Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi

[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
30


112.Còn một lúc nữa mới hết giờ nghỉ trưa, tôi nằm co trong góc, gối đầu lên ba lô ngủ.

Khi sắp thiếp đi thì loáng thoáng nghe thấy giọng Tịch Số.Ảo giác à?

Tôi mở mắt ra, một đôi giày thể thao trắng tinh xuất hiện trong tầm nhìn mờ mịt."

Trường không mở cửa sân thượng, sao các cậu lại lên đây được?"

Nghe tiếng tra hỏi của Tịch Số, tôi choàng tỉnh rồi lồm cồm bò dậy, trông thấy hắn đứng ngay bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống tôi.

Hắn đứng ngược sáng, vẻ mặt u ám như một con quạ khổng lồ sắp sửa mổ tôi.113.Cửa sân thượng luôn bị khóa, nhưng tôi đã lợi dụng chức thư ký hội học sinh để mượn chìa khóa với lý do chụp ảnh, sau đó lén ra ngoài trường làm một chìa dự phòng.Thịnh Thành Tố ghét chỗ đông người, trước đây vì muốn chứng tỏ giá trị của mình, tôi bảo hắn chỉ có tôi mới mở được cửa sân thượng, ở đó rất yên tĩnh, hắn có thể lên đó nghỉ trưa."

Trước khi cậu đến tôi đã lau dọn sạch sẽ rồi," tôi nói: "Thế nào?

OK lắm đúng không?"

Hắn không bình phẩm gì mà ném ba lô xuống đất rồi hỏi tôi: "Hạ Trân, chỉ cần trả tiền là có thể sai bảo anh đúng không?"

Từ đó về sau, Thịnh Thành Tố trở thành khách VIP của tôi, hễ rảnh rỗi thì lại đem tôi ra giải trí.114.Toi rồi.

Sao không phải ai khác mà là Tịch Số phát hiện chứ, thể nào hắn cũng đi mách thầy cô cho xem.

Tôi không dám thở mạnh mà lí nhí nói: "Khóa, khóa bị hư rồi, đẩy một cái là vào được ngay."

Thịnh Thành Tố ngồi dựa vào tường nhìn Tịch Số: "Anh đang quấy rầy giờ nghỉ trưa của bọn tôi đấy......"

Tôi sợ hắn và Tịch Số cãi nhau nên vội vàng đứng chắn giữa hai người họ rồi nói: "Thầy cho phép tôi lên đây mà."

Tịch Số nhìn tôi: "Thế à?

Vậy để tôi đi hỏi xem."

Chuyện gì hắn cũng muốn làm cho ra lẽ, đây là điểm tôi không thích ở hắn.

Tôi nắm cổ tay hắn nài nỉ: "Có ảnh hưởng tới ai đâu......"

"Sân thượng là khu vực cấm."

Tịch Số nói thẳng thừng: "Trong trường cũng cấm yêu sớm."

Sao lại nhắc đến yêu sớm chứ?

Chẳng lẽ hắn phát hiện ra chuyện của tôi và hội trưởng rồi sao?Tôi ấp úng phủ nhận: "Tôi có yêu sớm đâu."

Thịnh Thành Tố cười khẩy rồi đứng lên nói: "Không công khai thì mắc gì phải sợ."

Nói xong hắn túm gáy áo tôi, kéo tôi lùi lại cạnh mình: "Đừng nhiều lời với anh ta nữa, về lớp đi."

Tôi vừa nhặt ba lô lên định chuồn đi thì Tịch Số chặn Thịnh Thành Tố lại: "Cậu đang hẹn hò với Hạ Trân à?"

115.

Tin đồn đã lan đến chỗ Tịch Số rồi sao?Tôi sững sờ một hồi, đang định phủ nhận thì Thịnh Thành Tố nói trước: "Đến lượt anh quản chắc?"

Tịch Số lại nhìn tôi hỏi: "Cậu có hẹn hò với cậu ta không?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: "Không!

Tụi tôi chỉ là bạn thôi!"

"Lúc nãy cậu ta đã hôn cậu trong lúc cậu ngủ," Tịch Số nói: "Nếu không hẹn hò thì hành vi này sẽ cấu thành tội quấy rối.

"......

Hả?

Chắc, chắc hắn nhìn lầm rồi đúng không?Tôi liếc trộm Thịnh Thành Tố, kinh ngạc phát hiện từ mặt xuống cổ hắn đỏ như cà chua chín, đặc biệt là tai.

Vì hắn trắng quá nên khi đỏ lên càng dễ thấy hơn, cứ như lời Tịch Số nói làm hắn bị dị ứng vậy.Hắn không nhìn tôi mà cũng chẳng giải thích, chỉ mím chặt môi.Một lát sau, Thịnh Thành Tố nhìn ra lan can sân thượng, giọng còn nhỏ hơn cả tiếng gió: "Chỉ hôn tóc thôi mà."

Tịch Số nói: "Đó cũng là quấy rối."

Thịnh Thành Tố nói: "Không tính."

Tịch Số nói: "Không hẹn hò mà có những cử chỉ thân mật đều là quấy rối."

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mồ hôi tuôn đầm đìa sau lưng, đế giày như bị dính keo, muốn chạy cũng không được."

Tôi và Hạ Trân đang mập mờ với nhau," Thịnh Thành Tố nói: "Nên không tính là quấy rối."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
31


116.Tôi cố nắm bắt tình hình nhưng thất bại.Hắn đang nói gì vậy?

Chẳng phải chúng tôi chỉ có quan hệ thuê mướn thôi sao?Tôi đứng sững tại chỗ, miệng há hốc, bốn chữ "đâu có mập mờ" kẹt lại trong cổ, nuốt không trôi, nhổ không ra.Nhìn Thịnh Thành Tố không giống như đang nói đùa.

Tôi quay sang nhìn hắn, đúng lúc bắt gặp hắn liếc trộm mình, chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ như cà chua vẫn chưa trở lại bình thường.Lúc nào hắn cũng trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, vận động xong cũng không đỏ mặt nên tôi cứ tưởng cơ mặt hắn bị liệt.Tịch Số đang chờ tôi lên tiếng.Tôi chịu nhục hơn một tháng mới gần thuyết phục được Thịnh Thành Tố làm người mẫu cho mình, giờ mà chia tay hắn sẽ lỗ nặng.Nếu tôi phủ nhận thì sau này muốn tìm hắn sẽ rất khó.

"Tôi......

Đúng là bọn tôi đang mập mờ với nhau."

