.Lạc Đoan Diệc gồng mình hỏi tôi: "Đạt chuẩn chưa?"

Tôi nhận xét: "Mạnh mẽ, xịn xò."

56.Lớp tôi và Lạc Đoan Diệc cách nhau khá xa, giờ giấc cũng khác nhau nên hiếm khi đụng mặt ở trường, vì vậy chẳng ai biết chúng tôi là bạn thân.Hắn là thành viên cậu lạc bộ bóng rổ, vóc dáng cao to, còn chơi bóng rất cừ nên mỗi lần thi đấu đều có cả đám người vây xem.

"Ảnh tuyên truyền của câu lạc bộ bơi lội sắp chụp xong rồi," chỉnh ảnh xong tôi nói với Lạc Đoan Diệc: "Hiếm khi mượn được máy ảnh, hôm nào tớ sẽ đến chụp cậu lạc bộ bóng rổ, cậu hỏi ý đồng đội mình trước đi."

"Cậu muốn đến xem tớ chơi bóng à?"

Lạc Đoan Diệc hăng hái nói: "Thể nào tụi nó cũng chịu thôi, cậu cứ tới chụp đi."

Hầy.

Thịnh Thành Tố cũng dễ dãi như vậy thì tốt biết mấy.Hôm nay Lạc Đoan Diệc khao tôi ăn nên tôi không đuổi hắn về.

Tôi bật điều hòa rồi buồn chán bóp cánh tay hắn, khi gồng lên cơ bắp hắn cứng như đá, cực kỳ săn chắc.Hắn đen bẩm sinh, còn thường xuyên dang nắng nên da đen hơn tôi hai tông, tay hắn rất to, ngón tay và lòng bàn tay hơi thô ráp, mu bàn tay có một vết sẹo mờ do bị thương trong lúc làm việc nhà hai năm trước.

"Hạ Trân," Lạc Đoan Diệc nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của tôi rồi hỏi, "Tớ có thích hợp làm bạn trai không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi lên cấp ba Lạc Đoan Diệc đã nảy nở hết, nhưng gương mặt khôi ngô tuấn tú vẫn chưa mất đi nét trẻ con."

Cậu vừa đẹp trai vừa đảm đang, tính tình vui vẻ hòa đồng, không chỉ thích hợp làm bạn trai mà còn thích hợp để kết hôn nữa."

Tôi nghiêm túc đánh giá rồi nói tiếp: "Anh Mẫn cũng rất hợp, anh ấy dịu dàng chu đáo, chỉ là đôi khi hơi xa cách, còn Thịnh Thành Tố thì đẹp mã nhưng cái nết trệt dưới mương, ai có máu M mới chịu nổi cậu ta thôi......"

Lạc Đoan Diệc nhìn tôi, nụ cười trên môi tắt ngấm, khuôn mặt đang vui vẻ bỗng nhiên xụ xuống.Hắn bịt miệng tôi lại rồi nói: "Hạ Trân!

Đánh giá mình tớ là đủ rồi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
14


57.Tôi cũng chẳng mong mình biết bơi trong một sớm một chiều, học hay không không quan trọng, quan trọng là cho Thịnh Thành Tố thấy thái độ của mình.Thứ Bảy.

Trời vần vũ nhưng không mưa.Tôi đến bể bơi trước giờ hẹn nửa tiếng.Thịnh Thành Tố vẫn chưa tới, tôi ngồi cạnh bể bơi, rón rén thò chân xuống nước thử nhiệt độ, bỗng thấy hơi lo: Hắn vẫn luôn chướng mắt tôi, có khi nào quăng tôi vào chỗ nước sâu cho tôi tự sinh tự diệt không?Đang nghỉ lễ nên trường vắng hoe, có kêu cứu cũng vô ích.Hay là đeo phao bơi cho an toàn nhỉ?Tôi đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.Thịnh Thành Tố vác túi bơi, mặc áo thun đen và quần dài, kiểu dáng đơn giản nhưng mặc trên người hắn lại sang chảnh lạ thường.

Hắn liếc nhìn tôi rồi đặt túi xuống cạnh đống đồ của tôi, sau đó cởi áo ra ngay trước mặt tôi.

Thịnh Thành Tố da trắng bẩm sinh, làn da dưới áo trắng đến độ chói mắt, eo thon nhưng rất khỏe, cơ ngực nở nang, vai rộng, cánh tay săn chắc."

Nhìn gì?"

Hắn ném áo lên ghế rồi cụp mắt nhìn tôi: "Thay đồ đi, đừng làm mất thời gian của tôi."

Tôi nuốt nước miếng, vội vàng đứng dậy bắt chước hắn cởi áo ra.Dáng người hai đứa tôi khác nhau một trời một vực, cứ như hàng trên mạng và hàng thực tế vậy.

Tôi cúi đầu nhìn lại mình rồi nghĩ thầm: Chụp Thịnh Thành Tố vẫn tốt hơn nhiều.Dù tôi có chụp ảnh khỏa thân cũng chẳng ai thèm mua mấy bức ảnh vô vị vậy đâu.58.Tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì Thịnh Thành Tố đã xuống nước.

Hắn lau nước trên mặt rồi giục tôi: "Xuống đây."

Tôi ngồi xổm cạnh hồ bơi, hai chân hơi run, "Từ từ, để tôi chuẩn bị đã......"

Thịnh Thành Tố bơi tới trước mặt tôi, cau có nói: "Nhanh lên.

Bám vào thang rồi leo xuống đi, có gì phải chuẩn bị chứ?"

Hắn đưa tay túm lấy cổ chân tôi, tôi giật mình ngã ngửa ra sau rồi ngồi bệt xuống đất, hai chân càng thêm bủn rủn."

Chính anh đòi học mà."

Hắn nhìn tôi nói: "Tôi đếm ngược từ ba đến một, anh mà không xuống thì tôi về đấy."

Tôi lắc đầu: "Cậu thề sẽ vớt tôi lên đi!"

Thịnh Thành Tố hít sâu một hơi, không thề mà nhìn tôi chằm chằm rồi đếm ngược: "Ba, hai......"

Không được, đây là cơ hội ngàn năm có một!

Tôi nín thở, cố nén sợ hãi rồi nhắm mắt nhảy xuống nước.Khi mũi miệng ngập trong nước hồ lạnh buốt, tôi hoảng đến nỗi chỉ muốn túm thứ gì đó để leo lên bờ.

Tôi quạt tay mấy cái, rốt cuộc cũng ngoi lên khỏi mặt nước, còn chưa bắt đầu mà tôi đã uống một bụng nước.Tôi run rẩy ôm chặt "khúc gỗ", thở hổn hển một hồi mới bình tĩnh lại.Tôi đưa tay dụi mắt rồi ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh như băng của Thịnh Thành Tố bất thình lình xuất hiện trước mắt.Hèn gì khúc gỗ này vừa ấm lại vừa mịn.Tim tôi hẫng đi một nhịp, nhưng không dám buông tay mà ôm chặt hắn nài nỉ: "Đừng bỏ tôi mà."

Một tay Thịnh Thành Tố nâng mông tôi, tay kia nắm eo tôi.

Hắn ôm tôi một lát, đột nhiên bóp mông tôi nói: "Thả chân xuống đi, đừng đu trên người tôi nữa."

Tôi lề mề leo xuống khỏi người hắn, bắp chân vẫn còn run.

Vì sợ nên tôi níu chặt tay Thịnh Thành Tố, đến khi nắm được cầu thang mới buông hắn ra.

"Đeo vào."

Thịnh Thành Tố đưa kính bơi cho tôi rồi nói: "Lên bờ tập nín thở trước đi."

Hắn tử tế hơn tôi tưởng.

Tôi trấn tĩnh lại rồi cảm kích cười với hắn: "Thịnh Thành Tố, cậu thật tốt quá đi."

Thịnh Thành Tố nhìn tôi nói: "Dạy một lần năm trăm tệ."

Sao hắn còn tham hơn tôi nữa thế!?

Tôi vừa leo thang vừa lẩm bẩm: "Phải cảnh giác với cool boy tống tiền......"

Thịnh Thành Tố lại túm lấy chân tôi: "Dám trốn học thì phạt một ngàn, ba, hai......"

Tôi đành phải ngoan ngoãn lội xuống nước rồi nói: "Tôi không có tiền đâu."

Qua kính bơi, tôi thoáng thấy Thịnh Thành Tố cười."