Tôi cố tỏ vẻ bình thản, cố nặn ra một nụ cười: "Trường cũng đâu cấm mập mờ đúng không?"

Khác với tôi, Tịch Số là người kín miệng và có nguyên tắc, không bao giờ tọc mạch chuyện của ai.Chắc hắn chưa biết tôi đang hẹn hò với hội trưởng, nếu không bây giờ đã nghiêm khắc phê bình tác phong của tôi rồi.

Trước khi Tịch Số kịp hỏi tiếp, tôi vội vàng ôm ba lô bằng tay trái rồi giơ tay phải lên chào hắn: "Tôi phải về lớp rồi, có gì đến phòng sinh hoạt nói tiếp nhé."

Tôi chạy xuống lầu để thoát khỏi bọn họ, nhưng khi chạy đến góc rẽ ở lầu ba thì bị Thịnh Thành Tố đuổi kịp."

Hạ Trân," hắn hỏi tôi: "Biết tôi hôn anh mà anh chẳng có phản ứng gì hết à?"

Hắn hôn lên tóc nên tôi đâu có cảm giác gì, biết phản ứng thế nào đây.

Tôi dựa vào lan can cầu thang hít thở một lát rồi ngẩng đầu nói: "Tôi, tôi chẳng biết làm sao cả......"

Thịnh Thành Tố nhìn tôi chằm chằm: "Tôi muốn anh đáp lại."

Đáp lại?

Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi nhìn quanh, biết chắc không có ai sắp đi ngang qua mới bảo hắn: "Cậu cúi đầu xuống đi."

Hắn làm theo: "Rồi sao nữa?"

Tôi nói: "Cúi thấp chút nữa."

Khi trán hắn ngang tầm với miệng tôi, tôi nói: "Cậu nhắm mắt lại đi."

Thịnh Thành Tố nhìn tôi, hàng mi dài cụp xuống.Tôi cẩn thận ôm mặt hắn, hít sâu một hơi rồi chồm tới hôn phớt lên thái dương của hắn.Tôi nói: "Xong rồi đấy."

Hắn mở mắt ra hỏi: "Xong rồi á?"

Nhìn đôi mày nhíu chặt của Thịnh Thành Tố có thể biết hắn không hài lòng với sự đáp lại này.

Hắn hôn tóc tôi, tôi hôn lại hắn, chẳng phải huề nhau rồi sao?Tôi nuốt nước miếng rồi hôn thêm một cái lên trán hắn, hôn xong lại quan sát vẻ mặt hắn.Thịnh Thành Tố đứng thẳng lên, lẳng lặng nhìn tôi.Tôi nghĩ thầm: Lạc Đoan Diệc mà chia cho Thịnh Thành Tố một nửa thì tốt quá, Thịnh Thành Tố tích chữ như vàng, bộc lộ cảm xúc cũng keo kiệt, tôi thật sự không hiểu hắn đang nghĩ gì nữa.Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Chỉ có thế thôi à?"

Chưa đủ nữa sao?

Các bạn học khác sắp về lớp rồi, tôi muốn giải quyết dứt điểm nên làm liều ngẩng đầu lên hôn yết hầu Thịnh Thành Tố —— Tôi không thể hôn môi hắn nên đây là lựa chọn trung hòa.117.Thịnh Thành Tố từ cà chua đỏ nhạt biến thành cà chua đỏ thẫm, không nói năng gì mà chạy vụt đi.Chẳng lẽ hắn đang thẹn thùng sao?Tôi kinh ngạc nhìn hắn chạy xa, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, nghĩ thầm: Tạm thời cứ thế đi, có gì mai mốt tính tiếp."

Sáng ba chiều bốn, trêu hoa ghẹo nguyệt, lăng nhăng bay bướm."

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Tịch Số nói sau lưng mình: "Hạ Trân, cậu đang mập mờ với bao nhiêu người cùng lúc thế hả?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
32


118.Nãy giờ tôi chỉ lo đối phó với Thịnh Thành Tố mà quên mất Tịch Số còn ở phía sau.Chẳng lẽ hắn nấp trên lầu nhìn lén sao?

"Tôi không nhìn lén."

Tịch Số dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Đây là chỗ công cộng, cậu đang làm chuyện trái với thuần phong mỹ tục đấy."

Tôi xin rút lại lời nhận xét trước đây về cậu bạn thân Lạc Đoan Diệc, xem ra đầu óc hắn vẫn còn thoáng chán, bảo thủ thật sự chính là người đang đứng trước mặt tôi, tấn công tôi tới tấp bằng đủ thứ thành ngữ này đây.Tôi nói: "Cậu nhìn lầm rồi, tôi có làm gì đâu."

Tịch Số: "Cậu......"

Tôi nói: "Tôi chỉ bàn chuyện làm ăn thôi."

"......"

Tịch Số nhìn tôi một lát rồi nói: "Cậu đã hôn cậu ta, còn hôn tới ba lần nữa."

Nghe tiếng bước chân của những người khác dưới cầu thang, tôi đành túm lấy cánh tay Tịch Số rồi kéo hắn lên sân thượng.Phải nói rõ tình hình với hắn trước đã, nếu biết tôi đang hẹn hò với Mẫn Xuyên Thanh, thể nào hắn cũng kể cho hội trưởng nghe chuyện hôm nay, thế thì tôi sẽ xong đời.119.Ánh nắng buổi trưa rất gắt, đứng một hồi đã nóng phỏng da.Tôi khóa cửa lại để đảm bảo không ai vào được, sau đó ra vẻ tội nghiệp nói với Tịch Số: "Trong nhà chẳng ai quan tâm tôi cả, tôi cần tiền lắm, nếu không sẽ chết đói mất."

Nói xong tôi cúi đầu xuống, cố nặn ra một giọt nước mắt rồi lí nhí nói tiếp: "Vì chuyện làm ăn tôi không thể trở mặt với cậu ấy, cho nên......"

Lời tôi nói nửa thật nửa giả, để Tịch Số tin tưởng, tôi còn kể cho hắn nghe hoàn cảnh nhà mình: Khi cha mẹ ly hôn, tòa giao tôi cho cha nuôi dưỡng, nhưng ba năm trước cha tôi đi tù, trong nhà chỉ còn mình tôi, không có tiền, cũng chẳng có người thân nào quan tâm.Nghĩ theo hướng tích cực thì tôi vẫn có nhà để ở, còn có một người bạn thân ở cạnh chăm sóc.Nghe tôi nói xong, Tịch Số im lặng một lát rồi hỏi: "Cậu không thích cậu ta mà chỉ qua lại với cậu ta vì tiền thôi sao?"