Biết bơi thì miễn phí."

Hắn nói: "Chịu khó học đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
15


59.Sau khi ngâm nước một tiếng, tôi không còn sợ như hồi đầu nữa.Tôi nín thở ngoi lên khỏi mặt nước rồi nhắm mắt há miệng ra thở, đột nhiên cảm nhận miệng mình bị nhét thứ gì đó, nhai ấm ấm thơm thơm.Tôi đẩy kính bơi lên trán, trông thấy Thịnh Thành Tố ngồi trên bờ, tay cầm một cái bánh khoai tây.

Hắn cúi đầu nhìn tôi rồi nói: "Lên ăn chút gì đi."

60.Hắn thế mà đem đồ ăn cho tôi.Burger và bánh khoai trong túi giấy vẫn còn ấm, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Tôi rất thèm nhưng nhớ lại chuyện lúc nãy nên dè dặt hỏi hắn: "Có phải trả tiền không?"

Thịnh Thành Tố vừa cầm khăn lau tóc vừa liếc xéo tôi: "Tôi đâu giống như anh."

Ngay cả khi nói đùa mặt hắn vẫn lạnh tanh, tôi thật sự không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.

Biết chắc không phải trả tiền, tôi thoải mái ngoạm một miếng burger rồi lẩm bẩm: "Vận động xong ăn ngon thật."

Không phải trả tiền nên càng ngon hơn.Chờ tôi ăn hết burger, Thịnh Thành Tố hỏi: "Nhớ động tác tôi làm mẫu chưa?"

Tôi gật đầu.Hắn nhướng mày: "Nhớ thật không đó?

Vậy lát nữa tôi đỡ anh, làm lại lần nữa cho tôi xem."

Thịnh Thành Tố nhìn tôi chằm chằm khiến tôi hết sức áp lực.

Tôi quay mặt đi rồi nói: "Trước kia cậu chẳng bao giờ nhìn tôi nên giờ tôi thấy không quen lắm."

"Không quen cái gì?"

Hắn cúi đầu xếp giấy gói burger thành hình chó con, "Ngày thường được bao nhiêu người vây quanh, chẳng phải anh vẫn tỉnh bơ sao?"

Tôi nói: "Khác chứ."

Thịnh Thành Tố nói: "Khác gì?"

"Tôi có phải là bạn của cậu không?"

Tôi quay sang hỏi hắn: "Cậu đã đồng ý dạy tôi nghĩa là chịu làm bạn với tôi rồi đúng không?"

Thịnh Thành Tố không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.

Hình như tâm trạng hắn khá tốt.

Tôi quan sát vẻ mặt hắn rồi từ từ nhích lại gần hỏi: "Thịnh Thành Tố, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu có thể......"

Chẳng biết vô tình hay cố ý mà ngón tay Thịnh Thành Tố chạm vào tay tôi.

Lông mi hắn rất dài, trong mắt phản chiếu hồ bơi xanh biếc và khuôn mặt tôi.Tôi sợ hắn từ chối nên dừng lại một lát mới hỏi tiếp: "Cậu làm người mẫu cho tôi nhé?

Dáng cậu đẹp thế này, chắc lên hình sẽ......"

61.Thịnh Thành Tố bồng tôi tới sát hồ bơi rồi xụ mặt đếm ngược: "Ba, hai......"

Nhận ra hắn sắp ném mình xuống thật, tôi cuống quýt ôm cổ hắn rồi quặp chặt eo hắn, rối rít nói: "Xin lỗi!

Tôi không nhắc lại chuyện này nữa đâu!"

Nãy giờ bầu không khí tốt quá nên tôi còn tưởng có thể bàn chuyện làm ăn nữa chứ!Thịnh Thành Tố nói: "Nín thở.

Nhắm mắt lại."

Tôi ngơ ngác làm theo, tiếng gió rít qua tai, cơ thể vừa lau khô lại bị nước hồ nhấn chìm.