Tôi vùi mặt vào đầu gối lẩm bẩm: "Cũng không hẳn vì tiền, tôi chỉ muốn làm thân với cậu ấy thôi......

Tôi không biết cách từ chối, kết quả là thành ra thế này."

Tịch Số nói: "Lúc nào cậu cũng tỏ vẻ thân thiết, còn nói những lời dễ gây ngộ nhận nữa."

Tôi buồn buồn hỏi hắn: "Đây là lỗi của tôi sao?"

Tịch Số không trả lời, một lát sau mới nói: "Một phần tư là lỗi của cậu."

Tôi nghĩ đến những chuyện đau lòng, đợi hai mắt đỏ hoe mới ngẩng lên nhìn hắn: "Tôi không cố ý bắt cá hai tay đâu, cậu đừng mắng tôi mà."

Nước mắt tôi cố nặn ra đã phát huy tác dụng, Tịch Số nhìn tôi, không nói những lời cay nghiệt nữa mà đưa khăn giấy cho tôi.Hắn ngay thẳng như vậy chắc sẽ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi thôi.Tôi lau nước mũi, đang định thú nhận với hắn Mẫn Xuyên Thanh là bạn trai mình thì Tịch Số đột nhiên cúi đầu hôn lên giọt nước mắt vừa lăn xuống má tôi.Tôi sững sờ.Hắn ngước mắt nhìn tôi rồi nói: "Tha cho cậu đấy."

Hả?

Đầu óc tôi chết máy, không hiểu hắn tha thứ chuyện gì, tôi đang phân tích tình hình hiện giờ thì môi hắn lại áp vào má tôi, nhẹ nhàng mút sạch hơi ẩm do nước mắt để lại.

Hôn má trái xong, hắn lại nghiêng người hôn lên má phải của tôi."

Hạ Trân, tớ có thể làm người mẫu cho cậu," Tịch Số tháo kính ra rồi nói: "Đừng qua lại với cậu ta nữa."

120.Hình như Tịch Số hiểu lầm mình là một trong những con cá tôi bắt thì phải.Tôi muốn giải thích với hắn, nhưng khi nhìn gần thế này mặt hắn quả thực rất đẹp trai, rất đáng để chụp ảnh.Tôi mất hết khả năng suy nghĩ, nhìn sững nốt ruồi trên khóe môi hắn, khi định thần lại thì nghe thấy Tịch Số nói: "Nếu cậu muốn hôn thì cứ hôn đi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
33


121.Tịch Số muốn tôi hôn hắn sao?

Tôi cực kỳ hoang mang, nhưng hắn đã đưa mặt tới sát miệng tôi, nếu không hôn thì hắn sẽ lúng túng, sau đó thẹn quá hóa giận.Hôn ba người rồi, thêm một người nữa chắc không sao đâu nhỉ?Khác với Thịnh Thành Tố trắng hồng, Tịch Số trắng theo kiểu xanh xao nhợt nhạt, giống như tờ giấy bị tẩy, nốt ruồi nhỏ kia tựa như một con bọ nhỏ xíu bò trên giấy, như bột cà phê vô tình rơi xuống, mang theo vị nhẫn đắng."

Hạ Trân!

Tớ bảo cậu hôn chứ đâu có......"

Hắn ôm chỗ tôi liếm ngã ngửa ra sau, lưng va mạnh vào tường.Tôi bị giọng nói cao vút của Tịch Số làm giật mình, ngơ ngác nhìn hắn rồi nói: "Xin, xin lỗi, tại tớ đang tự hỏi nó có vị gì."

Tịch Số vịn tường đứng dậy, không nói lời nào, nhìn có vẻ rất xấu hổ, cứ như bị tôi cưỡng bức vậy.Tôi cũng đứng dậy theo, phủi bụi sau quần rồi cúi đầu nhận lỗi với hắn: "Lúc nãy tớ thất thần nên không kiểm soát được hành vi của mình, xin lỗi nhé."

Chuông báo hết giờ nghỉ trưa reo lên.Trước khi đi, tôi sực nhớ ra một chuyện quan trọng nên quay lại hỏi Tịch Số: "Cậu nói sẽ làm người mẫu cho tớ, có thật không vậy?"

Tịch Số nhìn tôi hồi lâu mới gật đầu.Tôi cười tít mắt, chìa ngón út ra với hắn: "Vậy ngoéo tay làm tin đi."

Hắn ngoéo tay tôi, cũng nở nụ cười.Trước đây Tịch Số không ưa tôi mà luôn nghiêm khắc với tôi, hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười.Đôi mắt sau cặp kính của hắn hơi cong lên, con ngươi đen láy phản chiếu ánh nắng lấp lánh, nhìn khá đáng yêu."

Cậu cười cuti ghê," bệnh nghề nghiệp của tôi lại tái phát, nhịn không được nhận xét: "Cậu mà cười nhiều một chút chắc sẽ càng nổi tiếng hơn đó."

Nụ cười của Tịch Số tắt ngấm: "Tớ không cần nổi tiếng."

Một lát sau, hắn lại hỏi tôi: "Cuti là sao?"

"Là dễ thương á."

Tôi nói: "Tớ thích nhìn cậu cười lắm, hồi trước hễ gặp tớ là cậu lại xụ mặt, tớ còn tưởng cậu ghét tớ nữa chứ."

"Tớ không ghét cậu," Tịch Số ngập ngừng nói: "Chẳng qua là cảm thấy cậu không tuân thủ khuôn phép, toàn làm những việc tớ không chấp nhận được thôi."

Tôi xin lỗi hắn lần nữa: "Xin lỗi, lẽ ra lúc nãy tớ không nên liếm cậu."

Hắn nói: "Ý tớ không phải vậy."

122.Trước khi đi, Tịch Số lại hôn má tôi."

Hạ Trân," hắn nói: "Cậu......

Cậu cũng cuti lắm."

123.Về đến lớp, tôi mới nhớ ra mình quên thú nhận với Tịch Số về chuyện Mẫn Xuyên Thanh, tại hắn cứ hôn tôi mãi thôi.Một tay tôi chống cằm, tay kia xoay bút, nghĩ thầm: Thôi, tạm thời khoan nói cho hắn biết mà lợi dụng hắn kiếm thêm ít tiền đã.Tình yêu học đường không lâu bền nên cũng đừng nghiêm túc quá làm gì.124.

Không, không đúng.Tôi điên rồi sao?

Hai người còn dễ giấu, ba người thì rủi ro quá lớn, Tịch Số và Mẫn Xuyên Thanh đều ở trong hội học sinh, lỡ họ nói với nhau chuyện này thì sao......Tôi lo sốt vó nên bài kiểm tra buổi chiều chỉ làm đúng ba câu.Vừa tan học tôi đã chạy ngay lên lầu tìm Mẫn Xuyên Thanh nói chuyện.

Cứ nói là sợ ảnh hưởng đến việc học của anh nên tạm dừng ở đây, đợi anh ra trường sẽ hẹn hò tiếp.Không có danh phận hẳn hoi nên tôi cũng chẳng cần chịu trách nhiệm.Những lời tôi dành cả buổi chiều để soạn bị món quà của Mẫn Xuyên Thanh chặn lại trong cổ.Anh tặng tôi một chiếc máy ảnh cũ, đây là hiệu tôi cực kỳ yêu thích, định để dành tiền thêm hai năm nữa mới mua.

Máy ảnh cầm trên tay hơi nặng, tôi cố giữ vững bàn tay đang run rồi giơ nó lên trước mặt, sau đó nhắm một mắt lại, qua ống ngắm tôi thấy được khuôn mặt tuấn tú của Mẫn Xuyên Thanh và hành lang mờ nhạt phía sau, nụ cười của anh vừa rạng rỡ vừa ấm áp."

Nó nằm phủ bụi trong tủ nhà anh lâu lắm rồi, cần một người giúp nó có ích hơn," Mẫn Xuyên Thanh bảo tôi: "Hạ Trân, anh giao trọng trách này cho em đấy."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
34


125.Làm xong bài tập, tôi bắt đầu mày mò nghiên cứu chiếc máy ảnh Mẫn Xuyên Thanh tặng.

Lạc Đoan Diệc ngồi ngược trên ghế, lo lắng nói: "Anh ta tặng cậu món đồ quý như vậy là để trói chân cậu đấy, hay là đem trả lại anh ta đi."

Tôi vuốt ve những vết xước mờ mờ trên thân máy, lẩm bẩm nói: "Đây là máy ảnh cũ xếp xó, anh ấy không xài nên muốn tớ làm nó tỏa sáng trở lại."

Nếu là máy mới thì tôi đã không nhận rồi.Với lại dễ gì tôi bị một món quà trói chân?

Đến lúc muốn thoát thân, trả nó lại cho anh vẫn còn kịp."

Xem như tớ mượn Mẫn Xuyên Thanh đi," tôi cẩn thận nâng máy ảnh lên rồi nói tiếp: "Tớ cần nó để làm giàu mà."

Lạc Đoan Diệc thở dài tì cằm lên thành ghế, không khuyên tôi nữa.126.Tôi vừa mân mê chiếc máy ảnh vừa hỏi Lạc Đoan Diệc: "Nếu có người đánh tớ thì cậu có đỡ đòn cho tớ không?"

Hắn sửng sốt một lát rồi đến ngồi cạnh tôi hỏi: "Cậu xích mích với ai à?"

Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện khiến đầu óc tôi rối bời, Lạc Đoan Diệc là người duy nhất tôi có thể tâm sự, tôi nghĩ ngợi một lát rồi quyết định kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.Nghe tôi kể xong, Lạc Đoan Diệc đứng phắt dậy bàng hoàng nhìn tôi: "Hôm nay cậu hôn hai người cơ á?!"

"Suỵt suỵt!"

Tôi bảo hắn nhỏ tiếng lại rồi nói, "Chỉ hôn má thôi......

Tình thế bắt buộc nên phải xài kế hoãn binh."

"Vậy, vậy cũng không được......"

Giọng hắn cao vút rồi lại hạ thấp, ủ rũ ngồi xuống mép giường như quả bóng xì hơi, "Hạ Trân, tớ ủng hộ việc làm ăn của cậu, nhưng...... nhưng cậu không thể đánh đổi bản thân mình được."

"Có sao đâu, hôn một cái thôi mà."

Tôi nằm phịch xuống giường nói: "Tớ chỉ sợ chuyện này bại lộ khiến mình bị đánh thôi."

Thân hình Lạc Đoan Diệc chặn hết ánh đèn trong phòng, tôi nằm giữa hai cánh tay hắn, bị bóng hắn bao trùm mang lại một cảm giác áp đảo kỳ lạ.Hắn cúi đầu nhìn tôi, trên mặt chẳng có lấy một nụ cười, "Rất có sao đấy, hôn người khác bừa bãi là không đúng đâu."

Lần trước hắn bất ngờ hôn tôi, giờ còn nói "hôn người khác bừa bãi là không đúng" nữa.

Tôi né tránh ánh mắt hắn rồi nói: "Tớ có hôn bừa bãi đâu, tại họ hôn tớ trước chứ bộ, tớ chỉ lịch sự đáp lại thôi."

Lạc Đoan Diệc hỏi tôi: "Nếu bọn họ được đà lấn tới thì cậu cũng đáp lại à?"

Tôi chớp mắt hỏi hắn: "Được đà lấn tới là sao?"

Lạc Đoan Diệc lắp bắp: "Là...... là sờ mó chỗ khác của cậu đó."

"Cùng lắm chỉ hôn thôi, sao lại làm chuyện khác được chứ?"

Tôi véo vành tai nóng rực của Lạc Đoan Diệc tra hỏi: "Cậu xem phim bậy bạ gì rồi đúng không?"

Lạc Đoan Diệc ngẩn người nhìn tôi một lát rồi lắc đầu nguầy nguậy: "Không!

Tớ có xem đâu!"

Hắn phản ứng mạnh như vậy càng đáng nghi hơn.Chẳng lẽ hắn cũng có bí mật không cho tôi biết sao?

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt dần mất đi nét ngây thơ của Lạc Đoan Diệc rồi hỏi: "Cậu xem lén sau lưng tớ đúng không?"

"Đâu có!"

Hắn né tránh ánh mắt dò xét của tôi, ngồi thẳng lên quay mặt vào tường rồi lặp lại lần nữa: "Tớ không xem mà."

Tôi thò tay móc điện thoại trong túi quần hắn ra: "Vậy để tớ xem lịch sử duyệt web của cậu."

Tôi chỉ trêu hắn chứ không định xem thật, nhưng Lạc Đoan Diệc lại hoảng đến mức suýt ngã xuống giường.

Hắn kéo áo ngủ che kín mặt rồi co rúm lại, lí nhí nói: "Tớ, tớ chỉ xem chút xíu thôi......"

Một lát sau, hắn mới hé mắt nhìn tôi: "Bọn họ mà động tay động chân với cậu thì tớ sẽ cho bọn họ no đòn."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
35


127.Hình như Lạc Đoan Diệc còn thông thái hơn tôi nữa, tôi đã đánh giá hắn quá thấp rồi.