Tôi chưa kịp sợ thì một sức mạnh kinh hồn đã nhấc bổng tôi lên.Tai tôi ù đi.Nước lạnh nhưng da Thịnh Thành Tố lại rất ấm.Thân trên trần trụi của chúng tôi kề sát nhau, lồng ngực phập phồng, có thể cảm nhận được từng hơi thở và nhịp tim của đối phương.Tôi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt Thịnh Thành Tố.Hắn lắc mái tóc ngắn, nước chảy dọc chiếc cổ thon dài và yết hầu nhô cao, sau đó lăn xuống ngực hắn.Tiếc là tôi không có máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc đáng giá này.Thịnh Thành Tố thở hắt một hơi rồi đưa tay vuốt ngược mái tóc ướt đẫm của tôi ra sau.

Hắn nhìn tôi một hồi, sau đó cụng đầu vào trán tôi: "Hạ Trân, cho anh chừa này."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
16


62.Tôi vừa thay đồ chuẩn bị về nhà thì đột nhiên mưa tầm tã.

Trời tối đen, mưa rơi ào ào trên mái nhà, nước chảy xối xả qua các đường ống.Trên màn hình điện thoại hiện ra tin nhắn của Lạc Đoan Diệc, hỏi tôi có đem dù không.Dù thì có nhưng tôi cũng chưa thể về ngay được.

Tôi đi ra cửa, trời mưa như trút, hắt mạnh vào người tôi, còn chưa ra cửa mà áo quần tôi đã ướt nhẹp.Tôi ôm ba lô ngồi xuống cạnh Thịnh Thành Tố rồi trả kính bơi cho hắn.Hắn liếc nhìn tay tôi: "Cho anh đấy."

Tôi sửng sốt: "Cho tôi á?"

Hình như đây là kính hắn hay đeo, nhìn vừa ngầu vừa xịn, chắc giá cũng không rẻ.

Có lẽ Thịnh Thành Tố đọc được suy nghĩ của tôi nên tôi đang nhẩm tính giá thì bị hắn cắt ngang: "Không được bán đâu đấy."

63.Ngồi không cũng buồn, tôi nắm tay lại giả làm micro, ho khan mấy tiếng rồi phỏng vấn Thịnh Thành Tố: "Cậu thích màu gì nhất?"

Hắn không nhìn tôi mà trả lời: "Xanh đen."

Tôi hỏi tiếp: "Thích ăn món gì nhất?"

Thịnh Thành Tố đáp: "Sườn cháy tỏi, nước ép dứa."

Vẻ mặt hắn khá miễn cưỡng nhưng miệng lại rất hợp tác.

Tôi chồm sang hỏi nhỏ: "Mẫu người lý tưởng của cậu là gì?"

Thịnh Thành Tố không trả lời.Tôi tưởng hắn không hiểu nên hỏi lại: "Cậu muốn quen người thế nào?"

Hỏi xong tôi đưa "micro" tới sát miệng hắn rồi háo hức nhìn hắn.

Thịnh Thành Tố tì khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người tới trước, nhíu mày nhìn chằm chằm bể bơi rồi trả lời nhanh: "Không đeo kính, không lùn tịt, không bạo dạn, không ham tiền......"

Hắn nói khoảng mười cái "không".Cái cuối cùng là "Không quắp chặt người ta trong lúc học bơi", ám chỉ thật lộ liễu làm sao!Tôi cúi đầu lẩm bẩm: "Tôi còn định lát nữa rủ cậu ăn trưa, nếu cậu ghét tôi đến thế thì thôi vậy."

64.Gần mười hai giờ mới tạnh mưa.Thịnh Thành Tố muốn đến quán ăn gần trường, cách đây mười phút đi bộ.

Đường phố vắng tanh, hoa lá rụng tả tơi trên vỉa hè lát gạch đủ màu.Hắn chê tôi cầm dù thấp quá làm hắn bị đụng đầu, thế là xụ mặt giật lấy cây dù: "Để tôi cầm cho."

Dù của tôi khá nhỏ nên có đứng sát nhau cũng vẫn bị ướt.

Sải chân Thịnh Thành Tố rất dài, tôi lén nắm góc áo hắn, phải đi thật nhanh mới theo kịp.Trời lắc rắc mưa phùn, mặt tôi kề sát cánh tay Thịnh Thành Tố, hắn mới tắm xong nên trên người thoang thoảng mùi sữa tắm.Thịnh Thành Tố thấy tôi khó nhọc đuổi theo mình thì đi chậm lại: "Yếu như sên mà bày đặt chạy việc vặt cho người ta."