Tôi nhào tới cù lét hắn rồi hỏi hắn thích xem thể loại nào: "Nói đi mà, tớ có cười cậu đâu mà sợ."

"Đây......

đây là điều tuyệt mật, không thể nói được."

Hắn giữ chặt tay tôi rồi cù lại tôi.

Chúng tôi cười đến nỗi không nói nên lời, xém tí thì lăn xuống giường.

"Tụi mình là bạn thân mà, có gì không nói được chứ?"

Tôi nằm vật xuống giường thở hổn hển, eo bị hắn cù tê rần, "Bí mật của tớ đều nói cậu biết còn gì."

Lạc Đoan Diệc ngồi xếp bằng cạnh tôi, lẩm bẩm nói: "Thôi mắc cỡ lắm, để từ từ tớ kể cho."

Tôi trở mình rồi tò mò hỏi hắn: "Cậu xem ở đâu thế?

Tớ cũng muốn xem."

Mấy tiểu thuyết tôi đọc không tả rõ chuyện kia, hành động thân mật nhất là hôn.Nhưng Lạc Đoan Diệc không cho tôi xem vì sợ tôi bị dạy hư.Gì vậy trời, chẳng phải chúng tôi bằng tuổi nhau à?

Sao hắn xem được còn tôi thì không?"

Tớ, tớ về đi vệ sinh đã," Lạc Đoan Diệc lảng tránh câu hỏi của tôi, vội vàng leo xuống giường mang dép, lúc đứng dậy còn hơi lảo đảo, "Mai gặp lại."

128.Lạc Đoan Diệc đi nhanh ra cửa, chưa đầy nửa phút sau lại vòng vào nói với tôi: "Lần sau đừng cho bọn họ hôn, cũng đừng hôn lại."

Hắn im lặng cầm tay nắm cửa một lát rồi nói tiếp: "Cái gì dễ dàng có được sẽ trở nên rẻ rúng, đừng cho bọn họ hôn bậy nữa."

Nói xong hắn đóng cửa lại.Lạc Đoan Diệc vừa đi thì phòng ngủ lập tức im ắng.Tôi ôm gối nhìn đăm đăm lên trần nhà, bỗng thấy hơi hối hận.

Không có danh phận mà chỉ mập mờ thì đâu cần tiếp xúc cơ thể nhiều như vậy.Quá chủ động sẽ khiến đối phương nghĩ tôi là người dễ dãi.Tôi mở điện thoại ra xin lỗi Tịch Số lần nữa: "Tớ đã nghiêm túc tự kiểm điểm rồi, sau này tớ sẽ giữ mình cẩn thận, không hôn người khác bừa bãi nữa."

Gửi cho hắn xong, tôi nhắn tiếp cho Thịnh Thành Tố: "Lúc hôn tôi không suy nghĩ kỹ, nếu làm cậu khó chịu thì cho tôi xin lỗi, đừng giận tôi nhé."

Tôi đang gõ chữ thì tin nhắn của Mẫn Xuyên Thanh hiện ra trên màn hình: "Có gì không hiểu cứ hỏi anh nhé, ngủ ngon."

Mẫn Xuyên Thanh thật sự quá tốt với tôi.

Tôi vùi mặt vào gối, áy náy nghĩ: Không thể nào chia tay anh được.Tôi ngồi dậy vuốt ve chiếc máy ảnh đặt cạnh gối rồi trả lời Mẫn Xuyên Thanh: "Em cực thích cái máy ảnh này!!

Khi anh tặng em, cảm giác như đang mơ vậy!!

Cảm ơn anh nhiều nha!!"

Mẫn Xuyên Thanh trả lời tôi: "Em là chủ nhân mới rất tốt, giao nó cho em anh cũng vui lắm."

Anh nói chiều mai sẽ đến hội học sinh.

"Ngoài lớp đông quá nên hôm nay chưa đền bù được."

Mẫn Xuyên Thanh gửi tin nhắn thoại cho tôi, giọng nói trầm ấm xen lẫn ý cười tựa như lông vũ phất qua tai tôi: "Xin chào, tôi có thể hẹn gặp bạn học Hạ Trân sau giờ học ngày mai được không?"

129.Điện thoại của tôi rung lên liên hồi.Thịnh Thành Tố và Tịch Số đồng loạt trả lời tôi.Thịnh Thành Tố gửi cho tôi mấy chục dấu chấm.Thịnh Thành Tố hỏi tôi: "Sao lại hôn yết hầu?"

Tôi trả lời hắn: "Cậu cao quá, tôi hôn không tới mặt cậu nên thuận thế......

Yên tâm đi!

Sau này tôi không hôn nữa đâu."

Hắn gửi tin nhắn thoại cho tôi, nghe như đang nghiến răng nghiến lợi: "Hạ Trân, anh cố ý đúng không?"

Cố ý gì chứ?

Đã bảo là thuận thế rồi mà.Tôi mở khung chat với Tịch Số ra, hắn khen tôi biết nhận lỗi và sửa lỗi, sau đó kẻ cả nhấn mạnh với tôi "chỉ được hôn bạn trai" và "hẹn hò trong giờ giải lao không trái với nội quy trường học".130.Tôi tắt điện thoại, nghĩ thầm: Được rồi, vậy sắp tới mình chỉ có thể hôn Mẫn Xuyên Thanh thôi.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
36


131.Nắng sớm xuyên qua khe màn rọi vào giường, tôi nhắm mắt tắt chuông báo thức, cả người mụ mẫm.Đêm qua xảy ra chút chuyện nên tôi hơi khó ngủ.Lạc Đoan Diệc xách bữa sáng đứng đợi trước cửa nhà tôi, hôm nay hắn kiệm lời lạ thường, từ khi xuống lầu đến khi lên xe buýt vẫn không nói năng gì, cứ như cố tình làm ngơ tôi vậy.Hắn không lải nhải bên tai khiến tôi không quen lắm."

Có gì đâu mà ngại, cứ xem như tớ chưa thấy gì đi."

Tôi ôm ba lô, huých đầu gối vào chân hắn rồi cúi đầu nói: "Tớ không cố ý phá đám cậu đâu, tại tớ không biết cậu đang ấy ấy mà."

132.Tối qua trả lời tin nhắn xong, tôi thấy nhà bên cạnh vẫn còn sáng đèn nên định qua xem Lạc Đoan Diệc đang làm gì.Chúng tôi vẫn hay qua nhà nhau như vậy, tôi không nghĩ nhiều mà thò đầu vào phòng hắn: "Cậu chưa ngủ nữa à?