Tôi cãi lại: "Lần nào mua cơm cho cậu tôi cũng chạy tới đúng giờ mà!"

Hắn nói: "Có lần muộn ba phút."

Tôi sơ ý giẫm trúng vũng nước làm bẩn giày, ấm ức nói: "Tôi chạy nhanh lắm, tại lần đó bị ngã chứ bộ."

Nói xong tôi hối hận ngay, nghĩ thầm: Sao lại kể chuyện này ra chứ, chỉ chạy thôi cũng bị ngã, Thịnh Thành Tố sẽ càng xem thường tôi hơn.

Thịnh Thành Tố im lặng giây lát rồi dừng lại hỏi: "Bị ngã à?

Sao không nói tôi biết?"

Tôi sửng sốt: "Dù sao cũng ngã không nặng, đâu có gì......

Nếu nói cậu biết thì có tính là tai nạn lao động không?"

65.Để bồi thường tai nạn lao động, Thịnh Thành Tố khao tôi ăn sườn cháy tỏi, còn có một ly nước dứa to.Tôi hớn hở kiễng chân lên ôm hắn lần nữa: "Cậu đúng là sếp tốt mà!"

Gặm xong hai miếng sườn mà Thịnh Thành Tố gắp cho, tôi hài lòng liếm môi rồi nghĩ thầm: Bị quăng xuống nước mà đổi được một bữa trưa ngon lành kể ra cũng đáng.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
17


66.Thịnh Thành Tố cấm tôi quay chụp trong lúc học bơi, nhưng không cấm tôi làm thế trong lúc ăn cơm.Rốt cuộc cũng chụp được ảnh hắn cười, tôi xin phép hắn đăng lên WeChat."

Đăng cái này làm gì?"

Hắn hỏi."

Không bán lấy tiền đâu."

Tôi thề với hắn: "Khó khăn lắm mới kết thân được với cậu, tôi chỉ đăng lên WeChat làm kỷ niệm thôi."

Thịnh Thành Tố ngờ vực nhìn tôi.Tôi cúi đầu nói: "Lẽ nào tôi tự đa tình, đơn phương xem cậu là bạn sao......"

67.Không ngờ giả bộ tội nghiệp lại rất hữu hiệu.[ Đi ăn với anh Thịnh đẹp trai (Ảnh)]Tôi soạn caption rồi ấn nút đăng, chưa đầy năm phút sau đã có mấy chục lượt thích và mười mấy bình luận.Lạc Đoan Diệc là người đầu tiên bình luận, hắn chỉ đăng một dãy emoji khóc lóc, chắc đang đau lòng vì tôi ăn mảnh.Mỗi tầng mỗi lớp đều có khách hàng của tôi, tôi add rất nhiều bạn học nên vòng bạn bè hết sức náo nhiệt.

Bức ảnh này là chiêu quảng cáo tuyệt vời nhất, một là chứng minh mối quan hệ thân thiết giữa tôi và Thịnh Thành Tố, hai là chứng minh kỹ năng giao tiếp đỉnh cao của tôi.Thể nào cũng có người hỏi tôi về Thịnh Thành Tố cho xem.Tôi đang định trả lời bình luận thì tin nhắn của Thịnh Thành Tố chợt hiện ra trên điện thoại: "Xóa đi."

Tôi sửng sốt, sau đó lại thấy tin nhắn thứ hai: "Thêm ảnh này rồi đăng lại đi."

Thịnh Thành Tố gửi sang bức ảnh tôi đang ngấu nghiến gặm sườn.Tôi chụp hắn đẹp như vậy mà hắn lại chụp tôi xấu hoắc!Tôi lắc đầu: "Hai bức này tương phản nhau rõ quá, chẳng công bằng với tôi chút nào."

Thịnh Thành Tố nói: "Không sửa thì không cho đăng."

68.Tôi chỉ có thể nén giận sửa lại, nghĩ thầm: Hắn đã đủ đẹp trai rồi, cần gì phải đăng kèm ảnh xấu của tôi để nổi bật hơn chứ?Caption cũng phải được Thịnh Thành Tố kiểm duyệt rồi mới được đăng.69.Lần này số bình luận càng tăng nhanh hơn, có mấy bạn học hỏi tôi đang công khai hẹn hò à, còn nói nhìn rất giống ảnh đôi.