Tớ......"

Lạc Đoan Diệc ngồi cạnh bàn học giật mình quay đầu nhìn tôi.Vật hắn nắm trong tay thật sự quá nổi bật, tôi đứng sững tại chỗ, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống dưới, đến khi hắn cầm ba lô che lại thì tôi mới hoàn hồn.Lạc Đoan Diệc đeo tai nghe, điện thoại đặt trên bàn, có lẽ đang xem video.

Tay phải hắn để dưới người, còn tay trái vội vàng mở ngăn kéo ra vứt điện thoại vào.Hắn rất xấu hổ, tôi cũng xấu hổ không kém.Tôi yên lặng lùi lại một bước rồi quay về nhà mình.133.Tôi đề nghị với hắn: "Lần sau cậu treo bảng "Miễn quấy rầy" ở cửa đi."

"Tớ......"

Rốt cuộc Lạc Đoan Diệc cũng chịu quay sang nhìn tôi, lẩm bẩm nói: "Thế thì càng dễ biết tớ đang làm gì hơn."

Lẩm bẩm xong hắn hít sâu một hơi rồi tì khuỷu tay lên đầu gối, vùi mặt vào lòng bàn tay nói: "Mất mặt quá đi."

"Chuyện này bình thường thôi, tớ cũng làm mà."

Tôi huých cùi chỏ vào người hắn, "Cậu dậy thì thành công ghê."

"Aaa!"

Lạc Đoan Diệc ôm mặt kêu rên, ngượng ngùng nói, "Hạ Trân, đừng nhắc chuyện này nữa mà."

Tôi chớp mắt mấy cái rồi duỗi thẳng chân, nói với hắn: "Không nhắc cũng được, nhưng cậu đừng làm ngơ tớ nữa."

Tôi định hỏi hắn xem phim gì, nhưng thấy hắn ngượng ngùng như vậy chắc là không hỏi được rồi, thôi đành tìm hiểu sau vậy.134.Toang rồi.Tôi vừa mở cửa sân thượng thì thấy cả Thịnh Thành Tố lẫn Tịch Số đều đang ở đó, trong lòng cảm thấy không ổn nhưng công việc vẫn phải làm, không thể quay lưng bỏ chạy được.Sắc mặt họ hết sức khó coi, nếu cãi nhau thì chưa biết chừng sẽ để lộ chuyện tôi hôn người khác bừa bãi.

Tôi ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống, vờ như không cảm nhận được áp suất thấp phát ra từ họ, vừa ăn vừa kể cho họ nghe mấy chuyện hay ho thú vị.Hai người này khó chọc cười thật đấy, tôi nói cả buổi mà khóe miệng họ vẫn không nhếch lên, cứ như đang nói chuyện với tảng băng và người gỗ vậy.Lạc Đoan Diệc vẫn nhiệt tình hơn nhiều, dù chuyện cười tôi kể có nhạt cỡ nào hắn vẫn cười nghiêng ngả.

Mẫn Xuyên Thanh cũng được, anh luôn chăm chú lắng nghe tôi nói, còn luôn miệng khen tôi nữa.Tôi khó xử cất hộp cơm đi, nằm xuống sàn sân thượng rồi nói: "Tớ ngủ đây."

Tịch Số nói: "Ngủ đi.

Tớ sẽ ở đây canh chừng kẻo cậu bị người khác quấy rối."

Thịnh Thành Tố nói: "Anh mới là kẻ quấy rối đấy."

Tôi trở mình, vờ không nghe thấy họ cãi nhau, nhắm mắt suy nghĩ chuyện khác, dần dà cơn buồn ngủ kéo tới.Sắp sửa chìm vào giấc ngủ thì tôi nghe Tịch Số nói: "Tướng ngủ xấu vậy đừng nằm hớ hênh bên ngoài."

Nói xong hắn đi tới kéo áo đồng phục bị xếch lên của tôi xuống che đi vùng eo hở ra.Đôi khi hắn cũng chu đáo ghê.Tôi đang nghĩ vậy thì nghe Thịnh Thành Tố nói: "Tôi từng dạy anh ấy bơi, những chỗ cần thấy đều thấy hết rồi."
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
37


135.Tôi ôm ba lô chợp mắt tầm mười phút, loáng thoáng nghe tiếng họ cãi nhau, chỉ cần không đổ lỗi cho tôi thì muốn cãi sao cũng được.Ngủ đủ rồi, tôi ngồi dậy lên kế hoạch cho buổi chiều, ghi từng mục vào bảng.Tịch Số hỏi tôi viết gì thế."

Lịch trình của tớ đấy," tôi cho hắn xem nội dung trong sổ, "Còn có những khoản thu chi hàng ngày nữa."

Nhờ cố gắng không ngừng nghỉ mà giờ tôi đã có lượng khách ổn định."

Có cần phải làm nhiều vậy không?"

Thịnh Thành Tố ngồi xuống nhìn lịch trình dày đặc của tôi: "Anh chạy việc cho tôi một lần đã kiếm được gấp mấy lần tiền công của người khác còn gì?"

Tôi nhét quyển sổ vào ba lô rồi nói: "Cậu là khách sộp nhất.

Nhưng đâu ai cả đời chỉ có một mối, lỡ mai mốt cậu không thuê tôi nữa chẳng phải sẽ xôi hỏng bỏng không sao?"

Nói xong tôi nháy mắt với hắn: "Thỏ khôn có ba hang, phải lập dự phòng thì tôi mới yên tâm được."

136.Buổi trưa trôi qua một cách suôn sẻ, chắc vì có người thứ ba nên họ không nhắc lại chuyện hôm qua.Nếu sau này cũng qua cửa trót lọt như vậy thì tốt quá.Chuông tan học reo lên.Trực nhật giùm bạn học xong, tôi thu dọn sách vở rồi chạy qua hành lang trên cao giữa hai tòa nhà.

Nắng dần tắt, hàng cây bên cạnh xào xạc trong gió.Tôi tới muộn nên trong phòng chỉ còn lại mình Mẫn Xuyên Thanh.Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi: "Em ngủ không ngon à?"

Tôi thả ba lô xuống ghế, uể oải nói: "Dạ, hôm qua ngủ khuya, trưa nay cũng chẳng ngủ được bao nhiêu."

Tôi sợ hai người kia nói hớ ra gây bất lợi cho mình nên dỏng tai nghe ngóng suốt buổi trưa, không thể yên tâm nằm ngủ.Mẫn Xuyên Thanh đến trước mặt tôi, cúi xuống nắm tay tôi rồi hỏi: "Muốn ôm không?"

Đây là lần đầu tiên chúng tôi ôm nhau từ khi hẹn hò.Mẫn Xuyên Thanh quàng tay qua eo tôi, tôi ôm lưng anh rồi vùi mặt vào ngực anh, tim đập loạn xạ.

Khi kề sát nhau có thể cảm nhận rõ mùi hương và nhiệt độ từ cơ thể đối phương.Phòng sinh hoạt đóng kín, cũng không bật đèn, chúng tôi lẳng lặng ôm nhau, thật lâu sau vẫn không nói gì.Cảm giác hết sức kỳ diệu.Mẫn Xuyên Thanh vuốt tóc tôi rồi hỏi tôi muốn ngồi lên đùi anh không.

Anh cho tôi lựa chọn, nhưng tôi đã chìm sâu trong ánh mắt dịu dàng của anh, đầu óc như bị một loại độc nhẹ làm tê liệt, chỉ biết lơ ngơ gật đầu.Anh ngẩng đầu hôn phớt khóe môi tôi rồi cười nói: "Bù lại cho nụ hôn đầu tiên đấy."

Có nên thè lưỡi ra không nhỉ?

Tôi đang do dự thì Mẫn Xuyên Thanh luồn lưỡi vào miệng tôi.

Bàn tay thon dài của anh ôm gáy tôi, ngón tay vuốt ve đuôi tóc làm tôi hơi nhột.Anh ăn kẹo đào, đầu lưỡi chúng tôi chạm nhau, rời ra rồi lại quấn lấy nhau.Viên kẹo từ từ tan ra trên lưỡi, trượt từ bên này sang bên kia, để lại một lớp nước đường đặc sệt.Mặc dù đã tập luyện trước nhưng tôi vẫn chưa nắm vững kỹ thuật, căng thẳng đến mức quên cả hít thở, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt, tim đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngực.Mẫn Xuyên Thanh dừng lại, giơ ngón cái lau sạch nước đường trên môi tôi rồi nói: "Thở đi em, nếu không sẽ bị ngạt đấy."

Hôn xong anh vẫn ôm tôi, bảo tôi đánh giá nụ hôn này.Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Hội trưởng chuyên nghiệp ghê."

Mẫn Xuyên Thanh cười khẽ: "Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh mà."

Tôi càng nể anh hơn, nghĩ thầm: Quả nhiên là học sinh giỏi nhất khối.Ngay cả chuyện này không học cũng giỏi nữa.
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
38


137.Mẫn Xuyên Thanh hỏi tôi muốn hôn nữa không.Mặt trời đã lặn sau dãy nhà phía xa, nhiệt độ lúc chiều tối thấp hơn ban ngày, thỉnh thoảng có gió lùa vào phòng nhưng tôi vẫn thấy oi bức.Dường như có một lớp đường mỏng bám trên môi tôi khiến hơi thở cũng trở nên ngọt lịm.

Ngón cái Mẫn Xuyên Thanh vuốt ve môi tôi, tôi không nhìn anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh dán chặt vào mình.Tôi nói: "Hôm, hôm nay tới đây thôi ạ."

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Ừ."

Sau khi rời khỏi người anh, tôi mới hít thở bình thường, không hiểu sao hai chân hơi bủn rủn.Những chỗ trong miệng bị Mẫn Xuyên Thanh liếm tê rần, tôi đeo kính vào, cố lờ đi nhưng tiếng tim đập thình thịch cứ văng vẳng bên tai."

Em, em về trước đây, mai gặp lại anh."

Tôi thẹn đến mức không thể ở lại đây được nữa, vớ lấy ba lô đi nhanh ra ngoài, còn sơ ý va trúng góc bàn họp.Ui da, đau eo quá!"

Bị đụng rồi à?"

Mẫn Xuyên Thanh vội vã đi tới xoa chỗ đau cho tôi bằng bàn tay ấm áp của anh rồi nói: "Hình như đụng hơi mạnh, chắc sẽ bầm đó, về nhà nhớ bôi thuốc nhé."

Tôi gật đầu, anh lại nắm tay tôi nói: "Hạ Trân, để anh đưa em về."

"Mất công anh lắm," tôi lắc đầu: "Nhà hội trưởng ở ngược hướng nhà em mà?"

Mẫn Xuyên Thanh cầm tay tôi lên rồi áp má vào mu bàn tay tôi, đôi mắt nhạt màu nhìn tôi chăm chú, anh thì thầm: "Anh muốn ở cạnh em lâu hơn chút nữa, nếu vậy anh sẽ vui lắm, được không?"

138.Suýt nữa tôi đã bị Lạc Đoan Diệc ngồi xổm ngoài phòng sinh hoạt hù chết.Hắn đứng dậy thở hắt ra rồi bảo tôi: "Có quán kia tớ muốn đi ăn với cậu."

Mẫn Xuyên Thanh khóa cửa lại rồi cười hỏi Lạc Đoan Diệc: "Quán nào thế?

Anh cũng muốn đi."

"Nhà anh chắc phải nấu cơm rồi chứ?"

Lạc Đoan Diệc giữ chặt cánh tay tôi, giọng nói khô khốc: "Giờ cũng muộn rồi, anh mau về nhà đi ạ."

Mẫn Xuyên Thanh nhìn Lạc Đoan Diệc, vẻ mặt như hiểu ra gì đó: "Em ghen à?"

Lạc Đoan Diệc sửng sốt, thả tay tôi ra rồi ấp úng phủ nhận: "Đâu, đâu có......

Em......"

"Hạ Trân nói em biết cậu ấy hẹn hò với anh rồi đúng không?"

Mẫn Xuyên Thanh nói: "Cảm thấy mình bị ra rìa vì bạn thân có người yêu cũng là bình thường, đừng can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của bạn mình là được rồi."

Nói xong anh cúi đầu hôn tôi ngay trước mặt Lạc Đoan Diệc, còn đá lông nheo với tôi: "Thôi để hôm khác anh đưa em về."

Một lát sau, anh thì thầm với tôi: "Lần sau nhớ học cách thở nhé."

139.Vẻ mặt cau có của Lạc Đoan Diệc cũng hiếm hoi như nụ cười của Thịnh Thành Tố, tôi chưa bao giờ thấy sắc mặt hắn u ám như vậy.Trên xe buýt, cứ một phút hắn lại chửi Mẫn Xuyên Thanh một câu, nói đối phương "giả tạo", là "đồ sở khanh".Hắn cầm khăn ướt chà xát miệng tôi, dặn tôi về súc miệng thật kỹ rồi nói: "Ở chung với hạng người này nguy hiểm lắm, anh ta còn khóa cửa lại nữa, chắc chắn là có ý đồ đen tối."