Tôi trợn tròn mắt, suýt nữa thì phun hết nước dứa trong miệng ra.Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp, còn lâu tôi mới rung động với món hàng mình bán.Huống chi người ta còn khinh bỉ tôi nữa.Chiều hướng bình luận khác với dự đoán của tôi.Tôi tự xem mình là một NPC qua đường cung cấp thông tin cho người chơi, không cần cá tính riêng hay ngoại hình nổi bật, mặc dù luôn được đám đông vây quanh nhưng sẽ không bao giờ trở thành tâm điểm chú ý.Thịnh Thành Tố mà thấy đống bình luận này thì toang.

Mồ hôi rịn ra sau gáy, tôi vội vàng bình luận: "Chỉ là đàn em thân thiết thôi, vừa ra cổng thì tình cờ gặp nhau."

70.Lẽ ra không nên đăng ảnh tôi lên, giờ thì rắc rối to rồi.Tôi trả lời mấy bình luận, phát hiện Tịch Số nhắn tin riêng cho mình.Tịch Số: "Hội học sinh cấm yêu sớm."

Tôi bực bội trả lời hắn: "Tôi có yêu sớm đâu!"

Tịch Số: "Ngoài hội trưởng ra cậu còn chụp bao nhiêu người nữa hả?"

Tôi: "Cậu cho tôi chụp cậu đi rồi tôi nói."

71.Mẫn Xuyên Thanh cũng nhắn tin riêng cho tôi.Nhưng không phải vì bức ảnh mà hỏi tôi chiều nay có rảnh không, muốn đi thư viện với anh không.Tôi đồng ý ngay.Mẫn Xuyên Thanh: "Anh mới sắp xếp xong hồ sơ ở trường, em còn ở gần đây không?"

72.Tiếng loa "Chào mừng quý khách" vang lên ở cửa, ngoài trời vẫn mưa lâm râm.Tôi đang nghĩ xem nên trả lời Mẫn Xuyên Thanh thế nào thì giọng nói trầm ấm của anh vang lên sau lưng: "Tới trường tập bơi à?"

Mẫn Xuyên Thanh đặt bàn tay thon dài lên vai tôi rồi cười nói với Thịnh Thành Tố: "Đàn em Thịnh, chiều nay Hạ Trân muốn đi thư viện với anh nên anh tới đón cậu ấy."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
18


73.Mẫn Xuyên Thanh vừa đến thì nụ cười hiếm hoi trên mặt Thịnh Thành Tố lập tức biến mất.

Hắn không nhìn Mẫn Xuyên Thanh mà đứng dậy đeo túi lên vai rồi bảo tôi: "Tôi đón xe về trước đây."

Tôi chạy theo tiễn hắn: "Tuần sau gặp lại!"

"Hạ Trân, tan học anh có thể tới đó bơi."

Thịnh Thành Tố dừng lại nói: "Nhớ đeo kính bơi đấy."

74.Mẫn Xuyên Thanh nổi tiếng tốt tính, ngay cả những vấn đề nhạy cảm anh cũng không tranh cãi với người khác.Tính cách anh hoàn toàn trái ngược với Thịnh Thành Tố, không hợp nhau cũng là lẽ thường tình.Tôi bảo anh đừng để bụng thái độ của Thịnh Thành Tố, tên kia chẳng ghét riêng ai mà kỳ thị mọi người như nhau.May mà Mẫn Xuyên Thanh rộng lượng nên không giận.Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của tôi, chẳng những được ăn trưa miễn phí mà còn được ở riêng với Mẫn Xuyên Thanh.Tôi xách túi lên rồi bảo Mẫn Xuyên Thanh: "Hội trưởng, để em về nhà lấy ba lô rồi lát nữa tới thư viện tìm anh."

Anh cúi đầu nhìn tôi bằng đôi mắt nâu dịu dàng: "Anh muốn đến thăm nhà em, đi chung nhé?"

75.Lúc ngồi trên xe, Mẫn Xuyên Thanh nói: "Hai em thân nhau quá nhỉ, ngày nghỉ còn rủ nhau đi bơi nữa."

Tôi xoa cổ nói: "Cũng không thân lắm đâu ạ......"

Mãi đến hôm nay Thịnh Thành Tố mới công nhận tôi là bạn, còn trước đây tôi chỉ là người hầu bị hắn sai bảo đủ thứ.

"Tụi mình quen biết lâu rồi mà chỉ gặp nhau ở trường, cũng chỉ bàn chuyện công việc của hội học sinh."

Mẫn Xuyên Thanh nhìn nước mưa đọng trên kính xe rồi nói: "Anh muốn làm thân với em, ngày nghỉ muốn hẹn em đi chơi nhưng chẳng biết mở lời thế nào cả."

Hội trưởng Mẫn thật sự xem tôi là bạn sao.

Tôi cảm động nhích lại gần nắm tay anh: "Em cũng muốn thân thiết với hội trưởng lắm, chỉ sợ làm anh mất thời gian thôi."

"Sợ làm anh mất thời gian?"

Mẫn Xuyên Thanh ngẩn ngơ quay sang nhìn tôi.

Một lát sau anh mới định thần lại rồi nắm chặt tay tôi: "Không có đâu."

76.Tôi muốn rút tay về nhưng Mẫn Xuyên Thanh đan tay vào tay tôi, chẳng có vẻ gì là muốn buông ra.

Ngón tay anh rất dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh uốn lượn trên mu bàn tay, quả thực rất hợp để làm mẫu.Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ngón cái của tôi vuốt dọc đường gân nổi rõ đến cổ tay anh.Mẫn Xuyên Thanh đột ngột thả tay ra.Đúng lúc này xe chạy đến cổng chung cư, tôi xuống xe rồi lúng túng bật dù lên, ấp úng một hồi mới lí nhí xin lỗi anh: "Tại tay hội trưởng đẹp quá nên em nhịn không được......"

Mẫn Xuyên Thanh ngắt lời tôi: "Không sao đâu."

Đến cửa hành lang, Mẫn Xuyên Thanh xếp dù lại rồi nắm tay tôi.

Anh cười nói: "Hạ Trân, được đến thăm nhà em anh vui lắm."

Nụ cười tươi tắn của anh làm tôi ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Lực sát thương của người dịu dàng mạnh thật, hèn gì ảnh của Mẫn Xuyên Thanh luôn bán đắt như tôm tươi.77.Tiếng mở khóa làm Lạc Đoan Diệc ở căn hộ kế bên chú ý.Thấy nam sinh đứng cạnh tôi, Lạc Đoan Diệc trố mắt, giọng nói cũng thay đổi: "Mẫn Xuyên Thanh?!"

"Em biết anh à?"

Mẫn Xuyên Thanh nhìn Lạc Đoan Diệc rồi cười hỏi: "Em là bạn thân của Hạ Trân đúng không?"

Lạc Đoan Diệc đóng cửa lại, liếc tôi một cái rồi nói: "À, vâng, Hạ Trân có kể em nghe về anh......"

Sau khi tự giới thiệu, bọn họ lịch sự bắt tay nhau.Mẫn Xuyên Thanh nói: "Hai em ở gần nhau quá nhỉ."

"Gần chứ."

Lạc Đoan Diệc xáp tới cạnh tôi rồi nhếch miệng nói: "Em còn có thể leo qua ban công để vào phòng ngủ của Hạ Trân nữa cơ."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
19


78.Mẫn Xuyên Thanh đến chơi, Lạc Đoan Diệc hết bưng nước lại gọt trái cây, lăng xăng chạy tới chạy lui, còn vồn vã hơn cả tôi: "Đừng khách sáo, anh ngồi đi, quà vặt trên bàn cứ ăn thoải mái."

"Cảm ơn.

Không cần phiền vậy đâu, anh ngồi chút xíu rồi đi ngay ấy mà."

Mẫn Xuyên Thanh không ngồi xuống sofa, cũng chẳng uống nước.

Anh nhìn quanh phòng khách một vòng rồi đòi tham quan phòng tôi.Những thứ cần giấu đã cất kỹ trong tủ, chắc cũng chẳng còn vật gì không thể cho anh xem.Bước vào cửa, tôi nhìn thấy chăn mền chưa xếp, áo ngủ vứt bừa bãi, đầu giường còn để cuốn tiểu thuyết tình cảm đang rất hot —— Đây chính là giáo trình học của tôi."

Em chưa kịp dọn nữa......"