Đợi Lạc Đoan Diệc bình tĩnh lại, tôi lí nhí nói: "Chỉ hôn chút xíu thôi mà......

Giống như tụi mình tập lần trước ấy."

May mà có tập trước nên hôm nay tôi mới không bỏ chạy.

"......"

Lạc Đoan Diệc cúi đầu úp mặt vào tay hít sâu một hơi, "Thà đừng tập còn hơn."

Tôi vỗ lưng hắn nói: "Đừng để bụng nữa.

Tớ hẹn hò vì chuyện làm ăn mà, chỉ là tạm thời thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến quan hệ của tụi mình hết."

"Ừ, chỉ tạm thời thôi......"

Lạc Đoan Diệc miễn cưỡng chấp nhận cách nói này của tôi, trên mặt lại nở nụ cười.

Hắn quay sang nhìn tôi, im lặng giây lát rồi hỏi: "Hạ Trân, sau này có cần tớ tập với cậu nữa không?"
 
[Đm/Np] Hạ Lưu Bỉ Ổi
39


140.Nghĩ thế nào cũng thấy làm chuyện này với bạn mình rất mắc cỡ."

Thôi khỏi......"

Tôi mới từ chối nửa chừng thì thấy Lạc Đoan Diệc lộ ra vẻ mặt tủi thân như cún con bị chủ bỏ rơi, nhìn hết sức tội nghiệp.Tôi nghẹn lời, sau đó nói: "Để tớ nghĩ đã."

Bóng hai chúng tôi phản chiếu trên kính xe, ánh mắt tôi và Lạc Đoan Diệc giao nhau.

Hắn nhìn tôi một lát rồi khẽ hỏi: "Hôn Mẫn Xuyên Thanh có cảm giác thế nào?"

"Cũng...... cũng tạm."

Gò má vừa nguội đi của tôi lại nóng ran, "Trước khi hôn tớ anh ấy đã ăn kẹo nên lúc hôn trong miệng rất ngọt, cảm giác tuyệt lắm."

"Ăn kẹo?"

Lạc Đoan Diệc trố mắt: "Còn có thể như vậy nữa sao......"

Tôi vỗ vỗ cánh tay hắn rồi cười nói: "

Sau này cậu cũng làm thử đi."

141.Ý tôi là muốn hắn áp dụng chiêu này khi hẹn hò ai đó trong tương lai, nhưng hình như Lạc Đoan Diệc hiểu lầm ý tôi nên tối hôm đó sang tìm tôi để thực hành.Hắn ngồi quỳ trên giường nhìn tôi lom lom.Tôi nói: "Tớ vẫn thấy không ổn lắm đâu."

Lạc Đoan Diệc cúi đầu làm thinh, một lát sau hắn chìa bàn tay nắm chặt tới trước mặt tôi rồi xòe ra – là một viên kẹo sữa, giấy gói bị mồ hôi thấm ướt, không biết hắn đã cầm bao lâu.Hắn ngập ngừng: "Nhà tớ chỉ có cái này thôi, chẳng biết cậu có thích không nữa."

Giọng hắn khàn khàn.Nhìn Lạc Đoan Diệc cao to vậy thôi chứ hồi học cấp một tôi toàn bảo kê cho hắn.

Lúc đó hắn lớn chậm nên thấp hơn tôi, hễ căng thẳng trước mặt người khác là lại cà lăm.Đồng phục của hắn dính đầy dầu nhớt ở tiệm sửa xe, da cũng sạm hơn bây giờ, nhìn như một chú chó con lấm lem.Cha mẹ không cho tôi nuôi thú cưng nên tôi xem Lạc Đoan Diệc như một sự thay thế, mỗi ngày dắt hắn la cà khắp nơi, không cho ai bắt nạt hắn.Tôi hoài nghi giờ hắn đang xả hết những lời kìm nén từ nhỏ nên mới liến thoắng như vậy.Tôi cốc đầu Lạc Đoan Diệc một cái rồi nói: "Đừng giả bộ tội nghiệp nữa, tớ không dính chiêu đâu."

Bàn tay cầm kẹo của hắn vẫn lơ lửng trong không khí, ủ rũ nói: "Đâu phải giả bộ, tội nghiệp thật mà."

"Tội nghiệp chỗ nào hả?"

Tôi dựa vào thành giường cười vang: "Cậu thèm hôn đến thế cơ à?"

Lạc Đoan Diệc gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.Hắn gãi tai nói: "Cậu hôn Mẫn Xuyên Thanh vì chuyện làm ăn......

Vậy cậu nể tình bạn bè mà tập với tớ được không?"

142.Không ngờ Lạc Đoan Diệc lại kiên trì đến vậy.Hắn đã nói đến mức này thì tôi đâu từ chối được nữa.Tôi ngồi thẳng dậy, thở dài nói: "Được rồi, hôn thêm lần nữa vậy."

Đôi mắt u buồn của Lạc Đoan Diệc bỗng chốc sáng lên, lại toét miệng cười ngốc.

Tôi nhanh tay cản lại khuôn mặt sắp kề tới gần của hắn rồi nói: "Tắt đèn trước đã."

Hắn sửng sốt hỏi lại tôi: "Phải tắt đèn à?"

"Nhìn mặt khó hôn lắm," tôi đứng dậy tắt đèn rồi nói: "Không thấy gì mới dễ chấp nhận."

Lạc Đoan Diệc hụt hẫng hỏi tôi: "Tớ xấu đến nỗi không chấp nhận được sao?"

Tôi mò mẫm ngồi xuống cạnh hắn rồi nói: "Cậu đẹp trai lắm, nhưng tụi mình quen nhau mười mấy năm rồi, thân nhau quá nên nhìn mặt sẽ thấy dị lắm."

Hắn lẩm bẩm: "Đâu có dị."

Nói xong Lạc Đoan Diệc chồm tới gần, hơi thở phả vào môi tôi mang theo mùi kẹo sữa ngọt ngào, trong phòng như bật lò sưởi khiến tôi toát mồ hôi.Hắn không thè lưỡi ra mà chỉ kề sát môi tôi, hôn một hồi lại cọ mái tóc đầu đinh vào má tôi, quàng tay ôm tôi rồi lẩm bẩm như nói mớ: "Thích...... thích hôn lắm."
 
Back
Top Bottom