Mặt tôi nóng bừng, vội vàng chạy tới nhặt chiếc quần đùi dưới sàn lên.

Bộ đồ ngủ in hình mèo vàng của tôi do Lạc Đoan Diệc mua, còn bộ của hắn in hình chó vàng.Mẫn Xuyên Thanh đến cạnh bàn học cầm tập tài liệu ôn thi mà anh đưa cho tôi."

Chỉ đọc tài liệu thì hơi khó hiểu, lát nữa anh sẽ chỉ em cách ôn bài."

Anh vừa nói với tôi vừa lật vài trang.Mẫn Xuyên Thanh vừa dứt lời thì một tấm ảnh thẻ đột nhiên rơi ra khỏi tài liệu.

Tấm ảnh lượn một vòng trong không khí rồi nhẹ nhàng đáp xuống cạnh chân anh, tôi sững sờ, chưa kịp chạy tới thì Mẫn Xuyên Thanh đã nhặt nó lên.79.

Tôi đã in loạt ảnh chụp ở phòng sinh hoạt lần trước rồi chọn ra tấm đẹp nhất để làm quà tặng.Vì giấu Mẫn Xuyên Thanh nên không thể in quá nhiều, tôi quyết định chỉ in năm tấm để bán cho các bạn học sẵn sàng trả giá cao, còn tặng kèm túi bùa xinh xắn."

Ảnh, ảnh này đẹp quá nên em in ra một tấm."

Tôi chột dạ cúi đầu, không dám nhìn mặt Mẫn Xuyên Thanh, "Hễ em nhìn hội trưởng thì lại có động lực học tập."

Mẫn Xuyên Thanh không nghi ngờ gì.

Anh bật cười, kẹp lại tấm ảnh vào tài liệu rồi nói: "Ảnh in ra nhìn hơi khác ảnh trên điện thoại, ừm......

ý này hay đấy, về nhà anh cũng sẽ in ảnh em ra."

80.Lạc Đoan Diệc thò đầu ra từ sau cửa, xía miệng vào hỏi: "Ảnh gì cơ?"

Tôi cứ tưởng Lạc Đoan Diệc đã về, ai ngờ hắn lại nấp sau cửa nghe lén.Mẫn Xuyên Thanh lấy điện thoại ra hỏi bạn thân của tôi: "Muốn xem không?"

Lạc Đoan Diệc lập tức chạy tới.81.

"Cái này ấy à."

Sau khi xem ảnh, lông mày nhíu chặt của Lạc Đoan Diệc giãn ra, thay vào đó là nụ cười tươi rói.

Hắn móc điện thoại ra khỏi túi: "Em cũng có vậy."

Họ đang nói về bức ảnh sờ mặt kia.Tôi thật sự không biết cái này có gì để khoe nữa, ngại chết đi được, muốn ngăn họ lại nhưng chẳng ai đoái hoài đến tôi.

"Dễ thương lắm đúng không?"

Lạc Đoan Diệc không thèm nể mặt tôi mà cho hội trưởng xem video mình quay.

Tôi giật lấy điện thoại của hắn rồi giải thích với Mẫn Xuyên Thanh: "Không cho chụp cậu ấy cứ lải nhải hoài nên em mới......"

Vẻ mặt Mẫn Xuyên Thanh vẫn như mọi khi, cũng mở video mình quay lần trước ra: "Hạ Trân trong video của em đâu có đỏ mặt."

Lạc Đoan Diệc săm soi video của Mẫn Xuyên Thanh rồi nói: "Tại ánh sáng đúng không?

Rõ ràng là ánh hoàng hôn màu đỏ mà."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Mặt cậu ấy nóng lắm."

Lạc Đoan Diệc nói: "Mùa hè ai mà chẳng nóng."

Tôi chẳng hiểu họ đang đôi co gì nữa, vì không xen vào được nên tôi chỉ có thể nằm phịch xuống giường, vùi khuôn mặt nóng bừng vào gối rồi hét lên: "Đừng xem nữa!

Mất mặt quá đi!"

Lẽ ra không nên cho họ quay mới phải.Tôi hối hận nghĩ thầm: Nhân viên hậu trường như mình đừng nên xuất hiện trước ống kính thì hơn.
 
Back
Top Bottom